1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 30: Ở RỂ
      Nhưng Thượng Quan Khâm chịu tiếp.

      Những ngày kế tiếp vô cùng ngọt ngào, Bồ Đào giống như thiếu phụ vừa lập gia đình, mỗi ngày đầu óc chỉ nghĩ về những chuyện linh tinh mơ hồ.

      Ví dụ như, nàng đột nhiên bắt lấy Thượng Quan Khâm, chút do dự hỏi “Sư phụ, ngươi bắt đầu thích ta từ khi nào?”

      “Sư phụ, ngươi thích ta cỡ nào?”

      …… vân vân……

      Đương nhiên lần nào Thượng Quan Khâm cũng đều lộ ra biểu tình vô cùng đau đầu, sau đó cự tuyệt trả lời.

      Đáng tiếc vào đông nên còn sâu nữa. Thượng Quan Khâm còn vũ khí để tự bảo vệ, mà hễ Bồ Đào nghe được câu trả lời như ý muốn là nàng liền cố tình đề cập đến chuyện mao xí linh tinh trước mặt làm cho ghê tởm, khiến Thượng Quan Khâm mấy ngày nay đều dở khóc dở cười.

      Còn về ban đêm, chuyện đó làm sao có thể tiếp tục được, có thể là kinh nghiệm từ hai lần trước được khoái hoạt, hoặc là vì con người Thượng Quan Khâm vốn lãnh đạm. Tóm lại, hai người thực giống như người xuất gia thanh tâm quả dục.

      Nhưng trước sinh nhật nàng, hai người lại làm chuyện đó hồi. Hôm đó Bồ Đào ngủ được, như bị trúng tà cứ cuốn lấy Thượng Quan Khâm hôn hít, sau Thượng Quan Khâm đẩy nàng ra, thở dồn dập “Đừng náo loạn……”

      Bồ Đào chớp chớp đôi mắt hoa đào, mỉm cười, đôi mắt hoa đào lập tức cong lại thành hình bán nguyệt.

      Thượng Quan Khâm nhíu mày, nhanh chóng đặt nàng dưới thân.

      đêm này hai người mới biết đến tư vị đích thực của nam nữ hoan ái, triền triền miên miên gây sức ép cả đêm.

      Ngày hôm sau trời chưa sáng tỉnh dậy, bởi vì hôm nay là ngày sinh nhật của Bồ Đào, cũng là ngày thành thân của Thượng Quan Tuyết.

      Sau đó tất cả mọi người đều đến chúc mừng.

      Thượng Quan Lưu Thủy cũng đến, Mộ Dung Lan vì muốn thuận tiện tham dự hôn lễ của cả hai đứa con nên trực tiếp mang theo Mộ Dung Hoa đến.

      Như thế hai cặp đều cùng thành hôn cùng nơi, cùng thời điểm.

      Thanh thế phô trương đến cực điểm, hôm đó Thượng Quan sơn trang suýt chút nữa bị chen lấn xô đẩy đến sập.

      Thượng Quan Khâm tâm tư tinh tế, sợ Bồ Đào xem hôn lễ mà nảy sinh lòng hâm mộ “trông người mà nghĩ đến ta”, sau khi nàng ăn xong yến tiệc liền trực tiếp mang nàng rời khỏi nơi đó.

      Cũng sợ có mặt của Phó gia chủ trong hôn lễ gây nhiều xích mích dị nghị, bởi vì khách khứa quá đông, nên cũng ai để ý người nào đến người nào .

      Hai người tản bộ bên hồ gần nửa ngày trời, thỉnh thoảng gặp được vài vị khách.

      Rốt cục Thượng Quan Khâm chịu nổi khách khứa quấy nhiễu, tỏ ý muốn dẫn Bồ Đào nghe lén Lưu Thủy động phòng ra sao.

      Bồ Đào nghe vậy nhất thời ngây ngốc.

      Nàng thấy hình như sư phụ bị nàng dạy hư.

      Vừa tự trách vừa hưng phấn nắm chặt tay náo động phòng.

      Thượng Quan Thanh Khuê hạ lệnh, ai được quấy rầy đêm tân hôn của Thượng Quan Tuyết và Mộ Dung Thân Phi.

      Vì thế đêm động phòng của Thượng Quan Tuyết ai nấy đều tò mò muốn chết nhưng chẳng ai dám tiếp cận, còn Mộ Dung Thân Phi lại thuận lí thành chương, đường đường chính chính ôm nàng ta vào lòng mà làm gì nữa cả.

      Kể từ ngày hôm sau Thượng Quan Tuyết và Mộ Dung Thân Phi bắt đầu trở thành đôi uyên ương tình lữ được bao người trong chốn võ lâm hâm mộ.

      Sang ngày thứ ba, Thượng Quan Thanh Khuê quyết định truyền thụ Thượng Quan Bích Huyết kiếm pháp cho Mộ Dung Thân Phi.

      Rất nhiều người nghe tin này đều vô cùng khiếp sợ.

      Gia chủ lại đem Bích Huyết kiếm pháp truyền cho người ngoài.

      Ý của Mộ Dung Thân Phi chính là, ở rể Thượng Quan gia, từ nay về sau còn là người của Mộ Dung gia nữa, mà là trượng phu của Thượng Quan Tuyết, có nghĩa vụ và tư cách đại biểu Thượng Quan gia tham gia Đại hội võ lâm.

      trong lòng ai nấy đều biết , Thượng Quan Thanh Khuê hy vọng với tài trí xuất sắc của Mộ Dung Thân Phi, có thể loại vài đối thủ trong cuộc luận võ Đại hội võ lâm, mục đích chỉ để dọn đường cho Bồ Đào lọt vào vòng trong cách dễ dàng hơn. Như vậy Thượng Quan gia lại như hổ thêm cánh mà Mộ Dung gia lại như bị tước mất khối chiêu bài.

      Lúc Thượng Quan Khâm chuyện này cho Bồ Đào nghe, Bồ Đào lập tức hỏi “ chịu sao?”

      “Tất nhiên.”

      ngốc vậy sao?”

      “Có lẽ có ý đồ riêng……”

      Thượng Quan Khâm xong, Bồ Đào cảm thấy vô cùng khủng hoảng.

      Nàng biết Mộ Dung Thân Phi muốn làm gì, tại sao nhận lời làm việc tốn công tốn sức như vậy nhưng lại có lợi gì cho bản thân mình?

      Người ôn văn nho nhã mặt mày lúc nào cũng tươi cười như biết mưu quỷ kế gì.

      Thái độ bất an cực độ của Bồ Đào làm Thượng Quan Khâm chú ý, có chút nghi hoặc “Bồ Đào, ngươi thực sợ lắm sao?”

      có!”

      Bồ Đào chối đây đẩy, chuyện lần đó có đánh chết nàng cũng dám kể với Thượng Quan Khâm.

      Đại hội võ lâm đột nhiên thay đổi địa điểm tổ chức, dời lên tổ chức tại Cẩm Tú sơn trang ở phía bắc. Thượng Quan gia sao, nhưng đa số những người khác đều sinh trưởng tại Giang Nam ở phía nam.

      Mà lúc này Cẩm Tú sơn trang vẫn bốn bề bao phủ trong tuyết trắng, vì thế bất đắc dĩ Đại hội võ lâm phải hoãn lại, ít nhất cũng phải đợi đến đầu mùa xuân khi tuyết tan hết.

      Như vậy thời gian mà Bồ Đào lãng phí trong việc theo đuổi Thượng Quan Khâm rốt cuộc cũng được bù lại.

      Hai tháng sau sinh nhật của nàng, mỗi ngày Bồ Đào ngoại trừ luyện kiếm cũng chỉ là luyện kiếm.

      Nhưng nằm ngoài dự kiến của nàng chính là, cả sơn trang chỉ có mỗi mình sư phụ Thượng Quan Khâm dạy Bích Huyết kiếm pháp. Cho nên Bồ Đào phải trải qua hai tháng này cùng với Mộ Dung Thân Phi.

      Có cảm nghĩ gì.

      Chẳng có cảm nghĩ gì.

      Bồ Đào bắt đầu thấy vô cùng bất an.

      Nhưng Mộ Dung Thân Phi cực kỳ lễ phép, còn với Bồ Đào – người dám nhìn lấy lần, nếu vì tuổi tác ta lớn hơn ngươi, ta cũng nên gọi ngươi tiếng sư huynh mới phải.

      Thượng Quan Khâm cũng thu lại tất cả những thái độ thân mật với Bồ Đào, nghiêm túc trở thành tiên sinh chỉ đạo chuyên nghiệp.

      Mộ Dung Thân Phi tuy mới học, nhưng chỉ ngày nhớ kỹ tất cả các chiêu thức. tháng sau có thể miễn cưỡng giao đấu với Bồ Đào.

      Đương nhiên kiếm pháp của còn đủ hỏa hầu.

      Dù sao Bồ Đào cũng luyện tập nhiều năm như vậy. Mục đích của Thượng Quan Thanh Khuê chính là, hy vọng Mộ Dung Thân Phi dựa vào Binh Khí Phổ Bài Danh xếp hạng thứ mười – Mộ Dung hoa thương của lọt vào danh sách mười người vào vòng cuối cùng, sau đó khi đụng phải Bồ Đào, dùng Bích Huyết kiếm pháp cố ý bại vào tay của Bồ Đào.

      Thượng Quan Tuyết đồng ý, nhưng Mộ Dung Thân Phi lắc lắc tay nàng “Có gì đâu, coi như là vì ngươi. sao ta vốn cũng phải là đối thủ của Kinh Hồng.”

      Vì thế Thượng Quan Tuyết càng thêm si tâm, cả ngày ôm đống đủ thứ áo khoác hồ cừu chạy tới sân luyện võ xem phu quân luyện kiếm.

      Lúc Bồ Đào và Mộ Dung Thân Phi luyện kiếm, khóe mắt lúc nào cũng thấy bóng dáng Thượng Quan Khâm và Thượng Quan Tuyết toàn thân phủ áo khoác hồ cừu trắng như tuyết cùng nhau ngồi dưới tàng cây, người cầm cành liễu khô giả làm kiếm hoa tay lên múa may ra sức chỉ đạo, người cầm mũi kim thoăn thoắt ngón tay lên lên xuống xuống thêu thùa, là…… là đồng lòng tận sức!

      Vừa lo ra chút bị Mộ Dung Thân Phi lợi dụng điểm sơ hở mà thủ thắng, Thượng Quan Tuyết lập tức nhảy dựng lên khen Thân Phi của nàng lợi hại, Mộ Dung Thân Phi vui sướng lui ra, nhìn cũng thèm liếc mắt nhìn Bồ Đào lấy cái.

      Vì thế nỗi bất an của Bồ Đào rốt cuộc cũng từ từ lắng xuống.

      Có lẽ Mộ Dung Thân Phi còn hận nàng.

      Nhìn thấy đôi uyên ương kia ngọt ngào như mật, Bồ Đào nghĩ thầm, có lẽ nàng có thể cùng Mộ Dung Thân Phi sống chung cả đời hòa bình như thế này. Trong lòng thầm cảm thấy thoải mái hơn.

      Hai tháng sau, Bồ Đào lên xe ngựa khởi hành lên phương bắc.

      Lộ trình càng xa xôi, thanh thế càng lớn.

      Tổng cộng hơn ba mươi chiếc xe ngựa tạo thành đội xe khí thế kinh người, chiếm gần hết con đường.

      Bồ Đào cùng sư phụ ngồi chung xe.

      Đôi uyên ương kia ngồi chung xe, rồi sau đó là Tứ đại hộ pháp và chúng đệ tử của Thượng Quan gia, hành lý, vật phẩm cần dùng thường ngày…chia ra phân bổ đều các xe còn lại.

      Lưu Thủy trưởng lão và Mộ Dung Hoa thời kỳ trăng mật cũng ở chung xe. Ngoài ra sau khi Đại hội võ lâm kết thúc, hai người này trở về Mộ Dung gia, nên cũng mang theo xe các vật dụng ngày thường cho trưởng lão Lưu Thủy.

      Thượng Quan Phi mang theo Môn chủ Đường môn ngồi xe, cũng kèm theo sau xe chứa các vật dụng mang đến từ Đường môn.

      …… Quả thực giống như hoàng đế xuất cung.

      Bồ Đào ít nhiều gì cũng cảm thấy có điểm phiền.

      Nàng cứ nghĩ đại hiệp chân chính là lưng đeo cổ kiếm, vai khoác tay nải, bọc theo ít ngân phiếu và bái thiếp ung dung phiêu lưu bước chân giang hồ đến đại hội võ lâm, để còn gặp chuyện bất bình mà rút đao tương trợ.

      Nhưng còn chưa kịp than phiền bị Thượng Quan Khâm đem chiếc áo choàng hồ cừu quấn kín người nàng như cục bông gòn.

      Thượng Quan Khâm lên tiếng, giọng như dỗ ngọt tiểu hài tử.

      “Bồ Đào, ăn chút bồ đào nha!”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 31: HỐI HẬN
      Đại hội Võ lâm năm năm được tổ chức lần, so với Binh Khí Phổ Bài Danh càng long trọng và nghiêm túc hơn.

      Bởi vì Minh chủ võ lâm là đại diện cho bạch đạo.

      Những người được mời tham gia đều là các danh môn chính phái, giang hồ bạch đạo trong võ lâm, ví dụ như Thiếu Lâm, Võ , còn những môn phái nằm ở vùng Tây Vực và phía bắc dãy Côn Lôn chỉ có thể đến tham gia xem náo nhiệt, nhưng có tư cách tham gia trận đấu, cũng có thiệp mời.

      Có thể Đại hội võ lâm ra có thực lực như Binh Khí Phổ Bài Danh, bởi vì vị trí Minh chủ võ lâm này chính là để thống lãnh hùng trung nguyên, còn Binh Khí Phổ Bài Danh là hùng trong thiên hạ, quy mô hơn.

      Ngoại trừ Đường môn, Ngũ Độc Môn, các bang phái dùng độc và tà thuật khác có tư cách tham gia luận võ.

      Nhưng nỗi kiêng kỵ lớn nhất chính là Ma giáo.

      Dù sao mấy đời đại giáo chủ Ma giáo – Quý gia tộc – tính tình quái đản, năm đó phản bội người trong võ lâm, thủ đoạn hung tàn.

      Trăm năm nay cũng kết oán vô số kể.

      Binh Khí Phổ Bài Danh sao, nhưng nếu trong cuộc đại hội võ lâm này mà người của Ma giáo xuất , đừng Quý Tử Phong khinh thường thèm tham gia, cho dù có muốn đến đây tham gia, chỉ sợ bị quần hùng vây công đàn áp.

      Tóm lại Cẩm Tú sơn trang coi như nhân đạo lắm rồi.

      Cẩm Tú sơn trang nằm ở phía Bắc đường xá xa xôi, lúc đám người Bồ Đào đến cũng vừa lúc sang đầu mùa xuân, hoa mới hé nụ.

      Lôi đài cao lớn sớm được dựng lên sẵn sàng.

      Cẩm Tú sơn trang bận tiếp đãi các vị Thiếu Lâm tăng nhân.

      Nên để tiện hơn, các môn phái khác đến sớm chiếm cứ hầu hết các khách điếm lớn trong thành Hoài Dương.

      Lần này điểm thuận lợi chính là, thời gian luận võ chỉ vỏn vẹn trong vòng mười ngày, mỗi ngày chỉ đấu ba lần. Lôi đài cao lớn nhất là để chuẩn bị cho cuộc tỷ võ chọn ra vị minh chủ cuối cùng, dưới đài còn có mười sáu cái lôi đài khác dàn trải rộng ra, vừa tiện cho những người phía dưới đứng xem, di chuyển qua lại, vừa tránh phát sinh tình trạng phải tranh giành chỗ ngồi, ăn lạc vứt vỏ bừa bãi quanh đài, giành mao xí….như cuộc luận võ Binh Khí Phổ Bài Danh.

      Bởi vì địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm được đổi cách bất ngờ nên Cẩm Tú sơn trang phải nỗ lực tối đa, điên cuồng cố gắng hoàn thiện quảng trường lát đá cẩm thạch trắng và những tòa lôi đài vĩ đại này trong hai tháng nay.

      Minh chủ võ lâm đương nhiệm là chưởng môn phái Hoa Sơn – Toàn Thiên Nhân.

      Bồ Đào biết gần hết các môn phái Trung Nguyên, có phái Võ , Thiếu Lâm, Hoa Sơn, phái Cửu Nhật, phái Huyết Vụ.

      Bích Lạc môn, Đường môn, Ngũ Độc Môn, Vạn Chung môn, Hồng Nhạn môn.

      Phong Lôi giáo, Lâm Tuyết giáo……

      Cùng với Thượng Quan sơn trang, Mộ Dung sơn trang, Độc thế gia, Nam Cung thế gia vân vân.

      Bồ Đào khẩn trương muốn chết.

      Mơ hồ trong trí nhớ nàng dường như cũng trải qua tình cảnh như thế này rồi, chuẩn bị mười mấy năm, vì cuộc thi mà quyết định vận mạng cả đời.

      Nhưng chỉ nhớ mang máng như vậy.

      Ngưng Vũ tâm pháp như sinh mệnh thứ hai của Bồ Đào, ngoại trừ sư phụ ra còn gì quan trọng nữa.

      Nhưng Thượng Quan Khâm lại , ra cuộc luận võ lần này khó đến như vậy, trong những người tham gia lần này, người có công phu cao hơn ngươi và ta, chỉ có các vị trưởng lão của các môn các phái, hộ pháp cùng với chưởng môn, giáo chủ, ở cuộc Binh Khí Phổ Bài Danh tuy mọi người phô bày hết thực lực nhưng chung quy cũng dấu giếm được sở trường.

      , Bồ Đào ngươi phải nhớ, ngươi là người kế thừa Thượng Quan sơn trang, tức là người mà Lão gia chủ lúc lâm chung di nguyện lại hy vọng ngươi đoạt được vị trí Minh chủ võ lâm, nhưng tại địa vị thế lực của Thượng Quan gia như mặt trời giữa trưa rồi, cho dù ngươi có đoạt được vị trí Minh chủ hay cũng cần phải miễn cưỡng.

      Lúc đó Bồ Đào xúng xính trong bộ xiêm y diễm lệ, khẩn trương đến mức đau cả bụng.

      Thượng Quan Khâm an ủi nàng để nàng thả lỏng tinh thần, còn thêm vào câu như vầy.

      “Bồ Đào, cho dù đạt được vị trí đệ nhất, cả đời này ta cũng nuôi ngươi, còn có thể mua cho ngươi rất nhiều xiêm y đẹp để mặc.”

      Bồ Đào chấn động mạnh, quay lại ôm hôn sư phụ.

      …nghịch nghịch dây cột tóc của , còn nháy mắt hỏi “Sư phụ, dây cột tóc của ngươi luôn dài như vậy, kéo lê mặt đất dễ bẩn như vậy, bình thường là ai giặt cho ngươi?”

      “Ta tự mình giặt.”

      “Nếu thực Bồ Đào bại trận, cả đời này ta giặt cho ngươi.”

      “Tốt.”

      Lúc này là trận đấu vòng loại để chọn ra danh sách mười người vào vòng tiếp theo.

      Cho nên đám người Bồ Đào vừa về khách điếm, có người trong ban tổ chức đến công bố kết quả bốc thăm.

      Bồ Đào số ba mươi mốt, Thượng Quan Khâm tham gia, những người khác gồm có, Mộ Dung Thân Phi đại diện cho Thượng Quan gia số bốn mươi sáu, Lưu Thủy đại diện cho Mộ Dung gia số mười bốn, Mộ Dung Hoa số bốn trăm bảy mươi mốt, Thượng Quan Phi số trăm bảy mươi tám, Liễu Như số ba trăm sáu mươi chín.

      Ngày thứ nhất mọi người vừa mới đường vất vả nên được nghỉ ngơi dưỡng sức.

      Qua hôm sau Mộ Dung Thân Phi mang theo Thượng Quan Tuyết hứng chí bừng bừng xuất môn dạo phố.

      Bồ Đào bị Tứ đại hộ pháp bắt ở lại khách điếm, là để nàng chuẩn bị cho tốt, tu luyện nội lực.

      Kết quả là Bồ Đào cực kỳ buồn bực, vậy Tứ đại hộ pháp xong còn cố tình rủ nhau cả đám bỏ uống rượu.

      Nhưng chốc sau, Thượng Quan Khâm trở lại, chỉ câu mà lúc ấy Bồ Đào cảm thấy, sư phụ là vị tiên tử tốt nhất, đẹp nhất thế gian này.

      , ta dẫn ngươi dạo phố!”

      Vì thế trước ngày tỷ võ, hôm đó Bồ Đào vô cùng hạnh phúc.

      Còn được tận mắt chứng kiến lần nữa hình ảnh kinh điển Thượng Quan Khâm bị đám thiếu niên dây dưa theo đuổi.

      Còn được mua xiêm y mới.

      Còn tự tay chọn cho Thượng Quan Khâm hai sợi dây cột tóc, sợi màu nguyệt bạch, sợi màu lam, bản thân mình mua cây trâm ngọc bích hình dáng như vầng trăng khuyết, do chính tay sư phụ chọn cho nàng.

      Đến ngày tỷ võ, Bồ Đào sờ sờ thanh nhuyễn kiếm bên hông, vô cùng hưng phấn.

      Chỉ nghe choang tiếng, thanh nhuyễn kiếm đụng vào Thiên Hoa Loạn Vũ đeo cổ tay nàng.

      Bồ Đào giật mình, đột nhiên nhận ra, nàng vì mãi đắm chìm trong hạnh phúc riêng mà lâu cũng chưa nhớ tới Quý Tử Thiến.

      “Bồ Đào, mỗi ngày ngươi đều phải nghĩ về ta, đợi đến lúc thích hợp, ta liền đến nhà ngươi cầu hôn……”

      Hoảng hốt ngây người chút, Thượng Quan Khâm nhàng gõ cửa “ thôi.”

      Khắp hội trường nơi nơi đều là người, nhưng vì hội trường ở đây vô cùng lớn, chiếm gần hết nửa dãy núi phía sau của Cẩm Tú sơn trang.

      Nhiều người ôm kiếm và binh khí tập trung ở những lôi đài được chỉ định, cũng có người hăng say đàm đạo, thậm chí tranh cãi thách đố nhau.

      Nam cũng có, mà nữ cũng có, nghe trong Giang hồ Thất đại mỹ nhân đương thời, Nam Cung Thiên Nhị, vị thiên kim tuổi nhất Nam Cung gia, cùng Đệ Ngũ mỹ nhân, nguyên chính là Lam Ngọc – thê tử của Tam trang chủ Đường môn đều xuất , nên chúng nam tử hiệp sĩ vô cùng kích động.

      Trước kia nàng là khán giả.

      Tranh đoạt, giao đấu đều là chuyện của người khác.

      Nhưng nay người đứng lôi đài cao lớn kia lại là mình, Bồ Đào đột nhiên sinh lòng sợ hãi.

      Tim đập bình bình.

      Cổ họng có chút khô khan, đột nhiên bàn tay lạnh lẽo của nàng cảm giác ấm lên, chính là Thượng Quan Khâm nhàng nắm chặt tay Bồ Đào.

      Bồ Đào ngẩng đầu, dây cột tóc của Thượng Quan Khâm phất phơ trong gió, mặt vẫn là nụ cười vạn năm thay đổi kia.

      “Cứ coi như là xem chơi thôi, đừng khẩn trương quá.”

      Vào buổi trưa cuộc tỷ võ bắt đầu, Bồ Đào nơm nớp hồi hộp bất an thượng đài, sau đó dưới ánh mắt của đông đảo mọi người……loáng cái giải quyết xong đối thủ.

      “Trời, sao lại đơn giản như vậy, người nọ sử kiếm thực chậm, chỉ khoát tay cái là người liền lộ ra sơ hở.”

      “Đây là trận đầu, rất hiếm khi gặp phải những cao thủ như phương trượng Thiếu Lâm hay là chưởng môn Võ gì đó, nên ta là ngươi thắng cách dễ dàng, vậy mà ngươi tin.”

      “Tin, tin!”

      lúc sau, nỗi khẩn trương lo lắng sợ hãi của nàng đều nhất thời biến mất còn tăm tích. Hơn nữa được bàn tay ấm áp của Thượng Quan Khâm nắm chặt, Bồ Đào cảm thấy cho dù phương trượng Thiếu Lâm có đến, nàng cũng sợ!

      “Nhưng mà……” Thượng Quan Khâm suy tư “Bồ Đào, kiếm pháp của ngươi vấn đề gì, ra đối thủ của ngươi cũng kém, nhưng chỉ bị ngươi liếc mắt cái nhìn ra sơ hở…… Ngươi……”

      “Làm sao?” Bồ Đào đánh xong, tính xem Lưu Thủy và Liễu Như thượng đài.

      Thượng Quan Khâm ngừng chút, “Còn nhớ Binh Khí Phổ Bài Danh năm đó, lúc Thân Phi ra chiêu, ngươi cả kinh đứng bật dậy, có phải lúc đó ngươi cũng nhìn ra sơ hở trong chiêu thức của hay ?”

      “Sư phụ.”

      Trong lòng Bồ Đào có chút hoảng hốt, việc này trôi qua nhiều năm như vậy mà Thượng Quan Khâm vẫn còn nhớ .

      “Còn lúc ngươi mười tuổi, ngươi chỉ hoa lên cái phá được hoa thương của Mộ Dung gia……” Thượng Quan Khâm nhìn đôi mắt lo lắng của Bồ Đào, đột nhiên nở nụ cười “ có gì, chỉ là vi sư cảm thấy, ngươi rất có thiên phú bẩm sinh, khả năng này rất hiếm thấy, vi sư đối với ngươi càng có lòng tin hơn.”

      Vừa xong trận thứ hai cũng bắt đầu.

      Cứ như thế Bồ Đào đường đánh thẳng tới, năm ngày sau Bồ Đào tiến vào danh sách hai mươi người dẫn đầu.

      Trong danh sách hai mươi người dẫn đầu này, chỉ có Bồ Đào mười lăm tuổi, Mộ Dung Thân Phi mười tám tuổi, còn lại đều là thanh niên và các bậc trưởng bối. Bồ Đào và Mộ Dung Thân Phi nhanh chóng được liệt vào hạng đại biểu cho thế hệ thiếu niên tuổi trẻ tài cao của võ lâm.

      Bồ Đào đương nhiên biết mình thắng, ra tuy kiếm pháp do Thượng Quan Khâm truyền dạy nàng luyện tập khá thành thục, nội lực cũng khá cao so với những người đồng lứa tuổi.

      Nhưng Thượng Quan Khâm đúng, mọi việc thuận lợi như thế đối với nàng chính là do khả năng nhìn ra sơ hở mà phá chiêu thức đối thủ của nàng.

      Mà trong lòng Bồ Đào biết, đây đều là công lao của Thiên Hoa Loạn Vũ.

      Trong ấn tượng của Bồ Đào, Thượng Quan Khâm sử Bích Huyết kiếm pháp của Thượng Quan gia đẹp như vị trích tiên trong mắt mọi người.

      Bạch y phiêu dật tung bay, dây cột tóc phất phơ mờ ảo.

      Nhuyễn kiếm còn phát ra thanh leng keng êm tai như tiếng nhạc.

      Nhưng Bồ Đào biết khi mình tỷ võ hình dáng trông như thế nào. Nàng cũng có khả năng vừa múa kiếm vừa xem hình bóng chính mình phản xạ thanh kiếm như soi gương được.

      Nhưng tối hôm đó Thượng Quan Khâm “Hình dáng ngươi lúc giao đấu đẹp lắm.”

      Bồ Đào còn tin, Thượng Quan Khâm liền nâng cằm Bồ Đào lên, thực ôn nhu “Bởi vì xiêm y của ngươi đều do ta tự tay chọn mà.”

      Bồ Đào lập tức đen mặt lại.

      Thượng Quan Khâm , Bồ Đào, trận kế tiếp ngươi cần quá miễn cưỡng. Vào được danh sách hai mươi người dẫn đầu mang đến ít vinh dự cho Thượng Quan sơn trang rồi, ngươi mới mười lăm tuổi, còn có cơ hội tỷ võ lúc hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, nếu đụng phải trưởng bối phái Thiếu Lâm, Võ , ngàn vạn lần được hiếu thắng.

      Bồ Đào tỏ vẻ mình tuyệt đối xúc động, Thượng Quan Khâm do dự muốn lại thôi, cuối cùng giận dữ ,” Còn nhớ vết thương trước đây hay ?”

      Bồ Đào theo bản năng sờ sờ vết sẹo mờ nhạt ngực.

      Nhưng ngày cuối cùng vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Đó là ngày khiến Bồ Đào hối hận cả đời.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 32: Kinh hiểm
      Thượng Quan Khâm , Bồ Đào, nếu hôm nay ngươi thượng đài mà thắng được Đường chủ Bách Thảo đường, sư phụ ướp bồ đào lạnh cho ngươi ăn.

      Còn tiếp “Nếu thua, từ nay về sau dây cột tóc màu trắng của sư phụ đều do ngươi giặt mỗi ngày.”

      Trận kế tiếp Bồ Đào đánh thắng Bách Thảo đường, lọt vào danh sách mười người dẫn đầu Ngày hôm sau trong phút cuối cùng nàng lại thắng chưởng môn của Cửu Nhật phái trong đường tơ kẽ tóc, lọt vào danh sách năm người dẫn đầu.

      Mộ Dung Thân Phi cũng vào danh sách năm người dẫn đầu. Thượng Quan Tuyết vừa khóc vừa cười vui mừng đích thân xuống bếp tự tay chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn để tẩy trần cho phu quân, kết quả là đốt cháy phòng bếp của khách điếm.

      Trận kế tiếp, quy tắc tỷ võ được thay đổi, bởi vì chỉ còn lại có năm người.

      Năm người này gồm có Thượng Quan Kinh Hồng, Mộ Dung Thân Phi, chưởng môn phái Võ Dư Ngôn đạo nhân, phương trượng mới kế nhiệm của phái Thiếu Lâm Vô Khổ đại sư, đại đệ tử của phái Huyết Vụ Từ Thiến Hồng.

      Còn Minh chủ võ lâm tiền nhiệm là chưởng môn phái Hoa Sơn Toàn Thiên Nhân.

      ————————————

      Hôm qua thắng được chưởng môn phái Cửu Nhật chỉ trong gang tấc, Bồ Đào chưa bao giờ trải qua cuộc đấu khó khăn như thế.

      Người sử kiếm nội lực chỉ kém chút, uy lực giảm cả ngàn lần.

      Kinh nghiệm lâm trận của Bồ Đào cũng nhiều, ngoại trừ ngày thường luyện tập giao đấu với Thượng Quan Khâm trong nhiều năm qua cũng chỉ gặp phải đối thủ là Mộ Dung Thân Phi hai tháng trước đây.

      Tuy bản thân nàng luyện tập nội lực mười mấy năm nay, nhưng giang hồ này, người phải luyện tập mấy chục năm công lực cũng được gọi là cao.

      Nếu nhìn ra sơ hở của đối thủ, đúng thời điểm mấu chốt ra chiêu trí mạng đánh vào sơ hở, có lẽ Bồ Đào bị đánh hạ đài từ lâu rồi.

      Thời điểm tuyên bố người thắng trận, hai chân của Bồ Đào hầu như đều mất hết cảm giác.

      Bởi vì bị bó ngực nên hô hấp của nàng vốn tốt mấy.

      Về chuyện này, ở Thượng Quan gia Bồ Đào được quan tâm khá tốt, chưa bao giờ phải liên tục giao đấu thời gian dài như vậy, lúc này nàng nắm chặt tay của Thượng Quan Khâm, ánh mắt tối sầm lại.

      Sau khi xong phải nghỉ ngơi đêm cho tốt.

      Hôm nay là ngày tỷ võ cuối cùng.

      Cũng là ngày tuyển chọn ra tân Minh chủ võ lâm.

      Bởi vì chỉ có năm người, nếu chia ra hai cặp đấu với nhau còn dư lại người, nên Đại hội võ lâm trăm năm nay còn có tập tục khác.

      Đó là, năm người này đều có thể tự do lựa chọn đối thủ của mình, trong đó người nào có bản lĩnh khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm, nếu thắng trở thành tân Minh chủ võ lâm, bốn người còn lại cần tiếp tục tỷ thí nữa mà bị trực tiếp tính là thua.

      Nếu thua, người đó cũng cần tỷ võ tiếp, mà bị trực tiếp đào thải, bốn người còn chia thành hai cặp đấu với nhau, rồi cặp nào thắng lại tiếp tục đấu với nhau cho đến khi chọn được Minh chủ võ lâm thôi.

      Bồ Đào nhìn tòa lôi đài duy nhất còn sót lại, nuốt nước miếng xuống.

      Thời gian buổi trưa lúc ba khắc này thực khiến mọi người đều buồn bực, vì đó chính là thời điểm ai nấy đều đói bụng nhất.

      Ngoại trừ chỗ ngồi chính đài dành cho Minh chủ võ lâm tiền nhiệm, dưới đài là loạt chỗ ngồi dành cho năm vị nhân tuyển của các môn phái lọt vào vòng cuối cùng, còn lại hai bên đài mọi người tấp nập chen chúc đứng xem cuộc tỷ võ.

      Nhưng tất cả mọi người đều chờ đợi.

      Chờ đợi trong năm người này, ai là người khiêu chiến đích danh Minh chủ tiền nhiệm.

      Sau lúc lâu, Mộ Dung Thân Phi đứng lên.

      trường lập tức trở nên ồn ào.

      Nhưng sau khi ôn văn tao nhã thượng đài, chỉ cầm cây hoa thương, vô cùng lễ phép “Tại hạ muốn khiêu chiến công tử Thượng Quan Kinh Hồng, có ý khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm.

      Bồ Đào cả kinh, Thượng Quan Khâm tựa hồ cũng bất ngờ ngoài dự kiến, khỏi hừ tiếng. Nhưng vẫn lặng lẽ buông tay Bồ Đào ra, “Đừng hiếu chiến.”

      Bồ Đào hoa tay lên làm dấu , nàng chỉ cố hết sức mà thôi.

      Nhưng vừa thượng đài nàng liền bắt đầu cảm thấy nỗi bất an trỗi dậy, đột nhiên suy nghĩ, có phải lúc này Mộ Dung Thân Phi mới bắt đầu trả thù hay .

      lúc hoảng hốt chợt thấy đối phương hành lễ xong, nheo lại con ngươi, giọng rất vo ve nhàng rơi vào tai Bồ Đào.

      “Bách lý truyền của Mộ dung gia, ngươi cần ngạc nhiên.”

      Bồ Đào nghe vậy lập tức hồi thần, phát Mộ Dung Thân Phi xoay cây hoa thương thành thế, môi vẫn nhúc nhích.

      “Ngươi nhất định nghi ngờ vì sao ta lại khiêu chiến ngươi, có phải ?”

      Giọng truyền của Mộ Dung Thân Phi vô cùng thà “Chưởng môn phái Hoa Sơn dễ dàng khiêu chiến chút nào, nếu chút nữa ta bại bởi tay ngươi, phải là ngươi có thể trực tiếp vào vòng cuối hay sao?”

      Bồ Đào thầm nghĩ ra là thế, vậy mà nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Nhưng nàng lại thấy nụ cười quỷ dị nơi khóe miệng của Mộ Dung Thân Phi.

      Trong khi nàng hòa hoãn tinh thần thương của Mộ Dung Thân Phi xông lại tấn công.

      Lúc này Bồ Đào mới phát ra vấn đề đúng ở chỗ nào.

      Mộ Dung Thân Phi sử dụng binh khí là Mộ Dung hoa thương!

      Ngay cả Thượng Quan Tuyết đứng dưới đài cạnh Thượng Quan Khâm cũng a lên tiếng, kéo kéo ống tay áo của Thượng Quan Khâm, giọng hỏi “Tại sao phu quân lại sử dụng kiếm pháp Thượng Quan gia mà ngài dạy?”

      Thượng Quan Khâm cau mày, nheo lại cặp mắt nhìn theo hai thân ảnh giao đấu lôi đài.

      Đương nhiên lúc Bồ Đào ý thức được tất cả mọi người bên dưới cũng đều nhìn ra.

      Cây hoa thương của Mộ Dung Thân Phi thong thả đàn áp Thượng Quan Bích Huyết kiếm của Bồ Đào, đừng là phải giao đấu canh giờ, chỉ khắc thôi mà Bồ Đào đổ mồ hôi đầy đầu.

      “Xếp thứ chín trong Binh Khí Phổ Bài Danh – Thượng Quan Bích Huyết kiếm pháp lại bị hoa thương của Mộ Dung gia ngăn chặn, khó hiểu tại sao lần trước Mộ Dung Thân Phi lọt vào bảng xếp hạng mười người dẫn đầu trong cuộc tỷ võ ở Binh Khí Phổ Bài Danh?”

      Dư Ngôn đạo nhân và Vô Khổ đại sư ngồi cạnh nhau đăm chiêu bàn luận.

      “A di đà phật……” Vô Khổ đại sư chỉ cau mày quan sát.

      Mộ Dung Thân Phi ra sức tấn công thế như chớp nhoáng.

      Bồ Đào lập tức thối lui về sau cả trượng, bóng hoa thương xẹt qua lôi đài, đánh nát mộc phiến.

      Kẻ lừa đảo!

      Bồ Đào vừa giận vừa kinh hãi, nếu ngươi thành tâm bại vào tay ta, vì sao lại chọn binh khí là hoa thương!

      Nhưng điều khiến Bồ Đào khiếp sợ nhất chỉ có như thế.

      Tay nàng bắt đầu thể tự khống chế nổi, trong đầu miên man hỗn loạn, gặp phải đối thủ mạnh về thương pháp, chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh như rít gào trong đầu, muốn bức phá mà ra.

      Tay nắm nhuyễn kiếm cũng chắc, sắp bại đến nơi.

      Loại cảm giác này vô cùng mãnh liệt, chỉ có thể chiêu thức của Thủy Nguyệt Phiêu Linh quá mức bá đạo, thể nhẫn chịu được loại thương pháp khác áp bức chính mình.

      Dường như mỗi động tác của Mộ Dung Thân Phi, Bồ Đào đều có thể sắc bén nắm bắt được sơ hở của , tay cũng khống chế được muốn di chuyển về phía chỗ sơ hở đó, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại ý thức được trong tay mình ràng là Bích Huyết kiếm mà phải là Thiên Hoa Loạn Vũ, trong lúc đầu óc do dự chân tay chậm chạp lại, vốn bị rơi vào thế hạ phong, nay chiêu thức của nàng càng thêm rời rạc.

      Keng.

      Kiếm trong tay Bồ Đào văng ra ngoài.

      Toàn hội trường trầm mặc.

      Trong nháy mắt, trước mắt Bồ Đào tối sầm lại, bàn tay nàng theo bản năng nhích gần đến chỗ cơ hoàng của Thiên Hoa Loạn Vũ, muốn bắn trường thương ra. Lúc này Thượng Quan Khâm đứng bật dậy làm rơi luôn cả chiếc ghế dựa, giống y hệt tình cảnh của Bồ Đào năm đó.

      Quả nhiên, Bồ Đào khống chế được đảo mắt nhìn về phía Thượng Quan Khâm, bên này chưởng môn phái Hoa Sơn lập tức công bố “Mộ Dung hoa thương, Mộ Dung Thân Phi thắng!”

      Bồ Đào đứng lặng đài, bàn tay vẫn còn cách cơ hoàng của Thiên Hoa Loạn Vũ đến tấc.

      Thượng Quan Khâm nhàng thở ra, biết tại sao mình lại đứng bật dậy, chỉ cảm thấy lúc ấy có cảm giác rất mãnh liệt, nếu ngăn cản Bồ Đào, có thể phải vĩnh viễn mất nàng.

      “Thất bại trong gang tấc……” Mộ Dung Thân Phi hạ đài mà đứng đối diện với Bồ Đào, trong mắt tràn đầy ý cười, kích ngươi đến thế mà vẫn lộ ra sơ hở, tay trái kia của ngươi có bí mật gì?”

      Hai mắt Bồ Đào đỏ ngầu, Mộ Dung Thân Phi ôn hòa thi lễ “Cơ hội mất, còn những hư vinh vặt vãnh này ta cũng chẳng để ý, nếu vậy xin đa tạ.”

      ra ý đồ của Mộ Dung Thân Phi là muốn ép nàng ra tay sử dụng Thiên Hoa Loạn Vũ.

      Bồ Đào kinh hãi toàn thân toát mồ hôi, vội vàng hạ đài, chỉ muốn nhào vào trong lòng của Thượng Quan Khâm, nhưng ở đây nhiều người như vậy, nàng chỉ có thể kềm chế xúc động ngồi xuống bên cạnh sư phụ. Thượng Quan Tuyết đến lôi kéo Mộ Dung Thân Phi ra bên mà hỏi, cũng biết Mộ Dung Thân Phi mồm mép thế nào đó mà chỉ chốc lát sau Thượng Quan Tuyết như mây tan mưa tạnh, bỏ qua chuyện đánh thắng Bồ Đào.

      “Sư phụ……”

      Bồ Đào nghẹn ngào hoa hoa tay làm dấu “Sư phụ…… ngươi cứu ta a……”

      Nếu như thế, Thiên Hoa Loạn Vũ tung ra sáng ngời, ta ở đài sớm trở thành tội nhân thiên hạ……

      Thượng Quan Khâm gì, chỉ nhớ lại năm xưa nếu Bồ Đào cả kinh đứng bật dậy, cũng sớm bị hoa thương của Mộ Dung Thân Phi đâm thủng ngực.

      Tình hình giờ diễn ra y hệt như năm đó.

      Có lẽ ở thời điểm đó của năm xưa, Thượng Quan Khâm để ý Bồ Đào.

      Trong lúc tỷ võ phải tập trung tất cả tinh thần và các giác quan vào cuộc đấu, nhưng chỉ vì nàng đứng bật dậy mà thất thần.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Thượng Quan Khâm lập tức cong lên cười tươi như hoa. kéo bàn tay của Bồ Đào qua, nhàng viết lên “Ngươi có thể ở ngay lôi đài của Đại hội võ lâm mà phân tâm vì ta, Thượng Quan Khâm chết cũng tiếc.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 33: KINH BIẾN
      Bồ Đào đỏ mặt.

      Rút tay lại, sư phụ lại càng siết chặt lấy, còn viết “Bồ Đào, đừng buồn, đêm nay ta hảo hảo ”an ủi” ngươi.”

      Trong đầu Bồ Đào vang lên ong ong, mắc cỡ buồn bực thêm tiếng nào.

      Ba người còn lại bị Mộ Dung Thân Phi và Bồ Đào chiếm tiên cơ, thể người bước ra trực tiếp khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm. Sau khi đắn đo suy tư hồi, rốt cuộc Vô Khổ đại sư đứng dậy, bộ dáng theo kiểu ”ta vào địa ngục còn ai vào địa ngục”, tuyên bố khiêu chiến Minh chủ tiền nhiệm.

      Thế nên hai người liền lập tức thượng đài, mọi người xung quanh ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

      Nhưng đối với Bồ Đào và Thượng Quan Khâm, lúc này thế giới như chỉ có hai người bọn họ, cần thiết phải lên tiếng chuyện, chỉ cần viết chữ lên tay cũng đủ rồi.

      Vì thế đám đông ồn ào này đối với hai người bọn họ cũng chỉ như mây như khói, hai người viết viết vẽ vẽ lòng bàn tay của nhau, thèm liếc mắt nhìn lên lôi đài cái.

      “Ngươi được làm Minh chủ võ lâm tha hồ được ăn được uống, xem ra Bồ Đào có phúc phận này rồi.”

      “Sư phụ nuôi ngươi……nấu thức ăn ngon cho ngươi ăn, mua xiêm y đẹp cho ngươi mặc, nếu ngươi muốn uống rượu bồ đào sư phụ cũng mua cho ngươi, ra bổng lộc của sư phụ rất nhiều, rất rất nhiều.” Thượng Quan Khâm loan loan đôi mắt cong lại như trăng rằm, mỉm cười đẹp như vị trích tiên.

      đài bắt đầu giao đấu, cả quảng trường thỉnh thoảng lại bùng nổ lên tiếng hoan hô ủng hộ vang dậy.

      đài chân khí của hai cao thủ tản ra khắp tứ phía, chấn động cấu trúc xây dựng của đài, càng ngày càng rung lắc dữ dội vô cùng.

      ta cũng phấn đấu theo đuổi những thứ ấy thôi?”

      Dưới này Thượng Quan Khâm thầm vuốt ve bàn tay bé của Bồ Đào, cười khổ tiếp tục viết tay của nàng “Những lời lúc xưa đều là gạt ngươi thôi. Minh chủ võ lâm đương nhiên có rất nhiều việc phải làm, ngươi nhìn hai người đài mà xem, ai nấy đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong võ lâm, võ học mênh mông bao la, ngươi chỉ là nha đầu mười lăm tuổi may mắn thắng lần đầu tiên, cũng khó mà phục chúng a. Chẳng lẽ những bậc trưởng bối này phải cúi đầu kêu ngươi là Minh chủ, trong lòng bọn họ nhất định là muốn rồi, có phải hay ? Ngươi có thể lọt vào danh sách năm người dẫn đầu, như thế đủ chứng minh địa vị vinh diệu của Thượng Quan Bích Huyết kiếm trong chốn võ lâm. Bồ Đào, cần liều mạng như vậy!”

      Bồ Đào cúi đầu , Thượng Quan Khâm lại càng ra sức khẳng định, viết tiếp “Sư phụ tuyệt đối chăm sóc ngươi cả đời này, sư phụ cũng có được nửa tài sản của Thượng Quan sơn trang mà, đủ để ngươi ăn uống tiêu xài cả đời này.”

      Nhất thời Bồ Đào như biến thành trái bồ đào hồng mọng!

      Thế giới lại tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào.

      Sau đó Bồ Đào và Thượng Quan Khâm rất có phong phạm ngồi yên lặng xem người khác tỷ võ.

      Qua lúc sau, Thượng Quan Khâm nhịn được lại kéo tay Bồ Đào qua, lặng lẽ viết “Ngươi lại thất thần nữa rồi, suy nghĩ việc gì đó?”

      “Nữ nhân bên kia chính là trong Giang hồ Thất đại mỹ nhân Nam Cung Thiên Nhị hay sao, là…… là xinh đẹp……” Bồ Đào hoa hoa tay ra dấu .

      “Sư phụ cũng là trong Thất đại mỹ nhân……sao ngươi khen sư phụ…..”

      “……”

      Ngươi phải chỉ xinh đẹp thôi…… Ngươi là nam nhân khí chất tựa tiên tử……những lời này làm sao có thể ra miệng được……

      “Lúc Nam Cung Thiên Nhị được suy tôn, Bồ Đào ngươi chưa đến tuổi mà.”

      “Sư phụ, hôm nay ngươi thực đáng kính……”

      “Ngươi thất thần vì sư phụ, sư phụ thực vô cùng hưng phấn.”

      “……”

      “…… Lúc đó sư phụ sợ mất ngươi……”

      Thượng Quan Khâm nghiêng người lẳng lặng viết lên bàn tay của Bồ Đào, dây cột tóc rơi xuống chạm vào mắt nàng.

      cơn gió thổi đến thanh tĩnh dễ chịu.

      Tóc của Bồ Đào và tóc của Thượng Quan Khâm bị gió thổi quấn nhau lại chỗ, Bồ Đào nghĩ, đây phải là kết tóc se tơ nhân gian hay truyền miệng đó hay sao……

      Bình!

      tiếng động phát ra phá vỡ bầu khí yên tĩnh, ra Vô Khổ đại sư – phương trượng chùa Thiếu Lâm thắng Minh chủ tiền nhiệm – chưởng môn phái Hoa Sơn bằng chiêu cuối cùng.

      Lưỡng Nghi song kiếm của chưởng môn phái Hoa Sơn bị đánh văng xuống đài.

      Toàn hội trường nhất thời lặng ngắt như tờ.

      “A di đà phật, đa tạ.”

      “Từ nay về sau Võ lâm trung nguyên nhờ đại sư chỉ dẫn cho.”

      Chưởng môn phái Hoa Sơn cười nhặt lên đôi song kiếm mặt đất, thủ thế hành lễ với Vô Khổ đại sư.

      Vì thế Trang chủ Cẩm Tú sơn trang vội vàng tuyên bố “Vô Khổ đại sư – phương trượng chùa Thiếu Lâm thắng Minh chủ tiền nhiệm! Kết quả tỷ thí định, Minh chủ võ lâm nhiệm kỳ năm năm sau chính là……”

      “Khoan !”

      thanh thanh thúy biết từ nơi nào vọng lại, nội lực thâm hậu vô cùng, trong quảng trường tĩnh lặng vang lên thập phần đinh tai nhức óc, buộc lời của Trang chủ Cẩm Tú sơn trang phải nuốt trở về yết hầu.

      Mọi người hoang mang, đột nhiên có người phát ra tiếng kêu kinh hãi, nhìn về phía đông.

      Dường như có mảng mây hồng sà xuống.

      Đợi đến gần Bồ Đào mới phát ra đó phải là đám mây hồng mà chính là ba cổ kiệu màu đỏ chói lọi, quanh kiệu đều thả sa rèm màu đỏ che lại người bên trong, bốn góc kiệu là bốn thiếu niên thiếu nữ phục sức toàn thân màu đỏ, vững vàng nâng trụ chiếc kiệu đáp xuống từ giữa trung.

      làn hương thơm khác thường lướt qua đầu mọi người, phiêu tán trong khí.

      Thượng Quan Khâm nheo mắt lại, Bồ Đào nhớ lại, ngay cả trong cuộc luận đấu Binh Khí Phổ Bài Danh, cũng rất ít người có khinh công cao cường như thế, có thể lướt trong trung mà cần ngưng lại mượn lực tiếp, ngay cả Thượng Quan Khâm sợ cũng làm được.

      Tự nhiên những người khác cũng chú ý đến điểm này, sắc mặt chưởng môn phái Hoa Sơn và Vô Khổ đại sư lôi đài càng ngày càng tốt.

      Những thiếu niên thiếu nữ này công lực như vậy, biết người trong kiệu còn đạt tu vi đến trình độ nào nữa.

      Trong nháy mắt, ba chiếc kiệu vững vàng hạ xuống quảng trường trước lôi đài.

      Cách đám người Bồ Đào chưa đầy ba trượng.

      “Khoan , khoan ! Bổn môn chủ còn chưa so tài mà!”

      Sa rèm màu đỏ của chiếc kiệu thứ nhất được bàn tay nhắn tinh tế xốc lên, thiếu niên toàn thân đỏ rực bước ra.

      “Tại hạ là người của Thiên Sơn Tam môn – Môn chủ Cùng Phi môn – Hồng Dạ, bên này là Môn chủ Hoặc Phi môn – tiểu Tiêu, Môn chủ Dị Phi môn – Vi An, đặc biệt đến đây tham gia Đại hội võ lâm.”

      Vị hồng y thiếu niên này xem bộ dáng chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi, mái tóc màu nâu khác thường, khuôn mặt dưới mái tóc nên Bồ Đào thấy . Nhưng hai chiếc kiệu kia đều được khiêng bởi những vị thiếu niên xinh đẹp, trong khi kiệu của là do bốn thiếu nữ vô cùng mỹ lệ khiêng.

      Bồ Đào nhìn thấy khóe mắt có kẻ ba đường phấn hồng, nàng lộ vẻ cảm thán.

      chừng lại là con nghiệt……

      “Các hạ, tại hạ chưa bao giờ nghe đến phái nào gọi là Thiên Sơn Tam môn cả, đây là đại hội võ lâm suy tôn tân Minh chủ, có mời người bên Tây Vực tham dự vào việc của Võ lâm trung nguyên, mời về .”

      Trang chủ Cẩm Tú sơn trang khách khí lên tiếng.

      “Sao như vậy được! Hồng Dạ ta từ xa đến đây, chưa chơi chút nào sao có thể cam tâm trở về được.”

      Thiếu niên cầm cây quạt lông màu đỏ phe phẩy, lúc lúc thập phần phô trương, dưới đài mọi người tức giận dị thường, thậm chí có người còn muốn xông lên mắng chửi .

      “A di đà phật. Đại hội võ lâm há có phải là trò đùa.”

      “Đúng vậy!” Trang chủ Cẩm Tú sơn trang tiếp “Thực đúng lúc, Đại hội võ lâm kết thúc, chúng ta đề cử vị phương trượng chùa Thiếu Lâm Vô Khổ đại sư này làm Minh chủ nhiệm kỳ kế tiếp, vẫn thỉnh các vị về thôi.”

      “Sao? Ngươi chính là Minh chủ võ lâm sao? Được a, để ta đây đánh thắng ngươi xem ngươi làm sao!”

      “Người này là trẻ con!” Bồ Đào hoa hoa tay lên ra dấu , Thượng Quan Khâm lo lắng liếc mắt cái nhìn Bồ Đào, giọng “Người này đơn giản đâu, những thiếu niên thiếu nữ nâng kiệu của nội lực đều hơn ta và ngươi, Võ lâm trung nguyên và Tây Vực, Côn Luân xưa nay nước sông phạm nước giếng, Thiên Sơn Tam môn này ta lại chưa bao giờ nghe đến, xem ra hôm nay thế nào cũng phát sinh chuyện.”

      “Vậy làm sao bây giờ?” Bồ Đào cũng phát rầu, may mắn mình phải Minh chủ võ lâm, nếu người giờ đứng ngồi yên đài chính là mình rồi.

      “Bởi vậy làm gì có chuyện dễ ăn dễ uống đơn giản như vậy, sư phụ quả nhiên lường gạt ta!” Bồ Đào phẫn nộ hoa hoa tay ra dấu , Thượng Quan Khâm lắc đầu, tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

      Bồ Đào vừa muốn giơ tay lên tiếp, chỉ cảm thấy trước mặt hoa mắt lên, Hồng Dạ kia phi thân lên đài, xòe chiếc quạt ra, trực tiếp tấn công quét về phía Vô Khổ đại sư.

      chiêu này ra tay cực kỳ ngoan độc mà nhanh nhẹn dị thường, tuy Vô Khổ đại sư sớm có phòng bị, nhưng vẫn miễn cưỡng lắm mới tránh được.

      Vì Vô Khổ đại sư có binh khí, chỉ dựa vào đôi tay trần sử Kim Cương Bất Hoại chưởng pháp, nên sau chiêu tấn công của Hồng Dạ, hai tay của Vô Khổ đại sư máu tươi chảy giọt.

      chẳng vui chút nào, lão hòa thượng ngài nên xuống , nếu còn đánh nữa có thể bị thanh vũ phiến của ta chém đứt đoạn hai tay của ngươi mất.”

      Vừa rồi đám giang hồ hiệp sĩ dưới đài còn nhao nhao phẫn nộ, nay tất cả đều im bặt, ngay cả chưởng môn phái Hoa Sơn và trang chủ Cẩm Tú sơn trang đứng đài cũng đều khiếp sợ vô cùng.

      Nhìn kỹ lại thanh vũ phiến kia, chỉ dài chừng nửa cánh tay của vị thiếu niên kia.

      Mặt trời sau chính ngọ phát ra vô vàn tia sáng lấp lóa như ngọc, li ti như như kim châm, sắc bén như lông nhím.

      “Thiên Sơn môn chủ đến đây phá rối sao?”

      Chưởng môn phái Hoa Sơn cầm Lưỡng Nghi song kiếm gầm lên tấn công tới, Hồng Dạ liền xòe vũ phiến ra đánh móc lại sau gáy .

      “Đúng vậy! Ta chính là đến đây để náo loạn!”

      Choang choang hai tiếng, cặp song kiếm gãy thành bốn đoạn.

      …rơi mặt đất, chưởng môn phái Hoa Sơn lui lại mấy bước, ngã người Vô Khổ đại sư. Vô Khổ đại sư vội vàng nâng dậy, nhất thời chưởng môn phái Hoa Sơn nhiệt huyết sôi trào, chỉ vào Hồng Dạ run rẩy “Nội lực thâm hậu như vậy, rốt cuộc ngươi là ai?”

      Hai vị Minh chủ võ lâm trước sau đều bị bại vào tay thiếu niên hơn mười tuổi, quần hùng dưới đài náo loạn cả lên, Bồ Đào lo lắng siết chặt tay sư phụ, nhìn nhìn chung quanh, phát Mộ Dung Thân Phi kế bên ôm Thượng Quan Tuyết, mắt nhìn chăm chăm đỉnh kiệu, sắc mặt vô cùng khó coi.

      “Hồng Dạ, chơi đủ chưa? thôi!”

      Trong chiếc kiệu bị Mộ Dung Thân Phi nhìn chằm chằm vang lên thanh của nam tử thực vô cùng rung động lòng người, là Môn chủ Hoặc Phi môn của Thiên Sơn Tam môn – tiểu Tiêu.

      Chỉ nghe tiếng mà thấy bóng hình đâu cả.

      Càng khiến Bồ Đào kinh ngạc là, tên hồng y tiểu tử gây đài lại nhất thời ngoan ngoãn lễ phép trở lại.

      Người nọ lại “Hồng Diệp, ta thấy tiểu nha đầu bên kia dung mạo cũng tồi, ngươi thấy để Vi An cưới nàng ta làm tiểu nương tử có được ?”

      Hồng Dạ nhìn về phía Nam Cung Thiên Nhị bên kia, Nam Cung Thiên Nhị vừa thẹn vừa giận, cắn nhanh đôi môi đỏ mọng.

      “Được! Hồng Dạ bắt nàng ta về cho Vi An ngay.”

      “Súc sinh!”

      còn chưa dứt lời, Gia chủ của Nam Cung gia rút kiếm xông lên lôi đài, còn Vô Khổ đại sư lúc này giúp chưởng môn phái Hoa Sơn xuống đài để chữa thương.

      “Dám vũ nhục cháu ta, đáng chết!”

      Gia chủ Nam Cung gia kiếm bổ tới, Hồng Dạ nheo cặp mắt lại, xoạt tiếng thân ảnh nhanh chóng thoắt thoắt , thân pháp vô cùng quỷ dị, đúng là nghe thấy tiếng nhìn thấy hình, chỉ trong nháy mắt đánh Gia chủ Nam Cung gia rơi xuống đài. Nam Cung Thiên Nhị chạy lại nâng gia gia dậy khóc như hoa lê sau cơn mưa, chợt bên tay căng thẳng, bị Hồng Dạ giữ chặt kéo lấy phi thân xuống đài, trực tiếp đẩy vào chiếc kiệu của Vi An bên kia.

      Toàn hội trường đều yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Nam Cung Thiên Nhị.

      Nhưng lâu sau đó, Nam Cung Thiên Nhị tóc tai bù xù bị người trong kiệu cước đạp văng ra.

      thanh của nữ tử trẻ tuổi mang theo tức giận truyền ra từ trong kiệu “tiểu Tiêu, ngươi tưởng ta đoạn tụ giống ngươi hay sao!”

      “Trời! Lại tên đoạn tụ nữa a!” Thượng Quan Tuyết hoảng sợ bật thốt lên.

      Người nào thính chút đều nghe thấy được, Hồng Dạ và Mộ Dung Thân Phi đều liếc mắt nhìn Thượng Quan Tuyết cái. Mộ Dung Thân Phi lâm vào trầm mặc.

      Hồng Dạ nhìn thoáng qua Mộ Dung Thân Phi, lại nhìn nhìn chiếc kiệu của tiểu Tiêu, cũng lâm vào trầm mặc.

      Bồ Đào kinh hãi vô cùng, nghiệt náo nhiệt là chuyện, nhưng cảnh tượng khủng bố như vậy nàng cũng là lần đầu tiên gặp được.

      Theo bản năng siết chặt tay Thượng Quan Khâm, phát trong tay của sư phụ cũng toàn là mồ hôi lạnh.

      “Ta cũng đoạn tụ! nương có nhận ra hay ?”

      Hồng Dạ dừng chút, phe phẩy cây quạt, chỉ Mộ Dung Thân Phi “Ta thấy cũng tồi, nương thấy sao?”

      Thượng Quan Tuyết nhất thời bị dọa ngốc.

      Nam Cung Thiên Nhị bên kia quần áo còn chưa tề chỉnh, khóc thút thít.

      Hoàn cảnh này là kinh tâm táng đởm, mắt thấy phiền toái tìm tới Thượng Quan gia, sau lưng Bồ Đào đều ướt hết mồ hôi.

      “tiểu Diệp, đừng nháo loạn nữa!” Bên trong kiệu đột nhiên truyền ra giọng điệu căm tức của tiểu Tiêu.

      Hồng Dạ cười hì hì, lưng thẳng tắp phe phẩy cây quạt trong tay, trực tiếp xoay vòng trong trung rồi chỉ vào Thượng Quan Khâm.

      “Ta đây phải lòng !”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 34: ẢO ẢNH
      Mặt Thượng Quan Khâm nhất thời trắng bệch.

      Bồ Đào ràng cảm thấy bàn tay cầm chặt bàn tay nàng chấn động mạnh.

      Sau khi kinh sợ qua , trong đầu Bồ Đào tràn ngập phẫn nộ.

      Nghênh đón ánh mắt phẫn nộ của Bồ Đào, Hồng Dạ ngông cuồng lên tiếng “Ui cha! Bên cạnh còn thêm tiểu mỹ nhân nữa chứ! Sao? Chẳng lẽ ngươi ghen!”

      Thượng Quan Khâm buông tay nàng ra, ngay sau đó bóng trắng chợt lóe lên, đứng trước mặt Hồng Dạ, nhuyễn kiếm tràn ngập nội lực, hàn khí bức người.

      là đồ đệ của ta, Thượng Quan Kinh Hồng.”

      “……” Hồng Dạ ngây người chút rồi ra là hài tử bị câm điếc của Thượng Quan gia!”

      Thượng Quan Khâm nhúc nhích.

      Những lời cuồng vọng này của Hồng Dạ làm mọi người bên dưới xôn xao rối loạn, tức giận vô cùng, mà thường thường nếu trong lòng yên, chiêu thức cũng bộc lộ nhiều sơ hở.

      Thượng Quan Khâm hổ là người băng thanh ngọc khiết như vị tiên tử, dưới tình huống như thế, vẫn điềm tĩnh ung dung, mặc cho Hồng Dạ châm chọc cay độc như thế nào, mặt đều hề nao núng.

      Bồ Đào nhanh chóng hiểu được dụng ý của sư phụ, vì thế thu cơn tức giận lại, tâm bình khí hòa dõi mắt nhìn Thượng Quan Khâm.

      Quả nhiên đối mặt với nhau cả nửa ngày, Thượng Quan Khâm nhúc nhích, Hồng Dạ cũng thể xuất chiêu.

      ít người phát ra vấn đề, muốn lên tiếng bàn tán, Hồng Dạ lại đột nhiên cười to tiếng, thanh thiếu niên mới lớn vô cùng trong trẻo dễ nghe.

      “Ngươi tưởng ngươi xuất chiêu ta bó tay hay sao?”

      Dứt lời ánh hồng quang chợt lóe lên, thanh vũ phiến đâm về hướng đôi mắt của Thượng Quan Khâm, trong nháy mắt Thượng Quan Khâm nhắm mắt lại, choang tiếng vô cùng chuẩn xác chặn lại chiêu thứ nhất của Hồng Dạ.

      Mọi người hoa cả mắt.

      tồi.” Hồng Dạ thay đổi thân pháp, chỉ vào Vô Khổ đại sư dưới đài “Ngươi là Thượng Quan Khâm phải ? Ngươi giỏi hơn nhiều so với lão hòa thượng kia, tại sao làm Minh chủ võ lâm.”

      “Tại hạ bất quá chỉ là sư phụ của Kinh Hồng, có tư cách luận võ cùng các vị lão tiền bối. Tại hạ bất quá là tự bảo vệ mình mà thôi, ngươi thân hình quỷ dị, nội lực thâm hậu phi thường, ai có thể so sánh được, trong vòng ba chiêu, ta nhất định bại dưới tay ngươi.”

      “Vậy tại sao ngươi còn hiếu chiến?” Hồng Dạ hổ là thiếu niên chưa trưởng thành, lập tức bị Thượng Quan Khâm nhiễu loạn.

      “Nếu ngươi mở miệng hỏi câu này, chứng tỏ ngươi căn bản có phải lòng ta, cho nên câu kia của ngươi càng chứng tỏ rằng ngươi bất quá muốn gây phiền toái mà thôi. Nếu tiểu hài tử thích ăn đường, vậy Thượng Quan Khâm cũng đùa giỡn với ngươi phen.”

      “Xí! Ta đúng là có phải lòng ngươi! Nhưng bây giờ ta đối với ngươi cảm thấy rất hứng thú!”

      Hồng Dạ vừa xong, sắc mặt Thượng Quan Khâm sầm lại, hoa kiếm lên thành vòng tròn rồi thản nhiên “Nhưng ngươi căn bản phải đoạn tụ.”

      Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều trầm mặc. Ngay cả Thượng Quan Tuyết cũng nín khóc, run rẩy rụt đầu ra khỏi ngực Mộ Dung Thân Phi, giương mắt lên nhìn thiếu niên kia.

      Rất nhiều năm sau này, có lần Bồ Đào bắt lấy sư phụ hỏi, năm đó tại sao ngươi biết Hồng Dạ phải đoạn tụ?

      Thượng Quan Khâm , bởi vì Quý Tử Phong là người đoạn tụ chính tông, nhưng ánh mắt Hồng Dạ nhìn ta giống như Quý Tử Phong nhìn ta. Lúc đó ta chỉ đoán vậy…… ngờ lại đoán trúng……

      Bồ Đào nhất thời gì.

      Hồng Dạ đứng đài, lời của Thượng Quan Khâm vừa dứt, nhất thời mặt mày, ánh mắt dần dần trở nên lãnh, xem ra là mất hứng vì chuyện tự nhận mình đoạn tụ bị lột trần.

      “Vậy để ta bắt ngươi về làm nam sủng cho tiểu Tiêu!”

      chưa dứt lời, chiêu thứ hai của Hồng Dạ tung ra như sấm sét, lần này Thượng Quan Khâm thể nhận ra sơ hở của nữa.

      chiêu thức có sơ hở có kiếm chiêu tương ứng để đối phó.

      Cho nên Thượng Quan Khâm chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh vũ phiến của Hồng Dạ đánh về phía mình.

      Tay như bị khóa lại, muốn nâng lên cũng nâng lên nổi.

      Bởi vì cho dù có nâng kiếm lên, cũng biết vung kiếm theo hướng nào để chặn lại.

      Trong nháy mắt nên lời, chỉ có thể lẳng lặng chờ chết.

      Trước mắt hoa lên, Thượng Quan Khâm tựa hồ thấy được bóng dáng của Bồ Đào.

      Người ta , lúc con người sắp chết, mắt thấy bóng hình người mà mình thương nhất cuộc đời lên.

      Ngực bị chấn động mạnh, Thượng Quan Khâm thối lui về sau trượng, miễn cưỡng đứng tấn mới trụ lại té xuống đài.

      Nhưng đúng là Bồ Đào thượng đài, kiếm chắn ngang thanh vũ phiến của Hồng Dạ.

      Hồng Dạ ngẩn ra, Bồ Đào lập tức chạy về phía Thượng Quan Khâm, vội vàng hoa hoa tay lên làm dấu .

      “Sư phụ, ngươi xuống , chiêu thức của rất ghê gớm, rất khó nhìn ra sơ hở. Bồ Đào có thể đánh thắng , ngươi yên tâm xuống , ngàn vạn lần thể để bị thương!”

      “Bồ Đào……”

      “Ngươi biết mà! Bồ Đào có……khả năng thiên phú mà, phải ?”

      đợi Thượng Quan Khâm phản ứng lại, Bồ Đào kéo tay rồi dùng sức lỗ mãng đẩy xuống đài. Thượng Quan Khâm lắc mình bay lên trung, vững vàng hạ đài. Bồ Đào nhặt lên thanh nhuyễn kiếm rơi mặt đất của Thượng Quan Khâm, hai tay cầm kiếm, đối mặt với Hồng Dạ.

      Quả nhiên Hồng Dạ dừng lại tiếp tục, bằng thừa dịp vừa rồi, với công phu của Hồng Dạ, chiêu thứ ba, chiêu thứ tư xuất ra tiếp theo, Thượng Quan Khâm và Bồ Đào sớm tan xương nát thịt.

      Quả nhiên……

      Thượng Quan Khâm và Bồ Đào đồng thời nghĩ thầm trong lòng.

      Bồ Đào đem nhuyễn kiếm giắt ngang hông mà xuất chiêu, chỉ hướng về phía Hồng Dạ hoa hoa tay lên ra dấu “Ngươi thể liên tục xuất chiêu, mỗi lần xuất chiêu tuy cực kỳ tàn độc, nhưng hết chiêu lập tức phải lui trở về vị trí an toàn, rồi lại tiếp tục như vậy xuất chiêu nữa, có phải hay ?”

      Hồng Dạ mím môi lại, Thượng Quan Khâm dưới đài gật gật đầu mỉm cười, đôi mắt vẫn lo lắng dán chặt người Bồ Đào.

      Bồ Đào hoa hoa tay ra dấu nóng xong, Hồng Dạ vẫn cam chịu đứng đó phản ứng.

      Đám người bên dưới lại ồn ào lên, bên trong kiệu Vi An a lên tiếng, làm như liên quan gì đến mình, cùng người trong kiệu khác lên tiếng bàn tán “Tiêu! Tiểu tử này đơn giản…… Ngươi xem……”

      “Phải a……” tiểu Tiêu cười cười khó hiểu, “Có thể phá được chiêu thức của Hồng Dạ chỉ có khả năng…… Hồng Dạ, buộc lộ nguyên hình !”

      Đến gần mới thấy , Hồng Dạ này quả nhiên dung mạo thập phần nghiệt, tuấn mỹ đến cực điểm y hệt như tên tinh Quý Tử Thiến, khóe mắt còn vẽ ba đường phấn màu hồng, giống như đuôi chim công xòe ra.

      Tóc màu nâu đỏ, dưới ánh mặt trời lấp lánh như dát vàng, giống như………… con mèo vàng .

      “Ngươi đơn giản chút nào, còn lợi hại hơn so với sư phụ của ngươi nữa, ngươi có biết ?”

      Giọng điệu phô trương của Hồng Dạ hoàn toàn biến mất, trải qua cuộc chạm trán với thầy trò Thượng Quan Khâm, rốt cục cũng nghiêm túc lại.

      Bồ Đào bị dung mạo của mê hoặc, lát sau hồi thần, lập tức hoa hoa tay lên ra dấu “Ngươi kém hơn so với ta, ngươi có biết ?”

      “Ngươi chết !!!!!”

      Hồng Dạ đột nhiên xuất chiêu tấn công lại gần, lúc thanh vũ phiến gần phất tới trước mặt, Bồ Đào mới miễn cưỡng nhìn ra sơ hở, chật vật đỡ lại.

      Tuy chật vật…… Nhưng cũng……đỡ nổi.

      Bên trong kiệu vang lên tiếng tiểu Tiêu “Quả nhiên……”

      Cái này gọi là tiên phát chế nhân, Bồ Đào vung kiếm lên đỡ lại, đợi con mèo Hồng Dạ phản ứng, lập tức phản công lại, tung ra chiêu Lạc Vũ Tinh Quang sắc bén nhất trong Bích Huyết kiếm pháp trực tiếp đâm ra phía sau. Chiêu thức của Hồng Dạ cực kỳ cổ quái, thân hình chuyển động cách kỳ lạ thể hình dung nổi, sau khi xuất chiêu quả nhiên phải lập tức quay về vị trí cũ, còn chưa kịp thở lấy hơi kiếm của Bồ Đào đâm đến trước mặt.

      Choang, tiếng động mạnh ngân vang.

      Lâm vào hiểm cảnh, Hồng Dạ liền vận nội lực cực kỳ thâm hậu lên hộ thể, chân khí tản ra xung quanh thân thể như cái lồng, ngăn chiêu kiếm tấn công của Bồ Đào lại.

      Bồ Đào cũng rút kiếm lại.

      Chỉ thấy mũi nhuyễn kiếm tràn ngập nội lực dừng ở vị trí chừng nửa tấc trước mặt Hồng Dạ, chậm rãi, chậm rãi bị nội lực của Hồng Dạ làm cho vặn vẹo biến dạng. Bồ Đào vội vàng thu kiếm lại, lui về sau trượng, tránh để Hồng Dạ đột ngột xuất ra chiêu tiếp theo vây khốn mình.

      “Đừng đánh nữa!”

      Bồ Đào vội vàng hoa hoa tay lên ra dấu “Ngươi thua rồi!”

      “Ta thua!”

      “Nếu có chân khí hộ thể, ngươi bị ta đả thương!”

      “Phải a!”

      Ánh mắt Hồng Dạ lóe lên uất hận, khóe miệng nhếch lên cười cách mị.

      Chỉ nghe bên trong kiệu vang lên tiếng của Vi An “Tiểu tử này nổi giận rồi!”

      “Đúng lúc được xem màn hay” tiểu Tiêu phụ họa.

      Hồng Dạ đột nhiên xòe cây quạt ra, dưới ánh mặt trời, mặt quạt phản xạ lấp lánh ánh ngân quang chói lóa.

      Cười “Ngươi đúng! Cho nên hôm nay ngươi có thua dưới tay ta là vì nội lực ta cao hơn ngươi rất nhiều!!!”

      Bên tai Bồ Đào đột nhiên nổ tung tiếng binh khí xé gió như muốn chọc thủng màng tang, trong nháy mắt chỉ cảm thấy đất trời đều là màu đỏ, đám đông dưới đài thét lên chói tai, Hồng Dạ mở vũ phiến ra, như con khổng tước xòe lông, lông quạt đột nhiên từ trong cây quạt bay ra, biến thành trăm ngàn ám khí sắc bén nhanh chóng bay tới.

      Trong nháy mắt đó Bồ Đào tìm được sơ hở, nhưng nàng lại có cách nào né tránh thiên la địa võng ám khí lông quạt.

      Muốn sống hay ……

      Trong đầu chợt vang lên câu hỏi.

      Muốn sống hay ……

      Muốn……

      “Ba”!

      Cơ hoàng tay trái tự động bung ra, thanh trường thương hơn chín thước đột nhiên bắn ra, vững vàng nằm trong tay Bồ Đào.

      Như bị mê hoặc, Bồ Đào chút do dự vung trường thương lên, nhìn đến trăm ngàn ám khí lông quạt bay đến, trực tiếp tiến vào trung tâm, ba chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh đều cùng tung ra!

      thương mạch lạc đẩy ra thanh vũ phiến, chuẩn xác xuyên qua, sau đó chút do dự dùng đầu thương tràn đầy nội lực, xuyên thẳng qua bả vai của Hồng Dạ.

      Hồng Dạ kêu lên thảm thiết, máu tươi văng ra tung tóe khắp nơi.

      Vũ phiến giống như ma hút lấy máu của Hồng Dạ.

      Vũ phiến tự động thu hồi lại, trong nháy mắt như Khổng Tước khép lông lại, đột nhiên nhắm thẳng Bồ Đào phóng ra ba thanh nan quạt sắc bén.

      Ba thanh nan quạt chia ra tập kích Bồ Đào, hai thanh xông đến trước mặt, thanh trực tiếp hướng sau lưng Bồ Đào đâm tới.

      Tất cả mọi việc đều xảy ra trong nháy mắt.

      Tuy Bồ Đào có Thủy Nguyệt Phiêu Linh, nhưng nàng phải là Quý Tử Phong.

      Nàng trốn thoát……

      Trong nháy mắt, Bồ Đào nghĩ mình sắp chết.

      Đột nhiên thấy bộ trang phục trắng như tuyết của Thượng Quan Khâm thoảng qua trước mắt.

      Nàng còn nhớ năm đó lúc bị Quý Tử Phong bóp cổ gần chết, cũng mơ hồ thấy ảo ảnh của sư phụ lướt qua như vậy.

      Có người .

      Người ta trước khi chết, có thể nhìn thấy bóng dáng người mình thương nhất……

      Phập!

      tiếng xuyên qua da thịt.

      Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thượng Quan Khâm kể sống chết nhảy lên đài.

      Thanh nan quạt thứ ba xuyên thẳng qua bụng Thượng Quan Khâm. Lại phập tiếng được rút ra.

      Máu tươi chảy tràn lan, Thượng Quan Khâm nhíu mày, ôm bụng muốn đứng thẳng, lại vẫn quơ quơ tay muốn ôm Bồ Đào vào trong lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :