1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 10: CÁI KIA
      Mộ Dung Thân Phi thất bại, việc này cũng nằm trong vòng dự kiến của Mộ Dung Lan.

      sớm chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi đến đây, lại phát ra hai điều khiến khiếp sợ thôi.

      Thứ nhất, Thiên Hạ Đệ Tam Bài Danh Binh Khí Phổ – Thượng Quan Gia Bích Huyết Kiếm lại hoàn toàn phát huy nổi trước thương pháp.

      Thứ hai, thương pháp gia truyền của Mộ Dung gia lại bị phá!

      Mộ Dung Lan đảo mắt nhìn về phía Bồ Đào trong giáo trường.

      Thân hình gầy , cầm trong tay thanh nhuyễn kiếm tương đương với chiều cao của , cũng nghiên cứu qua thanh kiếm kia, là chiêu bài binh khí đặc biệt của Thượng Quan gia, khi ra tay cần phải rót nội lực vào thanh kiếm mới ra hình kiếm, nếu rút nội lực, thanh nhuyễn kiếm biến thành cái đai lưng.

      Tình hình vừa rồi cũng thấy đầu đuôi.

      Thanh hoa thương gia truyền của nhà công kích Bồ Đào cao thấp trái phải bốn phương tám hướng, Bồ Đào kia lại đối diện trực tiếp cuốn lấy hoa thương, rót nội lực vào, thân kiếm vốn mềm nhũn nhất thời vươn mũi kiếm bén nhọn ra, như thanh đao sắc bén, đem hoa thương nhất thời đánh gãy làm nhiều đoạn rơi xuống đất.

      Mộ Dung gia tốt xấu gì cũng là gia tộc có mặt mũi chốn giang hồ, kể đến Võ Lâm đại hội, Mộ Dung hoa thương trong Binh Khí Phổ bài danh cũng được xếp thứ chín, thế mà tiểu oa nhi này lại chặt đứt hoa thương, Thân Phi thua trận này, là mất hết thể diện của Mộ Dung gia.

      Mộ Dung Thân Phi lúc này đứng dậy, ngoan ngoãn hành lễ hạ đài, Mộ Dung Lan cúi đầu ủ rũ ôm đứa con của chính mình, lâu sau cũng gì.

      Tiểu tử này ở nhà chưa từng bị thua qua, trận này thất bại chắc cũng mất hết nhuệ khí.

      Trước khi thượng đài Bồ Đào cảm thấy da đầu căng ra, giờ nàng thắng, lại cảm thấy da đầu bắt đầu run lên.

      Bởi vì tất cả mọi người bị chiêu xuất kỳ bất ý kia của nàng chấn động, nên bao nhiêu ánh mắt đều tập trung toàn bộ lên người nàng, tư vị như thế là khổ sở.

      Bồ Đào định thần lại, yên lặng thu hồi kiếm, nàng cực kỳ muốn liếc mắt nhìn vẻ mặt giờ của Thượng Quan Thanh Khuê, nhưng vẫn ráng nhịn xuống, nàng cúi người lượm những mảnh thương vỡ vụn mặt đất, cẩn thận ôm trong lòng, sau đó nhàng lui xuống dưới, hướng Mộ Dung Lan và Mộ Dung Thân Phi hành lễ “Đa tạ.”

      “Hảo, hảo, hảo hài tử. A a……” Mộ Dung Lan cười sờ sờ đầu của Bồ Đào, đẩy Mộ Dung Thân Phi cái, Mộ Dung Thân Phi lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng Bồ Đào gật gật đầu.

      Bồ Đào nhìn cũng có thể cảm thấy ánh mắt của Thượng Quan Thanh Khuê người mình, loại cảm giác này rất mãnh liệt, nhưng Bồ Đào đoán được trong lòng tính toán gì.

      Trở lại bên người Thượng Quan Khâm, ánh mắt của Thượng Quan Khâm có chút kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bị che giấu dưới nụ cười của .

      “Bồ Đào lợi hại, có thể đem kiếm pháp biến hóa thành ba, lúc về sư phụ đút cơm cho ngươi ăn.”

      Thượng Quan Khâm hướng mọi người từ tạ, sau đó kéo Bồ Đào trở về phòng.

      La Lị – Tuyết khó có thể im lặng như lúc này, nàng ta nhào vào lòng Thượng Quan Thanh Khuê, trong nụ cười sủng ái chìu của phụ thân, có chút thất thần khi nhìn thấy bóng dáng Bồ Đào rời .

      “Hôm nay xảy ra chuyện gì.” Thượng Quan Khâm nhàng , hai người hướng về sân viện của mình bước , Bồ Đào mơ hồ có thể nghe thấy tiếng ong ong nghị luận bàn tán bên kia, cùng thanh luận võ xung quanh, có lẽ lúc này Thượng Quan Thanh Khuê sớm ôm theo nữ nhi bảo bối của tiếp phụ tử Mộ Dung Lan ăn tiệc tối.

      Bồ Đào dừng lại, cảm thấy cử chỉ của Thượng Quan Khâm có chút kỳ quái, nàng là nữ hài tử, luôn luôn mẫn cảm hơn người. Vì thế nàng tóm lấy ống tay áo của Thượng Quan Khâm, lắc lắc.

      “Sao vậy?”

      “Bồ Đào thắng.”

      “Ừ! Bồ Đào lợi hại! Chiêu kia của ngươi, ngay cả sư phụ cũng bị ngươi làm kinh hãi.”

      “Bồ Đào thấy đầu thương của vây chung quanh, căn bản có cách nào khác để ngăn cản.”

      “Đây là chiêu Bốn Bề Thọ Địch lợi hại nhất của Hoa thương Mộ Dung gia, chẳng qua tiểu quỷ kia hỏa hậu có hạn mà thôi.” Thượng Quan Khâm .

      “Cho nên Bồ Đào gấp quá……liền……”

      “Liền hướng chính giữa trực diện tiếp lấy? Thông minh a, Tiểu Bồ Đào lợi hại! Hắc hắc!” Thượng Quan Khâm khom thắt lưng ôm lấy Bồ Đào xoay vòng, Bồ Đào hoảng sợ, Thượng Quan Khâm nhíu mày “Nặng dữ!”

      Bồ Đào đỏ mặt.

      “Nhưng mà Bồ Đào a, thủ pháp cầm kiếm của ngươi có chút đúng a……”

      “Bồ Đào chỉ là…… nghĩ muốn đến sát bên mình Mộ Dung Thân Phi, sư phụ…… biết đó……nhuyễn kiếm ngắn hơn so với thương……”

      ……”

      Thượng Quan Khâm có thâm ý khác nhìn nhìn Bồ Đào, khẽ thở dài “Có lẽ là vầy, Bồ Đào là kinh hồng tái , ngay cả gia chủ cũng giật mình khi nhìn ngươi đó.”

      “Ta thấy .” Bồ Đào buồn bã .

      Đổi lại là tiếng cười trong trẻo của Thượng Quan Khâm.

      Mộ Dung Lan rồi.

      Thượng Quan Thanh Khuê vẫn chủ trì sơn trang như trước, nhưng ….. trong ba năm nay, cũng nhắc lại vấn đề người kế thừa nữa.

      Năm nay đại hội võ lâm được tổ chức, Thượng Quan gia bề bộn hơn trước.

      Chỉ chớp mắt mà nay…… Bồ Đào được mười ba tuổi.

      ———————————-

      Năm nay là năm Bồ Đào cực vui vẻ.

      Hôm nay cũng là ngày Bồ Đào cực vui vẻ.

      Trước đến tên tiểu tử Quý Tử Thiến xinh đẹp xuất chúng kia.

      Cũng đến tiểu La Lị – Thượng Quan Tuyết kiều quý siêu việt kia.

      Cũng đến số lượng nam nhân theo đuổi Thượng Quan Khâm còn nhiều hơn so với nữ nhân kia.

      Trước tiên là về chính bản thân Bồ Đào.

      Ngực bắt đầu nở lớn, Khổ bà bà thể dùng sức quấn lấy ngực của nàng, chặt đến mức nàng thở nổi.

      Nàng còn nhớ giờ dạy sinh học ở thời đại trước kia thầy giáo có qua, bó ngực quá chặt làm cho ngực bị biến dạng, nhưng biến dạng thành thế nào…… Bồ Đào còn nhớ .

      Tóm lại nàng thực thoải mái.

      Hôm nay vốn là ngày luyện võ.

      Nhưng đột nhiên nàng lại bị đau bụng.

      Nằm giường dậy nổi.

      Thượng Quan Khâm đến xem nàng, thấy đệm chăn đều là máu…………

      Lúc ấy mặt mày Bồ Đào liền đỏ rần.

      Sau đó Khổ bà bà vội vàng mang lại cho nàng khối vải bố.

      Còn cười cười chọc, Bồ Đào của chúng ta lớn rồi……

      Bồ Đào khóc ra nước mắt.

      Khối vải bố kia là……bên trong lại ……

      Vì thế Bồ Đào cỡ nào cũng luyện võ, chỉ nằm giường rên hừ hừ cả ngày, rốt cuộc cũng ngủ.

      Vì thế đây là Bồ Đào lần đầu tiên ……bị cái kia……

      Chính nàng cũng biết…… Vì thế vết máu chăn nệm mới bị Thượng Quan Khâm xem thấy hết.

      Làm Bồ Đào mấy ngày sau cũng chưa dám ngẩng đầu nhìn .

      Hôm nay là Binh Khí Phổ bài danh ba năm được tổ chức lần, Thượng Quan Thanh Khuê bảo Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào xem để mở mang kiến thức, vốn ngày mai cùng với Tứ đại hộ pháp lên đường, nhưng Bồ Đào vẫn còn đau bụng đắp mền rên hừ hừ giường, nên cuối cùng Thượng Quan Khâm còn cách nào khác bèn kêu bọn trước, bản thân mình mang theo Bồ Đào sau, đợi nàng……qua khỏi cái kia…… cùng đến Dương Châu.

      Đến tối Quý gia gia lại đến ẵm Bồ Đào tìm Quý Tử Thiến, giờ nàng hoàn toàn có thể dùng khinh công tự chạy theo Quý gia gia, nhưng hôm nay, là……

      Lại bị Quý gia gia ôm .

      Quý Tử Thiến đẹp đến cực điểm.

      Ba năm trôi qua, Quý Tử Thiến giờ như Thượng Quan Khâm lúc mười lăm tuổi khi Bồ Đào mới gặp Thượng Quan Khâm lần đầu, có thể sánh bằng danh tiếng mỹ mạo của phụ thân , nhưng cử chỉ biểu tình vẫn xấu xa như xưa, thấy Bồ Đào ôm bụng rằng nằm mặt đất, liền quay đầu nhìn nàng nửa ngày, sau đó tuôn ra tràng ngớt.

      “Ngươi sắc mặt tốt, khí huyết hư…… phải là…… bị cái kia chứ!?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 11: ÔM THÂN MẬT
      Bồ Đào đột nhiên bốc lửa giận!

      Đứng bật dậy, cũng thèm nhìn tới , đến chụp lấy cây thương Thiên Hoa Loạn Vũ, giận dữ phóng tới gương mặt mị xấu xa kia đâm phát.

      Quý Tử Thiến cười rộ lên, Bồ Đào định thần lại liền hối hận.

      “Sao vậy!?”

      Quý Tử Thiến cầm cây thương lui về phía sau hai bước, thấy Bồ Đào đỏ mặt, bộ dáng thu hồi thương quẫn bách, càng cười to hơn chọc tiếp “Sao dám cất bước lại đây a?”

      “Ngươi chết !!”

      Bồ Đào ôm bụng, quẳng Thiên Hoa Loạn Vũ, buồn bã chạy thẳng về phòng.

      Nín thở ngồi giường.

      Có ai cho nàng biết, có phải đương kim võ lâm nữ hiệp đều như thế này hay a?

      Cái quần kia có độn đoạn vải bố làm Bồ Đào căn bản dám cất bước , làm sao còn có thể vũ đao lộng thương, phi thân trèo vách tường?

      Quý Tử Thiến tên tiểu bại hoại nhà ngươi, phải phụ thân ngươi là mị đoạn tụ hay sao? Sao ngươi còn biết đến cái kia!? Còn dám cười chọc ta!

      Bồ Đào túm lọn tóc, xem đó là Quý Tử Thiến, hung hăng cắn xé.

      Rẹt……

      Cửa phòng mở, Quý Tử Thiến mị thò đầu vào.

      “Tiểu Bồ Đào, Quý ca ca sai rồi.”

      ra, ai là muội muội của nhà ngươi!”

      “Đừng giận mà.” Quý Tử Thiến trực tiếp đẩy cửa ra, bước vào, đến ngồi sát bên người Bồ Đào, ôm lấy nàng. Bồ Đào giãy dụa quay mình , thế là Quý Tử Thiến nhàng ôm lấy nàng từ phía sau, vừa vừa xoa tay lên bụng của nàng.

      “Đau lắm sao? Ngươi mới vừa chạy về phòng, gia gia biết từ đâu xông ra, hung hăng mắng ta, ngươi xem. đầu ta còn bị đánh sưng cục, còn nóng hổi đây nè!”

      “Vừa lắm……đáng đời!”

      Bồ Đào đỏ mặt lên, Thượng Quan Khâm cũng thường xuyên ôm nàng, nhưng nàng cảm thấy khẩn trương như lúc này.

      Mở miệng liền cảm thấy được hơi thở ấm áp của Quý Tử Thiến phà lên cổ, thân hình nàng chợt run rẩy lên.

      To tiếng kêu buông ra, hơi thở dồn dập nóng bừng, Bồ Đào có chút rung động.

      Bị người mỹ mạo như Quý Tử Thiến ôm từ phía sau……bất kỳ ai cũng bị thần trí điên đảo ngay……

      Mà Bồ Đào cũng được mười ba tuổi, huống hồ hôm nay bắt đầu là ngày nàng trở thành người lớn.

      Phụ thân của Quý Tử Thiến là người đoạn tụ, đây là chuyện khiến Quý gia gia tức giận nhất, vì thế lão sợ đứa cháu đích tôn bảo bối của mình cũng biến thành đoạn tụ, nên lão bắt rồi tự mình dưỡng dục lấy. Quý phụ thân cũng phản đối, thiếu đứa con còn đỡ mệt, vừa lúc thiên hạ thái bình, tha hồ hưởng thụ ca múa, mỹ nam vờn quanh, Bồ Đào chưa gặp qua Quý phụ thân, cũng chỉ biết đó là tuyệt thế mỹ nam trong chốn võ lâm, Thượng Quan Khâm rất ít khi nhắc tới chuyện võ lâm với Bồ Đào.

      Vì thế khi Quý gia gia thấy đại tôn tử bảo bối của cùng nữ oa nhi xinh đẹp này tương hợp tương đắc như vậy, mà nàng lại là người kế thừa Thượng Quan gia, thân phận địa vị cũng tương xứng với Quý Tử Thiến, nên mới giữ vững ý niệm trong đầu, chút do dự dạy thương pháp cho Bồ Đào. Mỗi lúc hai người bọn họ ở chung chỗ luận võ, lão liền lặng lẽ trốn vào góc, lén rung đùi cười đắc ý đối với đứa cháu dâu tương lai do chính tay mình lựa chọn.

      Lúc này Quý gia gia nheo mắt như ánh trăng rằm cười mị mị, ngắm hai đứa ôm nhau thành khối trong phòng.

      Nhưng……

      Quý Tử Thiến nhăn nhăn cái mũi, rồi lại nheo hàng lông mi lại, Quý gia gia cảm thấy kỳ quái, chợt thấy Quý Tử Thiến chịu nổi, hắt xì tiếng kinh thiên động địa ra, vừa lúc nước miếng văng lên cổ của Bồ Đào. Bồ Đào lạnh lùng quay đầu lại, Quý Tử Thiến lấy khăn tay chà chà cái mũi, xoay người chạy như bay ra cửa sổ.

      “Quý–Tử– Thiến–! Có gan đừng chạy!!!”

      ——————————–

      “Ta muốn Dương Châu a.” Lúc trời hừng đông, Quý Tử Thiến bị Quý gia gia thầm đánh cho quyền, đầu băng bó mảnh vải trắng nhưng vẫn hiểu nguyên nhân tại sao. bị gia gia bắt vào nhà, cùng Bồ Đào cáo biệt.

      “Ừ.” Bồ Đào trầm mặt xuống, căm tức Quý Tử Thiến, tiểu hài tử vẫn chính là tiểu hài tử, mất công nàng còn bị làm cho hoảng hốt rung động.

      Mười lăm tuổi còn bị gia gia đánh……

      Bồ Đào đột nhiên nhớ tới vị mỹ thiếu niên trong bộ bạch y đầu tiên nàng gặp……

      Sư phụ……

      Lúc đó cũng mười lăm tuổi……

      Nhưng sao lại chững chạc người lớn như vậy.

      “Ánh mắt đó của ngươi là sao?!” Quý Tử Thiến bất mãn, khủng hoảng nhìn Bồ Đào, nhìn thoáng qua gia gia, cực kỳ ủy khuất “Gia gia, ta cũng muốn Binh Khí Phổ bài danh……”

      Quý gia gia “ thể nào!”

      Quý Tử Thiến “Vậy sao tiểu nương tử được !”

      “Ai là tiểu nương tử của ngươi!” Bồ Đào nắm quyền.

      “Tóm lại trước khi gia gia ta qua đời, ngươi phải hứa được rời khỏi sân viện này!”

      “…… tại sao……” Quý Tử Thiến nhăn nhó, Bồ Đào nhìn nhìn Quý gia gia, nhớ tới bộ dáng Thượng Quan Khâm khi nhíu mày xòe cây quạt ngăn trở ánh mắt của nam nữ thanh niên, đột nhiên cảm thấy mình có thể hiểu quyết định của Quý gia gia.

      Cáo biệt xong Quý Tử Thiến, thấy bộ dáng cúi đầu ủ rũ vô cùng đáng thương, Bồ Đào vui sướng khi người khác gặp họa hết nửa ngày, nhưng vẫn thu lấy lễ vật của Quý Tử Thiến.

      Thiên Hoa Loạn Vũ, được Quý gia gia thu lại thành vòng tay lấp lánh đeo vào tay trái cho Bồ Đào.

      , thanh trường thương Thiên Hoa Loạn Vũ này làm bạn với Bồ Đào ba năm nay, ý của Quý gia gia là tặng cái này cho Bồ Đào làm kỷ niệm, còn ý của Quý Tử Thiến là tặng cái này làm lễ vật dạm hỏi cưới ngươi sau này. xong liền bị ăn quyền của Quý gia gia.

      ——————————

      Bồ Đào tò mò, thanh trường thương sao có thể nén lại thành cái vòng tay.

      Nhưng sau khi nàng trở về nghiên cứu nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu là khi nhấn cái cơ hoàng, có thể bắn ra thành cây trường thương dài cả thước.

      Đặc điểm lớn nhất của Thiên Hoa Loạn Vũ chính là, đây là cây nhuyễn thương, khác với cây thương bình thường, cũng tựa như thanh nhuyễn kiếm Bồ Đào hay sử dụng, khác với thanh kiếm bình thường.

      Hơn nữa đầu thương của Thiên Hoa Loạn Vũ cũng giống đầu thương bình thường, nó được làm bằng bạc ròng, khi bung ra hình dáng cũng như thanh trường thương bình thường, nhưng khi thu vào chỉ là vòng bạc lấp lánh.

      Nhưng Quý gia gia đúng là Quý gia gia, tặng Thiên Hoa Loạn Vũ này cho nàng để nàng có thể phát huy uy lực lớn nhất của bộ thương pháp lão dạy.

      Táy máy tìm tòi nửa ngày, Bồ Đào kết luận, vật hi hãn tất có chỗ hi hãn của nó.

      giờ thương pháp của nàng luyện đến mức xuất thần nhập hóa, đương nhiên, cũng có lúc nàng cảm thấy mình học Thượng Quan kiếm pháp có chút dư thừa, nhưng vài ngày sau liền lập tức thay đổi ý tưởng này.

      Về phần Thiên Hoa Loạn Vũ giang hồ địa vị cao cỡ nào, Bồ Đào biết. Chỉ biết đây là trong những bảo bối của Quý phụ thân, mở con mắt nhắm con mắt để Quý gia gia đem Thiên Hoa Loạn Vũ về trong viện cho đại tôn tử bảo bối của lão chơi.

      Tiểu thuyết từng đề cập, giang hồ là nơi tốt nhất để thiếu niên tuấn kiệt hiển lộ quyền cước.

      chính là, nào giống như trong tiểu thuyết, làm gì có nhiều mỹ thiếu niên xuất đầu lộ diện trong Đại hội võ lâm hoặc là Binh Khí Phổ bài danh này như vậy.

      Bồ Đào vĩnh viễn vẫn hiểu tại sao Thượng quan kiếm pháp của Thượng Quan Khâm – sư phụ của nàng lại có vị trí nào trong Binh Khí Phổ bài danh.

      Rốt cục ngày hôm đó trước khi lên đường, cái kia cũng hết.

      Bồ Đào hỏi thẳng.

      “Ta? Ta còn quá trẻ……” Thượng Quan Khâm nhàng ra……Thượng Quan gia có hai người kế thừa Bích Huyết kiếm pháp, chẳng qua người đắc tội lão trang chủ, được tham gia Đại hội võ lâm và Binh Khí Phổ bài danh, người còn lại, căn bản là có tư cách tham gia Đại hội Võ lâm, nhưng có thể tranh Binh Khí Phổ bài danh.”

      Bồ Đào thông minh “Sư phụ…… là người nào?”

      “Gia chủ là người thứ nhất, sư phụ ta là người thứ hai, Bồ Đào, trước ngươi, người kế thừa chính là gia chủ, ta phải người kế thừa, có tư cách đại biểu Thượng Quan gia tham gia Đại hội võ lâm, về phần Binh Khí Phổ bài danh…… Lần này, cũng phải là vì danh vọng.”

      “Sư phụ ngươi phải luận võ!?”

      Bồ Đào biết chuyện này, nhất thời vui sướng điên cuồng “Sư phụ! Cố lên!”

      “Ở đâu học được ngôn từ ba hoa như vậy, sư phụ ta năm nay hai mươi ba tuổi, tuy có hơi lớn chút, nhưng dưới hai mươi tuổi là được tham gia tranh đoạt trong cuộc bài danh. Đây chính là quy định.”

      Lại còn có quy định cũ nát này? Aizz a, ai đề ra thứ quy định như vậy, làm cho sư phụ ôn nhu xinh đẹp của chúng ta phải đợi từ mười lăm tuổi đến hai mươi ba tuổi mới có cơ hội biểu trong chốn giang hồ a!

      đến việc này nữa, Bồ Đào, gia chủ mới vừa gọi ta đến, đặt cho ngươi cái tên, về sau ngươi ở giang hồ cũng nên tạo thanh danh cho tốt, chứ thể……lên đài báo danh, tại hạ Thượng Quan Bồ Đào……”

      Giọng mang theo ý cười dọa Bồ Đào nhảy dựng, Bồ Đào vội vàng bắt lấy ống tay áo của Thượng Quan Khâm hỏi “Vậy……gọi là gì?”

      Thượng Quan Khâm cười, cúi đầu xuống, giọng thầm bên tai Bồ Đào.

      Cả người Bồ Đào chấn động, sau đó theo bản năng muốn bịt tai lại, rồi lại vội vội vàng vàng thu tay lại.

      cái tên nổi a.

      Bồ Đào vui vẻ, chỉ là vừa rồi hơi thở của Thượng Quan Khâm mang theo hương cỏ cây nóng hổi thổi vào tai Bồ Đào, làm Bồ Đào đột nhiên nhớ tới tên tiểu tử Quý Tử Thiến kia, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Khâm, Bồ Đào bỗng nảy sinh cảm giác khác lạ. Kể từ khi xuyên đến nay, nàng vẫn cảm thấy Thượng Quan Khâm xem nàng như khuê nữ thân sinh của , mà nàng cũng xem như phụ thân của nàng…… Vậy tại sao…… trong nháy mắt mới vừa rồi kia, tim nàng lại bắt đầu đập mạnh như vậy.

      Chẳng lẽ bởi vì nàng trưởng thành?

      đúng a…… Bồ Đào nhớ bản thân mình a……

      Aizz…Quái, vẫn cảm thấy mình phải chỉ có mười ba tuổi…… A a, nhưng sao nghĩ ra a.

      Cuốn nhật ký giấu trong hốc tường dưới chân giường sớm bị quên béng.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 12: KHẼ HÔN
      Xiêm y mang theo ít, lúc khởi hành lên đường chỉ có hai xe ngựa.

      Sư phụ và Bồ Đào cùng ngồi xe, còn xe kia chất hành lý.

      lớn và thêm bốn xa phu, trong chớp mắt rời khỏi Thượng Quan sơn trang.

      Thượng Quan Khâm cho Bồ Đào ngồi trong xe ngựa to, bên trong như căn phòng thu , Bồ Đào vẫn lấy làm lạ, nàng chưa từng ngồi qua xe ngựa, vẫn cứ tưởng xe ngựa giống như cái kiệu vậy, nhất định là vừa vừa ngộp. Nào ngờ xe ngựa lại có thể lớn như vậy, bên trong còn trải mấy tầng chăn đệm bằng nhung dày, kéo ra cái là có thể chui vào ngủ, hai bên là cửa sổ có rèm che, có thể kéo ra nhìn cảnh sắc bên ngoài, cạnh cửa sổ còn có hai chiếc ghế nho để ngồi.

      là vô cùng hào hoa a.

      Xe ngựa lớn như vậy nên phải cần đến bốn con ngựa để kéo, hèn chi phải cần nhiều xa phu như vậy.

      Ngồi vào xe, khi xe ngựa bắt đầu chạy cũng là lúc xe trở nên xóc nảy, Bồ Đào có chút say xe, khác gì so với thời đại.

      Thượng Quan Khâm rót hai chén trà nóng hổi đặt chiếc bàn cạnh cửa sổ.

      “Bồ Đào, thuần thục cách ra dấu bằng tay rồi à?”

      “Ừ” Bồ Đào gật đầu, Thượng Quan Khâm sà lại gần, nhàng ôm đầu Bồ Đào vào trong lòng “Ờ, đúng rồi, cứ như vầy, khi đường khẽ cúi đầu xuống chút, vừa dễ nhìn mà lại ai chú ý thấy ngươi có yết hầu.”

      “Được.”

      Vì biến nàng thành nam nhân, Thượng Quan gia là tốn ít tâm tư, năm ngoái tung ra tin tức, Bồ Đào sinh bệnh nặng, thể được, sau đó còn , Bồ Đào quyết tâm vì Thượng Quan gia nên hy sinh hạnh phúc cá nhân, suốt đời cưới gả.

      Những người nàng có thể lấy đều giữ khoảng cách với nàng.

      Lúc ấy trong lòng Bồ Đào cảm thấy thích chút nào, buổi tối hôm đó còn bị Quý Tử Thiến cười “Tiểu nương tử a, ngươi thể cưới vợ được, mà chỉ có thể gả cho ta thôi!”

      Vì người kế thừa Thượng Quan gia thể thành thân, nên Thượng Quan Tuyết liền biến thành đối tượng theo đuổi của nam tử thanh thiếu niên.

      Bồ Đào lạnh lùng nghĩ, Thượng Quan Thanh Khuê cùng lắm chỉ là thu hồi thân phận người kế thừa sơn trang của nàng lại mà thôi.

      Từ trận đấu kia nàng nhận ra điều này, Bồ Đào thương tâm khi thấy thời gian trôi qua lâu.

      Thượng Quan Tuyết kia cũng là mỹ nữ, mười hai tuổi lộ vẻ tiểu mỹ nhân, trưởng thành càng xinh đẹp hơn nữa. Kể từ năm ngoái khi Bồ Đào bị đồn đãi trở thành phế nhân thể cưới vợ, lập tức có người bắt đầu vào cửa cầu hôn Thượng Quan Tuyết.

      Nhưng dường như Thượng Quan Thanh Khuê còn chưa quên lời hứa hẹn năm ấy, nên chỉ cười từ chối “ thể nào, khuê nữ nhà ta chính là thê tử tương lai của Mộ Dung gia!”

      nghĩ gì vậy?” Thanh ôn hòa cắt ngang dòng suy nghĩ của Bồ Đào.

      có gì.”

      “Uống trà .”

      “Ừ, sư phụ à……”

      “Gì?”

      “Ta nghĩ……”

      cho hết câu……”

      “Sư phụ, ngươi cưới?”

      “Phải a.”

      “Có thể nào có vấn đề……” Bồ Đào giật giật tay áo của mình, sắc mặt Thượng Quan Khâm đột nhiên biến đổi, sau đó trấn định lại, mỉm cười “Bồ Đào muốn hỏi vi sư có phải bị đoạn tụ hay sao?”

      “Ặc…… Bồ Đào chỉ cảm thấy sư phụ hẳn nên lo lắng chút……” Bồ Đào bắt đầu lau mồ hôi, cảm thấy mình chuyển đề tài hơi bị thất bại.

      “Kêu vi sư thích nam nhân……”

      “có chút khó……” Thượng Quan Khâm nhíu mày, lời hơi thẳng thừng, Bồ Đào nhất thời cũng chưa thích ứng nổi, có chút ngây ngốc,

      “Ặc…… A a……”

      “Có phải Bồ Đào cảm thấy tịch mịch hay ?”

      “Cái gì?”

      “Vi sư bắt vài con sâu cho ngươi chơi……”

      cần!!! Bồ Đào chỉ bậy thôi! Sư phụ! Ngài vừa rồi nghe !!!”

      “Vậy Bồ Đào suy nghĩ cái gì?”

      Thượng Quan Khâm mỉm cười chống cằm, tay khoanh lại, tư thế thập phần tuyệt đẹp, Bồ Đào cúi đầu “Bồ Đào…… thể cưới………… ra chính là….. thể lập gia đình…………”

      Thượng Quan Khâm ngẩn ra, Bồ Đào tiếp tục “A a…… sau này Bồ Đào giống như sư phụ vậy, đều là hòa thượng.”

      đúng.”

      “Sao lại đúng?”

      “Ngươi là ni .”

      “…………”

      Nếu Bồ Đào là con mèo, có lẽ bị vặt lông.

      Công phu chỉnh người của Thượng Quan Khâm chính là tổ sư gia của tên tiểu hài tử Quý Tử Thiến kia.

      “Bồ Đào.”

      “Có!”

      Thượng Quan Khâm đột nhiên xáp lại gần.

      Kéo Bồ Đào qua, ôn nhu nhìn nàng, nhìn gần nửa ngày, nhìn đến nỗi Bồ Đào phải nghiêng đầu hỏi “Sư phụ, sao?”

      “Về sau Bồ Đào ai thương, sư phụ thương ngươi.”

      Thượng Quan Khâm dịu dàng kéo lọn tóc của Bồ Đào, đặt lên môi khẽ hôn, tim Bồ Đào đập lạc mất nhịp, bị hành động mới vừa rồi của Thượng Quan Khâm làm cho hồ đồ, nhưng lúc này nàng còn chưa ý thức được, quan hệ của nàng và Thượng Quan Khâm từ nay về sau thể trở lại như trước được.

      Bồ Đào nghĩ mình phải là nữ tử thích suy nghĩ miên man.

      Hơn nữa cái hôn nhàng của Thượng Quan Khâm, Thượng Quan Thanh Khuê cũng từng ôm hôn Thượng Quan Tuyết ít lần.

      Nhưng mà…… Tại sao…… Lại……Rung động…… Như vậy.

      Thượng Quan Khâm vẫn ngồi cạnh cửa sổ, tay chống cằm, tay khoanh lại.

      Nhiều năm qua vẫn thích mặc áo trắng như vậy.

      Dây cột tóc dài, xen lẫn trong mái tóc dài đen bóng, có khi bị gió thổi đến, tung bay phấp phới ở phía sau.

      Bồ Đào đột nhiên nhớ tới đêm đó lúc dựa sát vào Quý Tử Thiến, nàng cũng cảm thấy cảm giác khẩn trương lạ thường, vô cùng khó hiểu.

      Vừa rồi, mới vừa rồi, lúc Thượng Quan Khâm chăm chú nhìn nàng, nàng lại lần nữa cảm thấy khẩn trương như vậy.

      Nàng nhớ mình có cái tật xấu, đó là vừa thấy nam tử nào xinh đẹp, thẹn thùng.

      Nhưng theo Thượng Quan Khâm nhiều năm như vậy.

      Sao đột nhiên lại bắt đầu rung động?

      Đó là cảm giác ám muội vô hình.

      Kể từ nay về sau bắt đầu khuyếch trương dần trong lòng hai người.

      Mãi khi xe ngựa đến thành trấn, xa phu vào khách điếm đặt phòng, mang hành lý vào.

      Bồ Đào vẫn còn suy tư, sau này nàng còn dám lộ thân thể trước mặt Thượng Quan Khâm hay .

      ngày nào đó phải trưởng thành, đương.

      Dù sao nàng cũng trưởng thành từ lâu rồi.

      “Đừng ngẩn người, xuống xe thôi.”

      Thượng Quan Khâm ôm Bồ Đào xuống xe.

      Đơn giản chỉ là dùng cơm.

      Khách điếm này cũng tồi, tầng dưới là quán cơm, tầng là phòng để nghỉ ngơi.

      Nhưng lúc ăn cơm xong rồi lên lầu, lại xảy ra chuyện phiền toái.

      biết ở đâu lòi ra nam tử trẻ tuổi, nhận ra Thượng Quan Khâm, giữ chặt lấy xiêm y của , rằng phải tỏ tình bằng bất cứ giá nào.

      Thượng Quan Khâm thuần thục mở ra cây quạt màu vàng to, che khuất đôi mắt của nam tử kia.

      “Xin cho ta cơ hội.”

      Người nọ .

      Thượng Quan Khâm rốt cuộc thể duy trì nổi nụ cười như thường lệ, Bồ Đào cảm thấy người sư phụ tản ra luồng sát khí.

      Tất cả mọi người ăn cơm đều dừng lại nhìn bọn họ.

      Chính Bồ Đào còn cảm thấy mặt mình nóng lên, huống hồ Thượng Quan Khâm, sắc mặt càng khó coi hơn nữa. Lo lắng Thượng Quan Khâm tức giận, Bồ Đào tự chủ được nắm chặt tay .

      Nào ngờ mới vừa nắm tay , bị Thượng Quan Khâm kéo lại gần, ôm vào trong lòng.

      “Quả ta thích nam tử, nhưng ta thích thiếu niên nhu mì, các hạ bộ dáng cường kiện như vậy đúng sở thích của tại hạ, chưa.”

      Vừa dứt lời, cúi đầu hôn cái rất nhanh trán Bồ Đào trước mặt tất cả mọi người trong quán.

      Mặt Bồ Đào ngốc ra.

      Nam tử kia thực thương tâm lắc lắc đầu, sau đó hung tợn trừng mắt liếc Bồ Đào cái rồi xoay người bỏ ngay lập tức.

      Bồ Đào tiếp tục đần ra, bị Thượng Quan Khâm kéo trở về phòng.

      Đúng rồi, Bồ Đào có tên đàng hoàng.

      Thượng Quan Kinh Hồng, là kinh hồng tái .

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 13: MA GIÁO
      Cho đến bây giờ Thượng Quan Khâm đều mặc áo trắng, để tóc dài, mái tóc đen bóng dày xõa sau lưng, chỉ đơn giản vấn lên nửa, cài cây trâm xéo xéo. Cài trâm như thế khiến bộ dáng quyến rũ hơn, nhưng Bồ Đào hiểu Thượng Quan Khâm, tuyệt đối muốn như vậy.

      Lúc Thượng Quan Khâm ăn cơm, tuyệt đối phải ngậm miệng nhai phát ra tiếng, cầu Bồ Đào cũng phải có thói quen như vậy. Hơn nữa khi ăn cơm cũng được chuyện.

      Còn nữa, lúc đọc sách, nhất định phải để bên cạnh nhiều đèn, là để bảo hộ ánh mắt, người luyện tập võ công tuyệt đối phải luôn luôn bảo trì thị lực tốt nhất.

      trưởng thành nhưng vẫn thích vấn tóc nửa để xõa nửa, nơi cây trâm được cài vắt vẻo sợi dây cột tóc dài chẽ ra hai bên. Hơn nữa mỗi ngày đều đổi sợi dây cột tóc có màu khác nhau, nhưng chiều dài sợi dây cột tóc luôn luôn đung đưa đến tận thắt lưng. Có lần Bồ Đào cùng Thượng Quan Khâm luận võ, bị ép đến mức thể chống đỡ nổi, bèn níu sợi dây cột tóc của , trong phút giây nguy hiểm chuyển bại thành thắng.

      Mỗi ngày đều phải tắm rửa, nếu bất tiện thể tắm rửa cũng phải gội đầu, sau đó để mái tóc ướt sũng ngồi bên cửa sổ cho gió thổi khô.

      Bồ Đào nghĩ mình rất hiểu Thượng Quan Khâm, nhất cử nhất động của , nhắm mắt lại nàng cũng có thể phác họa ra trong lòng. Nhưng đột nhiên có ngày, trong giây lát nàng phát , ra nàng hiểu chút nào.

      “Tại sao lại hôn ta?”

      Bồ Đào nhịn được, vừa vào phòng liền hỏi.

      “Hử?” Bộ dáng Thượng Quan Khâm chút nào để ý “May là có Bồ Đào ở đây, vừa rồi ta cũng quen biết gì với người đó, nhưng từ nay về sau, giang hồ hẳn đồn đãi là ta có người trong lòng rồi.”

      “…… Sư phụ thực phiền não lắm sao?”

      “Nếu có hoàng hoa đại nương thích ngươi, ngươi có phiền não hay ?”

      “…………Cho dù là hoa hồng đại nương…… Ta cũng phiền não……”

      vậy a……”

      Vì thế tình này truy cứu nữa.

      Rốt cuộc Bồ Đào cũng hỏi đến cùng, chính bản thân nàng cũng hiểu , nên vứt bỏ phiền não suy nghĩ nữa.

      ngờ ngồi xe ngựa cũng hơn mười ba ngày.

      Ban đầu Bồ Đào thực kích động ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh.

      Sau lại bắt đầu chuyện phiếm, tranh cãi, hồ nháo với Thượng Quan Khâm trong xe ngựa.

      Sau nữa cuốn mền lại ngủ cả ngày.

      Ngày thứ mười bốn, rốt cuộc bọn nàng cũng đến Dương Châu.

      Thành Dương Châu vốn giàu có sầm uất, lại bởi vì Binh Khí Phổ Bài Danh được tổ chức ở đây nên càng trở nên náo nhiệt thêm.

      Tứ đại hộ pháp của Thượng Quan gia đều là lão nhân, Bồ Đào căn bản nhớ được tên của bọn họ.

      Nhưng Tam đại trưởng lão ngược lại, người nào người nấy đều là tuổi trẻ tài cao, gồm có đại thúc Thượng Quan Phi ba mươi lăm tuổi, phong lưu mà tinh thông Bích Huyết kiếm pháp, Thượng Quan Lưu Thủy hai mươi tuổi, xinh đẹp linh động, Thượng Quan Liễu Như mười chín tuổi lại thập phần tĩnh lặng trầm ổn, nổi tiếng với bộ Tuyệt Tình kiếm pháp.

      Lúc này Tam đại trưởng lão đều báo danh.

      Còn có người nữa.

      Phó gia chủ Thượng Quan gia, hai mươi ba tuổi, mỹ mạo tuấn tú, tinh thông Bích Huyết kiếm pháp, chính là Thượng Quan Khâm.

      Tin Thượng Quan Khâm tham gia Binh Khí Phổ bài danh lần này hấp dẫn số lượng lớn thiếu niên thanh nữ đến xem, nên nơi đoàn người Thượng Quan gia nghỉ ngơi – khách điếm Phong Duyệt, lão bản chủ khách điếm cực kỳ cao hứng đặc cách miễn chi phí ăn ở cho chúng đệ tử của Thượng Quan gia.

      Trận đấu được định diễn ra vào sáng ngày mai, hôm nay là ngày cuối cùng để luyện tập và chuẩn bị, nên mọi người đều ở lại phòng tranh thủ luyện công.

      Thượng Quan Khâm lại vô cùng nhàn rỗi, sau khi ăn cơm xong liền kêu xe ngựa, mang theo Bồ Đào dạo phố.

      Bàn tay nắm lấy bàn tay của Bồ Đào, còn tay của Bồ Đào lại ôm vai , hai người cứ như vậy mà lững thững dạo bước đường, cực kỳ giống đôi thiếu niên tình lữ.

      Tin tức Thượng Quan Khâm mang theo tiểu nam sủng xinh đẹp bên người nhanh chóng được truyền bá khắp nơi, buổi sáng bọn họ ra ngoài, buổi tối tất cả mọi người trong khách điếm đều biết.

      Nhìn thấy bộ dạng Tam đại trưởng lão muốn cười mà dám cười, còn Tứ đại hộ pháp lại tức giận đến vểnh cả râu, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm đều dở khóc dở cười.

      Sáng sớm ngày hôm sau, Thượng Quan Khâm ngủ dậy, tự mình thay bộ trang phục mới màu trắng, dây cột tóc cũng màu trắng, sau đó đánh thức Bồ Đào dậy.

      Từ sau khi bị cái kia đến giờ, Bồ Đào thường ngủ nướng giường, lần nào Thượng Quan Khâm cũng nhịn được mà tốc mền của nàng ra, lúc nàng vẫn còn mãi mê ngủ Thượng Quan Khâm xếp mền lại ngăn nắp, đợi Bồ Đào bị lạnh mà hốt hoảng tỉnh dậy mới thôi.

      Mơ mơ màng màng bị Thượng Quan Khâm thay đồ cho, mặc trung y, ngoại y, rửa mặt bằng nước lạnh, bị đẩy đến trước gương chải đầu, đợi đến khi Thượng Quan Khâm đem mái tóc kia của Bồ Đào búi thành búi vừa cao vừa to lên, thắt lại bằng cái nút ngọc, sau đó nhìn trái nhìn phải hồi, chưa hài lòng, lại cột cột thắt thắt thành kiểu khác, lúc này Bồ Đào mới tỉnh mộng mà hoàn toàn cáo biệt chu công.

      “Đừng nhúc nhích.”

      Cuối cùng Thượng Quan Khâm cũng cột cột thắt thắt xong, nhàng thổi hơi những sợi tóc vương nơi khóe mắt của Bồ Đào.

      Bồ Đào khẽ run lên, vội đứng dậy.

      “Trận đấu……”

      “Yên tâm, Lưu Thủy các nàng tối hôm qua giành chỗ ngồi rồi, tốc độ của các nàng ấy rất nhanh, chắc hẳn là sắp xếp được mấy chỗ……”

      “Ừ”

      Vốn buổi trưa mới bắt đầu trận đấu, nhưng lúc này đấu trường ngồi chật ních.

      Thượng Quan Khâm kéo Bồ Đào chen vào đám đông, sau khi oằn mình gánh chịu vô số những ánh mắt xem thường lẫn bực bội, rốt cục cũng chen lên được hai chỗ ngồi được giành sẵn ở phía trước. Bên phía đông đối diện với chỗ ngồi của hai người, Lưu Thủy mực vẫy tay ngoắc ngoắc ra hiệu cho Bồ Đào và Thượng Quan Khâm bên này.

      ở đây nè!”

      Hai người quay sang nhìn.

      Binh Khí Phổ Bài Danh giống như Đại Hội Võ Lâm, các đại môn phái, gia tộc lớn đều có chỗ ngồi cố định tốt.

      Ở đây, quy củ từ trước đến nay đều là, đến sớm có chỗ ngồi, đến trễ phải đứng.

      Đến trễ vừa vừa đứng đằng trước, đến trễ quá đứng hàng cuối cùng, cái gì cũng thấy tới.

      Sau khi Bồ Đào ngồi xuống, phát cũng có vài ”cao nhân” cần chen lấn, trực tiếp dùng khinh công bay qua đầu người tiến vào, cũng có thể cướp được chỗ ngồi, nhưng cũng có nhiều người có khinh công đạt đến trình độ như vậy, giẫm đạp ai mà bay lướt qua đội ngũ dài như vậy, đa số đều bay đến nửa rồi hết hơi phải rơi xuống, nhưng như vậy cũng đỡ phải chen lấn từ đầu.

      Nghĩ đến đây, Bồ Đào hoàn hồn lại.

      Tổng cộng gần trăm chỗ ngồi sắp xếp hai bên xung quanh đài luận võ.

      Thượng Quan gia giành được mười lăm chỗ ngồi, Tứ Đại hộ pháp, Tam Đại trưởng lão, Bồ Đào và sư phụ nữa tổng cộng là chín người, còn lại là chúng đệ tử của Thượng Quan gia, lớn tuổi có chỗ ngồi, tuổi hơn phải đứng. Chỗ ngồi ngay trước đài luận võ, góc nhìn vô cùng tốt.

      Bên trái là đám nương mặc xiêm y màu hồng của Lâm Uyển giáo, chưởng môn Ngũ Độc Môn và ba gã đệ tử, bên phải là Võ , Thiếu Lâm. Phái Võ giành được chỗ ngồi, ưu tiên cho vị chưởng môn lão nhân ngồi. Phái Thiếu Lâm giành được chỗ ngồi nào nên tất cả đều đứng cạnh phái Võ .

      Còn lại những người có chỗ ngồi khác đều là những người ăn mặc kỳ kỳ quái quái, Bồ Đào cũng biết là ai.

      Chính giữa ngay sát đài luận võ còn cái ghế trống, có lẽ ai đó còn chưa đến.

      Bồ Đào xem nửa ngày, khẽ kéo ống tay áo của Thượng Quan Khâm.

      “Chuyện gì?”

      “Sao ở bên kia lại như vậy?”

      Bồ Đào cẩn thận chỉ vào hai chỗ ngồi được sắp xếp chỉnh tề bên đài luận võ, hai ghế ấy đều bỏ trống chưa có người ngồi, nhưng mỗi cái ghế đều được treo đóa mẫu đơn màu tím to.

      “Đó là vị trí của người trong Ma Giáo, thế lực của bọn họ rất lớn.” Thượng Quan Khâm kết luận lại bằng câu “Võ lâm cũng vậy mà Thượng Quan gia cũng vậy, đều đấu lại bọn họ.”

      “Ghê như vậy sao?”

      Bồ Đào ngạc nhiên.

      ” Ừ, Ma Giáo tồn tại cả trăm năm nay, đương kim Giáo chủ là Quý Tử Phong.”

      “Quý Tử…… Aaa !???????????”

      Bồ Đào ngây ngốc.

      Quý Tử Phong…… Quý Tử Thiến…… Giáo chủ Ma giáo là Quý phụ thân!????????

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 14: BINH KHÍ PHỔ BÀI DANH
      “Trước kia chuyện tình giang hồ cho ngươi biết, để ngươi ngơ ngáo như vầy……” Thượng Quan Khâm thấy mặt Bồ Đào ngây ra, phát ra tiếng cười khẽ.

      Bồ Đào nhanh chóng thu hồi ánh mắt ngây ngốc lại, lúc này bốn phía đều đặc kín người ngồi, thanh bàn tán nghị luận ong ong vang trời.

      Mộ Dung gia cũng chiếm được vài ghế, Bồ Đào thấy Mộ Dung Thân Phi chen vào đến vị trí chính giữa ngồi xuống. Tiểu tử kia nay ra vẻ thiếu niên tuấn tú, ôn hòa văn nhã, thấy ai cũng đều tỏ ra rất có lễ phép, sau đó ôm cây hoa thương của mình lặng lẽ ngồi chỗ.

      Còn nhớ bộ dáng trợn mắt há mồm của khi bị thua trong tay nàng năm nào.

      nay Quý Tử Thiến, Mộ Dung Thân Phi đều trưởng thành và ra vẻ người lớn.

      Bồ Đào chợt nổi lên lòng hâm mộ. Mộ Dung Thân Phi bên kia có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Bồ Đào, nên chuyển mắt nhìn lại bên này, tựa hồ có chút ngạc nhiên, sau đó gật đầu khẽ chào cách vô cùng phong độ.

      Bồ Đào nghe thấy Lưu Thủy đứng sau lưng nàng cả kinh thiếu niên tuấn tú a.”

      Thượng Quan Khâm quay đầu lại cười “Là hài tử năm xưa sao.”

      “Lại rất lễ phép.” Liễu Như tiếp lời, Thượng Quan Khâm vẫn cười, nhưng gì thêm nữa.

      Mộ Dung Thân Phi gật đầu tỏ vẻ còn nhớ Bồ Đào, rồi lập tức đáp lại nhiệt tình của những người khác, Bồ Đào sờ sờ mũi, cảm thấy có chút thú vị.

      “Nếu sư phụ và giao đấu, Bồ Đào hy vọng ai có thể thắng?”

      Thanh của Thượng Quan Khâm đột nhiên truyền lại, Bồ Đào khẽ giật mình chút, sau đó viết bàn tay trái của Thượng Quan Khâm “ báo danh?”

      Sợ những người xung quanh biết thân phận của mình, Bồ Đào thể bắt đầu làm bộ như câm điếc.

      “Báo. Lúc này trong ba người đại diện cho Mộ Dung gia tham chiến”

      phải dưới hai mươi tuổi được báo danh sao?”

      “Tháng trước Minh chủ Võ lâm sửa lại quy định rồi, rất nhiều thiếu niên đều được báo danh. Liễu Như cũng vậy.”

      “Ta là thiếu nữ.” Liễu Như tiếp lời. Thượng Quan Khâm chỉ cười.

      Bồ Đào gật gật đầu, tiếp tục viết viết “Tam đại trưởng lão của chúng ta cũng tham gia sao?”

      “Đúng.”

      “Vậy tổng cộng là bốn người……”

      “Đúng vậy.”

      Bồ Đào tập trung viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay trái của Thượng Quan Khâm, Thượng Quan Khâm tập trung cúi đầu xuống xem, đầu của hai người lúc này kề sát vào nhau. Vừa đúng lúc Mộ Dung Thân Phi nhìn sang, chứng kiến được cảnh tượng như vậy, vội cầm lấy cây hoa thương của mình chuyển mắt nhìn sang nơi khác.

      “Bên Ma giáo chắc là có rất nhiều người tham gia?”

      “Giáo chủ Ma giáo khẳng định là đến tham gia, Bồ Đào còn chưa biết vị trí Bài Danh năm ngoái?”

      Bồ Đào lắc đầu, viết chữ mệt chết người, nên quơ tay lên thay.

      biết.”

      “Lưu Thủy!” Thượng Quan Khâm phân phó, Lưu Thủy lập tức lấy ra quyển sổ bằng trúc điêu khắc tinh xảo đưa cho Bồ Đào. Bồ Đào tiếp lấy, bắt đầu mở ra xem.

      Thấy có đến chín mươi danh tự được xếp hạng, liền nhẫn nại lật lên phía trước xem.

      ………………

      Danh hiệu đệ tứ, Thanh Tâm chưởng của Vô Tâm đại sư, phương trượng chùa Thiếu Lâm.

      Danh hiệu đệ tam, Thất Tinh Bắc Đẩu Trấn hồn bảo đao của Hạ Liên Thiên Tuyết, Giáo chủ Thiên Tuyết giáo.

      Danh hiệu đệ nhị, Bát Quái chỉ của Dư Ngôn đạo nhân, phái Võ .

      Danh hiệu đệ nhất, Thủy Nguyệt Phiêu Linh của Quý Tử Phong, Giáo chủ Tiêu Hồn giáo.

      ……

      Bồ Đào lại đọc tiếp phía dưới, danh hiệu đệ thập cửu, Bích Huyết kiếm pháp của Thượng Quan Phi.

      Bồ Đào khép lại quyển sổ trúc, hoa tay ra dấu hỏi vấn đề thứ nhất.

      “Đệ thập cửu?”

      “Thế là may rồi, nếu lúc đó gặp phải thương pháp của Mộ Dung gia, sợ có cách nào đạt được xếp hạng đó.”

      Bồ Đào lại vội vàng mở ra quyển sổ trúc kia, đó viết “Danh hiệu đệ thập bát, Mộ Dung hoa thương của Mộ Dung Lan”

      Khép lại quyển sổ, Bồ Đào tiếp tục hoa tay ra dấu, hỏi “Quý Tử Phong là danh hiệu Đệ nhất?!”

      “Ừ, thương pháp của xuất thần nhập hóa, có thể là Võ lâm chi tuyệt, nhưng người ……có điều, so với lời đồn…… vốn Ma giáo tên là Tiêu Diêu giáo, từ khi tiếp nhận chức giáo chủ, thê tử qua đời, sau lại thu nạp nam sủng, tùy tiện đổi thành Tiêu Hồn giáo……”

      Khóe miệng Bồ Đào khẽ run rẩy, cuối cùng hỏi đến vấn đề cuối cùng.

      “Thủy Nguyệt Phiêu Linh?”

      ————————————–

      “Thủy Nguyệt Phiêu Linh là môn võ công, cách khác, đây là bộ thương pháp, đương kim Võ lâm đệ nhất bảo điển. Người sáng lập là Võ lâm minh chủ trăm năm về trước Quý Vạn Hoa, sau lại biết vì sao phản bội võ lâm đồng đạo, bỏ vị trí Minh chủ võ lâm, chạy đến vùng biên giới giữa Tây Vực và Trung Nguyên thành lập giáo phái Tiêu Diêu. Vì giáo chủ đương thời ra tay ngoan độc, tính tình bạo lệ, lúc ấy diệt môn vô số, tiếng ai oán nổi lên khắp nơi, nên nhân sĩ giang hồ gọi bọn họ là Ma giáo. Mấy đời giáo chủ đều là đệ tử đích truyền, gồm có Quý Vạn Hoa, Quý Bình Sơ, Quý Tử Uyên, Quý Tử Phong.”

      Bồ Đào thầm ghi nhớ, nhu thuận gật gù, Thượng Quan Khâm tiếp tục “Quý Tử Phong là người đứng đầu đương kim giang hồ Thất đại mỹ nhân, tính tình háo sắc, nam sủng vô số, trong đó Tử Uyển và Vực Tuyết là hai nam sủng được cưng chìu nhất, cũng là tả hữu hội pháp của Ma giáo, võ công thập phần lợi hại, Tử Uyển am hiểu kiếm thuật, Vực Tuyết am hiểu độc dược, nghe vốn là huynh đệ của chưởng môn Ngũ Độc Môn, cũng là trong Thất Đại mỹ nhân.”

      Bồ Đào liếc mắt ngắm chưởng môn Ngũ Độc Môn bên trái, chỉ thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của , quả là phi thường dễ nhìn. Thượng Quan Khâm kề lại gần giọng cũng là vị cuối cùng trong Thất đại mỹ nhân.”

      “Còn ai nữa?” Bồ Đào nghe đến đây hứng chí bừng bừng, động tác hoa tay múa chân càng dữ dội khiến ít người liếc mắt nhìn qua, thấy gia huy biểu tượng của Thượng Quan gia, thấy vị thiếu niên hoa tay múa chân vô cùng xinh đẹp, cũng đoán được người này chắc là người kế thừa bị câm điếc của Thượng Quan gia, mà người mặc áo trắng phong thái phiêu dật kế bên , nhất định là sư phụ của , Thượng Quan Khâm.

      “Đứng đầu là Quý Tử Phong, thứ hai là Tử Uyển, thứ ba là Vực Tuyết, ba người này đều là đoạn tụ. Thứ tư là vị nữ nhân tuổi nhất của Nam Cung gia – Nam Cung Thiên Nhị, chưa gả ra ngoài. Thứ năm là thê tử của vị Tam trang chủ Đường môn – Lam Ngọc, thứ bảy chính là Môn chủ Ngũ Độc Môn ngồi bên kia – Vực Sương, có rất nhiều thê thất.”

      Bồ Đào ngây người chút, lại hoa tay ra dấu “Quả nhiên tên của nam tử trong Thất đại mỹ nhân này đều nữ tính.”

      sao?”

      Thượng Quan Khâm như có chút đăm chiêu nhìn nhìn Bồ Đào, Bồ Đào nghĩ nghĩ hồi, đột nhiên cả kinh quay qua, hoa tay lên làm dấu “Đệ lục mỹ nhân phải là sư phụ ngài chứ?”

      “Tên của sư phụ ngươi nữ tính lắm sao?”

      Thượng Quan Khâm dằn lòng nhẫn nhịn hỏi, Bồ Đào toát mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng lắc đầu, ra dấu tỏ vẻ tên Thượng Quan Khâm này quả thực dũng mãnh thần vũ, nam tính đến cực điểm.

      Lại còn vô tâm cười cách ngây ngô.

      Thượng Quan Khâm nheo đôi mắt lại, Bồ Đào cảm thấy mình như sắp sửa bị trả thù tới nơi, cấp bậc thua kém gì chuyện ăn cơm lẫn sâu như lần trước.

      “Sư phụ ta sai lầm rồi, ta biết lỗi rồi mà.”

      Bồ Đào thêm câu.

      Mãi mê chuyện nhận ra, thoáng chốc người ngồi đầy hết các vị trí, đảo mắt đến giữa trưa. Bồ Đào sờ sờ bụng, Thượng Quan Khâm lấy trong lòng ra cái bánh bao thịt, nhét vào tay Bồ Đào.

      “Nếu có hạt dưa nữa tốt.” Thượng Quan Khâm .

      Bồ Đào ngây ngốc hồi rồi tiếp lấy. Lúc này Lưu Thủy chạy lại, ân cần đưa qua cái bao , lấy lòng .

      “Phó gia chủ, tiểu Thiếu chủ, ở đây có hạt dưa nè. Cứ từ từ mà dùng, cắn hạt dưa cứ vứt vỏ xuống đất là được rồi, sau trận đấu có người đến dọn sau. Lưu Thủy và Liễu Như chuẩn bị sẵn nước quả, mang sang ngay.”

      ————————————

      Bồ Đào tiếp nhận, vừa lúc nhìn thấy toàn bộ Tam đại trưởng lão ngồi phía sau đều cắn hạt dưa tí tách, lưng nàng khẽ đổ mồ hôi.

      “Bồ Đào, ngươi nhìn kìa, đến rồi.”

      cầm hạt dưa do dự biết có nên bỏ vào miệng hay , Thượng Quan Khâm bên này đẩy đẩy tay Bồ Đào, ánh mắt hướng về phía bên kia.

      Hai ghế trống bên kia biết từ khi nào đột nhiên có người ngồi vào. Các môn các phái đều mặc trang phục có màu sắc riêng, vừa nhìn nhận ra những người này là hòa thượng, những người kia là đạo sĩ, những vị nương mặc xiêm y màu hồng là người thuộc giáo phái nào, những vị mặc trang phục có gắn gia huy bên kia là thuộc gia trang nào.

      Nhưng nhóm người này lại vô cùng đa màu đa dạng đa sắc thái, có người vấn tóc cao lên, có người xõa tóc bay bay, có người mặc xiêm y màu hồng, có người mặc áo màu trắng, có thanh niên, có cả thiếu niên.

      Đều tụ họp xung quanh hai chiếc ghế có giăng hoa mẫu đơn tím.

      Nhưng bọn họ đều có điểm chung.

      Đều là mỹ nam.

      Bồ Đào nhìn nhóm người này, lại nhìn Thượng Quan Khâm, vội vàng hoa tay ra dấu “Bọn họ đến lúc nào vậy? Sao ta nhận ra !?”

      “Khi ngươi cầm cái bánh bao thịt có tám người đến, lúc ngươi quay đầu lại lấy bịch hạt dưa lại có thêm tám người nữa đến, tổng cộng là…… Bồ Đào, nội lực của ngươi cần phải tu tập thêm a.”

      Bồ Đào tiếp tục đổ mồ hôi lạnh, tỏ vẻ thụ giáo.

      Lúc này, ánh mắt đột nhiên quét đến người Bồ Đào, Bồ Đào đột nhiên cảm thấy lành lạnh, nhìn về phương hướng đó.

      Thanh niên ngồi ở vị trí chủ tọa ôm vị thiếu niên xinh đẹp trong lòng, vị thanh niên kia ngồi đối diện với Bồ Đào, từ góc độ của Bồ Đào có thể nhìn thấy gương mặt thập phần tuấn mỹ của , vai rộng lưng thẳng, vừa thấy biết chính là cao thủ, lúc này tay ôm vị thiếu niên, tay mò vào vạt áo của vị thiếu niên đó giở trò, vị thiếu niên kia quần áo tề chỉnh, nhưng chút cũng thèm để ý đến ánh mắt kinh dị xen lẫn phẫn nộ của những người khác. Ánh mắt cổ quái khiến Bồ Đào phát lạnh chính là từ vị thiếu niên này mà ra.

      Vị thiếu niên kia cốt cách tinh tế, nằm trong lòng vị thanh niên cười hi hi, mái tóc rất dài, hiểu vì sao mái tóc của , phân nửa trở xuống đuôi tóc, lại chuyển thành màu lam từ đậm đến nhạt, còn phân nửa trở lên đến da đầu, lại trở nên trắng như tuyết. giống con khổng tước linh tuyệt mỹ, Bồ Đào ngay từ đầu bị mái tóc này hấp dẫn tầm mắt, sau đó nhìn xuống gương mặt , nhất thời há hốc miệng, sợ tới mức phát ra được thanh nào.

      Khuôn mặt này, phải là của tên tiểu tử thối Quý Tử Thiến kia sao!!?

      Thiếu niên kia…… thiếu niên nằm trong lòng vị thanh niên kia, phải Quý phụ thân còn ai nữa!?

      nghiệt……

      Bồ Đào khép miệng lại, vội vàng cúi đầu xuống, Thượng Quan Khâm theo ánh mắt của Bồ Đào nhìn thấy Quý Tử Phong. Quý Tử Phong kia lại nhìn chằm chằm vào Bồ Đào, ánh mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Khâm, lại ràng đem ánh mắt dán chặt lên mặt Thượng Quan Khâm, từ xuống dưới, từ trái qua phải, quét mắt soi mấy lần, khóe miệng lại lộ ra nụ cười quỷ dị hài lòng, còn khẽ liếm liếm khóe môi.

      Thượng Quan Khâm sợ tới mức cũng cúi đầu xuống theo Bồ Đào, loại ánh mắt tràn ngập dục vọng này, ngay cả hai mươi ba tuổi cũng chịu nổi.

      Lần đầu tiên trốn tránh ánh mắt của người khác.

      Thượng Quan Khâm cũng thấy mình có chút mất mặt, chưa đánh hàng, chỉ ánh mắt liền giống như Bồ Đào, cúi đầu xuống dám ho he. Từ lúc người của Ma giáo xuất , toàn đấu trường đều yên lặng hẳn lại, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào gương mặt của Quý Tử Phong mà ngẩn người.

      Bồ Đào kéo bàn tay của Thượng Quan Khâm viết viết “Sư phụ, người nọ vẫn còn nhìn ta hả……”

      Sau đó Thượng Quan Khâm cũng kéo bàn tay Bồ Đào lại viết viết “ vẫn nhìn Bồ Đào chằm chằm.”

      cũng nhìn sư phụ ngươi vậy, sư phụ ngươi đừng theo nha……”

      “Bồ Đào đừng bậy……” Thượng Quan Khâm chột dạ, toát mồ hôi “Sư phụ chỉ theo Bồ Đào……cả đời……”

      Bồ Đào đột nhiên xoay tay lại, mặt đỏ bừng.

      để ý đến ánh mắt bên kia nữa, hoa tay lên ra dấu “Sư phụ cần phải những lời kỳ diệu khó hiểu như vậy!”

      “Có vậy sao?” Thượng Quan Khâm cúi đầu xuống cắn hạt dưa, nhàng nhổ vỏ ra, nắm trong tay mà vứt mặt đất, Bồ Đào tức giận giật bịch hạt dưa trong tay , đẩy thân hình Thượng Quan Khâm cái, hai người hồ nháo, chợt nghe thanh trong suốt thập phần mị phía bên kia lên tiếng. “Tuyết nhi, bản cung cũng muốn ăn hạt dưa.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :