1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 12: Tôi là Nghiêm Túc



      “Tiểu Viêm, cuối cùng cậu tới, chúng tôi chờ cậu lâu, mau tới đây chút, cùng tổng giám đốc khiêu vũ cám giác thế nào?” Vừa vào văn phòng nghe tiếng Liễu tỷ, sau đó mọi người trong văn phòng đều nhìn lại.




      Nhức đầu là phản ứng đầu tiên của Viêm Liệt.




      “Liễu tỷ, các vị, đâu còn cảm giác gì, lúc ấy cũng sợ choáng váng.” Cảm giác có rất nhiều nhưng thể cho mọi người. Viêm Liệt cười hì hì trả lời, sau đó khó khăn đẩy mọi người ra đến chỗ ngồi.




      Nhưng hiển nhiên đáp án của khiến đoàn người rất hài lòng, dưới hướng dẫn của Liễu tỷ, mọi người lại chen đến trước bàn VIêm Liệt.




      “Tiểu Viêm, cậu kia thông minh làm sao mà có thể sợ choáng váng, mau thành khai báo, rốt cuộc là cảm giác như thế nào. Mặc dù so với cậu tổng giám đốc lớn hơn mấy tuổi nhưng cũng có tên là mỹ nữ phong cách. Nghe thanh niên tài giỏi đẹp trai muốn cùng khiêu vũ đều đếm hết, tiểu tử cậu may mắn mới có cơ hội ngày hôm qua. Trước kia mở tiệc tổng giám đốc đều có thể có bạn nhảy.” Liểu tỷ tin Viêm Liệt có cảm giác. Đây chính là tổng giám đốc đại nhân của bọn họ, có cảm giác mới là lạ!




      “Liễu tỷ, cậu hãy bỏ qua tôi . là tôi vừa sợ vừa choáng váng. Cậu hãy suy nghĩ chút . Tôi là thực tập sinh vừa tới công ty, đột nhiên có cơ hội khiêu vũ cùng tổng giám đốc, tôi có thể hưng phấn kích động ư? Mà thậm chí là kích động nên cái gì cũng quên rồi, phải là ngu là cái gì?” Viêm Liệt thầm nghĩ trong lòng, bây giờ đủ phiền não rồi, có thể thoát khỏi những thứ này hay . Các Ca Ca Tỷ Tỷ bỏ qua cho .




      Trời ạ, chỉ nhảy bạn liền phải đối mặt công kích như vậy, nếu bọn họ biết ngày hôm qua tổng giám đốc với những lời đó, vậy đơn giản la dám tưởng tượng.




      ngu? thể nào, Tiểu Viêm này rất biết ý. Mặc dù tổng giám đốc và cậu chênh lệch lớn về số tuổi và thân phận, nhưng mà tôi muốn biết có thể xuất chút ngoài ý muốn hay , ví dụ như nhà giàu coi trọng tiểu tử nhà nghèo, tổng giám đốc thực tập sinh.”




      Mồ hôi lạnh, tuyệt đối là mồ hôi lạnh.




      “ Liễu tỷ, cần mang tôi ra đừa giỡn, mọi người làm việc nhanh lên chút, lát Khâu tổng tới lại hỏng bét.” Viêm Liệt có lúc sợ nữ nhân ảo tưởng, mặc dù phải rất chính xác nhưng vẫn làm người khác sợ.




      “Khụ khụ khụ, người nào tên tôi.” Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Viêm Liệt giọng điệu cứng rắn xong tiếng Khâu tổng liền xuất sau lưng mọi người.




      Chỉ thoáng, mọi người nhanh chóng trở lại chỗ ngồi, sau đó mới hướng Khâu tổng chào hỏi.




      “Hừ, tất cả đều cố gắng làm việc cho tôi, nếu năm nay bộ thị trường chúng tôi đạt ké hoạch cầu hàng năm, tiền thưởng của tất cả các cậu đều bị nhỡ.” Khâu tổng hết cũng quan tâm mọi người khuôn mặt khổ y hệt nhau liền thẳng vào phòng làm việc của mình.




      Nhiệt tình của mọi người bị Khâu tổng làm cho phát biến mất trong nháy mắt còn bóng dáng, bắt đầu ngày làm việc.




      Viêm Liệt lén xoa mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm tạ Khâu tổng tận đáy lòng, những người thích thứ nhốn nháo này quá đáng sợ.









      Tổng giám đốc rất thích hợp, rất thích hợp kể từ buổi sáng thấy tổng giám đốc về sau, Văn Mẫn nghĩ trong lòng như thế.




      Tổng giám đốc thường ngày cũng cười, nhưng là loại rất văn nhã rất cao quý cũng rất nghè nghiệp, nếu cũng là loại cười lạnh, cười rợn cả tóc gáy. Nhưng sáng sớm hôm nay lại thấy loại nụ cười dường như tổng giám đốc rất ít hiển lộ. Đó là loại buông lỏng vui vẻ, ánh mắt cũng hết sức nhu hòa khiến cũng có chút ngây người.




      Hơn nữa, khi tiến vào phòng làm việc tổng giám đốc để xác nhận lịch làm việc, nụ cười nhõm còn giắt mặt tổng giám đốc. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là buổi tối thứ sáu?




      , thể nào. Hôm đó hành động của tổng giám đốc người nghĩ tới, nhưng cảm thấy tổng giám đốc đối với Viêm Liệt phải ý tứ kia… Mặc dù vẫn luôn chú ý Viêm Liệt nhưng phải vì quan hệ họ tỷ học đệ sao? Chênh lệch ở giữa hai người là rất lớn.




      Nhưng, tổng giám đốc để ý theo bài xuất của người, đối với tổng giám đốc mà , có gì là thể.




      “Văn Mẫn, cậu vào đây.”




      “Vâng” điện thoại truyền đến tiếng tổng giám đốc cắt đứt suy nghĩ lung tung của Văn Mẫn. Sửa sang lại suy nghĩ cho đúng, Văn Mẫn vào phòng làm việc tổng giám đốc.









      “Văn Mẫn, phần thiết kế đồ án này hợp. Cậu cho những bên liên quan làm bản giao lên lần nữa, cho bọn biết tôi muốn thấy bản thảo, phải loại đồ án vườn trẻ cũng có thể nghĩ ra này.” Bắc Đường Yên hiển nhiên tâm tình tệ, dù là lúc lời này mặt cũng mỉm cười.




      “Dạ, tổng giám đốc.” Đới với việc công, Văn Mẫn cũng dám lơ là.




      “Tốt lắm, sao, cậu ra ngoài .” xong, Bắc Đường Yên lại cúi đầu tiếp tục làm việc.




      “Tổng giám đốc, cái đó, phải tôi có thể hỏi cái vấn đề riêng tư?” Văn Mẫn do dự quay vòng lại trở về, thanh thấp xuống rất nhiều.




      “Bắc Đường Yên ngẩng đầu, nhàng nhíu mày, nụ cười nhõm hình như thêm phần tà khí.




      “Nửa tháng tiền thưởng, nếu như cậu biết nghĩ.”




      “Mười ngày!” Văn Mẫn cò kè mặc cả, chuyện như vậy hiển nhiên phải lần đầu tiên xảy ra, cung bất ngờ.




      “Nửa tháng, cò kè mặc cả.” Bắc Đường Yên lắc lắc ngón tay, thái độ người nguyện mắc câu.




      “Được rồi, vậy tôi hỏi, tổng giám đốc, thái đô ngài đối với Viêm Liệt rốt cuộc là như nào?” Nửa tháng tiền thưởng, chính là mất hơn vạn. Nhưng nếu đem chuyện này hỏi , đoán chừng ngủ yên.




      “Văn Mẫn, theo tôi tám năm, kể từ lúc tôi bắt đầu học đại học đến khi tiếp nhận quản lí tập đoàn Bắc Đường, cậu ở bên cạnh tôi, thế nào cũng có thể coi như cậu hiểu tôi, hoặc cũng có thể cậu thông minh ít nhất hiểu được ý nghĩ của tôi, là lỗi của tôi rồi, tôi đánh giá cao cậu thông minh.”




      Bắc Đường Yên xong hận lắc đầu cái, Văn Mẫn nổi giận!




      “Tổng giám đốc!”




      “Ha ha ha, Văn Mẫn cậu cảm thấy Viêm Liệt rất tuấn tú sao?”




      “Đúng là đẹp trai, nhưng…” Chỉ là tổng giám đốc ngài phải chú trọng dáng ngoài của người, chưa dứt lời bị cắt đứt.




      “Vậy cậu có cảm thấy Viêm Liệt rất ưu tú, rất có tài hay ?”




      “Có, chỉ là…” Chỉ là thanh niên thanh niên tài tuấn theo đuổi ngài phần lớn có tài lại có năng lực, lời lần nữa bị cắt đứt.




      “Lại đẹp trai mới có thể, tôi thích phải rất bình thường sao?” cần Văn Mẫn xong cũng biết Văn Mẫn muốn gì.




      “Tổng giám đốc! Ngài biết ràng phải ý tôi. Chỉ là tổng giám đốc ngài vừa gì, ngài ngài thích ?” Văn Mẫn rất có hình tượng thục nữ miệng há to.




      Bắc Đường Yên cho ánh mắt trẻ dễ dạy, gật đàu cái : “Cậu coi như có thể cứu chữa, còn có thể ngh hiểu được lời tôi .”




      “Ngài phải nghiêm túc đấy chứ?” Những lời này có thể giải thích thành, theo như lời tổng giám đốc phải , cũng có thể hiểu thành tổng giám đốc đối với Viêm Liệt phải . Văn Mẫn hỏi những lời này đều ràng rốt cuộc mình ý gì, có lẽ hai người đều có.




      “Văn Mẫn, đáng tiếc cho cậu biết, tôi là nghiêm túc.”




      “…”

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 13: Xì-căng-đan (scandal)



      Trong công ty, truyền nhanh nhất vĩnh viền là tin vỉa hè, huống chi là tin vỉa hè về tổng giám đốc!




      Còn chưa tới trưa, buổi sang ở ngoài thang máy chuyện truyền khắp cả công ty, Viêm Liệt lần nữa lại lãnh giáo lực lượng tin vỉa hè.




      Bất đắc dĩ thở dài. ra cảm giác như thế trước kia trong sân trường trải qua. phải nổi danh, cũng phải chế tin vỉa hè. Thậm chí có lúc còn biết mấy chuyện vỉa hè nhưng lại trở thành người nổi tiếng trong trường học. ra, cũng biết việc này cách nào tránh được, học hành ưu tú lạ thường, hoạt động sau khi học phong phú, giải thưởng lien tiếp đếm hết. Lý lịch sơ lược phong phú và đặc sắ như vậy là thành quả nỗ lực, bởi vì cần những thứ này để vào tập đoàn Bắc Đường. Chỉ là muốn sau khi đến tập đoàn Bắc Đường còn phải đối mặt xì-căng-đan, càng hy vọng chủ đề chuyện phiếm là mình và tổng giám đốc.




      “Tiểu Viêm, có thời gian có thể ra ngoài chút ?” Tiếng Âu Nhược Nhã truyền đến.




      Lần nữa than thở, Viêm Liệt thể đây mới là song trước chưa dừng sóng sau đến.




      “Này, Viêm Liệt, Âu tiểu thư tới. Cậu giải thích cho tốt , nếu có người bị dấm chết đuối.” Liễu tỷ nhìn hình như có chút hả hê.




      Viêm Liệt trả lời cũng muốn trả lời, bất đắc dĩ cười tươi liền ra ngoài.









      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Nếu như chuyện tối hôm qua là ngoài ý muốn, vậy sáng sớm hôm nay chuyện chỗ nghe còn đơn thuần như thế. Dự cảm cho biết nữ nhân kia nhất định có vấn đề. Hơn nữa hy vọng loại vấn đề đó. tại chứng thực chính là quan trọng nhất.




      “Tôi chuyện gì cũng xảy ra, cậu tin ?” cũng còn chuyện gì xảy ra, cho biết thế nào?




      tin, Bắc đường Yên tuyệt đối đơn giản. Từ hôm qua bắt đầu tìm tới cậu làm bạn nhảy chắc canh có kế hoạch. Sáng sớm hôm nay gặp cậu sau đó cùng cậu những lời đó ở thang máy cũng nhất định là kế hoạch. Tôi thắc mắc tổng giám đốc sao dùng thang máy chuyên dụng, ra là vì cậu. TIểu Viêm, rốt cuộc có cùng cậu gì hay ?”




      Âu Nhược Nhã rất thông minh, rất thông minh. Chẳng qua là khinh thường Bắc Đường Yên mới che giấu.




      “Cậu mò rồi. Tiểu Nhã, cậu nghĩ quá nhiều, điều này sao có thể. Tôi là tiểu tử nghèo, tới tập đoàn Bắc Đường chưa tới tháng, còn là thực tập sinh. Tổng giám đốc tính toán tôi có cái gì tốt đây.”




      Viêm Liệt tuy lời này nhưng nghĩ kỹ chút, hình như có thể. Vậy mục đích của tổng giám đốc là gì?




      “Cậu còn nhớ tại sàn nhảy xảy ra chuyện sao?” Âu Nhược Nhã đột nhiên hỏi.




      Viêm Liệt gật đầu cái. Ngày đó xảy ra chuyện gì, chút cũng quên.




      “Tiểu Viêm, trực giác nữ nhân cho tôi biết, Bắc Đường Yên và tôi cảm giác đối với cậu giống nhau!” Âu Nhược Nhã rất nghiêm túc cho Viêm Liệt cảm giác của mình, nhận nhầm ánh mắt của Bắc Đường Yên. Thích Viêm Liệt lâu như vậy, xem qua quá nhiều ánh mắt thích Viêm Liệt, lần đầu tiên có đủ uy hiếp như này…Bắc Đường Yên khiến cảm thấy rất nguy hiểm.




      Mà cũng chính cảm giác này khiến Âu Nhược Nhã cảm thấy rối rắm. Nếu sao lại cho Viêm Liệt người khác thích .




      số việc, người thể tin, nhưng của nhiều người , có thể nhất định. Những người ở phòng làm việc đống lời lộn xộn lung tung khiến vốn rối loạn, nay Âu Nhược Nhã cũng những lời như vậy khiến sinh nghi.




      Chẳng lẽ tổng giám đốc nghiêm túc? , thể nào, tổng giám đốc làm sao có thể thích . chỉ là… Trong đầu chợt nghĩ đến vấn đề!




      “Tiểu Nhã, chính vào lúc hôm yến hội, có phải cậu và tổng giám đốc…quyết định cái gì hay ?” Viêm Liệt đắn đo biết nên dung từ gì.




      “Quyết định cái gì? Tiểu Viêm, tôi hiểu ý cậu.”




      “Tổng giám đốc , cảm giác ánh mắt của cậu mang theo khiêu khích, còn chiến tranh nữ nhân, cậu có hiểu ý gì ?” Viêm Liệt châm chước hỏi.




      “Hừ, dĩ nhiên. Tôi thích cậu. Mà người con kia đối với cậu lòng dạ xấu xa, đương nhiên tôi muốn cẩn thận chút. Hơn ta nữa cũng nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích. Tiểu Viêm, tôi tuyệt đối để ta cướp cậu !” Âu Nhược Nhã tức giận, ánh mắt kiên định, rốt cuộc thề bảo vệ tình của mình.




      Nghe lời Âu Nhược Nhã , Viêm Liệt lộ ra nét mắt quả nhiên là thế. ra chuyện giống như phỏng đoán. Nhất định tổng giám đốc bị Tiểu Nhã kích thích mới đem mình làm đối tượng theo đuổi, hoặc chuẩn xác là loại trò chơi chiến lợi phẩm!




      ra, chỉ có đàn ông chịu nổi kích thích, phụ nữ cũng như vậy. Viêm Liệt có chút bất đắc dĩ. Mà ngoài bất đắc dĩ hình như lại them chút đơn thương cảm. ra chỉ là trò chơi thôi.




      “Tiểu Nhã, đừng nghĩ lung tung. Tổng giám đốc chọc cậu chơi. Tôi cùng tổng giám đốc căn bản là thể.” Viêm Liệt cười cười , có chút miễn cưỡng nhưng che giấu rất tốt, tức giận trong lòng nhưng Tiểu Nhã phát .




      “Có lẽ là vậy, các cậu xứng. Tổng giám đốc năm nay hai mươi chín tuổi rồi, các người kém nhau năm tuổi, cậu thích con già, có đúng hay ?” Tiểu Nhã có chút …., nhưng đối với tình địch để ý nhiều như vậy.




      Viêm Liệt cau mày, lời này chính là thứ thích nghe.




      “Tiểu Nhã, cậu đừng như vậy, là tôi xứng với tổng giám đốc. Căn bản cũng coi trọng tiểu tử nghèo tôi đây. Được rồi, tôi còn có chuyện phải làm, trước đây.” xong, Viêm Liệt cũng để ý phản ứng của Âu Nhược Nhã, trở về phòng làm việc.




      thích nghe những lời bất kính đối với tổng giám đốc. Tổng giám đốc là người hâm mộ nhất, là thần tượng của . hy vọng bất kì kẻ nào xấu tổng giám đốc trước mặt . Nếu vừa rồi là người khác, nhất định kiềm chế được mà tự mình ra tay đánh người!




      Âu Nhược Nha sững sờ tại chỗ, có chút khó xử.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 14: Tặng hoa



      Hảo bất xuất môn, phôi truyện thiên lý*. Trong vòng ngày, cả công ty đều biết đến chuyện xảy ra vào buổi sáng, cùng với màn diễn ra vào bữa tiệc hôm thứ sáu, Viêm Liệt chính thức trở thành tiêu điểm của trụ sở chính tập đoàn Bắc Đường.




      *này có nghĩa là chuyện tốt ai biết, mà chuyện xấu ai cũng biết tới.




      “Viêm Liệt, lời mọi người đều là hết sao?” Lúc này xế chiều, thừa lúc mọi người quá chú ý, Tiểu Mông từ phía sau lặng lẽ tới.




      Lại tới nữa, Viêm Liệt ôm đầu bất đắc dĩ quay lại.




      ” Mông Tiểu Thư, mọi người đều , ngài cũng đừng khiến chuyện thêm phiền phức.”




      ” Tôi đâu có làm phiền, chính là quan tâm đến cậu ấy chứ.” Nhưng thực chất Tiểu Mông rất vội, muốn biết thêm nữa, hôm đó Viêm Liệt cùng bạn nhảy, lại còn bị tổng giám đốc chọn trúng, sáng nay cả hai còn vô tình gặp nhau trong thang máy, khiến cả công ty giờ đều bàn tán về và tổng giám đốc, làm cũng khỏi có chút lo lắng.




      Nếu như, chỉ là nếu như thôi, tổng giám đốc coi trọng Viêm Liệt có thể tia hy vọng cũng còn.




      “Cảm ơn tiểu thư quan tâm, tôi cùng tổng giám đốc có gì.” Những lời này, lặp lại vô số lần.\




      có bất cứ quan hệ gì?”Tiểu Mông thấy câu trả lời này đáng tin lắm.




      có.” thiếu điều muốn giơ tay lên thề.




      “Viêm Liệt, có chuyện lớn, ngoài cửa có người tìm ngươi.” Giọng to lớn của Tôn ca vang vọng cả phòng làm việc.




      “Tôn ca, tìm tôi thôi mà, làm gì mà chuyện lớn.”Cùng lắm tiếp tục bị thẩm vấn lần nữa chứ sao.




      là chuyện lớn đó, có người đưa hoa cho cậu kìa.”




      Xế chiều hôm đó, tại phòng làm việc của tổng giám đốc.




      “Văn Mẫn, vào đây.”




      “Vâng.”




      . . . . . .




      “Tổng giám đốc, có chuyện gì?”




      giúp ta đặt hoa, đừng lấy bó hoa…, ta muốn giỏ hoa, hai đóa hướng dương là tốt rồi, sau đó nhờ ban hôm trước đưa cho Viêm Liệt.”Theo đuổi người ta, tặng hoa là việc thể thiếu.




      Văn Mẫn nhìn tổng giám đốc, im lặng khoảng phút.




      “Tổng giám đốc, ngài làm sao?”




      “Dĩ nhiên.”




      “Cần ký tên ?”




      “Việc này giao cho , để kèm với hoa đưa đến.”Bắc Đường Yên lấy ra tấm thẻ chuẩn bị từ sớm.




      “Vâng.” ra ,tổng giám đốc nghiêm túc.




      . . . . .




      “Gửi hoa cho tôi? xác định sao?”Viêm Liệt bước tới cửa vì lời của Tôn ca mà dừng lại.




      Sao lại thế, người đàn ông, thế nào lại có người tặng hoa.




      “Ngươi ra xem liền biết thực hư thế nào.”




      Viêm Liệt thở dài, ra khỏi phòng làm việc, trong khi đó mọi người bên trong cũng bu lại theo sau.




      “Xin hỏi là Viêm Liệt tiên sinh?” người đàn ông ăn cầm cái túi trang trí hết sức tinh xảo. . . .hoa, hẳn nên coi là giỏ hoa , đứng trước cửa phòng làm việc.




      “Đúng vậy, tôi là Viêm Liệt.”Xem ra chuyện tặng hoa là .




      “Xin ký nhận.”




      “Ngươi nào đưa cho cậu, thành .”Tiểu Mông là người đầu tiên ra nghi vấn.




      Viêm Liệt ôm trong tay giỏ hoa, đối với ánh mắt mong đợi của mọi người, chỉ biết vô tội lắc đầu, cũng đâu biết.




      “Leng Keng”, đồng hồ chỉ 5 giờ, đến lúc tan sở rồi.




      “Mọi người, đến giờ tan sở rồi, ta có việc quan trọng trước, tạm biệt*.” Lại lần nữa chạy trối chết, Viêm Liệt lần đầu tiên thấy tan sở đúng lúc.




      Vội vàng lấy ví tiền cùng áo khoác, tất nhiên còn có cả giỏ hoa kia, Viêm Liệt đến thang máy cũng dám , trực tiếp cầu thang chạy về ký túc xá.




      . . . . .




      Đem hoa để bàn, thừa lúc hai người bạn cùng phòng còn chưa trở lại, cắn răng mở bao trang.




      muốn biết rốt cuộc người nào ở đây lại tặng cái này.




      Lấy ra tấm thẻ, vừa nhìn đến dòng chữ, thân hình liền có chút run rẩy.




      Liệt: Hy vọng cậu thích, cũng đừng quên tôi còn chờ đáp án của cậu. ____ Yên




      Trời ạ, giỏ hoa này hiển nhiên là do tổng giám đốc đưa tới, hơn nữa còn gọi thân mật như thế, làm biết nên nhắn lại như thế nào, chờ đáp án của , đáp án của . . . . có thể có đáp án như thế nào!




      Chết tiệt, Bắc Đường Yên rốt cuộc nghĩ cái gì, những lời đó, còn tặng đồ như vậy, chẳng lẽ muốn tiếp tục trò chơi này sao? Nếu vậy có phản ứng thế nào, trò chơi cũng dừng lại, sau đó hàng loạt những câu hỏi cùng lời đồn đãi nhảm nhí ngừng xuất . . . .




      Bắc Đường Yên, tại sao khiến rơi vào hoàn cảnh này, hơn nữa, có dự cảm đây chỉ mới là bắt đầu, nếu làm gì càng làm mọi người ngạc nhiên trước những chuyện xảy ra.




      Quyết định rồi, nam tử hán đại trượng phu, thể trốn tránh mãi nữa. . . . muốn cùng giám đốc chuyện chút, sau đó Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhưng lại phát ra căn bản có số điện thoại của .




      Thôi, mai tính sau!




      “. . . . .” Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Viêm Liệt cầm lên nhìn, số lạ.




      Do dự lát rồi bắt máy.




      “Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”




      “Chào, cậu khỏe chứ?tôi là Bắc – Đường – Yên!” Bắc Đường Yên ràng là cố ý đọc tên mình chậm.




      Viêm Liệt nghe giọng vừa lạ vừa quen kia, ngu ngơ ra ba giây.




      “Tổng giám đốc, ngài tìm tôi có việc gì?”Viêm Liệt cũng ngạc nhiên khi tổng giám đốc có số điện thoại của mình, lấy kinh nghiệm từ sau vài chuyện, cảm thấy định lực của bản thân đề cao rất nhiều.




      “Giờ có rãnh , muốn mời cậu ăn tối, cậu hẳn là cũng có chuyện muốn với tôi.”




      “Được.” cũng thấy cả hai cần chuyện chút.




      “Cậu ở đâu, công ty hay ký túc xá?”




      “Ký túc xá.”Viêm Liệt có chút ảo não, thấy bản thân mình như tờ giấy trắng trước mắt Bắc Đường Yên.




      “Tốt lắm, nửa tiếng sau, tôi ở dưới ký túc xá đợi cậu, bye.” xong, Bắc Đường Yên cúp máy.




      Viêm Liệt cầm điện thoại thở dài.




      Tối nay, đem hết thảy cho ràng, muốn xảy ra nhiều chuyện phiền não như vậy, nhất là chuyện xấu có liên quan đến cả và tổng giám đốc, có thể quan tâm, nhưng có, vẫn kỳ vọng mình có thể cùng tổng giám đốc trở thành đồng nghiệp, chiến hữu chứ phải như tại, giống như chuyện xấu khôi hài, từ chối làm người tham gia trò chơi!




      Vừa nghĩ, vừa thay bộ trang phục phù hợp, sau đó ngồi ở phòng khách chờ . . . . .

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 15: Lần đầu ăn chung (thượng)



      Còn năm phút nữa, Viêm Liệt đứng trước cửa sổ nhìn xuống, bên dưới là chiếc Porsche xanh đoán chừng hơn tám trăm vạn, hẳn là xe của tổng giám đốc, thầm nghĩ.




      Nhướng mày, Viêm Liệt lần cuối nhìn lại mình trong gương, xác định mình có vấn đề gì mới rời ký túc xá.




      Bắc Đường Yên mở cửa xe, tay còn cầm sấp giấy tờ, Viêm Liệt nhìn qua liền khỏi nghĩ: phụ nữ lúc nghiêm túc là đẹp nhất!




      “Tổng giám đốc.”




      “Cậu đến rồi sao, lên xe .” Cất sấp giấy tờ trong tay, Bắc Đường Yên nhìn Viêm Liệt mỉm cười.




      “Vâng.”Viêm Liệt gật đầu, ngồi ở ghế phía sau.




      “Cậu muốn ăn gì?” Bắc Đường Yên lái xe, tùy ý hỏi.




      Viêm Liệt có chút thận trọng, đến nụ cười cũng có chút cứng nhắc.




      “Tùy ngài.”




      Xe chạy lát rồi dừng lại ở nhà hàng tương đối nổi tiếng gần đó.Hai người tìm chỗ ngồi hai người, chọn đại vài món, khí liền trở nên có chút trầm lặng.




      “Đây là lần đầu chúng ta dùng cơm chung, cậu có cần phải chưng ra cái bộ mặt đau khổ đó ?” Bắc Đường Yên nhìn thấy nụ cười kia khiến rất khó chịu, phải người đàn ông này chán đó chứ.




      Hôm nay Bắc Đường Yên có chút hồi hộp, còn cố ý chọn bộ đồ màu sắc tươi sáng tràn đầy sức sống, cùng với Viêm Liệt trông rất xứng đôi. Thế nhưng hiển nhiên người đàn ông này lại để ý tới tâm tình của mình khiến thất vọng.




      “Tổng giám đốc, nếu ngài là tôi ngài có thể cười nổi sao?” Đến lúc này, Viêm Liệt quyết định hết tất cả những băn khoăn của mình, nếu như tâm trạng thay đổi, nếu những vấn đề này xảy ra nhất định rất trân trọng khoảng thời gian mà và tổng giám đốc gặp nhau, từ trước tới nay, luôn lấy người phụ nữ làm động lực cho mình, hy vọng rằng ngày có thể đứng bên cạnh , cảm nhận chút cảm giác khi trở thành huyền thoại ra sao.




      Nhưng mà lúc này, tại sao giữa bọn họ lại xảy ra chuyện ngờ này.




      “Tại sao chứ, nếu có người theo đuổi tôi tôi rất vui vẻ.” Bắc Đường Yên hỏi ngược lại.




      “Tổng giám đốc, ngài đừng có đùa như vậy có được , thực tế chúng ta ngoài quan hệ cấp cấp dưới ra, có thể là chỉ mới gặp nhau vào bữa tiệc hôm đó thôi, phải sao?” Viêm Liệt bất đắc dĩ , làm sao tin được lời tổng giám đốc , có nhiều người theo đuổi như vậy, có bao giờ thấy vui vẻ đâu.




      “Viêm Liệt, trước bữa tiệc tôi có thấy qua cậu rồi, ít nhất là ba lần.” Bắc Đường Yên giơ lên ba ngón tay.




      “Ba lần?” Viêm Liệt chợt nghĩ, lẽ…




      “Tổng giám đốc, ngài phải là trong thang máy đó chứ?”




      “Viêm Liệt, cậu nghĩ tôi bỗng nhiên vô duyên vô cớ mà cùng thang máy với các cậu sao?”




      “. . . . . . .” Viêm Liệt từ ánh mắt ngạc nhiên nhìn Bắc Đường Yên. . . . . .đến tìm tòi nghiên cứu, nghiêm túc, bừng tỉnh nhận ra sau đó là bất khả tư nghị*!




      * còn gì để .




      ra trò chơi bắt đầu còn sớm hơn tưởng.




      “Tại sao?”




      “Cậu vẫn chưa sao? Tôi thích cậu, gặp nhau trong thang máy phải là tình cờ, bữa tiệc hôm trước cũng là vì cậu mà tổ chúc, ý tứ của tôi đối với cậu vô cùng ràng, cậu nếu còn hỏi có lẽ tôi cần xem lại chỉ số thông minh của cậu.”




      Những gì có thể cũng hết rồi, đối với , tình thế bắt buộc.




      “Tổng giám đốc, sao lại là tôi?” thừa nhận IQ của mình thấp, chỉ là có điều .




      “Thích thích thôi, cái này có nhiều lý do lắm, nếu bắt phải chọn thí có lẽ là do tôi thích nụ cười của cậu á.” Ánh mặt trời đầy sức sống, khiến cũng muốn mỉm cười theo.




      “Vậy sau này tôi cười nữa.”Viêm Liệt xong liền gật gù, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc.






      “Cậu là đùa sao? Viêm Liệt.” Bắc Đường Yên khoanh tay trước ngực, mắt mang ý cười nhìn .




      Viêm Liệt bĩu môi, rất ư là cam chịu.




      “Tổng giám đốc, ngài nếu có nguyên nhân gì liền trực tiếp thẳng , tôi tin ngài thích tôi, nếu như ngài cược với ai, nếu cần, tôi toàn lực phối hợp, được hay ?”




      Đánh cược?Lời của Viêm Liệt khiến khỏi nghĩ đến vụ cá cược cùng các bạn lần trước, nhưng mà, vấn đề ở đây hình như phải là phối hợp hay .




      “Viêm Liệt, cậu tin tôi.” Bắc Đường Yên ra , từ lời của Viêm Liệt, có thể kết luận rằng việc thích Viêm Liệt căn bản tin, hơn nữa còn rất chắc chắn.




      Vậy phải làm sao đây?




      có cách nào làm tôi tin tưởng!” Đột nhiên có ngày, người mà vẫn tôn sùng làm thần tượng trước mặt , tôi thích cậu, xin hãy hẹn hò với tôi, thử hỏi sao có thể tin nổi!




      “Tại sao lại tin, tôi rất chân thành.” Lần này đến lượt Bắc Đường Yên hỏi tại sao, rất chân thành, từ đến lớn đây là lần đầu nghiêm túc theo đuổi người đàn ông.




      “. . . . . .” Tại sao lại tin, tin chính là tin, nếu hỏi tại sao chính cũng biết, tại sao vậy? Là vẫn xem tổng giám đốc như thần tượng, là chênh lệch giữa cả hai, hay bởi thân phận địa vị xê xích quá lớn, bỏ qua những việc ấy, và tổng giám đốc mới biết nhau mấy ngày, làm sao có thể thích nhanh như vậy được.




      Hay có phải bởi vì quá nghiêm túc, đặt nặng vấn đề tình , rất chân thành, mà tổng giám đốc chỉ dựa vào tâm ý của bản thân, có lẽ giống như lời của tổng giám đốc, thích nụ cười của , nếu như thế cũng chỉ là thích như thế, cũng phải loại tình cảm kia. . . . nghiêm túc.




      “Tổng giám đốc, tôi đối với tình cảm rất nghiêm túc, tôi muốn đem chuyện này như trò chơi, mà tôi cũng rất tôn trọng ngài, muốn đánh giá tình cảm của ngài, vậy nên, xin ngài đừng nhắc đến chuyện này nữa, được ?”




      Viêm Liệt thái độ vô cùng nghiêm túc.




      “Đem chuyện tình cảm xem như trò chơi?Cậu cho rằng tôi là như vậy?” Bắc Đường Yên bất đắc dĩ hỏi ngược lại, cái tên Viêm Liệt này nghĩ đâu vậy trời, rất là nghiêm túc! rất nghiêm túc, nhưng mà hình như ít có ai chịu tin nàng, buồn bực.




      đúng sao? Ngài trong lúc bất chợt cảm thấy hứng thú với thằng nhóc ngốc nghếch này, muốn theo đuổi tôi, phải là trò chơi chứ là gì, ngài chắc chắn muốn nghiêm túc hẹn hò với tôi sao? Chính là hẹn hò theo kiểu lấy hôn nhân là điều kiện tiên quyết?” Viêm Liệt đối với tình liền có thái độ đối đãi rất nghiêm túc, nếu cũng ở trong tình trạng đến giờ vẫn chưa có bạn , cảm thấy tình loại trách nhiệm, hai người ở chung phải có trách nhiệm với nhau.




      “Viêm Liệt, cậu đối với tôi cũng công bằng, sau câu trả lời cho vấn đề lần trước của tôi, bây giờ xin cậu trả lời thêm vấn đề nữa, được chứ?” Bắc Đường Yên rất lý trí, vấn đề của Viêm Liệt đối với căn bản có gì, bởi vì rất nghiêm túc, chỉ là người đàn ông này tin mà thôi.




      “Được, cứ hỏi.”




      “Nếu như người ngồi đối diện cậu chỉ là người phụ nữ tên Bắc Đường Yên, phải tổng giám đốc công ty, cũng bỏ qua hết những hào quang vô dụng mà mọi người thêm rót, cậu có cảm thấy rằng tôi nghiêm túc , ít nhất là đem chuyện tình cảm xem như trò chơi.”




      Bắc Đường Yên cho rằng đây là vấn đề số .




      “Viêm Liệt, thích người, phải vì thân phận địa vị của đối phương, đương nhiên, từ chối người, cũng thể vì… lý do hình thức, cậu đối với tôi ngay từ đầu công bằng, tôi hy vọng cậu có thể suy nghĩ cẩn thận vấn đề này.”

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 16: Lần đầu tiên ăn chung ( hạ )



      “Viêm Liệt, thích người, phải là bởi vì thân phận, địa vị của đối phương, đương nhiên, cự tuyệt người, cũng thể bởi vì cái loại lý do này được. Thái độ của cậu đối với tôi từ khi bắt đầu cũng rất công bằng rồi, tôi hi vọng cậu có thể suy nghĩ vấn đề này.”




      “Nhưng. . . . . .” Viêm Liệt cảm thấy Bắc Đường Yên rất đúng, nhưng cũng cảm thấy trong đó có chút vấn đề.









      ra , trong tình , hai người đều là kẻ mới học.









      “Có lẽ, cậu chỉ là tìm lý do cự tuyệt tôi, mà thực tế là bởi vì cậu thích tôi, hoặc cũng có thể là cậu ghét bỏ tôi, dù sao tuổi của tôi cũng lớn hơn so với cậu, cậu ghét bỏ tôi cũng là lẽ thường tình thôi.” Bắc Đường Yên chặt đứt lời của Viêm Liệt, rất uất ức .









      Viêm Liệt ngây ngốc.









      có, tôi làm sao có thể ghét bỏ ngài, ngài được hiểu lầm, tôi có.” Viêm Liệt gấp gáp giải thích, trong lúc hốt hoảng thấy được ánh mắt Bắc Đường Yên chợt lóe lên giảo hoạt cùng toan tính.









      “Như vậy, tại sao muốn cự tuyệt tôi?”









      “. . . . . . Tôi. . . . . .”









      Tiếng gõ cửa vang lên, người hầu bàn bưng món ăn tới.









      Tạm thời hai người dừng chuyện tạm, người hầu bàn đem món ăn đặt lên bàn xong, còn chu đáo giúp bọn họ đóng cửa lại, ngăn cách ồn ào bên ngoài.









      “Thức ăn tới rồi, nhà hàng có đầu bếp rất giỏi, cậu nếm thử chút xem sao.”









      “Được.” Nếu tổng giám đốc nhắc tới, cũng nhắc lại vấn đề đó nữa, mà câu hỏi của tổng giám đốc cũng biết nên trả lời như thế nào; vì sao cự tuyệt, tại sao muốn cự tuyệt, có lẽ có rất nhiều lý do, nhưng cũng phải là thích, là thần tượng của , sao có thể thích được chứ.









      Hai người yên lặng dùng cơm, tay nghề của đầu bếp nhà hàng này quả tệ, cả hai người đều dùng hành động để xác nhận điểm này, dưới ánh đèn ảm đạm của phòng ăn, hình như lại có loại khí rất hòa hài, ấm áp.









      “Như thế nào, quả rất ngon chứ?” Thấy Viêm Liệt buông đũa xuống, Bắc Đường Yên cũng buông đũa xuống, giống như tranh trước hỏi.









      “Ừ, rất ngon, hơn nữa hoàn cảnh cũng rất tốt.” Viêm Liệt cũng rất thích món ăn ở đây…. Đó là đương nhiên, Bắc Đường Yên gọi thức ăn đều là theo khẩu vị hai người thích mà gọi.









      rất ít khi dùng cơm ở những chỗ thế này, cũng rất ít khi để cho mình lãng phí thời gian để ăn bữa cơm như vậy, nhất là sau khi được vào tập đoàn Bắc Đường, có chút vội, vội vàng thích ứng, vội vàng học tập.









      “Nếu cậu thích, như vậy , về sau chúng ta thường tới đây ăn hơn.”









      “. . . . . .”









      “Ha ha ha, đùa thôi, cậu còn đồng ý để tôi theo đuổi mà, chỉ là, Viêm Liệt, tôi trịnh trọng cho cậu biết: đối với cậu, tôi quyết buông tay, tôi là người chấp nhận cự tuyệt, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng !” Bắc Đường Yên cười rất tao nhã, mặc dù là lời tỏ tình, nhưng cũng có xấu hổ đáng như những bình thường khác. Nhưng mà Viêm Liệt có thể thấy được nghiêm túc và kiên quyết trong ánh mắt của .









      tin tưởng lời .









      “Tổng giám đốc, có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ được ?” Viêm Liệt cũng hỏi nghiêm túc, người thông minh, bởi vì chuyện của Bắc Đường Yên quá mức đột nhiên, hơn nữa đối với hả hê khi người khác gặp họa là quá mực bất nghĩa, rơi vào cục diện bị động. Lúc này, Bắc Đường Yên nghiêm túc như vậy còn giống như là hạ chiến thư vậy, Viêm Liệt cũng hiểu rằng nếu chỉ cự tuyệt đơn giản như vậy thể nào khiến người phụ nữ trước mắt này bỏ cuộc được, nếu cũng có thành tựu cao như vậy, cần phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận.









      “Bao lâu?”









      “Ba ngày, ba ngày sau tôi cho ngài câu trả lời thuyết phục.” cần quá lâu, tin tưởng bản thân mình.









      “Được, vậy ba ngày, tôi rất mong đợi trả lời của cậu.”









      Sau đó, Bắc Đường Yên đưa Viêm Liệt trở về kí túc xá, hai người chào tạm biệt nhau giống như hai người bạn. Viêm Liệt trở lại nhà trọ, nằm ở giường của mình, khỏi suy nghĩ, nếu như có thể làm bạn là tốt, cũng cần phải phiền não như vậy.









      Bắc Đường Yên lái xe trở về nhà của mình, cách chỗ ở của Viêm Liệt xa, nhưng là chung cư cao cấp với những trang thiết bị hạng nhất.









      Ngồi ở giường, Bắc Đường Yên cầm lên quyển sách, mình thẫn thờ suy nghĩ.









      Tặng hoa, hẹn hò, đưa đón, ăn ý. Chuẩn bị ba bữa cơm, thỉnh thoảng gọi điện thoại thăm hỏi, thỉnh thoảng tặng chút quà . Phải thường xuyên thích , , cần quá tiết kiệm những lời ngọt ngào. . . . . .









      Những phương pháp này hình như cũng tệ, chỉ là, Bắc Đường Yên cau mày, tại sao trong sách này đều viết phương pháp để con trai theo đuổi con vậy, đem sách để qua bên, Bắc Đường Yên cảm thấy thế giới này vẫn còn có chút công bằng, ràng gì mà nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có rất nhiều nơi bất bình đẳng, giống như là loại sách này vậy《 100 chiêu theo đuổi người 》 … Trong sách, đều là viết nam sinh thế nào theo đuổi nữ sinh, thỉnh thoảng có đôi lời viết đến nữ sinh theo đuổi nam sinh, còn lại đều là mấy chiêu chẳng có chút có sáng suốt gì cả, đáng để cho học nữa.









      “Ai, theo đuổi người là phiền phức, chỉ là cảm giác này cũng hết sức thần kỳ. chỉ là có chút gì đó làm cho người ta đau lòng, nghĩ lại em vừa thông minh vừa xinh đẹp, cái gì cũng tốt, sao lại vẫn cự tuyệt em, quả thực là có mắt tròng mà. Nhưng mà sao hết, nếu hiểu được như thế nào là thưởng thức em giáo huấn cha làm sao để thưởng thức cho tốt.”









      Thực tế so với dự tính của có chút khó khăn, nhưng tin tưởng đây phải là vấn đề, sống 29 năm mới tìm được người đàn ông như vậy để cho chọn trúng, làm sao có thể dễ dàng bởi vì khó khăn nho này mà buông tay chứ.









      “Viêm Liệt, tiếp chiêu , nếu em chọn trúng , như vậy, trừ khi thực trở thành của em, nếu em buông tha đâu!” Bắc Đường Yên xong giơ giơ quyền. . . . . . Bộ dạng rất là đáng .









      ra , trước kia Bắc Đường Yên căn bản lầm bầm lầu bầu mình, cũng ngu ngốc mà xem cái cuốn sách < 100 chiêu theo đuổi người > kia. Xem ra, đối mặt với tình , mỗi người đều để lộ ra điểm ngốc nghếch của mình. . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :