Chương 16: Sụp đổ (1)
Thu Hiên bị Thu Lục kéo đến pháp trường trung tâm, trong mắt là mê mang cùng khó hiểu. Trong đêm, từ tên khất cái sống ở bãi rác, trở thành thiếu gia của Dạ gia - đệ nhất gia tộc của thế giới này, mặc gấm vóc đắt tiền, cơm cả bàn ăn hết.
Mặc dù lúc đầu cậu rất bất ngờ và sung sướng, thế nhưng nghĩ đến mẹ phải nằm dưới háng của mấy tên thế gia này để cầu cơm ăn cho cậu, tức giận tên lại trào nên. Tại sao thế giới này lại bẩn thỉu như vậy? người phụ nữ như mẹ xứng đáng được hưởng hạnh phúc, thế nhưng, hạnh phúc lại rơi vào tay những kẻ người ra người này!
Thu Lục liếc mắt nhìn Thu Hiên, trong lòng là thở dài. Thằng nhóc này mà là con mình sao? Ám khí của nó nặng nề quá, cho dù nó còn chưa đầy 5 tuổi.
Thu gia cần những cái phần tử hắc ám này càng nhiều càng tốt, thế nhưng đứng ở vị trí của người làm "cha", lại muốn nhìn thấy giọt máu của mình lún sâu vào vũng nước đục này.
"Đến rồi!" Thu Lục mang Thu Hiên đến chỗ ngồi ở rất gần pháp trường chính, ở đây có thể nhìn mọi thứ.
Có số thứ nó cho người ta lựa chọn. Đứa trẻ này chọn Thu gia, thế nhưng Thu gia lại lựa chọn đứa trẻ này! Nếu thể cho nó cuộc sống bình thường, phải tìm cách khiến cho trái tim của nó trở nên sắt đá, cứng rắn, như vậy nó mới có thể sống sót trong thế giới tàn nhẫn vô cùng này!
"Này, rốt cuộc là ông mang tôi..." Thu Hiên chưa kịp ra nghi hoặc của mình, ánh mắt bị bóng hình quen thuộc pháp trường hấp dẫn."A... mẹ!!!"
Cậu vùng lên, muốn xông đến để tìn Dư Ly, thế nhưng cơ thể lại bị cố định lại ghế.
"Ông!!!" Thu Hiên biết đây chính là năng lực đặc hữu của Thu Lục,*Thượng đế lĩnh vực* - ta là chúa tể trong thế giới của ta. Ông ta đem đến đây, rồi lại cho gặp mẹ. Thế là có ý gì?
"Nhìn cho kỹ !" Thu Lục hướng đầu về phía trước, nơi mà Dư Ly đứng."Đây chính là số phận của kẻ yếu. Bị áp bức, bị đày đọa, mạng sống bị quyết định chỉ bởi câu . Sống lay lắt nơi những bãi rác bẩn thỉu, nắm giữ được cả số phận của bản thân!"
Thu Hiên nhìn mẹ bị áp giải pháp trường, bên tai vang lên những lời của Thu Lục, trong lòng dậy sóng. Kẻ yếu? Ta là kẻ yếu? Vì ta là kẻ yếu nên mẹ mới bị như vậy ư?
Dư Ly sắc mặt tái nhợt nhìn ống tiêm đem thứ chất lỏng kinh khủng kia truyền vào cơ thể . Đây là chất ức chế thần kinh, cho dù là đầu bị cắt bỏ, thế nhưng nhờ thứ chất này mà cái đầu đó vẫn có thể tỉnh táo suốt 10 phút rồi mới chết.
Hiển nhiên, bọn họ làm vậy để tra tấn . được phép chết yên lành!
Cửa sắt được mở ra, Dư Ly bị tống vào giữa pháp trường, xung quanh là những lồng sắt to lớn.
"Phạm nhân ti tiện dám xâm phạm uy quyền của gia tộc An Dĩ, giết chết cháu trai đích tôn của phu nhân... . Nay bị tuyên án nghìn đao lăng trì, trở thành thức ăn của Ma sói vĩnh hằng! Ngươi hãy cảm tạ Thánh ân của phu nhân... , cho ngươi được cống hiến máu thịt cho Ma sói vĩ đại! Thi hành án xử!"
"Cách cách cách!"
Súng bắn dao được lên nòng. Hơn 1000 con dao được phóng đến với tốc độ chóng mặt. Bóng dáng người phụ nữ bị cả ngàn cái dao xỏ xuyên, cơ thể bị cắt nát, máu từng giọt, từng giọt xuống.
Thế nhưng, ấy vẫn đứng ở nơi đó, hoàn toàn làm ngơ những chiếc dao xuyên qua cơ thể.
"Tiểu Hiên..." Ánh mắt của Dư Ly mờ . Con trai của ở đó. Rất gần!
Tại sao? Tại sao nó lại ở đây?
Thu Lục! Tại sao ấy lại mang nó đến đây! Tại sao lại bắt nó phải chứng kiến những điều kinh khủng này?
Thu gia... Ánh mắt Dư Ly bộc phát ra hận ý lạnh thấu xương. Đây phải là thù hận bộc phát mà là những hận thù tích lũy qua bao nhiêu năm, bị kìm nén sâu vào đáy lòng, hôm nay lại bị bùng nổ ra.
Đau đớn ư? Có là gì với những thứ mà đứa trẻ này phải nhìn thấy đây? Mẹ của nó bị đè dưới háng người khác, bị cả nghìn cái dao lăng trì! Rốt cuộc lúc này con phải chịu đả kích đến mức nào, Tiểu Hiên!
Thu gia!!! Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì với đứa tẻ tội nghiệp này?
"Grào!!!" Ma sói trong lồng sắt nhận ra mùi máu tươi, lồng lộn muốn được ra khỏi lồng.
Chương 17: Sụp đổ (2)
Đồng tử của Dư Ly co rút, lồng sói được mở ra, phóng thích những con ma sói đáng sợ. Chúng luôn luôn bị bỏ đói, chỉ được cho ăn lượng thức ăn rất . Bởi vậy nên khi được thả ra, điều đầu tiên mà chúng là chính là xông đến cắn xé phạm nhân xấu số. Bởi vì bị bỏ đói lâu nên chúng ngụm cắn đứt yết hầu con mồi mà như mèo vờn chuột, cắn xé người sống từng chút đến chết.
"Mẹ!!!" Thu Hiên gào thét như phát điên, cậu muốn chạy đến bên mẹ, đem lũ sói dám cả gan vọng tưởng muốn tổn thương mẹ tất cả đều nổ tung! Mắt của cậu dần bị màu tím thay thế, gân xanh bên khóe mắt nổi lên. Thế nhưng chiếc lồng giam vô hình xung quanh cậu đột ngột rung lên, đem sức mạnh mà cậu tập hợp được đánh tan.
"Hả?" Thu Hiên hoảng hốt, ánh mắt dần trở nên khủng hoảng.
"Thế nào? Khi có được sức mạnh tự tin, mất hoảng hốt giãy giụa hử?" giọng vang lên bên tai - giọng của Thu Lục. "Vô dụng! Yếu đuối!"
"A... a..." Thu Hiên giống như phát điên, hai tay liên tục đánh lên lồng giam, máu nhiễm lên lồng giam, thế nhưng trong mắt cậu chúng chẳng là gì. Mẹ của cậu! Mẹ của cậu ở đó!
"Đồ yếu đuối!" Song song với điên cuồng của cậu là giọng khinh bỉ của Thu Lục." Ngươi yếu đến mức chỉ cần ngón tay là ta có thể đem ngươi biến thành vũng máu. Mẹ của ngươi bị như vậy vì sao? Tất cả vì yếu đuối của ngươi! Ngươi bị ta nhốt ở đây, thể cứu mẹ của ngươi cũng bởi vì ngươi quá yếu đuối!"
"Nhìn !"
Dư Ly bị con sói cắn nát bắp chân, cơ thể lảo đảo ngã xuống vũng máu, khuôn mặt thống khổ co quắp. Chết, là quá dễ dàng rồi.
cái hành tinh bị chúa bỏ rơi này, con người cũng triệt để lãng quên bản thân. Kẻ giãy giụa sinh tồn, kẻ mạnh tận hưởng trụy lạc. Với kẻ yếu - chết là hạnh phúc, là xa xỉ. Những kẻ ước mơ, vướng bận sớm tự kết liễu bản thân, chỉ còn lạ những người là có can đảm để chết, hai là bị trói buộc bởi điều gì đó, tiếp tục cuộc sống lay lắt nhơ bẩn.
Đối những kẻ quyền thế kia, ngưỡi con kiến dưới chân bọn họ ngay cả quyền được chết cũng có! Muốn chết ư? Đừng mơ! Bọn họ bắt ngươi phải giãy giụa, thỏa mãn biến thái của bọn họ, bày ra tư thế thống khổ nhất cho bọn họ xem, đến khi bọn họ chán ghét xem tiếp, đến khi đó ngươi mới có thể chết !
Cũng như Dư Ly lúc này, từng miếng thịt cơ thể bị bọn ma sói giằng xé, tranh nhau cách vui vẻ. Chân, tay, da mặt, ruột gan, từng khúc bị bọn chúng lôi ra, thế nhưng, ánh mắt của vẫn chưa mất tiêu cự do thứ thuốc quái quỷ mà bọn quý tộc tiêm vào người, luôn hướng đến góc khuất của pháp trường, nơi có cậu bé liên tục gào thét đến xé lòng.
"Đừng... khóc... mà..." cơn mưa đổ xuống đột ngột, rửa trôi máu mặt đất.
lúc này sớm chết lặng, thế nhưng ánh mắt vẫn thủy chung nhìn về phía. Dần dần, nước mưa cũng rửa trôi máu cùng bùn đất khuôn mặt chỉ còn lại nửa của , để lộ ra bên mắt mất tiêu cự, thế nhưng nụ cười của vẫn luôn giữ nguyên khóe môi - giống như là muốn trấn an ai đó, muốn ôm vào lòng trái tim bé kêu khóc tổn thương.
-Tiểu Hiên, chờ mẹ, mẹ mang đồ ăn về cho con.
-Tiểu Hiên, mẹ tìm được bộ đồ rất vừa vạn cho con này!
-Chúc mừng sinh nhật, Tiểu Hiên. Hôm nay mẹ đổi được rất nhiều đồ ăn, quà sinh nhật rất tuyệt vời đúng ?
-Tiểu Hiên, đừng lo cho mẹ, con hãy về nhà chờ mẹ, mẹ sớm trở về!
-Đừng... khóc... mà... Mẹ... cần... phải... lo lắng... cho... con... nữa rồi... Phải sống... tốt... nhé... Tiểu Hiên...
"A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Thu Lục giật mình, lồng giam của bị phá vỡ. Đứa trẻ này, trầm luân rồi!
khi trầm luân, bao giờ có cơ hội quay trở lại!
"Ầm!!!" Pháp trường giữa thành phố đột ngột nổ tung. ngọn lửa màu tím đột ngột bùng lên, cắn nuốt hết tất thảy, thiêu đốt những kẻ cười nỗi đau của người khác, những kẻ chỉ biết tận hưởng trụy lạc, những kẻ hành hạ vô tội chỉ để thỏa mãn bản thân mình.
Chỉ sau 5 phút, pháp trường to lớn như căn nhà giam khổng lồ biến mất hoàn toàn, chỉ để lại cậu bé đứng ngay giữa trung tâm, cơ thể run rẩy ôm lên khuôn mặt xinh đẹp biến dạng.
"Mẹ... Con xin lỗi... Là do con... Tất cả đều là lỗi của con... Đừng tha thứ cho con..."
Bàn tay của cậu run rẩy vuốt mi mắt cho , che ánh nhìn như những lưỡi dao xoáy vào tim cậu, nước mắt trong suốt hòa cùng nước mưa chảy lên khóe mắt nứt vỡ của ấy, nó chảy xuống giống như vệt nước mắt bi thương, đau đớn.