1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 60: NGOÀI TƯỜNG
      ” Ta– cũng– ——–!!!!!!”

      Hồng Dạ rống lớn lên.

      “Tiểu hài tử ở lại coi nhà.”

      Quý Tử Thiến thản nhiên . “Có ngươi và Vực Tuyết thúc thúc ở lại, bản cung mới an tâm mang Bồ Đào rời . Tình hình nay như thế nào ngươi cũng rồi đó, ngươi phải ở lại, nếu Ma giáo xảy ra chuyện gì, bản cung xử ngươi!”

      Hồng Dạ cầm thanh vũ phiến trong tay hết khép vào rồi lại mở ra, mở ra rồi lại khép vào, nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Giáo chủ Quý Tử Thiến, ánh mắt vô cùng oán hận.

      Quả nhiên Quý Tử Thiến biết về chuyện tâm pháp của Thủy Nguyệt Phiêu Linh.

      Nhưng cũng chuyện này lắm, chỉ biết là hình như gia gia có qua. Lúc ấy gia gia cũng tính để kế thừa ngôi vị giáo chủ, thậm chí tính để gặp mặt phụ thân của mình, cho nên chỉ dạy Quý Tử Thiến và Bồ Đào chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh. Nếu Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh xuất , chiêu thức của Thủy Nguyệt Phiêu Linh cũng đủ để xưng bá võ lâm.

      Nhưng Quý phụ thân dắt theo tình nhân bỏ trốn.

      Quý gia gia sớm nhắm mắt xuôi tay.

      Tâm pháp này chỉ có Quý gia gia và Quý Tử Phong biết, mà tung tích của Quý Tử Phong lại thể tìm ra.

      Quý Tử Thiến đoán rằng trước khi Quý gia gia lâm chung, có thể đem tâm pháp phó thác cho người nào đó, nên tính mang Bồ Đào đến nơi mà Quý gia gia ở trước khi qua đời.

      Nghe …… Vân lão hầu gia cả đời thương vị đệ đệ là Quý gia gia này, tại Quý gia gia mất, Vân lão hầu gia già bảy, tám mươi tuổi dựng gian nhà đơn sơ nơi Quý gia gia mất, cả ngày uống rượu nuôi chim, thuận tiện tảo mộ.

      Tin tức Quý gia gia qua đời cũng là do Vân lão hầu gia cho Quý Tử Thiến hay.

      Quý Tử Thiến quyết định tìm Vân lão hầu gia, rất có khả năng Quý gia gia đem tâm pháp phó thác cho lão giữ.

      Cho nên vấn đề liền nảy sinh.

      Tình cảnh Ma giáo lúc này nguy hiểm, dù Bồ Đào mực cam đoan rằng Thượng Quan Khâm tuyệt đối động thủ đối với Ma giáo, nhưng các đại môn phái giang hồ đều rình rập Ma giáo từ bốn phía. Từ khi Ma giáo tung tin đứng ra tổ chức cuộc tỷ võ Binh Khí Phổ bài danh lần này, trận đấu mất ý nghĩa vốn có của nó.

      giờ tòa Mặc Trúc thành nho trở thành nơi tụ tập của các thế lực trong võ lâm.

      Sau khi nghe Ma giáo hủy bỏ đứng ra tổ chức cuộc đấu nữa, lập tức có mấy thế lực lớn tranh nhau quyền tổ chức cuộc tỷ võ Binh Khí Phổ bài danh này.

      Mấu chốt vấn đề là Hồng Dạ chết sống gì cũng đòi theo mà chịu ở lại coi nhà.

      Bồ Đào chỉ có thể đứng bên cười khổ, nhìn Quý Tử Thiến lôi Hồng Dạ đến góc phòng thào, cũng biết uy hiếp những gì.

      Mãi đến ngày hôm sau, con mèo Hồng Dạ lẳng lặng ôm cái gối màu đen, cặp mắt đỏ ửng ai oán tiễn hai người lên đường.

      Đêm đó, sau khi thu thập hành lý ổn thỏa, Bồ Đào mệt đến chết người.

      Nàng ngày đêm bôn ba đến Ma giáo, mới nghỉ ngơi được ngày, ngày mai phải lên đường tiếp.

      Mặc nguyên bộ đồ ghé đầu lên gối, lăng lăng ngẩn người ra nhìn xung quanh.

      Ngoài cửa sổ ánh trăng bàng bạc, tưởng tượng đến lần trăng tròn tiếp theo, Bồ Đào nhớ lại ngày đó Thượng Quan Khâm lên cơn, đột nhiên cảm thấy vô cùng run sợ kinh hãi.

      Đêm đó Thượng Quan Khâm như hoàn toàn thay đổi thành người khác, giống như có linh hồn tà ác chiếm lấy thân thể của .

      Đó chính là Huyết Y Phiêu Linh sao……

      Bồ Đào xoay mình.

      Huyết Y Phiêu Linh, nghe cái tên biết là có gì hay ho rồi……

      Huyết Y, lúc sư phụ hộc máu, quả đúng là Huyết Y, ngờ bạch y tiên tử Thượng Quan Khâm cũng có lúc lạm sát người vô tội nhuộm đỏ cả tà áo trắng.

      Bồ Đào lại xoay mình, cảm thấy ở đây khí hậu nóng nực khô ráo, ban đêm rất khó ngủ.

      Nhớ sư phụ, nhớ bảo bảo.

      Hai đôi bàn tay xíu mềm mại đặt kế nhau, cả hai huynh muội hay i i a a líu lo ……

      Bồ Đào lại xoay mình lần nữa, lim dim mơ mơ màng màng, đột nhiên thấy bóng màu trắng thoáng qua trước mặt……

      “Quỷ nha!—ô..ô…–“

      Bị bàn tay che miệng lại, bên tai truyền đến thanh bất mãn “Ta đặc biệt chạy đến đây thăm ngươi, vậy mà ngươi gọi ta là quỷ.”

      “Sư phụ!”

      Bồ Đào kềm giọng thấp xuống, kinh dị “Đây là Ma giáo nha!”

      “Hừ……”

      Thượng Quan Khâm giọng cài then cửa sổ lại, quay lại ôm lấy Bồ Đào “Nội công của ta là Huyết Y Phiêu Linh, đừng ngươi, ai cũng thể phát ra ta.”

      “Vì thế ngươi mặc áo trắng bay lượn nóc nhà vào buổi tối sao?”

      Bồ Đào nheo cặp mắt lại, Thượng Quan Khâm nghiêng đầu mỉm cười “Ta nhớ ngươi.”

      “Ta cũng nhớ ngươi……”

      Bồ Đào tham lam hít lấy hít để mùi người Thượng Quan Khâm, giọng hỏi “Sư phụ mới tắm hả?”

      “Ừ?”

      Thượng Quan Khâm thâm tình vuốt ve mái tóc Bồ Đào đầy lưu luyến.

      “Hai bảo bảo đâu?”

      “Bảo bảo đều ngủ hết rồi……”

      Thượng Quan Khâm nhíu mi, ngừng chút, thêm câu “Coi như là ngủ.”

      Bồ Đào bật cười “Có thay tả đàng hoàng cho bọn chúng hay ?”

      Thượng Quan Khâm lập tức buông Bồ Đào ra, ánh mắt thống khổ “Ta……để nữ đệ tử thay……”

      Bồ Đào lập tức sầm mặt xuống “Sao? Trong giáo còn có nữ– đệ– tử–? Tại– sao– —với–ta?”

      Thượng Quan Khâm lấy ra cây quạt ngọc, gập vào mở ra, phe phẩy phe phẩy, bỗng nhiên cười hỏi “Ăn dấm chua hả?”

      thấy hay sao còn hỏi?”

      Cây quạt ngừng lại lát, Thượng Quan Khâm cúi đầu “Ta cũng ăn dấm chua, có lúc ta cảm thấy mình là đồ bỏ , vì mạng sống mà đưa nữ nhân mình vào trong tay tình địch.”

      “Đừng!”

      Bồ Đào kinh hãi “Ngươi nghĩ đâu vậy! Ta hề có ý niệm như vậy trong đầu, sư phụ, trong lòng ta ngươi như vị tiên tử! được khinh thị bản thân mình! Biết chưa!?”

      Sắc mặt Thượng Quan Khâm lộ vẻ vui mừng, “Vậy Quý Tử Thiến kia trong lòng ngươi lại là cái gì?”

      nghiệt.”

      Bồ Đào cần suy nghĩ.

      Thượng Quan Khâm giật mình.

      Bỗng nhiên lại “Vậy còn Hồng Dạ kia sao?”

      “Con mèo lông vàng từ Ba Tư-Tây Vực……”

      Khóe miệng Thượng Quan Khâm cong lên “Bồ Đào, đừng tưởng rằng ta biết đóa hoa đào của ngươi có mấy cánh hoa.”

      “Phải, phải, ta là hoa đào nở rộ, ta và ngươi ngay cả trái đào cũng kết rồi còn gì.”

      “Thế tốt!” Thượng Quan Khâm phe phẩy cây quạt rất nhanh, rất ghét bị đổ mồ hôi.

      “Đôi khi ta hy vọng ngươi có thể “Nha! Bồ Đào, ngươi là của ta! Ta phải đem ngươi giấu kín , ai cũng được nhìn!”” Bồ Đào cách khao khát.

      Thượng Quan Khâm nhíu mi lại “Những lời này……có phải rất ghê tởm hay ……”

      “Có chút chút……”

      Bồ Đào cùng Thượng Quan Khâm đông tây cả nửa ngày, rốt cuộc thể bàn chuyện đứng đắn “Ngày mai khởi hành tìm tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh, ngươi phải chờ ta.”

      “Ta chờ ngươi.”

      Thượng Quan Khâm gấp quạt lại, tựa hồ có tâm tình quạt nữa.

      Bồ Đào lấy cây quạt của , mở ra quạt mát cho Thượng Quan Khâm, “Chuyện của Thuấn Ảnh giáo ta hiểu, nhưng ta biết ngươi làm tất cả mọi việc đều là vì ta, giờ ta là người của ngươi, tâm pháp Tử Thiến cũng đáp ứng cùng tìm, trong thời gian bọn ta rời khỏi, ngươi phải cam đoan Ma giáo được an toàn.”

      “Ngày mai trở về, ta cùng Ma giáo ký kết hiệp ước đồng minh.”

      “Vậy tốt.” Bồ Đào dùng sức quạt mát cho Thượng Quan Khâm, Thượng Quan Khâm sà lại gần, nhàng hôn lên trán Bồ Đào.

      đường phải cẩn thận, răng của bảo bảo cũng nhú lên rồi, bọn chúng chờ ngươi trở về……đổi….cái đó……”

      “Tả lót……”

      Bồ Đào có lòng tốt nhắc nhở .

      Nhất thời Thượng Quan Khâm cực độ ủy khuất trừng mắt liếc Bồ Đào cái “Ngươi nữ nhân này, sao cứ nhắc tới chuyện như vậy!”

      Sau đó nhàng phi thân ra cửa sổ, trong nháy mắt thân ảnh biến mất trong màn đêm.

      ——————

      Ngày hôm sau, Hồng Dạ lẳng lặng ôm cái gối đen, đôi mắt đỏ hồng, tiếng nào.

      Nhưng biết mắt đỏ lên như vậy là vì bị ủy khuất hay là vì tức giận.

      Tóm lại Bồ Đào nhìn thấy mà đau lòng.

      Quý Tử Thiến bước nhanh về phía trước, Bồ Đào hổn hển chạy theo sau, lắc lắc ống tay áo của Quý Tử Thiến, “Từ khi nào ngươi bắt đầu học cách khi dễ tiểu hài tử như vậy?”

      mà cũng gọi là tiểu hài tử à?”

      Quý Tử Thiến cầm tay Bồ Đào siết mạnh.

      “Yên tâm , thà như vậy đâu. Nhất định lén theo cho mà xem.”

      Bồ Đào lại lần nữa quay đầu lại, lúc này cũng ra khỏi đại sảnh của tổng đàn.

      đường xuống núi phải ngang rừng hoa đào.

      Cây lá xanh tươi mơn mởn khắp xung quanh.

      Bồ Đào bị Quý Tử Thiến kéo con đường mòn xuyên qua rừng đào, nàng nhíu mày tránh né cây đào.

      “Sao vậy?”

      Quý Tử Thiến dừng lại, Bồ Đào “Chán ghét! cây có sâu a.”

      “Hahaha!”

      Quý Tử Thiến cũng tiếp, đắc ý “Toàn ngọn núi này chỉ có con đường này là có rừng đào, ta cố ý đó!”

      “Ngươi!” Bồ Đào nhìn trong đám mạng nhện lùng bùng thân cây có con nhện đen to đùng, sợ đến mức run rẩy cả người.

      Lập tức lên tiếng thúc giục “ mau lên!”

      cần.”

      Quý Tử Thiến nới lỏng áo, lộ ra vòm ngực, cổ hơi có mồ hôi rịn ra, khỏi đắc ý cầm cây quạt phe phẩy, . “Nóng quá.”

      Bồ Đào ráng kềm chế, trong lòng thầm mắng “Tiểu tinh!”

      Lại thấy Quý Tử Thiến níu cành đào ngắt xuống, quơ quơ trong tay, nhìn lá cây “Sắp đến ngày nở hoa, xinh đẹp vô cùng.”

      Bồ Đào chỉ sợ cành đào kia có sâu, khỏi run rẩy thân hình.

      Nghe Quý Tử Thiến tiếp. “Hoa đào ở đây giống như hoa đào ở miền nam, chỉ có năm cánh hoa mà thôi. Bồ Đào, ngươi xem, ta là cánh hoa thứ mấy của ngươi a?”

      “A?”

      tình có chút đúng.

      Quý Tử Thiến vừa cười vừa “Bồ Đào, ta cũng gần hai mươi tuổi rồi, cũng còn nữa, chúng ta cũng kết mấy trái đào, thay tả lót, hưởng cuộc sống thần tiên khoái lạc được .”

      Sau lưng Bồ Đào toát mồ hôi lạnh.

      “Bồ Đào a.”

      Đột nhiên Quý Tử Thiến bỏ cành đào xuống, siết chặt vai của Bồ Đào, thành khẩn “Ngươi là của ta, ta muốn đem ngươi giấu kín , ai cũng được nhìn!”

      Bồ Đào đẩy Quý Tử Thiến ra, chùi chùi mồ hôi lạnh trán.

      Quý Tử Thiến chớp chớp đôi mắt đẹp, nghi hoặc “Nếu ta là của ngươi? Cũng được vậy!”

      Rốt cuộc Bồ Đào để ý đến ở đây có sâu hay , nhanh chóng theo con đường mòn bỏ chạy, thoát khỏi Quý Tử Thiến.

      Còn nghe thấy tiếng cười khẽ nghiệt của Quý Tử Thiến sau lưng.

      Thượng Quan Khâm, Huyết Y Phiêu Linh của ngươi còn biết có người nghe lén ngoài tường sao!

      Ngươi cố ý!

      Bồ Đào tức điên.

      Nghĩ thầm trong lòng, sau khi trở về nhất định phải vứt mười cái tả lót lên mặt sư phụ mới được!

      ————————–

      Nơi Quý gia gia qua đời là tại Giang Nam.

      Quý Tử Thiến chuẩn bị mang theo Bồ Đào xuống phía nam.

      hơn nửa ngày rốt cuộc cũng xuống núi, dưới chân núi sớm chuẩn bị xe ngựa đâu vào đó.

      Bồ Đào loạng choạng bước đến gần.

      Mới giở rèm xe lên nhìn vào trong, ngớ cả người ra.

      Thấy Hồng Dạ vừa ăn bồ đào ướp lạnh, vừa ngả nghiêng nằm đọc sách trong xe.

      Quý Tử Thiến sớm đoán được nên vẫn ung dung lên xe như thường, chỉ có Bồ Đào vẫn còn sững sờ đứng ngoài cửa xe.

      khẽ cười “Sao? Thấy con mèo lông vàng Ba Tư -Tây Vực như vậy ngoài ý muốn a?”

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 61: KHI DỄ
      “Hồng Dạ, xem sách gì vậy?”

      Những ngày tháng phải trải qua trong xe ngựa là khó khăn.

      Quý Tử Thiến xốc màn lên, ngắm cảnh sắc trôi ngược qua ngoài cửa sổ. Bồ Đào ngồi bên, nhàm chán lên tiếng hỏi.

      “Sách này hay lắm.”

      Hồng Dạ cắm cúi vào quyển sách, thấy sau gáy như có ánh mắt nóng rực bất mãn chiếu tướng mình, khỏi có chút giật mình, nhanh chóng ngước đầu lên, thà với Bồ Đào “ phải Xuân Cung.”

      Bồ Đào tức giận đến đỏ mặt, chuyện này sao có thể bô bô như vầy chứ!

      “Rất thú vị sao?”

      Quý Tử Thiến buông màn xe xuống, giật lấy cây quạt của Hồng Dạ phe phẩy.

      “Đúng vậy! Thú vị cực kỳ nha!” Hồng Dạ sột soạt giở thêm vài trang sách “Đây là câu chuyện xưa về hai nam nhân đồng thời theo đuổi nữ nhân.”

      “Vậy hả!?” Quý Tử Thiến hứng chí bừng bừng.

      Bồ Đào có dự cảm tốt.

      “Truyện kể rằng có ngày a, trong hai nam nhân đó và nữ nhân kia vì bị truy đuổi nên vô tình phải ở chung phòng, kết quả là nam nhân này chịu nổi thú tính bộc phát, đem nữ nhân kia ra….kết quả là……”

      “Thế nào!?”

      Quý Tử Thiến hai mắt tỏa sáng.

      Hồng Dạ ngân giọng lên, giở qua trang sau, “Ta còn xem tới chỗ đó……”

      Mới vừa đọc được vài dòng bị Bồ Đào đoạt mất quyển sách.

      được xem!”

      Bồ Đào ném quyển sách ra ngoài cửa sổ, Hồng Dạ kêu la thảm thiết.

      Quý Tử Thiến cũng buồn bực “Tại sao lại liệng mất như vậy?”

      “Loại sách này dạy hư tiểu hài tử.”

      “Sao?”

      Quý Tử Thiến bày ra tư thái giáo chủ, mặt lạnh lại “Dạy cái gì mà hư?”

      “Ờ……”

      Hồng Dạ vỗ bàn cái chát “Tình tiết quan trọng nhất ta cũng đọc được rồi! Ngươi có liệng mất sách cũng chả sao!”

      Dứt lời nháy mắt với Quý Tử Thiến, cười quỷ dị tới mới nha, chúng ta giờ cũng coi như là hai nam nữ ở chung phòng, có phải cũng nên phát sinh chuyện gì……chuyện thanh xuân gì đó……hay ?”

      Bồ Đào xắn xắn tay áo, lộ ra Thiên Hoa Loạn Vũ cổ tay, Hồng Dạ sợ tới mức lập tức im bặt, Quý Tử Thiến lại cười “Thiên Hoa Loạn Vũ của ngươi, ta cũng sợ!”

      Dứt lời liền nhào lại gần ôm chặt lấy Bồ Đào muốn hôn.

      Bồ Đào kinh hãi thất sắc, bàn tay nàng đẩy gương mặt tuyệt mỹ của ra, lại bị Quý Tử Thiến lanh tay lẹ mắt bắt lấy tay nàng, mắt thấy đôi môi mang theo hơi thở nam tính nóng rực dần dần hạ xuống, trong khoảnh khắc hai đôi môi sắp sửa chạm nhau đột nhiên bị Hồng Dạ duỗi bàn tay ra ngăn cản chính giữa.

      “Aiz aiz aiz? Bàn lại , có thể nào chỉ mình ngươi được hôn?” Hồng Dạ sợ bản thân mình thiệt thòi, ràng ra vẻ ai cũng đừng hòng chiếm tiện nghi mà thiếu .

      Quý Tử Thiến buông Bồ Đào ra, trừng mắt liếc Hồng Dạ cái.

      Bồ Đào sợ tới mức lập tức đứng bật dậy, mái tóc rối loạn, ban đầu là kinh hãi rồi sau đó chuyển sang giận dữ.

      “Ngươi! Các ngươi! Muốn làm gì!”

      “A…… Này……”

      Hồng Dạ phe phẩy cây quạt, giơ chân lên, “Ngươi xem……Chân của ta cũng dài, thân hình cũng cao lớn, nam tử trung nguyên mười lăm tuổi trưởng thành, ta giờ cũng được mười ba tuổi, tuy chưa đến tuổi cưới thê thiếp, nhưng cũng bắt đầu tư xuân rồi nha!” Dứt lời ràng cố ý liếc mắt ngắm bộ ngực của Bồ Đào rồi tiếp “Bồ Đào, ta đâu có sai, dù sao nam quả nữ sống chung phòng, nếu ngày nào đó ta có nằm mộng xuân mà bộc phát thú tính, vậy ngươi ngàn lần vạn lần cũng đừng so đo với tiểu đệ ta nha!”

      Bồ Đào ngẩn ra, Quý Tử Thiến lại tiếp “ đến mới , ta cũng nam tử hán hai mươi tuổi rồi, ngươi chịu gần gũi ta, ta lại muốn tìm nữ tử khác, ngày nào đó ta cũng bộc phát thú tính, Bồ Đào, Thiên Hoa Loạn Vũ của ngươi cũng đừng có đánh lên mặt ta a……” Dứt lời cố ý liếc mắt ngắm nhìn chân của Bồ Đào.

      “Các ngươi! Ác ôn!!”

      “Hahaha!” Hồng Dạ vỗ tay “Cũng biết là ai cất giấu Xuân Cung đồ như bảo bối à!”

      Sắc mặt Bồ Đào trắng bệch.

      Quý Tử Thiến lại tiếp “Đúng vậy……”

      Dứt lời cố ý nới lỏng áo, bày ra tư thế vô cùng mị hoặc quyến rũ, đặc biệt lộ ra bộ ngực trần xinh đẹp, “Cũng biết là ai vừa thấy đến thân hình của ta liền ngẩn người ra à.”

      “Dừng xe!”

      Sắc mặt Bồ Đào đen ngòm, la hét bắt dừng xe ngựa lại, kích động chạy đến khe suối lấy nước.

      Trong xe ngựa……

      “Aiz…… Nàng giận rồi?” Hồng Dạ lắc lắc Quý Tử Thiến, “Có phải chúng ta khi dễ nàng hơi quá tay hay ?”

      “Đó ràng là thẹn quá hóa giận thôi!”

      Quý Tử Thiến quỷ dị lên tiếng “Đêm đó ngươi cũng nghe lén hả? nghiệt? Hừ, Bồ Đào đúng là đáng bị khi dễ a!”

      “Ta cũng thấy vậy.” Hồng Dạ tưởng tượng đến con mèo liền tức giận.

      Tốt xấu gì ít ra nghiệt cũng cùng cấp bậc với tiên tử, coi là con mèo là sao?

      Thừa dịp Bồ Đào lấy nước, Quý Tử Thiến và Hồng Dạ vẫn yên tọa trong xe ngựa, hai cái đầu ghé vào nhau, thầm thầm , thỉnh thoảng lại quay ra ngắm ngắm thân ảnh của Bồ Đào, lộ ra nụ cười quỷ dị.

      nhiều ngày nay, Bồ Đào bị hai người khi dễ đến nỗi mặt mày trở nên tiều tụy, bước tập tễnh. Ngay cả xa phu cũng ngậm ngùi đành lòng nhìn, tiểu nương tốt như vậy lại bị giáo chủ và hộ pháp của bổn giáo tra tấn đến mức này, lão khỏi dùng sức thở dài.

      Càng đến gần Giang Nam, khí hậu càng ẩm ướt.

      khí trong xe ngựa càng nóng dần.

      ra và Hồng Dạ đều là hài tử đàng hoàng tử tế.

      Chẳng qua đêm đó nghe lén ngoài tường, toàn bộ dấm chua trong lòng như cơn hồng lũ vỡ đê.

      Vì thế đêm trước khi xuất phát, Quý Tử Thiến tìm Hồng Dạ, quyết định liên thủ giáo huấn Bồ Đào phen.

      Chẳng qua sờ soạng ăn đậu hủ mãi, giả cũng muốn biến thành .

      Dọc đường , Quý Tử Thiến và Hồng Dạ quả nhiên hề nhàm chán nữa, tựa hồ tìm được món đồ chơi vô cùng thú vị – đó chính là chọc Bồ Đào giận đến đỏ bừng cả mặt nhưng lại hề dám phát tác.

      Nhưng Quý Tử Thiến cũng dỗi như tiểu hài tử Hồng Dạ, cảm thấy nếu Bồ Đào giận quá có hại cho thân thể của nàng, nên dần dần chọc nữa.

      Nào ngờ có hôm, Bồ Đào nằm mơ tức giận hô lên “Khổng tước nghiệt! Mau mau chịu chết !!”

      Lúc ấy Quý Tử Thiến và Hồng Dạ chưa ngủ, Hồng Dạ vừa tính cười chọc , lại nghe Bồ Đào xoay mình, hàm hồ hô lên “Ngươi con mèo tiểu tinh này! Đừng hòng thoát khỏi tay ta! Ta phải rút da ngươi…… hừ…… hừ……Đứng lại!”

      Trong mộng hăng hái la hét dữ quá nên trào cả nước dãi, Bồ Đào theo bản năng quẹt quẹt chùi chùi lung tung rồi tiếp tục ngủ say như chết.

      ngờ sáng hôm sau khi tỉnh lại, hai tên tiểu tử bại hoại chọc nàng giận đến phát điên mấy ngày nay, giờ lại thành thành chuẩn bị bữa ăn sáng hết sức chu đáo, những ngày kế tiếp cũng thực là thiên y bách thuận đến cực điểm.

      Bồ Đào cũng biết tại sao, nên lúc Hồng Dạ nịnh nọt đến gần xoa bóp vai cho Bồ Đào, bị Bồ Đào cước đá văng ra, ôm cái gối đầu, bộ dáng vô cùng ủy khuất hết mấy ngày.

      Náo náo loạn loạn riết cũng đến được Giang Nam.

      Bồ Đào bắt hai người bọn họ phải nhuộm tóc, nhưng vì dung mạo ba người quá xuất chúng nên vẫn hấp dẫn ít ánh mắt mọi người xung quanh.

      Cuối cùng cả đám phải tránh những con đường ở thành thị, chỉ kiếm lối vắng vẻ ra ngoại ô.

      Đến phần mộ của Gia gia Quý Tử Thiến.

      Theo địa chỉ tìm được trang viện của Vân lão hầu gia.

      Vân lão hầu gia vừa thấy Quý Tử Thiến, vì lão già cả, nên mắt mờ tay run lôi kéo , khóc bù lu bù loa lên “Tiểu đệ a, tại sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta mà trước như thế!”

      “Hầu gia, là ta, Tử Thiến.”

      Quý Tử Thiến cố gắng giải thích với Vân lão hầu gia “Hầu gia, ta là tôn tôn kế thừa của ngươi mà, phải là gia gia!”

      bậy! Ngươi chính là tiểu đệ!”

      Vân lão hầu gia lại nhào đến khóc lóc kể lể tiếp.

      Hồng Dạ nháy mắt, Quý Tử Thiến hiểu ý “Hầu gia, thôi được rồi, là ta, ta có đưa cho ngươi quyển sách quan trọng, giờ ta có việc cần muốn lấy lại, ngươi có thể trả lại cho ta ?”

      “A…… Ô ô…… Tiểu đệ a……Di vật của ngươi, bổn vương đều giữ gìn kỹ lưỡng……tất cả đều để trong thư phòng mà……”

      Bồ Đào liếc Hồng Dạ cái ra hiệu, Hồng Dạ tránh khỏi tầm mắt của bọn thị vệ, mình lén vào trong thư phòng.

      lát sau ra, buồn bã lắc lắc đầu.

      Quý Tử Thiến vội vàng hỏi “Hầu gia, đều cất trong phòng sao? Thứ ta muốn tìm là quyển sách…..”

      “A! A!? Ngươi quyển sách kia a?!”

      Lão hầu gia lấy ra chiếc khăn tay thêu rồng bay phượng múa kiểu cung đình chùi chùi nước mắt, phải ngươi muốn đến cuốn sách có cái bìa màu bạc chứ? Ngươi bảo ta dùng để chùi sau khi mao xí mà? Sao khi lại muốn nó……”

      Ba người nghe vậy đều thất kinh hồn vía, sắc mặt Bồ Đào trắng bệch, sắc mặt Hồng Dạ đen sì, ánh mắt nhìn Quý Tử Thiến ám chỉ, nếu ngươi dám bắt ta mao xí tìm, ta chết cho ngươi xem!

      Đột nhiên Vân lão hầu gia cười ha hả, mờ mờ mịt mịt “A a…… Ta quên, ta chưa bỏ xuống mao xí a…… Ta tặng nó cho người ta rồi……”

      ——————————–

      ra lúc Quý gia gia qua đời, đúng lúc có người mộ danh đến bái phỏng, ngờ khi đến lão gia gia mới vừa tắt thở bên phần mộ của người của lão, người nọ bèn tiếc nuối hậu táng cho lão gia gia, chôn cùng huyệt với người của lão, hơn nữa còn truyền thư thông tin cho Vân lão hầu gia biết.

      Lúc đó Vân lão hầu gia mới truyền thư thông tin cho Quý Tử Thiến biết, rồi vội vã hỏa tốc chạy đến đây, dựng tòa trang viện kế bên thủ mộ cho vị đệ đệ quý của lão.

      Khi lão xử lý đống di vật của Quý gia gia, lão ngỏ lời muốn tặng người nọ chút gì đó để bày tỏ lòng cảm kích.

      Vì thế người nọ chọn lựa hết nửa ngày lấy quyển sách kia.

      “Như vầy là đủ rồi.”

      Bởi vì Quý gia gia đó chỉ là quyển sách bìa bạc quan trọng gì, nên Vân lão hầu gia cũng để ý, nghĩ thầm thay vì dùng để chùi sau khi mao xí, chi bằng tặng cho ân nhân.

      Thế nên thống khoái đáp ứng.

      Tất nhiên đây là mọi người suy ra sau khi Vân lão hầu gia ấm ớ mơ hồ kể lại.

      Sắc mặt Bồ Đào như tro tàn nghĩ thầm, thà tâm pháp bí tịch rơi vào mao xí còn tốt hơn là tặng cho người ta.

      Thế là xong, tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh rơi vào tay người khác.

      Đừng tánh mạng của sư phụ khó giữ, cho dù là ỷ mạnh cướp đoạt lại, cũng tránh khỏi gây ra trường bạo kiếp.

      Nhưng may mắn là người nọ còn chưa khỏi.

      Vẫn còn ở lại trang viện này.

      Khi đám người Bồ Đào đến bái phỏng, vừa nhìn thấy người nọ.

      Bốn mắt nhìn nhau.

      Bồ Đào nhất thời kêu lên đầy sợ hãi.

      “Đàm Tử Uyên!!?”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 62: ÁM SÁT
      thư sinh mặc y phục màu nguyệt bạch may bằng tơ lụa thượng đẳng, mái tóc đen huyền được búi cao cài trâm bạch ngọc càng tôn thêm vẻ quý phái, vương giả.

      Lúc Quý Tử Thiến, Bồ Đào, Hồng Dạ đến, Đàm tiểu vương gia khom người chăm sóc chậu hoa lan Tây Vực kiêu sa.

      nghe thanh phía sau lưng, chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt trực tiếp lướt qua Bồ Đào, nhìn Hồng Dạ và Quý Tử Thiến phía sau.

      Lập tức dung nhan tuấn mỹ hé miệng cười “A! Mỹ nhân đến kia!”

      Bồ Đào nhíu mi, nếu biết người này là sói đội lốt cừu, nàng còn tưởng…

      Quý Tử Thiến gật đầu “Bái kiến Đàm tiểu vương gia, tại hạ là tôn tôn của Vân lão hầu gia – Quý Tử Thiến. Vị này là thư đồng Hồng Dạ, thị nữ Bồ Đào.”

      Thị nữ thư đồng……

      Bồ Đào và Hồng Dạ liếc xem thường.

      Đàm Tử Uyên buông cái gáo tưới nước màu vàng xuống, đứng dậy bước đến gần, thân hình rất cao, cao hơn so với Quý Tử Thiến, Hồng Dạ ngửa đầu nhìn thoáng qua, vẻ mặt vô cùng mất hứng.

      Đàm Tử Uyên ngắm ngắm Quý Tử Thiến, lại quét mắt ngắm ngắm Hồng Dạ, sau đó trực tiếp khóa ánh mắt người Bồ Đào, cười ra ngươi là nha đầu thông phòng của Quý tiểu hầu gia, hèn chi dám to gan nhận tiền người khác bắt cóc bổn vương gia.”

      Quý Tử Thiến bắn ánh mắt giết người về phía Bồ Đào, Bồ Đào sờ sờ mũi, thầm nghĩ người này quả là thù dai quá.

      Thu hồi ánh mắt lại, Quý Tử Thiến thực hài lòng với câu “nha đầu thông phòng” kia, khoái trá biết tiểu Vương gia cùng nha đầu này của bản Hầu gia xảy ra vấn đề gì? Nếu có gì đắc tội……”

      “Thôi .”

      Đàm Tử Uyên khoát tay khẽ cười “Tiểu hầu gia chắc có việc nên mới đến đây, vào , vào , mọi người mau vào phòng rồi hẵng .”

      Trong phòng bày trí đơn giản, bên cạnh song cửa sổ là chiếc bàn , bàn bày ra bộ tách ấm trà, cây đàn cổ và chiếc mộc đỉnh hương. Ngoài ra chỉ có chiếc giường trải đệm màu vàng, sa màn bằng lụa mỏng buông hững hờ, dưới chân giường đặt vài bộ sách.

      Quý Tử Thiến nhìn xung quanh đánh giá lát rồi ngồi xuống, Đàm Tử Uyên còn tự tay bày tách trà ra cho mọi người, cười “Bổn vương sớm nghe đến dung mạo của Quý tiểu hầu gia đây kinh diễm vô cùng, khó mới có cơ hội gặp mặt như vầy, quả nhiên thiên hạ vô song, xem ra bổn vương hôm nay là may mắn!”

      Quý Tử Thiến cười cười, Đàm Tử Uyên sai người châm trà, thản nhiên “Tiểu hầu gia có chuyện gì cứ , bậc đại mỹ nhân như ngươi, tại hạ nhất định hết lòng hỗ trợ!”

      Hồng Dạ nhìn nhìn trời, Bồ Đào nhìn nhìn đất, Quý Tử Thiến có chút xấu hổ “Bản hầu gia muốn tìm quyển sách, nghe Vân lão hầu gia đưa cho Vương gia, quyển sách này đối với tại hạ rất quan trọng, cho nên……có thể cho ta xem qua chút hay ?”

      “À!” Đàm Tử Uyên chỉ vào cuối giường “Tất cả sách đều ở bên kia, ngươi xem, tiểu hầu gia đột nhiên viếng thăm, bổn vương lại bận rộn nên cũng chưa kịp sắp xếp dọn dẹp lại.”

      Hồng Dạ hiểu phép tắc lễ nghi, lập tức đứng lên tiến về phía đầu giường bắt đầu tìm tòi xem xét, Bồ Đào lo lắng liếc nhìn Đàm Tử Uyên, chỉ thấy Đàm Tử Uyên mắt đầy ý cười ung dung tập trung uống trà.

      Quý Tử Thiến muốn tìm cách khác để dò hỏi vì đoán chừng đầu giường nhất định có, Đàm Tử Uyên có lẽ chỉ vờ vịt trước mặt mọi người cho qua chuyện mà thôi.

      Chợt nghe thấy Hồng Dạ hét lớn “Tìm được rồi!”

      Bồ Đào cả kinh đứng dậy nhìn chớp mắt vào quyển sách mà Hồng Dạ moi ra được từ trong đống sách giường, quyển sách có bìa màu đen văn hoa rồng rắn uốn lượn, bìa có hai chữ to nhũ bạc: “Ngân Thư”.

      “Gì? Quyển này à? Bổn vương cũng cảm thấy quyển sách này là thú vị nên giữ lại.”

      Quý Tử Thiến nhàng thở ra, ánh mắt Bồ Đào nghi hoặc, cảm thấy chuyện đâu có thể nào chỉ đơn giản như vậy?

      Quả nhiên Đàm Tử Uyên vừa cười vừa “tiểu Hồng Dạ xác định là quyển sách này phải ?”

      Hồng Dạ khẽ giật mình, nhìn nhìn lại quyển sách, gật gật đầu với Quý Tử Thiến, “Đúng là cuốn này. Chính xác!”

      “Vậy tốt.” Đàm Tử Uyên cười tươi như hoa.

      Bồ Đào nghi hoặc, dựa theo tính tình của , nhất định bỏ qua chuyện lúc trước, hơn nữa……theo lẽ thường, hẳn cố ý sách ở đầu giường, sau đó đợi cho Hồng Dạ tìm nửa ngày mà phát ra, lúc đó mới chủ động mở miệng ra điều kiện. Đằng này…

      …… cứ đơn giản như vậy mà trả sách lại cho bọn nàng hay sao?

      Lại còn “Vậy tốt”. Tốt cái gì a!

      Bồ Đào càng nghĩ càng cảm thấy nghi hoặc, Đàm Tử Uyên đối diện với ánh mắt của Bồ Đào, mỉm cười ra tiểu nương này tên là Bồ Đào, quả nhiên là thanh tú linh hoạt, bổn vương nể mặt tiểu hầu gia nên so đo chuyện lần trước. ra nếu phải trong nhà ta có sẵn con cọp cái, ta cũng muốn đem ngươi về dạy dỗ phen.”

      Dứt lời nghiêm mặt với Quý Tử Thiến “Bổn vương chán ghét những quy cũ giả tạo của thế gian, cũng muốn dài dòng lời vô nghĩa, quyển sách này vốn là di vật bảo bối của Quý Hầu gia. Tại hạ nguyên có việc cần hỗ trợ mới đến tìm lão Hầu gia, ngờ khi đến lão Hầu gia qua đời. Nên bổn vương lo lắng, sợ tiểu Hầu gia tìm thấy vật ngươi muốn tìm. Nếu tiểu Hầu gia tìm được rồi tốt quá.”

      Bồ Đào nghe vậy nhất thời nhụt chí, người này quả khách sáo như thế tục bình thường, có lẽ cố tình ở lại nơi đây sắp xếp mưu tính mọi chuyện.

      Quý Tử Thiến cũng vòng vo “tiểu Vương gia có điều kiện gì……cứ .”

      Đàm Tử Uyên buông chén trà xuống, mở cây quạt ra phe phẩy, tiêu sái cười trêu “tiểu hầu gia yên tâm, tại hạ đoạn tụ, đề ra việc gì khó xử đâu……”

      Sắc mặt Quý Tử Thiến sầm lại, ý cười trong mắt Đàm Tử Uyên càng đậm “tiểu Hầu gia, trước khi chuyện thành công, tại hạ vẫn bảo quản quyển sách này, nếu muốn ỷ mạnh ra tay đoạt lấy……bổn vương cũng có chút công phu tự vệ, tuy thể lấy địch ba, nhưng nếu lúc này Đàm vương gia ta mà xảy ra chuyện ở Vân Hầu gia phủ, mọi việc cũng hay lắm, có phải hay ?”

      “Rốt cuộc là chuyện gì?”

      Bồ Đào nhịn được tiếp lời “Sao ngài có vẻ nghiêm trọng như vậy? Bọn ta cũng là người biết giữ chữ tín, ngài cứ như là chúng ta nhất định đồng ý?”

      Tiểu hài tử Hồng Dạ bắt chước người lớn xen miệng vào “Đúng vậy! Đâu phải mấy chuyện như cầu linh đan tiên dược hay mưu sát thiên vương lão tử gì gì đó, có chuyện gì cứ việc ra !”

      “Chuyện này……”

      Đàm Tử Uyên nghe vậy đột nhiên sầm mặt xuống “Nếu thế quên vậy, thứ lỗi bổn vương tiễn. Mời!”

      Thế là mọi người bị đuổi ra về mà hiểu tại sao!

      Bồ Đào trơ mắt nhìn Đàm Tử Uyên lấy tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh nhét lung tung lại vào đống sách giường.

      Nghĩ quyển sách này là vật duy nhất có thể bảo toàn mạng sống của sư phụ.

      Mắt nàng nhòa lệ.

      Quý Tử Thiến vỗ về tay Bồ Đào an ủi, Hồng Dạ sờ sờ mũi, biết mình cái gì sai.

      “Đừng gấp, để ta tìm lại.”

      Quý Tử Thiến vừa dứt lời, cũng cần gõ cửa, trực tiếp bay qua cổng viện xông vào.

      Hồng Dạ kéo Bồ Đào đến chân tường ngồi xuống, Bồ Đào hai mắt đỏ ngầu, Hồng Dạ lưỡng lự lát rồi khẩn trương ôm Bồ Đào vào lòng dỗ dành.

      Bả vai Bồ Đào khẽ run run.

      Hồng Dạ lẳng lặng ôm Bồ Đào, chỉ biết mở miệng thở dài, lại nhìn nhìn bàn tay phải vô lực của bản thân mình, lăng lăng ngẩn người ra.

      Chỉ chốc lát sau, Quý Tử Thiến đẩy cửa bước ra từ bên trong viện.

      Trầm mặc tiếng nào kéo hai người ôm nhau thành cục, nhét vào trong xe ngựa.

      Cằn nhằn “Hồng Dạ, ngươi đúng là miệng quạ đen.”

      “A?”

      bảo chúng ta ám sát hoàng đế.”

      “Cái gì!!?”

      Bồ Đào và Hồng Dạ kinh hãi thất sắc.

      Quý Tử Thiến lắc đầu “Đàm Tử Uyên hiểm ngoan độc, nếu phải coi khinh ngôi vị hoàng đế, thiên hạ này sớm là đồ trong lòng bàn tay từ lâu rồi. Đáng tiếc là sâu đậm nữ nhân có dã tâm lớn, muốn dựa vào thế lực của để soán ngôi vị hoàng hậu. giờ ngầm bố trí tất cả mọi việc, chỉ cần hoàng đế giá băng thiên hạ này chính là của bọn họ.”

      Quý Tử Thiến sắc mặt trầm thầm nắm giữ hơn phân nửa thế lực trong triều, hơn nữa cũng sớm sai người hạ độc dược có độc tính chậm phát vào điểm tâm hàng ngày của hoàng đế. Vân quý phi và tiểu thái tử chỉ là chuyện . giờ Đàm Tử Uyên cũng định gấp gáp ra tay, vốn muốn đợi vài năm sau hoàng đế qua đời rồi mới soán ngôi…… Đáng tiếc nữ nhân kia của dường như đợi kịp, đành phải ra hạ sách này, vì tình với người sắp tuyệt mạng mà bất chấp tính mạng của mình muốn đoạt ngôi cửu ngũ chí tôn.”

      “Mưu sát thiên vương lão tử, việc này ta làm nổi a!!!!!”

      Hồng Dạ than thở.

      Quý Tử Thiến thấy Bồ Đào sốt ruột, thò tay vào ngực áo lấy quyển sách ra “Đây là nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh, còn lại nửa, phải lấy được thủ cấp của hoàng đế mới trao đổi được.”

      “Loại chuyện như vầy đâu có thể tùy tiện lấy ra làm điều kiện được?”

      “Nắm bắt nhược điểm trí mạng của đối phương để làm điều kiện trao đổi giao dịch mới thú vị….. Đây là nguyên văn lời của ……”

      được.”

      Bồ Đào lắc đầu, hai mắt đỏ ngầu. “Võ công sư phụ dù cao tới đâu, ta cũng thể để mạo hiểm đột nhập hoàng cung để xảy ra chuyện, vậy chi bằng cứ tiếp tục như bây giờ, tốt xấu gì cũng còn có thể sống thêm được vài năm nữa……”

      “Thủy Nguyệt Phiêu Linh tuy thiên hạ vô địch cũng chỉ là chọi , chọi mười, cùng lắm là chọi trăm. Cho dù Thượng Quan Khâm có luyện thành Huyết Y Phiêu Linh và Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, nếu ám sát hoàng đế, đó là chọi ngàn, chọi vạn. Võ công cao cường và bản lĩnh ám sát là hai việc hoàn toàn khác nhau.”

      Hồng Dạ lấy nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh giao cho Bồ Đào “Cho nên mới , Bồ Đào ngươi đừng vội, Thượng Quan Khâm tuyệt đối thể , đừng là có may mắn thoát khỏi hoàng cung hay mà đó là chuyện chết chắc. rồi cũng phải lại, Quý đại giáo chủ ngươi cũng có bản lĩnh này, nếu tay phải của ta bị phế có lẽ còn có thể thử lần, nhưng…… giờ ta phế nhân……”

      Quý Tử Thiến ngắt lời Hồng Dạ, muốn tiếp để bầu khí trầm trọng thêm “Từ từ nghĩ cũng có cách thôi!”

      ngờ Hồng Dạ chớp chớp mắt làm ra vẻ thần bí, “Ta có cách nha.”

      “Cách gì?”

      Bồ Đào siết chặt quyển sách cứu mạng cho sư phụ, vội vàng hỏi.

      Quý Tử Thiến cũng giật mình nhìn Hồng Dạ, Hồng Dạ nheo lại con ngươi như con mèo , cười “Ta làm được, nhưng có người có thể làm được, muốn lấy được nửa quyển sách còn lại, chỉ cần cầu người này đồng ý ra tay là được!”

      “Là ai vậy?!”

      Hồng Dạ mở ra cây quạt che khuất nửa bên mặt “Thiên vương lão tử cũng là người, giết người tất nhiên là công việc của sát thủ. đời này nếu có người có khả năng đột nhập hoàng cung ám sát hoàng đế, nhất định chỉ có Tổng môn chủ của Thiên Sơn Tam môn – tiểu Tiêu.”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 63: NGÂN THƯ
      “…… cũng như ……”

      Quý Tử Thiến lắc lắc đầu “ phải tiểu Tiêu biết võ công hay sao…..”

      Hồng Dạ ra vẻ thần bí cười cười “Ta chính là người từ đến lớn ăn cùng mâm, ngủ cùng giường với . Võ công của , các ngươi biết……nhưng ta biết nhất…… Á…… Các ngươi nhìn ta ánh mắt đó là có ý gì!?”

      “Ăn cùng mâm, ngủ cùng giường?”

      Bồ Đào sờ sờ cằm nghi ngờ, Hồng Dạ nghe vậy kinh sợ vội phải! Ý của ta là…… Ta là do nuôi lớn lên! Ai da! phải ý kia! Hồi ta còn rất có ngủ chung, đắp mền chung với …… chỉ vậy thôi…… lúc đó ta , biết đoạn tụ……”

      cần giải thích, càng càng bậy thêm……” Quý Tử Thiến sửa sang lại y phục, nghiêm mặt “Hồng Dạ, tin này của ngươi coi như là đại ân với bọn ta trong lúc này.”

      “Á.”

      “Phải a, tuy có chút khó khăn nhưng vẫn còn hy vọng!”

      Bồ Đào kinh hỉ sờ sờ mái tóc nâu đỏ của Hồng Dạ. Khuôn mặt nhắn của Hồng Dạ đỏ lên, lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm “……Sao tự nhiên ta trở nên vĩ đại như vậy chứ……”

      “Ngươi gì?”

      ————————————

      Đàm Tử Uyên mỉm cười phất tay đưa tiễn, mọi người qua đêm ở trang viện của Vân hầu gia rồi vội vàng lên xe ngựa vào sáng hôm sau.

      Lần này lộ trình cũng phải Thiên Sơn.

      Chưa kể nơi tọa lạc của Thiên Sơn Tam Môn thần bí cỡ nào, cái chính là Thiên Sơn ở phía bắc Tây Vực, mà mọi người giờ ở phía Tây của Tây Vực.

      Cho dù cắt ngắn lộ trình cỡ nào cũng ít nhất hơn mười ngày mới đến được.

      đường thu thập được ít lời đồn đãi cho rằng có người đứng ra giành được quyền tổ chức Binh Khí Phổ Bài Danh tại Mặc Trúc thành, trong đó quan trọng nhất là tin tức từ bồ câu của Vực Tuyết đưa tới.

      “Binh Khí Phổ Bài Danh, ngày tháng chín, Mặc Trúc thành, người đứng ra tổ chức thuộc môn phái nào, Thiên Sơn Tam Môn nhất định đến tham dự.”

      Như vậy càng tốt, chỉ cần đến Mặc Trúc thành vào cuối tháng là có thể gặp tiểu Tiêu.

      Miễn được mấy tháng hành trình gian khổ lên phía bắc Tây Vực, có khi đến nơi còn bị hụt gặp được tiểu Tiêu.

      Vì thế ba người lại bắt đầu kiếp sống nhàm chán xe ngựa, hơn nửa tháng rong ruổi xe ngựa rốt cuộc chỉ lấy được nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh về tới Mặc Trúc thành.

      Đêm thứ nhất ở lại tổng đàn Ma giáo.

      Sau khi ba người xuống xe, mở miệng lời nào, mỗi người trực tiếp vùi đầu vào giường của mình ngủ ngày đêm.

      Ngày hôm sau, sau khi đắn đo suy nghĩ, Bồ Đào quyết định rời .

      Lý do rất đơn giản, nàng nhớ bảo bảo.

      Lúc ấy Quý Tử Thiến, Hồng Dạ và hai vị hộ pháp đại mỹ nhân ăn cháo bữa sáng.

      Bồ Đào bưng chén cháo lên rồi , ta phải tạm thời rời khỏi nơi đây.

      Hồng Dạ sặc ngụm cháo trong miệng tại đương trường, Vực Tuyết kéo tình nhân của mình rời trước.

      Quý Tử Thiến chỉ nhíu mi “Ngươi chuyên môn chọn lúc ăn cơm để ba cái việc này.”

      Buổi tối nàng thu thập hành lý ổn thỏa.

      Quyết định ngủ giấc rồi mai lên đường.

      Thu thập hành lý xong bèn ngồi bên cửa sổ ngắm trăng.

      Sáng đó Quý Tử Thiến chỉ câu là biết rồi, sau đó cũng gì nữa cả, Bồ Đào biết, nhất định đến tìm nàng vào buổi tối, vì thế nàng ăn mặc chỉnh tề, ngồi chờ sẵn.

      ra nàng chỉ nhớ đến bảo bảo.

      Nàng còn muốn lập tức đem nửa quyển Thủy Nguyệt Phiêu Linh giao cho sư phụ.

      Trăng sáng mây tỏ.

      Bồ Đào chà chà hai tay, cảm thấy mông cũng sắp tê dại .

      “Sao giờ còn chưa đến nữa?”

      Bồ Đào than thở.

      “Đến đây, đến đây.”

      thân ảnh màu hồng chợt lóe lên, là tiểu Hồng Dạ phi thân từ nóc nhà xuống. ”Bồ Đào ngoan, chờ ta phải ?”

      phải chờ ngươi.”

      Bồ Đào cách trảm đinh tiệt thiết.

      “Ngươi!”

      Hồng Dạ nhất thời sụ mặt xuống “Vô lương tâm!”

      Bồ Đào đứng dậy.

      Hồng Dạ chớp chớp mắt, hỏi “Sao vậy?”

      “Ngồi lâu quá ê mông.”

      “Vậy sao?!”

      Hồng Dạ hưng phấn, ngón trỏ nhúc nhích “Ta xoa xoa giúp ngươi nha?!”

      cần!!” Bồ Đào theo bản năng che mông lại hét lớn với Hồng Dạ, Hồng Dạ bị dọa đến sợ run “Tử Thiến ngươi hung dữ hơn xưa, là đúng mà……”

      Trầm mặc lát, sau đó Hồng Dạ đột nhiên tới, vẫn gan lì lấy cây quạt xoa xoa mông Bồ Đào.

      Cười “Đỡ hơn nhiều phải !”

      Bồ Đào liếc xem thường.

      Hồng Dạ cười hi hi ha ha hồi, sau đó đột nhiên nghiêm mặt “Bồ Đào, khi nào ngươi trở lại?”

      gặp lại tại Binh Khí Phổ Bài Danh.”

      Hồng Dạ đột nhiên mở cây quạt ra “Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi xem ta là cái gì?”

      Bồ Đào xoay người, có chút giật mình.

      Hồng Dạ trước mắt sớm còn là tiểu hài tử bé ngây thơ như trước kia nữa.

      giờ thân hình cao lớn hơn cả nàng, hoa văn hồng hồng nơi khóe mắt cũng nhạt hơn, đôi đồng tử màu hổ phách và mái tóc màu nâu đỏ càng đậm hơn, khuôn mặt nhắn bụ bẫm ngày xưa nay cũng có phong thái của nam tử.

      Hồng Dạ đến gần vài bước, hai người mặt đối mặt, Bồ Đào mới phát giác, Hồng Dạ còn là tiểu hài tử nữa.

      Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, cả tiếng hô hấp cũng có thể nghe thấy, đột nhiên Bồ Đào cảm thấy khó thở cách khó hiểu, nàng lật đật lui về phía sau vài bước.

      “Đừng với ta là con mèo lông vàng Ba Tư – Tây Vực à nha.”

      Bồ Đào mặt chút thay đổi .

      “Vậy là con mèo lớn.”

      “Ngươi!!!”

      Hồng Dạ dậm chân khép cây quạt lại, điệu bộ giương nanh múa vuốt “Ngươi chờ đó cho ta! Dám chê ta là tiểu ! Chờ ta được mười lăm tuổi trưởng thành rồi! mê chết ngươi !”

      “Ngươi nghe ta ……”

      nghe! Tử Thiến , nếu nghe ngươi , còn cơ hội nữa! Ta nghe ngươi ! Ngươi cái gì ta cũng nghe! Chỉ cần ngươi nghe ta là được rồi! Chờ ta lớn lên! Ngươi phải chờ ta lớn lên! Ta đây! Ta về phòng gặm thêm chân gà! Nghe ăn chân gà nhiều cái kia dài hơn……”

      Cứ như vậy Hồng Dạ liền phi thân bay lên nóc nhà, chạy được vài bước, Bồ Đào mới phục hồi tinh thần lại, đột nhiên Hồng Dạ dừng lại, quay đầu nhíu mi dặn “ đường phải cẩn thận.”

      “…… Ừ!”

      Sau khi Hồng Dạ biến mất lúc lâu, Bồ Đào vẫn còn ngẩn người nhìn theo nóc nhà.

      Trong lòng ngừng lặp lại câu trước khi rời khỏi.

      “Tử Thiến , nếu nghe ngươi , còn cơ hội nữa!!”

      Tử Thiến, ra tâm tư của ngươi là như vậy……

      Biết hễ ta mở miệng ra là cự tuyệt ngươi, cho nên nghe……sao……

      Sao phải khổ như vậy……

      Nếu ngày xưa Quý gia gia đừng ôm tiểu nương ta đến phòng của ngươi, giành tiết y của ngươi, gõ lên đầu của ngươi.

      Ngươi và ta, có phải…… trở thành hai người xa lạ rồi hay ?

      Còn Hồng Dạ.

      Còn bàn tay bị phế bỏ của .

      biết Bồ Đào ta có tài đức gì mà……tuy những lời này quả có chút ngốc nghếch, nhưng …… ta muốn biết……

      …… Là cái gì, khiến cho vận mệnh của ta và các ngươi gắn bó với nhau, dây dưa , muốn dứt cũng thể dứt ra được!

      “Lúc nãy ta thấy Hồng Dạ giận dữ gặm chân gà, phải là ngươi chọc gì chứ?”

      Quý Tử Thiến nhàng tiến đến sau lưng Bồ Đào ngồi ngẩn người ra, thấy bị phát , liền nổi lòng chọc ghẹo, nhè thổi khí vào lỗ tai của Bồ Đào.

      “A!!”

      Bồ Đào hoảng sợ, theo bản năng xoay người lại thôi ra quyền!

      Quý Tử Thiến ngăn lại, kinh dị “Là ta!”

      Bồ Đào xấu hổ, lập tức thu tay lại, Quý Tử Thiến còn chưa hết kinh hồn, “Nguy hiểm , thiếu chút nữa bị ngươi hủy dung rồi.”

      Bồ Đào định thần lại, mũi ngửi được mùi ngọt lịm, khỏi có chút sởn ốc.

      “Ta chờ ngươi đó!”

      Bồ Đào .

      “Chờ ta làm gì?” Quý Tử Thiến trợn mắt nhìn trời.

      Bồ Đào lại ngồi xuống bên cửa sổ, buồn bực “Vậy ngươi tới đây làm gì?”

      Quý Tử Thiến ngồi xuống theo, cũng trả lời, chỉ hỏi câu.

      “Ta hỏi ngươi, ta ở trong lòng ngươi là cái gì?”

      “Hai người bọn ngươi toa rập nhau từ trước phải ?”

      Bồ Đào giận “Cùng nhau khi dễ ta lúc còn trong xe ngựa, ăn ý quá mà!”

      “Chát!!”

      Quý Tử Thiến vỗ xuống đùi cái mạnh, nhíu mi . “ có, ta chỉ hỏi vậy thôi, hơn nữa, ta cũng muốn nghe ngươi trả lời.”

      “Còn nhớ chuyện hồi đó ?”

      Đột nhiên Bồ Đào .

      “Nhớ chứ sao , bộ dáng hung tợn của ngươi lúc trộm trang phục của ta, là khó quên.”

      Quý Tử Thiến cười mị mị khi nhớ về chuyện cũ, Bồ Đào nao nao trong lòng “Sao ngươi nhớ cái hay cái đẹp của ta?”

      Quý Tử Thiến nhìn nhìn Bồ Đào, vẻ mặt như rất thống khổ.

      Còn chưa mở miệng trả lời, lại ”chát!!” tiếng nữa, vỗ lên cánh tay của mình.

      Bồ Đào trừng mắt liếc cái, Quý Tử Thiến vội vàng cười “Ngươi muốn nghe lời dối hay là ?”

      dối……”

      “Ngươi rất đẹp, rất ôn nhu, rất thùy mị.” Quý Tử Thiến ra vẻ chân thành tha thiết .

      “…… Ngươi đây là báo thù giùm Hồng Dạ có phải ?”

      Quý Tử Thiến còn thà gật đầu.

      Đột nhiên hỏi “Ngươi phát đêm nay ta có gì khác lạ sao?”

      “Ngươi……” Bồ Đào mới vừa há mồm, Quý Tử Thiến lại bàn tay vung lên, lần này trực tiếp vả cái chát lên cái trán của mình.

      Bồ Đào cực kỳ bất đắc dĩ thẳng “Rốt cuộc ngươi bị gì vậy? Tại sao đêm nay ngươi bị muỗi đeo dữ vậy!?”

      “A a a a a a a a a……”

      Quý Tử Thiến như phát điên đứng bật dậy huơ huơ hai tay đuổi mấy con muỗi ong ong bay chung quanh người.

      Cả giận “Có người ta gần đây càng ngày càng giống người cha nghiệt kia của ta! Còn là ngươi ghê tởm nam nhân nghiệt, sớm hay muộn gì cũng bỏ của chạy lấy người, nên kêu ta xức nước hoa u lan của Tây Vực lên người, là để gia tăng hương vị nam nhân! Ngươi coi, dọc theo đường ta bị muỗi bu quá sức a!”

      Bồ Đào phì cười “Chắc là muỗi cái……”

      Quý Tử Thiến lập tức ai oán liếc Bồ Đào, Bồ Đào nhất thời sửa miệng lại “Cũng có thể là muỗi đực……”

      “Ngươi, cái miệng đáng giận này!”

      Quý Tử Thiến hai tay bẹo mặt Bồ Đào, bẹo đến khi biến dạng mới thôi.

      “Ngươi, cái mặt xấu xa này.”

      Bồ Đào xoay tay lại bẹo mặt Quý Tử Thiến, bẹo đến khi biến dạng mới ngừng.

      Hai người bẹo bẹo nhéo nhéo hồi, sau đó đồng thời buông tay, tự ôm mặt mình xoa xoa bóp bóp.

      “Khi nào trở về……”

      “Binh Khí Phổ Bài Danh……”

      “Ừ……” Quý Tử Thiến xoa xoa hai má “Vậy xa nhau cũng phải hơn mười ngày, dù sao Thuấn Ảnh Giáo cũng xa, có rảnh ta đến thăm ngươi, tiện thể cũng để Thượng Quan Khâm nếm thử mùi vị nghe lén bên vách tường xem sao……”

      “Tử Thiến……”

      “Rồi, đây là lễ vật ta tặng cho hai đứa con, ngươi cầm !”

      Quý Tử Thiến đem ra cặp ngọc bội sáng bóng, Bồ Đào nhìn nhìn, cẩn thận cất lấy, cải chính “Là long phượng thai.”

      “Cũng vậy thôi, dù sao Thượng Quan Khâm cũng nhất định nuôi dưỡng chúng như khuê nữ mà cho ra khỏi cửa phòng.”

      Bồ Đào nhất thời gì cả!

      Quý Tử Thiến cười cười, mị hoặc quyến rũ, ngọt ngào như hương thơm phát ra từ thân thể , Bồ Đào khỏi tâm thần hoảng hốt “Ngươi đúng là nghiệt mà, đó, cười lên cứ như hồ ly tinh vậy!”

      “Vậy ta cười nữa.” Quý Tử Thiến sầm mặt lại, xoay người bước , đột nhiên dừng lại, quay đầu dặn “Mai tiễn, con đường mòn ở phía bắc núi này có sâu, nhưng có thể có nhện, đừng là ta nhắc nhở ngươi, ngươi…… đường phải cẩn thận đó……”

      ————————————–

      Ngọc bội là chất ngọc tuyệt phẩm.

      Đáng tiếc là lập tức bị Thượng Quan Khâm tịch thu.

      Lý do là, hai bảo bảo bắt đầu mọc răng, thấy cái gì cũng bỏ vào miệng cắn.

      Cuối cùng Bồ Đào cũng chứng kiến được uy lực của bảo bảo.

      Hai bảo bảo này lâu gặp nương của chúng!

      Hai đứa thi nhau nắm ngón tay của Bồ Đào bỏ vào miệng cắn.

      Loại cảm giác này kỳ dị vô cùng, thể nào hình dung nổi.

      “Lúc ngươi hạ sinh chúng là đêm trăng tròn, mà ta hễ đến trăng tròn còn giống hình người nữa, nên từ khi bảo bảo sinh ra cho đến nay, ta cũng đều thể ở bên cạnh ngươi. Ngay cả đầy tháng cho con cũng thể tổ chức ăn mừng được.”

      sao.”

      Bồ Đào vừa bước vào trang viện Thuấn Ảnh Giáo liền nhào vào lòng Thượng Quan Khâm đứng đón sẵn trước cửa.

      “Nhớ ngươi muốn chết.”

      “Chỉ cần thương thế của ngươi lành lại, về sau mỗi đêm trăng tròn, ta đều cùng ngươi uống rượu mừng đầy tháng bảo bảo!”

      “Ngươi còn chưa được mười tám tuổi, được uống rượu.”

      “Xì!”

      Bồ Đào bĩu bĩu môi, đem quyển sách bảo bối giấu trong ngực áo giao cho Thượng Quan Khâm.

      Rồi đem mọi chuyện xảy ra đường kể lại cho nghe.

      Thượng Quan Khâm sờ sờ tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh, chỉ lẳng lặng nghe mà gì.

      Cuối cùng gật gật đầu “Vậy tham gia cũng tốt, ta có cách khiến tiểu Tiêu ra mặt.”

      Bồ Đào tức lên tiếng hỏi. “Ý ngươi là muốn đưa Huyết Y Phiêu Linh cho tiểu Tiêu sao?”

      “Tuy có Tuyết Nguyệt Phiêu Linh, nhưng ta khẳng định vẫn còn dòm ngó đến bí tịch này, sao, cho cũng được, cùng lắm luyện xong rồi cũng giống như ta thôi.” Thượng Quan Khâm thản nhiên , hiển nhiên năm nay, kể từ ngày bị Huyết Y Phiêu Linh ăn mòn huyết khí, khiến cho thay đổi nhiều, xem mạng người như cỏ rác.

      Bồ Đào lo lắng vuốt ve bàn tay bé của Mặc Lâm, lại bị Mặc Tuyết nắm lấy bỏ vào miệng.

      “Cũng phải là tốt.”

      Chỉ cần có thể cứu được mạng của sư phụ, cái gì cũng được cả.

      “Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán, chỉ có thể đợi đến lúc tham gia Binh Khí Phổ Bài Danh mới có thể biết việc gì phát sinh. đến mới ……”

      Thượng Quan Khâm sờ sờ tựa sách được nhũ bạc, đột nhiên cười cười nhìn Bồ Đào “Tựa sách này hay!”

      “Khá lắm!”

      Đúng là ngân thư!

      Ngân thư!

      Ngân thư a!

      Đọc đọc lại!

      Ngân thư!

      hiểu ai mà thần kinh như vậy, ràng là tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh mà lại đặt tựa là ngân thư. Lúc Bồ Đào mới nghe, còn tưởng rằng Vân lão hầu gia già rồi nên mắt mờ nhớ , ngờ gặp Đàm Tử Uyên mới biết quyển sách này quả tựa là “Ngân thư”!

      Thượng Quan Khâm cười cười , lúc sau mới nghiêm túc hỏi “Bồ Đào, biết người đứng ra tổ chức Binh Khí Phổ Bài Danh lần này là ai ?”

      biết, Ma giáo còn tra ra được, người này thực thần bí a!”

      Thượng Quan Khâm gật gật đầu, ra vẻ như có gì quan trọng “Ta tra được, là Thượng Quan Thanh Khuê.”

      “Ồ……”

      Bồ Đào cúi đầu nựng tiểu bảo, đột nhiên ngẩng đầu, cả kinh “Ngươi cái gì!?”

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 64: HỒNG NHÃN
      đến mới , trước đây ngươi từng bị trọng thương, thiếu chút nữa……mất mạng.”

      Thượng Quan Khâm như nhìn thấy kinh ngạc của Bồ Đào, chống cằm thản nhiên .

      “Ta?” Bồ Đào hoảng hốt “Chuyện trước kia……ta nhớ .”

      “Ừ, nhưng ta lại nhớ rất .” Thượng Quan Khâm như có chút đăm chiêu cười cười “Lúc ấy tiểu Bồ Đào đặc biệt mê luyến Thượng Quan Thanh Khuê. Vừa nhìn thấy , cặp mắt thể dời được, mỗi lần đến Nguyệt yến còn khẩn trương đến run rẩy, thấy chiếu cố cho Tuyết nhi, ánh mắt của ngươi là rất đáng thương. Mỗi lần thấy ngươi như vậy, ta thể kềm chế được, chỉ biết gắp thức ăn cho ngươi, hy vọng ngươi có thể chú ý đến ta……”

      có chuyện như vậy.” Bồ Đào vội vàng “Ngươi cứ như đó là mối tình đầu của ta vậy?”

      đó chính là rung động đầu đời của ngươi mà.” Thượng Quan Khâm mỉm cười .

      phải, phải!” Bồ Đào thà thêm câu “Ta nhớ .”

      “Ừ” Thượng Quan Khâm nựng nịu hài tử, Bồ Đào ngắm nhìn khỏi thở dài “Trước đây ngươi cũng nựng ta như vầy sao?”

      “Ừ. Lúc ngươi được ôm đến bên ta, ngươi im lặng khác thường, đôi mắt mở to, cái miệng xíu, răng còn chưa mọc đủ. Ngươi níu ngón ta của ta bỏ vào miệng mút, lúc đó ta còn chưa quen, ngươi cười nhễu nước miếng tùm lum lên người ta, năm đó ta mới mười tuổi, sợ đến mức mấy tháng sau cũng chỉ dám đứng xa xa nhìn ngươi trong nôi……”

      Bồ Đào nhăn mặt lại “Phải, phải, ta chính là vừa sinh ra nước miếng nhễu nhão, ba tuổi còn đái dầm.”

      Thượng Quan Khâm nhăn mày lại.

      hồi lâu sau mới tiếp “Có lần ngươi tiểu lên người của ta……lúc ấy trong nháy mắt ta ném ngươi qua bên, may mắn Khổ bà bà bắt được ngươi, nếu chắc ngươi rơi xuống đất rồi.”

      “Sao? Còn có việc này à?”

      “Ừ” Thượng Quan Khâm thành “Nhưng lúc ấy ta chỉ lo trở về tắm rửa thay quần áo, khi trấn tĩnh tâm thần lại mới ý thức được khi ném ngươi ra vô tình sử dụng nội lực, sau đó chạy xem ngươi, thấy phía sau đầu của ngươi bị sưng cục, cứ oa oa khóc thét. Ài……có lẽ lúc đó ngươi bị ta ném u đầu mà sinh ra khờ khạo.”

      “Dám ta khờ!?”

      Bồ Đào giận dữ, liếm liếm khóe môi, cười dài . “Ta phải cắn cho đến khi đầy người ngươi dính nước miếng mới thôi!”

      Thượng Quan Khâm vẫn thản nhiên cười, ôm nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh vào lòng.

      “Nếu ta có thể sống lâu hơn, mãi mãi ở bên ngươi cả đời này.”

      xong hôn cái lên trán Bồ Đào, nhìn nhìn hai bảo bảo phì nộn, cười “Được sống…… là tốt……”

      —————————-

      Đây là lần đầu tiên Thượng Quan Khâm mang Bồ Đào đến đại sảnh ở tổng đàn của Thuấn Ảnh Giáo.

      Đáng tiếc nhìn thấy cảnh tượng hàng ngàn người quỳ xuống bái chào như trong tưởng tượng của Bồ Đào, chỉ được thấy Tứ đại hộ pháp của Thuấn Ảnh Giáo.

      Điều khiến Bồ Đào tức giận là trong Tứ đại hộ pháp này, hết ba người đều là nữ!

      Tuy ai nấy đều lớn tuổi, điềm đạm, võ công cao cường.

      Nhưng nàng vẫn cảm thấy có chút mất hứng trong lòng.

      Thượng Quan Khâm mỉm cười kéo nàng qua giới thiệu ”Đây là thê tử của ta.”

      Nam tử duy nhất còn lại trong Tứ đại hộ pháp là lão nhân, mặt có ba thanh đao vẫn còn ghim chặt, tất cả mọi người đều gọi là Tuyệt Hồn Đoạt Mệnh Đao – Đao lão, vị trí đứng đầu trong Tứ đại hộ pháp.

      Tiếp theo là Phong Duyệt ba mươi tuổi, Phù Dung ba mươi mốt tuổi, Đỗ nương ba mươi lăm tuổi.

      Phong Duyệt và Phù Dung đều kết hôn, trượng phu đều là giáo chúng đảm nhận chức vụ quản trong giáo.

      Phong Duyệt sử kiếm, Phù Dung sử đao.

      Đỗ nương sử tiên, che mặt bằng tấm sa lụa màu đen, nghe là để tưởng niệm vong phu.

      Ngoại trừ Đao lão, ba vị hộ pháp này đều là do Thượng Quan Khâm chọn ra sau khi lên làm giáo chủ.

      Năm đó vì để khuyếch trương thế lực của Thuấn Ảnh Giáo.

      Thượng Quan Khâm chiêu nạp ít người có thân phận hỗn tạp trong võ lâm, bất luận là người Trung Nguyên hay là Tây Vực, là đại địch của võ lâm, hoặc là những cao thủ mấy nổi danh.

      Ví dụ như Đỗ nương, hàng ngày đều mang mạng che mặt để tế điếu vong phu, nhưng nghe vong phu của bà ta là do bà ta chính tay tra tấn cho đến chết.

      biết Thượng Quan Khâm dùng cách gì mà ai nấy trong Tứ đại hộ pháp đều vô cùng trung thành đối với . Thế lực của Thuấn Ảnh Giáo dưới phù trợ của bốn người này càng ngày càng lớn mạnh.

      Nhưng cái Bồ Đào quan tâm chính là nửa bản tâm pháp Thủy Nguyệt Phiêu Linh còn lại.

      Và… Thượng Quan Khâm ngàn lần vạn lần được xảy ra …..vấn đề với người khác.

      ra, Bồ Đào thấy Phù Dung kia thực vừa mắt tí nào, cặp mắt hồ ly tinh thiên kiều bá mị, nàng cũng thích Phong Duyệt, nghe chính là nàng ta thay tả lót cho hai bảo bảo của nàng, đáng giận!

      thể tha thứ!!

      Lần đầu tiên Bồ Đào phát mình như vậy mà cũng có thể ăn dấm chua.

      Đáng giận nhất là, Phù Dung có cặp mắt hồ ly mị hoặc kia lại còn cư nhiên che miệng cười “Sắc mặt giáo chủ phu nhân tốt lắm, có phải là bị ăn dấm chua hay ?”

      Bồ Đào lập tức nổi giận.

      Thượng Quan Khâm ngừng lật trang sách tay, ngẩng đầu thản nhiên “Phù Dung, trong Tứ đại hộ pháp chỉ có ngươi là người bản cung sủng ái nhất.”

      Bồ Đào lại nghe hiểu được, ý Thượng Quan Khâm muốn , ngươi quá phóng túng .

      Quả nhiên Phù Dung nghiêm mặt lại, hề cười đùa nữa.

      Bầu khí ở đây thực có chút kỳ dị.

      Tuy Bồ Đào tận lực hòa đồng vào mọi người xung quanh, Thượng Quan Khâm lẳng lặng điềm nhiêm như cũ, lão nhân trong Tứ đại hộ pháp ai uống rượu cứ uống rượu, ai cười hi ha cứ cười hi ha, nhưng biết vì sao, Bồ Đào vẫn có cảm giác xa lạ.

      Đúng.

      Đó là loại cảm giác xa lạ.

      Vĩnh viễn cũng thể giống như cảm giác ở cùng chỗ, bàn tán, cười đùa, tranh cãi với Thượng Quan Phi, Lưu Thủy, Liễu Như.

      Dù cố tiếp cận gần gũi như thế nào, cảm giác cũng chỉ là như với người xa lạ mà thôi.

      Bồ Đào cố gắng an phận đợi ngày nữa trôi qua trong khi mọi người chuẩn bị hành lý để khởi hành, nhưng tối đến lại nhịn được với Thượng Quan Khâm.

      ”Ta cảm thấy, ở với bọn họ, thực…… quen……”

      “Ừ. Ta biết.”

      Thượng Quan Khâm vừa mới tắm rửa, toàn thân nhàng khoan khoái ra ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng cũng may, bên cạnh còn người quen thuộc.”

      “Hả? Ai vậy?”

      Thượng Quan Khâm ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười . “Hài tử ngốc nghếch, là ngươi chứ ai.”

      Bồ Đào nghe vậy chấn động, lập tức nhảy dựng lên, ôm chầm lấy sư phụ ép đến đầu giường, cọ xát nũng nịu “Sư phụ, đến đây thôi…… lâu rồi làm chuyện đó……”

      Thượng Quan Khâm hiển nhiên vô cùng thống khoái mà đáp ứng, hơn nữa lại còn rất tỉ mỉ, rất ôn nhu, làm Bồ Đào đau, cũng tự làm bản thân mình đau.

      Ngày hôm sau Bồ Đào mặt mày hồng hào, tâm tình thỏa mãn bước lên xe ngựa. Rong ruổi suốt ngày đêm, rốt cuộc cũng tới Mặc Trúc thành.

      Thời gian vẫn còn nhiều.

      Thượng Quan Khâm bế bảo bảo xuống.

      Mang theo Bồ Đào xúng xính trong bộ xiêm áo nữ tử dạo phố khắp nơi cả ngày.

      Cao hứng mua vô số váy áo hoa lệ chói mắt cho Bồ Đào.

      Được nam tử dung mạo tựa tiên tử chìu chuộng sủng ái dìu dạo khắp nơi, khiến nữ tử trong thành ai nấy đều hâm mộ ngớt.

      Chỉ hành động nho như vậy, Thượng Quan Khâm vô tình thỏa mãn tâm lý nữ nhi ái mộ hư vinh của Bồ Đào.

      Lúc trở về, tay nàng cầm gói lớn gói , xiêm y trang sức hoa văn đủ màu đủ kiểu nhìn hoa cả mắt, Phù Dung nhìn thấy liền lay lay Phong Duyệt kế bên, hai người chụm đầu lại thào bàn tán to .

      Bồ Đào làm như lơ đãng vểnh tai lên, mơ hồ nghe Phù Dung , sau cuộc tỷ võ lần này trở về, nếu tướng công của nàng mà mua sắm cho nàng ta vài bộ xiêm y mới hoặc là dịu dàng như Giáo chủ, nàng ta nhất định bỏ rơi !

      Phong Duyệt nghe xong, lại còn thực nghiêm túc gật gật đầu, sau đó giọng ”Ta muốn thêm son phấn, nếu dám mua cho ta, ta liền học theo Đỗ nương, ngược đãi đến chết!”

      Dứt lời liếc mắt nhìn Đỗ nương, nhưng Đỗ nương tựa hồ như có nghe thấy, chỉ say sưa ngắm nhìn hai bảo bảo trong nôi, ánh mắt ôn nhu hâm mộ.

      Thượng Quan Khâm còn mãi mê quây quần chiến đấu với đống xiêm y mới mua cho Bồ Đào, cố gắng chọn ra bộ thích hợp nhất để nàng mặc tối nay.

      Bồ Đào ngồi bên, tâm lý ái mộ hư vinh của tiểu nữ nhân lại lần nữa được thỏa mãn nhiều.

      Rồi lại nhìn nhìn bảo bảo mà bắt đầu phát rầu, sờ sờ mặt mày của mình, ngẫm nghĩ coi có nên thoa son đánh phấn chút.

      “Bộ này!” Thượng Quan Khâm rút ra bộ xiêm y “Ngươi mặc bộ này !”

      “Ừ.” Tiếp lấy rồi cẩn thận mặc vào, Bồ Đào do dự hỏi “Sư phụ, ta có nên thoa son đánh phấn hay ?”

      Thượng Quan Khâm “Hả?” tiếng, rồi cúi đầu cắn ngón tay, nâng mặt Bồ Đào lên, đem máu ngón tay tô lên môi Bồ Đào, mỉm cười cần đánh phấn, ngươi chỉ cần tô chút son môi là đẹp rồi.”

      Trong nháy mắt Bồ Đào như quên cả thở, toàn thân khỏi run rẩy “Sư phụ, đôi mắt của ngươi…..”

      “Làm sao?”

      Thượng Quan Khâm nghiêng đầu hỏi, Bồ Đào thấy hai tròng mắt của Thượng Quan Khâm biết từ khi nào trở nên đỏ rực, lắc lắc đầu, hôm nay còn chưa đến ngày rằm trăng tròn, tại sao đôi mắt của sư phụ lại đột nhiên đỏ lên như thế.

      khỏi nghi ngờ hỏi “Ngươi có luyện nửa bản Thủy Nguyệt Phiêu Linh đó chưa?”

      “Tất nhiên là có!” Thượng Quan Khâm gật đầu, Bồ Đào rốt cuộc thể nhẫn nại nữa, cầm lấy chiếc gương đưa đến trước mắt Thượng Quan Khâm “Ngươi tự mình xem !”

      Thượng Quan Khâm ngẩn người ra.

      lát sau lên tiếng hỏi “Tại sao lại như vậy?”

      Bồ Đào dọn dẹp hết xiêm y , trong lòng vô cùng lo lắng ưu phiền.

      Bởi vì lần trước làm tổn thương đến Bồ Đào.

      Nên đêm nay Thượng Quan Khâm đòi chia phòng ra ngủ, nhưng Bồ Đào chết sống gì cũng chịu.

      Cuối cùng đem hai bảo bảo giao cho Phù Dung chiếu cố, hai người mặc nguyên đồ ngủ chung, nhưng Thượng Quan Khâm vẫn làm bộ như vô ý mà nằm cách xa Bồ Đào chút.

      Nhưng đêm nay cũng có chuyện gì phát sinh, ngày hôm sau đôi mắt Thượng Quan Khâm vẫn đỏ rực như cũ.

      Bồ Đào mơ hồ cảm thấy đây phải là chuyện tốt.

      Bởi vì đôi mắt đỏ rực là dấu hiệu Thượng Quan Khâm càng bị nặng hơn.

      Nhưng sáng sớm hôm sau nàng vẫn phái Phù Dung giành chỗ.

      Bồ Đào cảm thấy ngày hôm đó trôi qua thực thuận lợi.

      Buổi tối nàng nghịch nghịch tóc của Thượng Quan Khâm , sư phụ, ngươi nằm trong danh sách Thập đại cao thủ, lúc này cần ra tay nữa, như vậy cần dùng đến Huyết Y Phiêu Linh. Ta biết công phu này trong năm nay hút bao nhiêu huyết khí của ngươi, nhưng nếu có thể đừng sử dụng nữa.

      Thượng Quan Khâm năm nay ngươi chỉ đứng dưới đài xem, lần này có muốn tự mình tham gia cuộc tỷ võ hay ?”

      “Muốn!”

      “Vậy lần này ta ngồi dưới đài xem ngươi tỷ võ!”

      Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào đến luận võ đài.

      Phù Dung chiếm được hai chỗ ngồi.

      Thuấn Ảnh Giáo tốt xấu gì cũng là trong Tam đại Tà giáo, bài bố sắp xếp cũng như Ma giáo. Đao lão tuân lệnh phải ở lại trong phòng uống rượu, Thượng Quan Khâm chỉ dẫn theo ba nữ hộ pháp và thê tử của mình đến.

      Khí thế tất nhiên là rất hoành tráng.

      Bên ngoài có rất nhiều người tụ tập.

      Nhiều người nhận ra Thượng Quan Khâm, nhưng lại biết là Giáo chủ Thuấn Ảnh Giáo.

      Thượng Quan Khâm mặt mày tươi rói như gió mùa xuân, tay ôm bảo bảo, tay dắt theo thê tử đường đường chính chính đến tham gia trận đấu.

      thu hút ít ánh mắt của mọi người chung quanh.

      Nhiều người chỉ chỉ chỏ chỏ bàn tán, nghe khi Thượng Quan gia xảy ra chuyện, Thượng Quan Khâm mất tích.

      Còn có người đỡ đao cho đồ đệ của mình, còn tưởng rằng chết, ngờ Thượng Quan Khâm còn sống, mà lại còn thành hôn nữa.

      Sau đó chuyển đề tài đến Thượng Quan Kinh Hồng biết Thủy Nguyệt Phiêu Linh, như vậy kẻ làm sư phụ nhất định cũng phải biết tin tức gì đó.

      lúc náo nhiệt, chợt thấy Thượng Quan Khâm ung dung tự nhiên ngồi xuống vị trí của Thuấn Ảnh Giáo.

      Toàn hội trường trong nháy mắt đều im lặng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :