1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông Xã Yêu Quái Của Tôi - Vụ Thỉ Dực ( Updated chương 8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 7

      Đầu tiên Úc Linh trước nhìn thấy bộ dáng của người trẻ tuổi.

      Đây là người con trai vô cùng tuấn tú, hoặc có thể ta nhìn giống như sinh viên đại học, bởi vì thoạt nhìn ta khoảng 20 tuổi, người có loại khí chất sạch trong sáng của người thiếu niên, ngũ quan tuấn tú, làn da trắng trẻo, khi cười lên là khuôn mặt tư tư văn văn*, về mặt thị giác mà , thuộc loại hình vô cùng đẹp mắt, so với những cậu thịt tươi ở vòng giải trí bây giờ còn muốn hấp dẫn người khác rất nhiều.

      người chiếc áo màu trắng và chiếc quần màu đen rất bình thường, cũng phải là đồ hiệu, quần áo của nhìn giống như những bộ quần áo đơn giản mua ở ngoài chợ chỉ có mấy chục đồng cái, kiểu ăn mặc đơn giản nhàng khoan khái như vậy lại vô cùng phù hợp với khí chất của , giống như hoàng tử bước ra từ bộ truyện tranh sân trường, thân tự tỏa ra ánh sáng nhu hòa.

      Đây là người con trai rất dễ dàng làm cho người khác có hảo cảm.

      Đánh giá sơ lược cứ coi như là thiếu niên .

      Mái tóc của thiếu niên được cắt tỉa gọn gàng ngăn nắp, mái tóc ngắn dừng lại ở cái trán no đủ, ở dưới đó là đôi mắt đen sẫm như mực, như khối mặc ngọc tốt nhất, đẹp đến nỗi khiến lòng người bồi hồi. Lúc này đôi mắt đó yên lặng nhìn về phía , trong con ngươi ánh lên vệt sáng trong suốt, làm cho người khác cảm giác được tâm tình của vô cùng sung sướng.

      Giống như nhìn thấy thứ gì đó khiến mình vui vẻ.

      Vốn trong lòng của Úc Linh có chút phiền não trong nháy mắt liền bình tĩnh lại, hướng về phía bà ngoại kêu tiếng “Bà”, liền vào vào chỗ nghỉ mát.

      Bà ngoại thấy vui mừng, với người trẻ tuổi: “A Từ, đây là cháu của bà, đặc biệt từ trong thành phố về đây thăm bà, là đứa con tốt, rất hiếu thảo.”

      mặt của người trẻ tuổi được kêu là “A Từ” lộ ra nụ cười nhợt nhạt, lịch với Úc Linh câu “Chào ”.

      Úc Linh cũng trả lời lại câu “Chào ”, nhìn thấy vẻ khó chịu mặt của bà khi kiểm tra vẫn chưa vơi , liền vội vàng rời , ngồi vào bên cạnh bà ngoại, chợt nghe bà ngoại : “A Linh, cậu này là Hề Từ, lúc trước nếu phải cậu ấy ngang qua vườn rau phát bà bị ngất xỉu, biết bà về đâu, sau đó lúc bà nằm viện, cũng là cậu ấy bệnh viện thăm bà, là đứa con trai tốt.”

      Úc Linh phúc chí tâm linh*, liền biết vị này chính là chàng chuyển phát nhanh – là người đầu tiên phát bà ngoại té xíu ở trong vườn rau theo lời của Úc Quan Hương, nghĩ tới chàng đó lại trẻ tuổi như vậy, thoạt nhìn giống như cậu sinh viên vẫn chưa tốt nghiệp, tuy rằng trong lòng có chút khó hiểu, tuy nhiên vẻ mặt lại dịu rất nhiều, đối cảm kích : “ Hề Từ, lần này cám ơn .”

      Thiếu niên mỉm cười trả lời: “Ngày hôm đó tôi cũng thuận đường đến nhà ông Úc Tam giao đồ, vừa ngang qua liền nhìn thấy, đương nhiên thể bỏ mặc. Chỉ là nhấc tay chi lao thôi, có gì.”

      Bộ dáng kể công của lại càng khiến bà ngoại thích hơn, bà ngoại cười ha ha, tiếp lời : “Khi đó nếu con A Từ, tại bà cũng có cách nào ngồi ở chỗ này. Nếu có ngày nào con đến thôn giao bưu kiện, nhớ đến nhà của bà ngồi chút, thuận tiện ăn bữa cơm, đều là ít đồ tự làm, cũng có giá trị gì, bất quá hương vị nhất định tốt hơn so với đồ ăn bên ngoài.”

      Dưới nhiệt tình của bà, Hề Từ có chút ngượng ngùng đồng ý, trong khoản thời gian đó nhịn được lén nhìn khuôn mặt có biểu tình gì của Úc Linh.

      Úc Linh hiểu gì nhìn lại , biết nhìn mình làm cái gì.

      Bà ngoại vỗ vỗ tay của Úc Linh, kêu cười cái.

      Úc Linh đành phải nhếch khóe miệng lên nở nụ cười, cuối cùng thoạt nhìn có lãnh đạm. Lúc này bà ngoại mới vừa lòng chút, tuy rằng bà có thể tự hào cháu và con đều di truyển vẻ đẹp mỹ mạo của bà thời trẻ, là đứa trẻ khiến người khác thích, nhưng mà từ cháu của bà đều là quá bình tĩnh, lúc cười làm cho người khác cảm giác đứa nghiêm túc, dễ dàng làm cho người ta hiểu lầm, nên bà luôn hy vọng bình thường cười nhiều hơn, đỡ phải làm cho ân nhân cứu mạng của bà nghĩ rằng cháu này của bà có thành kiến với .

      Úc Linh cười xong, lại tiếp tục ngồi ở bên làm bối cảnh, nghe bà ngoại và người trẻ tuổi chuyện, đều là bà ngoại nhiệt tình hỏi, người trẻ tuổi trả lời.

      “Ơ, A Từ tại sao con lại đến? Là đến giao bưu kiện chuyển phát nhanh sao?” Bà ngoại hỏi.

      phải, con có người bạn nằm viện, lại đây thăm cậu ấy chút.”

      “Nằm viện ? Cậu ta bị bệnh gì?” Bà ngoại quan tâm hỏi.

      “Kỳ cũng có gì nghiêm trọng, là viêm ruột thừa, làm cái tiểu phẫu là tốt.”

      già trẻ, hỏi trả lời, trò chuyện vô cùng hoà thuận vui vẻ.

      Những cụ ông cụ bà lớn tuổi đều thích càm ràm, đặc biệt là đối với những người trẻ tuổi nào mà họ nhìn thuận mắt, vậy họ càng càm ràm để yên, có đôi khi thậm chí cẩn thận khiêu khích giới hạn kiên nhẫn của người trẻ tuổi mà chú ý, đây là điểm chung của những người lớn tuổi, cũng rất giống khi chuyện phiếm với những cụ ông cụ già ở nông thôn, cần phải có đủ kiên nhẫn mới được. Úc Linh chú ý được, người con trai trẻ tuổi tên là Hề Từ này tính tình vô cùng tốt, có khí thế mạnh mẽ của những thiếu niên bây giờ, năng lực kiên nhẫn rất tốt, nhanh chậm, lắng nghe bà càm ràm.

      Giọng của vô cùng dễ nghe, mang theo đặt trưng nhu hòa trong vắt được chau chuốt của người thiếu niên, nghe vào tai, giống như tiếng kéo đàn violon du dương vang lên, là loại hưởng thụ.

      Úc Linh bên bình tĩnh uống nước, bên vểnh tai lắng nghe.

      Lúc trò chuyện hăng say, đột nhiên xuất người mặc quần áo bệnh nhân hấp tấp chạy tới.

      Đây là người đàn ông tuổi còn trẻ, ước chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thình lình nhìn cái, ngũ quan diện mạo rất bình thường, có gì đặc sắc, nhưng lần thứ hai nhìn, lại làm cho người ta có loại cảm giác ý vị sâu xa, hiểu tại sao diện mạo bình thường của ta càng nhìn càng cảm thấy đẹp mắt, đặc biệt có loại hàm súc, khiến cả người của ta trở nên đặc sắc.

      “Đại ca Hề, mau tới cứu Mễ a.” Người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân nhào tới, ý đồ muốn bắt lại Hề Từ.

      Thân thể của Hề Từ hơi hơi ngả về sau, tránh được tay của người đàn ông, hơn nữa trở tay chụp lấy cổ tay của ta, dùng ngữ khí phá lệ nhàng chậm chạp hỏi: “Đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ ?”

      Người đàn ông lo lắng khi chống lại đôi mắt bình tĩnh đen sẫm như ngọc của , khỏi sợ run cả người, lúc này mới phản ứng lại, thần sắc lo lắng trong nháy mắt biến thành thống khổ, vô cùng thông minh che bụng, ôi ôi kêu, “Bụng đau của tôi đau quá, đợi lát nữa còn phải làm tiểu phẫu, hơi sợ chút, theo giúp tôi .”

      Nghe được lời của ta, vẻ mặt của Hề Từ hơi hơi thay đổi, tuy nhiên đợi phản ứng, bà ngoại mở miệng : “A Từ, đây là bạn nằm viện mà con vừa mới nhắc đến đúng ? Nhìn vẻ mặt của cậu ta đau đến chảy mồ hôi, con cứ theo giúp bạn mình .” Sau đó lại có chút tự trách : “Cậu trai trẻ, xin lỗi, là bà nên lôi kéo A Từ lâu quá làm con bị trì hoãn.”

      Người đàn ông trẻ tuổi sửng sốt chút, lúc này mới chú ý xung quanh còn có người khác, ngẩng đầu nhìn, liền thấy cụ già và người con trẻ tuổi. Bỏ qua cụ già ở nông thôn , người con trẻ tuổi kia là người con vừa có mỹ mạo vừa có khí chất, là loại người tuy ở trong đám đông nhưng vẫn có thể liếc mắt nhìn thấy thể bỏ qua được, bởi vì diện mạo của rất có độ nhận biết, lúc lạnh lùng nhìn người, làm cho người ta vô cùng có áp lực.

      Người trẻ tuổi nhìn thấy Úc Linh, khỏi sửng sốt, mặt có vài phần hoài nghi, muốn nhìn kỹ tướng mạo của đối phương Hề Từ đột nhiên đứng dậy cầm lấy ta kéo lên.

      Chờ đứng lên, Úc Linh mới phát rất cao, ít nhất cao hơn 1m80, người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo bệnh nhân kia cao khoảng 1m70, lúc này liền giống như con gà bị cầm mang theo.

      Hề Từ nhìn về phía bà xin lỗi nở nụ cười, : “Bà Úc, cậu này là đứa bạn mà con vừa với bà, cậu ta họ Mễ, tên Thiên Sư. Con còn có việc trước, lần sau chúng ta lại tiếp tục trò chuyện.”

      Bà ngoại vội : “ , ngày mốt con có đến thôn giao bưu kiện, nhất định phải tới nhà của bà ngồi chút đó.”

      “Dạ.”

      Hề Từ ngại ngùng cười, để ý vẻ mặt gặp quỷ của người đàn ông trẻ tuổi, trấn định chào hỏi Úc Linh tiếng, liền kéo người đàn ông trẻ tuổi rời khỏi.

      Nhìn theo bóng dáng vào bệnh viện của bọn họ, bà ngoại khỏi lắc đầu, : “ tại người trẻ tuổi mạnh mẽ, đều phải mổ, còn chạy nhanh như vậy.”

      Úc Linh có phụ họa lời của bà ngoại, đối với những người quen biết, mặc kệ đối phương có quái dị bao nhiêu, có bao nhiên phù hợp lẽ thường, từ trước đến nay đều mặc kệ. Lúc muốn thu hồi ánh mắt, đột nhiên nhìn thoáng qua của sổ phòng bệnh ở lầu ba có cái bóng đen lớn chợt lóe qua, tốc độ quá nhanh, gần như khiến nghĩ đó chỉ là ảo giác.

      Có lẽ là ảo giác.

      Nghĩ đến điều gì đó, cả người của run lên cái, vội vàng nâng bà ngoại đứng dậy, vẻ mặt trấn định : “Bà, qua buổi trưa, chúng ta trước ăn chút gì .”

      Bà ngoại có ý kiến.

      Hai người mới vừa ra khỏi chồi nghỉ mát, người đàn ông mặc tay trang lúc nãy liền lại đây, khách khí mời và bà lên xe.

      ****

      Mễ Thiên Sư Mặc quần áo bệnh nhân thong thả hành lanh bệnh viện ở lầu năm, chút cũng có bộ dáng của người sắp phải phẫu thuật.

      “Tôi cố định được vật kia, hẳn là vật, là loại vật vô cùng giảo hoạt, Hề Từ, lần này phải có giúp đỡ của , giá cả thương lượng tốt.” Mễ Thiên Sư bên vừa đùa nghịch chiếc la bàn trong tay, nhanh.

      So với Mễ Thiên Sư hấp tấp, Hề Từ có vẻ thực thong dong lạnh nhạt, bước chân của lớn, nhưng lại có thể vững vàng theo bên cạnh Mễ Thiên Sư nhanh, có vẻ bình tĩnh, thanh thản lạnh nhạt.

      Ánh sáng hành lang có chút tối, ràng bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, cửa sổ mở lớn, ánh mặt trời lại dường như khoogn thể tiến vào, những tia nắng dài liền trở nên loang lổ mờ tối, kể cả hai cái bóng dài ở dưới mặt đất, đồng dạng trở nên kỳ quái.

      Mễ Thiên Sư rốt cuộc điều chỉnh tốt la bàn, định vị được con vật núp ở trong phòng bệnh, quay đầu muốn hỏi người đàn ông ở bên người có phát cái gì , ánh mắt lại nhìn thoáng qua diện mạo tuấn tú ở dưới ánh sáng loang lổ trở nên càng diễm xuất sắc, đôi mắt nguyên bản đen sẫm trong vắt như mặc ngọc liền trở nên câu hồn, khóe mắt tràn đầy nhàn nhạt màn sương như khí.

      “Mẹ nó! bình tĩnh chút!” Mễ Thiên Sư quá sợ hãi, lá gan run rẩy kêu lên: “Trăm ngàn đừng để khí của làm kinh động đến con vật kia, tôi vất vả biết được tung tích của nó, cũng muốn ở trong bệnh viện cắt ruột thừa.”

      Hề Từ đưa tay đè lại bên mắt, thanh vẫn như cũ thực nhu hòa dễ nghe, “ yên tâm, tôi chỉ là có chút hưng phấn thôi.”

      Mễ Thiên Sư buồn bực hỏi, “Có cái gì để hưng phấn? Chẳng lẽ là vì vừa rồi chuyện với mỹ nữ nên rất hưng phấn? Làm ơn , mỹ nữ kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng còn đẹp bằng đâu, ngắm bản thân mình là đủ rồi.”

      Hề Từ chuyện, dùng sức đè lại ánh mắt.

      *tư tư văn văn: Chỉ bộ dạng văn nhã

      *phúc chí tâm linh: phúc đến lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, người ta linh hoạt khôn ngoan hơn)
      Yên Hoa, bachnhaty, Tiểu mao15 others thích bài này.

    2. Tiểu mao

      Tiểu mao Well-Known Member

      Bài viết:
      352
      Được thích:
      5,273
      Nam chính xem chừng vừa xinh đẹp vừa nghiệt, thích giả bộ hiền lành, ta thích.

    3. B.Cat

      B.Cat Well-Known Member

      Bài viết:
      635
      Được thích:
      855
      "Mỹ nữ kia tuy rằng xinh đẹp, nhưng còn đẹp bằng đâu, ngắm bản thân mình là đủ rồi"
      Đọc cái câu này mà ta muốn cười chết vì nhận thức của Mễ. Ha ha
      Cá_Bay, bachnhatyTiểu mao thích bài này.

    4. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 8

      Bữa trưa ăn ở quán cơm gia đình.

      Bà ngoại có chút quen.

      Nhà mẹ đẻ của bà ngoại là địa chủ, sinh ra thiên kim, ăn mặc lo. Đáng tiếc số phận tốt, sinh ra ở niên đại loạn lạc chiến tranh, cho dù diện mạo có xinh đẹp như hoa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cuối cùng vẫn đến kết cục cửa nát nhà tan, may mắn được ông Úc lúc tuổi trẻ cứu, sau lại gả cho ông Úc, kế tiếp là lấy chồng theo chồng, theo chồng vào thôn Ô Mạc tọa núi hoang vu sống, tuy rằng quá khổ cực, nhưng mà áo cơm lo, cần quá lo lắng sợ hãi.

      Bà ngoại hơn phân nửa đời đều ở trong sơn thôn, bên ngoài trải qua nửa thế kỷ, thế giới thay đổi nhiều lần, mỗi lần vào thành phố, đều làm cho bà già bà đây luôn có cảm giác thế giới này biến hóa quá nhanh, bà gần như nhận thức được thế giới này. Bà vài lần đến thành phố lớn đều là vì con và bạn già, lưu trong trí nhớ của bà phần lớn là đau thương nhiều hơn hạnh phúc, quay về rất vội vàng, rất ít ở lại trong thành phố, cũng có thói quen ăn cơm trong các toà nhà, tuy nhiên chỉ cần nhìn người đàn ông trung niên đứng khiêm tốn ở bên, bà già này liền cố gắng đứng thẳng lưng lên, bày ra bộ dáng vô cùng thản nhiên kiên cường.

      Tuy rằng có vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng mà bộ dáng của cụ bà lại pha trong đó khinh thường lại mang theo chút hà khắc, đúng là kéo cừu hận, kích thích dây thần kinh của người khác, cũng khiến trong lòng của người đàn ông trung niên có chút bất đắc dĩ.

      Người đàn ông trung niên này họ Bàng, là quản lý của công ty Giang thị ở thành phố Y, cũng là cấp dưới đại tướng đắc lực nhất của Giang Vũ Thành, từ lúc Úc Linh về quê, Giang Vũ Thành liền ra lệnh cho ông ta theo, nhường Bàng quản lý chiếu cố hai bà cháu này nhiều chút.

      Quản lí Bàng biết con thiên kim mà ông chủ nhà mình chiều chuộng thương nhất trở lại, tự nhiên là muốn chú ý nhiều chút. Năm xưa ông theo Giang Vũ Thành ở thương trường chém giết, trở thành tâm phúc của Giang Vũ Thành, cũng biết chuyện của Giang Vũ Thành và vợ trước Úc Mẫn Mẫn, biết ở trong lòng của Giang Vũ Thành, chỉ sợ toàn bộ Giang thị cũng bằng ngón tay của Giang Úc Linh, cho nên đối với bà Úc cũng có lòng bao dung, cho dù cụ bà bày ra sắc mặt, cũng phải chịu đựng.

      Mặc dù cụ bà sinh sống hơn phân nửa cuộc đời ở nông thôn, nhưng cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, giống như những người nông dân như ý chút liền mở miệng mắng chửi, nếu cũng thể nào nuôi dưỡng ra con vừa mỹ mạo vừa có tài văn chương như Úc Mẫn Mẫn, khiến Giang Vũ Thành vì mà thần hồn điên đảo, để ý người nhà phản đối cưới . Cho nên cụ bà bởi vì Giang Vũ Thành mà giận chó đánh mèo đối với những người liên quan tới ta, nhiều nhất là bày ra sắc mặt, gì thêm.

      Úc Linh gọi ít thức ăn dễ tiêu hóa, sau đó trả thực đơn lại cho phục vụ, quay sang với quản lí Bàng: “Chú Bàng vất vả, cùng nhau ngồi xuống ăn bữa cơm .”

      Quản lí Bàng cười cười, cũng từ chối, ngồi xuống.

      Bà ngoại lại hừ tiếng.

      Úc Linh nhìn về phía bà cười cười, quay sang với quản lí Bàng: “Chú Bàng, sức khỏe của bà ngoại con tốt, lần này con cũng biết phải ở lại trong thôn bao lâu, trong khoảng thời gian làm phiền chú Bàng chăm sóc nhiều hơn chút.”

      Quản lí Bàng tự nhiên cười đồng ý.

      Trước khi đồ ăn được bưng lên, Úc Linh lại chuyện với quản lí Bàng lát, biết quản lí Bàng hai năm trước được điều tới đây, tương đương với việc đến đây dưỡng lão, hơn nữa làm cho kinh ngạc là, ra quản lí Bàng là người thành phố Y, từng là bạn học chung với Úc Mẫn Mẫn.

      Nghe đến đó, sắc mặt của bà ngoại tốt hơn rất nhiều.

      Quản lí Bàng là người rất giỏi quan sát vẻ mặt của người khác, thấy vậy ông tiếp tục : “Học tỷ Úc lớn hơn chú hai tuổi, năm đó chị ấy là trong những nhân vật phong vân ở trường, là hội trưởng hội học sinh, năm mà chú nhập học, là chị ấy tự mình ra tiếp đón......”

      Chờ người phục vụ bưng đồ ăn lên, bà ngoại sớm vứt bỏ thành kiến đối với quản lí Bàng -- kỳ thành kiến này chủ yếu đến từ chính Giang Vũ Thành, bà ngoại đối những người và chuyện liên quan đến Giang Vũ Thành đều rất ghét bỏ. Bà ngoại cùng với ông ta thân thiện chuyện, câu chuyện đều xoay quanh lúc Úc Mẫn Mẫn còn là học sinh.

      Úc Linh ngồi ở bên vừa múc canh chia thức ăn cho bà ngoại, vừa im lặng lắng nghe.

      Sau khi ăn cơm trưa, quản lí Bàng liền an bài chỗ ở cho hai người, vốn muốn cho hai người đến biệt thự ở, nhưng Úc Linh cự tuyệt, chỉ kêu ông đặt phòng ở khách sạn là được. và bà ngoại đến khách sạn nghỉ ngơi chút, buổi chiều dự định đến trung tâm thương mại mua chút quàn áo trang sức đồ dùng…… cho bà ngoại.

      Khó được đến thành phố lần, Úc Linh cũng tính hôm đó liền trở về, việc này quá gấp rút, thân thể của người già chịu nỗi, đơn giản liền ở đây vài ngày, mang bà ngoại chơi đâu đó ở trong thành phố.

      Buổi chiều, kết quả khám sức khỏe có, quản lí Bàng đích thân cầm báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe đến bệnh viện, với Úc Linh về kết quả kiểm tra.

      Kết quả kiểm tra cũng có gì khác so với kết quả kiểm tra ở bệnh viện trấn , đều là ít chút bệnh của người già, trong đó chuyện quan trọng cần phải chú ý đó là hàm lượng mỡ trong máu của người già, dấu hiệu thường gặp của bệnh này bình thường là đầu óc choáng váng, thưc ăn ngày thường chú ý nhiều chút là được.

      Nghe xong lời của quản lí Bàng, bà ngoại liền ồn ào, “Bà có việc gì rồi, con người ăn ngũ cốc hoa màu, khi già làm sao có thể chút tật xấu ? Con cùng đừng vì quan tâm mà loạn lên, bà rất khỏe.”

      Úc Linh chưa gì, cầm lấy báo cáo kiểm tra, lại cám ơn chăm sóc của quản lý Bàng.

      Biết được hai bà cháu muốn ở lại đây vài ngày, quản lí Bàng thực săn sóc kêu lái xe đến đón đưa , nếu phải Úc Linh vẫn luôn theo bà ngoại ở trong thôn, có cách nào lái xe vào thôn, quản lí Bàng kêu mọt chiếc xe đến chở .

      Cho đến vào trung tâm thương mại lớn nhất thành phố Y, bà ngoại : “Vị quản lí Bàng này tệ, đối với con chiếu cố chu đáo vô cùng, còn là bạn học chung trung học của Mẫn Mẫn, nghe gia đình hòa thuận, nhiễm những thói hư tật xấu của Giang Vũ Thành.”

      Úc Linh nhịn được muốn cười, cho cùng đây mới là lời trong lòng của bà ngoại. cười : “Bà, kỳ ba ba đối với con rất tốt, là con về nhà họ Giang thôi.”

      về mới tốt, loại địa phương ăn tươi nuốt sống đó có cái gì tốt? Còn khoogn phải là ông già quật cường chán ghét và bà già bất cận nhân tình, Mẫn Mẫn là người sáng sủa hoạt bát, còn phải bị bọn họ tra tấn thần kinh thiếu chút nữa bị suy nhược? Đều là đám bệnh thần kinh.”

      “Bà ngoại ngờ bà lại biết đến từ bệnh thần kinh này?” Úc Linh giật mình .

      “Bà mỗi ngày đều xem ti vi, như thế nào lại hiểu?” Bà ngoại trắng mắt liếc nhìn cái.

      Úc Linh cười cười kéo bà, về phía các cửa hàng chuyên dụng, bắt đầu mua sắm.

      Chờ hai bà cháu rời khỏi trung tâm thương mại, ngoại trừ những thứ nhờ người ta giao đến khách sạn, trong tay cũng có vài túi to, bà ngoại lại lải nhải lãng phí linh tinh, Úc Linh làm như có nghe thấy, nhìn xung quanh chút, muốn tìm chỗ để bà ngoại nghỉ ngơi lát, đột nhiên nhìn đến bóng dáng của hai người đàn ông quen thuộc ở cách đó xa.

      “Ôi,đó là A Từ và đứa bạn muốn làm tiểu phẫu của nó sao?” Ánh mắt của bà ngoại vô cùng lợi hại, nháy mắt liền phát ra hai người kia.

      Bên kia hai người đàn ông sóng vai cùng với nhau trong đám người, người cúi đầu nhìn di động lẩm bẩm, cái chút để ý nhìn xung quanh, ánh mắt nháy mắt liền rơi xuống thân ảnh của hai bà cháu cách đó khoảng 10 mét, đôi chân thon dài bước, về phía hai người.

      “Ơ, đại ca Hề, đâu vậy......”

      Mễ Thiên Sư tính thù lao trừ hôm nay, nghĩ tới khi ngẩng đầu lên liền thấy Hề Từ rồi, chạy nhanh đuổi theo, ở trước cửa trung tâm thương mại đầy ấp người, liền nhìn thấy hai bà cháu gặp ở bệnh viện sáng trong buổi sáng hôm nay. Ánh mắt của Mễ Thiên Sư trong chốc lát liền rơi xuống người của vị mỹ nữ đỡ cụ bà kia.

      Vóc người của cao gầy thon dài, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt trong veo, trời sinh có tướng phúc vận, màu môi hơi nhạt, có chút đủ, tuy nhiên thắng ở làn da trắng trẻo, khí chất đoan chính, là mỹ nữ vạn dặm mới tìm được, thế nhưng đôi mắt tối như mực có gì bất kỳ tình cảm dao động, vô tình để cho người đối diện của có áp lực.

      Tuy nhiên khi nhìn kỹ lại lần nữa, Mễ Thiên Sư rất nhanh liền phát tướng mạo của vị mỹ nữ này lại có điểm đúng.

      Vận trung mang sát, cổ thân, đoản thọ chi tướng.

      Mễ Thiên Sư nhất thời trầm mặc.

      Ánh mắt của ta lại chuyển đến người Hề Từ ôn hòa ngại ngùng chuyện với cụ già, khỏi sợ run cả người.

      Mễ Thiên Sư chậm rãi đến, muốn chào hỏi vợi cụ bà, cụ bà kia ngạc nhiên kêu lên: “Ôi, chàng trai trẻ phải hôm nay con phải phẫu thuật sao? Tại sao lại xuất viện? Thân thể khỏe hơn?”

      Lúc này Mễ Thiên Sư mới nhớ đến mình lấy cớ bị bệnh để thân vào bệnh viện, nhất thời cười gượng : “Đột nhiên liền khỏe lại, loại bệnh viêm ruột thừa này, kỳ cũng cần phải mổ, nếu , chỉ cần uống thuốc là được.”

      Bà ngoại thấy mặt của ta hồng hào – vì dẹp loạn được vật và nhận được thù lao cho nên rất hưng phấn mà trở nên hồng, liền gật đầu, cười : “Hai người muốn trung tâm thương mại? Muốn mua gì sao? Những món đồ ở trong đây rất mắc, bằng lại về thị trấn mua, chất lượng cũng tệ, giá lại rẻ hơn rất nhiều.”

      Bà ngoại thuần túy bị nhiễm thói quen tiết kiệm của người già, tiếng của bà lớn, lời này bị những người vào trung tâm thương mại nghe khỏi có chút xem thường cụ bà ở nông thôn này, những ánh mắt khinh thường lũ lượt kéo đến. Úc Linh đứng ở bên cạnh bà ngoại, mặt vô cùng thản nhiên, trấn định bình tĩnh.

      Tính tình của vị mỹ nữ này tốt, sống thẳng thắn vô tư.

      Mễ Thiên Sư cảm than tiếng, tuy nhiên mệnh cách thanh kỳ, quả nhiên phải là người thường a.
      AliceNguyen, daovan210, Yên Hoa12 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :