1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn chắc người đàn ông tốt - Mã Kỳ Đóa.(Full 10c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.2

      Editor: Linh

      năm kia vừa hoàn thành nghĩa vụ trở về thi đỗ lớp tiến sĩ, đối với văn học Trung Quốc rất có thiên phú, bởi vì lúc học thạc sĩ phát biểu mấy bài luận văn xông ra chút tiếng tăm trong ngành giáo dục, các trường đại học lớn tranh nhau mới giáo sư trẻ tuổi nhất này đến giảng bài.

      “Cũng bởi vì như vậy, mới có thể gặp người kia, khi đó ấy là sinh viên năm hai trong lớp có bài giảng.”

      còn nhớ ấy là có bộ dáng rất xinh đẹp, gương mặt xinh xắn thường mang theo nụ cười nhàn nhạt, luôn yên lặng ngồi trong góc phòng học, như là ai cũng nguyện ý chuyện với .

      Nhưng là từ sau khi bắt đầu lên lớp, kinh ngạc phát này có trình độ văn học rất cao, hơn nữa còn có cái nhìn của chính mình, sau giờ học hai người thường cùng nhau thảo luận, trao đổi quan điểm về văn học của nhau.

      Với , đây cũng phải là tình cảm thầy trò, chỉ là tình bạn khi gặp trược tri kỷ mà thôi!

      Nhưng là hình như bắt đầu sinh ra ảo giác về quan hệ của hai người.

      “Quả nhiên là dịu dàng chọc họa.” Aiz! Ai đàn ông phải họa thủy, cho dù bộ dạng tục tằng có hình, vẫn có thể đập nát trái tim thiếu nữ nhà người ta đó!

      là! Mới nghe đến đây, bắt đầu dấy lên lòng đồng tình với kia, Nguyên Tiểu Thu thầm nghĩ trong lòng.

      “Sau đó đâu? ràng với ấy sao?”

      Lần này Sài Ngạn Quân lắc lắc đầu, “, ấy cười đồng ý, nhưng là hành vi càng ngày càng quỷ dị, ấy chẳng những theo đuổi tất cả lịch dạy học của , còn có thể chạy đến nhà gác ở ngoài, ngừng đưa đồ ăn đến, cuối cùng biết ấy làm thế nào, thậm chí có lần về đến nhà, ấy thế nhưng ở trong nhà .” Nghĩ đến tình cảnh ngay lúc đó, vẫn cảm thấy sởn gai ốc.

      này ràng vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, vừa hiền thục giúp giặt quần áo, cũng nấu xong bàn thức ăn nóng hầm hập, nhưng trong mắt có mê loạn điên cuồng.

      Ánh mắt này khiến chảy mồ hôi lạnh ngay cả trong thời tiết tháng bảy nóng bức.

      Nghe đến đó, Nguyên Tiểu Thu cũng nổi da gà đầy người, sợ hãi hỏi, “Bàn cơm ấy làm có ăn ?”

      có, bảo ấy lập tức ra ngoài, sau đó thu dọn đồ ăn mang cho chó lưu lạc ở gần đó, ai biết sau khi con chó ăn xong lập tức hôn mê, vội vàng mang kiểm tra, mới biết được là do thuốc ngủ gây nên.” Vừa nghĩ đến chuyện này, Sài Ngạn Quân cũng rất may mắn ngày đó ăn xong cơm chiều rồi mới trở về, bằng khi đó người ngã xuống đất là rồi.

      khoa trương! ta theo dõi quấy rầy còn chưa đủ, thậm chí còn bỏ thuốc vào đồ ăn của ?!” Đây tính là phạm tội rồi đấy!

      “Đúng vậy!” bất đắc dĩ cười khổ.

      vẫn cho rằng chuyện bỏ thuốc này chỉ xuất người phái nữ, cho đến bây giờ cũng nghĩ rằng có ngày bản thân mình cũng biến thành người bị hại.

      “Vậy về sau sao?” Nguyên Tiểu thu vội vàng truy hỏi. Ngay cả bỏ thuốc cũng dám làm, còn có chuyện gì mà ta làm được?

      “Sau này hành vi theo dõi của ấy càng ngày càng khoa trương, cho dù ngừng giảng bài, nhưng ngay cả trường học cũng chú ý đến việc này, cho nên bảo dừng lại tất cả chương trình học, để tránh ảnh hưởng đến các sinh viên khác.” cách khác là muốn tạm thời nghỉ học.

      “Cái gì chứ! ràng cũng là người bị hại, vì sao còn muốn bảo nghỉ học để giải quyết?” bĩu môi bất mãn oán giận.

      Chuyện này cũng quá kỳ quái rồi!

      Cũng phải là muốn bị người biến thái theo dõi, trường học suy nghĩ cho sinh viên nhà mình còn chưa tính, thế nhưng còn muốn nghỉ học?!

      Cái này được coi là loại e ngại ‘thế lực ác’ sao?

      “Trường học cũng có khó xử của trường học.” Ôm lấy , điềm nhiên .

      Chuyện xảy ra, muốn mình chút bất mãn nào đó là có khả năng, nhưng thời gian lâu như vậy, đại khái cũng có thể lý giải được tâm tình của người khác, muốn hiệu trưởng chỉ vì mình mà hi sinh an toàn của những người khác, cho dù có nhiều thiên phú và tiếng tăm hơn nữa cũng làm được.

      “Vậy sau khi nghỉ học sao? ta thế nào?”

      “Sau này có đoạn thời gian cũng nghe thấy tin tức gì của ấy, sau mới nghe hình như ấy mắc chứng u buồn tự sát thành, tiếp theo bị đưa ra nước ngoài an dưỡng rồi.” Thấp giọng thở dài, Sài Ngạn Quân cúi đầu nhìn , “Đây là chuyện có liên quan đến và người kia, có phức tạp như em tưởng, huống hồ mấy năm nay cũng nghe thấy tin tức của ấy, có lẽ tất cả đều qua.”

      qua? “Em thấy chuyện xưa muốn bắt đầu lần nữa thôi...” Nguyên Tiểu Thu đồng ý lẩm bẩm.

      “Em vừa mới cái gì –” Nghe thấy , Sài Ngạn Quân muốn truy hỏi chuông điện lại vang lên ngắt lời . “Hôm nay em còn có khách sao?” nhăn mi hỏi.

      Mặc kệ là ai, chọn lúc này đến thăm hỏi đều đúng dịp rồi.

      Lắc lắc đầu, cũng là vẻ mặt nghi hoặc, “Em biết, chân em cũng biến thành như vậy, ai còn cố ý tìm em, bảo em nhảy ra mở cửa? Thôi! Mặc kệ người ta !” tùy ý .

      Dù sao cũng hẹn người, đến mà hẹn trước chính là khách mời, người này xứng đáng bị phạt đứng ở bên ngoài.

      “Tiểu Thu, người đến là khách, người ta cũng đến đây ít nhất cũng mở cánh cửa !” Tuy rằng cảm thấy người khách này đến đúng lúc, nhưng Sài Ngạn Quân tu dưỡng vẫn thắng tình cảm cá nhân, có biện pháp để người ta đứng ở bên ngoài như vậy.

      “Nhưng vừa rồi thay mở cửa em nhảy lần, chân người ta cũng sưng to hơn mặt rùa, chẳng lẽ bỏ được muốn em lại nhảy ra mở cửa nữa sao?” Mắt to chớp chớp nhìn , Nguyên Tiểu Thu chơi xấu xuất ra khổ nhục kế.

      “Vậy em ngồi , ra mở cửa.” Sài Ngạn Quân ngoan ngoãn đứng lên định mở cửa, giọng điệu có tràn đầy chiều chuộng.

      “Ừ.”

      Vừa mở cửa ra, và người đến chơi đều sửng sốt.

      “Cậu là ai?” tiếng rống to trung khí mười phần, ba Nguyên giận trừng mắt nhìn tên đàn ông chạy ra từ khuê phòng của con .

      Ông để mình công tác ở thành phố ổn, đàng hoàng tử tế ở trong thôn tìm nhà khá giả gả vào mới đúng, cố tình từ tiền như mạng, dám kiên trì nới muốn đến thành phố làm việc, còn như vậy mới có thể kiếm được nhiều tiền.

      Con con đứa muốn kiếm cái gì? Ở nhà giúp chồng dạy con mới là mỹ đức, nhưng bất luận như thế nào cũng nghe, kiên quyết phải ra ngoài làm việc, còn ông lo lắng đều là dư thừa.

      Nhưng là nhìn xem bây giờ ông thấy cái gì?

      người đàn ông thoạt nhìn giống như là làm công nhân, thế như ra từ phòng con ông?!

      Nếu phải ông lo lắng, đặc biệt đến xem , còn biết cuộc sống ở đây của sa đọa thế nào, vậy mà lại để đàn ông lỗ mãng đến nhà vào phòng?!

      Sài Ngạn Quân nhìn ông bác ràng thấp hơn mình cái đầu, mặt tràn đầy tức giận, đột nhiên biết nên cái gì cho tốt, suy nghĩ nửa ngày vẫn là quyết định hỏi thân phận của người đến.

      “Xin hỏi chú tìm Tiểu Thu có việc gì sao?” lộ ra nụ cười lễ phép hỏi.

      Ba Nguyên thấy gương mặt ngăm đen tục tằng của lộ ra nụ cười chỉ cảm thấy giống như mình nhìn thấy con gấu đen cười ngây ngô, lập tức cơn giận càng cháy càng vượng.

      “Tôi mới muốn hỏi cậu ở trong phòng con của tôi làm gì, phải là đến cướp bóc đấy chứ?” Ba Nguyên tức đến miệng đắn đo, ngay cả loại lời hợp logic này cũng ra khỏi miệng.

      “Ba, người bậy bạ gì vậy?” Nguyên Tiểu Thu nghe thấy ngoài cửa lớn truyền đến tiếng vang, nhưng đợi lâu cũng thấy người vào, lo lắng ra nhìn xem, nghĩ đến lại nhìn thấy cảnh tượng ba mình mắng bạn trai.

      “Nguyên Tiểu Thum, con ra đúng lúc, bây giờ con giải thích ràng cho ba, vì sao lại có đàn ông xuất ở đây?”

      Chống chân nhảy nhảy đến bên cạnh Sài Ngạn Quân, đương nhiên , “ ấy là bạn trai con, ở chỗ này có gì kỳ lạ.”

      “Trai... Bạn trai?” Ba Nguyên thiếu chút nũa vì đáp án này mà nghẹn chết.

      Con ông thương từ đến lớn, thế nhưng nó kết giao bạn trai? Hơn nữa, còn là tên đàn ông thoạt nhìn có gì?!

      Chẳng lẽ ánh mắt nó xảy ra vấn đề gì sao?

      Nhìn thấy vẻ mặt đồng ý của ba Nguyên, Nguyên Tiểu Thu vui nheo mắt lại, “Ba, phải là ngài muốn lời gì khó nghe đến phê bình ấy đấy chứ?” Vừa nghĩ đến tiền lệ cái đàu heo ở công ty kia, khiến khỏi có chỗ đề phòng.

      Bây giờ người mặc kệ là già hay trẻ đều có thói quen trông mặt bắt hình dong sao?

      “Được rồi”, giữ chặt đôi ba và con sắp pử cửa gây gổ, Sài Ngạn Quân tốt tính khuyên bảo, “Trước để bác trai vào rồi tiếp.”

      “Hừ!” Ba Nguyên tức giận hừ tiếng, vẫn còn quên trợn mắt nhìn , mới kéo hành lí vào.

      Cho rằng như vậy là có thể lấy lòng ông sao? Còn rất sớm đấy! Trong mắt cậu ta ràng lên loại tin tức này.

      Nguyên Tiểu Thu nhíu mày nhìn thái độ vô lễ của ba Nguyên, còn muốn mở miệng gì đó, lại bị cản lại.

      Sài Ngạn Quân lắc lắc đầu, tỏ vẻ để ý, muốn nên gây gổ với ba mình.

      ầm ĩ ầm ĩ.” Nhưng là... tâm nhãn vừa chuyển, đưa tay ôm lấy cổ cả người dán về phía , “Em vừa mới nhảy ra, chân hình như lại đau hơn rồi, ôm em vào.”

      Ba Nguyên vừa vào cửa nghe thấy lời này, vừa tức vừa phẫn nộ, “Ôm cái gì mà ôm, con còn chưa kết hôn đâu, ôm đến ôm còn ra thể thống gì?”

      để ấy ôm con vào, chẳng lẽ muốn tiếp tục tra tấn hai chân này của con, sau đó bị thương nặng biến thành tàn phế sao?” Nguyên Tiểu Thu đúng lý hợp tình .

      “Con...” Ba Nguyên có biện pháp với con duy nhất, đánh phải chuyển tức giận lên người vừa mới mở cửa, “Cậu tốt nhất là ôm con tôi cẩn thận, bằng tôi chém cậu mới là lạ.” xong, kéo hành lý tức giận vào nhà.

      Nhìn đôi ba và con ngầm đấu đá như vậy, Sài Ngạn Quân mỉm cười.

      Quả nhiên có ba nào tất có con đấy!

      Ba Nguyên ngồi sofa, vẻ mặt tức giận nhìn người ôm con mình vào, sau đó mới bất tri bất giác phát cả người Nguyên Tiểu Thu chồng chất vết thương, lại bắt đầu rống to.

      “Nguyên Tiểu Thu, vết thương người con là xảy ra chuyện gì?”

      Chau mày, Sài Ngạn Quân cũng nhìn , ánh mắt như là hỏi vấn đề giống vậy.

      Kẹp ở giữa hai người đàn ông, đột nhiên cảm thấy áp lực của bản thân rất lớn, nếu vẫn cố ý dùng lời dối, chắc là có ai tin tưởng đâu nhỉ!

      “Là.... Là cẩn thận bị vấp ngã.” chột dạ nhìn chỗ khác.

      Bàn tay to vỗ cái, cái bàn bởi vì nhận đả kích quá lớn mà kịch liệt lay động.

      Ba Nguyên khí thế mười phần ép hỏi: “Chỉ ngã mà thành như vậy? Con làm như ba chưa ngã bao giờ à!”

      Thở dài! Quả nhiên có biện pháp dễ dàng qua cửa sao?

      Thấy ánh mắt con dao động khắp nơi, còn ấp ấp úng úng được lí do vì sao bị thương, ba Nguyên nhìn về phía người đàn ông lên tiếng ở bên cạnh, trong lòng lập tức làm ra phỏng đoán khả nghi.

      phải là con gấu này đánh đấy chứ?

      Rất có khả năng, nhìn cậu ta lớn lên cao to như vậy, con ông lại mềm mại yếu ớt, chỉ bị cậu ta đẩy cái cũng mất nửa cái mạng, càng cần phải nếu hai người đánh nhau, ai thắng ai thua căn bản là nghĩ cũng cần nghĩ.

      Nghĩ xong, ba Nguyên lập tức nhảy đến trước mặt Sài Ngạn Quân chỉ vào mặt , “Là con gấu này đúng ? Là cậu ta đánh con phải ?”

      tay vỗ trán, vẻ mặt đau đầu giải thích, “ phải, ba hiểu nhầm, vết thương của con và ... có quan hệ.”

      Đau lòng à! Nghĩ ông từ luyến tiếc đánh mắng con , kết quả nghĩ đến lại bị con gấu này đánh thành như vậy, còn giúp cậu ta chuyện.

      “Tôi hôm nay nhất định phải đánh chết loại bại hoại làm xấu xã hội này.” , ông đột nhiên đánh về phía Sài Ngạn Quân.

      Tuy Sài Ngạn Quân có thể tránh cái đánh của ba Nguyên, nhưng là sợ làm ông bị thương cho nên chỉ đứng tại chỗ mặc cho ông đánh.

      Còn Nguyên Tiểu Thu nhảy cò, liều mình thét chói tai, sau đó ngăn cản.

      cần đánh! cần đánh!”

      “Tiểu Thu, ngồi yên, cần nhảy đến nhảy lui như vậy.” Nghiêng người, dùng lưng tiếp được cái đánh, Sài Ngạn Quân đầu tiên là rên lên, vẫn còn quên phân thần chú ý muốn nên lộn xộn, miễn để vết thương chân nặng hơn.

      “Cái gì chứ! cái tên ngan ngốc này, đều khi nào rồi còn quản vết thương chân em?”

      Ba Nguyên ở bên nhìn đôi này thế nhưng còn có thể mắt đưa mày lại, lửa giận trong lòng càng vượng, cầm lấy cây chổi ở bên cạnh tiếp tục đánh.

      Vừa thấy ba Nguyên ngay cả vũ khí cũng lấy ra, Nguyên Tiểu Thu bất chấp chân mình bị thương, xoay người đứng ở trước mặt Sài Ngạn Quân rống to, “Muốn đánh ấy? Vậy ba đánh con là được rồi! Như vậy xem có thể thuận tiện làm mất đứa bé hay , cháu trai của ba liền thể gọi người là ông ngoại được rồi.”

      Cái gì... Cái gì? Ba Nguyên và Sài Ngạn Quân cùng nhau trừng , sững sờ biến nên phản ứng thế nào.

      Đứa bé? Là ý gì?

      Nuốt ngụm nước bọt, ba Nguyên có chút chần chờ mở miệng, “Đứa bé, con là con.... Có?”

      Nguyên Tiểu Thu chút nghĩ ngợi gật đầu, như đinh đóng cột trả lời, “đúng, sai.” ๖ۣۜdi-

      Thân hình to lớn của Sài Ngạn Quân cứng ngắc đứng ở bên, lâu cũng chưa tìm về được giọng của bản thân.

      Đứa bé? Đứa bé của ...

      sắp làm ba ba rồi sao?!

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10.1

      Editor: Linh

      “Mau! Mau ngồi xuống, để tránh động thai.” Ba Nguyên khẩn trương tiến lên đỡ Nguyên Tiểu Thu ngồi xuống, nhìn đến người đàn ông còn ngây ngốc đứng ở bên cạnh chặn đường, rống lớn: “Ở bên cạnh chắn đường cái gì. biết phải nhường người có thai ngồi xuống trước sao?”

      tiếng rống to này kéo lại ý thức của Sài Ngạn Quân, làm gương mặt lập tức che đầy thần sắc khẩn trương như ba Nguyên.

      “Mau, Tiểu Thu, em mau ngồi ổn! ... Em khát nước ? A rót ly nước cho em.” khẩn trương đến mức ngay cả cũng .

      Nhìn hai người đàn ông khẩn trương thành như vậy, Nguyên Tiểu Thu rất hài lòng với hiệu quả bản thân mình vừa mới tùy ý bậy mang đến.

      sai! căn bản là có thai, vừa mới chỉ tùy tiện mà thôi, dù sao chỉ cần hai người này tiếp tục kích động, ngồi xuống chuyện ràng, tiếp theo nhầm là được.

      Đây là chủ ý tốt lâm thời nghĩ ra.

      “Sao lại trước chứ? Nếu vừa rồi cẩn thận làm bị thương đến con làm sao bây giờ?” Ba Nguyên vừa lòng chất vấn.

      nghiêm trọng như vậy!” Dù sao cũng phải ! Nguyên Tiểu Thu vẫy vẫy tay, vẻ mặt để bụng, “Huống hồ vừa rồi ba vừa tiến vào liền bắt đầu ngừng mắng chửi người đánh người, con nào có cơ hội giải thích.”

      Ba Nguyên tuy rằng bực bội, nhưng lại cũng thể gì hơn.

      “Cục cưng được bao lớn rồi?” Sài Ngạn Quân bưng nước ra, vẻ mặt lo lắng hỏi.

      “Bao lớn...” Nguyên Tiểu Thu sửng sốt, biết nên trả lời vấn đề này thế nào.

      làm sao có thể biết bao lớn rồi chứ? Đó chỉ là lời dối tùy tiện bịa ra thôi mà!

      Vừa thấy bộ dáng ấp úng, hai người đàn ông chỉ biết là có vấn đề.

      “Thằng nhóc, có xe ?” Ba Nguyên đột nhiên hỏi.

      “Có, đỗ dưới lầu.” Sài Ngạn Quân gật đầu, hiểu đại khái ông muốn làm gì.

      “Đỡ con bé, chúng ta bệnh viện.”

      Gì? “ bệnh viện?” Nguyên Tiểu Thu hoảng tay chân, “ bệnh viện làm gì chứ? Con lại bệnh đau.” Càng tệ hơn chính là nếu bệnh viện, lời dối của phải bị vạch trần sao?

      Ba Nguyên mặc kệ , trực tiếp bảo đỡ , “Đừng để ý con bé, mang !”

      “Dạ, biết chú Nguyên.” Sài Ngạn Quân tay ôm eo , mềm che chở vào trong ngực, nhưng vẫn mang theo cường thế ôm lên ra ngoài.

      “Đợi chút, biết cái gì ? Em, em muốn bệnh viện!” bắt đầu cố tình gây giãy dụa, thân thể lại bị sít sao ôm vào trong ngực, ngay cả cử động cũng thể, trừ bỏ cái miệng còn có thể chống cự ra, cũng chỉ còn hai tay cái ngừng đánh vào người kháng nghị.

      Ba Nguyên ở bên cạnh nhìn đến, chính là bộ dáng con mình luôn bắt nạt người mà vừa rồi ông nhìn vừa mắt.

      Ai~ xem ra là ông quá mức xúc động nên có thành kiến rồi.

      Thấy thằng nhóc này vừa rồi bị ông đánh cũng đánh lại, mắng cũng lại, bây giờ còn tốt tính để con mình ở người cậu ta giương oai, đến người ta phẩm hạnh tốt ông cũng ra được.

      Huống hồ, bây giờ ngay cả đứa cũng có rồi... Liền coi như hết!

      Ba Nguyên vừa cảm thán, vừa theo phía sau hai người xuống lầu, là lúc nên chuẩn bị làm việc vui.

      ~*~

      “Chúc mừng được làm mẹ rồi! Cục cưng sai biệt lắm được hơn hơn ba tuần.” Nữ bác sĩ cười yếu ớt nhìn nhà ba người tuyên bố.

      Vốn nhìn bên ngoài bệnh án viết chưa kết hôn, cho rằng lại là bà mẹ đơn thân, nghĩ đến bệnh nhân vừa tiến vào còn theo người đàn ông vô cùng khẩn trương và bác, lại nhìn đến bộ dáng già trẻ che chở cho phụ nữ có thai, chị chỉ biết đây là gia đình hoan nghênh sinh mệnh mới đến.

      “Cái gì.... Cái gì?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt khiếp sợ, hoàn toàn thể tin được kết quả mình vừa nghe được.

      ... có?

      vốn chỉ tùy tiện ra mà thôi, nghĩ đến có thai rồi sao? Hơn nữa chiếu thời gian tính ra, phải là lần đầu tiên của bọn họ trúng sao?

      Trái ngược với Nguyên Tiểu Thu khiếp sợ, Sài Ngạn Quân và ba Nguyên có thể bình tĩnh hơn, ngược lại lại cảm thấy kỳ quái với khiếp sợ của .

      “Sao nghe thấy bản thân mình có thai, con còn kinh ngạc hơn cả chúng ta?”

      “Con...” Bị ba Nguyên hỏi như vậy, Nguyên Tiểu Thu căn bản nên lời, vừa rồi chỉ tùy tiện bịa lý do mà thôi.

      “Bác sĩ, vậy chúng tôi cần đặc biệt chú ý những gì?” Sài Ngạn Quân lo lắng nhìn Nguyên Tiểu Thu cả người đầy vết thương, sợ cẩn thận chút lại bị thương đứa bé cũng bị thương chính mình, cho nên vô cùng nghiêm cẩn hỏi.

      “Phụ nữ có thai giai đoạn đầu tương đối dễ dàng cảm thấy mệt mỏi, phải tận lực nghỉ ngơi nhiều, tiếp theo, khả năng
      xuất triệu chứng nôn ọe, nếu phải nghiêm trọng có thể cần quan tâm, chỉ có điều nhất định phải đúng hạn đến khám thai, xác định cục cưng có việc gì.” Nữ bác sĩ dặn dò từng cái, lính mới ba ba nghiêm cẩn ghi chép.

      Nguyên Tiểu Thu vẫn là vẻ mặt dại ra, hoàn toàn thể phản ứng kịp.

      “Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi nhất định đúng hạn đến khám thai.” Sài Ngạn Quân thân hình cao lớn cung kính khom lưng, khiến y tá bác sĩ ở bên còn có ba Nguyên đều giật mình.

      Ui! Vị Sài tiên sinh này cũng quá có lễ phép rồi! Trong lòng nữ bác sĩ thầm nghĩ.

      ra khỏi phòng khám, Sài Ngạn Quân đỡ Nguyên Tiểu Thu ngồi ổn trước, sau đó quay đầu nhìn về phía ba Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc : “Chú Nguyên, cháu có chuyện muốn nhờ chú.”

      “Muốn nhờ tôi cái gì?”

      “Xin chú đồng ý gả Tiểu Thu cho cháu, nếu có thể, cháu hi vọng kết hôn trước khi Tiểu Thu mang thai được ba tháng.”

      “Cái gì… Cái gì?” Hai chữ kết hôn này giống như chùy thiết, gõ tỉnh Nguyên Tiểu Thu còn ngẩn người. “Em chưa muốn kết hôn.” lớn tiếng .

      Sau khi ba Nguyên và Sài Ngạn Quân nghe được lời của đều sững sốt, tiếp đó ba Nguyên lấy lại tinh thần trước, lớn giọng trách cứ. “ chuyện ma quỷ gì đấy! Ngay cả con cũng có, con còn dám kết hôn? Con muốn gương mặt già này của ba đặt ở chỗ nào?”

      “Tiểu Thu, nghĩ em chấp nhận lời cầu hôn của chính là có ý kiến gì với chuyện kết hôn này. phải sao?” Sài Ngạn Quân cũng là vẻ mặt đồng ý.

      “Đợi chút! Em chưa em kết hôn mà!” cẩn thận làm sáng tỏ, “Em là bây giờ em chưa muốn kết hôn.” kết hôn với bây giờ chưa muốn kết hôn, hai cái này khác nhau rất lớn đấy.

      “Vì sao?” Ba Nguyên và Sài Ngạn Quân trăm miệng lời .

      Là vì sao? Chỉ là bây giờ chưa muốn thôi!

      Bây giờ chính là thời kỳ kiếm tiên, tuy rằng cẩn thận có cục cưng, nhưng vẫn có thể thả sức trận, nếu bây giờ kết hôn, vừa phải mang con làm việc nhà, chỗ nào còn có thời gian tiếp tục kế hoạch kiếm tiền của chứ?

      “Ách… Bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc kết hôn.” hơi chút ấp úng đưa ra lý do.

      “Vậy khi nào mới là lúc kết hôn?” Sài Ngạn Quân truy vấn.

      “Chuyện này… Để hai năm nữa được ?” rất xác định cho đáp án.

      Sài Ngạn Quân nhíu chặt mi, còn chưa lên tiếng kháng nghị, ba Nguyên nhảy ra phản đối đầu tiên.

      “Hồ đồ! Bây giờ đứa cũng có, còn lập tức xử lý xong thủ tục trong lần, chờ cái gì mà chờ,chẳng lẽ phải chờ đến tận khi con thứ hai cũng có mới kết hôn sao? Làm vậy mặt mũi của ba đặt ở chỗ nào?”

      “Mặt mũi, mặt mũi, vậy ba với mặt mũi của ba kết hôn là được rồi, làm sao nhất định phải là con kết hôn!” Nguyên Tiểu Thu chế giễu lại.

      “Tiểu Thu, em muốn kết hôn với sao?” Giọng ấm áo của Sài Ngạn Quân mang theo mấy phần hậm hực.

      Aizzz, là chưa muốn thôi mà! Nguyên Tiểu Thu thấy bộ dạng này của , sốt ruột biết nên giải thích thế nào mới tốt.

      phải là em kết hôn, em rất muốn kết hôn với mà…”

      “Muốn kết hôn là được rồi.” Ba Nguyên đánh gãy lời , quay đầu nhìn về phía Sài Ngạn Quân, “Thằng nhóc, tuy rằng cậu có chút chênh lệch với con rể lý tưởng mà tôi muốn tuyển, nhưng nhìn vừa rồi cậu biểu cũng tệ, đối của tôi cũng coi như ngoan ngoãn nghe lời, cậu liền xem khi nào đến cầu hôn ! Nhanh chút xử lý xong mọi chuyện, để cháu trai của tôi có danh phận.”

      “Được, chú Nguyên, cháu .”

      “Cái gì mà chú Nguyên? Phải gọi ba ba, haha.” Ba Nguyên cười ha ha.

      “Vâng, ba ba.” Sài Ngạn Quân vô cùng phối hợp sửa miệng, làm ông càng nở gan nở ruột.

      Này! Đợi chút! Đợi chút! Sao lại có ai muốn nghe chuyện chứ?!

      mới là người quyết định có muốn làm dâu hay mà!

      “Con còn chưa xong, hai người cũng vui mừng sớm quá đấy!” Nguyên Tiểu Thu dỗi .

      Sài Ngạn Quân và ba Nguyên nhìn cái gì, rất có ăn ý coi ý kiến của như khí, tự mình ngay hành lang bệnh viện thảo luận chi tiết lễ cưới.

      Nhìn hai người đàn ông thảo luận sôi nổi càng nhìn càng tức giận, thuận miệng câu. “Con toilet”, đợi người đến đỡ, liền dựa vào chính mình toilet, né tránh hai người đàn ông bị chữ “kết hôn” ám vào đầu.

      Nhưng ba phút sau, Nguyên Tiểu Thu mới phát tự bản thân hờn dỗi là loại hành vi khôn ngoan cỡ nào, nhất là khi ở người cái vật dùng nào có thể làm vũ khí phòng thân, trước mắt lại xuất điên cuồng trong truyền thuyết kia.

      Bỗng nhiên, trong đầu xẹt qua ý tưởng…

      lại tiếp tục kiên trì cái vấn đề ngu ngốc kết hôn kia, cũng giận dỗi gả, chỉ cần ba ba và ngan ngốc đến cứu !!!
      Last edited by a moderator: 14/1/15

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10.2

      Editor: Linh

      Bởi vì là sáng sớm nên người đến khoa phụ sản nhiều lắm, trong toilet nữ cũng chỉ còn lại hai người Nguyên Tiểu Thu và cầm dao biết tên.

      Loại tình huống ác liệt này khiến Nguyên Tiểu Thu thầm kêu tốt, biết nên làm thế nào để bản thân rút lui an toàn.

      “Cái kia.... có chuyện gì từ từ mà! Đúng ?” Nhìn dao ngừng vung trước mặt, cười gượng .

      “Từ từ ?” tóc dài rối tung, ánh mắt cuồng loạn nhìn , lộ ra nụ cười quỷ dị, “ phải là tao nhắc nhở mày rồi sao? Nhưng là vì sao... Vì sao mày lại rời khỏi Ngạn Quân chứ? Mày đồ con rệp này!”

      Con rệp? Lần đầu tiên có người gọi như vậy, cảm giác còn rất mới mẻ. Nguyên Tiểu Thu quên tìm niềm vui trong an nguy, tự mình đánh trống lảng nghĩ.

      “Cái kia... trước tiên có thể mình tên là gì được , để tôi hiểu biết hơn về tình huống tại, chừng tất cả chỉ là hồi hiểu lầm...” Mới có quỷ! Chính ở trong lòng thêm.

      “Tên của tao? Tao là Trần Tú, mày chưa từng nghe Ngạn Quân qua sao? ấy luôn khen ngợi tao là sinh viên cực kỳ có cách nhìn, thậm chí còn có tình cảm ái muội với tao, nhưng là từ khi con rệp mày xuất , Ngạn Quân liền bị bệnh, còn làm ra hành động ngu ngốc mà trước đây ấy làm.” rồi dao trong tay ta ngừng vung lên, khi đến hai chữ tình cảm mặt ta còn lộ ra nụ cười mơ màng.

      “Hu hu! Có! Có! Có nghe qua! Chỉ là có phải nhầm hay , hôm nay tôi là đến khám thai, chắc là chút quan hệ nào với người muốn tìm, tôi chỉ là người dân vô tội đến toilet vệ sinh thôi, trước tiên có thể để tôi ra ngoài sao?” Lúc này vì bảo mệnh, Nguyên Tiểu Thu định trước phủi sạch quan hệ rồi lại .

      Núi xanh còn đó, sợ gì có củi đốt đây!

      Tình thế bây giờ chính là địch mạnh ta yếu, muốn cùng ta cứng đối cứng, dựa vào tình huống bị thương chân lại bị thọt của , muốn toàn thân mà lui chỉ sợ rất khó, càng cần phải bây giờ là phụ nữ có thai đâu.

      “Hiểu lầm?” Trần Tú lặp lại lần, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

      “Đúng đúng, tất cả đều là hiểu lầm!” Nguyên Tiểu Thu gật đầu như giã tỏi.

      có khả năng là hiểu lầm,” từ trong túi lấy ra ảnh chụp chưa bị dẫm hỏng, mặt là ảnh chụp chung của và Sài Ngạn Quân ôm nhau trước công ty, làm nhất thời á khẩu trả lời được. “Mày cho rằng như vậy là có thể làm tao buông tha cho mày sao? Đợi chút! Mày vừa mới là mày đến khám thai?”

      Dao găm tay Trần tú càng vung càng hung, biểu cảm mặt cũng có vẻ càng thêm dữ tợn.

      “A.... đúng! đúng! nghe nhầm rồi! Tôi là đến thăm con của bạn.”

      đúng! Mày con rệp này, còn dám dối tao!” Ánh mắt ta lập tức từ mê loạn chuyển sang trầm sắc bén, dao trong tay đánh về phía .

      “A a—” Nguyên Tiểu Thu bị dồn đến góc tường nhắm mắt lại, chờ đau đớn rơi xuống người mình, lại lâu cũng có cảm giác.

      Hả? xảy ra chuyện gì sao? Chậm rãi mở mắt, dừng lại hình ảnh trước mặt.

      “Tiểu Thu, có sao hay ?” Sài Ngạn Quân lo lắng nhìn , tay nắm chặt lấy dao trong tay Trần Tú, mặc cho lưỡi dao sắc bén cắt qua bàn tay mình, chảy xuống máu tươi ấm áp.

      “Em sao, nhưng là .... mau buông tay ra được ? Máu... Máu luôn luôn chảy...” Nguyên Tiểu Thu kích động nhìn máu tươi tay ngừng rơi xuống đất, nước mắt cũng chảy ra.

      được, nếu buông tay, ta có khả năng tiếp tục thương tổn em, em mau ra ngoài trước tìm người đến.” tay khác chế trụ Trần Tú còn muốn công kích , nhịn đau .

      Nguyên Tiểu Thu có ý thức gật đầu, sau đó cố hết sức từ mặt đất đứng dậy, vừa quay đầu cố sức ra khỏi toilet, sau khi nhìn thấy ba Nguyên bởi vì lo lắng hồi lâu thấy hai người trở về xong, vội vàng xông lên phía trước, “ ấy ở toilet, bị thương... Nhanh, nhanh tìm người giúp ấy.”

      Suy yếu dứt lời xong, cuối cùng chống đỡ được nữa ngã xuống, về phần rối loạn sau đó hoàn toàn có ấn tượng, trước khi mất ý thức chỉ còn sót lại cảnh tượng máu chảy đầy đất.

      ~*~

      giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu truyền nước biển sắc mặt tái nhợt nằm giường, ba Nguyên về trước giúp thu thập quần áo chuẩn bị nằm viện. Còn Sài Ngạn Quân vết thương tay được băng bó tốt, vẻ mặt hờ hững canh giữ ở bên cạnh giường, yên lặng chờ tỉnh lại.

      biết đợi bao lâu, ngoài cửa sổ ánh mặt trời tươi đẹp ngả về tây, vẫn ngồi im lặng nhúc nhích như cũ.

      “Cốc cốc”, tiếng đập cửa vang lên, Sài Ngạn Quân cũng muốn quan tâm, thầm nghĩ chỉ muốn chuyên tâm canh giữ ở bên cạnh .

      đôi vợ chồng già dẫn theo Trần Tú thoạt nhìn tương đối bình tĩnh đến, mặt đôi vợ chồng già tràn đầy xin lỗi, còn Trần Tú là vẻ mặt mờ mịt, thẳng đến sau khi nhìn thấy mới lộ ra ánh mắt vui sướng.

      “Cậu Sài... Chuyện hôm nay có thể xin cậu giơ cao đánh khẽ ?” Bác cúi đầu đưa ra cầu.

      Sài Ngạn Quân vẫn giữ nguyên biểu cảm và động tác ngồi yên bên cạnh giường, ngay cả đầu cũng nâng.

      Tình cảnh như vậy gặp qua chỉ lần, đôi vợ chồng đáng thương này vẫn luôn ngừng cầu hoặc người bị thương tha thứ, lần lại lần, cũng luôn nhìn phân thượng bọn họ lớn tuổi nên truy cứu, mặc cho tình ngừng lặp lại.

      Nhưng là lúc này đây, muốn lại nghe lời xin lỗi và cầu xin tha thứ ngàn lần như này nữa.

      Bởi vì có biện pháp tưởng tượng, nếu hôm nay lo lắng ở trong phòng rửa tay trượt chân mà xông vào, có phải bây giờ phải đối mặt với việc bị thương nặng, mà phải chỉ bị động thai hay ?

      Ngạn Quân, làm sao vậy?” Trần Tú vẫn mang theo nụ cười yếu ớt, giống như người bình thường, nhưng lúc nhìn thấy Nguyên Tiểu Thu giường, lại đột nhiên nhíu mày, “Sao còn rệp này lại ở đây?”

      Vừa nghe đến lời này, Sài Ngạn Quân lạnh lùng quay đầu, đứng lên làm việc mà trước đây tuyệt đối làm.

      “Bốp” tiếng, bàn tay của dừng mặt ta.

      Lực đạo ở bàn tay nặng nhưng khiến Trần Tú thể tin rơi nước mắt, sợ hãi mở miệng hỏi: “Em làm sai chuyện gì à? Vì sao Ngạn Quân muốn đánh em?”

      “Đây là thay đổi và bình thường mà trước đây hai người cam đoan với tôi?” Sài Ngạn Quân để ý đến câu hỏi của ta, nghiêng đầu hỏi đôi vợ chồng chột dạ.

      Trần Tú biến thành bộ dáng này, cho dù ngay từ đầu chính là bởi vì chấp niệm trong cá tính , nhưng là đến bây giờ, ta ràng đến trình độ phải chữa bệnh, thế nhưng song thân của ta vẫn muốn chấp nhận này như cũ.

      “Trước đây tôi nhường nhịn, nhưng có nghĩa là tôi luôn cho phép em ấy nhiễu loạn sinh hoạt và làm tổn thương người quan trọng với tôi, lần này tôi tiếp tục buông tha em ấy nữa.” nghiêm khắc .

      giường bệnh, Nguyên Tiểu Thu mở mắt, chính lời lẽ nghiêm khắc này gọi dậy, hiểu được đại khái bây giờ là tình huống gì, nhưng trước nằm yên bảo trì im lặng, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.

      “Cậu Sài, lần này là lần cuối cùng, phía trước Tú Tú tốt hơn nhiều, lần này là bởi vì nhìn thấy chuyện của cậu và vị hôn thê nên con bé mới lại—” Bác vội vàng thoái thác giải thích.

      Sài Ngạn Quân giận dữ ngắt lời bà ta, “Cho nên ý bác là chúng tôi xứng đáng bị như vậy?”

      Thấy trường hợp càng ngày càng hỗn loạn, Nguyên Tiểu Thu kéo tay áo , dự định kết thúc trường hợp hỗn loạn này.

      “Tiểu Thu, em tỉnh? Có chỗ nào thoải mái hay ? Cảm thấy thế nào?” Vừa thấy tỉnh lại, biểu cảm lạnh lùng biến mất, trở thành vẻ mặt quan tâm lo lắng.

      “Em sao.” trấn an , “Chính là vừa rồi rất hung...”

      Sài Ngạn Quân đối mặt với nghi hoặc và lên án như vậy cũng chỉ hơi nhếch môi đáp lại.

      Nguyên Tiểu Thu biết lần này là vì hành vi của Trần Tú quá mức kịch liệt dọa đến , mới khiến phẫn nộ thôi, thập chí muốn trả thù cho .

      Nhưng thể để làm vậy, bởi vì ngày nào đó hối hận.

      “Hai người là ba mẹ của Trần Tú phải ?” Nguyên Tiểu Thu lộ ra nụ cười yếu ớt hỏi, “Chuyện lần này cứ như vậy thôi, tôi so đo.”

      Sài Ngạn Quân nghe thấy như vậy, ánh mắt đồng ý nhìn , lại bị trấn an xuống.

      Đôi vợ chồng già sửng sốt, người hẳn là phải tức giận nhất lại khoan hồng độ lượng như thế, trước khi bọn họ còn chưa xin lỗi tha thứ rồi.

      “Hai người cần cảm tạ tôi, bởi vì tôi có điều kiện.” tự nhận mình phải nữ chính thiện lương đến ngu ngốc trong phim thần tượng, trừ bỏ trao đổi lợi ích ra, cũng làm công.

      “Điều kiện gì?” Bác bất an truy hỏi.

      “Đưa con của bác trị liệu, thể tiếp tục để ấy có cơ hội ra ngoài đả thương người khác.”

      “Con bé bị bệnh, chỉ là –” Bác còn muốn giải thích.

      “Có bệnh hay do bác sĩ đoán định, do các người tự mình phán đoán.” Nguyên Tiểu Thu cắt đứt lời bà ta, nghiêm khắc nhìn bà ta, “Đây là điều kiện của tôi, các người đồng ý hay đồng ý?”

      “Chúng tôi biến.” Nhìn vẻ mặt cho người nào có thể bào chữa của , đôi vợ chồng nhất thời nhìn già rất nhiều, mỗi người bên kéo Trần Tú khóc rống ra khỏi phòng bệnh.

      “Được rồi! Như vậy chắc là có thể rồi!” Thẳng đến khi cửa phòng bệnh được đóng lại lần nữa, thở hắt ra, tươi cười nhìn Sài Ngạn Quân.

      hiểu vì sao em...”

      Nguyên Tiểu Thu vươn ngón tay trỏ ra đặt môi , “Xuỵt, cần hiểu, em làm vậy là tránh cho bởi vì nhất thời lý trí mà đưa ra quyết định sai lầm.

      cũng biết, nếu bây giờ khiếu cáo hoặc làm ra hành vi trả thù bọn họ, ngày nào đó bởi vậy mà hối hận, mà em chỉ tránh cho loại chuyện này xảy ra mà thôi.” thâm tình nhìn .

      Khuôn mặt cương nghị của Sài Ngạn Quân rút chặt, môi mấp máy mấy cái rồi lại thốt được nên lời, chỉ có thể ôm vào trong lòng, từ lực đạo cái ôm biểu đạt tình và cảm kích của với .

      Trừ ra, còn có ai hiểu như vậy, còn làm đến tận xương đây?

      Hiểu lộ ra nụ cười, Nguyên Tiểu Thu yên lặng dựa vào vai , mặc cho khí ấm áp vờn quanh hai người.

      Lúc này cần gì hết, bởi vì tình của bọn họ lên tất cả.

      Kết thúc.

      Mấy năm sau.

      Cẩn thận cầm kết thúc công việc trong tay, Sài Ngạn Quân vào văn phòng nhận cơm hộp mà là nhanh chậm ra cổng công trường.

      Còn chưa ra khỏi cổng công trường, từ xa nhìn thấy bóng dáng lớn , xách theo hộp cơm tiện lợi to đứng trước cửa công trường.

      Bỗng cơn gió thổi đến, mũ đầu bé con sắp bị thổi bay, người phụ nữ ở bên cạnh lập tức giữ mũ đội về đầu bé con, sau đó ngồi xổm xuống cột dây mũ lại cho chắc.

      màn này khiến Sài Ngạn Quân dừng bước, mặt lộ ra nụ cười tươi, đồng thời trong lòng dâng lên trận rung động.

      Cảnh tượng quen thuộc như thế, nhưng là lúc này đây, hai người là vợ và con ...

      Cất bước về phía bóng dáng lớn , từ xa thấy hình như hai người gì đó, sau đó lớn bởi vì vấn đề gì đó mà giằng co.

      Sài Ngạn Quân cũng đoán sai, Nguyên Tiểu Thu và bé con này đúng là vì vấn đề dân sinh mà giằng co xong.

      Chỉ thấy bé con túm chặt lấy làn váy âu phục màu trắng, vẻ mặt lã chã muốn khóc , “Mẹ.... Con muốn tiểu!”

      Cái gì? Con bé muốn tiểu? Ở cái nơi trước có thôn, sau có cửa hàng này, muốn đâu tìm ra toilet cho con bé tiểu đây?

      thể nhịn chút sao?” Nguyên Tiểu Thu thử cùng con bé thương lượng.

      " thể!"

      “Vậy sao… làm sao bây giờ?” Aiz ôi! Dù sao cũng thể bảo con bé kéo váy giải quyết ngay ở đây chứ!

      lớn giằng co, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, mà Sài Ngạn Quân vừa đến, nhìn thấy chính là cảnh tượng khiến người ta muốn bật cười.

      “Làm sao vậy?” hỏi, trong lòng tự hỏi vì sao đôi mẹ con này sao lại luôn xảy ra vấn đề.

      “Con bé muốn toilet!”

      “Người ta muốn tiểu!”

      lớn đồng thời mở miệng, mang theo chút nghẹn ngào, hai người cùng lúc quay lại nhìn , chỉ còn thiếu là chưa khóc ngã vào người .

      Hóa ra là muốn WC, gần đây quả có cửa hàng có thể cho các mượn toilet, cho dù muốn đến công viên gần đây cũng phải mất mười phút, khó trách hai người này có vẻ mặt khóc tang.

      Hiểu biết tình hình, Sài Ngạn Quân trước trấn an bé váy sắp bị kéo xuống, “Để ba ba mang con đến WC di động tiểu.”

      Bế bé lên, quên vẫn còn người lớn cũng sắp khóc, đồng thơi đưa tay về phía , “Em cũng cùng thôi! Con bé vẫn là cần em chăm sóc.” Dù sao cũng là đàn ông, tốt khi chăm sóc toilet.

      “A! Em lập tức đến.” Nguyên Tiểu Thu nở nụ cười tươi, tự động đặt tay mình vào bàn tay chìa ra của .

      Khoảnh khắc lòng bàn tay hai người chạm vào nhau, nhìn nhau cười thầm, cảm giác hạnh phúc đồng thời chạm vào trái tim hai người.

      Ánh mặt trời chiếu xuống, người có tình làm bạn cùng .

      HOÀN.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :