1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

ình anh cho em - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 10

      Tạm biệt ở trước cổng trường rồi mỗi người ngã, nhìn theo bóng dáng xa dần mới lưu luyến trở về kí túc xá. Chiều nay có tiết học nên chỉ lười biếng nằm giường chờ Nhất Linh mua đồ ăn mang về, thoáng chốc ngoài trời tối đen như mực, chăm chú đọc quyển sách mượn từ chỗ , Nhất Linh gõ gõ lên bàn: “Ăn cơm thôi”

      -“Hôm nay về sớm vậy?”

      -“Học trò xin nghỉ sớm” Nhất Linh uể oải -“Mà Tiêu Như sao chưa về?”

      -“Tớ cũng biết”

      -“Vậy mình ăn trước , tớ đói quá!” Nhất Linh mở hộp cơm ra xới ra chén, đổ ba món canh, đậu que xào, thịt gam mặn ra, bắt đầu ăn cơm.

      -“Đồ xào hơi quá tay phải” cắn miếng đậu que mềm nhũn

      -“Chủ quán chắc cãi nhau với chồng hay sao á. Canh cũng mặn nốt” Nhất Linh lè lưỡi

      -“Để tớ cho thêm tý nước sôi vào” đứng dậy lấy bình thủy

      Cuộc sống sinh viên, ngày ba bữa thất thường, có khi ba bữa chay bữa mặn, làm bạn với mì gói trường kỳ. Nhưng ba người bọn , là những người với mì gói, vì thể nấu [dien dan le quy don] nướng trong phòng, cam chịu ăn cơm chợ, gặp hôm đầu bếp vui vẻ được ăn cơm lành canh ngọt, còn bữa nắng mưa thất thường việc cơm nhão, canh muối cũng là chuyện thường tình. Vậy mới , sống ở đây rồi mới biết , hương vị gia đình mới là thứ quan trọng nhất, lại nhớ món của ba nấu rồi! Hứa An Nhược ăn được chén cũng có hứng thú ăn nữa, đành nhắn tin nhờ Tiêu Như mua cái gì đó ăn khuya.

      -“Cậu thấy tớ nên làm thêm cái gì được?” quay sang hỏi Nhất Linh

      -“Định làm thêm?”

      -“Ừ, chứ năm nhất chán quá, thời gian rảnh rỗi này tớ muốn tìm công việc”

      -“Vậy làm gia sư

      -“Tớ có khiếu dạy học đâu, chỉ bài cho đứa cháu họ cũng trầy da tróc vẩy rồi” vội lắc đầu

      -“Cậu biết tiếng Trung đúng chứ? Làm dịch thuật cũng được đó”

      -“Ở đâu?”

      -“Chị họ tớ làm trong nhà xuất bản cần tuyển người đó”

      -“Chuyên ngành gì thế? Tớ chỉ thạo giao tiếp thôi”

      -“ đến chừng đó tính, để tớ liên lạc với chị ấy”

      đành gật đầu

      Sau khi chuyện với chị họ, Nhất Linh vui vẻ thông báo:

      -“Chị ấy bảo thứ 7 tuần này đến gặp”

      -“Ở đâu thế?” hỏi

      -“ Khu An Dương, tớ với cậu”

      -“Được” gật đầu



      Sáng hôm sau, mang theo hủ cam ngâm đường đủ ngày bỏ vào ba lô đến khoa CN, đứng đợi ở đại sảnh hơn ba mươi phút mới thấy bóng dáng với Trình Tự, còn có Điền Thư Huyên cùn nhau, hít thở rồi nở nụ cười tươi lên tiếng gọi:

      -“Xin chào”

      -“Chào em” Trì Văn Trạm gật đầu chào

      -“An Nhược, lâu rồi gặp” Điền Thư Huyên dịu dàng mỉm cười

      -“Em chào chị”

      -“Sao em lại đứng ở đây? Chờ ai hả?” Trình Tự cười cười nhìn

      -“Có thứ này muốn đưa cho mở ba lô lấy hủ cam ngâm đường ra, đưa cho Trình Tự

      -“Quào…em làm cảm động hết sức” Trình Tự làm bộ lau lau nước mắt

      -“ Văn Trạm cũng uống nhé! Rất tốt cho sức khỏe đó” chẳng buồn liếc Trình Tự, quay sang với Văn Trạm

      -“Có phần của nữa sao? Cảm ơn em nhé!”

      -“ cần khách khí, thôi em nhé, chào mọi người” vội vàng bước

      -“Cậu mang về kí túc xá giúp tớ” Trình Tự đưa cái hủ cho Trì Văn Trạm rồi nhanh chân đuổi theo sau Hứa An Nhược.


      -“Có phải em suy nghĩ lại rồi ? Thấy có nhiều điểm tốt hơn” Trình Tự đuổi kịp trong tích tắc, choàng qua vai cười đùa

      -“Xí… tự tin vừa thôi, vì ban nãy tôi thể đưa trực tiếp cho ấy” bĩu môi

      -“Em đúng là độc ác mà!”Trình Tự bất thình lình cốc đầu

      -“Đau, phải của nữa sao?” oán tránh

      -“Coi như em còn có lương thân, chơi cùng nhé?” Trình Tự thay đổi vẻ mặt như chong chóng.

      -“Thôi , trưa nay tôi còn có tiết học”

      -“Ai với em bây giờ, tối nay chờ em trước cổng trường”

      -“ đâu” từ chối thẳng thừ

      -“Vậy đây chỉ đành về với Văn Trạm là hủ cam ngâm đường đó là…”Trình Tự híp mắt đầy nguy hiểm

      -“ dám” đưa tay chặn miệng ta lại, thỏa thuận: -“Tôi

      -“Được, nhớ nhận điện thoại của nhé” Trình Tự được khoảng rồi lại to.

      -“…” giậm chân mắng thầm.

      Sau khi kết thúc buổi học, nhìn đồng hồ hơn năm giờ chiều, màn hình có hai cuộc gọi nhỡ điều là của Trình Tự, gọi lại mà về phòng luôn. Tắm tát gội đầu, thảnh thơi sấy khô mái tóc, rồi chậm trãi thay quần jean áo thun đơn giản, điện thoại lại réo vang, hết hồi chuông thứ nhất vội nhấn nút nghe:

      -“a lô”

      -“Xuống được chưa?”

      -“Đợi lát” cúp máy rồi tình nguyện bước ra khỏi cửa.

      -“Cậu đâu thế?” Nhất Linh thấy mở cửa liền hỏi

      -“Tớ cũng biết” sỏ đôi giày búp bê vào chân và đáp

      -“Cậu với Trình Tự”

      -“Sao cậu biết?” ngạc nhiên

      -“Lúc nãy mình thấy ta đứng trước cổng kí túc xá”

      -“Ừ, thôi tớ trước, ăn tối đâu” đáp


      -“Hứa An Nhược, đợi em ba mươi phút rồi đó” Trình Tự nhìn đồng hồ có kiên nhẫn

      -“Là gọi mà”

      -“Muỗi ở đây đúng là nhiều ta than thở

      -“ ra chỗ sáng mà núp ở đây làm gì”

      -“Làm sao để người khác biết người hòa hoa như đây lại đứng chờ nữ sinh” Trình Tự nhếch môi cười, còn đùa cợt:

      -“ sợ ngày mai nữ sinh của trường này đau lòng mà chết mất”

      -“Tự kỉ” hừ tiếng khinh thường.


      -“ dẫn tôi đâu thế?” nhìn tòa nhà cao tầng với ánh đèn rực rỡ cả vùng trời liền hỏi

      -“Lên rồi biết” Trình Tự kéo vào thang máy

      “Tin” cửa thang máy mở ra, Trình Tự bước ra ngoài trước, thấy vậy liền theo sau. Đập vào mắt là gian yên tĩnh, ngoài chút ánh sáng le lói từ những bóng đèn tối màu [Tra Muon - d d l q d] phát nơi đây là gian mở sân thượng, quán cà phê , chỉ có vài ba bàn đặt gần ban công. còn ngạc nhiên Trình Tự dẫn đến bàn ngồi xuống.

      -“Thấy sao hả? có phải nơi này rất đẹp ?” Trình Tự thích thú khi thấy vẻ mặt ngơ ngác của .

      -“Đẹp lắm, mà sao biết nơi này vậy?” tò mò

      -“Ở thành phố này nơi nào mà biết” Trình Tự cao ngạo đáp

      -“Ồ”

      -“Muốn uống gì?”

      -“Capuchino”

      -“Có muốn tự pha chế ?” ta đứng dậy hỏi

      -“Được sao?”

      -“ theo

      cùng Trình Tự vào quầy, người đàn ông chào hỏi:

      -“Trình Tự, lâu quá gặp”

      -“ Mạnh, hôm nay cũng đến quán sao?”

      -“Đến coi sổ sách. Ai đây?” người đàn ông ngó sang hỏi

      -“Em của em đấy” Trình Tự giới thiệu

      -“Có xinh đẹp nào phải em cậu ?” người đàn ông coi thường nhìn Trình Tự rồi thân thiện với :

      -“Xin chào em , lần đầu tiên đến đây hả?”

      -“Dạ, chào gật đầu đáp

      -“Em quen tên nhóc này hả?”

      -“Dạ” gật đầu

      -“Uống gì tự nhiên nhé” ta dẫn vào quầy đưa cho bản menu công thức.

      -“, khách gọi kìa, em dạy ấy cho” Trình Tự chen chút vào đẩy Mạnh ra ngoài

      -“Cái thằng này”

      -“ ấy là ai thế?” lén hỏi

      -“Chủ quán đấy, cũng là họ của

      -“Nhìn hai người chẳng giống nhau tẹo nào”

      -“Đến em ruột còn chả giống nhau nữa là"

      lát sau, hào hứng đem theo thành phẩm của mình đến bàn ngồi xuống thưởng thức, vừa ngắm cảnh thành phố về đêm xô bồ, tấp nập, vừa ngắm ánh sao lấp lánh bầu trời.

      -"Nếu em thích lần sau tôi lại dẫn em đến mấy nơi khác nữa"

      -"Sao tự dưng lại đối tốt với tôi" nghi hoặc hỏi

      -"Chẳng lẽ trước đây tôi đối tốt với em"

      -" phải, có chút lạ nha" nhìn chằm chằm ta

      -"Nhìn gương mặt đẹp trai của có cảm thấy thế nào?" Trình Tự đột ngột tiến lại gần

      nhịn cười, lãng đạm cầm ly capuchino lên hút hơi, chẳng thèm để ý đến ta. Nơi đây đúng là nơi lý tưởng ngắm cảnh về đêm, đến gần chín giờ mới nhìn đồng hồ thúc giục: "Mau về thôi, nếu kí túc xá đóng cửa mất"

      -"Lần sau lại ghé nhé!" Mạnh gói cái bánh cupcake socola đưa cho

      -"Cảm ơn Mạnh, em về đây ạ"

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 11

      Trình Tự tiễn đến tận cổng

      “Mau lên

      “Tạm biệt” gật đầu

      Hứa An Nhược chỉ vừa mới mở cửa, đặt giày lên kệ bị tiếng hét chói tai của Tiêu Như làm cho giật mình

      “An Nhược, cậu về rồi”

      “Sao tự dưng lại hét lên vậy?”

      “Đợi cậu từ nãy giờ, sao rồi hẹn hò vui chứ?”

      “Hẹn cái gì mà hò, hề nhé!” vội chặn miệng của Tiêu Như bằng cái bánh mang về, ngay lập tức ánh mắt Tiêu Như tập trung vào vật đưa, chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa.

      “Xin lỗi nha Nhất Linh, đó cái bánh duy nhất” áy náy

      “Tớ ăn đâu, cậu cùng ta đâu vậy?”

      “Đến quán café sân thượng , lần sau tụi mình cùng đáp

      “Ừ, cậu có ăn tối chưa, còn chừa cho cậu dĩa đồ xào chay đó”

      “Chưa, để tớ ăn” kéo rèm cửa sổ thay quần áo, rồi giải quyết dĩa thức ăn.

      Cùng lúc đó, Trình Tự về tới phòng, cởi áo qua cổ Trì Văn Trạm lên tiếng.

      “Hẹn hò vui chứ?”

      “Hẹn hò gì chứ?” Trình Tự hỏi lại

      “Đừng có đánh trống lảng, cậu thích An Nhược đúng ?” Trì Văn Trạm nghiêm túc.

      có” Trình Tự lắc đầu phủ nhận

      “Hình như dạo này cậu đặc biệt quan tâm ấy”

      “Sao cậu lại để ý đến những việc này”

      trai của An Nhược gửi gắm ấy cho tớ, nên tớ phải quan tâm rồi"

      -“Cậu rảnh quá nhỉ?” Trình Tự thờ ơ đáp

      “Nếu thích ấy nên dừng lại, An Nhược là tốt”

      “Văn Trạm, đừng quên cậu có bạn rồi” Trình Tự nhếch môi cười

      “Tớ quên, tớ chỉ lấy tư cách người trai để thôi”

      -“Yên tâm, tớ làm hại ấy”.

      Tháng năm, cái nóng bắt đầu lan tỏa khiến cho cả thành phố nóng dần . Buổi trưa chính là điểm oi bức nhất trong ngày, thời khóa biểu chính thức của tụi toàn rơi vào buổi trưa, khiến cho Hứa An Nhược muốn nổi điên , Tiêu Như tính tình dễ chịu cũng phải cáu gắt than thở, [Trà Muộn- Dien dan le quy don] chung đây cũng là tâm trạng chung của tất cả mọi người. Vừa mở cửa phòng vội chạy vào phòng tắm vùi mặt vào trong thau nước, để giảm bớt cảm giác đau rát.


      “Hôm nay bao nhiêu độ vậy?” lau nước mặt lên tiếng hỏi Nhất Linh

      “40 độ đấy”

      “Trời, 3h chiều nay tớ phải lấy đưa tài liệu” mệt mỏi nằm vật giường gào lên

      “Ủa, phải cậu gửi mail là được sao?”

      “Chị Lan bảo cần bản viết tay”

      “Vậy có người chung rồi! tớ cũng phải dạy bù” Nhất Linh cười đáp

      “Hai tuần nữa là đến kì thi rồi! Thi xong tụi mình chơi hào hứng

      “Thi xong rồi tính, cậu dạo này tìm Văn Trạm của cậu hả?” Nhất Linh trêu ghẹo

      ấy bận lắm, còn chẳng trả lời tin nhắn của tớ được” ảo não trả lời

      ta sắp tốt nghiệp rồi nhỉ?”

      “Chưa đâu, ấy hoãn làm luận văn để tập trung vào dự án phần mềm gì đó” lắc đầu

      “Mấy hôm trước tớ nhìn thấy hai người họ, nhưng sắc mặt hình như tốt lắm!”

      “Ai?”

      “Trì Văn Trạm và bạn ta” Nhất Linh đáp

      “Hả? có chuyện gì với ấy?”

      “Làm sao tớ biết”

      Trong lòng cảm thấy buồn bực vui, thời gian vừa rồi cố kìm nén tìm ấy, [Trà Muộn- d đ l q đ]nên chẳng biết chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ họ cãi nhau, lắc lắc đầu phủ nhận, Chưa từng nghĩ đến Điền Thư Huyện dịu dàng ôn nhu đó lại cùng tranh cãi.

      Hứa An Nhược nhẫn nhịn tìm hiểu việc đó, cũng thăm dò từ Trình Tự. Dành hai tuần cho việc ôn thi, thể để thi lại môn nào, hè này còn nhiều kế hoạch phải làm, để bất cứ thứ gì cản trở được.

      Thời điểm chạy nước rút, cả ba người tụi bế quan tỏa cảng, dự trữ đống đồ ăn vặt trong phòng, ngày đêm đèn sách.

      Ngày cuối cùng của kì thi, hài lòng gấp bài thi lại, ngay lúc chuông vừa reo, nộp bài xong, quay sang tìm kiếm Tiêu Như và Nhất Linh.

      “Làm được hết ?”

      “Trúng tủ câu cuối” Tiêu Như nhảy nhót

      “Chắc được 80%” Nhất Linh cầm đề thi đáp

      xong rồi, cậu ấy mà 80% chắc chúng ta xong rồi” Tiêu Như mếu máo

      “Cậu chứ phải chúng ta nhé!” cười khúc khích

      Trời nắng như thiêu đốt, dường như muốn đốt cháy da thịt, Hứa An Nhược lê từng bước dưới tán cây cổ thụ, mãi mà chẳng nhít ra được khỏi cái bóng của nó. Đương lúc buồn bực trời bỗng gầm gừ chuyển mình, cơn mưa rào bất chợt khiến kịp tránh lãnh trọn, quần áo thấm nước mưa, dính vào người rất khó chịu. lẩm bẩm mắng phông lông vội chạy nhanh về kí túc xá, tình hình tại chắc chắn thể vát mặt[Trà Muộn- d đ l q d] tìm ấy rồi.

      Vì mới dính ướt nước mưa, lại là mưa đầu mùa nên An Nhược dám tắm, chỉ lấy khăn lau khô người rồi thay quần áo. Lúc này, trong phòng chỉ có mình , Nhất Linh làm, Tiêu Như trở về nhà, buồn chán mở máy tính download tài liệu cần phiên dịch, đến chiều muộn mới làm xong, kiểm tra kĩ lưỡng lần cuối rồi gửi cho chị Lan.

      Công việc này làm được mấy tháng rồi, nhờ biết đôi chút tiếng Trung nên bắt nhịp khá tốt, do phải vừa dịch vừa mài mò từ điển nên vốn tiếng trung càng ngày càng khá hơn. Đây cũng là phương pháp tốt học ngoại ngữ giỏi.
      gấp laptop để lên đầu giường ngủ, mệt mỏi vươn vai ngáp cái.

      " tắm thôi"

      Hơn nửa tiếng sau, sảng khoái bước ra khỏi phòng tắm, đầu ướt nhẹp quấn khăn trùm.

      "a lô?" di động vang lên giọng hát tươi vui

      "An Nhược, em thi xong chưa?" giọng bên kia ồn ào

      "Mới thi xong môn cuối hôm nay"

      "Đến Đông Thành "

      "Bây giờ?" hỏi lại

      "Văn Trạm cũng ở đây" chiến tuyến bị đánh sập, Trình Tự phán câu phủ đầu rồi dập máy.

      "..." chưa kịp trả lời bên kia cúp máy.

      Hứa An Nhược nhìn đồng hồ, bây giờ là 6h30 đến được Đông Thành cũng phải hai chuyến xe bus, mà taxi tiếc tiền sờ cái ví lẹp xép của mình lắc đầu. Nhanh chóng lựa cái váy đen mặc vào, đây là trích từ tháng lương đầu tiên tự sắm, màu đen đơn giản, tay áo dài, chân váy dài đến qua đầu gối, chất liệu mịn màng, phần ôm sát, phần[truyện được đăng *******************] váy hơi xòe, là kiểu vừa cổ điển vừa đại, màu đen của chiếc váy làm nổi bật làn da trắng của , mái tóc dài được buông xỏa tự nhiên, Hứa An Nhược dùng chút son điểm lên môi cho chút tươi tắn. Xong xuôi cầm túi xách ra khỏi phòng.

      Người tính bằng trời tính, Hứa An Nhược chật vật với đôi giày cao gót dưới chân, lâu rồi mới mang khiến chân bước được tự nhiên, cứ bước là ngón chân, góc chân lại đau nhói, tình hình này nếu giờ này còn chen chúc xe bus càng thảm hại hơn. đành cắn răng chạy lại vệ đường đón taxi.

      lấy di động ra nhìn rồi lại cất vào, lóng ngóng vẫy tay, rất may có chiếc nhá nhan tấp vào. mừng rỡ mở cửa sau, vội

      "Cho cháu đến Đông Thành ạ"

      "Giờ này đến Đông Thành là giờ cao điểm, thẳng thế nào cũng kẹt xe, cháu có muốn đường vòng ?" bác tài nhìn qua gương chiếu hậu

      "Được ạ, làm phiền bác chạy nhanh chút" gật đầu đồng ý.

      Đường đến Đông Thành chỉ ngang qua, biết rành nên nhắn tin hỏi Trình Tự.

      "Đến cổng số 15, ra đón em" 30 giây sau nhận được tin trả lời.
      _____________________________________________________________________
      Ngồi xe cứ tưởng mình vòng thành phố, những con đường lạ lẫm lướt qua trước mắt, khắp nơi nhuộm vô số ánh đèn lấp lánh, xe chạy bon bon rồi chậm rãi dừng lại

      “Đến nơi rồi”

      “Bao nhiêu tiền vậy bác?” lôi ví ra đưa tiền xe

      “200 ngàn”

      “Đây ạ, cám ơn bác” xong xuống xe, đứng ở ngã ba đường, định bụng gọi điện Trình Tự gọi lớn.

      “An nhược, bên này”

      trông thấy liền băng qua đường tiến về phía ta.

      “Sao lại gọi tôi đến đây thế?” tò mò

      “Nhớ em” trình tự cười rộ lên.

      “Miễn mắc công tôi buồn nôn” vuốt cổ họng ho khan

      theo sau, đến lúc ta mở cửa gian phòng, bị bất ngờ vì còn có rất nhiều người ở trong đây, hoàn toàn là những gương mặt lạ lẵm. e dè theo sau lưng Trình Tự vào.

      “An Nhược, em đến rồi, mau ngồi xuống ” Điền Thư Huyên cười hòa nhã đứng dậy kéo ngồi xuống.

      Hứa An Nhược lơ ngơ hiểu đầu đuôi tai ốc, ánh mắt khó hiểu nhìn sang Trình Tự, lúc này ta náo nhiệt cùng mọi người, cảm giác được ánh nhìn của bèn len lén sờ mũi.

      “Mọi người tổ chức tiệc ạ?” giọng hỏi

      “Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật của chị. Nên Văn Trạm kêu mọi người tụ tập bữa” ánh mắt Điền Thư Huyên lên tia sủng nịnh.

      “Vậy ạ. Chúc chị sinh nhật vui vẻ. Vì em biết nên đến tay rồi” áy náy

      sao, em đến là chị vui rồi. Chị nghe Văn Trạm em cùng quê với ấy, nhà em cũng có quen với nhà ấy” Điền Thư Huyên đưa mắt nhìn .

      “Dạ. ngờ chị ấy lại là gia sư của em ạ”” gật đầu thành

      “Trùng hợp , chúng ta có duyên rồi!”

      “Đúng vậy” cúi đầu đáp



      “A lô? Được rồi tớ ra liền” điền thư huyên cúp máy rồi ghé vào tai Trì Văn Trạm

      nhìn thấy khẽ gật đầu. nỗi chua xót lại dâng lên, dám dừng lại nhìn , cúi đầu rối rắm.

      “An Nhược. Theo chị ra ngoài chút nhé!” Điền Thư Huyên vỗ vai

      “Dạ?” giật mình ngẩn đầu, rồi theo chị ta ra ngoài.

      đâu vậy?” Trình tự nhíu mày nắm lại

      “ Trình đại thiếu gia, em chỉ mượn An Nhược chút thôi” Điền Thư Huyên quay sang

      Ngoài đại sảnh, giày cao gót nện xuống sàn gạch phát ra thanh cộp cộp

      Điền Thư Huyên chạy lại mở cửa chiếc taxi, người ở ghế sau cúi người chui ra, tay cẩn thận cầm cái bánh sinh nhật lớn được gói cần thận trong chiếc hộp to.

      lau mồ hôi :“ may là tớ đến muộn”

      “Cám ơn cậu nhiều” Điền Thư Huyên vui vẻ đối đáp lấy số thứ trong cốp xe rồi đưa cho bóa hoa hồng đỏ rực.

      “Em cầm giúp chị nhé”

      đưa hai tay đỡ lấy bó hoa

      “Xin lỗi tớ ở lại được.lần sau bù nhé” áy náy nhìn Điền Thư Huyên

      sao, hẹn gặp lại”

      Điền Thư Huyên ôm hộp bánh, ôm bó hoa lớn cùng trở lại phòng, hàng lang, Điền Thư Huyên ngượng ngùng :

      “Văn trạm cũng là. Mua những thứ này lãng phí” trong giọng chứa chan hạnh phúc

      “Dạ?” dòng suy nghĩ của bị cắt ngay nên hỏi lại

      “Là Yến Nhi với chị đấy.Những thứ này ấy nhờ Yến Nhi mang đến” chị ta cười

      Hai tay cứng đờ, cả người bất động đứng trửng lại, nét mặt tái nhợt. Lòng nặng nề thể thành lời, tại sao lại đến đây cơ chứ? Tại sao lại phải xem người ta trình diễn hạnh phúc trước mặt mình? Có lẽ nên đến đây để rồi phải nhận vết đâm vào tận trái tim, Hứa An Nhược mãi ngẩn người rất lâu, đến khi Điền Thư Huyên khơ khơ tay trước mặt .

      “An Nhược, em sao chứ?”

      ạ. Em chỉ nghĩ sao này nên tìm người biết thương mình” lắc đầu cười gượng

      “Đúng đó, phụ nữ phải biết cách để đàn ông thương chứ” Điền Thư Huyên tán thành

      Khi trở lại phòng bao, đặt bó hoa bàn lớn, rồi quay người bước ra

      “Em vệ sinh lát” vội

      Hứa An Nhược vặn nước chảy xối xả vỗ lên mặt, rồi nhìn gương mặt ướt đẫm qua gương, tự dặn lòng mình phải bình tĩnh, phải cố tỏ ra vui vẻ nhưng nét mặt giờ thể giấu được tâm trạng não nề. biết nên làm gì tiếp theo, thẩn thờ lúc lâu cũng tìm được câu trả lời.

      Lúc này cửa nhà vệ sinh bị mở ra, Điền Thư Huyên bước vào gọi :

      “Em sao chứ? Tiệc bắt đầu rồi!”

      ạ, em ra ngay” loạng choạng bước

      “Mặt em ướt nhẹp rồi, có cần trang điểm lại ?” chị ta quan tâm hỏi

      “Dạ, cần đâu ạ” từ chối

      “Mình thôi” chị ta thân mật kéo tay

      truyện được đăng *******************

      Mọi người xung quanh tụ tập thành vòng tròn lớn, được Điền Thư Huyên dẫn vào đứng bên cạnh chị ta, kế bên còn có Trì Văn Trạm, Trình Tự. Bất giác lùi xuống bước, tạo khoảng cách với họ, cái thế giời tràn ngập tình đó đủ cam đảm nhìn nữa.

      “Happy birthday to you…..happy birthday to you……….” Tiếng hát ngân vang

      Tiếng vỗ tay chúc mừng, đám người hò hét: “Ước …mau cầu nguyện mới được thổi nến”

      Điền Thư Huyên cười duyên dáng khẽ nhắm mắt lại chắp hai tay trước ngực.

      “Hoan hô…” Điền Thư Huyên thổi hơi tắt nến, mọi người đồng thanh vỗ tay.

      Nhân lúc mọi người chú ý, tìm góc ngồi xuống.

      dĩa bánh kem được đặt trước mặt , giọng trầm ấm vang lên: “Cho em”

      “Cảm ơn ngước lên nhìn, lòng trở nên mềm mại

      “Em có muốn uống gì ?” lại hỏi

      ạ” vẫn nhìn

      “Vậy ngồi đây nhé!” đứng dậy

      nhìn dĩa bánh trước mặt, có chút ngọt ngào chạm vào tim , ra ấy đến nỗi là chú ý đến mình, nhưng quan tâm của chỉ càng khiến cho lúm sâu vào lối thoát. người nếu được đền đáp là niềm hạnh phúc còn nếu cũng giống như rơi vào mê cung ma trận, bị nhốt trong nỗi đơn, tuyệt vọng để rồi chết trong hào mòn, bi thương.

      ra lần đầu tiên gặp phải là lúc đến nhà chị Thanh là trong con hẻm đường học về, giữa chiều muộn chỉ có những cơn gió thoảng qua. Còn nhớ ngày hôm đó do làm bài tập về nhà mà bị giáo chủ nhiệm phạt, trong lòng buồn bực trông thấy người con trai mặc đồng phục học sinh,[Trà Muộn- l q d] áo còn dính vết dơ tay ôm con mèo vằn vàng xíu trong lòng, bị hút vào nét cười gương mặt ấy.

      “Em , em có biết con mèo này là của nhà ai ?”

      Đột nhiên bị hỏi vội lắc đầu

      “Phải là sao đây nó bị thương rồi!” lo lắng chìu mến vuốt ve đầu con vật bé rồi quay sang nhìn

      “Em có mang theo tiền ?”

      “Dạ?”

      tại có tiền trong người, em có thể cho mượn ít ?, cần mua thuốc khử trùng vết thương cho mèo con” thấy nghi hoặc liền giải thích

      “Em có nhiêu đây đủ ?” moi trong túi ra được mười mấy ngàn.

      “Em ôm nó giúp nhé! về ngay” cẩn thận giao mèo con cho rồi chạy mất

      lát sau cả người chạy xồng xộc về thở hổn hển, tay cầm túi đồ y tế ngồi xuống. Bàn tay nhàng vạch vết thương ở chân con mèo rửa sạch, bôi thuốc rồi lấy gạc băng bó lại.

      “Cám ơn em nhé!”

      có gì ạ” vội lắc đầu

      “Con vật đáng thương này phải làm sao bây giờ?” thở dài

      có thể chăm sóc nó ?” hỏi

      mang về nhà được, chị hai bị dị ứng lông mèo” buồn bã lắc đầu

      “Hay đưa cho em , em có quen người bạn, nhà bạn ấy nuôi nhiều mèo lắm” đáp

      tốt quá! Nhà bạn em ở đâu?” mừng rỡ hỏi rồi lại nhìn đồng hồ tay: “ xong rồi”

      “Sao ạ?”

      phải về nhà ngay rồi!”

      sao, em mang cho”

      “Cám ơn em , em tốt bụng”

      “Mèo con theo chị nhé! Chị ấy dẫn em tìm mái nhà” vuốt ve lưng nó rồi lưu luyến giao cho .

      dõi theo bóng dáng khuất dạng đằng xa, thẩn thơ vuốt mèo con/

      Những lần sau, vẫn học về con đường này nhưng còn gặp lại nữa, chẳng biết là ai. Bẵng thời gian dài, cứ tưởng là quên mất n rồi lại lần nữa xuất , ngờ gặp gỡ tình cờ lại là duyên phận được định sẵn, chỉ là nhớ còn quên mất rồi!.

      chìm đắm trong hồi tưởng, cảm thấy đắng nghẹn, ngoài việc còn nhớ hình dáng lúc trước của chẳng có gì cả, đơn phương rất hèn mọn, dám ra lại càng thể nghĩ đến vì chỉ thêm đau lòng.

      Hứa An Nhược ngây ngốc ngồi chỗ nhìn và Điền Thư Huyên thân mật cười , đây chính là mình chứng cho tình hòa hợp, họ ở trong thế giới mà cách nào có thể bước vào. Lùi cũng được tiến xong, ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, thành trì dần dần cũng sụp đổ.

      Tiệc vui nào rồi cũng có lúc phải tàn, mọi người lần lượt tạm biệt ra về, trong căn phòng trở nên im ắng chỉ còn lại bốn người bao gồm cả .

      “Em về trước đây ạ” đứng dậy cáo từ

      “Chúng ta về chung , trời tối con mình nguy hiểm lắm” Điền Thư Huyên lên tiếng

      “Đúng vậy, An Nhược, đợi chút cùng bọn về luôn” giọng trầm ấm

      “Vâng” đáp

      Trình Tự gọi taxi, cùng bọn họ ra cửa chờ. Lên xe im lặng ngồi cùng ghế sau với Điền Thư Huyên.

      Xe dừng lại cách cổng trường đoạn, đẩy cửa bước xuống xe vừa đặt chân xuống đất bị cơn đau nhói từ chân chuyền tới, nhíu chặt chân mày đau đớn than “ui da”

      sao chứ?” Trì Văn Trạm ân cần hỏi

      “Dạ ,” lắc đầu

      “An Nhược, chân em bị thương hả?” Điền Thư Huyên nhìn xuống chân hỏi

      “Là tại lâu quá em mang giày cao rót” cười giải thích

      “Hay cởi giày ra , như vậy chân dễ chịu hơn”

      “Dạ” cúi người xuống giải thoát cho đôi chân tội nghiệp, cầm đôi giày tay cứ thế bước chân trần.

      "Mang tại giày của " Trì Văn Trạm lấy trong túi giấy đôi giày thể thao.

      " làm bẩn giày của mất" lưỡng lự

      " sao, sớm muộn cũng dùng mà"

      bèn ngồi xuống mang vào chân, mặc dù so với chân của đôi giày này quá khổ nhưng có còn hơn là phải chân đất.

      “Tớ trước” Trình Tự vỗ vai Trì Văn Trạm

      “Này, đưa An Nhược về sao?” Điền Thư Huyên bất bình nhìn Trình Tự

      bận rồi” Trình Tự liếc sang nhìn rồi đáp

      cần đâu ạ. Em tự về được” đáp lí nhí

      được, để Văn Trạm đưa em về” Điền Thư Huyên bèn

      “Để đưa em về”

      “Làm phiền rồi”

      “thi tốt chứ?” lên tiếng hỏi

      “Cũng đến nỗi” mỉm cười

      “vậy à”

      “Dạo này có bận ? Dự án của hoàn thành chưa ạ"

      “Vẫn chưa” lắc đầu

      “Bây giờ em rảnh rồi, có gì cần giúp gọi cho em nhé” nhàng

      “Được,cám ơn em” ánh mắt lên ý cười

      “Vậy em lên trước đây, về cẩn thận”

      “Chúc ngủ ngon” gật đầu

      “A... giày của chợt nhìn xuống chân nhìn đôi giày quá khổ

      cần đâu, em mang lên

      “Vậy ngày mai em mang trả”

      “Ừ, mau lên

      Hứa An Nhược xoay người vào, đến chân cầu thang liền ngoảnh lại, thấy bóng lưng dưới ánh đèn mờ nhạt.
      -

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 12

      Sáng hôm sau, Hứa An Nhược đến thư viện mình, vì Nhất Linh và Tiêu Như về nhà. tìm góc yên tĩnh ngồi xuống, chọn vài quyển sách đọc giết thời gian.

      “Chạng Vạng(Twilight)* là trong những tác phẩm nổi tiếng của nhà văn Stephenie Meyer, xoay quanh cuộc sống của Isabella “Bella” Swan, thiếu nữ vừa chuyển tới Forks, Washington, và rẽ ngoặt cuộc đời khi sa vào tình với Edward Cullen- chàng ma cà rồng điển trai bí . Câu chuyện xoay quanh những ngờ vực của Bella về Edward rồi dần nảy sinh tình cảm.

      Mọi đều ước ao có thể gặp được hoàng tử ma cà rồng giống như chàng nam chính tình của họ vượt qua suy nghĩ của con người, những định kiến xã hội, được ở bên người mình là đều mà bất cứ ai đều mong muốn.
      ngưỡng mộ tình bất diệt của hai nhân vật chính trong chuyện, giữa loài người và ma cà rồng vẫn tồn tại tình

      đắm chìm trong câu chuyện đọc say sưa.

      “Thi xong rồi vẫn đến thư viện sao?” bàn bị gõ , giọng quen thuộc bên tai

      Văn Trạm” nhìn thấy reo lên

      “Em cũng đọc tiểu thuyết nữa hả?” gập cuốn sách sang hỏi

      “Em là con mà” cười

      “À... định gọi cho em nhờ chút chuyện” Trì Văn Trạm sờ mũi ngượng ngùng

      “Chuyện gì ạ?”

      “Giúp làm bảng thăm dò ý kiến khách hàng được ?”

      “Ở đâu ạ”

      làm xong bảng kế hoạch rồi, em chỉ cần làm bản thăm dò thực tế”

      “Khi nào cần”

      “Em cứ làm từ từ, vội đâu”

      “Dạ, vậy giao cho em . nhất định em hoàn thành nhiệm vụ” nghiêm túc

      “Cám ơn em”


      sau khi nhận lấy nhiệm vụ mà nhờ vả, Hứa An Nhược bận rộn làm việc để hoàn thành, vào giờ nghỉ giải lao đến số lớp điều tra bảng kết quả, rồi thu lại ý kiến, kết quả sau hơn tuần gần như hết các lớp ở khoa mình, tổng kết lại viết báo cáo chi tiết. Nhưng để điều tra bên ngoài gặp trở ngại, biết nên tập trung ở đối tượng nào.

      Đành phải gọi điện nhờ Trình Tự.

      “Hứa An Nhược, bây giờ là mấy giờ mà em lại gọi cho ?” giọng Trình Tự trách cứ

      “xin lỗi, mà giờ này vẫn còn ngủ hả?”

      “Đúng, nếu có chuyện gì quan trọng em chết chắc” ta phát cáu

      “Có mà... có việc cần nhờ vội

      “Chuyện gì?”

      “Muốn điều tra bảng thăm dò nhằm vào đối tượng chủ yếu nào?”

      “Là Văn Trạm nhờ em sao?” ta nghi hoặc

      “Sao biết hay vậy?” ngạc nhiên

      biết mới là kẻ ngốc” ta khinh thường đáp

      “Được rồi, giúp mà” nài nỉ

      “Em qua đây

      “Gì? hay là đến thư viện

      mệt lắm, có sức rời khỏi giường”

      “Vậy ngày mai cũng được”

      “Nếu mười phút sau thấy em, đừng hòng tôi giúp gì nhé” Trình Tự ra tối hậu thư.

      “Này” ta cúp máy ngang làm trừng mắt nhìn màn hình.

      bèn gấp tất cả bản photo kẹp vào tập tài liệu rồi đóng cửa phòng lại.

      Đứng trước cổng kí túc xá nam, hứa an nhược tới lui, do dự biết có nên lên,

      mau xuống dưới ” đầu dây bên kia vừa bắt máy liền

      “lên , lên lầu 4 phòng cuối hàng lang” giọng ta lè nhè

      “Biết rồi” buồn bực cúp máy

      “cốc cốc” cánh cửa

      Trình Tự cả người dựa vào nép cửa, uể oải nhìn , che miệng ngáp dài

      Lần đầu tiên bước vào căn phòng nam sinh, nhìn lượt quan sát, khẽ chép miệng “đúng là đàn ông con trai” siêu bề bộn, quần áo vắt vẻo thành giường, dưới ghế, sách vở bị đặt lộn xộn kệ.

      chau mày hỏi
      “Nam sinh đều như thế này sao?”

      “Vẫn còn chỗ của gọn gàng” Trình Tự bước ra khỏi phòng tắm, đầu ướt nhẹp.

      “Hừ, đó mà giường của mới sợ” bĩu môi chỉ về hướng giường dưới còn lộn xộn đống chăn gối, hừ tiếng

      “Coi như sức quan sát tệ” Trình Tự gật gù khen ngợi

      “xì... nhàm chán. xong chưa đó?” lại hỏi

      thôi” ta gật đầu



      Từ sáng tới tận chiều, cùng Trình Tự cuối cùng cũng hoàn thành xong mọi thứ, mỉm cười nhìn thành quả đạt được.

      “Xong rồi chứ?” Trình Tự hỏi

      “Cám ơn chân thành

      có gì, dù gì cũng coi như giúp cậu ấy” đáp

      “Về thôi”

      ăn cái , đói sắp chết rồi”

      “Cũng được” đồng ý

      ….

      ngày hôm sau, Hứa An Nhược dạo trong khuôn viên trường bị tiếng cãi vả thu hút chú ý.

      đừng tiếp tục dự án này nữa” giọng nữ mềm mỏng

      “Sao mãi mà em chịu hiểu, dự án này với rất quan trọng”

      “Gì chứ? Nó chẳng qua chỉ là thứ khả thi bị vứt bỏ” giọng cáu gắt

      “Đây là chuyện của

      “Trạm, có xem em là bạn của ?” Điền Thư Huyên uất ức

      “…” Trì Văn Trạm trầm mặc

      “Trạm”

      “Em đừng nữa”

      đứng ở chỗ xa thầm quan sát, hai người đều đồng loạt im lặng, Điền Thư Huyên tủi thân cúi gằm mặt.

      “Được, em bao giờ xen vào chuyện của nữa” Điền Thư Huyên giương đôi mắt đỏ hoe nhìn .

      Trì Văn Trạm lời nào, mặc cho Điền Thư Huyên xoay người chạy vẫn dửng dưng đứng im lặng.

      khí có chút quỷ dị, Hứa An Nhược ngồi lâu chân tê cứng lúc đứng dậy khó khăn nhăn mặt, cố gắng chống tay vịn vào thân cây bàng.

      cứ thế nhìn bóng lưng đơn của , lòng khó chịu, vừa chua xót. nhón nhén định lùi bước thanh giọng trầm ấm vang lên:

      “Em làm gì ở đây thế?”

      nghiêng người nhìn

      “Dạ. có, em mới ngang qua” vội lắc đầu, sợ hiểu lầm

      “Nghe hết rồi hả?” giọng mệt mỏi, cười nhạt

      vội cúi đầu: “em cố ý”

      trách em”

      “A…em định gọi cho , là việc nhờ em làm xong rồi!”

      “Ồ…xin lỗi em, di động biết bỏ đâu rồi! cám ơn em”

      có gì” mỉm cười đáp

      thôi, đưa em về” quay lại với .

      (*)nguồn: vi.wikipedia.org

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 13


      Tâm trạng của Hứa An Nhược luôn rầu rĩ vui, từ lúc tình cờ trông thấy họ cãi vã. mấy ngày gặp được Trì Văn Trạm, gọi điện chỉ là tiếng chuông ngân dài rồi tắt ngấm, ảo não nằm ườn giường. Kì thi qua chẳng có việc gì làm ngoài giờ lên lớp ít ỏi. Mùa hè rộn ràng sắp đến tuy chẳng nghe thấy tiếng ve nhưng náo động của kí túc xá cũng đủ hiểu lòng người háo hức như thể nào.


      “An Nhược, lại đây nhờ chút coi” tiếng Tiêu Như gọi lớn từ phòng tắm


      “Gì vậy?”


      “Lấy dùm tớ khăn tắm”


      cầm khắn tắm đứng trước cửa vừa thấy mặt Tiêu Như ló ra liền càu nhàu


      “Cậu đúng là, khăn tắm mà cùng quên”


      “Cám ơn” Tiêu Như cười hì hì rồi đóng phanh cửa lại


      trở về giường , buồn bực mở màn hình di động, nhấn số lần nữa


      “Tút tút…..”


      Ngay lúc tuyệt vọng định cúp máy giọng trầm khàn rất đỗi quen thuộc vang bên tai


      “An Nhược, em gọi cho có chuyện gì ?”

      “A...em định hỏi bảng báo cáo em làm có vấn đề gì ?” bèn bịa ra đại lí do


      “À rất tốt may nhờ có em”


      có gì, giúp được là em vui rồi”


      “Cám ơn em” Kèm theo tiếng ho khù khụ


      sao chứ?” áp chặt tai vào, lo lắng hỏi


      có gì”


      nên ngủ đủ giấc nếu cơ thể chịu được”


      "Ừ tạm biệt”


      Bên kia gác máy từ lâu nhưng vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn, trong lòng dâng lên cảm giác bồn chồn yên.


      ấy lại bệnh nữa rồi”


      Hứa An Nhược buồn bã suy nghĩ lúc lâu rồi mới quyết định gặp , nếu thể tâm được. là làm, vơ đại cái áo khoác giá treo tường, gấp gáp chạy xuống dưới lầu.


      Lần này do dự đứng lan quyên, chạy mạch lên phòng, nhàng gõ cửa


      Mãi chẳng thấy tăm hơi, hàng lang im ắm đến lạ thường, thở dài định quay tay đụng vào tay nắm cửa, cách cửa được bật mở.


      đánh bạo bước vào trong, vừa bước vừa khẽ gọi


      Văn Trạm, có ở đây ?”


      Tiếng của như muỗi kêu vo ve vào trung chẳng có lời đáp trả, bèn lặp lại


      “Có ai ở đây ?”


      Đến trước chiếc giường, thấy người trùm chăn kín đầu, lay, khẽ gọi


      Chiếc giường chuyển động kêu cót két, giọng người uể oải phát ra từ trong chăn


      “Ai vậy?”


      “Là em” vội đáp


      “An Nhược” Người trong chăn bật dậy, cái đầu rối tung, nét mặt tái nhợt.


      “Sao em lại đến đây?” Trì Văn Trạm ngạc nhiên hỏi


      “Em thấy giọng ổn, nên đến xem thế nào” nhìn mím môi khẽ


      “Làm phiền em rồi, vẫn ổn” cười


      Hứa An Nhược chẳng tin tưởng vào lời qua loa của nên đặt tay sờ lên trán kiểm tra, rồi thấy bản thân quá phận nên rụt tay lại, lúng túng:


      …trán nóng lắm!”


      “Xem em kìa” bật cười, bước xuống giường


      ăn gì chưa?” ngượng ngùng đành lái sang chuyện khác


      “Chưa, buồn ngủ”


      được, giờ này ăn còn đến khi nào”


      “Chúng ta cùng ăn, em cũng chưa ăn gì”


      “Cho ngủ được ?” che miệng ngáp


      mà!” Giọng nài nỉ, níu lấy tay


      “Vậy đợi lát, phải tắm” nhướn mày đáp


      “Được ạ” vui vẻ gật đầu


      Sau khi cửa phòng tắm đóng chặt, Hứa An Nhược mới thở phào nhõm, như tìm được niềm vui đến bên kệ sách rút đại quyển sách, toàn là từ ngữ chuyên ngành tin học bằng tiếng - đọc được mấy chữ hoa mắt chóng mặt bèn gấp lại trả về chỗ cũ, ngoan ngoãn ngồi đợi.Truyện được đăng *******************


      lúc sau, từ phòng tắm bước ra, người mặc áo thun trắng, quần jean đen, mái tóc ướt sũng được dùng khăn lau qua loa. si mê ngắm nhìn khoảnh khắc này, bây giờ mới thực tồn tại bình dị chứ phải là hình tượng xa vời trong tưởng tượng của nhiều năm về trước.


      thôi” ngắt ngang dòng suy tư kéo về thực tại


      Hứa An Nhược hoàn hồn vội bước theo sau , môi nở nụ cười thỏa mãn. Bước vào thế giới cả người mình thầm mến khó nay được giữ lại ở đó càng khó hơn, cần phải biết đến tình cảm của mình, chỉ cần ở bên cạnh những lúc thế này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :