1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 29: Ước hẹn (thượng)



      “Tổng tài, đây là cuộc trò chuyện giữa Viêm tiên sinh và tình địch của ngài, xin ngài kiểm tra và kí nhận.” Văn Mẫn đem phần tài liệu đặt ở trước mặt Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên lộ ra nụ cười thoả mãn.




      “Rất tốt, tiếp tục điều tra, nhưng nhớ giữ kín bí mật.” Bắc Đường Yên rất hài lòng, tài liệu này chính là cuộc chuyện giữa Viêm Liệt và Âu Nhược Nhã, nhưng mà cảm thấy người phụ nữ này dễ dàng từ bỏ như vậy, hừ, gần đây vừa đúng lúc có việc gì làm, có nên cho người phụ nữ này vài cảnh cáo hay đây.




      “Văn Mẫn, nơi này có bản báo cáo về tập đoàn Âu thị, em cầm xem chút , có lẽ dùng được.” Đây là tài liệu có liên quan đến tập đoàn Âu thị mà hôm qua sai người điều tra, dùng cái này đả kích Âu thị đem lại kết quả rất tốt, Văn Mẫn là trợ thủ đắc lực của , đối với năng lực và trung thành của ấy rất yên tâm.




      “Được.” Văn Mẫn cần hỏi nguyên nhân, chỉ cần nhìn tổng tài cũng hiểu được vì sao, bên cạnh tổng tài cho đến hôm nay chẳng lẽ còn hiểu , tuy nhiều lúc tâm tình tổng tài lên xuống thất thường, nhưng chỉ cần nhìn vào cặp mắt kia là có thể biết ấy vui vẻ hay là tức giận, mà thủ đoạn của tổng tài tuyệt đối nghĩ đến tình nghĩa, tập đoàn Bắc Đường có thể lớn mạnh gấp mười lần như ngày hôm nay là minh chứng tốt nhất chứng minh tổng tài tuyệt đối phải là người bình thường, chứng kiến nhiều lần tổng tài đương đầu với người khác, những thứ đó thể gọi là thủ đoạn buôn bán bình thường được, xem ra lần này tổng tài vì Viêm tiên sinh làm ra những chuyện ai ngờ được, cũng biết tổng tài tính làm tới mức độ nào, nhưng mà nếu như tổng tài vì chuyện này mà làm tập đoàn Âu thị sụp đổ, cũng tin tưởng.




      “Nhớ, chị muốn nghe bất kỳ đề tài nào có liên quan đến tập đoàn Bắc Đường và Âu thị!” Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Văn Mẫn lâu, coi như có lòng muốn tập đoàn Âu thị phá sản, nhưng mà tuyệt đối được cho người khác biết!




      “Dạ, em nhất định làm xong, ngài yên tâm!” Từ người Bắc Đường Yên tản ra khí thế mạnh mẽ làm cả người Văn Mẫn chấn động, trong lòng tránh khỏi xuất kính nể, đây mới là Bắc Đường Yên, vừa kính vừa sợ tổng tài đại nhân!




      . . . . . .




      Sau khi Văn Mẫn ra ngoài, Bắc Đường Yên cầm điện thoại di động lên, do dự lát sau đó gửi tin nhấn.




      Hôm nay có làm thêm giờ , buổi tối có muốn cùng nhau ăn cơm hay ?




      lát sau liền có tin nhấn trả lời của Viêm Liệt.




      làm thêm giờ, chờ em dưới lầu.




      Ừm, được, buổi tối gặp




      Buổi tối gặp.




      Cất điện thoại di động vào trong túi, Bắc Đường Yên tiếp tục xử lý văn kiện, vừa làm việc vừa suy nghĩ, ngày mai là thứ bảy, công ty nghĩ làm, có nên hẹn hò Viêm Liệt ra ngoài chơi hay đây, trong nhà tìm người sửa chữa phòng sách, chắc là đến thứ ba là sửa xong, còn có hai ngày nghĩ lễ, nên tìm nơi xa chút cùng Viêm Liệt bồi dưỡng tình cảm mới được, nhưng mà biết nên chỗ nào mới tốt.




      Mở máy tính ra, bây giờ Bắc Đường Yên mới cảm thấy có mạng là tốt.




      . . . . . .




      Buổi tối hai người cùng nhau dùng bữa tối, sau đó Viêm Liệt đưa Bắc Đường Yên về nhà, đường hai người dắt tay nhau rất là lãng mạng.




      “Ngày mai được nghĩ, em có việc gì phải làm ?” Viêm Liệt biết lịch làm việc và nghĩ ngơi của Bắc Đường Yên như thế nào, biết thân phận là tổng tài có thể được nghĩ hay .




      “Nếu như là hẹn em, em có việc nào phải làm hết.” Công việc luôn luôn làm xong, tiền của nhiều lắm rồi, nếu vì công việc mà chậm trễ thời gian vui vẻ đáng giá.




      quấy rầy đến công việc của em sao, nếu như em có chuyện phải làm cần nghe lời của .” Viêm Liệt có chút bất an, muốn vì mình mà ảnh hưởng đến công việc của Bắc Đường Yên.




      “Đồ ngốc, đây phải là nghe lời, ngày mai em có việc gì phải làm hết, yên tâm, em làm cảm thấy mình là gánh nặng.”




      Viêm Liệt nghe Bắc Đường Yên như vậy, dừng bước nghiêm túc nhìn , “Yên, đừng đối xử với tốt như vậy, sợ.” Sợ mình đắm chìm trong dịu dàng của , thể thoát ra được.




      cái gì đó, là bạn trai em, em đối xử tốt với chẳng lẽ đối xử tốt với người khác.” Bắc Đường Yên cảm thấy buồn bực, Viêm Liệt luôn bất an làm biết nên làm gì mới đúng.




      “Ngày mai chúng ta hẹn hò ở đâu đây, khu vui chơi hay là rạp chiếu phim, xin lỗi, chỉ biết những chỗ này, có ý kiến nào hay.” Viêm Liệt đổi chủ đề, có số việc nếu tạm thời có cách nào thay đổi cần hao tổn tâm trí mà suy nghĩ nữa, đối với cuộc sống, rất thích những điều mới lạ.




      Bắc Đường Yên nhìn thấy mặt Viêm Liệt lộ ra nụ cười giống như ánh mặt trời rực rỡ liền cảm thấy cao hứng theo, hình như đối với nụ cười của Viêm Liệt có lực miễn dịch, cho dù tâm tình tốt đến đâu chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cũng trở nên nhõm vui vẻ.




      rạp chiếu phim , ra em cũng biết nên đâu, em ở mạng tìm kiếm buổi chiều đa số mọi người đều khuyên nên rạp chiếu phim hay là công viên nào đó.” ra Bắc Đường Yên còn có vài nơi chưa ra, còn có nhiều người hẹn hò có thể đến quán ăn khuya hay là quán bar, nhưng Bắc Đường Yên cảm thấy những nơi này thích hợp nên đề cập đến, hơn nữa lâu rồi chưa rạp chiếu phim coi phim, nếu cùng với Viêm Liệt tốt, có chút mong đợi.




      “Vậy sáng ngày mai lại đón em, chín giờ được ?”




      “Được, nhưng mà chín giờ xem phim có phải quá sớm hay ?” Bắc Đường Yên thấy người ta đều xem phim vào buổi chiều, mình buổi sáng hình như rất kỳ lạ.




      “Trước đó chúng ta có thể dạo phố, sau đó ăn cơm, rồi sau đó mới xem phim.” Viêm Liệt đối với tình rất có kinh nghiệm, chỉ có thể nghĩ được những bước này.




      “Được, vậy chúc cho buổi hẹn hò ngày mai của chúng ta thành công.” Bắc Đường Yên vui vẻ như vậy, Viêm Liệt sửng sốt sau đó cười to.




      “Giống như bài diễn văn mở đầu.”




      “Đúng là giống .” Bắc Đường Yên đồng ý, hai người nhìn nhau cười, nhiệt độ tình cảm dần tăng lên.




      Thứ bảy




      Viêm Liệt nhìn mình trong gương, cảm thấy lo lắng, đây là lần đầu tiên hẹn hò với bạn , cảm thấy mình cần phải ăn mặc đẹp chút mới được, nhưng mà trừ tây trang dùng để làm ra, quần áo của chỉ toàn là áo sơ mi và quần jean, mặc như vậy ra ngoài nhìn giống như là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, hình như xứng với Yên, có chú ý tới quần áo Yên hay mặc, đều là những thiết kế đơn giản nhưng rất nổi tiếng, làm cho Yên vừa xinh đẹp lại sang trọng, còn để lộ ra mạnh mẽ của người làm ăn, nhưng mà nhìn mình trong gương, nhìn thế nào cũng nhìn ra bộ dáng sinh viên đại học. . . .




      Ai, quên , cứ mặc như vậy , chọn áo sơ mi màu lam đậm và quần dài màu đen, Viêm Liệt cảm thấy mình phải tìm ngày nghĩ mua mấy bộ quần áo, ít nhất phải đem mình biến thành thành thục chút mới được.




      Mà bên này Bắc Đường Yên cũng có lo lắng như vậy, sớm chuẩn bị xong mọi thứ, nếu là cùng Viêm Liệt ra ngoài hẹn hò, dĩ nhiên muốn bọn họ xứng đôi chút, cho nên chọn áo sơ mi màu trắng có tay, quần jean và thắt lưng, mang giày thể thao, tóc dài được buộc lên cao, nhìn mình trong gương, Bắc Đường Yên hết sức hài lòng gật đầu cái, hừ, mặc bộ này ra ngoài tuyệt đối hai mươi lăm tuổi!




      ra , cũng quan tâm những chuyện này lắm, từ đến lớn vẫn lấy mình làm trung tâm, quan tâm những ánh mắt của người khác, nhưng cảm thấy mình nên vì Viêm Liệt suy nghĩ chút, chuyện này đối với Bắc Đường Yên mà là rất khó thấy được, có thể suy nghĩ cho Viêm Liệt như vậy thích và coi trọng của đối với !




      Chín giờ đúng, Bắc Đường Yên ra khỏi chung cư liền nhìn thấy Viêm Liệt, nụ cười sáng lạn của dưới ánh mặt trời có vẻ chói mắt khác thường, làm cho Bắc Đường Yên tự chủ lộ ra nụ cười.




      thôi, ngày hẹn hò của chúng ta bắt đầu.” Chủ động dắt tay Viêm Liệt, ngày tốt đẹp chính thức bắt đầu.

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 30: Ước hẹn (hạ)



      Thứ bảy, bởi vì hôm nay là ngày nghỉ nên đường có rất nhiều người, Viêm Liệt và Bắc Đường Yên chọn nhà hàng có phong cách nhàng dùng bữa sáng, sau đó cùng nhau dạo trong trung tâm thương mại gần công ty, trụ chở chính của tập đoàn Bắc Đường nằm trong khu vực phồn hoa bậc nhất thành phố, hôm nay lại là thứ bảy cho nên trung tâm càng thêm náo nhiệt, hai người tay trong tay dạo đường, thỉnh thoảng đem đến vài ánh mắt, có than thở có ghen tỵ, có nam cũng có nữ.




      Viêm Liệt rất tuấn tú, là cái loại đứng trong đống người cũng có thể được phát đầu tiên vì quá đẹp trai, tuyệt đối làm cho người khác chú ý, mà cái đẹp của Bắc Đường Yên chính là ở khí chất của , ngũ quan xinh xắn làm lộ ra xinh đẹp tao nhã, nhất là khi đứng chung chỗ với Viêm Liệt, dường như cả người Bắc Đường Yên trở nên sáng ngời, tràn đầy hơi thở hoạt bát, mà hai người lại bên cạnh nhau nên rất khó làm ánh mắt mọi người chú ý.




      qua hai con đường, Viêm Liệt thấy được ba gương mặt có chút quen thuộc, phải là rất quen nhưng đều là đồng nghiệp trong công ty, mấy người kia nhìn và Bắc Đường Yên bằng ánh mắt tò mò và kinh ngạc, làm muốn cũng phải nghĩ đến những rắc rối sau này.




      “Yên, còn có tiếng nữa là phim bắt đầu chiếu rồi, chúng ta đến rạp chiếu phim thôi.”




      “Được, biết hôm nay có phim gì hay , thích xem phim gì?”




      “Lại đó xem poster , rất ít xem phim, còn em?”




      “Em cũng ít khi xem phim, thỉnh thoảng nhìn poster chiến tranh.” Ngày thường Bắc Đường Yên xem ti vi đều mở kênh tin tức, đối với những loại phim này hiểu , thỉnh thoảng có nhìn vài poster chiến tranh, coi như là thích .




      Viêm Liệt cười cười, mà lại thích thể loại chiến tranh, Bắc Đường Yên chính là khác biệt so với người khác, nhưng mà rất phù hợp với tính cách của .




      Hai người vừa vừa chuyện, mười phút sau đến trước cửa rạp chiếu phim, Viêm Liệt mua vé, Bắc Đường Yên đứng tại chỗ nhìn mọi thứ xung quanh, ra nhiều năm rồi chưa đến đây, bây giờ nơi đây cũng thay đổi, biết sửa chữa lại bao nhiêu lần, càng ngày càng lộng lẫy.




      “Cuộc chiến thành Troy, thể loại chiến tranh rất nổi tiếng, xem phim này được ?” Viêm Liệt cầm hai tờ vé chạy trở lại.




      “Được.” Bắc Đường Yên rất vui vẻ, xem phim gì cũng quan trọng, quan trọng là. . .có Viêm Liệt bên cạnh , hơn nữa Viêm Liệt còn mua thể loại chiến tranh thích, đương nhiên vui vẻ.




      Hai người lại mua đồ ăn nhanh, nhưng mà mặc kệ là Viêm Liệt hay là Bắc Đường Yên đều muốn ăn, vì vậy đổi thành mua nước, sau đó hai người vào rạp chiếu phim, chờ phim mở màn.




      Bầu khí trong rạp chiếu phim thâm trầm, Bắc Đường Yên nheo lại hai mắt, đây là lần đầu tiên xem kỹ hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt Viêm Liệt vẫn đặt màn ảnh, theo từng cảnh quay mà xuất ra các vẻ mặt khác nhau, từ phương diện của nhìn , có phòng bị, rất chân , người như vậy thích hợp cho công việc ngoại giao ngươi lừa ta gạt, nhưng từ biểu của Viêm Liệt cho thấy trình độ của đối với biến đổi con số thị trường rất cao, phân tích rất chính xác, có thể rất có thiên phú, cũng rất có năng lực, Bắc Đường Yên nghiên cứu những tài liệu báo cáo lúc trước đưa tới, làm cho đối với Viêm Liệt khắc sâu nhận thức, tin tưởng chỉ cần cho Viêm Liệt cơ hội, nhất định có thể đứng đỉnh vinh quang, trở thành người lãnh đạo ưu tú.




      Chẳng qua là hi vọng giúp đỡ, hơn nữa trước khi lui tới có điều kiện như vậy, chuyện công là chuyện công, chuyện riêng là chuyện riêng, mà lại rất vui vẻ đồng ý, hi vọng người mình bởi vì nguyên nhân nào đó mà ở bên cạnh mình, nhưng mà ở chung với được vài ngày, Bắc Đường Yên đột nhiên lại nghĩ tới chuyện khác, người đàn ông này muốn bị người khác biết là ở chung chỗ với , hình như là muốn giống như tình nhân bình thường, coi như tệ, nhưng biết vì sao Bắc Đường Yên cảm thấy như có cái gì đó mất khống chế, làm cho có cảm giác thoải mái.




      Lúc hết phim trong lòng Viêm Liệt vẫn còn lưu luyến, quả nhiên là phim nổi tiếng có khác, làm cho khi người ta xem nó có loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào, nhưng mà hình như Yên hơi buồn bã, biết là nghĩ gì.




      “Sao vậy?” Viêm Liệt nắm tay Bắc Đường Yên, có chút lạnh, hình như tay của có nhiệt độ rất thấp.




      “Có chút khó chịu.” Tâm tình Bắc Đường Yên bị đè nén, sắc mặt cũng trầm tĩnh lại, nhìn như là thoải mái.




      Viêm Liệt lo lắng nhìn Bắc Đường Yên.




      “Em bị bệnh sao? Có muốn đến bác sĩ hay ?”




      “Em sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt, nghỉ ngơi chút là được.”




      “Vậy đưa em về nhà, nghỉ ngơi sớm chút.”




      “Trở về công ty , trong nhà sửa chữa, về cũng nghỉ ngơi được.” Vì muốn sửa sang lại phòng sách cho Viêm Liệt, ban ngày thuê người lại sửa chữa, bây giờ có về cũng phải đối mặt với thanh hỗn độn trong phòng.




      “Ừm, được, đưa em về công ty.” Viêm Liệt và Bắc Đường Yên kêu chiếc taxi, năm phút đồng hồ sau, hai người đến trước cửa tập đoàn Bắc Đường.




      Bảo vệ công ty kinh ngạc, rất cẩn thận mở cửa cho hai người, chào câu tổng tài khoẻ.




      Hai người thang máy chuyên dụng của tổng tài đến tầng hai mươi mốt.




      “Yên, ở đây cùng em được , yên tâm cho lắm.” Sau khi Viêm Liệt theo Bắc Đường Yên vào phòng cũng có lập tức rời , sờ sờ trán của , xác định có nóng, nhưng vẫn yên lòng muốn ở lại.




      “Ừm, được, em thay quần áo, chờ chút.” Bắc Đường Yên vào phòng ngủ thay bộ đồ mặc ở nhà.




      Viêm Liệt rót ly nước nóng cho Bắc Đường Yên, nơi này mặc dù thường xuyên có người ở, nhưng những vật dụng cần thiết đều thiếu.




      Đổi quần áo xong, Bắc Đường Yên uống ly nước Viêm Liệt đưa liền nằm giường.




      “Yên, ôm em ngủ được , làm gì khác.” Nhìn Bắc Đường Yên nằm giường yếu đuối, đột nhiên Viêm Liệt muốn ôm vào trong ngực, nhưng lời vừa ra khỏi miệng lại sợ Bắc Đường Yên hiểu lầm, vội vàng tăng thêm câu giải thích.




      “Ừm, được.” Ban đầu Bắc Đường Yên có chút khó chịu, bây giờ nằm giường mới cảm thấy mệt mỏi, giọng lúc này cũng trở nên trầm thấp.




      Viêm Liệt cởi áo khoác ra nằm xuống bên cạnh Bắc Đường Yên, nhàng ôm vào trong ngực.




      “Ngủ , ở đây coi chừng em.” Viêm Liệt lấy giọng hết sức nhàng bên tai Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, bất tri bất giác liền ngủ thiếp .




      Viêm Liệt ngủ, vẫn nhìn gương mặt khi ngủ của , trong lòng có loại cảm giác nên lời, hình như là hạnh phúc, cũng giống như bất an, cảm thấy mình như nằm mơ, có loại cảm giác giống như , biết bao giờ cảm giác này mới biến mấy, muốn bắt nó lại, nhưng rồi lại biết nên bắt như thế nào, và bắt cái gì.




      Yên, nếu như có thể mãi mãi ôm em như vậy tốt quá. . . .

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 31: Trước giờ giông bão



      Khi Viêm Liệt rời khỏi tập đoàn Bắc Đường là chín giờ tối, lúc đó Bắc Đường Yên ngủ rất say, Viêm Liệt nỡ đánh thức dậy, nhìn đồng hồ thấy trễ liền mình thầm rời .




      Từ công ty ra Viêm Liệt cảm thấy hơi đóng bụng, suy nghĩ chút liền đến quán ăn mình thường ăn giải quyết bữa tối, lúc này đường cũng có mấy người, khác biệt với tấp nập ban ngày, bây giờ đường phố có vẻ vắng lặng.




      Viêm Liệt về phía nhà trọ của mình, thỉnh thoảng đụng phải vài người đường rất vội vã, Viêm Liệt cũng bước nhanh hơn.




      Vừa vào khu ký túc xá, Viêm Liệt cảm thấy có gì đó là lạ, giống như là bị người ta theo dõi, bất thình lình quay đầu lại và thấy hình như có bóng người nhảy lên, điều này làm cho Viêm Liệt hơi bất an, nhíu chặt mày và bước nhanh hơn.




      Khi Viêm Liệt vừa bước vào toà nhà khu ký túc xá đột nhiên người đàn ông từ trong đó ra, từ phía sau bịt kín miệng , Viêm Liệt chỉ cảm thấy mình ngửi được hương thơm bất thường, liền rơi vào trong bóng tối. . . . .




      Khi Viêm Liệt tỉnh dậy kinh ngạc phát mình nằm trước cửa nhà trọ, giãy giụa đứng lên, đầu tiên kiểm tra đồ vật người, điện thoại di động thấy, nhưng ví tiền vẫn còn nguyên, lấy ví tiền ra, Viêm Liệt phát bên trong trừ tiền mặt ra tất cả mọi thứ vẫn còn như cũ, liền thở phào nhõm, nhớ hình như mình đụng phải cướp bóc, nhưng vẫn đáng ăn mừng, cái bị thiệt hại chỉ có tiền bạc.




      Nhưng mà Viêm Liệt vẫn cảm thấy có chuyện gì đó kỳ lạ, nhưng lại nghĩ ra nó lạ ở chỗ nào. lấy chìa khoá mở cửa phòng trọ.




      Phòng trọ này gồm ba phòng ngủ và phòng khách, ở ba người, mỗi người phòng, bây giờ chắc là nửa đêm, lúc rời khỏi tiệm ăn có nhìn đồng hồ, là mười giờ, nhưng mà nhìn bầu trời như bây giờ, hình như mười hai giờ, đoán bọn cướp đó cướp tiền xong ném ở nơi này, mà hôn mê đến bây giờ mới tỉnh lại!




      Viêm Liệt cẩn thận suy nghĩ chuyện mới vừa rồi, sau đó bất chợt đổ mồ hôi lạnh, bởi vì nghĩ được điểm mà mình cảm thấy kỳ lạ, ràng bị đánh thuốc mê ở dưới khu ký túc xá, tại sao lại tỉnh lại trước cửa phòng trọ?!




      Viêm Liệt bắt đầu hốt hoảng, sau đó từ từ bình tĩnh lại, chuyện này rất là kỳ lạ, nhưng từ kết quả biết người làm chuyện này là người quen với , nếu cũng tỉnh lại trước cửa phòng trọ của mình, nhưng mà cũng có thể ở trước cửa gặp được người quen, sau đó người đó mang lên đây, nhưng mà nếu như vậy họ đem vào trong nhà chứ phải để nằm bên ngoài.




      Trong lúc bất chợt rất nhiều ý tưởng thoáng qua trong đầu Viêm Liệt, cũng biết nên suy luận cái gì mới chính xác nhất, bây giờ có bất cứ đầu mối nào, trừ chút điểm khả nghi, phương pháp này hoàn toàn là thủ đoạn của bọn cướp bóc, mất điện thoại di động và tiền trong ví, có lẽ nên báo án, nhưng thực tế loại chuyện này rất khó có kết quả, cảnh sát cũng phải là vô địch.




      Viêm Liệt ngồi ghế sa lon trong phòng khách, cảm thấy đầu mình có chút choáng váng, hình như thuốc mê còn chưa hết tác dụng, lắc lắc đầu, từ ghế sa lon đứng lên trở về phòng, những chuyện xảy ra coi như bây giờ có cảm thấy khả nghi nhưng cũng thể làm gì được, cho nên, nghỉ ngơi tốt ổn hơn, có lẽ ngày mai nghỉ ra được cái gì đó.




      Ngày thứ hai, Viêm Liệt thức dậy cảm thấy đầu vẫn lờ mờ, cảm thấy mình cần phải nghỉ ngơi thêm chút nữa mới đủ, chờ tỉnh ngủ có lẽ có thể xuống lầu gọi điện thoại, ừm, còn phải mua điện thoại mới nữa.




      Nghĩ như vậy, Viêm Liệt nằm trở về giường.




      . . . . .




      Khi Bắc Đường Yên tỉnh dậy sắp năm giờ sáng, nhìn đồng hồ đeo tay liền cảm thấy kinh ngạc, nghĩ tới người luôn ăn ngủ theo đồng hồ sinh hoạt như lại ngủ lâu như vậy.




      Bắc Đường Yên cảm thấy hơi khát nước vì vậy đứng dậy rót ly nước, sau đó thấy được tờ giấy Viêm Liệt đặt bàn: Thấy em ngủ ngon quá nên đánh thức em dậy, trước, tạm biệt.




      Bắc Đường Yên cười cười cất tờ giấy, hôm nay là chủ nhật ngày hai mươi ba, còn tuần nữa là tới thời gian hội độc thân có hại gặp mặt, mỗi tháng các đều tụ tập ở chung chỗ bồi dưỡng tình cảm, có lẽ cũng nên mang Viêm Liệt gặp mặt chút, giới thiệu cho các bạn tốt của mình.




      Đối với hội độc thân có hại mà , những người trong đó đều rất giống nhau, rất thận trọng trong chuyện tình cảm, như vậy có thể thấy được Bắc Đường Yên nhận định Viêm Liệt, mười hai người trong hội độc thân có hại đều dám dám hận cho nên mới tồn tại cho đến bây giờ, các ưu tú nhưng hiểu được thế nào là cố gắng, càng thêm hiểu cái gì mới gọi là cuộc sống, mỗi người các cố gắng sống theo hướng mình muốn tới mà bị mọi thứ bên ngoài ảnh hưởng đến quyết định của mình, đây chính là kiêu ngạo của các !




      Nhưng mà, nấp trong những này là điên cuồng, bởi vì bọn họ quá mức kiêu ngạo, thích có chuyện gì vượt ra ngoài dự đoán của mình, nhưng mà, thế giới này những chuyện ngoài ý muốn thỉnh thoảng tồn tại, nếu cuộc đời mỗi người rất buồn chán, cho nên mới trải qua mưa gió mới có thể thấy được cầu vồng, trả qua rèn luyện mới có thể có tình tốt đẹp. . . .

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 32: Mưa gió (1)



      Chủ nhật, suốt ngày Bắc Đường Yên đều ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện, có chút yên lòng đem ánh mắt quét về phía điện thoại di động bên cạnh, sau đó sắc mặt của trầm xuống theo ánh mặt trời biến mất ngoài cửa sổ.




      Bắc Đường Yên phải là người thích chờ đợi, thích chủ động ra trận, nhưng mà cảm thấy với quan hệ của và Viêm Liệt bây giờ làm cho Viêm Liệt có cơ hội chủ động hơn, như vậy có thể chứng minh đối với là có lòng, mà phải bởi vì chủ động mà bị động phản ứng, nhưng mà chờ đợi ngày cũng đợi được điện thoại của Viêm Liệt, trong lòng có chút cảm giác khó chịu.




      Nhưng mà, cũng phải là người tính toán chi li, chỉ là có hơi thất vọng mà thôi.




      Do dự chút, khi Bắc Đường Yên nhìn thấy kim dài đồng hồ treo tường chỉ tám giờ tối, quyết định gọi cho Viêm Liệt.




      Bấm dãy số hết sức quen thuộc, chờ đợi khoảng năm giây điện thoại liền được nhận.




      “Ngài khoẻ, xin hỏi muốn tìm ai?”Giọng của từ trong điện thoại truyền ra, trong nháy mắt Bắc Đường Yên liền nhíu mày.




      “Viêm Liệt có ở đây ?” Mặc dù vui nhưng giọng của vẫn rất bình thường, nhưng mà mặc kệ này là ai, cũng quyết định muốn biết rồi.




      “Viêm Liệt tắm, ngài có chuyện gì , đợi lát nữa ấy ra tôi chuyển lời, được ?”




      Bắc Đường Yên có thể cảm giác được đối phương do dự lát sau đó mới cố làm khó ra những lời này, giọng làm ra vẻ làm khinh thường ở trong lòng cười lạnh.




      ngại quá, tôi có chuyện gì cần người thứ ba chuyển lời cho ấy.” Bắc Đường Yên xong câu đó liền hết sức lễ phép cúp điện thoại, sau đó như suy nghĩ chuyện gì nhìn điện thoại ngẩn người.




      Bắc Đường Yên biết những khác khi gặp tình huống như thế này giải quyết thế nào, nhưng với , đây là mánh khoé hết sức buồn cười, cái nghe điện thoại đó mặc dù giả bộ hết sức tự nhiên, nhưng có thể nghe được bên trong lời đó là giả dối và khoe khoang, rất ràng đối phương cũng biết , hơn nữa còn có địch ý với , giống như cú điện thoại này ta đợi lâu, nếu tại sao lại đúng lúc như vậy!




      Bắc Đường Yên tin tưởng Viêm Liệt phản bộ , nhưng mà rất nghi ngờ tại sao điện thoại của Viêm Liệt lại bị bắt máy, hơn nữa còn có chút tức giận, vì bắt điện thoại của Viêm Liệt có thể chứng minh ta và nhất định có quen nhau, chẳng qua là biết hai người quen nhau đến mức độ nào mà thôi.




      Đột nhiên có cảm giác hối hận khi kêu Văn Mẫn rút hết tất cả theo dõi Viêm Liệt, nếu có thể rất nhanh biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà cũng cảm thấy cần kêu người điều tra nữa, nên cho Viêm Liệt cơ hội giải thích, đối với tình muốn dũng cảm nếm thử mọi cảm giác khi là như thế nào, mặc dù nhiều lúc mất khống chế khỏi tay mình, nhưng cũng quá đáng lắm, có thể coi đây là tình thú.




      Bắc Đường Yên nghĩ như vậy, vẻ mặt thay đổi liên tục chút nào che dấu, làm cho người ta cảm thấy có chút nguy hiểm. . . .




      Bởi vì trong nhà còn sửa chữa nên buổi tối hôm đó Bắc Đường Yên cũng về nhà, vẫn ở lại phòng nghĩ ngơi trong công ty, buổi sáng thứ hai Viêm Liệt đến trước cửa chung cư của Bắc Đường Yên đợi nhưng thấy, Viêm Liệt cũng đoán được Bắc Đường Yên có thể là ở lại trong công ty, cho nên lúc tìm được Bắc Đường Yên liền trực tiếp đến công ty.




      Gọi cuộc điện thoại, Viêm Liệt có chút do dự, muốn gọi cho Bắc Đường Yên nhưng bây giờ là giờ làm việc, biết Bắc Đường Yên làm gì, có ảnh hưởng đến công việc của hay .




      Ngày hôm qua chỉ muốn nghỉ ngơi lát nhưng lại ngủ thẳng tới khuya mới rời giường, sau đó bụng đói cồn cào nên ăn chút gì đó rồi lại ngủ tiếp, cho đến sáng hôm nay đứng dậy mới thấy khá hơn nhiều, liền vội vội vàng vàng tìm Bắc Đường Yên, sau đó tìm được ở chung cư liền đến công ty, vẫn chưa mua được điện thoại di động, tính toán buổi trưa được nghĩ mua cái.




      Do dự lại do dự, Viêm Liệt quyết định gọi điện thoại cho Bắc Đường Yên tốt hơn, dù sao điện thoại di động của bị mất, biết Yên có gọi cho đây.




      Bấm điện thoại, chờ đợi khoảng mười giây điện thoại liền được nhận.




      “Em họp, có chuyện gì lát sau.” Giọng của Bắc Đường Yên rất nghiêm túc, hơn nữa sau khi những lời này liền lập tức cúp máy.




      Viêm Liệt nhìn điện thoại trước mặt có cảm giác mờ mịt, cảm thấy trong điện thoại truyền tới giọng hết sức xa lạ, phải, phải là giống như người vừa quen thuộc vừa xa lạ, quen thuộc là bởi vì nghĩ Bắc Đường Yên phải là như thế, mà xa lạ còn lại là bởi vì mấy ngày nay chung sống với chưa bao giờ Yên dùng loại giọng này để chuyện.




      biết vì sao Viêm Liệt cảm thấy có chút khó chịu, nhưng ngay sau đó liền lắc đầu cười nhạo mình suy nghĩ lung tung, có phải mọi người khi điều như vậy , giống như người ngu ngốc.




      Viêm Liệt tự với mình nên bình tĩnh làm việc thôi, chỉ là người mới còn phải cố gắng rất nhiều chỗ, thể suy nghĩ quá nhiều về chuyện tình cảm, nhất là khi cũng muốn cho Yên thấy cố gắng và thành tích của mình, để cho công nhận tồn tại của mình, đây mới là mục đích ban đầu tới nơi này.




      Viêm Liệt chuyên tâm vào công việc, mà lúc này Bắc Đường Yên đứng ở cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, gì đứng nhìn bầu trời!




      Buổi sáng, nghĩ mình nên cho Viêm Liệt tiếng là ở trong công ty, tránh cho lại tới trước cửa chung cư chờ , cho nên liền gọi điện, nghĩ rằng điện thoại vang lên ba tiếng sau đó liền bị đối phương cắt đứt, trong lúc Bắc Đường Yên suy nghĩ xảy ra chuyện gì tin nhấn đa phương tiện được gửi tới.




      Bắc Đường Yên do dự lát nhưng có mở ra, sau đó tin lại tin, cả ba tin nhấn đều được gửi đến từ điện thoại Viêm Liệt.




      Bắc Đường Yên đợi lát, xác định có tin nhấn tới nữa mới mở hộp thư, kiểm tra nội dung tin nhấn đa phương tiện.




      Tin nhấn có bất kỳ chữ viết dư thừa nào, ba tin nhấn đều là hình ảnh, hình được chụp rất đẹp, rất giống , làm cho người ta dễ dàng nhìn ra được người đàn ông trong tấm hình, chính là gương mặt hết sức đẹp trai của Viêm Liệt, sau đó bên cạnh người phụ nữ mặt, nửa người của hai người quấn quít ở chung chỗ, còn nữa người dưới bị dấu ở trong chăn, làm người ta muốn nghĩ như thế nào cũng được.




      Ba tấm, mỗi tấm mỗi góc độ khác nhau, nhưng lại đều cùng hình ảnh, Bắc Đường Yên rất kiên nhẫn xem xét ba tấm hình này, sau đó khép lại điện thoại di động, nhàng đặt điện thoại bàn, ngồi yên chỗ, suy nghĩ trong đầu cứ như như , biết nghĩ gì.




      Cả buổi sáng hôm nay Bắc Đường Yên đều ở trong trạng thái này, cho đến khi Viêm Liệt gọi tới, Bắc Đường Yên nhìn mã số cũng biết điện thoại nội bộ trong công ty, cũng biết là ở phòng làm việc của Viêm Liệt, do dự, chỉ là đợi mấy giây, sau đó bắt điện thoại, chưa đợi đối phương mở miệng liền ra những lời muốn rồi cúp điện thoại, sau đó mới khôi phục lại trạng thái vừa rồi.




      Nhưng mà tình trạng như vậy cũng kéo dài được lâu, khoảng hai mươi phút sau Bắc Đường Yên cầm lên điện thoại nội bộ gọi Văn Mẫn vào.


      Chương 33: Mưa gió (2)



      “Tổng tài, ngài có gì phân phó?”




      Văn Mẫn chỉ cần liếc mắt nhìn Bắc Đường Yên cái cũng biết có chuyện lớn sắp xảy ra, che dấu dưới vẻ mặt và hơi thở lạnh lùng kia là khí thế làm người ta cảm thấy sợ hãi, theo bên người Bắc Đường Yên nhiều năm như vậy, Văn Mẫn có thể khẳng định người nào chọc tới tổng tài đại nhân sau này chắc chắn gặp xui xẻo.




      “Cho người điều tra xem từ bữa tối ngày Viêm Liệt ở cùng tôi cho đến buổi sáng hôm nay ấy làm những gì, còn có những người quen biết Viêm Liệt trong khoảng thời gian này làm cái gì, đừng bỏ sót bất cứ vấn đề nào có thể xảy ra, càng nhanh càng tốt.”




      “Dạ!”




      Văn Mẫn nghe lời của Bắc Đường Yên, đầu óc vừa suy nghĩ liền đoán được phần chuyện xảy ra, hình như là có liên quan đến Viêm Liệt và khác, biết vấn đề này nghiêm trọng đến mức độ nào.




      “Tổng tài, buổi trưa hôm nay có cần chuẩn bị ?” Văn Mẫn cẩn thận hỏi.




      “Chuẩn bị cho tôi là được rồi.”




      “Được.”




      Văn Mẫn ra, bên trong phòng làm việc chỉ còn lại mình Bắc Đường Yên, lại đứng bên cạnh cửa sổ, ánh mắt sâu xa nhìn cảnh vật bên ngoài.




      Bây giờ bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn tránh khỏi có chút nóng nảy, nếu như trong điện thoại tối hôm qua làm cho nghi ngờ, như vậy ba tin nhấn đa phương tiện hôm nay có thể làm cho xác nhận này chẳng những thông minh mà còn rất thích dùng chiêu trò bỉ ổi, bởi vì tin tưởng vào nhân phẩm của Viêm Liệt, mặc kệ là từ tài liệu hay là sống chung mấy ngày hôm nay, Bắc Đường Yên tin tưởng vào ánh mắt của mình, Viêm Liệt phải là loại người làm ra những chuyện đó, như vậy trong kiện này nhất định có “hiểu lầm” nho , cũng biết đây là loại hiểu lầm gì, cho nên mới để Văn Mẫn điều tra từ nơi cho là vấn đề có khả năng bắt đầu nhất.




      Mặc dù hiểu, cũng chắc chắn Viêm Liệt trong sạch, nhưng vẫn còn tức giận, bởi vì Viêm Liệt mà có cảm giác ổn định này, cho dù lý trí cho biết phải tin tưởng Viêm Liệt nhưng trong lòng lại vui, Bắc Đường Yên biết bị như vậy là vì quá quan tâm đến Viêm Liệt, làm cho mất tỉnh táo mọi ngày, cho nên bây giờ cần yên tĩnh chút, nếu chắc khi mình nhìn thấy Viêm Liệt có làm ra chuyện gì nên xảy ra hay .




      Buổi trưa, Viêm Liệt do dự muốn gọi điện cho Bắc Đường Yên, nhưng cuối cùng cũng thực , thừa dịp thời gian nghĩ trưa mua cái điện thoại mới, sau đó làm lại sim, vội vàng ăn qua loa vài miếng cơm liền chạy về công ty.




      buổi chiều trôi qua, lúc Viêm Liệt xử lý xong công việc của mình qua giờ tan sở, lại bắt đầu do dự có nên gọi cho Yên hay ?




      Cuối cùng quyết định phải gọi, dù sao cũng là người rất chủ động, nếu định ra mục tiêu tiếp tục cố gắng cho đến cùng, do dự quyết đoán phải là cá tính của , chỉ vì vấn đề có liên quan đến Bắc Đường Yên mới làm do dự, dám hạ quyết tâm.




      Điện thoại được nối, giọng Bắc Đường Yên truyền tới.




      “Viêm Liệt?”




      “Vẫn còn bận rộn sao?” Nghe giọng của đột nhiên Viêm Liệt cảm thấy có chút uỷ khuất, giọng lạnh như băng buổi sáng làm ấn tượng quá sâu sắc, lúc này nghĩ đến lại cảm thấy mình giống như đứa trẻ bị vứt bỏ.




      Bên kia điện thoại im lặng lâu, sau đó truyền đến giọng .




      làm xong rồi, cùng ăn cơm tối ?”




      “Được, chờ em dưới công ty.” Viêm Liệt khẩn cấp đồng ý, mặc dù giọng của Bắc Đường Yên vẫn là lạ, nhưng so với buổi sáng ấm áp hơn nhiều, còn lạnh như băng làm đau lòng nữa.




      “Được, lát nữa gặp.” Bắc Đường Yên cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phần tài liệu đặt bàn, đó là thứ Văn Mẫn giao cho ba mươi phút trước, phần thứ nhất là về Viêm Liệt, có vấn đề rất lớn, nghe bảo vệ hôm đó mười giờ tối Viêm Liệt trở về ký túc xá, nhưng bạn cùng phòng với lại qua mười hai giờ còn chưa có về, hơn nữa ai biết trong khoảng thời gian này Viêm Liệt làm cái gì, về phần chủ nhật, bạn cùng phòng của Viêm Liệt ra ngoài, đều ngủ ở trong phòng, lúc bọn họ ra ngoài Viêm Liệt ngủ, khi bọn họ trở về vẫn còn ngủ.




      Chuyện này làm cho Bắc Đường Yên cảm thấy có cái gì đó bình thường, nhìn tài liệu về những người khác, đầu tiên chính là tình địch số của – Âu Nhược Nhã, sau đó Bắc Đường Yên cũng có thể đoán được phần về chuyện xảy ra.




      Buổi tối thứ bảy Âu Nhược Nhã từng xuất ở ký túc xá của Viêm Liệt, thăm người đồng nghiệp, nhưng mà theo điều tra người đồng nghiệp kia cũng là nhân viên của tập đoàn Bắc Đường, nhưng người đó có ở nhà mà công tác vài ngày, hơn nữa Âu Nhược Nhã ở trong khu ký túc xá cho đến sáng sớm thứ hai mới rời , theo quan sát của bảo vệ xe Âu Nhược Nhã còn có những người khác, hai người đàn ông, nhưng mà bảo vệ thấy được hình dáng hay gương mặt của họ, hai người kia cũng chính là người cùng với Âu Nhược Nhã vào ký túc xá.




      Phòng trọ của Viêm Liệt có gì quan trọng cho nên được gắn camera giám sát và theo dõi, chỉ trang bị bảo vệ ở trước cửa ký túc xá, cho nên cũng thể biết chính xác động tác của Âu Nhược Nhã xem ta làm những gì.




      Trừ Âu Nhược Nhã ra, Văn Mẫn còn điều tra thêm mấy người nữa, nhưng kết quả điều tra đều rất bình thường, chỉ có Âu Nhược Nhã là có vấn đề.




      Bắc Đường Yên xem lại phần tài liệu, đối với diễn biến xảy ra vấn đề này số dự đoán, nghĩ chỉ có hai loại giả thiết, bây giờ chỉ cần xem loại nào đúng với tình hình thực tế nhất là được, về chuyện này có thể hỏi Viêm Liệt.




      Đem tài liệu bàn bỏ vào bên trong tủ bảo hiểm, Bắc Đường Yên ra khỏi phòng làm việc, khi vừa ra khỏi công ty liền nhìn thấy Viêm Liệt đứng chờ ở bên cạnh, ánh mắt của hình như có chút khẩn cấp.




      “Yên.” Vẫn chú ý đến cửa công ty, sau khi Viêm Liệt nhìn thấy Bắc Đường Yên liền nở nụ cười ấm áp như ánh mặt trời, chủ động đến bên .




      Bắc Đường Yên cũng cười cười, sau đó , “Tìm chỗ ăn cơm , em đói bụng.”




      Bắc Đường Yên đói bụng, mặc dù buổi trưa của vẫn phong phú như lúc trước nhưng chút khẩu vị cũng có, chỉ ăn miếng liền bỏ đũa, cảm thấy ăn cơm mình làm cho người ta có cảm giác thoải mái.




      “Được, cũng đói bụng.” Buổi trưa Viêm Liệt ăn rất ít, nhưng mà vẫn luôn ở trong trạng thái thấp thỏm yên nên cũng cảm thấy gì, ngược lại khi nghe Bắc Đường Yên như vậy liền cảm thấy đói bụng.




      Hai người đến nhà hàng cách công ty khá xa, phong cảnh nơi này đẹp hơn những nhà hàng gần công ty, có vẻ rất tao nhã.




      Dọc đường đến phòng ăn Viêm Liệt luôn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Bắc Đường Yên, muốn từ đó tìm ra chút manh mối, nhưng mọi hành động của Bắc Đường Yên đều bình thường, làm Viêm Liệt cảm thấy có lẽ là mình quá đa nghi.




      Trong lúc đợi phục vụ mang thức ăn lên Viêm Liệt liền mở miệng, “Yên, buổi tối ngày hôm kia bị mất điện thoại, hôm qua thân thể thoải mái cho nên ở nhà nghĩ ngơi ngày, biết em có tìm , em giận phải ?”




      Viêm Liệt vài nét chính về chuyện mình trải qua, ánh mắt Bắc Đường Yên liền sáng lên, đúng là như vậy.




      “Làm sao lại mất?”




      “Tối thứ bảy về ký túc xá gặp phải bọn cướp, còn chưa kịp phản ứng bị bọn họ làm cho hôn mê, lúc tỉnh lại liền phát tiền và điện thoại bị lấy, nhưng mà. . . .” Viêm Liệt vừa vừa quan sát sắc mặt của , lo lắng biết Bắc Đường Yên nghĩ thế nào về chuyện này.




      “Nhưng mà cái gì?”




      nhớ là mình ngất xỉu trước ký túc xá nhưng lúc tỉnh lại lại ở trước cửa phòng trọ của mình, cảm thấy hơi kỳ lạ.”




      Nghe lời của Viêm Liệt, trong lòng Bắc Đường Yên cười sảng khoái, càng thêm xác định suy đoán của mình là đúng.




      “Thân thể có sao ?” Bắc Đường Yên lấy được tin tức mình muốn, sắc mặt cũng thay đổi ôn hoà hơn trước, quan tâm hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của Viêm Liệt, nhưng trong ánh mắt lại xuất tia sáng lạnh như băng, hình như có quyết định gì đó.




      có chuyện gì.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 34: Mưa gió (3)



      Hai người ăn cơm tối xong Viêm Liệt đưa Bắc Đường Yên về nhà, hôm nay Bắc Đường Yên cũng nhận được tin tức nhà sửa xong, cảm thấy nên để cho Viêm Liệt nhìn chút xem có hài lòng hay , nghĩ vậy hai người liền cùng nhau về nhà Bắc Đường Yên.




      Viêm Liệt theo Bắc Đường Yên vào phòng, thấy được phòng sách mà Yên cố ý sửa cho liền cảm động ôm lấy .




      “Cám ơn.” Viêm Liệt rất thích nơi này, có mùi vị gia đình.




      “Ngày mai dọn đến đây , như vậy chúng ta cũng dễ dàng chút.” Hiểu chuyện xảy ra nên Bắc Đường Yên còn tức giận nữa, nhưng mà đây chỉ là đối với Viêm Liệt, điều đó cũng có nghĩa là bỏ qua cho những người còn lại, đường tới đây, trong đầu Bắc Đường Yên kế hoạch hoàn chỉnh, nếu đối phương làm ra loại chuyện này cũng chính là kẻ thù của , mà đối với kẻ thù chưa bao giờ nể tình!




      “Ngày mai phải làm.” Viêm Liệt có chút khó xử, hơn nữa còn có chút khẩn trương, nếu như tới đây ở giống như hai người ở chung vậy.




      “Tối nay về nhà dọn dẹp đồ đạc, tối mai mang đến đây, em tìm người dọn đồ dùm , cần lo.” Lời này của Bắc Đường Yên như là quyết định cuối cùng, cho phép phản bác, mặc dù ở trước mặt Viêm Liệt ôn hoà rất nhiều, nhưng cái tính thích chủ đạo của vẫn còn rất mạnh mẽ.




      Ngược lại Viêm Liệt có cảm thấy khó chịu, chỉ bất đắc dĩ cười cười, sau đó ở trán Bắc Đường Yên ấn xuống nụ hôn.




      biết như vậy mới là Bắc Đường Yên, mạnh mẽ cho phép người khác cự tuyệt, từ rất lâu biết điều này, cho nên mới cảm thấy ngạc nhiên trong mấy ngày chung sống với , bởi vì Bắc Đường Yên trở nên ôn hoà rất nhiều, nhưng mà giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, trong lúc vô tình khí thế của lại bộc lộ, điều này cũng có gì tốt, Viêm Liệt cũng cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy chân hơn rất nhiều.




      Hai người ở chung chỗ nếu như chỉ là dối trá đối xử với nhau như vậy nhất định làm cho người kia thoải mái, ra chỉ có đem tính cách của mình bày ra cho đối phương biết mới có thể sống lâu dài, thích xem mặt mạnh mẽ của Bắc Đường Yên, chói mắt như vậy làm cho người ta động lòng!




      là nhịp tim, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin, lời nắm giữ hết tất cả kiên cường, đây mới là gương mặt của Bắc Đường Yên, thần tượng sùng bái hơn ba năm!




      Trong lòng Viêm Liệt chuyển động mười nghìn lần, giống như chỉ trong cái nháy mắt cũng suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, mà Bắc Đường Yên lại hề có cảm giác , đại khái là bởi vì hai ngày nay phát sinh quá nhiều chuyện cho nên Bắc Đường Yên có chút bốc đồng làm theo ý kiến của mình quyết định tất cả, cũng có nhiều thời gian quan tâm ý tưởng của Viêm Liệt, cũng nghĩ tới hành động vô ý của mình làm Viêm Liệt kích động.




      lúc nào đó mọi người biết, chúng ta cũng phải thích đối phương, nhưng hấp dẫn chúng ta có lẽ chính là điều núp trong con người đó, tình rất là kỳ diệu, chúng ta có thể dũng cảm tranh thủ nhưng lại có cách nào nắm trong tay.




      “Yên, thích em.” Sau khi nhàng hôn lên môi Bắc Đường Yên, Viêm Liệt dùng giọng kiên định ấm áp với .




      Bắc Đường Yên sửng sốt, nghĩ được Viêm Liệt có hành động như thế này, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười vui vẻ, kiêu ngạo, hạnh phúc, Bắc Đường Yên chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp bởi vì Viêm Liệt bày tỏ tình cảm với mình, nhưng Viêm Liệt lại thấy được ánh mắt Bắc Đường Yên khi đó, sáng như vậy, đẹp như vậy, giống như là chinh phục được toàn bộ thế giới.




      Yên, nếu như thích em có thể làm cho em cảm thấy vui mừng nhanh như vậy, nhất định thích em cả đời, ánh mắt tràn đầy tự tin và sáng ngời của em chính là ý nghĩa cuộc sống của , trước kia nghĩ muốn tìm kiếm, bây giờ chỉ muốn chờ đợi, chỉ hy vọng em có thể là chính mình ở trước mặt , ngay bây giờ, Viêm Liệt hứa hẹn trong lòng mình, lời hứa cả đời, thích tên là Bắc Đường Yên, , phải Bắc Đường Yên, bởi vì mạnh mẽ chinh phục trái tim !




      Ngày thứ hai, Viêm Liệt dọn vào nhà Bắc Đường Yên, chuẩn bị mọi thứ cho , ra ngay từ lúc muốn sửa chữa lại thư phòng dự định mua rất nhiều thứ, bao gồm các loại quần áo bốn mùa, từ cà vạt cho đến vớ chân cũng bỏ sót thứ nào, đồ đạc treo đầy hai tủ quần áo, còn có đầy đủ đồ dùng hằng ngày, toàn bộ vật dụng làm việc cũng được chuyển đến bên trong phòng sách, ra chỉ cần Viêm Liệt đến là được rồi, cho nên, buổi tối hôm đó khi Viêm Liệt thấy mọi thứ rất ngạc nhiên, ràng ngày hôm qua còn có cái gì mà.




      có cảm giác em đem cả cửa hàng dọn đến trong ngày.” Sau khi Viêm Liệt nhìn thấy những vật dụng trong phòng liền trêu ghẹo Bắc Đường Yên.




      “Em làm suốt ngày đó, hi vọng hài lòng.” Lời này của Bắc Đường Yên là , mặc dù cụ thể phải là làm, nhưng là tổng giám đốc lại để cho nhân viên của mình nghĩ ngày đem những thứ đồ này đến đây rồi còn dọn dẹp cẩn thận nữa, coi như cũng có công.




      “Cám ơn.” Viêm Liệt cảm thấy mâu thuẫn, thích Bắc Đường Yên tốn nhiều tiền cho như vậy, những thứ đồ đạc này tuy giá trị phải là trăm triệu trở lên nhưng cũng là món tiền kếch xù, dưới sáu bảy con số, nhưng mà, đây là tâm ý của Bắc Đường Yên đối với , muốn những lời tự ái đả thương tâm lý đàn ông đó, lúc quyết định ở chung chỗ với Bắc Đường Yên cũng đón nhận loại chênh lệch này.




      “Thích là tốt rồi, nhanh dọn dẹp , hôm nay cũng mệt rồi, dọn xong có thể nghĩ ngơi sớm chút.”




      “Ừm.”




      Sau đó hai người cùng nhau sửa sang lại đồ đạc Viêm Liệt đem đến, vật dụng của rất ít, khoảng nửa tiếng sau liền dọn dẹp lại sạch , hai người chia nhau ra tắm, trao nụ hôn ngủ ngon rồi trở về phòng của mình.




      Viêm Liệt bận rộn cả ngày cho nên cảm thấy mệt mỏi, nằm giường lớn suy nghĩ về Bắc Đường Yên ở cách vách, chỉ chốc lát liền ngủ thiếp , trong giấc mơ còn mang theo chút mỉm cười, bộ dáng làm cho người ta cảm thấy rất hạnh phúc.




      Mà trong phòng bên cạnh phòng Viêm Liệt, Bắc Đường Yên mở máy tính kiểm tra mấy bản hợp đồng, sửa đổi chút, sau đó lại kiểm tra kế hoạch lại lần rồi mới cầm điện thoại lên.




      “Tổng tài?”




      “Văn Mẫn, kế hoạch tôi gửi đến hộp thư của , bắt đầu từ ngày mai chúng ta bắt đầu trò chơi.” đến đây trong mắt Bắc Đường Yên xẹt qua tia sáng lạnh.




      “Em biết rồi, tổng tài, nhất định làm cho ngài hài lòng.”




      “Chú ý giữ bí mật, trước khi kế hoạch thành công được tiết lộ tin tức.” Mặc dù Bắc Đường Yên cảm thấy kế hoạch của mình vì bất cứ người nào mà thay đổi, nhưng vẫn thích chuyện ngoài ý muốn phát sinh.




      “Dạ, tổng tài.”




      Bắc Đường Yên hài lòng cúp điện thoại, lần nữa xác nhận kế hoạch có gì sai sót mới tắt máy tính chuẩn bị ngủ, có ai gây tổn thương lại bị trả giá lớn cả, có lá gan mơ ước đồ thuộc về , phải có lá gan gánh nổi hậu quả!





      Chương 35: Mưa gió (4)



      Mấy ngày kế tiếp Bắc Đường Yên và Viêm Liệt đều cùng nhau làm, cùng nhau tan việc, hai người cũng ở bên ngoài ăn cơm nữa, bữa sáng và bữa tối đều được người giúp việc chuẩn bị sẵn, ban ngày ở nhà cũng có người giúp việc dọn dẹp sạch , hai người sống chung với nhau rất thoải mái, có vài lần còn trao đổi ý kiến lẫn nhau về vấn đề công việc, đối với nhau cũng có thêm tầng nhận thức.




      Ngày hai mươi chín tháng ba, thứ bảy, lại đến ngày nghỉ phép, nhưng mà chỉ có Bắc Đường Yên nghỉ phép, bởi vì Viêm Liệt muốn làm thêm giờ, cho nên Bắc Đường Yên cũng đến công ty xử lý chút văn kiện.




      “Tổng tài, đối phương mắc câu, chỉ cần chúng ta bắt đầu hoàn thành báo cáo cuối ngày, tập đoàn Âu thị chắc chắn đổi bảng hiệu.” Văn Mẫn đối với thành quả của mình hết sức hài lòng, cạnh tranh thương trường chính là như vậy, người nào có năng lực người đó chính là kẻ mạnh, người thích sinh tồn, có mục đích sống bị đào thải là đáng đời, chỉ cần nhiệm vụ mà Bắc Đường Yên giao cho cố gắng làm cho nó thành công, nhưng mà thỉnh thoảng cũng cảm thấy đối phương đáng thương, giống như bây giờ.




      Bởi vì tổng tài đại nhân của ghen cho nên tập đoàn Âu thị phải bị chôn cùng, biết Âu Nhược Nhã kia sau khi biết tập đoàn Âu thị phá sản là vì ta thích người đàn ông nên thích có biểu tình gì.




      “Rất tốt, tôi hi vọng ngày trước tháng tư có thể giải quyết xong chuyện này.” Bắc Đường Yên tuyên án tử cuối cùng cho tập đoàn Âu thị.




      “Dạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”




      Bắc Đường Yên nhìn Văn Mẫn rời , khinh thường khẽ hừ tiếng, cái tập đoàn Âu thị bé mà cũng dám đối đầu với , tự tìm đường chết!




      Sau khi điều tra có thể xác định chuyện của Viêm Liệt là do Âu Nhược Nhã giở trò quỷ, mục đích của ta làm cho ghen tuông sau đó chia tay với Viêm Liệt, ete, đúng là trò chơi của con nít, Bắc Đường Yên dễ bị lừa như vậy sao, cho nên quyết định tặng cho Âu Nhược Nhã bài học để đời khó quên, để cho ta hối hận vì chuyện mình làm!




      ra , chuyện này chỉ nên cho Âu Nhược Nhã trả giá mà cần phải đem tập đoàn Âu thị ra khai đao, nhưng Bắc Đường Yên làm như vậy cũng chỉ vì những lời của Âu Nhược Nhã lúc trước làm Bắc Đường Yên ghi tạc trong lòng!




      “Vậy tại sao kia có thể, ta ngoại từ có tiền nhiều hơn em có gì tốt hơn em sao, có trẻ tuổi giống em, có xinh đẹp như em, tại sao lại chọn ta!” Bắc Đường Yên khắc sâu những câu này vào trong lòng, hừ, có trẻ tuổi xinh đẹp giống ta, này vậy còn dám sỉ nhục , lúc đó gì cũng làm cái gì chỉ ghi nhớ những lời đó trong lòng, đếm tội mà trừng phạt, tập đoàn Âu thị chờ đổi chủ !




      Hành động của Bắc Đường Yên rất bí mật, phương pháp thu mua tập đoàn Âu thị có liên quan gì đến tập đoàn Bắc Đường, lợi dụng danh nghĩa người khác cộng thêm giúp đỡ thầm của tập đoàn Lăng Vũ, rất dễ dàng liền trở thành cổ đông lớn nhất trong Âu thị, chỉ chờ đến thứ hai là hoàn thành kế hoạch cuối cùng.




      Lúc xế chiều Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau tan làm, hai người cũng có chỗ nào muốn cho nên trở về nhà, sau đó người xử lý văn kiện, người viết bài báo cáo, đến buổi tối cùng nhau xem tin tức, trao đổi nụ hôn hết sức ngọt ngào, ở thời điểm lửa sắp cháy lan cả đồng cỏ mới lưu luyến rời mà tách ra.




      Ánh mắt Viêm Liệt hết sức nóng bỏng nhìn Bắc Đường Yên nằm trong lòng mình, chỉ thấy vẻ mặt đỏ ửng, đôi mắt hơi mở hết sức mê người, làm cho loại kích động muốn đè dưới thân mà từ từ thưởng thức, nhưng mà lý trí cho biết thời cơ vẫn còn chưa tới, thời gian quen nhau của bọn họ còn quá ngắn.




      tắm.” Lý trí Viêm Liệt chiến thắng, có chút chật vật trở về phòng ngủ của mình.




      Đôi mắt say trong tình dục của Bắc Đường Yên tỉnh táo lại, nhìn cửa phòng Viêm Liệt mà trở nên thâm trầm.




      Người đàn ông này, cái tính tình này rốt cuộc là tốt hay xấu đây, bỏ qua cự tuyệt sẵn sàng chuẩn bị thưởng thức, người đàn ông này còn làm bộ muốn đón nhận, làm cho người ta đau lòng và tổn hại sức khoẻ mà! ra , cũng phải là rất có kinh nghiệm, nhưng nếu cứ như vậy xuống làm tinh thần trở nên phiền não bình thường!




      Bắc Đường Yên có chút buồn bả, có chút nghi ngờ người đàn ông này chẳng lẽ là được. . . .chớp mắt cái, Bắc Đường Yên có tính toán, giống như mèo con ăn trộm nhàng đẩy cửa phòng Viêm Liệt. . . .Viêm Liệt vội vã tắm để cho bản thân tỉnh táo cho nên có khoá cửa, ra lúc nào khoá cửa, cảm thấy cần thiết.




      Vào phòng Viêm Liệt, Bắc Đường Yên trực tiếp đến phòng tắm, ở trong đó truyền đến tiếng nước chảy ào ào làm cho suy nghĩ Bắc Đường Yên bay vào bên trong.




      có động tác kế tiếp, Bắc Đường Yên đứng ở trước cửa phòng tắm, sau đó trong lúc bất chợt phát động tác của mình có chút ngốc nghếch.




      Ai, đầu năm nay làm con cũng phải chuyện dễ dàng, chủ động quá lại bị người ta phê bình là phóng đãng, ra cũng phải là nóng lòng, mà là cảm thấy nếu chủ động biết kéo dài tới lúc nào, nhận định , dù sao chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra, để phòng ngừa biến cố nên ăn sớm chút cũng được, Bắc Đường Yên cũng phải nhà đạo đức học, nghĩ là hai người lên giường có thể lên cái gì, nhưng mà thích Viêm Liệt, rất đơn thuần rất nghiêm túc, nếu như hai người xảy ra chuyện gì đó Viêm Liệt chắc chắn là của !




      nên trách dùng chút thủ đoạn đùa giỡn , ai kêu thích làm chi. . . .Bắc Đường Yên đem chuyện như vậy gọi là “ mưu ngọt ngào”!




      Tiếng nước chảy ngừng lại, Bắc Đường Yên có chút khẩn trương chớp mắt liên tục, lát sau cửa phòng tắm mở ra.




      người đàn ông chỉ quấn khăn tắm xuất trước mặt Bắc Đường Yên, có thể thấy ràng giọt nước chảy dài da thịt màu đồng rắn chắc, là quá mê người.




      “Liệt, em có vấn đề muốn hỏi .” Bắc Đường Yên dùng thanh khàn khàn hỏi.




      Viêm Liệt mở cửa nhìn thấy Bắc Đường Yên liền kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó lúc phát bản thân mình còn chưa mặc quần áo ngại ngùng đỏ mặt, vừa định có động tác liền nghe Bắc Đường Yên ra câu này, trong lúc nhất thời cũng quên che dấu, ngây ngốc hỏi, “Chuyện gì?”




      “Chẳng lẽ là được cho nên mới muốn em?” Bắc Đường Yên trực tiếp hỏi, trực tiếp đến nỗi làm Viêm Liệt tưởng mình nghe lầm.




      được, xem kìa, mặt bị trúng đỏ lên như vậy!” Bắc Đường Yên lại câu, lần này coi như Viêm Liệt ngờ tới cũng hiểu hỏi cái gì.




      “Yên, em. . . . .” Viêm Liệt rất tức giận muốn cái gì đó, nhưng mà còn chưa hết liền bị Bắc Đường Yên hôn chặn, hai tay vòng qua cổ dâng lên đôi môi của mình.




      “Liệt, muốn em sao?” Kết thúc nụ hôn nồng cháy, Bắc Đường Yên lại .




      , đừng, đừng như vậy. . . . .” Viêm Liệt muốn đẩy Bắc Đường Yên ra, nhưng lúc chạm vào người Bắc Đường Yên liền thay đổi từ đẩy thành ôm lấy , làm sao lại muốn, muốn muốn điên lên rồi,nhưng mà, hy vọng lại nhanh như vậy. . . .




      Bắc Đường Yên cho Viêm Liệt có cơ hội cự tuyệt, trước tiên dâng lên cái hôn, sau đó nhàng bên tai , “Muốn, em nghĩ muốn .”




      Viêm Liệt chỉ cảm thấy oanh tiếng máu trong người liền sôi trào, trong đầu nháy mắt trống rỗng, sau đó cũng chỉ còn có tiếng rên rỉ tồn tại. . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :