1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 25: SONG HỈ
      Thượng Quan Thanh Khuê lo liệu mọi việc rất nhanh, thầm phái người liên lạc Mộ Dung gia, lúc Lưu Thủy biết tin Mộ Dung gia đem đến hai phần lễ vật cầu hôn.

      Cả hai đứa con của Mộ Dung Lan đều thành hôn cùng ngày.

      Còn cùng cưới người của Thượng Quan gia – trong Võ Lâm Tam đại thế lực.

      Vì thế địa vị của Mộ Dung gia trong chốn võ lâm nhanh chóng thăng tiến rất nhiều.

      Bất quá đây đều là chuyện về sau.

      Tóm lại đó là ngày đầu mùa hạ.

      Sau khi Bồ Đào luyện kiếm xong, chùi chùi mồ hôi trán, trốn tắm trong bồn nước lớn mà Thượng Quan Khâm sớm chuẩn bị sẵn sàng, mình dạo chơi vòng vòng trong sân.

      Chợt nghe tiếng hít hà sau tòa núi giả.

      Nghe thanh này, Bồ Đào nghĩ rằng vừa may mình mới phát con chuột già, có khi bắt về dọa Thượng Quan Khâm cho ghê tởm chút chơi, nghĩ đến đó, chợt nghe phía sau tòa núi giả truyền lại tiếng .

      “Gì??”

      “Ồ!”

      “Á!”

      phải vậy chứ!”

      “Trời!”

      “Hô hô……”

      Bồ Đào càng thêm nghi hoặc, tính đến gần nhìn xem, đột nhiên thấy bóng người xông ra, ra là Lưu Thủy.

      “Tiểu thiếu gia!” Lưu Thủy đem vật trong tay giấu sau lưng, đứng thẳng, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

      “Ta tưởng phía sau tòa núi giả có con chuột già chứ.” Bồ Đào vừa cười nhăn nhở vừa hoa tay ra dấu .

      Đột nhiên mặt Lưu Thủy đỏ bừng, Bồ Đào tiếp tục hoa hoa tay làm dấu “Lại nghe gia chủ , Mộ Dung Hoa cả ngày nhắc tới trưởng lão ngài, đem lễ vật cầu hôn của mình và của cả Mộ Dung Thân Phi tới đây…… vì thế ít nương trong thành Liễu Châu hận ngươi đến tận xương tủy……”

      “A! Cái đó!” Lưu Thủy căng thẳng đến mức đánh rơi vật trong tay xuống đất.

      “Kinh Hồng nên chúc mừng Lưu Thủy tỷ tỷ.” Lại thay đổi xưng hô, Lưu Thủy gần phát điên, Bồ Đào nhân cơ hội vươn tay ra, chồm qua khỏi thân hình của Lưu Thủy, giành nhặt vật mặt đất lên trước.

      ……………………………… Là cuốn sách có bìa màu đen.

      “Trời ạ!” Lưu Thủy đen mặt lại.

      Bồ Đào mở ra trang thứ nhất, lập tức khép lại!

      “Tịch thu!” Bồ Đào hoa tay lên ra dấu .

      “Tiểu Thiếu chủ tàn nhẫn a! Ta vất vả lắm mới có người chịu cưới! Rảnh rỗi nên nghiên cứu trước chút, nếu bị Hoa hưu làm sao!”

      “Sao cũng được, tịch thu chính là tịch thu! Ngươi lại mua quyển nữa !” Thái độ Bồ Đào kiên quyết.

      “A! Đây chính là ta nhờ người ta mua hộ, bản này rất là trân quý a! Ta lại phải ….Ô ô ô! Ta mặt mũi nào nhờ người ta nữa!”

      Lưu Thủy ủy khuất nhìn nhìn Bồ Đào, do dự chút rồi nhấc váy lên chạy trốn.

      Bồ Đào phát ra có gì đó đúng, ngoái đầu nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, mới phát ……

      Nàng ấy thế mà lại……Lưu Thủy trưởng lão thế mà lại……mặc váy!!

      Bồ Đào lén lau mồ hôi lạnh, đem cuốn sách màu đen giấu trong vạt áo, phát cuốn sách lớn quá nhét vừa vạt áo, lại nhét vào bên hông, cũng vừa, lại nhét sau mông, rồi ra vẻ bình thường trở về phòng.

      Trong phòng có Thượng Quan Khâm, dường như bị Thượng Quan Thanh Khuê kêu dùng cơm, Bồ Đào nhanh chóng đóng cửa lại, còn gài khóa cho chắc ăn, ngây ngốc ngồi giường thở dốc hồi. Sau đó đem quyển sách mới tịch thu được ra……

      Thở dồn dập……

      Mở ra……

      Trang thứ nhất……

      Tựa.

      Quyển thượng………………………………………………………

      “Xuân Cung bí tịch.”

      Bồ Đào kích động đến mức tay phát run, nàng run rẩy mở ra trang thứ hai, chưa kịp xem gì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng động rất . Thượng Quan Khâm trở lại!!!!

      Cả kinh, quyển sách tay rơi xuống đất, Bồ Đào cuống quít khom người xuống nhặt lên, tính giấu dưới cái gối nằm, nhưng sợ bị phát liền. Nếu mà bị Thượng Quan Khâm phát chắc chết quá!

      lúc cuống quít, lại cảm thấy tiếng bước chân bên tai càng ngày càng gần, băng qua sân rồi trực tiếp bước về hướng phòng nàng.

      Bồ Đào gấp rút.

      Bỗng nhiên linh quang chợt động, nàng cúi xuống gầm giường, lấy thân pháp mẫn tuệ sâu sắc của người tập võ nhiều năm ra, nhanh chóng chui xuống gầm giường, gỡ miếng gạch vỡ tường ra nhét cuốn sách vào.

      Nhưng nàng lại đụng đến quyển sổ khác.

      quyển sổ bị nhét trong tường nhiều năm.

      Rút ra rồi chui ra khỏi gầm giường.

      Bồ Đào phủi phủi bụi, chỉ thấy quyển sổ kia rất cũ kỹ, hơi bị ố vàng, mở ra trang thứ nhất, đọc sơ chương đầu “Nhật ký của ta.”

      “Ai đó?”

      Bồ Đào nghi hoặc, đột nhiên ngoài cửa bị đẩy mạnh.

      “Bồ Đào? Sao lại khóa cửa lại!? Mở ra mau!”

      “Ờ!”

      Bồ Đào cuống quít đem quyển sổ đặt tại đầu giường, chạy ra mở cửa cho Thượng Quan Khâm.

      lén lút làm gì đó?” Thượng Quan Khâm nghiêng đầu lách mình vào, dây cột tóc phất phơ phía sau, vô cùng đẹp mắt.

      có gì!”

      “Mau tắm rửa nhanh , đến ngọ là phải xong đó, chiều nay ngươi còn phải luyện nội công nữa, chỉ còn chưa đầy năm tháng nữa là vào đông rồi, đến lúc đó có gấp cũng kịp nữa.”

      “Dạ!” Bồ Đào cuống quít chạy ra, Thượng Quan Khâm dựa cửa, khẽ cười, ánh mắt đột nhiên quét vòng trong phòng, dừng lại ở quyển sổ nơi đầu giường.

      —————————-

      Ngày hôm nay ngay cả ăn trưa Bồ Đào còn có tinh thần, chi đến luyện nội công. Nàng chỉ giả bộ ngồi trước mặt Khổ bà bà, nhưng hề động chân khí.

      tại trong đầu nàng chỉ toàn là hình ảnh của quyển sách kia, muốn xem, rất muốn xem, rất rất rất muốn xem a!

      Với tâm trạng này mà động chân khí luyện nội công, chẳng phải là tẩu hỏa nhập ma tự tìm đường chết hay sao?

      Vì thế sau khi nàng ăn qua loa bữa trưa, liền tự vấn, phải làm sao mới có thể xem được quyển sách kia.

      Trong lòng khó chịu như bị mèo quào.

      Đột nhiên Bồ Đào phát , mỗi ngày dường như nàng với sư phụ dính sát nhau như hình với bóng.

      Cùng nhau ngủ, cùng nhau ăn, cùng nhau tắm rửa…… hẳn vậy, nhưng lúc nàng tắm rửa Thượng Quan Khâm cũng rời , cùng mao xí, cũng hẳn vậy, đúng rồi! Là mao phòng!

      Bồ Đào nhảy dựng lên khiến Khổ bà bà ngủ gà ngủ gật cũng phải tỉnh dậy.

      “Tiểu thiếu gia, sao vậy?”

      “Ta phải ra ngoài.”

      Bồ Đào chưa dứt lời vội chạy . Khổ bà bà nghe vậy có chút ngơ ngẩn.

      ra đây cũng phải biện pháp tối ưu.

      Bồ Đào cho rằng, xem loại sách này ít nhất phải ở nơi có ai, quấn mền nằm xem, như thế mới gọi là biết cách hưởng thụ cuộc sống.

      Nhưng mà điều kiện có hạn, lúc này nàng thừa dịp Thượng Quan Khâm xử lý vụ trong phủ mới có cơ hội trộm sách đem ra, tay bịt mũi, tay cầm sách.

      Mở ra trang thứ nhất, Bồ Đào run lên, thiếu chút nữa làm rớt sách vào hố mao xí……

      Trong sách vẽ ràng đôi nam nữ, cởi ra nửa xiêm y, lộ ra nửa thân , ….….hôn nhau.

      hổ là bản tinh túy, trân quý đắt tiền.

      Mỗi chi tiết đều khắc họa thập phần tinh mỹ, tựa hồ trong mao phòng hôi thối thấu trời như thế này cũng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, thở dốc, ngâm khẽ mị hoặc.

      Bồ Đào cảm thấy hô hấp của mình chợt trở nên trầm trọng, ở nơi như thế này mà hít thở dồn dập quả thực là loại tra tấn thống khổ nhất thế gian này.

      Nhưng thân thể càng ngày càng nóng lên.

      Có chỗ nào đó bắt đầu cảm thấy thoải mái, chỉ cảm thấy thoải mái, nhưng biết chính xác là thoải mái như thế nào.

      Bồ Đào như bị bỏ bùa, nhìn chằm chằm vào trang thứ nhất, chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, nơi nơi đều là tiếng rên rỉ dâm mỹ, những hình họa trước mắt như chớp lên, cử động.

      Lật sang trang thứ hai, đập vào mắt Bồ Đào là hình họa của nam tử kia, hề báo trước đem cái vật thần bí kia hoàn toàn phô bày trước mắt Bồ Đào.

      “Nha a a a a a a a a a a a a a a!!”

      Bồ Đào định thần chút, sau đó nhìn thấy cái vật lông lá đen sì kia, sợ tới mức phát ra kêu thảm thiết, bàn tay hoàn toàn nhũn ra, quyển sách tinh túy như vậy cuối cùng cũng rơi vào hố mao xí.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 26: TUYÊN CHIẾN
      thế giới này có loại sách mà cho dù nó có bị rơi vào hố phân, cũng có người muốn nhặt lên lại.

      Loại sách này tên là “Xuân Cung bí tịch”.

      Nhưng Bồ Đào lỡ ở quá lâu với Thượng Quan Khâm bị chứng khiết phích……

      Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn dùng khúc gỗ gắp nó ra, kéo nó chạy đến bãi đất trống gần đó, vô cùng bi thương đem chôn quyển sách xuống đất, còn khúc gỗ cắm mộ quyển sách, lập thành cái bài vị.

      Đem khúc gỗ tạc thành hình chữ thập bằng bàn tay, vỗ vỗ hai tay, đời của Xuân Cung bí tịch tinh túy trân quý vô cùng, rốt cuộc cũng hương tiêu ngọc vẫn.

      “Ngươi chết thảm……” Bồ Đào than thở.

      “Ta trở về dâng hương……”

      Ngẩn người ra hồi rồi lại chạy nhanh về luyện công tiếp.

      Khổ bà bà gần tám mươi tuổi, lỗ tai còn tốt nữa, có thể coi như bị chứng lãng tai, lại hay ngủ gà ngủ gật, Bồ Đào xem bà như nãi nãi, bà nội của nàng.

      Nhưng Khổ bà bà có thói quen tốt, đó là thích báo cáo với Thượng Quan Khâm.

      Tối, Bồ Đào tâm thần an ngâm mình trong bồn tắm, Thượng Quan Khâm theo thói quen bèn đẩy cửa tiến vào.

      Bồn tắm a, tuy Bồ Đào ngâm hết cả người trong nước, lộ ra cái gì, nhưng biết tại sao, Bồ Đào cảm thấy vô cùng tự nhiên.

      Cặp mắt của nàng, biết tại sao, lại thể khống chế được cứ dán chặt lên mặt của sư phụ, nhìn lúc lâu rồi dời xuống……

      Đường cong tuyệt đẹp, dưới lớp vải giấu vòm ngực mê người, sau đó……sau đó……chiếc bụng rắn chắc, phẳng như bụng nàng, sau đó…… sau đó……là cái kia!

      A a a a a a a a a a a……

      Bồ Đào giật giật tóc, nhìn nhìn nơi đó của Thượng Quan Khâm.

      Nơi đó…… Nơi đó…… Chính là cái vật đen đen kia ……

      Thượng Quan Khâm phát Bồ Đào nhìn chằm chằm ……nơi đó……của mình chút hảo ý. Xem, khó có khi thấy được nét mặt già nua của đỏ bừng, thay đổi tư thế, giả ho khan tiếng để Bồ Đào ý thức được tình hình.

      “Nghe Khổ bà bà ……” Thượng Quan Khâm nhíu mày, hiển nhiên nghĩ tới chuyện mình sợ hãi nhất, biết mở miệng tiếp như thế nào.

      Hễ đến chuyện đó, Bồ Đào liếc mắt cái là có thể hiểu được.

      Vì thế Bồ Đào xấu hổ lắc lắc tay, phá vỡ bầu khí ngượng ngùng “Có phải Khổ bà bà ta mao xí lâu quá hay ? có việc gì, có việc gì, chỉ là lâu ngày tồn đọng lâu quá thôi.”

      Thượng Quan Khâm lắc lắc cây quạt, nhíu mày càng chặt, nhịn cả nửa ngày, mới “Bồ Đào……Sao ngươi có thể chuyện này cách trắng trợn ra như thế?”

      “Hả?”

      có việc gì.”

      Thượng Quan Khâm hiển nhiên bị kích động, chép miệng lắc lắc đầu, sau đó chạy trốn.

      Bồ Đào ngẩn người trong bồn tắm, tự chìm cả người xuống nước, chỉ còn lộ ra mũi và đôi mắt.

      ra nàng…… biết……

      Uy lực của mao xí đối với Thượng Quan Khâm cũng giống như uy lực của sâu lông đối với nàng……

      Nhưng vừa rồi là….. hiểu tại sao lại nhìn nơi đó của sư phụ!

      Bồ Đào đen mặt lại, dùng sức vỗ vỗ lên mặt, hay là nàng cũng tư xuân!

      ——————————–

      Vài ngày sau đó.

      Lúc này là cuối mùa hè, Thượng Quan gia bắt tay vào chuẩn bị đại hôn lễ.

      Mộ Dung gia ở Liễu Châu cũng vậy.

      Bởi vì Mộ Dung Hoa cưới dâu, nên Mộ Dung Thân Phi phải ở rể.

      Chỉ còn tháng nữa Mộ Dung Thân Phi đến, sau này cũng ở lại Thượng Quan gia.

      hiểu vì sao trong lòng Bồ Đào đâm hoảng.

      Vì thế ngày đó khi biết được tin này, nàng thậm chí ăn vô cái gì cả.

      Thượng Quan Khâm đau lòng chịu nổi, chỉ hỏi Khổ bà bà có phải Bồ Đào bệnh hay .

      vậy ngày hôm sau còn bị cái kia.

      Bồ Đào quấn mền nằm giường, cảm thấy cả đời này cũng chưa buồn bực như thế này bao giờ.

      “Đau bụng…..” Cặp mắt Bồ Đào đen thũng xuống, tóc tai tán loạn giường, mùa hè nóng bức mà trùm mền kín mít.

      Thượng Quan Khâm trốn vụ trong trang, chạy về bưng trà rót nước cho Bồ Đào.

      Khổ bà bà gần đây hay bị ốm đau, vài ngày nay cũng chưa đến hầu hạ Bồ Đào được, vì thế Thượng Quan Khâm biến thành vú nuôi.

      “Hay để ta kêu đại phu kê mấy thang thuốc……” Thượng Quan Khâm nhíu mày, suy tư biết hình dung như thế nào “Hoạt huyết khứ ứ……”

      cần! Nấu cho ta thang Ô Kê là được rồi.” Bồ Đào than thở.

      Thượng Quan Khâm gật đầu, lập tức phân phó người hầu ngoài cửa làm.

      Còn nhớ lần đầu tiên nàng bị cái kia, Quý Tử Thiến còn xoa bụng cho nàng.

      Bồ Đào nhắm mắt lại, ảo tưởng Thượng Quan Khâm có thể đến xoa bụng cho nàng.

      Nhưng phát Thượng Quan Khâm vẫn ngồi cạnh cửa sổ như trước, dây cột tóc phất phơ trong gió, ung dung phe phẩy cây quạt, trông như vị tiên tử.

      Bồ Đào biết Thượng Quan Khâm đặc biệt ghét đổ mồ hôi, cảm thấy bẩn, càng vào mùa hè mỗi ngày càng phải tắm rửa nhiều lần, còn phải phe phẩy quạt cả ngày, nên người lúc nào cũng như mới tắm rửa xong, còn dây cột tóc lúc nào cũng phất phơ trong gió.

      Nhưng nàng như vậy mà còn ung dung ngồi ở đó, đôi mắt Bồ Đào đỏ lên, đột nhiên cảm thấy ủy khuất.

      “Sư phụ.” Bồ Đào gọi “Ngươi lại đây !”

      “Ờ”

      Thượng Quan Khâm thu cây quạt lại đứng dậy, đột nhiên ngồi xuống mặt đất, vì giường chật hẹp, trời nóng nên Bồ Đào và Thượng Quan Khâm sớm bắt đầu chia nhau ra ngủ riêng.

      “Sao rồi? Có đỡ hơn chút nào ?” Quả nhiên khi đến gần, mùi thơm ngát ngây người thoảng tới, Thượng Quan Khâm lại mở cây quạt ra, chút do dự quạt mát cho Bồ Đào.

      “Sư phụ ngươi dịu dàng.”

      “Bồ Đào, đừng làm nũng nữa.”

      “Tại sao.”

      “Ngươi trưởng thành rồi, được làm nũng nữa!”

      .”

      Thở dài “Mùa đông tới chính là Đại hội võ lâm……”

      Bồ Đào vội vàng ngắt lời “Khoan, đừng nữa, sư phụ, cho dù Bồ Đào đạt được danh hiệu đệ nhất làm sao? Bồ Đào ngoại trừ võ công, cái gì cũng đều biết, bảo làm Minh chủ võ lâm, còn phải đem tất cả vụ đều phó mặc lên người sư phụ thêm nữa sao, giống như……”…… giống như sư phụ là con rối vậy.

      Bồ Đào nhìn xuống, bao nhiêu năm nay nàng có ý niệm này trong đầu, sao đột nhiên lại……

      “Đừng ngốc như vậy! Vị trí Minh chủ võ lâm đùa được đâu!” câu này của Thượng Quan Khâm làm Bồ Đào khiếp sợ, Bồ Đào mất hết nhiệt tình.

      Thượng Quan Khâm thấy Bồ Đào như vậy cảm thấy hứng thú, liền nhàng “Minh chủ võ lâm làm gì có nhiều vụ như vậy? Lại phải người lãnh đạo, bị thế lực Tây Vực phía bắc xâm lấn, ngươi có thể có vụ gì? đến mới , Minh chủ võ lâm chỉ là thần thoại, cái danh vị thiên hạ đệ nhất tượng trưng thể bị đả bại thôi, những việc ngươi phải làm chỉ là……”

      Thượng Quan Khâm chớp chớp mắt, cười khẽ “dự yến tiệc ăn sơn hào hải vị, dùng cơm tiếp khách khứa hàng ngày, có hoạt động kiện gì phải tham gia. Minh chủ võ lâm a, cuộc sống thích ý khoái hoạt vô cùng……”

      “Sư phụ!” Bồ Đào nắm…..cây quạt của Thượng Quan Khâm, kích động “Đồ nhi nhất định đoạt được danh hiệu đệ nhất!”

      “Ừ, ừ, Bồ Đào ngoan, nghe Quý Tử Phong hàng năm đều tham gia Đại hội võ lâm, vừa lúc tiện nghi cho ngươi.”

      “Tại sao lại tham gia?”

      là người của Ma giáo, là hắc đạo, Minh chủ võ lâm là bạch đạo, chưa kể quần hùng trong thiên hạ đều chịu, cho dù là Quý Tử Phong, cũng thiết đến tham gia.”

      “……rất có cá tính.” Bụng Bồ Đào quặn đau, lại kéo lấy tấm chăn ôm lại.

      Thượng Quan Khâm tiếp tục quạt mát cho nàng.

      Chiết quạt phát ra tiếng xào xạc, gió thổi man mát, Bồ Đào thiu thiu ngủ.

      tháng sau, đến.

      hận ta, …… muốn đến trả thù ta……

      Mơ mơ màng màng chợt như hoảng hốt thấy gương mặt của Mộ Dung Thân Phi lên, Bồ Đào cả kinh, cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.

      “Sao vậy?” Thượng Quan Khâm vẫn duy trì tư thế ngồi dưới đất, bộ trang phục bằng sa lụa màu trắng nổi bật lên dưới nền đất.

      Bồ Đào nhíu mày, biết làm thế nào để mô tả tâm tình tại.

      Nếu thời điểm cảm thấy bất lực như vầy, được sư phụ ôm vào lòng tốt biết bao.

      Nhưng người trước mặt vẫn luôn bảo trì khoảng cách khó hiểu với nàng.

      Đừng như vậy!

      Bồ Đào cắn môi, cho dù có ngủ cùng giường, nhưng sao nàng vẫn cảm thấy mình và Thượng Quan Khâm gần gũi nhau nhiều, thậm chí còn bằng Quý Tử Thiến.

      Nhất định thể cứ để như vậy!

      Bồ Đào cắn góc mền, ánh mắt tỏa sáng đánh giá Thượng Quan Khâm.

      Mặc kệ ngươi sợ người trong thiên hạ nhạo báng?

      Trước khi Mộ Dung Thân Phi đến, ta nhất định phải biến Thượng Quan Khâm ngươi trở thành người của ta!!

      Thượng Quan Khâm tay chống cằm biết nhìn cái gì đến ngẩn người, tay phe phẩy cây quạt, đột nhiên rùng mình cái.

      Lời của tác giả: Hình như mình cảm thấy hình tượng của Thượng Quan Khâm……rất giống Tiểu Long Nữ.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 27: CƯỜNG HÔN
      Những ngày kế tiếp, Bồ Đào hiểu tại sao mình có thể nhẫn nại đến như vậy.

      Con người ta, thường thường hễ đến lúc quan trọng lại cố tình do dự quyết định được.

      Bồ Đào chính là loại người như vậy.

      kể đến Mộ Dung Thân Phi, mà ngay cả Đại hội võ lâm sắp diễn ra vào ba tháng sau, Bồ Đào cũng để trong lòng.

      tại nàng chỉ lòng dạ muốn câu dẫn sư phụ, tìm biện pháp tiếp cận .

      Tóm lại……Thiếu nữ đến thời kỳ rung động tư xuân thực là khủng bố.

      Từ ngày bắt đầu xem hình họa trong Xuân Cung đồ, nàng hề luyện nội công nữa, chỉ giả bộ làm ra điệu bộ mà thôi. Khổ bà bà căn bản thể phân biệt được đâu là ngưng thần tĩnh tọa, đâu là dồn hết tâm tư nghĩ đến cái vật ác liệt trong bí tịch đó.

      Hơn nữa, còn phải nặn óc nghĩ cách hành động.

      Ngày thứ nhất, nàng nghĩ ra được kế hoạch vô cùng tuyệt diệu.

      Nàng bắt Khổ bà bà bắt cho nàng con sâu, màu đen, lông rậm, vặn vẹo.

      Bỏ vào cái bình , sau đó Bồ Đào kinh hãi run sợ giấu người.

      Rồi sau đó chạy như điên tìm sư phụ.

      Nhưng ngày hôm đó rất nóng.

      Mỗi trận gió thổi đến đều lùa toàn hơi nóng ngột ngạt.

      Chỗ sân thường xuyên dùng để luyện võ bị ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, chói chang đến nỗi làm người ta thể mở mắt ra nhìn bình thường được.

      Thượng Quan Khâm trốn trong bóng râm dưới gốc cây, hai tay nhanh nhẹn thay phiên nhau phe phẩy cây quạt. Bồ Đào rón rén đến phía sau, lén đem cái bình đổ con sâu ra mặt đất.

      Sau đó kéo sư phụ đứng lên, muốn luyện kiếm.

      Thượng Quan Khâm nhíu mày, kỳ rất sợ nóng, thời tiết nóng nực như vầy, phi thường muốn nhúc nhích, cả ngày kiếm chỗ mát mẻ ngồi xuống cử động, như khúc gỗ vậy.

      Nhưng mới được vài bước liền gặp con sâu lông ”cố ý bò ra giữa đường”.

      Bồ Đào “Nha a a!” thét lên chói tai, sau đó thuận thế nhào vào lòng sư phụ, hai tay ôm chặt lấy hông , chuẩn bị giở trò.

      Thượng Quan Khâm chỉ ngừng lại chút, sau đó nhanh chóng đẩy Bồ Đào ra, nhíu mày “Đừng dán sát người như vậy, nóng lắm!”

      Bồ Đào nhất thời ngây ngốc, mặt mày đỏ bừng lên như bị hỏa thiêu……

      Sau đó trơ mắt nhìn Thượng Quan Khâm khép quạt lại, thuần thục nhặt lên khúc cây phía sau, hai ngón tay thon dài vân vê, bắn ra phát.

      Ba! Đâm xuyên qua con sâu nát bét! Rơi mặt đất!

      Trong nháy mắt Bồ Đào rùng mình, hai mắt đỏ ngầu, hai chân run rẩy.

      Thượng Quan Khâm dùng sức mở cây quạt ra phe phẩy, sau đó lẩm bẩm “Trời nóng quá, muốn luyện nghỉ ngơi chút , ta tìm chén đá bào……”

      Sau đó kéo sợi dây cột tóc bằng tơ óng ánh bạc bỏ .

      Bồ Đào run rẩy, rút con sâu mặt đất ra, chạy đến bãi đất trống gần mao xí, chôn nó chung với quyển Xuân Cung đồ.

      Kể từ khi Xuân Cung đồ hương tiêu ngọc vẫn, nơi bãi đất trống này trở thành phần mộ chôn tất cả những vật vô tội bị hy sinh trong quá trình Bồ Đào theo đuổi Thượng Quan Khâm.

      Ngày thứ nhất thất bại.

      Tháng này còn hai mươi chín ngày nữa.

      Trong lòng Bồ Đào nhớ kỹ, muốn câu dẫn sư phụ tuyệt đối thể chọn ngày nóng nực.

      Ngày hôm sau, là buổi tối mát mẻ khó thấy.

      Bồ Đào mang rượu trong phòng bếp ra, bày sẵn chiếc bàn , đợi Thượng Quan Khẩm xử lý vụ trong trang trở về.

      Thượng Quan Khâm vừa về đến, Bồ Đào mẫn cảm lập tức theo dõi sắc mặt .

      “Sư phụ, quạt của ngươi nè.”

      “Thay đổi chỗ ngồi , ở đây mát hơn.” Thượng Quan Khâm thuận thế đến phía trước cái bàn , ngồi đối diện với Bồ Đào chiếu.

      “Sao vậy? Muốn uống rượu à? chứ, ngươi còn chưa có trưởng thành hẳn đó nha.”

      “Nếu trưởng thành sao? Làm gì cũng cần phải hỏi à?”

      “Ừ. Phải a.”

      Ngón trỏ của Thượng Quan Khâm động đậy, bởi vì rượu ướp đá lạnh rịn hơi nước ra ngoài, đối với người sợ nóng mà , là dụ hoặc trí mạng.

      Vì thế Thượng Quan Khâm do dự chút, rốt cục cũng bưng chén lên, hớp ngụm , mặt lập tức lộ ra vẻ thập phần thích ý, Bồ Đào nhìn như si như dại.

      “Thêm ly nữa, Bồ Đào biết sư phụ rất ghét nóng nực a.”

      phải người ta thường …… uống rượu vào loạn tính hay sao……

      Bồ Đào mong chờ ác liệt.

      Chưa bao giờ thấy sư phụ uống rượu quá ba chén, đoán có lẽ tửu lượng thấp, đợi say rồi, phải là……nàng muốn làm gì làm hay sao a!

      Bồ Đào thu hồi ánh mắt, cúi đầu rót ly đầy cho Thượng Quan Khâm.

      Tốt lắm, chén thứ ba……

      “Ngươi có biết ……Lúc trời nóng……còn có chút……”

      Thượng Quan Khâm vứt cây quạt xuống đất cái bịch, hai tay cầm chén rượu ướp đá lạnh, hy vọng giải nhiệt phần nào.

      “Lúc ta nóng lên, liền cảm thấy được bản thân mình……đầu óc được tỉnh táo cho lắm.”

      “Vậy càng tốt!” Bồ Đào kích động .

      “Càng tốt cái gì?” Đôi mắt Thượng Quan Khâm mang ý cười quét tới, khuôn mặt hồng lên, Bồ Đào cả kinh, ánh mắt kia, ràng vẫn vô cùng tỉnh táo a!

      Đến đêm, Bồ Đào trừng mắt bịt mũi rót rượu vào chén tiếp, gì.

      Xem ra tối nay lại thất bại.

      Bởi vì ba bầu rượu rồi mà Thượng Quan Khâm còn thực tỉnh táo “Rót thêm ly nữa.”

      Rốt cục Bồ Đào giận, nàng cười “Sư phụ, uống cho lắm rồi đêm nay tha hồ mà , trời nóng như vầy hương vị trong mao phòng được tốt lắm đâu.”

      Trong nhất thời sắc mặt Thượng Quan Khâm đen lại, “Đừng…… Đừng nữa, ta uống nữa là được rồi……”

      Ngày thứ ba, Bồ Đào đem bình rượu đến chôn dưới bãi đất trống thần bí kia.

      Chấp tay hành lễ, bái thiên địa “Ông trời a, nhất định phải phù hộ ta chiếm được sư phụ a!”

      Cuối cùng còn nhịn được vô cùng đáng thương thêm vào câu “Ông trời a, ngươi đừng chơi ta nữa a.”

      “Ngươi ngươi muốn hỏi ta theo đuổi Mộ Dung Hoa như thế nào à?”

      Lưu Thủy nhè miếng bánh mỳ trong miệng ra bát, ngẩn người ra nửa ngày rồi “Tiểu thiếu gia, ngươi thích hài tử nhà ai vậy?”

      phải.” Bồ Đào nhanh chóng hoa hoa tay ra dấu “Chỉ hỏi chơi thôi.”

      “Aiz! Thẹn thùng gì!” Lưu Thủy chụp lên vai Bồ Đào cái, Bồ Đào lảo đảo cả người, Lưu Thủy vội vàng thu thế, ra vẻ thục nữ “Gia chủ chỉ cho ngươi cưới, chứ chưa có cho ngươi câu dẫn nữ hài tử.”

      Bồ Đào chột dạ nhìn chung quanh, thấy bóng dáng của Thượng Quan Khâm, mới khẽ gật đầu, hoa hoa tay làm dấu “Ta cũng sắp trưởng thành rồi, gần đây……cảm thấy…… có chút tịch mịch.”

      “Ừ, ừ, lần trước ngươi tịch thu sách của ta, ta mơ hồ cảm thấy……”

      vào chuyện chính .” Bồ Đào đỏ mặt.

      “Đó là……” Lưu Thủy hạ bánh mỳ xuống, đẩy bàn cơm ra kích động “Phải dụ nàng ra chỗ nào đó chỉ có mình ngươi với nàng.”

      hai ta cũng thường xuyên ở riêng chỗ a.” Bồ Đào hoa hoa tay lên làm dấu .

      “Sau đó xuất kỳ bất ý ôm đối phương.”

      “Bị đẩy ra, nóng.” Bồ Đào uể oải hoa tay lên giải thích.

      “Ngươi ngốc quá! Đó là vì nàng thẹn thùng!” Lưu Thủy đứng bật dậy, kích động vung tay múa chân “Nàng khẳng định là động tình, nếu sao lại cảm thấy nóng! Nếu nàng cảm thấy nóng, ngươi được do dự, cần phải xông lên, đè nàng ra hôn!”

      Bồ Đào khiếp sợ.

      Chuyện này nàng buồn bực lâu, cuối cùng nàng ngây ngốc hoa tay lên ra dấu với Lưu Thủy “Trưởng lão, cách này ngươi thử qua chưa?”

      “Tất nhiên là chưa……” Lưu Thủy tiếp “Cách này dành cho nam tử, sao có thể sử dụng người của Hoa nhà ta được……”

      ” …………”

      Tối hôm nay, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm mặc nguyên đồ ngủ chung với nhau.

      Hai người nằm xa nhau, bởi vì Thượng Quan Khâm sợ nóng, ngay cả mền cũng cần, trực tiếp mặc áo trắng ngủ, Bồ Đào nghiêng qua trở lại, vẫn suy tư về cách của Lưu Thủy, rốt cục nhịn được, cẩn thận, từng chút từng chút dịch người lại gần, móng vuốt sói nhàng đặt lên hông của Thượng Quan Khâm.

      “Chát!”

      Tay muốn thũng xuống luôn.

      Bàn tay Thượng Quan Khâm vô ý vả cái chát lên móng vuốt sói của Bồ Đào, Bồ Đào vuốt bàn tay sưng đỏ, đứng dậy, khóc ra nước mắt.

      “Đừng náo loạn……Nóng lắm……”

      Thượng Quan Khâm hơi hơi tỉnh, mắt mơ mơ màng màng .

      Lúc ấy cũng biết tại sao, Bồ Đào lấy hết sức lực xông tới, chỉ thấy trước mắt tối sầm, lúc ý thức ra được nàng ập tới từ sau gáy Thượng Quan Khâm, áp môi mình lên môi .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 28: XÚC ĐỘNG
      ” Đừng náo loạn……Nóng lắm……”

      Thượng Quan Khâm hơi hơi tỉnh, mắt mơ mơ màng màng .

      ………… Ngươi ngốc quá! Đó là vì nàng thẹn thùng…………

      Bên tai Bồ Đào hoảng hốt vang lên lời của Lưu Thủy.

      ………… Nàng khẳng định là động tình, nếu sao lại cảm thấy nóng! Nếu nàng cảm thấy nóng, ngươi được do dự, cần phải xông lên, đè nàng ra hôn!……

      Đợi khi Bồ Đào phục hồi tinh thần lại, nàng áp môi lên môi Thượng Quan Khâm.

      ………… Có số việc khi phát sinh kẻ khác ứng phó kịp.

      Ví dụ như chuyện Thượng Quan Khâm đập muỗi……

      Bốp……

      bàn tay tát lên mặt của Bồ Đào.

      Tâm lý Bồ Đào ra cũng chỉ muốn chiếm tiện nghi sư phụ chút, chứ bản thân nàng cũng nghĩ đến, nếu việc thành phải làm sao.

      Nhưng tình xảy ra rất nhanh.

      Nhanh đến nỗi Bồ Đào nghĩ rằng mình nằm mơ.

      Mặt cũng thũng xuống.

      Sư phụ xuống tay là nặng mà……

      Bồ Đào buông môi ra, tay ôm mặt khóc ra nước mắt, muốn đứng lên Thượng Quan Khâm lại đột nhiên giơ hai tay ra, ôm lấy đầu của Bồ Đào.

      Đồng thời gương mặt tuấn mỹ của cũng phóng đại ra trước mắt.

      Nhưng cảm giác Thượng Quan Khâm tự kề mặt sát lại gần nàng hoàn toàn giống với cảm giác nàng thừa dịp ngủ say kề mặt lại gần mặt .

      Lúc đôi môi lại lần nữa kề sát lại gần môi nàng, Bồ Đào mới hoảng hốt ý thức được, có lẽ sư phụ tỉnh.

      Thượng Quan Khâm giữ đầu Bồ Đào lại, nhàng hôn xuống.

      Sau đó hôn càng ngày càng sâu.

      Càng ngày càng sâu.

      Trang phục của nam tử vốn dễ cởi ra hơn so với trang phục của nữ tử.

      Cả đời này của Bồ Đào cũng chưa mặc qua mấy cái yếm linh tinh gì đó.

      Khi Thượng Quan Khâm đặt nàng giường, vạt áo của Bồ Đào rất nhanh liền rơi xuống.

      Ban đêm tối hù thấy gì cả, nhưng ánh trăng chiếu lên thân hình của hai người lại ràng cách thần kỳ.

      ————————————

      …… ra Bồ Đào có rất nhiều lời muốn hỏi.

      Nhưng ràng khi này phải là lúc thích hợp để chuyện.

      Thiên ngôn vạn ngữ nhưng kỳ Bồ Đào chỉ thầm muốn hỏi câu, sư phụ, tại sao ôm ta……

      Nhưng trong đầu lập tức vọng lại thanh của chính mình.

      Bồ Đào, vì sao ngươi nhất định phải chiếm cho được sư phụ?

      Bởi vì ta thích sư phụ.

      Cũng vậy mà thôi.

      Thế nên Bồ Đào lên tiếng hỏi, nàng mơ hồ cảm thấy mình biết đáp án, Thượng Quan Khâm ôm nàng, có lẽ là vì tình .

      ra tối nay hai người phát sinh chuyện như vầy, đều là do Bồ Đào tự tìm đến.

      số việc Khổ bà bà dạy nàng.

      Thượng Quan Khâm cũng thể ra miệng.

      Tuy Thượng Quan Khâm là người có chứng khiết phí, ngây thơ, vô dục vô cầu, nhưng cũng chỉ là nam tử bình thường.

      Tất nhiên phải mãi đến sáng hôm sau khi hai người tỉnh lại, Bồ Đào mới ý thức được, có lẽ đêm qua sư phụ mới bộc lộ hết bản năng của mình ra.

      Nhưng đêm qua……hai người đều gặp phải vấn đề thực nghiêm trọng.

      Bởi vì cả hai người đều còn tân……

      Đây chính là vấn đề lớn nhất, lúc quần áo rơi xuống hết, đầu óc mất lý trí, Bồ Đào ý loạn tình mê quên hết tất cả mọi thứ đời, vấn đề ác liệt này lại bỗng dưng ra.

      Đương nhiên đêm nay cũng là lần đầu tiên Bồ Đào thấy sư phụ đổ mồ hôi dầm dề mà cũng chưa từng để ý lau .

      Cả quá trình, hai người đều rất nhiệt tình, Thượng Quan Khâm phát ra tiếng ngâm khẽ thực mị hoặc, xen lẫn với tiếng thở hổn hển của Bồ Đào……hơn nữa người tản ra mùi thơm ngát khiến Bồ Đào say đắm.

      Nhưng giống như trong mộng.

      Trong mộng, Thượng Quan Khâm nhàng, nhàng, chậm rãi hôn nàng.

      Nhưng sư phụ trước mắt lại hôn Bồ Đào như muốn nuốt chửng lấy nàng.

      Lúc Bồ Đào ý thức được dưới tay mình là tấm lưng bóng loáng của Thượng Quan Khâm, Thượng Quan Khâm cư nhiên cứ như vậy mà đột ngột tiến vào……

      Vì thế bao nhiêu ngâm khẽ, hổn hển trong nháy mắt đều biến mất!

      Chỉ còn lại tiếng kêu rên đồng thời phát ra của hai người.

      …… đau……

      Bồ Đào đau đến trợn trừng cặp mắt, phát Thượng Quan Khâm người nàng cũng nhíu mi.

      là…… cũng…..đau sao……

      Trong nháy mắt Bồ Đào thanh tỉnh, mọi vật đều ràng trước mắt, Thượng Quan Khâm tựa đầu vào trán của Bồ Đào, hô hấp dồn dập như bị đau lắm…… Nhưng phía dưới vẫn ngừng……ra vào càng lúc càng sâu hơn.

      Cuối cùng Bồ Đào chịu nổi, cắn môi rên hừ hừ ra.

      “đau quá……đau quá!”

      “Bồ Đào…… Bồ Đào……” Thượng Quan Khâm khẽ gọi bên tai Bồ Đào.

      Bồ Đào cố gắng mở to đôi mắt, đột nhiên nàng nhớ tới bản Xuân Cung họa đồ hương tiêu ngọc vẫn kia, trong họa, cái đó của nam tử kia……

      Chính là cái đó a!

      Cái đó của sư phụ a!

      Giống như trong họa đồ….

      Chôn trong cơ thể của mình a!

      Nghĩ đến đây chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, mà càng sợ hãi phía dưới khống chế được càng khép chặt lại, có lẽ nếu Thượng Quan Khâm còn động đậy nữa đến phiên khóc.

      Vì thế Thượng Quan Khâm thực quyết đoán rút ra, đứng bật dậy, ngón tay dứt khoát điểm vào huyệt ngủ của Bồ Đào.

      ————————————–

      Lần đầu tiên của nữ tử phải có lạc hồng, cái này Bồ Đào biết.

      Khi tỉnh lại điều đầu tiên Bồ Đào ý thức được là, trời sáng rồi, mà hôm nay lại là ngày nóng nực vô cùng, vì ánh mặt trời sáng lạn chói chang xuyên qua khe cửa sổ, trực tiếp rọi thẳng vào mi mắt của nàng.

      Điều thứ hai Bồ Đào ý thức được là, toàn thân nàng đều ê ẩm, nhưng có thể nghe tiếng hô hấp của Thượng Quan Khâm kề sát bên mình nàng.

      Hắc hắc hắc hắc……

      Sư phụ a……

      Ngươi là người của ta rồi a……

      Rốt cuộc ngươi cũng trở thành người của ta rồi a……

      Bồ Đào ngây ngốc suy nghĩ nửa ngày, thỏa mãn nhắm mắt lại dưỡng thần lúc, sau đó mới mở mắt ra.

      Lúc mở mắt ra mới phát , Thượng Quan Khâm vẫn nhìn Bồ Đào, vạt áo trắng hỗn độn, vẻ mặt khác gì ngày thường.

      “Sư phụ……”

      Bồ Đào ngồi xuống, giữ chặt cái mền che thân thể lõa lồ, chỉ nhúc nhích chút đau đến mức phải cắn răng.

      “Chuyện tối qua……”

      cần tiếp.” Thượng Quan Khâm cắt lời nàng.

      Nhíu mày “Hôm nay cần luyện võ, ở trong phòng nghỉ ngơi .”

      Bồ Đào nghèn nghẹt trong mũi, trong nháy mắt biết tại sao đột nhiên cảm thấy vô cùng ủy khuất.

      Nàng chỉ cảm thấy, lúc này ít nhất sư phụ cũng phải vài câu ngon ngọt gì đó.

      Nhưng vẻ mặt khổ sở này của Thượng Quan Khâm nằm ngoài dự kiến của Bồ Đào.

      Nàng cảm thấy, cái đau ngoài da lúc luyện võ cùng cái đau sâu bên trong thân thể hoàn toàn khác nhau. Cuối cùng Bồ Đào bỏ qua, chỉ lẳng lặng mặc trang phục vào, đến lúc này, cái mền rơi ra, nàng mới thấy được vết máu giường.

      Khi cái mền rơi ra lộ ra bộ trang phục trắng người Thượng Quan Khâm, sớm mặc đồ từ trước, nhưng trong nháy mắt Bồ Đào cũng kịp phát được, sư phụ ……vậy mà cũng chảy máu.

      “Sư phụ……ngươi đúng là còn tân……” Bồ Đào lẩm bẩm .

      Thượng Quan Khâm đột nhiên nhíu mày lại, nheo đôi mắt hỏi “Ai dạy ngươi?”

      “…… Lưu…… Lưu Thủy……” Ánh mắt kia nguy hiểm, Bồ Đào rùng mình cái, sảng khoái bán đứng Lưu Thủy.

      có việc gì.” Thượng Quan Khâm gì, chỉ nhíu mi, mặt mày khó chịu. Nhưng đây là Thượng Quan Khâm nha, bất kể vẻ mặt ra sao cũng đều dễ nhìn, nhất thời Bồ Đào mê mẩn nhìn quên cả đau đớn, bước ra sau vài bước lấy đà rồi chạy lại nhào thẳng vào lòng Thượng Quan Khâm.

      ” Sư phụ, ngươi là người của ta, Bồ Đào chịu trách nhiệm.”

      đôi tay vờ xiết cổ Bồ Đào lại “Nếu còn bậy nữa, có tin hay vi sư bóp chết ngươi……”

      “Tin.” Bồ Đào càng tiến sát vào lòng Thượng Quan Khâm.

      Thượng Quan Khâm nhàng di động cánh tay ôm lấy Bồ Đào, động tác ôn nhu này khiến Bồ Đào đột nhiên muốn khóc.

      “Nếu ngươi sớm có ý, sao với sư phụ.”

      ” Sư phụ…… Ta là ni …… Ngươi hòa thượng thể cưới ni .”

      “Ta chưa từng như vậy bao giờ.” Thượng Quan Khâm khẳng định chắc nịch.

      “Ngươi như vậy! Ngươi hai người như thế bị võ lâm thóa mạ, bị toàn bộ người trong thiên hạ nhạo báng!”

      “Bởi vì ta là sư phụ ngươi, đây là…”

      “Nhưng hai ta cùng chung huyết thống!”

      “Ta nhớ lúc đó ta chưa xong ngươi bỏ chạy……”

      Bồ Đào ngẩn ngơ, tay chân đờ ra, mái tóc dài hỗn độn phủ gương mặt “Còn có tiếp theo nữa sao?”

      Thượng Quan Khâm gì, chỉ khẽ thở dài hơi.

      Nhưng Bồ Đào lại hiểu.

      Tuy lúc này nàng hai mắt đỏ ngầu, xiêm y chỉnh tề, mái tóc rối tung lên như nữ quỷ, hơn nữa thời tiết lại nóng nực muốn chết, Thượng Quan Khâm còn đặc biệt sợ nóng, nhưng Bồ Đào vẫn cùng Thượng Quan Khâm ôm quấn lấy nhau, nức nở “Ta biết, ta biết, cần phải gì nữa, ngươi thở dài là ta hiểu rồi, ra lúc ấy ta nghĩ quá nhiều, làm ra chuyện ngu ngốc như vậy.”

      “Cũng phải……tại khi đó ngươi còn ……”

      phải Tuyết nhi cũng cùng độ tuổi với ta hay sao? Nay nàng ta còn lập gia đình nữa kìa.” Bồ Đào nhíu mày. “Sư phụ, ngươi lớn hơn ta, ngươi nhất định hiểu lòng ta, có phải ?”

      “Phải.” Thượng Quan Khâm rũ hàng lông mi dài xuống, nhàng .

      “Ta thích ngươi.”

      Nhiều lời vô ích, chỉ ba chữ là đủ rồi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 29: ẤM ÁP
      ràng bản thân nàng là nữ hài tử, nhưng hiểu vì sao Bồ Đào cứ cảm thấy áy náy vì nàng chiếm đoạt Thượng Quan Khâm.

      Nàng cảm thấy sư phụ trước kia cho dù có ngàn người theo đuổi, vạn người ái mộ, nhưng đều giống như vị tiên tử cao cao tại thượng, mà giờ vị tiên tử này bị nàng kéo xuống hồng trần.

      Bồ Đào nhíu mày lại.

      Chuyện đêm qua nàng nhớ lắm, chỉ nhớ là bị đau rồi ngủ thiếp .

      Có lẽ lần tiếp theo có thể thuần thục hơn……

      Lần tiếp theo……

      Bồ Đào ”chát!” tiếng tự vả mặt mình, sau đó lắc đầu mạnh như muốn xua đuổi ý đồ thuần khiết của mình.

      ra thân thể Bồ Đào rất khỏe, quấn quít lấy Thượng Quan Khâm nằm hồi hết đau, nhưng người ê ẩm, trời lại nóng, nên nhịn được đứng dậy, nhanh chóng chải đầu, mặc bộ trang phục mới, mặt cũng chưa kịp rửa liền vội vã đẩy hai cánh cửa sổ ra, cơn gió mát rười rượi lập tức vi vu thổi vào trong phòng, lúc này sắc mặt của Thượng Quan Khâm mới tốt hơn được chút.

      Nhưng vẫn nằm giường dậy nổi, Bồ Đào hiểu lắm chuyện nam nữ, nhưng ít nhất nàng biết, sau khi làm xong chuyện này, thường thường nữ hài tử thân hình đều suy yếu hơn. Nhưng biết tại sao giờ, người thu dọn chiến trường là nàng, người mở cửa gọi người chuẩn bị nước tắm rửa cũng là nàng.

      Rốt cuộc nước để tắm cũng được mang lên, Bồ Đào ngăn cho hạ nhân vào phòng, chỉ hoa hoa tay làm dấu với Khổ bà bà “Sư phụ thoải mái, tựa vào đầu giường dậy nổi. Ta cũng muốn tắm rửa, đem thêm bồn nước khác lên . Khổ bà bà, ta qua phòng của bà tắm, còn điểm tâm mang đến đây .”

      Khổ bà bà ho khan tiếng, nảy lòng nghi ngờ, nhưng thấy bộ dáng sinh long hoạt hổ của Bồ Đào, liền nhanh chóng triệt tiêu nỗi nghi ngờ của mình .

      “Có phải Khâm thiếu gia bị cảm nóng hay , ta gọi đại phu.”

      Bồ Đào thấy việc này nên để lộ ra, tính lên tiếng cự tuyệt, nhưng Thượng Quan Khâm lại ngồi dậy, mái tóc ướt đẫm mồ hôi, nhàng “Kêu đại phu đến đây . Ta có chút thoải mái.”

      Vì thế Thượng Quan Khâm tự mình phòng đóng cửa lại tắm, lúc sau đại phu đến.

      Bồ Đào cởi quần áo ra, vào bồn tắm trong phòng của Khổ bà bà.

      Vết máu và chất dịch màu trắng chậm rãi tan mất trong nước.

      Sau khi tắm rửa xong, tinh thần tỉnh táo sảng khoái hẳn ra, Bồ Đào phát ngực mình có mấy dấu ấn hồng hồng, mặt đỏ lên, vội lấy vạt áo che khuất lại. Lúc ra còn cố tình làm ra điệu bộ của công tử, nhấc lấy chiếc khay điểm tâm của Khổ bà bà rồi nhấc chân bước vào căn phòng Thượng Quan Khâm tắm.

      Lúc đến cạnh cửa, vừa lúc nghe được tiếng đại phu .

      Bồ Đào ngừng lại.

      sao…… Người bình thường đều bị trầy xước chút đỉnh như vậy, trường hợp của Phó gia chủ ngài cũng thuộc loại rồi, cho nên về sau khi viên phòng cần phải đợi cho trơn tru hơn, như vậy chảy máu nữa…… Vừa rồi ngài tắm rửa lại dính nước, miệng vết thương lâu khép lại hơn, tóm lại hôm nay đừng tắm rửa nữa. À…..à…… Ngài muốn rửa cũng được, nơi này lão phu có chút dược…… Còn có cái này……thuốc bôi trơn…… Vốn là đặc chế cho gia chủ, nhưng phu nhân lại qua đời sớm……nên ngài cứ lấy dùng . Lần sau nương ấy đến đây, ngài nên làm tốt công tác chuẩn bị để trơn tru hơn, nếu nương ấy chịu khổ sở, mà ngài cũng bị ra máu.”

      Bồ Đào ngừng lại lúc, quyết định vào, tránh sang bên, lại nghe đại phu “Aizz… rốt cuộc thân đồng tử của Phó gia chủ ngài cũng bị phá a, lão phu chứng kiến ngài trưởng thành, thấy ngài chút hứng thú nào đối với loại chuyện này, còn sợ ngài bị đoạn tụ…… Ặc, khụ khụ…… Vậy lão phu xin cáo lui trước.”

      Đại phu riêng của Thượng Quan gia sờ soạng chòm râu bạc của lão, hành lễ từ biệt rời .

      Bồ Đào do dự chút rồi vẫn vào, quả nhiên Thượng Quan Khâm thay đổi bồn nước mới, vẫn còn tiếp tục tắm rửa.

      Nhưng búi tóc lên gọn gàng, nhưng vì búi tóc thấp lè tè nên dây cột tóc và phần đuôi tóc đều rơi vào trong bồn nước, nửa người bên để trần tựa vào cạnh bồn tắm, Bồ Đào nhìn vòm ngực tinh tráng và những ngón tay tinh tế của mà nuốt nước miếng.

      “Ăn cơm thôi!” Bồ Đào .

      “Ta ngâm hồi nữa ……” Thượng Quan Khâm thản nhiên , nhắm mắt lại, sau đó lại mở mắt ra, do dự hồi rồi “Loại chuyện như tối hôm qua…… ngươi có còn muốn làm nữa ……”

      Bồ Đào bới cơm, nghe vậy tay run lên, suýt chút nữa làm rơi bát.

      “Đại phu …… Ta là người…… đối với loại chuyện này…… ham thích mấy…… Ta cũng nghĩ nửa ngày rồi, chỉ cần Bồ Đào ngươi muốn, ta nhất định cho ngươi……”

      Lúc những lời này, Thượng Quan Khâm úp mặt vào cánh tay.

      Bồ Đào ngây ngốc ra gần nửa ngày mới ý thức được sư phụ nàng thẹn thùng.

      Chỉ cần ngươi muốn…… Ta nhất định cho ngươi……

      Chỉ cần ngươi muốn…… Ta nhất định cho ngươi……

      Ta nhất định cho ngươi…… Ta nhất định cho ngươi…… Ta nhất định cho ngươi…………

      Trong khoảnh khắc này, Bồ Đào chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, tâm thần như bay bổng lên chín tầng mây.

      Vài ngày sau, mọi chuyện đều chậm rãi khôi phục lại bình thường, có lẽ hai người vốn thân thiết như vậy từ trước đến nay nên Bồ Đào cảm thấy cuộc sống có gì thay đổi. Thượng Quan Khâm cũng khôi phục lại như thường, phe phẩy cây quạt tránh nóng dưới bóng râm, chỉ điểm nàng luyện võ.

      Tối đến hai người vẫn ngủ chung với nhau như trước đây, chỉ là Bồ Đào nhớ lại đêm đó đau như thế nào, bao lời chưa kịp ra tới cửa miệng đều nuốt xuống, nỗi ham muốn nhất thời biến mất.

      Thượng Quan Khâm vẫn mặc chiếc áo lụa trắng bàng bạc ngủ như thường lệ, cho tới bây giờ cũng có chủ động cầu làm gì cả.

      Nhưng trước khi ngủ luôn ôm chặt Bồ Đào hôn.

      Vì thế hai người luyện tập hôn nhau càng ngày càng thành thục.

      Vài lần đam mê bùng cháy mạnh mẽ, rốt cuộc vào lúc cuối tháng, hai người lại làm lần nữa.

      Lần này……biết như thế nào đây……

      Vẫn đau.

      Thượng Quan Khâm vẫn có chút kinh nghiệm nào, nhưng ít ra lần này hai người đều chảy máu.

      Vì thế Bồ Đào nhớ tới quyển bí tịch hương tiêu ngọc vẫn kia, có lẽ có thể đào lên nghiên cứu lại.

      Khi đó Bồ Đào giữ chặt Thượng Quan Khâm hỏi , chỉ cần bị người khác phát , có phải Bồ Đào có thể cùng với sư phụ luyến cả đời hay .

      Lúc ấy Thượng Quan Khâm , cho dù có bị phát ra cũng sao, ta liền theo ngươi là được rồi, rời bỏ nơi này, tìm nơi có thể chứa chấp hai người chúng ta, mặc kệ ra sao, chỉ cần ngươi đừng rời bỏ ta, cả đời này ta đều theo ngươi.

      Vì thế Bồ Đào lại cảm thấy được thế giới toàn màu hồng, quá vui sướng mà để ý Thượng Quan Khâm rốt cuộc cụ thể những gì.

      Mãi lâu sau này khi nàng nhớ lại mới rơi lệ đầy mặt nhận ra rằng, câu thề thốt trọn đời rời khỏi nàng, Thượng Quan Khâm sớm qua.

      Cuối cùng Mộ Dung Thân Phi cũng đến.

      Ngày hôm đó tuyết đầu mùa rơi.

      Thượng Quan Tuyết níu váy trốn sau lưng Bồ Đào, mặt mày đỏ bừng, khẩn trương muốn chết.

      Trong lòng Bồ Đào khóc ròng “Ngươi sợ sao? Ta cũng sợ a a a a……”

      Khi xe ngựa dừng lại, dưới cơn mưa hoa và tiếng pháo nổ giòn giã, Mộ Dung Thân Phi cầm cây quạt phe phẩy bước ra.

      Vẫn là kiểu cột tóc thịnh hành nhất ở Liễu Châu, chia mái tóc ra hai bên uốn lượn dợn sóng, cây quạt làm từ lông chim khổng tước thập phần hoa lệ đẹp đẽ.

      Mộ Dung Thân Phi vẫn hề thay đổi, vừa xuất liền tản ra phong thái tinh.

      Bồ Đào lén lui về phía sau tránh , lúc này mới phát nha đầu Tuyết nhi sớm đỏ mặt, nghiêm nghị đứng phía sau.

      Hài tử này……

      Mộ Dung Thân Phi vô cùng lễ phép, hề thay đổi chút nào so với lần đầu tiên đến đây vào năm mười ba tuổi.

      Thượng Quan Thanh Khuê vô cùng hài lòng đứa con rể này, mà Lưu Thủy trưởng lão đáng thương còn chưa kịp nhờ người mua giùm Xuân Cung họa đồ bị đưa lên kiệu khiêng đến Mộ Dung gia ở Liễu Châu.

      Bận rộn náo loạn cả ngày trời, Thượng Quan Khâm rốt cuộc cũng kiếm ra được chút thời gian rảnh rỗi nào để đến bên cạnh Bồ Đào, còn bên kia Mộ Dung Thân Phi rất chăm sóc nha đầu Tuyết nhi, còn cười với nàng ấy “Tuyết nhi là xinh đẹp, Thân Phi đường đột giai nhân rồi!”

      có.” Nha đầu Tuyết nhi cúi thấp đầu xuống, Bồ Đào khiếp sợ, tiểu bá vương thân xiêm y đỏ tiên diễm, tay cầm ngân tiên đánh đến trời long đất lở của năm đó đâu mất rồi ?!

      Mộ Dung Thân Phi ý thức được ánh mắt của Bồ Đào, chuyển mắt nhìn lại, Bồ Đào đối diện với ánh mắt của , lập tức sợ tới mức cúi đầu thấp xuống.

      ngờ Mộ Dung Thân Phi lại đứng lên, rời khỏi yến tiệc trực tiếp tới bàn của Bồ Đào ngồi bên này.

      “Lại tương ngộ, Kinh Hồng công tử, sau này chúng ta là người nhà.” Mộ Dung Thân Phi vô cùng……vô cùng ôn hòa nhìn Bồ Đào , hề có chút ánh mắt hoặc vẻ mặt biến thái nào. Nếu phát sinh chuyện lần trước, Bồ Đào nghĩ rằng người này tuyệt đối là người tao nhã bẩm sinh.

      “Hãy đối xử tốt với nha đầu Tuyết nhi!”

      Bồ Đào hoa hoa tay lên làm dấu, lòng .

      “Sau này Tuyết nhi là thê tử của Thân Phi, kể từ hôm nay Thân Phi coi như là người của Thượng Quan gia, chiếu cố Tuyết nhi là trách nhiệm cả đời của Thân Phi.”

      Bồ Đào ngẩn người, tên này thực biết chuyện.

      Chắc Thượng Quan Tuyết ngồi bên bàn bên kia xúc động lắm đây.

      Thượng Quan Thanh Khuê nghe được những lời này cao hứng, tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị những lời này của Mộ Dung Thân Phi làm cho mát lòng mát dạ.

      Bồ Đào tâm thần yên nhìn nhìn Mộ Dung Thân Phi, biết trả thù nàng như thế nào, ngờ Mộ Dung Thân Phi chỉ gật gật đầu, trở lại ngồi cạnh bên người nha đầu Tuyết nhi kia, hề liếc mắt nhìn Bồ Đào cái.

      Làm Bồ Đào cảm thấy mình quả thực suy nghĩ quá nhiều, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.

      Buổi tối tất cả mọi người đều uống ít rượu.

      Sau khi Tứ đại trưởng lão xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ về.

      Thượng Quan Thanh Khuê còn ở lại trò chuyện cùng Mộ Dung Thân Phi.

      Nha đầu Tuyết nhi chạy về phòng thêu thùa kim chỉ.

      Lúc này Thượng Quan Phi cũng mang theo thê tử đến, cùng Liễu Như tán gẫu.

      Tất cả mọi việc xảy ra đều hết sức êm đềm.

      Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào về phòng, trong làn gió đêm mát rượi, thong thả qua đình viện, bước dọc theo hồ.

      Chung quanh nhiều hoa, Bồ Đào nhất thời cao hứng quên sạch chuyện Mộ Dung Thân Phi.

      “Bồ Đào.”

      Thượng Quan Khâm dừng lại, nhíu nhíu mày, bắt chước Mộ Dung Thân Phi, đột nhiên lên tiếng.

      “Chiếu cố ngươi là trách nhiệm của cả đời ta.”

      “Đừng, sư phụ, ngài đừng học thói ba hoa thiên đế của .”

      “…… Vậy ta đây nữa……” lập tức Thượng Quan Khâm buồn bực.

      hết câu …” Bồ Đào nháy mắt “Bồ Đào thích nghe.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :