1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn Xong Chùi Mép - Phi Cô Nương (45 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 19: công tác

      Ngày hôm sau tôi vẫn dậy từ sớm như mọi khi, cả người tinh thần sảng khoái, ngay sau đó tôi liền lục tung tứ phía tìm nguyên liệu để làm cơm tình thương cho ông chủ Lục, vật lộn cả buổi chỉ tìm được có mấy quả trứng gà, nhưng lại có miếng thịt hun khói nào hết, đành phải giảm bớt nguyên liệu thôi chứ sao, cũng đừng trách tôi cắt xén nhá, giờ chỉ có thể làm mỗi trứng hình trái tim thôi.

      Đập quả trứng lên chiên ai ngờ lại ra hình tròn, vì thế tôi ăn hết.

      Quả trứng thứ hai chiên lên lại ra hình bầu dục, thế nên tôi lại ăn hết.

      Quả trứng thứ ba lại ra hình thù rất kì lạ, do đó tôi tiếp tục ăn hết.

      Đến quả trứng thứ tư tôi thể nào ăn hết được, chỉ dám cắn rìa lòng trắng trứng, nhưng ăn rồi lại ăn tự dưng tôi phát mình vô tình cắn lòng trắng phía dưới thành đầu nhọn, còn phía cắn miếng được hình trái tim!

      Ha ha, thành công!

      Bắt chước cắn như hồi nãy kết quả được năm miếng trứng hình tim, tôi lấy hộp nhựa đựng cơm trong tủ đựng chén dĩa ra, vui vẻ xách đến công ty.

      Lúc vào công ty còn rất sớm, cho nên xung quanh khí rất vắng vẻ, sau khi đem bữa sáng để bàn của ông chủ Lục, tôi bắt đầu ngày làm việc.

      lúc sau, các đồng nghiệp lục tục vào công ty, vì thế bầu khí cũng dần dần náo nhiệt lên, tôi quét dọn trong văn phòng chợt nghe thấy mấy đồng nghiệp bên ngoài kể chuyện tiếu lâm, tôi hí hửng vừa lắng tai nghe, vừa im lặng cười cười…

      “Có chuyện gì vui vậy?” Giọng quen thuộc ở cửa truyền đến, Lục Tuyển Chi ăn bận gọn gàng áo quần sạch tươm tất tới, sắc mặt có hơi nhợt nhạt, chẳng lẽ bệnh đau bao tử lại tái phát sao?

      Để bắt thóp tôi làm việc mất tập trung, tôi vội cười cười nịnh hót, “Nghĩ đến có thể gặp được Tổng giám đốc cho nên tôi rất vui đó mà!”

      dường như rất hài lòng với câu trả lời này, miệng nở nụ cười, “Có phải rất muốn mỗi ngày đều gặp tôi ?”

      Đâm lao phải theo lao, tôi đành phải gật đầu, “Đúng vậy! Tất nhiên rồi!”

      nghe xong cười rất khó hiểu, “ nhất định phải nhớ câu này đấy.”

      biết tại sao tự dưng tôi cảm thấy ớn lạnh cả người, sởn hết cả gai ốc, lập tức lảng sang chuyện khác ngay, “Tổng giám đốc, ăn sáng trước , vẫn còn nóng đó, cái này tôi vất vả lắm mới làm được!” Cả tay lẫn miệng đồng thời sử dụng, vất vả sao mà được!

      Lục Tuyển Chi mặt mày tươi rói đến bàn làm việc, ngồi ghế da xoay chuyên dụng của , từ từ mở hộp nhựa đựng cơm ra, sau đó lấy đũa gắp miếng trứng miễn cưỡng cũng được coi hình trái tim lên, định bỏ vào miệng đột nhiên dừng lại, hô to, “Hạ Diệp.”

      Tôi vội vàng đáp lại, “Vâng?”

      nghiền ngẫm nhìn miếng trứng rồi , “Sao này lại có dấu răng?”

      Tôi lúng túng biết mình sắp tiêu rồi, lúc đó lòng chỉ muốn làm ra hình trái tim, chú ý tới chi tiết này, hiển nhiên giờ muốn huỷ thi diệt tích cũng kịp nữa, thế nên chỉ có thể giả ngốc lắc đầu chối bay chối biến, “Dấu răng gì? Tôi đâu biết đâu!”

      ngoắc tôi lại, “Tới đây!”

      Tôi hồi hộp tới, gắp miếng trứng đưa đến miệng tôi, cứ y như dụ trẻ con cười tủm tỉm dịu dàng , “Đây, cắn miếng .”

      Tôi sợ hãi xua tay, “Tổng giám đốc, đừng khách sáo, tôi có đói bụng.”

      nhìn tôi vẻ bí hiểm, “Hay là muốn tôi móm cho ăn?”

      Tôi theo bản năng lắc đầu lia lịa, để tránh tình trạng “trứng mời ăn ăn trứng phạt”, tôi bất đắc dĩ cắn cái, sau đó lấy dấu răng tôi vừa mới cắn so với dấu răng miếng trứng khác, như khám phá được gì đó, tiếp đó bắt đầu ăn, cái, hai cái, ba cái, bốn cái, năm cái, hộp cơm rất nhanh chỉ còn thấy đáy mà thôi.

      Sau khi ăn xong lại còn tỏ ra thoả mãn, , “Mùi vị cũng tệ, sau này bữa sáng của tôi cứ làm giống hôm nay .”

      Tôi lặng thầm mà 囧….

      Nghe hôm nay có rất nhiều dự án quan trọng, các đồng nghiệp ai nấy cũng làm việc quần quật, bận bù đầu bù cổ, công việc hôm nay của tôi nhàng hơn hẳn, chỉ cần nhận và gửi mấy bản fax, chỉnh sửa mấy tài liệu văn phòng, rồi giúp mọi người lên lầu photocopy. Nếu bình thường tôi thà giúp người này người nọ việc này việc kia còn hơn ngồi chỗ ở văn phòng đến phát chán, nhưng việc photocopy tài liệu hôm nay lại vô cùng cực khổ, bởi vì thang máy bỗng dưng bị hư vẫn còn sửa chữa, giờ tôi mới thắm thía việc leo cầu thang khiến người ta mất sức kiệt quệ như thế nào!

      Chạy lên chạy xuống biết bao nhiêu lần, lúc lên lầu để photo dây giày bỗng nhiên đứt cái phựt, tôi vội để tài liệu xuống bậc thang, cúi người định sửa lại, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày cũng tìm cách sửa được sợi dây, tôi buồn rầu vô cùng, chẳng biết vì chuyện công mà đứt dây giày có được tính phí bồi thường nhỉ?

      Bỗng có tiếng chân vọng lại, tôi ngẩng đầu lên thấy Lục tiểu đệ tay cầm cây lau nhà, tay xách xô nước đứng phía đầu tôi, vênh váo tự đắc la lên, “Tránh xa, tôi muốn xuống lầu!”

      Nghe giọng điệu hằn học của cậu ta, tôi chẳng thèm quan tâm cậu ta bận hay vội chuyện gì, vẫn tiếp tục ngồi sửa dây giày.

      Cậu ta thấy tôi vẫn dửng dưng như nghe thấy gì mà bắt đầu phát cáu, mà cả hai tay cậu ta đều xách đồ, vì thấy ỷ vào đứng cao hơn tôi, dùng chân huých vào đầu tôi, rống to, “Tôi bảo tránh ra có nghe hả!”

      Tuy là lực chân rất khiến đầu tôi đau nhức gì, nhưng hành vi của cậu ta đúng tôn trọng người khác, tôi lập tức nổi điên lên mà mắng, “Cậu thử đá cái nữa xem!”

      Lục tiểu đệ như bị thái độ và lời của tôi làm hoảng sợ, giọng the thé trách móc, “ la cái gì mà la, ai biểu ngồi áng đường làm gì…” xong cũng xuống lầu mà lại xoay người lên lầu, nhanh như chớp thấy tăm hơi đâu hết.

      Tôi vuốt ngực ổn định hô hấp, đồ nít ranh hiểu chuyện, tôi đây đại nhân đại lượng so đo với cậu ta !

      Dây giày đứt rồi, tuy là ảnh hưởng việc đứng nhưng leo cầu thang tốn sức và mệt lắm đấy, lúc trở về văn phòng tôi kể hết mọi chuyện cho Lục Tuyển Chi nghe, có đề xuất hỗ trợ kinh phí bồi thường, nhưng lại rất có tình người cho tôi ở trong văn phòng chỉnh sửa tài liệu mà thôi, cần phải leo lên leo xuống cầu tháng làm chân chạy nữa, nhưng xong cũng vội vàng gõ bàn phím, đoái hoài đến tôi.

      Khi tôi ngồi trong văn phòng chỉnh sửa tài liệu thiên thu bất tận, nghe tiếng gõ bàn phim đến phát chán, Lục tiểu đệ gõ cửa vào, cầm trong tay bịch xốp và , “, này là thuốc cảm kêu em mua nè.”

      Lục Tuyển Chi ngồi sau bàn vi tính ngẩng đầu lên, thuận miệng , “Ừ, để xuống .” Sau đó tiếp tục vùi đầu làm việc như là bận rộn lắm.

      Từ nãy đến giờ tôi đều ngồi im chỗ làm việc, lời nào khiến trong người buồn bực đến phát sợ, lại dám quấy rầy ông chủ Lục bận tối tăm mặt mũi, giờ cũng có người để giải khuây rồi, đương nhiên thể bỏ qua cơ hội tốt thế này! Vì thế tôi bất kể lúc trước có hiềm khích gì với Lục tiểu đệ, cố tỏ ra vui vẻ, hạ giọng đến gần hỏi, “ của cậu bị cảm hả?” Khó trách nhìn sắc mặt được tốt lắm.

      Lục tiểu đệ trợn mắt liếc tôi, cũng giọng mắng tôi, “Đầu bị con lừa nó đá rồi hả? tôi bị cảm, tôi mua thuốc làm cái gì!”

      Tôi vẫn tươi cười chuyện, “Đúng, đầu tôi mới bị con lừa đá cho cái đó!”

      Lục tiểu đệ, “…”

      Thấy cậu ta im lặng khiến bầu khí càng thêm tẻ nhạt, tôi bèn tìm chủ đề khác, “ của cậu chắc là hôm qua ngủ chịu đắp mền rồi.”

      Giọng điệu Lục tiểu đệ trước sau vẫn cộc cằn, cáu kỉnh , “Lớn như vậy mà biết đắp mền sao? tôi có ngốc!”

      Tôi gật đầu đồng ý, “Ừ, cũng đúng, của cậu đâu có giống cậu đâu.”

      Cậu ta nghe tôi thế lại im lặng, tức giận nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn, vốn là giọng thình lình lại quát lên to, “ đừng có bậy! tôi bị cảm là vì tối qua đưa về nhà xong, về nhà tắm nước lạnh!”

      Lần này đến phiên tôi nghẹn họng im lặng…

      “Tiểu Khiêm.” Vốn tập trung làm việc, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên lên tiếng, mỉm cười , “Công việc hôm nay làm xong chưa?”

      Tôi hả hê liếc nhìn Lục tiểu đệ, còn cậu ta lại đắc ý nhìn tôi, nhanh nhảu như giành công với ai vậy, “, sáng nay em lau dọn sạch nhà vệ sinh nam từ tầng 1 đến tầng 7 hết rồi!”

      Lục Tuyển Chi nhếch môi cười, gật đầu tán thưởng, “Ừ, làm tốt lắm!”

      Mặt Lục tiểu đệ lộ vẻ vui mừng, hất cằm nhìn tôi đầy khiêu khích.

      Lúc này Lục Tuyển Chi lại tiếp, “Vậy giờ em tiếp tục lau dọn sạch nhà vệ sinh nữ từ tầng 1 đến tầng 7 hết .”

      “…”

      Lục tiểu đệ lập tức như quả cả bị hư, mặt mày ảo não ra khỏi phòng.

      Lục tiểu đệ rồi, Lục Tuyển Chi đột nhiên hỏi tôi, “Hạ Diệp, có biết vì sao hôm nay tôi lại bận rộn như vậy ?”

      Tôi hoàn toàn biết chuyện gì nên lắc đầu lia lịa trả lời , “ biết!”

      Vẻ mặt sung sướng, cười , “ biết nhanh thôi.” xong lại thong dong dặn dò tôi, “ đặt vé máy bay sáng mai đến Quế Lâm và khách sạn ở đó .”

      Quả nhiên biết nhanh , tôi tức hiểu nguyên nhân lại bận rộn đầu tắt mặt tối, ra ngày mai phải bay rồi! Đặt vé máy bay và khách sạn là nhiệm vụ của tôi, hơn nữa đây cũng là nhiệm vụ mà tôi thích nhất, bởi vì điều này có nghĩa là có ở công ty trong khoảng thời gian này, thế tôi cần bị đàn áp nữa rồi!

      Tôi vui sướng khoái trá gật đầu, lại sợ đổi ý liền như chụp giựt, “Tôi đặt vé máy bay và khách sạn ngay đây!”

      xong, tôi hí hửng gấp rút bước nhanh ra khỏi phòng, đây cũng là lần đầu tiên mà tôi làm việc tích cực đến vậy.

    2. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 20: Trúng chiêu

      Lục Tuyển Chi càng sớm bao nhiêu tôi càng được sớm giải phóng bấy nhiêu, bởi thế tôi cố ý đặt chuyến bay sớm nhất, nghĩ đến cuộc sống tự do ngày mai nên tâm trạng tôi vô cùng phấn khởi, nhưng đường trở về văn phòng ngờ lại oan gia ngõ hẹp gặp giám đốc Vương, nụ cười mặt tôi cũng tắt lịm!

      Thấy ông ấy từ xa tới, tôi lập tức cúi đầu như chạy, thầm nghĩ chỉ cần để ông ta thấy tôi hơn nữa nhanh ông ta chắc chắn nhận ra tôi.

      Nào ngờ mới ngang qua vai giám đốc Vương ông ta liền chộp lấy tôi, nhiệt tình chào hỏi, “Tiểu Hạ, mấy ngày nay rồi gặp nha!”

      Tôi hoảng hồn lại cảm thấy bực bội, “Giám đốc Vương, tôi cúi đầu mà, làm sao ông biết là tôi?”

      Ông chỉ chỉ vào đầu của tôi và , “ lúc nãy vừa cúi đầu vừa chạy trốn tôi nhận ra rồi, chủ yếu là do nhận ra kiểu tóc của thôi, công ty chúng ta ngoại trừ ra còn ai quấn tóc thành búi phân thế này?”

      [​IMG] 囧, ông ta tưởng tôi là Cừu lười biếng Lãn Dương Dương đây mà! Cái ông này quả nhiên mỗi lần gặp tôi là mỗi khích tướng tôi mà, hai chúng tôi tuyệt đội trời chung!

      Tôi giả bộ như gấp nên chào tạm biệt giám đốc Vương, “Tôi còn bận nhiều việc, xin phép trước!”

      Thế mà giám đốc Vương lại cứ bám tôi như sam, “Đợi chút, Tiểu Hạ, tôi vừa rồi nghe giám đốc tài vụ đến chỗ bà ấy ứng tiền phí công tác phải ?”

      Tôi tiếp tục giả bộ mình rất bận rộn, “Phải, tổng giám đốc kêu tôi mua vé máy bay sáng mai đến Quế Lâm, vé đặt xong rồi, nhưng giờ tôi phải vội về đặt khách sạn năm sao đây!”

      “Vé máy bay ngày mai?” Giám đốc Vương gật đầu , “Vậy tôi về nhà thu dọn cái .”

      Tôi hiểu ý ông ta, hỏi lại, “Thu dọn cái gì?”

      Ông ta liền tỏ ra đắc ý, “ mới vào làm nên biết thôi, mỗi lần tổng giám đốc công tác lúc nào tôi chẳng cùng!”

      Giờ tôi hiểu, ra vé máy bay khác là cho giám đốc Vương, vậy quá tốt còn gì. Hai người này người bóc lột thể xác tôi, người đả kích tinh thần tôi, bọn họ cùng nhau hết đúng là song hỷ lâm môn mà!

      Giám đốc Vương vui mừng hớn hở ra mặt, đột nhiên hỏi tôi, “Tổng giám đốc có chuyến công tác này mấy ngày ?”

      Tôi đáp lại ngay, “Bảy ngày!” xong tôi lại lần nửa giả khổ xin tha, “Giám đốc Vương, tôi rất vội đặt phòng khách sạn!” Cho nên ông đừng có lôi kéo tôi nữa, tha cho tôi !

      .” Ông ta rốt cuộc cũng chịu buông tha tôi, tôi chuẩn bị chuồn ông ta lại dặn dò tiếp, “Đúng rồi, chỉ cần đặt phòng cho tổng giám đốc là được rồi, cần đặt cho tôi đâu.”

      Tôi quay đầu lại hỏi, “Sao vậy?”

      Ông ta cười nham hiểm y như tên trộm, “Tôi buổi tối ở khách sạn khác.”

      Tôi tò mò, “Vậy phòng ông ở sao?”

      Ông giọng lí nhí, “Tiểu Hạ, cũng biết rồi đó, bình thường vợ tôi quản lý rất chặt, đến nơi khác buổi tối tôi mới có thể tự do hoạt động được. cứ lấy tiền đặt phòng khách sạn đưa cho tôi là được rồi.”

      Nghe ông nhấn mạnh hai chữ “hoạt động”, tôi lập tức hiểu ra, lòng thầm khinh thường ông ta, mọi khi ở trước mặt vợ và cháu trai chăm sóc ân cần, nhưng hễ có cơ hội công tác cứ y như là đại gia ăn chơi rượu chè be bét, đúng là đàn ông ai cũng có cái đức hạnh!

      Nghĩ vậy, tôi quyết để cho ông ta hưởng cả tiền lẫn sắc, giọng điệu “công việc hoá” khăng khăng giữ vững lập trường, “Giám đốc Vương, tôi vẫn đặt hai phòng, ở hay ở là chuyện của ông, nhiệm vụ của tôi là phải làm như thế.”

      “Tiểu Hạ, hiểu chuyện rồi.” Ông mặt mày bí xị nhìn tôi, do dự chút rồi , “ tóm lại là thế này, phòng ở khách sạn năm sao ngày là 600 tệ, bảy ngày là 4200, tôi và chia đều với nhau, thế nào hả?”

      2100 tệ đó nha…

      Hai ngàn trăm tờ tiền cứ bay phấp phới trước mặt tôi, tôi chần chừ lập tức gật đầu đồng ý.

      Ngày hôm nay chính là ngày mà tôi vui nhất từ đó đến giờ, tự do và tiền tài hai thứ đều nằm trong tay tôi!

      Tâm trạng sung sướng nên làm việc cũng nhanh hơn, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn. Ông chủ Lục trước khi còn chăm chỉ làm việc, đến giờ tan ca mà còn biết vẫn vùi đầu mà làm, còn tôi lo lắng bị gọi đến nhà nấu cơm tối, vì thế thầm lặng lẽ chuồn ra khỏi văn phòng.

      Lúc đường về, tôi lại đụng mặt Lục tiểu đệ ở gần toilet, biểu của cậu ta vừa trông thấy tôi cứ hệt biểu lúc tôi gặp giám đốc Vương, cúi đầu chạy nhanh như chớp! Chẳng lẽ cậu ta thấy tôi cũng hoảng sợ vậy sao? Nghĩ thế, tôi bỗng cảm thấy cuộc đời này cũng quá đỗi buồn cười.

      Khó có thể tan ca sớm thẳng về nhà, khoảng khắc ra khỏi công ty tôi cảm thấy nhõm vui sướng khôn cùng.

      Nhưng mà lúc về tới nhà tâm trạng tôi lại như quả bóng xì hơi, chán nản vô vàn, bởi vì tôi chợt nhớ ra mẹ muốn cùng dì Lưu ra ngoài ăn cơm, kêu tôi đừng về nhà ăn cơm tối, vì thế tôi vác cái bụng trống rỗng vào bếp nấu mì gói ăn.

      Lúc mẹ về nhà mặt mày rạng rỡ, mà cứ ểnh cái bụng ra, nhìn thôi cũng đủ biết là ăn nó quá, bà ngạc nhiên khi thấy tôi, liền hỏi, “Con , sao hôm nay con về sớm thế hả?”

      Tôi nghĩ lâu ăn đồ ăn mẹ làm, hấp tấp chạy qua níu tay mẹ, nũng nịu , “Mẹ, tuần lễ này con về rất sớm!”

      hổ danh là mẹ, lập tức hiểu ra ý đồ của tôi, liền đẩy tôi ra xa, “Xê ra xê ra, con mai mốt tự làm đồ ăn cho mình , đừng có mơ mẹ nấu cho con.”

      Tôi chạy lại ôm mẹ làm nũng tiếp, “Mẹ à, hai mẹ con chúng ta lâu rồi có ăn cơm với nhau, tuần này chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”

      Mẹ mực từ chối, “ được, mẹ còn muốn cùng dì Lưu con ăn hết tất cả quán ăn gần xa, hơn nữa đồng cũng cần bỏ ra, cái lợi lớn như thế ngu sao mà hưởng!”

      Tôi bĩu môi mếu máo kêu, “Mẹ~~~”

      Mẹ, “Mẹ bận xem TV rồi!” xong bà đến phòng khách mở TV, ngồi ghế salon say sưa xem.

      Tôi theo mẹ vào phòng khách, tiếp tục tỏ ra đáng thương gọi, “Mẹ~”

      Mẹ, “Hôm nay TV chiếu liên tiếp 3 tập, haha, tốt lắm tốt lắm.”

      Tôi, “Mẹ~”

      Mẹ, “Trời ơi, tự nhiên lại chiếu quảng cáo!”

      Tôi, “Mẹ~”

      Mẹ, “Đúng, cái tên bắt cóc này đúng là đáng chết, lớn lên xấu mà còn bắt chước người ta bắt cóc!”





      Suốt ba tập phim tôi mè nheo, nhõng nhẽo, đến cả miệng lưỡi khô queo khô quắt, nhưng cuối cùng cũng khiến mẹ nhủ lòng thương… Tôi tại sao lại có người mẹ thế này hả !

      Sáng thứ hai, tôi cần phải dậy sớm nửa tiếng để làm bữa sáng, đánh giấc đến bảy giờ mới ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt trang điểm chút, tinh thần sảng khoái ra ngoài chuẩn bị đến công ty làm.

      Hôm nay là ngày đầu tiên bị ai đàn áp hay đả kích, cho nên tâm trạng của tôi đặc biệt tốt, tung tăng vừa vừa hát đường, nhưng giờ hát cũng nổi nữa, bởi vì lúc tôi vừa xuống lầu thấy chiếc xe hơi đậu trước cư xá, nhìn qua cửa kiếng xe có thể thấy người ngồi ghế trước dĩ nhiên là giám đốc Vương!

      Tôi ngờ vực qua, cửa kiếng xe đằng sau bỗng kéo xuống, tôi nhìn thấy người đàn ông ngồi trong xe phía sau như nhìn thấy Siêu Khuyển Thần Thông CJ7, mắt trợn to la lớn lên, “Tổng giám đốc, sao lại ở đây !?”

      Lục Tuyển Chi đưa tay lên nhìn đồng hồ, vẻ mặt và giọng hết sức thong dong, “Cũng quá muộn!” xong còn vẫy tay ngoắc tôi, “Lên đây .”

      Tôi ngạc nhiên lí nhí hỏi, “Tổng giám đốc, phải chín giờ phải bay à, sao mau ra sân bay ?”

      cười mỉm nhìn tôi, giọng điệu thản nhiên vô cùng, “Tôi có gấp gấp làm gì? Lên trước rồi .”

      Tôi sao mà gấp được! Nếu trễ lên kịp máy bay, tôi đây chẳng phải mất vui sao?

      Nghĩ nghĩ thế, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi vào trong xe.

      Xe lăn bánh chạy , giám đốc Vương yên lặng lái xe chịu gì cả, chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn tôi qua kiếng chiếu hậu với ánh mắt vô cùng quái lạ.

      Trong bầu khí bất bình thường, tôi quay sang hỏi Lục hồ ly, “ và giám đốc Vương Quế Lâm, kêu tôi lên đây làm gì?”

      Lục Tuyển Chi nhìn tôi và trả lời, “ phải tôi và ông ấy , mà là tôi với .”

      Tôi tựa như bị sét đánh ngang tai, nổi giận quát lên, “Tôi tại sao phải theo Quế Lâm!?”

      sờ đầu tôi vẻ như trấn an, “Hôm trước đồng ý với tôi rồi, mới đây mà quên à?”

      Tôi lắc đầu tránh móng vuốt sói của , gào lên, “Tôi đồng ý hồi nào!?”

      thấy tôi né tránh cũng tức giận, ngược lại còn cười rất dịu dàng, “Đừng quên, tối hôm trước đồng ý với tôi giải sầu thư giãn!”

      Lòng mang đầy căm phẫn, tôi cãi lại, “Đừng có gạt tôi, tôi là hứa giải sầu thư giãn với , nhưng lúc tôi hỏi làm sao để thư giãn chính bảo là xem phim mà!”

      từ tốn , “Tôi lúc đó chỉ đoại loại như là xem phim, chỉ là ví dụ thôi, cũng khẳng định là xem phim. Ai cũng biết du lịch còn giúp người ta thư giãn hơn cả xem phim, ngày hôm qua cũng phải du lịch rất tốt hay sao?”

      Tôi như bị người ta nhét nguyên quả trứng gà vào họng câm nín thể gì, thể hơi quá, nhưng được gì cũng đồng nghĩ khổ nên lời! Tự tạo nghiệt thể sống mà, tôi vì muốn chụp ảnh tươi mát của Lục hồ ly, kết quả chỉ chụp được hai cái chân, này tính , cứ tưởng chỉ cần trả giá hai tiếng coi fim là xong, nhưng nghĩ tới vô hình trung lại thành hy sinh tuần lễ!

      Sao mà tôi ngốc đến nỗi chú ý đằng sau câu “xem phim” còn có hai chữ “đoại loại”… Cái trò chơi chữ ác độc!

      Buộc bản thân bình tĩnh lại, cái khó ló cái khốn giải cứu chính mình, tôi vờ khó xử , “Tổng giám đốc, phải tôi muốn , đến nơi đẹp như Quế Lâm du lịch tôi cầu còn được, nhưng mẹ tôi chưa từng xa tôi ngày nào, bà ấy chắc chắn đồng ý để tôi Quế Lâm đâu!”

      Lục Tuyển Chi nhướng mày vẻ mặt ràng tin, “Vậy sao?”

      Tôi gật mạnh đầu, “Dĩ nhiên, mẹ chỉ có mình tôi là người thân, bà nhất định nỡ xa tôi, ngày thấy tôi là được!”

      Lục Tuyển Chi im lặng lúc, sau đó mỉm cười , “Vậy gọi điện thoại về nhà , tôi chuyện với bác , tin rằng bác ấy thông cảm cho thôi.”

      Rơi vào đường cùng, tôi chỉ còn biết bấm điện thoại gọi về nhà, mẹ bắt máy rất nhanh, bao nhiêu hy vọng của tôi giờ đặt hết vào mẹ, vì thế để nịnh nọt bà, tôi cố ý nũng nịu gọi, “Mẹ~”

      Đầu dây bên kia lập tức truyền tới giọng quyết đoán của mẹ, “Con , nếu như muốn dụ mẹ về nấu cơm tối cho con, vậy tốt nhất con cúp điện thoại ngay , đừng có tốn nước miếng làm gì!”

      Tôi nổi da gà rần rần, biết cái điện thoại cũ rích này rò rỉ thanh đến cỡ nào, Lục Tuyển Chi khẳng định nghe rất , tôi lập tức xoay qua nhìn, quả nhiên thấy ngồi cười tí tớn, nụ cười còn tươi hơn cả hoa đào nở, tôi nhìn mà phát rầu!

      “Mẹ, phải, con muốn với mẹ, ông chủ công ty con kêu con với Quế Lâm du lịch với ta!” Tôi nhanh chóng vô đề trước khi mẹ cúp máy, xong còn cường điệu bổ sung thêm, “Chỉ có mình con và ta thôi, hơn nữa phải cả tuần lận!”

      Sở dĩ tôi phải nhấn mạnh điều đó vì tôi biết mẹ là người phụ nữ rất bảo thủ, nhất định để cho con mình du lịch với người đàn ông lạ lẫm!

      ngoài dự đoán, giọng mẹ trở nên phẫn nộ, “Sao mà được! Người ta trai du lịch toàn là tình nhân, con và ông chủ của con du lịch được xem là gì? Hạ Diệp, nghe lời mẹ , nhất quyết !”

      Tôi nghe mẹ xong quả mừng đến cười toe toét, giọng điệu cũng ngọt hơn, “Dạ, mẹ, mẹ biết con nghe lời mẹ nhất mà ~”

      Giọng mẹ mang đầy uy hiếp, “Con ngoan đừng sợ, có mẹ bảo vệ cho con, ông chủ con mà ép con , con cứ kêu ta đến chuyện với mẹ!”

      “Được, vậy mẹ chuyện với ta !” xong tôi đưa điện thoại cho người đàn ông ngồi cạnh nãy giờ vẫn cười tươi như hoa.

      Lục Tuyển Chi miệng lưỡi ngọt lịm , “Chào bác !”

      “A, là Tổng giám đốc đó à, con tại sao lại kêu…” Mẹ cứ ấp a ấp úng, hề có tí uy hiếp đe doạ như lúc nãy!

      Tôi nghe mà buồn thúi ruột, phải chứ mẹ, lúc quan trọng mà mẹ lại ỉu xìu như xe bị tuột xích vậy hả!

      Lục Tuyển Chi lễ phép , “Bác , bác quên rồi sao? Lần trước con có với bác cứ gọi con Tiểu Lục là được.”

      Mẹ vui vẻ cười ha hả, giọng điệu ít nhiều cũng trở nên thân thiết hơn, “Tiểu Lục, chuyện du lịch là sao vậy?”

      Lục Tuyển Chi tiếp tục lễ phép trả lời, “Lần này du lịch là do con và Hạ Diệp hẹn với nhau từ trước, hơn nữa ấy còn tỏ vẻ muốn ở cùng con vĩnh viễn.”

      Ước hẹn cái quái gì, tôi đây có khổ mà nên lời, nhưng đến khi nghe nửa câu sau…

      Tôi nhịn được chen vào , “Tôi lúc nào tỏ vẻ như thế?”

      lườm tôi, , “ quên ngày hôm qua được gặp tôi rất vui, còn muốn mỗi ngày đều gặp tôi đó sao?”

      囧, ra những lời này bị lý giải thành tôi muốn ở cùng với vĩnh viễn!

      Mẹ hiển nhiên nghe được lời đối thoại của chúng tôi, mờ ám cười rộ lên, “ ra là vậy… Cái con bé kia chịu ràng với bác, hại bác thiếu chút nữa hiểu lầm, hèn chi nó lại chịu xem mắt. Ha ha… Con có rảnh cùng Hạ Diệp về nhà bác ăn cơm gặp mặt nha!”

      Lục Tuyển Chi gật đầu , “Nhất định nhất định rồi.”

      Mẹ trước khi cúp máy còn cười sảng khoái hạ mệnh lệnh nữa, “Cứ vậy nha. Hai con du lịch vui vẻ nha, đừng quên mua ít đặc sản của Quế Lâm cho bác!”

      Cừu lười biếng Lãn Dương Dương: 懒羊羊 (Lan Yang Yang) – Lãn Dương Dương (Cừu lười biếng)

      [​IMG]
      Con cừu phàm ăn đeo tấm yếm màu vàng. Cừu này thích làm việc và chỉ muốn ngủ, nhưng vì bản tính lười biếng bẩm sinh đó nên cừu lười biếng thường bị Sói xám bắt đầu tiên. Cậu ta cũng thường xuyên lăn ra ngủ khi Sói xám bắt cóc những bạn cừu. Cừu lười biếng được phát mang rất nhiều tài năng tiểm trong mình qua mỗi tập phim, như là ngụp lặn.Link thông tin

    3. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 21: Du lịch

      Sau khi cúp máy tôi thất vọng hoàn toàn, đứng tại vực thẳm còn có thể kiếm được con đường sống, nhưng giờ cả người ngã xuống vực rồi, tại chỉ có thể thuận theo ý trời thôi. Vốn tưởng mẹ nhất định cứu mình, ai ngờ ngay lúc quan trọng kéo tôi lên mà còn đạp cho tôi đạp nữa chứ!

      Ghê tởm nhất chính là con hồ ly chín đuôi thành tinh Lục Tuyển Chi, nghe tôi bảo mẹ cho tôi Quế Lâm, quan trọng ở chỗ tôi với chẳng phải tình nhân gì hết, thế mà lại vô sỉ để mặc mẹ hiểu lầm quan hệ giữa tôi và , nô dịch áp bức tôi, giờ còn muốn huỷ luôn thanh danh của tôi sao? Giám đốc Vương còn ngồi phía trước, ông chủ Lục, ngài đây rắp tâm muốn tất cả nhân viên nữ trong công ty xem tôi như kẻ thù của họ hả?

      Tuy giờ chưa tới Quế Lâm, nhưng tôi có thể đoán được cảnh tưởng lúc ở Quế Lâm rồi, tay trái xách quần áo cho Lục Tuyển Chi, tay phải cầm chai nước cho , cổ treo máy chụp hình nặng trịch, y như nô tài phẩy mông theo sau , tình huống vô cùng thảm hại!

      Trong khi tôi buồn thúi ruột, xe đến sân bay, vừa bước xuống xe tôi nhanh như chớp bước tới cửa trước, cúi người phẫn uất với giám đốc Vương, “Giám đốc Vương, ông phải mỗi lần công tác Tổng giám đốc đều dẫn ông theo sao?”

      Giám đốc Vương vẻ vô tội trần tình, “Đúng vậy, Tổng giám đốc đúng là mỗi khi công tác đều do tôi theo làm phụ tá, nhưng hôm qua lại với tôi, tôi đâu có biết lần này phải công tác mà là du lịch!”

      Được! như vậy là đổ hết tội lên đầu tôi rồi còn gì, tôi hít sâu hỏi ông, “Vậy cái chuyện khách sạn làm sao bây giờ?”

      Ông lắc đầu, “ hỏi tôi tôi hỏi ai?”

      Tôi chìa tay ra, “Vậy ông đem tiền trả lại cho tôi, đến lúc đó tôi tự mình đặt thêm phòng!”

      Ông thở dài, “Tôi sợ bị vợ phát tịch thu, hôm qua lúc về nhà cất nó dưới giường, có đem theo trong người…”

      Tôi hậm hực , “Vậy làm sao bây giờ!?” Tôi cũng chẳng mang theo phần tiền kia theo !

      Ông ta, “ và Tổng giám đốc đến quan hệ như thế rồi, hai người ở chung phòng có sao đâu!?”

      Tôi, “…”

      “Hạ Diệp, còn sớm nữa, và giám đốc Vương to gì thế?” Lục Tuyển Chi ở phía đối diện bỗng nhiên mở miệng, tâm trạng thoạt nhìn rất tốt, vẻ mặt cứ hí hửng làm sao ấy.

      Tôi ngượng ngùng khoát tay, “ gì, giám đốc Vương chỉ là dặn dò tôi những việc cần phải chú ý khi mà thôi!”

      gật đầu, “ xong nhanh lên, sắp tới giờ lên máy bay rồi.”

      “Ờ…” Tôi định giám đốc Vưiơng chợt giữ tay tôi lại, , “Phải rồi Tiểu hạ, tôi đúng việc quên dặn .”

      Tôi xoay người cúi đầu hỏi, “Chuyện gì?”

      Giám đốc Vương giọng , “Buổi tối giường nhất định phải nhớ tắt đèn.”

      Tuy việc tắt đèn trước khi ngủ là rất bình thường, nhưng thấy ông ta lại nhấn mạnh như vậy, tôi cũng tò mò hỏi lại, “Tại sao?”

      Ông vẻ như rất tâm đắc, rất có kinh nghiệm, “Đây là tôi muốn tốt cho thôi, cũng là vì nghĩ cho Tổng giám đốc, tắt đèn ta thấy được mặt . cũng cần phải tự ti làm gì, ra tắt đèn rồi phụ nữ nào chả như nhau cả.”

      “….” Ông chết ! Tôi nghĩ việc giường là ngủ, còn ông ta lại ám chỉ việc XXOO! Ý của ông là khuôn mặt ảnh hưởng hứng thú tình dục, muốn tắt đèn để ông chủ Lục thấy tôi mới hưng phấn !? Ông quả nhiên mỗi lần gặp là mỗi lần đả kích tôi mà!

      Song song cùng Lục Tuyển Chi vào sảnh sân bay, tay trái xách túi hành lý, tay phải cũng xách túi hành lý khác, mà tôi hai tay lại trống huơ trống hoắc, đành chịu thôi, chuyện du lịch hôm nay quá đột ngột, tôi hoàn toàn có chuẩn bị gì hết!

      Nghĩ đến dù sao cũng là ông chủ của tôi, mà tôi nhàn rỗi quá cũng tốt, vì thế đàng phải , “Tổng giám đốc, hay là để tôi xách dùm túi?”

      “Ọt ọt…” Vừa mới dứt lời bụng bỗng nhiên kêu lên, tôi mới nhớ tới sáng nay mình chưa ăn gì cả, nhưng mà cái tiếng này kêu rất đúng lúc, biết tôi đói bụng chắc là để tôi xách túi đâu ha?

      Quả nhiên, Lục Tuyển Chi cau mày nhìn tôi, “Như thế sao được?”

      Tôi hả hê ca tụng trong lòng, người ta đàn ông tốt để phụ nữ đổ mồ hôi, xem ra miễn cưỡng cũng được gọi là đàn ông có phong độ.

      ngờ chỉ giây sau lấy mấy túi cầm đưa hết cho tôi, thản nhiên , “Chỉ xách cái sao được, có xách xách luôn hai cái chứ.”

      “…” Tôi tay xách nách mang mà oán khí ngút trời, tuy nhiên biết bên trong túi đựng gì mà hai túi chẳng hề nặng tí nào, nhưng tôi vẫn bực tức mắng chửi trong lòng! Nào có người đàn ông nào để cho phụ nữ xách hết túi chứ?

      Hai tay giờ rảnh rỗi, Lục Tuyển Chi chỉ phía trước cách đó xa, “Đó là phòng đợi trong sân bay, vô đó tìm chỗ ngồi đừng có chạy lung tung, tôi lát rồi quay lại.”

      xong xoay người hướng khác, nhanh nhanh vô cùng nhanh, bao lâu cách tôi rất xa.

      Tôi xách túi vào phòng đợi trong sân bay, trong lòng hiếu kỳ biết đâu?

      lúc sau, ông chủ Lục quay trở lại, dáng người cao dong dỏng vận áo mũ chỉnh tề nhã nhặn, vẻ ngoài rất tuấn, khiến ai nấy ở sân bay đều phải ngoái nhìn , khác với lúc nãy tay trái giờ cầm bịch bánh bích quy to, tay phải cầm hộp sữa tươi.

      Lúc tới gần, tôi vẻ dám tin vào mắt mình, hô to, “ sợ tôi bị đói, cho nên cố ý mua đồ ăn cho tôi hả?”

      nhíu nhíu mày, “ phải.”

      Tôi cảm động đến muốn khóc, giọng cũng mềm dịu hơn, “Tổng giám đốc, đối với tôi tốt…”

      Đôi má cũng có chút hồng hồng, “ phải.”

      Tôi tin, “ đừng xấu hổ, tôi biết tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại cực nóng.”

      , “…”

      Lục Tuyển Chi im lặng thêm gì nữa, cũng ngay lúc tôi cảm động vô bờ bến, yên lặng mở hộp bánh bích quy ăn, tôi tức khắc quýnh quáng 囧. Má ơi! ra phải mua cho tôi ! Tôi còn tưởng vì mắc cỡ nên dám thừa nhận…

      Nhìn nhai nhóp nhép mà tôi thèm thuồng, bụng lại kêu ọt ọt, vì thế tôi kềm lòng được tủi thân than vãn, “Tổng giám đốc, có thể cho tôi ăn miếng .”

      lấy hộp bích quy đưa cho tôi, mỉm cười hào phóng , “Ừ, ăn .”

      Vì thế tôi cũng khách sáo nữa, mỗi cái bánh bích quy chỉ bằng đồng xu, nhưng lại giòn xốp ăn rất ngon miệng, đặc biệt ngay lúc bụng tôi đói meo, mấy cái bánh này càng ngon lạ thường, tốc độ ăn bánh quy càng lúc càng nhanh, hình như là cứ mỗi giây tốc độ lại tăng dần đều, ăn nhanh quá nên tôi bị sặc, tức hộp sữa đưa tới trước mặt, tôi vội vàng cầm uống.

      Bánh bích quy và cả hộp sữa nhanh chóng bị ăn sạch bách, tôi giờ mới phát Lục Tuyển Chi chỉ ăn có mấy cái bánh bích quy lúc đầu, sau đó ngồi yên lặng nhìn tôi chén sạch !

      Tôi sờ lên cái bụng giờ no nê của mình, rồi lại nhìn ông chủ Lục mặt mày điềm nhiên ngồi bên cạnh, cảm thấy cái người đàn ông này sao sao ấy! ràng là thấy tôi đói bụng cho nên mới mua bánh và sữa cho tôi, thế mà lại chịu ràng khiến tôi hiểu lầm vô sỉ bóc lột sức lao động. Hiển nhiên đống đồ ăn lúc nãy là mua cho tôi, lại dám thừa nhận, cứ vòng vòng vèo vèo rồi mới cho tôi ăn!

      Chẳng hiểu sao trong lòng lại có cảm giác rất ngọt ngào, chẳng lẽ là do ăn bánh bích quy nhiều quá ?

      bao lâu sau, giọng nữ dịu dàng phát ra từ loa phóng thanh, nhắc đến số hiệu máy bay của chúng tôi và chuyến bay sắp cất cánh, điều này cũng đồng nghĩa rằng tuần lễ đau thương của tôi chính thức bắt đầu.

      Trước khi lên máy bay, Lục Tuyển Chi hỏi tôi, “Hạ Diệp, có say máy bay ?”

      Tôi lắc đầu, tự hào , “À ! Sức khoẻ tôi rất tốt, ngồi máy bay hay là ngồi xe cũng vậy, đau đầu cũng ói, còn thích nữa là đằng khác!”

      nhàng thở phào, rất vui vẻ gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

      Thấy cẩn thận hỏi han săn sóc tôi như vậy, tôi bỗng dưng có chút cảm động, “Cảm ơn Tổng giám đốc quan tâm.”

      bỗng nhiên , “Vì chuyến du lịch tuần lễ này, tối hôm qua tôi phải làm việc đến khuya, gần như cả đêm ngủ.”

      Tôi xúc động, “ quá cực khổ rồi!”

      gật đầu, “Cho nên lát nữa lên máy bay, tôi muốn ngủ chút.”

      Tôi hồ hởi đồng ý, “Phải đấy, rất phải.”

      mỉm cười nhìn tôi , “May là có say máy bay.”

      Đầu tôi đầy dấu chấm hỏi, ngủ hay liên quan gì việc tôi say máy bay?

      Nhưng rồi rất nhanh sau đó tôi biết hai việc đó liên quan thế nào.

      máy bay, Lục Tuyển Chi ngủ rất say, đầu nằm cái gối rất mềm mại lại có mùi thơm thoang thoảng, mà cái gối mềm mại thơm thoang thoảng ấy lại lót vai của tôi!

      Phải gọi người này là loại người gì hả, lúc đầu tôi còn nghi ngờ túi đựng cái gì mà bâng, ngờ tới lại mang theo cái gối!

      Tôi ngay cả nhúc nhích cũng dám nhúc, phải ngồi thẳng ngay ngắn từ nãy tới giờ, nhìn khuôn mặt của ai đó ngủ ngon mà cắn răng kiềm bực tức, chuyến này mới vừa bắt đầu thôi mà bi kịch nhãn tiền rồi…

      Lúc xuống máy bay, Lục Tuyển Chi cười rạng rỡ, bộ vest vẫn phẳng phiu sạch vừa vặn ôm sát người, nhịp chân rất thong dong, vẻ mặt còn cười rất tao nhã đầy trí thức, vẻ ngoài phong trần thu hút ít ánh nhìn của các hành khách nữ, tôi theo sau lưng như khí, nhìn cái người đàn ông phong lưu thích trêu hoa ghẹo nguyệt phía trước mà tôi khinh bỉ vô cùng tận!

      Sau khi ra khỏi sân bay, tôi và Lục Tuyển Chi bắt chiếc taxi đến khách sạn đặt trước.

      Ngồi ở phía sau, tôi mỏi mệt uể oải xoa xoa bả vai, ai oán nhìn cái người bên cạnh hăm hở, lúc này cũng chẳng còn mệt mỏi nữa, tinh thần cũng sảng khoái hơn, còn tôi giờ lại mệt đứ đừ, chỉ muốn đánh giấc mà thôi! Mí mắt cứ sụp xuống, tôi buồn ngủ hỏi tài xế, “Tài xế, bao lâu nữa tới vậy?”

      Tài xế taxi nghiêng đầu trả lời, “Thưa , đoạn đường này hay bị kẹt xe, nên khoảng hai giờ tới, nếu như bị kẹt xe cũng mất hơn giờ.”

      Tôi càng phẫn uất nhìn Lục Tuyển Chi, thời gian dài như thế làm sao mà tôi chịu đựng được!

      Lục Tuyển Chi thấy ánh mắt ai oán của tôi, lương tâm bỗng trổi dậy đáp, “Hạ Diệp, là vất vả cho quá.”

      Tôi uất ức , “ biết vất vả là tốt rồi, tôi giờ mệt mỏi mắt cứ muốn híp lại!”

      , “Thế …”

      Tôi lập tức cắt ngang lời , ấm ức phàn nàn, “ biết , vai tôi hôm nay thiếu chút nữa là tàn phế rồi!”

      , “Vậy …”

      Tôi lại cắt ngang lời , bùi ngùi tủi thân, “Tôi bỗng cảm thấy hành động ngu ngốc nhất thế giới chính là đưa vai cho người ta ngủ!” Có nghĩa là tôi giờ làm hành động ngu ngốc đó nữa, sau này đừng có nô dịch tôi nữa!

      , “…”

      Tôi xong mới bực tức nhớ lại, “Đúng rồi, Tổng giám đốc, nãy định gì thế?”

      “Vừa rồi tôi định kêu dựa vào vai tôi mà ngủ lát.” xong còn lườm tôi, giọng mang theo ý cười, “Nhưng mà cũng đó là hành động ngu nhất thế giới, vậy thôi .”

      Tôi, “…”

      Do đó tôi lại rút được thêm bài học từ Lục Tuyển Chi —— nhiều sai nhiều! %>_<%

    4. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 22: Nhà tắm

      Bực bội dựa vào thành xe, cả người mệt mỏi rã rời, bao lâu sau tôi chìm dần vào giấc ngủ, cảnh vật ngoài cửa xe cũng trở nên mơ hồ hơn rồi tối sầm

      “Hạ Diệp, dậy.”

      ngủ rất ngon, bỗng nhiên lỗ tai ngứa ngứa, tôi lập tức tỉnh dậy thấy khuôn mặt Lục Tuyển Chi kề sát mình, nhìn tôi và cười , “Đến khách sạn rồi.”

      Cơn buồn ngủ của tôi tức khắc biến mất, trấn tĩnh lại phát cả người mình nằm hẳn trong lòng , đầu kê ngực , mà tay biết cầm sợi tơ ở đâu ra, chắc hẳn là lúc nãy dùng cái này để ngoáy tai tôi.

      Tôi bị tư thế thân mật này làm cho hoảng sợ, vội vàng xấu hổ ngồi ngay ngắn lại, ngượng ngùng , “Tổng giám đốc, sao tôi lại…”

      thủng thẳng , “Là tự ngã vào ngực tôi mà ngủ, tôi lại thể cho dựa vào vai, nên đành phải thế thôi.”

      Tôi nghĩ nghĩ, đây cũng là do lỗi tại tôi, vì thế cũng đuối lý dám thêm gì, yên lặng xuống xe.

      Vào trong sảnh khách sạn, lúc đến quầy tiếp tân lấy phòng mới vỡ lẽ chuyện tôi đặt có căn phòng, Lục Tuyển Chi ngạc nhiên, lại nhìn tôi đầy sâu xa bí hiểm, tôi vội vã tỏ vẻ ân hận là do tôi tắc trách nên đặt có căn phòng, mới thôi nhìn tôi với ánh mắt đó nữa, khuôn mặt rạng rỡ , “Thế làm sao bây giờ?”

      Tôi thở dài, “Còn làm sao nữa, giờ chỉ có căn phòng, việc nghỉ ngơi của tôi mấy ngày này chỉ có thể nhờ vào cả thôi!”

      cười ngớt, , “Ừ, thôi.”

      Hai mắt tôi sáng rỡ, “ đồng ý rồi hả?”

      mỉm cười gật đầu, “Tôi làm sao có thể để có chỗ ngủ được chứ.” xong còn tiêu sái thẳng đến thang máy, tôi vui mừng ngược lại hướng của .

      được hai bước, tôi và cùng lúc quay đầu lại nhìn nhau, đồng thanh hỏi đối phương, “ / đâu?”

      Tôi sững người, chỉ về phía trước trả lời, “ đến chỗ tiếp tân đặt lại căn phòng khác!”

      nhíu mày, “ phải việc nghỉ ngơi mấy bữa tới tất cả nhờ tôi hay sao?”

      Tôi gật đầu, “Đúng vậy, nhờ lấy tiền đặt thêm phòng. Chứ nếu tưởng tôi cái gì?”

      , “…”

      Lục Tuyển Chi đưa cho tôi thẻ tín dụng sau đó mặt mày lạnh tanh lên phòng trước, tôi đến chỗ tiếp tân muốn đặt thêm phòng, nhân viên tiếp tân vẻ mặt khó xử với tôi, “Xin lỗi thưa , thời gian này khách đặt phòng quá nhiều, căn phòng cuối cùng được vị khách kia lấy rồi.”

      Quay đầu nhìn theo hướng nhân viên khách sạn chỉ, tôi thấy người đàn ông trung niên đầu hói, bên cạnh ông ta còn có , nhìn hai người họ rất thân mật.

      Tôi uể oải thở dài, “Vậy phải tới khách sạn khác đặt rồi.”

      Vừa mới xong, người đàn ông trung niên đó chen vào, “ ơi, giờ là mùa cao điểm, tôi hôm nay hết những khách sạn gần đây tìm phòng, mà chẳng chỗ nào còn cả, vất vả lắm mới đặt được phòng ở đây đó…”

      phải mang đồ giúp em à, còn mau ?” Bạn ông ta trừng mắt liếc tôi, hấp tấp mở miệng, thúc giục ông ấy cho bằng được.

      Bọn họ rồi tôi lại càng rầu hơn, trời ạ, phòng ở khách sạn này bị người ta nhanh chân giành trước, cũng chẳng thể trông mong gì đến những khách sạn khác nữa, xem ra đành phải xin Lục Tuyển Chi xót thương cho tôi ngủ nhờ trong phòng rồi…

      Ủ rũ vào thang máy kiếm phòng của Lục Tuyển Chi, cửa để mở, tôi vào thấy thong dong ngồi sa lon, cầm con búp bê trong tay xoay xoay ngắm nhìn.

      Tôi hiếu kỳ tới gần hỏi, “Tổng giám đốc, này là gì vậy?”

      nghiêng đầu nhìn tôi, “Vừa rồi nhân viên phục vụ đem quà lưu niệm của khách sạn tới, đây là búp bê cầu nguyện rất linh nghiệm.”

      Thấy rất nghiêm túc, tôi ngạc nhiên hai mắt trợn to hỏi lấy, “Chẳng lẽ hồi nãy cầm nó rồi ước đó hả?”

      quả quyết gật đầu, “Lúc nãy rảnh rỗi việc gì làm nên cũng ước thử xem sao.”

      Tôi kinh ngạc thiếu chút nữa là cằm rớt xuống đất, ông chủ lớn thành công, còn là tinh trong xã hội mà lại làm cái trò trẻ con này hả!?

      định bước tới hỏi lúc nãy ước cái gì, lên tiếng hỏi tôi trước, “ đặt phòng sao rồi?”

      Mặt tôi lập tức như đưa đám, buồn rầu , “Đừng hỏi nữa, tôi đến trễ bước, phòng ở khách sạn đầy hết rồi…”

      nhìn búp bê cầu nguyện trong tay, nở nụ cười rất khó hiểu.

      Tôi nhịn được cười nhạo , “ ngờ trưởng thành thế này rồi mà cũng tin mấy trò búp bê cầu nguyên này à, làm gì mà linh nghiệm được!”

      “Ai linh nghiệm?” mỉm cười nhìn tôi lom lom, “Điều ước lúc nãy của tôi thành thực rồi.”

      Tôi, “…?”

      Lục Tuyển Chi vào nhà tắm tắm rửa, tôi buồn chán loanh quanh trong phòng, căn phòng được trang hoàng rất xa hoa, bày trí cũng rất đẹp mắt, chùm đèn thuỷ tinh lung linh phát ra thứ ánh sáng ấm áp dịu kỳ, đồ dùng nội thất cái gì cũng có, gần TV có cái máy tính bàn tinh thể lỏng, tôi bước tới bật vi tính muốn đăng nhập vài nick QQ lâu dùng tới, suy nghĩ hồi tôi mới nhớ ra password, đó là tên của Sầm Vũ Minh, tôi còn thêm 520 sau đuôi.

      Sau khi đăng nhập vào QQ có ít nick nhấp nháy báo tin nhắn, trong đó có vài người bạn cũ hỏi tôi cách liên lạc và dạo này thế nào, còn có tin tức của cả lớp, vô thức nhìn đến ảnh chân dung của Sầm Vũ Minh trong nhóm riêng biệt, chỉ màu xám.

      Trả lời hết tất cả tin nhắn QQ của bạn học xong, tôi mở hòm thư ra, phát phần lớn thư trong đó đều là của Sầm Vũ Minh, nội dung mỗi câu đều rất ngắn gọn rất bình thường, đại loại như thời tiết trở lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm, buổi tối đừng thức khuya, phải ngủ cho đủ giấc, con uống ít rượu thôi, buổi tối đừng ra ngoài mình, vân vân…

      Dằn lòng đọc hết loạt các thư, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về khiến lòng tôi nao nao, vì thế vội vàng kiếm bộ phim thư giãn tí, màn hình vi tính có folder tên “Phim bắn nhau”, tôi tiện tay mở nó ra, xoay người nhanh tới ghế sa lon để chuẩn bị ngồi xem.

      Mới được nửa đường bỗng nhiên phía sau lưng phát ra mấy tiếng “Ah. . . Ah. . . Ưm. . . Ah”, ngớ người như trời trồng lúc, tôi quay phắt người lại, nhìn thấy người đàn ông cao to và xinh xắn nhắn XXOO đầy khốc liệt, hoang dã kém phần sinh động màn hình vi tính.

      Thánh thần ơi, tôi thực OUT rồi! ra cái này cũng được gọi là “phim bắn nhau” sao!?

      Ngay lúc tôi xấu hổ và bực tức thôi, cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra…

      “Tiếng gì vậy?” Câu hỏi của Lục Tuyển Chi vọng ra theo tiếng mở cửa.

      Giờ mà tôi muốn tắt cũng chẳng tắt kịp, hơn nữa mở cửa ra đây cũng chỉ trong nháy mắt, nhưng may là khoảng cách từ nhà tắm đến chỗ tôi đứng rất gần, tình thế cấp bách tôi bèn bổ nhào chặn ngang ở cửa nhà tắm, đẩy mạnh quấn có mỗi cái khăn vào nhà tắm lần nữa, mở to mắt mà dối, “ có gì, chỉ là trong phim chiếu cảnh nam nữ đánh nhau thôi, nghe , đó bị đánh nên la to vậy đó!”

      “Vậy sao?” nhướng mày tư lự, còn nghiêng đầu lắng tai nghe cho nữa.

      “Ah. . . Ưm. . . Ưm. . . Ah. . .” Trong phòng tắm thanh hơi tí, nhưng nếu tập trung lắng nghe vẫn có thể nghe ra thanh đó có chút hưng phấn rất vui sướng.

      Tôi đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con, giả ngu cười , “Ha ha, đó bị đánh thảm thiệt, thảm thiệt!”

      Chẳng biết tin hay mà nhếch mép gật đầu, trả lời, “Phải, rất thảm đấy.” xong còn híp mắt nhìn tôi với vẻ thích thú, lập tức thay đổi chủ đề, “Vậy đẩy tôi mạnh thế làm gì?”

      Thấy ánh mắt quỷ dị của nhìn mình, tôi tỏ vẻ ân cần, “Tổng giám đốc, gió lớn như thế mà chỉ quấn có mỗi cái khăn tắm dễ bị cảm lạnh lắm, mặc quần áo đàng hoàng rồi ra ha!” Để tôi còn có thời gian bấm nút chéo màu đỏ phía góc phải màn hình nữa chứ, thủ tiêu hết toàn bộ chuyện bẽ mặt này.

      Tính toán của tôi rất hoàn hảo, thế mà Lục Tuyển Chi lại chẳng thèm nể mặt, nhướng mày gạt bỏ, “Hạ Diệp, đúng là ngốc hết chỗ , cửa sổ đóng hết rồi lấy đâu ra gió? Trong phòng có để sẵn máy điều hoà làm sao mà lạnh? Hơn nữa quần áo của tôi còn nằm trong hành lý.” xong định ra khỏi nhà tắm, muốn ra ngoài lấy quần áo.

      Tổng giám đốc, để tôi lấy giúp cho!” Nghĩ đến tên tuổi hùng oanh liệt đời bị huỷ trong chốc lát, tôi theo bản năng vươn tay muốn kéo lại, ai ngờ nắm đâu chẳng nắm lại nắm ngay khăn tắm mà kéo, bi kịch xảy ra…

      Tôi kéo khăn tắm màu trắng người Lục Tuyển Chi xuống, hai bờ mông căng tròn bóng mướt đầy khêu gợi lồ lộ ra ngoài, máu trong người bỗng sục sôi đầu óc bay bổng ngút trời, tức khắc xoay người che mắt ăn năn , “Tổng giám đốc, tôi phải cố ý, tôi thực phải cố ý đâu!” Chỗ muốn nhìn từ lâu chực chờ ở đó, thế mà giờ xem lại chẳng dám xem, tôi đây chính là điển hình loại người dám nghĩ dám làm.

      qua đứng sau lưng tôi, hơi ấm của giọng ngừng phả vào bên tai của tôi, “Hạ Diệp, đầu tiên là đẩy mạnh tôi vào nhà tắm, sau lại kéo khăn tắm của tôi, còn dám cố ý sao?”

      Tôi đờ người, lúng túng níu níu cái khăn tắm trong tay, “ làm gì mà đứng gần dữ vậy!?”

      duỗi tay ra, nhàng vòng qua eo của tôi, “Tôi là người đàn ông rất đỗi bình thường, nghĩ xem giờ tôi muốn làm cái gì?”

      Tôi đề phòng chuẩn bị tâm lý trước, dù sao cũng nam quả nữ ở chung phòng, hơn nữa còn lại ở ngay nhà tắm hẹp, bết bát hơn chính là tại chẳng mặc cái gì người hết. Nghe đàn ông trong mấy trường hợp này rất dễ sinh thú tính gì đó đó…

      Lúc tôi khẩn trương lắp ba lắp bắp, tay Lục Tuyển Chi để quanh eo tôi cũng chẳng có làm chuyện gì phải phép, mà là trực tiếp cầm lấy khăn tắm trong tay tôi, khiến tôi ngây ngẩn cả người.

      Sau lưng lại truyền đến giọng ôn tồn của Lục Tuyển Chi, “Ý của tôi là tôi là người đàn ông bình thường gặp những tình huống này đều lấy lại khăn tắm quấn lên người lại. Chứ nếu tưởng tôi cái gì?”

      Tôi, “…”

      Má! Chọc ghẹo tôi vui lắm hả?

    5. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 23: Ngoài ý muốn

      Lúc tôi thở hổn hển quay người lại còn thấy Lục Tuyển Chi ở trong nhà tắm, tôi nghe mấy tiếng “Ưm ah ah” vẫn còn vang lên dồn dập liền có linh tính xấu, tiêu rồi, cái phim chết bầm đó vẫn còn mở!

      Tôi bước ra khỏi nhà tắm, quả nhiên thấy nhìn chằm chằm vào màn hình LCD, tôi ân hận cùng xấu hổ, nhìn thấy, nhìn thấy…

      Ông chủ Lục quay sang nhìn tôi, nhướng mày chỉ vào màn hình hỏi, “ lúc nãy với tôi, nam nữ đánh nhau mà?”

      Tôi gật đầu yếu ớt, “Phải…” bọn họ đánh nhau mà, chẳng qua là “cuộc chiến ái tình”.

      qua ngồi lên ghế da ở bàn vi tính, bình tĩnh rê chuột đóng lại cửa sổ.

      thanh khiến người ta xấu hổ tim đập thình thịch im bặt, tôi nhàng thở phào… Sau này bao giờ coi mấy cái phim bắn nhau này nữa!

      Lúc này, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên thốt lên, “ giờ biết tôi muốn làm gì ?”

      Tôi nghi hoặc nhìn , “Hả?”

      Khoé miệng nhếch lên nở nụ cười xấu xa, nửa nửa đùa , “Tôi rất muốn đánh .”

      Tôi, “…”

      Má! Ngài đây chọc ghẹo tôi riết rồi nghiện rồi hả?

      Mặc dù biết có sở thích quái gở, lại thích trêu chọc tôi, nhưng tôi vẫn khỏi đỏ mặt…

      Đúng câu “Tôi rất muốn đánh ” rất mờ ám*, nhưng lại nhớ đến lúc nãy trêu chọc mình câu này cũng chẳng quá mờ ám.

      Nửa tiếng sau, Lục Tuyển Chi loay hoay trước máy vi tính, bộ dạng nhìn rất tập trung, cũng biết là làm gì.

      Mà vì chuyện mất mặt hồi nãy, tôi cũng dám chuyện với , hơn nữa thấy chuyên chú như thế cũng dám quấy rầy, vì thế rảnh rang ngồi xem tạp chí, mà cuốn tạp chí đống chữ viết chằng chịt, mà hứng thú duy nhất của tôi chính là mấy tấm ảnh thưa thớt ít ỏi trong đó, điều này làm tôi cực kỳ chán. Điện thoại bỗng reo lên, là Ngải Lị gọi tới. Tôi lại nỡ tốn đống tiền kếch xù tám chuyện điện thoại, vì thế cúp máy của nó, sau đó lấy điện thoại riêng trong phòng gọi .

      Ngải Lị vừa mới bắt máy liền gào lên, “Tiểu Diệp, hôm nay tao tới nhà tìm mày, mẹ mày mày Quế Lâm rồi, thiệt hay giả thế?”

      Tôi ỉu xìu trả lời, “Thiệt…”

      với chàng đẹp trai lần trước đó hả?”

      Tôi lại ỉu xìu , “Ừ.”

      “Haiz…” Ngải Lị thở dài, thình lình , “Sầm Vũ Minh tới tìm tao.”

      Tôi nhíu mày, “Tìm mày làm gì?”

      ta hỏi tao, mày và Lục đẹp trai đó có quan hệ thế nào.”

      Tôi vô thức hỏi lại, “Vậy mày sao?”

      “Đương nhiên là ăn ngay , cho ta biết mày tìm được Lục đẹp trai tốt hơn ta trăm ngàn lần!” Dừng chút, Ngải Lị phân tích, “Nhưng mà nhìn thái độ của ta hình như còn tình cảm với mày đó.”

      Tôi nghe xong vô thức nhìn Lục Tuyển Chi, chẳng hiểu sao lại cáu kỉnh lên, “Ngải Lị, đừng nhắc đến ta nữa, mày có gì khác để sao?”

      Ngải Lị vòng vo, “Được, vậy chuyện khác, mày nhớ ra mang tam bảo Quế Lâm về cho tao đấy nhé!”

      Tôi hỏi, “Gì? Gì mà tam bảo Quế Lâm?”

      “Có vậy mà cũng biết hả? là rượu Quế Lâm, cây ớt tương Quế Lâm, còn có chao Quế Lâm nữa!”

      Tôi ngay tức đau đầu thôi, ảo não than, “Trời ạ, biết thế nãy kêu mày chuyện khác rồi!”

      Ngải Lị nghe tôi than liền cười khanh khách, “Mày keo kiệt quá , cũng đâu tốn bao nhiêu tiền của mày đâu! Đúng rồi, nghe cái coi, Quế Lâm thế nào hả?”

      Vì thế tôi và Ngải Lị bô bô nấu cháo điện thoại hết chuyện này tới chuyện kia đủ thứ chuyện trời dưới đất…

      Hai người phụ nữ chuyện rất hưng phấn, Lục Tuyển Chi chợt tới , “Tôi đói bụng.”

      Tôi làm lơ, tiếp tục buôn dưa lê với Ngải Lị.

      kiên nhẫn lại lần nữa, “Tôi đói bụng.”

      Tôi coi như nghe thấy gì, vẫn buôn chuyện tiếp với Ngải Lị.

      ung dung ra câu khiến tôi chết điếng, “Tôi nhớ tiền điện thoại khách sạn hình như là cũng tính phí phải.”

      Tôi hết hồn, vội vàng cúp điện thoại, “Ngải Lị, tao chợt nhớ có chuyện phải làm, chuyện sau ha!”



      Sóng vai cùng Lục Tuyển Chi ra khỏi khách sạn, nghiêng mặt nhìn tôi, rất có phong độ mỉm cười hỏi, “Hạ Diệp, muốn ăn gì?”

      Tôi mừng như bắt được vàng, vội xác nhận lần nữa, “Tôi muốn ăn gì ăn đó hả?”

      Đôi mắt đen huyền của chớp động liên tục toả ra hào quang, “Phải.”

      Tôi chỉ ngay vào tiệm ăn nhanh Kentucky Fried Chicken cách đó xa, to, “Tôi muốn ăn đùi gà chân gà rán!” Đồ chiên luôn là món khoái khẩu của tôi.

      đồng ý, “Được, theo ý .”

      Thấy thấu tình đạt lý như thể tôn trọng ý kiến của vợ, tôi cảm động đến sắp khóc, “Cảm ơn Tổng giám đốc!”

      Vì thế nửa tiếng sau, chúng tôi ngồi trong phòng của nhà hàng lẩu, trước mặt là nồi gà hầm nấm hương…

      Tôi nhìn nồi lẩu mà bực vô cùng tận, nhưng câu cũng thể cãi lại, dù sao muốn đùi gà có đùi gà, muốn chân gà cũng có chân gà, tôi còn có thể gì được nữa?

      Ngay từ đầu nhìn cái nồi lẩu nhạt nhẽo này tôi chả còn khẩu vị gì mà ăn nữa, trong lòng cứ tưởng tượng đến mấy miếng thịt gà rán giòn tan trong miệng, ông chủ Lục dường như guốc trong bụng tôi, gì mà đồ ăn chiên xào tốt cho sức khoẻ, dễ làm cho người ta mập, nghiêm trọng phá hư chất dinh dưỡng, rồi còn làm phát sinh số bệnh tật, hơn nữa vẻ mặt rất nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy rất có lý, vì vậy đành phải ngoan ngoãn ăn xong nồi canh gà hầm nấm hương này chứ sao bây giờ.

      Tôi gắp cái đù gà gặm gặm hai cái, phát tuy đùi gà nhìn thanh đạm, nhưng mà mùi vị cũng tệ lắm, ăn xong lại muốn ăn tiếp, tự dưng nghe tiếng nuốt nước miếng, tôi lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Tuyển Chi, lại chỉ ra phía sau tôi. Tôi hoài nghi quay đầu nhìn thấy thằng nhóc ú nu khoảng bảy tám tuổi đứng ở ngay cửa, hai mắt nhìn chằm chằm vào đùi gà trong tay tôi.

      Tôi cười nhiệt tình, “Em trai, có chuyện gì thế?”

      Nó sợ sệt tới, lí nhí , “Chị ơi, em muốn đùi gà.”

      Tôi nhìn cái đùi gà duy nhất trong tay mình có chút nỡ, cố gắng thương lượng với nó, “Con nít quan trọng nhất là phải bổ não, hay là chị cho em ăn đầu gà nha? Ăn gì bổ đó, ăn hết đầu gà sau này chắc chắn em rất thông minh!”

      Lục Tuyển Chi im lặng nhìn tôi, bỗng nhiên gắp miếng ức gà bỏ vô chén tôi, tôi khó hiểu hỏi, “Làm gì vậy?”

      điềm nhiên trả lời, “Ăn gì bổ đó.”

      Tôi, “…”

      “Em muốn đầu gà, em muốn ăn đùi gà!” Thằng nhóc con mếu máo như sắp khóc.

      Tôi sợ nó khóc thét lên, làm mọi người tưởng tôi ngược đãi trẻ em, mau chóng cúi người dúi đùi gà vào tay nó, ngớt lời thoả hiệp, “Được, cho em, cho em nè.”

      “Cám ơn chị, chị những xinh đẹp, mà còn rất tốt bụng nữa!” cảm ơn xong còn hun vào má tôi cái chụt, rồi cầm đùi gà chạy .

      Tôi nghe nó khen mà mở cờ trong bụng**, biết con cái nhà mà đáng thế biết!

      Lục Tuyển Chi nhìn tôi chăm chăm, trầm ngâm nhìn gương mặt tôi.

      Tôi vờ vịt nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, “Haiz… Hết cách rồi, ai kêu 99% con nít đều thích chứ !”

      tán đồng gật đầu, “Phải, đa số con nít dối.”

      Nghe gián tiếp khen mình, tôi mừng rỡ cười tủm tỉm, đắc chí hề hề.

      Lục Tuyển Chi tự dưng thêm câu, “Nhưng mà đối tượng thằng nhóc đó khen là , cho nên nó rất có thể là 1% kia.”



      biết bao giờ được câu tử tế! Tôi đanh mặt trừng mắt nhìn , vùi đầu tức giận ăn gà tiếp, chẳng thèm đoái hoài tới con hồ ly thành tinh đó nữa!

      Ăn uống no nê, cả nồi gà nằm yên trong bụng tôi, mà ông chủ Lục chỉ ăn có tí thịt gà và nấm hương mà thôi.

      Lúc ra khỏi quán lầu ngang căn phòng, tôi nhìn cánh cửa để mở lại thấy thằng nhóc ú nu đó, nó lấy đùi gà từ trong tay bác bốn mươi năm mươi tuổi, miệng lưỡi ngọt lịm , “Cám ơn chị, chị những xinh đẹp mà còn tốt bụng nữa!” Đồng thời cũng quên hôn lên má bác ấy cái.

      Bỗng dưng tôi cảm thấy thế giới này rất u ám, rất ảm đảm. Mẹ ơi! Lại bị Lục hồ ly đoán trúng nữa rồi…

      Rầu rĩ ra khỏi quán lẩu, tôi ăn no muốn kiếm gì đó làm, vì thế đề nghị dạo chung quanh, Lục Tuyển Chi vui vẻ gật đầu đồng ý.

      Hai chúng tôi song song đường dành cho người bộ, tôi hết nhìn đông lại nhìn tây ngắm cảnh đêm bốn phía, tíc tắc hai mắt tôi sáng rỡ, hổ danh là thành phố du lịch có nền văn hoá lịch sử nổi tiếng, khắp nơi đều là phong cảnh độc đáo, hai bên đường còn có rất nhiều cửa hàng lưu niệm nhìn loá cả mắt.

      dạo rồi lại dạo, tôi chợt sực nhớ Ngải Lị kêu tôi mua tam bảo Quế Lâm, nhưng lại nỡ dùng tiền của mình, vì thế dè dặt hỏi, “Tổng giám đốc, cũng tới Quế Lâm rồi, theo lý chúng ta cũng nên mua đặc sản về mà phải ?”

      Lục Tuyển Chi gật đầu, “Đúng, phải nên mua.”

      Tôi ngừng cố gắng thương lượng, “Giá cả chắc cũng mắc bao nhiêu, chắc cũng mấy trăm tệ thôi à.”

      Mặt mày vui vẻ, giọng điệu cũng rất bình tĩnh rất nhã nhặn, “Chỉ có mấy trăm tệ thôi, đáng bao nhiêu.”

      Tôi nghe thế, tức vô chủ đề chính, “Vậy ngại mấy món tiền nhoi đó đâu hả?”

      chẳng cần suy nghĩ mà trả lời ngay, “Đương nhiên là .”

      Tôi hoan hô, “ tốt quá!”

      xong tôi chạy vội vào cửa hàng đặc sản, xài tiền của người khác quả là chẳng đau lòng, thế nên tôi chọn lựa kỹ càng mua đầy đủ mọi thứ, ôm lỉnh khỉnh đến quầy tính tiền, Lục Tuyển Chi thốt lên, “Mua nhiều quá vậy, đúng là rất hào phóng.”

      Tôi thuận miệng , “Là hào phóng mới phải, trả tiền .”

      xoay chuyển ngay, “Sao tôi phải trả tiền?”

      Tôi ngẩn người, thủng thẳng, “Tổng giám đốc, phải lúc nãy ngại mấy món tiền này sao?”

      lập luận vô cùng logic, “Tôi ngại, chứ đâu có là đồng ý.”

      Do đó, tôi im lặng, hít sâu, thở ra, phải qua cả chục lần như thế mới ngăn lại cảm xúc muốn bóp chết

      Trong thúc giục của ông chủ cửa hàng, tôi cắn răng chuẩn bị lấy tiền mình ra trả, ông chủ Lục trầm lên tiếng, “ ra tôi giúp trả tiền cũng được, nhưng cũng phải cảm ơn tôi chứ.”

      Hai mắt tôi sáng lên, ngọt ngào , “Cảm ơn Tổng giám đốc, rất biết ơn !”

      lại lắc đầu, “ câu cám ơn thôi đủ, chưa có thành ý cho lắm.”

      Tôi nghi ngờ, “Thế làm gì mới có thành ý?”

      mỉm cười, “Còn nhớ lúc nãy thằng nhóc kia làm thế nào để cảm ơn ?”

      “…”

      Tuy cầu này quá hợp lý, nhưng do dự chút sau đó tôi vẫn gật đầu đồng ý, chẳng phải chỉ có hôn cái mặt để tỏ lời cảm ơn thôi mà! Thằng nhóc người ta có bảy tám tuổi mà có thể làm như vậy, chẳng lẽ tôi còn bằng thằng nhóc sao? Hơn nữa, nó hôn tôi cái được cái đùi gà, tôi hôn Lục Tuyển Chi cái có thể đổi được mấy trăm tệ, lời quá còn gì!

      *mờ ám : từ đó trong bản gốc là 河蟹, nghĩa convert là “cua đồng”, chữ này đồng với từ 和谐nghĩa là “hài hòa”. Ở trang mạng TQ từ 和谐 (hài hoà) được dùng cũng gõ được, cho nên mọi người dùng từ 河蟹 (cua đồng) để thay thế.河蟹 (cua đồng) còn có ý nghĩa là bị xóa, bị che . Vì vậy, “cua đồng” còn có nghĩa là ràng, mập mờ.

      **mở cờ trong bụng : tâm trạng vui sướng hân hoan.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :