1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 42: Bữa ăn tối sinh nhật (thượng)



      “Tổng tài, đây là danh sách ăn tối ngày hôm nay ngài cầu, tổng cộng có hai mươi bốn người, trong đó có hai mươi mốt người đàn ông, ba người phụ nữ, theo thứ tự là tổng tài tập đoàn Lan Nặc – Tạp Duy tiên sinh, . . . . ., còn có điện thoại chút mừng sinh nhật ngài, tổng cộng là trăm hai mươi mốt cuộc gọi, đây là sổ ghi chép cuộc gọi, phần này là danh sách quà tặng, quà tặng làm theo phân phó của ngài cũng được chuyển đến phòng nghỉ ngơi.”




      Còn có hai mươi phút nữa là tan việc, Văn Mẫn cầm hai tập văn kiệp cẩn thận vào trong phòng làm việc tổng tài, nguyên cả buổi chiều dám cùng tổng tài câu nào, nhưng mà nhiều buổi hẹn và ghi chép như vậy muốn báo cáo cũng được.




      “Được, ra ngoài.” Bắc Đường Yên đáp tiếng, động tác xem văn kiện cũng dừng lại.




      Sau khi Văn Mẫn nghe lời của liền lập tức nhàng rời khỏi phòng làm việc, có chút lo lắng liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên, nhìn qua giống như có chỗ nào đó đúng, Văn Mẫn cảm thấy tổng tài nên bình tĩnh như vậy.




      Sau khi Văn Mẫn rời , Bắc Đường Yên từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, đưa mắt đặt chồng văn kiện Văn Mẫn đặt bàn, phần lớn là của người theo đuổi , còn có mấy người bạn cùng buôn bán thường ngày hay lui tới, năm nào bọn họ cũng nhớ ngày sinh nhật của , gửi đến đây lời chúc và quà tặng, cũng quan tâm những món quà mang nghĩa hình thức đó, đối với sinh nhật của mình cũng quá coi trọng, nhưng mà năm nay có kế hoạch tốt như vậy, tính cùng Viêm Liệt trải qua ngày sinh nhật lãng mạn, chắc ngày sinh nhật ngọt ngào, lại nghĩ rằng còn chưa kịp cho biết hôm nay là ngày sinh nhật của mình liền nhận được câu chúng ta chia tay .




      Ha ha, kết quả này làm cho người ta biết nên khóc hay nên cười, tức giận qua chỉ cảm thấy buồn cười, vấn đề ở đâu, biết, bởi vì có đầy đủ tỉnh táo, chẳng qua là cảm thấy mình có lỗi, mà người đàn ông kia lại làm cho quá thất vọng, nhưng mà, sao, cho cơ hội lại quý trọng, như vậy mọi chuyện sau này làm theo ý , suy nghĩ cái gì gọi là uy nghiêm và tự ái cho nữa, chỉ làm điều mà muốn, lấy được thứ muốn là được rồi, về phần người đàn ông kia, đối xử với theo ý muốn của mình, nhất định!




      Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, trong mắt cũng tràn đầy quyết tâm, giống như những người khác , thứ muốn thể có được!




      Ánh mắt trong lúc vô tình lại nhìn về phía danh sách, khi thấy người nên xuất cũng nằm trong danh sách đó liền nhíu mày, nghĩ tới ta cũng tới tham gia náo nhiệt, cầm điện thoại di động lên, ngón tay thuần thục nhấn mấy con số, sau ba hồi chuông liền truyền đến thanh của đối phương.




      “Bắc Đường tiểu thư, em gọi điện thông báo cho biết là rất may mắn được em chọn trúng sao?” Giọng đối phương mang theo tia cân nhắc, Bắc Đường Yên cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt của ta.




      “Tô tiên sinh, em là thông báo cho biết, hôm nay tài xế của em xin nghĩ, vừa đúng lúc rất thích hợp, biết có hứng thú hay , đãi ngộ cực kỳ tốt.” Tâm tình vui của Bắc Đường Yên bởi vì cuộc điện thoại này mà trở nên thoải mái rất nhiều.




      “Tài xế? Em nhất định phải cố ý là tài xế tạm thời sao, muốn làm phải trả lương rất cao đó.”




      “Ra giá , để cho em mở mang tầm mắt chút đường đường là tổng tài tập đoàn tài chính Tô thị có giá trị là bao nhiêu.”




      “Khụ khụ, tại sao nghe giống như mua bán người quá vậy, em xác định cái mình cần chính là người tài xế tạm thời chứ phải là cái khác sao?”




      “Trong tủ lạnh nhà em còn cần hai kg thịt heo, nguyện ý hưởng ứng lệnh triệu tập sao?”




      “Yên, em cần tổn hại tấm lòng của như vậy, em có thấy con heo nào đáng như vậy sao?” Giọng của đối phương biến đổi, từ cái loại cố ý cung kính trở nên tuỳ ý rất nhiều.




      “Đáng em chưa từng thấy qua, ngược lại heo giống như thấy ít.” Bắc Đường Yên cũng thay đổi giọng , càng thêm khách khí, nhưng mà mặt lại mang nụ cười rệt.




      “Ai, có mắt, bạch mã vương tử đẹp trai như vậy mà ở trong mắt em lại biến thành heo, là đau lòng mà.” Đối phương lấy giọng hết sức khoa trương mà oán trách, Bắc Đường Yên đẩy điện thoại ra xa chút, tránh cho lỗ tai của mình gặp phải thanh độc hại.




      Tô Ức Thần, tên là Tô Văn Vũ, nhưng năm năm trước đổi lại tên, Ức Thần, Ức Thần, trong chuyện có loại lãng mạn rồi lại đau lòng.




      “Ức Thần, sáu giờ tối, tới đây làm tài xế .” Bắc Đường Yên để ý tới lời khoa trương của Tô Ức Thần, nếu như cứ tiếp tục nhảm với người đàn ông này ngay cả ngày mai còn chưa xong, ra trước kia người đàn ông này phải như vậy, cùng với người hài hước bây giờ khác nhau trời vực, trước kia Tô Ức Thần là người ít , nhưng sức mạnh vĩ đại của tình lại làm tính tình người biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.




      “Tuân lệnh, nữ hoàng bệ hạ của .”




      Cúp điện thoại, nụ cười mặt Bắc Đường Yên từ từ biến mất, bên trong phòng làm việc lại khôi phục yên lặng, Bắc Đường Yên nhìn đồng hồ đeo tay, giờ tan sở đến, đứng lên đến bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thành phố bên ngoài, người đường như những chú kiến bé bận rộn, điều này làm Bắc Đường Yên có loại cảm giác đơn, lắc đầu cái, tự giễu mình quá mức cảm tính, bao giờ lại trở nên yếu đuối như vậy rồi!




      nên suy nghĩ thêm những chuyện làm cho mình cảm thấy buồn cười nữa, Bắc Đường Yên thang máy từ trong phòng làm việc đến phòng nghỉ ngơi, từ trong tủ quần áo lựa chọn bộ lễ phục màu xanh nước biển, tắm rửa sau đó thay quần áo, thêm vài món đồ trang sức làm vừa xinh đẹp vừa tiết ra quyến rũ của phụ nữ, cao quý nhưng lại mất vẻ nhàng, có lẽ phải là đẹp nhất, nhưng tuyệt đối có khí chất nhất.




      Tất cả mọi thứ đều chuẩn bị xong, Bắc Đường Yên hài lòng nhìn mình trong gương, liếc mắt nhìn lịch trình, còn năm phút nữa là đến thời gian quy định, mặc vào áo choàng tay, Bắc Đường Yên ra khỏi phòng nghỉ ngơi.




      Từ thang máy ra, dọc đường gặp phải mấy nhân viên trong công ty, ai cũng dùng ánh mắt hết sức kinh ngạc nhìn Bắc Đường Yên, sau đó chào hỏi gấp gáp , Bắc Đường Yên cũng đáp lại, cho đến lúc thấy xe của Tô Ức Thần.




      “Nữ hoàng bệ hạ, mời vào.” Bộ dáng Tô Ức Thần cúi người hết sức cung kính mở cửa xe, giống như chào đón nữ hoàng.




      Bắc Đường Yên nhìn cái, cũng nhiều, hết sức nhàng ngồi vào xe, Tô Ức Thần đóng cửa xe lại.




      “Em hôm nay có chuyện gì sao, sao lại ăn mặc thành như vậy?” Tô Ức Thần vừa lái xe vừa quan sát Bắc Đường Yên, sau đó nhìn ra lời bình như vậy.




      đến Lenth , em đặt chỗ ở đó.” Bắc Đường Yên để ý đến lời nhạo báng của Tô Ức Thần, đem Tô Ức Thần là tài xế mà sai khiến.




      “Lenth? Yên, em ăn mặc như vậy Lenth với , , em có mục đích gì?”




      Lenth, nơi đó là phòng ăn kiểu Pháp nổi danh nhất nước, là nơi những đôi tình nhân thích đến nhất, đồng thời cũng là nơi đội chó săn thích săn tin nhất, bởi vì ở nơi đó mỗi ngày đều có tin tức xuất , phần lớn bài báo đều là từ nơi đó mà ra, nhưng mà cho dù như vậy vẫn buôn bán thịnh vượng.




      “Mục đích, đoán ?” Bắc Đường Yên trả lời mà hỏi ngược lại.




      Tô Ức Thần suy nghĩ chút mới , “Nghe em có bạn trai, hình ảnh hai người hôn nhau được đăng lên trang đầu bài báo kinh tế và tài chính.”




      “Ức Thần, làm người nên quá thông minh, quá thông minh dễ bị hói đầu, phát tóc của mình ngày càng ít sao?” Bắc Đường Yên bĩu môi, cũng biết Ức Thần nhất định có thể đoán ra được.




      “Yên, cần độc ác như vậy, như thế nào chúng ta cũng là thanh mai trúc mã, lúc còn chơi với nhau rất vui vẻ, tại sao em có thể nguyền rủa hói đầu đây.”




      “Mau nghiêm túc lái xe , em nhắc nhở , kịp thời sửa lại là được rồi, cần cám ơn em.”




      “. . . . .”




      Hai người câu em câu, khí bên trong xe rất thoải mái, khoảng mười lăm phút sau đến trước cửa Lenth, Tô Ức Thần mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên kéo cánh tay Tô Ức Thần, hai người hấp dẫn phần lớn ánh mắt mọi người.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 43: Bữa ăn tối sinh nhật (hạ)



      “Chúng ta nhìn rất phối hợp đúng ?” Tô Ức Thần giống như tình nhân thân mật cúi đầu hỏi Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên hơi ngẩng đầu, động tác của hai người mặc kệ là ở góc độ nào cũng hết sức mập mờ, đội chó săn núp ở bên cuối cùng cũng bộc lộ được tài năng, đèn flash ngừng nháy lên.




      “Nếu đẹp trai hơn chút nữa càng thích hợp.”




      “Còn có người đẹp trai hơn sao, vậy chắc phải là người rồi.”




      “Đúng vậy, cầm thú còn đẹp trai hơn .”




      Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, ánh mắt kia làm cho người ta chỉ cần nhìn vào lần liền tưởng tượng được tình cảm sâu nặng như thế nào, nhưng lời của hai người lại hết sức có cảm xúc.




      “Hai vị, mời vào bên trong.” Phục vụ thấy hai người nghĩ lấy ánh mắt mập mờ chuyện với nhau mới cẩn thận chen lời vào, mặc dù nhìn hai người này rất đẹp mắt, nhưng nếu cứ đứng ở trước cửa nhà hàng như vậy cũng phải là chuyện tốt.




      Tô Ức Thần dùng tay làm dấu mời vào, Bắc Đường Yên khẽ mỉm cười ra vị trí mình đặt sẵn, sau đó dưới hướng dẫn của phục vụ đến bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất, từ nơi này nhìn xuống có thể nhìn thấy ở bên ngoài nhà hàng xuất vài bóng dáng lén lúp cầm máy chụp hình ngừng.




      Bắc Đường Yên thu hồi ánh mắt, trong mắt thoáng qua tia tà khí, nhàng giơ tay lên vén sợi tóc Tô Ức Thần ngồi đối diện. . .động tác của làm Tô Ức Thần ngây ngẩn cả người, nhưng ngay sau đó liền phản ứng kịp thời, nhàng bắt được tay đặt ở bên khoé miệng, rất mập mờ nhưng có hôn lên, chẳng qua là đặt bên mép liền buông ra.




      “Cùng người đàn ông kia giận dỗi sao?” Tô Ức Thần nhướng mi hỏi.




      phải.” Bắc Đường Yên cũng dối, đây cũng phải là giận dỗi dễ dàng như vậy, hai người bọn họ là chia tay, nhưng mà chỉ là tạm thời mà thôi.




      “Trước tiên chúng ta về chuyện tốt trước, nếu người đàn ông kia bởi vì chuyện này mà đến tìm trả thù, tiền thuốc thang là em thanh toán.” ra Tô Ức Thần rất là tò mò, người như thế nào mà có thể khiến Bắc Đường Yên “hy sinh” nhiều như vậy, nhưng mà nhìn bộ dáng của cũng biết là muốn , có hỏi nữa cũng vô ích, cứ để mọi chuyện diễn ra như vậy , người đàn ông kia biết đắc tội với như thế nào, cho nên tìm diễn kịch, ai, người nào Bắc Đường Yên nhất định phải chịu đau khổ.




      “Thanh toán, quên là bạn thân mình mở bệnh viện sao, hơn nữa còn là bệnh viện nổi tiếng nhất về khoa thần kinh, khám có thể được miễn phí.”




      “. . . . .”




      Cả đêm hôm đó Tô Ức Thần đảm nhiệm vai trò bạch mã hoàng tử kiêm nơi trút giận, mặc dù Bắc Đường Yên luôn cười nhưng ánh mắt kinh khủng làm thể nào tiêu hoá được, hơn nữa Bắc Đường Yên còn khích , làm hại ngay cả thức ăn ngon cũng nuốt xuống được, phải chịu đau khổ cho đến khi đưa Bắc Đường Yên về nhà mới có thể thở phào nhõm, may mắn ngày hôm nay cũng trôi qua.




      Bắc Đường Yên sau khi trải qua bữa tối do dự liên tục cuối cùng vẫn trở về nhà, biết Viêm Liệt nhất định còn ở đó, nhưng biết Viêm Liệt có lấy hành lý hay hay là tự mình rời , tự giễu tự suy nghĩ, Bắc Đường Yên mở cửa nhà trọ, đón chào chính là căn phòng trống vắng im lặng có bất kỳ hơi thở nào.




      mở đèn, trực tiếp đổi giày đến trước cửa phòng Viêm Liệt, đẩy ra cánh cửa khép hờ, rất nhiều vật dụng thay đổi, nhưng mà chỉ cần cẩn thận quan sát là có thể phát trong phòng ít vài vật dụng, thứ mất chính là đồ đạc của Viêm Liệt.




      Vẫn rời như cũ, mặc dù Bắc Đường Yên sớm đoán được kết quả như thế này nhưng ở thời điểm xác nhận vẫn cảm thấy lòng hơi chua xót, nhìn mình giống như bị bỏ rơi vậy.




      Bắc Đường Yên đứng trong phòng Viêm Liệt, phải dùng hết sức mới có thể xoay người rời , đóng lại cửa phòng Viêm Liệt, đồng thời cũng đóng lại dịu dàng thuộc về mình.




      Viêm Liệt, bắt đầu từ ngày hôm nay chỉ cần là thứ em muốn lấy được, em nhất định dùng mọi phương pháp để vĩnh viễn thể rời xa em, nhưng cho cơ hội tự do lựa chọn!




      phút khi xoay người kia, trong lòng Bắc Đường Yên hứa hẹn lời thề lạnh lùng hà khắc!




      Ngày thứ hai




      Trang đầu tin giải trí, ngôi sao trong làng giải trí phải hạ màn để cho xì căng đan của nữ vương giới kinh tế lên ngôi, tổng tài tập đoàn Bắc Đường – Bắc Đường Yên tiểu thư hẹn hò Bạch Mã Vương Tử.




      Sáng sớm, trang đầu mọi tờ báo đều tuyên truyền hình ảnh buổi hẹn lãng mạn giữa Bắc Đường Yên và Tô Ức Thần cho mọi người cùng biết, nhưng mà nửa giả nửa giống nhau, chân tướng còn cần phải điều tra thêm, người trong cuộc vẫn giữ vững trầm mặc, bị hỏi chỉ cười cười thần bí, nội tình trong đó vẫn còn bí mật như cũ.




      “Tiểu Viêm, em giận dỗi với tổng tài sao?” Chị Liễu cầm đống báo đến trước mặt Viêm Liệt, hết sức quan tâm hỏi.




      “Chị Liễu, nếu như bây giờ em em và tổng tài ngoại trừ quan hệ cấp và cấp dưới ra chút quan hệ cũng có, chị có thể bỏ qua cho em ?” Giọng của Viêm Liệt có chút trầm thấp, nụ cười ánh mặt trời như mọi ngày cũng biến mất thấy, cả người nhìn như rất sa sút.




      Liễu Nguyệt nhìn bộ dáng của Viêm Liệt, chị cũng muốn hỏi ra lời giấu trong lòng nhưng được, chỉ đành thở dài nhàng, , “Đừng để trong lòng, công việc quan trọng.”




      Mặc dù Liễu Nguyệt biết chuyện gì xảy ra, nhưng đương nhiên phải là chuyện tốt, hơn nữa nhìn cái bộ dáng này của Viêm Liệt, ai, bị thương cũng , mặc dù môn đăng hộ đối là cái vấn đề có chút truyền thống nhưng thực tế những người cùng vòng kinh tế ít khi có kết quả tốt, hơn nữa giống như là địa vị của tổng tài làm sao có thể động tình với thằng nhóc như Viêm Liệt đây.




      ra , chỉ cần những người biết về quan hệ giữa Viêm Liệt và Bắc Đường Yên, thấy những bài báo về Bắc Đường Yên, tất cả đều hết sức đồng tình với Viêm Liệt, nhưng mà cũng có mắng Bắc Đường Yên, bởi vì đây cũng là kết cục mọi người đoán trước được, thậm chí còn có vài người lúc đó họ quen nhau chính là hiểu lầm, nghe sai rồi đồn bậy mà thôi.




      Viêm Liệt biết Liễu Nguyệt an ủi mình, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, tiếp tục công việc trong tay.




      Buổi chiều ngày hôm qua, sau khi Viêm Liệt ra khỏi phòng làm việc Bắc Đường Yên liền trực tiếp đến chung cư của lấy lại những thứ thuộc về mình, còn những món đồ Bắc Đường Yên mua cho , có lấy , vội vã chạy khỏi nơi đó trở lại ký túc xá, mặc dù chuyển đến chung cư của nhưng vẫn chưa trả phòng trong ký túc xá, lúc đó cảm thấy mình may mắn còn có nơi để .




      Sau đó nhốt mình trong ký túc xá cả buổi tối, suy nghĩ về những chuyện xảy ra, nghĩ đến khoảng thời gian ngọt ngào khi ở chung với Bắc Đường Yên mỉm cười, nghĩ đến những chuyện Bắc Đường Yên làm tổn thương Âu Nhược Nhã đau lòng, cái chết của Âu Nhược Nhã đả kích lớn, nhưng làm tiếp nhận nổi chính là thái độ của , tại sao có thể bình tĩnh như vậy, có thể cho biết tất cả mọi chuyện đều có xảy ra, ràng là có lỗi, nếu Âu Nhược Nhã cũng chết, tại sao phải dùng thủ đoạn ác liệt như vậy đối xử với người vô tội, nghĩ ra, vẫn luôn nghĩ ra.




      Hơn nữa, thái độ của càng làm cho cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng, cái thái độ lạnh như băng đó làm cảm thấy rét lạnh mỗi khi nhớ lại, đó giống như là nhìn người mình thương mà giống như nhìn kẻ thù của mình, nhất là sau lời mang theo ý tứ uy hiếp đó, trong đó hàm chứa lạnh lùng vô tình, cho nên, chạy, trốn tránh tất cả, muốn lại chơi cái trò mình chơi nổi, cũng muốn lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của .




      Nắm chặt văn kiện trong tay, Viêm Liệt biết mình lại lâm vào ký ức đau khổ nên nhớ lại, lắc đầu cái, muốn giúp mình bình tĩnh chút, muốn bản thân lại nhớ đến những chuyện vô dụng kia, nhưng ánh mắt lại nghe lời nhìn về bài báo, phía xinh đẹp nhàng kéo tay người đàn ông tuấn, xứng đôi làm cho người ta than thở, đây mới là lựa chọn của sao, lúc cùng chia tay liền tìm người khác làm bạn, như vậy rốt cuộc coi là cái gì, món đồ chơi sao?

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 44: Điền Mông xuất



      Ba ngày làm việc cộng thêm hai ngày nghỉ làm, Viêm Liệt có làm thêm giờ, có thể ở nhà nghỉ ngơi trong hai ngày, hai ngày nay ở nhà trừ ăn ra chính là ngủ, mỗi ngày trôi qua nhàng mà suy sụp.




      Mà trong mấy ngày này cuộc sống Bắc Đường Yên vẫn thay đổi gì nhiều, chỉ là khôi phục lại những ngày trước kia có Viêm Liệt, cũng cố ý làm ra hành động nào khiến người ta hiểu lầm nữa, nhưng mà mỗi ngày bàn nhiều hơn bản báo cáo về Viêm Liệt, phải là buông tha cho mà là chờ đợi thời cơ.




      Thứ hai, lúc Viêm Liệt vừa đến công ty liền gặp người đồng nghiệp tên là tiểu Mông, tiểu Mông vừa nhìn thấy Viêm Liệt liền thân thiết đứng bên cạnh , nhắc đến tiểu Mông mới nhớ, tên của là Điền Mông, hai mươi bốn tuổi, tốt nghiệp đại học nổi tiếng, lớn lên rất ngọt ngào, tính tình lại hoạt bát, cũng là bông hoa của công ty, thiếu người theo đuổi, nhưng mà vẫn luôn thích Viêm Liệt, mỗi lần đem những người theo đuổi mình so sánh với Viêm Liệt liền cảm thấy thiếu hụt chút gì đó, lúc Viêm Liệt và Bắc Đường Yên ở chung chỗ, thầm gậm nhắm thương tâm vào trong lòng, nếu so với Bắc Đường Yên căn bản cần đánh cũng thua, nhưng mà, bây giờ tốt rồi, trải qua mấy ngày quan sát, phát hình như Bắc Đường Yên và Viêm Liệt chia tay, cho nên quyết định lấy hết dũng khí bắt đầu hành động.




      “Viêm Liệt, chào buổi sáng.” Tiểu Mông đứng bên cạnh cười với Viêm Liệt.




      “Chào buổi sáng.” Viêm Liệt cũng cười với , ánh mặt trời hình như bị che lấp, kể từ ngày chia tay với Bắc Đường Yên, nụ cười mặt liền thay đổi, còn cái loại nụ cười làm cho người ta tràn đầy sinh lực, ngược lại làm cho người ta cảm thấy có chút đè nén, nhưng lại phải là thoải mái, chẳng qua là có chút đau lòng mà thôi.




      Ở trong lòng Điền Mông thầm than thở, nhưng có lộ ra bất kỳ cảm xúc khác thường nào.




      “Viêm Liệt, Khâu tổng giao cho em phương án hợp tác mở rộng cao ốc kinh doanh, kêu em tìm người thích hợp cùng làm, biết gần đây có rãnh , có thể cùng làm với em ?”




      “Tôi còn thực tập, có thể ?” Mặc dù Viêm Liệt cảm thấy mình có thể đảm nhiệm, bởi vì đối với chuyện này rất có lòng tin, nhưng vừa mới tới công ty lại tiếp xúc với đồ án nhanh như vậy, biết có gây ảnh hưởng xấu hay .




      “Đương nhiên là có thể, Khâu tổng đánh giá rất cao về , cố ý cho phép em tới tìm , rất tuyệt, đồng ý có phải hay ?” Lời Điền Mông chính là , năng lực làm việc của Viêm Liệt chẳng phải là quá ràng rồi sao.




      “Hợp tác vui vẻ!” Viêm Liệt đồng ý, cần công việc để giúp cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn.




      “Hợp tác vui vẻ!” Điền Mông rất vui vẻ vươn tay ra, làm ra dấu muốn bắt tay với Viêm Liệt, Viêm Liệt cũng cười đáp lại, rất thích đồng nghiệp hoạt bát như thế này.




      Dọc theo đường hai người cười cười cho đến khi đến phòng thị trường ở lầu sáu, bắt đầu ngày làm việc bận rộn.




      Ba ngày tiếp theo Viêm Liệt và Điền Mông bận rộn ở chung chỗ, hợp tác mở rộng cao ốc được xem là hạng mục trung bình trong phòng thị trường, Viêm Liệt và Điền Mông phụ trách phương diện thị trường, là phần trong kế hoạch, hai ngày nay hai người gặp mặt đối tác mấy lần, quyết định rất nhiều chi tiết, chưa tới hai ngày mà bọn họ có thể hoàn thành công tác.




      Bởi vì thường ở chung chỗ thảo luận chi tiết, cho nên hai người cũng cùng nhau ra ngoài, cùng nhau dùng bữa trưa, điều này làm đồng nghiệp trong công ty khi thấy bọn họ đều nở nụ cười mờ ám, nhất là mấy người. . .đàn ông theo đuổi Điền Mông, càng thêm tức giận khó mà bình tĩnh, ánh mắt nhìn Viêm Liệt cũng trở nên căm thù, nhưng mà bây giờ Viêm Liệt lại có hứng thú chú ý đến những rắc rối này, có người đùa giỡn cũng chỉ mỉm cười cho qua, đối với tình , muốn đụng chạm đến nữa, với Điền Mông chỉ là bạn bè mà thôi.




      Hai ngày nữa trôi qua, sau khi trải qua ngày thứ bảy làm thêm giờ, rốt cuộc hai người cũng xử lý tốt chi tiết cuối cùng, đem công việc hoàn thành giao cho Khâu tổng, Điền Mông hẹn Viêm Liệt ra ngoài ăn mừng, lấy lý do là chiêu đãi dạ dày của mình tốt.




      Buổi tối trôi qua rất vui vẻ, ở chung chỗ với Điền Mông Viêm Liệt cảm thấy rất nhõm, công việc bận rộn cũng làm dịu chút tâm tình của , nhưng mà chỉ cần nghĩ đến người kia, tim của liền đau thắt lại như cũ.




      “Viêm Liệt. . . . . .em, cảm thấy em như thế nào?” Sau khi ăn xong, Viêm Liệt đưa Điền Mông trở về nhà trọ, chỗ ở của hai người rất gần, đều chung khu ký túc xá, Điền Mông nhìn gò má Viêm Liệt, thử dò xét.




      “Cậu rất tốt, rất dễ thương, rất hoạt bát, năng lực làm việc cũng rất mạnh.” Viêm Liệt hề nghỉ ngợi mà trực tiếp trả lời.




      “Vậy, có thể thích em hay ?” Điền Mông cắn răng đem lời trong lòng ra khỏi miệng!




      Viêm Liệt dừng bước, rất nghiêm túc nhìn Điền Mông.




      “Tiểu Mông, tôi dĩ nhiên là thích cậu, tôi nghĩ tất cả mọi người đều thích cậu, cậu là người bạn rất tốt.” Đối với mỗi thú nhận thích mình Viêm Liệt coi như là thói quen, đối với chuyện này cũng rất quen thuộc có thể dễ dàng ứng phó, nhưng mà tâm tình của bây giờ lại trở nên mệt mỏi, mặc kệ là người nào có tình cảm với cũng làm nghĩ đến những chuyện từng xảy ra người mình.




      “Viêm Liệt, em. . . .” Tiểu Mông muốn giải thích, muốn cho Viêm Liệt biết muốn xem mình là bạn bè, thích phải là thích giữa bạn bè, mà là thuộc về tình , nhưng còn chưa kịp ra khỏi miệng liền bị Viêm Liệt cắt đứt.




      , nên nữa, tiểu Mông, bây giờ mọi suy nghĩ của tôi đều đặt ở công việc, tôi muốn lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm ảnh hưởng đến công việc của mình, cậu hiểu ý của tôi chứ, tôi hi vọng chúng ta có thể là bạn bè, tôi muốn mất người bạn như cậu.”




      Điền Mông trầm mặc, chuyện, đương nhiên Viêm Liệt cũng gì bây giờ nữa, hai người yên lặng đường, cho đến khi đến dưới ký xúc xá Điền Mông.




      “Viêm Liệt, mặc dù bây giờ đồng ý tiếp nhận em, nhưng mà em chờ, em thích cho nên em nhất định chờ .” Điền Mông rất nghiêm túc rất chân thành, sau đó đợi Viêm Liệt trả lời mà chạy vào trong.




      Sắc mặt Viêm Liệt khó coi đứng tại chỗ, tâm tình trở nên hết sức hỏng bét, biết và Điền Mông thể nào là bạn bè, bởi vì tình cảm Điền Mông đối với phải đơn giản như vậy, xem ra sau này khi ở chung chỗ với phải chú ý chút mới được, nếu muốn đến chuyện tình cảm nên chọc đến bất kỳ nào, muốn lại đem đến hiểu lầm nào nữa.




      Cuối cùng cũng có quyết định của riêng mình, Viêm Liệt trở lại nhà trọ, bóng lưng mình đường làm cho người ta cảm thấy có chút đơn.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 45: Trò chơi bắt đầu



      Lại thấy ngày thứ hai, sáng sớm ban quản lý liền mở hội nghị tạm thời, khoảng tiếng sau Khâu tổng mới trở lại phòng thị trường, vừa trở về liền gọi Điền Mông vào phòng làm việc, cũng biết muốn chuyện gì.




      “Điền Mông, đây là hợp đồng công ty an bàn điều động nhân viên, bây giờ có thể đăng ký rồi.” Khâu tổng lấy ra phần văn kiện giao cho Điền Mông.




      Sau khi Điền Mông xem xong sắc mặt liền tốt hỏi, “Tại sao lại đột nhiên muốn điều tôi đến phòng kế hoạch?”




      “Công ty an bài, đãi ngộ ở đó tốt hơn ở đây nhiều, chúc mừng, Tiểu Mông.”




      “Có thể hay ?” Điền Mông do dự, đến phòng kế hoạch phải cùng Viêm Liệt tách ra, mặc dù vẫn trong cùng công ty nhưng thân mật giống như bây giờ.




      “Cái này là lệnh điều động nhân viên tôi thể làm chủ được, nếu muốn có thể hỏi phòng nhân , tôi cũng hiểu tại sao lại chuyển như vậy, ra tôi cảm thấy làm việc ở đây tốt vô cùng, tôi cũng nỡ để .” Lời này của Khâu tổng là nửa giả nửa , ông làm việc ở công ty lâu như vậy, lại còn làm trong nghành quản lý, thông qua những ngày quan sát và suy đoán, ông có thể đoán ra được nguyên nhân là gì.




      Nhớ ngày đó ông làm khó Viêm Liệt, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn liền đích thân đến đây chuyến, lúc đó ông còn có cảm thấy chuyện gì quan trọng, nhưng trong lòng vẫn lơ là ghi nhớ, sau đó lại truyền ra chuyện tổng tài và Viêm Liệt làm ông sợ hết hồn, nhưng mà vẫn im lặng thầm quan sát, có lần ông thấy Viêm Liệt từ trong thang máy chuyên dụng của tổng tài ra lại càng tăng thêm khẳng định, nhưng mà ông cũng sợ Viêm Liệt trả thù, Viêm Liệt phải loại người như vậy, ban đầu ông cũng làm gì quá đáng, chỉ muốn dạy dỗ thằng nhóc này chút, dạy cho Viêm Liệt chút kinh nghiệm.




      Nhưng mấy ngày trước hình như Viêm Liệt và tổng tài xảy ra chút vấn đề, ông xem báo thấy giống như là tổng tài có người mới quên người cũ, ông cũng giống như những người khác mong muốn kết cục như thế này xảy ra, lúc trước ông còn vì tổng tài chọn Viêm Liệt mà cảm thấy đáng giá, nhưng mà hôm nay sau khi họp, phụ tá tổng tài là Văn Mẫn tận tay đưa văn kiện cho ông ông liền hiểu, cái loại ánh mắt thâm thuý đó làm suy nghĩ ông thay đổi, hợp tác giữa Viêm Liệt và Điền Mông là do ông đồng ý, điều này làm cho ông đem hai người liên lạc cùng nhau.




      “Khâu tổng, nhưng mà chuyện này cũng kỳ lạ, tại sao lại điều tôi đến nghành khác đây, tôi. . . .”




      “Tiểu Mông à, đây cũng là loại rèn luyện, làm việc ở phòng kế hoạch rất có tiền đồ phát triển, tôi là xem trọng , cần phải cố gắng tốt.” Khâu tổng cắt đứt lời của Tiểu Mông, chuyện này được định đoạt, Văn Mẫn đưa văn kiện cho ông có nghĩa là tổng tài quyết định, coi như là tiểu Mông có tìm bộ phận nhân cũng thay đổi được gì.




      Tiểu Mông mang theo nghi ngờ rời khỏi phòng làm việc của Khâu tổng, sau đó ngồi tại bàn làm việc suy nghĩ chút rồi mới đến bộ nhân , quản lý bộ nhân tiếp đón , nhưng mặc kệ hỏi như thế nào vẫn nghe được câu trả lời là công ty điều động, thay đổi, chính là cho biết,trừ phi nghĩ làm nếu phải phục tùng an bài của tổ chức!




      “Viêm Liệt, em bị điều đến phòng kế hoạch.” Biết mình nhất định phải , Điền Mông liền tìm Viêm Liệt, sợ mình nghe được đáp án vừa lòng nhưng vẫn có chút mong đợi.




      “Sao lại đột nhiên như vậy, nhưng mà phòng kế hoạch cũng tốt lắm, cậu phải cố gắng làm việc đó.” Viêm Liệt sửng sốt, cũng cảm thấy quá đột ngột, nhưng ngay sau đó liền lấy lời khích lệ chúc mừng , nửa ý tứ giữ lại cũng có.




      mặt Điền Mông lộ cảm xúc thất vọng, chẳng lẽ đối với chút tình cảm nào sao?




      “Viêm Liệt, em. . . .” Viêm Liệt nhìn tiểu Mông muốn rồi lại thôi, ở trong lòng nhàng thở dài.




      “Tiểu Mông, cố gắng làm việc , cậu là rất ưu tú, nhất định gặp được người đàn ông ưu tú thích cậu.”




      “Em gặp được, nhưng mà ấy thích em.” Tiểu Mông nhìn Viêm Liệt, ý tứ rất ràng.




      Viêm Liệt có chút lúng túng, lui từng bước về phía sau, kéo ra khoảng cách với Điền Mông.




      “Tiểu Mông, tôi còn có văn kiện muốn đưa đến phòng tiếp thị, sau này nếu cậu có vấn đề gì có thể tìm tôi, chúng ta vẫn là đồng nghiệp.” Viêm Liệt vội vã rời , để lại Điền Mông mình thất vọng.




      Điền Mông cũng bỏ , mặc dù Viêm Liệt cảm thấy có chút tiếc nuối khi mất người đồng nghiệp, nhưng lại thở phào nhõm, bây giờ chỉ muốn cố gắng làm việc tốt, Điền Mông bỏ làm cho tâm tình của thả lỏng chút.




      Nhưng mà Viêm Liệt là làm cho người khác chú ý, mặc dù ánh mặt trời bị che khuất nhưng vẫn làm con bám như cũ, dính sát giống như ong tìm thấy mật.




      Hơn nữa mặc dù Điền Mông bị cách ly với phòng thị trường nhưng vẫn có thời gian đến tìm Viêm Liệt như trước kia, cộng thêm người mới theo đuổi Viêm Liệt là quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ và Tôn Giai Giai phòng tài vụ, làm cho có cảm giác khóc ra nước mắt.




      Từ thứ hai cho đến thứ sau, ba này thay phiên tìm Viêm Liệt, mặc dù Viêm Liệt cự tuyệt rất ràng nhưng lại có kết quả, thể làm gì khác hơn là có thể tránh liền tránh, sau khi chia tay Bắc Đường Yên, hoa đào của hình như ngày càng nở rộ.




      Nhưng mà cuộc sống khó khăn như vậy cũng chỉ trải qua tuần, khi tuần mới vừa bắt đầu, tầng quản lý trong công ty liền ban ra lệnh điều động, lần này phải thông báo cho quản lý các nghành thông báo mà được dán trực tiếp bảng thông báo, lệnh điều động màu đỏ làm cho tất cả mọi người trợn to hai mắt!




      Lệnh điều động, bởi vì thị trường cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng kế hoạch – Điền Mông tới công ty thành phố XX.




      Lệnh điều động, bởi vì thị trường cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động quản lý phòng hành chính tổng hợp – Mạnh Tuệ tới công ty thành phố XX.




      Lệnh điều động, bởi vì thị trường cần phải mở rộng, công ty quyết định mở rộng chi nhánh ở thành phố XX và quốc gia VV, điều động nhân viên phòng tài vụ – Tôn Giai Giai tới công ty thành phố XX.




      Chú ý: Về chuyện nhân viên được điều động đến quốc gia VV được thảo luận, người nào có ý định có thể thông báo với quản lý các nghành.




      Nhìn thấy lệnh điều động mặt tất cả nhân viên đều là dò xét, dân số thành phố XX còn chưa tới trăm vạn, trước kia ngồi xe lửa đến đó mất đến mười lăm giờ, làm sao là nơi cần phải mở rộng thị trường, mà quốc gia VV kia càng xa xôi hơn, dân số cả nước cũng quá ngàn vạn, kinh tế luôn nằm ở hàng sau cùng, trình độ cuộc sống lại thấp, người nào đến nơi đó liền chuẩn bị làm người rừng , coi như là có ngu khi nhìn lệnh điều động cũng biết là bình thường, mọi người vì ba người phải chuyển đến nơi đó mà cảm thấy bi ai.




      Phần lớn người trong công ty biết chuyện gì xảy ra, chẳng qua là suy đoán cộng thêm nghị luận, nhưng mà vẫn có người biết, giống như là Bắc Đường Yên, giống như là Viêm Liệt, giống như là ba biết tồn tại của nhau!




      Viêm Liệt nhìn lệnh điều động mà cảm thấy tức giận, trong lòng có loại mùi vị nên lời, nếu như khi Điền Mông bị điều đến phòng kế hoạch suy nghĩ gì nhiều, như vậy lệnh điều động bây giờ thể làm suy nghĩ, đây quả là uy hiếp, là cảnh cáo dành cho , ba đó theo đuổi tất cả đồng nghiệp trong công ty đều biết, bây giờ Viêm Liệt biết bọn họ nghĩ như thế nào về chuyện này, nhưng cảm thấy mình có trách nhiệm, bởi vì tại mới dính líu đến ba người vô tội.




      Do dự lại do dự, Viêm Liệt cầm điện thoại lên muốn gọi cho Bắc Đường Yên nhưng suy nghĩ chút lại để xuống, mặc dù lệnh điều động ràng là nhằm vào , nhưng có quyền gì mà tìm Bắc Đường Yên, hơn nữa nếu như Bắc Đường Yên thừa nhận lời của , vậy chẳng phải chính là tự mình đa tình hay sao!




      Chẳng qua là, ngay lúc này, câu uy hiếp lạnh lùng của Bắc Đường Yên lại quanh quẩn bên tai!




      “Thứ em muốn chưa bao giờ có được.”




      Trong lúc bất chợt Viêm Liệt cảm thấy có chút sợ hãi, những ngày bình an vô làm quên mất lời lạnh như băng của , lại nghĩ đến mọi chuyện lại phát sinh đột ngột như vậy, đây là hành động của Bắc Đường Yên sao, nhưng mà tại sao phải là điều , tại sao phải là trừng phạt , lại muốn dính tới những người vô tội kia đây!




      Mà lúc Viêm Liệt do dự điện thoại của liền vang lên! Tiếng chuông hết sức riêng biệt làm Viêm Liệt cần nhìn cũng biết là ai gọi đến, trong phút chốc, cả người cứng lại, hít sâu hơi mới lấy hết dũng khí nhận điện thoại.

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 46: Quy tắc trò chơi là em định đoạt



      “Này, là Viêm Liệt.” Viêm Liệt cố gắng để giọng mình nghe bình thường, nhưng có thể xác định cảm giác nhịp tim đập khác thường của mình, cái loại thanh bịch bịch đó làm nghi ngờ có phải được truyền đến từ người đối diện bên kia điện thoại hay .




      “Viêm Liệt, lần này chỉ là cảnh cáo, sau này nếu như còn xảy ra chuyện như vậy, em khách khí như bây giờ.” Giọng Bắc Đường Yên rất lạnh, rất lạnh, làm cho trái tim nhảy lên khác thường của Viêm Liệt dừng lại.




      “Rốt cuộc em có ý gì?”




      “Ý tứ rất ràng, em rồi, là người em lựa chọn kết hôn, em hi vọng có thể ở lại kết hôn với em, nhưng mà lại cự tuyệt đề nghị hết sức tốt đẹp, cho nên, bây giờ em chỉ có thể sử dụng phương pháp của mình để níu kéo về bên em, giải thích như vậy hiểu chưa?”




      lời thương nữa, suy nghĩ cho tâm tình của nữa, vốn là rất bá đạo, như vậy tất cả mọi thứ đều làm theo ý , chờ ngày Viêm Liệt trở lại cầu xin mình, đây là trừng phạt, hơn nữa trừng phạt như vậy chỉ mới bắt đầu.




      hiểu, hiểu, tại sao lại là , từ lúc bắt đầu liền nghi ngờ tại sao em lại chọn , cứ tưởng là em thích , tưởng em đối xử với lòng, nhưng mà, tại sao em phải làm ra chuyện như vậy, em muốn làm cảm thấy kinh khủng sao, phải là món đồ chơi, cũng có bạn bè của mình, tại sao em có thể làm như vậy, hơn nữa, bây giờ còn. . . . thích các ấy, em cần dính líu đến người vô tội nữa được ?”




      Viêm Liệt sắp hỏng mất, tại sao như vậy rồi mà còn chịu buông tha cho , chỉ là người bình thường, chơi nổi trò chơi này, nó quá nguy hiểm, cho nên buông tha, nhưng mà tại sao vẫn như cũ buông tha cho , chẳng lẽ chỉ có thể chờ chơi mới có thể dừng lại sao!




      “Vô tội sao? nghĩ là các ấy vô tội sao, nếu như những đó vô tội tại sao phải phản ứng mạnh mẽ như vậy, tại sao lại đem những ấy và lệnh điều động của em liên hệ lại với nhau, , đối với em mà , chỉ cần là người mơ ước đồ của em đều phải là người vô tội, Viêm Liệt, chẳng lẽ cho đến bây giờ vẫn chưa em làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì sao?”




      Viêm Liệt kích động rất đúng lúc, trong giọng Bắc Đường Yên toát ra tỉnh táo tiếc nuối, chính là cái loại nhàn nhạt giễu cợt và lạnh như băng, làm cho người ta cảm thấy có chút tình cảm nào.




      “Viêm Liệt, trò chơi bắt đầu, lần này chơi theo quy tắc của em, có thể lựa chọn kiên trì, nhưng chỉ làm nhiều người vô tội bị liên luỵ thêm mà thôi, nếu như lúc nào đó kiên trì nổi, đến cầu xin em , đến lúc đó trở thành người của em, chỉ là của em!”




      Giống như là lời tuyên thệ, Bắc Đường Yên đem từng chữ từng chữ ra hết sức ràng, sau đó đợi Viêm Liệt phản ứng liền cúp điện thoại!




      Viêm Liệt ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay, hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy.




      Bắc Đường Yên đặt điện thoại xuống bàn, sắc mặt lạnh như băng, đôi môi mím chặc.




      biết làm như vậy có chút tuỳ hứng, chuyện cũng có nghiêm trọng đến mức độ như vậy, có lẽ chỉ cần giải thích là có thể giải quyết được, nhưng mà muốn giải thích, lần đầu tiên Viêm Liệt lựa chọn chỉ trích muốn giải thích bất cứ chuyện gì, tình của rất đơn giản, chính là tuyệt đối tín nhiệm lẫn nhau, giống như lúc ban đầu khi nhìn thấy những tin nhấn kia, mặc dù tức giận nhưng nghi ngờ , lựa chọn tin tưởng Viêm Liệt, tin tưởng vào ánh mắt của mình, cũng tin tưởng tình cảm giữa hai người, nhưng Viêm Liệt sao, cách làm của làm rất thất vọng!




      Nhưng mà, bởi vì thất vọng mà từ bỏ tình của mình, nếu dễ dàng buông tha như vậy, Viêm Liệt phải là , chẳng qua là tình của có quá nhiều tạp chất làm cho thoải mái, cho nên, điều bây giờ cần làm nhất chính là dạy dỗ Viêm Liệt, để biết cái gì gọi là tình thuần tuý!




      Có lúc số mạng con người là buồn cười, bởi vì phải là nắm giữ số mạng của mình trong tay mình, mà là nắm giữ số mạng của người khác trong tay, nhưng mà đáng thương cho những người thể nắm giữ số mạng của mình, mặc do người ta muốn làm gì làm, oán trách được người khác, chỉ có thể rằng, khi ngươi đứng ở độ cao cao hơn người khác người có thể nắm giữ nhiều hơn thứ gì đó, nhưng khi ngươi đứng ở chỗ thấp nhất giãy giụa cũng chỉ là vô ích.




      Lệnh điều động trong công ty làm người ta khiếp sợ, nhưng cái tính vô lý của nó càng làm người ta tò mò, ba nhân vật chính sau khi biết chuyện này liền tìm tới phòng nhân , sau đó rất đúng lúc gặp phải nhau.




      Quản lý phòng nhân người đàn ông trung niên, ông nhìn ba người trước mặt lắc đầu cái, có chút bất đắc dĩ mở miệng , “Ba vị tiểu thư, các tìm tôi cũng được gì, đây là lệnh do tổng tài ban ra, về phần nguyên nhân cụ thể, tôi ba vị cũng hiểu mà.”




      Trương quản lý phòng nhân sau khi nhìn thấy nguyên nhân lệnh điều động rất hiếu kỳ, đây phải là bí mật, hoặc là Bắc Đường Yên muốn chuyện này trở thành bí mật, có thể làm bí hơn nhưng làm, làm như vậy chỉ cảnh cáo Viêm Liệt mà còn cảnh cáo mọi người, Viêm Liệt là của Bắc Đường Yên, những người khác cho dù suy nghĩ nhiều thêm chút cũng được!




      Mà Trương quản lý là người thứ hai sau Văn Mẫn biết chuyện này, ông cũng bị Văn Mẫn cố ý dặn dò, ý tứ chính là làm cho chuyện này càng lớn càng tốt, tốt nhất là toàn bộ người trong công ty đều biết tại sao ba người này bị điều , mấy vạn công nhân viên tập đoàn Bắc Đường sống hay chết đều nằm trong câu của Bắc Đường Yên, cũng sợ chuyện này làm ầm ĩ hơn nữa!




      Sau khi nghe Trương quản lý , ba nhìn nhau, sắc mặt trầm.




      Lúc này, rất nhiều chuyện cũng cần , các hiểu, “Trương tổng, chuyện này có đường sống sao? Chúng tôi có thể đảm bảo bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa!” Tôn Giai Giai mở miệng trước, mặc dù tình rất quan trọng, nhưng ngay cả đáp lại cũng công việc còn quan trọng hơn.




      đáng tiếc, tổng tài là giết gà doạ khỉ, chuyện này thể sửa lại.”




      Sắc mặt ba đều giống nhau, có hối hận, có tức giận, cũng có cam lòng, nhưng cho dù các nguyện ý có thể làm gì đây, ngu ngốc cũng là cái lỗi, mặc dù thích người là sai, nhưng ai bảo các lại người nên !




      Bản tính con người chính là ích kỷ, đối với Bắc Đường Yên mà , những này tồn tại làm thoải mái, cho nên liền ra tay giải quyết, nếu ỷ thế hiếp người chẳng qua là người bị khi dễ oán trách mà thôi, nếu như có quyền thế dùng để ép người khác, như vậy con người cần phải nắm quyền để làm gì!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :