1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn Xong Chùi Mép - Phi Cô Nương (45 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 9: Ăn cơm

      Vì để đảm bảo đến cuộc hẹn coi mắt đúng giờ, hôm nay trước khi hết giờ làm, đầu tiên là tôi áp dụng phương pháp mềm mỏng sau lại chai lì lẽo đẽo theo năn nỉ, gần như là xuất hết vốn liếng của mình ra, cuối cùng ông chủ Lục cũng hứa cho tôi nghỉ nửa ngày, nhưng lại chỉ có thể nghỉ buổi sáng, đây là loại người gì thế hả !?! Biết tôi buổi chiều có việc bận, vậy mà chỉ cho tôi nghỉ buổi sáng, chẳng khác nào là đồng ý chứ!

      Ngay lúc tôi thất vọng não nề, gom đồ chuẩn bị về nhà, Lục Tuyển Chi nhìn màn hình vi tính bỗng ngẩng đầu lên, tỉnh bơ, “Đúng rồi Hạ Diệp, khoan về , đợi lát nữa với tôi đến trung tâm thành phố.”

      Vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện xin phép nghỉ được chấp nhận, thay vì phục tùng nịnh bợ nghe theo, tôi tức giận mặc cả, “Cái này cũng coi như là làm thêm ngoài giờ, thế có tính tiền tăng ca ?”

      nhàn tản nghiêng người nhìn tôi, thái độ rất kiên quyết, “ có.”

      Vừa nghe xong, tôi lập tức gắt gỏng, “Vậy !”

      Lục Tuyển Chi nhướng mày hơi nghiêng đầu soi mói đánh giá quần áo người tôi từ đầu đến chân, liền nhún vai cái tỏ vẻ nuối tiếc, “Được rồi, vậy thôi , tôi còn định dẫn đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo nữa chứ…”

      Hóa ra là thấy tôi mặc mặc lại cũng có mấy bộ quần áo này, sợ tôi làm ảnh hưởng hình tượng công ty nên muốn thay đổi diện mạo của tôi ấy mà! Ôi chao má ơi, đây chính là may mắn từ trời rơi xuống!

      Lòng tôi hân hoan háo hức hai mắt sáng rỡ, thái độ lập tức thay đổi 180°, vội vã lao đến trước mặt Lục Tuyển Chi, so với Lí Liên nịnh nọt Từ Hi còn khéo hơn, “Tổng giám đốc, chẳng những có đôi mắt tinh tường, luôn quan sát tỉ mỉ mọi thứ chung quanh mình, mà còn rất quan tâm chu đáo đến nhân viên, ra tay rất hào phóng, bản tính lại cởi mở phóng khoáng, chính là người thổi bùng ngọn lửa hừng hực trong lòng tôi giữa trời đông giá rét, khiến tôi cảm thấy đất trời như ấm áp hơn bao giờ hết! Thời gian còn sớm nữa, chúng ta nhanh lên !”

      Lục Tuyển Chi, “…”

      Vì vậy, sau mười phút, chúng tôi đến trung tâm mua sắm trong thành phố, nhìn khu trung tâm nườm nượp người ra vào, quần áo hàng hiệu chói lóa nhan nhản trong cửa hàng, lòng tôi sung sướng như muôn hoa bừng nở, ra quả ngọt lịm mọng nước đến nỗi nó sắp vỡ tung ra, phải biết là tất cả hàng hóa ở đây chỉ có “đại gia” mới mua nổi đấy, đôi vớ cũng hơn trăm tệ rồi, huống chi là “mua vài bộ quần áo”, mua hết chắc nhiều tiền lắm đây! Tôi vô cùng hí hửng mong chờ hai tay xách đầy mấy túi quần áo, nhìn ông chủ Lục hào phóng quẹt thẻ trả tiền .

      Ước mơ của tôi cuối cùng cũng thành thực rồi, nhưng hình như là hơi khác với suy nghĩ ban đầu của tôi phải…

      Trong cửa hàng thời trang nam chuyên cung cấp những nhãn hiệu nổi tiếng, tôi há hốc mồm đứng chết lặng trong đống quần áo nam sang trọng mới cóng, khuôn mặt ngây dại đờ đẫn nhìn Lục Tuyển Chi mặc đồ còn bắt mắt hơn cả mấy ca sĩ diễn viên nổi tiếng từ trong phòng thử quần áo ra. Thiết kế sang trọng, đường cắt tinh xảo càng tôn thêm vóc dáng cao ráo, vẻ đạo mạo, lịch lãm và cuốn hút của , Lục Tuyển Chi nhếch miệng cười duyên, hỏi, “Bộ này thế nào?”

      Định thần lại, tôi muốn cười nịnh lấy lòng nhưng lại có chút do dự, “Nhìn rất đẹp. Nhưng mà…”

      để tôi xong câu “nhưng mà…”, thản nhiên với nhân viên cửa hàng, “Gói lại .” Sau đó chọn bộ quần áo mặc ở nhà vào phòng thử lần nữa.

      lâu sau, thay bộ khác ra, nhìn mặc bộ quần áo ở nhà này vừa thoải mái vừa gần gũi như đứa con trai lớn của nhà hàng xóm, làm người ta bị cuốn hút cứ muốn tiến đến gần hơn.

      cười nhìn tôi, lại hỏi, “Còn bộ này sao?”

      Tôi gật đầu, “Cũng được. Nhưng…”

      “Gói lại.” cũng chẳng để tôi hết quay sang với nhân viên cửa hàng, sau đó lại cầm tiếp bộ quần áo mặc ở nhà khác vô phòng thử.

      Lúc Lục Tuyển Chi thay xong ra, tôi ngẩn ngơ trong giây lát, trong tự nhiên có chút gợi cảm, trong bình thường pha chút cao quý, trong giản dị lại có chút lịch lãm…

      quơ quơ tay trước mặt tôi, hỏi, “Sao hả? Bộ này được chứ?”

      Tôi vội lấy lại tinh thần, gật đầu tán thưởng, “Rất đẹp. Nhưng mà…”

      xoay người lần nữa, “Gói lại.”



      Cho đến khi hai tay tôi xách đầy túi quần áo hàng hiệu mắc tiền, ông chủ Lục quẹt thẻ trả tiền liền ra khỏi cửa hàng, lúc này tôi rốt cục mới có cơ hội mở miệng .

      “Tổng giám đốc, mua quần áo cho tôi sao?”

      “Tôi tại sao mua cho ?”

      “Lúc nãy ở văn phòng ràng …”

      “Tôi gì?”

      muốn dẫn tôi đến trung tâm mua sắm, mua vài bộ quần áo…”

      “Đúng vậy, phải bây giờ tôi dẫn đến trung tâm mua sắm, cũng mua vài bộ quần áo rồi à?”

      “…” Đồ gian manh, lại bị chơi xỏ nữa rồi! ra là muốn tôi đến đây làm ôsin miễn phí!

      Trời tối, tôi uể oải lê lết thân xác thân tàn ma dại về nhà, vừa vào nhà đổi dép, mẹ tức khắc chặn tôi ở cửa trách cứ, “Sao còn về muộn quá vậy, coi mắt ngày mai chuẩn bị xong hết rồi!”

      Tôi ỉu xìu đổi giày, khuôn mặt đau khổ buồn rầu, phàn nàn, “Mẹ, ngày mai công ty con toàn bộ được nghỉ, nhưng chỉ có con là phải tăng ca buổi chiều, cho nên coi mắt ngày mai con được.” Thấy mẹ nghe xong liền trừng mắt phẫn nộ nhìn tôi, tôi vội vàng năn nỉ, “Mẹ, phải lỗi tại con mà, là do ông chủ con ra chỉ thị, con thể tuân theo!”

      Mẹ quả nhiên là càng tức giận hơn lúc nãy, ấm ức , “Sao lại có thứ ông chủ ác độc như vậy! Dựa vào gì mà dám bắt con mình làm việc, cho con nghỉ chứ! Con đừng lo, mẹ nhất định giúp con lấy lại công bằng!”

      Tôi nhìn mẹ với ánh mắt ngưỡng mộ, “Làm sao lấy lại công bằng hả mẹ?”

      Khuôn mặt mẹ tràn ngập chính khí, tư thế hiên ngang như siêu nhân, lớn tiếng , “Kêu ông chủ con đến đây chuyện với mẹ, mẹ của con có gì giỏi, chỉ có miệng lưỡi là lợi hại nhất, cứ để mẹ đích thân dạy dỗ ông chủ của con!”

      “Pằng păng pa lăng, pằng păng pa lăng, pằng păng pằng păng pằng păng pa lăng…”

      Chuông điện thoại bỗng nhiên reng lên, tôi lấy di động từ trong túi ra bấm nghe, “Alo, à, là Tổng giám đốc sao, khoan hẵng gì, mẹ của tôi có chuyện muốn với .” Dứt lời, tôi đưa điện thoại ngay cho mẹ.

      Mẹ hơi ngạc nhiên trừng mắt nhìn tôi, lúng ta lúng túng nhận điện thoại, “Alo?…À à, xin chào Tào Tháo! À phải… xin chào Tổng giám đốc!”

      Tôi im lặng nghe, giờ Tào Tháo cũng xuất rồi, mẹ chắc chắn đem hết buồn bực trong lòng xổ ra ngoài hết cho xem.

      Từ loa điện thoại truyền ra giọng , lịch của trí thức nho nhã, “Chào bác , bác gọi con là Tiểu Lục được rồi. Cuộc gọi này quả trùng hợp ngẫu nhiên, đúng lúc vừa rồi có người tặng con vài hộp siro đương quy tửu bồi bổ khí huyết, dù sao con cũng dùng, ngày mai con đưa cho Hạ Diệp mang về cho bác.”

      “Hả? Vậy ngại quá, ái chà, Tiểu Lục, con khách sáo quá ! Ha ha…” Nét mặt mẹ phấn khởi, vừa chuyện vừa cười khoái trá, còn vui vẻ hơn so với lúc hát mừng sinh nhật tôi nữa, “Tiểu Lục à, con thích ăn món gì thế? Tay nghề nấu ăn của bác cũng tệ lắm, bữa nào con rảnh cứ đến nhà bác ăn cơm ha.”

      Bên kia khiêm tốn trả lời, “Con rất thích món ăn gia đình, có cơ hội con nhất định đến thử tay nghề của bác . Đúng rồi, vừa rồi Hạ Diệp bác có chuyện muốn với con mà phải ?”

      Tôi liếc mắt nhìn mẹ đầy ý, ý bảo mẹ đòi lại công bằng cho tôi, phải vừa rồi mẹ còn khí thế bừng bừng sao? Đừng là tới lúc quan trọng mà lại làm tôi thất vọng nha !

      nhiều khi giống như mong muốn, giọng mẹ dịu dàng đến nỗi làm tôi nổi hết da gà, “À…à… cũng có gì quan trọng, chỉ là muốn hỏi xem con bác đến công ty con làm có gây phiền phức gì cho con thôi? Con bé này chẳng có ưu điểm gì cả, làm việc quên trước quên sau, lại chẳng kiên nhẫn tí nào, con rộng lượng bỏ qua cho nó nha!”

      Tôi xìu xuống như quả bóng bị xì hơi, mẹ à, rốt cục là mẹ về phe nào thế!

      Lục Tuyển Chi vậy mà thừa cơ tố cáo tôi, “ có đâu bác , Hạ Diệp ở công ty làm việc rất siêng năng.”

      Mẹ liên tục gật đầu, “Vậy tốt rồi, vậy tốt rồi, bác đây cũng yên tâm phần nào, sau này nó có làm gì sai con cứ bác biết, bác có gì giỏi, chỉ có miệng lưỡi là lợi hại nhất, bác đích thân dạy dỗ nó!”

      Tôi, “…”

      Mẹ của tôi ơi, lúc nãy mẹ cũng y chang với tôi như vậy, thế mà giờ đối tượng bị dạy dỗ lại đổi ngược thành tôi, trở mặt cũng nhanh ! = =

      Hai người lại có vẻ rất hợp rơ, rôm rả chuyện trời dưới đất gần 10 phút mới chịu cúp máy, mà từ lúc bắt đầu chuyện đến lúc cúp máy mẹ cũng hề nặng lời, những nặng lời, ngay cả lên giọng cũng có!

      Tôi phẫn nộ nhìn mẹ, vẻ mặt đầy oán trách la lên, “Mẹ…”

      Mẹ làm tràng pháo liên thanh mắng tôi, “Cái con bé này, nha đầu chết tiệt, ông chủ những kiêu ngạo mà còn lịch , ăn rất lễ phép, câu câu nấy đều dạ vâng đàng hoàng, giọng lại bùi tai, rồi còn hào phóng tặng siro đương quy tửu cho mẹ nữa chứ, con nha, đứa con bất hiếu này, có lúc nào mua cho mẹ uống chưa hả? Được làm việc cho ông chủ tốt như thế, con còn hài lòng gì chứ! Hạ Diệp, nghe cho kỹ, sau này con…”

      Tôi ôm đầu tủi thân đến trào nước mắt, đây rốt cục là mẹ ai thế! Lục hồ ly, ngờ cũng rất giỏi lấy lòng người khác…

      Nghĩ đến sáng mai cần làm, cho nên buổi tối trước khi ngủ tôi cố ý tắt đồng hồ báo thức, định ngủ giấc .

      biết ngủ bao lâu, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi đánh thức tôi, nửa tỉnh nửa mê cầm điện thoại lên, mắt nhắm mắt mở nghe máy, “Alo, ai thế? chuyện ! Này… Muốn gì hả, gọi mà chuyện, có bị bệnh vậy?”

      Cáu gắt mở to hai mắt xem thử là ai gọi, xem kỹ lại ra là tiếng chuông lúc nãy tôi nghe được là chuông tin nhắn. o(>﹏<)o

      Nhìn đồng hồ điện thoại mới biết mình ngủ giấc đến hơn 11h trưa, tin nhắn là của Lục Tuyển Chi gửi, nội dung vỏn vẹn có cái địa chỉ, tôi hiểu là có ý gì, nên gọi điện thoại lại hỏi ta, chuông vừa reo Lục Tuyển Chi bắt máy ngay, làm tôi nghi ta cầm sẵn di động tay đợi điện thoại của tôi!

      Dù bực bội ngủ lại bị đánh thức, nhưng cũng thể chuyện cộc lốc với cấp của mình được, vì thế tôi phải dùng giọng điệu nịnh bợ pha chút vui mừng vì bị ta đánh thức, xác nhận, “Alo, Tổng giám đốc, hình như nhắn tin nhầm số phải?

      là Hạ Diệp đúng ?

      Tôi gật mạnh đầu, quyết đoán trả lời, “Đúng vậy!”

      “Vậy đúng rồi.”

      Tôi im lặng vài giây, sau đó dè dặt , “ nhắn tin địa chỉ cho tôi chi thế?”

      Lục Tuyển Chi thẳng thắn , “Mời dùng cơm.”

      Tôi ngẩn người, nhất thời phản ứng kịp, “ phải là chiều nay tăng ca ư, vậy hôm nay tôi cần làm hả?”

      ung dung , “Vốn định mời dùng cơm, mà muốn làm thôi vậy, cứ đến công ty làm việc bình thường .”

      , tôi lập tức tới ngay!” Tôi vội vàng đổi giọng, nghĩ đến kinh nghiệm thê thảm đau đớn lần trước, lúc định cúp điện thoại nhịn được xác nhận lại, “Bữa cơm này cần tôi trả đồng cắc nào hết phải ?”

      “Tôi cam đoan.”

      Tôi yên lòng, “Được, tôi lập tức tới ngay!”

      Ngồi xe buýt đến địa chỉ trong tin nhắn, nửa tiếng sau tôi tới tòa nhà cao tầng, khu chung cư cao cấp này nhìn rất quen mắt, ồ, đây chính là căn nhà rất xa hoa rất lộng lẫy của Lục Tuyển Chi lần trước tôi tới mà. Người này đúng là kỳ quái, phải mời tôi ăn cơm sao? Tại sao phải ăn tại nhà ta? Chẳng lẽ… chẳng lẽ cái ta muốn ăn chính là… tôi?

      Ý nghĩ lóe lên, tôi thình lình rùng mình cái, người ta đàn ông dù cho buổi sáng hay buổi tối cũng đều là “bọn lang sói” cả, sai vào đâu được!

      Đúng lúc này, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, tôi lấy ra xem, màn hình 3 chữ Lục Tuyển Chi to đùng.

      Tôi nhớ tới nỗi lo vừa rồi, quyết định tốt nhất đừng ăn bữa cơm này, vì vậy tôi cố giả giọng xạo, “Alo, Tổng giám đốc hả, ở chỗ tôi kẹt xe cứng ngắt nhúc nhích gì được hết, chắc là hơn hai ba tiếng cũng tới chỗ được, hay là để bữa khác ăn ha?”

      Bên kia truyền đến giọng lạnh nhạt, “Hạ Diệp, tốt nhất là trong vòng ba phút lên đây cho tôi, nếu ngày mai tôi sắp xếp trực ca đêm ở công ty trong tuần. Đếm ngược bắt đầu!”

      “Tôi…”

      “Tút tút tút…”

      chờ tôi phản đối, Lục Tuyển Chi dứt khoát cúp điện thoại, tôi ngẩng đầu nhìn lên cao, có người tay cầm điện thoại đứng ở ngay cửa sổ sát đất bên . Tôi đổ mồ hôi ròng ròng, thế là hết đường trốn, người nọ đứng ngay cửa sổ nhìn tôi! Tôi đành phải đối mặt với muôn vàn khó khăn, gian khổ, hiểm nguy cận kề…

      xong, chỉ còn lại hai phút! Tôi lau mồ hôi, dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy thẳng đến cổng chính.

      Cũng may lúc này thang máy đúng lúc dừng ở lầu 1, chạy trối chết đến thở ra hơi, cuối cùng tôi cũng trước cửa nhà Lục Tuyển Chi.

      Cửa mở sẵn, tôi nơm nớp lo sợ vào, Lục Tuyển Chi mặc bộ quần áo ở nhà hôm qua mua ở cửa hàng thong dong ngồi sofa xem TV, thấy tôi đến liền nghiêng đầu lườm, “ phải kẹt xe cứng ngắt nhúc nhích được sao?”

      Tôi lúng túng nhìn Lục Tuyển Chi, cười xòa, “Ha ha, vừa rồi chỉ là giỡn với thôi, mắc cười lắm đúng ? Ha ha ha…”

      Tự biên tự diễn tự cười, Lục Tuyển Chi vẫn ngồi đó liếc nhìn tôi, làm tôi muốn cười tiếp cũng cười được, mà ngừng cũng xong.

      Trong tình huống gượng gạo khó xử này, Lục Tuyển Chi đưa tay vẫy vẫy tôi, , “Tới đây.”

      Tôi bày thế trận chờ quân địch rồi, lẽ nào muốn gọi tôi qua, sau đó kéo tôi ngã nhoài xuống sofa, thú tính bộc phát xé rách quần áo của tôi, tôi la lên đừng mà đừng mà, Lục Tuyển Chi cười mờ ám : cục cưng, đến đây với nào, thương em mà.

      lúc tôi tưởng tượng đến mấy cảnh “đặc sắc”, Lục Tuyển Chi chợt đổi giọng , “Mà thôi, tốt hơn đừng qua đây!”

      Tôi lập tức lấy lại tinh thần, lau dòng nước bọt tự chảy xuống ở miệng, hỏi, “Tại sao?”

      rất nghiêm túc , “Vẻ mặt nhìn gian quá, tôi sợ.”

      Tôi, “…”

    2. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 10: Bữa sáng

      lúc tôi phiền não, Lục Tuyển Chi ngồi bên kia bàn, giữ khoảng cách nhất định, đưa tôi xấp tiền, là đồ ăn trong tủ lạnh dùng được nữa, kêu tôi ra khỏi chung cư quẹo trái, khoảng 20m thấy cái chợ, vào đó mua nguyên liệu để nấu bốn món canh: ma bà đậu hũ, thịt xào, khoai tây chiên, sườn xào chua ngọt và canh súp.

      Hai mắt đẫm lệ ngơ ngác nhìn xấp tiền, “Tổng giám đốc, phải muốn mời tôi ăn cơm sao?”




      Câu trả lời của Lục Tuyển Chi cũng gian manh như con người vậy, “Tôi bữa cơm này cần trả tiền, chứ tôi đâu cần tốn sức. “

      = = tên khốn này, lại chơi cái trò chơi chữ này với tôi nữa!

      Cất bước đến chợ mua thức ăn, lay hoay hết quầy này đến quần kia, tốn bao nhiêu nước bọt để trả giá để, cuối cùng cũng mua xong hết các nguyên liệu cần thiết, rồi lại cất bước trở về chung cư, cắn răng làm cho xong bốn món canh này. Rốt cục tiếng sau cũng làm xong hết các món, niềm an ủi duy nhất trong lúc sức cùng lực kiệt này chính là 27 tệ còn thừa, tôi rất tự giác cầm tiền bỏ vào túi quần mình.

      Vừa dọn bốn món canh lên bàn, chuông cửa vang lên, tôi giật thót tim, chẳng lẽ lại là thằng nhóc hôm bữa chọc tôi tức giận xém tí hộc máu ?

      Lục Tuyển Chi ra mở cửa, tôi cũng tò mò ngó theo, thấy nhân viên giao hàng lịch , ” Thưa ông, đây là siro đương quy tửu mà ông cần. “

      Ông chủ Lục hào phóng lấy tiền ra trả, rồi tự nhiên lại đưa cái hộp đó cho tôi, tỉnh bơ, ” Lúc về nhớ đưa cái này cho bác . “

      Tôi nhất thời im lặng, ngơ ngẩn nhìn hộp đương quy, hình như hôm qua trong điện thoại đâu có là tự mình mua đâu?

      Lục Tuyển Chi như rất đói bụng, ngồi xuống bàn ăn, gắp miếng ma bà đậu hủ bỏ vào miệng, rồi lại thử khoai tây chiên, nếm miếng sườn xào chua ngọt, ăn miếng thịt xào, húp muỗng canh, hiển nhiên cảm thấy rất hài lòng, bắt đầu thưởng thức, mà tôi tất bật cả ngày nay, bụng đói meo, cũng vội ngồi vào bàn, vì vậy hai người chúng tôi gắp miếng tôi gắp miếng, ăn rất ngon miệng, nhưng khác biệt duy nhất là ăn rất từ tốn lịch thiệp, còn tôi ăn lấy ăn để miệng nhai nhóp nhép, cho nên cuối cùng đa phần đồ ăn bàn đều vào bụng tôi hết.

      Ngay lúc tôi vừa ăn uống no say ôm bụng thở hổn hển, TV đúng lúc chiếu khẩu hiệu của mẩu quảng cáo : ” Răng chắc khoẻ, ăn ngon hơn! “

      Lục Tuyển Chi nhìn cái bụng căng cứng của tôi, vẻ mặt vui vẻ chế nhạo, ” Hạ Diệp, răng rất khoẻ. “

      Tôi hơi ngượng, vì vậy đứng dậy định dọn chén dĩa rửa, ai ngờ ông chủ Lục còn nhanh hơn tôi bước, ân cần quan tâm , ” Để tôi làm. “

      Dứt lời, dọn hết chén dĩa bàn vào nhà bếp, mà lâu sau gọi vọng ra, ” Hạ Diệp, vào đây chút. “

      Tôi bực mình, lại muốn tôi đứng canh nữa hả?

      Tôi bực dọc vào nhà bếp, hai tay Lục Tuyển Chi đầy xà bông, dây tạp dề buộc quanh eo, dáng vẻ tuấn khiến nhà bếp thay đổi hẳn, nhất là vẻ mặt chuyên tâm, động tác chậm rãi nhàng lúc rửa chén, nhìn thế nào cũng là người đàn ông rất hoàn hảo đấy…

      Ảo giác ! Đây tuyệt đối là ảo giác! lúc tôi cực lực phủ nhận, bỗng quay đầu lại với tôi, ” Nhanh, qua đây giúp tôi xăn tay áo lên. “

      Tôi vội qua giúp xăn tay áo, đầu của chẳng biết cố ý hay vô tình cúi thấp xuống, hơi thở phả vào mặt tôi, cổ họng tôi lập tức khô ran…

      Chịu nổi khoảng cách ” siêu gần ” này, tôi xăn tay áo xong liền như chạy ra khỏi nhà bếp, lòng bồn chồn đứng ngồi yên trong phòng khách, tự hỏi mình tại sao lại say đắm cái tên mặt người dạ thú đó, cho dù quẫn quá hóa liều cũng đâu cần như thế !

      ” Hạ Diệp, vào đây. ” Tôi rối rắm thôi, mà cái tên Lục Tuyển Chi làm như muốn tôi được bình yên hay sao ấy, lại kêu tôi vào nhà bếp tiếp.

      Tôi bất đắc dĩ chậm chạp vào nhà bếp, nhìn người đàn ông rửa chén, hỏi, ” Lại chuyện gì nữa Tổng giám đốc? “

      thấy tôi vào, liền nghiêng mặt cười duyên, ” Có xà bông dính mặt tôi, giúp tôi lau . “

      Tôi nhìn mặt có dính tí xà bông, có rửa chén thôi mà đì tôi chạy tới chạy lui, thôi để tôi rửa luôn cho rồi!

      Duỗi đại ngón tay lau vết xà bông mặt , lúc rút tay về vô tình trượt qua đôi môi mềm mại ấm áp của , còn lè lưỡi liếm chỗ vừa nãy tôi chạm qua, sau đó nhướng mày thản nhiên , ” Mặn , chưa rửa tay hả? “

      Cả người tôi như có luồng điện chạy qua tê rần cả người, lần này chạy như bay ra khỏi nhà bếp.

      Tôi đứng trong phòng khách mặt đỏ bừng, biết tên khốn đó cố ý hay là vì tôi được trong sáng cho lắm, đôi môi mềm mại vừa rồi, đầu lưỡi ươn ướt mềm nhuyễn, còn động tác khẽ liếm đó nữa, là… quyến rũ chết người! Lúc nãy tôi mà lao ra khỏi nhà bếp, chắc xịt máu mũi luôn rồi!

      Ngay lúc tôi chưa kịp định thần lại, từ phòng bếp lại truyền ra giọng đòi mạng, ” Hạ Diệp, … “

      “Ah! Tổng giám đốc, tôi bận chút việc, tôi về trước đây! ” đợi gì, tôi run rẩy cắt ngang lời , đồng thời động tác cũng cực kỳ nhanh chóng quơ lấy cái hộp đương quy tông cửa xông ra.

      Nếu tôi mà cho dù bị mấy trò ma mãnh của làm tức chết, cũng bị luồng điện người giật chết!

      khoan , tôi có… “

      Nghe giọng ở ngay đằng sau, tôi y như bị ma rượt, chạy trốn càng nhanh hơn!

      Vừa vào đến thang máy điện thoại reo lên, thấy Lục Tuyển Chi gọi, tôi kiên định vờ như thấy, khoảng phút sau chuông mới hết reo, tôi giờ mới thở phào nhõm.

      Thang máy xuống dưới lầu, tôi vội ra khỏi chung cư, lúc ngồi xe buýt di động lại reo tiếp, nghĩ lại mình lên xe cũng chẳng có lý do gì kêu tôi quay lại, vì vậy do dự lúc, tôi nơm nớp lo sợ nghe điện thoại, ” Alo? “

      Giọng lạnh te, chẳng nghe ra cảm xúc gì cả, ” làm gì chạy? “

      Tôi dám nghênh ngang trả lời, giọng điệu van xin cùng nịnh nọt , ” Tổng giám đốc, cũng thấy hôm nay tôi ở nhà lâu vậy, ăn cũng ăn rồi, mà no cũng no luôn rồi, tha cho tôi …. “

      Vừa xong thấy toàn bộ hành khách đều nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị, tôi mới phát giác mấy lời lúc nãy của mình làm người ta liên tưởng đủ chuyện mờ ám !

      Bên kia truyền đến giọng than thở, ” ra vừa rồi tôi kêu là muốn … “

      Tôi sợ gọi tôi quay lại, vội lớn tiếng , ” Tôi xe rồi! “

      phớt lờ lời tôi, tiếp túc bổ sung câu mà , ” Là muốn tôi có cái này muốn cho . “

      Tôi nghe xong liền hào hứng, hỏi ngay, ” Cái gì vậy? “

      Bên kia dừng chút mới tiếp, ” Đúng lúc mấy hôm trước có người tặng tôi chiếc váy mà tôi dùng được, định là cho . “

      Đổ cả mồ hôi hột, ông chủ Lục, hôm qua lúc tặng mẹ tôi hộp đương quy, hình như cũng y chang như vậy!

      Chẳng qua là chiếc váy thôi, tôi cảm thấy mình được mất chí khí, thế nên tôi tìm cớ từ chối, ” Thế à, nhưng mà tôi xe, tiện quay lại cho lắm, cho nên lòng tốt của … “

      ” Tôi nhớ, giá của chiếc váy như là 200 gì đó. ” bỗng nhiên cắt lời.

      Tôi thở hắt ra, tốt quá, cũng phải đắt lắm, vì vậy tiếp tục lịch từ chối, ” Lòng tốt của tôi xin nhận… “

      ” Nhưng mà là đô la. “

      Tôi như bị sấm sét đánh trúng, cả người phấn khích hẳn lên, hồ hởi trả lời, ” Lòng tốt của tôi xin nhận, váy của tôi lập tức tới lấy ngay! “

      Bên kia truyền tới giọng cười khẽ, bình thản , ” cần, lên xe rồi mà, quay lại bất tiện lắm. “

      Mặc dù biết Lục Tuyển Chi thấy, nhưng đầu tôi vẫn lắc như con lắc đồng hồ, ” , rất thuận tiện, vô cùng thuận tiện, tôi đến trạm kế tiếp xuống xe ngay! “

      Giọng nghe như rất vui vẻ, bỗng nhiên trở nên ân cần tốt bụng, ” cần, ngày mai tôi đem đến công ty cho . “

      Tôi cảm động thôi, ca ngợi từ đáy lòng, ” Tổng giám đốc, rất chu đáo, tôi biết phải cảm ơn như thế nào nữa… “

      Làm như đợi câu này của tôi từ nãy giờ, vừa nghe tôi xong, giọng điệu rất nghiêm túc đáp, ” Biết cảm ơn là được rồi, sau này tôi muốn ăn sáng ở nhà hàng đối diện công ty nữa, biết nên làm gì rồi phải ? “

      Tôi vắt hết óc suy nghĩ, trả lời: “Thế qua nhà hàng kế bên công ty ăn !”



      ” … ” im lặng lúc, cuối cùng để tôi cự tuyệt câu nào vừa xong liền cúp máy, ” Sáng mai, tôi muốn thấy bữa sáng do chính tay làm bàn làm việc của tôi. “

      Tôi khóc ra nước mắt, khó trách tự dưng lại cho tôi chiếc váy, ra có mục đích sẵn! Đúng là bắt ép người thế sức yếu mà…

      đường về nhà, lúc ngang qua cổng chung cư, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng người qune thuộc, mà đó cũng vì cách khá xá nên nhận ra tôi, tôi vội vàng xoay người chạy như điên, chạy chạy và chạy, chỉ nghe tiếng giày cao gót ” cốp cốp cốp ” ở sau lưng, cùng tiếng gào thét cũng rất quen thuộc, ” Họ Hạ kia, đứng lại! “

      Cổ áo tôi rất nhanh bị túm lấy, vừa xoay người thấy Ngải Lị tay chống nạnh, tạo dáng y như ấm trà, ” Mày nha, quên tao trước kia là quán quân cuộc thi chạy ở trường rồi hả? Dám ở trước mặt chị cưng múa rìu qua mắt thợ bỏ trốn à! “

      Tôi giả lả cười nịnh, “Tao đâu có trốn, tự nhiên vừa rồi muốn thử chạy xem sao thôi à. “

      Ngải Lị liếc tôi, ” Đồ ngốc, ra lúc nãy tao chẳng để ý đến mày, càng nhận ra mày, thấy có người tự dưng bỏ chạy như điên mới phát là mày! “

      Tôi thoáng đổ mồ hôi hột, hóa ra thông minh bị thông minh hại đấy!

      Trong tình thế bức bách, tôi cố tỏ ra bi thương, ” Ngải Lị à, tao giờ rất mệt, có sức lực đâu mà an ủi mày… “

      Ngải Lị trừng mắt lườm tôi, ” Ai cần mày an ui thế? Tao quen bạn trai mới rồi, so với cái tên đê tiện kia tốt hơn rất nhiều. Hôm nay tới chỉ muốn với mày là buổi tối ngày 7 tháng này tổ chức họp lớp đó. Năm lần họp lớp trước cả năm lần mày đều viện cớ , lần này họp lớp là do lớp trưởng tổ chức, mày hết đường trốn rồi ! “

      Tôi do dự hỏi, ” Có nhiều người tham dự ? “

      Ngải Lị gật đầu, ” Nghe là ai ở thành phố đều cả. “

      Trong lòng tôi xao xuyến, cúi đầu lẩm bẩm, ” Vậy Lâm Na cũng … “

      Ngải Lị vỗ vào lưng tôi cái bốp, ” Tao mày nha Hạ Diệp, mày làm ơn đừng có vì cái tên Sầm Vũ Minh đó mà làm rùa rút cổ được hả? Lúc hai người quen nhau chính cậu ta là người phản bội mày, người phải xin lỗi chính là cậu ta, mày là người bị hại thế mà cứ như làm gì trái lương tâm dám gặp ai, mày ngốc thiệt hay ngốc giả thế!? Nghe theo tao , đường đường chính chính họp lớp, để mọi người thấy có Sầm Vũ Minh đó, mày vẫn sống nhăn răng rất thoải mái, tao rồi đó nha, nhất định phải vì tao mà đến đó, nếu đừng có chị em gì nữa! “

      ” Biết rồi biết rồi, đừng nổi nóng nữa ha, tao , tao , được chưa? ” Nghe Ngải Lị càng càng tức giận, tội vội vuốt lưng Ngải Lị, thoả hiệp với bạn của tôi.

      Nhưng hứa xong lại phiền não thêm, họp lớp phần lớn đều có đôi có cặp, ai nấy đều bạn theo bạn trai để lấy le với mọi người, ai kết hôn đương nhiên dẫn chồng theo rồi, mà dĩ nhiên cũng có người còn độc thân, cho nên vấn đề có gì nan giải cả, cái chính là nếu tôi đơn lẻ chiếc đến họp lớp khẳng định rất xấu hổ, bởi vì Lâm Na ắt hẳn cùng vị hôn phu của ta là Sầm Vũ Minh, hơn nữa tất cả bạn học đều biết tôi và Sầm Vũ Minh từng nhau bốn năm…

      Tối hôm đó, tôi vì chuyện họp lớp mà rầu rĩ, lăn qua lăn lại giường mãi ngủ được, vắt óc suy nghĩ tìm vô số phương án tránh bị xấu hổ, mà chẳng có cách nào hữu dụng cả, đến tận hai giờ sáng vì mệt mỏi quá độ, tôi thiếp ngủ .

      Tuy rằng thiếu ngủ trầm trọng, sáng thứ hai tôi bắt buộc phải dậy sớm nửa tiếng làm bữa sáng cho Lục Tuyển Chi, dù sao ta cũng là ông chủ của tôi, tuyệt đối thể đắc tội, nếu như tôi mà để ông chủ Lục bụng đói meo, coi như cũng đập luôn bát cơm mới tìm được vài ngày. Huống chi, tôi còn muốn cái váy đắt tiền kia lắm!

      Uể oải rời giường, tôi đứng trong nhà bếp ngó qua ngó lại, quyết định lấy bột mì có sẵn làm bánh rán hành to cỡ lòng bàn tay, sau đó cẩn thận bỏ vào hộp nhựa, đem đến công ty để bàn Tổng giám đốc. Tuy là món ăn này nhìn được đẹp mắt cho lắm, nhưng Lục Tuyển Chi chỉ muốn thấy bữa sáng do tôi làm đặt bàn làm việc của , chứ đâu có bắt tôi phải làm tỉ mỉ, đúng nào?

      Để bữa sáng lên bàn xong, tôi vào toilet rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng phấn chấn tinh thần rồi bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho hội nghị hôm nay, nhưng mà được bao lâu tôi lại dựa vào tủ hồ sơ chợp mắt tí.

      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng! ” giọng kiều ân cần chào hỏi vang lên, tôi nghe liền tỉnh táo hẳn, cảm giác buồn ngủ cũng còn.

      Tôi loạng choạng đứng thẳng người, vừa lúc Lục Tuyển Chi hiên ngang bước vào phòng, bộ áo vest cắt may tinh xảo ôm sát thân hình cực chuẩn làm nổi bật dáng người cao dong dỏng của , nụ cười mặt tươi rói đẹp trai lại càng đẹp trai hơn, làm tôi kìm lòng nổi nhớ tới bốn chữ ” mặt người dạ thú “.

      Nếu để ý kỹ vì tối qua ngủ đủ giấc, nhân viên nữ trong công ty trừ tôi ra, tinh thần ai nấy đều rất hăng hái, mà cũng bởi vì ngày hôm qua bị lao động khổ sai, nhân viên nam trong công ty trừ Lục Tuyển Chi ra, ai nấy đều cạn kiệt sức lực, vật vờ như người chết rồi, đúng là công bằng !

      Lục Tuyển Chi thẳng đến bàn làm việc, nhìn thấy bàn có để bánh rán hành, nghiêng mặt nhướng mày hỏi, ” Đây là tự tay làm sao? “

      Tôi tức khắc gật đầu, chắc nịch , ” Đúng vậy, Tổng giám đốc! “

      duỗi tay bốc cái bánh rán hành, lại bỏ vào miệng, mà đưa lên ngắm nghía quan sát.

      Sợ cho là tôi nấu qua loa, vội giải thích, ” Tổng giám đốc, đừng xem thường cái bánh này nhé, mỗi cái bánh đều là tâm huyết tôi mất nhiều giờ để làm đó, tôi nhào bột rất kỹ rồi cán mỏng, lại cẩn thận từng li từng tí nặn ra hình bánh, xong rồi bỏ vào chảo dầu sôi sùng sục, từng cái đều được chiên đến giòn rụm, gia vị thấm cả vào bên trong bánh, cuối cùng trải qua rất nhiều công đoạn cầu kỳ mới trở thành bánh rán hành tay , có thể là món này tuy rẻ tiền nhưng mỗi cái bánh tượng trưng cho tình cảm tâm tư của tôi! ”

      lúc tôi huyên thuyên, Lục Tuyển Chi nhìn tôi, vẻ mặt vui, cau mày chen ngang, ” Cho nên ngủ được ngon giấc? “

      Loáng cái chủ đề thay đổi, tôi dừng chút mới kịp phản ứng, biết thời biết thế chân thành trả lời, ” Đúng vậy đó! Nhưng để Tổng giám đốc có bữa sáng ngon miệng, thiếu ngủ mấy tiếng cũng chẳng sao cả! “

      Cũng chẳng biết Lục hồ ly có tin hay mà chỉ thấy nở nụ cười, sau đó bỏ bánh rán hành tay vào trong miệng, chỗ cắn miếng bánh tạo thành hình lưỡi liềm, nhai nhai thưởng thức rồi nuốt xuống, , ” Ừm, mùi vị cũng tệ. “

      Thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, tôi thở dài hơi, coi như qua sát hạch rồi.

      ” Nhưng mà… ” Lục Tuyển Chi cứ như cơn gió vậy, giọng điệu tức trở nên nghiêm túc, ” Thư ký Hạ, biết hôm nay phải làm, thế mà đảm bảo mình ngủ đủ giấc, dẫn đến chuyện trong giờ làm việc lười biếng ngủ gật, hành vi này thiết nghĩ rất nghiêm trọng và vi phạm quy tắc làm việc trong công ty. “

      Tôi mặt mày lo lắng, trong lòng thầm mắng Lục Tuyển Chi là tên khốn, đồ cầm thú, tôi tốn bao sức lực mà còn muốn truy cứu, nhưng mà vẫn tỏ thái độ cung kính, ăn năn hối lỗi, ” Tổng giám đốc, tôi biết lỗi mình rồi, tôi nhận ra lỗi mình rồi… “

      Nét mặt nghiêm túc, giọng điệu hoàn toàn công thức hoá, ” Biết sai tốt rồi, công ty chuẩn bị đặt bộ ghế sofa mới, hôm nay có người mang hàng mẫu đến, phụ trách kiểm nghiểm chất lượng, có bất cứ sai sót nào là người chịu trách nhiệm. “

      Tôi chán nản cực độ! Tôi tuy là ngồi qua ghế sofa, nhìn thấy ghế sofa, nhưng chưa từng nghiên cứu ghế sofa, làm sao mà kiểm nghiệm cái ghế mẫu chất lượng cao đó chứ? Giống như việc ăn qua thịt heo, thấy heo chạy, nhưng lại chưa từng nuôi heo ngày nào, sao có thể phân biệt đâu là heo khoẻ mạnh chứ?

      Nửa tiếng sau, trong phòng nghỉ yên tĩnh trang nhã, tôi ngáp dài duỗi tay duỗi chân, nằm thả lỏng ghế sofa bằng da mới tinh, ca ngợi ông chủ Lục đúng là có tình người.

      ra cái gọi là kiểm nghiệm ghế sofa chất lượng cao chính là để tôi nằm ghế sofa suốt hai tiếng đồng hồ mà làm gì, nhìn mặt ghế sofa sau hai tiếng lõm xuống nhưng độ đàn hồi rất cao, mới tí nẩy trở về nguyên dạng, bởi vậy có thể kết luận ghế sofa của hãng này rất đáng mnua.

      Giọng điệu ta lúc đó nghiêm trang trịnh trọng y như lúc giải quyết việc công ty, làm tôi sợ tới mức tưởng rằng tai vạ ập đến, mà nếu vậy tưởng tượng thôi cũng cực kỳ khủng khiếp.

      Mà Lục hồ ly này cũng thiệt là, chắc là vì áy náy chuyện tôi cất công làm bữa sáng cho , cứ thẳng là muốn cho tôi lấy danh nghĩa làm việc mà ngủ chút , vòng vo tam quốc làm quái gì? Đúng là quái nhân mặt người dạ thú có khác!

      Tôi thởi dài nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân, dần dần ngủ thiếp , cứ như vậy tận dụng giờ làm việc nằm ngủ thoải mái ghế sofa, quang minh chính đạo tận hưởng giấc ngủ ngon lành.

    3. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 11 : Nhận điện thoại

      cây cầu gỗ hẹp, tôi nắm tay Lục Tuyển Chi thong thả dạo, Sầm Vũ Minh ôm eo xinh đẹp về hướng chúng tôi, bốn người oan gia ngõ hẹp ai chịu nhường đường cho ai cả.

      Sầm Vũ Minh , “Tránh ra!”

      Lục Tuyển Chi , “ tránh ra!”

      Sầm Vũ Minh chỉ xinh đẹp bên cạnh ta, kiêu ngạo , “Chúng tôi có thời gian, tôi vội cùng vị hôn thê đăng ký kết hôn !”

      Lục Tuyển Chi chỉ vào tôi và , hất mặt , “Chúng tôi cũng có thời gian, chúng tôi vội đến bệnh viện sinh con đây này!”

      Tôi cúi đầu nhìn, cái bụng của tôi phình to lên, tròn vo y như phụ nữ mang thai, dưới bụng còn có cảm giác rất đau, y như có gì đó sắp chui ra giữa hai chân vậy.

      Sầm Vũ Minh và xinh đẹp kia lập tức nhường đường, còn cúi đầu khom lưng , “Các người gấp hơn, các người gấp hơn.”

      Tôi liền cười đắc thắng, nhưng mà chẳng hiểu sao tôi lại nhịn đau được, dưới bụng đau như thể có gì đó sắp chui ra, tôi đứng cầu la toáng lên, “Tôi chịu nổi, được rồi! Tôi muốn sinh ngay!”

      Rờ bụng dưới đau ỉ, tôi mở to hai mắt, phát cơn đau kịch liệt này chính là vì mắc tiểu! Mẹ ơi 囧

      toilet xả xong hơi, cả người như mấy kg, con người ta đúng có 3 cái gấp thể nào nhịn được!

      Nhớ tới giấc mơ vừa nãy, tôi chợt nảy ra ý nghĩ, luận tướng mạo, luận điều kiện hay gia thế, so với Sầm Vũ Minh Lục Tuyển Chi hơn hẳn, nếu tôi mà dẫn đến buổi họp lớp, mọi người nhất định mặt tròn mặt dẹt mà ngưỡng mộ cùng ghanh tị, còn ai dám cười chuyện tôi bị Sầm Vũ Minh đá nữa chứ?

      Nghĩ như thế, hai mắt tôi liền sáng long lanh như hai viên dạ minh châu, phóng như bay đến văn phòng Tổng giám đốc, định dốc hết toàn bộ sức lực, dù có kêu cha gọi mẹ hay quỳ lạy ông bà gì cũng chẳng sao, miễn ta đồng ý đến buổi họp lớp với tôi là được!

      Lúc đến phòng Tổng giám đốc chẳng thấy ai trong đó cả, hỏi đồng nghiệp nữ ngang qua mới biết Lục Tuyển Chi canh lúc tôi “kiểm định chất lượng sofa” lên máy bay rồi, giờ ở nước ngoài công tác, sớm nhất cũng ngày 8 mới trở về.

      Mẹ ơi! Họp lớp là vào ngày 7, đến ngày 8 ta mới trở về, sao mà trùng hợp quá vậy!

      Gần giờ tan ca, Lục Tuyển Chi gửi cho tôi tin nhắn: mở tủ sách trong văn phòng.

      Tôi theo lời mở tủ sách trong văn phòng , phát cái túi sặc sỡ ở trong đó, trong túi có cái hộp xinh xắn, trong hộp có chiếc váy rất đẹp.

      Vừa nhìn chiếc váy là tôi thích ngay, tục ngữ có câu người tay ngắn luôn gặp xui xẻo, nhưng mà đoán chừng người tay ngắn như tôi lại rất may mắn!

      Nếu như mà Lục Tuyển Chi tặng cho tôi chiếc váy sang trọng làm người ta loá mắt vì cao quý của nó, tôi rất rất quý trọng mà cất nó cẩn thận dám mặc lên người, nhưng chiếc váy voan màu xanh nhạt dài đến gối này, thiết kế trẻ trung đại, kiểu dáng cũng rất thanh lịch, mặc dù bắt mắt như váy công chúa, nhưng cũng tôn lên vẻ mộc mạc đáng của mới lớn, làm tôi cứ tưởng tượng đến cảnh mình mặt chiếc váy này ra đường có khối người phải trầm trộ tán thưởng.

      Cầm chiếc váy trong tay, tôi mừng rỡ chạy ngay về nhà, vừa về phòng là liền cởi ra thử ngay, trời ạ, cái váy này y như là đo ni đóng giày cho tôi vậy, vừa người vô cùng.

      Tôi xoay đủ mọi tư thế, ngắm nghía mình trong gương, càng nhìn càng cảm thấy ánh mắt Lục Tuyển Chi rất có thẩm mỹ!

      Buổi tối trước khi ngủ, sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, tôi rốt cục vẫn quyết định gọi điện thoại cho Lục Tuyển Chi.

      Điện thoại vừa reo khoảng ba hồi chuông có người bắt máy, giọng Lục Tuyển Chi nghe hơi mệt mỏi hỏi thẳng vấn đề, “Có chuyện gì quan trọng à?”

      Tôi ngạc nhiên hỏi lại, “Sao biết là có chuyện quan trọng ?”

      tự tin trả lời, “Nếu sao dám gọi điện thoại quốc tế qua đây chứ?”

      Tôi nghẹn họng, đúng vậy, tôi vừa rồi suy tới nghĩ lui rồi mới dám gọi điện thoại là vì cái vấn đề cực kỳ quan trọng này : cước quốc tế rất là mắc.

      Tiết kiệm lời đồng nghĩa tiết kiệm chi phí, tôi cũng chẳng khách sáo, trực tiếp thẳng vào vấn đề chính, “Tổng giám đốc, có thể về sớm ngày ?”

      Giọng tràn đầy vui sướng, trêu chọc tôi, “Sao thế, tôi chỉ mới ngày, nhớ tôi rồi hả?”

      Tôi vì đại phía trước, tiếc lời nịnh nọt , “Đúng, tôi nhớ lắm! Nhớ đến ăn ngon, ngủ yên, lòng xốn xang! Cho nên ngày 7 này có thể về ?”

      bình thản , “Tôi rất muốn ăn đồ do nấu.”

      Tôi cắn răng nhẫn nhịn, “Được, tôi nấu cho ăn! Ngày 7 này có thể về ?”

      vẫn tiếp tục ung dung , “Phòng tôi cũng cần phải quét dọn.”

      Tôi nghiến rắng nghiến lợi thoả hiệp, “Được, tôi quét dọn phòng của ! Vậy ngày 7 này có thể về rồi phải ?”

      Lục Tuyển Chi chắc nịch , “ thể!”

      Tôi, “….”

      Ai có thể cho tôi mượn cái cổ để tôi vừa cắn vừa nhéo vừa bấu …..

      Lúc tối, vì để thuyết phục Lục Tuyển Chi trở về sớm ngày, tôi bất chấp tôn nghiêm cùng lòng tự trọng, bất chấp cước quốc tế mắc mỏ, cầm điện thoại than thở khóc lóc, kể chuyện tình cảm của mình bi thảm thê lương đến cỡ nào, làm sao lại bị bạn trai cũ nhẫn tâm vứt bỏ, rất muốn lần oai phong trước mặt bạn bè, rất cần người ưu tú tài hoa xuất chúng như lấy lại thể diện…

      Sau hồi khóc lóc giải thích nước mắt nước mũi tèm lem, lòng tràn đầy hi vọng nghẹn ngào hỏi, “Tổng giám đốc, giờ chắc là ngày 7 trở về được rồi đúng ?”

      “Là như thế này….” như suy nghĩ, im lặng hồi lâu rồi mới trả lời, “Vậy càng thể rồi.”

      Tôi run rẩy hỏi, “ giỡn thôi hả?”

      nghiêm túc đáp, “Tôi chưa bao giờ giỡn cả.”

      Hao hơi tổn sức thuyết phục rốt cuộc lại thành công cốc! Bực tức vì tốn tiền điện thoại vô ích, tôi cúp máy cái “cạch”.

      Bình thường nghe giọng kể thê lương cùng chuyện tình bi thảm như vậy, 99% mọi người đều xiêu lòng và đồng tình thương cảm, mà cái tên Lục Tuyển Chi kia chính là 1% thối tha còn lại!

      Tôi bồn chồn lo lắng, đầu tôi như sắp nổ tung, tôi khổ sở, tôi bàng hoàng… Hàng loạt cảm xúc kéo tới làm nội tiết trong người tôi xém tí nữa là mất cân đối.

      Mấy ngày sau, tôi vẫn đến công ty làm việc như mọi khi, mỗi ngày làm vẫn quên xin Ngải Lị rũ lòng thương xót, mong bạn của tôi chấp nhận cho tôi tiếp tục làm rùa rút cổ, mà Ngải Lị thuộc loại người tính khí táo bạo, lại rất cố chấp, chỉ nhắn lại hai chữ “trả tiền” khiến tôi chẳng còn lời nào mà cãi lại!

      Tôi cứ ngỡ mình chết ngập trong lời phỉ nhổ của bạn bè, bị mọi người xầm xì to đến chết, và cả xấu hổ đến chết trước mặt đôi cẩu nam nữ Sầm Vũ Minh – Lâm Na, Lục Tuyển Chi bỗng nhiên từ trời giáng xuống! (Tác giả: máy bay!)

      ngờ ông chủ Lục là người rất giữ chữ tín, được làm được, thể trở về vào ngày 7, cho nên ngày 6 ta trở về, đem chuyến công tác bảy ngày rút ngắn còn có năm ngày.

      Tưởng chừng như rơi vào thung lũng sâu hun hút, tin chấn động giật ngược tôi trở lại, tôi phấn khích như điên, rốt cuộc bây giờ tôi nghiệm ra chân lý, đối với lời của Lục hồ ly tuyệt đối được lý giải theo mặt chữ !

      Bốn giờ chiều ngày 6, Lục Tuyển Chi chỉ định thư ký tổng giám đốc là tôi đây đến sân bay đón .

      Tôi hỏi đồng nghiệp mới biết mấy thư ký trước cũng lái xe công ty đón, vì vậy tôi càng rầu hơn, tuy là trước kia Sầm Vũ Minh cũng từng dạy tôi lái xe, nhưng vì tôi lười quá thi bằng lái xe, cho nên trước khi , tôi đến hỏi trưởng phòng tài vụ, nhưng chị ta lại công ty chỉ chịu trách nhiệm cho mượn xe, còn chuyện có bằng lái hay là chuyện của riêng tôi, vì thế dù có bị phạt tôi cũng phải tự trả, mà giờ có tự trả hay cũng phải , nếu Lục Tuyển Chi lại nổi hứng thay đổi ý định tôi tiêu đời ngay. Cuối cùng, tôi quyết đoán cầm chìa khoá xe trong tay trưởng phòng tài vụ.

      Hơn nửa năm lái xe, cảm thấy có chút quen, nhưng mà đường tôi chấp hành luật lệ giao thông rất nghiêm chỉnh, bảo trì khoảng cách an toàn với xe trước, tốc độ lái xe cũng theo quy định, cứ thấy đèn đỏ là dừng lại, đường bình an mà , nửa tiếng sau tôi thuận lợi đến cách sân bay khoảng 100 mét, thời gian sớm muộn vừa đúng giờ.

      Tôi nhìn sân bay ở xa xa mà thở phào nhõm, xe ngừng ở đèn xanh đèn đỏ, vốn thong dong chờ bảng điện tử nhảy đến số 0 chạy ngay, tôi tình cờ nhìn thấy nam nữ ngoài cửa sổ bên tay phải, tâm trí chẳng thể nào bình tĩnh được nữa!

      vẫn như trước kia, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn nụ cười ánh mắt ấy, vẫn cử chỉ ôn nhu săn sóc ấy, chỉ khác là đứng bên cạnh ta còn là tôi nữa. Cũng phải thôi, rất xinh đẹp, kiều như con chim non rúc vào người , phải chăng như vậy mới xứng với vẻ quân tử đạo mạo của ư?

      Bởi vì cửa kiếng dán phim cách nhiệt màu đen, cho nên chỉ có tôi thấy ngoài xe, lại thấy tôi ở trong xe, lúc đưa tay lên tôi tình cờ nhìn thấy vật màu trắng bạc tay , cánh tay đeo chiếc đồng hồ nam mà tôi tặng cũ kỹ, còn sáng loáng như trước nữa, lòng tôi chợt nhói lên đau đớn. Cánh tay ấy phải đeo đồng hồ của tôi suốt bốn năm đó sao? Bốn năm trước, khi tôi còn là sinh viên năm nhất, mà chỉ là thanh niên vừa mới tiếp quản xí nghiệp của gia đình. Tôi nhớ vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của mình, dùng số tiền đầu tiên kiếm được mua cặp đồng hồ tình nhân màu trắng bạc, hai người thay nhau đeo đồng hồ cho đối phương, cẩn thận y như là là trao nhẫn cưới trong lễ đường.

      Tôi tháo đồng hồ của mình ra, cất nó sâu trong góc tủ quần áo, vẫn còn đeo nó tay, chẳng lẽ mỗi khi nhìn đồng hồ coi giờ, chẳng hề cảm thấy áy náy với tôi chút nào sao?

      “Đinh đinh đinh…” Tiếng còi xe vang lên inh ỏi làm tôi giật bắn người, vừa xoay qua dòm thấy cảnh sát giao thông mặc quân phục màu xanh lá đứng cạnh xe.

      phải xui xẻo vậy chứ hả? Đúng là chạy trời khỏi nắng, sợ gì gặp ngay cái đó mà!

      Tôi hoảng hồn kéo cửa kiếng xuống, chỉ thấy cảnh sát giao thông khoảng 40 tuổi, vẻ mặt biểu cảm, , “Thưa , mời xuống xe.”

      Tôi bởi vì có bằng lái xe mà có tật giật mình, cả người khẩn trương, lóng ngóng hỏi, “Chú có bằng chứng gì khẳng định tôi có bằng lái xe !?”

      Cảnh sát giao thông liền lộ ra nét mặt “ ra là thế”, “Thưa , tôi vốn biết có bằng lái xe, nhưng tại có thể khẳng định là có bằng lái xe rồi.”

      Trán tôi toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt đờ đẫn hỏi, “Chú biết tôi có bằng lái xe, vậy nãy kêu tôi xuống xe làm gì ?”

      Viên cảnh sát giao thông nghiêm trang , “Bởi vì hết đèn đỏ mà còn dừng xe ở đây, nghiêm trọng cản trở các xe khác lưu thông.”

      Tim tôi thắt lại càng đau, ra viên cảnh sát giao thông hoàn toàn có ý định kiểm tra bằng lái xe của tôi, ra đây chính là đánh mà khai mà người ta hay ….

      Thế nên, vì tôi có bằng lái xe, cả người lẫn xe đều bị cảnh sát bắt về đồn gần đó, phải nộp tiền phạt tới 2000 tệ, nghe xong mà muốn ngất xỉu, tôi sắp bị mấy con số này đè chết dí!

      Bị rơi vào đường cùng, tôi đành phải gọi điện thoại cầu cứu Lục Tuyển Chi, nghe máy rất nhanh, vừa mở miệng cất lời nghe rất nhàng nhưng lại làm người ta sởn hết cả gai ốc, “Tính tới thời điểm này, tôi chờ hơn nửa tiếng lẻ ba phút.”

      Tôi thình lình run lẩy bẩy, vội giọng ăn năn xin lỗi, “Tổng giám đốc, tôi cố ý đến trễ đâu, sở dĩ tôi đến đón , là vì vừa rồi đường xảy ra chút chuyện…”

      bực dọc , “Hạ Diệp, đừng với tôi là bị lạc đường.”

      Tôi khéo léo hỏi dò, “Còn nghiêm trọng hơn chút. Tổng giám đốc, có thể cho tôi mượn chút tiền được ?”

      im lặng hồi rồi hỏi, “ lái xe đụng người ta rồi hả ?”

      có nghiêm trọng như vậy.” Tôi lí nhí nài nỉ, “Tổng giám đốc, tôi tại rất cần 2000 tệ tiền mặt…”

      “Tút tút tút…”

      đợi tôi xong, vừa nghe thấy “2000 tệ tiền mặt”, bên kia liền cúp máy ngay lập tức!

      Gì chứ, tôi đâu phải mượn rồi trả, loại người gì bủn xỉn keo kiệt thế biết!

      Ngồi ở đồn cảnh sát, lòng tôi rối như tơ vò, suy nghĩ nát óc kiếm người cầu cứu, lương nhân viên bán hàng ở tiệm thuốc của Ngải Lị cũng rất chật vật, huống hồ nửa năm nay tôi cũng mượn tiền nó ít, cộng lại tất cả cũng mấy ngàn tệ rồi, tại làm sao dám gọi mượn tiền nó nữa chứ? Huống chi 2000 tệ phải là con số

      Nếu như gọi cho mẹ cầu cứu, bà nổi danh là vắt cổ chày ra nước, cho dù có tới giúp tôi trả tiền phạt, thế nào về nhà cũng lải nhải suốt làm tôi đinh tai nhức óc, tốt nhất đừng hy vọng gì ở bà…

      Mà tôi cũng chẳng quen đồng nghiệp nào ở công ty, cũng có số di động của bọn họ…

      Bạn học cũ ngoại trừ Ngải Lị, từ sau khi chia tay với Sầm Vũ Minh làm rùa rút cổ đến nay, cũng chẳng liên lạc với ai, giờ lại gọi mượn 2000 tệ, có ma mới chịu cho tôi mượn!

      Nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, tôi vậy mà tìm được ai để cầu cứu, là đáng thương!

      Tôi bị giữ ở chỗ này kêu trời thấu kêu đất khôn nghe, cảm thấy độc và bất lực, đáng thương vô cùng, bỗng nhiên cảnh sát đội nón xanh tới với tôi, “Thưa , có thể rồi.”

      Tôi kinh ngạc trợn mắt lớn, cảm động nhìn viên cảnh sát tốt bụng thương xót cho dân lao động cùng cực, chan chứa nước mắt.

      Viên cảnh sát đội nón xanh giật mình bởi vẻ mặt của tôi, luýnh quýnh đưa ngón tay chỉ về đằng kia, “ đừng nhìn tôi như vậy, là ta giúp đóng tiền phạt đấy !”

      Tôi nhìn theo hướng viên cảnh sát chỉ tay, thấy Lục Tuyển Chi đứng bên đống hành lý, tay cầm văn kiện, vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng tuấn, hào hoa phong nhã, khí khái bất phàm!

      Từ chỗ tạm giữ ra, tôi cười hề hề, vẻ mặt nịnh nọt sau khi chết sống lại giúp ông chủ Lục kéo hành lý, cầm văn kiện, sau đó lon ton ngúng nguẩy bên cạnh , hai mắt sáng long lanh đầy vẻ biết ơn.

      Tôi nhắm mắt theo đuôi, vừa ân cần ngọt ngào hỏi han, “Tổng giám đốc, sao biết tôi bị giữ ở chỗ này?”

      hơi thở gấp, tuỳ ý khoác áo vest tay, áo sơ mi màu xám nhạt lấm tấm mồ hôi ở sau lưng, ngẩng cao mặt, ánh mắt kiêu ngạo, từ tốn hỏi tôi, “ đường lái xe đến sân bay có đụng ai, lại cần gấp 2000 tệ tiền mặt, vừa đúng với số tiền 2000 tệ bị phạt có bằng lái xe, bị đưa về đồn còn thế nào nữa hả?”

      Tôi đột nhiên cảm thấy Lục Tuyển Chi thần thông quảng đại vô cùng, đầu óc tôi như được khai sáng, ngạc nhiên hỏi, “ ra hồi nãy tắt điện thoại vội như vậy là vì biết tôi ở đây, cho nên mới chạy ngay đến đồn cảnh sát, đến nỗi thở hồng hộc, cả người ướt đẫm mồ hôi đó hả?”

      Làm như bị tôi đoán trúng, Lục Tuyển Chi bỗng đứng lại, sau đó càng nhanh hơn về phía trước, hoàn toàn thèm để ý đến tôi!

      lần nữa ngồi vào chiếc xe mới được lấy ra, chở Lục Tuyển Chi về khu chung cư của , tôi đem hành lý và văn kiện vào nhà xong chuẩn bị về.

      Nhưng mà ngay lúc tôi vừa xoay lưng , chợt lên tiếng, “Tôi đói bụng.”

      ra tôi cũng nằm trong danh sách lười siêu hạng, nhưng mà nghĩ tới ngày mai còn phải lợi dụng ta lấy lại sĩ diện ở buổi họp lớp, lại nghĩ tới là ông chủ của tôi kiêm luôn cả chủ nợ, cho nên mặc dù cực kỳ cực kỳ muốn vào bếp, tôi vẫn phải thức thời xoay lại cười y như người làm hầu hạ ông chủ, tôn kính , “Vâng, tôi mua thức ăn ngay bây giờ.”

      “Đợi chút.” lúc tôi mở cửa định ra ngoài, Lục Tuyển Chi gọi tôi.

      Chẳng lẽ thay đổi ý định? Tôi xoay người, hai mắt sáng tựa ánh sao nhìn , cõi lòng chờ mong hỏi, “Chuyện gì thế, Tổng giám đốc?”

      nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đắn đo, trả lời, “Trời sắp tối rồi, chắc mấy sạp ở chở cũng dọn hàng rồi…”

      Tôi nghe mà thở phào hơi, niềm nở đáp lại, “Cho nên cần mua thức ăn, chúng ta đến nhà hàng ăn hả ?”

      Lục Tuyển Chi, “Tôi muốn nhắc là phải nhanh lên, tốt nhất là chạy đến chợ cho nhanh.”

      Tôi, “…”

    4. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 12: Đau bao tử

      Bây giờ cũng trễ rồi, trời chập choạng tối, tôi cầm xấp tiền ông chủ Lục đưa, chạy chạy chạy chạy bán sống bán chết, cuối cùng cũng chạy tới chợ mua thức ăn trước khi người ta dọn hàng. Lúc này rau quả thịt thà cũng còn tươi ngon nữa, nhưng may mắn là mua hết cái đống đồ ăn này chỉ tốn có nửa số tiền mà thôi, tôi mừng khấp khởi cuỗm luôn số tiền còn dư bỏ vào túi mình.

      Lúc trở lại chung cư mặt trời cũng lặn mất, trời càng lúc càng tối, vào đến phòng khách trong nhà Lục Tuyển Chi chỉ thấy TV phát tin tức để mở đó, Lục Tuyển Chi lại ngồi ở sofa xem TV, mà ngồi ở ghế đối diện nhà bếp, cúi đầu im lặng coi tạp chí tiếng , tôi mở cửa vào nhà mà cũng chẳng thèm ngẩng lên nhìn, bộ dáng chú tâm đến nỗi ai đành lòng quấy rầy cả.

      Vì vậy, tôi thẳng vào nhà bếp, cố hết sức tiếng nấu ăn.

      , tôi cũng đói bụng từ nãy giờ, vừa làm đồ ăn mà cái bụng cứ kêu ọt ọt mãi, vì thế để có thể mau chóng ăn cơm, tôi càng làm đồ ăn nhanh hơn, việc đốt cháy giai đoạn rút ngắn thời gian quả an toàn tí nào, hoàn toàn an toàn là đằng khác, tôi cẩn thận làm dao cắt trúng tay, may mắn chỉ là vết thương , cũng sâu lắm, muốn làm ồn người kia chuyên chú đọc báo ngoài phòng khách, tôi bụm miệng dám la lên, đưa ngón tay vô miệng hút lấy máu.

      “Trong ngăn kéo bên trái có băng keo cá nhân.” Giọng vang lên làm tôi giật bắn người, lập tức ngoảnh đầu chín mươi độ nhìn ra cửa phòng bếp, vừa vặn thấy Lục Tuyển Chi nhướng mày…

      Tôi nghe theo lời mở ngăn kéo bên trái lấy ra băng keo cá nhân, vừa băng vết thương vừa thắc mắc hỏi, “Sao biết tôi bị đứt tay?”

      hơi mất tự nhiên nhìn tôi lườm lườm, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc tạp chí, lại chẳng thèm đoái hoài đến câu hỏi của tôi.

      Tôi hoang mang lấy làm lạ, chả lẽ hồi nãy chăm chú đọc tạp chí, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên đúng lúc thấy tôi bị đứt tay? phải trùng hợp vậy chứ…

      Hay là giả bộ xem tạp chí, chứ ra là nãy giờ ngấm ngầm ngồi đó canh tôi nấu ăn? Nghĩ thế thôi mà tôi ớn lạnh cả người…

      Mất hết 40′ làm bốn món canh như lần trước, nhìn cả bàn đủ sắc hương vị, tôi thèm dãi.

      “Ừ.” Lục Tuyển Chi lên tiếng, sau đó bỏ tạp chí qua bên tới bàn ăn ngồi xuống ghế đối diện tôi.

      Tôi đói rã rời, nhịn được nữa liền cầm đũa đứng mũi chịu sào [1] càn quét cả bàn ăn, nhưng mà người kia chỉ ngồi nhìn mà chẳng hề động đũa.

      Thấy câu nệ, miệng tôi vừa nhóp nhép nhai đồ ăn, từ khách đảo thành chủ, khách sáo mời mọc, “Ăn , ăn , đừng khách sáo.”

      Lục Tuyển Chi ngọ ngoạy, rốt cuộc cũng chịu cầm đũa lên gắp ít khoai tây bỏ vào miệng, nếu như lần trước ăn tao nhã bao nhiêu lần này lại ăn qua loa cho xong bấy nhiêu.

      Tôi ngạc nhiên hỏi, “Cũng là mấy món lần trước mà, mới ăn lần mà ngán rồi hả?”

      lắc đầu, “, ăn rất ngon.”

      Tôi ngờ vực, “Vậy sao ăn thêm ?”

      Vì vậy lại chầm chập mà ưu nhã gắp thêm ít khoai tây bỏ vào miệng, vẻ mặt rất nhàn nhã rất tự nhiên, “ phải tôi ăn hay sao?”

      “Ờ.” Trán tôi toát mồ hôi lạnh, đúng là thể hiểu nổi tên quái nhân này, mặc kệ, giải quyết cái bụng trước .

      Bởi vì ông chủ Lục ăn rất ít, cho nên dù cho bụng tôi có chứa nhiều đến cỡ nào cũng thể nhét thêm đồ ăn vào được nữa, vì thế tôi bỏ hết đồ ăn vào hộp, định bụng đem về cho con mèo nhà tôi ăn.

      “Tổng giám đốc, có việc gì nữa tôi về đây!” Gói đồ ăn xong, tôi dọn dẹp chút rồi mới .

      Lục Tuyển Chi ngồi ườn ghế sofa, bỗng nhiên dùng giọng điệu kiểu như tuyên bố lớn tiếng , “Tối nay ăn rất nhiều.”

      Tôi bị phê bình mà sượng sùng đỏ cả mặt, lí nhí, “Tôi biết…” Ờ mà cũng cần cố tình nhấn mạnh như thế, là chính tại chứ bộ, còn ở đó mà trách ngược lại tôi ăn nhiều?

      lại chậm rãi , “Sau khi ăn phải nên vận động chút.”

      là ông chủ, lớn nhất, thế nên tôi vội ton hót theo, “Tổng giám đốc rất đúng, rất chí lý, sau khi ăn phải vận động để tiêu hoá, thân thể cường tráng sống đến chín mươi tuổi !”

      “Đúng.” hài lòng gật đầu, sau đó chỉ ra phía sau, “Thấy sàn nhà đầy bụi ?”

      Tôi bối rối, “Thấy.”

      mỉm cười, “Vậy bắt đầu vận động .”

      Tôi, “…”

      Vì vậy, tối đó, tôi đau khổ bị ép làm osin, mua thức ăn rồi tới rửa chén , giờ lại còn phải lau dọn cả phòng của Lục hồ ly nữa!

      Do đó, từ thực tiễn tôi lại lần nữa nghiệm ra chân lý, tuyệt đối thể tuỳ tiện hứa hẹn gì với Lục đại Boss cả, bởi vì rất dai lời hứa của người khác! Bữa đó tôi chỉ hứa đại trong điện thoại là làm hai chuyện cho , thế mà hôm nay hề nương tay chút nào, lần lấy lại hết, đúng là đau đớn…

      Hôm sau như cũ, tôi mang bánh ránh hành làm, vì muốn lãnh trọn tiền thưởng nên tôi vẫn sớm như mọi ngày, đúng giờ đến công ty, lại như cũ đem bữa ăn sáng của ông chủ Lục để lên bàn làm việc, sau đó bắt đầu lau dọn văn phòng sạch .

      Nghĩ lại đúng là đáng thương đấy, tối qua sau khi tan ca phải làm bữa ăn tối cho Tổng giám đốc, rồi quét dọn luôn phòng của ta, sáng nay phải thức sớm để làm bữa sáng cho Tổng giám đốc, lại cũng dọn dẹp văn phòng của ta…

      lấy khăn lau lau bàn làm việc, đồng nghiệp nữ ngang qua văn phòng, dừng bước chào hỏi tôi, “Tiểu Hạ, rất cố gắng đó nha!”

      Tôi biết ta tên gì, đành phải gật đầu thay lời chào, ngờ nghệch nhìn ta mà cười.

      ta cũng để tâm, dẻo miệng ba hoa , “Làm việc chăm chỉ lắm, tôi thích rồi đó. khác với mấy thư ký trước kia, trung thực lại còn biết an phận, chả bù với mấy thư ký kia, cả ngày cứ xum xoe biết xấu hổ, người đem bữa sáng đến công ty cho Tổng giám đốc, người tự tay làm đồ ăn cho Tổng giám đốc, cả đám người muốn bước lên mây, suốt ngày cứ y như hồ ly tinh quấn quýt quanh Tổng giám đốc, ao ước có thể theo Tổng giám đốc về nhà, nhìn là phát ghét!”

      Cả người tôi loạng choạng, hai chân khuỵ xuống, suýt tí nữa là té nhào xuống đất, may mắn vịn được bàn làm việc nên mới có thể đứng vững được, nhưng ngực tự nhiên bồn chồn đập thùng thùng, tôi chẳng những đem bữa sáng cho người nào đó, còn tự tay nấu ăn cho người nào đó, và cả đến nhà của người nào đó! Mấy thư ký trước kia mỗi người làm mỗi chuyện mà còn khiến đồng nghiệp này gai mắt đến như vậy, tôi thế mà làm hết 3 chuyện đó!

      “Này…” Thấy tôi thiếu chút nữa ngã xuống, đồng nghiệp nữ kia hoảng sợ la lên, vào văn phòng đỡ tôi, “ bị sao vậy, sao chứ?”

      sao sao, chỉ là sàn nhà trơn quá thôi, ha ha…” Tôi tiếp tục cười ngây ngô, ngẩng đầu nhìn thẻ nhân viên đeo trước ngực ta, vì đứng gần nên tôi có thể thấy được tên ta tấm thẻ, Lưu Mộng Hi.

      “Xem kìa, sao lại bất cẩn thế!” ta cười cười, nháy mắt liền kinh ngạc chỉ vào chỗ kia, “Sao bàn Tổng giám đốc lại có bánh ránh hành đầy dầu mỡ thế?”

      Tim tôi như ngừng đập, vội nguỵ biện, “Đây là bữa sáng của tôi, tôi định dọn dẹp xong mới ăn!”

      Lưu Mộng Hi bắt bẻ, “Thế sao lại để bàn Tổng giám đốc? Tôi khuyên mau chóng ăn , để Tổng giám đốc thấy tốt lắm đâu.”

      Tôi lập tức gật đầu tán thành, “Được được, tôi ăn ngay đây, lập tức ăn ngay!”

      Lưu Mộng Hi gật đầu cười, rồi lấy ra cái hộp hình chữ nhật từ trong túi xách đưa cho tôi, vẻ mặt thẹn thùng, “Đúng rồi Tiểu Hạ, cái này là tôi nhờ bạn ở bên Pháp đem về đó, tôi định đưa cho Tổng giám đốc, nhưng mà lại dám đưa thẳng cho ấy, là thư ký Tổng giám đốc, hay là giúp tôi chuyển cho Tổng giám đốc ha?”

      Tôi thừ người cầm lấy, nhìn thẳng vào mắt Lưu Mộng Hi nhiệt tình đồng ý, “Được, tôi nhất định giúp !”

      Lưu Mộng Hi vui vẻ gật đầu, cảm ơn tôi xong liền hớn hở ra ngoài.

      Tôi ngớ người nhìn bóng dáng Lưu Mộng Hi, ta mới vừa mấy thư ký trước kia “xum xoe biết xấu hổ”, vậy hành động tặng quà cho Tổng giám đốc sao, sao, sao hả ?!?!

      Lưu Mộng Hi chưa được bao lâu Lục đại Boss cũng tới, vẫn cách ăn mặc cao quý trong cao quý ấy, vẫn dáng vẻ cực kỳ bảnh bao khí khái bất phàm, lúc nào cũng làm người ta nghĩ đến “Kim cương Vương lão ngũ” [2].

      giống như rất đói bụng, liếc mắt nhìn thấy bánh rán hành để bàn làm việc, bước qua ngồi xuống ghế xoay, lập tức cầm lấy cái bánh lên ăn, ăn ăn và ăn rồi bỗng nhíu mày, nhìn ngắm bánh rán hành trong tay như suy nghĩ gì đó, , “ ngon như tuần trước.”

      thể nào, cái này chính là cái bánh hồi tuần trước mà!” Tôi buột miệng .

      , “…”

      Tôi bị ánh mắt u ám của nhìn đến phát run, tức khắc giải thích, “Lần trước túi bánh đó ăn còn dư, tôi thấy rất lãng phí , nên…”

      Còn chưa hết câu nhưng nhìn vẻ mặt đen sì lạnh tóc gáy ông chủ Lục, tôi thức thời ngậm miệng lại.

      híp mắt hỏi, “Nhà có tủ lạnh sao?”

      “Có.” Tôi dồi dào khí thể đáp lời, thấy ánh mắt nghi ngờ của nhìn mình, tôi đành phải thà ra, “Nhưng mà 3 tháng trước bị hư rồi, vẫn chưa có thời gian đem sửa…” đúng hơn là tiếc tiền dám sửa.

      Vừa dứt lời, Lục Tuyển Chi đứng phắt dậy, lao nhanh ra khỏi văn phòng, như bay tới toilet…

      Tôi đoán chắc ta muốn tìm chỗ nôn ra hết.

      Tuy bây giờ là mùa hè, nhưng mà chỉ mới đầu hè thôi, hai mươi mấy độ cũng thể tính là cao, cho dù để bánh rán hành ở ngoài nhiều ngày bị mốc meo biến vị, cần gì có phản ứng mạnh vậy ?

      Kẻ lắm tiền đúng là khó hầu hạ, tôi kìm lòng được đành thở dài hơi…

      lúc tôi xếp lại đống tài liệu, có người gõ cửa phòng, tôi cũng ngẩng đầu lên mà vọng ra, “Mời vào.”

      người đàn ông trung niên mập mạp bước vào phòng, tôi từng gặp người này vài lần ở công ty, là giám đốc tiêu thụ, tôi lịch hỏi, “Giám đốc Vương, có chuyện gì sao?”

      Ông ló đầu nhìn quanh văn phòng, sau đó nhìn tôi hỏi, “Tổng giám đốc đâu rồi, tôi mang đồ đến cho ta.”

      Tôi ngừng dọn dẹp, lễ phép mỉm cười , “Tổng giám đốc vừa toilet rồi, ông đưa tôi , tôi đưa cho Tổng giám đốc thay ông.”

      “Cũng được!” Ông gật đầu, đem cái túi đưa cho tôi, tôi tò mò len lén nhìn, thuận miệng hỏi, “Sao toàn là thuốc đau bao tử thế?”

      Giám đốc Vương thở dài, nét mặt hơi buồn bực, “Đúng vậy, tối qua bệnh đau bao tử của Tổng giám đốc tái phát, ta gọi cho tôi kêu tôi mua dùm thuốc, hôm nay mang đến công ty. Sáng nay lại gọi đỡ bệnh rồi, kêu tôi khỏi mua nữa, ai ngờ lâu sau lại gọi kêu tôi lập tức mua thuốc ngay.”

      Tôi giật nẩy người, “Tổng giám đốc có bệnh đau bao tử, hơn nữa tối qua còn tái phát hả?”

      Giám đốc Vương gật đầu, “ mới vào làm nên biết đó thôi, bệnh đau bao tử của Tổng giám đốc phải bị ngày ngày hai, lúc nặng, lúc lại , lúc hết bệnh, lúc tái phát, có khi ăn vào là cứ nôn ra hết.”

      Nghe thế, tôi vừa tức giận cũng vừa xấu hổ.

      Tức giận chính là tối qua bệnh đau bao tử của Lục hồ ly tái phát ăn uống được gì, lại còn gạt tôi ta đói bụng, cho tôi về nhà, ép tôi nấu cơm cho ta, tại sao tại sao tại sao thế hả !? Chẳng lẽ nô dịch tôi vui lắm ư?

      Xấu hổ là vì tối qua bệnh đau bao tử của Lục hồ ly tái phát ăn uống được gì, sáng nay đỡ bệnh nên đến công ty làm, cả đêm ăn gì do đó rất đói bụng, cầm ngay bánh rán hành lên ăn, kết quả bởi vì biết được cái bánh đó để từ tuần trước, vì vậy bệnh đau bao tử lại tái phát lần nữa ?

      tóm lại, rốt cuộc là tôi làm khổ ta, hay ta làm khổ tôi thế?

      [1] Đứng mũi chịu sào : nguyên văn首当其冲(xông pha dầu)

      Ý trong tình huống này là Hạ Diệp tình nguyện tiên phong ăn trước.

      [2] : Độc thân kim cương : nguyên văn 钻石王老五 (Hán Việt: toản thạch Vương lão ngũ, Vietphrase: Kim cương Vương lão ngũ)

      Độc thân kim cương ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là độc thân kim cương ! Kim cương đại biểu cho cao quý, hiếm có, Vương lão ngủ ý người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương lão ngũ ý người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt cầu về mọi mặt.

    5. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 13: Họp lớp

      Giám đốc Vương đưa thuốc đau bao tử xong chuẩn bị ra ngoài, vừa mới đến cửa như chợt nhớ ra gì đó, ông dừng bước, vẻ mặt do dự quay đầu lại, ngại ngùng với tôi, “Đúng rồi thư ký Hạ, tôi biết tuy là hơi đường đột chút, nhưng tôi rất cần giúp. có thể cho tôi xin tấm ảnh được ? Tốt nhất là ảnh chụp cận mặt hoặc là toàn thân cũng được.”

      “Ông muốn xin hình tôi làm gì?” Tôi lập tức đề cao tinh thần cảnh giác, “Chẳng lẽ tôi đắc tội ông điều gì nên ông muốn lấy hình tôi đánh tiểu nhân hả?”

      Giám đốc Vương luống cuống xua tay, “ , đương nhiên phải.”

      Nếu vì cái gì? Tôi nheo mắt hất hàm, thầm đánh giác giám đốc Vương mập mạp, bụng phệ, mặt cũng đầy nếp nhăn, rồi nhìn nụ cười nham nhở mặt ông ta, tự dưng tôi rùng mình run sợ nghĩ đến khả năng khác, chẳng lẽ ông chú bốn mươi tuổi này để ý tôi, trâu già muốn gặm cỏ non?

      Giám đốc Vương hoảng hốt bởi ánh nhìn kỳ dị của tôi, vội vàng giải thích, “Thư ký Hạ, đừng hiểu lầm. ra là thế này, vợ của tôi nghe công ty của chúng ta có rất nhiều đồng nghiệp nữ xinh đẹp, nên tò mò muốn nhìn thử, kêu tôi tìm ảnh của đồng nghiệp nữ nào đó trong công ty đem về cho bà ấy xem.”

      Nghe xong, tôi hãnh diện nở lỗ mũi! Nhưng cũng buông lỏng đề phòng, thẹn thùng , “Ra là vậy, nhưng tôi có mang theo ảnh, hay là ông lấy di động chụp hình tôi ?”

      Giám đốc Vương vui mừng đến cười toe toét, vừa lấy di động ra vừa hồ hởi đáp, “Được được.”

      Tôi đứng ngay ngắn tạo dáng, mỉm cười e lệ như nàng Mona Lisa để giám đốc Vương dùng di động chụp tấm hình.

      Giám đốc Vương cầm lấy di động coi, vẻ mặt xúc động cảm kích , “Thư ký hạ, hôm nay rất cám ơn ! cũng biết đó, phụ nữ ai cũng đa nghi cả, vợ tôi tại trong thời kỳ mãn kinh nữa, từ khi nghe trong công ty mấy nhân viên nữ ai nấy đều xinh đẹp như hoa, mỗi lần tôi tăng ca về nhà trễ thế nào bà ấy lại cằn nhằn thôi, giờ mà nhìn hình chắc chắn bà ấy cáu kỉnh nữa đâu!”

      Tôi, “…”

      Khốn , hoá ra là vì tác dụng này!

      Giám đốc Vương rồi tôi cũng bỏ công việc làm qua bên, nhìn chằm chằm túi thuốc đau bao tử đến ngây người.

      Tôi suy nghĩ gì hả? Tôi nghĩ, ông chủ Lục tối hôm qua vì phát bệnh mà ăn được gì, hôm nay chỉ mới ăn có nửa cái bánh mà bệnh tái phát, bệnh tật tái tái lại nhiều lần như vậy ai mà chịu nổi chứ ? Nhất định ta tại ói ra cả mật xanh mật vàng rồi…

      Tình trạng thê thảm này thể kể đến công lao hiển hách mà tôi gây ra, giờ mà Tổng giám đốc từ toilet quay về phòng, tôi phải làm sao thể ăn năn, hối hậ của mình đây hả ?

      vắt óc suy nghĩ, loáng thoáng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, tôi vội đứng nghiêm người, chấp hai tay để ở bụng dưới, cúi đầu 60 độ nhìn xuống đất, vẻ mặt lo âu buồn rầu, tỏ ra tôi biết sai, biết sai rồi.

      “Thư ký Hạ, sao vậy?” Giọng nghe rất quen thuộc nhưng tuyệt đối phải giọng của người nào đó.

      Tôi ngẩng đầu đầy ngạc nhiên, theo quán tính hơi đề phòng, “Giám đốc Vương, ông quay lại làm gì vậy?” Chẳng lẽ vừa rồi đả kích tôi chưa đủ, định quay lại đả kích tôi thêm lần nữa sao?

      Giám đốc Vương chỉ chỉ túi xốp bàn, “À, là thế này, Tổng giám đốc được khoẻ, về thẳng nhà rồi, tôi đến lấy túi thuốc mang tới nhà cho ta.”

      Đột nhiên tôi thấp thỏm, lòng lo lắng yên, “Về nhà? Nghiêm trọng vậy sao?”

      Giám đốc Vương gật đầu, nét mặt lộ vẻ khó hiểu hỏi, “Cũng chẳng biết Tổng giám đốc ăn trúng cái gì mà lại nôn thóc nôn tháo như vậy, vừa rồi từ toilet bước ra mà mặt mày ta trắng bệch.”

      Tôi im lặng, trong đầu mường tượng đến khuôn mặt tái mét, điệu bộ liêu xiêu như người sắp chết của ông chủ Lục, cảm giác áy náy lại tăng thêm bậc ! Vì thế, tôi liền cầm lấy túi thuốc, xung phong đảm nhận trọng trách này, “Giám đốc Vương, ông bận rộn trăm công nghìn việc, việc đưa thuốc nhặt này cứ giao cho tôi, tôi giúp ông đưa cho Tổng giám đốc!”

      Giám đốc Vương chợt nhìn tôi đầy mờ ám, “ từng đến nhà Tổng giám đốc rồi hả?”

      Tôi đột nhiên nhớ tới đồng nghiệp nữ hùng hổ như hùm như sói, ganh tị người khác như kẻ thù, vội vàng lắc đầu phủ nhận, “Đương nhiên là chưa đến bao giờ!”

      Vì thế ông ta đưa tay cầm lấy túi xốp, từ chối ý tốt của tôi, “ chưa đến bao giờ, làm sao biết ở đâu được, rất dễ bị lạc đấy, thôi, cứ để tôi mang được rồi.”

      Tôi tỏ vẻ hăng hái, nắm chặt cái túi kéo trở về, “Giám đốc Vương, ông đừng khách sáo mà, nhận định phương hướng của tôi cũng tệ đâu, ông cứ địa chỉ cho tôi , tôi nhất định có thể tìm được mà!”

      Giám đốc Vương tiếp tục thoái thác, “ phải tôi khách sáo, chỉ là phải có bằng lái xe sao? Đón xe cũng phải tốn nhiều tiền, lãng phí lắm! Tôi lái xe cũng mất bao nhiêu thời gian, lát quay lại ngay mà, hơn nữa giờ cũng thích hợp cho lắm.”

      Tôi thấy khó hiểu, “Tại sao?”

      “Tổng giám đốc ói đến thừa chết thiếu sống, đừng đến đó kích động ta nữa.”

      “…”

      cách khác là nếu Lục hồ ly gặp tôi càng nôn nhiều hơn ư? Giám đốc Vương, rốt cục là ông đả kích tôi hay là tôi đả kích ta thế !

      Tôi tìm được lý do gì để phản bác lại, đành buông tay chịu trận, Giám đốc Vương trực tiếp cầm túi thuốc ra khỏi văn phòng.

      Nhìn ông ta rời , tôi thất vọng thở dài nhìn đống tài liệu bàn, dù sao mang thuốc đến cho Tổng giám đốc chẳng những có thể quang minh chính đại lười biếng, hơn nữa còn là cơ hội rất tốt lấy công chuộc tội, có thể cách rất hữu hiệu, mũi tên trúng hai con nhạn, đáng tiếc cơ hội lại vụt mất…

      Bận rộn cả ngày, tới gần lúc tan sở, di động tôi bỗng nhiên vang lên, là Ngải Lị gọi.

      “Alo?”

      “Tiểu Diệp, mày chuẩn bị xong chưa vậy?”

      “Hả?”

      “Họp lớp đó! Hôm nay lớp trưởng thầu hết đấy, tha hồ mà ăn uống no say, đúng bảy giờ có mặt ở nhà hàng, mày đừng có tới trễ đó nha!”

      “Ờ.”

      “Ờ cái gì mà ờ? Tao hỏi là mày chuẩn bị chưa!”

      “Vốn là chuẩn bị xong, nhưng đùng cái lại tiêu tan hết!”

      “Mày lảm nhảm cái quái gì vậy, tóm lại là đến lúc đó người mà tao muốn gặp lại thèm đến tự mà biết hậu quả!”

      “Ngải Lị, nhưng mà…”

      “Cúp máy đây, Chí Hải tới đón tao rồi.”

      “Khoan , nghe tao hết .”

      “Tút tút tút…”

      Sau khi ngắt điện thoại, tôi bồn chồn lo âu thôi, vốn thấy Lục Tuyển Chi trở về sớm, tôi cứ ngỡ mình hậu thuẫn vững chắc, thế nên cũng yên tâm gác chuyện họp lớp sang bên, mà giờ lại bị bệnh nằm nhà, làm sao với tôi đến buổi họp lớp được chứ?

      Đúng là kế hoạch thay đổi nhanh đến khó đỡ !

      Do dự cả nửa ngày, tôi quyết gọi điện cho Lục Tuyển Chi, điện thoại reo lâu mới có người bắt máy, giọng nghe rất yếu ớt, “Có chuyện gì à?”

      Tôi trước sau vẫn giữ giọng điệu xu nịnh với , “Tổng giám đốc, quên hôm nay là ngày rất đặc biệt hả?”

      trả lời rất ngắn gọn, “Ừm, có quên.”

      Tôi khấp khởi chờ mong hỏi, “Vậy tối nay bảy giờ có thể tới nhà hàng Tụ Duyến phải ?”

      im lặng lúc sau đó mới , “Chuyện này… chỉ sợ được.”

      Biết tình trạng giờ của , tôi tuy là thất vọng nhưng cũng gượng gạo cười , “Thế à, vậy thôi, nghỉ ngơi cho khoẻ nha.”

      Tuy cuối cùng cũng có bạn trai cùng, nhưng quần áo dĩ nhiên thể qua loa, dù sao cũng thể mất mặt trước đám bạn cũ được. Rời công ty về nhà thay chiếc váy Lục Tuyển Chi tặng tôi, rồi mang thêm đôi giày cao gót của mẹ, sau đó ngồi xe buýt đến nhà hàng Tụ Duyến, bôn ba chặng được tôi đến đó vừa đúng 7 giờ.

      Lúc xuống xe, người đàn ông trung niên sau lưng tôi dường như rất vội, thấy tôi mang giày cao gót chậm chạp, bực mình đẩy tôi cái, làm tôi lúc xuống bậc thang loạng choạng ngã xuống đất, hơn nữa chất lượng đôi giày cao gót của mẹ lại rất tệ, gót giày bên trái “rắc” cái sứt ra, tôi ngả nghiêng, lắc lư vài cái rồi mới đứng vững được.

      Đứng vững rồi, tôi định mắng cho ông chú đó trận, ông ta hấp tấp vội vàng xa rồi! Trong cơn tức giận, tôi tự an ủi mình, người bị chó cắn thể cắn ngược lại con chó, huống chi lại là con chó cắn người xong liền bỏ chạy!

      Người gặp may mắn làm gì cũng suôn sẻ, trái lại người bị vận xui bám theo xui xẻo dài dài.

      thế, là bởi vì tôi trông thấy chiếc xe đậu bên đường cách đó xa, chiếc này vô cùng thân quen, tại chiếc xe này, từng có người con trai nắm bàn tay tôi và dạy tôi lái xe, cũng bao lần đưa đón tôi chiếc xe này, tôi từng dùng bút bi hiệu Mike viết tên mình lên tay lái phụ, chắc nịch tuyên bố đây chính là vị trí dành riêng cho tôi.

      Cửa xe ghế lái và ghế phụ đồng thời mở ra, nam nữ ăn mặc tươm tất lần lượt bước xuống, cả hai đưa mắt nhìn cơ thể xiêu xiêu vẹo vẹo mới vừa đứng vững là tôi đây.

      Sầm Vũ Minh hơi khựng lại, chắc có lẽ là vì mấy lần trước tôi tham gia họp lớp, ngờ hôm nay lại thấy tôi ở đây.

      Lâm Na kiều diễm nở nụ cười đầy mê hoặc, chủ động bước tới chào hỏi, “Hạ Diệp, đúng là lâu gặp.”

      ta cứ y như đút lót tiền cho Thượng Đế vậy, chẳng những dáng người như siêu mẫu, lại xinh đẹp vô cùng, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn gia thế có gia thế, mà ngay cả giọng cũng trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách.

      Tôi hơi xấu hổ, “Ha ha, đúng vậy!”

      Lâm Na nhìn giày của tôi, khuôn mặt mỉm cười lại có chút đắc ý, vờ vịt tốt bụng, “Sao bạn lại ngồi xe buýt đến đây thế, nhìn bộ dạng chật vật của bạn, biết vậy mình gọi Vũ Minh lái xe đến đón bạn cùng luôn rồi.”

      ta và tôi học cùng khoá, ở chung ký túc xá, lúc học đại học, mấy năm đó Sầm Vũ Minh hay đến ký túc xá tìm tôi, ta rất quan hệ giữa tôi và Sầm Vũ Minh, mấy lời này từ miệng ta ra, tôi nghe cứ như thể : bạn ngồi xe buýt rất đáng thương, người đàn ông trước kia của bạn giờ thành tài xế riêng của mình, mình kêu ta đón bạn ta ngoan ngoãn đón bạn thôi.

      Lòng tự trọng trỗi dậy, tôi cũng chịu thua kém bọn họ, giả vờ e thẹn, hạ giọng , “ cần đâu, mắc công bạn trai của mình biết được giận đấy!”

      Sầm Vũ Minh nãy giờ im thin thít, thế mà vừa nghe tôi xong lại nhíu mày, nhìn tôi đầy phức tạp.

      Lâm Na hơi ngạc nhiên, hơn nữa là tin, “Hạ Diệp cũng có bạn trai sao? Mình còn định giới thiệu người cho bạn nữa chứ. À đúng rồi, sao hôm nay dẫn ta tới đây luôn cho vui?”

      Tôi biện đại lý do nào đó, “Hôm nay ấy bận việc tới được.”

      Lâm Na như rất muốn vạch trần tôi, kiên quyết chịu buông tha, “Vậy được, vất vả lắm mọi người mới có dịp họp mặt với nhau, thế nào cũng phải gọi ta đến chung vui chứ, tiện thể ra mắt mọi người luôn.”

      Nét mặt ta rất tự tin, chính là vì đinh ninh tôi cớ nào khước từ, hơn nữa tuyệt đối nắm chắc trong tay có người đàn ông nào xuất !

      Tất nhiên, bởi đó là , tôi chợt sợ hãi cúi gầm đầu, khó xử nghĩ cách nên thế nào để đỡ bị mất mặt, rốt cục cũng nghĩ ra cái cớ, tôi tức khắc ngẩng đầu lên, nhưng lời thốt ra kể cả đối phương lẫn chính tôi mắt chữ A mồm chữ O.

      ấy đến rồi!”

      Bởi vì lúc tôi ngẩng đầu lên, trông thấy chiếc xe màu đen bóng loáng rất quen thuộc lái ngang qua.

      Chiếc xe từ từ đậu vào bên đường dưới cái nhìn của ba người, chiếc xe bóng bẩy sang trọng loáng cái làm chiếc xe của Sầm Vũ Minh chìm lỉm, cửa xe mở ra, người con trai tướng mạo khôi ngô, lịch lãm cả tuyệt vời, áy náy cười nhìn tôi, “ tới trễ.”

      mặc chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu dáng quá cầu kì nhưng sang trọng, mở phanh hai cúc áo, he hé để lộ khuôn ngực gợi cảm, mái tóc đen bóng mềm mại hơi ngổn ngang, trong lịch lãm lại có chút giản dị, khuôn mặt cực kì điển trai và lạnh lùng của quyến rũ thua kém bất cứ siêu mẫu nào, tôi như bị cuốn hút bởi sức hấp dẫn mạnh mẽ đầy nam tính của !

      Tôi ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ nhìn người con trai trước mặt mình, ngay cả chuyện cũng ấp a ấp úng, “ phải đến sao?”

      Đôi mắt đen huyền lên ý cười, nhướng mày hỏi, “ khi nào đến?”

      Tôi nhớ rành mạch lời của , liền ra, “Vừa rồi gọi điện hỏi bảy giờ có tới nhà hàng Tụ Duyến được , ràng chỉ sợ được!”

      vươn tay thân mật vuốt bên má của tôi, giọng điệu rất dịu dàng, “Khi đó ở bệnh viên để kiểm tra, làm xong cũng gần 7 giờ. Em kêu bảy giờ tới, đương nhiên là được rồi.”

      Giờ tôi hiểu, “chỉ sợ được” ý bảo “đúng bảy giờ tới, chỉ sợ được.”

      Trời ạ, trải qua nhiều kinh nghiệm xương máu thế mà tôi chẳng thông minh lên tí nào, chuyện với người này thể hiểu bề nổi mà nhất định phải suy nghĩ sâu xa tí.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :