Chương 3.2
Editor: Linh.
Vụng trộm dò xét bạn trai ngồi ở ghế lái, Nguyên Tiểu Thu càng ngày càng cảm thấy mình hiểu người đàn ông Sài Ngạn Quân này.
Ví dụ như, ràng là hẹn ăn cơm, còn đặc biệt đứng ở trước tủ quần áo chọn này chọn kia, cuối cùng chọn bộ âu phục mà bình thường khi ra ngoài tuyệt đối mặc, kết quả sao? chỉ nhìn thoáng qua, cái gì cũng chưa bày tỏ bảo lên xe.
Cái này cũng liền thôi, ngay cả ăn cơm ở đâu cũng khiến rất rất ngạc nhiên.
Bọn họ láy xe xuất phát từ trong thành phố, qua mấy nhà hàng, nhưng trừ bỏ đèn đỏ ra vẫn chưa dừng lại, tiếp theo lại qua chợ đêm, vẫn dừng, sau đó từ từ đến khi rời khỏi nội thành, từ từ về phương hướng mà hoàn toàn biết.
nhìn ra phía phong cảnh ngoài cửa sổ, phải là ‘ mảnh tối đen’.
Rất căng rồi! Bây giờ bọn họ đường thậm chí ngay cả đèn đường cũng có, định dẫn đến chỗ đất cằn sỏi đá nào ăn cơm đây?
“Xin hỏi chút, định mang em bán sao?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt hỏi người đàn ông lái xe kia.
thể trách có nghi ngờ này, nhìn vị trí bây giờ của bọn họ, cần là nội thành, căn bản chính là ở nông thôn thôi! Ngoài cửa sổ xe truyền đến tiếng ếch kêu, lớn đến có thể sánh bằng dàn hợp xướng rồi!
nghe thấy vấn đề của nhưng chỉ cười cười, trấn an , “Sắp đến chỗ hôm nay chúng ta ăn cơm rồi.”
“ xác định sao?” vẫn còn tràn đầy nghi ngờ.
“Vô cùng xác định.” Sài Ngạn Quân đưa tay chỉ chỉ cái nhà ba gian có ngọn đèn mỏng manh phía trước, “Bên kia chính là đích đến hôm nay của chúng ta.”
~ ~ ~ ~ ~
“Hô hô ~~ sao lâu vậy thấy cậu đến chỗ này của ăn cơm, kết quả vừa tới liền mang theo vị tiểu thư ha!” cái tát vỗ vào lưng Sài Ngạn Quân, giọng to mang theo nồng đậm chất giọng địa phương còn to hơn cả tiếng ếch kêu bên ngoài.
“ Vương, chính là lâu rồi chưa tới nên mới muốn đến dây nhìn xem.” lộ ra nụ cười khó có được, hào sảng đáp lại, “Đây là bạn em, Nguyên Tiểu Thu.”
“Xin chào, em là Nguyên Tiểu Thu.” bày ra tư thái tao nhã, treo lên nụ cười yếu ớt gật đầu.
“Rất vui khi được gặp em.” Vương ái muội liếc mắt nhìn , “Nhóc con, là dùng cách gì lừa gạt được con nhà người ta đấy?”
Sài Ngạn Quân đỏ mặt sờ sờ đầu có biện pháp trả lời, còn Nguyên Tiểu Thu là vừa thẹn vừa vui mừng giận liếc cái, tình ý yên lặng ở trong trung.
Thấy dâu mới thẹn thùng đến thốt lên lời, Vương cũng hỏi nhiều, trong lòng hiểu , chuyển sang chuyện khác hét to gọi vợ ở trong phòng, “Vợ ơi xào mấy món ngon, hôm nay phải cùng em Sài uống chén.”
“Biết! sớm bắt đầu chuẩn bị rồi!”
“Đến đến đến! Khó có được cậu dẫn bạn xinh đẹp như vậy đến, hôm nay chúng ta nhất định phải sảng khoái uống chén.”
Dưới ánh trăng, tiếng ếch kêu, hai người đàn ông ngồi bên cạnh bàn trà pha trà, vừa dùng trà vừa vui vẻ những chuyện gần đây, còn hai người phụ nữ sau khi ăn cơm xong cũng dời đồ uống của chính mình sang bên khác, chuyện riêng của phụ nữ.
“Cậu ấy là người đàn ông tốt đúng ?” Chị Vương mỉm cười chỉ chỉ Sài Ngạn Quân thủy chung mang theo nụ cười tao nhã, “Mặc dù có chút hiểu phong tình.” Nếu cũng để xinh đẹp như vậy ở bên này cùng chị chuyện phiếm.
Nguyên Tiểu Thu lộ ra cười khổ, “ phải có chút, em nghĩ, em sắp bị hiểu phong tình của ấy bức đến giơ tay đầu hàng rồi.”
có thể thông cảm cho lãng mạn, nhưng là bọn họ lần đầu tiên hẹn hò, người bạn là cứ như vậy bị ném sang bên, mà chỉ lo chính mình vui vẻ tán gẫu, khiến cho biết nên gì đối với loại tình huống này cho đúng.
Thấy mặt ủ mày chau, chị Vương lấy giọng điệu của người từng trải , “Thực ra đàn ông bọn họ cũng phải là hiểu phong tình, huống chi cho đến bây giờ cậu ấy cũng chưa từng dẫn nào đến chỗ chúng ta, em là người thứ nhất, lần này lên địa vị của em trong lòng cậu ấy tuyệt đối bất đồng đúng ?”
“ vậy chăng?” Đầu ngan ngốc kia có trong sạch như vậy?
“ .” Vỗ vỗ tay , chị Vương tiếp tục cho biết các bí mật liên quan đến Sài Ngạn Quân, “Em chẳng những là đầu tiên cậu ấy dẫn đến, cũng tuyệt đối là cậu ấy vô cùng quan tâm.”
“A? Vậy quan tâm của ấy cũng quá có cảm giác tồn tại rồi!” Bằng sao cảm giác được đây? dღđ☆L☆qღđ
“Đàn ông chính là thâm trầm, có chuyện cũng ra ngoài, bằng chờ chút nữa em hơi quay đầu, ánh mắt nhìn trộm phương hướng của cậu ấy biết.” Chị Vương ái muội .
Như vậy là có thể nhìn thấy quan tâm và chú ý của .
Nguyên Tiểu Thu nửa tin nửa ngờ làm theo lời chị Vương, hơi hơi quay đầu, dùng khóe mắt nhìn Sài Ngạn Quân vẫn chuyện phiếm, lại nhìn thấy trong lúc chuyện thỉnh thoảng liếc về phía , nhu tình trong ánh mắt kia đủ để say lòng người.
... khi nào dùng ánh mắt khiến người ta thẹn thùng này nhìn ?
“Xem ra em cuối cùng cũng chú ý đến động tác của cậu ấy, mặc dù vừa mới bắt đầu cậu ấy là chuyện với chồng chị, nhưng là ánh mắt vẫn ngừng liếc trộm em, như là sợ chị nuốt em vào đụng vậy.” Chị Vương trêu chọc .
Ánh mắt của người trẻ tuổi chính là giống, khiến cho Obasan ngồi bên cạnh như chị cũng bị thẹn thùng lây.
“Kia... nào có khoa trương như vậy đâu!” Vụng trộm dò xét liếc cái, Nguyên Tiểu Thu thẹn thùng trả lời.
“Có khoa trương như vậy hay , chờ đến khi hai người các em ở chung chỗ chẳng phải biết sao?” Chị Vương giọng điệu ái muội cười.
Còn chưa kịp hỏi xem chị đây là có ý gì? chị Vương lại đột nhiên đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mỏi, sau đó lớn tiếng .
“A a~~ Tôi cũng còn trẻ tuổi rồi! Mới muộn chút chưa ngủ liền chịu nổi, vẫn là để cho người trẻ tuổi cùng nhau tán gẫu thôi! nào! nào! Lão già ngủ thôi!”
“Từ từ, tôi còn có lời muốn cùng em Sài tán gẫu.”
“Tán gẫu cái gì? ngủ sớm mai dậy mà buồn ngủ đừng có kêu đó!”
xong, chị Vương để ý đến ý nguyện của chồng, tự mình kéo ông về phòng, còn quay đầu lại nháy mắt với Nguyên Tiểu Thu, cổ vũ nắm chắc cơ hội, cùng người đàn ông chỉ biết liếc trộm kia xúc tiến tình cảm.
Ít vợ chồng chị Vương, hai người mỗi người ngồi bên, đột nhiên lâm vào yên lặng, biết nên mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này như thế nào.
“Cái kia…”
“Em…”
“ trước .”
“Em trước .”
hẹn mà cùng lời ăn ý, nhất thời lại khiến hai người rơi vào trầm mặc.
Sau cùng vẫn là Nguyên Tiểu Thu thiếu kiên nhẫn, lần thứ hai mở miệng phá vỡ trầm mặc khiến người ta hít thở thông này, “ cảm thấy tại chúng ta giống như đôi tình lữ kết giao sao?”
“Cái gì?” lộ ra biểu tình nghi hoặc.
“Em , thấy là chúng ta như vậy rất giống đôi tình lữ kết giao sao?” Kiềm lại tính tình lặp lại vấn đề quan trọng vừa lần nữa. Hôm nay nhất định phải cho biết, phụ nữ phải là động vật dựa vào biểu kín đáp liền thỏa mãn.
Sài Ngạn Quân nghe vấn đề của , ngu ngơ biết nên đáp lại thế nào.
Bọn họ giống tình lữ sao? Vậy như thế nào mới đúng là biểu mà cho rằng tình lữ bình thường nên có? Chuyện này đối với người có kinh nghiệm về tình quá thấp như mà , là vấn đề có độ khó cao.
Giữa trưa bọn họ cùng nhau ăn cơm, tâm chút về công việc hoặc số việc vặt trong sinh hoạt, ọn họ còn làm số động tác thân mật, thậm chí còn muốn giới thiệu với bạn tốt, như vậy vẫn chưa được xem là biểu mà tình nữ nên có sao? có biện pháp lý giải.
“ cảm thấy... như vậy có gì đúng cả!” Gãi gãi đầu, Sài Ngạn Quân vẫn là vẻ mặt ngu ngơ.
Nguyên Tiểu Thu thấy khuôn mặt tuấn tú ngăm đen của lộ ra khó hiểu, liền biết nếu mình kê đơn mạnh, có lẽ vẫn có biện pháp lý giải trọng điểm trong lời của ở chỗ nào.
“Được rồi! Vậy em đổi cách hỏi khác, cảm thấy em có biện pháp gợi lên dục vọng của sao?” Thế này là đủ trực tiếp rồi phải ?
Đúng thôi! Ngay cả phu tử (thầy giáo) cũng thực sắc tính dã, sao lại vẫn như cọc gỗ hiểu được tình thú đây!
Nghe thấy lời kinh hãi thế tục của , ly trà vốn đặt trong tay Sài Ngạn Quân thiếu chút nữa văng ra ngoài, người cũng suýt ngã khỏi ghế.
“Em, em cái gì... Cái kia ...”
“Đừng chỉ em rồi lại .” Nguyên Tiểu Thu xông lên trước túm lấy áo , để cho hai người trực tiếp đối mặt, dũng cảm hỏi, “Cho em đáp án ràng, là có thể hay là thể?” die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Ửng hồng mặt có thể dùng bóng đêm che dấu, nhưng tiếng tim đập như sấm lại cách nào khống chế, “Có thể...” Thanh tuy rằng chỉ như tiếng muỗi kêu, nhưng đáp án vẫn ràng truyền tới trong tai Nguyên Tiểu Thu.
“Nếu có thể, vì sao lại có phản ứng nên có của tình lữ? , nhìn thấy em chẳng lẽ lại có kích thích muốn hôn em sờ soạng em, thậm chí làm chuyện hơn cả hôn sao?” Mỗi lần bọn họ gặp mặt đều chỉ ôm nhau rồi chuyện phiếm, trừ công việc ra chính là mấy việc vặt vãnh, cái này cùng bạn bè có gì khác nhau chứ?
Hôm nay nhất định phải dạy bảo tên đầu ngan hiểu phong tình này tốt, thân là người bạn trai tốt nên có biểu thế nào mới tính là đủ tư cách.
“Nhưng là chúng ta kết giao còn chưa được hai tháng...” Đối với người bảo thủ như mà , tại vẫn chỉ nên tới giai đoạn nắm tay, ôm hành vi cảm thấy vô cùng quá mức rồi.
“Vứt bỏ cái quy tắc kết giao chậm chạp kia của , rồi theo nhịp bước của em.”
“Em... Nhịp bước của em?”
“ sai! Bạn trai của em, bạn của cảm thấy chúng ta kết giao được hơn tháng, tại hẳn là có quyền lợi bắt đầu nụ hôn đầu tiên của chúng ta.” Nguyên Tiểu Thu vứt bỏ rụt rè của phái nữ, chủ động cầu.
Tuy rằng ánh mắt ngay thẳng của khiến thẹn thùng thôi, nhưng chỉ nhìn thôi là đủ, nhìn theo loại bước này của mà , bọn họ biết phải đợi đến khi nào mới có thể phát triển thêm bước mới.
Hôm nay nếu muốn ràng, cũng muốn lại tiếp tục đắn đo rụt rè của thiếu nữ gì đó nữa, dù sao ngay từ đầu, trước mặt còn hình tượng gì đáng . Huống chi, chị Vương cũng đặc biệt tạo cơ hội cho , dứt khoát chút để hai người bước ra khỏi tình lý tưởng thuần khiết còn phải đợi đến khi nào.
biết khi nào , vốn chỉ túm lấy áo ngồi lên đùi , ngửa cổ chờ đáp lại.
“Mau lên nào!” Thấy vẫn kéo dài dây dưa, Nguyên Tiểu Thu nhịn được thúc giục.
biết muốn vứt bỏ rụt rè làm ra loại hành vi này, phải cần dũng khí rất lớn à?
Còn tiếp tục để kéo dài dây dưa như vậy nữa, dũng khí của cũng sắp chạy hết rồi!
“Nhưng là...” Sài Ngạn Quân vẫn còn do dự.
“Lại nhưng là nữa chúng ta liền chia tay.” đưa ra đòn sát thủ.
Sài Ngạn Quân khỏi khẽ thở dài, nâng cằm lên, phủ môi mình lên đó.
Nụ hôn của nhàng còn mang theo hương trà nhàn nhạt vừa uống, cực kỳ ngọt cực kỳ dịu dàng, trong tích tắc môi của hai người chạm vào nhau đấy, Nguyên Tiểu Thu ở trong lòng nhanh chóng đưa ra lời bình.
Chưa được bao lâu muốn kết thúc nụ hôn khẽ này, nhưng vẫn còn chưa thỏa mãn với loại cảm giác vui vẻ này, làm sao có thể để dễ dàng như vậy, vì vậy đôi tay giữ chặt gáy , để cho hai người mặt chạm mặt, cách nào kéo ra khoảng cách.
“Bạn trai... thể qua loa như vậy đâu!”
xong, cánh môi hai người như có như cọ xát, lần thứ hai cọ xát Sài Ngạn Quân gần như phá vỡ nguyên tắc bảo thủ mình, nuốt ngụm nước bọt, sau đó lại cùng môi dính môi.
Sau khi có lần tiếp xúc đầu tiên, tiêu chuẩn lễ giáo sớm mọc rễ trong đầu Sài Ngạn Quân từ từ biến mất, làm cho nụ hôn này ít vài phần nhu tình, nhiều hơn vài phần cuồng nhiệt cùng thăm dò.
từ từ mút cánh môi của , sau đó chậm rãi vươn lưỡi cùng quấn giao, vô cùng nhiệt tình hôn , thậm chí chủ động giữ lấy gáy , để cho môi hai người có cơ hội tách ra, tuy nhiên có thể cảm nhận được trúc trắc của , nhưng vẫn rất có kiên nhẫn dẫn dắt thể nghiệm tiếp xúc ngọt ngào thuộc về tình nhân.
Từ trúc trắc cùng cứng ngắc ban đầu, từ từ theo dẫn dắt của nắm giữ được kỹ xảo, thậm chí chủ động víu lấy , làm cho chính mình càng tiến sát vào trong lòng , để thân hình hai người gắt gao kề nhau.
được... thể tiếp tục nữa... Trong đầu phát ra thanh cảnh cáo.
Sài Ngạn Quân đẩy mạnh ra, thiếu chút nữa khiến Nguyên Tiểu Thu vẫn chìm đắm trong nụ hôn tuyệt mỹ ngã xuống đất, tuy rằng ở giây cuối cùng vẫn kéo được lại, nhưng vẫn tránh được đổi lấy chịu đủ hoảng sợ.
Thở gấp từng hơi, tuy rằng kéo được lại, nhưng là cực kỳ lý trí thay hai người giữ lại đoạn khoảng cách.
Trời mới biết nếu vừa rồi bọn họ còn tiếp tục kéo dài, có thể xảy ra chuyện nên phát sinh ngay ở trong sân nhà người ta hay .
Lúc này, đột nhiên cảm thấy hoài nghi tự chủ mà mình vẫn luôn lấy làm tự hào chạy đâu rồi? Bằng vì sao từ sau khi gặp , liền bắt đầu càng ngày càng khó kiềm chế cảm xúc cùng thân thể của chính mình?
ánh mắt phức tạp nhìn , sau cùng rốt cuộc cũng tìm được đáp án trong đủ loại dấu hiệu, “Tiểu Thu...”
“Hả? Sao vậy?” Tuy rằng vừa rồi thiếu chút nữa bị đẩy ngã xuống đất, nhưng là xem phần đúng lúc kéo trở về, vẫn tốt tính đáp lại .
“ nghĩ... vô cùng thích em.”
Nguyên Tiểu Thu kinh ngạc miệng mở ra rồi đóng lại, vẫn được câu nào, rất giống chú ếch ngu ngốc.
bây giờ hoài nghi não mình có xảy ra vấn đề, hay là lỗ tai xảy ra vấn đề gì hay ? Tên ngan ngốc mà ngay từ đầu nhận định có lẽ cả đời này cũng ra được lời ngon tiếng ngọt, vậy mà lại thích ?
Sờ trán , lo lắng hỏi: “ phát sốt sao? Hay là vừa rồi cẩn thận đụng đầu vào đâu, bằng làm sao có thể...”
“ sao.” Chỉ là thích , có nhất thiết phải bày ra biểu tình thể tin được như vậy sao? “Tiểu Thu, thích em.”
tin rằng đời này có thứ hai nào giống , khiến phá vỡ nguyên tắc của chính mình.
Trước kia có, tương lai cũng có.
“ sao chứ?” xác định hỏi.
“ .”
“Nếu thích em đồng ý với em điều kiện.” Nguyên Tiểu Thu bỗng nhiên nghiêm túc .
Thấy vẻ mặt nghiêm túc, Sài Ngạn Quân cũng lắng nghe, trận địa sẵn sàng đối mặt với câu tiếp theo của .
“Lần sau khi muốn lời ngon tiếng ngọt, có thể cần nhíu mày, giọng cao thấp phập phồng ?”
Như vậy, xem ra căn bản giống như là lời ngon tiếng ngọt, cảm giác giống như huấn luyện viên phát biểu, chút cảm tình cũng có!
Huống chi mặt lại tang thương, rất giống huấn luyện viên dạy đó!
Sài Ngạn Quân cảm thấy trán mình rơi xuống từng vạch đen. lần đầu tiên trong đời , mà cứ như vậy bị đạp hỏng.
Ài... Nhưng là trừ bỏ dám và cải thiện ra, còn có thể cái gì đây?
Last edited by a moderator: 6/12/14