1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông Xã Yêu Quái Của Tôi - Vụ Thỉ Dực ( Updated chương 8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 4

      Buổi tối núi đến rất nhanh, có ánh đèn đường giống như thành phố, ở bầu trời cao là ánh trăng sáng tròn, toàn bộ thế giới tựa như tiến vào thời nguyên thủy.

      Tuy rằng con đường trong thôn có vẻ hoang vu, tuy nhiên từ mười mấy năm trước bắt đầu có điện, chỉ là biết có phải là do sắc trời quá tối hay , ánh đèn cũng trở nên ảm đạm, cũng tỏa sáng rực rỡ như thành phố.

      Úc Linh vừa tắm xong, ngọn gió đêm mát lạnh thổi đến, khiến làn da mẫn cảm của nổi da gà lên, xoa xoa khuôn mặt, quấn chặt lấy chiếc áo khoác ở người, vào phòng bà ngoại.

      Bà ngoại ngồi ở dưới ngọn đèn sửa soạn lại thực phẩm dinh dưỡng mà Úc Linh mang về, bà đeo chiếc kính lão ở sống mũi.

      Nhìn thấy Úc Linh vào, bà ngoại liền lên tiếng: “Tại sao con lại mua những thứ này làm gì? Thân thể của bà còn rất khỏe, cần ăn những thứ này......”

      “Cứ coi như con mua cái an tâm.” Úc Linh lau khô tóc, ngồi xếp bằng ở bên cạnh bà ngoại, cầm lên những thực phẩm dinh dưỡng, từng cái từng cái giới thiệu cho bà ngoại, nửa là những thực phẩm thích hợp tăng cường sức khỏe cho người cao tuổi.

      Bà ngoại cố gắng híp đôi mắt lão của mình để nhìn, bên cười ha ha nghe cháu của mình chuyện, đợi xong, bà mới mở lời: “Thân thể của bà chân bước vào mộ, ăn nhiều nữa cũng có tác dụng gì, về sau cần mua, cho dù con có tiền, cũng cần dùng bừa bãi như vậy được.”

      sao, tiền sài hết có thể kiếm được, nhưng bà chỉ có , mất có cách nào tìm về.” Úc Linh .

      Bà ngoại bị lời của Úc Linh chọc cười, những nếp nhăn mặt đều giãn ra.

      Hai bà cháu chuyện hồi, bầu trời đêm dần dần vắng lặng, thế giới càng trở nên im lặng.

      Nhìn thấy thời gian lúc này trễ, bà ngoại liền đuổi về phòng ngủ, “Nguyên ngày hôm nay con phải ngồi xe mệt mỏi rồi, nhanh nghỉ ngơi, đỡ phải ngày mai lại dậy được.”

      Tuy rằng cháu trở về thăm bà vui vẻ, thế nhưng bà biết cháu vì chuyện của mình mà đẩy dời tất cả công việc, cảm thấy bản thân mình làm phiền đến cháu . Bà ngoại biết tình hình ở trong thôn, giữ được người trẻ tuổi, cũng thích hợp người trẻ tuổi sống cuộc sống giống như về hưu của người lớn tuổi, cho nên bà biết người trẻ tuổi cũng thích ở trong thôn này, vì vậy có ý để cháu trở về ở lại lâu, muốn bởi vì mình mà trói buộc ở trong cái thôn này.

      Bà ngoại lúc còn trẻ là người hiếu thắng, cho dù tại già, vẫn như cũ thay đổi tính tình bướng bỉnh, những chuyện nhận định, rất khó để bà thay đổi chủ ý. Cũng bởi vì thế, cho nên Úc Linh cũng trở về ở trong bao lâu, chỉ trong thời gian nghỉ ngơi, nếu tính tình cứng đầu của bà ngoại lại trỗi dậy.

      Rời khỏi phòng bà ngoại, lúc Úc Linh qua hành lang, lại là ngọn gió đêm lạnh lẽo thổi đến.

      Rừng núi tháng tư, nhiệt độ ban đêm thấp giống như thời tiết đầu xuân, lúc này cần mặc quần áo dày. Úc Linh dọc theo hành lang vài bước, bước chân nhịn được dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía núi non chập chùng trong màn đêm, dưới ánh trăng có lớp màng lụa mỏng, tầng tầng lớp lớp, giống như con thú to lớn đứng im lặng ở trong bóng đêm, yên lặng chăm chú ngồi chỗ nhìn về phía sơn thôn hoang vắng, mãi mãi thay đổi.

      Trái tim kịch liệt đập liên hoàn, Úc Linh sờ sờ cánh tay nổi da gà, tầm mắt đảo qua cảnh vật ở xung quanh mình, ở những nơi mắt thường có thể nhìn thấy, đương nhiên cũng phát được gì. dùng sức bấm chặt bàn tay của mình lại, để cho mình đừng suy nghĩ miên man.

      Trở lại phòng, Úc Linh về phía cái giường làm bằng thủ công vào những năm 80, ánh sáng của ngọn đèn xuyên qua màn sa.

      mở di động ra, quả nhiên nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến, đều là của cùng người, nhìn thời gian, tại mới tám giờ rưỡi đêm, nhưng đại đa số những người ở trong thôn đều ở trong nhà, hoặc coi TV, chính là chuẩn bị ngủ, toàn bộ thôn làng trừ bỏ tiếng chó sủa từ phía xa truyền đến, ngoài ra tất cả đều im lặng tiếng động.

      Úc Linh nhấn số gọi điện thoại, đầu dây bên kia vang lên vài tiếng tít liền có người bắt máy.

      “Ơ hay, còn biết gọi điện thoại cho dì?” Giọng nóng nảy từ trong điện thoại truyền đến.

      “Dì An, tín hiệu điện thoại ở núi tốt, con cũng còn cách nào, tại sóng điện thoại cũng đầy, đợi chút nữa tín hiệu bị đứt, dì cũng thể trách con.” Úc Linh chân thành .

      “Nghe lời con mới là lạ!” An Như hiển nhiên hiểu được tính cách của Úc Linh, oán hận mắng chút, “Dì con chạy cái gì mà chạy? Con nghĩ rằng dì có thể trói con lại cho con về sao? Cùng dì tiếng chết sao? Cái con nha đầu chết tiệt kia, liền thích mình chạy loạn, nếu con chạy loạn, bằng trị số sắc đẹp của con và hành động, sớm có thể chen chân vào đám diễn viên hạng hai, cũng giống như bây giờ vẫn là diễn viên danh tuổi, con có thấy mất mặt ?”

      “Chỉ cần dì cảm thấy mất mặt, con cũng cảm thấy mất mặt.” Úc Linh trả lời, “Hơn nữa nếu lúc đó con với dì, dì nhất định mắng con như chó.”

      “Vậy bây giờ con sợ dì mắng con như chó sao?”

      sao, tín hiệu tốt, tùy lúc có thể bị mất sóng.”

      An Như là người đại diện vương bài của công ty truyền thông Cảnh An, là bạn tốt thời đại học với Úc Mẫn Mẫn, cho nên lúc trước Úc Linh bị Du Lệ cám dỗ chạy vào giới giải trí phát triển, An Như là có lực muốn nâng , đáng tiếc Úc Linh vào cái vòng này bao lâu, tam thiên tá ngư lưỡng thiên sái võng*, lại có người nhà họ Giang quấy rối, cho đến bây giờ, vẫn là diễn viên hạng chót trong suốt. An Như biết nhà họ Giang vẫn hy vọng Úc Linh lăn lộn trong ngành này, cảm thấy như vậy làm mất mặt nhà họ Giang, An Như thầm nghẹn hơi, luôn muốn nâng Úc Linh trở thành đại minh tinh để đánh mặt nhà họ Giang, mỗi lần có tài nguyên gì, đều ưu tiên cho trước.

      Lần này vất vả tranh thủ được nhân vật nữ phụ rất tốt trong phim điện ảnh của đạo diễn Bùi, thế nhưng ngay cả thử vai cũng chưa thử liền bỏ chạy, đem cơ hội này công tặng cho nữ nghệ nhân khác cùng công ty, làm cho An Như tức điên người lên, muốn bắt đứa bướng bỉnh này lại đánh trận.

      Lúc này, An Như quả thực bị làm cho tức giận, thế nhưng giận như thế nào nữa, cũng phải kiềm chế lại, đầu tiên là hỏi tình huống của bà Úc, : “Kỳ con trở về cũng tốt, Mẫn Mẫn sớm, tại bà của con chỉ còn lại mình con, tuổi lại lớn, con nên theo chăm sóc bà.”

      Cơ hội thành danh rất nhiều, nhưng là người thân chỉ có .

      “Con biết, con cũng tính như vậy, cho nên dì An thể giận con được ?”

      Thanh của An Như có chút nghiến răng nghiến lợi, “Con chết tiệt này, dì sao dám giận con? Chờ sau khi con trở về, nếu vẫn tiếp tục lười biếng như vậy, dì lập tức đày Du Lệ sang Châu Phi, để cho nó tìm con mà khóc, nhìn coi con còn có thể nhàn rỗi như vậy nữa .”

      “...... Dì An, hảo hán nên giận chó đánh mèo.”

      xin lỗi, dì là phụ nữ, phải là hảo hán.”

      Hai người hàn huyên chút, cho đến khi An Như hết giận, mới cúp điện thoại.

      Tóc vẫn còn ướt chút, Úc Linh lo thanh của máy sấy quá lớn, liền kéo tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng ra, nhoài người ra khỏi cửa sổ hứng trọn những ngọn gió tự nhiên, ánh mắt từ ánh trăng sáng treo ở bầu trời chuyển qua những dãy núi im lặng đứng sừng sững, trong khí có mùi thơm mới lạ.

      hít sâu hơi, nhận ra được đây là mùi hương của cây quế bốn mùa ở trong sân nhà, trong khí đậm đà mùi thơm.

      Sau khi tóc khô, Úc Linh lại kéo tấm màn lụa cửa sổ lại, leo lên giường nghỉ ngơi.

      ****

      Đêm lạnh.

      Úc Linh phát mình trong khu rừng rậm rạp, xung quanh đều là nhưng cây đại thụ trọc trời, ánh trăng xuyên qua những tán cây rơi xuống đất, lấm tấm đáp xuống những ngọn cỏ dưới tán cây rộng.

      Bước chân của đạp lên mặt cỏ dần dần về phía trước.

      Trong lòng có chút kỳ quái, biết bản thân mình muốn đâu, nhưng mà bước chân vẫn chịu dừng lại, giống như ở trong bóng tối có thứ gì đó dẫn đường cho , thường xuyên còn đưa tay vung bỏ những nhánh cây cỏ dại chắn đường, ràng ở phía trước con đường nào, thế nhưng lúc bấy giờ lại có thân ảnh cứng rắn chen vào.

      cảm giác mệt muốn chết, lại thể hiểu được tại sao mình lại có thể kiên trì được, ánh trăng ở đỉnh đầu càng ngày càng mông lung, lại biết vì sao lại làm cho ánh mắt của mình khó chịu, thấy hoàn cảnh xung quanh, lại mơ hồ biết bản thân mình vẫn , chưa từng dừng lại, mồ hôi từ trán giọt giọt chạy dọc theo hai má, xuyên vào cổ áo váy ngủ của .

      Lại lần nữa đưa tay vung bỏ những nhánh cây chặn ở trước mặt, toàn bộ trời đất như bừng sáng lên.

      Đập vào mắt là mảnh đồi núi uốn lượn xanh biếc.

      Dưới ánh trăng, cả mảnh đồi núi đó nghiêng xuống, như cây cầu xanh biếc, nối tiếp hai giới dương.

      Toàn bộ thế giới là mảnh đại dương màu xanh biếc mênh mông, tựa như ảo mộng.

      Ở bên trong mảnh xanh biếc đó, tô điểm lên đó là những màu sắc tím đẹp rực rỡ, lấp lánh những chấm trong màn đêm, phát ra những ánh sáng trong suốt, trong khí mùi hương thoang thoảng trong veo, gió đến, mây động, làm xuất những bóng râm, chúng nó di chuyển qua lại nhưng đàn lên khúc nhạc ngẫu nhiên của thiên nhiên, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh, vào giờ phút này tất cả mỏi mệt khốn khó, đột nhiên rời xa thân thể.

      Tựa như người mệt mỏi ba ngày ba đêm, đột nhiên tỉnh lại từ giấc ngủ ngon, thoải mái nhịn được muốn nhào vào trong đó, tiếp tục quay cuồng vui sướng.

      Bóng râm gió mát, mùi hương hoa thoang thoảng, gian yên ắng, những bóng râm dần dần lan tràn ra thế giới, chỉ còn lại người.

      Ngay lúc giống như bị mê hoặc nhắm mắt lại, thứ gì đó lạnh lẽo nhàng mà ôm lấy thắt lưng của , chiếc lồng giam màu xanh biếc đột nhiên xuất kỹ lưỡng bao lấy , kinh ngạc ngẩng đầu, bóng đen uốn lượn từ đâu đánh úp lại......

      Úc Linh chợt mở mắt ra.

      Trong bóng đêm yên tĩnh, thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt.

      Là mơ......

      Sau lát, ánh mắt mới thích ứng được với bóng tối, ngủ đến đầu óc trở nên hồ đồ phải qua lúc mới nhớ đên đây là căn phòng của mình ở thôn Ô Mạc, đưa tay cầm lấy di động ở bên cạnh, bây giờ rạng sáng ba giờ hai mươi phút.

      Trời còn chưa sáng.

      Đột nhiên sau khi bừng tỉnh, có chút ngủ được, Úc Linh đứng dậy vào nhà WC, sau đó cầm lấy chai nước ở bàn, ngồi vào trước cửa sổ vừa uống nước vừa nhìn chằm chằm những ngọn núi ở phía xa xa.

      biết từ khi nào, ánh trăng xuyên qua những đám mây đen, toàn bộ thế giới đều lâm vào màn đêm đáng sợ.

      vừa uống nước, vừa nhìn vu vơ, vẻ mặt lãnh đạm, cho đến khi nghe được thanh xào xạc quỷ dị, giống như có con động vật nào đó bò ở mặt cỏ trong đêm tối, ngang qua thế giới của người sống.

      Thân thể của cứng ngắc lại, chậm rãi xoa xoa tay, làm cho chính mình tỉnh táo lại.

      Đột nhiên, đùng tiếng, bàn tay cầm lấy chai nước run cái, tuy nhiên vẻ mặt của vẫn bình tĩnh như cũ, lát sau, mới đứng dậy xem cái gì rớt xuống.

      Ánh đèn từ cửa sổ vọng lại, thứ ngã xuống là cái cọc gỗ dùng để móc quần áo được đặt ở hành lang.

      biết khi nào, gió lại bắt đầu thổi, trong khí có mùi kỳ quái lan tỏa, hòa vào trong gió là mùi của cây hoa quế bốn mùa, tạo nên hương vị ngọt ngấy nên lời, kích thích thần kinh người trở nên mơ hồ.

      Buồn ngủ đột nhiên ập tới, Úc Linh quơ quơ cái đầu, ngay cả cửa sổ cũng quên đóng, đứng dậy bò lại lên giường tiếp tục ngủ, ngay cả màn cửa sổ cũng quên kéo lại.

      Thế giới lại trở nên im lặng.

      Ở bên dưới cửa sổ mở rộng, bóng đen từ chân tường, uốn lượn rời .
      Yên Hoa, vk đại ca, AliceNguyen14 others thích bài này.

    2. xukem

      xukem Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      109
      Eo ôi sợ chết được ý . Ta mà là nàg ý chắc t ngất lâu rồi:yoyo49:

    3. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 5
      Nắng sớm nhàng xuyên qua tấm màn lụa mọng của cửa sổ từ từ đáp xuống đầu giường.

      Theo bản năng vùi mặt vào gối, muốn ngăn trở ánh mặt trời chói chang, tinh thần vào lúc này lại tỉnh táo, bên tai bắt đầu nghe thấy được nhưng tiếng động xung quanh, tiếng chim hót thanh thúy, tiếng con gà mái đẻ trứng lộc cộp, tiếng con vịt vừa kiếm ăn vừa kêu cạc cạc, tiếng chó sủa, tiếng con trâu kêu, tiếng hét to của mọi người trong thôn...... Đủ loại thanh, hình thành điệu hát dân gian thuần phác.

      Úc Linh giật giật người, sau lúc mới rời khỏi giường, tóc tai của lúc này bù xù giống như con quỷ nữ, dép cũng mang, chân trần bước sàn nhà bóng loáng, vươn tay mở cửa phòng ra, thò đầu ra bên ngoài nhìn, đầu tiên nhìn cây cọc gỗ dùng để treo quần áo ngã ra ở hành lang cách đó xa.

      Ở nông thôn nhà nhà đều có cây cọc gỗ như vậy, nó có rất nhiều tác dụng, tùy tiện làm, có thể đặt ở hành lang hoặc trong nhà, có thể làm thành băng ghế để ngồi, có thể chịu được sức nặng vô cùng lớn, những đứa trẻ tập rất thích vịn nó để .

      Úc Linh cũng biết tại sao mình lại nhìn nó chằm chằm, nếu nhớ lầm, đêm qua cái này còn được đặt ở trong hành lang, thế nhưng tại lại từ hành lang di chuyển ra cái sân xi măng.

      Từ trước đến giờ bà ngoại đều là người rất cẩn thận, mình ở căn nhà này, trong phòng hay ngoài phòng đều dọn dẹp rất chỉnh tề, phòng ở ngăn nắp trật tự, gian rộng rãi sáng sủa, vật gì đặt ở đâu đều rất ràng, tuyệt đối để đồ vật bị ngã, mà cho dù có ngã, cũng theo tập quán dựng đứng lại.

      Chẳng lẽ do gió tối hôm qua quá lớn?

      đứng ở trước cửa phòng, vẻ mặt thâm trầm, cho đến khi ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào người của mình, cho đến khi khuôn mặt dần dần cảm nhận được nhiệt độ tỏa ra từ ánh nắng, mới ý thức bản thân mình ngủ nướng, mặt trời phơi đến cái mông.

      “A Linh, thức dậy? Mau đánh răng rửa mặt để còn ăn sáng.” Bà ngoại mới vừa hái thức ăn trở về nhìn thấy cháu của mình thò đầu ra ở trước cửa phòng, lớn giọng kêu lên. Đợi đến khi bà thả rổ rau xanh xuống, thấy cháu vẫn còn đứng đó ngơ ngác, đầu tóc bù xù, cười : “Cháu ngốc, con làm gì vậy?”

      “Bà con nhìn cái cây cọc gỗ. Bà ơi, gió tối hôm qua lớn , có thể thổi ngã nó.” Úc Linh thuận miệng , ánh mắt dừng lại ở chân tường, nhìn ra có gì đó khác thường, rốt cuộc thầm thở phào nhõm, tất cả đều là bản thân tự làm sợ bản thân mình.

      Bà ngoại vừa múc nước rửa đồ ăn vừa : “Gió có lớn tới cỡ nào cũng thổi ngã được nó, có thể con chó của nhà cách vách chạy lại đây chơi vô tình làm ngã nó. Còn có, bây giờ mới có tháng tư, gió buổi tối thường hơi lớn, đêm lạnh, khi ngủ con nhớ đóng cửa sổ lại, đừng để bị lạnh sinh bệnh ......”

      Nghe bà ngoại lải nhải, Úc Linh đóng cửa lại, kéo màn cửa sổ lại, bắt đầu thay quần áo.

      Bữa sáng có bánh hành trứng gà và cháo lỏng thơm ngào ngạt, cộng thêm rau ngâm của nhà mình, trứng vịt muối, dễ dàng ăn hết tô cháo lớn.

      Úc Linh ăn xong bụng có chút căng, sau khi rửa sách chén đũa, liền phụ bà ngoại xách nước rửa đồ ăn, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, làm được khí thế ngất trời. Úc Linh trời sinh phải là người chịu khó, lúc ở thành phố, là con mười ngón tay dính nước mùa xuân, lại càng bao giờ siêng năng dọn dẹp phòng, đều giao cho chị giúp việc, thế nhưng khi trở về thôn Ô Mạc, lại biến thành đứa siêng năng chịu khó.

      Đây là nhà của và bà ngoại, trong nhà đột nhiên có hai người liền trở nên sống động hơn nhiều.

      Thời tiết tệ, ánh mặt trời lan tỏa khắp nơi, những ngọn núi xa xa bây giờ tắm trong nắng trời, vô cùng xinh đẹp uyển chuyển.

      Từ dọc ngang bờ ruộng trong thôn làng đến những con đường núi cắt ngang, thường xuyên có thể nhìn thấy những người lưng mang theo giỏ trúc chuẩn bị lên núi.

      Bốn phía của thôn Ô Mạc đều là núi, vẫn chưa bị khai thác ở núi có số địa phương có dấu vết của con người, những ngọn núi này đều được mẹ thiên nhiên thiên vị, sản sinh ra những món ăn dân dã hảo hạng, là nguồn thu vào lớn nhất của những người ở trong thôn, cho nên chỉ cần những ngày có thời tiết tốt, thường xuyên số thôn dân lên núi kiếm sơn thực, săn vài động vật, tỷ như hồ ly, con thỏ, con chuột, những động vật để đem lên thị trấn bán, thường thường có thể bán được giá tốt.

      Úc Linh ngồi xổm ở trong sân sửa lại hàng rào tre bị ngã, giọng thanh thúy vang lên: “Chị Úc Linh.”

      Úc Linh ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy với làn da đen đứng cách chỗ xa, khoảng 20 tuổi, dáng người hơi lùn, tuy nhiên ngũ quan xinh đẹp, lúc cười rộ lại giống như ánh mặt trời tỏa sáng, có thể được coi là hắc mỹ nhân, đây là con của dì Quyền nhà kế bên, gọi là Úc Quan Hương, coi như là em họ có chút xa.

      Dù sao cũng đều sống trong cùng thôn, nếu tính từ tổ tông mấy đời ngược lại có chút quan hệ huyết thống.

      Trong tay của Úc Quan Hương mang theo giỏ trúc, thấy làm, đôi tay trắng non mềm cầm cây trúc ố vàng, làm tôn lên đôi tay trắng noãn tỉ mỉ giống như tác phẩm nghệ thuật, nhịn được chạy lại giúp đỡ, cười với : “Chị Úc Linh, ngày hôm qua em nghe ba mẹ chị trở về, là vì bà của chị sao?”

      “Đúng vậy.” Úc Linh trả lời, vừa lần nữa củng cố hàng rào tre, vừa : “Quan Hương, chuyện bà chị, còn phải cám ơn chú dì Quyền, nếu phải bọn họ đúng lúc phát bà té xỉu ở bãi đất trồng rau vội vàng đưa bà bệnh viện, chị......” mím môi, nhìn vế phía thiện ý nở nụ cười.

      Úc Quan Hương nhìn thấy nụ cười ở mặt của , có chút thụ sủng nhược kinh, lại có chút thẹn thùng. vẫn biết chị Úc Linh rất đẹp, chỉ là có đôi lúc thoạt nhìn có chút lạnh lùng, làm cho người ta dám thân cận, nhưng mà cho dù là như vậy, từ đến lớn, đám con trai trong thôn vẫn như cũ thích thầm chạy đến nhà của bà Úc nhìn lén chị ấy, cho dù là con , cũng có rất nhiều lúc bọn họ cũng ngây ngốc nhìn .

      Trước kia hiểu đó là cảm giác gì, cho đến khi lớn lên học mới hiểu được, đó là dạng khí chất thuộc về thôn này,mà là từ đô thị phồn hoa nuôi dưỡng ra, là những đứa sống ở trong cái thôn lạc hậu này có được, là loại khí chất khắc sâu vào trong xương.

      Chị Úc Linh tỷ thích cười, lúc cười, làm cho người ta có cảm giác sợ sệt, nhưng khi cười lên lại đặc biệt xinh đẹp.

      ra người phát bà chị té xỉu phải là ba mẹ em, là nhân viên chuyển phát nhanh.” Úc Quan Hương xua tay , “Ít nhiều nhờ ấy trước tiên phát , cho ba mẹ của em biết.” tới đây, mặt lộ ra vẻ mặt e lệ khả nghi.

      Thôn Ô Mạc thôn tuy rằng hoang vu, nhưng những người trẻ tuổi sau khi rời khỏi thôn để đị học hoặc là làm việc, sau khi buôn bán có tiền lời, thường xuyên gửi qua bưu điện ít đồ vật này nọ cho gia đình trong thôn, khi bưu điện tiếp nhận những đồ vật này nhân viên xe máy vào thôn giao, đây là chuyện rất bình thường.

      Úc Linh suy đoán chàng chuyển phát nhanh kia nhất định là người con trai trẻ tuổi có diện mạo tệ, bằng Quan Hương đứa con phóng khoáng đỏ mặt như bây giờ, xuất phát từ lòng cảm kích, khỏi hỏi vài câu về chàng đó, đáng tiếc Úc Quan Hương cũng biết nhiều, hiển nhiên chàng chuyển phát nhanh này là nhân viên mới.

      chuyện với Úc Quan Hương lát, Úc Linh đại khái biết chút tình huống ở trong thôn, cũng biết gần đây Úc Quan Hương kiếm được công việc, dì Quyền đau lòng con mới kêu về nhà nghỉ ngơi ngày, chờ có người rồi mới thả ra ngoài.

      lần nữa dựng thẳng hàng rào tre bị đổ, Úc Linh mời uống trà.

      Trà đây là trà lạnh mà sáng sớm bà ngoại nấu.

      Úc Quan Hương uống chén trà lạnh, liền đeo giỏ trúc lên lưung, : “Chị Úc Linh, em muốn lên núi hái chút thảo dược, chị có muốn cùng ? Mấy ngày trước ngọn núi thường xuyên mưa, có rất nhiều nấm ngon.”

      Úc Linh nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, run cái, lắc đầu cự tuyệt.

      Chờ Úc Quan Hương rời , Úc Linh với bà ngoại ngồi ở hành lang may giày, liền cầm lấy vài túi thực phẩm dinh dưỡng thăm người cao tuổi ở trong thôn. Tuy rằng thời gian năm ở trong thôn nhiều, nhưng mà mỗi lần trở về các cấp bậc lễ nghĩa phải làm đủ, cũng bởi vì như vậy, các cụ ông cụ bà trong thôn đều rất thích .

      Úc Linh biết bản thân mình làm gì, hy vọng khi mình ở trong thôn, những người thôn dân ở đây có thể giúp chiếu cố bà ngoại, bà ngoại có cái gì cxung có người giúp đỡ, cho nên thực chú trọng những cấp bậc lễ nghi này, chỉ cần tốt cho bà ngoại, cũng cần keo kiệt hiếu thuận.

      Dạo qua vòng trở về, là buổi trưa .

      Bà ngoại làm xong cơm trưa, giòn kéo dài vang xa kêu “ A Linh, về nhà ăn cơm ~~~”, thấy trở về, bà ngoại kêu ra ngoài giếng múc nước lên rửa tay, giọng đầy mạnh mẽ, rất giống với trí nhớ của .

      lúc bưng chén lên, nhìn thấy làn ra rám đen nhăn nheo già cỗi của bà ngoại, trong lòng lại khó chịu, : “Bà, hôm nay con chuyện vói ông Nhị Thái, ngày mai ông đánh xe lừa của ông đến đây chở con với bà ra ngoài thôn, sau đó ngồi xe đò đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe, con đặt lịch với bệnh viện rồi, chỉ cần vừa đến đó, có thể trực tiếp kiểm tra, phí thời gian nhiều .”

      Động tác của bà ngoại dừng chút, bà thích bệnh viện, bởi vì hai người quan trọng nhất trong cuộc đời bà đều ở tại bệnh viện vĩnh viễn nhắm mắt ra , đầu tiên là bạn già, sau đó là con , điều này làm cho bà rất có ác cảm với bệnh viện, lần này té xỉu bị đưa bệnh viện, bà cũng chỉ ở đó được hai ngày liền lớn tiếng muốn về thôn.

      Úc Linh biết khúc mắc của bà, chỉ còn cách mặt dày, ra sức vô sỉ làm nũng, cho đến khi ăn xong cơm trưa, bà ngoại rốt cuộc đồng ý, Úc Linh cũng vui vẻ cười lên.

      “A Linh nhà bà ra rất xinh đẹp.” Bà ngoại bên rửa chén dọn dẹp bàn, bên cười khanh khách hỏi: “A Linh con có để ý tới ai ? Năm nay con cũng hai mươi ba tuổi tồi, nếu bây giờ tìm bạn trai, coi chừng bị ế.”

      Bà ngoại là người của thế hệ trước, tại cái niên đại đó, người con khoảng mười sáu mười bảy tuổi kết hôn, tư tưởng định hình như vậy, cảm thấy con qua 20 tuổi mà có bạn trai, đều là chuyện rất đáng sợ. Đương nhiên, thời đại khác nhau, tư tưởng của bà ngoại cũng có ngoan cố thay đổi, có suy nghĩ của bản thân mình, ở trong mắt của bà, độ tuổi của người con vấn đề vô cùng mẫn cảm, có kết hôn hay cần quan tâm lắm, cái quan trọng ở đây là có tìm được bạn trai hay , chỉ cần tìm được bạn trai, kết hôn còn xa sao?

      Chính xác mà , việc này xem như hàng động chuẩn bị phòng ngừa chu đáo.

      gấp......”

      “Cái gì mà gấp? Con đừng tưởng rằng bà biết ý của đám người nhà họ Giang kia, con của nhà họ đều đáng giá tiền, tất cả toàn đem bọn họ đám hỏi gì đó, cũng là hôn nhân tự do, so với thời bà sống còn bằng. Ông già Giang kia đặc biệt cứng đầu, năm đó ba con ly hôn vớ mẹ con, cũng là ý của ông ta, tuổi bó to, lại biết xấu hổ nhúng tay vào hôn của con mình, so với bà gia như bà chưa đọc nhiều sách lại ở trong cái thôn lạc hậu như vậy quả that bằng, tóm lại con là cốt nhục của nhà họ Giang, cho dù quay về cũng thể xóa sạch được quan hệ huyết thống này, chừng ngày nào đó ông già Giang kia đánh chủ ý lên người của con......”

      sao, vẫn còn có ba.” Úc Linh .

      “Đừng nhắn thằng đó với bà, tại thằng đó có bản lĩnh có ích lợi gì? Nếu nắm đó nó có chút khả năng, Mẫn Mẫn cũng ly hôn với nó khi còn mang thai! Làm hại con sinh ra ba. A Linh à, bà với con......”

      Úc Linh yên lặng nghe bà ngoại lải nhải, cũng xen mồm, dù sao người gia mệt quá, nữa.

      Bất quá Úc Linh đợi bà ngoại im lặng, chợt nghe đến thanh ồn ào, ngẩng đầu nhìn lại, vừa vặn thấy ngọn núi cách đó xa liên tiếp có người xuống, những người này vừa thét to vừa , hấp dẫn rất nhiều người còn làm việc trong ruộng, chờ đám người đó gần về phía này, Úc Linh mới biết được những người lên núi hôm nay gặp phải lợn rừng.
      Last edited: 14/12/17
      Yên Hoa, B.Cat, AliceNguyen12 others thích bài này.

    4. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 6

      Lợn rừng xuất ở những ngọn núi chưa bị con người khai phá là chuyện rất bình thường, chẳng qua lợn rừng là loại động vật hung hãn, chỉ phá hư cây hoa màu, mà còn tấn công con người, cho nên mỗi khi phát lợn rừng, toàn bộ những người ở trong thôn đều tụ tập đầy đủ lên núi bắt lợn rừng.

      Úc Linh vốn chỉ muốn đứng ở cửa nhà mình xem cảnh tượng náo nhiệt chút, thế nhưng chờ Úc Quan Hương trở về từ ngọn núi, trực tiếp kêu cùng em ấy xem cảnh thôn dân bắt giữ lợn rừng.

      Bà ngoại phơi nắng đậu nành, nghe xong liền : “ , nhưng mà đừng đến gần quá, cẩn thận bị lợn rừng tấn công.”

      Úc Linh: “......”

      Có thể sống ở trong thành thị quá lâu, nhớ tới những chuyện thú vị ở trong thôn lúc trước, Úc Linh như bị quỷ ám, vậy mà đồng ý cùng Úc Quan Hương và thôn nhân lên núi, cho đến khi đến con đường núi gấp khúc chập chùng, chút ngơ ngác, trong lòng có chút vướng mắc.

      Bọn họ bị lạc lại ở phía sau đám người, ở cùng với còn có đám nhóc chịu ngồi yên, lớn nhất là 8 tuổi, nhất cũng chỉ có ba bốn tuổi, nghe mọi người muốn lên núi bắt lợn rừng, người người đều hưng phấn giống như được tiêm máu gà, người lớn cho theo, liền xa xa ở phía sau, thường thường ngắt đóa hoa, hoặc bẻ nhánh cây, hoặc hái trái cây rừng để ăn, tiếng hoan hô cười đùa nhuộm cả con đường, căn bản có ý thức được nguy hiểm chút nào.

      Người dân sống ở thôn Ô Mạc đa phần là dựa vào núi để ăn cơm, bọn họ ở trong núi lớn giống như dạo trong sân vườn nhà họ, chuyện bắt giữ lợn rừng cũng giống như vậy, căn bản có gì nguy hiểm, đám nhóc nếu muốn cùng, rất nhiều người lớn đều nhắm mắt mở mắt tùy ý đám trẻ.

      Tuy nhiên việc đám nhóc làm nhiều nhất trong hôm nay là liếc mắt vụng trộm ngắm Úc Linh, hoặcthường thường chạy đến trước mặt xoát cảm giác tồn tại, ngẫu nhiên thấy nhìn về nơi nào đó, vô cùng nhiệt tình giới thiệu cho đó là gì, giống cây sinh trưởng ở đó là gì, động vật nào thường xuyên sống ở đó, vân vân….

      Đám nhóc con sống ở núi tuy rằng có kiến thức gì, nhưng có mắt thẩm mỹ giống nhau, người xinh đẹp đến đâu cũng được người khác hoan nghênh, hơn nữa thời gian Úc Linh trở về ít, điều này khiến đám nhóc khó gặp được người hơn, ai ai cũng đều rất tò mò về , lại gần đây nhìn lén.

      “Đều tránh ra! Tránh ra hết! Đừng đứng chắn đường.” Úc Quan Hương lên tiếng đuổi đám này , cười mắng: “Chị Úc Linh từ là ở trong núi lớn lên, biết nhiều hơn đám nhóc tụi em, cần tụi em lấy lòng đâu.”

      Đám nhóc kia làm mặt quỷ với Úc Quan Hương, liền chạy nhanh giải tán.

      Theo bước chân của người dân vào núi, hoàn cảnh xung quanh cũng dần dần thay đổi, cây cối cỏ dại trở nên rậm rạp hơn.

      Sau đó lâu, phía trước có tiếng la lớn truyền đến, còn có người kêu lên: “Bọn họ tìm thấy lợn rừng rồi.”

      Đám nhóc con bướng bỉnh gan to sớm nhân cơ hội chạy về phía đó, ngay cả Úc Quan Hương cũng phải là ngoại lệ, dần dần, chỉ còn lại mình Úc Linh ở phía sau.

      Úc Linh bình tĩnh nhìn thoáng qua những cảnh vật ở xung quanh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy trong rừng rậm, đám nhóc hưng phấn la hét bị người lớn ngăn cản ở phía sau. Người lớn cũng biết thể giữ chặt đám nhóc này, bọn nhóc nhất định lén lại đây, cho nên để lại số người ở phía sau canh giữa, tránh khỏi việc bọn nhóc lại gần bị lợn rừng tấn công.

      Rất nhanh, ngọn núi yên tĩnh bắt đầu trở nên náo nhiệt, có tiếng hét lớn của thôn dân, tiếng kêu của lợn rừng, còn có tiếng líu ríu của đám nhóc.

      Lúc Úc Linh muốn về phía trước, đột nhiên nghe được tiếng xào xạc, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám cỏ dại cao ở bên trái rung dữ dội, trong lòng có dự cảm xấu, chưa kịp có phản ứng, con heo rừng màu đen từ trong bụi cỏ ra.

      người lợn bốn mắt nhìn nhau.

      Đây là con lợn rừng vô cùng cường tráng, mỡ nhiều thể tráng, người rậm rạp lông đen sẫm sáng bóng, vừa thấy liền biết dễ chọc, hoàn toàn khác hẳn với con lợn rừng mà các thôn dân bắt giữ ở phía bên kia, có vẻ càng hung tàn đáng sợ, khí thế dã tính của mãnh thú đập vào mặt.

      Đôi mắt như đậu đen của con lợn rừng nhìn chằm chằm , sau đó miệng của nó nhếch nhếch, nước miếng giọt xuống, phát ra thanh trầm thấp “Hộc hộc hộc hộc”, móng heo giơ lên, lấy khí thế dũng xông về phía .

      Đầu óc của Úc Linh bỗng trống rỗng, biết có phải là ảo giác của hay , cảm thấy ánh mắt của con lợn rừng này nhìn rất có thâm ý, lộ ra hưng phấn và vẻ thèm ăn dãi.

      Úc Quan Hương ở phía xa xa phát thế nhưng có con lợn rừng lọt lưới, hét lên: “Chị Úc Linh, chạy mau!”

      Năng lực phản ứng của Úc Linh tệ, tuy rằng lúc này đầu óc trống rỗng, nhưng bản năng làm ra phản ứng, xoay người chạy, thoạt nhìn còn có chút bình tĩnh, có giống như những đứa con thông thường, nếu gặp phải loại chuyện này phải thét chói tai là chân có sức lại để chạy, ngược lại chạy trốn rất nhanh.

      Lợn rừng thấy chạy, càng hưng phấn, phát ra tiếng ‘ hộc hộc hộc hộc‘ đuổi theo.

      Ở phía sau có thôn dân cũng cầm công cụ đuổi theo.

      Úc Linh hoảng biết đường, cũng biết chạy như thế nào, cho đến khi ở phía sau có lực húc truyền đến, thân thể tự chủ bị húc bay ra ngoài.

      nghĩ đến mình rơi xuống thực thảm, chờ khi phản ứng lại, phát bản thân mình ngã xuống bụi cây rậm rạp, lùm cây đó rất co dãn, giống như cái đệm được bện từ cây cỏ, may mắn ngã ở đó nên có việc gì. Bên tai nghe tiếng kêu thê lương của con lợn rừng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con lợn rừng uy phong lẫm liệt trước đó giò bị kẹt ở trong đám dây mây, bốn cái chân lợn béo tốt của nó bị chùm dây mây quấn chặt lại, ở thân dây có những cây gai sắc bén, đâm vào trong da thịt của con lợn rừng.

      Lợn rừng đau đến gào khóc kêu lên, thân thể liều mạng giãy dụa .

      Úc Linh xoay người ngồi dậy, trầm mặt nhìn con lợn rừng kia.

      Lợn rừng bên gào khóc, bên nhìn với ánh mắt tội nghiệp, thậm chí trong khóe mắt còn có nước mắt.

      Úc Linh: “......”

      Úc Linh hít hơi sâu, quay đầu nhìn, lượm lấy tảng đá ở trong bụi cỏ, ném về phía con lợn rừng. Da thịt con lợn rừng cứng dày, tuy rằng bị chọi trúng kêu lên tiếng, nhưng có chảy máu, ngược lại giãy dụa giãy dụa, rốt cuộc thoát khỏi đám dây mây, lắc lắc cái mông lợn bỏ chạy vào trong rừng cây, nhanh biến mất.

      Chờ đám thôn dân la lớn xông lại, đám cỏ bị con lợn rừng đè ép kia chỉ còn lưu lại chút vết máu và vài chùm lông đen của nó, còn lại đều có.

      “Con lợn rừng đâu?”

      “Con súc sinh kia chạy đâu rồi ?”

      “A Linh có chuyện gì ?”

      Úc Quan Hương chạy tới đỡ dậy, quan sát từ cao đến thấp, vẻ mặt quan tâm.

      Úc Linh sờ sờ vết trầy cổ tay do nhánh cây tạo thành, lắc đầu, : “Nó rồi.”

      Đám thôn dân thấy có chuyện gì, liền để vài người qua xem xét hành tunh của con lợn rừng, vài người khác lại trở về nơi có con lợn rừng bị giam giữ, chú Quyền dẫn theo cháu trai bướng bỉnh của mình, vừa vừa với Úc Linh: “Ôi, hôm nay bình thường, cũng biết con lợn rừng kia từ đâu chạy ra, có thể nó chạy ra từ ngọn Quỷ Sơn, ngọn núi ở bên này của chúng ta thể nào nuôi dưỡng ra được con lợn rừng béo tốt như vậy được.”

      Nghe được hai chữ Quỷ Sơn, đám nhóc xung quanh đều lộ ra vẻ kính sợ.

      Thôn Ô Mạc tuy rằng năm sâu trong núi, nhưng cũng phải là vị trí sâu nhất, tất cả các hoạt động của thôn dân chỉ gói gọn trong ngọn núi của mình, tuyệt đối dám vượt qua ranh giới, đây là quy củ từ tổ tông truyền xuống, cũng biết nguyên nhân là cái gì, nghe nếu vượt qua ranh giới, làm cho sơn thần tức giận phải gánh chịu hình phạt của trời, đám thôn dân vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt quy củ này.

      Bởi vì hàng năm đều hoạt động ở vùng núi này, sớm tìm hiểu ràng hoàn cảnh xung quanh, nơi này có giống thực vật gì có loại động vật như thế nào đều biết rất ràng, chỉ cần có động vật nào vượt ranh giới chạy lại đây, đám thôn dân nhìn lướt qua đều có thể xác định rất nhanh.

      Khoảng cách giữ Quỷ Sơn và vùng núi hoạt động của thôn dân thôn Ô Mạc rất xa, cách vài ngọn núi lớn, nơi đó mới là chân chính rừng già thâm sơn, ngay cả đám thôn dân mặc dù rất quen thuộc với địa hình núi cũng dám sâu vào nơi đó, ở đó có rất nhiều dã thú có hình thể lớn sinh sống, giống như con lợn rừng lúc nãy, theo hình thể của nó cũng chỉ có thể là động vật ở phía bên kia.

      Đám nhóc ở ngọn núi này từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đều biết, Quỷ Sơn rất nguy hiểm, vào dễ nhưng khó ra.

      Úc Linh ở trong đám người, ràng xung quanh đều là thanh líu ríu của đám nhóc hỏi về Quỷ Sơn, nhưng là biết có phải hay do tác dụng của tâm lý, luôn nghe được những thanh xào xạc, nhịn được đưa mắt nhìn xung quanh, đương nhiên cũng nhìn thấy cái gì.

      “Vừa rồi là nguy hiểm, may mắn chị xảy ra chuyện gì.” Trong lòng của Úc Quan Hương có chút hối hận vì rủ Úc Linh cùng, ai biết để lọt lưới con lợn rừng lớn như vậy. Trước khi lên đường, đám thôn dân kiểm tra qua lần những nơi phụ cận, xác định chỉ có con lợn rừng, mới đồng ý cho đám nhóc lại đây góp vui. “Tuy nhiên, tại sao nó lại đột nhiên bỏ chạy?”

      Úc Linh bình tĩnh : “Nó xông đến rất hung mãnh, bị rơi vào đám dây mây, thân thể của nó bị quấn chặt thoát ra được.”

      “À, vậy là xui xẻo.”

      Sau khi biết ngọn núi này còn có con lợn rừng bị lọt lưới, đám người lớn liền chó phép bọn nhóc chạy loạn, khiêng vai con lợn rừng bị bắt giữ, liền đuổi đám nhìn náo nhiệt này xuống núi.

      Con lợn rừng hôm nay bị bắt giữ tuy rằng cũng phì béo thể tráng, nhưng có đáng sợ bằng con lợn rừng kia, nhìn sơ bộ lông của nó đồng nhất, dính rất nhiều bùn đất, là con lợn rừng điển hình được núi rừng nuôi thả, vô cùng bẩn, khác rất nhiều so với con lợn rừng lúc nãy da lông sạch sáng bóng.

      Úc Linh nhìn thoáng qua con lợn rừng, liền dời tầm mắt.

      Về nhà, bà ngoại liền hỏi chuyên bắt lợn rừng có thuận lợi hay , Úc Linh đơn giản vài câu, bỏ bớt chuyện bản thân mình bị lợn rừng truy đuổi rồi lại mạc danh kỳ diệu thoát hiểm, những người khác cũng biết bà lớn tuổi, thể chịu đựng được bất kỳ cú sốc nào, cho nên cũng lắm miệng lung tung.

      Sau khi ăn cơm chiều, Úc Linh nghe được từ những thôn dân trở về sau cùng tìm được con lợn rừng đuổi theo , có thể nó trốn về phía Quỷ Sơn .

      Lúc buổi tối ngủ, Úc Linh lại nằm mơ, tuy nhiên giấc mơ lần này giống tối hôm qua mở đầu là cảnh vật tràn ngập sắc thái mộng ảo cuối cùng trong nháy mắt lại biến thành phim kinh dị , mà là giấc mơ về cuộc đại chiến thế kỷ giữa thực vật và con lợn rừng, chỉ đứng ở bên cạnh, giống như nữ đấu sĩ, cuồng đánh con lợn rừng.

      Khi tỉnh lại, nàng nhịn được rên rỉ cái. Thở dài tiếng, vùi đầu chui vào trong gối.

      Từ đến lớn, những giấc mơ kì quái như vậy ít, có nhiều lúc nhịn được cảm thấy bản thân mình có phải hay bị điên cho nên mới có những ảo tưởng như vậy? Nhưng mà mỗi lần mình ở trong rừng núi, đối với những chuyện mà trải qua, đều nhịn được mà hoài nghi mình có phải hay bị nguyền rủa , ngẫm lại tâm tắc.

      ***

      Trời hơi hơi sáng, Úc Linh liền tỉnh.

      Ăn qua bữa sáng, Úc Linh và bà ngoại ngồi chiếc xe lừa của ông Nhị Thái, đón đám sương mù sáng sớm, xuất phát về phía cửa thôn.

      Núi rừng trong ánh nắng sớm còn tràn ngập những màn sương vẫn chưa tan , mảng sương trắng mông lung ở trong rừng, bóng cây lay động, tựa như chỉ cần cẩn thận, trong màn sương đó, con quỷ nhào ra.

      Úc Linh nhớ tới ít phim điện ảnh truyền hình về quỷ quái, nơi mà nhiều ma quỷ quái thường lui tới, đều là ở trong sương mù, đột nhiên xuất .

      Thân thể run cái, bình tĩnh thu hồi tầm mắt, ngồi gần về phía bà ngoại.

      “Bà ngoại, buổi sáng lạnh, đừng để gió thổi trúng.” vừa chắn gió cho bà ngoại vừa .

      Bà ngoại cười ha ha, vỗ vỗ tay .

      Nửa giờ sau, xe lừa đến đầu đường quốc lộ, con đường này cứ cách nửa tiếng chuyến xe lên thị trấn, bọn họ đợi bao lâu, xe đến.

      Buổi sáng mười giờ, Úc Linh và bà ngoại đến bệnh viện nhân dân Đệ Nhất ở thị trấn.

      người đàn ông trung niên mặc tây trang xuất , cung kính đưa bọn họ vào, với Úc Linh: “ Giang, ông Giang tiếng với bệnh viện, bất cứ lúc nào bà Úc cũng có thể làm kiểm tra sức khỏe.”

      Úc Linh nhàn nhạt đáp tiếng.

      Bà ngoại đứng thẳng lưng, quét ánh mắt nhìn người đàn ông trung niên cái, hừ tiếng, gì.

      Tốc độ kiểm tra rất nhanh, chờ kiểm tra xong, sắc mặt của bà ngoại có chút tốt, vẫn là vì trong lòng chán ghét bệnh viện. Úc Linh nhìn vẻ mặt của bà tốt, liền đưa bà đến đình nghỉ mát nằm trong vườn hoa bệnh viện nghỉ ngơi chút, còn mình theo người đàn ông trung niên đến gặp bác sĩ chuyên khoa hỏi tình huống thân thể của bà ngoại.

      Chờ đến lúc Úc Linh cầm lấy thuốc do bệnh viện kê đơn tìm bà ngoại, phát ở chỗ đình nghỉ mát bà ngoại ngồi cùng người trẻ tuổi cười vô cùng vui vẻ.

      Thoạt nhìn bà ngoại phấn chấn, luôn luôn cười, ánh mắt nhìn về phía người trẻ tuổi phi thường hòa ái, Úc Linh nhịn được cũng nhìn, từ góc độ của , chỉ nhìn thấy bóng dáng của người trẻ tuổi, cho đến khi lại gần, người nọ đột nhiên quay đầu nhìn về phía .
      Yên Hoa, B.Cat, vk đại ca14 others thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      nam 9 hả. ảnh xuất hả.... trời trời
      :yoyo26::yoyo26:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :