1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ông Xã Yêu Quái Của Tôi - Vụ Thỉ Dực ( Updated chương 8)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. chjchj1001

      chjchj1001 Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      117
      Nhảy hố luôn

    2. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 2

      Hai chiếc xe trước sau đến trước cửa tiểu khu cửa.

      Giang Úc Y ngồi ở trong xe, hề vội vàng xuống xe, ngẩng đầu nhìn về phía tiểu khu, đây là khu nhà cao cấp, hoàn cảnh xung quanh tệ. Bất quá ở trong mắt của , vẫn là nơi dành cho những người bình dân sống, thể hiểu nỗi lý do tại sao Giang Úc Linh lại từ bỏ sống trong căn biệt thự to lớn sang trọng, chạy đến loại địa phương này mà sinh sống.

      Có lẽ, đây là khổ nhục kế của chị ấy?

      Nghĩ đến đây, lại có chút bực bội, nhịn được tự giễu. Kỳ Giang Úc Linh căn bản cần sử dụng khổ nhục kế làm gì, chị ấy cũng thèm, chỉ cần chị ấy muốn, tất cả mọi thứ của nhà họ Giang đều là của chị ấy, chị ấy mới là đại tiểu thư nhà họ Giang, thế nhưng cố tình vị đại tiểu thư này từ liền thích con đường bình thường.

      suy nghĩ, liền thấy Thiệu Sâm từ xe bước xuống, ngồi thêm lát nữa, nhịn được cũng bước theo xuống xe.

      Vừa xuống xe, chỉ thấy Úc Linh kéo chiếc va ly có màu như đóa hoa hồng tới.

      Vóc dáng của cao gầy thon dài, gần mét bảy, có đôi chân dài vô cùng xinh đẹp, mặc chiếc đầm bó, cực kỳ thích hợp để phô ra ưu thế về chiều cao của . mặt có bất kỳ biểu tình gì, sắc môi màu hồng nhạt, cả người đều toát ra khí chất cao lãnh, làm cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn cái cũng có cảm giác sợ hãi, bước chân của rất dài, nhưng lại khiến cho người khác có cảm giác rất thong thả ung dung, chính vì vậy mà ánh mắt của những người dường tự chủ được dừng lại ở người của .

      Thiệu Sâm đến, mở miệng : “Lên xe , đưa em ra sân bay.”

      Giang Úc Y nhìn bọn họ gì.

      Úc Linh lễ phép tiếng cần, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh chóng tiến về phía này.

      Chiếc xe thể thao dừng lại, gương mặt xinh đẹp vô cùng từ trong cửa kính xe ló ra ngoài, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần thế nhưng cố tình lại có thêm đôi mắt quá mức quyến rũ, giống như con tinh triền miên câu dẫn người, đôi mắt đó giống như có thể , vòng vo chuyển qua lại người của Thiệu Sâm và Giang Úc Y, đôi môi đỏ hồng nhếch lên, giọng mềm mại đáng vang lên, “Úc Linh, mau lên xe.”

      Úc Linh giọng điệu ôn hòa xa cách, với Thiệu Sâm: “Du Lệ đến đón tôi, cần làm phiền hai người, gặp lại sau.” xong, liền bước lên chiếc xe thể thao màu đỏ.

      Chiếc xe thể thao cứ thế mà , lưu lại Thiệu Sâm với vẻ mặt khó lường, và Giang Úc Y luôn luôn nhíu mày.

      xe, Du Lệ vừa lái xe vừa cười , “Đại thiếu gia nhà họ Thiệu có lòng, thế nhưng đuổi theo tới nhà của cậu, những khác muốn ngồi xe của ta mà được. Còn đứa em của cậu, mỗi lần nhìn thấy nó đều là bộ dáng ủy khuất muốn cùng chị âu yếm của mình chuyện, nhưng mà chị ấy bao giờ để ý đến em, buồn cười.”

      Úc Linh cũng cảm thấy buồn cười, xoa xoa huyệt thái dương.

      Thấy dáng vẻ này của , Du Lệ thở dài, hỏi: “Lần này cậu muốn về quê trong bao lâu?”

      biết, nhìn tình hình sức khỏe của bà trước, nếu......” cắn cắn môi, “ chừng tớ ở lại đó vài năm, về sau tớ chỉ có thể gặp cậu ở màn hình mà thôi, cố lên, hãy tiến về vị trí ảnh hậu bước đều bước, , tớ xem trọng cậu đó.”

      Du Lệ vừa nghe, muốn hỏi có phải hay muốn đổi nghề, thế nhưng nghĩ đến có thể lăn lộn trong ngành giải trí được hay đối với Úc Linh mà đều có gì khác nhau, cho nên cũng tiếp tục hỏi, dù sao, Úc Linh muốn làm trong ngành giải trí, chắc chắn người kia ngược lại rất vui vẻ.

      Du Lệ đưa Giang Úc Linh đến sân bay, theo mua vé máy bay, lúc ở đại sảnh sân bay chờ đăng ký, đột nhiên : “Nếu được, tớ cũng muốn xin nghỉ tháng, cùng cậu về thăm bà ngoại.”

      “Thôi , gần đây cậu phải vừa nhận được bộ phim lịch sử sao? Cẩn thận bị đạo diễn kéo vào sổ đen.”

      giống như Úc Linh ở vòng giải trí chơi đùa, Du Lệ ở 13 tuổi liền xuất đạo. Bởi vì may mắn có diện mạo tốt, vừa ra mắt liền nhận được vài nhân vật bình hoa, lưu lại cho người xem bữa thịnh yến về thị giác, ấn tượng cực kỳ sâu sắc, khuôn mặt này chính là thích hợp ở trong vòng giải trí lăn lộn, tuy rằng bây giờ vẫn bị người khác coi là bình hoa, nhưng thể nghi ngờ, mỗi lần kịch bản xuất mỹ nhân tuyệt sắc, nhất định có mặt của Du Lệ, lâu ngày, liền trở thành diễn viên chuyên đóng mỹ nhân, độ nổi tiếng của người này ngày qua ngày luôn được nâng cao, cho dù luôn bị người ta gọi là bình hoa nữ thần, nhưng ngăn được độ nhận biết khuôn mặt này, trị số sắc đẹp quá cao, thu hút đám fan mê sắc đẹp, quả thực làm mê muội cả đám trai lẫn , danh tiếng càng lúc càng lớn.

      Du Lệ nghĩ đến đạo diễn của bộ phim lịch sử này là người rất nghiêm khắc, chỉ có thể tiếc nuối : “Vậy được rồi, chờ tớ quay xong, tớ nhất định sắp xếp thời gian thăm bà ngoại. Lần này cậu trở về, chăm sóc quan tâm bà nhiều hơn chút, cậu giúp tớ chuyển lời cho bà, tớ sắp xếp thời gian thăm bà, đến lúc đó tớ muốn ăn măng chua, dưa leo ngâm…. mà bà làm.”

      Nghĩ đến tay nghề của bà ngoại Úc Linh, Du Lệ nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Úc Linh bật cười, “Cậu tại tốt xấu gì cũng là nhân vật công chúng, nữ thần bình hoa, chú ý hình tượng chút.”

      “Phi, nữ thần nữ thần, vì cái gì nhất định phải thêm cái từ bình hoa? ràng tớ có thể dựa vào hành động để ăn cơm, vì cái gì người ta nhất định phải nhìn chằm chằm mặt của tớ? Lần sau tớ nhất định diễn nhân vật phải là bình hoa cho mọi người mở to mắt mà nhìn.” Du Lệ rầm rì , đè mắt kính ở mặt, lại vén mái tóc giả ở đầu, cũng lo lắng có người nhận ra .

      Có bạn tốt để chuyện phiếm, tâm tình của Úc Linh trở nên tốt hơn rất nhiều.

      Đợi đến lúc muốn đăng ký, Úc Linh lời tạm biệt với bạn mình.

      ****

      Vừa xuống máy bay, di động của liền vang lên.

      Điện thoại báo người gọi là Giang Vũ Thành, ba của Úc Linh.

      Úc Linh kéo chiếc va ly của mình bước ra sân bay, bên nghe điện thoại.

      “Úc Linh.” giọng nam trầm thấp vang lên, vô cùng từ ái, thanh mang theo mị lực chỉ có ở đàn ông: “Nghe Úc Y , con về thôn Ô Mạc? Sức khỏe của bà con như thế nào? Có nặng lắm ? Nếu ......Ba cũng trở về thăm bà?”

      Úc Linh rất bình tĩnh chỉ ra , “Ba, ba đừng về, bà nhìn thấy ba, chừng tức giận dẫn đến thân thể lại càng tốt.”

      Lời này quá chính xác, chính xác đến tổn thương lòng người, Giang Vũ Thanh bên đầu dây trầm mặc lát, mới tiếp tục : “Vậy được rồi, con với bà, phải chú ý thân thể của mình tốt, ba kêu người chuyển tiền cho con, con có rảnh mang bà bệnh viện kiểm tra sức khỏe tốt, nếu bệnh viện ở tỉnh được, đến thành phố B.”

      “Dạ, con biết.”

      “Nếu có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho ba...... Đúng rồi, có cần ba kêu trợ lý của con cùng ?”

      cần, bà nhìn thấy tức giận, bà thường xuyên , cũng phải là bị tàn phế mà có năng lực tự lo liệu, cần người khác hầu hạ, nhìn chướng mắt.” Úc Linh bắt chước bộ dáng đầy thù địch của bà .

      Ba Giang giống như đột nhiên trở thành đứa con , bị Úc Linh làm cho nghẹn họng.

      Giang Vũ Thành còn muốn cái gì, Úc Linh thấy cũng còn việc gì khác, quyết đoán cúp máy, đợi đến lúc ngồi xe trở về thị trấn, di động bỗng vang lên báo có tin nhắn đến, Úc Linh mở ra liền thấy, là tin nhắn của ngân hàng, Ba Giang chuyển khoản trăm ngàn để chữa bệnh cho bà vào thẻ của .

      Úc Linh nhìn thoáng qua, liền đóng điện thoại lại.

      Khi trời nhá nhem tối, chiếc xe dừng lại trước con đường đất màu vàng, Úc Linh xuống xe.

      Con đường này rộng khoảng hai ba thước, ở phía trước dọc theo con đường là những ngọn núi quanh co khúc khuỷu, biết liên kết với nhau ở nơi nào, xa xa là những đồi cao nguyên, xanh um tươi tốt, hạt bụi, chỉ còn có tĩnh lặng. Thôn Ô Mạc là sơn thôn nằm trong các đồi cao nguyên, thậm chí thể tìm thấy ở bản đồ vệ tinh, sơn thôn giống như tị thế đào nguyên như thế này.

      dễ nghe chút là non xanh nước biếc, khó nghe chút, chính là cái nơi khỉ ho gà gáy, nơi vô cùng lạc hậu, thậm chí ở đây còn có xây mộtđường cái đàng hoàng, còn đường ghô ghề nguyên thủy như thế này xe căn bản thể chạy vào, con đường trong thôn qua mức eo hẹp.

      Bất quá thôn Ô Mạc hoàn cảnh tự nhiên vẫn luôn rất tốt.

      Non xanh nước biếc, bị quá trình đại hóa công nghiệp hóa làm ô nhiễm, đồi núi nước suối, đều có linh khí, liền ngay cả Úc Linh người vẫn luôn sinh hoạt ở trong thành thị, lúc nghỉ ngơi, cũng muốn trở về nơi này vượt qua ngày nghỉ nhàn nhã, nằm chiếc ghế gỗ để ở hành lang trước nhà, cảm nhân được từng ngọn gió núi thổi, uống nước trái cây mà được tắm qua nước suối mát lạnh, khỏi phải có bao nhiêu mãn nguyện.

      Úc Linh đứng ở giao lộ, mặt trời chiều ngã về phía tây, màu nắng như màu cũng trái cam khẽ rơi xuống mặt đường, trong khí có mùi thơm thản nhiên của hoa cỏ, rất khác biệt so với thành phố lớn nơi nóng rực như lò lửa đầy ồn ào náo nhiệt, mà vô cùng đạm bạc yên tĩnh. Nhìn con đường núi loanh quanh lòng vòng hai bên được phủ màu xanh ngắt, hít sâu ngụm khí tươi mới, trong lòng cũng trở nên dễ chịu hơn vài phần, nhớ lại những ngôi nhà cao tầng, xây bằng xi măng cốt thép ở thành phố, lại nhìn về nơi này ngọn núi cây rừng trùng điệp xanh mướt, hoa thi nhau khoe sắc, lòng dạ cũng trở nên phóng khoáng hơn nhiều.

      “Ôi, đây phải là Úc Linh sao?” giọng kéo dài già nua vang lên.

      Úc Linh quay đầu, chỉ thấy cách đó xa chiếc xe lừa đơn sơ về phía .

      Người đánh xe lừa là cụ ông, tóc hoa râm, ở dưới hàm có chòm râu màu trắng, ở nắng chiều cụ ông cười lộ ra hàm răng có răng với Úc Linh, cả người đều toát ra vẻ chất phác.

      Chiếc xe lừa làm bằng những tấm ván gỗ, có nước sơn, ở những tấm ván gỗ có thể thấy những vụn cưa còn sót lại, vô cùng đơn sơ, cũng là phương tiện giao thông thường gặp nhất trong thôn, mỗi khi cần đến chợ ở trấn , xe lừa chở những người trong thôn thu thập thổ sản vùng núi, sản phẩm nông sản lên trấn để bán, là viễn cảnh rất đỗi quen thuộc ở thôn Ô Mạc.

      Ở nắng chiều, người xe lừa bước , vẽ nên bức tranh quê chất phác, khiến mặt của Úc Linh lên nụ cười vô cùng xán lạn.

      “Ông Nhị Thái!” Úc Linh cao hứng với ông.

      Ông Nhị Thái ôi chao tiếng, với : “Cháu trở về thăm bà đúng , mau lên đây, ông chở con đoạn.”

      Úc Linh cao hứng lên tiếng, cự tuyệt ông Nhị Thái muốn giúp đỡ nâng hành lý, tự mình khiêng va ly đến chỗ cỏ khô mềm mại ở phía sau xe, sau đó đến bên người của ông Nhị Thái ngồi xuống.

      Từ cửa thôn đến trong thôn, phải đường núi khoảng nửa tiếng, hoặc nếu chậm quá, thậm chí cần giờ.

      Bởi vì đường núi quanh co khúc khuỷu, hơn nữa còn chưa có khai phá xây dựng đường xi măng, cho nên bình thường có chiếc xe nào chạy vào, đại đa số người ở trong thôn đều chạy xe máy, tốc độ cũng nhanh. Phần lớn những người già ở trong thôn thích bộ con đường núi, hoặc là sử dụng gia súc lôi kéo chiếc xe bằng gỗ đơn giản, mỗi lần rời thôn, Úc Linh đều thích ngồi những chiếc xe do gia súc kéo, đơn giản mà chất phác, là ký ức tuổi thơ mà bao giờ quên được.

      Chất phác mà sống động.

      Ông Nhị Thái nhàng giơ lên chiếc roi trong tay, thét to tiếng, xe lừa chậm rì về phía thôn, ánh chiều tà khẽ ngã lên người bọn họ tạo ra cái bóng dài ở mặt đường.
      Yên Hoa, AliceNguyen, Mushaderland14 others thích bài này.

    3. Cá_Bay

      Cá_Bay Active Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      145
      Chương 3

      “Ông Nhị Thái, bà của con tại như thế nào?” Úc Linh hỏi.

      Ông Nhị Thái thở dài, : “Bà của con lúc trẻ làm lụng quá mức vất vả, khi tuổi cao, tất cả bệnh tật đều kéo nhau mà đến, nghĩ tới người thân thể khỏe mạnh như vậy, ngất xỉu liền ngất xỉu, là...... Con lần này trở về rất tốt, có người có thể chăm sóc bà, tại bà con chỉ còn có người cháu là con, bình thường đều là mình đơn ở trong nhà .” xong, ông lại lải nhải vài câu đáng thương linh tinh, “Nếu phải Mẫn Mẫn mất sớm, năm đó bà con cũng bởi vì chuyện đó mà thương tâm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình.”

      Úc Linh nghe xong trong lòng cũng có chút khó chịu.

      Mẹ của Úc Linh kêu là Úc Mẫn Mẫn, là con duy nhất của bà ngoại, lúc Úc Linh được 5 tuổi bởi vì ngoài ý muốn qua đời, người đầu bạc tiễn người đầu xanh vô cùng thống khổ, năm đó bà ngoại thiếu chút nữa khóc mù cả đôi mắt, thậm chí giận chó đánh mèo lên Giang Vũ Thành, bởi vì mẹ của Úc Linh bởi vì Giang Vũ Thành mới xảy ra tai nạn xe cộ.

      Úc Mẫn Mẫn mất, lập tức làm suy sụp vài người, tuy rằng vẫn có người rất vui vẻ, nhưng mà vẫn có rất nhiều người đau khổ, cũng bởi vì thống khổ này, làm thay đổi quan hệ cha con của Giang Vũ Thành và Úc Linh.

      Úc Linh rất thân với bà ngoại, trước đây cả thời thơ ấu của đều là ở thôn này, sau khi lớn lên mặc kệ có bao nhiêu bận rộn, hàng năm đều sắp xếp thời gian trở về thăm bà ngoại, sau khi tốt nghiệp, lúc bắt đầu làm, vốn là muốn đón bà ngoại lên thành phố sống cùng với , đáng tiếc bà ngoại hơn phân nửa cuộc đời đều sinh hoạt ở thôn này, quen với tiết tấu cuộc sống bình dị của nông thôn, thể thích ứng với nhịp sống ở thành phố, đám bạn già đều ở thôn quê, làm sao có thể nỡ bỏ ?

      Cứ như vậy 1 năm lại kéo qua 1 năm nữa.

      “Ông Nhị Thái, lần này con xin nghỉ phép dài hạn, ở lại đây cùng với bà.”

      “Cháu ngoan, bà của con nhất định rất vui, người lớn tuổi, liền ngóng trông con cháu đoàn viên, thế nhưng cả đời của bà con chỉ sinh ra đứa con là mẹ con, Mẫn Mẫn lại sớm, lưu lại con đáng thương và bà già lớn tuổi này......”

      Giọng của ông Nhị Thái mang đậm đặc trưng của người miền quê, bắt đầu lải nhải, đây đều là bệnh chung của những người lớn tuổi, người già , liền thích nhiều, cũng để ý người trẻ tuổi có đáp lại hay , nếu người trẻ tuổi lẳng lặng lắng nghe, ngẫu nhiên hai câu, đều làm cho bọn họ chuyện càng vui vẻ.

      Úc Linh thường thường sắm vai loại nhân vật này, chính vì điều này cho nên được rất nhiều người lớn tuổi trong thôn hoan nghênh, hơn nữa thành tích từ vượt trội, bộ dạng xinh đẹp đáng , là hình tượng con cháu ngoan ngoãn trong lòng các cụ ông cụ bà, người đời gọi là con nhà người ta, ngay cả mọi người ở thôn kế bên cũng biết được đóa hoa xinh đẹp ở thôn này chính là .

      người , người lắng nghe, trong gian núi rừng im lặng, chú lừa kéo xe lớn tuổi vừa vừa thở hồng hộc, khiến cánh rừng được bao quanh trong hơi thở náo nhiệt.

      Ở phía xa xa truyền đến thanh rất , giống như tiếng gió thổi qua những tán cây, hay giống như tiếng của con động vật chạy băng qua đám bụi cỏ.

      Gió từ từ nổi lên, mây bắt đầu trôi, tán cây bắt đầu đung đưa.

      Đột nhiên, tiếng ma sát chói tai vang lên, con lừa kéo xe bỗng chốc ngưỡng thân người của mình lên, nó phát ra tiếng kêu kéo dài.

      Ông Nhị Thái rốt cuộc nữa, vội vàng kéo dây thừng, miệng phát ra tiếnh nha, trấn an con lừa hoảng sợ.

      Sau khi con lừa an tĩnh lại, ông Nhị Thái nhảy xuống xe, kiểm tra hồi, liền kêu lên: “Ôi chao, bánh xe bị cuốn phải dây tử đằng, cháu , con chờ ông chút, lập tức liền tốt.”

      Úc Linh vội vàng xuống xe, muốn qua giúp đỡ, thế nhưng bị ông Nhị Thái ngăn lại, “Cháu , làn da trắng trẻo, cổ tay lại , làm sao có đủ sức lực? Cứ đứng đợi ở bên, để cho ông già này lo, đây phải là chuyện gì lớn, trong chốc lát đều tốt.”

      Cụ ông tính tình cố chấp, Úc Linh hé miệng cười, ngoan ngoãn đứng ở bên, chuẩn bị phụ ông tay bất cứ lúc nào.

      Ông Nhị Thái bên vừa sửa xe bên lại bắt đầu chuyện với Úc Linh hôm nay lên trấn bán cái gì, ở trấn xây thêm được bao nhiên căn nhà mới, sữa chửa được bao nhiêu con đường, khi nào con đường trong thôn cũng có thể sữa được hay biết mấy, Úc Linh cười cười trả lời.

      Hai người câu được câu trò chuyện, nắng chiều treo đầu ngọn núi, nữa chận nữa che, ánh nắng đỏ cam như màu của trái cam vẫn như cũ ngoan cố bao phủ ở người tạo thành cái bóng dài ở mặt đất, ánh nắng chiều chói lóa chiếu vào mắt khiến đôi mắt nhói đau.

      Úc Linh xoa ánh mắt, nhịn được nhìn về những ngọn núi xanh rờn ở phía xa xa, ngẫu nhiên có thể thấy được những ngọn núi đó như như ở cuối còn đường đất vàng. vô cùng quen thuộc con đường núi này, biết phía sau ngọn núi này, hình dáng ngọn núi khác như thế nào, những ngọn núi xung quanh bao giờ cũng lên dáng vẻ độc mà xinh đẹp, lẻ loi mình.

      Lúc này những ngọn núi dưới ánh chiều tà, có loại hương vị quyến rũ khác thường, tản ra hơi thở khác thường, giống như có người đứng ở đâu đó quan sát .

      Đột nhiên, quay đầu, nhìn về nơi cách đó xa, ở đó có gốc cây tùng sinh trưởng cao to, đứng thẳng ở chỗ khuất ánh sáng bên cạnh núi, kế bên là cái khe núi sâu, mỗi lần đứng ở ven đường nhìn xuống, là mỗi lần bị hoảng sợ bởi địa thế hiểm trở, khi còn bé, bao giờ cũng lo lắng linh tinh nếu xe chạy cẩn thận làm mình té xuống khe núi sao.

      Úc Linh có chút kỳ quái trừng mắt nhìn về phía bên kia, chẳng lẽ là nhìn lầm?

      suy nghĩ, đột nhiên lại nghe thấy thanh rất , chợt quay đầu nhìn về phía ngọn núi ở sau lưng, nơi đó sinh trưởng rất nhiều loại thực vật hoang dại biết tên, những thực vật ở ngọn núi thường mọc theo trật tự nào cả, bụi rồi bụi, phía những thân cây cao to là những dây mây dây leo quấn quanh, đó có những đóa hoa màu tím thi nhau đua sắc, màu sắc phá lệ tươi đẹp, khiến người khác nhịn được muốn đưa tay hái.

      Sau đó đưa tay ra, ngắt lấy đóa hoa.

      Lúc muốn đứng dậy, vạt áo của chiếc áo khoác người giống như bị cái gì đó níu lấy, cúi đầu nhìn, cũng biết tại sao những cành lá của dây mây dây leo từ lúc nào quấn chặt lấy vạt áo của mình.

      Khi còn rất , luôn biết rất nhiều giống cây thực vật thế giới phải có cảm giác hoặc thể cử động, liền giống như những sợi dây mây dây leo này, khi bị đụng chạm, cuộn xoắn lại, quấn lại thành vòng tròn.

      Dùng sức kéo cái, những sợi dây mây dây leo liền rơi xuống.

      Đóa hoa dại lớn bằng nửa bàn tay, Úc Linh có thói quen những thanh xột xoạc cứ vang lên ở sâu trong núi rừng, cố gắng làm mình quan tâm đến, thèm nghĩ đó là thanh gì.

      Ở nơi nhìn tới, có người đàn ông trưởng thành cánh tay thô của sợi dây xanh tươi, nó giống như con bò sát chậm rãi uốn lượn ở trong rừng, giống như con rắn lớn đáng sợ, những nơi vật thể đó ngang qua, cỏ cây dám động, vạn thú tránh xa.

      Chờ đến lúc ông Nhị Thái rốt cuộc sửa xe xong, sắc trời có chút tối, trời và đất đều trở nên yên tĩnh, chẳng qua vì có giọng to lớn khỏe mạnh của ông Nhị Thái, nên làm cho người khác có cảm giác tịch mịch, thậm chí xua tan ít khí yên tĩnh của núi rừng nơi này.

      Lúc trước Úc Linh rất sợ qua con đường núi này, luôn cảm thấy trong núi quá mức yên tĩnh, chắc chắc ma quỷ quái gì đó xuất , chừng chỉ cần chú ý chút, con quỷ hay gì đó ghê rợn nhảy ra, há cái miệng to lớn ra ăn . Khi còn mỗi lần qua con đường núi này, đều bám sát vào người mẹ, cầm lấy quần áo của mẹ buông, sau đó bị mẹ vừa chê cười nhát gan vừa ôm dỗ dành vượt qua con đường u tối đó.

      tại còn nhát gan giống như trước, đặc biệt khi sống ở thành phố thời gian lâu, trái lại luôn luôn nhớ về sơn thôn đơn thuần và dã thú ở trong núi, cũng đặt niềm tin vào nền khoa học đại bây giờ thế giới ma quỷ quái gì đó, nhưng nếu để mình đường núi, trong lòng vẫn có chút lo sợ.

      Ngồi ở xe lừa, Úc Linh nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi yên tĩnh nằm ở phía sau đường núi.

      luôn cảm thấy có ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn , khiến sợ hãi.

      Loại ánh mắt kỳ lạ này, vẫn theo làm bạn , từ đến khi trưởng thành.

      Lúc ánh nắng chiều ngả xuống phía bên kia của sườn núi, Úc Linh rốt cuộc trở về thôn Ô Mạc.

      Xe lừa đứng ở trước cửa thôn, cảm ơn ông Nhị Thái, : “Ông Nhị Thái, ngày mai nếu rảnh con qua nhà ông ăn ké bữa cơm.”

      “Con rồi đó, con mau trở về , bà của con nóng lòng chờ con đó.” Ông Nhị Thái vui vẻ cười.

      Úc Linh tạm biệt ông Nhị Thái, bước chân đạp lên đám đất vàng khô cứng, kéo chiếc va ly về phía nhà bà ngoại.

      Dọc theo đường , có thể nhìn đến rất nhiều người mới từ đồng ruộng trở về, đại đa số là đám người trung niên và những người có tuổi, thỉnh thoảng có vài đứa con nít, rất ít khi nhìn thấy người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi thích ở lại cái thôn bị phong bế lạc hậu này, sớm ra ngoài học hay làm, chỉ còn lại đám người cao tuổi ở nhà có đất trồng trọt, thường lên núi kiếm chút thổ sản vùng núi đem lên trấn bán, bởi vì những thứ lấy ở núi đều là vật quý, giá trị dinh dưỡng cao, là nguồn thu vào xa xỉ.

      “A Linh, về rồi.”

      Thấy , mỗi người với giọng miền quê quen thuộc vui vẻ kêu lên, vẻ mặt phấn chấn.

      Úc Linh trả lời từng cái, chào hết tất cả dì chú bác ông bà, mặc kệ quan hệ có thân thiết hay , dù sao cũng sống trong cùng thôn, mọi người đều là bậc .

      Nhà bà ngoại cách cửa thôn khá xa, thậm chí có chút lạc loài, căn nhà được xây ở kế bên núi, uốn lượn theo dòng suối, đó là căn nhà bằng gạch ngói, cái sàn làm bằng gỗ tự chế, trước nhà có cái sân làm bằng xi măng, xung quanh sân cắm những cây gậy gỗ tạo thành cái hàng rào, ở phía xa xa có khu đất trồng rau, ở đó được phủ màu xanh mượt từ đám rau dưa mọc, cách chỗ đất trồng xa có hàng rào hình tròn làm bằng tre trúc, nơi đó có nuôi vài con vịt con gà.

      Xa xa, liền nhìn đám khói trắng tỏa ra từ ống khói, lượn lờ bay ở .

      Úc Linh đẩy cửa ra, cất giọng đặc giọng miền quê, “Bà ơi, con về rồi.”

      Rất nhanh cụ già bóng dáng gầy gò, tóc hoa râm từ trong phòng bếp ra, nhìn thấy Úc Linh, lập tức cười lên, lộ ra hàm răng đầy đủ, nếp nhăn ở mặt giống như đóa hoa cúc nở, vui vẻ :“Linh Linh tại sao con lại trở về?”

      Úc Linh để va ly ở bên, qua ôm lấy thân thể gầy gò thấp bé của bà ngoại, kề khuôn mặt sát vào mặt bà, khóe mắt đỏ hoe, : “Con nhớ bà.”

      Nhìn thấy bà ngoại mạnh khỏe đứng ở trước mặt, nỗi lo lắng của liền tan biến.

      Bà ngoại cười ha ha, thực thích dáng vẻ dính người này của cháu mình, vỗ về nhàng lưng của , : “Lại gầy lại gầy, bà phải tẩm bổ cho con tốt..... Ôi chao, con trở về cũng cho bà tiếng, bây giờ bà phải nhanh mua chút thịt về, đúng rồi, ông già nhà ở bên cạnh hôm nay có mua thịt, để bà qua mượn về đây chút......”

      Thấy bà vì về mà bận rồi xoay quanh, Úc Linh vội vàng giữ chặt bà lại, : “Bà, cần phải gấp gáp, xào hai quả trứng là được, con giảm béo, ăn thịt.”

      “Gì chứ, giảm béo làm gì? Con rất gầy rồi, thịt ở người cũng chưa tới hai lạng, nếu giảm nữa liền có, thịt nhiều chút mới khỏe mạnh......”

      Úc Linh ngoan ngoãn trả lời, khuyên nhủ mãi, bà ngoại mới đồng ý.

      Bữa tối vô cùng phong phú, có thịt khô chưng trứng, trứng gà xào, tỏi xào bí đỏ, trứng vịt muối, đều là những thức ăn nhà mình tự nuôi trồng, dùng nồi đất đặc trưng của vùng nông thôn để nấu, cho dù là ăn cơm với rau, cũng ăn rất ngon, còn có trứng vịt muối ngon lành, trứng xào thơm ngào ngạt, đặc sắc nhất là thịt khô chưng trứng, đều là những hương vị khắc sâu trong trí nhớ của Úc Linh, là những món ăn thể ăn được ở trong thành phố, chất lượng cuộc sống có cao tới đâu nữa, cũng có loại thức ăn chất phác thuần thiên nhiên như thế này.

      Sơn thôn lạc hậu hoang vu, nhưng chính vì điều đó mà nơi này vẫn còn giữ lại những gì thiên nhiên nhất xinh đẹp nhất.

      “Ăn nhiều chút, ăn nhiều chút......” Bà ngoại lải nhải, liên tiếp gắp rau bỏ vào trong chén của Úc Linh.

      Úc Linh ăn cũng ngẩng đầu lên, trong miệng đầy thức ăn, hàm hồ : “Bà cũng ăn......” Vô cùng mất hình tượng, là dáng vẻ mà bao giờ thể ra khi ở thành phố.

      Nhưng dáng vẻ mất hình tượng này của lại làm cho bà ngoại vô cùng vui vẻ, ở trong lòng những người cao tuổi, đứa phải có sức ăn lớn như vậy mới tốt.

      Ăn qua cơm chiều, Úc Linh chủ động giúp đỡ rửa chén bát, rửa xong lại để chén bát lên cái thau để chén bằng gỗ, xoay người lại nhìn thấy bà ngoại cho gà ăn, vội vàng qua hỗ trợ, bởi vì lâu làm, có thói quen làm việc nông, bị bà ngoại đuổi ra đứng ở bên cạnh, chỉ có thể vây quanh bà ngoại, bắt đầu hỏi thăm sức khỏe của bà.

      “Bà rất tốt, con cần lo lắng, con đó, nghe người khác linh tinh làm cái gì, bà còn muốn nhìn thấy con gả cho người ta, làm sao mà có chuyện?”

      Úc Linh nở nụ cười, trong lòng có chút buồn khổ.

      biết, bà ngoại già , khuôn mặt gầy gò của bà xuất dáng vẻ xế chiều của tuổi tác, cũng biết bà có thể chống đỡ đến khi nào. Lần này ngã bệnh có lẽ bà dự liệu được từ trước.

      “Bà, qua hai ngày, con với bà lên bệnh viện thành phố kiểm tra sức khỏe chút. Bà cần lo lắng về vấn đề tiền, lần này trở về, ba chuyển tiền cho con, giờ con có nhiều tiền lắm.” Úc Linh nhăn cái mũi, vẻ mặt trẻ con .

      Bà ngoại nghe xong, để thùng gỗ chứa thức ăn cho gà xuống, hừ : “ ta ngược lại hào phóng.”

      Úc Linh cẩn thận nhìn bà, “Bà ơi, nếu bà muốn dùng tiền của ba, ở chỗ con cũng có tiền......”

      “Vì cái gì dùng? Nhà họ Giang của ta thiếu nhà họ Úc chúng ta nhiều như vậy, số tiền này vốn là nên đưa, nuôi con của ta, cũng thể uổng công nuôi. A Linh cầm lấy để làm đồ cưới, ở chỗ bà cũng có ít tích góp được, cần tiền của con.” Đầu tiên bà ngoại trừng mắt lạnh lùng , sau đó lại nhìn về phía cháu của mình cười ha ha, mặt mũi hiền lành, “Con với Giang Vũ Thành, bà cần số tiền lớn để mổ, kêu ta chuẩn bị tiền cho con.”

      Úc Linh nhìn nụ cười của bà, biết bà có khúc mắc, vội vàng chuyển đề tài.
      Yên Hoa, vk đại ca, AliceNguyen16 others thích bài này.

    4. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Đến khi nào nam 9 lộ diện z b? :060:
      Mà a nam 9 là con j z? :09(1):

    5. daovan210

      daovan210 Well-Known Member

      Bài viết:
      122
      Được thích:
      289
      Team fan má Vụ giơ tay :)))

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :