1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ý Tưởng Ham Muốn - Niệm Niệm Bất Xá X (21)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 22:

      Duẫn Vị mỉm cười rót trà cho Lưu Cẩm, tư thế đó, có chút giống bộ dáng nữ chủ nhà, dù thế nào Lưu Cẩm cũng còn là nữ sinh bé mới hai mươi tuổi đầu, nếu An Nhiên chủ động gọi điện thoại mời tới đây, cũng hiểu được là ý gì.

      Trái lại Duẫn Vị bây giờ, mặc dù lúc giới thiệu An Nhiên có là vợ của Lâm An Bắc, nhưng hiển nhiên là được mọi người chấp thuận, hơn nữa nhà họ Lâm cũng chưa từng có tin muốn cưới dâu, cho nên Lưu Cẩm kết luận, đây nhất định là Lâm An Bắc tìm đại người để qua mắt An Nhiên.

      Bởi vì trước khi đến đây cũng có nghe người khác , An Nhiên muốn Lâm An Bắc kết hôn, hơn nữa còn cực lực phản đối bạn trước của , chính là nữ trợ lý cùng công ty với , mà nhà họ Lâm lại chủ động lấy lòng , ý tứ là gì cần cũng biết.

      Cho dù lui lại vạn bước mà , nếu như Duẫn Vị là bạn mới của Lâm An Bắc cũng sợ, bởi vì bây giờ bạn trai bạn gọi nhau ông xã bà xã nhiều lắm, có thể bọn họ cũng ngoại lệ, nâng chung trà Tây Hồ Long Tĩnh thượng hạng lên khẽ nhấp ngụm, mượn dịp quan sát Duẫn Vị chút, khóe miệng Lưu Cẩm lộ ra nụ cười tình thế bắt buộc. (Ngta là vợ chồng thiệt luôn rồi đó thím ơii :)))) ghét con mẹ Cẩm này quá)

      Kiểu như thế này, gặp nhiều rồi!

      "Lần đầu tiên gặp tiểu thư Duẫn, là làm việc tại tập đoàn Trì Vũ đúng ?"

      Duẫn Vị cười cười, chấp nhặt ta, ta xem như những người đàn bà đứng đắn kia." phải, là tập đoàn Bác An."

      "Tập đoàn Bác An?" Lưu Cẩm cố ý tỏ vẻ giật mình, ngược lại vén tóc sau tai xin lỗi, "Xin lỗi , kiến thức của tôi có chút nông cạn, là tôi chưa từng nghe tên tập đoàn Bác An, nằm đường Nhân Dân sao?"

      Người sống ở thành phố A đều biết , công ty lớn chân chính tọa lạc đường lớn Phượng Hoàng, còn đường Nhân Dân, chỉ là những tiểu thương lẻ, những lời này của Lưu Cẩm chắc chắn là ám chỉ Duẫn Vị xứng với nhà họ Lâm.

      "Vậy sao? Đất nước kêu gọi theo đường lối quần chúng, đến cũng quần chúng cũng quần chúng*, cho nên khi tôi trở về có thể đề nghị ông chủ của chúng tôi thử xem có muốn chuyển từ đường lớn Phượng Hoàng sang đường này hay , đa tạ tiểu thư Lưu nhắc nhở, chừng như vậy tôi còn có thể được tăng tiền lương đó chứ."

      (*câu này mình chém ko biết edit ra làm sao, bản gốc 从群众中来到群众中去, bạn nào biết nghĩa là gì chỉ mình nhé để mình sửa lại)

      Lời mỉa mai của Lưu Cẩm những có tác dụng, ngược lại còn bị Duẫn Vị lật ngược ván cờ, dáng vẻ của như cho thấy rằng ta nông cạn cỡ nào, dù gì cũng là lớn lên trong thư hương thế gia*, tấn công bên ngoài được, vậy chỉ có thể đổi kế sách, nhắm thẳng vào điểm yếu cũng là cách hay, đặc biệt là vào thời điểm yếu thế.

      (*gia đình gia giáo, có học thức)

      "Ha ha, nghe hai người kết hôn rồi, ngại quá, tôi chưa kịp chúc mừng, bỏ lỡ hôn lễ rồi, là đáng tiếc."

      Ai cũng biết nhà họ Lâm chưa từng tổ chức lễ cưới, tại sao lại chúc mừng, trắng ra là, Lưu Cẩm vẫn cam lòng, ngấm ngầm ám chỉ rằng Duẫn Vị xứng với nhà họ Lâm, có được tán thành của nhà họ Lâm.

      "Xem tiểu thư Lưu kìa, hôn lễ làm sao có thể thông báo cho mọi người biết được chứ, đến lúc đó chắc chắn tiểu thư Lưu là người đầu tiên được gửi thiệp mời, khi đó hi vọng Lưu tiểu thư có thể bớt chút thời gian đến dự."

      "A, hai người chưa cử hành hôn lễ sao?" Hai mắt Lưu Cẩm mở to, dáng vẻ giật mình dám tin, bộ dáng cứ như . (má này diễn sâu ghê >.<)

      "An Bắc mùa xuân mới thích hợp để làm hôn lễ, cho nên tổ chức muộn." Duẫn Vị vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng chuông cửa, đặt ly trà xuống rồi đứng lên, " xin lỗi, ngồi đây chút, tôi mở cửa."

      Nhìn bóng lưng Duẫn Vị thong dong như thế, nhưng hai tay trước ngực rất run rẩy, chỉ có thể siết chặt lấy nhau, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

      Mới vừa mở cửa, Lâm An Chính vội vã xông vào nhà, đầu đầy mồ hôi kéo cà vạt cổ xuống, áo khoác giắt cánh tay cũng bị ném xuống đất, biết động tác này có phải do di truyền hay , khi Lâm An Bắc nóng nực, vào cửa cũng bắt đầu ném loạn quần áo như vậy.

      "Tại sao mở cái cửa thôi mà lâu như vậy." Bộ dáng của cậu ấy giống như hề hoảng hốt khi thấy xuất của Duẫn Vị, cứ như mở cửa là chuyện đương nhiên, khi lên lầu thấy Lưu Cẩm ngồi trong phòng khách, mới cau mày đứng lại, xoay người nghi hoặc nhìn Duẫn Vị, "Khách tới nhà?"

      Duẫn Vị đôi lông mày nhíu chặt đó của Lâm An Chính chết được, đúng là trời sinh để làm diễn viên, diễn hay đến mức sắp phân được đâu là , đâu là giả. Nhưng ít nhất cậu ấy rất giữ mặt mũi cho , vừa vào cửa hề hỏi ngay tại sao lại ở đây hay là kinh hô phen.

      "Đúng vậy, tiểu thư Lưu, khách mẹ mời tới."

      "Được rồi, lần sau trong nhà có người đẹp tới nhớ gọi điện nhắc em tiếng, mất mặt quá." Lâm An Chính xong nhanh chóng chạy lên lầu, An Nhiên từ trong phòng bếp ra, lau nước tay, "An Chính về rồi à?"

      "Dạ, lên lầu rồi."

      "Thằng này, cũng biết chào hỏi tiếng, con gọi tụi nó xuống ăn cơm ."

      "Dạ."

      An Nhiên tới phòng khách tiếp chuyện với Lưu Cẩm, Duẫn Vị cũng biết bà ấy có ý gì, bảo lên gọi bọn họ xuống ăn cơm mặc dù biết đây là lần đầu tiên tới nhà, đây phải là làm khó sao!

      Nhìn hai người trò chuyện trong phòng khách vui vẻ, Duẫn Vị đành bất chấp lên lầu. Lên đến lầu hai, gõ cửa căn phòng gần đó nhất.

      Đợi được chút, cửa phòng được mở ra ‘két’ cái, Lâm An Chính tựa lên cạnh cửa, nửa người ở trần, xem ra là định tắm, nhìn thấy là Duẫn Vị, cậu nhếch môi cười tà ác, "Mặc dù mấy vụ chị dâu và em chồng rất kích thích, nhưng mà tổng giám đốc Lâm vẫn lầu, chị định lấy thân thử nghiệm sao hả, chị ."

      "Biến, ai là ‘chị ’ của cậu." Khuôn mặt nhắn của Duẫn Vị đỏ bừng, đẩy cậu mạnh cái, đóng cửa cái rầm, hình như ảnh hưởng đến những người bên cạnh, Trần Trí Hiên mở cửa phòng lộ cái đầu ra, nghi ngờ nhìn chung quanh chút.

      Đột nhiên nhìn thấy Duẫn Vị mạnh mẽ lôi kéo Lâm An Chính, cậu nhóc vui sướng kêu to, giống như nhìn thấy rất nhiều bao tiền lì xì nhảy múa trước mắt mình, "Mợ ơi mợ ơi, mợ tìm cậu sao, mợ cho con bao tiền lì xì con cho mợ biết cậu ở đâu ngay."

      "Bao lì xì phải mừng năm mới mới đưa sao?"

      "Người nào quy định chứ?"

      "Ách, vậy mợ nợ con nhé, chờ chút nữa mợ cho con hai bao được , con dẫn mợ tìm cậu trước ?"

      Trần Trí Hiên hoài nghi nhìn Duẫn Vị, giống như cân nhắc lời của hay giả, nhưng nghĩ đến hai bao tiền lì xì, sau khi cậu nhóc tinh ranh cân nhắc kĩ càng, hai tay bé buông lỏng, dang tay chạy đến bên cạnh Duẫn Vị, nắm tay kéo vào phòng.

      "Cậu nhìn em bé, cậu nhìn em bé."

      Duẫn Vị theo Trần Trí Hiên vào phòng, bên trong căn phòng rộng rãi trang trí vô cùng ấm áp, màu chủ đạo là màu xanh da trời, rèm cửa sổ, ghế sa lon, chăn dra đều là màu xanh nhạt, mà trước nôi em bé là Lâm An Bắc ngồi xổm bên cạnh đùa với Trần đại tiểu thư ngủ trong nôi.

      Trần Trí Hiên ghé vào nôi em bé, kéo tay Duẫn Vị sờ vào gương mặt trắng nõn trong nôi, nhìn thấy Duẫn Vị căng thẳng đến mức ngón tay run rẩy, khóe miệng Lâm An Bắc khẽ cười, cười đến mức gọi là nghiệt .

      Trần Trí Hiên nựng em bé đủ rồi, nhìn hai người đối diện hề ngượng ngùng mà làm trò trước mặt cậu, cậu nhóc hài lòng mở miệng, "Tại sao ba mẹ vẫn chưa ra? Mẹ cũng bị táo bón tại sao lại muốn ba cùng chứ." (khúc này mắc cười quá :v)

      Lúc này biết Lâm An Bắc rỉ tai Duẫn Vị cái gì, dù sao làm hại mặt vốn đỏ càng thêm đỏ sắp chín, liên tục đẩy người ra, "Tên xấu xa, lắm lời , chúng ta xuống trước."

      Vừa đến cửa liền nhìn thấy Đường Kình Vũ ôm Lâm An Hiểu ra, mà người ôm trong lòng vùi mặt trong ngực , nhưng vẫn có thể nhìn thấy lỗ tai hồng hồng lộ ra bởi vì tóc cắt ngắn do mang thai.
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 23:
      1.2

      "Duẫn Vị?"

      Lâm An Hiểu dò hỏi thử, mặc dù nghe tên ấy từ lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa đối với có thể chế ngự được con ngựa hoang Lâm An Bắc này, bản thân cảm thấy cực kì tò mò.

      "Dạ đúng, chào chị, rể."

      "Mọi người đừng hàn huyên nữa, xuống ăn cơm , thể để khách quý của mẹ chờ lâu được!"

      Lâm An Bắc câu, từ ‘khách quý’ cực kì , giống như sợ người khác hiểu được thâm ý của , Trần Trí Hiên ôm ngang eo , hai chân cuốn lấy bắp chân của , bị bế thốc lên ôm vào lòng.

      "Cậu ơi, cái mợ dưới lầu là khách quý sao? Khách rất quý à?"

      Lâm An Bắc hưng phấn hôn lên trán cậu nhóc cái, xoay người bế cậu nhóc xuống lầu, "Cái gì mà ‘cái mợ dưới lầu’, đó là ‘người dì quý’, biết chưa?"

      Sợ tiểu công chúa của nhà họ Trần tỉnh giấc, Đường Kình Vũ nề hà vất vả bế bé xuống lầu, Lâm An Hiểu và Duẫn Vị cuối cùng, hai người song song xuống lầu, Lâm An Hiểu kéo tay Duẫn Vị , "Em đừng để bụng, mẹ vẫn biết chuyện của hai em, An Bắc cũng giấu rất kín, yên tâm , mọi người thích em mà."

      "Cám ơn chị." Duẫn Vị cảm kích cười cười, mới vừa nãy bởi vì câu vô tâm của Trần Trí Hiên mà cảm thấy uất ức, bây giờ cuối cùng trong lòng cũng dễ chịu hơn chút.

      ra Lâm An Hiểu câu này, nửa nguyên nhân là để an ủi Duẫn Vị, nửa là vì ấy là người mà Lâm An Bắc thích, điều này định cuộc chiến chưa bắt đầu kết thúc, mà cuối cùng ấy nhất định là người chiến thắng!

      Lúc tới phòng ăn, người giúp việc dọn xong thức ăn, bàn lớn rất nhiều món, sắc hương vị đầy đủ nóng hổi, lúc này Lâm Trì rửa tay xong, ngồi ghế, Lưu Cẩm thay An Nhiên xới cơm múc canh cho mọi người.

      Trần Trí Hiên mới vừa xuống lầu chui ngay vào lòng Lâm Trì, cậu nhóc chuẩn bị thừa dịp có người chú ý đến định vươn tay bóc thức ăn ăn vụng, bị Lâm An Hiểu liếc cái sợ hãi quá liền rụt tay về, rúc đầu vào lòng ông ngoại để được an ủi.

      "Trần Trí Hiên, xuống ngay cho mẹ."

      "Kêu la cái gì kêu la cái gì, để cháu nó ngồi ở đây, ba đút cho nó ăn được rồi."

      "Nó lớn như vậy rồi mà ba còn đút nó ăn, để nó tự ăn ."

      "Lúc con lớn cỡ này phải cũng làm nũng muốn ba đút cho hay sao, chả thấy khá hơn chút nào, còn biết ngượng mà dạy dỗ người khác."

      "Đúng rồi, ngài quen cưng chiều rồi, có cần con giao Trần Mộ Nhiêu cho ba luôn ."

      Hai cha con huyên thuyên đùa giỡn biết mệt, "Được rồi được rồi, nhanh rửa tay ăn cơm, Tiểu Quai và An Chính rửa tay ." An Nhiên lên tiếng, Lâm An Chính vừa mới tắm xong ra đành phải cam chịu bế tiểu tổ tông vào phòng rửa tay.

      Xem như Lâm An Bắc có lương tâm, để Duẫn Vị lúng túng băn khoăn đứng đó, kéo tay đến trước mặt Lâm Trì, đẩy lên phía trước, "Ba, đây là con dâu của ba - Duẫn Vị." Lâm An Bắc rướn người lên phía trước, thừa dịp An Nhiên chú ý , "Bao lì xì gì đó em cần khách sáo, em lo mẹ là được rồi."

      "Ba, gọi con Tiểu Vị được rồi." Lòng bàn tay Duẫn Vị ướt mồ hôi, nếu Lâm An Bắc đỡ eo , cũng biết mình có bị mềm oặt ngã xuống hay , Lâm Trì, tổng giám đốc của tập đoàn Trì Vũ trong truyền thuyết, người ngoài thêu vẽ hình tượng của ông vô cùng ma quỷ quái, thế nhưng bản thân ông lại hề khiến người khác cảm thấy áp lực nặng nề, là ông lão rất ôn hòa.

      "Tiểu Vị à, hoan nghênh con trở thành thành viên của nhà họ Lâm, lần
      [​IMG]
      Hale205, ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 23:
      2.2

      Lâm An Chính phụng mệnh chở Lưu Cẩm về nhà xong, về đến nhà, lên tiếng chào hỏi liền chạy về phòng, có rất nhiều nguyên do thể ở đây lâu. Cả nhà Lâm An Hiểu cũng lấy cớ con nên ngủ rồi trở về phòng, bởi vì trong lòng mọi người biết , kế tiếp nhất định là giai đoạn tra xét, để tránh bị lạc đạn, vẫn nên phòng thân hơn.

      Lâm An Chính cảm thấy mình vô tội nhất, vốn dĩ toàn bộ quá trình chẳng liên quan đến , kết quả phải phụ trách hộ tống công chúa thua trận hồi cung. Trở về phòng, cầm điện thoại di động lên nhìn, chỉ có mấy cái tin nhắn khuyến mãi, còn gì khác.

      Lâm An Chính thấy mình độc tài tàn nhẫn giống Lâm Trì, cũng quỷ kế đa đoan như Lâm An Bắc, nhưng tuyệt đối cũng phải kiểu người dễ dàng buông tha, chỉ là người đó tỏ thái độ như vậy, còn định vì người đàn ông kia mà sinh con đẻ cái, mình còn biết xấu hổ quấn quít buông hay sao?

      Nhìn chăm chú vào dãy số quen thuộc màn hình, ngón tay vô thức vuốt dọc cạnh điện thoại, nhưng vẫn nhấn xuống. Đợi đến khi điện thoại tắt màn hình lần nữa, mới như phục hồi tinh thần lại, nhấn lần nữa để màn hình sáng lên lại, quyết định nhấn chuỗi số kia.

      Duẫn Vị tưởng rằng An Nhiên hỏi nhiều vấn đề, trình độ học vấn gia đình nghề nghiệp vân vân...những vấn đề này nghĩ qua cả, thế nhưng ngoài dự đoán, bà ấy hỏi gì cả, chỉ bàn bạc với về kịch bản chút, dặn bọn họ về phòng ngủ sớm tý.

      Nhìn bóng lưng hai người xa, lo lắng trong lòng Duẫn Vị vì vậy mà giảm bớt, An Nhiên chẳng quan tâm hỏi han gì ngược lại làm lòng càng thấp thỏm hơn. Cuộc hôn nhân này là màng tự tôn mà cưỡng cầu được, nếu như có những quấy nhiễu từ bên ngoài, biết được cuộc hôn nhân vốn dĩ mong manh này có thể giữ vững trong bao lâu.

      Lâm An Bắc nhìn Duẫn Vị thất thần, nắm tay , tay ôm vai , "Đừng nghĩ lung tung, mẹ như vậy chắc chắc phải là thích em, chỉ là hôm nay bà bị mất thể diện trước mặt em nên thấy ngượng mà thôi."

      Duẫn Vị lấy lại tinh thần, khó hiểu nhìn , "Nghĩa là sao?"

      "Mẹ vẫn luôn cho rằng kết hôn là để đối phó bà, cho nên mới sắp xếp để xem mắt, tiểu thư Lưu này chính là người mà trước kia bà tới, có điều bà nghĩ tới hôm nay con dâu chính quy lại tới cửa, khiến bà trở tay kịp, cảm thấy mất mặt trước mặt em mà thôi. Bây giờ chắc chắn mẹ lo lắng em nghĩ bà là bà mẹ chồng cổ hủ."

      "Vậy tại sao bà ấy hỏi em gì cả, cái này hình như hợp lí cho lắm?"

      "Cái này có gì đâu, lúc đầu khi mẹ gả vào nhà họ Lâm, bà nội của cũng như vậy, chưa bao giờ gây áp lực cho mẹ, chỉ là đối xử với mẹ giống như con của người khác, bây giờ bà ấy đối với em cũng như vậy, ngày mai em dậy sớm giúp mẹ làm bữa sáng là được rồi.”

      "Được rồi, hi vọng lời ."

      "Bà Lâm à, bây giờ có thể tham quan phòng ngủ của chúng ta chưa?"

      Lâm Trì tắm xong vừa ra ngoài bị vật thể bay trung đập trúng, nhìn cái gối ôm rơi
      [​IMG]
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 24:
      1.2

      Sáu giờ sáng hôm sau Duẫn Vị tỉnh, nhàng nhấc cánh tay của Lâm An Bắc khoác eo ra, xuống giường rồi nhặt quần áo dưới đất lên vào phòng tắm, lúc sửa sang xong ra ngoài, Lâm An Bắc vẫn ngủ rất ngon, Duẫn Vị hôn lên trán cái, đóng cửa phòng rồi xuống lầu.

      Thời kì đầu thu, sáu giờ rưỡi sáng bên ngoài cửa sổ vẫn còn mờ tối, trong phòng khách vẫn chưa mở đèn, chỉ mở vài chiếc đèn tường, trong phòng bếp đèn mở sáng trưng.

      Duẫn Vị tìm nơi có ánh đèn tới, thấy An Nhiên pha cà phê.

      "Mẹ, để con làm cho, mẹ ngủ thêm lát nữa , trời vẫn còn sớm lắm."

      "Người già ngược lại muốn ngủ nữa, con cần dậy sớm như vậy, dù sao hôm nay là Chủ nhật, nghỉ ngơi nhiều chút ."

      " sao, để con làm cho."

      An Nhiên xoay người lại, thấy Duẫn Vị tới, khóe miệng nâng lên nụ cười, thấy khăng khăng muốn nhận làm, liền nhường cho rồi đứng sang bên. Nhìn động tác thành thạo của , hẳn là đứa bé biết làm việc nhà, mặc dù An Nhiên cầu điểm này, nhưng vẫn hy vọng có thể siêng năng việc nhà là tốt nhất.

      "Sống chung với An Bắc như thế nào, nếu nó ức hiếp con con cho mẹ biết ngay, mẹ giúp con trừng trị nó."

      "Rất tốt ạ, nhưng mà đôi lúc rất kén ăn, khiến người ta có chút đau đầu."

      An Nhiên bật cười, thói xấu đó của Lâm An Bắc là do bà nuông chiều mà ra, nghĩ thử cũng đúng, là thiếu gia nhà họ Lâm cầu phục vụ khó khăn, nhưng con bé lại nguyện ý bao dung con bà, hơn nữa thấy tình cảm hai đứa tệ, chắc cũng phải đứa trẻ hư, bà tin tưởng mắt nhìn của con trai bà.

      "Chuyện ngày hôm qua là mẹ đúng, mẹ xin lỗi con trước, lúc trước An Bắc kết hôn mẹ tưởng là nó giỡn, con đừng để trong lòng!"

      Cho chút hương chocolate và hương caramel vào tách cà phê vừa mới pha xong, khuấy lần, bưng lên đưa cho An Nhiên, "Con biết, là con nên xin lỗi, lâu như vậy mới tới đây thăm hỏi ba mẹ."

      "Từ An Bắc bị chúng ta làm hư rồi, nếu như có chuyện gì các con phải bao dung lẫn nhau, nếu cùng nhau chung sống phải quý trọng lẫn nhau, bốn năm trước nó có quen người bạn , kết quả hình như bị người ta vứt bỏ. Mấy năm này con bé kia cũng dễ dàng gì, cái thư kí trong công ty nó, mẹ còn sợ cuối cùng chúng nó ở bên nhau, để cho nó chịu tổn thương lần nữa." Nhìn dáng vẻ giật mình của Duẫn Vị, An Nhiên hề thấy kỳ quái, bà chỉ cho rằng Duẫn Vị giật mình vì thấy Lâm An Bắc điều kiện tốt như vậy mà cũng bị bỏ rơi.

      "Trước kia An Bắc có nhắc tới tên kia với gia đình, cụ thể tên gì nhớ , chỉ là sau này đột nhiên thấy nhắc đến nữa, chúng ta cũng đoán được chuyện gì xảy ra, cho nên cũng làm bộ như biết, có điều người nào lúc còn trẻ mà có quá khứ, mẹ hi vọng cho dù về sau các con nghe được lời đồn đại gì cũng được kích động, quan trọng nhất là được mất trí, làm ra những việc khiến mình hối hận kịp."

      Duẫn Vị cúi đầu, chuyện ban đầu đúng sai, nhưng khi đó còn lựa chọn nào khác, An Nhiên như vậy ràng là bà biết chính là người vứt bỏ
      [​IMG]
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 24:
      2.2

      Duẫn Vị ôm đứa bé ra ngoài phơi nắng, Lâm An Bắc đứng dậy gãi gãi mái tóc bù xù, biết mình đắc tội gì với Đại tiểu thư này, cho nên mới mặt nặng mày với .

      Ăn cơm xong Lâm An Bắc phụ trách lái xe, Duẫn Vị và An Nhiên bế theo Trần Mộ Nhiêu siêu thị, mua cho em bé vài bộ quần áo, còn phải mua cái cặp sách cho Trần Trí Hiên, thứ Hai đưa cậu nhóc nhà trẻ, tuần trước dẫn cậu nhóc tham quan trường học.

      Vừa tới siêu thị dạo bao lâu điện thoại Duẫn Vị vang lên, "Chị, tại sao lại gọi em giờ này?"

      Giọng Trần Cẩn Ngôn nghe có chút tức giận và khó xử, giọng nén xuống, chắc là bên cạnh còn có người, hơn nữa bầu khí giữa hai người có vẻ
      [​IMG]
      ChrisHuỳnh Thượng Hỷ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :