1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 36 : Mưa gió (5)



      Lúc hai người tỉnh dậy lần nữa là buổi sáng của ngày hôm sau, Bắc Đường Yên còn chưa mở mắt cảm thấy toàn thân đau nhức, sau đó liền nghĩ tới dục vọng buông thả đêm qua, mặc dù lúc bắt đầu là chủ động nhưng sau đó lại được phối hợp và càng thêm chủ động của Viêm Liệt, có thể rất mãnh liệt dày vò , làm muốn la lên hối hận rồi.




      “Yên, em có khoẻ ?” Sắc mặt Viêm Liệt biến thành đỏ hồng, ánh mắt ân cần nhìn Bắc Đường Yên.




      khoẻ, toàn thân em đều đau.” Bắc Đường Yên xong còn đưa ra cánh tay, da thịt tuyết trắng đầy dấu vết mờ mờ.




      Viêm Liệt nhìn thấy có chút đau lòng, nhưng lại cảm thấy rất là thoả mãn, rốt cuộc cũng trở thành người của .




      “Yên.” Viêm Liệt biết lời ngon tiếng ngọt, chỉ là ôm chặc Bắc Đường Yên, dùng hành động để diễn tả nội tâm kích động của mình lúc này, bây giờ trong lòng tràn đầy hạnh phúc, được ôm mình thích vào trong ngực, cả đời này cũng muốn buông tay.




      Bắc Đường Yên sờ sờ đầu Viêm Liệt, mặc dù Viêm Liệt gì nhưng có thể cảm giác được người người đàn ông này tản mát ra hơi thở kích động và thoả mãn, Bắc Đường Yên cảm thấy giờ phút này cũng hạnh phúc và thoả mãn.




      “Rời giường , chúng ta dọn dẹp vài thứ sau đó ăn sáng.” Trải qua đêm dày vò cho nên bây giờ Bắc Đường Yên rất rất rất mệt.




      Viêm Liệt ở trán Bắc Đường Yên ấn xuống nụ hôn sau đó mới mang theo nụ cười vui vẻ đứng dậy rời giường, Bắc Đường Yên gọi điện thoại kêu bữa ăn sáng, trong lúc bất chợt cảm thấy có chút phiền phức, nhưng và Viêm Liệt đều biết nấu nướng nên chỉ có thể dựa vào người giúp việc hay quán ăn bên ngoài, bởi vì thích trong gian của mình có mùi của người xa lạ, cho nên muốn thuê người giúp việc.




      muốn quá nhiều, chẳng qua là hơi do dự chút, Bắc Đường Yên xử lý tốt bản thân, nhưng mà toàn thân vẫn còn đau nhức như cũ, làm cho cả người vừa mệt mỏi vừa thích thú.




      Khi Bắc Đường Yên tới phòng khách Viêm Liệt ngồi ở đó chờ , cái nhìn của làm bộ dáng Bắc Đường Yên căng thẳng, mắt cũng dám dời đến người .




      Ánh mắt Viêm Liệt quá mức nóng bỏng, Bắc Đường Yên bị nhìn chằm chằm đến ngại ngùng, tiến lên có chút bướng bỉnh che lại ánh mắt của Viêm Liệt.




      “Nhìn cái gì chứ, đừng nhìn nữa.” Trong giọng của Bắc Đường Yên có mùi vị thẹn quá hoá giận.




      tay Viêm Liệt che ở tay Bắc Đường Yên, cũng muốn lấy xuống, khoé miệng nâng lên rất ràng cho thấy cười.




      “Em xinh đẹp.” Viêm Liệt ra lời trong lòng, cái tay khác vòng lên thắt lưng Bắc Đường Yên.




      “Ghét.” Bắc Đường Yên xấu hổ tựa vào trong ngực Viêm Liệt nghe tiếng tim đập trầm ổn của .




      Hai người cũng có thể coi như ở trong giai đoạn tình cuồng nhiệt, trò chuyện có chút đơn thuần dễ thương, điều này chính là mị lực của tình , đối với tình Viêm Liệt rất là đơn thuần nghiêm túc, mà Bắc Đường Yên cũng nguyện ý bởi vì Viêm Liệt mà trở nên đơn thuần nghiêm túc, lúc này đây hai người cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, xung quanh tràn ngập mùi vị hạnh phúc.




      Sau khi dùng bữa sáng, hai người xử lý công việc của mình, mặc dù là ngày nghỉ nhưng vẫn có văn kiện cần phải xử lý, Bắc Đường Yên có thói quen như vậy, còn Viêm Liệt vẫn luôn bận rộn làm cho nên cũng hình thành thói quen, hai người ai quấy rầy ai, rất ăn ý làm việc làm khí xung quanh càng thêm hài hoà ấm áp.




      Viêm Liệt tràn đầy mong đợi đối với tương lai của hai người, cảm thấy cuộc sống như thế này mới chính là cuộc sống lý tưởng.




      Thứ hai, ngày hai mươi mốt tháng ba, hai người cùng nhau làm, bây giờ người nào trong công ty cũng biết về quan hệ của họ, mặc dù thể xác minh hai người phát triển đến mức độ nào, bởi vì hai người đối với vấn đề này đều giữ thái độ im lặng, nhưng mà cũng biết được hai người lui tới, mọi người đối với cái nhìn của Bắc Đường Yên rất ngạc nhiên, nghi ngờ vì sao người cao cao tại thượng như tổng tài Bắc Đường lại coi trọng thằng nhóc thực tập như Viêm Liệt, cho dù Viêm Liệt đẹp trai như vậy nhưng vẫn làm người ta cảm thấy hết sức khó tin, về phần thái độ đối với Viêm Liệt rất phong phú, có hâm mộ, có ghen tỵ, có chửi bới, có khinh miệt, đủ loại vẻ mặt xuất mặt những người khác nhau, nhưng mà người nào dám lung tung những lời khó nghe này, dù sao cũng ai muốn vì loại chuyện này mà vứt bỏ phần công việc đãi ngộ tốt như vậy.




      Mặc dù người trong công ty gì nhưng truyền thông lại do dự như thế, quan hệ giữa Bắc Đường Yên và Viêm Liệt được lên trang nhất các mặt báo, còn kèm theo hình ảnh thân mật của hai người, nhưng mà nội dung lại rất hoàn hảo, đem thân phận và bối cảnh Viêm Liệt liệt kê hết sức cặn kẽ, nội dung tình tiết chính là người đàn ông trở thành bé lọ lem, có lẽ bởi vì e sợ thủ đoạn của Bắc Đường Yên nên cũng có lời nào quá đáng, ngược lại viết tương đối hoàn mỹ, để cho các khi xem nó cảm động, cảm thấy giống như câu chuyện cổ tích giữa đời thực.




      Viêm Liệt cũng xem qua những tờ báo như vậy, cũng phải là chủ động tìm kiếm, mà là đồng nghiệp chung phòng cho xem, sau khi xem xong chỉ bất đắc dĩ cười cười, cảm thán ra mình cũng có ngày trở thành nhân vật chính trong xì căng đan.




      Thứ hai hình như là ngày bình lặng, đối với Viêm Liệt mà là như vậy, về phần những người khác, có lẽ là kinh khủng.




      Buổi tối, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau làm việc, tâm tình hình như rất tốt, gương mặt luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, Viêm Liệt phỏng đoán có phải hôm nay ký được hợp đồng có lợi nào hay , làm vui vẻ như vậy.




      “Hôm nay em rất vui vẻ, có chuyện gì xảy ra sao?” phải là Viêm Liệt tò mò, chỉ là muốn tìm đề tài để chuyện với mà thôi.




      Nụ cười nhàn nhạt vẫn còn động môi Bắc Đường Yên, nhưng hình như có thêm tia quỷ dị, sau đó nụ cười chuyển sang thâm sâu hơn, nhiều thêm tia tà ác.




      “Dĩ nhiên, hôm nay thu hoạch , dự tính có thêm tỷ vào ngân sách công ty, hơn nữa đây chỉ là thu hoạch phụ.” Bắc Đường Yên rất hài lòng về thành quả hôm nay, về phần rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngày mai tin tức kinh tế tài chính nhất định thông báo cho mọi người biết, đây cũng là chuyện lớn cũng .




      “Chúc mừng.” Viêm Liệt có hỏi nữa, có đôi lúc chuyện như vậy là bí mật trong buôn bán, mặc dù và Bắc Đường Yên thương nhau nhưng những chuyện nên biết cũng tò mò, đối với phương diện này rất là cẩn thận, hy vọng bởi vì công việc mà có cái gì đó vui phát sinh.




      “Cám ơn, Liệt, để ăn mừng em hôm nay chúng ta ăn bữa tiệc lớn , bạn tốt cho em biết có nhà hàng ăn rất ngon, hôm nay chúng ta .”




      “Được.”




      Nhà hàng mà Bắc Đường Yên là do Quan Uyển U giới thiệu, ấy là nhà bình luận ẩm thực nổi danh nhất trong lĩnh vực ăn uống, nếu là Quan Uyển U giới thiệu tuyệt đối làm cho người ta còn gì ý kiến.




      Nhà hàng có chút xa cho nên Bắc Đường Yên lái xe nửa giờ mới đến.




      “Là nhà hàng này sao, bố trí kỳ lạ.” Viêm Liệt nhìn nhà hàng trước mặt khỏi cảm thán.




      “Là rất đặc sắc, nghĩ tới tên và thiết kế xứng đôi như vậy.” Bắc Đường Yên vừa nhìn bảng hiệu “Nhà gỗ ” vừa quan sát xung quanh, xem ra từ ngoài vào trong đều dùng gỗ để trang trí và thiết kế, giống như ngôi nhà của thợ săn trong rừng rậm, giản dị và nhàng.




      thôi, chúng ta vào.” Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đẩy cửa nhà gỗ , thanh phong linh vang lên, nữ phục vụ mặc quần áo bồng bềnh tiến lên đón hai người.




      “Chào mừng quý khách.”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 38: Độc thân có hại họp mặt



      Nơi họp mặt của hội độc thân có hại là phòng nghỉ ngơi ở tầng cao nhất câu lạc bộ, ban đầu là mười hai người bây giờ lại có thêm người đàn ông, cho nên cũng nhiều hơn đề tài.




      Lúc Viêm Liệt và Bắc Đường Yên đến nơi này chỉ có nửa người, phục vụ đưa lên chút thức ăn để hai người giải quyết bữa trưa, khoảng ba mươi phút sau những người còn lại cũng đến đông đủ, khi người cuối cùng đến Viêm Liệt cảm giác hơi thở của mỗi người trở nên bất đồng, giống vẻ mệt mỏi mới vừa rồi, tất cả đều trở nên sinh động, sau đó Viêm Liệt đón nhận hai mươi hai con mắt làm lễ rửa tội, trở thành tiêu điểm trong phòng này.




      “Viêm Liệt, bạn trai tớ, Liệt, những người này đều là bạn tốt của em, tên gọi là gì quan trọng, sau này nhìn thấy mấy ấy đường vòng là tốt rồi, các ấy thuộc loại nguy hiểm.” Bắc Đường Yên chờ mọi người đến đông đủ mới giới thiệu ngắn gọn.




      “Chào mọi người, rất hân hạnh được quen biết.” Bị nhiều mỹ nữ nhìn chằm chằm như vậy làm Viêm Liệt có chút khẩn trương, nhưng khi nghĩ đến những người này đều là bạn tốt của Bắc Đường Yên bình tĩnh hơn rất nhiều.




      tệ.” Người bình luận đầu tiên chính là Hắc Tiệp Sa, là nhà thiết kế cho nên quan tâm nhất chính là vẻ bề ngoài, dáng người và khí chất, ở hai phương diện người đàn ông này tệ.




      Những người còn lại cũng gì, chỉ gật đầu rồi cười cười, chẳng qua là đem ánh mắt thu hồi trở lại, thăm dò chuyển qua chuyển lại giữa và Bắc Đường Yên, mỗi người có thái độ khác nhau.




      cần để ý, đem các ấy xem là đám điên khùng là được rồi.” Bắc Đường Yên nắm tay Viêm Liệt ngồi xuống, nụ cười mặt hết sức ràng, nhìn bộ dáng của các đại gia như vậy là biết Viêm Liệt qua cửa, có thể cao hứng sao.




      Mọi người bắt đầu tán gẫu, Viêm Liệt có chen vào mà chỉ ngồi ở bên lắng nghe, thỉnh thoảng kinh ngạc bởi vì nội dung chuyện của các , có biện pháp mà. . . .đề tài chuyện của những này hết sức rộng lớn, thiên văn địa lý, chính trị quốc gia, khoai tây cải trắng, cái phương diện nào cũng có, hơn nữa chuyện gì cũng có thể lấy ra tán gẫu, giống như cái gọi là Diệu Thu Thu gần đây ấy trộm được vật nào có giá trị, còn có người giống như là xã hội đen – Hoả Viêm, nghe ấy mới mua mô hình xe tăng thu , còn cái mặt lạnh như băng hình như mới giết đại thiếu gia giàu có nào đó. . . . nghe đến nỗi chóng mặt, nhưng mà mặc dù nghe rất thực tế, nhưng tin tưởng những điều này là , từ người các này che dấu chút khí thế nào, có thể cảm giác được các này rất kinh khủng.




      Tán gẫu đến hồi cao trào chuông điện thoại vang lên, trong nháy mắt những người chuyện với nhau dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía Viêm Liệt, xin lỗi đứng dậy.




      ngại quá, các bạn cứ tiếp tục, tôi nghe điện thoại.” Xin lỗi cười cười, Viêm Liệt tới góc lấy điện thoại di động ra, là Âu Nhược Nhã điện tới, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên, có nhìn chuyện cùng các bạn tốt.




      “Này, tiểu Nhã.” Viêm Liệt nhận điện thoại, trong giọng mang theo bất đắc dĩ ràng.




      “Viêm Liệt, em sân thượng tập đoàn Bắc Đường, em chờ ba mươi phút, nếu như đến, em lập tức nhảy xuống, nếu em chết tất cả đều là vì , nhất định hối hận cả đời.”




      Giọng của Âu Nhược Nhã làm cho cả người run lên, vừa dứt lời điện thoại liền bị ngắt, Viêm Liệt nhìn chằm chằm điện thoại nửa ngày, chau mày, thần sắc lo lắng.




      Mặc dù hôm nay là ngày cá tháng tư, nhưng mà Viêm Liệt cũng nhận thấy Âu Nhược Nhã giỡn, trong giọng kia tràn đầy nghiêm túc và tuyệt vọng, làm cho chỉ cần nghe cũng có thể cảm giác được, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, vì sao tiểu Nhã lại dùng cách thức này để uy hiếp gặp mặt.




      “Sao vậy?” Bắc Đường Yên đứng sau lưng Viêm Liệt, giọng lạnh nhạt hỏi.




      Viêm Liệt xoay người nhìn , muốn từ gương mặt nhìn ra được chút gì, nhưng Bắc Đường Yên có biểu tình gì, Viêm Liệt có chút chần chờ mở miệng, “Yên, em biết gì đó có đúng hay ?”




      Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt, cũng trả lời, chẳng qua là trong ánh mắt sâu thẳm đó biết là suy nghĩ gì, giờ phút này đột nhiên Viêm Liệt cảm thấy mình chưa bao giờ hiểu trước mặt này.




      cho biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có chuyện gì mà biết, mới vừa rồi tiểu Nhã gọi điện muốn thấy , nếu ấy tự sát!”




      Phản ứng của Bắc Đường Yên làm càng thêm khẳng định có chuyện gì đó gạt mình.




      “Bây giờ là em và bạn tốt gặp mặt, nếu như muốn biết cái gì, chờ tối về em cho biết, được ?” Bắc Đường Yên thở dài như có như , giọng cũng chậm lại, đây coi như là thoả hiệp.




      , bây giờ phải biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, hơn nữa, muốn gặp tiểu Nhã, ấy muốn tự sát, thể coi.” Viêm Liệt rất kiên trì, hết sức kiên trì, đây là chuyện liên quan đến mạng người.




      Sắc mặt Bắc Đường Yên trong nháy mắt trở nên khó coi, trong mắt thoáng qua tia tức giận.




      cứ như vậy quan tâm đến sống chết của ta?” Giọng Bắc Đường Yên lạnh nhạt, nhưng mà Viêm Liệt hốt hoảng cho nên cũng để ý.




      “Dĩ nhiên, làm sao có thể quan tâm, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, em có muốn cho biết hay , quên , em cũng được, bây giờ phải , xin lỗi.”




      Viêm Liệt rất kích động, dĩ nhiên là quan tâm, cho dù đối phương phải Âu Nhược Nhã mà là người xa lạ, nhưng mà đây là chuyện liên quan đến mạng người, huống chi Âu Nhược Nhã lại là bạn học của , ở chung chỗ học tập và làm việc hơn ba năm, làm sao có thể quan tâm, nhưng mà, vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Đường Yên lúc đó làm muốn hỏi nữa, trực tiếp rời , biết bỏ trong trường hợp như thế này rất là mất lịch , làm Bắc Đường Yên rất tức giận, nhưng thể bỏ mặt Âu Nhược Nhã, coi như chỉ giỡn cũng phải xem chút, sau đó hỏi ấy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!




      “Viêm Liệt, xác định muốn rời ngay bây giờ, em đem đến đây giới thiệu cho bạn tốt, sau đó mà bỏ sao?” Giọng Bắc Đường Yên càng ngày càng lạnh, trong đó xen lẫn thất vọng và uy hiếp, làm cho bước chân Viêm Liệt dừng lại.






      xin lỗi.” Cuối cùng Viêm Liệt vẫn lựa chọn rời , sau khi biến mất ở cửa phòng nghỉ ngơi trong phòng lâm vào mảnh trầm mặc.




      “Yên, người đàn ông của cậu rất có cá tính.” Lời ác độc của Tư Đồ Tử phá vỡ khí im lặng trong phòng, trong giọng đều là nhạo báng, cũng được coi là đại diện cho phần tử ôm bom liều chết.




      “Chậc chậc, Yên, như thế nào lại thành như vậy, ngay cả đàn ông cũng giải quyết được, giống với cá tính của cậu mà.” Lời đổ thêm dầu vào lửa này tuyệt đối là của Hoả Viêm, cười nhạo mặt hết sức ràng.




      “Yên, lần này cậu chia tay quá nhanh.” Lăng Ngạo Vũ tổng kết bằng câu .




      Về chuyện của Viêm Liệt mọi người cũng biết ít, mặc dù bình thường liên lạc với nhau nhưng tình cảm của mười hai người các còn thân hơn chị em ruột thịt, bên người bạn tốt xuất người đàn ông, đương nhiên đại gia các cũng quan tâm, giống như là điều tra về Viêm Liệt cũng là dùng tin tức tình báo của Hoả Viêm, thu mua tập đoàn Âu thị cũng có công lao của Lăng Ngạo Vũ, mọi người đều là người thông minh, đại khái cũng biết được chuyện gì xảy ra.




      Nhưng mà mọi người cũng lo lắng lắm, các tin tưởng vào mình, hơn nữa tin tưởng vào bạn tốt của mình, Bắc Đường Yên nhất định xử lý được.




      “Hừ, lần này là tớ sơ sót, tớ xử lý tốt, Hiên, tớ muốn tới quốc gia địa ngục của cậu chơi hai ngày, chào đoán tớ .” Sắc mặt Bắc Đường Yên vẫn khó coi như cũ, nhưng mà nhìn thấy trong mắt các đại gia là quan tâm cũng hoà hoãn rất nhiều, cảm giác mình cần thời gian để tỉnh táo lại, suy nghĩ tốt về vấn đề của Viêm Liệt, quyết định đến quốc gia của Hoàng Phủ Hiên giải sầu .




      “Hết sức hoan nghênh.”

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 39: Trở về nước



      Tư Lan là tên quốc gia do Hoàng Phủ Hiên cai trị, hòn đảo tràn đầy chất thơ và màu sắc lãng mạn.




      Sau khi đem tất cả công việc trong công ty giao lại cho Văn Mẫn, Bắc Đường Yên thưởng cho mình kỳ nghỉ ngắn ngày, ở quốc gia tràn đầy hơi thở đại dương hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp, vui đến nỗi quên cả trời đất, Hoàng Phủ Hiên nhìn bộ dáng của Bắc Đường Yên, cảm thấy giống như mình đem con côn trùng về nuôi béo sau đó cho nó bay tán loạn, quậy phá và phóng điện khắp nơi.




      “Bắc Đường tiểu thư, tối hôm nay em có rảnh , biết có vinh hạnh được mời em ăn tối ?” ra những lời này chính là người đàn ông hết sức ưu tú, dáng người cao nhất, phong thái tự nhiên phóng khoáng, bạch mã vương tử điển hình, họ của Hoàng Phủ Hiên – Hoàng Phủ Dật Đình, sở dĩ mang họ Hoàng Phủ là vì gia tộc Hoàng Phủ luôn do con làm chủ, cho nên toàn bộ đều lấy họ mẹ.




      Cái người Hoàng Phủ Dật Đình này phải sinh sống ở Tư Lan, công ty của chủ yếu ở các nước Âu Mĩ, nhưng mà là người theo đuổi sống chết của Bắc Đường Yên, buổi tối ngày Bắc Đường Yên đặt chân lên đất Tư Lan Hoàng Phủ Dật Đình cũng ngồi máy bay tư nhân trở lại Tư Lan, sau đó vẫn theo sau lưng Bắc Đường Yên, đây là ngày thứ ba.




      “Hoàng Phủ Dật Đình, bộ dáng này của là sỉ nhục người nhà họ Hoàng Phủ, này có cái gì tốt, tại sao luôn theo đuổi buông tha đây?” Nghe được lời của Hoàng Phủ Dật Đình, Bắc Đường Yên còn chưa có trả lời Hoàng Phủ Hiên đứng bên cạnh châm chọc, mỉa mai họ của mình.




      “Nữ hoàng bệ hạ, ngài là ghen tỵ với xinh đẹp của Bắc Đường tiểu thư sao, có đàn ông theo đuổi phải lỗi của ngài, cầu xin ngài cần biểu đạt hận ý ràng như vậy, vốn rất khó nhìn làm như vậy còn khó coi hơn!” Sắc mặt của Hoàng Phủ Dật Đình vẫn thay đổi, giọng nghe giống như là khoe khoang.




      “Ha ha, em làm sao lại ghen tỵ với Yên đây, em ghen tỵ với đó, da mặt dày như vậy, thị lực kém như vậy, phải làm như thế nào mới có thể rèn luyện đến trình độ như được đây.”




      “Hừ, kia, xin đừng quấy rầy tôi theo đuổi Bắc Đường tiểu thư được , ngài nhất định là có chính vụ còn chưa xử lý đúng , cần ở nơi này lãng phí thời gian.” Hoàng Phủ Dật Đình quyết định cãi nhau với khó ưa này nữa, cũng muốn lưu lại ấn tượng xấu ở trước mặt Bắc Đường Yên.




      “Bắc Đường tiểu thư, em có muốn dùng bữa tối với ?” Hoàng Phủ Dật Đình chuyển tầm mắt trở lại người Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên nhìn cái, sau đó buông ly rượu tay xuống bàn, đứng lên.




      “Hết sức vinh hạnh.” Bắc Đường Yên cười xinh đẹp, sau đó ở cái nhìn bất đắc dĩ và soi mói của Hoàng Phủ Hiên rời cùng Hoàng Phủ Dật Đình, Hoàng Phủ Dật Đình đắc ý liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Hiên, Hoàng Phủ Hiên ở trong lòng thầm mắng ngu ngốc, theo tính tình của Yên, nếu như ấy thích người nào bày ra thái độ như vậy, coi như là đồng ý ăn cơm sao, cũng thể xảy ra chuyện gì!




      Hoàng Phủ Hiên nhìn bóng lưng hai người ngày càng xa, uống cạn ly rượu trong tay, ở trong lòng suy đoán bước kế tiếp của Bắc Đường Yên, nghe tính tình người đàn ông kia rất ổn định, Yên xử lý thế nào đây.




      Ngày sáu tháng tư, buổi tối.




      Bắc Đường Yên ở trong căn biệt thự bên ngoài ngoại ô thành phố, nơi đây được trang trí đầy đủ trang thiết bị đại, bao gồm sân bay hạ cánh tư nhân, trải qua sáu ngày nghỉ ngơi, Bắc Đường Yên ở Tư Lan suy nghỉ sáng suốt được rất nhiều chuyện, cảm giác giống như nội tâm trở nên yên tĩnh rất nhiều, làm cho người ta đoán ra suy nghĩ cái gì.




      Lấy điện thoại ra, từ lúc giao phó công việc cho Văn Mẫn vẫn tắt nguồn cho đến bây giờ, liên lạc với người bên ngoài.




      Mấy chục cuộc gọi và tin nhắn, xem qua lần, nên xoá liền xoá, cuối cùng chỉ còn lại người có xử lý———Viêm Liệt.




      Thứ nhất: Yên, tại sao lại làm như vậy, tại sao, trơ mắt nhìn ấy nhảy xuống trước mặt .




      Đây là ngày tháng tư, giọng Viêm Liệt nghe qua rất đau khổ, Bắc Đường Yên cau mày, tiếp tục nghe tin nhắn thoại thứ hai.




      Thứ hai: Yên, em ở đâu, nghe điện thoại của , rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, muốn ràng với em.




      Đây là ngày hai tháng tư, hình như Viêm Liệt tỉnh táo lại, trong giọng mang theo khẩn xin, Bắc Đường Yên tiếp tục cau mày, mở ra tin nhắn thứ ba, là ngày hôm qua.




      Thứ ba: chúng ta chuyện chút.




      Ngắn gọn bốn chữ, giọng Viêm Liệt là lạnh nhạt, Bắc Đường Yên chưa từng nghe chuyện như vậy, chân mày hề nhíu chặt nữa, Bắc Đường Yên nheo lại hai mắt, thoạt nhìn hết sức nguy hiểm.




      Nhấp nháy ngón tay, gọi điện cho Văn Mẫn, chỉ lát sau điện thoại liền được thông.




      “Tổng tài! Ngài trở về chưa?” Giọng Văn Mẫn hình như rất kích động.




      “Được.” Bắc Đường Yên đáp tiếng.




      “Tổng tài, Âu Nhược Nhã chết, từ sân thượng tập đoàn Bắc Đường nhảy xuống, chuyện này kinh động đến cảnh sát, nhưng mà là ấy tự sát, có rất nhiều người chứng kiến, xử lý xong tất cả rồi, chẳng qua là Viêm tiên sinh hình như được tốt lắm, lúc đó ấy cũng ở trường, hai người chuyện với nhau cũng bị ghi lại, em sửa sang lại tài liệu đặt bàn làm việc của ngài.”




      “Chết?” Nghe Viêm Liệt nhắn lại Bắc Đường Yên cũng đoán được kết cục này, cũng phải là quá kinh ngạc, hỏi như vậy chỉ là muốn xác định chút.




      “Chết, tử vong tại chỗ!”




      “Được, rất tốt, mấy ngày nay cực khổ rồi, ngày mai tôi đến công ty.” Bắc Đường Yên cúp điện thoại, lái xe đến công ty.




      Chết cũng phải là chọn lựa khó khăn, dù sao món nợ này ngàn vạn lần cũng thể xoá sạch nhanh như vậy, Bắc Đường Yên lộ ra tia cười lạnh, đối đầu với chính là kẻ thù, đối với kẻ thù bao giờ thương tiếc, mặc dù nghĩ tới ép chết Âu Nhược Nhã, nhưng kết quả như vậy lại làm cho rất thích thú, sớm Âu Nhược Nhã là ngu xuẩn, cho nên hèn yếu lựa chọn cái chết, , có lẽ phải là hèn yếu, mà là thủ đoạn cuối cùng, đoán chừng phản ứng của Viêm Liệt rất mạnh mẽ, dù sao người đàn ông kia quá thiện lương, nghĩ cái chết của Âu Nhược Nhã có liên quan đến mình, sau đó tự trách ôm đau khổ về phía mình, ha ha, mà tự trách và đau lòng rồi làm cái gì đây, là chửi hay hận , Bắc Đường Yên biết, nhưng lại dự đoán được hoàn cảnh khi hai người gặp lại lạc quan cho lắm.




      Mà đây có lẽ là mục đích cuối cùng của kia, dùng cái chết để đổi lấy chú ý của Viêm Liệt, sau đó cũng là trả thù đối với , nghĩ rằng Viêm Liệt bỏ , thậm chí Bắc Đường Yên có thể nghĩ đến đoạn đối thoại của bọn họ, tưởng tượng thấy tình cảnh lúc ấy, Bắc Đường Yên cười giễu cợt, chuyện này đối với cũng sao cả, bởi vì có quyết định, ngày mai là sinh nhật của , cũng là ngày cho Viêm Liệt cơ hội cuối cùng, nếu như Viêm Liệt có làm ra loại chuyện làm thất vọng, vẫn đối xử với như trước kia, nhưng nếu như Viêm Liệt bởi vì cái chết của kia mà làm cho vui, vậy đừng trách sao vô tình!




      Ở dưới ánh sáng mờ mờ tối, nụ cười giễu cợt của Bắc Đường Yên biến thành nụ cười lạnh lùng, có vẻ đặc biệt tàn ác.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 40: Quà sinh nhật (thượng)



      Ngày bảy tháng tư, thời gian nghỉ trưa bắt đầu, Bắc Đường Yên cầm điện thoại gọi cho người.




      “. . . . .” Đối phương nhận điện thoại nhưng lại gì, làm cho tâm tình tốt của Bắc Đường Yên càng trở nên bết bát hơn.




      “Buổi trưa, tới phòng làm việc của em.” Giọng Bắc Đường Yên rất đè nén, chính cũng có thể nhận ra được vui trong đó, trực giác cho biết buổi gặp mặt của và Viêm Liệt cũng thoải mái gì, nhưng mà cảm thấy nên cho nhau cơ hội cuối cùng, mặc dù Âu Nhược Nhã chết, nhưng đó phải sai lầm của , nếu như thân phận trao đổi, là thiếu món nợ hơn ngàn vạn, nhất định chọn cái chết để trốn tránh trách nhiệm, tin tưởng vào năng lực của mình có có thể trả hết món nợ này hơn nữa còn sống tốt hơn, cho nên, cũng cảm thấy áy náy, chẳng qua là phản ứng của Viêm Liệt làm rất thất vọng, cái loại khí im lặng đó giống như tố cáo tội ác của , đơn giản là vô cùng sai lầm!




      Bắc Đường Yên hung hăng đóng điện thoại di động, sau đó chán ghét ném điện thoại bàn, ngồi yên ghế gì nữa, ánh mắt lại thay đổi liên tục, trong lúc nhất thời suy nghĩ rất nhiều thứ.




      Buổi trưa, Viêm Liệt xuất trước cửa phòng làm việc Bắc Đường Yên, tiếng gõ cửa vang lên nhưng động tác của Bắc Đường Yên vẫn thay đổi, chẳng qua là ánh mắt chuyển đến cửa phòng làm việc.




      “Vào .” thanh Bắc Đường Yên khàn khàn khác thường, nhàng ho khan hai cái, sau đó ngồi ngay ngắn người lại, trong nháy mắt loại khí thế mạnh mẽ trở về người Bắc Đường Yên.




      Viêm Liệt vào nhìn thấy chính là loại khí thế giống như nữ vương cao cao tại thương, khỏi cảm thán thích hợp với cái vị trí kia, ngồi ở nơi đó, cao quý, mạnh mẽ làm cho người ta muốn ngẩng đầu ngưỡng mộ.




      Viêm Liệt im lặng đứng ở bên, lấy ánh mắt phức tạp nhìn Bắc Đường Yên, Bắc Đường Yên cũng nhìn , mặt có biểu tình, chỉ là lạnh lùng nhìn Viêm Liệt.




      Viêm Liệt tự động bỏ qua ánh mắt của , bởi vì cảm thấy trong mắt nhìn ra được cảm xúc nào, cảm thấy Bắc Đường Yên như vậy xa lạ, căn bản là biết Bắc Đường Yên nghĩ gì!




      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tại sao em lại làm như vậy?” Viêm Liệt đem nghi vấn mấy ngày nay vẫn gậm nhấm lòng ra hỏi , sau đó lấy ánh mắt thất vọng và phức tạp nhìn Bắc Đường Yên!




      Bắc Đường Yên bị ánh nhìn của Viêm Liệt làm trong lòng đau xót, quả nhiên vẫn là như vậy, đối với là thất vọng, cảm thấy làm chuyện nên làm, cho dù lại hỏi tại sao nhưng mà dễ dàng nhận thấy là có đáp án, bởi vì ánh mắt kia tràn đầy chỉ trích và bất mãn, Viêm Liệt ơi Viêm Liệt, thất vọng vì em như vậy sao, em làm gì đúng để thất vọng đây.




      Bắc Đường Yên lộ ra nụ cười tự giễu, nhưng chợt lóe rồi biến mất, cũng lưu lại dấu vết gì.




      phải cũng biết rồi sao, hôm đó gặp Âu Nhược Nhã mà, ta cho biết sao?” Nội dung cuộc chuyện giữa Âu Nhược Nhã và Viêm Liệt cũng biết rồi, nhìn chung rất chân , tập đoàn Âu thị là do lén lút thu mua, gài bẫy làm cho Âu thị thua lỗ khoảng tiền lớn cũng là kế hoạch của , nhưng mà Âu Nhược Nhã vẫn còn che dấu phần nguyên nhân quan trọng, cũng có đem chuyện tình ra ràng từ đầu đến cuối.




      “Tại sao em lại làm như vậy, tiểu Nhã căn bản là có làm cái gì, ấy chỉ là thích mà thôi, coi như em có ghen tỵ cũng cần thiết, có chút tình cảm nào với ấy hết, em cần gì phải dùng cái loại thủ đoạn đó làm cho gia đình ấy tan nát đây, làm vậy em vui vẻ sao, tiểu Nhã em còn từng cảnh cáo ấy cách xa chút, Yên, em biết , em như vậy làm rất thất vọng, phải là món đồ chơi, tại sao em thể tôn trọng chút!”




      Thái độ lạnh nhạt của Bắc Đường Yên làm Viêm Liệt cảm thấy dây đàn trong lòng mình đứt lìa, mấy ngày nay tâm tình bị đè nén, thấy Bắc Đường Yên làm bất mãn, hiểu lầm , bởi vì Âu Nhược Nhã tự sát mà đau lòng và khiếp sợ, tất cả đều bộc phát ngay bây giờ!




      Lúc này Viêm Liệt có chút hoảng loạn.




      Viêm Liệt rối loạn nhưng Bắc Đường Yên lại như vậy, cùng với tố cáo của Viêm Liệt, ánh mắt Bắc Đường Yên càng ngày càng lạnh, trầm tĩnh làm người ta run sợ, nhưng mà Viêm Liệt lại nhìn thấy, coi như có nhìn thấy ngay bây giờ cũng muốn để ý.




      Viêm Liệt cảm thấy mình bị lừa gạt, bị phản bội, được tôn trọng, cảm thấy thái độ của Bắc Đường Yên xem như là món đồ chơi, khi Viêm Liệt biết chỉ vì Âu Nhược Nhã thích mình liền bị Bắc Đường Yên làm cho phá sản rất tức giận, thậm chí còn cảm thấy Bắc Đường Yên quá tàn nhẫn.




      “Em có đem thành món đồ chơi.” Bắc Đường Yên mở miệng chậm rãi ra, muốn giải thích, ai, cái từ giải thích này đối với là rất buồn cười, vẫn cảm thấy thế giới này cần phải có cái từ này tồn tại, bởi vì người hiểu cần giải thích, mà người hiểu có muốn giải thích cũng cần thiết, nhưng mà muốn giải thích, nghỉ đến những lời bịa đặt mà Âu Nhược Nhã ra, cũng phải rãnh rổi có chuyện gì làm lại làm như vậy, cũng phải ghen tỵ, biết Viêm Liệt thích Âu Nhược Nhã, nếu như Viêm Liệt có tình cảm với Âu Nhược Nhã nhằm vào Viêm Liệt chứ phải làm khó ta, cho nên thu mua tập đoàn Âu thị chỉ là hy vọng Âu Nhược Nhã đừng làm ra chuyện gì tổn thường Viêm Liệt!




      Hôm đó Viêm Liệt bị cướp là tài năng của Âu Nhược Nhã làm nên, chuyện này cũng quá quan trọng, nhưng mà nếu cứ tiếp tục như vậy ai được gì, nếu có ý muốn trả thù rất mạnh mẽ, rất hiểu cho nên muốn chuyện gì lại phát sinh ngoài ý muốn, diệt cỏ tận gốc luôn là tác phong làm việc của , chẳng qua là tất cả chuyện này muốn ra, ít nhất muốn trước mặt Viêm Liệt, định tội cho rồi, có giải thích nữa cũng vô dụng.




      , em gạt , ra biết từ lâu rồi, em ưu tú như vậy tại sao lại muốn ở chung chỗ với , vẫn luôn bất an, nhưng mà thích em, muốn cùng em ở chỗ, cho nên tự với mình những chuyện này quan trong, tất cả đều thuận theo tự nhiên, nhưng mà, tại sao, em lại giết chết tiểu Nhã, tại sao lại làm như vậy, tiểu Nhã còn trẻ tuổi như vậy, tốt đẹp như vậy, em biết trước khi ấy nhảy xuống trước mắt ấy hận em như thế nào , em tại sao có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao?”




      “Đủ rồi! Viêm Liệt, lời oán trách của em nghe đủ rồi, em để cho đến nơi này phải để chỉ trích em, bây giờ em cho hai con đường, em có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra, chúng ta tiếp tục lui tới, sau này nếu như có chuyện như vậy xảy ra em thông báo trước với tiếng, em tôn trọng ý kiến của , còn nếu như cảm thấy chuyện là em làm sai, xin mời cút ra ngoài, từ đến lớn chưa có ai dám ở trước mặt em những lời như vậy!”




      Bắc Đường Yên nổi giận, phải cái loại giận tím mặt, mà là cái loại lạnh lùng làm người ta sợ hãi, mỗi chữ câu của cũng làm người ta muốn phát run.




      Lửa giận của Viêm Liệt bị trạng thái lạnh như băng của Bắc Đường Yên làm cho đông lại, vẻ mặt thất vọng mặt còn chưa tan hết, lại thêm tia mờ mịt, có chút đau lòng, giống như làm sai điều gì. . .

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 41: Quà sinh nhật (hạ)



      Viêm Liệt nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Bắc Đường Yên, trong lòng giãy giụa kịch liệt, trong tai vẫn còn quanh quẩn câu “cút ra ngoài” của , giống như là tố cáo tội ác của , nhưng mà, có lỗi sao, có lẽ có chút kích động, nhưng cảm thấy mình có lỗi, bởi vì, mặc kệ là như thế nào, Âu Nhược Nhã chết, cái sinh mạng trẻ tuổi cứ như vậy mất , mặc dù phải là Bắc Đường Yên trực tiếp giết người, nhưng mà nếu phải là ép Âu Nhược Nhã cũng chết. . . .




      Nhưng mà, nhìn Bắc Đường Yên tức giận như vậy, trong lòng Viêm Liệt lại có chút dao động, trong lúc nhất thời đầu óc lại có chút rối loạn, cảm giác như mình làm sai ở đâu đó, nhưng lại biết sai ở nơi nào.




      “Yên, . . . .” Viêm Liệt nhấp nháy môi, ra hai chữ, liền biết nên gì nữa mới tốt.




      Bắc Đường Yên lạnh lùng nhìn , cũng trả lời, chờ câu trả lời của .




      . . . . .” Nhấp nháy môi lần nữa, Viêm Liệt cảm thấy có chút khó chịu, thái độ lạnh nhạt của Bắc Đường Yên làm cảm thấy sợ hãi.




      Viêm Liệt muốn cố gắng nữa, chỉ nhìn Bắc Đường Yên, mà ánh mắt lạnh như băng của vẫn đặt người Viêm Liệt, ai với ai câu nào, nhưng lại có thể nghe được tiếp hít thở có chút gấp gáp của .




      Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt, mỗi lần biến hoá gương mặt Viêm Liệt đều bỏ qua, biết giãy giụa, do dự, trong hai lựa chọn lại chọn đối với phải đơn giản, nhưng là bởi vì như thế Bắc Đường Yên mới cảm thấy ngày càng thất vọng đối với Viêm Liệt, có lẽ nếu như đem ra, lựa chọn của Viêm Liệt dễ dàng hơn, nhưng mà, kiêu ngạo muốn ra vào lúc này, đối với , vì bạn tốt, vì người mình , cho dù làm ra chuyện xấu xa như thế nào vẫn hối hận, tuyệt đối vì nguyên nhân này mà bỏ mặt người thân của mình, nhưng mà, Viêm Liệt lại ở trước mặt oán giận , thậm chí là hận , cảm thấy tâm địa độc ác, mới vừa rồi còn nhìn thấy trong mắt tràn đầy lên án.




      Ha ha, Bắc Đường Yên có chút căm ghét thông minh của mình, bởi vì thông minh cho nên mới dễ dàng từ trong mắt Viêm Liệt nhìn thấy nhiều điều bản thân mình muốn nhìn thấy, giống như là bây giờ, thậm chí dự đoán được đáp án của Viêm Liệt.




      Giống như là chứng minh suy đoán của Bắc Đường Yên, sau khi Viêm Liệt trải qua khoảng thời gian trầm mặc, chậm rãi mở miệng , “Yên, chúng ta chia tay .”




      chỉ là người đàn ông bình thường, muốn đem mình nhốt vào trong tình và thù hận, sinh mạng vô tội vì mà chết , muốn nhìn thấy loại chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bây giờ cảm thấy tâm mình loạn, chuyện này xảy ra làm mất tỉnh táo, Bắc Đường Yên lạnh nhạt làm mất chừng mực, Viêm Liệt cảm thấy mình nên buông tha!




      Bắc Đường Yên là thần tượng của , là động lực để bước tiếp, vốn xứng với , cũng chơi nổi trò chơi của , nếu như tự biết mình, ban đầu nên đồng ý với cầu của Bắc Đường Yên. Cho nên, kết thúc tất cả ở đây , để cho quay về quỹ đạo của mình !




      Viêm Liệt xong câu đó liền nhìn phản ứng của Bắc Đường Yên, chờ đợi cũng chỉ có im lặng, trong mắt Viêm Liệt ngay cả chút sắc mặt cũng thay đổi, biết là nên thất vọng hay tuyệt vọng đây, vốn là kiên trì và tức giận Viêm Liệt lại cảm thấy đau lòng và thống khổ.




      Đến lúc phải rời rồi, Viêm Liệt xoay người, bước chân có chút cứng ngắc đến cửa phòng làm việc.




      “Viêm Liệt, nếu ra khỏi phòng làm việc này, lựa chọn vẫn còn như cũ, nhưng nếu ra ngoài, như vậy tất cả mọi thứ làm theo ý em, em dẫn gặp bạn tốt của em chính là em nhận định , em cùng bạn tốt đánh cược, năm nay nhất định kết hôn, em tuyệt đối để mình thua, mà là người duy nhất em đồng ý kế hôn, em thể nào để bọn họ ngay cả đàn ông em cũng giải quyết được, nếu bây giờ ở lại, chúng ta có thể coi như có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu biết điều, cũng đừng trách em ra tay để ý tình nghĩa, Âu Nhược Nhã chính là ví dụ tốt nhất, mặc kệ nghĩ như thế nào, em chính là muốn đạt được mục đích từ thủ đoạn, thứ em muốn chưa bao giờ có được!”




      Bắc Đường Yên rất tức giận, giọng của rất lạnh, còn mang theo vài phần tàn nhẫn cố ý, có thể nên đổi phương thức giải quyết vấn đề sớm chút cũng tốt, nhưng mà làm vậy, nếu bị thương, như vậy người đàn ông này cũng đừng mong có thể bình an rời , muốn người đàn ông này quyết định hợp lại hay chia tay, tuyệt đối phải người đàn ông này lời chia tay!




      “Em uy hiếp ?” Viêm Liệt có chút tin quay đầu lại nhìn Bắc Đường Yên, lời của giống như chậu nước đá rơi xuống người làm toàn thân cứng lại, lạnh như băng.




      , lời em chính là !”




      “. . . . .” Viêm Liệt trầm mặc, sau đó xoay người lại kéo cửa phòng làm việc xông ra ngoài! tuyệt đối lựa chọn thoả hiệp, lời uy hiếp của Bắc Đường Yên làm toàn thân lạnh lẽo, thế nhưng vấn đề đánh cược mới là điều làm muốn đồng ý, ra là Bắc Đường Yên tìm là bởi vì đánh cược, ha ha ha ha, là buồn cười, thậm chí còn nghĩ rằng Bắc Đường Yên có tình cảm với mình, ra đây chỉ là đánh cược, mà muốn ở lại chỉ vì muốn thua trong trò chơi này, chuyện này giống với phong cách của !




      Viêm Liệt lao ra khỏi phòng làm việc gặp Văn Mẫn, trong trạng thái hoảng hốt bởi vì lời vừa rồi của cho nên nhìn thấy Văn Mẫn, trực tiếp xuống bằng cầu thang dành cho người bộ, Văn Mẫn cau mày nhìn phương hướng Viêm Liệt biến mất, sau đó lại nhìn về phòng làm việc của Bắc Đường Yên, trong lúc bất chợt lại xuất dự cảm xấu.




      Mà giống như chứng minh dự đoán của , điện thoại bàn vang lên, chính là Bắc Đường Yên gọi đến.




      “Tổng tài?” Văn Mẫn có cảm giác giọng mình có chút yên.




      “Khôi phục tất cả theo dõi đối với Viêm Liệt, còn nữa điều thêm mấy người điều tra gia đình Viêm Liệt, bắt đầu từ bây giờ, tôi muốn nghe được hành động mỗi ngày của Viêm Liệt!”




      chờ Văn Mẫn trả lời, điện thoại liền bị cúp, Văn Mẫn nhìn về phía điện thoại nhấp nháy môi, sau đó mang uất ức nuốt vào trong bụng, bây giờ có thể khẳng định tổng tài đại nhân nổi giận, rồi sau đó, ha ha, biết, bởi vì chưa từng nghe tổng tài dùng giọng lạnh như băng nhiều như vậy!




      Mà lúc này Bắc Đường Yên còn chưa tắt điện thoại liền nhận được tin nhắn của bạn tốt gửi tới, chúc mừng sinh nhật vui vẻ, bởi vì có tổ chức tiệc cho nên quà tặng được gửi thẳng đến công ty.




      Ha ha, hôm nay là sinh nhật , năm trước sinh nhật cũng nhận được đống lớn quà tặng, cái loại nào cũng có, có lẽ có giá trị rất lớn, có lẽ đáng đồng nào, có lẽ là trân bảo nhiều đời, có lẽ là búp bê ở đầu đường, chỉ có năm nay là năm nhận được món quà ý nghĩa nhất, người đàn ông muốn làm bạn cả đời lại ở ngay ngày sinh nhật của “Chúng ta chia tay !”, ha ha, đúng là quà tặng hết sức lạ lùng, ghi tạc trong lòng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :