1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn bồ đào không phun bì - Thủy Nguyệt Phiêu Linh (73 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 50: XUẤT HUYẾT
      Từ khi biết Bồ Đào có thai, Hồng Dạ cứ nhắc nhắc lại mãi chuyện muốn đánh Thượng Quan Khâm trận.

      Dù sao cũng là tiểu hài tử, lại là thời điểm trưởng thành, nên khi mặt trời vừa lặn xuống sau núi là Hồng Dạ liền ngủ say sưa.

      Theo , lúc trước giết người toàn là vào buổi tối, khó mà có được giấc ngủ trọn vẹn.

      Nhưng Quý Tử Thiến và Bồ Đào ngủ sớm như . Thường Quý Tử Thiến kéo Bồ Đào ngồi tựa vào nhau bên đống lửa ngắm trăng, sau đó lời ngon tiếng ngọt học được từ Gia gia và phụ thân, hoặc là ngâm vài bài thơ tỏ tình.

      Có khi hứng chí bừng bừng bàn về tương lai của Quý Bảo, sau khi sinh ra, lễ thôi nôi phải bày những vật gì cho bảo bảo chọn a. Rồi cho bảo bảo kế thừa Vân Hầu gia phủ, làm quý tử trong hoàng tộc có thế lực có địa vị, phải lo đến chuyện của ăn của mặc sau này, rồi kế truyền ngôi vị giáo chủ đứng đầu giáo phái xuất sắc trong chốn giang hồ.

      Còn Bồ Đào tâm bình khí hòa xoa xoa cái bụng to, trả lời liên quan gì đến những câu hỏi của .

      Ví dụ như, nghe sinh hài tử đau lắm, ta sợ hãi a.

      Hoặc là biết sau khi ta sinh hài tử xong, bụng có lại hay , ta thích bụng bự.

      Trong lúc hai người hứng chí bừng bừng ông gà bà vịt thảo luận những đề tài hoàn toàn khác nhau, chợt nghe tiếng ú ớ mớ của Hồng Dạ trong xe ngựa.

      “Thượng quan lão nhân kia! Hãy ăn quyền của Hồng gia gia ngươi nè! Hừ hừ…… a a…………”

      Bồ Đào lập tức sầm mặt xuống , chửi ta sao?

      Quý Tử Thiến lại tỉnh bơ nhìn nhìn trời, trong lòng thầm suy tính, ngày mai nhất định phải tịch thu bản Xuân Cung đồ của Hồng Dạ giấu kỹ trước .

      Còn Hồng Dạ, mãi tận sau này, khi trở thành thiếu niên tuấn phong lưu, cười với Bồ Đào, Tiêu muốn theo đuổi người nào phải tận lực lấy lòng người đó, đêm đó khi ta thấy ngươi xem Xuân Cung đồ như bảo bối quý giá, khi trở về ngoại trừ lúc giết người, thời gian còn lại cả ngày ta đều vì ngươi mà luyện tập vẽ Xuân Cung đồ.

      ————————————

      Sắp rời khỏi Trung Nguyên.

      thể chút về hành lý trong xe ngựa của ba người.

      Phía dưới xe ngựa có tầng dùng để chất hành lý.

      Vân lão hầu gia đem hầu hết ngân phiếu để dành để dưỡng lão của ông nhét hết vào trong tay của Quý Tử Thiến.

      Quý Tử Thiến mang theo trang phục để thay đổi, áo khoác màu nhạt đơn giản, bởi vì mái tóc của là quá diễm lệ rồi, nên từ trước đến nay Quý Tử Thiến có mặc những bộ xiêm y cẩm hoa lộng lẫy lấp lánh như Bồ Đào.

      Tất nhiên ngoại trừ bộ xiêm y hải đường mà Quý phi tặng cho Bồ Đào, Quý Tử Thiến còn ”tốt bụng” lén mang theo cho Bồ Đào mấy chiếc yếm đủ màu sắc.

      Lúc trước, khi nhờ lão quản gia ra ngoài mua yếm, bị lão quản gia dùng ánh mắt như nhìn kẻ biến thái lườm nguýt thôi.

      Ngoài ra còn có Thiên Hoa Loạn Vũ cài búi tóc, các loại linh đan diệu dược dùng để bổ huyết dưỡng khí, cứu mạng trong cơn thập tử nhất sinh…còn có các loại thực phẩm để ăn đường như thịt khô, hoa quả, nước uống, lương khô…. Sau này ở đường còn mua thêm bộ văn phòng tứ bảo nữa, vì Hồng Dạ nhàn rỗi sinh nhàm chán nên thích tập tành họa Xuân Cung đồ, mua thêm hai bộ tiểu thuyết cho Bồ Đào và bản thân đọc giải buồn.

      Đến thôn trấn kế tiếp lại mua cho Bồ Đào ít quần la thường, áo lụa hoa linh tinh của nữ tử.

      Còn hành lý của Hồng Dạ, chỉ có thanh vũ phiến.

      Về phần Bồ Đào……

      …… Tay trái đeo Thiên Hoa Loạn Vũ, tay phải đeo dây cột tóc còn dính máu của sư phụ, trong lòng ôm cái gối đầu màu đen của Hồng Dạ, trong bụng còn mang thai bảo bảo.

      ————————————–

      Đương nhiên cuộc sống xe ngựa vẫn buồn tẻ như trước.

      Bàn tán chuyện giang hồ trở thành phần tất yếu của cuộc sống ba người xe ngựa.

      Ba người thường xuyên thảo luận kịch liệt chuyện ba bản bí tịch thần bí kia.

      Ý của Bồ Đào là Hồng Dạ thoát ly ra khỏi Thiên Sơn Tam môn, vậy cũng nên đem tất cả những điều biết mà kể ra hết, mọi người ở đây đều phải người ngoài, có gì cùng nhau thương lượng.

      Hồng Dạ rất là ủy khuất, chỉ biết lời đồn đãi là từ người mặc bạch y có mái tóc bạc trắng như tuyết, sau lại nghe Tiêu , người nọ nhất định luyện thành Huyết Y Phiêu Linh nên mới bị bạc tóc như vậy. Còn về Huyết Y Phiêu Linh ra sao rất ít nghe tới, chỉ biết là môn nội công cực kỳ cao thâm.

      Cũng biết trước đây ai sáng tạo ra.

      Ba bộ bí tịch kỳ quái như thế.

      Cuối cùng Hồng Dạ kết luận.

      “Thủy Nguyệt Phiêu Linh là chuyên phá sơ hở trong tất cả mọi chiêu thức võ công, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh được xưng tụng là hề có sơ hở nào. Hai bí tịch này vừa mâu thuẫn với nhau vừa hỗ trợ cho nhau. Nhưng hai bí tịch này đều là chiêu thức, dạy về nội lực. Mà Huyết Y Phiêu Linh mới chính là nội công tâm pháp, tương hỗ bổ trợ cho hai bộ bí tịch về chiêu thức kia……”

      Quý Tử Thiến liếc mắt nhìn hai người, cần nghi ngờ gì nữa, Ma giáo chỉ được quyển bí tịch trong ba bộ bí tịch kia mà có thể xưng bá võ lâm mấy trăm năm nay, làm ai nấy đều thèm khát đến đỏ cả mắt. Mọi người vì e ngại Thủy Nguyệt Phiêu Linh, gia cừu thể báo, dã tâm thể thực , giờ bỗng nhiên xuất hai bộ bí tịch có khả năng đối địch với võ lâm chí bảo Thủy Nguyệt Phiêu Linh, muốn tranh đoạt cũng khó!”

      Quý Tử Thiến ngừng chút, tiếp “Phụ thân cũng thực lo lắng đối với việc này, nhưng là người theo chủ nghĩa cá nhân, chỉ quan tâm đến cuộc sống khoái lạc của bản thân mình, nên mới tìm ta, muốn cùng người bỏ trốn, giao Ma giáo lại cho ta.”

      Ngừng chút, lại với Bồ Đào “Phụ thân , chỉ cần ta đồng ý làm Giáo chủ, dạy ta cách theo đuổi ngươi……”

      Bồ Đào và Hồng Dạ cả hai người nhất thời gì, Quý Tử Thiến sờ sờ mũi.

      Rồi đứng dậy, nhíu mi “Thủy Nguyệt Phiêu Linh, đối với nam tử mà , cũng phải là chuyện tốt gì.”

      Hồng Dạ hưng phấn “Xin chỉ giáo cho?”

      “Nếu luyện được tốt, gặp vấn đề gì, nghe còn có thể trú nhan. Chỉ là, dù nam tử hay nữ tử đều khó có thể luyện thành. Nhưng nam tử và nữ tử khác nhau, trong lúc luyện, thân thể nữ tử hề thương tổn, nhưng nam tử rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Lúc trước ta là được gia gia dùng nội công của ông bảo mệnh hộ pháp cho, nên mới bị tẩu hỏa nhập ma. Bồ Đào, ngươi gặp ta năm ấy là vì ta suýt bị tẩu hỏa nhập ma, nên gia gia mới mang ta đến tòa tiểu viện đó để tu dưỡng.”

      Việc này Bồ Đào biết, vì thế chỉ im lặng nghe Quý Tử Thiến kể.

      Quý Tử Thiến nhìn Hồng Dạ, “Đêm đó ngươi dùng lời để khiêu khích ta tức giận mà phân tâm, nhưng ra lại đúng, giang hồ đồn đãi quả đúng là , phụ thân ta lúc trước bị tẩu hỏa nhập ma nên những tính cách cổ quái, mà còn……”

      Hồng Dạ lắc lắc cây quạt, ý bảo Quý Tử Thiến cần tiếp.

      Hồng Dạ lại “Thứ võ công này là hại người ghê gớm, có điểm lợi cũng có điểm hại, chỉ tiện nghi cho tiểu Bồ Đào thôi!”

      Bồ Đào nghe vế sau trong đầu bốc khói mờ mịt, . “Con mèo , ngươi có gan kêu lại lần nữa coi?”

      “Kêu cái gì?”

      “Tiểu Bồ Đào.”

      “Đúng rồi.” Hồng Dạ cười “Ngươi coi kìa…… phải ngươi tự mình kêu hay sao……”

      Bồ Đào đến lời thứ hai, đem cái gối đầu màu đen liệng ra sau, sau đó nghiêm túc bàn xem có cách nào né tránh người giang hồ hay .

      ra Bồ Đào quan tâm nhất là biết Thượng Quan Khâm thất lạc nơi nào. giang hồ náo loạn đến long trời lở đất đều là cơn cuồng triều tinh phong huyết vũ, giết người diệt trang của Thiên Sơn Tam môn.

      Về hai bản võ công bí tịch thần bí kia.

      Đại khái năm ngày sau khi thu nhận Hồng Dạ, giang hồ liền đồn đãi, Tuyết Nguyệt Phiêu Linh mà Thiên Sơn Tam môn có được bị Cùng Phi môn chủ Hồng Dạ lấy cắp, trốn khỏi Thiên Sơn Tam môn mà lưu lạc giang hồ.

      Khi nghe được tin này Hồng Dạ tỉnh lại.

      Lúc đó nằm giường tức giận đến nhăn răng nhếch miệng, chửi bới lung tung, ai mà tung tin nhảm như vậy? Chuyện này sao có thể năng tùy tiện như thế chứ!?

      Ngay lập tức mọi thế lực võ lâm đều chăm chăm nhắm vào người bị trọng thương là Hồng Dạ.

      Cũng khó trách, tại Đại hội võ lâm Hồng Dạ ngông cuồng đắc tội với hầu hết những người có quyền thế địa vị, có lẽ là Thiên Sơn Tam môn tung ra tin tức này, mục đích là muốn những người dòm ngó Tuyết Nguyệt Phiêu Linh như hổ rình mồi di chuyển tầm mắt sang Hồng Dạ. phải tất cả mọi người đều hồ đồ thể nhận ra giả, chỉ vì lúc trước Hồng Dạ ngông cuồng ngoan lệ cỡ nào đến Bồ Đào mà cũng còn nhớ như in, hơn nữa con người ta khi bị lòng tham làm mờ hai mắt, cũng thể phân biệt được đúng sai, phải trái.

      Tóm lại, trong xe ngựa này, Hồng Dạ là người thứ nhất, Thượng Quan Kinh Hồng là người thứ hai trở thành cái đinh trong mắt người võ lâm trung nguyên.

      Vì thế phiền phức thi nhau kéo đến.

      Khi đến biên quan, xe ngựa phải qua kiểm soát của binh lính thủ thành.

      Vì lúc này giang hồ nổi lên phong ba bão táp, triều đình cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa đây là trọng địa nơi biên quan, càng phải tăng cường kiểm soát cẩn thận.

      Tuy việc Quý Tử Thiến sắp kế nhiệm địa vị Giáo chủ Ma giáo chưa ai biết, nhưng Hồng Dạ lại biết hành trình của Quý Tử Thiến. Hồng Dạ biết, đương nhiên tiểu Tiêu biết, càng biết nguyên nhân Hồng Dạ muốn thoát ly khỏi Thiên Sơn Tam môn, cũng đoán được, Hồng Dạ bị trọng thương như vậy, nhất định là chạy tìm tình nhân trong mộng của mình là Bồ Đào.

      Nếu Hồng Dạ cương quyết thoát ly khỏi Thiên Sơn Tam môn, có đả thương hay giết chết Hồng Dạ cũng vô dụng, thế nên tiểu Tiêu mới lợi dụng việc thả Hồng Dạ để mượn tay người ngoài diệt trừ luôn Quý Tử Thiến. Vì thế, tiểu Tiêu mới hào phóng tung tin tức Hồng Dạ biên quan ra ngoài.

      Lúc xe ngựa của Bồ Đào đến biên quan, nơi này vốn ngày thường hoang vắng lặng lẽ nay chợt trở nên đông đúc bất thường.

      Dường như tất cả các bang phái, môn hội, gia tộc trong võ lâm đều phái người đến Thiên Tuyết quan này rình sẵn.

      Mà triều đình tra xét rất kỹ từng xe.

      Nên trước cổng Thiên Tuyết quan, hàng đoàn xe ngựa ùn tắc nghiêm trọng.

      đại đội xe ngựa dài dừng lại xếp hàng tại cổng, đám người Bồ Đào cũng ngoại lệ, phải xuống xe cho binh lính kiểm tra.

      Vì thế Hồng Dạ vừa xuất , thân hồng y chói lọi vô cùng, dưới ánh mặt trời sáng lạn, mái tóc nâu đỏ của lấp lánh ánh kim, nhất thời rước lấy tiếng thét chói tai của người biết trong môn phái nào đó.

      Bồ Đào vừa ló đầu ra khỏi xe liền nghe có người la lớn “Mau nhìn kìa! Người đó có phải là Hồng Dạ đại náo Đại hội võ lâm hay !?”

      “Còn mái tóc kia?! lẽ là Quý Tử Phong?”

      Quý Tử Thiến trợn tròn mắt.

      Bồ Đào lập tức quay đầu cả giận là hai người các ngươi quá gây chú ý mà, giờ nổi danh rồi đó!?”

      Dứt lời liền giữ chặt hai người nhanh chóng trở lại xe ngựa, lão xa phu cũng lanh trí đẩy binh lính ra, vội vã quay đầu xe ngựa lại, chạy khỏi hàng ngũ xe ngựa xếp hàng.

      Đương nhiên phía sau ít xe ngựa đuổi theo.

      Xa phu cũng dám trở về biên quan gần nhất là Thanh Vân trấn, sợ ở đó càng có nhiều người rượt theo.

      Vì thế trực tiếp điều khiển xe ngựa chạy vào rừng.

      Đường nên rất xóc nảy, Bồ Đào nhíu mày ôm bụng, cả giận “Đợi trốn xong trở về thị trấn mua ngay hai cái áo choàng, trùm kín che hết gương mặt mỹ lệ như trăng rằm và mái tóc rực rỡ sắc màu này của hai người các ngươi !”

      Quý Tử Thiến cười khổ, Hồng Dạ ôm bàn tay tàn phế có chút thất thần.

      Vì ngựa chạy cuống cuồng cả lên, nên xe lại chấn động mạnh, Bồ Đào tức giận nên ngồi vững, thân hình trượt xuống, đụng phải cái bàn , tuy hai tay bảo vệ bụng nhưng vẫn bị đè trúng chân.

      Kêu thảm thiết lên tiếng, hạ thân bắt đầu chảy máu ra ướt sũng.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 51: GẶP LẠI
      Lúc ấy Bồ Đào chỉ còn lại ý niệm trong đầu, nếu bảo bảo xảy ra chuyện gì, nàng cũng muốn sống nữa.

      Càng sợ hãi, bụng càng quặn đau lên, Quý Tử Thiến vội vàng chạy lại ôm lấy Bồ Đào, Hồng Dạ lo lắng nhìn thoáng qua, lanh trí đẩy ra bức màn ở cửa xe, ổn!”

      Bồ Đào nằm trong lòng Quý Tử Thiến, đau đớn đến mức phải thở gấp, hai bàn tay siết chặt lại, tốt xấu gì cũng là bụng bị chấn động chứ phải đầu óc, nàng ràng nghe được thanh khác lạ ngoài xe ngựa.

      “Có người phục kích!”

      Hồng Dạ vén màn lên mở cửa xe ra, quả nhiên xa phu chết, người xa phu còn lại vì quá sợ hãi nên điều khiển xe chạy lung tung nháo nhào cả lên.

      Từ Thiên Tuyết quan đường đuổi tới nơi này, phía sau hơn mấy chục chiếc xe ngựa đuổi theo, lúc vừa rồi xe Bồ Đào chấn động, dường như tất cả các xe ngựa đều ngừng lại.

      “Dừng lại!!”

      Quý Tử Thiến kêu lên, xa phu lại như nghe thấy, hốt hoảng ra roi thúc ngựa chạy tứ tung, Hồng Dạ cắn cắn môi, xòe cây quạt ra, quạt hất xác người xa phu chết xuống đất, điểm huyệt người xa phu còn lại, Hồng Dạ nhanh chóng phi thân ngồi xuống vị trí xa phu, ngừng ngựa lại.

      Xóc nảy rốt cuộc cũng ngừng lại, Bồ Đào thở dài nhõm hơi, chung quanh vang lên tiếng binh khí va chạm nhau kịch liệt.

      Cơn đau trong bụng dịu chút, Bồ Đào ngồi xuống, đẩy cửa sổ ra, thấy đám hắc y nhân bao vây xung quanh xe ngựa, Hồng Dạ ra sức vũ lộng thanh vũ phiến giao đấu kịch liệt.

      Kiên quyết cho ai đến gần xe ngựa.

      Quý Tử Thiến muốn ra giúp, nhưng lại thể bỏ Bồ Đào lại mình trong tình trạng này được.

      Lúc này Bồ Đào mới nhận ra tất cả xe ngựa rượt theo đều xông đến phục kích xe ngựa của nàng.

      Đám người hắc y nhân biết mai phục tại đây từ khi nào cũng ào đến tranh đoạt hỗn loạn, bọn đệ tử của các đại môn phái bị tổn thương ít.

      tại xe ngựa của nhóm Bồ Đào lọt vào sơn cốc , những xe ngựa rượt theo phía sau giờ đều trống rỗng, toàn bộ người trong xe dốc hết toàn lực xông lên hỗn chiến với đám hắc y nhân và bọn nàng.

      Chỉ có Hồng Dạ còn an ổn ngồi ở đầu xe, tay trái múa may thanh vũ phiến, chiến đấu cũng khá chật vật. Bọn hắc y nhân này như bất kể sống chết mà xông lên vây quanh bọn người Bồ Đào, người sau đạp lên xác người trước mà tràn lên. Về phần võ công chiêu thức, Bồ Đào chỉ cảm thấy hoa cả mắt, theo nàng thấy, Hồng Dạ chiêu thức quái dị, theo lộ số đặc thù của nghề sát thủ là tốc độ sấm sét và ra tay bất ngờ, nhanh, gọn, lẹ, mà đám hắc y nhân này chiêu thức cũng rất cổ quái, vô thanh vô tức, kỳ dị thể diễn tả được.

      Quý Tử Thiến nhíu mi lại, cũng nhận ra những người này thuộc môn phái nào.

      Trong lúc nguy hiểm, chỉ thấy Hồng Dạ chống đỡ nổi tấn công của hai hắc y nhân phía trước mặt phía sau lưng hắc y nhân nữa vung kiếm xông lên.

      Sở trường của Hồng Dạ là ra chiêu đoạt mạng ngay, nhưng dưới tình huống như thế này, ngoại trừ cách dùng thân hình quỷ dị để né tránh, cũng thể nào ngăn lại tấn công từ ba mặt.

      Nhưng vì lo cho an nguy của Bồ Đào ở phía sau, Hồng Dạ cắn răng, cương quyết né tránh, đáng tiếc tay trái linh hoạt bằng tay phải, tuy dùng toàn lực ngăn lại chiêu, nhưng vẫn ngăn được những chiêu tiếp theo. Bồ Đào ở xe thấy , khỏi sợ hãi bật hét lên.

      “Hồng Dạ!!”

      Ba! Ba! Ba ba!

      Trong lúc nguy hiểm, biết từ nơi nào bay tới ám khí đánh gãy binh khí tấn công của ba tên hắc y nhân.

      Hồng Dạ sợ đến mức nuốt vội ngụm khí, nhìn lại thấy ân nhân cứu mạng mình là mỹ nhân phi thân xuống từ ngọn cây.

      Đôi mắt phượng mị hoặc khôn cùng, đuôi mắt hơi xếch lên, mái tóc bới cao lên, dùng dây cột tóc màu tím buộc chặt lại, trước mặt là hai lọn tóc rất dài bạc trắng phất phơ trong gió, Bồ Đào tinh mắt, liếc cái nhận ra người mới đến.

      “Vực Tuyết?”

      Người mới đến liếc mắt nhìn Bồ Đào cái, nhanh chóng xử lý những hắc y nhân bao vây xung quanh. Còn đa số hắc y nhân khác bận giao đấu với người của các đại môn phái. Bọn hắc y nhân bao vây vòng gần xe ngựa của Bồ Đào nhất bị Vực Tuyết dùng loại ám khí lấy mạng trong nháy mắt, số còn lại lui ra phía sau, đứng cách đó xa, nhưng dám tiến lên tấn công nữa.

      “Tuyết ca ca!”

      Quý Tử Thiến kinh hỉ hô to.

      “…… Tại hạ Hộ pháp Ma giáo Vực Tuyết, đến tiếp ứng Giáo chủ, khiến Giáo chủ phải kinh hãi rồi……”

      “A……”

      Hồng Dạ còn ngồi ở vị trí xa phu, há miệng, tràn đầy kinh ngạc nhìn người quỳ mặt đất, đúng là trong Giang hồ thất đại mỹ nhân, Hộ pháp Ma giáo Vực Tuyết.

      Vực Tuyết nhanh chóng đứng dậy, cười với Quý Tử Thiến còn trong xe “Ít nhất cũng phải gọi ta tiếng Tuyết thúc thúc chứ, phụ thân của ngươi giao ngươi cho ta chiếu cố, ngươi thể bị thương a…Vốn tất cả mọi người đều chờ ngươi ở trong thôn trấn, nhưng ta lo lắng mới đến biên quan tìm trước, ngờ quả gặp được ngươi……”

      Hồng Dạ cảnh giác nhìn đám hắc y nhân bao vây xung quanh, thấp giọng “Những người này……”

      “Những người này……chắc hẳn là tử sĩ của Thuấn Ảnh giáo……”

      Vực Tuyết nhíu mày nhìn thi thể mặt đất .

      “Thuấn Ảnh giáo?”

      “Trước chạy khỏi nơi này , về rồi sau.” Vực Tuyết nắn vuốt ngón tay, biết trong đầu ngón tay chứa bao nhiêu ám khí, bá đạo y như thanh vũ phiến của Hồng Dạ.

      Chính vào lúc này, Bồ Đào bỗng nhiên nhìn thấy đám tử sĩ vây quanh vội vàng lùi ra xa như thủy triều rút vậy.

      Tựa hồ có chuyện gì đó sắp xảy ra.

      Trong khoảnh khắc Vực Tuyết quay đầu lại, Hồng Dạ như phát ra chuyện gì rất khủng khiếp, chỉ thét lên chói tai, nhanh chóng nhào lại bắt lấy Bồ Đào dùng hết sức ném ra khỏi xe.

      Bồ Đào kịp phản ứng, trơ mắt bị túm lấy ném ra khỏi xe ngựa, bay lên trời, nếu lúc này ngã xuống đất, chắc chắn mất bảo bảo! Nghĩ thế nên khỏi khẩn trương chấn động hai tay, lúc thân thể rơi xuống đất vội ra sức bắt lấy cành trúc xanh, dập dềnh lay động lúc cũng ngừng lại được cây, bàn tay bị thân trúc ma sát chảy cả máu.

      Còn mơ mơ hồ hồ chưa kịp hồi thần, bên tai nghe thấy tiếng nổ long trời lở đất!

      Toàn bộ xe ngựa và sơn cốc trước mắt đều chìm trong biển lửa.

      ra là lôi hỏa đạn!!

      Hai mươi bốn phát lôi hỏa đạn nhằm vào xe ngựa của Bồ Đào mà đánh, trong nháy mắt từng đốm lửa từ trời giáng xuống như sấm sét, lúc rơi xuống đất nổ tung tạo thành những ánh ngân quang tàn nhẫn chói mắt.

      Xe ngựa vỡ vụn thành nhiều mảnh , tử thi vương vãi khắp nơi, bụi đất bốc lên mờ mịt đầy trời.

      Nhất thời như nhấn chìm lấy Bồ Đào.

      Gắt gao bấu chặt cành trúc, chung quanh Bồ Đào tràn ngập khói bụi.

      Chết sống gì nàng cũng được buông tay, phải giữ chặt cành trúc, giữ chặt bảo bảo.

      Bồ Đào trong làn khói bụi tung bay mịt mù nheo mắt lại, thấy Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đầy người thương tích cố mở đường máu xông tới phía nàng, lại bị Vực Tuyết bắt lấy cánh tay, dùng khinh công bay ra khỏi trường.

      Đinh tai nhức óc, Bồ Đào muốn há miệng kêu lên, lại bị hớp phải ngụm tro bụi.

      Hơi nóng phà vào mặt, còn có tiếng kêu la thảm thiết của những người bị thương xung quanh.

      là địa ngục chốn nhân gian.

      Lúc này Bồ Đào mới ý thức được là Hồng Dạ phát ra giáo chúng Thuấn Ảnh giáo phát hỏa lôi, kịp thoát thân, chỉ liều mạng ném nàng ra khỏi chỗ nguy hiểm trước.

      Nàng thấy Quý Tử Thiến và Hồng Dạ đều được Vực Tuyết mang , chạy trối chết.

      Bọn họ sao cả……

      sao là tốt rồi……

      Qua khe hở trong đám bụi, Bồ Đào thấy trận hỏa lôi mới lại bắt đầu nện xuống, đợt hơi nóng mạnh mẽ tràn lại, Bồ Đào rốt cuộc còn sức nắm lấy thân trúc nữa, trượt tay buông xuống, thân hình như chiếc lá khô bị cuốn trong gió.

      Màn đêm nhất thời ụp đến, Bồ Đào bất tỉnh nhân , nhưng vẫn quên vòng tay ôm chặt lấy bảo bảo trong bụng.

      Nàng chết rồi sao?

      Khoảnh khắc cuối cùng đó, trong đầu Bồ Đào chỉ nghĩ đến……

      phải là sư phụ, phải Quý Tử Thiến, cũng phải là Hồng Dạ.

      Mà là bảo bảo trong bụng nàng.

      ———————————-

      Bồ Đào thề nàng tuyệt ngờ mình còn có thể tỉnh lại lần nữa.

      ngờ mình còn có thể nằm trong căn phòng rộng rãi, sạch , tố nhã như vậy.

      ngờ còn có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ.

      ngờ còn có thể ngửi được mùi hoa.

      ngờ còn có thể được nằm chiếc giường lớn mềm mại, êm ái, mặc chiếc áo ngủ bằng gấm thoải mái.

      Càng ngờ còn có người ngồi ở đầu giường.

      người mà nàng nhớ nhung lâu lắm rồi……

      “Sư phụ……”

      “Bồ Đào!”

      là Thượng Quan Khâm!!

      Bồ Đào quá kích động lại hôn mê tiếp.

      Lúc tỉnh lại lần thứ hai ngoài trời tối.

      Thượng Quan Khâm vẫn còn ngồi ở đầu giường, thần sắc khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.

      Thấy Bồ Đào mở mắt dậy, mới nhàng thở ra, cầm chặt tay của Bồ Đào.

      Bàn tay ấm áp, vân da ràng, còn mang theo hương hoa nghịch lúc sáng sớm.

      Bồ Đào kéo tay qua, đặt lên mặt của mình, khóe mắt rơi lệ, giọt nước mắt long lanh no tròn lăn bàn tay của , như thấm vào da thịt của .

      “Sư phụ……”

      “Ừ.”

      “Sư phụ, sư phụ, sư phụ……”

      “Ừ??”

      là ngươi sao……”

      Thượng Quan Khâm xoay tay lại, trực tiếp nâng Bồ Đào dậy, ôm vào trong lòng, gì cả.

      Bồ Đào vốn ảo tưởng vô số tình tiết xảy ra lúc gặp lại sư phụ, nhưng rốt cuộc chỉ vùi đầu vào lòng sư phụ trong bầu khí tĩnh lặng.

      “Sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ, sư phụ……”

      “Chuyện gì?”

      “Ta phải giải……”

      Thượng Quan Khâm nhăn mày, lật đật buông Bồ Đào ra, ngừng chút rồi “Để ta gọi người đỡ ngươi ……”

      “Quả nhiên đúng là sư phụ……”

      Phản ứng này, chính là của !

      Nơi này phải là thiên đường gì cả.

      ra từng chết qua lần, lại còn có thể có giấc mộng hạnh phúc như vậy……

      “Đừng ngẩn người……”

      Thượng Quan Khâm mỉm cười nựng mặt Bồ Đào, xoa xoa nắn nắn đến khi mặt nàng muốn biến dạng luôn.

      “Là ta, tiểu Bồ Đào vô lương tâm, vừa gặp lại ta muốn dọa ta rồi……mao phòng hả? Ngươi hôn mê ngủ suốt hai ngày, lúc sư phụ mới gặp lại ngươi còn kích động đến muốn khóc nữa……”

      Sư phụ cũng khóc……

      Bồ Đào ngây ngô cười.

      Đột nhiên ngừng lại.

      Nàng nhớ là mình rơi xuống……

      Vậy lúc đó, bảo bảo bị……

      Run rẩy, Bồ Đào sờ sờ bụng……

      Bụng……

      Bụng……………………

      Bụng………………………………………………

      ……………dường như vẫn còn lớn………………

      “Hài tử sao cả…… Ngươi bị động thai……”

      Thượng Quan Khâm thản nhiên cười .

      “Ngươi chỉ phản ứng như vậy thôi sao?” Bồ Đào giận “Đó là bảo bảo của ngươi mà!”

      “A!?”

      Thượng Quan Khâm giật mình, lăng lăng ngẩn người ra nhìn Bồ Đào, rốt cuộc mới có chút phản ứng, ngơ ngác “Bảo bảo của ta?”

      “Vậy chứ ngươi tưởng là của ai?”

      Bồ Đào quệt khóe mắt ướt mem, quơ nắm tay lên “Đừng quên ngươi chính là người của ta a!”

      Thượng Quan Khâm vẫn hề thay đổi, giống y hệt như trước kia.

      Áo trắng, tóc đen, thơm ngát, khí chất như tiên tử.

      Nhưng kích động ôm nàng như Bồ Đào tưởng tượng.

      Đáng lý ra, Thượng Quan Khâm phải lập tức ôm chặt Bồ Đào, hô to “Ta sắp được làm cha!?”

      Nhưng Thượng Quan Khâm vẫn nhíu mày, biết suy nghĩ rối rắm cái gì, càng nhíu càng sâu, rốt cuộc cũng nhúc nhích, phủ phục xuống, nhàng vòng tay ôm bụng Bồ Đào, dán hai má lên cái bụng tròn vo của nàng.

      “Nơi này có bảo bảo?”

      “Ừ.”

      nghĩ đến cả người đau đớn, vết thương lớn đầy thân thể, nghĩ xem tại sao sư phụ lại tìm được nàng, tại sao nàng được đưa đến nơi này.

      nghĩ đến sư phụ mất tích lâu như vậy ở đâu.

      nghĩ đến nơi này là nơi nào.

      Ánh trăng rọi vào cửa sổ, hòa tan trong ánh nến nhu hòa.

      Bồ Đào ôm vị bạch y nam tử phiêu dật xuất trần nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường, Thượng Quan Khâm toàn thân sa lụa trắng như tuyết. Hai người ôm nhau lẳng lặng nghe nhịp đập trong bụng nàng.

      Lúc này Bồ Đào mới biết cái gì gọi là hạnh phúc.

      Đây là cảnh tượng hạnh phúc nhất thế gian này.

      Nhưng rốt cuộc Thượng Quan Khâm cũng chỉ là nam tử bình thường, thân hình càng lúc càng run rẩy kích động, cuối cùng reo lên “Ta sắp được làm cha!”

      “Ừ.”

      Bồ Đào vuốt tóc Thượng Quan Khâm, uổng công ngày gội hai lần, tóc luôn có mùi thơm .

      “Vậy đặt tên con là gì……?”

      “……”

      Bồ Đào ngừng tay lại lát, cẩn thận “Thượng Quan…… Quý Bảo……”

      “Thượng Quan Quý Bảo?”

      Thượng Quan Khâm nhíu nhíu mi, lại ôm Bồ Đào càng chặt, lấy hai má cọ cọ lên bụng Bồ Đào, còn hôn lên đó cái.

      ổn thôi…… Ta thay tả cho bảo bảo……”

      “Hì hì!”

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 52: NGỌT NGÀO

      “Tình cảm của ngươi vẫn rắc rối như vậy sao?”

      “Còn nữa……”

      “Hả?”

      “Tên này quái……”

      “Ặc……”

      Bồ Đào khắc cũng dám buông tay Thượng Quan Khâm ra, sợ đây chỉ là giấc mộng, hễ buông lỏng tay tỉnh lại.

      “Sư phụ……”

      “Gì?”

      “Ngươi ôm ta chút.”

      “A?”

      “Ta phải nằm mơ chứ?”

      Thượng Quan Khâm ngẩng đầu lên, sờ sờ hai má Bồ Đào, cười phải mới vừa bẹo má ngươi sao……”

      Bồ Đào giật mình, đột nhiên nhào vào lòng Thượng Quan Khâm, oa tiếng thất thanh khóc rống lên.

      “Được rồi, được rồi…… Ngươi cũng sắp mười sáu tuổi rồi, sắp làm mẹ rồi, đừng khóc nữa……”

      Thân hình Thượng Quan Khâm cứng ngắc, biết phải dỗ dành nữ nhân như thế nào, vì thế chỉ biết vỗ vỗ lên vai của Bồ Đào.

      “Ô ô ô ô ô ô ô……”

      “Ngươi bị lôi hỏa đạn chấn động, rất nhiều chỗ bị thương, phải thay thuốc.”

      “Ô ô ô ô ô ô ô ô ô……”

      “Đại phu , bảo bảo của ta thai vị được tốt lắm, sau này thể bị kinh động nữa, nên ta tạm thời bế kinh mạch của ngươi lại, trước khi sinh được động võ.”

      “Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô……”

      “Được rồi, đừng khóc nữa mà……”

      “Ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô ô……”

      ——————–

      Khóc riết đến nửa đêm khiến Thượng Quan Khâm cũng muốn khóc theo, lúc này Bồ Đào mới hít hít mũi chui vào mền.

      Chuẩn bị ngủ.

      nửa tỉnh nửa mê, bị Thượng Quan Khâm lay dậy, giọng “Rửa chân rồi hẵng ngủ.”

      rửa!”

      Bồ Đào bừa bãi quen thói, lâu rồi ai quy định nàng mỗi ngày phải tắm rửa hai lần, hơn nữa khoảng thời gian dưỡng thai tại Vân Hầu gia phủ quả thực mới chính là ở dơ như heo. Đừng rửa chân, Bồ Đào ăn uống ngủ nghĩ gì cũng ở giường, cả ngày ôm đống sách thương phong bại tục mà Hồng Dạ đem đến nghiên cứu đến thiên hôn địa ám.

      tại cả người nàng đều đau nhức, khóc lóc quá nhiều, ủy khuất quá nhiều, hưng phấn quá nhiều, nên vô cùng mệt mỏi rã rời.

      Cả người toàn thân cao thấp nhiều vết thương, trong lòng bàn tay bị xước còn băng bó, lúc vừa rồi vuốt tóc Thượng Quan Khâm thấy đau, giờ mới cảm thấy xót tận tim gan, giờ Bồ Đào chỉ muốn ngủ, chút khí lực cũng có.

      Ngã người xuống lại, vết xỏ lỗ tai còn chưa lành, chạm lên cái gối đầu cũng gây đau nhức.

      Bồ Đào tung mền ra, nhưng chịu đứng lên rửa chân, lại gắt gao nắm chặt tay Thượng Quan Khâm buông.

      Thượng Quan Khâm cũng lên tiếng, Bồ Đào rất nhanh liền ngủ gục, lúc mơ mơ hồ hồ tay bị gỡ ra, sau đó cảm thấy chân mình được chà xát, cảm giác ấm nong nóng, nửa tỉnh nửa mê bừng tỉnh lại, phát ra là Thượng Quan Khâm rửa chân cho nàng!?

      Bồ Đào tỉnh dậy, chưa kịp mở mắt, thân hình ngồi dậy trước, đúng lúc Thượng Quan Khâm vừa lau khô chân cho nàng, đem khăn bỏ vào trong thau nước, thấy Bồ Đào đột nhiên ngồi bật dậy như cương thi, khỏi cười khẽ “Gì vậy? Đánh thức ngươi sao?”

      “Sư phụ……”

      Bồ Đào thành khẩn “Ngươi còn nhớ ở Đại hội võ lâm ngươi với ta những gì hay ?”

      cái gì?”

      “Ngươi ……”Bồ Đào, ngươi có thể ở ngay lôi đài của đại hội võ lâm mà phân tâm vì ta, Thượng Quan Khâm ta chết cũng tiếc”…….”

      “Ừ?”

      “Sư phụ, ta cho ngươi biết……”

      Bồ Đào nghiêm túc người khiết phích như ngươi mà rửa chân cho ta như thế này…… Thượng Quan Bồ Đào ta có chết cũng tiếc!”

      Thượng Quan Khâm bật cười, điểm ngón tay lên đầu Bồ Đào “Ngươi mau ngủ !”

      Bồ Đào bắt lấy bàn tay kia của để lên hai má mình cọ cọ, Thượng Quan Khâm thấy sợi dây cột tóc dính máu cổ tay nàng.

      Ánh mắt chợt dịu dàng như nước, kéo tay Bồ Đào qua hôn cái lên sợi dây cột tóc kia.

      “Nửa năm nay, ta nhớ ngươi muốn phát điên, rồi lại dám gặp ngươi, dùng đủ mọi cách, cuối cùng cũng có thể gặp lại ngươi…… Bồ Đào…… Chúng ta giống như trước kia, đừng rời xa nhau nữa, có được ?”

      đêm này, Bồ Đào hạnh phúc ngủ ngon.

      Nàng mơ thấy Thượng Quan Tuyết.

      Tiểu nha đầu kia, cao cao hứng hứng mặc bộ xiêm y giống hệt như năm đó.

      Màu đỏ rực chói lọi.

      Phủ tấm khăn đỏ đầu, khua chiêng gõ trống ngồi vào kiệu hoa, thổi cặp nến long phượng, nghiêng nghiêng đầu.

      Lúc bái đường, Bồ Đào cũng ở đó.

      Nàng cũng là nữ nhân, khi đó cũng nổi lòng hâm mộ, hoặc đúng ra là ghen tị, Bồ Đào vẫn còn nhớ .

      ngờ đêm nay lại mơ thấy.

      Mơ thấy Thượng Quan Tuyết và Mộ Dung Thân Phi uống rượu giao bôi.

      Cạnh bên có người “Uống xong ly rượu giao bôi, về sau chính là uyên ương đồng mệnh, ai có thể chia rẽ được.”

      Trong mộng Bồ Đào ngẩng đầu lên, thấy người chính là sư phụ đứng cạnh mình.

      buồn bực, bỗng nhiên phát tay nàng và tay của sư phụ bị sợi dây cột tóc kia cột vào nhau.

      Trong mộng Thượng Quan Khâm cười cười như vị tiên tử, kéo cổ tay hai người lên, hôn cái lên sợi dây cột tóc, “Ta có rượu giao bôi, nhưng ngươi xem, chúng ta được ở bên nhau, bao giờ chia lìa nữa……”

      Bồ Đào lập tức giật mình tỉnh dậy.

      Chớp chớp mắt, phát trời sáng.

      bàn dọn sẵn cháo trắng nóng hôi hổi.

      thau nước ấm rửa mặt cũng được chuẩn bị chu đáo đặt kế bên.

      Thượng Quan Khâm ngồi bên cửa sổ, áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, ánh nắng ban mai như tỏa sáng xung quanh .

      dường như phát ra Bồ Đào tỉnh lại, chỉ lăng lăng ngẩn người nhìn bụi hoa ngoài cửa sổ, lầm bầm cái gì đó.

      Bồ Đào dám cử động, vểnh tai lên nghe.

      Chỉ nghe thấy Thượng Quan Khâm lầm bầm lầu bầu “Ta…… Ta khiết phích…… sao?”

      Bồ Đào rốt cuộc nhịn được phì cười, Thượng Quan Khâm lập tức quay đầu lại, thần sắc có chút lúng túng.

      ——————–

      Những ngày tháng trôi qua hết sức an bình.

      Nơi đây như thế ngoại đào nguyên, chỉ cần được ở cạnh sư phụ, Bồ Đào cũng quan tâm đây là đâu.

      Mấy ngày nay Bồ Đào cũng chưa ra khỏi căn phòng này, dù sao có Thượng Quan Khâm bên cạnh, lại có sách để sẵn ở đầu giường cho nàng giải buồn.

      Thượng Quan Khâm cũng rất ít khi ra ngoài, nếu có cũng trở về rất nhanh.

      Lúc trở về luôn mang theo vài bộ trang phục trắng, nếu tắm rửa thay xiêm y cũng chuẩn bị dọn cơm tối.

      Còn Bồ Đào vừa xoa bụng vừa tựa bên đầu giường đọc sách.

      Thượng Quan Khâm ngồi cạnh cái bàn, cắm cúi may tả lót……

      Đảo mắt bụng nàng được sáu tháng.

      Bồ Đào gần đây liên tiếp nằm thấy mộng xuân, nên bắt đầu hễ nhìn thấy cái bóng trắng như tuyết của sư phụ trước mắt là chảy nước miếng.

      Nhưng Thượng Quan Khâm lại tựa hồ chỉ chăm chú vào chuyện may tả lót.

      bàn chồng tả lót xếp cao cả thước.

      Vì thế Thượng Quan Khâm lại chuyển lòng nhiệt tình may tả lót thành may quần áo cho bảo bảo.

      Bồ Đào đọc sách nhưng chữ nào.

      Lăn qua lộn lại giường.

      Thấy Thượng Quan Khâm vẫn còn chăm chú may vá.

      Trong lòng khỏi giận thầm nghĩ, sư phụ cũng được hai mươi lăm tuổi rồi, bắt đầu trưởng thành lúc mười lăm tuổi, giờ qua khỏi độ tuổi hai mươi rồi, cho dù có già nhưng sao có thể nhịn lâu như vậy chứ?

      Cuối cùng khỏi cả giận kêu lên “Sư phụ!”

      “Gì?”

      lẽ mị lực hấp dẫn của ta còn bằng cái tả lót?”

      Thượng Quan Khâm chấn động mạnh, kim trượt đâm vào đầu ngón tay, vội đút ngón tay vào trong miệng mút lấy, động tác này càng kích thích ý đồ mờ ám trong đầu Bồ Đào.

      Bồ Đào mở vạt áo ra, tựa vào đầu giường cố tình biểu diễn tư thế vô cùng mị hoặc quyến rũ mà nàng tự nghĩ ra, nũng nịu kiều gọi. “Sư phụ~~~~~~ đến đây thôi~~~~~~~~~~~~~”

      Thượng Quan Khâm bị Bồ Đào như vậy làm cho hoảng sợ, liếc mắt cái ngắm cái bụng to đùng của nàng, thoáng do dự chút, rốt cuộc “Muốn sao?”

      “Vô nghĩa!”

      Bồ Đào bưng cái bụng bò xuống giường, chân trần bước tới, trực tiếp ngồi lên đùi Thượng Quan Khâm, đợi kịp phản ứng, liền hôn xuống môi .

      Môi răng quấn quít, triền miên cả nửa ngày, rốt cuộc chỗ đó của Thượng Quan Khâm cũng thể có biến hóa, Bồ Đào cố ý cọ xát, cuối cùng Thượng Quan Khâm hơi thở hỗn loạn, đẩy vai Bồ Đào ra, hổn hển “Sao được, đừng làm bảo bảo bị thương. Ngày mai ta hỏi đại phu .”

      Bồ Đào dục vọng nổi lên, sắc mặt đỏ ửng, nhưng vừa nghe đến bảo bảo, liền trấn tĩnh tinh thần lại.

      Gật gật đầu, . “Nơi này chu đáo, người hầu, đại phu gì cũng có đủ. Sư phụ, ta tìm ngươi lâu như vậy, ngươi trốn ở đây sao?”

      Thượng Quan Khâm chưa bao giờ đề cập đến nơi này là nơi nào, làm sao tìm được Bồ Đào, vì thế Bồ Đào nghĩ là Thượng Quan Khâm cố ý giấu diếm. Nhưng kết quả là Thượng Quan Khâm vẻ mặt tỏ ý ràng, ta bởi vì ngươi hỏi.

      Thế nên Thượng Quan Khâm hề nghĩ ngợi gì liền sảng khoái “Nơi này? Ở đây là tổng đàn của Thuấn Ảnh giáo a.”

      Bồ Đào nhất thời trầm mặc.

      Thượng Quan Khâm khỏi nghi ngờ “Sao vậy?”

      “Tại sao ngươi lại ở đây?!”

      “Ngươi còn hỏi, ngươi bỏ ta lại mình ở Thượng Quan gia rồi chạy , ta thương thế đỡ chút liền chạy ra ngoài tìm ngươi, kết quả là được vài ngày, trùng hợp cứu được người tóc bạc. với ta Thượng Quan gia bị diệt môn, những người còn sống biết chạy trốn nơi nào. Tức trong lòng ta trống rỗng, bị thương nặng lại tìm được ngươi. Lúc đó ta và đều bị thương, vì thế nương tựa nhau chạy trốn, đợi kẻ thù của bỏ rồi, mang ta đến đây, giúp ta thăm dò nơi ngươi thất lạc, nhất định mang ngươi về cho ta……”

      Ngừng chút, Thượng Quan Khâm khẽ cười “Từ khi đến đây, tuyên bố với giáo chúng ta là Phó giáo chủ, lại để ta ở lại đây dưỡng thương, ta mấy tháng cũng gặp được lần, nhưng cho ta dược liệu trị vết thương nơi phổi, nếu ngươi cũng còn có thể gặp lại sư phụ nữa……”

      “Sư phụ……”

      Bồ Đào tựa đầu lên vai Thượng Quan Khâm, chỉ cần nhắc đến lần đó nàng bỏ lại mình, Bồ Đào ngoại trừ áy náy, thể nghe vô chuyện gì khác.

      “Dù sao cứu ta mạng, ta cũng cứu , chỉ là lúc ta muốn rời khỏi nơi đây lại tìm thấy , đệ tử của , nhắn lại cho ta, biết hành tung của ngươi, rất nhanh mang ngươi về……”

      “Vì thế ngươi vẫn đợi ở đây?”

      Bồ Đào “Sư phụ, ngươi ngốc!?”

      “Hễ gặp được ngươi, ta đâu còn thông minh nữa……”

      Bàn tay Bồ Đào tiến vào trong vạt áo của Thượng Quan Khâm, sờ lên vết sẹo đó.

      Bồ Đào đột nhiên nhớ tới Hồng Dạ, cái gối đầu bảo bối của nhất định bị thiêu hủy cùng với chiếc xe ngựa……

      “Mặc kệ! Sư phụ ngươi mau tìm đại phu nhanh lên ! Ta muốn ngươi ôm ta, ôm ta, ôm ta!”

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 53: DỊ BIẾN
      Bồ Đào cũng phải loại nữ nhân phóng đãng, kể từ lần đầu tiên trải qua chuyện tình dục cho đến nay hơn cả năm rồi, nàng cũng chỉ cùng Thượng Quan Khâm làm qua có ba, bốn lần.

      Nhưng biết vì sao.

      Bụng càng lớn số lần nàng nằm thấy mộng xuân càng nhiều, mỗi lần tỉnh lại đều xúc động ham muốn dâng trào.

      Nàng vô cùng nhớ mấy cuốn sách bảo bối kia.

      Sau đó lại nhìn thấy Thượng Quan Khâm thân áo trắng dựa vào cửa sổ lật tự điển.

      Mái tóc bay bay trong gió.

      Phong dật xuất trần.

      Như thường lệ Bồ Đào ai oán thở dài tiếng.

      Gọi “Sư phụ.”

      Thượng Quan Khâm ngước đầu lên, khẽ mỉm cười, hỏi “Ngươi xem, nếu sinh ra nữ nhân, đặt tên là gì hay?”

      “Kêu Thượng Quan Xuân là được rồi.”

      Bồ Đào có chút hờn dỗi.

      Thượng Quan Khâm giật mình.

      ra hôm đó xảy ra hai chuyện.

      Chuyện thứ nhất là việc Bồ Đào bắt Thượng Quan Khâm mời đại phu về.

      Vị đại phu kia là nữ nhân gần bốn mươi tuổi, cũng là giáo chúng của Thuấn Ảnh giáo, thân áo bào trắng, cổ tay áo cũng thêu ngọn lửa đỏ bốc cháy như những người khác trong giáo.

      Đương nhiên, sau khi Thượng Quan Khâm dùng lời lẽ hàm súc nhất biểu đạt ý tứ ràng, đại phu như vầy.

      “Từ tháng thứ ba, thứ tư đến tháng thứ bảy cũng có vấn đề gì, nhưng phải chú ý đến tư thế, đừng đè lên hài tử. Nhưng mà thai vị của phu nhân tốt lắm, tuy dám là sinh khó, nhưng trước đây từng có lần suýt bị sảy thai …..”

      “Ta đợi.” Thượng Quan Khâm lập tức cắt lời đại phu.

      “A, ý của thuộc hạ là……chỉ cần để ý chút…… sao……”

      làm. Bảo bảo là quan trọng nhất. Có phải hay ?”

      Thượng Quan Khâm còn thành khẩn nhìn về phía Bồ Đào, Bồ Đào ngậm miệng lại gì.

      Chuyện thứ hai chính là, cái tên Thượng Quan Quý Bảo này bị Thượng Quan Khâm kiên quyết phủ định, lý do là tên như vậy rất kỳ quái, về sau bảo bảo lớn lên, bị những hài tử đồng trang lứa chọc ghẹo, khi dễ.

      Bồ Đào ngẫm lại thấy cũng phải, lại cảm thấy phụ tình ý, thất hứa với Quý Tử Thiến, vì thế suy nghĩ lát, đổi Quý Bảo thành nhũ danh của bảo bảo.

      “Quý là chỉ mùa – thời gian, ta hy vọng hài tử của chúng ta, mỗi mùa trôi qua đều là bảo bối của chúng ta a.”

      Bồ Đào bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Thượng Quan Khâm, lật đật giải thích.

      Những ngày kế tiếp, Bồ Đào đành tiếp tục nghiêm túc dưỡng thai.

      Cũng hết mắc ói, khẩu vị cũng trở nên tốt hơn, bụng lớn, Bồ Đào cảm thấy mình nặng nề hơn.

      Sau khi Thượng Quan Khâm thất bại biết đến lần thứ mấy, rốt cuộc từ bỏ việc may quần áo cho bảo bảo, chuyển sang cả ngày ôm cuốn tự điển.

      Ngồi bên cửa sổ tìm kiếm tên hay để đặt cho bảo bảo.

      ra nếu là nam hài tử, ta thấy tên Mặc Lâm hay hay.” Ngừng lát, Thượng Quan Khâm khép lại tự điển, .

      Bồ Đào xoay mình, đối diện với Thượng Quan Khâm, “Sư phụ thích là được rồi.”

      “Vậy ngươi có thích ?”

      “Thích.”

      “Còn nếu là nữ hài tử sao?”

      “Sư phụ quyết định là được rồi.”

      “Mặc Tuyết được ?”

      Bồ Đào ngừng chút, đột nhiên nhớ tới Thượng Quan Tuyết.

      “Sư phụ, trước kia ngươi luôn kêu Tuyết nhi, Tuyết nhi, ngươi thích cái tên Tuyết này lắm phải ?”

      “Thích, tên Tuyết nhi ra là do sư phụ đặt……”

      Bồ Đào ngồi xuống giường cái bịch, nhíu mi lại “Sư phụ, hai ta quan hệ đến mức này rồi, có số việc ngươi cần phải cho ta biết.”

      “Ừ?”

      Thượng Quan Khâm tò mò buông cuốn tự điển xuống, mình che giấu nàng chuyện gì.

      “Ngươi và Gia chủ hòa thuận, có phải vì nữ nhân hay ?”

      “Ngươi là nương của Tuyết nhi?”

      “Ngươi từng thích bà ấy, có phải hay ?”

      Bồ Đào gằn từng chữ, nàng theo bản năng thầm cầu nguyện trong lòng sư phụ giờ chỉ có mình nàng.

      Thượng Quan Khâm giật mình, đột nhiên bật cười xì tiếng!

      Bồ Đào nhất thời ngơ ngác.

      “Cười cái gì?”

      “Ai với ngươi vậy? Khổ bà bà? Bà ấy già rồi, thích nhất là tán dóc bậy bạ chơi thôi.”

      “Như vậy……là có ý gì?”

      “Quả ta và Thượng Quan Thanh Khuê hợp với nhau, nhưng mà lý do lại phải bởi vì người nào cả, lúc đó nương của Tuyết nhi lớn hơn Thượng Quan Thanh Khuê sáu tuổi. Bồ Đào, ta phải , ngươi thực ngốc a.”

      “A?”

      “Lúc Tuyết nhi được sinh ra, ta chỉ vừa mới được mười tuổi a!”

      Bồ Đào ngây ngốc, Thượng Quan Khâm còn giơ tay ra ước lượng trong trung, đặc biệt nhấn mạnh “Ừm…… lúc đó ta cũng chỉ mới cao có bây nhiêu đây thôi……”

      “Nhưng mà……nhưng mà……” Bồ Đào lắc lắc đầu, cam lòng thầm nghĩ “Bà bà năm đó ngươi và nương của Tuyết nhi là thanh mai trúc mã, còn bị gia chủ cướp người trong lòng nữa……”

      “Mộ Tuyết đúng là thích ta, còn phải……”

      Sắc mặt Thượng Quan Khâm trầm xuống, ngừng lại tiếp.

      Mắt Bồ Đào sáng ngời, tiếp tục truy vấn “Phải cái gì? Sư phụ ngươi mau lên!”

      Bộ dáng Thượng Quan Khâm như nghĩ đến chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

      Ngón tay nắm cuốn tự điển khẽ run lên.

      “Nữ nhân kia…… thực là…… khi đó ôm Tuyết nhi hỏi ta, đây là khuê nữ của biểu ca ngươi, ngươi xem đặt tên gì nghe hay. Lúc ấy ta luyện kiếm, muốn bị quấy rầy, liền , vậy kêu Tuyết là được rồi, phải ngươi cũng tên Tuyết hay sao, vừa thành cặp, kết quả……”

      Thượng Quan Khâm che nửa khuôn mặt, khóc ra nước mắt “Tình cảnh lúc đó đến giờ ta vẫn còn nhớ …… Nàng ấy tức giận, liền đem tả lót Tuyết nhi mặc rút ra, vứt lên người của ta……kể từ khi đó…… Ta liền bắt đầu có chút……sợ hãi mấy thứ đó……”

      ra nương của Thượng Quan Tuyết lại là đại La Lị – Tuyết, rốt cuộc Bồ Đào cũng biết được nguyên nhân khiến Thượng Quan Khâm trở nên khiết phích cực độ!!!

      ra luyện thành bạch y tiên tử như vậy!!!!

      Sư phụ bảo bối của ta ấy vậy mà có bóng ma tâm lý nghiêm trọng như vậy? thể tha thứ được!!!!

      Bồ Đào quyết định bò xuống giường, an ủi Thượng Quan Khâm hãi hùng đắm chìm trong hồi tưởng.

      Bước qua, nhàng ôm lấy sư phụ, đong đưa, đong đưa, “Sư phụ……yên tâm , về chuyện tả lót, chúng ta có thể thương lượng……”

      “Hả?”

      Thượng Quan Khâm lộ ra ánh mắt như được giải thoát.

      Trong lòng Bồ Đào chuyển động, “Chỉ cần ngươi ôm ta cái, sau khi bảo bảo sinh ra, tả lót trong hai năm, tất cả đều do ta giặt!”

      Thượng Quan Khâm sắc mặt kỳ quái, “Vậy còn lúc ba tuổi sao?”

      Bồ Đào hỏi “Ba tuổi còn đái dầm sao??”

      Thượng Quan Khâm nhíu mày, .

      “Nhưng thời điểm lúc ngươi ba tuổi vẫn còn đái dầm……”

      “Câm miệng!”

      Bồ Đào nhất thời mặt đỏ tai hồng.

      Những lời này của Thượng Quan Khâm cũng để lại bóng ma tâm lý thể xóa bỏ trong lòng Bồ Đào.

      Bắt đầu từ tối hôm đó, Bồ Đào sống chết gì cũng chịu để cho Thượng Quan Khâm giúp đỡ rửa chân, hơn nữa mỗi ngày nàng đều kiên trì tắm rửa hai lần, mới dám tiếp cận bạch y tiên tử.

      ———————-

      Nhàn nhã lâu ngày.

      Kỳ sinh nở càng ngày càng đến gần, Bồ Đào càng ngày càng khẩn trương.

      Kinh mạch của nàng bị Thượng Quan Khâm phong tỏa lại, sử dụng võ công được.

      Rốt cuộc có ngày, Bồ Đào buồn bực “Sư phụ, lâu rồi ta thấy ngươi luyện kiếm, ngươi luyện kiếm cho ta xem được sao?”

      Lúc đó Thượng Quan Khâm lau thanh nhuyễn kiếm của , nghe vậy ngừng lát, rồi lại tiếp tục lau kiếm, tới mới nhớ, thanh kiếm của ngươi đâu?”

      “…………”

      Kiếm…… Ngày đó ở chung với Quý Tử Thiến, phải thay đổi nữ trang, tiện đem kiếm để lại trong xe ngựa…… Nào biết sau đó xe ngựa lại bị vỡ tan thành nhiều mảnh ……

      năm nay, ngươi sống ở đâu?”

      “…………”

      Bồ Đào buồn bực lên tiếng.

      Thượng Quan Khâm dừng lại, ngẩng đầu lên cười “Sao mất hứng vậy? cũng sao, chỉ cần ngươi chịu ủy khuất, ta trách ngươi đâu.”

      có.”

      Bồ Đào cố sang chuyện khác, vô tư hỏi “Sư phụ, trước kia lúc ta tắm rửa, ngươi đều hào phóng ngồi xem, nay tại sao lúc ngươi tắm rửa lại phải chạy sang phòng khác?”

      Thượng Quan Khâm đột nhiên cười.

      Bồ Đào vẫn cười “Hắc hắc…chẳng lẽ có bí mật gì thể ra???”

      Sắc mặt Thượng Quan Khâm bỗng trở nên khó coi vô cùng, Bồ Đào cũng có chút giật mình, nghĩ nhiều năm qua, rất ít khi thấy Thượng Quan Khâm cười, huống hồ vừa rồi nàng cũng chưa có cái gì a……

      “Ta chỉ là…… quen……”

      Thượng Quan Khâm theo bản năng ôm miệng lại, tựa hồ như muốn ho khan, tay nâng lên lại buông xuống, buông xuống lại nâng lên, Bồ Đào ngồi hẳn dậy, nàng cảm thấy sư phụ có chút ổn.

      Hơn nữa là động tác này.

      Từ khi gặp lại.

      Nàng gặp qua động tác này của vài lần rồi.

      Mỗi lần hỏi bị làm sao vậy.

      Thượng Quan Khâm đều chỉ lắc đầu, có gì.

      “Sư phụ, có cần gọi đại phu hay …… Có lẽ thương thế của ngươi còn chưa lành hẳn……”

      sao……”

      Thượng Quan Khâm khoát tay, đứng lên “Chỉ là có chút…… thoải mái…… Ta tự tìm đại phu……ọe!”

      còn chưa dứt lời, ói ra đống máu.

      Lúc ấy Bồ Đào bị dọa đến chết sững.

      Ngồi giường dám nhúc nhích, run rẩy khóc “Sư phụ, ngươi làm sao vậy? Tại sao ngươi……tại sao……”

      Thượng Quan Khâm gục đầu xuống bụm miệng lại, lúc nâng tay lên chỉ thấy trong lòng bàn tay của mình đầy máu.

      khỏi ngẩn người ra, khi nhìn về phía Bồ Đào, cặp con ngươi bỗng trở nên đỏ rực.

      Bồ Đào cảm thấy như mình bị quỷ mị thôi miên, sợ tới mức toàn thân thể động đậy.

      Tựa hồ quên cả hô hấp.

      lâu, lâu sau, đợi cho Thượng Quan Khâm ý thức được mọi việc, ôm nửa khuôn mặt chạy ra ngoài, Bồ Đào mới nhớ tới, ánh mắt đỏ rực quỷ mị này chính là của sư phụ mới vừa hộc máu!!

      “Sư phụ…… Sư phụ……”

      Bồ Đào nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, hướng cửa chạy tới, mới chạy được vài bước, bụng lại đau quặn lên.

      Dựa mình vào cạnh cửa, Bồ Đào ôm bụng đau nhức kịch liệt, rốt cuộc đứng lên nổi.

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      CHƯƠNG 54: GIẤU DIẾM
      Sư phụ a sư phụ……

      Ngươi làm bạn với ta nhiều ngày qua……

      Sao nay lại cố tình bỏ chạy như thế……

      Bồ Đào đau toát mồ hôi lạnh đầm đìa, lăn lộn mặt đất hồi, rốt cuộc thể đối mặt với ……hài tử muốn ra đời ngay vào lúc này……

      Cũng may là ngoài cửa vẫn còn hai vị thị vệ áo trắng.

      Nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Bồ Đào, thấy nàng ôm bụng run rẩy bò mặt đất, bọn họ cuống quít kêu bà mụ sớm được mời sẵn đến trang viện này cách đây tháng.

      ………………………………..

      Quá trình sinh con là kinh tâm động phách, thứ cho tác giả thể diễn tả bằng lời.

      ……………………………….

      Tóm lại, Bồ Đào nửa nằm giường nệm, miệng ngậm khối vải bố.

      Là bà mụ nhét vào miệng cho nàng, nếu nhịn được cắn vào.

      Trong nháy mắt đó Bồ Đào bỗng nhiên thất thần, nhớ đến quyển tiểu thuyết mình đọc qua, trong đó có đoạn tả về cảnh chữa thương gì đó, vị hùng nhịn được đau đớn bèn cắn vào tay của vị mỹ nữ người , để lại hàng dấu răng là minh chứng của tình ……

      Nghĩ nghĩ rồi cười khúc khích, đột nhiên bụng nàng lập tức bị bà mụ thuận thế ấn xuống.

      Lại là cơn đau đến tê tâm liệt phế, chưa kịp cười lập tức chuyển sang kêu la.

      Chuyện sau đó Bồ Đào cũng nhớ nữa.

      Chỉ nhớ là rất đau.

      Miệng bị chèn vải bố, thể thở mạnh, chỉ muốn ói ra, há miệng to để hút lấy khí, lại dùng lực kêu la, bất tri bất giác mặt đều là nước mắt, toàn thân lạnh lẽo, mũi tràn ngập mùi máu, hai tay bị dây thừng cột lại ngừng giãy giụa, cảm thấy trong bụng ngừng quặn lên, bên tai lão bà bà hô, dùng sức! Dùng sức!!……

      Sau đó hài tử được sinh ra.

      Lúc nghe thấy tiếng khóc của hài tử, trong đầu Bồ Đào mơ hồ, thầm nghĩ biết bây giờ là canh mấy, giờ chắc có lẽ có thể ngủ rồi.

      ……dù chết……cũng cam lòng……

      Sư phụ……

      Cũng may sư phụ rồi……

      người đều ướt đẫm mồ hôi, bộ dáng mình chật vật, bẩn loạn như thế này, thể để sư phụ nhìn thấy a.

      Hôn hôn mê mê muốn chìm vào giấc ngủ, bên tai vang lên tiếng ong ong, cuối cùng chỉ nghe thấy tiếng bà mụ chậm rãi “Đừng, đừng ngủ, còn chưa xong đâu……”

      Lúc nàng tỉnh lại, Thượng Quan Khâm trở về.

      Bồ Đào mơ mơ màng màng mở mắt ra, muốn xoay người lại, phát thân thể đau đớn vô cùng dám động, chỉ hừ hừ rên tiếng.

      “Ngươi tỉnh!”

      Lúc này Thượng Quan Khâm mới ngẩng đầu lên, ra ngồi ở đầu giường, từ góc độ chỗ Bồ Đào thoạt nhìn, khí sắc rất tốt, giống như chuyện ói ra máu và hai mắt đỏ rực lên ngày đó chỉ là ảo giác của Bồ Đào.

      Bồ Đào giờ mới phát , ra trong lòng Thượng Quan Khâm còn ôm đứa trẻ trong khăn!

      A ? A!!! Quý Bảo a a!!!

      “Đưa……cho ta ôm……”

      Bồ Đào suy yếu rút tay từ trong mền ra.

      Thượng Quan Khâm càng ôm chặt hơn, nhíu mi, giống như giành với Bồ Đào, “Để ta ôm Mặc Lâm chút nữa .”

      “Mặc Lâm?”

      Nam oa?

      Bồ Đào giật mình, , ! Đưa ta, ta là nương của , ta phải hôn , còn muốn sờ cái cổ của nữa, đưa cho ta, đưa cho ta……”

      Thượng Quan Khâm ngừng chút, cười với Bồ Đào “Chỉ sợ ngươi làm bảo bảo khóc thôi, ngươi là, mới vừa tỉnh dậy mà.”

      Nhìn nhìn ánh mắt cầu mong của Bồ Đào, cười tươi lên rất đẹp, hất hất đầu lên, “Muốn ôm, bên kia còn đứa nữa kìa.”

      Bồ Đào giật mình, tựa đầu chuyển hướng nhìn về phía bên kia, lộ ra khuôn mặt nhắn mũm mĩm, mắt to, hàng mi dài.

      “A?”

      “Là Mặc Tuyết.”

      Thượng Quan Khâm nghịch nghịch tay Mặc Lâm, thần tình vô cùng hạnh phúc.

      Bồ Đào kích động nghịch nghịch khuôn mặt nhắn của Mặc Tuyết, Mặc Tuyết im lặng khẽ mở cái miệng nhắn tròn vo ngọ nguậy rồi ngủ tiếp, giống Mặc Lâm trong lòng Thượng Quan Khâm chảy nước miếng, Thượng Quan Khâm vừa hạnh phúc vừa đau khổ ngừng chùi nước miếng cho Mặc Lâm.

      Mặc Tuyết là rất nhu thuận, dù Bồ Đào có nựng như thế nào cũng đều ngủ mê.

      Bồ Đào rất nhanh cảm thấy mỏi mệt, bảo bảo nằm trước mặt, bảo bảo nằm trong lòng người nàng nhất, cũng ngồi bên cạnh nàng.

      ra đây là hạnh phúc của nữ nhân……

      “Mệt hả? Ngủ , bà mụ ngươi cần nghỉ ngơi nhiều, còn đau ?”

      “Đau……”

      “Qua hai ngày nữa đỡ hơn.”

      “Nhưng ta muốn giải……”

      Nụ cười của Thượng Quan Khâm lập tức héo dần.

      Bồ Đào cười khúc khích “Gạt ngươi thôi, ngờ ta lại sinh đôi…… Ta…… Ta thực tự hào……”

      Thượng Quan Khâm chỉ lo nựng nịu Mặc Lâm, lại dám làm thức, chỉ nhàng chùi nước miếng cho .

      “Ta thấy kỳ diệu……”

      “Về chuyện gì?”

      “Cảm giác…… sinh hài tử biết ra sao……”

      “…… Sư phụ cũng muốn thử hả?”

      “Á! phải!”

      “A a……Cảm giác ấy gói gọn trong câu thôi!”

      Bồ Đào rất có tinh thần giảng đạo.

      “Đó là đau đến nỗi đời này ta cũng muốn sinh thêm lần nào nữa cả!”

      Thượng Quan Khâm ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng khôi phục lại như thường, sao, cho dù sinh đôi nữa, sinh thêm đứa nữa……cũng được rồi……”

      đứa……” Bồ Đào sầm mặt xuống “Ngươi cho ta là heo à?”

      “A a a……”

      Thượng Quan Khâm ngây ngô cười.

      “Nhìn bộ dạng ngây ngốc của ngươi kìa.”

      Bồ Đào nhếch khóe miệng lên ngáp, vui sướng chìm vào giấc ngủ.

      Mơ hồ cảm thấy Thượng Quan Khâm hôn lên trán nàng cái, chợt nàng như quay về ký ức thuở xưa.

      thân ảnh nho , tay cầm cành liễu thay kiếm, theo bên người Thượng Quan Khâm, hoa hoa lên múa.

      Như bức họa……

      Nghĩ lại mình……

      lâu lâu có luyện Ngưng Vũ thần công lại.

      muốn luyện.

      Sợ quên sư phụ.

      ————————

      lâu sau, bộ dạng của hai bảo bảo bắt đầu……à……giống người.

      Bồ Đào quen với các đệ tử của Thuấn Ảnh giáo, chỉ biết hai người theo canh gác ngoài cửa cho nàng.

      người Mặc Lâm dễ thương, người kia lại Mặc Tuyết xinh đẹp.

      Làm Bồ Đào vui đến ngậm miệng lại được.

      Bồ Đào phát chỉ cần bảo bảo cười, tâm tình nàng cũng tốt lên rất nhiều.

      Đương nhiên, việc thay tả lót cho bảo bảo cũng là chuyện thực hạnh phúc, nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ tránh xa xa bên của Thượng Quan Khâm, Bồ Đào biết sư phụ nhất định là biết hưởng thụ chuyện này……

      Đáng tiếc Bồ Đào có sữa.

      Mỗi ngày chỉ phải giương mắt lên nhìn bà vú ôm bảo bảo cho bú ngay trước mắt mình, nàng ghen tị đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ra tháng, Bồ Đào ăn đồ bổ rất nhiều.

      Bồ Đào sờ sờ bụng của mình, từ sau khi sinh hai bảo bảo, bụng nàng cũng phẳng lì như trước nữa, mà vẫn phình to trông thực uể oải.

      Bà mụ với Bồ Đào, sinh hài tử động nguyên khí, bụng nhất định phải to thời gian.

      Bồ Đào lại tin, chết sống gì cũng cho rằng vì mình ăn quá nhiều.

      Sau Thượng Quan Khâm đau đầu khi thấy Bồ Đào nhịn ăn, liền theo sau ôm nàng, tay đút nàng ăn cơm, tay kia vuốt bụng nàng cười “Ta thích nó mềm mềm thế này.”

      Lúc đó Bồ Đào kích động.

      Quay đầu lại tặng cái hôn mạnh.

      Đêm đó Bồ Đào ôm mền ngủ mình, Thượng Quan Khâm vẫn ngủ chung giường với Bồ Đào, ban đầu là sợ làm bảo bảo bị thương, còn tại là vì thân thể Bồ Đào còn yếu. Thượng Quan Khâm còn mắc canh hai bảo bảo, tận lực tránh để bảo bảo làm kinh động giấc ngủ của Bồ Đào.

      Lúc Thượng Quan Khâm cầm nến đến giường để sửa sang lại mền đắp cho Bồ Đào, bị Bồ Đào mơ mơ màng màng ôm vào lòng phen, Thượng Quan Khâm sợ đến mức giật bắn người, nhưng vẫn ngoan ngoãn leo lên giường của Bồ Đào, ôm nàng vào lòng ngủ.

      Nào biết mới vừa nằm xuống, chợt nghe Bồ Đào than thở.

      “Sư phụ…… Bảo bối…… tâm can của ta…… Ngoan ngoãn cùng ta Uyên Ương Hợp Thể !!”

      Ngày hôm sau Thượng Quan Khâm để ý đến Bồ Đào nước mắt doanh tròng, tịch thu hết toàn bộ tiểu thuyết đặt ở đầu giường mà nàng đọc lúc mang thai.

      đến hai bảo bảo, đứa Mặc Lâm đứa Mặc Tuyết.

      Bị Bồ Đào nghịch chịu nổi.

      Thừa dịp Thượng Quan Khâm có ở đó, Bồ Đào còn lột tiểu khố của Mặc Lâm ra, nghịch nghịch cái vật kia, nghĩ nghĩ đến sư phụ, sau đó cảm thán, con người sinh vật vô cùng kỳ diệu.

      Hai tháng sau, rốt cuộc Bồ Đào cũng bước ra khỏi gian phòng này sau nửa năm.

      ra ngoài hít thở khí trong lành .”

      Thượng Quan Khâm giữ chặt tay của nàng.

      Kể từ khi Bồ Đào sinh hạ oa nhi, vẫn đều mặc tiết y ở trong phòng chăm sóc oa nhi.

      Giờ ra sân viện, Thượng Quan Khâm mang đến cho Bồ Đào bộ trang phục nữ tử, hoa lệ quý giá như trang phục Quý Tử Thiến tặng nàng, chỉ bình thường thôi, áo hoa màu lam nguyệt, đơn giản khác gì trang phục của nam tử, đai lưng là thanh nhuyễn kiếm mới, váy cũng có rườm rà, lướt thướt chạm đất.

      Tóc tùy ý búi như nam tử, nhưng cài cây trâm Ngũ Phượng Kim Sai mà Quý Tử Thiến tặng.

      Trong sân viện, tất cả cảnh vật đều xanh biếc màu.

      Bồ Đào và Thượng Quan Khâm mỗi người ôm bảo bảo.

      Chậm rãi bước đến bên cạnh ao, cho cá ăn.

      Thượng Quan Khâm nựng nựng Mặc Tuyết, nhàng “Tuyết nhi, ngươi sinh ra giống Bồ Đào, về sau ngươi chính là tiểu Bồ Đào. Tiểu Bồ Đào, chờ ngươi lớn lên, ta đút cho ngươi ăn bồ đào ướp lạnh……”

      Bồ Đào ho khan tiếng.

      Nựng nựng Mặc Lâm, “Lâm nhi, ngươi sinh ra giống sư phụ, về sau cũng phải mặc áo trắng giống tiên tử, há, tiểu tiên tử, tiểu tiên tử……”

      Thượng Quan Khâm ho khan tiếng.

      Bồ Đào thu hồi nụ cười, trịnh trọng “Sư phụ, bữa đó ngươi hộc máu, ngã xuống đất….tại sao vậy?”

      Thượng Quan Khâm giật mình, gì.

      Bồ Đào đột nhiên rút ra cái tả lót của Thượng Quan Mặc Lâm, cầm trong tay huơ qua huơ lại ra vẻ như muốn vứt lên mặt của Thượng Quan Khâm vậy.

      Giống như Thượng Quan Khâm năm đó.

      cười “Có chuyện gì gạt ta, khai hết ra mau.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :