1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 17: Theo đuổi





      Ngày ước định đầu tiên




      Viêm Liệt mới từ lầu xuống liền thấy chiếc xe quen thuộc dừng ở trước cửa nhà mình. Tổng giám đốc sao lại ở chỗ này? do dự có tới hay , đúng lúc ánh mắt của tổng giám đốc nhìn qua, lúc này Viêm Liệt có muốn do dự cũng còn kịp nữa rồi.




      “ Tổng giám đốc, Chào buổi sáng!.” Nhìn cái dáng vẻ này của tổng giám đốc hình như là đợi .




      “Sớm, thôi, em đưa làm.” Mặc dù Bắc Đường Yên cảm thấy cách này có chút ngây thơ, nhưng xem ti vi, xem mạng mấy chiêu này lại chính là mấy chiêu cưa cẩm kinh điển nhất, cho nên quyết định làm theo.




      Viêm Liệt do dự chút, nơi này là kí túc xá dành cho nhân viên, rất nhiều nhân viên của tập đoàn Bắc Đường cũng ở nơi này, đoán chừng tình huống này của bọn họ nhất định bị người thấy, nhưng mà nếu như lên xe, tổng giám đốc khẳng định đồng ý. Mở cửa xe, Viêm Liệt vẫn lựa chọn ngồi ở phía sau như cũ.




      cảm thấy ngồi ở phía sau rất hợp lí sao? Điều này làm cho em có cảm giác giống như tài xế vậy, Viêm Liệt tiên sinh.” Bắc Đường Yên kháng nghị, nhưng vẫn chậm rãi khởi động xe.




      Nghe Bắc Đường Yên như vậy, Viêm Liệt cũng nhận ra hành động của mình là hợp lí.




      xin lỗi, tôi phải cố ý.” chỉ muốn người khác hiểu lầm mà thôi.




      sao, lần sau chú ý là được.”




      “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có chuyện gì sao?” phải đợi ba ngày sao, vậy sao sáng sớm lại tới tìm mình, có chuyện gì hay sao?




      “Có chuyện!”




      “Chuyện gì?”




      “Đón làm, thấy sao?” cho là làm rất ràng rồi.




      “Tổng giám đốc, phải ngài cho ta 3 ngày suy nghĩ sao?”




      “Việc đó và việc em đón làm có quan hệ sao?” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.




      “Đương nhiên là có rồi, tổng giám đốc, ngài cảm thấy ngài làm như vậy là làm nhiễu quyết định của tôi sao?” Viêm Liệt cảm thấy có chút nhức đầu, suy nghĩ đêm cũng nghĩ ra được lí do gì, cảm thấy chuyện này rất chân , khiến cho căn bản biết phải suy nghĩ như thế nào. Mà bây giờ, đối mặt với lần nữa, chỉ muốn thở dài.




      “Tổng giám đốc, nếu ngài đồng ý cho tôi 3 ngày, có thể để cho tôi đây ba ngày suy nghĩ kỹ, cần tới tìm tôi nữa, được ?” Nếu như còn thường xuyên xuất như vậy, cảm thấy dù có cho ba năm cũng suy nghĩ ra được kết quả gì.




      “. . . . . .” Bắc Đường Yên trầm mặc.




      Viêm Liệt ngồi ở phía sau nên thấy được sắc mặt của Bắc Đường Yên, nhưng cảm thấy hình như tức giận, phải tổng giám đốc chưa bao giờ bị người khác cự tuyệt chứ? Bây giờ lại bị mình vậy, tức giận cũng là phải, biết tổng giám đốc có phải cho rằng mình là người biết thức thời , thế nhưng lặi cự tuyệt nhiều lần như vậy.




      Lái xe từ nhà trọ của đến công ty ước chừng chỉ cần năm phút đồng hồ, trong khoảng thời gian này Bắc Đường Yên vẫn luôn trầm mặc, hai người cũng đến bên ngoài tòa cao ốc của tập đoàn Bắc Đường. Xe dừng lại, Viêm Liệt do dự có nên xuống xe.




      “Viêm Liệt, có phải chỉ cần ba ngày này em xuất trước mặt nữa là được?” Bắc Đường Yên cất giọng hỏi trước khi Viêm Liệt xuống xe, giọng có vẻ bất lực.




      Viêm Liệt lặng lẽ thở phào nhõm trong lòng, , rất sợ cái loại cảm giác trầm mặc vừa rồi của , giống như là có tấm lưới vô hình bao phủ trái tim của , đến thở cũng dám thở mạnh.




      “Đúng vậy.” Viêm Liệt dám gì nhiều, chỉ có thể khẽ lên tiếng.




      “Được, vậy em giống như mong muốn, 3 ngày, em để cho thấy được em, tại đến công ty rồi, hoàng tử của em, mời xuống xe.” Mới vừa rồi Bắc Đường Yên trở nên trầm mặc phải bởi vì tức giận, mà là nghĩ tới lời của Viêm Liệt, xem ra xuất của mình đối với Viêm Liệt có ảnh hưởng khá sâu, đây coi như là tượng tốt, tốt hơn so với thờ ơ, hờ hững nhiều.




      Hơn nữa, trong khoảnh khắc trầm mặc ngắn ngủi Bắc Đường Yên nghĩ ra biện pháp khác, xuất có nghĩa là……im lặng. Chỉ là gặp mặt mà thôi.




      “. . . . . . Ừ. . . . . . cái đó, cám ơn. . . . . .”




      Viêm Liệt xuống xe, Bắc Đường Yên nhìn theo bóng lưng của , lộ ra nụ cười giảo hoạt.




      “Tiểu Viêm, có chuyển phát nhanh tới.”




      Giờ nghỉ trưa còn chưa tới, có người đưa bưu phẩm chuyển phát nhanh đến cho Viêm Liệt.




      Viêm Liệt nghi ngờ ra ngoài, thấy nhân viên phát bưu phẩm đứng đợi ở bên ngoài, tay còn mang theo cái hộp hình vuông.




      “Xin hỏi là Viêm Liệt tiên sinh sao?”




      “Đúng vậy, chính là tôi.”




      “Xin ký nhận.”




      Chiếc hộp tính là nặng lắm, đặt lên bàn làm việc của mình, Viêm Liệt tò mò mở ra, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Viêm Liệt sững sờ, mọi người cũng vây quanh.




      “Chà, bữa trưa là ngon nha, là ai đưa đến vậy, Tiểu Viêm?” Chị Liễu là người đầu tiên cảm thán câu, mặt tràn đầy hâm mộ.




      “Viêm Liệt, phải là của bạn chứ?” Tiểu Mông cũng rất nghi ngờ.




      “Hắc hắc hắc, chàng trai tốt số, chẳng lẽ lớn lên đẹp trai có ưu thế hơn sao?” Tôn cũng vừa lắc đầu vừa cảm thán.




      Viêm Liệt đầu đầy vạch đen, cần suy nghĩ cũng có thể đoán được là kiệt tác của ai, bởi vì chiếc hộp xanh này nhìn rất quen mắt, lời đồn trong công ty còn chưa kết thúc, lại đưa bữa trưa tới, nếu quả để mọi người biết là ai đưa, đoán chừng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.




      Leng keng, đến giờ ăn trưa, mặc dù mọi người hâm mộ nhưng vẫn vì bữa trưa của mình mà phấn đấu, Viêm Liệt ngẩn người nhìn chằm chằm bữa trưa trước mặt, bề ngoài bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại muốn nở nụ cười ngọt ngào.




      Rất nhiều cũng từng đưa đồ ăn cho , nhưng lại chưa bao giờ có loại tâm tình này, cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa khắp cơ thể, mang theo chân thể tưởng tượng nổi, bất đắc dĩ nhưng cũng rất cảm động.




      Trong lúc bất chợt, Viêm Liệt kích động muốn hét to, đường đường là nam tử hán, lại bị người phụ nữ xoay như chong chóng, mặc dù người phụ nữ kia đối với rất là khác biệt, có nhiều người theo đuổi, có nhiều lựa chọn chứ giống . cự tuyệt nhiều người theo đuổi mình, bốn năm đại học, sống tự do tự tại, phóng khoáng thoải mái. tự thấy mình cũng là nam tử hán chân chính, nhưng bây giờ lại sợ phải đối mặt với tình cảm!




      Chẳng lẽ bởi vì ngờ vực của mình mà bỏ qua cơ hội ở bên gần thần tượng sao? phải luôn muốn ở bên cạnh , trở thành người đàn ông đỉnh thiên lập địa hay sao? Mặc dù tình huống bây giờ tương đối đặc biệt, khiến cho cảm thấy đúng mực, nhưng mà cũng nên lựa chọn trốn tránh hay lui bước.




      Hơn nữa, dựa vào hiểu biết của đối với tổng giám đốc, cũng phải là người chịu chấp nhận bị người khác cự tuyệt, cho nên giờ khắc này có quyết định, cần đến ba ngày mà có thể cho tổng giám đốc đáp án rồi.




      Hít sâu hơi, ngồi xuống chỗ ngồi của mình, nhìn bữa trưa phong phú trước mặt, Viêm Liệt nở nụ cười cực kỳ rực rỡ, dường như ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ cũng phải mất màu sắc. . . . .

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 18: Chúc ngủ ngon, hoàng tử của em !



      Ngày ước định thứ nhất, trừ buổi sáng gặp mặt và buổi trưa đưa đến bữa trưa ra, có xảy ra chuyện gì khác, chỉ là tin đồn ngày càng lớn hơn. Chỗ ở của Viêm Liệt là khu kí túc của công ty , rất nhiều nhân viên công ty cũng ở đó, mặc dù Bắc Đường Yên coi như cũng khiêm tốn, nhưng nhân viên công ty đối với xe của tổng giám đốc là rất quen thuộc, màn lúc sáng kia, bị vài người thấy, sau đó lén lút truyền ra. Nhưng mà lần này hình như là có chuyện lạ rồi, mọi người đồn đãi cũng dám quá lộ liễu, chỉ là ở trong bóng tối tìm mấy người bạn mà thầm to , nhưng chỉ cần như thế cũng có rất nhiều người biết, nhưng bao gồm Viêm Liệt.




      Khi Viêm Liệt tan ca trở về nhà trọ của mình, cuối cùng là thở phào nhõm, tại khí trong công ty có chút quái dị, bị mọi người nhìn chằm chằm đến sợ hãi, nếu phải là có kinh nghiệm từ thời đại học chắc cũng chịu nổi.




      nấu món cá đơn giản vừa quay đầu nhìn tài liệu chút, mới vừa vào công ty còn có rất nhiều điều phải học tập, chỉ là nhìn chút cảm thấy khó khăn nên lại thôi. Bỗng nhiên nghĩ tới Bắc Đường Yên, phải là người phụ nữ hết sức xinh đẹp, nhưng lại có phong cách tuyệt đối chói mắt hơn so với bất kỳ người phụ nữ nào khác. Chỉ cần đứng chỗ nào, là có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh. Đối với kiểu phụ nữ như Bắc Đường Yên mà , tướng mạo quan trọng, quan trọng là phong cách và năng lực.




      Hơn nữa, rất sắc xảo, rất đặc biệt, rất có tư vị, điều này phải là bất cứ người phụ nữ bình thường nào cũng có thể có, cho nên suy cho cùng vẫn cảm thấy là xinh đẹp nhất .




      Viêm Liệt nghĩ tới đó liền nở ra nụ cười ngây ngốc. ra , lúc gặp nhau trong thang máy cũng phải lần đầu tiên nhìn thấy Bắc Đường Yên, bởi vì trường đại học mà học chính là Học viện quốc gia, hàng năm Bắc Đường Yên được mời làm khách mới đặc biệt của hội thảo tài chính đến Học viện để chia sẻ kinh nghiệm, mà buổi hội thảo đó cũng tham gia. Đó cũng chính là lần đầu tiên ở dưới đài nhìn thấy Bắc Đường Yên, mới lập chí muốn tạo dựng danh tiếng ở trong giới tài chính. cũng lấy hình ảnh người phụ nữ cứng cỏi đài làm thần tượng của mình.




      Bốn năm đại học, có rất nhiều nữ sinh theo đuổi , xinh đẹp mỹ miều có, thông minh tuyệt đỉnh có, cũng có cả hai loại người này , Âu Nhược Nhã chính là điển hình trong đó. vừa thông minh, vừa xinh đẹp hơn nữa còn có gia thế khiến cho người ta hâm mộ. Chỉ là, vẫn như cũ có cảm giác. Bởi vì trong mắt luôn xuất hình bóng của Bắc Đường Yên, tự tin như vậy, ngạo nghễ như vậy, những người con bên cạnh nếu đem so sánh cùng là kém xa.




      biết suy nghĩ của mình rất ích kỷ, cũng rất phải, mỗi người đều có ưu điểm riêng, nên đem ra so sánh, nhất là tình . Nhưng chính là thích cái dáng vẻ tự tin, thành thục, chững chạc, lý trí và khôn khéo của . Hơn nữa từng tìm hiểu về , có thể loại ác độc, sắc bén mà những người phụ nữ bình thường thể có được. thương nhân thành công tuyệt đối phải là nhà từ thiện, cũng là học kinh tế, chắc chắn hiểu đạo lý trong đó, nhưng điều này cũng làm ghét , ngược lại càng nhiều kính trọng và bội phục hơn!




      ra , nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết mình có phần mù quáng hết thuốc chữa, bởi vì bất kể là Bắc Đường Yên có khuyết điểm gì, đối với đều là ưu điểm. đối với giống như là sùng bái thần tượng cách mù quáng, điều này cũng sớm biết rồi. Chỉ là bây giờ, người phụ nữ trước kia coi là thần tượng để sùng bái lại theo đuổi !




      Thông qua tiếp xúc mấy ngày nay và phân tích của , hơn nữa rất hiểu , đầu tiên có thể khẳng định rằng: có cảm tình với , nếu tuyệt đối làm ra chuyện theo đuổi như vậy. phải là người cố chấp hơn thua với người khác, càng phải là người để bản thân phải chịu uất ức. Nếu tình nguyện dành thời gian cho , chứng tỏ có hảo cảm đối với .




      Chỉ là, hảo cảm này biết kiên trì được tới khi nào, đem mình trở thành món đồ chơi cho , còn là mòn đồ chơi lúc nhàm chán thời, cũng thể chấp nhận, mà đây vốn là nguyên nhân cự tuyệt . Nhưng trải qua buổi chiều hôm nay tự hỏi : có thể bỏ qua cái vấn đề này, vốn phải là người hèn yếu, dám đối mặt với trái tim của mình, mới đúng là dũng sĩ!




      Cho nên, quyết định chấp nhận để theo đuổi, hơn nữa cũng muốn dùng cái chiêu “ lạt mềm buộc chặt ” gì đó để khơi lên khẩu vị của . Mặc dù như vậy có lẽ hiệu quả tốt hơn chút, bởi vì đối với Bắc Đường Yên mà , có được mới khiến quý trọng hơn chút, nhưng mà giờ cho là cần thiết!




      Suy nghĩ của bây giờ chính là: chấp nhận lời tỏ tình của , sau đó ở giai đoạn còn chưa có chán nản này xây dựng tình cảm tốt đẹp với . Mặc dù là người bị theo đuổi, nhưng quyền chủ động lại nằm trong tay , cũng muốn tranh đoạt cái gì. Người phụ nữ kia quá khôn khéo, làm đối thủ của quá mệt mỏi, quan trọng hơn là cũng muốn coi việc này như chiến trường. Bất luận người phụ nữ kia có thái độ gì, cũng quyết định tất cả cứ để thuận theo tự nhiên tốt hơn.




      “Hô. . . . . .” Hít sâu, Viêm Liệt cảm thấy suy nghĩ những việc như thế này là chuyện hết sức lãng phí tế bào não, chỉ nghĩ như vậy thôi cũng làm cho mình thoải mái rất nhiều. ra hiểu rất mình, cho dù muốn để cho tất cả thuận theo tự nhiên, nhưng con người là loài có tình cảm, hơn nữa còn là người nghiêm túc. . . . . . Bây giờ, chỉ có hy vọng xa vời duy nhất là, khi trò chơi này kết thúc, còn có thể mỉm cười rời . . . . . .




      “Chủ nhân, tin ngắn tới, chủ nhân, tin ngắn tới. . . . . .” Điện thoại di động của Viêm Liệt vang lên tiếng chuông báo tin nhắn.




      Cầm lên nhìn chút, khi thấy cái tên lêm, trong lòng chợt nhảy lên vui sướng, sau đó cười cười tự giễu, còn chưa là gì của hết mà có phản ứng như thế rồi, nếu như tương lai chia tay. . . . . . Ha ha ha, tự cầu nguyện mình có thể kiên cường buông tay .




      Mở tin nhắn ra, chỉ có mấy hàng chữ: “ Em đồng ý gặp mặt , nhưng em sợ quên mất ước định của chúng ta, cho nên em vẫn muốn nhắc nhở cả em và . Sau đó rất nghiêm túc cho biết, em đối với là nghiêm túc, cho nên, cũng phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ đấy. Được rồi, hết lời rồi, nghỉ ngơi sớm chút nha. Chúc ngủ ngon, hoàng tử của em !”




      Chỉ mấy hàng chữ thôi cũng biểu lộ ra chân thành cùng bá đạo của , Viêm Liệt cảm giác tim của mình đập mỗi lúc nhanh hơn.




      thể nghĩ tới cự tuyệt, nhưng là cách nào cự tuyệt.




      “Ngủ ngon.” Có chút khẩn trương trở về hai chữ, Viêm Liệt đưa điện thoại di động chặt nắm ở trong tay, đặt ở cự ly trái tim gần đây địa phương.





      Chương 19



      Ngày thứ hai và ngày thứ ba, tổng giám đốc tiếp tục biến mất, mọi người suy đoán, nguyên nhân gì cũng có thể nghĩ ra được , nhưng có lẽ cũng chỉ có Viêm Liệt mới biết nguyên nhân thực . trong ba ngày để cho nhìn thấy .




      Nhưng chỉ có người là thấy, còn bữa trưa vẫn được đưa đến như cũ, trước khi tan ca năm phút đưa đến trước của phòng làm việc của Viêm Liệt. Đồng nghiệp xung quanh Viêm Liệt cũng bị náo động, suốt ngày đuổi theo Viêm Liệt hỏi thăm tin tức. Mà Âu Nhược Nhã luôn chú ý đến Viêm Liệt tất nhiên cũng hành động. Buổi trưa ngày thứ ba tìm Viêm Liệt.




      “Viêm Liệt đại soái ca, thành khai báo , lại có thiếu nữ nào ngu ngốc bị lừa mất trái tim vậy!” Buổi trưa, Viêm Liệt thưởng thức bữa trưa tình của Bắc Đường Yên, liền thấy Âu Nhược Nhã chạy tới bức cung.




      Sắc mặt có chút lúng túng, nhất là khi nghe xong lời của Âu Nhược Nhã lại càng thêm luống cuống. “Thiếu nữ ngu ngốc” ! cảm thấy nên đổi ngược lại mới đúng, là thiếu niên đơn thuần bị người ta lừa mất trái tim.




      “Tiểu Nhã, ăn cơm chưa, cùng nhau ăn .”




      Bốn mặn canh, có mặn có chay, có lạnh có nóng, sau khi ăn xong còn có phần điểm tâm, ba ngày qua hình như cũng chưa có phong phú như vậy.




      Gia thế của Âu Nhược Nhã rất tốt, khách sạn hay nhà hàng nổi tiếng ở trong thành phố này dường như đều đến ăn. Chỉ nhìn mắt, liền nhận ra nơi làm thức ăn này, phía bên chiếc hộp đựng thức ăn đều in tên nhà hàng, khách sạn màu vàng.




      Hội quán an nhàn Caesar, hội quán liên hoàn cao cấp nổi tiếng nhất cả nước, mặc dù lấy ăn uống làm chủ, nhưng danh sư hay đầu bếp ở đây tuyệt đối đều là có danh tiếng, số lượng hội viên cũng cực hạn chế, nếu có danh tiếng coi như nhà ngươi có tiền cũng phải muốn ăn là được. Hơn nữa đưa đồ ăn phục vụ bên ngoài lại càng chỉ khách quý cấp kim cương mới được có.




      Âu Nhược Nhã nhìn Viêm Liệt, vẻ mặt nghi ngờ lên mặt hết sức ràng, từ bữa trưa này có thể đoán ra được, theo đuổi Viêm Liệt tuyệt đối phải là nữ nhân bình thường, chẳng lẽ tin đồn trong công ty là .




      “Viêm Liệt, hãy thành cho em biết, đây phải là người phụ nữ Bắc Đường Yên kia đưa tới chứ?.” Âu Nhược Nhã cũng nhảm, trực giác của cho biết, suy đoán của là chính xác.




      ” Ừ ” số thời điểm Viêm Liệt lại thích dối, hơn nữa, cũng cần thiết phải dối. Chỉ là, cũng biết việc này khiến cuộc sống của gặp phải nhiều phiền toái thể tránh khỏi..




      ta! ta đây là có ý gì, hai người ở bên nhau? , thể nào, em tin, chuyện này căn bản là thực tế mà.” Câu trả lời của Viêm Liệt khẳng định suy đoán của Âu Nhược Nhã. Nhưng Âu Nhược Nhã cảm thấy rất hoang đường, mặc dù vẫn luôn hoài nghi chuyện này, nhưng hoài nghi là hoài nghi, ở trong lòng vẫn cảm thấy rất có khả năng đâu , thân phận , riêng tuổi tác kém nhau nhiều như vậy.




      “Chúng tôi còn chưa có ở bên nhau, nhưng mà thế giới này có cái gì là thể cả. Tiểu Nhã, hi vọng em có thể tỉnh táo chút.” Viêm Liệt khẽ cau mày, thích thái độ như vậy của Âu Nhược Nhã, chỉ là cũng có tia bất đắc dĩ. Có lẽ người bình thường cũng cảm thấy như vậy, ra cũng cảm thấy như vậy, và tổng giám đốc là rất thực tế. Quyết định lại bị đả kích nho , nhưng còn chưa đủ để bị dao động.




      “Đây là ý gì?” Âu Nhược Nhã cảm thấy trong lời của Viêm Liệt có ám hiều hết sức ràng.




      ấy theo đuổi , mặc dù chưa đồng ý, nhưng mà cũng chuẩn bị đồng ý rồi.” Tối hôm nay chính là thời gian ước định của bọn họ, quyết định phải đồng ý , hơn nữa, trong lòng còn mang theo loại đợi chờ hết sức kích động.




      “Viêm Liệt, điên rồi, làm sao có thể đồng ý với ta loại chuyện như vậy, có phải ta uy hiếp hay , cho em biết , có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết.” Viêm Liệt có chút ngây ngốc, đây là chuyện gì vậy chứ?.




      có, có bất kỳ uy hiếp nào hết, là tự nguyện, tiểu thư à, em đừng quên cũng là người đàn ông có được hay , có thể đừng biến thành tiểu nương bị ác bá ép hôn như vậy được ?.”




      “Là tự nguyện? Ý của là. . . . . . thích ta?” Âu Nhược Nhã hỏi như thế, nhưng vẻ mặt ràng mang theo cảm giác tin.




      “Chúng ta quen biết nhau 4 năm rồi, em nên hiểu chứ , nếu như phải là chuyện tình nguyện, có uy hiếp thế nào cũng đều là vô dụng thôi” Thoạt nhìn Viêm Liệt giống như ánh mặt trời hết sức rực rỡ nhưng cũng hết sức quật cường, chỉ cần là quyết định của dễ gì thay đổi được. Cho nên lúc còn học đại học có lấy người bạn cũng bởi vì kiên trì chỉ có thích mới có thể ở bên nhau, người thích dù có tốt hơn nữa, cũng tiếp nhận. Âu Nhược Nhã trước mặt chính là ví dụ điển hình, này rất tốt, nhưng lại vào thế giới tình của được.




      “Viêm Liệt, phải cảm thấy rất tàn nhẫn sao? Lúc trước em theo đuổi suốt 3 năm, chút cơ hội cũng cho em, thế nhưng người phụ nữ kia chỉ mới xuất mấy ngày đồng ý cùng ấy ở bên nhau. Tại sao? ta xinh đẹp hơn em, còn có gia thế tốt hơn em, hay là ta hơn em? vì sao lựa chọn ta mà phải lựa chọn em, cho em biết lý do!”




      Sắc mặt Âu Nhược Nhã biến thành tái nhợt, giọng mang theo bất mãn tố cáo!




      “Tiểu Nhã, em rất tốt, em rất đẹp, cũng rất dịu dàng, có rất nhiều người con trai cũng thích em phải sao? Chỉ là, trong lòng mỗi người thích mẫu người khác nhau. Em nên hiểu, người thích em coi như tốt hơn chăng nữa, nhưng cũng thể bảo em liền thích người đó có đúng hay ? Tin tưởng , em nhất định tìm được người đàn ông thích em mà em cũng thích .”




      Viêm Liệt nhìn lên khuôn mặt tái nhợt của người con trước mặt cảm thấy có chút khổ sở. Chỉ là chuyện tình cảm, đâu người nào hiểu nổi đâu; cũng biết vì sao mình lại thích trước mặt này. Chỉ đối xử với như bạn bè. Nếu như có thể, ngược lại hi vọng đơn giản chút, ít nhất cần thích người phụ nữ như Bắc Đường Yên, cảm thấy, thích Bắc Đường Yên có thể trong những khiêu chiến lớn nhất trong cuộc đời của .




      , em muốn người khác, Viêm Liệt, em ghét !” Âu Nhược Nhã khóc, chạy khỏi phòng làm việc của Viêm Liệt, Viêm Liệt cau mày suy nghĩ chút, quyết định vẫn nên để mình tỉnh táo chút.




      “Ai, em, coi như là phục chú rồi, cái người này số đào hoa cũng quá lớn , là làm cho người ta ghen tỵ nha.” Đồng nghiệp công ty Tôn ca vừa nhạo báng Viêm Liệt vừa vào.




      “Tôn ca, về, cũng đừng nhạo báng em chứ.” Tôn ca về lúc khuyên Âu Nhược Nhã, hẳn là mấy lời trước đó có nghe được, nếu chuyện của và tổng giám đốc nào có thể lớn tiếng trước mặt người khác thế được.




      Sau đó hai người lại chuyện mấy câu, Viêm Liệt cũng có khẩu vị, thu dọn thức ăn bàn rồi lại tiếp tục bắt đầu công việc.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 20: Tôi đồng ý!



      Sắp đến giờ tan tầm Viêm Liệt nhận được điện thoại của Bắc Đường Yên.




      “Em ở dưới lầu chờ , cùng ăn cơm tối?” Câu cuối Bắc Đường Yên mang theo chút nghi vấn, chờ Viêm Liệt trả lời chắc chắn.




      ” Ừ, được.”




      “Vậy lát nữa gặp lại.”




      “Lát nữa gặp.”




      Xác minh ngắn gọn lại, Viêm Liệt cảm thấy cuộc điện thoại này giống như là Bắc Đường Yên ở thương trường vậy, tác phong chính là như thế, ký kết mục tiêu ràng, sau đó dùng phương thức đơn giản mà hữu hiệu nhất để đạt tới mục tiêu, gọn gàng linh hoạt.




      “Ai, mặc dù quyết định đồng ý, nhưng vẫn thấy rất mơ hồ, nhất thời vẫn nghĩ ra được tại sao ấy lại chọn trúng mình chứ?.” Viêm Liệt lầm bầm lầu bầu, cảm thấy cái thế giới này là càng ngày càng kỳ diệu.




      Điểm đến chính là chỗ mà ba ngày trước hai người đến, đây là Bắc Đường Yên đặt trước, nhưng trình tự thay đổi ngược lại, hai người cùng lựa chọn dùng bữa xong sau đó mới nói chuyện.




      khí bữa cơm rất vui vẻ, nhân viên phục vụ dọn hết đồ ăn , đổi lại bình trà và mấy loại điểm tâm, đây cũng là điểm khiến nhà hàng này hấp dẫn được người nơi đây, khiến cho người ta có cảm giác rất thoải mái.




      Bắc Đường Yên nhấp ngụm trà, đặt ly trà xuống sau đó ngẩng đầu đối mặt với Viêm Liệt, ánh mắt có chút ý vị tìm tòi nghiên cứu, Bắc Đường yên cũng né tránh, mà để mặc cho nhìn , sau đó Viêm Liệt buông tha.




      “Cảm giác như thế nào?” Bắc Đường Yên hỏi, cảm thấy thái độ của Viêm Liệt như thế hẳn là đồng ý theo đuổi của rồi.




      “Cảm giác tệ, tôi vẫn như cũ là hiểu được em rốt cuộc suy nghĩ cái gì.” Từ trong ánh mắt của chỉ có thể nhìn thấy thản nhiên, loại thản nhiên đơn thuần. chút, ý chính là xem , có sợ bị nhìn gì hết, mà thực tế lại vẫn như cũ, hiểu được vì sao lại lựa chọn .




      lo lắng? Sau đó bởi vì lo lắng mà do dự?” Đây là suy đoán của Bắc Đường Yên, làm thương nhân hết sức thành công thương trường, ánh mắt của thể nào để lộ ra quá nhiều tư tưởng, chỉ là hiển nhiên vào thời điểm này,có năng lực như thế cũng có thể là loại khuyết điểm.




      “Đúng là có chút lo lắng, nhưng mà do dự, nếu như tâm ý của em thay đổi, như vậy tôi đồng ý cùng em lui tới, chẳng qua tôi có điều kiện.”




      Nghe được lời Viêm Liệt, Bắc Đường Yên cười, có điều kiện hay quan trọng, đồng ý như vậy cũng chỉ có thể là của mà thôi.




      Mà Viêm Liệt chứng kiến nụ cười của Bắc Đường Yên cảm thấy kinh ngạc, Bắc Đường Yên thuộc về phong cách kiểu mỹ nữ, nhất cử nhất động ưu nhã tôn quý, lại ngờ cười lên như vậy . . . . . . đáng , khẽ nheo hai mắt lại cong cong như hình bán nguyệt, cả gương mặt đều bừng sáng, giống như là nụ cười của đứa trẻ vậy, đơn thuần đáng .




      “Này, sao vậy?.” Bàn tay bé của Bắc Đường Yên quơ quơ ở trước mặt Viêm Liệt, biết người trước mắt này vì sao lại thất thần đến ngây dại như vậy.




      có, chỉ là đột nhiên cảm thấy em đáng .” Viêm Liệt , nhìn giống như thanh niên xấu hổ vậy.




      Bắc Đường Yên nhịn được đỏ mặt, có người đáng hình như là lúc còn rất rất kìa !




      “Em già như vậy rồi, đâu còn đáng chứ, biết cách dỗ con vui vẻ.” Tuy là như vậy, nhưng từ khuôn mặt tươi cười nhịn được này là có thể nhìn ra, bị khen đến vô cùng vui vẻ.




      “Tôi đó, chỉ là, À, tổng giám đốc. . . . . .”




      nên gọi em là tổng giám đốc nữa, cũng đồng ý làm bạn trai của em rồi, chúng ta chính là người , cũng nên đổi cách xưng hô .” Bắc Đường Yên cắt ngang lời của Viêm Liệt, có chút bất mãn trừng mắt nhìn .




      ” Ừ, vậy tôi phải gọi em là gì?” Viêm Liệt ngây ngốc hỏi, đây chính là người chân chân chính chính mới lần đầu biết đến tình , chút kinh nghiệm cũng có.




      gọi em là Yên , nếu gọi thân thiết chút hay là bảo bối, tâm can… Cũng có thể.” Bắc Đường Yên trêu chọc Viêm Liệt, thích xem dáng vẻ đỏ mặt xấu hổ của .




      “Khụ khụ, tôi vẫn nên gọi em là Yên thôi.” Viêm Liệt có chút ngượng ngùng, sau đó lại cảm thấy có chút buồn bã, tại sao lại muốn bị người phụ nữ này đùa giỡn chứ?




      “Xì” Bắc Đường Yên bật cười, đưa tay ra xoa xoa đầu Viêm Liệt, động tác rất thân mật, là phản ứng rất tự nhiên. Mặt của Viêm Liệt càng đỏ hơn, đều quên mất mình vừa muốn cái gì rồi.




      “Tốt lắm, Liệt, cho em biết vừa rồi muốn gì vậy?” Tóc của rất mềm, sờ rất thoải mái, giọng của rất bình thường nhưng trong lòng lại nghĩ tới cảm xúc vừa rồi.




      “À, tôi nghĩ, em có thể chán ghét tôi vì tôi đủ thành thục hay , sợ bị em ghét bỏ.” Viêm Liệt nghe Bắc Đường Yên như vậy, cũng nhớ tới lời mà mình vừa rồi chưa xong. thích việc Bắc Đường Yên phần lớn là ít hơn , nếu như nhất định ít , đây cũng là chuyện lo lắng. Nhìn chút cũng được thành thục, chững chạc, biết Yên có thể chán ghét hay ? Xem ra sau này phải mặc nhiều quần áo đứng đắn chút, thể tùy tiện giống như lúc còn học đại học được.




      Ít nhất, cảm thấy mình nên làm sao để xứng với Yên chút.




      “Ngốc à, em còn sợ chê em già đấy.” Bắc Đường Yên cười nhưng lời lại là . Mặc dù tự tin có thể để cho mình, nhưng có điều thực tế mà thể thay đổi được, có vài người nhất định mang số tuổi chênh lệch ra để bàn tán.




      Lần này là Viêm Liệt cười, nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời còn mang theo chút ngây ngô.




      “Nếu hai chúng ta đều có ý nghĩ này, hay cách khác chúng ta coi như là trong vấn đề tuổi tác đều có chung suy nghĩ rồi. Cho nên, bây giờ ra điều kiện của .” đối với điều kiện mà Viêm Liệt sắp ra rất tò mò, biết Viêm Liệt có dạng điều kiện gì đây. Thông qua cái điều kiện này có thể đoán ra điều Viêm Liệt tương đối coi trọng là cái gì rồi.




      đến đề tài này, sắc mặt của Viêm Liệt cũng biến thành nghiêm túc, hiển nhiên cũng rất coi nặng điểm này.




      “Tôi hi vọng em có thể đồng ý với tôi, bất luận tương lai chúng ta như thế nào, nhưng công việc là công việc, chuyện riêng là chuyện riêng, thể bởi vì chuyện riêng mà ảnh hưởng đến công việc được ?.” Đây là vấn đề Viêm Liệt lo lắng nhất. Mặc dù mang thái độ nghiêm túc cùng lui tới, nhưng đối với tương lai lại cảm thấy rất bi quan, cảm giác cuối cùng hai người có thể ở bên nhau rất mong manh. Cho nên, hy vọng khi hai người chia tay, ngay cả công việc đều mất luôn, phải là tìm được công việc khác, mà là cảm thấy nhất định còn hy vọng có thể ở lại tập đoàn Bắc Đường, ở lại bên cạnh .




      Hình như từ khi Viêm Liệt đồng ý bắt đầu mối quan hệ này, liền chuẩn bị tốt tâm lý bị Yên vứt bỏ. có chút bi quan, nhưng đó đúng là ý nghĩ chân thực nhất trong lòng của Viêm Liệt lúc này.




      Nghe điều kiện chính là như thế, Bắc Đường Yên sửng sốt, nhưng ngay sau đó gật đầu cái, điều kiện như vậy đối với cũng là rất đúng đắn, cũng phải là người biết phân biệt công tư, cũng thích lấy công việc để giải quyết chuyện riêng hay ngược lại.




      Thấy Bắc Đường Yên đồng ý, Viêm Liệt lại lộ ra nụ cười, mà lại bị nụ cười của làm rung động, cũng cười rất vui vẻ.




      “Liệt, em cảm thấy vô cùng vui vẻ khi có thể đồng ý để em theo đuổi, em rất mong đợi ngày chúng ta có thể ở bên nhau.” rất tò mò ngóng đợi, bởi vì, cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc. Chỉ là, tất nhiên cũng cần phải nỗ lực, từ lời vừa rồi của Viêm Liệt có thể hiểu được, đối với đoạn tình cảm này còn là tồn tại hoài nghi, đây cũng là phiền phức của . Thân phận của cùng với việc chủ động, trực tiếp theo đuổi quá mức khiến cho sinh ra lo lắng.




      Chỉ là, toàn bộ điều này cũng thành vấn đề, cố gắng khiến Viêm Liệt biết, thích đến cỡ nào. . . . .

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 21:



      Bữa ăn tối hôm nay đương nhiên là Viêm Liệt trả tiền, Bắc Đường Yên chỉ cười cười gì, nhưng mà trong lòng suy nghĩ chút về cái vấn đề này, theo như hiểu biết của đối với Viêm Liệt, thích dùng tiền của , như vậy sau này lúc hẹn hò phải chú ý đến địa điểm chút mới được.




      “Yên, chỉ là người đàn ông rất bình thường, thậm chí còn chưa có tốt nghiệp, nhưng mà, cũng là người đàn ông, phải là theo chủ nghĩa đàn ông, mà là, cảm thấy nếu chúng ta giống như em ở chung chỗ, muốn làm em tốn tiền, ít nhất chúng ta cũng cần tốn tiền vào những nơi này, vậy, em hiểu ý chứ?” Mặc dù lời như vậy quá mức thực tế, nhưng cảm thấy mình vẫn phải ra, cuộc sống và trình độ của hai người chênh lệch nhau quá nhiều, về phần nhạy cảm như tiền bạc muốn chút, thích dùng tiền của .




      “Dĩ nhiên, em hiểu ý , cho nên, phải cố gắng làm việc hơn nữa, kiếm tiền nhiều chút mới có thể cưới được em.” Bắc Đường Yên rất ý tứ của Viêm Liệt, đó cũng là điều làm thích nhất ở , hơn nữa, tin tưởng, bằng năng lực của Viêm Liệt, tới ba năm có thể mình tạo nên nghiệp thương trường.




      Viêm Liệt xấu hổ cười cười, mặc dù cảm thấy lời của Bắc Đường Yên đa phần là đùa giỡn, nhưng nó vẫn làm trong người cảm thấy rất uất ức, hơn nữa, cũng giống như là động lực, ra , Bắc Đường Yên vẫn luôn là động lực của , thành tựu của , tồn tại của chính là động lực giúp vươn lên.




      Xe rất nhanh chạy đến nhà trọ của Viêm Liệt.




      “Ngày mai nên xe tốt hơn, nó làm thời gian em ở cùng với bị rút ngắn.” Bắc Đường Yên hết sức thẳng thắng ra, có chút bất mãn liếc mắt nhìn bên ngoài, lại nhìn về phía Viêm Liệt oán trách.




      Viêm Liệt mỉm cười, lần nữa cảm thấy trước mặt rất đáng , sau đó liền nhịn được nghiêng người. . . .




      cái hôn nhàng rơi trán Bắc Đường Yên. . . .Khi Viêm Liệt nghiêng người qua, Bắc Đường Yên liền dự đoán được có chuyện xảy ra, nhưng kết quả lại làm kinh ngạc, thậm chí còn có chút bất mãn nhìn về phía Viêm Liệt.




      đâu phải là con nít, tại sao lại hôn trán ?




      Nhìn vẻ mặt kháng nghị của Bắc Đường Yên, Viêm Liệt khổ sở giơ tay lên vuốt trán, ánh mắt của Bắc Đường Yên rất ràng, muốn cho biết, nụ hôn này của quá qua loa, làm khó xử mà! Ha ha, ai, tại sao lại thích người con đặc biệt như vậy, bộ dáng khi được hôn cũng dễ thương như thế, Viêm Liệt nhớ người đàn ông, còn là người đàn ông rất bình thường, lúc của mình có cầu, nhất định phải thoả mãn tốt mới được.




      Nụ hôn của Viêm Liệt có chút cứng ngắc, nhưng lại mãnh liệt, Bắc Đường Yên vòng tay ôm cổ Viêm Liệt, nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn của .




      Thời điểm hai người tách ra, cũng có thể cảm nhận được tiếng hít thở nặng nề của nhau, cái hôn cũng đủ để khơi mào dục vọng giữa hai người.




      “Yên. . . .” Trong con ngươi thăm thuý của Viêm Liệt là gương mặt xinh đẹp của Bắc Đường Yên, nhiễm phải tình dục làm nhiều hơn loại hơi thở mị hoặc, làm suýt nữa nhịn được.




      “Nghĩ ngơi sớm chút, trước.” Viêm Liệt xong liền nhanh chóng mở cửa xe rời gian hẹp tràn đầy hơi thở tình dục đó, nếu đợi thêm chút nữa, khẳng định mình nhất định hoá thân thành sói nhào về phía Bắc Đường Yên.




      Vừa xông vào phòng Viêm Liệt liền ảo não vỗ đầu mình, trời ạ, chẳng qua là đáp ứng hẹn hò ngày đầu tiên, chỉ là hôn cái, hai người liền suýt chút nữa vượt qua giới hạn, hoài nghi cuộc sống sau này phát sinh ra những chuyện ai khống chế được.




      Mà bên này Bắc Đường Yên nhìn bóng lưng Viêm Liệt chạy trối chết liền lộ ra nụ cười xảo trá, giống như là hồ ly được thoả mãn, cũng giống như sói theo dõi con mồi của mình, lấy điện thoại di động ra, suy nghĩ chút, gửi cái tin nhấn, hơn nữa còn là gửi cho nhiều người.




      Các bạn thân mến, chúc mừng tớ , tớ .




      Mà cùng thời gian đó, mười mỹ nữ phong tình khác nhau đều nhìn về phía điện thoại di động của mình.




      Khoảng chừng phút trôi qua, Bắc Đường Yên nhận được những tin nhấn như sau:




      ta có đẹp trai ?” Chòm sao Thiên Bình – nhà thiết kế thời trang nổi tiếng thế giới Hắc Tiệp Sa, là người phát ngôn cho cái đẹp, đương nhiên đây cũng là vấn đề quan tâm nhất.




      ấy nấu cơm sao?” Chòm sao Thuỷ Bình – nhà phê bình ẩm thực Quan Uyển U, trong từ điển của cuộc đời chỉ có chữ, đó chính là “ăn”.




      “Lúc nào kết hôn?” Chòm sao Ma Kết – nữ hoàng Hoàng Phủ Hiên, làm việc luôn luôn có kế hoạch, nếu như , vậy phải chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn.




      “Hai người làm sao quen biết, lãng mạn ?” Chòm sao Song Ngư –người theo chủ nghĩa lãng mạn Diệu Thu Thu.




      “Tội nghiệp, tội nghiệp mười hai vạn lần, nhưng mà phải tội nghiệp cậu, mà là tội nghiệp cho cái người đàn ông bất hạnh bị cậu xem trọng.” Chòm sao Song Tử – nữ luật sư độc mồm độc miệng Tư Đồ Tử Nhiên, có độc nhất, chỉ có độc hơn.




      “Bệnh thần kinh, biến .” Chòm sao Nhân Mã – đại tỷ trong tổ chức ngầm Hỏa Viêm, dũng cảm nóng tính.




      “Chúc mừng.” Chòm sao Bọ Cạp – quan toà kiêm sát thủ Mạnh Phi Vũ, thần bí lạnh lùng.




      “Chú ý nhiễm trùng.” Chòm sao Xử Nữ – bác sĩ Mạc Kỳ Tịnh, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ.




      “Hâm mộ , tớ cũng cố gắng!” Chòm sao Cự Giải – giảng viên đại học Lam Nhược Lâm, mong muốn lớn nhất trong đời là có mái nhà ấm áp.




      “Phê chuẩn.” Chòm sao Kim Ngư – nữ tướng quân Long Tư Nghị, đơn giản ngắn gọn xúc tích.




      “Sau này công ty của tớ phái đại biểu tới công ty cậu hợp tác, đừng quên.” Chòm sao Sư Tử – nữ cường nhân Lăng Ngạo Vũ, người vừa bá đạo lại cuồng công việc.




      Mấy cái tin nhấn trước mắt làm Bắc Đường Yên nhíu màu, lúc thấy tin nhấn của Hoả Viêm khoé mắt liền giật giật, thấy Long Tư Nghị kiên quyết nhấn hai chữ “Phê chuẩn” khoé mắt động nhanh hơn chút, mà cuối cùng lúc thấy tin nhấn của Lăng Ngạo Vũ , thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.




      Tìm lầm bạn bè rồi, ai, lầm rồi, mấy người này mà gọi là bạn bè sao?!




      Nhưng mà mặc dù oán trách như vậy, nhưng trong mắt Bắc Đường Yên tất cả đều là vui vẻ, thân thể có chút nóng, nhiệt độ của nụ hôn vừa rồi còn chưa có tan hết, nhưng mà chỉ cái hôn liền làm cho có cảm giác như vậy, nó như kích thích ra nhiệt tình cất giấu trong cơ thể , nếu như lúc ấy phải Viêm Liệt dừng lại, nếu như Viêm Liệt phải là quân tử như vậy, có lẽ lúc ấy bọn họ liền, nhất định cự tuyệt, nghĩ tới đây, có chút tiếc nuối, nhưng mà, đợi chờ là hạnh phúc, đợi, đợi cho đến khi buông tha mọi thứ toàn tâm toàn ý .

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 22: Tình dưới ánh mặt trời



      Sáng sớm hôm sau, Viêm Liệt vừa mới ra khỏi ký túc xá liền nhìn thấy thân ảnh màu trắng đứng ở toà nhà đối diện.




      “Yên, em ở đây chờ lâu chưa?”




      “Buổi sáng tốt lành.”




      Viêm Liệt và Bắc Đường Yên cùng nhau mở miệng, mặt kinh ngạc, mặt lại vui vẻ.




      “Chúng ta cùng đến công ty .” Bắc Đường Yên đứng ở chỗ này đương nhiên là đợi Viêm Liệt, tối ngày hôm qua sau khi về nhà liền lên wed tìm tòi học hỏi chút, đúng là trời giúp cho tìm được, sau đó liền học được hai chiêu, tên hai chiêu đó là rèn sắt khi còn nóng và như hình với bóng.




      “Ừ, được.” Phản ứng của Viêm Liệt có chút ngốc nghếch, chưa từng có bạn nên cũng có kinh nghiệm, biết bạn đợi mình làm và tan việc có phải chuyện bình thường hay , nhưng luôn cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà cảm giác cũng tệ, Bắc Đường Yên chủ động nắm tay Viêm Liệt, hai người sóng vai tới công ty.




      Tỷ lệ người đường quay đầu nhìn hai người rất cao, còn có mấy người là đồng nghiệp trong công ty, nhưng mà cũng chỉ kinh ngạc chứ dám lại chào hỏi, dọc theo đường Viêm Liệt có chút lúng túng, cũng có chút cam chịu, cái này thảm rồi, cả công ty đều biết, cho dù có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa sạch lời đồn này, nhưng mà, cũng thể nào trong sạch được, dù sao vị tổng giám đốc đứng bên cạnh bây giờ là bạn của .




      “Yên, nghĩ đến ngày chuyện của chúng ta cả công ty biết hết.” biết Yên có biết việc làm của đem đến kết quả gì hay , hơn nữa, cũng dự định trước rồi, mặc dù hôm qua việc công là công việc còn chuyện riêng là chuyện riêng, nhưng mà tin đồn này nếu như truyền ra, công việc của bị ảnh hưởng mới sợ!




      Có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người tin, và tự nhiên có người nịnh nợ , đây là thực tế của xã hội, bây giờ bắt đầu cảm thấy nhức đầu rồi.




      “Biết cũng tốt, là bạn trai em, nếu mọi người đều biết sau này còn ai có ý tứ bậy bạ với .” Tuy như vậy, nhưng thực tế Bắc Đường Yên vẫn cảm thấy mình nên xem xét kỹ lưỡng chút, có mấy người phụ nữ bị liệt vào danh sách đối tượng cần chú ý nhất, nhất định phải cẩn thận bảo vệ tình của mình, thể để cho người thứ ba nhúng tay vào phá hoại nó!




      “Em, phải là ghen chứ?” Viêm Liệt có chút do dự hỏi, khó tưởng tượng thời điểm tổng giám đốc khôn khéo ăn phải dấm chua, trong ấn tượng của , thông minh lý trí mạnh mẽ mới là tính cách của Bắc Đường Yên.




      “Liệt, chẳng lẽ cảm thấy em giống phụ nữ, cho nên lời ghen tuông của em làm cảm thấy rất kỳ quái.” Bắc Đường Yên đứng yên chỗ , ánh mắt nhìn chằm chằm Viêm Liệt, giữa hai lông mày chứa đựng nụ cười.




      là cảm thấy. . . . rất vinh hạnh.” , dám đem xem thành người phụ nữ bình thường, nhưng lời có thể sao? Đáp án đương nhiên là thể.




      “Hừ, em cho biết, em là bạn của , là bạn trai của em, phải đối xử tốt với em, dịu dàng với em, quan tâm em, chăm sóc em, biết ?” Vừa Bắc Đường Yên còn cố ý giơ nắm đấm lên, lộ ra bộ dáng rất bá đạo.




      “Ha ha, em bá đạo như vậy sao, vậy có nên suy nghĩ đổi bạn mới hay đây?” Trong lúc bất chợt Viêm Liệt liền tỉnh ngộ, vẫn là cố chấp, có thể là bởi vì lúc trước đánh giá quá cao, nghĩ mình phải có chừng có mực, mà bây giờ, nhìn thấy Bắc Đường Yên làm ra vẻ đáng , biết cố ý muốn đừng mang gánh nặng trong lòng, nếu hai người ở chung chỗ rất lúng túng.




      “À, chúng ta mới lui tới có ngày mà tính đổi người, cẩn thận nửa đêm em qua lại trước cửa sổ phòng , hù chết .”




      “Vậy lúc em cũng phải cẩn thận chút, đừng có bị con sói từ đâu đó nhảy ra hù lại.”




      “Nhà có sói? Vừa đúng lúc, em thích ăn thịt sói, mùi ngon, làm cho người ta nhớ mãi.” Bắc Đường Yên nghĩ tới nụ hôn ngày hôm qua, tự nhiên ánh mắt cũng lưu luyến khoé miệng Viêm Liệt.




      Trực giác của Viêm Liệt cảm nhận được cỗ nóng bỏng bốc ra ngoài, có thể thề, ánh mắt đó của Bắc Đường Yên chắc chắn là khiêu khích, đơn giản làm người ta muốn phạm tội.




      nhanh , trễ làm bây giờ.” Cuối cùng Viêm Liệt cũng hiểu cái gì gọi là chơi với lửa có ngày chết cháy, ban ngày ban mặt, hàng trăm con mắt nhìn chằm chằm bọn họ, dục vọng lại làm cho muốn nhào tới bên người , là đáng chết!




      “Hì hì, Liệt, em thấy được rồi nha.” Theo bước chân của Viêm Liệt, giọng Bắc Đường Yên mang theo nụ cười đứng đắn nhàng ở bên tai.




      Thân thể Viêm Liệt căng thẳng, nhanh hơn, phía sau là tiếng cười vui vẻ của Bắc Đường Yên, còn có ánh mắt xem chuyện vui của mọi người đều đổ bộ tới.




      . . . . . .




      “Chúng ta phải cùng nhau vào sao?”




      “Thế nào, sợ?” Bắc Đường Yên che đậy khiêu khích, nhưng ai bảo người đàn ông này lo trước lo sau rồi lại muốn che dấu tồn tại của đây, nếu đương dĩ nhiên là muốn cho cả trái đất này đều biết, chính là thích người đàn ông như ánh mặt trời này, thẳng thắng bày tỏ tình làm cho người ta có thể cất tiếng cười to vì hạnh phúc của bọn họ!




      “Ai, Yên, muốn đem tình cảm làm thành trò chơi để chơi đùa, em nghĩ kĩ chưa, nếu cùng vào, vậy em phải cùng đến cuối cùng, nếu như giữa đường em buông tay, rất đau khổ.” Giọng của Viêm Liệt rất là nặng nề, cảm thấy thuận theo tự nhiên thích hợp với ngang ngược này, căn bản muốn tìm người hẹn hò, mà là muốn tìm người đàn ông cùng điên cuồng!




      cũng căn bản thể toàn thân trở ra, kết quả của lần đương này, tất nhiên ảnh hưởng đến cả đời , mặc kệ là kết quả gì đều ngoại lệ!




      “Tốt lắm, Viêm Liệt, bây giờ cũng nghe cho , em lần này là lần cuối cùng, em, Bắc Đường Yên, đối với , Viêm Liệt, là nghiêm túc, rất nghiêm túc rất nghiêm túc, lấy kết hôn làm tiền đề lui tới, đồng ý làm bạn trai của em, như vậy em cũng dễ dàng buông tay để cho rời , hơn nữa, em ghét nhất là làm việc cứ lén lén lút lút, em thích quang minh chính đại đương, em cần người của em có thể dắt tay em dưới ánh mặt trời, có thể theo em đến bất kỳ nơi nào em muốn, cho nên, tin tưởng em, chúng ta cùng nhau cố gắng, em cảm thấy tương lai chúng ta đáng giá để mong đợi”




      Ngoài cửa lớn công ty, công ty con ở đối diện với công ty chính, ở bên trong cửa lớn, lầu lầu dưới, vô số ánh mắt làm nhân chứng, Bắc Đường Yên e dè ra tình cảm của mình, chưa bao giờ nghiêm túc như bây giờ, cho dù là lúc ký hợp đồng cũng chỉ coi như là trò chơi, nhưng mà bây giờ chỉ muốn cho người đàn ông trước mặt này biết, nghiêm túc!




      Viêm Liệt cảm động, sau đó dưới ánh mắt trợn to ngạc nhiên của mọi người, hôn lên môi Bắc Đường Yên. . . . .Trong nhất thời, mọi người kinh ngạc đến ngây người cho là mình nằm mơ, sau khi phản ứng lại kịp, toàn thể công nhân viên trong công ty đều xôn xao. . . . .




      Đây đối với bọn họ mà chính là tin tức trời, thậm chí còn có người liên lạc với phóng viên, chủ tịch kiêm tổng tài tập đoàn Bắc Đường ở ngoài cửa công ty cùng người đàn ông trẻ tuổi ôm hôn, bộ dáng hết sức thân mật!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :