1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

ình anh cho em - Trà Muộn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 5

      Sau cuộc trò chuyện kết thúc mấy tốt đẹp với Trình Tự, Hứa An Nhược cảm thấy tâm trạng buồn bực kinh khủng. Trình Tự có lí lẽ của ta, cũng oán trách, vì chẳng qua chỉ là người bình thường, đối với ưu tú của Điền Thư Huyên chẳng có tý uy hiếp nào cả. Những thứ Điền Thư Huyên có trong tay lại là những điều hằng khao khát, ta quen biết sớm hơn , nhìn nhận tình cảm sớm hơn, cùng trải qua những quãng thời gian vui vẻ, hạnh phúc.

      đối với , cùng lắm chỉ là nhận mặt biết tên, qua những lần gặp gỡ tình cờ, trò chuyện đôi ba lần. Và hơn hết, ngay cả tư cách thổ lộ tình cảm cũng chẳng có, nếu biết những suy tư, tình cảm dành cho , chắc chắn còn thái độ tự nhiên, hòa nhã xử với ./Trà Muộn- lqd/ Thà rằng, giữ những lời trong lòng lại còn hơn là phải đối diện với những lời từ chối khéo léo, ít ra tại, chưa từng bài xích đến gần.

      Thứ 6

      Buổi học chiều tan sớm, Hứa An Nhược nhanh chân bước ra khỏi lớp, đưa cho Nhất Linh mấy cuốn giáo trình của mình, vội :

      -“Mang về phòng giúp tớ nha”

      -“Ủa, cậu đâu vậy. ăn tối hả?”

      -“Tớ phải lấy đồ mẹ mới gửi lên, nếu trễ quá hai cậu ăn trước đáp

      -“Ừ, tớ biết rồi”

      -“Tớ nhé!” vẫy tay chào Nhất Linh rồi chạy về phía cổng trường Trạm xe bus giờ này khá đông rồi, phải đợi hơn mười lăm phút mới tới tuyến của mình. Khi lấy được đồ quay trở lại kí túc xá trời tối đen như mực, vừa mệt mỏi, vừa chật vật mới đem được hai túi xách nặng trĩu lên tới phòng.

      -“A…cái gì vậy? có đồ ăn ?” Tiêu Như nhìn thấy tay xách nách mang vội nhảy xuống giường phụ tay.

      -“Có, toàn là đồ ăn thôi” thở hổn hển

      -“hehe, uổng công cậu chuyến, để tớ lấy nước cho cậu” Tiêu Như đẩy ngồi xuống bàn, nịnh nọt .

      dùng kéo cắt bỏ dây mở túi ra, lôi ra đủ loại nào là tôm khô, mực khô, cá khô, hộp thịt kho, bánh trái…nhìn bàn la liệt các thứ đành sắp xếp lại gọn gàng, cái gì bỏ được vào tủ bỏ, hải sản khô phân làm mấy phần rồi gói kĩ để có mùi.

      -“Nhậu ?” Tiêu Như chộp lấy hai con mực khô lớn nhất, vỗ vai hào hứng .

      -“Xì, lên mái nhà hả?” lắc đầu nhìn bộ dạng nước miếng chảy ròng ròng của Tiêu Như.

      -“Tớ có sẵn mấy lo bia nè! Bữa nay có kiểm tra phòng đâu” Tiêu Như ghé vào tai thầm.

      -“Nhất Linh đâu rồi?” ngó quanh hỏi

      -“Chắc đến phòng kế bên, để tớ gọi cậu ấy về” Tiêu Như trả lời, rồi chạy .

      Khi Tiêu Như xà nẹo lôi kéo Nhất Linh trở về dọn xong, chỉ còn chừa mấy con mực ở bàn, chờ phán xét.

      -“Gì mà thần thần bí bí vậy? cậu về hồi nào thế?” Nhất Linh trợn mắt hỏi, trong lúc đó Tiêu Như khóa chặt cửa phòng, kéo màn cửa sổ, cười khúc khích nhìn hai .

      -“ có bếp làm sao nướng bây giờ?” cầm con mực lên lắc lắc hỏi

      -“Ừ há?” Tiêu Như ngẩn tò te

      -“Nướng hả?” Nhất Linh hỏi

      -“Đúng” đáp

      -“Sao tự dưng…” Nhất Linh thắc mắc nhìn hai

      -“Làm sao bây giờ?” Tiêu Như buồn rầu

      -“Ê, hay là mình nhờ bếp của Phương”

      -“Để tớ qua hỏi phòng kế bên, họ có bếp đấy” Nhất Linh cầm mấy con mực bỏ vào cái bọc giấy bóng.

      -“Cho họ mấy con gật đầu

      -“Ok, tớ mua nước đá” Tiêu Như vội

      Vậy là lần đầu tiên chúng tôi cùng uống bia lại trong hoàn cảnh này, đèn tắt hết chỉ còn le lói đèn bàn sáng ở góc, mực khô, mấy gói snack,... bia của Tiêu Như. Vì sợ bị phát nên/Trà Muộn- dđ lqd/ chẳng dám trò chuyện lớn tiếng, đây cũng là lần đầu nếm mùi vị của bia đắng, nhàn nhạt, uống nhiều chỉ tập trung ăn vặt, tụi đủ thứ chuyện đời, kể những chuyện xảy ra thời trung học.

      -“Mối tình đầu của các cậu là năm mấy tuổi?” Tiêu Như nhai nhóp nhép hỏi

      -“ có” Nhất Linh hờ hững đáp

      -“Năm lớp 8” yếu ớt

      -“An Nhược, cậu sớm nha” Tiêu Như chọc ghẹo

      -“Còn cậu?” chu môi

      -“Hì hì, cậu đoán xem” Tiêu Như cười gian

      -“Hừ, đừng có cái người du học ở Mỹ nha”

      -“Exactly” Tiêu Như hô lên

      -“ giọng chút nương” Nhất Linh nhắc nhở

      -“Công cuộc tấn công chàng của cậu sao?” Tiêu Như thầm

      -“…” lắc đầu đáp

      -“ được người này có người khác, cuộc sống là để tận hưởng mà. Để tớ giới thiệu cho cậu” Tiêu Như giọng an ủi

      -“Xì là bạn game của cậu hả?” khách khí

      -“ tốt hả?”

      -“Cậu chơi mình , phòng chúng ta có đứa nghiện game là đủ rồi” Nhất Linh phản bác

      -“Cẩn thận chàng kia chán cậu” cảnh báo

      -“Dám mới sợ. ta dạy tớ chơi game mà” Tiêu Như bĩa môi


      -“Sao Hiểu Nhiên ít về thế nhỉ? Vậy đăng kí ở ktx là gì?” ngẫm nghĩ

      Phòng chúng tôi tuy có bốn người nhưng bạn tên Hiểu Nhiên trừ mấy ngày mới nhập học đem số thứ bỏ ở đây còn lại rất hiếm khi thấy xuất ở ktx. Dừng như thấy ngủ lại, thắc mắc cũng có đáp án vì cả ba đứa đều ít tiếp xúc với cậu ấy.

      -“Biết chết liền, chắc dư tiền ấy mà!” Tiêu Như cười hắc, sẵn tay bỏ râu mực vào miệng.

      Bỗng ngoài cửa có tiếng gõ rất mạnh, giọng vọng vào:
      -“Phòng 201 mở cửa”

      Chết rồi! xong rồi! cả ba đồng loạt luống cuống, nhanh tay bỏ lo bia còn uống dở vào bọc, túm lấy bốn góc tấm mền cuộn lại, nhét vào gầm giường. Tiêu Như chạy vội vào toilet, Nhất Linh bình tĩnh ra mở cửa, che miệng ngáp:
      -“Có chuyện gì thế ạ?”

      -“Sao lại tắt đèn hết rồi?” Quản lý Phương nghiêm nghị hỏi

      -“Dạ thưa , tụi em ngủ sớm mai còn có buổi học”

      -“Vậy à? Sao tôi nghe có mùi gì rất lạ” Quản lý Phương nhướng mày

      -“Đâu có gì lạ đâu ” Nhất Linh vội đáp

      -“Ừ, vậy thôi” Quản lý Phương nhăn mặt

      -“Em chào ạ” Nhất Linh cúi đầu , nhanh chóng đóng cửa phòng.


      -“ rồi hả?” nằm giường cười khúc khích

      -“Hù chết tớ rồi!” Nhất Linh thở phào nhõm

      -“Phi tang hết đống vỏ bia này sao giờ?”

      Thế là sau phút vui sướng lại phải dọn dẹp tan vật, tắm rửa sạch lên giường ngủ cũng khuya lắm rồi! ngáp dài, dụi mí mắt chùng xuống, trùm chăn chìm vào giấc ngủ say.

      Ngày hôm sau

      Hứa An Nhược cầm di động lên tìm kiếm trong danh bạ rồi nhấn nút gọi

      -“Alo…” đầu dây bên kia phản hồi

      -“Alo, chị Thanh hả?, em là An Nhược nè, chị vẫn khỏe chứ?”

      -“An Nhược, là em hả? dạo này học hành thế nào rồi em?”

      -“Vẫn ổn chị ạ” cười đáp

      -“Con bé này, lên lâu như vậy rồi mà giờ mới liên lạc với chị” chị trách

      -“Hì hì, chị…mẹ em có gửi vài thứ cho chị, chị cho em địa chỉ em mang qua cho”

      -“Trời…em có rảnh hay là chị đến lấy cũng được”

      -“Thôi…để em mang còn tiện ghé cho biết nhà chị nữa”

      -“Ồ…vậy phiền em nhé! Cuối tuần này được đó em, để chị nhắn lại địa chỉ nhà cho em”

      -“Cảm ơn chị, hẹn gặp lại!”

      -“Bye em”

      Tâm trạng rất vui vẻ, vừa ngân nga vài câu hát vừa nhảy chân sáo, làm sao biết vị cứu tinh của xuất rồi! cuộc gọi vừa rồi như tiếp nguồn sinh lực cho . Chị Thanh chính là chị của , kết hôn và mới chuyển lên sinh sống ở thành phố S, [Trà Muộn- ddlqd]từ khi học cấp hai theo chị ấy học, chị là giáo viên môn Toán,, thường xuyên liên lạc với chị. Tất cả những điều biết về đều là qua lời kể của chị Thanh, và điều quan trọng đó chính là rất thương chị của mình.

      Sáng chủ nhật, Hứa An Nhược chọn cho mình bộ quần áo đơn giản nhất, quần jean áo sơ mi sọc ca-rô nhìn khá tươi tắn, gói gọn túi đồ vào trong ba lô, rời khỏi cổng đón xe bus.

      Khi đến chạm dừng, phải mất mười lăm phút đồng hồ mới tìm được địa chỉ nhà, cố bình ổn hơi thở, lau mồ hôi trán rồi nhấn chuông cửa, chẳng mấy chốc nghe tiếng cửa cổng mở ra, chị Thanh tươi cười hỏi :

      -“Tìm nhà có khó lắm em?”

      -“Dạ, em phải mất hơn mười mấy phút để tìm đến đây, trạm xe cách hơi xa” gật đầu đáp

      -“Vào nhà , kẻo nắng” chị Thanh kéo vào trong


      bước vào phòng khách ngồi xuống ghế, là nhà cấp 4 nhưng khá rộng rãi, bé Linh con chị Thanh ngồi chiếc bàn tô tô vẽ vẽ, nhéo má bé cười đùa:

      -“Bé Linh quên chị An Nhược rồi hả?”

      -“A…con chào ” bé đưa hai mắt long lanh nhìn , lễ phép

      -“Nhóc con, gọi là chị” phản bác

      -“ hai Trọng cũng gọi là mà” bé bĩa môi đáp

      -“ vẽ gì đó?” lấy bàn tay nhắn của bé ra khỏi tập tranh

      -“ cho xem đâu” bé lắc đầu lia lịa, hai má phụng phịu

      -“Nhược, uống nước nè em” Chị Thanh đưa cho cốc nước

      -“Dạ” nhận lấy, trêu chọc bé nữa mà đến tán gẫu với chị Thanh.

      -“Mẹ em của ít quà gửi chị”

      -“Cảm ơn bác giúp chị nha” chị Thanh

      -“Thầy Lâm đâu ạ?” hỏi

      -“Có tiết dạy nên rồi”

      -“Chủ nhật cũng phải dạy à?” ngạc nhiên

      -“Dạy bù ấy mà”

      -“Trưa nay ở lại ăn cơm cùng hai mẹ con chị nhé!” chị Thanh bước vào bếp gọi

      -“Được ạ. Có cần làm gì cho em phụ tay với?” đáp

      -“ cần đâu, em ở nhà trông bé Linh cho chị lát, chị mua ít đồ” chị Thanh với rồi cầm chìa khóa xe

      -“Dạ” đáp tiếng

      Lúc cùng bé Linh đùa giỡn ngoài cổng nghe thấy tiếng gọi, cứ tưởng chị Thanh về nên ôm bé lên bước ra ngoài ngóng

      -“Chị hai?” tiếng gọi bên phía ngoài vang lên

      -“Ai vậy ta?" tự hỏi

      -“Cậu út đó ạ” bé Linh thầm vào tai

      -“Cậu út nào?” ngớ người hỏi lại

      -“ cậu út của con” bé dõng dạc đáp

      -“Hả?” rối loạn tính đường nên tiến hay lùi, cũng biết có nên chui vào nhà chờ chị Thanh về nữa.

      -“Cậu ơi, mẹ Thanh chợ rồi. Cậu tự mở cửa vào chưa kịp hành động gì bé Linh chạy đến bên cửa cổng lớn.

      -“Sao mẹ lại dám để cháu ở nhà mình?” kinh ngạc hỏi

      -“Con ở nhà mình” bé đáp

      lên tiếng mà lấy chìa khóa thò tay vào mở ổ khóa, “két…” cửa được mở ra, đứng trân trân nhìn bước vào, cười xoa đầu bé Linh rồi cưng chiều ẳm bé lên, dường như chưa nhận ra được hiên diện của .

      Lúc kép cửa quay bước vào mới ánh mắt đồng thời chạm vào giây lát, lộ vẻ ngạc nhiên hết đỗi, vội lên tiếng:

      -“Sao em lại ở đây?”

      -“Em..em đến thăm giáo cũ ạ” cười gượng giải thích

      -“Chị hai là giáo của em?” hỏi lại

      -“Dạ” gật đầu

      -“ An Nhược là của Trọng đó cậu út” bé Linh nũng nịu ôm cổ

      -“Ồ…vậy sao?” nhéo má bé rồi đáp

      -“Vào nhà thôi” trông thấy vẫn còn yên vị như cũ bèn gọi

      Hứa An Nhược nghĩ gặp trong hoàn cảnh này, dù biết là nhà của chị nhưng ngờ lại trùng hợp đến vậy. còn chưa lên tinh thần tốt, thế còn biết cư xử sao cho tự nhiên nhất, phàm là việc liên quan đến đều khiến thể bình thản được. Đối với sức miễn dịch số này thầm mắng mình có tiền đồ.

      “Hứa An Nhược ơi là Hứa An Nhược..mày gì đó chứ. Bình thường mày đâu có như thế” tiếng lòng kêu thảm

      “Huhu, chị Thanh ơi mau về mà” tiếng nội tâm gào thét

      ngồi yên tĩnh góc, trong lòng độc thoại nội tâm bên ngoài hai mắt dán vào hai cậu cháu cười đùa vui vẻ, ánh mắt si mê cùng ao ước, muốn được hòa vào trong bức tranh hạnh phúc này.


      “Ủa? sao hôm nay thể ghé qua mà?” chị Thanh bước vào nhà đưa mắt nhìn .

      -“Còn phải đến trông con giúp chị” nhàn hạ đáp

      -“Cậu đến tôi cũng có người rồi” chị Thanh bật cười tiếp: -“Hai đứa làm quen chưa? Con bé học chung trường với em đó”

      -“Coi như cũng quen biết” trả lời

      -“Hai đứa gặp nhau rồi à?” chị Thanh ngạc nhiên

      -“Dạ, gặp ở trường ạ” lần này đến lượt lên tiếng.

      -“trùng hợp vậy” chị Thanh ồ lên

      Thế là buổi trưa trôi qua nhanh chóng, dùng cơm xong cùng chị Thanh lau dọn bếp và rửa chén đũa. Còn đưa bé Linh vào phòng chuẩn bị ngủ trưa, xong xui có việc gì làm định xin phép ra về chị Thanh ngăn lại:

      -“Ở lại đợi trời mát hẳn về, trưa nắng mà đâu”

      đành đáp –“dạ”

      Sau đó, là chị Thanh nhờ đưa trở về,cả hai cùng ngồi xe bus trở về trường, lần đầu tiên cùng chuyến xe, lại là hai ghế gần kề, trong lòng có chút nôn nao, /Trà muộn- l q d/nếu như…giá như thời gian có thể dừng lại tốt biết mấy, vĩnh viễn ở khoảng cách gần kề ngắm nhìn, cùng trải qua tĩnh lặng. Có chút ảo tưởng, có hơi hư vô, người mà dành hết tâm tư trong những năm qua lại thuộc về người khác, ngay đến cả lời cũng dám thổ lộ, vụng về tiếp cận.

      Hứa An Nhược lén đưa ánh mắt trong veo, chưa từng lẫn bụi trần nhìn người con trai ngồi bên, gần đến nỗi dám chạm vào vì sợ hình bóng đó tan biến mất. Bao nhiêu tự tin, ý chí đều là bong bóng xì hơi, trở nên mềm nhũn, yếu ớt, trong lòng nảy sinh tự ti,[Trà Muộn] tình vốn là thiêng liêng nay lại bị đố kỵ, lòng ghen ghét làm cho nó chứa đầy toan tính. thấy lòng mình nặng trĩu, như sợ chỉ cần ánh nhìn cũng bị lộ tâm tư nên vội cụp mắt xuống, quay đầu sang hướng khác.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 6


      Trì Văn Trạm ghé qua thư viện trả sách, sắp tới phải bận rộn với đồ án tốt nghiệp cùng tham gia dự án phần mềm chuẩn bị ra mắt. Từ khi lên năm hai, cùng tài năng và sáng tạo, gia nhập công ty phần mềm game JS cùng với Trình Tự, nhưng đàn có ý muốn cùng làm lại dự án lúc trước họ bỏ dỡ, dù có khó khăn về mặt tài chính vẫn có lòng tin/TràMuộn- l q d/ về thành công này nếu được công bố. Ước mơ của là cùng những người em mở văn phòng IT, trước giờ Trình Tự chỉ có hứng thú với mảng game nên tham gia thế nên chỉ với đàn cùng làm.

      Lúc suy ngẫm thấy bóng người lúi húi tìm thứ gì đó ở góc tường, trông có vẻ vội vàng, bật cười “ này, lần nào bắt gặp cũng trong tình trạng lóng ngóng, tuy tính là quen biết nhưng vì có qua lại với Trình Tự nên cũng ngại tiếp xúc”

      cứ thế dõi theo từng động tác của , đầu tóc có chút rối bời, áo sơ mi trắng nhăn nhúm dính đầy vết bụi bẩn dưới sàn, hai chân quỳ rạp xuống nền, tay thò vào gậm kệ sách. Vẻ mặt có chút đáng thương.

      Hình như gần đây gặp tên Hứa An Nhược này có vẻ hơi nhiều, lần đầu tiên cùng với Trình Tự đến căn-tin, lần thứ hai ngẫu nhiên giúp ở thư viện này, lần thứ ba trong buổi họp mặt khá mơ hồ, những lần sau đó cũng nhớ nhưng [Trà Muộn - l q d]luôn tình cờ gặp ở những nơi đến, cũng được xem như đồng hương, hơn nữa còn là học trò của chị . có cảm giác này có chút quen, hình như từng gặp, khi biết chị là gia sư mới ngộ ra chắc từng gặp ở nhà .

      có vẻ như quen biết , tuy nhiêu ánh nắng có chút lạ, giống như che giấu thứ gì đó.

      đứng khoang thai tựa vào tường, lên tiếng.

      -“Tìm được mày rồi!” Hứa An Nhược hí hửng reo lên, tay cầm vật rất cẩn thận bỏ vào túi, quay ra vấp phải chân ai đó suýt chút nữa ngã nhào.

      -“Ui…ai đứng ý tứ gì hết vậy?” lầu bàu mắng

      -“Là nhìn mà đó chứ” bật lại

      -“ Văn Trạm, sao lại ở đây?” lắp bắp

      giơ mấy quyển sách thay cho câu trả lời

      -“Em tìm gì vậy?”

      “Cái thẻ nhớ, em kẹp vào quyển sách chẳng may rơi mất” lúng túng

      “Sáng tạo quá nhỉ?” ho khan tiếng

      “Dạ” gãi đầu ngại ngùng

      “Bộ dạng của em có vẻ ổn lắm!” tốt bụng nhắc nhở

      “A…em chào , em trước” vội rồi chạy như bị ma đuổi

      “Haha” khách khí cười lớn nhìn theo dáng vẻ chật vật của .

      ...

      Thời gian thấm thoát trôi qua, học kì I vừa qua kì nghỉ Tết đến gần, đối với những người phải học, làm xa quê hương mới cảm nhân được nô nức, xuyến xao trong lòng, mong ước thời gian có thể nhanh trôi, để được trở về với gia đình, sung vầy trong khí ấm áp của người thân. Hai đứa Tiêu Như và Nhất Linh vì nhà ở thành phố S, chỉ cách trường có mấy tuyến xe bus thôi, hầu như tuần nào cũng được trở về nhà nên có tâm lý chờ mong như .

      -“Cậu đặt vé xe chưa?” Nhất Linh lên tiếng hỏi

      -“Mình được nghỉ sớm mà, chắc cần đặt trước đâu” dời mắt khỏi quyển truyện rồi đáp

      -“Ai cũng được nghỉ sớm hết á, đến lúc đó mò vé ra nhé”

      -“ phải chứ?” than vãn

      -“An Nhược, có điện thoại” Tiêu Như- kẻ nãy giờ cầm máy của chơi game
      cầm lấy di động nhìn vào màn hình hiển thị số của Trình Tự, cũng khá bất ngờ, vì hơn thời gian dài ta dùng thái độ soi xét đối với .

      -“Alo”

      -“An Nhược?” đầu dây bên kia

      -“Có chuyện gì ?” dửng dưng đáp

      -“Khi nào em về quê?” ta hỏi

      -“Tại sao tôi lại phải báo với vẫn quyết dùng thái độ lạnh lùng

      -“Quan tâm em được hả?” giọng ta có vẻ được vui

      -“ cần”

      -“Xuống đây , ở trước cổng kí túc xá” Trình Tự hạ giọng

      -“ xuống” đáp

      -“Chuyện có liên quan đến Văn Trạm, nghĩ…” giọng Trình Tự ngập ngừng

      -“…”

      -“Cho em 5 phút” Trình Tự rồi cúp máy


      Cuối cùng, đếm đến phút thứ tư, Hứa An Nhược lao tâm khổ tư đấu tranh tư tưởng cũng ngăn được bản thân, nhanh chân chạy xuống dưới lầu.

      -“Đúng quá nhỉ?” Trình Tự cười cợt giơ tay lên nhìn đồng hồ

      -“Rốt cuộc là muốn chuyện gì?” thở dốc

      -“Cùng ăn” Trình Tự phát câu rồi bước

      -“Tôi muốn

      -“Ờ…vậy đành mình vậy” Trình Tự gật gù quay lưng bước

      -“Này...” tức giận hét lên

      Trình Tự đáng ghét đó bước thong thả thèm nhìn lại, vừa tức vừa hỏi thăm dòng họ nội ngoài nhà ta, bi phẫn chạy theo sau.

      Mãi phía sau, ta đâu đuổi đến đó nên giờ mới nhận ra ra khỏi cổng trường, địa điểm là xe bán Mì Hoành Thánh rất nổi tiếng ở đây, tui chỉ có vỏn vẹn vài ba chiếc bàn đơn sơ nhưng cực kì đông khách, chủ yếu họ mua mang về. Hình như Trình Tự có quen biết với chủ quán,[Trà Muộn- lqd] trông thấy ta trò chuyện rất vui vẻ với dì chủ, tự động ngồi xuống bàn trống.

      -“Cho cháu mì đặc biệt” Trình Tự ngồi xuống cùng

      -“Có ngay, còn , cháu ăn gì?” Dì chủ hiền hòa hỏi

      -“ phần Mì Hoành Thánh ạ” đáp

      -“Bạn cháu hả? Xinh đấy” Dì quay sang Trình Tự chọc ghẹo

      -“ phải đâu ạ” vội phản bác

      -“Ngại ngùng gì…cháu có con mắt nhìn người được đấy. Cậu bé này rất được” dì chủ chân thành với .

      -“Cháu làm gì có phúc đó, ấy chỉ là đàn em khóa dưới thôi ạ” Trình Tự cười đùa giúp giải vây.

      Tới đây dì chủ nhiệt tình mới chịu rời chào đón những thực khách khác, nhàm chán ngồi chống cằm suy tư, cũng chẳng thèm để ý người bên cạnh. Chốc lát, hai tô mì nóng hổi được bưng đến cho hai người, liền nhận lấy hít hơi cũng hơi hơi đói bụng nên cầm muỗng đũa ăn rất ngon lành. Tô mì nhanh chóng hết veo, vừa hít hà vì vị cay vừa lau mồ hôi lấp tấm trán, mãn nguyện buông đũa.

      Lúc bấy giờ, Trình Tự rất nhã nhặn ăn cách từ tốn, hoàn toàn khác biệt với động thái của . buông đũa đưa cho khăn giấy, nhân tiện nhắc nhở:

      -“Lau miệng , dính hành má kìa”

      vội sờ lên mặt mình tìm kiếm, lấy khăn chùi, chút xấu hổi hỏi:

      -“Hết chưa?”

      -“Con con lứa…” Trình Tự lắc đầu chề môi còn tay đưa lên mặt phủi giúp.

      -“Cảm ơn” gạt tay Trình Tự ra tránh né

      ra ngoài gấp gáp nên có mang theo đồng nào cả thế nên mặt dày ngó lơ để Trình Tự thanh toán, xong xui cả hai cùng nhau lội bộ trở về.

      -“Cơm cũng mời rồi! chúng ta làm hòa ” Trình Tự đột nhiên lên tiếng

      -“ đúng là sớm nắng chiều mưa” hừ giọng

      -“Xin lỗi, lần đó thái độ của tốt” giọng trân thành hối lỗi

      -“Bỏ , tôi cũng trách thở dài

      -“Vậy tốt, lần sau đến lượt em trả tiền” Trình Tự xoa đầu

      -“ có cửa đâu, lần sau cũng là , tôi còn chưa hết giận” trừng mắt
      thoát khỏi ma trưởng của ta.

      -“Được” Trình Tự cười lớn đáp.

      -“ lừa tôi xuống là vì việc này hả?” bỗng nhớ ra

      -“Vậy em xem là chuyện gì?” Trình Tự cười hả hê

      -“Đáng ghét, tôi đánh chết nhân nhượng đánh đuổi tên khốn bỏ chạy lấy thân kia.
      ______________________________________________________________________

      Hai tuần sau, thu dọn đồ đạc sẵn sàng lên xe trở về quê. Phải là giữa hai thành phố có khoảng cách rất là xa xôi, phương tiện chính chỉ là xe khách, phải mấy hơn gần sáu tiếng đồng hồ vật lộn mới về tới nhà. Hứa An Nhược mệt mỏi lê bước đứng trước cửa nhà, cảm giác như sắp chết đuối đến nơi.

      -“Mẹ ơi, mở cửa cho con” nhấn chuông gọi lớn

      -“Sao về mà kêu ba con ra đón” mẹ mở cửa ngạc nhiên nhìn thấy con lâu ngày gặp.

      -“Hì, con nhớ mẹ” làm nũng ôm lấy mẹ

      -“Có mệt lắm ?” mẹ cười hiền từ, cầm túi giúp

      -“Hơi mệt, con phải nằm cái ngáp

      bước vào phòng mình, ngả mình xuống chiếc giường thân , cảm giác thỏa mãn chưa từng có và ngủ lúc nào hay. Đến khi tỉnh lại sắc trời ngả về tối, ngáp ngắn ngáp dài lấy đồ tắm, rồi xuống lầu.

      -“Con chào ba” bước vào bếp liền thấy người đàn ông trung niên mang tạp dề nấu nướng-đây chính là người cha tuyệt vời của .

      -“Ngủ chưa hai? Mau đến phụ ba dọn dĩa này ra bàn, mẹ sắp về rồi”

      -“Dạ, mẹ đâu vậy?”

      -“Mua trái cây” ba đáp rồi đưa thêm dĩa thịt xào cho

      nhìn bàn toàn những món mình thích cười tít mắt, lấy chén đũa chuẩn bị ăn cơm. Tối đó, lần đầu tiên xa nhà được hưởng trọn khí ấm áp của gia đình mình, ba liên tục gắp thức ăn đầy ụ cả chén cho , thúc giục:
      [Trà Muộn- l q d]
      -“Ăn , con gầy hơn rồi đó, lát nữa lên cân coi có mất kí nào ?”

      -“Có ốm miếng nào đâu ba” vừa cắn đùi gà vừa phản biện

      -“Mấy ngày tết này thử giảm tui coi” mẹ đại nhân vuốt lọng tóc trước mái cho , giọng .

      cười lấy lòng, ăn hết toàn bộ trong chén, đồ ăn ngon như thế này có đứa ngốc mới nghĩ đến chuyện giảm cân. Ba chính là nam thần trong lòng , nghe lúc còn trẻ ba đẹp trai lắm, có khối theo nhưng vẫn nhất kiến chung tình với mẹ tôi. Khi đó, mẹ cũng là xinh đẹp kiêu kì thế nên để rước được mẹ, ba phải đấu đá với những kẻ theo đuổi mẹ. Sau khi kết hôn sống kiếp thê nô, coi vợ là trời, cũng thầm hâm mộ tình cảm của ba mẹ.

      Như mẹ thường về ba là: -“lên được phòng khách, xuống được phòng bếp”

      bữa no nê, lười biếng ngồi xuống sofa cùng xem tivi với mẹ, ba phụ trách rửa chén. Lúc trước còn ở nhà luôn nhận nhiệm vụ này, có lần hỏi ba tại sao lúc nào cũng là rửa chén ba cười xòa hỏi lại:

      -“Thế ai nấu cơm?”

      -“Ba”

      -“Vậy đương nhiên con phải rửa chén rồi” ba thản nhiên đáp

      -“Còn mẹ?” xụ mặt bất mãn

      -“Tay mẹ con mềm mại như thế làm sao ba nỡ” ba vỗ vai an ủi

      -“…” bất hạnh khóc thầm, chắc phải con ba rồi, nhìn thái độ đối xử của người đàn ông duy nhất trong nhà với hai người phụ nữ xem, trời vực.

      -“cười ngốc cái gì thế?” mẹ nhét miếng lê vô miệng

      -“ có” mỉm cười

      Chờ người đàn ông của gia đình dọn dẹp xong cả nhà cùng tản bộ, bụng đầy có chút khó chịu, nếu lại nhất định tối nay thể ngủ được.


      Còn hơn hai tuần nữa mới đến tết lịch nhưng khí Tết phủ đầy cả thành phố, ra đường chợ bán đồ mở vào buổi tối. Đặc biệt là khu phố hoa, cây cảnh tấp nập người qua lại, Tết bây giờ lung linh nhiều ánh đèn tuy nhiên mất dần nét bình dị.

      Mới hơn sáu giờ sáng, Hứa An Nhược bị mẹ đại nhân dựng dậy chợ, lơ nga lơ ngơ bị dắt ./Trà Muộn- l q d/ vừa ngáp vừa xách theo cái làn theo sau lưng mẹ. Công việc duy nhất là đứng và xách đồ, chợ bắt đầu nhộn nhịp người mua người bán gọi nhau í ới, tiếng kèn xe đinh tai nhức óc, khiến cho tỉnh khỏi cơn buồn ngủ.

      -“Con muốn ăn gì?” mẹ quay sang hỏi

      -“Nấu canh măng mẹ” chỉ chỏ vào hàng măng tươi

      -“Cá chiên xả nghệ nữa” tiếp tục

      -“Ba lúc nãy dặn mua cái gì nhỉ?”

      -“Nước mắm” đáp

      -“Vậy phải ghé qua dì Hương” mẹ rồi ngồi xuống lựa cá

      Hai mẹ con chợ đến gần 9 giờ mới về đến nhà, tay xách nách mang đủ các thứ, tốn hết lên bàn chạy vô uống nước, thở phì phò. Mặc cho ba mẹ muốn làm gì làm, chui lên phòng ngủ nằm nghỉ lát rồi tắm rửa, từ phòng tắm ra, vừa sấy tóc vừa cầm quyển album, đây là những bước ảnh lưu giữ từ khi mới lọt lòng, lật ra cuối trang vuốt ve tấm hình chụp cậu bé khoảng hơn mười tuổi, cau mày nhìn về phía trước, nhìn dáng vẻ lúc này xem- đúng là thể tưởng tượng cậu bé gầy gò đen nhỏm bây giờ trở thành chàng trai tuấn tú, khỏe mạnh.// Trà Muộn- l q d/Tấm hình này là lần tình cờ thấy ở nhà , khi chị Thanh dọn dẹp đồ, lúc đó nhìn mãi chịu rời , còn mặt dày xin chị ấy cho bằng được. Nó chính là bảo bối mà nâng niu bấy lâu nay, ngay cả chạm vào cũng sợ bị phai mờ.

      Hứa An Nhược nhớ lại những chuyện vui trước đây bị giọng cao thanh làm cho giật mình.

      -“Con , xuống mẹ nhờ xíu”

      -“Con xuống liền” đáp rồi gấp quyển album cất và ngăn tủ

      -“Rửa sơ qua đống cải thảo này rồi ngâm muối” mẹ đưa cái rổ cho

      -“Làm dưa hả mẹ?”

      -“Chẳng phải con thích ăn kimchi kim chiết gì đó sao?”

      -“Nhưng mua ở siêu thị được mà”

      -“Đồ làm sẵn ở siêu thị sao yên tâm được” mẹ cốc đầu

      -“Con mẹ nhất” cười hì hì

      Hai mẹ con dành hết cả ngày trời để ủ hết số cải thảo mua được, phần cho vào cái kiệu , phần còn lại cho vào hộp nhựa bỏ vào ngăn mát tủ lạnh. Ngoài ra, còn làm đủ thứ cái món ăn kèm như dưa muối, củ kiệu…sau khi hoàn thành cùng ba dọn dẹp nhà cửa, lau chùi tất cả các ngóc ngách trong nhà, phụ trách lầu, sau ngày lao động mệt nhọc ngã mình xuống nệm ấm ngủ biết trời trăng gì.

      Mấy ngày sau, chở đồ mẹ mua sang cho nhà hai

      -“Về từ bữa đến giờ mà ghé qua nhà chị” trai trông thấy liền mắng.

      -“ thấy em phải vất vả thế nào đâu, mấy bữa nay em làm osin mệt muốn chết nè!” vội tránh cái nhéo tai đau điếng của mình.

      -“Cái gì vậy?” chỉ vào đống đồ mang qua

      -“Ai mà biết, em chỉ phụ trách mang qua thôi” đáp rồi tiếp: -“A…mẹ dặn là cần đặt Chả đâu”

      -“ biết rồi” hai gật đầu

      -“Cháu cưng của em đâu rồi?” ngó nghiêng tìm kiếm

      -“Đòi chị dâu em dẫn qua bé Linh rồi” hai đáp

      -“Ủa, chị Thanh về rồi hả?”

      -“Ừ, sáng nay”

      -“Con trai đúng là có tiền đồ” cười thích thú, nhớ ra mình còn phải giao đồ nữa nên vội : -“ Thôi, Em phải đưa mấy chỗ nữa”

      -“Trưa ghé ăn cơm” hai nhắc

      -“Em biết rồi” đáp rồi chạy

      Sau khi đưa hết đống quà tết cho , dì, chú( bạn bè của ba mẹ), ghé qua nhà chị Thanh, vừa vào đến cửa thấy cậu bé cưng trắng trẻo mập mạp, mím môi cười chạy đến ôm chầm lấy nó hôn lấy hôn để.

      -“Cho véo cái, nhớ chết được” vò hai má phím của bé đầy thích thú

      -“Buông con ra” bé mếu máo vì bị giật mình, hét lớn

      -“Trọng nhớ hả?” hôn lên má bé, giọng tủi thân

      -“ có mua xe đua cho con ?” bé nhìn hỏi

      -“Chi vậy?”

      -“Có con bỏ qua lát nữa con mách bà nội là út bắt nạt con” cậu bé ung dung

      -“Nhóc con, dám ra điều kiện với hả” cù hai nách bé ghẹo

      -“Linh ơi, cứu hai với!” bé bị nhột cười nắc nẻ

      -“Con trai lớn rồi mà nhờ con hả” buồn cười nhìn cậu cháu lém lỉnh của mình.

      -“ cho bắt nạt hai Trọng” bé Linh từ đâu chạy đến cầm cây kiếm siêu nhân gõ vào đầu .

      Bị tập kích bất ngờ vội buông cháu mình ra nắm lấy cây kiếm cho bé đánh, đe dọa:

      -“Còn đánh nữa đem hai Trọng của con về nhà”

      -“ là người xấu, con dẫn hai Trọng trốn” bé Linh cau mày liếc rồi nắm lấy tay hai Trọng của bé chạy trốn vào phòng.

      ôm bụng cười nhìn hai đứa bé đáng nắm lấy tay nhau, hâm mộ hồn nhiên của tuổi , thanh mai trúc mã như chưa từng bị khoảng cách chia lìa.

      -“Em về hồi nào vậy?” chị Thanh thấy liền hỏi

      -“Mấy ngày trước rồi chị” đáp

      -“vậy hả, lúc về cầm cái này cho ba mẹ giúp chị” chị Thanh chỉ túi đồ bàn

      -“Dạ, Lâm về cùng chị hả?”

      -“Cuối tuần này mới về được” chị Thanh đáp

      Trường đại học T dù được nghỉ theo lịch chính thức nhưng vẫn thấy Trì Văn Trạm trở về, lại ngại hỏi han nhưng hỏi cũng xong đành rụt rè hỏi:
      -“Sao Trạm chưa về nữa ạ?”

      -“Nó bận gì đó, dạo này chị cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, em gặp nó sao?”

      -“Dạ đáp ỉu xìu

      -“Nhược…có phải em thích thằng Trạm ?” chị Thanh kéo vào góc hỏi .

      -“Em…” đỏ mắt cúi đầu

      -“Vậy là thích rồi” chị Thanh thở dài

      -“Em thích ấy, từ lần đầu tiên gặp nhiều năm về trước thích” bày tỏ những lời cất giấu trong lòng bấy lâu.

      -“Hèn gì em xin cho bằng được tấm hình hồi của nó” chị Thanh đột nhiên nhớ ra

      -“ ấy có bạn rồi, cũng hề biết tình cảm của em. Chị đừng với ấy nha” cầu khẩn

      -“Chị đâu, Điền Thư Huyên đó chị gặp rồi, cảm giác thích hợp lắm, chị nghĩ con bé hợp với Văn Trạm” chị Thanh giọng rồi xoa đầu an ủi .

      -“Chị muốn giúp em lắm nhưng em cũng biết tính nó rồi đó, nó ghét nhất bị người ta sắp đặt, cưỡng ép. Nếu biết nó biết lại trách em khổ”

      -“ cần đâu ạ, em tự mình cố gắng” cũng hiểu điều đó.
      hết chương 6

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 7


      Giao thừa năm nay đúng vào ngày hai mươi chín, giống như mọi năm, ba bận rộn làm gà cúng, phụ gói bánh với mẹ. Nhưng cơn buồn ngủ thể cưỡng lại, che miệng ngáp ngắn ngáp dài

      -“Thôi để mẹ làm tiếp, ngủ ” mẹ hối thúc

      gói thêm cái nữa phủi tay đứng dậy với mẹ –“Vậy con ngủ trước đây”

      Sáng mùng , khi Hứa An Nhược thức dậy mặt trời phủ ánh dương bao trùm lên khí như hội như hoa, vệ sinh cá nhân xong thay thay bộ váy mới hí hửng xuống dưới nhà.

      Ngay lúc đó, Hứa Minh Trọng, đứa cháu đích tôn của gia đình họ Hứa khoanh tay trước ngực, dõng dạc to:

      -“Con chúc ông bà nội năm mới vui vẻ, sống lâu trăm tuổi”

      -“Ngoan lắm, chúc cháu trai mau lớn, học giỏi” mẹ đại nhân xúc động ôm lấy cậu cháu cưng, cho bao lì xì đỏ thắm.

      -“Con cám ơn bà nội” Minh Trọng cầm lấy bẽn lẽn

      -“Đây là phần của ông” ba cười xoa đầu nhóc con.

      -“Con cám ơn ông nội” bé thơm má ông cái kêu

      Khi nhìn thấy bước xuống Hứa Minh Trọng oa tiếng trốn vào lòng ông nội, hét lên:

      -“Ông nội, cứu con”

      -“Cái thằng này” đánh vào mông nó cái.

      -“Lêu lêu út , giờ này mới ngủ thức dậy” ba ôm lấy thằng nhóc cưng nựng

      -“Con chúc ba mẹ năm mới vui vẻ” cười hì hì xèo hai bàn tay ra

      Mẹ thưởng cho bao lì xì

      -“Cảm ơn mẹ” rồi quay sang hai ông cháu ôm nhau nhéo má cậu nhóc

      –“Mau chúc cho con bao”

      -“Chúc út mau lấy được chồng” cậu nhóc cười khụ khụ trốn sau lưng ông nội

      -“Minh Trọng, con xong phim với làm bộ hung dữ ra sau lưng ba

      -“Cứu con…cứu con với” cậu nhóc tìm đường chạy trốn kêu thét lên

      -“Hai cái đứa này như chó với mèo” mẹ mắng

      Mặt trời đứng bóng, người quen lại nhà chúc tết hết lượt này đến lượt khác rời , phụ trách giữ bao lì xì cho nhóc Trọng. [Trà Muộn- l q d]Thầm ghen tỵ với sức hút người gặp người người thích của nó, nhận lì xì mỏi tay đúng là trẻ con sung sướng.

      Sau khi cả nhà hai tề tựu đông đủ cùng ăn bữa cơm gia đình, chiều đến vì chị hai có việc bận nên dắt theo Minh Trọng đến nhà chị Thanh.

      -“Em tưởng chị cùng chị hai của em chứ” ngạc nhiên khi thấy chị Thanh

      -“Biết chị còn qua đây” chị cười xâu xa nhìn

      -“Chúc gia đình chị năm mới vui vẻ” mỉm cười

      -“Cảm ơn em, Văn Trạm lầu đấy” chị Thanh thầm vào tai

      Hai má đỏ ửng, thẹn thùng trách: -“Chị này, chọc em hoài”

      -“ đó” chị che miệng cười khúc khích

      Hứa An Nhược có thời gian phản ứng với lời chọc ghẹo của chị Thanh mà dắt theo cái đuôi lên lầu. ngó quanh phòng chẳng thấy ai nghe giọng thánh thót của bé Linh vang lên:

      -“ hai Trọng, đến tìm em hả?”

      Theo sau lưng bé là - Trì Văn Trạm, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy , tim bắt đầu đập loạn nhịp, nên lời. Hình như gầy hơn, hai mắt sâu hút, nét mặt tái nhợt như chưa được nghỉ ngơi/L e q u y d o n- Trà Muộn/ chu đáo, trong lòng dân lên cảm giác xót xa nhưng thể mở miệng thăm hỏi, quan tâm.

      -“Lâu rồi gặp” chỉ nghĩ được nhiêu đây từ ngữ

      -“Ừ, năm mới vui vẻ” gật đầu đáp

      -“Năm mới vui vẻ” lặp lại



      -“ sao chứ?” nhìn gương mặt càng lúc càng trở nên trắng bệch của , e dè hỏi

      -“ có gì, thiếu ngủ chút thôi” vội xua tay

      -“Tuy làm việc cũng rất quan trọng nhưng nên coi trọng sức khỏe” cắn răng

      -“Ừ”

      -“Vậy em xuống tìm chị Thanh”

      Hứa An Nhược vừa xoay người bước xuống cầu thang nghe tiếng ngã “bịch”, hốt hoảng nhìn thấy gục xuống nền gạch, vội chạy lại đỡ:

      -“ bị sao vậy?”

      Trì Văn Trạm dựa cả người vào tường, chống đỡ thân thể sắp khụy ngã, lắc đầu đáp.

      dìu trở về phòng, khó khăn lắm mới đưa được nằm nghỉ giường, cẩn thận kê gối nằm dưới đầu , tay đặt lên trán kiểm tra nhiệt độ nóng hổi khiến rụt lại “ bị sốt cao quá”.

      Hứa An Nhược xuống dưới tìm chị Thanh, sẵn tiện lấy ít đá trong tủ lạnh ủ vào khăn ướt rồi đắp lên trán .

      Đầu năm mới, ngã bệnh, thầm trách chịu giữ gìn sức khỏe. định xem mình là siêu nhân hay sao?. túc trực bên giường dám rời nửa bước, lo lắng yên.

      Chị Thanh mang thuốc về mà còn chưa tỉnh, khi sắp ngủ gật nghe động tĩnh giường, Trì Văn Trạm chống người ngồi dậy, hai bên thái dương chau lại.

      -“ tỉnh rồi, thấy trong người thế nào?”

      -“Làm phiền em rồi”

      -“ phiền, để em lấy cháo cho mỉm cười lắc đầu

      Bưng tô cháo còn hơi ấm nóng đưa cho , dặn:

      -“ ăn xong mới uống thuốc được”

      -“Cám ơn” nhận lấy rồi bắt đầu ăn từng muỗng

      chăm chú nhìn ăn gần hết tô cháo, xong gác muỗng xuống đưa cốc nước tới. Sau khi uống thuốc xong, mới yên tâm về nhà, trước đó còn kiên nhẫn dặn dò:

      -“Thuốc này buổi tối ăn xong rồi uống thêm liều nhé!”

      -“Cám ơn em, về cẩn thận” khàn giọng đáp



      Ngày hôm sau, vì phải theo ba mẹ chúc Tết họ hàng, người quen nên thể đến xem tình hình của , đành gọi điện cho chị Thanh hỏi thăm, biết được ổn mới phần nào nhõm.[Trà Muộn- dđ lqd]Đến hôm mùng năm trai mới gọi qua ăn cơm, bất ngờ vì lại gặp ở đây, cũng cười chào hỏi

      -“ khỏe rồi hả?”

      -“Bệnh cảm thông thường thôi” nhàng đáp

      Ngoài có Trì Văn Trạm ra còn có rất đông bạn bè của trai, mọi người vui vẻ ăn uống, phụ nữ tám chuyện, đàn ông chỉ đến bia rượu, khí náo nhiệt. trai - Hứa Tuấn say sau tứ tuần rượu đột nhiên vỗ bộp vai Trì Văn Trạm, hô lớn:

      -“Đến lượt em trai”

      -“ à, Văn Trạm thể uống nhiều đâu, ấy mới bị bệnh” đau lòng ngăn cản

      -“ sao” lắc đầu rồi ngửa cổ uống hết chun rượu

      -“Này Trạm, em ở thành phố S nhờ cậy cả vào em nhé!” trai lè nhè

      -“Được ạ, em quan tâm em ấy” đáp

      -“Vậy được, haizz nó hơi bướng bỉnh, lại có chút ngốc nên sợ bị người ta lừa gạt” trai

      nghiến răng hận thể lại bóp chết mình, giậm chân:

      -“, cái gì vậy?”

      -“Còn phải sao? Nhớ lúc em còn bị người ta lừa mang hết tiền trong ống heo cho họ, suýt chút nữa còn bị bắt trai hăng hái tố tội

      -“ lừa gạt, chuyện từ thời cổ lỗi sĩ nào rồi?” gân cổ cãi

      -“Lần đó mẹ biết chuyện đánh cho trận vì trông chừng em” trai ai oán oán than thở

      Trì Văn Trạm nhìn hai em đối qua đáp lại nhịn được bật cười, vội lấy tay che miệng.

      phẫn nộ trừng trai, là mất hết mặt mũi, còn bị cười nữa chứ. Hứa An Nhược chỉ có thể đỏ mặt tìm cái lỗ để chui xuống.



      -“Khi nào em lên trường?” Vì nhà ở cùng hướng nên chung đoạn, mở lời.

      -“Dạ ngày mười hai, còn ?”

      -“Ngày mốt”

      -“Sớm vậy sao?” gương mặt lên vẻ thất vọng

      -“Hẹn gặp lại ở trường”

      -“Dạ” buồn rầu đáp
      --- ------ ------ ------ ---------Trà Muộn---- ------ ----

      Kì nghỉ dài hơn hai tuần lễ trôi qua nhanh chóng, đa phần thời gian chỉ có hết ăn rồi lại ngủ khiến cho tăng thêm gần ba kí, nhìn cái cân mà oán hận thôi, bóp chặt vòng eo có hơi phì ra nước mắt lưng tròng:

      -“Ba, tại ba hết đó! Tối ngày bắt con ăn”

      -“Miệng người ai mà trách ba, khà khà con xem đẹp hơn rồi” ba sảng khoái cười nỗi đau của người khác

      -“Mặt cũng nọng, bụng nữa…” lăn tròn sofa ăn vạ

      -“ sáng thức dậy bộ với mẹ, ai biểu con ngủ đến mặt trời chiếu vào mông còn chưa chịu dậy” mẹ đại nhân tét vào mông

      -“Con phải giảm cân, tối nay con ăn cơm đâu” phụng phịu

      -“Tối nay ba nấu cà-ri, sườn nướng…” ba ngồi liệt kê từng món

      -“…”

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 8

      Đêm khuya, tắm xong liền nhảy lên giường chuẩn bị ngủ nghe tiếng chuông điện thoại.

      -“A lô?”

      -“An Nhược, năm mới vui vẻ” đầu giây bên kia vang lên giọng khoan khoái của Trình Tự.

      -“Cám ơn , chúc năm mới vui vẻ”

      -“Em làm vậy?”

      -“Chuẩn bị ngủ”

      -“Ờ”

      -“Vậy tôi cúp máy”

      -“À…dạo này em có gặp Văn Trạm ?”

      -“Có, sao thế?”

      -“ có gì, chỉ muốn hỏi xem cậu ấy có ổn ?”

      -“Nhàm chán, chẳng phải gọi cho ấy là được sao?”

      -“Được rồi, em ngủ , chúc ngủ ngon”

      -“Tạm biệt” cúp máy quăng di động xuống dưới cúi giường rồi tắt đèn ngủ.



      Ngày Hứa An Nhược thành phố S, ba bận rộn chuẩn bị đồ ăn có thể mang theo, mẹ tiễn ra cửa vuốt ve mái tóc nhắc nhở:

      -“ đường phải cẩn thận, lên tới nơi gọi điện về”

      -“Con biết rồi, con đây”

      Lần đầu tiên xa nhà cảm thấy háo hức vì cuộc sống, gian mới chờ mình khám phá nay được về với gia đình thời gian nên lúc phải lại có cảm giác thích ứng lắm, muốn rời xa. Hứa An Nhược ngăn được nỗi xúc cảm trong lòng, cố kiềm nén những giọt nước mắt chực chờ khóe mi, ôm chầm lấy ba mẹ, giọng sụt sùi:

      -“Ba mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, con đây”

      Khoảng hơn bốn giờ chiều, mới đến nơi,đứng trước cổng kí túc xá rồi cúi xuống nhìn đồ đạc lỉnh kỉnh mệt mỏi tìm ghế đá ngồi đỡ, tay tìm di động gọi cho Trình Tự.

      -“A lô, có rảnh ?”

      -“Rảnh, có việc gì hả?”

      -“ mau tới kí túc xá , có đồ cho

      -“ hả?” bên kia hoài nghi đáp

      -“Đương nhiên, mau lên tôi sắp mệt muốn chết rồi!”



      -“An Nhược?” Trình Tự đến gần lên tiếng gọi

      -“Nhờ mang hai cái túi này lên phòng” nhìn thấy vị cứu tinh liền cười hì hì nhờ vả.

      -“Em đúng là quỷ xảo quyệt, dám lừa ” Trình Tự lườm

      -“ phải học sao? Mau lôi kéo ta

      Trình Tự nhận nhiệm vụ mang đồ lên, khoang thai phía trước dẫn đường, lên lầu thứ hai, Trình Tự thở hổn hển dựa lưng vào tường, than oán:

      -“Em mang theo sắt hay sao mà nặng quá vậy?”

      -“Ừ, vậy mới nhờ . Tặng nè, cám ơn nhé!”

      -“Hừ, xem như em còn có lương tâm”

      -“ Trình?” tiễn Trình Tự xuống dưới lầu, đột nhiên dừng ở chân cầu thang

      -“Hả? đừng nhìn bằng ánh mắt đó” Trình Tự ái ngại nhìn .

      -“Quà cũng mang cho , phải nên đáp lễ sao?” khoanh hai tay trước ngực, dõng dạc .

      -“Gì cơ?” Trình Tự trố mắt nhìn

      -“Đưa di động của đây” chìa tay ra

      -“Làm gì?” Trình Tự tuy có ngờ vực nhưng vẫn móc di động ra đưa cho .

      Hứa An Nhược mày mòi bấm tới bấm lui, lát sau tắt màn hình trả lại.

      -“Cám ơn nha! Lần sau mời bữa trưa”

      -“Hừ, đừng tưởng giấu giấu diếm diếm là biết em làm gì nhé” Trình Tự hừ cái coi thường nhìn .

      -“Tạm biệt” chạy nhanh lên lầu, vẫy tay chào ta cái.

      Đối với hành động mập mờ của mình, Hứa An Nhược thầm cho phép bản thân, nghĩ mình dễ dàng từ bỏ hi vọng, “cơ hội là do chính mình tạo ra” thầm nhủ. Mở di động ra/Trà Muộn- d đ l q d, lưu số lấy từ máy của Trình Tự vào, đặt trễ chệ đầu danh bạ, cuối cùng cũng có số điện của - Hứa An Nhược vui tả được, lấy dũng khí gửi cho tin nhắn hỏi thăm.

      Văn Trạm, em là An Nhược . lên trường chưa?” tuy nhiên có hơi…ngốc, đúng là dư thừa, lên đây lâu rồi mà. hối hận cũng kịp vì tin được gửi .

      5 phút… rồi 10 phút….lại 30 phút, thất vọng nhìn chằm chằm vào màn hình, tắt rồi lại mở, sau cùng nhìn nữa.

      “Tin..tin” tiếng báo hiệu có tin nhắn vang lên, vùng khỏi chăn vơi lấy trong tích tắc

      “À chào em, lên hôm chủ nhật tuần trước”tin nhắn được gửi đến

      “Em nhớ rồi, chỉ hỏi thăm chút thôi. Em làm phiền chứ?” lại trở nên vui vẻ vì nhận được hồi .

      sao, chỉ ngồi ở ktx thôi”

      “Vậy em phiền nữa, nên nghỉ ngơi sớm ạ”

      -Tin được gửi, nhưng có hồi . ngồi ngẩn ngơ lúc rồi tắt máy ngủ, đêm nay ở trong phòng chỉ có mình, có hơi đơn, lạnh lẽo nhưng hiểu sao ngủ rất ngon lành.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 9

      Kể từ khi vào học chính thức sau kì nghỉ, hơn tuần rồi đa số sinh viên đều thích ứng được, kêu la oán than, cũng may chưa phải làm bài kiểm tra môn nào, nếu ? Chết chắc rồi!. Hứa An Nhược đưa tay che miệng ngáp, Tiêu Như nằm vật vã bàn, xem như trốn người “ngủ khò khò” còn học sinh gương mẫu nhất trong bọn , Trần Nhất Linh bình thản chăm chú lắng nghe bài giảng. Vì tránh gây chú ý đến giảng viên nên các cố tìm chọn bàn ở dưới cuối, cả hội trường im phăng phắc chỉ có vang vọng thanh giảng bài của giáo sư Triết tiếng động lớn phát ra “Hộp đựng bút của ai đó rơi xuống tạo nên thanh cực vang dội"

      Hơn trăm sinh viên quay lại nhìn tụi , giáo sư Triết chau mày nghiêm nghị, vội lay mạnh Tiêu Như “dậy

      -“Để cho tớ ngủ, …đùi gà…đùi gà của tớ” giọng Tiêu Như lè nhè

      khó nhận ra, khí xung quanh có chút kì dị, mọi người trố mắt nhìn rồi tiếng cười khúc khích nhộn nhịp cả hội trường. Đến lúc này, giáo sư Triết khoanh tay đến trước bàn.

      -“Tiêu Như, mau dậy ái ngại vỗ mạnh vào lưng Tiêu Như

      -“Ui da…” Tiêu Như dụi mắt trừng

      nháy mắt đá chân dưới chân bàn.

      Tiêu Như nhổn dậy đập vào mắt là cả đống người nhìn mình, ngay trước mặt là giáo sư Triết cực kì khó tính.

      -“Lớp 15VH,em Tiêu Như, sau giờ học lên văn phòng gặp tôi” thầy giáo đĩnh đạc thông báo rồi quay lên tiếng tục :

      -“Tiếp tục đoạn mới nãy”



      -“Có thể cho tớ biết chuyện gì xảy ra ?” Tiêu Như ngơ ngác hỏi

      -“ cậu ngủ khò trong giờ học”

      -“Sao cậu gọi tớ”

      -“Cậu có nghe đâu, ai biểu cậu ngủ còn quậy phá” bĩu môi

      -“ xong rồi! lần này thảm rồi, chắc chắc ông thầy khó tính đó bắt tớ chép phạt nguyên lý Triết Học cho coi” Tiêu Như vò đầu bứt trán.

      -“Đáng đời” cùng Nhất Linh đồng thanh, rồi giọng an ủi:

      -“ sao, tớ chép cho cậu bản”

      Chẳng bao lâu, chuông kết thúc reo vang, thu xếp sách vở rời khỏi, Tiêu Như lộ vẻ mặt như bị táo bón kinh niên trình diện.

      lén chuồn vào góc cầu thang người, móc di động ra gọi

      -“A lô!. Là em, An Nhược” trấn an giọng

      -“Xin chào, em tìm có chuyện gì?” đầu dây bên kia đáp

      -“Là như thế này, có giữ cuốn sách tựa "Cuộc sống giới hạn" đúng ?”

      -“Sao em biết?”

      -“Em đến thư viện mượn nhưng có, xem danh sách mới biết giữ”

      -“Đúng vậy? em cần gấp hả?”

      -“Dạ, có thể cho em mượn lại ?”

      -“Được chứ” đáp

      -“Cảm ơn , vậy em gặp ở đâu”

      -“Em đứng chờ trước kí túc xá nam , mang xuống”

      -"Được ạ"

      Hứa An Nhược thầm mỉm cười, dùng hết công lực chạy đến kí túc xá nam, dưới cái ánh nắng chói chang giữa trưa nắng thở dốc vội lau trán, tìm góc tránh nóng chờ đợi.

      -“Của em đây” đưa quyển sách cho

      -“Cảm ơn

      -“ cần khách khí”

      -“ ăn trưa chưa ạ?”

      -“Vẫn chưa” lắc đầu

      -“Vậy em có thể mời bữa ?”

      -“Hả?”

      -“Vì cảm ơn cho em mượn lại cái này, em nên thể tấm lòng của mình”

      -“ cần đâu”

      -“Có phải em đường đột quá ? Vậy em trước” cúi đầu ủ rủ

      -“Thua em rồi! cùng vậy” bật cười

      -“ hả?” mừng quýnh bước theo sau .

      -“Hay là chúng ta ăn ở kha thực gợi ý

      -“Được, tùy em”




      Kha Thực là quán ăn phục vụ món Hoa, mở từ rất lâu đời, chủ quán là người rất vui tính, lần đầu tiên đến đây là do Tiêu Như chỉ dẫn. Tuy nổi tiếng nhưng giá tiền rất bình dân, lại gần trường học nên được sinh viên đến ăn đông nghẹn, nhiều khi muốn ăn phải đặt trước. Hứa An Nhược tính trước điều này nên khi cả hai đến nơi tìm được bàn ngay, cầm menu đưa cho hỏi:

      -“ thích ăn món gì?”

      -“Em gọi là được rồi!”

      -“Dạ, hay là gọi món há cả nhân tôm hấp nha, mì xá xíu” lật qua lật lại xem xét

      -“Ừ, để gọi”

      -“ cần đâu, em là khách quen ở đây mà”




      -“Đợi lát nữa có ngay”

      -“Em dường như biết trước đây, đúng chứ?”

      -“ đâu ạ, chỉ khi gặp ở nhà chị Thanh em mới biết”

      -“Vậy à, sao lúc trước đến nhà Luân mà chưa từng gặp em”

      -“Lúc trước kì nghỉ Tết hay hè năm nào em cũng thăm bà ngoại hết, đến năm em học lớp 11 bà ngoại qua đời”

      -“Xin lỗi, cố ý” áy náy nhìn

      Hứa An Nhược lắc đầu, giọng có chút đượm buồn:

      -“Ở với bà ngoại vui lắm! hai năm rồi em trở về đó”

      -“Bà ngoại em rất vui khi có người cháu hiếu thảo như em” giọng an ủi

      -“Bà ngoại dạy em rất nhiều thứ, nhưng em khéo tay giống bà, làm được đẹp lắm” khẽ mỉm cười

      -“Bà của cũng thế!”

      -“A…bà ngoại, em gặp bà mấy lần rồi! nhưng mà bà chẳng nhớ em là ai cả”

      Bà ngoại của sống ở quê, lâu lại lên thành phố thăm con cháu, có vài lần gặp bà, lúc đó bà còn minh mẫn còn hay kể chuyện cười cho bà nghe, nhưng sau trận ốm nặng bà lúc nhớ lúc , ngay cả con cháu cũng hiếm khi nhớ tên ai.

      -“Vậy mà bà hay nhắc đến là em hả?” ngạc nhiên hỏi

      -“Bà còn nhớ em hả?”

      -“Những lúc thăm bà, nghe bà bé rất hay kể chuyện cho bà nghe, bà còn giọng em rất dễ nghe” gật đầu

      -“Vậy bà có khỏe ạ?”

      -“Bà vẫn khỏe, trừ những lúc đãng trí tinh thần rất tốt. còn tưởng bà bé hàng xóm nào chứ”

      Hai người trò chuyện rất hợp ý, câu, câu, bật cười vì những tình huống vui vẻ, xem như khá hòa hợp.

      -“À…em nghe Trình làm dự án gì đó”

      -“Đúng vậy, là chung với đàn

      -“Có phải vì dự án này mà hôm tết mới ngã bệnh ?”

      -" đâu" khẽ phủ nhận

      -“Khó lắm hả ?”

      -“Cũng hẳn, vấn đề là thời gian, nhân lực đủ”

      -“Xin lỗi, em giúp được gì cả” ủ đột

      -“Sao phải xin lỗi, em có học ngành giống đâu” cười đáp

      -“Biết vậy hồi đó em học tin cho rồi!” ỉu xìu lẩm bẩm

      -“Em gì?”

      -“ có gì” vội lắc đầu





    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :