1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn chắc người đàn ông tốt - Mã Kỳ Đóa.(Full 10c Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.1

      Editor: Linh

      Dừng xe mở cửa, Sài Ngạn Quân phát người nên xuống xe lại cố tình chịu xuống, bước chân vốn định mở cửa lại quay trở lại, giúp mở cửa xe.

      “Em xuống sao?”

      “Em cần.” Mắt hạnh sắp phun ra lửa trừng , “Em rồi chúng ta có gì để , cho nên em , chỉ cần đưa em về nhà em là được rồi.”

      đưa em trở về, nhưng chờ sau khi chúng ta chuyện xong .” Sài Ngạn Quân để ý đến cố tình gây , dịu dàng nhưng cũng mất kiên định .

      là nghe hiểu tiếng người, hay là trình độ ngôn ngữ của thụt lùi đến mức làm cho người ta nghe hiểu? Bằng sao từ nhà hàng đến đây, hai người vẫn ngừng lời qua tiếng lại.

      Hai người người trong xe người ngoài xe tiếp tục giằng co, chính là ai chịu nhượng bộ, Sài Ngạn Quân luôn ba phải mà lúc này biểu lại cố chấp đến khiến ngạc nhiên.

      Được rồi! So cố chấp chịu thua, được chưa?

      “Thôi! muốn ! xong phải để em về nhà.” bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, nhưng vẫn muốn điều kiện trước.

      thành vấn đề.” Lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay, Sài Ngạn Quân đỡ xuống xe.

      Lần đầu tiên vào nhà , Nguyên Tiểu Thu trừ chấn kinh vẫn là chấn kinh, bởi vì từ cửa vào tất cả đều là sách, ngồi xổm xuống nhìn chồng sách nhìn tưởng như lộn xộn, nhưng thực tế được sắp xếp rất chỉnh tề, trong lòng lại càng toát ra thêm bong bóng nghi vấn.

      Tứ thư tập chú, lịch sử tư tưởng Trung Quốc, lịch sử tư tưởng Trung Quốc, đại học, tham khảo tư tưởng Lão Trang*, lật ra mỗi bộ sách đều là cổ văn vừa dày lại vừa buồn tẻ, bằng chính là chi, hồ, giả, dã, khiến người từ khuyết thiếu hứng thú với văn học đất nước, chỉ kém là chưa chìm vào trong đống sách cổ này.

      (*) Lão Trang: Trang Tử (khoảng 369-286 TCN), tên Chu, người Mông nước Tống, là nhà tư tưởng quan trọng của học phái Đạo gia thời Chiến quốc, trứ tác có Trang Tử, trong đó có bảy thiên nội thiên người ta cho là ông tự viết, còn phần ngoại thiên và tạp thiên là do người khác viết.

      [Nguồn: khoavanhoc-ngonngu.edu.com]

      có lỗi! ởi vì thời gian trước bận làm việc, có chút sách còn chưa phân loại sắp xếp xong, cho nên trong phòng có chút loạn, em trước nhẫn nại chút.” Sài Ngạn Quân có chút xấu hổ giải thích, bên di chuyển che sách và tài liệu bị rơi xuống dưới sàn nhà.

      Làm việc? Vừa rồi có phải là nghe nhầm hay , bởi vì vì bận làm việc nên chưa kịp sắp xếp?

      lấy những tác phẩm vĩ đại vừa dày vừa nặng này xếp gạch hay là lát xi măng? Nếu vì sao công nhân lại muốn dùng đến những bộ sách chuyên môn như vậy?

      Nồng đậm nghi vấn, khiến cẩn thận thốt ra.

      “A, lúc trước còn chưa kịp giải thích với em, ra công việc của có hai loại.” Sắp xếp xong chồng sách, Sài Ngạn Quân cuối cùng cũng dọn được ra chỗ ngồi, có thể để hai người ngồi xuống.

      “Hai loại? Bán sách sao?” Chẳng lẽ chỉ là công nhân, mà còn kiêm làm nhân viên bán sách sao?

      phải giống như em nghĩ vậy, ba làm kiến trúc công trường, lại là con trai duy nhất, cho nên đương nhiên phải tiếp nhận nghiệp của ba. Giúp những người khác nhận thầu công trình, sau đó thỉnh thoảng đến công trường trông coi, chuyện này trước đây đề cập qua với em.”

      “Ừ.” gật gật đầu.

      Sau khi thấy có nghi vấn gì, mới tiếp tục : “ ra hứng thú của ở trong này, nhưng là nghiệp vụ trong nhà lại thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên bắt đầu từ khi vào đại học vừa hỗ trợ nghiệp vụ trong nhà, vừa nghiên cứu hứng thú của mình.”

      “Nghiên cứu?”

      “Ừ, chính là những bộ sách em nhìn thấy này, chuyên tấn công vào văn học cổ đại Trung Quốc, những tác phẩm kinh điển mà mọi người thường xuyên đọc nhất đều thuộc về phạm vi nghiên cứu của .”
      Nghe được giải thích, Nguyên Tiểu Thu chỉ có thể giống con ếch, miệng há ra rồi lại đóng vào, biết nên gì mới tốt.

      Bây giờ nghe được chính là tổ hợp bách khoa toàn thư kỳ lạ sao?

      phần công việc khác của quản đốc vác xi măng, thực ra là cầm sách cổ gật gù đắc ý làm nghiên cứu?

      phải kết hợp với thổ mộc (đất+gỗ)? Mà là nghiên cứu văn học Trung Quốc chút quan hệ nào với kiến trúc?

      gạt em... Hoặc trêu chọc em đấy chứ?” Nghi hoặc nhìn , Nguyên Tiểu Thu nhất thời vẫn chưa có biện pháp tiếp thu loại tượng mâu thuẫn này.

      thể trách có biểu kinh ngạc quá độ như vậy, là người bình thường đều nghĩ tới loại thổ hợp như vậy thôi!

      Còn nữa, cũng giống người đọc những loại sách này!

      Sau khi trong đầu từ từ tiêu hóa xong thực tế kỳ lạ kia, khôi phục bình tĩnh, lần nữa nhớ tới nguyên nhân hai người ngồi ở đây.

      “Được rồi, em nghe giải thích xong, nếu còn chuyện gì, em muốn về nhà.”

      Thấy biểu tình của gần như lạnh nhạt, Sài Ngạn Quân bắt lấy tay cho rời khỏi.

      vừa mới qua, sau khi chuyện xong cho em về nhà, chẳng lẽ muốn chuyện giữ lời?” Nguyên Tiểu Thu nhắc lại lời của lúc trước.

      còn nhớ những gì, nhưng là chúng ta còn chưa bắt đầu cẩn thận chuyện phải sao? Vừa rồi mới chỉ giải thích nghi hoặc của em về đống sách này mà thôi!”

      “Được rồi! Vậy muốn cái gì?” vẻ mặt thèm để ý, nghĩ muốn hất tay ra nhưng lại có biện pháp tránh thoát, chỉ có thể mặc nắm.

      Đáng giận! Lúc này rất oán giận vì sao bộ dáng lại cao to mạnh mẽ như vậy, khiến muốn giữ khoảng cách với cũng được.

      muốn biết vì sao em lại chỉ trích bắt cá hai tay còn có dối, nghĩ có quyền được biết lí do.”

      Cắn môi trừng , Nguyên Tiểu Thu hiểu vì sao còn có thể tâm bình khí hòa như vậy, tìm hỏi lý do chút áy náy cũng có.

      Chẳng lẽ biết mình rốt cuộc làm sai chuyện gì chút nào sao?

      Hay vẫn là đàn ông căn bản có đạo đức quan về chuyện này, cho tới bây giờ cũng cho rằng mình làm sai chuyện gì?

      Được! Nếu muốn biết, như vậy liền tất cả đầu đuôi cho biết.

      Hít hơi sâu, Nguyên Tiểu Thu nhìn vào mắt , gằn từng tiếng chậm rãi , “Ngày đó, em nhìn thấy người phụ nữ chiếc xe cao cấp đến nhà , sau đó mặc tây trang cùng ấy, còn khen ấy tệ... Em vốn cực kỳ tin tưởng , nhưng lúc em gọi điện cho , hỏi ở đâu, vậy mà dối em phải làm, chẳng lẽ mặc tây trang hẹn hò, sau đó dối em là làm việc, như vậy vẫn còn chưa xem như bắt cá hai tay và dối sao?”

      Nghe xong lí do của , chỉ nhíu mày, sau đó khó hiểu hỏi, “Cứ như vậy sao?”

      “Cái gì gọi là cứ như vậy sao?” hung hăng trừng Sài Ngạn Quân, thể tin rằng vậy mà còn biết thẹn ra loại lời này, “Chẳng lẽ còn muốn em đến khách sạn bắt được ấy cởi sạch nằm giường, mới có thể rằng bắt cá hai tay sao?”

      có ý này.” vẻ mặt vô tôi, “Chỉ là khi nghe đến đó, vẫn biết chỗ nào có hiềm nghi để em cho rằng bắt cá hai tay và dối?”

      biết hối cải còn cố gắng dối! Sao trước đây biết
      Loại đàn ông như vậy chứ?

      Cầm lấy túi sách của mình, đứng dậy liền .

      “Đừng , chúng ta còn chưa chuyện xong”.

      “Em biết là chúng ta còn cái gì để ”. Đủ rồi! Toàn bộ đều đủ rồi! Tối hôm nay căn bản là hồi chuyện cười! Trong lòng Nguyên Tiểu Thu khổ sở nghĩ.

      vừa rồi đều là , hiểu ví sao em lại vì chuyện mặc tây trang mà tức giận, hoặc là vì làm mà tức giận, nhưng là có phải em nên nghe giải thích rồi hãy quyết định hành vi phạm tội của đúng hay ?”

      dùng ánh mắt thành khẩn thâm thúy nhìn , khiến ý niệm rời của Nguyên Tiểu Thu ngừng dao động

      Đến sau cùng, vẫn là cực kì có cốt khí ngồi trở về.

      Aiz! là hận chết chính mình, vì sao lại dễ dàng bị ánh măt thuyết phục đây.

      “Được rồi! muốn giải thích gì !”

      Sài Ngạn Quân nở nụ cười, cưng chiều vỗ vỗ đầu , mở miệng giải thích, “ vừa mới qua, nghiên cứu là hứng thú của cho nên đến nay vẫn chưa từng buông tha. Chính là từ sau khi phát biểu mấy luận văn liền thường xuyên có người mời đến trường giảng bài hoặc ra nước ngoài phát biểu luận văn, mà những chuyện này đều có lương, cho nên làm cũng sai chứ?”

      Dưới mắt mà cố gật đầu, Nguyên Tiểu Thu tinh nguyện lắm gật đầu. “Được rồi! Cho dù dối em làm, nhưng còn người phụ nữ kia như thế nào?” Nghĩ đến người phụ nữ lai lịch kia vậy mà được khen khiến tức giận.

      xác định được người ngày đó em nhìn thấy là ai, bởi vì bình thường người lái xe đến đón , chỉ có học muội hoặc nhân viên trường học phái tới mà thôi, cho đến bây giờ chưa từng có suy nghĩ nào vượt quá tình hữu nghị hoặc việc chung với các ấy, cho nên cực kì khẳng định cho em biết, bạn của thủy chung đều có người là em.

      “Cho nên ...cho nên hiểu lầm sao?

      nghĩ sai rồi? ra dối lừa gạt , bắt cá hai tay có tiểu tam ở ngoài?

      Vậy làm mất mác rơi lệ, thậm chí khiến cả công ty biến thành gà bay cho sủa, người phòng, người tránh, e sợ kịp, đều chỉ vì cái hiểu lầm, chuyện Ô Long do gây ra sao?

      mất ngủ nhiều ngày như vậy, thậm chí tâm trạng tốt đến công ty trút giận, chỉ là vì cái hiểu lầm?

      Ông trời? Chuyện này đối với người luôn được xưng là bình tĩnh như , căn bản chính là chuyện ngu ngốc nhất rồi!

      “Cho nê.... bắt cá hai tay? có tiểu tam bên ngoài?” ngơ ngẩn nhìn , mắt nhịn được mà rơi nước mắt.

      Sài Ngạn Quân biết làm sao đành ôm vào lòng, mặc cho bôi loạn nước mắt khắp người mình, “ vốn định hai ngày nữa xong việc liền gọi điện cho em, ai biết em đột nhiên nhận điện thoại của , ngay cả đến công ty của em cũng tìm được người, bằng cũng hiểu lầm lâu như vậy”. Thậm chí thiếu chút nữa liền lên con đường chia tay lý do

      Nguyên Tiểu Thu ấp úng , “Em, em khi đó rất tức giận, nghĩ rằng bắt cá hai tay còn dối em nữa....”

      Cho nên chẳng những nhận điện thoại của , còn tận lực sai thời gian làm, thậm chí ngay cả dây điện thoại bàn cũng rút ra, chính là muốn có bất cứ tiếp xúc nào với .

      Chỉ có điều may mắn là có chuyện ô long ngoài ý muốn ngày hôm nay. Nêu bọn học vì hiểu lầm mà chia tay.

      Nghĩ đến bởi vì chuyện này mà mất người đàn ông tốt luôn bao dung mình, khiến Nguyên Tiểu Thu càng thêm kích động ôm chặt lấy .

      cũng mặc cho ôm ấp, nhưng thân hình mê người kia của kề sát cọ sát , làm đột nhiên đẩy ra, khuôn mặt tuấn tú có chút ngại ngùng biết làm sao.

      “Làm sao vậy?” hỏi.

      “Em ôm rất chặt , ....” giọng của bỗng nhiên khàn khàn hơn nhiều, ánh mắt nhìn rất có áp lực

      Thần hình của quá sức gần sát làm lại nghĩ tới ngày đó hai người ngủ giường lớn, trầm thấp thở dốc và thân thể tuyết trắng mềm mại có bao nhiêu mê người.

      Nhìn ra đáy mắt có dục vọng bị kiềm nén, nháy hai mắt nhìn ,trong mắt có khó xử và chờ mong, thân thể lại nhàng đến gần , ý tứ cần cũng biết.

      “Có thể chứ?” Sài Ngạn Quân lại xác định.

      “Ừ...” ngẩn đầu thẹn thùng nhìn , lông mi dài hơi hơi rung động.

      siết chặt hai tay ôm , phủ lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại của , ưm tiếng, hai tay ôm cổ nhiệt tình đáp lại.

      Vui sướng sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, thêm nhiệt tình sau tiểu biệt khiến hỏa diễm thiêu đốt giữa hai người cháy từ phòng khách làn đến phòng.......
      Last edited: 24/12/14
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7.2

      Editor: Linh

      Tình cảm mãnh liệt qua , hai người gắt gao ôm nhau, Nguyên Tiểu Thu giống mèo vừa trộm được thịt, lộ ra lúm đồng tiền thỏa mãn.

      làm ổ trong lòng , ngón tay như có như trêu chọc trước ngực , ý đồ muốn dẫn tới lực chú ý của .

      “Làm sao vậy?” Bắt lấy ngón tay bướng bỉnh nhắn của , Sài Ngạn Quân cười nhạt hỏi.

      Hờn dỗi trợn mắt nhìn , giống như là nén giận vì sao lại hiểu tình thú như vậy, biết vào lúc này nên lời lọt tai để dỗ .

      Cắn miếng lên cằm để trừng phạt, Nguyên Tiểu Thu lười biếng , “ có việc gì, cái tên ngan ngốc này cũng biết thông suốt nhỉ!”

      “Nhưng phải em còn tên ngan ngốc là sao!” hời hợt phản kích trở lại.

      Xem ra bị làm hỏng. Nguyên Tiểu Thu bị chắn đến có biện pháp phản bác, ở trong lòng nghĩ như vậy.

      “Hừ! chắc chắn là em thay lòng như vậy?” trả thù ngồi lên eo , từ cao nhìn xuống , “Nếu còn để tức giận, em lại tìm người thân cận quan hệ hữu nghị.” Đương nhiên đây chỉ đơn thuần là đe dọa.

      Mỉm cười nhìn bộ dáng xinh đẹp của ngồi dạng chân người mình, Sài Ngạn Quân tự tin , “Em .”

      tự tin như vậy?”

      “Nếu tự tin, vừa rồi cũng lớn mật mang em rời khỏi nhà ăn như vậy.” Nghĩ đến hành động vừa rồi, Sài Ngạn Quân cũng cảm thấy từ sau khi quen biết , tất cả hành vi của mình đều lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi quỹ đạo trước đây.

      Dưới cái nhìn của tất cả mọi người trong nhà ăn khiêng ?

      Chỉ cần tưởng tượng cũng biết, dưới con mắt của những người đó đây là chuyện vô cùng kinh hãi thế tục, thậm chí tình tiết cũng có thể sánh bằng mấy cảnh hay được chiếu trong phim rồi.

      thể tin nhất là, người lấy nghiên cứu văn học Trung Quốc làm chí nghiệp cả đời, thậm chí liệt cả lễ nghĩa giáo điều vào quy phạm nhân sinh như , vậy mà cũng làm ra loại chuyện này?

      Trừ bỏ tình khiến người điên cuồng và mất lý trí ra, có biện pháp giải thích vì sao chính mình lại làm ra hành vi điên cuồng đến mình cũng có biện pháp tin tưởng này.

      Nghĩ đến tình cảnh khi hai người rời khỏi nhà ăn, Nguyên Tiểu Thu liền bĩu môi.

      Kia tuyệt đối là kiện ngu ngốc nhất trong đời rồi!

      Bị người khiêng ở vai mang ? Trước kia xem phim vẫn cảm thấy lãng mạn, nhưng thực tế chính mình ra trận mà , căn bản chính là hành vi vô cùng ngu ngốc.

      Hai con người ngồi cùng bàn kia tất nhiên là cần , nhưng ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của những người khác, còn có biểu tình cười trộm của nhân viên phục vụ, mới chính là nguyên nhân chính khiến xấu hổ đến muốn đập đầu vào tường.

      Mà càng cần phải còn mặc âu phục bị người khiêng , nếu phải dùng tay che dấu giúp , còn biết chính mình bị lộ ra bao nhiêu cảnh xuân để người nhìn đó!

      May mắn bọn họ còn chưa kịp ăn cơm rời , nếu bị khiêng như vậy, bờ vai cứng rắn của đè bụng của , cho dù ăn được, sợ rằng cũng phải cống hiến tất cả cho sàn nhà rồi.

      “Chỉ có điều... đến chuyện này, phải là em nên tỉ mỉ giải thích phen sao, vì sao hôm nay em lại xuất ở đó?” nheo mắt lại trầm giọng hỏi. Từ lúc vào nhà, là người ngừng bị chất vấn và giải thích, bây giờ là lúc nên đổi người.

      Nghĩ đến chuyện bởi vì chính mình ngu ngốc hiểu lầm mà tự nhiên tuyên bố chia tay, lại còn chạy tới tham gia thân cận, Nguyên Tiểu Thu nhất thời chỉ có thể xấu hổ cười ngây ngô.

      Ai ui! thể coi những chuyện ngu ngốc này thành giấc mơ rồi quên hết sao?

      Sài Ngạn Quân gõ lên trán cái, “Lại còn cười, nếu phải hôm nay vừa vặn làm người tiếp khách, phải là em định đợi đến khi kết hôn rồi mới phát thiếp cho biết đấy chứ?”

      đâu...”

      sao?”

      “Ách... Có lẽ ...”

      nhíu mày, hai tay đe dọa đặt lên mông đẹp của , “Có lẽ ?”

      cực kỳ thức thời lập tức sửa lời : “ , , người ta nhất chính là , làm sao dám gả cho người khác chứ? đúng ?”

      đúng là sớm nhận định phải cưới mà!

      Nghe ra hàm ý trong lời của , Sài Ngạn Quân thoáng chốc sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

      “Sao bây giờ em ngay cả cầu hôn đều phải cướp của ?” Thở dài trong lòng, càng ngày càng cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình cũng sắp bị chà sáng rồi.

      Mặc kệ thông báo hay là hôn môi, bây giờ ngay cả cầu hôn cũng bị giành trước, thân là đàn ông chuyện nên làm đều bị làm xong, khiến nhịn được có cảm giác mất mác!

      Gào khóc! Vừa rồi lấy chồng khác, đó chính là chỉ có thể gả cho thôi! Đây phải là cầu hôn sao? Nguyên Tiểu Thu hậu tri hậu giác nghĩ đến.

      “Em cầu hôn đồng ý sao?”

      Sài Ngạn Quân nhìn , sau đó lắc lắc đầu, khiến trái tim ngừng đập vài nhịp.

      .... muốn cưới sao?

      làm sao có thể đáp ứng lời cầu hôn của em? quả nhiên là có tiểu tam ở ngoài còn muốn bắt cá hai tay, cho nên mới muốn cưới em...” Nháy nháy mắt, hốc mắt của Nguyên Tiểu Thu phiếm hồng.

      Thở dài, biết nên tức hay nên cười nữa.

      “Hãy nghe , ít nhất chuyện cầu hôn này để làm được ?” Cầm tay , thâm tình nhìn .

      “Có ý gì?”

      , ít nhất cũng để người bạn trai là đến biểu được ?”

      A? Ngơ ngác nhìn , Nguyên Tiểu Thu vẫn hiểu nổi ý tứ trong câu của .

      Mặc dù biết đến cùng muốn biểu cái gì, nhưng dù sao khó được khi muốn làm gì đó, vậy để làm thôi, chỉ cần yên lặng xem là được rồi.

      ~*~

      Trải qua tối hôm qua, hiểu lầm tiêu tan còn có cả đêm được tình thấm nhuận, hình tượng người đẹp băng sương và rầu rĩ vui mấy ngày trước của Nguyên Tiểu Thu được thay đổi. Chẳng những mặc quần áo màu sắc diễm lệ, ngay cả bước chân tiến vào công ty cũng hơn rất nhiều.

      “Quản lý Hà sớm!”

      “Trưởng phòng Trần, sớm.”

      “Chủ nhiệm Hoàng sớm.”

      Người bị điểm danh ở đường đều sợ tới mức dám tin, nhìn người phụ nữ đường nhàng, vẻ mặt đầy ý cười thỏa mãn.

      Đây là Nguyên Tiểu Thu trước ngày hôm qua vẫn còn người gặp người sợ sao?

      Sao mới qua ngày, cả người giống như thay da đổi thịt, biến hóa lớn như vậy?

      Bởi vì biến hóa kỳ dị này, khiến đám người để ý thời gian làm bắt đầu, vây quanh bên ngoài văn phòng của Nguyên Tiểu Thu chỉ trỏ thảo luận.

      “Là vì tâm trạng quá kém, kết quả dẫn đến tính tình thay đổi lớn sao?” Có người dẫn đầu đề xuất tình tiết thường xuyên xuất nhất trong tiểu thuyết võ hiệp.

      Giống như rất nhiều đại hiệp võ lâm sau khi chịu nỗi đau của nát nhà tan tính tình đều thay đổi, cuối cùng trở thành người thay mặt dẫn đầu võ lâm.

      xong! Đây phải là bình tĩnh trước cơn bão chứ!” Có người sợ hãi rút lui bước, “Giống như tin tức ti vi đó, nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng là chút nữa chừng nhảy xuống từ cửa sổ rồi...”

      “Nhảy xuống?” Mọi người cùng lúc thét chói tai, bởi vì Nguyên Tiểu Thu kéo cửa sổ văn phòng ra, sau đó ló....

      Chuẩn bị xong tư liệu ông chủ cần đặt ở bàn, Nguyên Tiểu Thu nghĩ đến lời của sáng nay lúc đưa đến công ty.

      Đến văn phòng mở cửa sổ ra trước !

      Chính là mở cửa sổ ra làm gì nhỉ?

      Mặc cho ép hỏi thế nào, vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã đó, chính là , khiến chỉ có thể ôm ấp tâm trạng chờ mong, muốn xem ngoài cửa sổ kia có chuyện gì kỳ lạ xuất .

      Chỉ là đợi hồi lâu cũng thấy động tĩnh gì, khiến có chút đứng ngồi yên.

      Đứng lên đến phía trước cửa sổ, kéo của sổ lên ngó đầu ra ngoài tìm kiếm...

      “Thư ký Nguyên, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc.” Củng Trường Thành đột nhiên quát lên.

      ta vừa đến văn phòng, bị quản lý Hà gấp đến độ còn nhận thức kéo đến bên cạnh, muốn ta ngăn cản Nguyên Tiểu Thu tìm chết.

      thư ký Nguyên là trợ thủ đắc lực nhất của ta, chỉ nhìn phần là bạn khuê phòng của Ngải Đóa Đóa, ta cũng thể ngồi yên để ý đến.

      “Chuyện ngốc?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hiểu gì quay đầu lại, hoàn toàn hiểu nổi bây giờ là diễn tuồng gì.

      Sao văn phòng của có nhiều người vây quanh như vậy, mà ông chủ của còn có vẻ mặt khẩn trương?

      “Đúng! Thư ký Nguyên, có chuyện gì chúng ta từ từ , cần làm chuyện ngốc.” Củng Trường Thanh bên nhu hòa khuyên bảo, bên tiếp cận .

      “Tôi muốn làm chuyện ngốc, tôi chỉ muốn mở cửa sổ---” Nguyên Tiểu Thu muốn giải thích nhưng lại bị những người khác ngắt lời.

      “Muốn nhảy lầu.” Củng Trường Thanh và những người khác đều bày ra vẻ mặt hiểu , “Nhưng là, thư ký Nguyên đây là hành vi rất lí trí, hơn nữa cho dù công ty chúng ta phải cao ốc cao nhất ở gần đây, nhưng cũng có sáu bảy tầng, cứ vậy mà nhảy xuống, vẫn phải chịu thương tổn.”

      Vô nghĩa! biết từ nơi này nhảy xuống mất tay hoặc gãy chân sao? Nhưng ràng muốn nhảy lầu mà! Làm sao tất cả mọi người đều cho rằng nhảy xuống đây!

      “Tôi bây giờ rất bình tĩnh, ông chủ.” Nguyên Tiểu Thu dở khóc dở cười, “Mà quan trọng là, tôi muốn nhảy lầu.”

      Đám người thiên binh này cũng liền thôi, vì sao ông chủ bình thường luôn minh cơ trí cũng theo đùa giỡn ngu ngốc chứ?

      Chẳng lẽ mấy ngày qua cảm xúc của quá lớn, để ông chủ quăng cho cảm xúc của cái phiếu tín nhiệm sao?

      có muốn nhảy lầu?” Củng Trường Thanh sửng sốt.

      “Tôi cực kỳ xác định, tôi muốn làm loại chuyện ngu ngốc này, cũng hiểu vì sao mọi người đều xuất loại ảo giác kỳ quái này?”

      Củng Trường Thanh lúc này cũng biết là đám thiên binh bên ngoài kia gây ra chuyện cười, xấu hổ ho khan vài tiếng, định thoát khỏi cái đề tài này.

      “Vậy sao đột nhiên lại mở cửa sổ ra?” Dù sao cũng có khả năng là tâm huyết dâng trào thôi!

      Bởi vì bình thường trong công ty có máy điều hòa, cho nên hầu như là ai cũng mở cửa sổ, đương nhiên bộ phận nguyên nhân là bởi vì cái cửa sổ kia thiết kế cũng quá thích hợp để mở ra.

      “Đây là bởi vì...” Nguyên Tiểu Thu muốn giải thích, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ có người dùng loa phóng thanh kêu tên mình.

      “Truyền! Truyền! Mời thư ký Nguyên, thư ký Nguyên mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỗ này có người đàn ông thâm tình muốn thông báo với đó!”

      Radio ngu ngốc kia lại vang lên, chẳng những người trong công ty bọn họ tất cả đều mở cửa sổ, muốn nhìn xem ai làm ra kiểu thông báo kinh thiên động địa như vậy, ngay cả công ty phụ cận cũng nhao nhao ló ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn trận tuồng siêu cấp thế kỷ này.

      Mà những người vốn vây quanh văn phòng của Nguyên Tiểu Thu càng cần phải , vây quanh đứng phía trước cửa sổ, dùng thanh to hơn xuống phía dưới, “Nguyên Tiểu Thu ở đây này.”

      Ôi... Mất mặt muốn chết! xấu hổ cúi đầu.

      Đến cùng là ai làm ra tràng diện lớn như vậy? phải là cậu hai nhà họ Củng đấy chứ?

      ánh mắt hoài nghi liếc về phía ông chủ của mình.

      Củng Trường Thanh lắc đầu, bày tỏ ta cũng đây là có chuyện gì.

      Tuy rằng em trai mình thường làm ra mấy hành động tự nhận là lãng mạn lại có ý nghĩa, nhưng mặt trận lớn như vậy ta cũng chưa từng nghe .

      Huống hồ lần trước bị thư ký Nguyên đập trận, xóa sạch tất cả si tâm vọng tưởng của em trai, bây giờ còn ru rú trong ngành của mình hưởng thụ ánh mắt ái mộ của phụ nữ đến dưỡng sinh kìa!

      phải cậu hai thích náo động nhà họ Củng? Vậy còn có nguời uốn làm ra loại tràng diện này chứ?

      Đột nhiên lời sáng nay của Sài Ngạn Quân vang lên bên tai .

      Mở cửa sổ ra cho em kinh hỉ.

      ... thể nào?!

      ?!
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.1

      Editor: Linh

      Ngoài cửa sổ tất cả các cao ốc văn phòng bên cạnh đều đầy ắp người, thậm chí các quán bên cạnh cũng dừng buôn bán vây quanh xem, mặt người người đều thể che hết tò mò.

      Bây giờ cuộc sống buồn khổ như vậy, khó có được chuyện kinh thiên động địa xảy ra trước mắt mình, nhất định phải nhiệt tình bày ra chút cá tính thích góp vui của tiểu dân chúng thôi!

      đường Đại Mã có hai người đàn ông mặc tây trang đeo caravat đứng chiếc xe tải cũ, người lịch , người thô kệch, khiến mọi người khỏi ồn ào nghị luận xem vai nam chủ là ai.

      Là chàng trai tuấn đẹp trai?

      Hay là người đàn ông ngăm đen thô kệch kia?

      “Nguyên Tiểu Thu, tuy rằng hôm qua chúng ta quan hệ hữu nghị thất bại, nhưng tôi sao cả, trọng điểm là hôm nay người em tốt của tôi để ý mặt mũi, định công khai tỏ tình trước công chúng, hát tặng khúc tình ca!” Người đàn ông tuấn đẹp trai cũng là người dày công chuẩn bị việc này chính là Nhan Phúc Hiên, cao hứng phấn chấn lấy loa phóng thanh hô to, vẫn còn quên cổ vũ khán giả bên cạnh, “Mọi người ơi! Mọi người vỗ tay thúc giục nào!”

      Lập tức dưới lầu vang lên tiếng vỗ tay như sấm, thanh gào to càng dứt bên tai, trường hợp này thậm chí còn có xu thế oanh động nhiệt liệt hơn cả nhân vật chính trị tạo ra.

      Sài Ngạn Quân đứng ở bên cạnh nhìn đến trường hợp bị làm thành như vậy, bắt đầu có cảm giác kết nhầm bạn xấu, mặt rơi xuống nhiều hơn ba đường vạch đen.

      Nếu nhớ nhầm mà , vốn nhờ cậu ta hỗ trợ an bài bó hoa tươi cộng chuỗi dài khinh khí cầu bay lên, nhưng sao bây giờ trường hợp lại sôi động giống như muốn tranh cử Tổng Thống?

      Hơn nữa vừa rồi cậu ta đột nhiên nhét cho cái microphone và bản nhạc, muốn thay thế bài thơ tỏ tình của .

      Ai đến cho biết, bây giờ mà hát sai nhịp điệu tình trạng là như thế nào?

      Nguyên Tiểu Thu đứng ở cửa sổ khác ở tầng 6, nhìn người đàn ông có chút tay chân luống cuống nhận lấy microphone ở dưới, khóe miệng nhịn được gợi lên nụ cười thản nhiên.

      chỉ biết, nếu là sao có thể làm ra loại ‘kinh hỉ’ này cho , quả nhiên sau lưng vẫn là có cao nhân chỉ điểm.

      “Còn hát?” Nhan Phúc Hiên đẩy , giọng thúc giục.

      Trường hợp cũng làm lớn như vậy, đừng đột nhiên thu tay lại làm khiến mất mặt mà!

      Sài Ngạn Quân khó hiểu nhìn ta, “ phải hát?”

      Vô nghĩa! “Đương nhiên là phải hát, phải là cậu muốn cầu hôn sao? Đương nhiên phải hát, xuất ra chiêu lãng mạn nhất này, đảm bảo ấy lập tức chạy xuống lầu em đồng ý.”

      Hừ! Nếu phải nhìn ở khả năng cậu ta cả đời cũng chỉ có lần cơ hội này ôm được người đẹp về, ta đưa sáng ý tốt như vậy cho cậu ta dùng sao?

      Đây vốn là bảo bối áp dưới đáy hòm ta định lấy ra cầu hôn đấy!

      “Nhanh chút! Mình giúp cậu mở nhạc!” Vì giờ phút này, dàn thanh cực lớn mà ta mượn được cuối cùng cũng phát huy công dụng rồi.

      Khúc dạo đầu của bài hát chậm rãi vang lên, vốn tiếng người ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều dời về phía người Sài Ngạn Quân.

      Nhận được bạn tốt cổ vũ, hít hơi sâu, ngẩng đầu nhìn bóng người nho đứng bên cửa sổ, tuy rằng thấy biểu cảm mặt , nhưng trong đầu lại lên gương mặt khéo cười duyên dáng của , vừa nhớ , vừa thong thả hát lên ca từ theo nhịp nhạc.

      Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh tình của

      Để mỗi câu ca từ cảm động em, để nốt nhạc chạm đến tim em

      Chỉ hi vọng em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

      có nhiều hoa lệ kinh hỉ nhưng lại có ấm áp giấu ở đáy lòng

      Kỷ niệm nghĩ đến mỉm cười muốn tặng cho em

      đủ tri kỷ luôn quên em bận làm việc đặt tình ở trong góc

      Em tình dễ dàng lại để em mình cố gắng tiếp tục thế nào

      ra rất khẳng định em chỉ là luôn cho rằng cái gọi là tình tâm ý tương thông

      Hóa ra vẫn còn nỗ lực học cách ra lời

      Chỉ hi vọng bài hát này có thể trở thành chứng minh cho tình của

      chỉ đơn thuần là ca khúc đại biểu lời muốn

      Chỉ hi vọng em có thể trở thành tác phẩm đại biểu cho hạnh phúc

      cần cố ý thiết kế hạnh phúc đơn giản ngọt ngào khó được

      Để em trở thành tác phẩm đại biểu của , để tác phẩm này thành kỷ niệm tình của đôi ta

      Hóa ra dễ dàng để cho em biết: em

      Ca khúc hát xong, tất cả mọi người vì chân tình biểu lộ mà im lặng, lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lên người nữ chính ở lầu 6, chờ mong nữ chính chạy xuống vui mừng mà khóc sau đó lớn tiếng em cũng .

      Chỉ có điều sau khi Nguyên Tiểu Thu nghe thấy lời tỏ tình làm người ta cảm động xong, lại đột nhiên mặt biểu cảm quay đầu rời khỏi cửa sổ, khiến mọi người kinh ngạc.

      Nhất là Nhan Phúc Hiên, càng thể tin được kế hoạch cầu hôn mình tỉ mỉ an bài cũng chỉ đổi được cái liếc mắt lạnh lùng của nữ chính, sau đó mặt biểu cảm rời .

      Bây giờ là chuyện gì xảy ra?

      Mọi người ở đây còn kinh ngạc thôi, đồng thời, trong đám người đột nhiên trận xôn xao, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn qua đó, phát nữ chính Nguyên Tiểu Thu đạp giày cao gót chạy ra.

      Sài Ngạn Quân treo lên nụ cười yếu ớt, đứng tại chỗ chờ tiến lên.

      dâu của .

      Nguyên Tiểu Thu lao ra cửa công ty, nhắm ngay phương hướng của , để ý bản thân mặc âu phục liền ra sức nhảy lên, trực tiếp nhào vào giữa đôi tay của .

      gắt gao ôm , kích động kém chút ra lời.

      Sao .... làm sao có thể làm ra chuyện làm người ta cảm động như vậy chứ!

      Hỏng bét! cảm thấy mình sắp biến thành mít ướt rồi!

      “Xem ra em thích kinh hỉ này?” như vậy, có thể so đo tội danh hãm hại của người nào đó rồi. Sài Ngạn Quân thầm nghĩ.

      “Thích thích.... Chính là...” Nguyên Tiểu Thu đỏ mặt dám từ trong lòng ngẩng đầu lên.

      Trời ạ! còn mặt mũi làm ở đây nữa rồi.

      Cảm nhận được tầm mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng, hai người vốn thích náo động bỗng cảm thấy xấu hổ, hai tay ôm lấy nhau biết có nên buông ra hay .

      Kịch tình chuyển biến 180 độ, vốn cho rằng đây là tiết mục hoa rơi có ý nước chảy vô tình, khi nữ chính vô cùng cảm động nhào vào trong lòng nam chính liền biến thành kịch vui viên mãn, cũng khiến Nhan Phúc Hiên sau nửa ngày sửng sốt rốt cuộc phản ứng kịp, cầm lấy loa phóng thanh giải vây giúp hai người xấu hổ này.

      “Người em, cậu còn chưa chuyện quan trọng nhất ngày hôm nay, mau để những người khác có thể trở về làm việc, bằng ông chủ trừ tiền lương đấy!”

      Câu hài hước này để mọi người cười ha ha, cũng khiến Sài Ngạn Quân và Nguyên Tiểu Thu càng thêm xấu hổ.

      Cầm lên bó hoa vừa rồi vì tiếp mà rơi xuống đất, Sàu Ngạn Quân quỳ chân, vẻ mặt nghiêm túc .

      miệng rất ngốc, uổng phí rất nhiều sách đọc, cho nên lúc này, chỉ có thể dùng câu ngốc nhất để cầu hôn em. Tiểu Thu, gả cho được ?”

      có lời tỏ tình triền miên sao?

      có gia tài bạc triệu lại thế nào?

      Phụ nữ muốn phải chính là mảnh tình và thành khẩn hứa hẹn của đàn ông sao?

      Hốc mắt Nguyên Tiểu Thu lặng lẽ rơi lệ, nhưng phải đau lòng, mà là vui sướng và cảm động.

      “Em rất keo kiệt, em thích ghen tỵ, em cố tình gây , em còn thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của , em là người phụ nữ hoàn mỹ, cho dù là như vậy, Sài tiên sinh còn muốn lấy em về nhà sao?” ngóng trông nhìn chậm rãi .

      “Cho dù em keo kiệt, nhưng cảm thấy em cần kiệm lo việc nhà thay ; cho dù em thích ghen tỵ, nhưng cảm thấy đó là chứng minh em ; cho dù em cố tình gây , vẫn có thể bao dung, cho dù em thường đánh vỡ giáo điều quy phạm lễ nghi của , nhưng có biện pháp giận em, bởi vì trong lòng em là người phụ nữ hoàn mỹ nhất! Cho nên, em đồng ý gả cho sao?” Sài Ngạn Quân biến từng khuyết điểm vừa thành ưu điểm thích, làm các bên cạnh cũng thấy cảm động lây, lại càng thêm oán hận đàn ông nhà mình tri kỷ.

      Còn Nhan Phúc Hiên lại là trợn mắt há hốc mồm nhìn . Lần đầu tiên cảm thấy hóa ra cậu ta phải mồn miệng vụng về, mà chính là cao thủ thâm tàng bất lộ thôi!

      Ai lãng mạn và tri kỷ nhất định phải dùng tiền tài xây lên đâu?

      Nước mắt chịu khống chế chảy dọc theo hai gò má, Nguyên Tiểu Thu nhận lấy bó hoa tay , nghẹn ngào , “Em đồng ý.”

      câu ‘em đồng ý’ của làm khí ở trường lên đến mức cao nhất, thoáng chốc tiếng vỗ tay vang lên, thay bọn họ dâng lên lời chúc phúc lớn nhất.

      Nhưng trong tiếng chúc phúc, lại chứa ánh mắt lạnh như băng, đứng ở góc tường vẻ mặt phẫn hận nhìn màn này.

      Ánh mắt này nhìn thẳng về phía Nguyên Tiểu Thu, như là muốn xé nát ra.

      Chỉ tiếc tất cả mọi người đều ăn mừng thay Sài Ngạn Quân cầu hôn thành công, có người chú ý đến khác thường của kia.

      Đương nhiên, cũng có người chú ý đến sau lưng hạnh phúc này, sắp nhấc lên sóng to gió lớn.
      Tiểu yêu tinh thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8.2

      Editor: Linh

      gian phòng tối đen, trong phòng chỉ có ánh đèn mỏng manh, gian yên tĩnh quỷ dị làm người ta cảm thấy đáng sợ, cầm ảnh chụp tay thào tự , càng tăng thêm mấy phần kinh sợ.

      Ngạn Quân, xem tinh thần vẫn phấn chấn cởi mở như vậy, giống như ánh mặt trời chiếu sáng cuộc sống u tăm tối của em, nhưng vì sao hôm nay có thể làm ra loại chuyện biết xấu hổ như vậy đây?” tay là tấm ảnh chụp chung của Sài Ngạn Quân và Nguyên Tiểu Thu, ánh mắt mê mang giọng .

      Đột nhiên, ánh mắt vốn là ái mộ của chuyển thành độc ác, còn dùng sức xé đôi ảnh chụp chung của hai người, đáp phần của Nguyên Tiểu Thu xuống đất giẫm chân lên, giống như là côn trùng có hại gì đó.

      “Đều do người phụ nữ xấu này, đều do con côn trùng có hại biết tên này, hại Ngạn Quân của tao sinh bệnh, trở nên chút cũng giống .

      “Đúng! sai! Đều là mày sai! Nếu mày xuất , Ngạn Quân vĩnh viễn đều là của tao! Ha ha...” xong ánh mắt của lại dần dần mê ly, sau đó đột nhiên cười rộ lên.

      sai! Chỉ cần ta còn, Ngạn Quân trở lại bình thường.

      Ngạn Quân trở về là Ngạn Quân chỉ thuộc về mình ta, bọn họ cũng nhau đọc thơ, cùng nhau thảo luận lão Trang cùng nhau nghiên cứu Tiêu Dao Du.

      sai, chỉ cần chết…

      Ánh mắt lạnh lẽo nhìn ảnh chụp bị giẫm nhăn mặt đất, khéo miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.

      ~*~

      loại người trước khi cầu hôn chưa từng đến nhà bạn sao? Nếu tính lái xe đưa đến dưới lầu?

      người bình thường cũng thể ở sau màn cầu hôn kinh thiên động địa, về nhà bạn tiếp tục làm lãng mạn, mà là vội vàng làm hoa thủ công!

      Nhưng kì lạ là Sài Ngạn Quân đúng là như vậy, hơn nữa chỉ mình bị kéo đến nhà Nguyên Tiểu Thu giúp đỡ làm hoa thủ công, mà ngay cả Nhan Phúc Hiên tan làm sớm cũng thể may mắn thoát khỏi, ba người vây quanh bàn trong phòng Nguyên Tiểu Thu, chân tay luống cuống làm hoa thủ công.

      “Ai~ người em, sở thích của bà xã tương lai của cậu đúng là khác với người thường, thích cái gì thích, lại thích làm hoa thủ công cành kiếm được bao nhiêu tiền này?” Nhan Phúc Hiên ở lần dính hoa hỏng thứ N, rốt cuộc nhịn được lên tiếng oán hận.

      “Hoa thủ công có cái gì tốt? Trợ cấp chi phí trong nhà đấy!” Nguyên Tiểu Thu tức giận lại.

      “Trợ cấp chi phí trong nhà cái gì chứ! Chẳng lẽ em biết chỉ tính thu nhập của cậu ấy cũng đủ để em ở nhà làm thiếu phu nhân sao, vậy còn cần làm hoa thủ công để trợ giúp chi phí trong nhà làm gì chứ?” Nhan Phúc Hiên vẻ mặt ‘em biết tốt xấu’ .

      Xin nhờ! Hai người này kết giao cũng quá kỳ quái rồi!

      Cái gì cũng biết, cái gì cũng ràng, như vậy cũng có thể loạn nhau sao?

      Người em này của ta tuy rằng sống trong ngôi nhà cũ mười mấy năm tuổi, chiếc xe sắp hỏng đưa đến bãi rác, nhưng đây có nghĩa là cậu ấy có tiền đúng ? Phải biết rằng từ sau lần ta cẩn thận nhìn thấy sổ tiết kiệm của cậu ấy mới biết được, người em này của ta đúng là thâm tàng bất lộ, kiếm được nhiều hơn so với bất cứ ai, lại ngay cả cổ họng cũng rên, tiêu chuẩn phú nhị đại ở .

      Chính là người ngoài biết cũng sao, nhưng ngay cả bạn nhận lời cầu hôn của người ta rồi còn biết, có phải là rất khoa trương hay ?

      “Em biết tiền lương của ấy nhiều hơn em, nhưng bây giờ là mùa thịnh vượng, nếu ngày nào đó ế ẩm, làm sao bây giờ?”

      “Là em tìm hiểu ràng, cậu ấy...” Nhan Phúc vốn định kéo bạn tốt lên, nhưng dưới ánh mắt của người nào đó lại ngoan ngoãn ngồi trở lại vị trí của bản thân dính hoa thủ công.

      “Hừ hừ! thôi!”

      là! Loại phụ nữ kiêu ngạo lại cố tình gây như vậy, biết cái tên Sài Ngạn Quân này thích ấy ở điểm nào cơ chứ? ta vụng trộm than thở trong lòng.

      Thở dài mấy hơi, Nhan Phúc Hiên rời tầm mắt lên người bạn tốt thủy chung chuyện, “Xin nhờ cậu! Quản bà xã tương lai của cậu cho tốt, luôn hé răng để tôi bị ấy bắt nạt, cậu làm như vậy cảm thấy làm bạn tốt thất vọng sao?”

      Sài Ngạn Quân nhàn nhạt cười nhưng cũng chưa gì, chỉ nhìn về phía vẫy vẫy tay, Nguyên Tiểu Thu lập tức nhào vào lòng vẻ mặt cười ngọt ngào.

      ấy chỉ báo thù hôm nay cậu ác chỉnh bọn mình mà thôi.” cần giải thích cũng có thể đoán được đại khái.

      Sau khi trải qua buổi sáng cầu hôn quá mức rung động xong, chỉ bọn họ trở thành tâm điểm của mấy công ty phụ cận, cũng bị tăng thêm ít phiền nhiễu nhỉ!

      Mặc dù có chút xin lỗi bạn tốt giúp hiến kế, nhưng ai bảo cậu ta ác chỉnh bọn họ như vậy, cho nên cũng mở mắt nhắm mắt tùy .

      sai sai!” Nguyên Tiểu Thu đồng ý .

      A~ quả nhiên chỉ có hiểu .

      “Chẳng qua mình cũng nghĩ đến ấy tạm thời tìm đến nhiều hoa thủ công như vậy.” Điểm này ngay cả Sài Ngạn Quân cũng rất kinh ngạc.

      Vừa nhắc đến tồn tại của hoa thủ công này, Nguyên Tiểu Thu lập tức đỏ mặt xấu hổ.

      Hỏng bét! Dù sao cũng thể muốn , lúc trước cho rằng bắt cá hai tay, cho nên nhận đống hoa thủ công về nhà, mỗi ngày sau khi tan tầm liền nhốt mình trong nhà làm hoa thủ công xả giận, kết quả bây giờ tình cảm khôi phục ngọt như mật, làm xong hoa thủ công, đành phải tìm người hỗ trợ tiêu hóa thôi!

      Nếu ra chuyện này, nhất định bị cười chết!

      “Đúng vậy đó! Hoa thủ công này lấy từ đâu ra vậy?” Nhan Phúc Hiên tò mò hỏi.

      “Ách... Cái này...” đột nhiên cà lăm lên lời.

      “Cái này cái gì?” Bị buộc đến cùng, Nguyên Tiểu Thu dứt khoát vỗ xuống bàn, giọng điệu hung ác : “Làm hoa thủ công tay là được rồi, quản nó từ đâu đến làm gì.”

      Lập tức bị bộ dạng hung dữ của dọa sợ, ta rút lui vài bước.

      “Tính khí kém như vậy, xem ra sau này cho dù hai người kết hôn, có lẽ cũng cần người kia đến quấy rối mới đúng.” Vừa xong, Nhan Phúc Hiên như là ý thức được mình cái gì nên , lập tức ngậm chặt miệng.

      “Người kia?” Nguyên Tiểu Thu đưa ra nghi vấn với nhân vật quen đột nhiên xuất .

      Nhất thời thân thể Sài Ngạn Quân cứng đờ, vẻ mặt phức tạp nhìn Nhan Phúc Hiên, ý bảo ta được tiếp tục hết.

      Thấy bạn trai vẻ mặt thích hợp, chỉ biết nhất định là có chuyện mà biết, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến nhân vật quen nào đó.

      Theo trực giác phụ nữa của đến đoán, nhân vật quen này, tám chín phần mười là phụ nữ.

      “Người kia làm sao? Sao hai người tiếp?”

      Sài Ngạn Quân cúi đầu nghĩ trả lời, mà Nhan Phúc Hiên dưới ánh mắt áp bức của người nào đó cũng dám .

      Dù sao chuyện của người kia luôn là điều cấm kị.

      Mà điều cấm kị này giống như kíp nổ giấu trong cuộc sống của Sài Ngạn Quân, tùy thời đều khó khả năng phát nổ.

      khí yên tĩnh trầm mặc kéo dài, Nguyên Tiểu Thu có tiếp tục hỏi đến cùng, nhưng lại ngừng dùng ánh mắt suy nghĩ sâu xa nhìn hai người bọn họ, muốn tìm được chút dấu vết còn sót lại.

      Mà Sài Ngạn Quân cái gì cũng , sắc mặt thâm trầm làm hoa thủ công, ngay cả Nhan Phúc Hiên vừa rồi cẩn thận lộ miệng lúc này cũng dám tiếp tục oán giận, ra sức dính hoa thủ công.

      Ba người vất vả mới dính xong hòm hoa thủ công lớn, Nguyên Tiểu Thu vừa mới muốn mở miệng, bị Sài Ngạn Quân nhanh hơn bước đánh gãy.

      “Xong rồi, mình đưa cậu về.”

      Bọn họ là xe của ánh đến, cho nên nếu Nhan Phúc Hiên muốn về nhà chỉ có thể nhờ xe về.

      Lạnh mặt, Nguyên Tiểu Thu đứng trước mặt , “ xác định hôm nay muốn đưa ấy về nhà sao?”

      “Ừ, buổi sáng xe của cậu ấy để ở công ty, đưa cậu ấy trở về là phải.” Sài Ngạn Quân dám ngẩng đầu nhìn , bởi vì biết đây chỉ là lấy cớ.

      sợ nếu ở lại phải đối mặt với câu hỏi và giải thích.

      Bây giờ còn chưa chuẩn bị sẵn sàng với về chuyện của người kia, hơn nữa cũng biết nên với thế nào.

      ấy cũng phải là phải đưa thể, tự ấy cũng có thể tắc xi về nhà!” Nhìn thấu lấy cớ, Nguyên Tiểu Thu trực tiếp vạch trần.

      Nhan Phúc Hiên đứng giữa hai người bọn họ, rất có ảo giác bản thân mình là kẻ thứ ba.

      Xin nhờ! ta về nhà thế nào cũng được, chính là cần lại tiếp tục ầm ĩ mà! ta đứng ở giữa như vậy rất xấu hổ, trong lòng ta thầm nghĩ.

      Cho dù Sài Ngạn Quân lấy cớ bị vạch trần, nhưng vẫn tự nhiên cầm lấy chìa khóa, định cứ như vậy vong qua ra cửa.

      xoay người nhìn bóng lưng của , lạnh lùng , “Đêm qua có chuyện muốn với em, thậm chí còn khiêng em từ nhà ăn, nhưng bây giờ sao? Chính cái gì cũng , thầm nghĩ cứ như vậy xoay người tránh ra, xem em là vợ sao? Hay đó chỉ là muốn làm phụ nữ vui nên diễn vậy?”

      rất ràng phải người như vậy, nhưng người nổi nóng, chính là nhịn được muốn như vậy.

      Sài Ngạn Quân quay đầu lại, làm người ta thấy vẻ mặt , nhưng bóng lưng trầm mặc này, lại làm người ta nhìn ra được đè nén.

      định giải thích với em cũng sao, bởi vì em có biện pháp giữ chặt , cũng có biện pháp khiêng , nhưng em chỉ cho thời gian ba ngày, cẩn thận ngẫm xem nên giải thích thế nào, bằng ... Chúng ta liền nhìn rồi làm thôi!” dứt lời, ánh mắt nhìn sang Nhan Phúc động cũng dám động ở bên cạnh, “Hai người về !”

      “Đợi chút, có nhất định phải làm cương như vậy ?” ta sốt ruột nhìn hai người trái phải, bắt đàu oán hận bản thân sao lại lắm miệng như vậy.

      người kỳ quái cố chấp đến cực điểm, người nhận được đáp án bỏ qua, nhưng là có ai cúi đầu trước, điển hình của chữ loạn.

      cần lo lắng, đây là vấn đề của bọn em.” dỗi .

      Ngóng nhìn bóng lưng quay đầu lại của Sài Ngạn Quân, trong lòng Nguyên Tiểu Thu có oán giận, nhưng vẫn nhịn được mà đau lòng cho .

      Người đàn ông này... Thế nào cũng phải cố chấp như vậy à!

      Nhan Phúc Hiên đứng ở bên tiện , chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

      Ai! Thôi! Vấn đề giữa tình lữ bọn họ để bọn họ tự giải quyết thôi!

      ta quản được, cũng muốn quản rồi.

      Buổi tối vốn phải ngọt như mật lại vì câu vô tâm của bản thân mà biến thành như vậy, xem ra đêm nay chỉ có hai người mất ngủ, ta cũng phải chịu lương tâm khiển trách cả đêm rồi.

      ~*~

      Sáng sớm, Nhan Phúc Hiên mang theo hai quầng thâm to đùng mắt vào công ty, sau khi phân phó thư ký pha giúp mình chén cafe đen vừa thơm vừa đặc xong, giảm bớt chuyện phiếm với thư ký như bình thường, trực tiếp vào trong văn phòng, định làm việc cho tốt để miễn bản thân lại suy nghĩ miên man.

      Chân vừa tiến vào văn phòng, trong mắt đột nhiên thấy bóng người, khiến ta kém chút nữa cho rằng hai mắt mình có xảy ra vấn đề gì hay , bằng sao có thể nhìn đến người có khả năng xuất vào lúc này.

      “Nguyên Tiểu Thu?” ta kinh hô.

      “Là em.” có chuyện bé xé ra to và ủ rũ giống ta, Nguyên Tiểu Thu tinh thần sảng khoái, ngay cả chút dấu vết mất ngủ cũng có.

      “Xem ra ngày hôm qua em ngủ rất ngon.” Nhan Phúc Hiên móc.

      Có lầm hay ? ta mất ngủ thức trắng đêm, ngay cả bữa sáng cũng nuốt trôi, kết quả nhân vật nữ chính người ta lại ăn ngon ngủ no, chút ảnh hưởng cũng bị?!

      “Ngủ cũng tệ.” Treo lên nụ cười yếu ớt, Nguyên Tiểu Thu coi lời móc của ta thành gió thôi bên tai, chút để ý.

      “Phải ? Như vậy, có thể xin hỏi chút người ngủ rất ngon, em là đặc biệt đến cười nhạo người cho rằng làm tình lữ chia tay, kết quả cả đêm mất ngủ là sao?” Nhan Phúc Hiên giọng điệu ác liệt .

      “Đây cũng phải.” cũng nhàm chán như vậy! Lắc lắc đầu, Nguyên Tiểu Thu , “Em đến đây là muốn nghe chuyện hôm qua còn chưa xong.”

      “Chuyện hôm qua còn chưa xong?”

      “Chính là chuyện có liên quan đến ‘người kia’.”

      phải em chờ cậu ấy cho em đáp án à? Sao lại có thể chạy đến đây hỏi trước chứ?” ta hiểu đưa ra nghi vấn.

      Uống ngụm hồng trà thư ký vừa mới bê vào, Nguyên Tiểu Thu ngẩng đầu nhìn ta, nhanh chậm : “Phiên bản ấy em đương nhiên phải nghe, chỉ có điều cũng biết, sau khi có người như vậy khiến người khác đàm tiếu, khả năng ấy đồng ý ít đến thương cảm, nên để ngừa vạn nhất em phải đến hỏi trước!”

      ta sửng sốt, nhưng ngay lập tức nở nụ cười hiểu , “như vậy à.”

      “Cho

      nên bây giờanh có thể đầu đuôi câu chuyện cho em biết ?”

      Nhắc đến đề tài này vẻ mặt Nhan Phúc Hiên có chútthayđổi, vẻ mặtnghiêm túc,làm NguyênTiểu Thu cũng nhịnđược mà nghiêm túc theo.

      đến đầu sofa khác ngồi xuống, ta còn chút nôn nóng rút ra điếu thuốc lá và bật lửa châm thuốc, ánh mắt sâu lắng nhìn phương xa, nhớ lại chuyện năm đó.

      “Năm ấy bộn cùng tham gia quân ngũ, cho nên đối chuyện tình chi tiết cũng ràng lắm, ra những chuyện biết cho em nghe.”

      Vòng khóichậm rãi bay lên, tiêu tán trong trung, giọng của Nhan Phúc Hiễn cũng phập phồng bắt đầu :

      nhớ năm đó chuẩn bị xuất ngũ,cậu ấy thi đỗ tiến sĩ, bởi vì lúc trước có viết mấy phần luận văn nên cũng bắt đầu có chút tiếng tăm trong giới học thuật, chuyện này lúc đó rất chấn động, bởi vì nghiên cứu sinh lại có thể viết ra luận văn của riêng mình, cho dù là thiên tài cũng đủ, cho nên sau này có số trường học tranh nhau mời cậu ấy làm giảng sư khách mời. Em cũng biết là người kia biết cự tuyệt, thường thường chỉ cần cậu ấy có thời gian rảnh, người ta nhất định phải mời , cho nên mới có thể ở chỗ đó quen biết người kia.”

      “Sau đó sao?”

      “Sau đó?” Nhan Phúc Hiên lạnh lùng cười, “Nào có cái gì sau đó! Người kia biết có bệnh hay giả, liền bắt đầu giống biến thái theo đuổi cậu ấy, lợi dung tất cả mọi dịp cậu ấy chỗ nào cũng đều theo, thậm chí còn có thể phát điên làm tổn thương người khác, cuối cùng cậu ấy lên lớp, bất đắc dĩ chỉ có thể nghỉ học ở nhà, sau đó lấy học thuật làm hứng thú, chạy đến tiếp nhận nghề gia đình.”

      “Chuyện này hình như có chút giống với lời ấy trước đây?”Nguyên Tiểu Thu ý thức được lời vừa rồi của ta và phiên bản nghe được có chút khớp.

      biết cậu ấy nhấtđịnh với em, câu ấy tựnguyện tiếp nhận nghề của ba, sau đó học thuât chính là chúthứng thú của bản thân đúng ?”

      sai, sao ...” nghi hoặc nhìn ta.

      làm sao mà biết được phải ?” Nhan Phúc Hiên dụi điếu thuốc, “Bởi vì cậu ấy muốn đổ tất cả mọi chuyện lên ngườingười khác, cho nên đến cuối cùng cậu ấyđều luôn như vậy, chỉ có điều cũng sai biệt lắm! Dù sao từ khi cậu ấy bắt đầu vào đại học đến công trường hỗ trợ ba mình, cho nên cậu ấy như vậy, cẩn thận suy nghĩ cũng thấy gì kỳ lạ.”

      “Nhưng bây giờ ngẫu nhiên ấy cũng vẫn lên lớp phải sao?” Đây có nghĩa là chuyện tình được giải quyết rồi à?

      “Đây cũng chỉ là chuyện gần năm trở về đây mà thôi.” ta cúi xuống, “Sau này nghe hình như người kia bị đưa ra nước ngoài, nhưng xác định được, thẳng đến năm gần đây nghe người kia có dị trạng nào khác, cậu ấy mới bắt đầu tiếp tục nhận lời mời của nhà trường, dù sao ở phía trường học có thể lấy đến khá nhiều tài nguyên nghiên cứu, cậu ấy coi như thử thờivận, tin tưởng bản thân xui xẻo như vậy.”

      “Phải ? Cho nên em mới biếtsự tồn tại của người này sao!” Cúi đầu, Nguyên Tiểu Thu .

      Tuy ta nhàng bâng quơ, nhưng biết sau lưng chuyện này chỉ đơn giản như vậy, nhất là cá nhân người nào đó cóchút hành vi điên cuồng.

      “Người kia lànữ đúng ?” đột nhiên hỏi.

      Nhan Phúc Hiên sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đây được xem là trực giác của phụ nữ sao? Cho dù chưa , cũngbiết là người phụ nữ khác.”

      “Tính !” Mục đích hôm nay đạt được, Nguyên Tiểu Thutao nhã đứng lên, cầm lấy cặp tài liệu của bản thân, sau đó cúi người chào ta, “Cảm ơn hôm nay với em chuyện này, em nghĩ em biết tiếp theo em nên làm gì rồi.”

      xong, xoay người chuẩn bị rời , vừa kéo cửa ra, sau lưng truyền đến thanh nghi vấn của ta, “Đợi chút, nếu đến cuối cùng câu ấy vẫn với em, em chia tay với cậu ấy sao?”

      Nhất tưởng đến tối hôm qua bạn tốt vì câu kia mà mặt mày trầm lái xe đưa ta về nhà, ta dám tưởng tượng nếu hai người chia tay...

      “Em có rằng em muốn chia tay với ấy sao?”Nguyên Tiểu Thu xoay ngươi,thần bícười.

      “Nhưng là phải đêm qua emnói...”

      “Em là nhìn làm, nhưng có nghĩa là em muốn chia tay đúng ?” Quả nhiên, bạn tốt của ngan ngốc cũng có chút thông suốt, lời tùy tiện cũng có thể nghiêm túc thành như vậy.

      “Có ý gì?”

      “Có ý gì?” Nguyên TiểuThu ở trong lòng cười trộm, nhưng mặt vẫn là biểu cảm bíhiểm:“ xem?”

      Đáp án phảituyên bố vào lúc giây cuối cùng mới có ý tứ, về phần tại sao...

      Trước để thắt cái nút thôi!
      Last edited by a moderator: 4/1/15
      B.Cat thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9.1

      Editor: Linh

      Mặc dù ba ngày trôi qua kể từ khi biết tồn tại của người kia, nhưng lúc này Nguyên Tiểu Thu vô cùng tin tưởng, nếu có thần kinh mẫn cảm, chắc là nhân vật trong truyền thuyết kia trở lại.

      Nghĩ đến chuyện này, cười khổ nhìn bản thân nằm ở giường.

      Hai tay quấn đầy băng vải, chân cũng đeo thêm cái mặt rùa to, thoạt nhìn rất giống dân chạy nạn.

      Mà tất cả điều này đều là chiến tích của ba ngày qua.

      Tay chân bị trầy da là vì bị bồn hoa nện xuống vỡ thành mảnh tạo thành vết thương, còn vô cùng quỷ dị, vì ở phía chỗ bồn hoa rơi xuống, có mơ hồ nhìn thấy bóng người chớp lên.

      Mà ngắn ngủi trong vòng vài ngày, việc bồn hoa rơi xuống ngoài ý muốn này hầu như ngày xuất hai lần.

      Đương nhiên! Nếu vẻn vẹn chỉ có như vậy, đặc biệt liên tưởng đến người kia, mà do ba ngày này, vô luận ở hộp thư hay phía dưới khe cửa nhà đều có tờ giấy, giấy mực nước đỏ tươi viết muốn rời khỏi hoặc là tìm chết linh tinh, khiêu khích ràng như vậy nếu còn chưa hiểu , vậy ánh mắt của bị mù rồi.

      Chẳng qua hình như nhẫn nại của người kia rất kém, sau khi diễn chơi hai ngày rốt cuộc nhịn được, thế nhưng hôm nay khi tan tầm về nhà đẩy ra đường cái, tuy rằng gặp may bị xe đâm chết, nhưng cũng bị trật mắt cá chân, dự đoán mấy ngày nữa cũng chỉ có thể xin nghỉ phép ở nhà rồi.

      “Aiz aiz, bây giờ nên làm cái gì đây?” Trừng trần nhà, Nguyên Tiểu Thu bất đắc dĩ than thở.

      Bây giờ chân của sưng to giống mặt rùa, muốn động cũng động được, nhưng nếu gọi điện thoại muốn đến, cả người toàn vết thương như vậy cũng khó có thể giao đãi, aiz!

      Chỉ có điều, đầu ngan ngốc này cũng nhẫn tâm, cho ba ngày thời gian suy nghĩ, liền quan tâm ba ngày?!

      Đến bây giờ, khắp người toàn vết thương, còn thấy gọi nửa cuộc điện thoại đến, là...

      Nguyên Tiểu Thu còn oán giận, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, liếc nhìn màn hình cái. phải là người vừa mới oán giận hay sao?!

      Hừ! Bây giờ mới gọi đến, xem chỉnh chút mới lạ!

      Hắng giọng, làm giọng của bản thân có cảm giác hơi khàn khàn tí, mới nhấn nhận điện thoại, ra vẻ suy yếu , “Em... em sắp... Em sắp được...” Xem có hù chết ! Hừ!

      “Tiểu Thu, Tiểu Thu em làm sao vậy?” Quả nhiên, Sài Ngạn Quân ở đầu bên kia điện thoại gấp đến độ ngay cả trầm ổn bình thường cũng còn.

      “Em...” Em sắp cười chết rồi! Nguyên Tiểu Thu mới chữ, vì tránh bị lộ, chỉ có thể ôm bụng cười trộm rồi vội vàng ngắt điện thoại.

      Điện thoại đột nhiên bị cắt đứt, Sài Ngạn Quân đực ra trừng mắt nhìn di động lát, sau đó mới hồi phục tinh thần lại quơ lấy chìa khóa xe liền xông ra ngoài.

      Tiểu Thu, em ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì đó!

      ~*~

      Chuông cửa điên cuồng vang lên, như là muốn bức chủ nhà mau mau ra ngoài—

      “Đến đây! Đến đây! thể cảm thông bây giờ tôi chỉ có thể nhảy cò đến hay sao? là, đến cùng là.... A—” Nguyên Tiểu Thu vừa nhảy lò cò vừa than thở.

      Vừa mở cửa ra cả người bị người nào đó gắt gao ôm vào trong lòng, kém chút thở nổi.

      “Đợi chút! Đợi chút!” Giãy dụa đẩy ra, thở gấp từng ngụm, “Em đều sắp tắt thở rồi!” Rống, chẳng lẽ biết dáng người mình rất cao lớn hay sao?

      Nghe oán giận như vậy, lúc này Sài Ngạn Quân mới nới rộng vòng tay, lo lắng nhìn từ xuống dưới lần, khi nhìn thấy người quấn đầy băng vải, sắc mặt liền trầm khó coi.

      “Đây là có chuyện gì?” Mới chỉ có ba ngày người đầy vết thương, nếu chậm mấy hôm nữa mới gọi điện thoại, phải là nên trực tiếp đến bệnh viện thăm đấy chứ?

      Thuận theo ánh mắt của nhìn về phía băng vải và vết thương vì mặc quần sooc nên thể che dấu, chỉ có thể cười gượng giải thích, “Ngoài ý muốn, tất cả đều là ngoài ý muốn.”

      dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào , “Tiểu Thu, em cảm thấy tin tưởng cái cớ ngoài ý muốn này sao?”

      “Ách.... Hình, hình như ...” Bị vẻ giận dữ khó có được của dọa sợ, lặng lẽ lui về phía sau bước, lại quên bây giờ bản thân mình bị thọt chân, thể trọng cả thân thể ổn ngã về phía sau.

      “Em làm gì vậy?” Kịp thời ôm được , tránh cho bị ngã xuống, Sài Ngạn Quân nhịn được rống to.

      Sao biết quý bản thân mình như vậy đây? ràng cũng bị thương thành như vậy, còn biết chăm sóc bản thân?

      Bị rống to, Nguyên Tiểu Thu vô tội nháy nháy mắt, “Em có mà.... chỉ là muốn lùi về phía sau...”

      Hôm nay bị sao vậy? Chẳng lẽ phát ra vừa rồi trong điện thoại là chỉnh sao? Nếu , vì sao hôm nay lại hung như vậy?

      Nhìn mặt , còn có giọng điệu nghiêm khắc này, lập tức khiến cảm thấy vô cùng oan ức.

      Cái gì chứ... mạc danh kỳ diệu bị hại như vậy đủ oan ức, vậy mà còn hung !

      “Làm gì ba ngày chẳng quan tâm đến em, bây giờ đến đây, ngược lại còn liều mạng hung em hả!” Ngón tay chọc chọc ngực em, Nguyên Tiểu Thu vừa lòng mặt trượt xuống giọt nước mắt oan ức.

      Giọt nước mắt yên lặng rơi xuống, môi đỏ mọng quật cường khẽ nhếch, để bản thân phát ra tiếng khóc, mắt to ngập nước mang theo lên án luôn luôn trừng .

      Nước mắt của khiến Sài Ngạn Quân bởi vì lo lắng mà tức giận lập tức biến mất, khẽ thở dài, biết phải làm sao đanh dịu dàng ôm vào lòng lần nữa.

      “Là tốt, chỉ là rất lo lắng... Mới có thể nhịn được mà to tiếng với em chút.” dịu dàng .

      “Lo lắng?” ngẩng đầu nhìn , vẻ mặt tin, “Nếu lo lắng như lời , ba ngày nghe hỏi, hôm nay mới gọi điện thoại đến sao?”

      Điều này mới là lý do quan trọng khiến tức đến nội thương.

      cho thời gian ba ngày, liền ba ngày sau mới gọi điện đến, vậy nếu năm, có phải cũng giống Vương Bảo Xuyến chờ bên cạnh điện thoại năm hay ?

      cần thời gian suy nghĩ kĩ càng, có liên quan đến chuyện.... của người kia.” Sài Ngạn Quân nhàn nhạt .

      Người kia là nhân vật rất quan trọng trong sinh mệnh qua của , có biện pháp phủ nhận bởi vì người kia buông tha cho rất nhiều, đương nhiên cũng đạt được rất nhiều, ví dụ như .

      Chỉ có điều, nếu tất cả hành vi đều hướng về phía còn chưa tính, nhưng là y theo kinh nghiệm trải qua, người kia thường tác động đến người bên cạnh , đây mới là điều khiến do dự biết có nên ra hay .

      Huống hồ loại chuyện vẻ vang này, cũng biết nên mở miệng thế nào mới tốt.

      “Nghĩ cái gì?”

      “Nghĩ nên chuyện xưa này với em như thế nào.”

      Sài Ngạn Quân nhăn mày, nhớ lại đoạn chuyện cũ sớm muốn nhớ lại...
      B.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :