CHƯƠNG 70: TÂN CHƯƠNG 1
“ ra…… thế nào nữa, ngươi cũng là cốt nhục của , dù xảy ra chuyện gì cũng hận con ruột của chính mình, cho nên mới , chỉ là vì ghen tị mà đổ giận lên ngươi…… Bồ Đào……… ít nhiều gì ngươi hiểu được mà……”
Thượng Quan Khâm đợi Bồ Đào trấn tĩnh tâm thần lại, cảm thấy những người nghe lén nóc nhà bỏ xa, mới vuốt tóc Bồ Đào “Ngươi còn nhớ năm ấy, trăm phương ngàn kế muốn đá ngươi ra khỏi vị trí người kế thừa Thượng Quan gia hay ? Bồ Đào lúc đó cảm thấy thế nào?”
“Lúc đó? Ta chỉ có chút ấn tượng mà thôi, chỉ cảm thấy rất cưng chìu thương Tuyết nhi, cái gì cũng muốn dành cho nàng ta.”
“ ra phải như ngươi nghĩ đâu, muốn ngươi kế thừa gia nghiệp, ý tứ của là, muốn ngươi sống như người bình thường, là hài tử bình thường như mọi hài tử khác, có thể lập gia đình, có thể mặc váy của nữ tử mà bị thân phận người kế thừa Thượng Quan gia trói buộc. Đó là điều duy nhất có thể làm cho ngươi.”
“Cho nên mới muốn trục xuất ta ra khỏi Thượng Quan gia?”
Bồ Đào giãy ra khỏi vòng tay thơm tho ấm áp của “Gạt người!”
“Ta lừa ngươi nha!” Thượng Quan Khâm chớp chớp mắt, hai bàn tay Bồ Đào nhàng đặt lên hai má của Thượng Quan Khâm, sau đó dùng sức nhéo.
“ lừa? Nếu tái phạm ta trừng phạt ngươi.”
Đôi mắt Thượng Quan Khâm nhất thời vô cùng ủy khuất.
Bồ Đào thu hồi lại móng vuốt sói, “Được rồi, làm khó ngươi nữa.”
Thượng Quan Khâm được Bồ Đào đỡ đứng dậy, thân hình khẽ cử động được. “Cũng may, dược hiệu gần hết tác dụng, lâu nữa cử động lại như thường, có gì đáng ngại cả……”
Bồ Đào nghe vậy nhất thời nhìn Thượng Quan Khâm bằng cặp mắt đầy ám muội, Thượng Quan Khâm ho khan, cắt ngang luồng suy nghĩ mờ ám của Bồ Đào “Ngươi xoa bóp cánh tay cho ta là được rồi.”
Sau đó tao nhã chuyển mình sà đến gần Bồ Đào, bỗng nhiên đờ người ra, thần sắc khẩn trương bắt lấy hai vai Bồ Đào “Khoan , suýt chút quên mất chuyện quan trọng nhất! Bảo bảo đâu rồi!?”
“ giao cho Đao lão.”
“Mau trở về thôi!”
————————
“Tuyết nhi!!”
Khi Mộ Dung Thân Phi rượt đến nơi, chỉ thấy Hồng Dạ và Quý Tử Thiến đứng tán gẫu.
Nhìn thấy mái tóc Khổng Tước linh kia, thân hình Mộ Dung Thân Phi nhất thời cứng ngắc lại.
“Quý Tử Phong?”
Quý Tử Thiến nghe tiếng quay đầu lại, khẽ cười. “Là con của .”
Mộ Dung Thân Phi há hốc mồm, trấn tĩnh lại hỏi “Hai vị có từng nhìn thấy vị nương chạy ngang hay ?”
“Thượng Quan Tuyết?”
Hồng Dạ phe phẩy cây quạt, Mộ Dung Thân Phi biết Hồng Dạ, vì thế gật gật đầu chào hỏi, Hồng Dạ “Bọn ta mới nhảy từ nóc nhà xuống, thấy nàng ta chạy về căn sương phòng phía tây kia, nhìn nàng ta có vẻ ổn lắm. Tên tiểu tử đào hoa này, mau đuổi theo , đừng để xảy ra chuyện gì hay.”
Mộ Dung Thân Phi gật đầu rồi lập tức đuổi theo.
Hồng Dạ hỏi Quý Tử Thiến “ giờ là canh mấy?”
“Chắc là canh hai?”
“Bồ Đào còn ở bên trong phòng củi sao?”
“Hừ hừ……” Quý Tử Thiến cười cười gian trá “Có muốn nghe lén hay ?”
“Ặc……” Hồng Dạ phe phẩy cây quạt, xẹt tiếng gấp quạt lại “Chủ ý rất hay!”
“Vậy còn chờ gì nữa?!”
Hai người chuẩn bị phi thân đến căn phòng chứa củi mà Thượng Quan Khâm và Bồ Đào ở, nhìn thấy thân ảnh màu lam vội vàng chạy tới.
Hồng Dạ ngẩn người ra.
“Tiêu…… Tiêu…… Tiêu…… Tiêu……”
“Tiêu cái gì mà Tiêu! Thân Phi của ta đâu!? Có thấy đâu !?”
“Bên kia……”
Hồng Dạ lắp bắp chỉa chỉa ra hướng tây.
“Chạy đến sương phòng phía tây hả?”
Tiểu Tiêu nhíu mày lại, sau đó nhoáng cái nhô lên hạ xuống, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.
“Khinh công tệ nha.” Quý Tử Thiến sờ cằm “Cao hơn ta.”
“ gặp quỷ sao……” Hồng Dạ .
Quý Tử Thiến cười “Làm ta tò mò quá, thôi, ta cũng muốn đến căn sương phòng phía tây xem thử.”
Hai người dùng khinh công thượng thừa bay lướt qua nóc nhà, theo hướng Thượng Quan Tuyết, Mộ Dung Thân Phi và tiểu Tiêu mà , vừa Hồng Dạ vừa buồn bực “Dãy phòng phía Tây vốn chính là nơi đệ tử của Thiên Sơn Tam Môn tụ tập, tình cảm giữa tiểu Tiêu và Mộ Dung Thân Phi lúc ngọt ngào, nên bọn họ dọn đến dãy phòng phía đông ở riêng biệt……sao lại…… biết nháo loạn gì đây……”
———————-
“Tuyết nhi đâu?”
Thượng Quan Thanh Khuê hỏi Lưu Thủy.
“ biết. Còn……”
“Sắp đến canh ba rồi, cứ theo kế hoạch mà làm, đừng để xảy ra sơ sót.” Sắc mặt Thượng Quan Thanh Khuê xanh mét căn dặn.
“Thiên Sơn Tam môn nợ máu phải trả bằng máu!”
“Gia chủ!”
Có người vội vàng chạy lại, quỳ xuống bẩm báo “Thuộc hạ nhìn thấy tiểu thư ở chung chỗ với Mộ Dung Thân Phi!”
“Thân Phi?”
Mọi người kinh hãi, Mộ Dung Hoa siết chặt tay Lưu Thủy, kích động “Thân Phi chết sao!?”
Thượng Quan Thanh Khuê nhíu mi, người nọ lại tiếp “Gia…… Gia chủ……”
“?!”
“Tiểu thư bỏ chạy đến dãy phòng phía tây rồi!”
“Cái gì!?”
“Nha đầu ngốc!!”
Thượng Quan Thanh Khuê để ý nhìn đám người Lưu Thủy khiếp sợ, vội vàng giở khinh công chạy về dãy phòng phía tây.
“Gia chủ!!”
Lưu Thủy chạy theo mấy bước, bị Mộ Dung Hoa gắt gao giữ chặt lại “ muốn sống nữa hả!?”
“Nhưng mà gia chủ!”
“Còn bảo bảo của chúng ta sao!!”
Lưu Thủy giật mình đứng lại, nước mắt tí tách rơi xuống, nhào vào lòng Mộ Dung Hoa khóc lớn lên.
————————
“Sao lại thế này!?”
Bồ Đào bị Thượng Quan Khâm lôi kéo chạy về, thấy bảo bảo được Đao lão ôm trong lòng, bảo bảo địu lưng, cả hai đều ngủ say sưa.
Thượng Quan Khâm vọt vào, để ý đến nét mặt kinh hỉ của Đao lão và Phù Dung, trực tiếp giành lấy hài tử, đưa cho Bồ Đào đứa, bản thân mình ôm đứa, sau đó “Đao lão! Mau dẫn Phù Dung rời khỏi khách điếm !”
“Sao lại vậy?!”
Đao lão lôi kéo Phù Dung bị trọng thương lập tức rời .
Thượng Quan Khâm tay ôm chặt bảo bảo “Thượng Quan gia đặt thuốc nổ ở dãy sương phòng phía tây, canh ba đêm nay, cả khách điếm đều bị nổ tung thành nhiều mảnh, mau chứ kịp nữa!”
“Còn Quý Tử Thiến bọn ?!!”
Bồ Đào kinh hãi run sợ thét lên chói tai.
“Bọn ở trong phòng củi, mau thôi, tìm bọn đệ tử Ma giáo, bảo bọn họ phóng tín hiệu!”
Khách điếm này là khách điếm lớn nhất trong Mặc Trúc thành, dãy sương phòng phía tây đều được người của Thiên Sơn Tam môn thuê hết, phía bắc là dãy phòng của Ma giáo, Bồ Đào bị Thượng Quan Khâm lôi kéo, bay lên nóc nhà, chạy về phía bắc. Bằng vào khinh công Huyết Y Phiêu Linh của Thượng Quan Khâm, trực tiếp xông vào sảnh đường của dãy phòng phía bắc, tìm ngay được Vực Tuyết, vội vã thông báo tình.
Vực Tuyết thấy Bồ Đào, nhanh chóng tập hợp giáo chúng lại, dùng pháo hiệu đặc thù cả trăm năm nay của Ma giáo phóng lên trời, hễ là đệ tử của Ma giáo tất phải nhìn thấy, sau đó lập tức hiệu lệnh giáo chúng rút lui khỏi khách điếm.
Pháo hiệu đỏ rực ầm vang cả bầu trời.
Vực Tuyết vỗ vai Bồ Đào an ủi “Yên tâm , Giáo chủ nhất định nhìn thấy, nhất định mang Hồng Dạ lập tức rời khỏi. tại còn chưa đến canh ba. Bọn ngươi cũng nên……”
chưa dứt lời, nghe tiếng nổ ầm vang chấn động từ dãy phòng phía tây truyền lại!