1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ăn sạch nữ hệ thống ngốc nghếch - Cá Basa (14) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13: Thế giới của (3)

      Bây giờ đứa trẻ đó nhìn thấy cái gì?

      Mẹ của nó - người mẹ xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất, cũng là ánh sáng duy nhất của nó trong cái thế giới dơ bẩn chịu nổi này, bây giờ bị 4, 5 người đè ra đống rác bẩn thỉu, tùy ý bị lăng nhục.

      Còn những kẻ đứng cười kia, mẹ từng vì bọn họ mà cắt xén số thức ăn ít ỏi bà kiếm được, vui vẻ mỉm cười giúp họ sống qua những bữa khó nhọc. Thế nhưng lúc này bọn họ lại bàng quang chỉ trỏ bất hạnh của người khác, thậm chí còn có kẻ đáng khinh đến mức cầm lên thứ ghê tởm của bọn họ mà hướng về phía mẹ.

      Dư Ly cảm nhận được từ vẻ mặt của Thu Hiên, đứa trẻ sụp đổ!

      "Tiểu Hiên... được! Tỉnh táo lại con! Mẹ sao cả! Tiểu Hiên!" Dư Ly cố gắng dằng ra khỏi đám đàn ông, khuôn mặt tái mét hét lớn, vùng vẫy điên cuồng.

      "Im lặng con đĩ! Mày cứ việc im lặng mà nằm đây là được rồi! Hay mày muốn con trai mày cũng như mày hả?" Người đàn ông đứng đầu mất kiên nhẫn, chân đá lên đầu Dư Ly. Hay , chỉ là con kỹ nữ thấp kém mà cũng dám trái lệnh !

      "Đồ thấp kém đáng đồng!"

      "Ti tiện! Cỏ rác!"

      đạp lên người mẹ! dám!!!

      Dị biến đột ngột xảy ra, đôi mắt Thu Hiên đột ngột chuyển thành màu tím chết chóc. Năng lượng khủng bố bùng nổ trong cơ thể bé , lan tỏa ra khắp khu bãi rác. Đám người run rẩy ý định chạy trốn nhưng cơ thể lại bất động thể nhúc nhích.

      "Đây... đây là..." Trong đầu người đàn ông ra cái tên làm cho người ta lạnh tâm, thế nhưng còn chưa kịp thét lên sợ hãi, cơ thể phân ra thành nhiều mảnh.

      Khung cảnh vô cùng kì dị đến khó tin, hơn chục người bãi đất trống cơ thể đều bị phân ra thành nhiều miếng lớn . Máu thịt lẫn lộn với nhau vô cùng tanh tưởi bẩn thỉu. Cùng với đó là trong hốc mắt của Thu Hiên, hai dòng huyết lệ chảy ra.

      có thứ sức mạnh nào có thể nháy mắt mà bùng phát cả. Mọi thứ đều có cái giá của nó.

      Dư Ly bấy giờ mới hoàn hồn trở lại, xông đến ôm lấy thân thể bé run rẩy.

      "Mẹ..." Thu Hiên ôm chặt lấy cơ thể ấm áp, cố gắng lấp cái lạnh lẽo tỏa ra trong xương cốt. Mẹ của cậu, lẽ ra phải là người phụ nữ cao quý nhất, hạnh phúc nhất thế giới này. Cậu muốn mang đến cho mẹ mọi thứ, để mẹ có được tất cả niềm vui. Thế nhưng tại sao lại thể, tại sao lại thể !!!

      "Mẹ... Con xin lỗi..." Lúc này, hung thần ác sát khi nãy chỉ là đứa trẻ khóc nhè mà thôi. Mà cậu, lại là đứa trẻ rất yếu đuối. Chỉ là đứa trẻ mà thôi...

      Sau lúc lâu, Dư Ly mới từ từ bình tĩnh được trở lại.

      Khoan !

      Dường như mình quên thứ gì rất quan trọng!

      Đúng rồi!

      Dư Ly lật đật chạy đến bên cạnh đống máu thịt bầy nhầy, bàn tay thọc vào đống thịt nát, cố gắng tìm kiếm cái gì đó. Hình như là... Làm ơn đừng là thứ đó... Làm ơn...

      Dưới ánh đèn mờ mờ của bãi rác, cuối cùng Dư Ly cũng tìm ra thứ kia - huân chương thân phận của An Di tộc. Là của , của người đàn ông kia! Ông ta là người của An Di tộc!!!

      Cả cơ thể Dư Ly run rẩy, ngồi bệt xuống đất thẫn thờ.

      "Mẹ?" Thu Hiên nghi hoặc nhìn mẹ. Bọn họ chết hết rồi a, mẹ tìm kiếm cái gì vậy?Chốc lát, cậu đột ngột phát ra trạng thái đúng của mẹ. Bà run rẩy!

      "Mẹ? Mẹ làm sao vậy mẹ? Mẹ!" Thu Hiên chạy đến, lao đến bên Dư Ly thẫn thờ, cố gắng lay tỉnh bà. Mẹ làm sao vậy? Lúc nãy mẹ còn rất bình thường mà! Hay là lũ súc sinh này dọa sợ mẹ?

      "Tiểu Hiên..." Dư Ly cố gắng trấn tĩnh, muốn dọa sợ thằng bé. Thế nhưng vẻ mặt trắng bệch kia lại bán đứng rất ràng. Điều này càng khiến cho đứa trẻ thêm bất an.
      Khủng Long thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14: "Tình" là thứ mất thể lấy lại...
      Dư Ly cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy dữ dội, vuốt những giọt máu mặt Thu Hiên. nhớ, người kia từng , phải hơn 18 tuổi người của Thu tộc mới bộc phát sức mạnh. Thế nhưng có số thiên tài lại bộc phát lúc 16,17 tuổi.

      Thu Hiên có thiên phú như vậy, sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt giữ về để bồi dưỡng. Lúc nãy nó bộc phát hẳn là bị bọn họ cảm nhận được rồi, hẳn là lao đến nơi này đây. Cho dù là đem nó giao cho Thu tộc mình phải xa nó, nhưng đành chịu thôi, ở bên mình với nó là họa sát thân!

      An Di tộc chắc chắn tìm đến nhanh thôi.

      "Tiểu Hiên, hứa với mẹ. được chối bỏ họ của mình!" Dư Ly cầm tay đứa , cố gắng cảm nhận hơi ấm của nó lần cuối. Có thể, sau này có cơ hội nữa...

      "Họ?"Thu" hả mẹ?" Thu Hiên nhăn mày. Cậu mới chỉ là đứa trẻ mà thôi, thể nhận ra được đằng sau run rẩy và vẻ mặt bất an của mẹ là gì."Được rồi, tên của con là Thu Hiên, mãi mãi thay đổi!"

      "Tốt lắm! Bây giờ hãy trở về lều chờ mẹ về . Mẹ có chỗ cần đến."

      "Dạ. Mẹ nhớ về sớm nhé!"

      Dư Ly nhìn cái bóng nhắn khuất ở đằng xa, nước mắt nhịn được rơi xuống. Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi!

      đến nơi máu tanh đầm đìa, cầm lấy khúc đá đập liên tục lên những cái xác chết đó. Cảm thấy còn chưa đủ, cố gắng phủ dấu vân tay mình lên đầy người bọn họ.

      Vài phút sau, đám cảnh sát xuất . Dư Ly bị buộc tội sát hại quý tộc và bị giải . Đến lúc cuối cùng, vẫn lưu luyến nhìn về góc nào đó của bãi rác bẩn thỉu này, nén đau thương mà bước tiếp.Thế nhưng, còn chưa kịp hoàn hồn trở lại cả cơ thể lại chấn động đến run rẩy.

      Bóng dáng ấy vẫn như vậy lãnh khốc, như vậy vô tình, cứa vào tim gan người khác. 5 năm rồi, cuối cùng vẫn thể chạy thoát khỏi tình mù quáng đối với . Nhìn thấy vẫn đau lòng, nghe tên vẫn xót xa.

      Ai thời gian có thể bào mòn tình cơ chứ?

      Thu Lục khắc nhìn thấy người phụ nữ kia, cơ thể của hơi ngừng lại khắc rồi lại quay trở về bình thường. hoàn toàn nhìn về phía mà cất bước qua như chưa từng quen biết.

      Dư Ly cố gắng kiềm chế run rẩy của mình thế nhưng nước mắt vẫn chảy nhiều hơn. may mắn vì vốn khóc từ lúc đầu rồi.

      Cuối cùng lời hứa của , vẫn thực nó.

      từng hứa với vô rất nhiều điều, hầu hết đều thực được. Lần duy nhất thất hứa, cũng là lần cuối cùng hứa hẹn với . Chỉ là lời hứa mất ,"tình" cũng thể lấy lại.

      ... ........

      "Chính là ả sao? Ả giết cháu tôi???" người đàn bà ăn mặc sang trọng nổi khùng lên, tóm lấy chiếc áo rách nát của Dư Ly rồi cho cái tát vang dội.

      "Chết ! Chết ! Chết đồ ti tiện bẩn thỉu!!!" Người đàn bà đạp liên tục lên đầu như bị phát điên, cuối cùng đến khi bị người ta lôi ra mới bình tĩnh lại.

      "Tôi muốn ta chết 1 cách khó coi nhất! Bêu đầu ra trước mắt mọi người, dập nát thịt ta ra để người ta hiểu An Di tộc bọn tôi phải thứ mà bọn họ có thể phạm thượng!"

      Viên cảnh sát cảm thấy da gà chạy rần rật khắp người thế nhưng đây là người mà thể đắc tội, chỉ có thể ngăn xuống cơn buồn nôn mà bày ra nụ cười nịnh nọt.

      "Vâng, vâng, sám sớm mai ta bị bêu đầu thị chúng!"

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 15: Vô đề

      Thu Hiên ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ trở về, thế nhưng, người trở về lại phải là Dư Ly, đó là nhóm người kì lạ, dẫn đầu là người đàn ông cao lớn, khuôn mặt lãnh vô cảm.

      "Ngươi là ai?"Trải qua việc lúc trước, bây giờ Thu Hiên cậu cảm giác bất cứ ai cũng nguy hiểm, cũng là kẻ thù của mẹ và cậu. Nhất là đám người này, rất kì quái!

      Thu Lục đứng trước đứa trẻ bẩn thỉu bụi bặm này, mùi máu tươi nhàn nhạt vẫn còn quanh quẩn xung quanh nó. Lũ cảnh sát ngu ngốc kia thậm chí còn chẳng thèm điều tra vội vơ người về. Cũng may điều đó bớt ít phiền toái cho . Thu gia mấy năm nay quá mạnh mẽ đến mức khiến cho nhiều kẻ đề phòng cùng mưu rồi, nên làm lớn chuyện hơn nữa!

      "Đem nó !" lạnh lùng phân phó rồi phất tay áo rời , đến cái liếc mắt về phía đứa trẻ cũng lười.

      Những người đàn ồn áo đen cúi đầu vâng lệnh rồi quay lại mang đứa trẻ lên.

      "Đắc tội, thiếu gia!"

      Thu Hiên hốt hoảng hiết bọn người này định làm trò gì, cậu vội vàng giãy ra. Khi nhớ đến mẹ còn chưa trở về, luồng sức mạnh đột ngột trào ra vì tức giận trong cậu, khiến cho đám người áo đen thổ huyết tránh ra.

      "Các ngươi là ai???" Cậu gầm lên, ánh mắt băng lãnh bắn về phía tên, kẻ đó mắt trợn trắng, não nổ tung như bong bóng xà phòng. Song song với nó là vết nứt màu đỏ xuất nơi khóe mắt cậu - cái giá của sức mạnh.

