1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 69: NGUYÊN LAI
      “Thân Phi?”

      “Tuyết?”

      Mộ Dung Thân Phi giật mình, vốn cãi nhau với tiểu Tiêu, giận nên bỏ chạy ra ngoài, còn mới lưu lại cái tát hằn dấu vết năm ngón tay sưng vù đỏ chót lên gương mặt tuấn tú thanh nhã kia của đối phương, vậy mà tên kia còn cười hì hì nũng nịu , bảo bối, thương cho roi cho vọt, như thế chứng tỏ ngươi ta! Từ nay về sau, về sau nữa, về sau nữa, trong lòng của ngươi cũng chỉ có mình ta!

      Mộ Dung Thân Phi xoay mình bỏ , tránh xa tên gia hỏa biến thái kia.

      Khó chịu tìm gian phòng có ai để yên tĩnh ngồi mình, nghĩ lại chuyện trước đây, trong lòng khỏi buồn bực. Sau đó vừa mới mở cửa ra, lại gặp được người mà sợ gặp phải nhất.

      “Thân Phi? Có phải là Thân Phi hay ?”

      Thần sắc Thượng Quan Tuyết có chút hoảng loạn, trực tiếp nhào lại, mở vạt áo của Mộ Dung Thân Phi ra, quả lộ ra vết sẹo sâu bụng của .

      Thượng Quan Tuyết run rẩy khép lại vạt áo của Mộ Dung Thân Phi.

      Đầu ngón tay dừng lại áo của .

      Đêm tân hôn, Mộ Dung Thân Phi và nàng mặc nguyên bộ tiết y trắng như tuyết uống rượu giao bôi.

      Sau đó dịu dàng ôm nàng ngủ.

      Lúc ấy nàng vẫn còn là tiểu nương, tim đập thình thịch, biết làm thế nào cho phải, khi nhìn thấy cởi tiết y lộ ra phần da thịt, nàng thần hồn điên đảo.

      ít lần muốn vươn tay sờ lên người , nhưng cuối cùng chỉ có thể đỏ mặt lùi ra sau.

      Sau đó nàng bắt đầu ảo tưởng mình hoài thai, sinh ra bảo bảo ôn văn tuấn nhã như Thân Phi.

      ngờ đêm hôm đó.

      Thượng Quan gia khắp nơi đều là lửa.

      Phụ thân mang theo nàng ra sức chống đỡ, nàng trơ mắt chứng kiến Thân Phi bị hắc y nhân kiếm xuyên qua tại đương trường.

      Khi đó, nàng bị phụ thân điểm huyệt đạo, vác lên vai bỏ chạy.

      Trốn đến nhà ngoại tổ của mẫu thân, hàng đêm nàng đều nằm thấy ác mộng.

      “Ta còn tưởng rằng mình trở thành quả phụ, hàng đêm ta đều bị mất ngủ, ngươi còn sống? còn sống, có phải ?”

      Mộ Dung Thân Phi nhìn Thượng Quan Tuyết, nhàng cầm lấy bàn tay nàng, cúi đầu xuống.

      Bàn tay vẫn ấm áp như trước kia.

      Thượng Quan Tuyết cảm thấy thần kinh căng thẳng của mình như có chút thả lỏng.

      Lý trí kềm chế nổi thân hình, nàng trực tiếp nhào vào lòng người mà nàng ngày nhớ đêm mong, cất tiếng khóc lớn.

      “Ồn ào quá……”

      khóc, đột nhiên bên tai truyền đến thanh , Thượng Quan Tuyết chùi chùi cặp mắt mờ lệ, ngẩng đầu lên xem ai phát ra tiếng .

      Dưới ánh đèn sáng rỡ trong phòng, thanh niên tuấn mỹ trong bộ trang phục màu lam nguyệt bạch, hai má sưng đỏ, tựa hồ mới bị người đánh qua, lúc này bắt chéo hai chân cách quyến rũ, đôi mày nhăn lại, thấy Thượng Quan Tuyết khóc lóc như hoa lê sau cơn mưa, lại nhìn Mộ Dung Thân Phi, bất mãn “Đuổi theo đến tận đây lận à, muốn cho ta chứng kiến sao, lòng tự tôn của ta rất cao, ngươi đả thương lòng tự tôn của ta, ta trước đây!”

      rồi đứng dậy, liếc Thượng Quan Tuyết cái rồi với Mộ Dung Thân Phi “ đến rồi tự mà giải quyết ! Hừ!”

      Dứt lời thân ảnh lập tức biến mất.

      Mộ Dung Thân Phi khẽ run rẩy, theo bản năng đẩy Thượng Quan Tuyết ra, ngẩn người dựa vào cửa phòng.

      là ai vậy?”

      Trong lòng Thượng Quan Tuyết ngừng đặt câu hỏi, Mộ Dung Thân Phi làm thế nào mà sống lại được, tại sao còn sống mà liên lạc gì với nàng, quan trọng nhất là người kia là ai, tại sao lại chuyện cách mờ ám với Mộ Dung Thân Phi như vậy.

      “Thân Phi, là ai vậy??!”

      ————————————–

      “Bồ Đào, buông kiếm xuống.” Thượng Quan Khâm .

      ! Lừa gạt! Sư phụ lừa ta!”

      “Lừa chuyện gì?”

      Thượng Quan Khâm nghiêng đầu hỏi, Bồ Đào khẽ run rẩy, cả giận . “ biết! Vì thế ngươi nên cho !!”

      lừa gì cả, chỉ là có chút chuyện muốn ngươi biết, nên với ngươi mà thôi, giờ ngươi biết rồi ta cũng giấu nữa. là phụ thân của ngươi, mặc kệ ngươi có nhận hay , có thích hay , cũng vẫn là cha ruột của ngươi, thể dùng kiếm chỉ vào như thế!”

      Bồ Đào chấn động mạnh, cắn cắn môi, thu hồi lại Thiên Hoa Loạn Vũ.

      Đôi mắt đỏ lên nhìn Thượng Quan Khâm, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.

      “Lại đây.”

      Thượng Quan Khâm lắc lắc khóa sắt tay, Bồ Đào cắn môi bước lại, ngồi xuống, mân mê cái khóa sắt tay , nghĩ cách cởi ra, nhưng nước mắt nàng ngừng tuôn rơi lã chã, ướt cả tay của Thượng Quan Khâm.

      Thượng Quan Thanh Khuê lạnh lùng ngồi bên nhìn, cũng lên tiếng ngăn chặn Bồ Đào cởi khóa cho Thượng Quan Khâm.

      Hai tay Thượng Quan Khâm được tự do, lập tức kéo Bồ Đào vào trong lòng, dùng sức ôm chặt lấy nàng.

      Đặt đầu nàng tựa lên ngực , sau đó với Thượng Quan Thanh Khuê “Thê tử của ngươi là đường muội của ta, cho nên ta và Bồ Đào cùng huyết thống. Nếu ngươi cho rằng vì ta là sư phụ của nàng mà mối quan hệ của bọn ta ảnh hưởng đến thanh danh của Thượng Quan gia ngươi, vậy ta cho ngươi biết, tại lôi đài ở đại hội võ lâm năm đó, Thượng Quan Khâm hy sinh tính mạng để cứu đồ đệ cưng của mình, giờ người còn sống trước mặt ngươi, phải là sư phụ của Thượng Quan Kinh Hồng nữa, mà là Giáo chủ của Thuấn Ảnh Giáo.”

      “Tốt lắm!”

      Thượng Quan Thanh Khuê tức giận đến đỏ cả mắt “Thượng Quan Kinh Hồng, ta thất vọng về ngươi, Thượng Quan gia ta có người như ngươi!”

      xong liền đùng đùng đẩy cửa ra ngoài, làm đám người Lưu Thủy sợ tới mức có muốn núp ngoài cửa nghe lén nữa cũng dám, ai nấy đều theo rời .

      Bồ Đào nhúc nhích gì để mặc cho Thượng Quan Khâm ôm, lẳng lặng nằm trong lòng khóc.

      Thượng Quan Khâm thu hồi hai tay lại, “Có lẽ ta cũng phải là Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo gì, ta bất quá chỉ là trong những cánh hoa đào của ngươi mà thôi, cánh hoa chấm dứt sinh mạng trong sớm tối. Cho dù có kết trái đào chăng nữa, cũng thể ngăn đóa hoa đào nhà ngươi có những cánh hoa khác, có phải hay ?”

      “…… Rốt cuộc…… là sao lại thế này……”

      Bồ Đào khóc đến khàn cả giọng.

      Thượng Quan Khâm than thở “Cả đời này, ta vốn muốn cho ngươi biết chuyện này.”

      “Thượng Quan gia đời đời đều do trưởng tử kế thừa gia nghiệp, là quy củ tổ truyền. Lúc lão gia chủ còn sống, phải lão phản đối biểu ca cưới nương của ngươi, bọn họ là thanh mai trúc mã, biểu ca nương của ngươi, toàn sơn trang mọi người đều biết, đều hâm mộ, đáng tiếc nương ngươi hoài thai lại sinh ra ngươi.”

      “Cả trăm năm nay, các đại gia chủ của Thượng Quan gia đều là trưởng tử, nhưng nương ngươi lại sinh ra ngươi là nữ, lão gia chủ dám phạm tổ huấn, sai người ôm về phủ nuôi riêng, muốn ngươi lớn lên kế thừa gia nghiệp, hoặc đợi nương ngươi sinh thêm đệ đệ, lập tức lập đệ đệ ngươi làm gia chủ.”

      “Cho nên Thượng Quan gia mới thông cáo giang hồ là ngươi cả đời cưới hỏi gì cả, lại sợ giọng của ngươi bị bại lộ, nên vẫn bắt ngươi giả câm điếc.”

      “Nương ngươi gả vào Thượng Quan gia, nàng thực hạnh phúc, cả ngày mong chờ sinh ra bảo bảo đáng , lúc mang thai, nàng giấu biểu ca đem Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh giao cho ta bảo quản, nhưng đến nay ta cũng , rốt cuộc là ai đưa cho nàng hai bản bí tịch tuyệt thế kia.”

      “Lúc đó ta mỗi ngày đến sân viện kia luyện võ, thấy nương ngươi nôn nóng, kiên nhẫn, vừa ăn bồ đào vừa vuốt bụng, ta cảm thấy phiền, bảo nàng về sau sinh bảo bảo ra nên gọi là Bồ Đào.”

      “Thế mà nương ngươi lại cười hì hì ra vẻ rất thích cái tên này, lúc nàng sinh ngươi ra, với biểu ca lúc đó kề sát bên cạnh nàng, nhất định phải gọi ngươi là Bồ Đào. ngờ vừa sinh ra, ngươi bị ôm .”

      “Lúc nương ngươi tỉnh lại, nàng đòi gặp ngươi, nhưng biểu ca chỉ biết ấp úng rằng ngươi bị gia chủ ôm , nương ngươi khóc đến ngất , sau khi tỉnh lại nàng phát điên.”

      Bồ Đào chấn động mạnh, Thượng Quan Khâm ôm chặt lấy nàng “Cũng ai ngờ xảy ra chuyện như vậy, sau khi tìm nhũ mẫu cho ngươi bú xong, gia chủ liền tìm ngươi, muốn trả lại cho nương của ngươi, ngờ nương ngươi băng tuyết thông minh cả đời lại vì quá sợ hãi, lo lắng, đau lòng mà phát điên.”

      “Sau đó sao?” Bồ Đào thút thít hỏi.

      “Sau đó, biểu ca thương tâm vô cùng, quan tâm đến gì nữa cả, chỉ nghĩ cách để chữa khỏi bệnh tình cho nương của ngươi. Nửa năm sau, nương ngươi lại mang thai lần thứ hai. Biểu ca sung sướng vui mừng vô cùng, bệnh tình của nương ngươi cũng vì vậy mà chuyển biến tốt dần, phục hồi lại trí nhớ, nhưng cái gì cũng nhớ , chỉ là nhớ chuyện bảo bảo của nàng bị ôm , ngay cả mặt mũi như thế nào nàng cũng chưa từng gặp qua.”

      “Lúc đó biểu ca cũng bắt đầu oán hận, hài tử là con ruột của , là phụ thân, nhưng lão gia chủ cho gặp mặt hài tử. Có vài lần đứng xa xa nhìn Khổ bà bà ôm ngươi, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Dần dần sinh ra bất hòa với lão gia chủ.”

      “Sau lại sinh ra Tuyết nhi, biểu ca quyết tâm quên ngươi, chỉ hy vọng có thể cùng với người là nương ngươi và hài tử mới sinh sau này sống hạnh phúc cả đời. Nhưng ngờ nương ngươi nhìn thấy Tuyết nhi, bệnh cũ lại đột nhiên tái phát.”

      “Rốt cục nàng ấy nhớ ra chuyện cũ, mặc kệ biểu ca khuyên nhủ như thế nào nàng cũng ngừng nhớ đến ngươi, lại hề nghỉ ngơi điều dưỡng sau khi sinh, hàng đêm chỉ vùi đầu vào lòng của biểu ca mà khóc, rốt cuộc nửa năm sau nàng mất, qua khỏi mùa đông năm đó.”

      “Khoảng thời gian đó ta cũng chưa hề thấy qua biểu ca, lúc gặp lại là ở lễ tang của nương ngươi. Khi ấy lão gia chủ cũng vì tuổi già, bệnh càng ngày càng nặng, truyền lại ngôi vị gia chủ cho biểu ca, bảo người mang ngươi đến cho biểu ca. Nhưng biểu ca chỉ ôm lấy Tuyết nhi, ngươi phải là con , vĩnh viễn cũng muốn gặp lại ngươi……”

      hận ta?”

      “Khi đó ta cũng chỉ mới mười tuổi, ta phục bèn tìm tranh luận, nhưng đuổi ta ra ngoài, , nếu tại vì ngươi, cũng mất nương của ngươi, nên đem mọi nỗi oán hận trút lên người của ngươi. Ta cam lòng, cảm thấy bất công, ủy khuất ngươi, cho nên đối với lạnh lùng, cũng xem là biểu ca nữa……Nhưng ngươi từ rất thương , sau Nguyệt yến lúc ngươi được năm tuổi, ngươi cứ quấn quít đòi được gặp biểu ca, cho ngươi , ngươi liền liều mạng muốn thể bản lĩnh tại Nguyệt yến, chỉ mong đổi lấy ánh mắt quan tâm của , năm ấy……ngươi thất thủ bị thương, lúc ấy ngươi so chiêu với ta, lại đột nhiên hạ thanh kiếm gỗ xuống, bàn tay bé chỉ vào Thượng Quan Thanh Khuê bắt đầu khóc lớn, trách vì sao quan tâm đến ngươi, cố tình xem ngươi luận võ! Thượng Quan Thanh Khuê chỉ cau mày, tựa hồ muốn phất tay bỏ , lúc ấy ta còn tuổi, nóng vội, dùng nội lực quá đà thu hồi lại được, kết quả là kiếm xuyên qua ngực của ngươi. Ngươi còn nhớ vết sẹo nơi ngực kia chứ?”

      Bồ Đào run rẩy trả lời “ nhớ ……”

      “Có đôi khi ta nghĩ, luyện tập Ngưng Vũ tâm pháp để mất trí nhớ, đối với ngươi cũng là việc tốt.”

      Thượng Quan Khâm nheo đôi mắt lại “Cho nên phải là ta lừa ngươi, chỉ là đoạn quá khứ đó nặng nề, ta muốn ngươi nhớ lại……”

      ra là vậy.”

      Bồ Đào buồn bã “Phong Duyệt từng qua, hễ nhau nên lừa dối nhau, phải vĩnh viễn chân đối với nhau.”

      Thượng Quan Khâm thở dốc, thực đau đầu đối với phản ứng của Bồ Đào.

      Bồ Đào tiếp tục “Còn nữa, nếu phát ra người mình lừa dối mình, nên cho ăn tát tai!”

      Thượng Quan Khâm giật mình, sờ sờ đầu Bồ Đào, ôn nhu “Đừng nháo nữa.”

      nháo ……”

      Bồ Đào nhắm mắt lại, “Ừ…… Ôm ta , tâm tình ta tốt hơn, nháo nữa……”

      “Vậy để ta ôm nhiều chút……”

      Đèn trong phòng sáng rực……

      Hồng Dạ nhíu mi, kéo Quý Tử Thiến chạy rất xa.

      Sau đó lừa nhau, vĩnh viễn phải chân với nhau, ngươi có từng nghe qua chưa?”

      Quý Tử Thiến cũng nhíu mi lại “Nếu đúng như Bồ Đào , vậy gương mặt kia của ngươi nên sớm bị đánh sưng vù lên rồi……”

      Hồng Dạ khinh bỉ nhìn Quý Tử Thiến, sau đó gục đầu xuống, uể oải “Con người là kỳ quái, có phải là vì ta chưa đủ lớn hay .”

      “Có thể là ngươi đủ thuần thục……”

      Quý Tử Thiến uể oải sờ cằm, lại phát ra bên dưới thân ảnh nghiêng ngả lảo đảo tới, bộ dạng thất hồn lạc phách, nước mắt đầm đìa.

      “Người đó phải là muội muội của Bồ Đào – Thượng Quan Tuyết – hay sao?”

      Hồng Dạ nhíu mày, giỏi nhất là quan sát thần sắc người khác. Thượng Quan Tuyết này có chút ổn.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 70: TÂN CHƯƠNG 1
      ra…… thế nào nữa, ngươi cũng là cốt nhục của , dù xảy ra chuyện gì cũng hận con ruột của chính mình, cho nên mới , chỉ là vì ghen tị mà đổ giận lên ngươi…… Bồ Đào……… ít nhiều gì ngươi hiểu được mà……”

      Thượng Quan Khâm đợi Bồ Đào trấn tĩnh tâm thần lại, cảm thấy những người nghe lén nóc nhà bỏ xa, mới vuốt tóc Bồ Đào “Ngươi còn nhớ năm ấy, trăm phương ngàn kế muốn đá ngươi ra khỏi vị trí người kế thừa Thượng Quan gia hay ? Bồ Đào lúc đó cảm thấy thế nào?”

      “Lúc đó? Ta chỉ có chút ấn tượng mà thôi, chỉ cảm thấy rất cưng chìu thương Tuyết nhi, cái gì cũng muốn dành cho nàng ta.”

      ra phải như ngươi nghĩ đâu, muốn ngươi kế thừa gia nghiệp, ý tứ của là, muốn ngươi sống như người bình thường, là hài tử bình thường như mọi hài tử khác, có thể lập gia đình, có thể mặc váy của nữ tử mà bị thân phận người kế thừa Thượng Quan gia trói buộc. Đó là điều duy nhất có thể làm cho ngươi.”

      “Cho nên mới muốn trục xuất ta ra khỏi Thượng Quan gia?”

      Bồ Đào giãy ra khỏi vòng tay thơm tho ấm áp của “Gạt người!”

      “Ta lừa ngươi nha!” Thượng Quan Khâm chớp chớp mắt, hai bàn tay Bồ Đào nhàng đặt lên hai má của Thượng Quan Khâm, sau đó dùng sức nhéo.

      lừa? Nếu tái phạm ta trừng phạt ngươi.”

      Đôi mắt Thượng Quan Khâm nhất thời vô cùng ủy khuất.

      Bồ Đào thu hồi lại móng vuốt sói, “Được rồi, làm khó ngươi nữa.”

      Thượng Quan Khâm được Bồ Đào đỡ đứng dậy, thân hình khẽ cử động được. “Cũng may, dược hiệu gần hết tác dụng, lâu nữa cử động lại như thường, có gì đáng ngại cả……”

      Bồ Đào nghe vậy nhất thời nhìn Thượng Quan Khâm bằng cặp mắt đầy ám muội, Thượng Quan Khâm ho khan, cắt ngang luồng suy nghĩ mờ ám của Bồ Đào “Ngươi xoa bóp cánh tay cho ta là được rồi.”

      Sau đó tao nhã chuyển mình sà đến gần Bồ Đào, bỗng nhiên đờ người ra, thần sắc khẩn trương bắt lấy hai vai Bồ Đào “Khoan , suýt chút quên mất chuyện quan trọng nhất! Bảo bảo đâu rồi!?”

      giao cho Đao lão.”

      “Mau trở về thôi!”

      ————————

      “Tuyết nhi!!”

      Khi Mộ Dung Thân Phi rượt đến nơi, chỉ thấy Hồng Dạ và Quý Tử Thiến đứng tán gẫu.

      Nhìn thấy mái tóc Khổng Tước linh kia, thân hình Mộ Dung Thân Phi nhất thời cứng ngắc lại.

      “Quý Tử Phong?”

      Quý Tử Thiến nghe tiếng quay đầu lại, khẽ cười. “Là con của .”

      Mộ Dung Thân Phi há hốc mồm, trấn tĩnh lại hỏi “Hai vị có từng nhìn thấy vị nương chạy ngang hay ?”

      “Thượng Quan Tuyết?”

      Hồng Dạ phe phẩy cây quạt, Mộ Dung Thân Phi biết Hồng Dạ, vì thế gật gật đầu chào hỏi, Hồng Dạ “Bọn ta mới nhảy từ nóc nhà xuống, thấy nàng ta chạy về căn sương phòng phía tây kia, nhìn nàng ta có vẻ ổn lắm. Tên tiểu tử đào hoa này, mau đuổi theo , đừng để xảy ra chuyện gì hay.”

      Mộ Dung Thân Phi gật đầu rồi lập tức đuổi theo.

      Hồng Dạ hỏi Quý Tử Thiến “ giờ là canh mấy?”

      “Chắc là canh hai?”

      “Bồ Đào còn ở bên trong phòng củi sao?”

      “Hừ hừ……” Quý Tử Thiến cười cười gian trá “Có muốn nghe lén hay ?”

      “Ặc……” Hồng Dạ phe phẩy cây quạt, xẹt tiếng gấp quạt lại “Chủ ý rất hay!”

      “Vậy còn chờ gì nữa?!”

      Hai người chuẩn bị phi thân đến căn phòng chứa củi mà Thượng Quan Khâm và Bồ Đào ở, nhìn thấy thân ảnh màu lam vội vàng chạy tới.

      Hồng Dạ ngẩn người ra.

      “Tiêu…… Tiêu…… Tiêu…… Tiêu……”

      “Tiêu cái gì mà Tiêu! Thân Phi của ta đâu!? Có thấy đâu !?”

      “Bên kia……”

      Hồng Dạ lắp bắp chỉa chỉa ra hướng tây.

      “Chạy đến sương phòng phía tây hả?”

      Tiểu Tiêu nhíu mày lại, sau đó nhoáng cái nhô lên hạ xuống, thân ảnh biến mất trong nháy mắt.

      “Khinh công tệ nha.” Quý Tử Thiến sờ cằm “Cao hơn ta.”

      gặp quỷ sao……” Hồng Dạ .

      Quý Tử Thiến cười “Làm ta tò mò quá, thôi, ta cũng muốn đến căn sương phòng phía tây xem thử.”

      Hai người dùng khinh công thượng thừa bay lướt qua nóc nhà, theo hướng Thượng Quan Tuyết, Mộ Dung Thân Phi và tiểu Tiêu mà , vừa Hồng Dạ vừa buồn bực “Dãy phòng phía Tây vốn chính là nơi đệ tử của Thiên Sơn Tam Môn tụ tập, tình cảm giữa tiểu Tiêu và Mộ Dung Thân Phi lúc ngọt ngào, nên bọn họ dọn đến dãy phòng phía đông ở riêng biệt……sao lại…… biết nháo loạn gì đây……”

      ———————-

      “Tuyết nhi đâu?”

      Thượng Quan Thanh Khuê hỏi Lưu Thủy.

      biết. Còn……”

      “Sắp đến canh ba rồi, cứ theo kế hoạch mà làm, đừng để xảy ra sơ sót.” Sắc mặt Thượng Quan Thanh Khuê xanh mét căn dặn.

      “Thiên Sơn Tam môn nợ máu phải trả bằng máu!”

      “Gia chủ!”

      Có người vội vàng chạy lại, quỳ xuống bẩm báo “Thuộc hạ nhìn thấy tiểu thư ở chung chỗ với Mộ Dung Thân Phi!”

      “Thân Phi?”

      Mọi người kinh hãi, Mộ Dung Hoa siết chặt tay Lưu Thủy, kích động “Thân Phi chết sao!?”

      Thượng Quan Thanh Khuê nhíu mi, người nọ lại tiếp “Gia…… Gia chủ……”

      “?!”

      “Tiểu thư bỏ chạy đến dãy phòng phía tây rồi!”

      “Cái gì!?”

      “Nha đầu ngốc!!”

      Thượng Quan Thanh Khuê để ý nhìn đám người Lưu Thủy khiếp sợ, vội vàng giở khinh công chạy về dãy phòng phía tây.

      “Gia chủ!!”

      Lưu Thủy chạy theo mấy bước, bị Mộ Dung Hoa gắt gao giữ chặt lại “ muốn sống nữa hả!?”

      “Nhưng mà gia chủ!”

      “Còn bảo bảo của chúng ta sao!!”

      Lưu Thủy giật mình đứng lại, nước mắt tí tách rơi xuống, nhào vào lòng Mộ Dung Hoa khóc lớn lên.

      ————————

      “Sao lại thế này!?”

      Bồ Đào bị Thượng Quan Khâm lôi kéo chạy về, thấy bảo bảo được Đao lão ôm trong lòng, bảo bảo địu lưng, cả hai đều ngủ say sưa.

      Thượng Quan Khâm vọt vào, để ý đến nét mặt kinh hỉ của Đao lão và Phù Dung, trực tiếp giành lấy hài tử, đưa cho Bồ Đào đứa, bản thân mình ôm đứa, sau đó “Đao lão! Mau dẫn Phù Dung rời khỏi khách điếm !”

      “Sao lại vậy?!”

      Đao lão lôi kéo Phù Dung bị trọng thương lập tức rời .

      Thượng Quan Khâm tay ôm chặt bảo bảo “Thượng Quan gia đặt thuốc nổ ở dãy sương phòng phía tây, canh ba đêm nay, cả khách điếm đều bị nổ tung thành nhiều mảnh, mau chứ kịp nữa!”

      “Còn Quý Tử Thiến bọn ?!!”

      Bồ Đào kinh hãi run sợ thét lên chói tai.

      “Bọn ở trong phòng củi, mau thôi, tìm bọn đệ tử Ma giáo, bảo bọn họ phóng tín hiệu!”

      Khách điếm này là khách điếm lớn nhất trong Mặc Trúc thành, dãy sương phòng phía tây đều được người của Thiên Sơn Tam môn thuê hết, phía bắc là dãy phòng của Ma giáo, Bồ Đào bị Thượng Quan Khâm lôi kéo, bay lên nóc nhà, chạy về phía bắc. Bằng vào khinh công Huyết Y Phiêu Linh của Thượng Quan Khâm, trực tiếp xông vào sảnh đường của dãy phòng phía bắc, tìm ngay được Vực Tuyết, vội vã thông báo tình.

      Vực Tuyết thấy Bồ Đào, nhanh chóng tập hợp giáo chúng lại, dùng pháo hiệu đặc thù cả trăm năm nay của Ma giáo phóng lên trời, hễ là đệ tử của Ma giáo tất phải nhìn thấy, sau đó lập tức hiệu lệnh giáo chúng rút lui khỏi khách điếm.

      Pháo hiệu đỏ rực ầm vang cả bầu trời.

      Vực Tuyết vỗ vai Bồ Đào an ủi “Yên tâm , Giáo chủ nhất định nhìn thấy, nhất định mang Hồng Dạ lập tức rời khỏi. tại còn chưa đến canh ba. Bọn ngươi cũng nên……”

      chưa dứt lời, nghe tiếng nổ ầm vang chấn động từ dãy phòng phía tây truyền lại!

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 71 TÌNH NGHIỆT
      “Đừng mà!”

      Bồ Đào biến sắc, suy nghĩ gì vội vàng đem bảo bảo bỏ vào trong lòng của Vực Tuyết, vận khinh công bay .

      Thượng Quan Khâm cắn cắn môi, cũng đem bảo bảo trong lòng giao cho Vực Tuyết “Ngươi mang bọn chúng trước !”

      Sau đó lập tức đuổi theo Bồ Đào.

      ————————–

      “Đừng!”

      Dãy phòng phía tây bị oanh tạc, nhưng bất quá chỉ là phần lượng thuốc nổ mà thôi.

      Mộ Dung Thân Phi xuyên qua màn khói lửa dày đặc, hoảng sợ nhìn thấy Thượng Quan Tuyết nắm hỏa thạch, chuẩn bị châm ngòi nổ lớn nhất để hủy diệt tất cả.

      Ngòi nổ này là dẫn tới cả trăm cân thuốc nổ tiếp theo.

      Cả khách điếm đều phải bị vỡ tung thành từng mảnh .

      “Đừng? Đừng cái gì chứ?”

      Thượng Quan Tuyết hai mắt mờ lệ, vì ánh lửa chói mắt mà sợ hãi, ngược lại nàng chỉ cảm thấy lúc này tựa hồ như đêm tân hôn năm nọ của nàng, dung mạo của người đứng trước mặt sáng ngời như lúc say ngủ kề bên nàng, khiến nàng say mê ngắm nhìn mà dám sờ đến.

      “Thân Phi, ngươi có biết , ta vẫn hằng mong đợi mình hoài thai hài tử của riêng chúng ta. Vậy mà ngươi bảo ta đừng chạm đến ngươi? Ngươi bảo ta quên , mà tìm hạnh phúc của chính mình!? Làm gì có hạnh phúc nữa, hạnh phúc đều bị ngươi hủy cả rồi!!”

      Mộ Dung Thân Phi chấn động mạnh, đột nhiên thấy ánh mắt của Thượng Quan Tuyết tựa hồ y như ánh mắt của năm đó khi thổ lộ với Bồ Đào.

      Lúc đó chắc Bồ Đào rất thương tâm, giống hệt như lúc này vậy.

      Áy náy mang theo ủy khuất.

      Đau xót bất lực.

      Rốt cuộc nhận ra, thực có lỗi với Tuyết nhi.

      Thôi cùng nàng chết ở đây vậy……

      Đứng lặng nhìn Thượng Quan Tuyết tuyệt vọng cắn răng châm ngòi nổ.

      đốm lửa lóe lên, sau đó nghe thấy thuốc nổ cách đó xa ầm ầm vang lên, luồng sóng nhiệt rất nhanh ập lại, xâm chiếm lấy .

      Mãi đến khi tro bụi che hẳn lại tầm mắt, khiến cho Mộ Dung Thân Phi nhìn thấy gì nữa, nhìn thấy cả Thượng Quan Tuyết, chỉ có thể cảm nhận được nóng rát cùng yên lặng đến tuyệt vọng.

      Lẳng lặng đứng đó chờ cái chết đến gần.

      Cả căn phòng nhanh chóng chìm vào biển lửa.

      đứng đối diện với Tuyết nhi, nhưng ai nhìn thấy đối phương cả.

      Tựa như khi mới ngủ dậy, mơ màng nhưng biết đây phải là mộng.

      “Tuyết nhi!!”

      Đột nhiên người gầm lên giận dữ kèm theo tiếng nổ ầm vang liên tiếp dứt.

      Thượng Quan Thanh Khuê đẩy ra tấm ván gỗ cháy, cũng thèm nhìn đến Mộ Dung Thân Phi, trực tiếp xuyên qua khói bụi, đến nơi mơ hồ vang lên tiếng khóc la của Thượng Quan Tuyết.

      “Phụ thân, tại sao lại đến đây! Mau ra ngoài !”

      “Tuyết nhi! Hài tử ngốc! Cha chỉ còn lại có mình con thôi a!”

      tình bất quá diễn ra chỉ trong giây lát.

      Lửa nhanh chóng lan tràn lại gần, Mộ Dung Thân Phi nhắm mắt lại, bị ngộp thở.

      Đầu óc choáng váng, thân hình mềm nhũn.

      đột nhiên nhớ đến người.

      Người ta , trước khi chết, trong đầu mình nhìn thấy người mình quan tâm nhất.

      Bồ Đào……

      ra là thế……

      Người nghĩ đến trước khi chết, quả nhiên phải là……

      “Thân Phi!”

      thanh quen thuộc lên tiếng gọi, Mộ Dung Thân Phi hôn mê, ngã vào lòng của tiểu Tiêu.

      ————————–

      tình rất nhanh liền chấm dứt.

      Bởi vì Ma giáo náo loạn khiến cho các môn phái còn lại đều đề cao cảnh giác, mãi đến khi tiếng nổ vang lên, ít người bỏ chạy khỏi khách điếm.

      Nhưng vẫn có số người bị chết mà vẫn hiểu tại sao trong trận hỏa hoạn kỳ lạ này.

      Vì thế có người đoán là Ma giáo gây nên thảm họa này.

      Nhưng Thiên Sơn Tam môn lại lên tiếng thanh minh, đây là kẻ thù của bọn họ lén đặt thuốc nổ, là vì bọn họ nên mới gây ra họa này.

      Thượng Quan Khâm và Bồ Đào cũng bị thương, bởi vì trước khi ngòi nổ lớn nhất bị nổ, bọn họ tìm được Quý Tử Thiến.

      Lúc Quý Tử Thiến nhìn thấy pháo hiệu, lời vác Hồng Dạ lên vai bay nhanh ra khỏi khách điếm.

      lâu sau đó ngòi nổ kế tiếp vang lên.

      Dãy phòng ốc xa xa đều bị lửa nuốt trọn, còn có tiếng người bị thương kêu la thảm thiết.

      Quý Tử Thiến biến sắc, buông Hồng Dạ xuống, hai người nhanh chóng quyết định, nếu tiểu Tiêu ở trong đó, vậy Thiên Sơn Tam Môn nhất định có ai lãnh đạo, Hồng Dạ quyết định giải tán người của Thiên Sơn Tam môn ra khỏi khách điếm, thuận tiện di dời luôn người của những môn phái trọ gần đó để tránh khỏi trận hỏa kiếp này.

      Quý Tử Thiến quyết định chạy về phía Ma giáo.

      Trực giác cho biết.

      Ma giáo phóng pháo hiệu, nhất định là biết tin từ trước, người có thể thông báo cho Ma giáo, nhất định là Bồ Đào của !

      Vì thế ba người gặp nhau đường.

      lời, cùng nhau chạy ra ngoài khách điếm.

      Vừa chạy ra khỏi khách điếm, sau lưng lửa bốc cháy bừng bừng.

      Chiếu sáng cả tòa Mặc Trúc thành.

      Mấy khách điếm chung quanh cũng bị họa lây, trận lửa lan tràn thiêu rụi cả dãy phố.

      Cực kỳ thê thảm.

      Đám người Bồ Đào chạy đến con phố kế tiếp, sau khi an toàn, Bồ Đào lập tức chui vào lòng Quý Tử Thiến, khóc đến thiên hôn địa ám.

      Sắc mặt Thượng Quan Khâm lúc đó cực kỳ tốt.

      Quý Tử Thiến lại dương dương tự đắc . “ phải Thượng Quan giáo chủ ăn dấm chua của bản cung đó chứ? Lúc Bồ Đào nghĩ đến việc ngươi phải chết, nàng cũng khóc thảm như bây giờ a!”

      Thượng Quan Khâm hừ tiếng, Bồ Đào mới giật mình, chùi chùi nước mắt, cốc lên đầu Quý Tử Thiến cái, cả giận “Tại sao lại chạy đến dãy sương phòng phía tây làm gì?!!”

      “À……Ta và Hồng Dạ chỉ là……”

      Bồ Đào kinh sợ, đột nhiên khẩn trương hỏi “Con mèo đâu rồi?”

      “Con mèo cái gì! Ở đây!”

      Hồng Dạ theo như thường lệ, xuất nóc nhà, chẳng qua bộ dạng thảm hơn nhiều.

      Tóc bị cháy hết mảng lớn, quần áo te tua.

      Cái mũi đen thùi lấm lem.

      “Trận hỏa hoạn này, đệ tử Thiên Sơn Tam Môn bị tổn thất mấy, đáng ngại, nhưng các đại môn phái phân bố đệ tử ở khách điếm đó lại phản ứng mau như bọn ta, chết rất nhiều, có lẽ thể tham gia tỷ võ nữa. Chuyện Thượng Quan gia gây ra chỉ có bọn ta biết, có lẽ ai tin đâu. Tử Thiến, chắc vụ này lại đổ lên đầu chúng ta nữa cho mà xem……”

      Đột nhiên ngừng lại, nhìn nhìn Thượng Quan Khâm, rồi quay đầu với Bồ Đào “Bồ Đào, còn nhớ ước định của chúng ta hay ?”

      “Á……”

      Bồ Đào làm bộ như nghe thấy, nhưng Hồng Dạ lại cố tình nhận ra, nhắc lại lần nữa.

      “Bồ Đào đáp ứng cái gì?”

      Thượng Quan Khâm đặc biệt “tò mò” hỏi.

      Bồ Đào nhìn nhìn hai má của sư phụ, nhìn nhìn Quý Tử Thiến, rồi lại nhìn nhìn Hồng Dạ, nuốt nước miếng xem bảo bảo và Đao lão thôi, còn bọn ngươi tự mình giải quyết ……”

      Thượng Quan Khâm gì, chỉ mỉm cười, Quý Tử Thiến cũng cười cười cách nghiệt giơ lên nắm tay, Hồng Dạ bẻ bẻ mấy đầu ngón tay kêu răng rắc.

      “Ai nha!”

      Bồ Đào được vài bước rồi chợt ngã gục mặt đất.

      “Sao vậy?”

      Ba người đều tiến lên đỡ lấy, Bồ Đào nháy mắt, lòng dạ tiểu nhân nhất thời càng gia tăng, lại giả bộ “Đau bụng quá, sư phụ đỡ ta về thôi.”

      “Được.”

      Thượng Quan Khâm ôm lấy Bồ Đào bước .

      Để lại Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đen mặt, ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

      “Lại đánh được.”

      Hồng Dạ tiếc nuối.

      “Hừ!”

      Quý Tử Thiến quay đầu bước .

      “Cơ hội ngay trước mắt mà bị sổng mất! biết có phải đau bụng hay !”

      ——————————–

      vài bước rồi ngừng lại, đột nhiên Thượng Quan Khâm biến sắc, vứt Bồ Đào xuống đất, Bồ Đào bị ném, rụt cổ đứng dậy, ủy khuất . “Sư phụ, ôm chút nữa thôi mà……”

      “Bụng ngươi căn bản bị đau……”

      “Á……Vậy ôm ta lát nữa thôi!”

      “……”

      Rốt cuộc Thượng Quan Khâm giận dữ “Nặng lắm……”

      “?!”

      Đêm nay xem như khỏi ngủ rồi.

      Thượng Quan Khâm mang theo Đao lão và bảo bảo tìm gian khách điếm khác ở lại, cũng hỏi thăm tin tức của Thượng Quan gia nữa.

      Nhưng ngờ người tìm đến cửa lại là Thiên Sơn Tam Môn.

      Lúc đó Thượng Quan Khâm ở lại bảo hộ cho bảo bảo, Bồ Đào cùng Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đến thăm Mộ Dung Thân Phi.

      Mộ Dung Thân Phi bị ho khan, nhưng tánh mạng có gì đáng ngại.

      chỉ lẳng lặng ôm tiểu Tiêu được quấn băng trắng đầy đầu hôn mê nằm ngủ giường, thản nhiên với mọi người câu.

      Làm tất cả hy vọng của Bồ Đào đều tan biến.

      “Tiêu vì cứu ta mà đôi mắt bị thương, từ nay về sau thể bình phục lại như trước nữa. Chức vị Môn chủ của Thiên Sơn Tam Môn cần nữa, trả lại cho Vi An, chỉ cần Hồng Dạ muốn, cứ lấy.”

      Lại với Bồ Đào “Thực xin lỗi, chuyện đồng ý với ngươi, có thể làm được nữa……”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 72: TÂN VĂN 2
      “Tiêu…… Cặp mắt của ngươi……”

      Hồng Dạ do dự lát rồi tiến tới gần tiểu Tiêu.

      Tiểu Tiêu được Mộ Dung Thân Phi ôm vào lòng, nghe nhưng có phản ứng gì.

      “Mới vừa thoa thuốc, giờ ngủ rồi, ta ở bên cạnh chăm sóc . Có lẽ lát nữa mới tỉnh lại, đôi mắt của cũng có thể phục hồi lại.”

      Mộ Dung Thân Phi ôn nhu vuốt tóc tiểu Tiêu. Hồng Dạ thần sắc ngưng trọng. Bồ Đào tựa vào người Quý Tử Thiến, lặng lẽ nắm tay Quý Tử Thiến, nếu , tin tức tiểu Tiêu bị mù này nhất định khiến nàng gục ngã.

      Đàm Tử Uyên muốn giết hoàng đế, chuyện đại như vậy chỉ có tiểu Tiêu mới có bản lĩnh làm. giờ đôi mắt của tiểu Tiêu nhìn thấy đường, làm sao có thể phi thân đột nhập vào hoàng cung……

      Thủy Nguyệt Phiêu Linh thể lấy được……

      thể cứu được sư phụ.

      Có phải hay ……

      Nếu Quý Tử Thiến đỡ lấy nàng, Bồ Đào nghĩ nàng nhất định khuỵu ngã xuống đất.

      “Bồ Đào……” Mộ Dung Thân Phi “Chuyện năm xưa, ngươi có thể tha thứ cho ta ? Ta nhìn thấy Tuyết Nhi, , thấy nàng phát điên, ta biết mình thực có lỗi với nàng, nhưng trong khoảnh khắc đó ta cũng cảm thấy rất ủy khuất. Bồ Đào, năm đó ta nổi giận với ngươi, có phải ngươi cũng rất ủy khuất ?”

      Quý Tử Thiến gì, chỉ nhìn chằm chằm Bồ Đào, đến lúc này mới biết đóa hoa đào này lại còn đeo mang thêm cánh hoa đào khác nữa, mà cánh hoa này vì nàng mà day dứt điêu linh đến thế này.

      “Ủy khuất muốn chết luôn, lúc ngươi bỏ trời mưa lớn, ta chỉ biết ngồi trong căn phòng đó mà khóc, là rất oan uổng mà……”

      Bồ Đào khẽ cười “Nhưng mà, tuy ta cảm thấy ủy khuất nhiều năm nay, nhưng ta chưa bao giờ hận ngươi cả. Cho nên, có gì để mà tha thứ hết……”

      “Ừ, con người ai cũng vậy, trước khi chết đều mong muốn được gặp người mình tha thiết muốn gặp nhất. Năm ấy, ta gặp Tiêu, ta biết là Môn chủ Thiên Sơn Tam Môn, lúc đó ta còn do dự có nên vì công tử Thượng Quan Kinh Hồng mà biến thành đoạn tụ hay , ai dè ta bị Tiêu ép đến thành . Lúc vụ nổ xảy ra, ta thực thảm, nghĩ mình sắp phải chết, trong nháy mắt lại nhớ tới ngươi.”

      Bồ Đào cúi đầu xuống, Mộ Dung Thân Phi tiếp tục “Rồi mọi thứ xung quanh nổ tung, ta còn muốn đứng dậy nữa, trước khi lâm vào hôn mê, ta nghe được tiếng gọi của Tiêu, theo bản năng biết đến. Ta nghĩ, nhiều năm nay ta thể quên ngươi, có lẽ vì đó chính là mãnh lực của mối tình đầu……”

      “Ừ.”

      Bồ Đào nhìn Mộ Dung Thân Phi, mới phát người vô cùng văn nhã.

      Gật gù “Mối tình đầu rất đẹp, làm người ta nhớ mãi quên.”

      “Đúng vậy, thể nào quên.”

      Mộ Dung Thân Phi khẽ cười “Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi……”

      Bồ Đào cúi đầu xuống, trầm mặc lên tiếng, Mộ Dung Thân Phi lại .

      “Ừ……Chỉ vậy thôi…… Cũng có gì để nữa…… thể giúp được sư phụ ngươi……thực xin lỗi, Tiêu vì ta làm rất nhiều chuyện, ta chiếu cố cả đời này……”

      Bồ Đào gục đầu xuống “Hãy sống cho tốt, có thể cùng người ở bên nhau là chuyện tốt nhất đời này. Thân Phi, ngươi nhất định phải hạnh phúc!”

      xong liền xoay người rời , Quý Tử Thiến thần sắc ưu tư nhìn nhìn Mộ Dung Thân Phi. Còn Hồng Dạ từ đầu tới cuối chẳng tiếng nào, đợi Bồ Đào và Quý Tử Thiến xa rồi mới thản nhiên “Tỉnh lại được rồi đó……”

      “Cái gì!?”

      Mộ Dung Thân Phi kinh hãi.

      Đột nhiên tiểu Tiêu cử động, xoay xoay cái cổ cứng ngắc “Thân Phi, ôm cũng biết đổi tư thế, làm cổ ta mỏi hết rồi nè.”

      “Ngươi chết !!”

      Mộ Dung Thân Phi giận dữ “Dám giả bộ như vậy? Chơi chưa!??”

      “Chơi rồi!”

      “Hừ!”

      Mộ Dung Thân Phi bỏ tiểu Tiêu lại giường, bản thân mình tức hừ hừ vào phòng trong.

      Tiểu Tiêu cười cách vô cùng gian trá, Hồng Dạ ôm trán “Lão hồ ly, ta thể hiểu nổi trước đây ngươi làm cách nào câu được người hay ho như thế này?”

      “A a……”

      Tiểu Tiêu dựa vào cái gối đầu giường, mái tóc mềm mại xổ tung ra vô cùng xinh đẹp “Ai bảo ta phải lòng ……”

      “Hừ.”

      Hồng Dạ xoay người bước , vừa vừa “Mộ Dung Thân Phi gặp được Bồ Đào, kiếp này của xem như may mắn, nhưng gặp được ngươi, xem như là cũng được ông trời bù đắp rồi!”

      “Đứng lại!”

      Hồng Dạ dừng lại, xoay người, đúng lúc tiểu Tiêu lấy ra cái bình ngọc dưới gối ném đến, Hồng Dạ vươn tay ra bắt được.

      “Ở đó mà ưu thương giùm chuyện của người khác, tự mà lo cho mối tình đầu của chính bản thân nhà ngươi . phải ngươi cam lòng phế bỏ cánh tay phải đó chứ?”

      Hồng Dạ giật mình, khẽ cười “Lão hồ ly, giờ cũng biết thương ta rồi hả?”

      “Còn cái này nữa.”

      Lệnh bài của Môn chủ Thiên Sơn Tam Môn bay đến, tiểu Tiêu quả hổ danh là tiểu Tiêu, tuy hai mắt bị mù nhưng vẫn có thể ném đồ cách chuẩn xác đến trước mặt của Hồng Dạ.

      Hồng Dạ tiếp lấy rồi xoay người bỏ , hề quay đầu lại nữa.

      “…… A a……”

      Tiểu Tiêu sờ sờ cặp mắt, tựa vào cái gối ở đầu giường.

      Mộ Dung Thân Phi bước từ phòng trong ra, nhàng đặt chén thuốc lên bàn, ngồi xuống chuẩn bị đút cho , nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như cũ, giận dữ “Uống thuốc !”

      “Ờ!”

      ———————————-

      có gì đâu, ngươi về trước , chuyện của Thượng Quan Khâm ta bàn với Hồng Dạ để nghĩ cách.”

      “Thôi khỏi.”

      Bồ Đào mờ mịt cần đâu!”

      Quý Tử Thiến mấp máy môi, rốt cuộc hỏi “Bụng còn đau hay ?”

      đau……”

      “Vậy để ta đánh Thượng Quan Khâm. Ngươi đừng có ngăn cản!”

      Quý Tử Thiến vừa tính Hồng Dạ chạy tới “Muốn đánh hả!? Ta với! Nhìn mặt ta ưa chút nào!!!”

      “Các ngươi!”

      Bồ Đào giận dữ.

      ngờ Hồng Dạ lại nhào đến gần, ôm lấy Bồ Đào, lủi đầu vào lòng Bồ Đào.

      Cạ cạ, “Thực mềm quá a……”

      Bồ Đào nhất thời cứng người, Quý Tử Thiến lại “Hừ, còn ta nữa chi?!”

      Bồ Đào kinh hãi.

      Đẩy Hồng Dạ ra bỏ chạy.

      Về nhà.

      Quý Tử Thiến nhìn theo bóng dáng Bồ Đào cách tiếc nuối. Hồng Dạ lấy chai thuốc ra lắc lắc, khẽ cười. “Lần trước thiếu ta món nợ nhân tình còn chưa trả……vậy mà nay còn dám che chở cho Thượng Quan Khâm.”

      “Chủ yếu là bởi vì Thượng Quan Khâm có bệnh, còn nữa, bọn dù gì cũng kết trái đào rồi……”

      trả cũng được, đợi ta lớn lên, phải sinh cho ta trái đào khác a!”

      “Ta cần trái đào,……Ừm……thôi vậy cũng được……”

      “Nhất định vậy .”

      Hồng Dạ lắc lắc cái bình ngọc đựng thuốc tiểu Tiêu cho, cười “Trái đào, trái đào, cũng cần đánh Thượng Quan Khâm, chỉ cần trái đào là được rồi……”

      ————————–

      đánh Thượng Quan Khâm nữa, chỉ cần sinh cho ta trái đào khác là được rồi……”

      Lúc Bồ Đào nhận được phong thư này là hơn nửa tháng sau.

      Lúc nàng trở về, thiết đến thứ gì nữa cả.

      có Thủy Nguyệt Phiêu Linh.

      Sư phụ cũng sống lâu.

      Sau đó nàng với Thượng Quan Khâm “Đời này có lẽ chúng ta thể sống đến năm mươi tuổi, nhưng cho dù chỉ còn sống được năm nữa, miễn chúng ta được ở bên nhau là đủ rồi. Hàng ngày được nhìn thấy nhau, được ôm lấy hai bảo bảo, thay tả cho bọn chúng. Vì bảo bảo, ngươi phải cố gắng đến cùng, chúng ta gặp lại bọn họ nữa…..Có được ?”

      được!” Thượng Quan Khâm nhíu mi “Nếu bọn họ lại quấn quít lấy ngươi, đó chính là tự tìm chết……”

      “A a……”

      Bồ Đào ôm lấy Thượng Quan Khâm, vừa cười vừa khóc.

      Binh Khí Phổ Bài Danh gì chứ, ngao du giang hồ cũng được, về Thuấn Ảnh giáo cũng được, ai muốn soán ngôi làm hoàng đế cũng được, tất cả đều còn quan trọng.

      Bồ Đào để lại thư từ biệt Quý Tử Thiến và Hồng Dạ, chuẩn bị cùng sư phụ sống nốt khoảng thời gian còn lại.

      Hy vọng trở về căn cứ của Thuấn Ảnh Giáo.

      Nơi đó có phòng, trong phòng có sân, trong sân viện có ao sen, trong ao sen có hoa sen.

      Còn có Thượng Quan Khâm, còn có bảo bảo.

      Nơi đó chính là nhà của nàng.

      …………………………………………

      Đáng tiếc khi về đến nhà vào đêm ngày hai mươi bốn, Bồ Đào nhận được tin tức từ Ma giáo.

      Phong thư được gửi thông qua nha sai.

      Nên đến tay Bồ Đào muộn.

      Ngày viết thư ít nhất là trước ngày hai mươi.

      Mở phong bì ra, có hai phong thư.

      Phong thư đầu tiên là của Hồng Dạ viết.

      đó chỉ có hàng chữ “Ta cần đánh Thượng Quan Khâm nữa, đợi ta trở về, nhất định phải sinh cho ta vài trái đào . Nếu chịu, ta đánh cho Thượng Quan Khâm hủy dung luôn!!!!”

      Bên dưới là bức họa vẽ tay, trong bức họa vẽ cây đào.

      cây đào còn vẽ hai trái đào, bên cạnh còn thêm câu giải thích.

      “Trái đào thực mềm mại nha, nhưng lớn hơn chút nữa tốt hơn, có lẽ mềm hơn. Sờ rất sướng. Đợi ta trở về, nhất định phải sờ cho .”

      Bồ Đào lập tức giận đến phát điên.

      Vừa tức giận vừa buồn cười nghĩ “Hồng Dạ là càng ngày càng ra gì!”

      hài tử ngoan ngoãn như vậy đột nhiên trở thành tiểu quỷ ranh!

      Mở ra phong thư thứ hai, Bồ Đào hết cười nổi.

      Tay bắt đầu run rẩy.

      Phong thư thứ hai là bút tích của Quý Tử Thiến, hàng chữ vô cùng khéo léo đẹp đẽ.

      Chỉ có hai câu.

      Câu thứ nhất “Đợi ta trở về, phải sinh cho ta trái đào. Nếu ngươi dám đồng ý, ta nguyền rủa ngươi biến thành người béo phì nhất đời!”

      Câu thứ hai tuy ngắn ngủn nhưng nhất thời khiến Bồ Đào như bị rơi xuống địa ngục.

      Quý Tử Thiến.

      “Nhưng bọn ta quyết định lên kinh thành, cho nên có lẽ còn sống trở về nữa.”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 73: ĐẠI KẾT THÚC
      Từ Mặc Trúc thành đến Kinh thành, nếu bằng xe ngựa, nhanh nhất cũng phải hơn mười ngày mới đến. Mà lúc này, tin tức hoàng đế bị thích khách truyền khắp Trung nguyên.

      Bồ Đào cầm bức thư tín ngẩn người cả buổi chiều, tối đó gặp được Vực Tuyết vừa đến từ Ma giáo.

      “Giáo chủ bị thất thủ.”

      Thấy bộ dáng Bồ Đào sợ tới mức khóc nổi, Thượng Quan Khâm bình tĩnh hỏi Vực Tuyết “Tên tiểu tử Hồng Dạ kia cũng ?”

      “Trước khi Giáo chủ và Hồng Dạ khởi hành, có nhắn lại với tại hạ rằng nếu nhận được tin giáo chủ thất thủ hẵng thông báo với các ngươi. Tại hạ cáo từ trước, nếu nghĩ ra được cách nào, hy vọng Thuấn Ảnh Giáo có thể trợ giúp.”

      Thượng Quan Khâm cúi đầu xuống, cất bước theo sau Vực Tuyết, sắc mặt vô cùng kém nhìn Bồ Đào, thấy lá thư trong tay nàng bị vò nhàu nát.

      “Món nợ nhân tình này, phải làm như thế nào đây?”

      Thượng Quan Khâm nhàng chống cằm, thản nhiên thở dài, Bồ Đào chỉ lắc lắc đầu, đôi mắt sưng đỏ, nhưng khóc nổi.

      “Lúc này còn có thể làm được gì?”

      Bồ Đào tắt cả tiếng.

      Lại mở bức thư ra xem lại, nhưng chữ viết đều mơ hồ, còn thấy gì nữa cả.

      “Có thể làm được gì?” Bồ Đào che mặt lại, bất lực .

      “Có Huyết Y Phiêu Linh, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, có Thủy Nguyệt Phiêu Linh, nhưng nơi bọn đột nhập vào lại chính là cấm địa trong hoàng cung, lúc này chắc có lẽ bị nhốt vào đại lao rồi? Sư phụ, nếu kết hợp với Vực Tuyết, chúng ta có thể đột nhập vào thiên lao hay ?”

      “Theo lý, từ đây đến kinh thành, cho dù là bay, cũng phải bay mất nửa tháng. Bọn họ dùng dịch trạm của nha sai để gửi thư, chính là vì muốn bọn ta đến kịp. Đợi đến lúc bọn ta đến, bọn trở thành nắm xương tàn rồi.”

      ! Đừng dọa ta!”

      Bồ Đào hoảng sợ “Đừng! Nhất định còn biện pháp khác……Nhất định có!”

      “Đợi .”

      Thượng Quan Khâm ôm Bồ Đào, cảm nhận bả vai nàng run lên nhè “Đợi thôi, đợi tin từ kinh thành, tin từ Hoàng đế, còn có tin từ Đàm Tử Uyên nữa. Hồng Dạ và Quý Tử Thiến đều là người thông minh, có lẽ có cách thoát thân.”

      Bồ Đào rốt cục bật khóc thất thanh lên.

      Khóc đến ngất xỉu.

      Tỉnh lại, vẫn có gì thay đổi. Bồ Đào thậm chí có thể cảm giác được tính mạng của Quý Tử Thiến và Hồng Dạ từ từ mất theo từng khắc trôi qua.

      Ban đêm, Thượng Quan Khâm phái toàn bộ thế lực của Thuấn Ảnh Giáo ra ngoài, tận dụng tối đa mạng lưới tình báo để tìm hiểu tin tức.

      “Còn…… Phải…… Đợi………Sao?”

      “Đợi.”

      Đêm dài, hai người vẫn thức đợi tin.

      Thượng Quan Khâm cởi áo trắng khoác lên người cho Bồ Đào, gió đêm lạnh, sương sớm khiến mái tóc của hai người ướt nhẹp.

      “Lúc này, có năng lực cũng chả làm được gì……”

      Thượng Quan Khâm đột nhiên lẩm bẩm .

      Bồ Đào đầu óc mờ mịt, giờ phút này có chút thanh tỉnh, bình tĩnh lại chút “Đợi ……”

      “Hồng Dạ mệnh lớn mà, với lại, Tử Thiến là Quý tiểu Hầu gia, Hoàng đế cũng là thân thích của .”

      Con bồ câu trắng mang theo thư tín bay tới, đậu vai Thượng Quan Khâm, tháo bức thư xuống xem, Thượng Quan Khâm khẽ nhíu mi lại.

      “Trong thư gì!?” Bồ Đào kinh hãi đứng bật dậy.

      “Hai ngày trước Quý lão hầu gia bị triệu về kinh thành khẩn cấp, chỉ là vì hoàng đế gặp chuyện. Toàn bộ kinh thành bị giới nghiêm chặt chẽ vô cùng….Thám tử chỉ tra ra được đến đó thôi……” Thượng Quan Khâm nghĩ nghĩ, lại đột nhiên cười có truyền ra tin tức thích khách bị định tội, mà Quý lão hầu gia lại tức tốc chạy về kinh, Quý Tử Thiến quá nửa là xảy ra chuyện gì, Hồng Dạ chắc cũng còn sống.”

      Bồ Đào biết là Thượng Quan Khâm chỉ phỏng đoán mà thôi, nhưng trực giác cho nàng biết, bọn họ nhất định xảy ra chuyện, nên liền thả lỏng.

      Đêm ngủ được, mãi đến khi trời gần sáng, lại con bồ câu nữa bay về, sau khi Thượng Quan Khâm mở ra xe, đột nhiên thân hình trở nên cứng ngắc.

      Bồ Đào thầm nghĩ chắc là có chuyện hay rồi, vội vàng nhào lại chộp lấy lá thư, mở ra, bản thân nàng cũng chấn động mạnh.

      Bởi vì bức thư này là do Quý Tử Thiến viết!!!

      có việc gì, đừng quá nhớ ta. Mau tìm Đàm Tử Uyên.”

      có việc gì……

      Đừng quá nhớ ta……

      Bồ Đào chợt nhớ tới hồi ở Hầu gia phủ, cũng viết như vậy “Đừng quá nhớ ta……”

      “Đừng quá nhớ……” Bồ Đào si ngốc.

      thôi!”

      Thượng Quan Khâm đột nhiên kéo Bồ Đào đứng lên, hai người ngồi ở trong sân viện đợi suốt đêm.

      “Bọn quả là còn sống! tìm Đàm Tử Uyên mau!”

      —————————-

      Trong xe ngựa nàng ngủ mê mệt.

      Từ lúc biết hai người kia bị gì cả, Bồ Đào trực tiếp lủi đầu vào lòng Thượng Quan Khâm nằm.

      Dù sao cũng chỉ là con người bình thường, sau khi khóc mệt rồi phải ngủ.

      Đến khi xe ngựa đậu trước tòa trang viện nơi Đàm Tử Uyên ở, vừa lúc thấy chăm sóc chậu hoa trong sân.

      Lúc đó, Bồ Đào và Thượng Quan Khâm hai ngày liền chưa ăn gì.

      Nhất là Bồ Đào, sắc mặt nàng thực tái nhợt.

      Đàm Tử Uyên thấy hai người, trực tiếp ra đón, khẽ cười hỏi “Bọn ngươi đến rồi à?”

      Dứt lời chỉa chỉa vào chiếc bàn đá trong đình viện “Mấy con bồ câu đưa tin từ kinh thành đều ở đây, hai vị chắc chưa ăn gì có phải ? Bồ câu tiềm, khẩu vị ăn tệ chút nào.”

      Thượng Quan Khâm thản nhiên hỏi “Ngươi là Đàm Tử Uyên?”

      “Đúng vậy, Thượng Quan giáo chủ, kính mộ lâu, ngươi có biết vì sao tại hạ bắt bồ câu đưa tin làm thịt hay ?”

      “Bởi vì chúng mang đến tin tức tốt cho ngươi.”

      “Phải nha!”

      Đàm Tử Uyên cười ha hả “Quý Tử Thiến thất thủ bị bắt, trạm tình báo tại kinh thành phóng bồ câu đưa tin đầy trời, Hồng Dạ vì cứu Quý Tử Thiến mà khai ra người của ta, nay bọn ngươi đến đây, có phải cũng nên thả thêm bồ câu đưa tin hay ?”

      Đàm Tử Uyên vẫn cười, nhưng Bồ Đào lại thấy phát lạnh.

      ra là thế!?

      Quý Tử Thiến và Hồng Dạ vì bảo toàn mạng sống của chính mình mà khai ra người của Đàm Tử Uyên!?

      ra Quý tiểu hầu gia có lòng bao che giùm tại hạ, cho nên giờ này tại hạ mới còn mạng mà nhàn nhã đứng ở đây chăm sóc hoa. Nghe hôm nay Hoàng đế bệ hạ thả hai người đó ra rồi, còn người của tại hạ bị bắt vào đại lao, hồi trưa này bị chém đầu.”

      Thượng Quan Khâm nheo lại đôi mắt, Bồ Đào khẽ phát run, ngờ tình lại trở thành như vậy.

      “Tại hạ cũng hận gì cả. Qua vài năm nữa, ngôi vị hoàng đế tự nhiên lọt vào tay tại hạ. Quý Tử Thiến làm cũng đúng, vì bảo toàn mạng sống của mình, lại vì muốn trở về gặp lại ngươi, khai ra ta nên cũng tính là phản bội ta. Chẳng qua, điều khiến ta cam lòng là người làm hoàng đế kia, ta thừa nhận bản tính ta tâm ngoan thủ lạt, có lẽ cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa, nhưng biết dã tâm của ta, căn bản bỏ qua chuyện này cách dễ dàng. Mà giờ ta còn ham sống, còn điên cuồng muốn quá nhiều thứ, nên thể để cho người của ta chết trước.”

      Chỉ vào bồ câu “Bồ Đào nương, nửa bản bí tịch kia ta đốt để tiềm con bồ câu này, bí tịch còn, nhưng bồ câu tiềm nhừ rồi, nếu ngươi thích, có thể lấy về mà ăn. Cả hai chúng ta ai nợ ai nữa, sau này cũng cần gặp lại.”

      Tuyệt vọng là gì.

      Có lẽ giờ Bồ Đào là người hiểu hơn bất kỳ ai khác.

      Đến tận lúc này, nàng mới chân chính ý thức được, Thượng Quan Khâm tuyệt đối còn cách cứu.

      Huyết Y Phiêu Linh ăn mòn dần sinh mệnh của sư phụ, Bồ Đào nghĩ cũng dám nghĩ thêm nữa.

      Chẳng qua Đàm Tử Uyên bi ai cách vô cùng bình tĩnh, như , giờ nàng và ai nợ ai nữa, bởi vì hai người đều gián tiếp hại chết người quý nhất đời của đối phương.

      thôi.”

      Thượng Quan Khâm giữ chặt bàn tay lạnh như băng của Bồ Đào, khẽ cười “Bảo bảo chờ bú sữa kìa.”

      dứt lời, kéo Bồ Đào rời khỏi trang viện của Đàm Tử Uyên.

      Bồ Đào cứ quay đầu lại, cam lòng nhìn thân ảnh Đàm Tử Uyên trôi về sau.

      “Sư phụ……”

      “Hả?”

      “Sư phụ……”

      “Hả?”

      “Sư phụ……”

      “Chuyện gì?”

      “Sư phụ……”

      Thượng Quan Khâm ngừng lại, ôm lấy Bồ Đào trực tiếp nhét nàng vào xe ngựa.

      “Chỉ cần nghe được Mặc Lâm kêu ta là phụ thân, sống lâu hay đâu có gì là quan trọng.”

      ……”

      “Khởi hành !”

      Thượng Quan Khâm kêu xa phu khởi hành, xe ngựa bắt đầu hướng về phía Thuấn Ảnh Giáo chạy .

      Đôi mắt Bồ Đào đỏ ửng, Thượng Quan Khâm tao nhã tựa vào bên cửa sổ, chống cằm, giống hệt như năm xưa.

      “Bồ Đào.”

      Thượng Quan Khâm thành khẩn “Ta còn chưa chết mà.”

      Bồ Đào run rẩy, tiến vào nằm trong lòng Thượng Quan Khâm, lẳng lặng lên tiếng.

      ——————–

      Quý Tử Thiến và Hồng Dạ quả nhiên an toàn trở về.

      Hồng Dạ chấp chưởng Thiên Sơn Tam Môn, thế lực dần dần thu lại, lại cùng Ma giáo và Thuấn Ảnh giáo kết thành liên minh.

      Cuộc tranh đoạt bí tịch tuyệt thế vẫn diễn ra như cũ, nhưng Thiên Sơn Tam môn im hơi lặng tiếng, nên võ lâm cũng bắt đầu chậm rãi hồi phục lại.

      Ba năm sau, hoàng đế giá băng, Đàm Tử Uyên xưng đế, cải quốc tính lại là Thuận Nguyên.

      Từ đó về sau, thiên hạ thái bình, quốc thái dân an.

      ————————–

      Đôi mắt của Tiểu Tiêu bắt đầu bình phục, nhưng nhìn được như lúc trước nữa.

      Mộ Dung Thân Phi cùng dạo khắp đại giang nam bắc toàn cả trung nguyên, trước là theo Thiên Sơn Tam Môn thăm Hồng Dạ, sau đó lên xe ngựa đến Mặc Trúc thành.

      Binh Khí Phổ Bài Danh lại lần nữa được tiến hành, phái Thiếu Lâm được đề cử đứng ra tổ chức, theo thông lệ diễn ra ở Mặc Trúc thành như cũ.

      Mộ Dung Thân Phi có ý định tham gia.

      trở về, chỉ là vì muốn gặp lại Bồ Đào.

      Dù gì cũng là mối tình đầu của , lại có giao tình như vậy.

      Nhưng tiểu Tiêu lại ăn dấm chua, buổi sáng chịu ăn thức ăn trong khách điếm, Mộ Dung Thân Phi chỉ biết cười khổ, tự mình sáng sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng cho .

      Khi đến cái quán bán sủi cảo, đột nhiên nhớ tới khoảng thời gian trước đây khi cùng Bồ Đào tỷ thí võ nghệ, cảm giác rung động bồi hồi lúc mới lần đầu, quả nhiên sau này thể nào tìm lại được cảm giác đó nữa.

      Có lẽ là vì thất thần, lúc quay đầu lại vừa lúc đụng vào người phía sau.

      ra là mỹ nữ, Mộ Dung Thân Phi nâng nàng dậy, vội vàng giải thích, lúc nhìn đến khuôn mặt của người nọ, lại ngây người ra.

      sao, sao!”

      Người nọ lên tiếng . “Tướng công ta đợi, ta trước!”

      Mộ Dung Thân Phi tự chủ được nhìn chằm chằm vào vết sẹo cổ của người nọ, người nọ khẽ giật mình, tức cười “Dọa ngươi sao? Vài năm trước phụ thân cứu ta ra khỏi trận hỏa hoạn nên mới có vết sẹo này, ta cũng nhớ chuyện trước kia. Tóm lại giờ tướng công ta rất thương ta, để ý, cũng để ý, nên ta cũng che giấu làm gì. Aizz, ngươi thực tuấn, lại thực lễ phép, là người tốt, đáng tiếc ngươi đẹp bằng tướng công của ta, aizz, ta đây, gặp lại sau!”

      “Gặp lại sau……”

      Mộ Dung Thân Phi ngơ ngác . “…… Tuyết nhi……còn sống…………”

      “Khách quan, sủi cảo của ngài đây!”

      Mộ Dung Thân Phi hồi thần tiếp lấy sủi cảo, nhìn theo bóng dáng người nọ, ánh mặt trời ấm áp sáng bừng y như giấc mộng.

      ————————

      Hai bảo bảo biết đứng, cười.

      Mỗi ngày đều tranh cãi đánh nhau í ới.

      Đột nhiên Bồ Đào cảm thấy biết mình có phải già rồi hay nữa……

      Hồng Dạ đại diện Thiên Sơn Tam môn đến tham gia Binh Khí Phổ Bài Danh, nhân tiện đường ghé ngang đây, cũng sắp tới rồi.

      Còn Quý Tử Thiến ở trong sân, cùng hai bảo bảo đánh nhau náo loạn ầm ĩ.

      Bọn hạ nhân chuẩn bị tiệc tối.

      Thượng Quan Khâm ngồi cạnh đó đọc sách, kiên quyết thèm nhìn lấy Quý Tử Thiến cái.

      Bồ Đào chạy sang, hỏi sư phụ “Sư phụ, nhìn ta già rồi phải ?”

      “Ừ.”

      mãi mê đọc đến khúc ly kỳ, Thượng Quan Khâm trả lời cách hời hợt hề để ý, Bồ Đào mím môi, quay đầu chạy .

      Vượt qua Quý Tử Thiến nháo loạn với hai bảo bảo đến điên cuồng, Bồ Đào đâm sầm chạy ra cửa, đụng phải người.

      “Nha! Bồ Đào!”

      Người vừa mới tới cao hơn Bồ Đào ít nhất cái đầu, ba vạch phấn hồng nơi khóe mắt nay mờ đến mức còn thấy nữa.

      “Hồng Dạ?”

      “Ừ!”

      Hồng Dạ cười mị mị, vươn tay ra, sờ sờ ngực của Bồ Đào. “Trưởng thành rồi, quả nhiên chỗ này cũng to ra nha……”

      Bồ Đào gõ lên mái đầu màu nâu đỏ của Hồng Dạ cái cốc.

      “Muốn chết hả!”

      “Ngươi còn thiếu ta vài trái đào đó nha!”

      Hồng Dạ “Vừa xuống xe ngựa là ta ba chân bốn cẳng bỏ chạy đến đây rồi, vậy mà còn đánh ta nữa? nhớ ta à?”

      “Ba năm nay, là ai mỗi tháng đều lấy Xuân Cung đồ làm thư tình gửi cho ta, kiên trì hồi thôi?” Bồ Đào nheo đôi mắt lại, Hồng Dạ sờ sờ cái mũi, tảng lờ Bồ Đào, chạy vào trong sân.

      “Hồng Dạ.”

      Quý Tử Thiến thấy Hồng Dạ, lộ ra nụ cười vô cùng nghiệt, “Ba năm gặp, ngươi quả nhiên giống người hơn rồi đó nha.”

      “Ba năm gặp, quả nhiên nghiệt càng ngày càng giống người mà.” Hồng Dạ cũng cười . “ về đến đây rồi ta tạm thời nữa, còn phải đến Ma giáo ngủ nhờ thời gian mới được……”

      “Ma giáo kín người hết chỗ, nuôi mèo.”

      “?!”

      “Nghĩa phụ……”

      Mặc Lâm ôm chầm lấy Hồng Dạ, Hồng Dạ móc cây quạt ra phe phẩy, bắt đầu nựng nịu chơi đùa với Mặc Lâm.

      Đột nhiên Quý Tử Thiến “Ê,……”

      “Gì?”

      “Sao Thượng Quan Khâm còn chưa chịu chết nữa?”

      “Ta cũng buồn bực đây!”

      chết chúng ta làm thế nào cùng Bồ Đào sinh ra trái đào?”

      “Đúng vậy!”

      phải Huyết Y Phiêu Linh khiến sắp chết hay sao? ba năm rồi mà!”

      “Hừ……”

      Quý Tử Thiến ra dấu bảo Hồng Dạ thôi, vì hai bảo bảo đều trừng lớn cặp mắt quan sát hai người, còn bên kia Bồ Đào cùng hạ nhân xếp đồ ăn lên bàn.

      “Có vấn đề!”

      được, khi về chúng ta phải cẩn thận nghiên cứu lại, thể sinh quang minh chính đại, nhưng lén lút cũng được chứ……Phải cái là Bồ Đào trèo tường tựa hồ có chút khó khăn, nhưng phải bọn ta trèo tường thành vấn đề hay sao?”

      “Bồ Đào trèo tường được chúng ta trèo tường?!? Ý kiến hay nha!! Trở về hai ta phải cẩn thận nghiên cứu, nghiên cứu.”

      “Ừ……”

      Dưới bốn con mắt nghi ngờ quan sát của hai bảo bảo, mưu được bí mật triển khai……

      Thượng Quan Khâm cảm thấy khí hậu dễ chịu, đương nhiên, thân thể càng ngày càng thêm khỏe mạnh.

      ra nghĩ ra được biện pháp, tự đoạn gân mạch, phế bỏ công phu Huyết Y Phiêu Linh.

      ngờ thân thể quả nhiên khỏe lại, trong lòng khỏi ảo não, năm đó khẩn trương lo lắng sợ hãi, cũng nghĩ ra, nếu thể luyện thành, phải phế là được rồi hay sao……

      Đương nhiên, cũng chuyện này cho Bồ Đào biết, nếu , ai mà biết cây đào lại khai hoa, kết vài trái đào ngoài ý muốn nữa.

      Nhìn hai người thầm thầm đằng kia, Thượng Quan Khâm cần nghe cũng biết chuyện bọn bàn tính nhất định phải chuyện tốt.

      thể để hai bảo bảo học thói hư tật xấu của bọn được.

      Nhìn đến Bồ Đào cao hứng lăng xăng lít xít bên kia, đầu cài trâm Ngũ Phượng kim sai của Quý Tử Thiến tặng, người mặc xiêm y hoa lệ chói mắt Thượng Quan Khâm chọn cho.

      Vậy mà còn chạy tới hỏi là nàng có bị già rồi hay .

      Aizz…… Cúi xuống xem sách tiếp, ánh nắng ấm áp, khí trời tốt lắm.

      Trong sách ghi.

      “Nếu ghi lại nhật ký này, mình sợ rằng sau này quên hết mọi việc, chừng nha, quên rằng mình từng học đại học, quên nhà của mình, thậm chí quên luôn thói quen thích viết nhật ký. Nhưng mà sư phụ, đem cuộc đời của giao cho mình, đột nhiên mình cảm thấy, có lẽ người quên được bỏ được, vô ưu vô lo, chính là người hạnh phúc nhất đời này……”

      ——————————– Toàn văn hoàn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :