PHIÊN NGOẠI QUỐC SƯ QUÝ TIỂU UYỂN.
Truyện Ăn Bồ Đào Phun Bì vốn có phiên ngoại, nhưng phần tiếp theo của bộ này là Quốc sư Quý Tiểu Uyển (310 trang word, font size 14), thể loại huyền huyễn, kể về đứa con trong cặp song sinh của Bồ Đào và Thượng Quan Khâm.
Vì mình chỉ thích những chi tiết liên quan đến các nhân vật trong bộ Ăn Bồ Đào Phun Bì nên mình chỉ trích đoạn những khúc nào có liên quan để làm Phiên ngoại thôi. Còn lại, nếu các bạn thích đọc trọn bộ về em Quý Tiểu Uyển, có thể nhờ Google ca ca mà down về đọc nốt nhé.
——————————–
Tiểu Uyển là nương hạnh phúc.
Nhà nàng tuy phải danh môn giàu có gì, nhưng phụ thân có trang viện riêng, trong trang viện có sân, trong sân có ao, trong ao có hoa sen.
Nàng có cha là đệ nhất nam đại mỹ nhân, nương là đệ nhất nữ đại mỹ nhân.
Còn có ca ca song sinh cũng là mỹ nhân.
Đáng tiếc, Tiểu Uyển cũng chỉ là tiểu thư khuê các.
Nguyên nhân tàn nhẫn.
Tuy là song sinh, nhưng nàng và ca ca, người giống cha, người lại giống nương.
Đáng tiếc ca ca giống nương, còn nàng lại giống cha.
Lúc ấy mọi người đều , con trai giống mẹ nhất định là khuynh quốc khuynh thành, nhưng nếu con mà giống cha…
Vậy … nhất định gả được
Gặp Tiểu Uyển.
Quý là quốc họ.
Nàng ra phải họ Quý.
Nhưng tại nàng chỉ có cái tên, Quý Tiểu Uyển. phải Tiểu Uyển của uyển chuyển, mà chỉ là Tiểu Uyển – cái chén .
đến cái tên này mới , đây là tên do mẫu thân nàng đặt. Nghe khi nàng còn , ốm tong teo như cây sậy, ăn cơm chỉ ăn đúng chén mà thôi.
Vốn nàng có cái khuê danh vô cùng lịch tao nhã, đó là Thượng Quan Mặc Tuyết.
Nhưng bàn cơm, mẫu thân nể mặt gì . “Đứa này sao ăn nhiều thêm chút? Ta nghĩ cứ kêu ngươi là Tiểu Uyển – cái chén là đúng nhất!” Vì thế người trong nhà cũng chỉ gọi nàng là Tiểu Uyển.
Lúc ấy Tiểu Uyển “Nương, cha gọi ngươi Bồ Đào, cho dù quả nho có lớn cỡ nào cũng hơn so với cái chén – Tiểu Uyển nha.”
Chưa ăn xong cơm bị mẫu thân cốc lên đầu cái.
Tiểu Uyển Tiểu Uyển, dù sao người khác nghe cứ tưởng là Tiểu Uyển của uyển chuyển dịu dàng.
Tuy mẫu thân vẫn thường khích lệ Tiểu Uyển rằng giống phụ thân đẹp vô cùng, khi im lặng trông giống như vị tiên tử, nhưng khi tranh cãi ầm ĩ chính là ác ma.
Nhưng từ khi Tiểu Uyển theo những đứa trẻ đồng trang lứa chơi đùa, vô tình biết được câu về tướng mạo kia, nàng liền kết luận mình là nữ hài tử xấu xí.
Hơn nữa phụ thân là tuyệt thế mỹ nhân, vậy nàng nhất định là tuyệt thế xú nữ.
Huống hồ hai nghĩa phụ cũng đều “Tiểu Uyển a, ngươi là càng ngày càng giống cha ngươi, ta nhìn mặt của ngươi, nghĩ đến việc cha ngươi chiếm lấy nương ngươi, ta muốn đánh cho ngươi trận nha!”
Cho nên Tiểu Uyển bắt đầu cảm thấy tự ti, mỗi ngày nhìn ca ca song sinh càng ngày càng giống mẫu thân, đặc biệt là cặp mắt đào hoa, nàng càng vừa mắt. thuận mắt, tâm tình tốt, vì thế hai đứa cả ngày cãi nhau, có khi đánh nhau lăn lộn thành đống. Chuyện này làm mẫu thân nàng rất rầu.
Lúc ấy, Tiểu Uyển mới sáu tuổi. Ca ca Mặc Lâm cũng sáu tuổi.
Sau đó nàng trưởng thành, thiên hạ thái bình.
Năm nàng được mười tuổi, ca ca cũng mười tuổi, Tiểu Uyển đột nhiên nghe được câu .
Nữ tử tài mới là đức.
Nàng lập tức chạy về hỏi nương, nương lại , nữ tử có tài mới là đức.
Vì thế khắc kia, Tiểu Uyển cảm thấy con đường tương lai của mình rộng mở sáng sủa vô cùng!
Vào thời điểm đó, trong giới thanh thiếu niên trẻ tuổi, thịnh hành nhất nếu phải là Minh chủ võ lâm, là Quốc sư viện.
Tiểu Uyển cân nhắc hồi lâu, cảm thấy võ lâm có gì hay ho, chả hơn được nhà nàng là mấy, bởi vì phụ thân của nàng chính là đương kim đệ nhất cao thủ trong võ lâm.
Vì thế nàng quyết tâm dòm ngó đến Quốc sư viện.
——————————–
Quốc sư viện, chính là tên gọi tắt của Hộ quốc pháp sư, trong đương kim vương triều, địa vị này thậm chí còn cao hơn cả Hoàng đế.
Bởi vì bọn họ được xưng tụng như thần thánh, đảm nhiệm chức trách bảo hộ quốc thổ, cho ma quỷ quái xâm nhập.
Cho dù giang sơn có đổi chủ, nhưng địa vị Quốc sư vĩnh viễn thay đổi.
Quốc sư mười năm đổi lần, mỗi lần đều phải tuyển ra ba người chức trách khác nhau phụ trách làm quốc sư.
Còn những người bị thay thế trở thành sư phụ của Quốc sư viện, tiếp tục huấn luyện thế hệ quốc sư tiếp theo.
Mà Quốc sư viện mười năm mới tuyển lần, mỗi lần chỉ tuyển đúng hai mươi mốt người.
Mười tuổi bắt đầu vào học trong Quốc sư viện, hai mươi tuổi phải trải qua cuộc khảo nghiệm tài năng, sau cuộc khảo nghiệm mới quyết định có năng lực tranh cử chức quốc sư hay .
Cho nên sau khi Tiểu Uyển năn nỉ ỉ ôi, cha mẹ của Tiểu Uyển đành phải dựa vào nghĩa phụ của Tiểu Uyển – Quý tiểu Hầu gia, nhờ người quen biết mới xin được vào Quốc sư viện. Thế là năm Tiểu Uyển được mười hai tuổi, cha mẹ luyến tiếc đưa nàng vào Quốc sư viện.
Tất nhiên, mười hai tuổi được vào Quốc sư viện, tất cả mọi người đều biết, đây nhất định là dựa vào quan hệ hoàng thích quý tộc.
Cho nên Tiểu Uyển cảm thấy người đáng hận nhất thế gian này chính là gã nam tử chỉ vào mũi của nàng mắng lúc nàng cao hứng phấn khích vào Quốc sư viện ngày đầu tiên “Người trong Quốc sư viện ghét nhất là đứa nào vào bằng cửa sau! Ngươi vào được đây bằng cửa sau! Chờ bị khi dễ !”
Đương nhiên, trước tiên thể bỏ qua cuộc sống của Tiểu Uyển trong giai đoạn từ mười tuổi đến mười hai tuổi.
Từ sinh nhật mười tuổi, nàng định ra mục tiêu là sau này nàng nhất định phải trở thành nữ quốc sư vĩ đại.
Tiểu Uyển rất thích dạo phố. Mẹ nàng , thích dạo phố chứng tỏ cái gì? Thích dạo phố chứng tỏ mình mới là nữ nhân chân chính.
Đáng tiếc Tiểu Uyển giống nương, bởi vì mỗi lần nàng dạo phố trở về, đều mua đống sách.
Trốn ru rú trong nhà, vùi đầu đọc mấy ngày mấy đêm.
Khổ nhất là vị ca ca song sinh bị chứng khiết phích của nàng, nhìn thấy muội muội của mình thể nhịn nổi!
Vì thế rốt cuộc có ngày Mặc Lâm chịu hết nổi, đá văng cửa phòng của Tiểu Uyển ra.
Lúc ấy Tiểu Uyển chân trần, mặt mày chưa rửa, răng chưa chà, đầu tóc chưa chải, áo xống xộc xệch, còn lộ ra nửa cái yếm.
Sau lưng, mền xếp lại, gối vương vãi tán loạn, đống quần áo bẩn nhùi dưới chân giường, tất vứt đầy mặt đất.
Vì mẫu thân và phụ thân du ngoạn có ở nhà, Mặc Lâm thấy bộ dáng ai quản lý của Tiểu Uyển, mới hiểu được lý do của việc muội muội mình gả ra.
“Ít nhất cũng phải xếp mền lại chứ.”
“Tại sao phải xếp, chút nữa nằm đọc sách, phải là xổ ra tiếp hay sao, để vầy cũng tốt vậy, Lâm nhi ca ca ngươi nhìn xem, ánh nắng chiếu lên mền, ấm áp nha…”
“, , ta chả thấy gì cả.”
Mặc Lâm lui ra sau từng bước, vô cùng hối hận vào phòng này. Đối với người tắm mỗi ngày ít nhất hai lần như , đây quả là cơn ác mộng.
“Lâm nhi ca ca, đừng vội, ngươi xem, ta lại mua nhiều sách về Quốc sư viện nè. Ngươi biết ? Ba quốc sư đều có tuyệt kỹ khác nhau nha, người có thể ngự thú, người đấu võ, người còn lại biết pháp thuật. Ta tham khảo rất nhiều sách rồi, cảm thấy ngự thú là hay nhất, cho nên mua cuốn này!”
xong quơ quơ cuốn sách bìa cứng trong tay.
Mặc Lâm nghi hoặc tiếp lấy, thấy tựa đề “Ngự thú chỉ nam… sách tham khảo tốt nhất để trở thành quốc sư.”
Mở ra trang thứ nhất, thấy viết “Ngự thú sư, xưa nay thần linh thông hành, có thể lấy linh khí của bản thân ra triệu hồi cường đại thần thú bảo vệ quốc gia và lãnh thổ, bậc sơ cấp, chúng ta hãy theo từng bước sau đây mà làm, yếu lĩnh quan trọng nhất…”
Mặc Lâm ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Uyển “Ngươi học được cái gì?”
“Ca ca, ta chỉ với ngươi thôi nha! Ta học xong rồi!”
Tiểu Uyển xong hưng phấn kết cái dấu tay, niệm chú ngữ, sau đó chộp cái trong trung, nắm tay đưa đến trước mũi của Mặc Lâm “Đến đây xem , trong sách bậc sơ cấp, đúng ra là, nếu muốn triệu hồi thần thú, trước tiên phải bắt đầu từ vật nhất bên cạnh chúng ta, ngươi xem ta có lợi hại hay ?”
Mở lòng bàn tay ra, đập vào mắt hai người là con ruồi màu đen cực lớn ong ong vẫy hai cánh từ lòng bàn tay nàng kinh hoảng cuống cuồng bay ra.
Mặc Lâm kêu thảm thiết lên tiếng, tung mình chạy mất.
——————————–
Sau sinh nhật mười hai tuổi của Tiểu Uyển, cha mẹ cùng ca ca liền mang nàng đến kinh thành, tự mình đưa nàng vào Quốc sư viện.
Trong khi Tiểu Uyển vẫn rúc vào lòng của mẫu thân, lúc rời khỏi nhà nàng vẫn vô cùng phấn khích sôi nổi, nhưng khi sắp đến kinh thành, nàng mới ý thức được là sắp tới lúc chia tay, vì thế ôm phụ thân mẫu thân khóc lóc ầm ĩ cả ngày.
Rốt cuộc khiến mẫu thân nàng cũng khóc lây, nhưng Tiểu Uyển cảm thấy ca ca rất là máu lạnh, từ sau kiện con ruồi năm ấy, ca ca vẫn thường tránh xa Tiểu Uyển, trong xe ngựa thấy Tiểu Uyển nhào lại gần, nước mắt nước mũi tèm lem, sợ tới mức vội vàng trốn sau lưng phụ thân. Làm Tiểu Uyển giận vô cùng!
Nhưng rốt cuộc cũng phải buông tay cha mẹ ra, lúc Tiểu Uyển lưng đeo bọc hành trang theo người phụ trách dẫn đường vào Quốc sư viện, lại bị Mặc Lâm gọi lại.
Mặc Lâm thích mặc áo trắng giống như phụ thân, sạch ngay ngắn, tới giữ chặt tay Tiểu Uyển, lặng lẽ .
“Đừng giận dỗi với người trong trường, đến lễ lộc tết nhất phụ thân đến đón ngươi về nhà, nương cũng viết thư cho ngươi. Nếu bị khi dễ, hãy viết thư kể cho ca ca biết.”
“Ừ!”
“Nhớ mỗi ngày đều phải rửa chân, tốt nhất là mỗi ngày đều phải tắm rửa, bằng đồng môn ở cùng phòng vui, còn nữa, phải năng giặt trang phục và tất, ngươi là nữ hài tử, phải thục nữ chút…”
Tiểu Uyển nghe vậy nhất thời hai má nóng bừng, lòng tự trọng bị sỉ nhục nghiêm trọng, lập tức nhíu mi cả giận “Dù sao cũng gả ra, cần ngươi lo!”
xong bỏ chạy vào Quốc sư viện, cửa viện chậm rãi đóng lại.
“ .”
Phụ thân vẻ mặt tràn đầy ý cười ôm vai Mặc Lâm lại, mẫu thân bụm mặt, rầu rĩ , “Tiểu Uyển đứa này… là…”
Phụ thân đỡ mẫu thân vào xe ngựa, “Cũng biết lúc trước ai đòi chia ra mỗi người dạy đứa, thôi, đến lễ Cửu trùng gặp lại, cũng nên để Tiểu Uyển tự tôi luyện, Mặc Lâm còn chưa từng đến kinh thành, thừa dịp này vòng vòng chơi.”
——————————–
Vào đến Quốc sư viện, Tiểu Uyển được phân bố ở cùng phòng với đồng môn là An Liên.
An Liên mặc bộ xiêm y màu trắng vô cùng sạch , dây cột tóc màu trắng bao lấy ít tóc, mái tóc dài như suối của che khuất đôi mắt , khiến người khác nhìn dung mạo của . Tiểu Uyển lập tức nhớ tới vị phụ thân mỹ nhân của nàng, ở nhà bộ dáng của phụ thân cũng y hệt như vầy, lẳng lặng ngồi đọc sách, mẫu thân hay gọi phụ thân là tiên tử. Thế nên Tiểu Uyển lập tức sinh ra hảo cảm đối với vị thiếu niên tiên tử này.
ra Tiểu Uyển phải là giống phụ thân như đúc, dù sao nàng cũng là nữ hài tử, nàng chỉ giống phụ thân nhất ở cặp mắt mà thôi, y hệt như mắt hồ ly, mi mắt cũng giống phụ thân, đôi môi hồng nhạt tự nhiên cũng giống phụ thân. Mỗi lần nàng cười rộ lên, mẫu thân bảo nàng y chang phụ thân. Khi nàng cạnh phụ thân, lập tức có người trầm trồ tán thưởng, bảo chỉ cần liếc mắt cái là biết đây là cha và con .
——————————–
Vào trong phòng rồi, Tiểu Uyển dọn hành lý ra để bàn bên cạnh. Trong hành lý của nàng là vài cái yếm, tiểu khố, ngọc bội nghĩa phụ tặng, bao giấy của mẫu thân đưa, còn có bao thịt khô và hạt dưa do phụ thân tự tay chuẩn bị. Đúng là cứu mạng đúng lúc mà!
Tiểu Uyển lấy bao thịt ra ăn, chiêu thêm ngụm trà, sau đó mở ra bao giấy của mẫu thân đưa cho, bên trong là khối gì đó rất kỳ quái. Bố phiến màu trắng, bên trong lót bông, Tiểu Uyển cúi đầu suy nghĩ nửa ngày mà hiểu là để làm gì, nên quyết định bỏ sang bên.
——————————–
Trước đây mẫu thân còn muốn dạy nàng Phiêu Linh gì đó, là loại võ công dùng để trú nhan rất thần kỳ, nhưng giờ xem ra, trong Quốc sư viện thần bí này mới tràn ngập những thứ thần kỳ chân chính.
Có điều, Tiểu Uyển biết, sau khi mẫu thân của nàng trở về nhà, chỉ cần gặp người là ôm ngực che miệng cười “Tiểu Uyển nhà ta ở Quốc sư viện nha! Cái gì? Thành thân? vội, vội. Tương lai Tiểu Uyển là nữ quốc sư, tiền đồ vô lượng nha, thiếu gì công tử con nhà hoàng thân quốc thích quý theo đuổi. Tiền đồ vô lượng nha!
——————————–
Tiểu Uyển ra mắt Thần Tịch, trong ba vị sư phụ dạy về võ công trong Quốc sư viện. Thần Tịch lần trước hứa dạy võ công cho nàng. Nhưng…
“Ngươi nhớ !?!” Tiểu Uyển nheo lại đôi mắt, sát khí tràn ngập.
Sát khí…
Thần Tịch rùng mình cái, nhìn Tiểu Uyển rồi vội la lên. “Nhớ , nhớ , chẳng qua nếu ngươi gọi ta là ca, ta dạy ngươi.”
“ gọi!”
“Tại sao?” là đả kích nha.
“Mẫu thân , hễ ai lớn hơn Tiểu Uyển năm tuổi đều phải gọi là thúc thúc!”
“A a a a a a a a a!!!!!”
Thần Tịch nghe vậy nhảy dựng lên, chỉ vào chóp mũi Tiểu Uyển điên cuồng “Nương của ngươi rốt cuộc là loại người nào vậy!!!! Lão tử muốn gặp qua chút!!!!!!!!!!”
“Lão tử?”
“Khục khục… Ờ… Nương ngươi cũng sai.” Thần Tịch vội che dấu thất thố.
Tiểu Uyển lại cúi đầu, ôm đầu gối “Mẫu thân rất đẹp, phụ thân cũng rất đẹp, ca ca sinh ra giống nương, cũng rất đẹp, chỉ có ta là khó coi thôi.”
“Ai ?” Thần Tịch giật mình, ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Uyển, “Ai ngươi khó coi?”
“Từ đến lớn ta chỉ biết, mọi người đều , con giống cha gả ra, ta giống cha.”
“Ngươi giống cha ngươi?… Vậy cha ngươi chắc đẹp lắm hả?” Thần Tịch tiếp.
“Cái gì?”
Thần Tịch lắc đầu “Tiểu Uyển đẹp lắm!”