      Thu Lục đột ngột dừng bước, ánh mắt đầy vẻ hứng thú. Kích phát thiên phú trước 5 tuổi, sử dụng hai lần trong ngày mà chưa qua luyện tập, hoàn toàn là do bản thân tự ngộ ra. Thiên phú bậc này quả là chưa từng xuất trong lịch sử Thu gia.

      "Ta hỏi lại lần nữa... các ngươi có mục đích gì?" Vết nứt dần dần lan ra khắp khuôn mặt, thế nhưng Thu Hiên như là hoàn toàn hay biết, tiếp tục sử dụng sức mạnh áp lên bọn người kia. Đến lúc này mà mẹ vẫn chưa trở về, cậu có dự cảm rất xấu.

      "Đủ rôi." giọng nam đột ngột vang lên, cắt đứt khí nguy hiểm lúc nãy.

      Chưa kịp định thần, Thu Hiên bị đánh ngất rồi vác lên vai.

      "Cho dù thiên phú mạnh mẽ đến đâu, sử dụng ngu ngốc như vậy sớm muộn gì cũng chết!" Thu Lục đạm mạc rồi đem Thu Hiên rời .

      "Gia chủ!" người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cậu bé nằm vắt vẻo vai Thu Lục."Thiếu gia vẫn chưa được!" Ông với giọng điệu chắc chắn.

      "Ta biết." Thu Lục nhướng mày, ánh mắt đặt mình đứa trẻ.

      Vốn định để ngươi làm con người bình thường, có nửa điểm quan hệ với chữ "Thu". Thế nhưng khi bị phát ra, số phận của ngươi thể theo ý ngươi muốn nữa rồi.

      ... .........

      Pháp trường, nơi hành quyết những phạm nhân trọng tội của thành Z.

      Hôm nay người ta xử tử bêu đầu thị chúng . Nghe ta giết hại quý tộc, cháu trai của phu nhân "An Dĩ tộc", đứa cháu được bà ta cưng chiều nhất. Quý tộc các gia tộc khác hả hê dè bỉu, lấy cơ châm chọc. Thường dân chẳng cảm thấy có điều gì bất công, giết quý tộc - tru di cửu tộc còn chẳng đủ đền tội nữa là.

      Đúng X giờ, Dư Ly được đưa lên pháp trường.

      Pháp trường được cấu tạo rất đặc biệt thành vòng tròn để người ta có thể nhìn thấy cái chết của phạm nhân, xung quanh được bao bọc bởi lồng sắt và đinh nhọn, ngăn cho phạm nhân chạy trốn. Muốn trốn cũng được thôi, số phận của ngươi là bị đóng đinh tấm lưới sắt, mang cho heo ăn. Thức ăn rất quý, mẩu thịt cũng nên lãng phí.

      Nhìn những con chó gầm gừ bên cạnh, những lưỡi dao được mang ra để xung quanh, Dư Ly biết kế tiếp bản thân mình gặp phải chuyện gì.

      Có sao? Cùng lắm là hơi đau lát, bị chó cắn vài miếng, dao rỉa vào cái rồi nhắm mắt lại mà thôi, cũng có gì khó cả. Chỉ là thể bắt đứa trẻ phải chịu đựng những điều này.

      mỉm cười, vuốt sợi tóc nơi vành tai. Bây giờ chắc nó ở cạnh người ấy. Cho dù tuyệt tình thế nào, nhưng với con trai của mình, chắc khiến nó phải chịu khổ. cũng mệt rồi, muốn phải cố gắng thêm nữa...
      ... .........

      Chương 16: Sụp đổ (1)

      Thu Hiên bị Thu Lục kéo đến pháp trường trung tâm, trong mắt là mê mang cùng khó hiểu. Trong đêm, từ tên khất cái sống ở bãi rác, trở thành thiếu gia của Dạ gia - đệ nhất gia tộc của thế giới này, mặc gấm vóc đắt tiền, cơm cả bàn ăn hết.

      Mặc dù lúc đầu cậu rất bất ngờ và sung sướng, thế nhưng nghĩ đến mẹ phải nằm dưới háng của mấy tên thế gia này để cầu cơm ăn cho cậu, tức giận tên lại trào nên. Tại sao thế giới này lại bẩn thỉu như vậy? người phụ nữ như mẹ xứng đáng được hưởng hạnh phúc, thế nhưng, hạnh phúc lại rơi vào tay những kẻ người ra người này!

      Thu Lục liếc mắt nhìn Thu Hiên, trong lòng là thở dài. Thằng nhóc này mà là con mình sao? Ám khí của nó nặng nề quá, cho dù nó còn chưa đầy 5 tuổi.

      Thu gia cần những cái phần tử hắc ám này càng nhiều càng tốt, thế nhưng đứng ở vị trí của người làm "cha", lại muốn nhìn thấy giọt máu của mình lún sâu vào vũng nước đục này.

      "Đến rồi!" Thu Lục mang Thu Hiên đến chỗ ngồi ở rất gần pháp trường chính, ở đây có thể nhìn mọi thứ.

      số thứ nó cho người ta lựa chọn. Đứa trẻ này chọn Thu gia, thế nhưng Thu gia lại lựa chọn đứa trẻ này! Nếu thể cho nó cuộc sống bình thường, phải tìm cách khiến cho trái tim của nó trở nên sắt đá, cứng rắn, như vậy nó mới có thể sống sót trong thế giới tàn nhẫn vô cùng này!

      "Này, rốt cuộc là ông mang tôi..." Thu Hiên chưa kịp ra nghi hoặc của mình, ánh mắt bị bóng hình quen thuộc pháp trường hấp dẫn."A... mẹ!!!"

      Cậu vùng lên, muốn xông đến để tìn Dư Ly, thế nhưng cơ thể lại bị cố định lại ghế.

      "Ông!!!" Thu Hiên biết đây chính là năng lực đặc hữu của Thu Lục,*Thượng đế lĩnh vực* - ta là chúa tể trong thế giới của ta. Ông ta đem đến đây, rồi lại cho gặp mẹ. Thế là có ý gì?

      "Nhìn cho kỹ !" Thu Lục hướng đầu về phía trước, nơi mà Dư Ly đứng."Đây chính là số phận của kẻ yếu. Bị áp bức, bị đày đọa, mạng sống bị quyết định chỉ bởi câu . Sống lay lắt nơi những bãi rác bẩn thỉu, nắm giữ được cả số phận của bản thân!"

      Thu Hiên nhìn mẹ bị áp giải pháp trường, bên tai vang lên những lời của Thu Lục, trong lòng dậy sóng. Kẻ yếu? Ta là kẻ yếu? Vì ta là kẻ yếu nên mẹ mới bị như vậy ư?

      Dư Ly sắc mặt tái nhợt nhìn ống tiêm đem thứ chất lỏng kinh khủng kia truyền vào cơ thể . Đây là chất ức chế thần kinh, cho dù là đầu bị cắt bỏ, thế nhưng nhờ thứ chất này mà cái đầu đó vẫn có thể tỉnh táo suốt 10 phút rồi mới chết.

      Hiển nhiên, bọn họ làm vậy để tra tấn . được phép chết yên lành!

      Cửa sắt được mở ra, Dư Ly bị tống vào giữa pháp trường, xung quanh là những lồng sắt to lớn.

      "Phạm nhân ti tiện dám xâm phạm uy quyền của gia tộc An Dĩ, giết chết cháu trai đích tôn của phu nhân... . Nay bị tuyên án nghìn đao lăng trì, trở thành thức ăn của Ma sói vĩnh hằng! Ngươi hãy cảm tạ Thánh ân của phu nhân... , cho ngươi được cống hiến máu thịt cho Ma sói vĩ đại! Thi hành án xử!"

      "Cách cách cách!"

      Súng bắn dao được lên nòng. Hơn 1000 con dao được phóng đến với tốc độ chóng mặt. Bóng dáng người phụ nữ bị cả ngàn cái dao xỏ xuyên, cơ thể bị cắt nát, máu từng giọt, từng giọt xuống.

      Thế nhưng, ấy vẫn đứng ở nơi đó, hoàn toàn làm ngơ những chiếc dao xuyên qua cơ thể.

      "Tiểu Hiên..." Ánh mắt của Dư Ly mờ . Con trai của đó. Rất gần!

      Tại sao? Tại sao nó lại ở đây?

      Thu Lục! Tại sao ấy lại mang nó đến đây! Tại sao lại bắt nó phải chứng kiến những điều kinh khủng này?

      Thu gia... Ánh mắt Dư Ly bộc phát ra hận ý lạnh thấu xương. Đây phải là thù hận bộc phát mà là những hận thù tích lũy qua bao nhiêu năm, bị kìm nén sâu vào đáy lòng, hôm nay lại bị bùng nổ ra.

      Đau đớn ư? Có là gì với những thứ mà đứa trẻ này phải nhìn thấy đây? Mẹ của nó bị đè dưới háng người khác, bị cả nghìn cái dao lăng trì! Rốt cuộc lúc này con phải chịu đả kích đến mức nào, Tiểu Hiên!

      Thu gia!!! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì với đứa tẻ tội nghiệp này?

      "Grào!!!" Ma sói trong lồng sắt nhận ra mùi máu tươi, lồng lộn muốn được ra khỏi lồng.

      Chương 17: Sụp đổ (2)


      Đồng tử của Dư Ly co rút, lồng sói được mở ra, phóng thích những con ma sói đáng sợ. Chúng luôn luôn bị bỏ đói, chỉ được cho ăn lượng thức ăn rất . Bởi vậy nên khi được thả ra, điều đầu tiên mà chúng là chính là xông đến cắn xé phạm nhân xấu số. Bởi vì bị bỏ đói lâu nên chúng ngụm cắn đứt yết hầu con mồi mà như mèo vờn chuột, cắn xé người sống từng chút đến chết.

      "Mẹ!!!" Thu Hiên gào thét như phát điên, cậu muốn chạy đến bên mẹ, đem lũ sói dám cả gan vọng tưởng muốn tổn thương mẹ tất cả đều nổ tung! Mắt của cậu dần bị màu tím thay thế, gân xanh bên khóe mắt nổi lên. Thế nhưng chiếc lồng giam vô hình xung quanh cậu đột ngột rung lên, đem sức mạnh mà cậu tập hợp được đánh tan.

      "Hả?" Thu Hiên hoảng hốt, ánh mắt dần trở nên khủng hoảng.

      "Thế nào? Khi có được sức mạnh tự tin, mất hoảng hốt giãy giụa hử?" giọng vang lên bên tai - giọng của Thu Lục. "Vô dụng! Yếu đuối!"

      "A... a..." Thu Hiên giống như phát điên, hai tay liên tục đánh lên lồng giam, máu nhiễm lên lồng giam, thế nhưng trong mắt cậu chúng chẳng là gì. Mẹ của cậu! Mẹ của cậu ở đó!

      "Đồ yếu đuối!" Song song với điên cuồng của cậu là giọng khinh bỉ của Thu Lục." Ngươi yếu đến mức chỉ cần ngón tay là ta có thể đem ngươi biến thành vũng máu. Mẹ của ngươi bị như vậy vì sao? Tất cả vì yếu đuối của ngươi! Ngươi bị ta nhốt ở đây, thể cứu mẹ của ngươi cũng bởi vì ngươi quá yếu đuối!"

      "Nhìn !"

      Dư Ly bị con sói cắn nát bắp chân, cơ thể lảo đảo ngã xuống vũng máu, khuôn mặt thống khổ co quắp. Chết, là quá dễ dàng rồi.

      cái hành tinh bị chúa bỏ rơi này, con người cũng triệt để lãng quên bản thân. Kẻ giãy giụa sinh tồn, kẻ mạnh tận hưởng trụy lạc. Với kẻ yếu - chết là hạnh phúc, là xa xỉ. Những kẻ ước mơ, vướng bận sớm tự kết liễu bản thân, chỉ còn lạ những người có can đảm để chết, hai là bị trói buộc bởi điều gì đó, tiếp tục cuộc sống lay lắt nhơ bẩn.

      Đối những kẻ quyền thế kia, ngưỡi con kiến dưới chân bọn họ ngay cả quyền được chết cũng có! Muốn chết ư? Đừng mơ! Bọn họ bắt ngươi phải giãy giụa, thỏa mãn biến thái của bọn họ, bày ra tư thế thống khổ nhất cho bọn họ xem, đến khi bọn họ chán ghét xem tiếp, đến khi đó ngươi mới có thể chết !

      Cũng như Dư Ly lúc này, từng miếng thịt cơ thể bị bọn ma sói giằng xé, tranh nhau cách vui vẻ. Chân, tay, da mặt, ruột gan, từng khúc bị bọn chúng lôi ra, thế nhưng, ánh mắt của vẫn chưa mất tiêu cự do thứ thuốc quái quỷ mà bọn quý tộc tiêm vào người, luôn hướng đến góc khuất của pháp trường, nơi có cậu bé liên tục gào thét đến xé lòng.

      "Đừng... khóc... mà..." cơn mưa đổ xuống đột ngột, rửa trôi máu mặt đất.

      lúc này sớm chết lặng, thế nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía. Dần dần, nước mưa cũng rửa trôi máu cùng bùn đất khuôn mặt chỉ còn lại nửa của , để lộ ra bên mắt mất tiêu cự, thế nhưng nụ cười của vẫn luôn giữ nguyên khóe môi - giống như là muốn trấn an ai đó, muốn ôm vào lòng trái tim kêu khóc tổn thương.

      -Tiểu Hiên, chờ mẹ, mẹ mang đồ ăn về cho con.

      -Tiểu Hiên, mẹ tìm được bộ đồ rất vừa vạn cho con này!

      -Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Hiên. Hôm nay mẹ đổi được rất nhiều đồ ăn, quà sinh nhật rất tuyệt vời đúng ?

      -Tiểu Hiên, đừng lo cho mẹ, con hãy về nhà chờ mẹ, mẹ sớm trở về!

      -Đừng... khóc... mà... Mẹ... cần... phải... lo lắng... cho... con... nữa rồi... Phải sống... tốt... nhé... Tiểu Hiên...

      "A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

      Thu Lục giật mình, lồng giam của bị phá vỡ. Đứa trẻ này, trầm luân rồi!

      khi trầm luân, bao giờ có cơ hội quay trở lại!

      "Ầm!!!" Pháp trường giữa thành phố đột ngột nổ tung. ngọn lửa màu tím đột ngột bùng lên, cắn nuốt hết tất thảy, thiêu đốt những kẻ cười nỗi đau của người khác, những kẻ chỉ biết tận hưởng trụy lạc, những kẻ hành hạ vô tội chỉ để thỏa mãn bản thân mình.

      Chỉ sau 5 phút, pháp trường to lớn như căn nhà giam khổng lồ biến mất hoàn toàn, chỉ để lại cậu bé đứng ngay giữa trung tâm, cơ thể run rẩy ôm lên khuôn mặt xinh đẹp biến dạng.

      "Mẹ... Con xin lỗi... Là do con... Tất cả đều là lỗi của con... Đừng tha thứ cho con..."

      Bàn tay của cậu run rẩy vuốt mi mắt cho , che ánh nhìn như những lưỡi dao xoáy vào tim cậu, nước mắt trong suốt hòa cùng nước mưa chảy lên khóe mắt nứt vỡ của ấy, nó chảy xuống giống như vệt nước mắt bi thương, đau đớn.​
      Khủng Long thích bài này.

    4. nguyenhuyen9305

      nguyenhuyen9305 Active Member

      Bài viết:
      89
      Được thích:
      112

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :