1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ý Tưởng Ham Muốn - Niệm Niệm Bất Xá X (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 33
      2/2

      Lưu Nham chưa xong bị Lâm An Bắc lên tiếng cắt đứt, còn đứng thẳng lên bắt đầu đuổi người, "Hạng mục này ở Bắc Kinh rất cấp bách, tranh thủ thời gian , chờ đến khi Tân Minh sinh xong chúng tôi thăm ấy."

      "À? Ra là như vậy, vậy đường bình an nhé." Doãn Vị khó hiểu, từ khi nào Lưu Nham rời chào tạm biệt chứ, ấp úng trả lời câu lời khách sáo, nếu biết cái gì, dù sao và Lưu Nham vẫn còn rất xa lạ.

      Ánh mắt Lưu Nham chế nhạo nhìn Lâm An Bắc tự biên tự diễn, mở miệng vạch trần giữ lại cho cậu mặt mũi, đứng lên khom lưng sửa sang lại tài liệu Lâm An Bắc vừa ký tên lúc nãy, ôm vào trong ngực đếm, xác định có sót tờ nào.

      "Cám ơn." Lưu Nham tới cửa, đột nhiên xoay người lại, " ra muốn là" cuối kéo dài, giống như chờ chú ý của mọi người, thấy Lâm An Bắc xù lông nguy hiểm liếc nhìn cảnh cáo, mới thoả mãn mở miệng, "Tân Minh rất thích tiểu thuyết của em sáng tác, có thể ký tên cho ấy hay ?"

      "À? Dĩ nhiên rồi, đến lúc đó em kí toàn bộ cho ấy." Mặc dù Doãn Vị cảm thấy Lưu Nham rất kỳ lạ, Lâm An Bắc cũng bình thường, trực giác bọn họ
      [​IMG]


      Chương 34:

      Bước chân Lâm An Bắc chỉ dừng lại chút rồi xoay người vào thư phòng, cửa phòng đóng lại vang tiếng rung trời.

      Doãn Vị cười cười tự giễu, mấy ngày trước người đàn ông này còn lo lắng tự nhủ"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chuyện đồng ý với em quên", nhưng bây giờ lại tự tay đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió của dư luận, chẳng trách khi đó lãng phí thời gian đạo lí cổ vũ dự buổi lễ trao giải long trọng kia.

      Cũng đúng, cho dù thế nào Mộ Hoa cũng là viên ngọc quý của Phi nhiễm quốc tế, cứ như vậy bỏ qua dễ dàng đáng chút nào. Cho dù có muốn vứt bỏ , vẫn là bạn thân chí cốt của lão tổng Phi nhiễm quốc tế, vậy sao có thể dễ dàng vì màng đến đạo nghĩa bạn bè được.

      Chẳng qua là Doãn Vị cảm thấy có chút buồn cười, mấy ngày trước còn thề thốt đảm bảo với Hàn Tiêu, thù nhất định phải báo, nhưng là bây giờ, lại sắp trở thành đá kê chân cho nghiệp của người khác.

      Con riêng, tin tức cỡ nào châm chọc, tuyệt đối mang đến hiệu quả tuyên truyền mười phần cho bộ phim của Mộ Hoa, hơn nữa Phi nhiễm quốc tế hao phí của cải mười mấy tỷ đồng vào trò đùa giỡn này, hiệu quả kia chắc rằng cần cũng biết.

      Suy nghĩ Doãn Vị dần bình tĩnh lại, nhìn chăm chú vào cặp mắt trong suốt của Hàn Tiểu Bạch, có chút hối hận, hối hận lúc nãy quá xúc động hỏi câu kia, phá vỡ vẻ hài hoà giả dối mà hai người vất vả tạo dựng lên, ràng thời điểm tới, và Lưu Nham cố ý lảng tránh, muốn cho biết liền hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được!

      biết mình nên yếu đuối như vậy, chỉ chút chuyện liền lùi vào trong vỏ của mình, thậm chí hoài nghi mục đích của Lâm An Bắc, biết mình phải tin , là An Bắc của , nhưng trong lòng vẫn có chướng ngại, vẫn do dự.

      Từ hôm qua thấy đống tin tức kia nổi lên, trong lòng Doãn Vị vẫn đè nén, dường như uất ức nhiều năm tích tụ lại bỗng bùng nổ, đây là lần đầu tiên sau khi mẹ qua đời, cảm thấy vận mệnh đối với mình công bằng.

      Đặc biệt là Doãn Trĩ, người phụ nữ đáng thương, đến thế giới khác cũng thể an bình. lúc này Doãn Vị lại thấy may mắn khi mẹ có ở đây, như vậy ít nhất cũng bị những lời đồn đại của người đời gây thương tích lần nữa, tận mắt thấy người đàn ông mà bà hết lòng lợi dụng, dẫm đạp đời thanh bạch của bà để tới đỉnh cao của nghiệp!

      Hàn Tiểu Bạch nhìn lệ rơi đầy mặt trước mắt, bỗng nhiên yên lặng lại, nhoài người nằm co ro hai chân Doãn Vị, ngẩng đầu lên sững sờ nhìn nước mắt ngừng rơi xuống, cứ như vậy dùng cặp mắt trong suốt nhiễm thế tục chăm chú nhìn , như là hiểu được đau khổ của Doãn Vị, đột nhiên bật ra tiếng khóc kinh người.

      Doãn Vị bị doạ sợ quên cả đau lòng, vội vàng ôm cục cưng bảo bối vào trong ngực dỗ dành!

      Trong phòng, Lâm An Bắc cực kỳ nóng nảy, vì sợ Doãn Vị phát do dự rất lâu, bình thường cố hết sức che giấu, kết quả vẫn bị phát ra, hơn nữa nhìn dáng vẻ của ấy ràng là hiểu lầm .

      Những tin tức kia là có người cố ý tạo ra, chỉ tương kế tựu kế, đem tình huống phóng đại lên mà thôi.

      Lâm An Bắc cầm điện thoại lên ra ngoài, cuộc gọi vừa kết nối liền gầm vào điện thoại, giống như muốn đem tất cả bất mãn cùng uất ức ném ra ngoài: " Đến khi nào mới tới mang Tiểu Bạch , trước ba giờ chiều vẫn qua đây tôi đưa nó đến Nhi Viện."

      Hàn Địch đưa Hàn Ly Yên ra ngoài ăn cơm vừa trở lại, vừa mới nhận điện thoại liền cảm nhận được cơn tức của người nào đó, còn tưởng rằng tối hôm qua đón Tiểu Bạch quấy rầy đến việc tốt của , đây là biểu việc chưa thỏa mãn dục vọng đấy.

      Hàn Ly Yên mở to mắt nhìn Hàn địch, muốn chơi cùng em , nhưng mấy ngày trước chú vẫn cho, Hàn địch cũng sợ gây ra chuyện, cho nên vẫn mang đến chỗ ở của Hàn Tiêu, bây giờ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của nhóc, trong lòng tính toán có nên cho Ly Yên thêm mấy đứa em trai em .

      " Tối nay con hãy tự mình ngủ giường , cha đưa em về chơi với con."

      "Vâng, con muốn ngủ cùng với em bé." Hàn ly Yên vui mừng mở miệng đồng ý, mà Hàn Địch, người thương con như mạng lại có những biểu khác thường như thế nguyên do là bởi mấy ngày qua cũng biết tắm nước lạnh mấy lần rồi, vậy mà hết lần này đến lần khác cứ đến mỗi đêm Thân Kính đều lên giường sớm, chút
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 34.2

      Doãn Vị ngồi thẳng lưng ghế sa lon, hai tay để lên đầu gối, nhìn qua giống học sinh nghiêm túc nghe giảng bài.
      "Em như vậy làm sao mà được?"

      Lâm An Bắc bất mãn kêu lên, là tâm mà, tại sao lại nghiêm túc như vậy chứ? Làm cho tinh thần cũng khẩn trương theo.

      Doãn Vị bị Lâm An Bắc đánh bại rồi, cũng chỉ là cố gắng phối hợp với thôi, hơn nữa trái tim đập bình bịch chỉ có mới biết chính mình có bao nhiêu khẩn trương, động tác như vậy bởi vì biết nên ngồi như thế nào, chỉ sợ chút nữa bứt rứt mất thể diện, ở trước mặt Lâm An bắc, vứt bỏ chút tự ái cuối cùng.

      "Xem ra chúng ta nên chuyển sang chỗ khác chuyện tiếp." Lâm An Bắc quan tâm Doãn Vị giãy giụa, vác lên vai vào phòng ngủ, đến khi tay chân đều bị giữ chặt Doãn Vị vẫn có chút phản ứng kịp.

      Sững sờ nhìn Lâm An Bắc, lắp ba lắp bắp mở miệng: "Lâm, Lâm An Bắc, phải định, tối hôm qua mới làm mà"

      "Nếu như em có nhu cầu, thân là ông xã cho dù mệt mỏi thế nào cũng thoả mãn em, thế nào, có muốn ?" Lâm An Bắc cảm thấy xấu hổ trước lời của Doãn Vị, chẳng lẽ gần đây đòi hỏi quá nhiều, làm sao mà đủ chứ? Nhưng mà nên doạ ấy, trêu chọc chút, ấy ràng nên trở thành cứng nhắc, nghiêm túc như vậy.

      ", phải, em muốn." Doãn Vị nghĩ thầm rằng thể lực mình tốt như người nào đó, tối hôm qua làm cả đêm, chưa bệnh viện là tốt lắm rồi, còn ai dám nghĩ tới chuyện ấy nữa chứ.

      "Ôi, lúc trước chuẩn bị tốt để phục vụ phu nhân lần, nếu như vậy, đành phải để lần sau rồi." Giọng Lâm An Bắc đầy vẻ tiếc nuối, làm cho Doãn Vị giận, là tranh cãi vô ích, ngươi đàn ông này tinh trùng xông lên não lại còn chập mạch nữa chứ!

      Vừa nghĩ đến đống chuyện tai tiếng xảy ra bên ngoài, cảm xúc của Doãn Vị lại chùng xuống, người thời điểm tâm tình tốt, cuộc sống và hôn nhân cũng được vui, đoán vấn đề giữa hai người gần đây là do trong lòng khó chịu mà trở nên như vậy, là
      [​IMG]



      Chương 35:

      Doãn Vị ở trong ngực Lâm An Bắc khóc ngừng, mặc kệ an ủi thế nào cũng chịu dừng lại, lúc này giống như đứa bé bị lạc tìm được người thân, có thể mặc sức bày tỏ uất ức của mình, mà Lâm An Bắc, nghiễm nhiên trở thành người thân duy nhất thế giới này của .

      Lâm An Bắc ngừng vỗ lưng trấn an , giống như đối xử với đứa bé ba tuổi, là cười khổ được, còn chưa có việc gì mà khóc thành ra như vậy, mặc dù phụ nữ làm từ nước, nhưng cứ khóc như vậy biển rộng cũng phải khô kiệt rồi.

      "Được rồi, đừng khóc, nếu vẫn còn khóc, ngại đổi loại phương pháp khác khiến em dừng lại đâu."

      Doãn Vị cũng biết mình gần đây bị làm sao, giống như trở nên đặc biệt yếu ớt, ít chuyện liền rơi nước mắt ngừng, nhưng ràng trong lòng muốn, cứ như vậy có tiến bộ liền khóc lên, khống chế được chính mình.

      "Lâm An Bắc, tại sao có thể ức hiếp người khác như vậy chứ, chuyện Mộ Hoa em còn chưa tính sổ với , thế mà còn như vậy, xem ra chúng ta càn thiết phải thêm gì nữa "

      Trong phòng khách, chuông điện thoại vẫn vang lên ngừng, Lâm An Bắc muốn mặc kệ để nó tự dừng lại, nhưng người gọi mực cố chấp, đắp kín chăn cho Doãn Vị, xoay người xuống giường, "Là do em khơi mào trước mà, nhận điện thoại, tại sao trước kia phát ra em thích khóc như vậy chứ."

      Là Lâm Kỳ Sơn gọi điện thoại tới, nghe cháu dâu khiến cho hai người vui mừng, ra lệnh cho Lâm An Bắc lập tức sắp xếp hành lí, mang theo vợ về Bắc Kinh gặp mặt.
      "Cháu có rãnh rỗi hãy mang cháu dâu về đây để chúng ta nhìn chút, đúng, được rồi được rồi, ngày mai các cháu hãy đến đây , ông kêu Tiểu Đàm đến sân bay đón các cháu, được, hay là bây giờ, ông kêu Tiểu Đàm lập tức gọi điện thoại tới sân bay đặt vé."

      Cả đời Lâm Kỳ Sơn làm người lãnh đạo, có thói quen ra lệnh cho người khác, mở miệng ra đều là mệnh lệnh.

      Ông còn chưa hết, điện thoại liền bị bà Lâm ở bên cạnh, nãy giờ chờ lâu lấy mất: "Bà này, tôi còn chưa có xong mà". "Để tôi trước, ông như vậy doạ cháu dâu bảo bối của chúng ta mất."

      " Nháo Nháo à, nếu bà nội tới gặp các cháu nhé, các cháu làm rất bận , dù sao bà nội cũng rảnh rỗi có việc làm."

      Cuộc đời này Lâm An Bắc ghét nhất đó chính là nhũ danh mà An Nhiên đặt cho khi còn , đứa bé trai tên là Nháo Nháo, phá hủy thanh danh đời của , mỗi lần Đường Kình Vũ cố ý vỗ bả vai , dùng giọng trầm thấp từ tính kêu tên, đều có loại cảm giác đứng ngồi yên, muốn quăng ngã ta qua vai lần.

      "Ra là như vậy, nếu ông tự mình chuyện với cháu dâu nhé, ấy muốn thăm mọi người từ lâu, nhưng vì sợ mọi người thích nên dám gọi điện thoại."

      Lâm An Bắc biết, chưa hết nửa giờ cuộc gọi này kết thúc , khó tránh khỏi việc thủ trưởng Lâm lại muốn dạy cho khoá chính trị. Hơn nữa nếu ông nội, bà nội mở miệng, tin chắc rằng với tính tình của Doãn Vị tuyệt đối từ chối.

      "Thằng nhóc thối, cháu vừa cái gì, lẽ cháu định để cho vợ cháu mình tới đây sao?" Lâm Kỳ Sơn vừa nghe Lâm An Bắc liền nổi giận, đời này ông xem thường nhất là thương nhân đầu cơ trục lợi , thế nhưng tại sao coi trọng đứa con lớn nhất, cháu trai và cháu chúng đều đâm đầu vào, may mà còn có Lâm An Chính khiến cho ông được an ủi.

      " phải, cháu cũng muốn mà, cháu hết bận công việc đến thăm mọi người. Ông nội, ông ngàn vạn lần được tham gia vào, nếu vừa huy động binh lực làm cháu dâu ông bị doạ."

      "Hừ, còn cần cháu phải sao." ràng Lâm Kỳ Sơn hài lòng khi bị cháu trai ghét bỏ, giọng nhắc nhở, "Đừng tưởng rằng những việc mờ ám mà cháu làm kia có ai biết, tốt nhất cháu nên xử lí sạch chút, nếu khiến nhà họ Lâm mất mặt, kiểu gì ông cũng đánh cháu."

      "Được rồi được rồi, lần nào mắng cháu là ông thấy quen đúng khôn , bà nội à, Doãn Vị thích ăn món cay Tứ Xuyên, bà có muốn chuẩn bị chút hay ? Tài nấu nướng của mẹ mà cũng được ấy khen đấy."

      "Đúng đúng đúng, bà chuẩn bị ngay lập tức, còn phải chuẩn bị gian phòng nữa, là bận bịu nhiều chuyện nha."

      Nghe tiếng đóng cửa truyền đến, giọng bà nội từ từ rồi tắt hẳn, Lâm An Bắc mới khôi phục bộ dáng cợt nhả trước sau như , ràng là có chuyện cần nhờ ông giúp tay.

      "Ông nội, gần đây sức khoẻ ông như thế nào?"

      "Biến, bình thường thấy cháu quan tâm ông câu, có chuyện gì , đừng có bắt chước bộ dáng kia của cha cháu."

      Khuôn mặt Lâm An Bắc đầy vạch đen, tại sao ông cụ này càng già càng đáng nữa rồi, cho bậc thang để leo xuống mà tổn thất cái gì còn chịu, là lòng dạ hẹp hòi.

      Lật xem lịch trình mà Đảo Lưu Nham đưa tới, các nhân vật tới tham dự buổi họp báo ở Phi nhiễm quốc tế đều thể chọc được, nụ cười mặt cũng từ từ biến mất, như nghĩ tới cái gì đó rồi mở miệng, "Ông nội, trước kia Tổng Cục trưởng Quảng Điện là học sinh của ông đúng ?"

      Khi ở trường học, Tổng Cục trưởng Quảng Điện từng là học sinh do Lâm Kỳ Sơn dạy, sau này làm việc cũng được làm dưới quyền ông, bây giờ hai người vẫn còn giữ liên lạc với nhau, khi chuyện, cục trưởng vẫn luôn tôn trọng ông, người thầy tay dìu dắt mình.

      Dù sao Lâm Kỳ Sơn cũng lăn lộn ở giới chính trị ăn tươi nuốt sống đó cả đời, hơn nữa ngồi vào chỗ như vậy đến nay vẫn bình yên vô , nhất định là có năng lực hơn hẳn với người thường, Lâm An Bắc vừa mới mở miệng là ông biết định làm gì rồi.

      Chuyện của Doãn Vị ông cũng nghe qua, Tiểu Đàm sửa lại báo cáo rồi mới đưa cho ông nhìn, cũng chỉ là những lời đồn đại vô căn cứ, mới khiến cho ông đưa ra quyết định mượn cơ hội này để đến Bắc Kinh, bởi vì ông tin tưởng cần mình ra tay, cháu trai ông có thể xử lí hoàn hảo.

      Chỉ là ông thể nào đồng ý với cách làm của Lâm An Bắc, dù sao cũng là máu mủ thân thiết, cần phải đuổi tận giết tuyệt. Đây phải là thương trường chiến trường, càng phải là giới chính trị gió tanh mưa máu, cần phải xử lý quan hệ cách lạnh lùng như vậy.

      "Đúng thế nào, đừng mong ông giúp cháu, ban đầu muốn rời khỏi ông, tại cháu nghĩ như thế nào mà lại muốn lợi dụng quyền lợi cháu luôn khinh thường ? Còn nữa, cháu và thằng nhóc họ Hàn đừng tưởng rằng làm mấy chuyện này kia ai biết, khiêm tốn chút cho ông."

      Lâm An Bắc biết chuyện như vậy thể gạt được Lâm Kỳ Sơn, dù sao miệng ở người người khác, nhất định là có những người nóng lòng nịnh nọt muốn tranh công với Lâm Kỳ Sơn mới những tin tức này ra.

      Bởi vì sân bay thành phố kinh doanh thua lỗ, nên ngay trước giai đoạn bị nhà nước chỉnh đốn cải cách, tập đoàn công ty dực theo cầu vận hành kết cấu có kỉ luật, thực hành dự tính quản lý toàn diện, hoàn thiện chế độ phân chia cấp bậc, tăng tốc đẩy mạnh lao động, nhân , sử dụng quy chế cải cách công nhân chia làm ba loại, nội bộ hoạt động hiệu suất cao, công ty xây dựng các cải cách về mặt văn hóa.

      Mà sân bay thành phố của công ty hữu hạn là do chính quyền thành phố A quản lý, khống chế cả cổ phần công ty và sân bay. Quyền sở hữu cổ phần sân bay đối với tư nhân cũng sắp được ban hành, nên lần này ràng rất nhiều người chuẩn bị rục rịch ngóc đầu dậy, lớn mạnh của Tập đoàn từ từ lớn mạnh về đầu tư, nếu như có thể tham gia làm chủ sân bay thành phố nnhất định là kiện quan trọng đối với phát triển công ty.

      Mà Lâm An Bắc cùng với Hàn Địch đều là thương nhân, cơ hội tốt như vậy có lý nào lại lãng phí mà bỏ qua, huống chi nếu như lần này đánh cuộc thắng, Lâm Trì cũng cảm thấy đây là Công Ty bình thường chứ?

      "Ông nội, chúng con đều là người làm ăn đứng đắn, ông hãy yên tâm , ông nhất định có thể yên tâm về hưu."

      "Tốt nhất là như vậy, có chút chuyện cần lúc nào cũng làm phiềnTiểu Đàm, còn nữa, có phải lâu cháu doanh trại thăm chú ba, thím ba rồi hả?"

      Lâm An Bắc biết Lâm Kỳ Sơn coi như là đồng ý, hơn nữa còn nhắc nhở phải chú ý đúng mực, ít nhất bây giờ chủ nhân của Phi nhiễm quốc tế là Ngạn Phỉ, hơn nữa mục đích ban đầu sáng lập Phi nhiễm quốc tế cũng là vì , Từ Uý Nhiên luôn luôn thích những dây chuyền màu sắc sặc sỡ để tạo ra minh tinh, nếu phải Ngạn Phỉ bước lên con đường này, cũng làm trái với nguyên tắc của mình khi tạo ra Phi nhiễm.

      Cho nên , khi đàn ông cũng điên cuồng tuyệt đối thua kém phụ nữ!

      "Dạ vâng, nếu có chuyện gì ông đừng luôn nghĩ làm sao để dạy bảo cháu, nếu rảnh rỗi có thể lật từ điển để đặt tên cho chắt trai tương lai của ông."

      "Biết rồi, cúp máy, ngày mai ông bảo Tiểu Đàm đón các cháu, nếu cháu có việc gì đừng tới, giải quyết cho tốt chuyện của cháu, đấng mày râu mà sao lề mà lề mề như vậy."

      "Dạ biết, dạ biết, là, vừa mới xong lại tiếp tục dạy bảo cháu."

      Lúc Lâm An Bắc quay lại, Doãn Vị ngừng khóc thút thít, nhìn chằm chằm điện thoại trong tay giống như nhìn cái thứ gì vậy, thấy Lâm An Bắc vào liền ném điện thoại trong tay tới.

      "Có chuyện gì vậy?" Lâm An Bắc quỳ gối bên giường, nghi ngờ mở ghi chép cuộc gọi điện thoại ra, dãy số lạ lên nhưng nhìn có vẻ hơi quen, thời gian gọi bao lâu sau khi xuống lầu , hơn nữa thời gian trò chuyện kéo dài 18 phút bốn giây.

      "Đây là điện thoại của ai mà lâu như vậy?"

      "Bà nội, ông nội kêu ngày mai chúng ta đến Bắc Kinh thăm họ." Doãn Vị sững sờ trả lời, đến tận bây giờ còn chưa tỉnh lại từ trong hoảng sợ, Lâm Kỳ Sơn nha, chỉ mới được thấy ông ở trong bản tin thời mà thôi, vậy mà bây giờ chuyện cùng bọn họ, còn gặp mặt nhau?
      "Bây giờ làm như thế nào đây, ông xã, em sợ."

      Lâm An Bắc rất muốn cho cái liếc mắt xem thường, bây giờ kêu ông xã rồi sao ? "Sợ cái gì, bọn họ lại ăn thịt người , thế nào, tại sao chưa bao giờ thẳng thắn với như vậy?"

      Lâm An Bắc nằm ngang ở giường, nửa người nằm ở bên ngoài, đầu gối đùi Doãn Vị, đùa giỡn dọc theo tấm chăn mỏng người .

      "Làm gì có ai lầm bầm lầu bầu, thử xem muốn nghe cái gì."

      "Được, thứ nhất, tại sao lúc đầu em lời nào rời ?"

      "Bởi vì mẹ em thích , thích nhà họ Lâm, cho nên cho em gặp , nếu bà liền từ chối trị liệu." Bây giờ Doãn Vị mới phát , ra sau hồi khóc lớn, thế nhưng có thể bình tĩnh mà về mẹ mình, đến đoạn chuyện cũ đau đến muốn sống kia, hơi thở liền mang theo cảm giác đơn, lẻ loi.

      "Được, thứ hai, em ." hình như Lâm An Bắc cũng cần hỏi vấn đề sau, ràng là cha mẹ vợ thích , thích nhà họ Lâm đơn giản là vì người Mộ Hoa là Trì Vũ, bị quy kết là đầu sỏ phá hỏng hạnh phúc của .

      Dường như có thể tưởng tượng ra hình ảnh người phụ nữ yếu đuối thân mình nơi nương tựa mang theo đứa con trốn tránh, còn phải nhận lấy chỉ trỏ của người khác, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông vẫn phong độ như trước kia ôm người đàn bà xinh đẹp quyến rũ xuất màn ảnh, khóc thút thít tiếng động, lại cố gắng nhẫn nhịn chải đầu cho con , cười kể chuyện xưa trước lúc ngủ cho cho bé.

      Doãn Vị vẫn thể đoán ra ý nghĩ của Lâm An Bắc , cũng giống như giờ phút này, chuẩn bị tốt lời định ra, đột nhiên lại quay đầu hỏi. Bị quấy rầy như vậy, lực chú ý của lại quay về việc ngày mai gặp mặt, " có bệnh hả? Lần sau hỏi em cũng nữa, nghĩ đến ngày mai em cảm thấy khẩn trương, nếu cùng nhé, em dám mình."

      "Ông nội muốn thấy cháu dâu, cũng muốn thấy cháu trai, chỉ bị ghét bỏ thôi."

      Doãn Vị nhớ lại TV, những nơi ở của lãnh đạo lớn đều được kiểm soát chặt chẽ, tầng lại tầng bảo vệ cầm trong tay súng chế tạo đặc biệt, cả người giống như máy X quang quét qua khiến cực kì khẩn trương, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

      "Khi em trở về chúng mình cùng thăm cha mẹ vợ nhé, mặc dù mẹ vợ thích nhưng ai bảo lại cưới con bảo bối của bà chứ."

      Lâm An Bắc biết mỗi buổi sáng Doãn Vị ra ngoài phải tản bộ mà là thăm Doãn Trĩ, sau này, hy vọng luôn ở bên , tới trước mặt mẹ từng bước , cho bà biết gả cho Lâm An Bắc rất hạnh phúc.

      "Nhìn thấy có lòng như vậy, chắc mẹ tức giận nữa, đến lúc đó em làm món ăn mẹ thích nhất để bà mang ."

      "Được, nhưng mà bà xã à, em ngày mai phải rồi." Lâm An Bắc có điều toan tính , ánh mắt mập mờ di chuyển ở người Doãn Vị.

      "Đúng vậy, bây giờ em khẩn trương, em ở đây cho phép ra ngoài uống rượu, mỗi tối nhớ gọi điện thoại cho em."

      Doãn Vị còn chưa dặn dò, nhắn nhủ xong, bị Lâm An Bắc lật người hôn môi, nuốt hết những lời định , giọng đứt quãng giãy giụa tràn ra từ bờ môi, có hơi động tình, "Tối hôm qua, vừa mới, làm, "

      "Đó là tối hôm qua , bây giờ, trả trước tháng tới ."
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 36:

      Sáng sớm hôm sau, phía dưới lầu chung cư Doãn Vị sống bị vây kín bởi đám phóng viên, đến cả hàng xóm chung quanh cũng bị tiếng ồn ào và vô số đèn flash chiếu vào khiến cho đau đầu dứt, nhưng bởi vì là nhà ở kiểu cũ, vật liệu có hay cũng như nhau, khác bao nhiêu.

      Bởi vì Doãn Vị vừa mới trở về nước lâu, hơn nữa cũng chỉ mới ở chung cư này hơn tháng, trong toà nhà này, người biết cũng nhiều, bây giờ nghe có người ở nơi này là nhà văn lớn, danh nhân các lầu khác đều kéo nhau qua xem thử. Làm cho đám phóng viên đáng tiếc đó chính là ở chung tầng lầu với Doãn
      [​IMG]



      Chương 37:

      Từ Văn Tĩnh vặn vẹo đầu ngón tay mình, hoảng sợ đảo loạn con ngươi, dám nhìn thẳng Lâm An Bắc, mãi sau thấy vẫn cứ nhìn mình chằm chằm, cảm giác phẫn nộ dần bị nghi ngờ thay thế, Từ Văn Tĩnh mới bấp chấp tất cả cao giọng hét lên:"Là Hướng Dật Thuần, chính là Hướng Dật Thần, lúc ở sân bay tụi em đánh cược, lại thấy ông ta cũng ra, vì vậy nên ..."

      Cũng biết Lâm An Bắc có tin hay , bây giờ trầm tư lời là có ý gì chứ, cả người Từ Văn Tĩnh lùi dần về sát cửa xe, đề phòng nếu thực phát ra chuyện gì đó nhảy ra khỏi xe, bên ngoài vẫn con giả bộ thể rằng lời em , nhất định phải tin tưởng em.

      "Ừ, tốt nhất là như vậy." Lâm An Bắc dường như có vẻ rất bình tĩnh khi nghe lời giải thích của Từ Văn Tĩnh, xong tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi, bây giờ còn chưa tỉnh rượu hẳn, lúc nãy giọng to của Từ Văn Tĩnh làm cho càng nhức đầu hơn.

      Xe chạy ổn định vững vàng lúc lâu sau, Lâm An Bắc mới còn khó chịu như ban đầu nữa, chân mày cũng từ từ dãn ra, có hơi buồn ngủ. Lưu Nham đọc tin nhắn vừa mới nhận được, liếc qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi kia, ở bên cạnh Từ Văn Tĩnh cúi đầu xuống gửi tin nhắn ngừng, giọng bình tĩnh cất lên:"Hình như Doãn Vị có lên máy bay."

      Lưu Nham vừa mới xong Lâm An Bắc liền mở hai mắt ra, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm người lái xe phía , cho đến khi người Lưu Nham sắp thủng mấy lỗ mới mở miệng, thanh lạnh lùng nghiêm nghị :" cho ràng vào."

      Mặc dù chuẩn bị tâm lí, nhưng khi nhận được điện thoại của Thân Kính, ở trong lòng, Lưu Nham vẫn nhịn được mà mắng Doãn Vị hiểu chuyện, trong thời điểm quan trọng này mà vẫn còn tuỳ ý như vậy, bởi vì phòng ngừa cố cho nên Lưu Nham mới tự mình đưa ta đến phi trường, kết quả là vẫn bị lừa.

      "Thân kính nhìn thấy ấy ở sân bay, bọn họ tìm thử rồi."

      " phải đưa ấy đến sân bay sao?"

      "Nhưng tôi có nhìn lúc ấy vào."

      Lưu Nham biết gì nữa, ràng là đưa ấy tới sân bay, chỉ là lúc đăng kí giấy tờ ấy mình có thể tự làm, có thể về trước, thích tình cảnh chia xa ở sân bay, lúc ấy Lưu Nham còn cười ấy tác giả điện ảnh còn sợ chuyện này, nghĩ đến phụ nữ nhiều lúc đa sầu đa cảm, hơn nữa hôm nay có rất nhiều chuyện chờ xử lý, cho nên mới sơ suất, hoàn toàn ngờ Doãn Vị sử dụng cách này.

      Lâm An Bắc cũng thêm gì nữa, tối hôm qua cũng tự cho là đúng nghĩ rằng những phản ứng kia của Doãn Vị chính là cam chịu, quên mất rằng chưa từng rằng đồng ý Bắc Kinh.

      Hơn nữa tối hôm qua đối với sắp xếp của Lâm Kỳ rất khẩn trương, lo lắng, ở giường lại ra vẻ đành lòng xa nhau, rồi thuận theo lửa nóng, cho nên lúc đó cũng chỉ đòi hỏi trả trước tháng, nào ngờ người luôn có chủ kiến như lần này lại làm ra việc mà ai ngờ tới.

      "Kêu người điều tra chút xem ấy đâu?"

      "Ngồi xe siêu thị, mua mấy túi đồ lớn rồi về nhà."

      ràng là Lưu Nham nhận được tin này từ sớm, chỉ là bây giờ mới báo cáo thôi, Lâm An Bắc lấy điện thoại di động bấm số điện thoại ở nhà, quả nhiên lâu sau liền có người bắt máy: "Lâm An Bắc, dám mắng em câu em cúp máy ngay lập tức."

      Lâm An Bắc bật cười, dám mắng sao? chưa từng hỏi thăm ý kiến của , có quyền gì để mắng đây? Hơn nữa Doãn Vị chính là người phụ nữ bề ngoài yếu đuối, thực ra bên trong cố chấp kém bất kì ai, từ bốn năm trước hề lời nào liền bỏ , cũng dám sai lần nữa.

      Bây giờ tình phải thận trọng chút, chỉ hy vọng có thể giữ vững vàng tiến lên.

      "Ăn cơm xong lái xe đến nhà họ Lâm chuyến, uống rượu thể lái xe."

      Doãn Vị ngắt điện thoại vẫn còn cảm thấy khó hiểu trước phản ứng của Lâm An Bắc, phải nên chửi rủa hồi hay sao? Đột nhiên xoay ngoắt 360 độ là có ý gì?

      Điện thoại trong tay Lâm An Bắc vang lên, chắc là Thân Kính ở Bắc Kinh gọi tới hỏi có muốn đến sân bay đón Doãn Vị hay .

      " cần, mọi người về nghỉ ngơi trước ."

      "Nếu như ấy đến, tôi ở lại Bắc Kinh cũng cần thiết nữa, hay để chúng tôi chờ thêm chút nữa, dù sao cũng mất bao lâu."

      Ban đầu để Thân Kính Bắc Kinh cũng là vì Doãn Vị cũng phải tới đó, cho nên và Lưu Nham cùng thương lượng, Doãn Vị đến Bắc Kinh, như vậy lần Bắc Kinh này của Thân Kính hoàn toàn là lãng phí thời gian, dù sao công việc ở Bắc Kinh cũng nằm trong phạm vi quản lí của .

      " cần, tôi sẹ tự mình đưa ấy tới."

      "Như vậy cũng tốt, tôi và Ly
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. ngthtrang1412

      ngthtrang1412 Well-Known Member

      Bài viết:
      989
      Được thích:
      813
      Chương 38:

      Từ Văn Tĩnh bị Lâm An Chính kéo vào trong phòng, phía sau cửa phòng đóng rầm tiếng, đôi tay rắn chắc chống đỡ hai bên người , vây ở giữa lồng ngực của với bức tường, chừa cho con đường nào để chạy trốn.

      "Em trở về từ khi nào?" Lâm An Chính nhớ hai ngày trước khi gọi điện thoại cho , mình ở nhà, bây giờ lại thấy ở chỗ này, là đến cùng với Lâm An Bắc.

      "Là ngày hôm qua." Từ Văn Tĩnh kéo áo sơ mi trắng của , ngón trỏ và ngón cái ma sát, lâu gặp, nhớ nhung như thác nước đổ xuống, ngón tay giữ lấy quần áo của chặt hơn.

      "Tại sao em và trai lại ở chung với nhau?"

      "Tại sao thể ở chung chứ?"

      Nghe Lâm An Chính Từ Văn Tĩnh có phần mất hứng, bây giờ bộ dáng hốt hoảng e ngại, khiến cho vết thương chồng chất bỗng mệt mỏi, hiểu tại sao hai người bọn họ luôn thiếu chút, cũng chỉ là chút mà thôi, nhiều năm như vậy mặt dày mày dạn quấn lấy nhưng Lâm An Chính vẫn như cũ thờ ơ, ơ hờ!

      "Em với ấy những cái gì?"

      " muốn em cái gì."

      "Em tốt nhất đừng chuyện lung tung, nếu khách khí với em đâu."

      " còn dám đe doạ em thêm câu, em lập tức cho ấy hết tất cả mọi chuyện."

      "Em dám cho ấy biết làm với em ngay lập tức."

      "Được, thử ." Từ Văn Tĩnh buông tay nắm áo sơ mi của , giang hai cánh tay, ưỡn ngực nhắm mắt ngước đầu về phía Lâm An Chính, bộ dáng trinh tiết liệt nữ bấp chấp mọi thứ. Lâm An Chính xì tiếng, đúng là có năng lực diễn kịch.

      "Từ Văn Tĩnh, em là người đứng nhất trong những người gặp."

      "Người đàn bà biết xấu hổ nhất?"

      "Là nhàm chán nhất."

      có chuyện gì làm quyến rũ hoặc ở bên cạnh làm chuyện xấu, hai năm qua càng thêm nghiêm trọng, lần trước lại dám bỏ thuốc , đối với ý tưởng gì cũng có.

      Nhưng mỗi lần như vậy đều cười với cách tự nhiên, khiến thể nào ra những lời độc ác được, trừ lần trước.

      Mỗi khi cười khúc khích giống như hồi bé làm chuyện gì sai bị Từ Uý Nhiên đánh, giương lên khuôn mặt tươi cười rực rỡ nhìn về phía cười khúc khích, sau đó cam tâm tình nguyện giúp gánh chịu chuyện xấu, ngày bé vì Từ Văn Tĩnh, ít lần bị Lâm Trì đánh, bây giờ Lâm An Chính khỏi nghi ngờ, nụ cười ấy rất có thể là cười gian!

      Đôi mắt Từ Văn Tĩnh hẹp dài như mèo con hơi ngước lên, đôi tay vắt qua vai Lâm An Chính vòng lên cổ , đầu tựa vào trong ngực cười run lên, Lâm An Chính hiểu nhìn người trong ngực, lấy cánh tay xuống đặt hai bên người, để cho tiếp tục chiếm tiện nghi nữa.

      Đôi tay nghiêm túc giữ chặt vai , cặp mắt nhìn thẳng chỉ cao đến bả vai mình, trong đôi mắt chút giãy giụa cuối cùng trấn tĩnh trở lại, giống như quyết tâm làm việc gì đó.

      "Văn Tĩnh, có người thích rồi, em đừng lãng phí thời gian với nữa, chúng ta phù hợp."

      Nhìn ánh mắt của Từ Văn Tĩnh biết lời kế tiếp là gì, chỉ là ngờ trực tiếp như vậy, tuyệt tình như vậy. Hai nhà quen biết lâu, hai người từ cùng nhau lớn lên, Từ Văn Tĩnh hiểu Lâm An Chính lý do họ thích hợp chỗ nào, có lẽ có nhiều lý do hơn nữa cũng bù được câu thích em.

      "Yên tâm , em trai cái gì cả, xin lỗi, làm phiền nhiều năm!"

      Từ Văn Tĩnh cúi thấp đầu xong câu đó, từ từ cầm hai tay của để xuống, bả vai thẳng tắp từng bước ra khỏi phòng, Lâm An Chính nhìn hai tay trống của mình, kiềm chế cảm giác mất mác trong lòng, lắc đầu bất đắc dĩ, thói quen phải là chuyện tốt, con nhóc kia giống như trước đây mặt dày mày dạn bắt bẻ , mà là ngoan ngoãn làm theo điều muốn, vậy mà có cảm giác vui sướng, cảm giác mất mác nồng đậm này hiểu, là vì thói quen mà thôi.

      Lâm An Chính quan sát lâu, Từ Văn Tĩnh vẫn rất bình thường, núp ở ghế sa lon lén lén lút lút gọi điện thoại, thỉnh thoảng trong cơn giận dữ la hét lên với cái điện thoại, biết ngườ gọi bên kia cái gì, mới bình tĩnh lại, tiếp tục .

      Doãn Vị vừa mới bước qua cửa bị Trần Trí Hiên lôi kéo vào trong phòng nhìn em , bây giờ cậu nhóc vô cùng kiêu ngạo khi mình có em đáng như baby vậy, nhịn được muốn khoe khoang với tất cả mọi người.

      Lâm An Bắc vẫn cảm nhận được bên cạnh luồng khí thay đổi, hơn nữa theo thời gian trôi , suy nghĩ có nên đổi chỗ ngồi hay , hoặc lên lầu lánh nạn, mùi khói thuốc súng nồng nặc tràn ngập cả phòng khách, mà Từ Văn Tĩnh
      [​IMG]
      Huỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :