1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã thực tập - Mị Dạ Thủy Thảo (67c) (HOAN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 6: Quái dị



      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”




      “Chào buổi sáng.”




      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”




      “Chào buổi sáng.”




      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng, hôm nay ngài thế nào thang máy chuyên dụng?”




      “Chào, thang máy có trục trặc, sửa chữa.” Bắc Đường Yên hôm nay tâm tình hình như rất tốt, chào hỏi mọi người cũng rất nhàng.




      Từ bãi đậu xe đến cửa thang máy, Bắc Đường Yên vẫn mỉm cười cùng mọi người chào hỏi.




      Tổng bộ tập đoàn Bắc Đường rất lớn, ngoài tầm hầm còn có 25 tầng cao, mỗi tầng đều có thang máy, thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc và thang máy cho quản lí cấp cao, nhân viên công ti, trừ khi có công việc phải liên hệ với các vị quản lí , bình thường rất khó nhìn thấy quản lí cấp cao, lại càng cần đến tổng giám đốc tập đoàn Bắc Đường Bắc Đường Yên rồi.




      Viêm Liệt tiến vào tập đoàn Bắc Đường cũng hơn nửa tháng, trong nửa tháng này, có việc gì để phải đến sớm về muộn, cho nên, rất bình thường chưa từng thấy qua Bắc Đường Yên.




      Mà hôm nay gặp được Bắc Đường Yên, đứng trước thang máy nhân viên, thân trang phục xanh lam nhạt, ưu nhã cao quý, như nữ vương, giống như trong trí tưởng tượng của , giây phút thấy Bắc Đường Yên, tim Viêm Liệt chợt dừng chút, sau đó mới chậm rãi nhảy lên, vui vẻ , khó lên lời .




      “Tổng giám đốc chào buổi sáng.” Như nhân viên bình thường, Viêm Liệt khẽ gật đầu cái, lộ ra nụ cười sáng lạn.




      “Chào buổi sáng.” Tựa như thường ngày đáp lại, Bắc Đường Yên cũng khẽ gật đầu.




      “Tinh” tiếng, thang máy đến.




      Mọi người nhường ra con đường cho Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên có từ chối, mỉm cười như nữ vương vào thang máy, sau đó lúc mọi người do dự có nên hay bước vào mỉm cười : “Tất cả vào , sao.”




      Tổng giám đốc tất nhiên có thang máy riêng của mình, thang máy công cộng này trong ấn tượng của chưa bao giờ qua, chỉ là, thích ứng khá tốt, hơn nữa đúng theo kế hoạch thấy được người muốn gặp, tất cả đều rất hoàn mỹ.




      Mọi người đều tiến vào thang máy, nhưng ràng tất cả đều nhường cho Bắc Đường Yên khoảng gian , mà Viêm Liệt là người cuối cùng tiến vào tự nhiên đứng ở trước cửa thang máy.




      Bắc Đường Yên nhìn thẳng bóng lưng Viêm Liệt.




      Chiều cao 1m85, nặng 85kg, vóc người hoàn mỹ, cho dù mặc áo sơ mi cũng có thể phát ra khí thế, Bắc Đường Yên nghĩ, đây là nam nhân làm nữ nhân được hạnh phúc.




      Thanh rất có từ tính, hơn nữa còn mang theo loại sức sống, rất êm tôii.




      Lần đầu tiên gặp mặt, lần nữa xác định cảm giác của mình, trước mặt người đàn ông này, hi vọng, nếu như có việc gì ngoài ý muốn, kế hoạch kế tiếp có thể thực rồi.




      Người trong thang máy lục tục rời , đến lầu sáu Viêm Liệt cũng ra, phòng làm việc Bắc Đường Yên ở tầng cao thứ hai, nhưng là tầng cuối cùng của thang máy.




      “Tổng giám đốc, ngài thế nào từ nơi này ra?” Văn Mẫn kinh ngạc nhìn tổng giám đốc của mình tự nhiên từ trong thang máy nhân viên ra.




      Bắc Đường Yên nhìn Văn Mẫn, thần bí cười tiếng, về phía trước mấy bước, nhàng ở bên tôii Văn Mẫn câu: “Văn mẫn, thang máy chuyên dụng tổng giám đốc hư, cần sửa, tôi thích thang máy nhân viên, cần kinh ngạc như vậy, về sau cậu thường xuyên nhìn thấy tôi từ nơi này ra.”




      xong, Bắc Đường Yên vào phòng làm việc của mình, để lại Văn Mẫn giải thích được.




      Tổng giám đốc làm sao a, nghĩ ra được, chỉ là, thang máy chuyên dụng hư, rốt cuộc có muốn tìm người sửa chữa hay đây?




      Liên tiếp ba ngày, cả tập đoàn Bắc Đường đều sôi trào, bọn họ bình thường đều là từ TV báo chí tập san mới có thể nhìn thấy tổng giám đốc thế nhưng nay ngày ngày thang máy nhân viên đều có thể được gặp mặt, hơn nữa số người tinh ý phát , đó chính là thời điểm tổng giám đốc chờ thang máy hình như có chút kỳ quái, có lúc ràng thang máy chưa đầy người, nhưng tổng giám đốc lại để cho mọi người trước. . . . . . Chỉ là việc như vậy rất dễ dàng liền bị mọi người coi thường, tất cả mọi người đều phỏng đoán, thang máy tổng giám đốc tại sao vẫn chưa sửa được. . . . . .




      “Tiểu Viêm, cậu tổng giám đốc làm sao a, nghe nhân viên sửa chữa , thư kí tổng giám đốc còn cố ý cho bọn biết, cần sửa thang máy chuyên dụng.” trong những nhân viên bát quái nhất phòng thị trường tán gẫu cùng Viêm Liệt, đây là đề tài lớn nhất cả tập đoàn Bắc Đường nay, so với hợp đồng vài tỷ còn làm cho người tôi hưng phấn hơn.




      “Liễu tỷ, tôi cũng biết.”




      “Tất cả mọi người biết, cho nên mới để cho cậu đoán chút a, tại trong công ty đại khái tổng kết mấy nguyên nhân, cậu biết ?” Người được Viêm Liệt xưng là Liễu tỷ là nữ nhân nổi tiếng sôi nổi trong công ty, bình thường chuyện gì tính là rất bí mật luôn luôn biết.




      “Là gì a, Tiểu Liễu, cậu trực tiếp , chúng tôi cũng muốn nghe đấy.” nam đồng nghiệp khác hiển nhiên cũng cảm thấy rất hứng thú, chớp mắt cái có rất nhiều người vây lại.




      “Được rồi được rồi, cho cậu biết, cái nguyên nhân thứ nhất là tổng giám đốc muốn hòa hợp cùng chúng tôi, cho nên vứt bỏ thang máy chuyên dụng của mình mà đến cùng chúng tôi , chẳng qua cá nhân tôi nhận thấy có khả năng, tổng giám đốc phải là người như thế, cũng phải gần gũi với nhân viên, mà là cố ý làm chuyện như vậy; mọi người phỏng đoán nguyên nhân thứ hai là tổng giám đốc cùng bằng hữu đánh cuộc, mặc dù đoán được đánh cuộc cái gì, nhưng đoán chừng cùng thói quen của tổng giám đốc có quan hệ gì , mặc dù là phỏng đoán, nhưng cá nhân tôi cảm thấy vẫn có chút khả năng, dù sao mọi người đều biết mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, ai cũng cổ quái, kì lạ, có thể đánh cuộc như vậy cũng tính là kỳ quái; mà trừ hai nguyên nhân này ra, mọi người còn đoán vài nguyên nhân khác, chỉ là đều vô lí, tôi cho là điều thứ hai có khả năng nhất, dù phải cùng mấy bằng hữu kia của tổng giám đốc, cũng có khả năng là bởi vì điều khác. . . . . .”




      Liễu tỷ xong lời cuối cùng còn nghiêm túc gật đầu cái.




      “Té xỉu, Tiểu Liễu, lời này của cậu nhiều như vậy vẫn như là chưa , hai nguyên nhân cậu chúng tôi cũng biết rồi.” Tôn ca liếc mắt, ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.




      “Này,có bản lãnh cậu ra nguyên nhân a, tại toàn bộ công ty dưới thảo luận cũng có kết quả, ngay cả thư kí tổng giám đốc cũng biết.” Liễu tỷ bĩu môi, cũng tin người khác so với biết nhiều hơn.




      “Tôi tất nhiên là biết a, cậu phải cũng biết sao?”




      “Hừ, còn tưởng rằng cậu biết cái gì.”




      Tôn ca cùng Liễu tỷ vẫn còn tiếp tục chủ đề vô nghĩa, trong phòng làm việc những người khác khi rãnh rỗi cũng chen vào câu hai câu.




      Viêm Liệt trong khí náo nhiệt cũng cười sáng lạn, nhưng trong ánh mắt cũng là nghi ngờ, tổng giám đốc làm như vậy rốt cuộc vì cái gì đây? Chỉ là, mặc kệ là vì cái gì, cảm thấy chuyện này cũng rất tốt, bởi vì, rất khéo tổng giám đốc mỗi lần thang máy cũng cùng chung với . . . . . .




      Lúc này, Viêm Liệt trong nụ cười trừ rạng rỡ ra còn có chút ngây ngốc ngọt ngào.


      Chương 7: Bữa tiệc trong công ty



      “Tin tức lớn, tuyệt đối là , tổng bộ công ty lập tức cử hành bữa tiệc, nghe là vì cảm tạ công nhân ba tháng vất vả, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy lý do này có chút kỳ quái, nghỉ đông chấm dứt lâu, còn có vất vả gì đáng , nhưng mà có thể chơi tốt rồi, hơn nữa là bữa tiệc như vậy, nhất định có nhiều soái ca, mỹ nữ (nam tuấn, nữ xinh đẹp) , còn có rất nhiều thức ăn ngon….”




      Liễu tỷ từ bên ngoài tiến vào liền hô to ồn ào.




      sao? Liễu tỷ, công ty muốn mở bữa tiệc?” Tiểu Mông, nhân viên nữ trẻ tuổi nhất phòng thị trưởng, tiểu muội muội đáng , hai mươi bốn tuổi




      “Tiểu Mông, vui vẻ , như vậy liền có thể gặp được soái ca nha!” Liễu tỷ trêu ghẹo Tiểu Mông.




      “Liễu tỷ, cần chọc người ta, mục tiêu là người kia được rồi, thèm soái ca gì.” Tiểu Mộng ở bên tôii Liễu tỷ giọng , lúc chuyện ánh mắt hữu ý vô ý nhìn về phía Viêm Liệt.




      “Tiểu Mông, Tiểu Viêm là đàn ông tốt, tuy rằng tốt nghiệp cương, nhưng có năng lực, là đối tượng tốt, nhưng mà, sức cạnh tranh quá lớn, Âu Nhược Nhã là thiên kim tiểu thư nhưng vẫn theo đuổi Tiểu Viêm, em nếu như muốn, phải cố gắng.” Muốn mình trẻ lại 3 tuổi, nhưng cũng coi trọng tiểu Viêm, , tại rất thích tiểu Viêm, nhưng dù sao lớn hơn tiểu Viêm 3 tuổi, ngẫm lại, nhưng mà, tiểu Viêm vào công ty nửa tháng, người theo đuổi cậu ấy càng nhiều..




      “Em biết, nhưng mà, em sợ, có khiêu chiến mới có động lực a, Liễu tỷ, với chị, em tính theo đuổi hạnh phúc của em.” xong, tiểu Mông nghĩ ngợi đến bên Viêm Liệt.




      “Viêm Liệt, lời Liễu tỷ cậu nghe chưa?”




      “Tiểu Mông, chuyện bữa tiệc?” Viêm Liệt buông công việc trong tay, mỉm cười nhìn Tiểu Mông.




      “Đúng vậy, bữa tiệc với công ty mà là đãi ngộ tốt nhất rồi, chúng tôi nhất định phải chuẩn bị tốt, tiểu Viêm, cậu có bạn , tôi cũng có bạn trai, chúng tôi cặp đôi được ?” Giống như câu hỏi tùy ý, nhưng tiểu Mông lại cảm giác tim mình đập tăng tốc, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.




      Viêm Liệt là người đàn ông hết sức rực rỡ, dương quang tuấn, đến công ty nửa tháng có rất nhiều con theo đuổi, cậu ấy là người lạc quan, tốt bụng và rất hay giúp đỡ mọi người, trong công ty ai có chuyện đều đến nhờ cậu, bình thường cậu cự tuyệt, nhưng mà, cái này đại biểu cậu cự tuyệt.




      “Tiểu Mông, tôi có tham gia bữa tiệc của công ty, nhưng mà, tôi nghĩ lần này nhất định là bữa tiệc tốt , đáng như thế, tôi dám làm bạn nhảy của , tôi sợ quần ẩu a.”




      “Viêm Liệt, cậu…..”




      “Tiểu Mông, tôi đây có phần văn kiện muốn đưa cho phòng tài vụ, các người trò chuyện , tôi ra ngoài trước.”




      Mặc dù có cự tuyệt ràng, nhưng lại từng chút nâng lên hạ xuống, cự tuyệt chính là cự tuyệt, nhưng mà, nàng sớm biết đây phải là chuyện dễ dàng, cũng còn nhiều nổi giận, cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa!




      ….




      “Tiểu Viêm, bữa tiệc của công ty, cậu làm bạn nhảy tôi .” Âu Nhược Nhã tìm Viêm Liệt trước rồi.




      “Tiểu Nhã, đây phải là bữa tiệc trong vườn trường, chúng tôi cùng ra ngoài làm người khác hiểu lầm đấy, cậu xinh đẹp như vậy, tôi cũng hy vọng bởi vì tôi mà làm trễ nãi , tôi có phần văn kiện muốn đưa, chờ có thời gian chúng tôi cùng tán gẫu.




      xong Viêm Liệt muốn rời , nhưng bị gọi lại.




      “Đợi chút, Viêm Liệt, cậu là có bạn sao ? Cậu cũng biết, tôi căn bản quan tâm cái gì hiểu lầm hiểu lầm.” Âu Nhược Nhã nghĩ tới Viêm Liệt cự tuyệt mình, mặc dù Viêm Liệt vẫn có tiếp nhận , nhưng chỉ cần phải nguyên tắc ** vấn đề, cậu ấy cũng có cự tuyệt qua mình.




      xong, Viêm Liệt rời , Âu Nhược Nhã muốn điều gì, nhưng lại cuối cùng có mở miệng, tính tình của cậu ấy hiểu, cự tuyệt chính là cự tuyệt, Âu Nhược Nhã cau mày, cảm giác Viêm Liệt tới Bắc Đường tập đoàn, hình như có chút bất đồng, cười càng thêm đáng sáng sủa hơn rồi, trong ánh mắt thần thái càng thêm làm cho người tôi mê huyễn rồi, giống như toàn thân cao thấp cũng tràn đầy sức sống, cậu ấy mới đầu là cho là đây là vì giấc mộng của cậu ấy, nhưng vì biết gì, mấy ngày nay thời điểm nhìn đến cậu, cũng cảm thấy ánh mắt của càng thêm trở nên nhu hòa, cùng theo đuổi mơ ước so sánh, càng giống như là thương. . . . . . Nhất là thái độ của cậu ấy cũng có chút biến hóa, trước kia ở trong sân trường, cậu ấy cùng thích cậu làm bạn bè, mặc dù cự tuyệt, nhưng hề giống tại như vậy, cự ly cũng kéo ra, hơn nữa lúc trước sợ hiểu lầm, nhưng bây giờ cố kỵ nhiều như vậy. . . . . .




      Âu Nhược Nhã cảm thấy người đàn ông này cách mệnh của nàng ngày càng xa, nếu như đủ thông minh, nên có chừng có mực lựa chọn buông tha, nhưng là, theo đuổi Viêm Liệt ba năm có thừa, buông tha lại dễ dàng sao, nếu như Viêm Liệt có người trong lòng như lời , buông tha còn có chút đáng giá, nhưng lại chưa từng thấy qua cậu ấy thích qua người nào, muốn thế nào buông tha, mà từng vì nguyên nhân gì mà buông tha.




      . . . . . .




      “Tổng giám đốc, hai phần tài liệu này cần ngài ký tên.”




      Bắc Đường Yên nhìn tài liệu, có vấn đề gì liền ký tên, bên Văn Mẫn tiếp tục báo cáo.




      “Bữa tiệc công ty cũng chuẩn bị sai lắm, ba ngày sau cử hành tuyệt đối có vấn đề, mà tổng giám đốc công ty Thiên Lôi – Lôi tiên sinh cũng gọi điện thoại tới đây, hy vọng có thể làm bạn trai tổng giám đốc ngài, nghe công ty muốn cử hành bữa tiệc, sau thỉnh cầu khi ngài bạn trai là vị tiên sinh thứ bảy. . . . . .”




      “Lắm mồm.” Bắc Đường Yên cười mắng câu.




      “Tổng giám đốc, tôi chỉ là tốt kỳ a, cũng biết này lần này là vị hoàng tử may mắn nào có thể được ngài bổ nhiệm a, ngài có muốn hay trước tiết lộ chút.” Văn Mẫn xong mở to hai mắt.




      “Văn Mẫn, có đôi khi nên bị thói quen hoặc là ánh mắt đại chúng mê hoặc, rất nhiều chuyện có lẽ mọi người thể lý giải, giống như là cùng ** cũng rất nhiều người cách nào tiếp nhận, nhưng thực tế bọn họ chỉ là ** thủ hướng bất đồng mà thôi, sống cùng chúng tôi công tác đều là giống nhau , tình cảm là có định luật , vì sao lâu như vậy còn có phát tôi rốt cuộc suy nghĩ gì đấy. . . . . .”




      Bắc Đường Yên xong lắc đầu cái, mặt ra vẻ đáng tiếc.




      Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên phen liền chóng mặt, cảm giác giống như mình làm cái gì khiến tổng giám đốc thất vọng . . . . . .




      “Ha ha ha, Văn Mẫn, làm việc , nghĩ ra cũng cần suy nghĩ, lâu sau hiểu.” Bắc Đường Yên khoát tay áo, ý bảo Văn Mẫn ra ngoài.




      “Dạ, tổng giám đốc.” Văn Mẫn gương mặt khổ rời phòng làm việc tổng giám đốc.




      Nhìn Văn Mẫn rời , Bắc Đường Yên bỏ tài liệu trong tay ra, nở nụ cười vui vẻ, Văn Mẫn hẳn là bị làm hồ đồ , sao, làm theo lời , Văn Mẫn rất nhanh hiểu ý tứ trong lời của .




      Bữa tiệc, rất tò mò đợi đấy. . . . .

    2. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 8: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật



      “Mọi người xin yên lặng, bữa tiệc chính thức bắt đầu, cho mời tổng giám đốc của chúng ta, Bắc Đường Yên tiểu thư tới khai mạc bữa tiệc.” Văn Mẫn đảm đương chủ trì mời Bắc Đường Yên ra.




      Tiếp theo là tiếng mọi người vỗ tay.




      Bữa tiệc của Bắc Đường tập đoàn là ở tầng Cao ốc hai mươi mốt, trong phòng bữa tiệc cử hành, lúc này, tổng bộ toàn thể nhân viên cùng phân bộ và mấy người quản lý cao cấp Bắc Đường tập đoàn cũng tụ tập đến nơi này, khí rất là náo nhiệt.




      Bắc Đường Yên mặc dạ phục toàn thân màu lửa đỏ, giống như là đoàn ngọn lửa trương dương, nhưng dạ phục thiết kế lại lộ ra ưu nhã dịu dàng, khiến Bắc Đường Yên càng giống như là nữ vương tôn quý, lóa mắt.




      “Mọi người buổi tối tốt, đầu tiên muốn hết sức cảm tạ mọi người làm việc vì Bắc Đường tập đoàn, là cố gắng của các bạn mới có Bắc Đường tập đoàn tại như vậy, bây giờ là trung tuần tháng ba, năm này kế hoạch tiến hành toàn bộ, hi vọng các vị có thể càng thêm cố gắng, hoàn thành mục tiêu công việc năm nay; tiếp theo, công ty lại tới nhóm đồng nghiệp mới, tôi hi vọng có thể thông qua bữa tiệc lần này khiến mọi người có nhiều cơ hội tiếp xúc, có thể hiểu tốt hơn đồng nghiệp của mình; lần nữa, là bản thân tôi mong ước, mong ước mọi người có thể làm việc ở Bắc Đường tập đoàn vui vẻ, Bắc Đường tập đoàn chỉ là cạnh tranh cùng hợp tác, hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực, thể nghiệm niềm vui thú của công việc; cuối cùng, mong ước mọi người chơi vui vẻ.”




      Tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt vang lên, Bắc Đường Yên cúi người chào, có thể nhìn ra được tất cả mọi người vì Bắc Đường Yên mà có chút trở nên kích động.




      “Cám ơn tổng giám đốc chúc phúc, tôi tin tưởng mọi người nhất định để cho ngài thất vọng, tại liền cho mời tổng giám đốc vì mọi người khiêu vũ thôi.” Văn Mẫn tiếp lời, làm tư thế mời, hôm nay Văn Mẫn mặc lễ phục thân màu trắng, dịu dàng uyển chuyển hàm xúc, rất xinh đẹp.




      “Rất vinh hạnh vì bữa tiệc mở vũ hội, chẳng qua tôi có mang bạn nhảy, biết là có thể hay xin vị tiên sinh ngồi kia làm bạn nhảy của tôi?”




      Sau lời của Bắc Đường Yên, toàn trường cũng trở nên hết sức yên lặng, chỉ còn sót tiếng nhạc, đông đảo nam sĩ đều đợi nữ vương bổ nhiệm, đây chính là cái cơ hội khó được, cũng biết người nào may mắn như vậy bị nữ vương bọn họ tuyển thượng rồi.




      Bắc Đường Yên từ bục giảng chậm rãi xuống, nụ cười ưu nhã vẫn giắt mặt, nơi qua khiến cho mọi người lòng khẩn trương nhảy tiếng, chỉ có các nam nhân như thế, ngay cả nữ nhân cũng ngừng thở nhìn động tác Bắc Đường Yên.




      Bắc Đường Yên phải rất đẹp, chuẩn xác là có cái loại đẹp.. kia nhưng là, ngũ quan rất tinh xảo, mang theo ánh mắt sắc bén, tản ra tư vị cảm giác quả quyết sáng suốt, ai bỏ rơi tồn tại của , giống như là nắm trong tay nữ vương tất cả, tôn quý ưu nhã, mấy người thường thường cũng bỏ rơi tướng mạo của , bởi vì hơi thở của là quá mức mạnh mẽ.




      “Tiên sinh, biết tôi có hay có vinh hạnh, xin ngài làm bạn nhảy?”




      “Vô cùng vinh hạnh.”




      Bắc Đường Yên chủ động dắt tay của đối phương hướng sàn nhảy tới, hai người đứng lại, vũ khúc vang lên, mọi người mới từ trong kinh ngạc tỉnh táo, tiếng nghị luận phức tạp ở giữa bữa tiệc vang lên, giọng khác nhau lại bàn về đề tài giống nhau.




      “Viêm Liệt, hai mươi bốn tuổi, thủ lĩnh sinh học viện Hoàng Gia, hoan nghênh ngươi tới đến Bắc Đường tập đoàn công việc.” Bắc Đường Yên mang giày cao gót cao 7cm, nhưng vẫn như cũ cần ngẩng đầu mới có thể thấy ánh mắt của đối phương.




      “Tổng, tổng giám đốc.” Viêm Liệt phát giọng mình trong có chút run rẩy, này thể trách , thể, đổi lại là ai cũng như , kinh hoảng như vậy.




      “Ha ha ha, tôi làm cho người ta rất sợ ư, nghe giọng cậu cũng có chút run rẩy.” Bắc Đường Yên khẽ cười, mắt hơi híp lại, nhu hòa rất nhiều.




      có, tôi có sợ hãi, chỉ là, quá, quá kinh ngạc, nghĩ tới ta có này vinh hạnh này, có thể cùng tổng giám đốc khiêu vũ.” Viêm Liệt tận lực để cho giọng mình như ổn định, chỉ là trái tim như cũ chuyển động bình thường.




      Từ thời điểm tổng giám đốc khai mạc, đứng xa xa nhìn, nhìn ưu nhã tôn quý giống như nữ vương, cảm giác vô cùng thể tưởng tượng nổi, trong óc của khỏi nhớ về truyền thuyết tổng giám đốc chút.




      Ở học viện Hoàng Gia, trong trường vẫn có truyền thuyết bất diệt, đó chính là truyền thuyết về “độc thân có hại”, mười hai tên tạo thành đoàn thể, mỗi người đều có được vô số truyền thuyết, mà chính học kinh tế tự nhiên chú ý nhất là hai vị trong đó, tổng giám đốc đương nhiệm Bắc Đường tập đoàn – Bắc Đường Yên học tỷ cùng tổng giám đốc đương nhiệm Lăng Vũ tập đoàn – Lăng Ngạo Vũ học tỷ, chỉ là hai vị học tỷ này mặc dù đều là thần thoại thương giới, nhưng lại có chút khác nhau, Ngạo Vũ học tỷ bá đạo liều lĩnh, mà Bắc Đường Yên trước mặt cũng là khôn khéo lý trí ưu nhã mạnh mẽ. . . . . . So ra, thích hơn là trong lúc cười nắm tay của Bắc Đường Yên.




      Có thể tới Bắc Đường tập đoàn làm việc, có thể thấy đến thần tượng trong cảm nhận của , chính là giấc mộng của .




      “Tôi cũng vậy rất vinh hạnh, cậu khiêu vũ rất tốt.” Bắc Đường Yên tự đáy lòng than thở, mặc dù trong tài liệu viết Viêm Liệt khiêu vũ rất tốt, nhưng chân chính cảm nhận được cảm giác giống nhau, khiến cho có kinh ngạc nho .




      Thông qua điều tra, khó hiểu Viêm Liệt 0.8 trở lên, nhưng, vô luận hiểu bao nhiêu, đều thể so sánh cùng thực tế, so với chữ viết đặc sắc, Viêm Liệt này sống sờ sờ đứng ở trước mặt mình, để cho cảm giác hơn, tốc độ nhịp tim cũng càng thêm mau, giống như là tình đầu tiên của nữ sinh.




      “Cám ơn, ngài cũng khiêu vũ rất tốt.” Nụ cười Viêm Liệt cực kỳ rực rỡ, ánh mắt vẫn luôn đặt ở mặt Bắc Đường Yên, nghĩ đây chính là trời cao chiếu cố , để cho có thể cùng thần tượng khiêu vũ.




      “Viêm Liệt, bây giờ phải là thời gian làm việc, cậu có thể dùng ‘ngài’ hoặc là ‘tổng giám đốc’ gọi tôi ?” Bắc Đường Yên kháng nghị, thích cách gọi xa lánh này trong miệng .




      “Tôi, vậy tôi nên gọi thế nào?” Ngày thường Viêm Liệt là người hết sức cơ trí, tài ăn càng thêm tốt gì so sánh, nhưng lúc này lại phát mình là đần ghê gớm, giống như trong lúc bất chợt ngôn ngữ có chướng ngại y hệt đần độn.




      “Cái này muốn xem cậu suy nghĩ làm sao.” Bắc Đường Yên cho Viêm Liệt câu trả lời phải đáp án.




      Viêm Liệt trong lúc nhất thời cũng biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể di chuyển theo bước chân Bắc Đường Yên.




      Hai người gì thêm, mà loại trầm mặc khiến Viêm Liệt đem cảm giác lẫn tiếp xúc ở thân thể nhiều hơn.




      Tay của , mềm mại, bị chính mình nắm ở trong tay, muốn cũng dám dùng sức, nhưng giữa tay kia truyền lại cảm giác lành lạnh, ràng như vậy, khiến cho cảm thấy, đôi tay này cũng cần che chở.




      cái tay khác đặt ở này hông của , so sánh với bắt tay, tay đặt ở bên hông càng thêm luống cuống, hình như là khí bài biện, chỉ có đầu ngón tay đặt ở áo hoa lệ này. . . . . .




      Nhưng là, ngay cả như vậy, cũng đủ hưng phấn lâu, huống chi, tổng giám đốc còn gọi tên của , còn dùng cái ánh mắt ôn hòa đó nhìn mình, tất cả tất cả đều giống như là nằm mơ.

    3. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 9: Trận chiến tình



      Điệu nhảy đầu tiên rất nhanh kết thúc, mọi người sôi nổi tiến vào sàn nhảy, Viêm Liệt biết có nên rời khỏi nơi này hay , có thể cảm thấy được, ánh mắt của rất nhiều người đều dừng người , có hâm mộ cũng có ghen tỵ, bất quá cũng sao, chỉ hi vọng biểu của mình có sơ sót gì, cũng hi vọng mình có thể lưu lại ấn tượng tốt trong lòng Bắc Đường Yên.




      “Thêm điệu nữa được ?” Bắc Đường Yên đề nghị, có biện pháp, theo quan sát của , phát nếu như , người đàn ông này cũng chắc chắn , hình như khi đối mặt với , Viêm Liệt có chút hiền lành, chút cũng giống như tài liệu viết rất biết cách ăn , bởi vì thân phận của mình sao?




      Đây cũng phải điều muốn, hơn nữa kế hoạch của cũng phải như vậy, xem ra kế hoạch này cần phải thay đổi chút rồi.




      “Tốt.” cũng muốn ngắn ngủi như vậy, nếu như có thể, hi vọng giấc mộng này vĩnh viễn tỉnh lại.




      Mọi người ở giữa sàn nhảy, vũ bộ uyển chuyển quyến rũ làm cho khí trở nên vui vẻ, sôi động, những món đồ trang sức dưới ánh đèn, trở nên xa hoa mập mờ.




      “Có thể đổi bạn nhảy được ? Tổng giám đốc?” Giọng mang theo ý vị khiêu khích, Bắc Đường Yên nhíu mày nhìn sang, thân màu xanh dương làm cho Âu Nhược Nhã như công chúa thanh tao, ánh mắt xen lẫn hứng thú cùng vài tia cảnh giác.




      Bắc Đường Yên cười thầm trong lòng, nghĩ nhanh như vậy, đối thủ tới đây khiêu chiến.




      ngại, tôi cùng Tiểu Liệt còn có chuyện cần , thể theo ý được rồi.” Binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản, hứng thú khiêu chiến, đồ vật càng phải nổ lực giành lấy càng có giá trị!




      Lúc này, nữ vương nghiễm nhiên trở thành chiến sĩ!




      “Tiểu Nhã.” Trong ánh mắt của Viêm Liệt cũng có tia đồng tình, thấp giọng trách cứ câu.




      Âu Nhược Nhã có để ý đến phản ứng của Viêm Liệt, vẫn nhìn ánh mắt của Bắc Đường Yên, muốn tìm chút dấu vết, tin, Bắc Đường Yên tình cờ cùng Viêm Liệt khiêu vũ, cảm thấy có mùi vị mưu!




      Quả nhiên, khi Bắc Đường Yên nhìn , có thể từ ánh mắt kia thấy được loại khiêu khích giống mình, chiến tranh, thời điểm ánh mắt của hai nữ nhân ánh giao nhau bắt đầu!




      “Liệt, nếu tổng giám đốc có chuyện muốn cùng người, tôi cũng quấy rầy, lát nữa tôi lại đến tìm ngươi.” Âu Nhược Nhã khẽ mỉm cười, mang theo bạn nhảy của mình rời khỏi Bắc Đường Yên cùng Viêm Liệt.




      Bắc Đường Yên lộ ra ánh mắt đùa giỡn, cảm thấy nữ nhân Âu Nhược Nhã này miễn miễn cưỡng cưỡng, cũng có thể coi như là đối thủ.




      ấy thích cậu.” Bắc Đường Yên dùng giọng hết sức xác định hướng về phía Viêm Liệt .




      Viêm Liệt có chút xấu hổ, đây phải tình huống muốn thấy, nhưng vẫn khiến tổng giám đốc gặp được, nhất định là hiểu lầm.




      “Tổng giám đốc, ngài đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ là bạn học mà thôi.” Giải thích, bất luận kẻ nào cũng có thể, nhưng trước mặt nữ nhân này lại thể.




      “Tôi hiểu lầm gì cả, tôi dĩ nhiên biết các ngươi phải quan hệ trai , nếu cậu bây giờ cũng là bạn nhảy của tôi, Âu tiểu thư cũng dùng loại ánh mắt khiêu khích đó nhìn tôi, cậu cảm thấy sao, ấy hình như coi tôi là tình địch của rồi.”




      Bắc Đường Yên hơi nghiêng về phía trước, Viêm Liệt có thể cảm thấy hơi thở của khi , vừa thân mật lại vừa mập mờ.




      “Tổng giám đốc, ngài đừng để trong lòng, tiểu Nhã làm sao nghĩ như vậy, ngài đừng giỡn.” Viêm Liệt rất là lúng túng, thái độ Tiểu Nhã quả tốt, có thể gây hiểu lầm, nhưng tổng giám đốc ngàn vạn lần được hiểu lầm, nếu làm cho ba người rất lúng túng, , đối với tổng giám đốc chỉ là hâm mộ, cũng có hy vọng viển vông gì!




      “Tôi giỡn, chẳng lẽ cậu cảm giác được ư, chúng ta tuyên chiến rồi.” Bắc Đường Yên nhìn chăm chú vào ánh mắt Viêm Liệt, ánh mắt kia so mặt trời còn rực rỡ hơn, khiến muốn đắm chìm trong đó, hưởng thụ mùi vị ấm áp.




      Tuyên chiến, chỉ cùng nữ nhân kia, mà còn là cùng nam nhân trước mặt, quyết định làm chiến sĩ quang minh lỗi lạc, hướng về tình của mà chiến đấu.




      “Tuyên chiến, có ý tứ gì?” Viêm Liệt cảm giác ánh mắt Bắc Đường Yên kì lạ, giọng càng giống như tuyên bố điều gì, làm cho bị mê hoặc.




      “Ý tứ chính là như vậy, Viêm Liệt, tôi cũng thích cậu, cậu nguyện ý làm bạn trai của tôi ?” Khi Bắc Đường Yên ra câu này, hai mắt lóe sáng lên, rất đẹp!




      Viêm Liệt lần này bị giật mình, tư thế khiêu vũ đông cứng lại, trong mắt đều lộ vẻ khó tin.




      “Tổng giám đốc, ngài vừa mới cái gì?” hoài nghi mình có phải xuất ảo giác hay , thế nhưng nghe được, nghe được câu đó. . . . . . làm sao có thể!




      “Viêm Liệt, cậu có nghe lầm, tôi , tôi thích cậu, hi vọng cậu làm bạn trai của tôi, tôi biết ngươi nhất thời rất khó để tiếp nhận, cho nên, tôi cho cậu thời gian suy nghĩ kỹ.” Bắc Đường Yên cảm thấy trái bom này đủ uy lực, cho nên, tính toán nên dừng tay, cho người đàn ông này thời gian suy tính.




      Viêm Liệt là ngây người, có nghe nhầm, tổng giám đốc như vậy, như vậy, phải phản ứng như thế nào?




      “Tổng giám đốc, ngài cần mang tôi ra đùa giỡn, bạn bè ở bên kia chờ tôi, tôi thể bồi ngài cùng nhảy được.” Hình ảnh chạy trối chết chính là bộ dáng của Viêm Liệt bây giờ, thoát khỏi tay Bắc Đường Yên, nhanh chóng từ trong sàn nhảy rời , tại sao, vì cái gì lại đùa giỡn như vậy, là muốn trêu chọc ư, nhưng, đùa giỡn như vậy chơi nổi. . . . . .




      Lòng rối loạn, hết thảy mọi điều kiên cố đều sắp sửa sụp đổ, tại sao lại xảy ra chuyện này, để ý thanh kêu tên mình, Viêm Liệt trực tiếp rời hội trường, bây giờ cần nơi để tỉnh táo suy nghĩ.

    4. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 10: Chạy trối chết



      Vừa ra tới sảnh yến hội, còn chưa có rời công ty, điện thoại của Viêm Liệt liền vang lên, rút ra xem là của Âu Nhược Nhã gọi tới. Có nên nghe ? giờ đủ rối loạn, còn thêm chuyện của tiểu Nhã, Viêm Liệt muốn tiếp, nhưng cuối cùng vẫn là nhấn phím nghe.




      “Tiểu Nhã, chuyện gì?” Viêm Liệt tận lực giữ cho thanh bình tĩnh.




      “Tiểu Viêm, xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên lại rời ?” Âu Nhược Nhã thanh tràn đầy nghi ngờ, mực quan sát Viêm Liệt cùng tổng giám đốc, lại là thấy hai người cái gì rất thân mật, sau đó biết tại sao, Viêm Liệt đột ngột rời bữa tiệc, bọn họ những gì?




      Âu Nhược Nhã rất là mơ hồ.




      có chuyện gì, chỉ là thân thể đột nhiên thoải mái chút, cảm thấy có chút khó chịu nên ra ngoài hóng mát chút thôi, cần lo lắng.” Đừng hận tại sao lại dối, nhưng chuyện của cùng tổng giám đốc , làm thế nào có thể cho tiểu Nhã.




      ?” Âu Nhược Nhã căn bản tin có chuyện gì xảy ra, theo trực giác của mà đoán, nhất định là người đàn bà kia với Viêm Liệt những lời bình thường! Về phần là cái gì, nhìn phản ứng của Viêm Liệt, tựa hồ cũng phải chuyện gì tốt…




      Cũng như thái độ của Viêm Liệt, Âu Nhược Nhã cảm thấy cũng được xem là vui vẻ gì, như vậy cách khác chính là Viêm Liệt cùng tổng giám đốc xảy ra chuyện vui…




      Có được kết luận, Âu Nhược Nhã ở đầu kia điện thoại thiếu chút nữa bật cười.




      , tiểu Nhã, tôi về nghỉ ngơi trước chơi vui vẻ.” xong, Viêm Liệt khó giữ được phong độ mà cúp máy.




      tại có tâm tình mà ứng phó với tiểu Nhã.




      Âu Nhược Nhã nhướn mày nhìn điện thoại, từ hành vi của Viêm Liệt cho thấy, chuyện vui này tựa hồ có chút nghiêm trọng khiến cho Viêm Liệt mất phong độ như thế, mặc dù đây cũng được coi là chuyện tốt, bởi vì, có thể xác định được ánh mắt mà tổng giám đốc nhìn về phía Viêm Liệt là loại cảm xúc kia…, nhưng là, bọn họ rốt cuộc chuyện đến đâu rồi, để Viêm Liệt phản ứng mạnh như thế này, Viêm Liệt vẫn là người lạc quan ấm áp, rất ít khi tức giận, để mất phong độ như thế này cũng rất hiếm khi…




      Trong bất chợt, Âu Nhược Nhã lại có chút lo lắng, có cảm giác như có chuyện gì đó phát sinh.




      Viêm Liệt thẳng về công nhân viên túc xá của mình, đây là túc xá do tập đoàn Bắc Đường chuẩn bị cho các công nhân viên, bởi vì là nhân viên mới hơn nữa còn là thực tập sinh nên chỗ ở chính là phòng trọ ba người, nhưng mà cho dù là nhà trọ có chất lượng kém nhất của tập đoàn Bắc Đường nhưng cũng là người gian phòng, phòng tắm đầy đủ hết.




      Mở cửa vào, bên trong nhà mảnh tối đen, hiển nhiên hai gã đồng nghiệp ở cùng vẫn chưa trở lại, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, bọn họ dĩ nhiên về.




      Vào gian phòng của mình, đèn cũng muốn mở, Viêm Liệt ngã người xuống giường, cả người cũng thèm cử động, nhưng đầu óc lại vận chuyển nhanh.




      “Viêm Liệt, cậu có nghe nhầm, tôi vừa là, tôi thích cậu, hi vọng cậu trở thành bạn trai tôi, tôi nghĩ cậu lúc này có lẽ khó tiếp nhận.” Lời của tổng giám đốc giống như bị bỏ vào cái máy phát lại ngừng trong đầu Viêm Liệt, lần nữa lại lần nữa…




      Rốt cuộc là vì sao, tổng giám đốc sao lại bất chợt đối với ra những lời này? Đột nhiên như vậy, thể tưởng tượng, như vậy khiến cách nào tiếp nhận!




      cách nào tiếp nhận, tổng giám đốc, ở thời điểm chưa vào Học Viện Hoàng Gia, tên tuổi của tổng giám đốc nổi tiếng rồi, mà sau này vào học viện Hoàng Gia, lại càng thường xuyên nghe nhắc tới cái tên Bắc Đường Yên này, mà cũng vì liên quan đến câu chuyện thần thoại lúc bấy giờ, nên đó là nguyên nhân mà tới tập đoàn Bắc Đường làm việc!




      Bắc Đường Yên, người tạo nên những chuyện thần thoại này là thần tượng của , cũng chính là cái đích để theo đuổi cùng vượt qua.




      Nhưng là, bây giờ là loại tình huống gì, người mà cung phụng tôn thờ như loại thần tồn tại, nữ vương cao cao tại thượng, thế nhưng trước mặt , cho biết, thích , quả thực là chuyện có nằm mơ cũng nghĩ đến!




      Nhưng mà, chuyện muốn đến, cuối cùng cũng đối với xảy ra, hề báo trước mà xuất trước mặt , cho nên, tại đối mặt với vấn đề là rốt cuộc biết nên phản ứng thế nào.




      Phản ứng như thế nào? Đừng sau này làm sao đối mặt với tổng giám đốc, chỉ tại, phản ứng của chính là chạy trối chết, sau đó ở nơi này suy nghĩ lung tung, rất mất thể diện a, lớn già thế này, còn có chuyện trốn tránh, thế nhưng trước mặt chính là người mình hâm mộ nhất, làm ra loại chuyện tình mất mặt này, nhưng mà, lúc đó đầu óc rất rối loạn, cũng thể nghĩ nhiều như vậy.




      Ai, tổng giám đốc rốt cuộc tại sao lại như vậy, là giỡn, tổng giám đốc cũng thừa nhận, nhưng nếu phải là giỡn, là chân thực khó khăn đến như vậy? Kia chỉ là tin, làm sao tin được tổng giám đốc thích mình đâu, kia quả thực là chuyện trời, và tổng giám đốc coi như từng gặp mặt, cũng chỉ là cùng thang máy vài lần mà thôi, cho dùđ ã mấy câu, cũng chỉ là chào hỏi thôi, hai người trong thực tế hình như có thể là hoàn toàn xa lạ.




      , bọn họ gặp gỡ có lẽ là tối nay, hết sức may mắn trở thành bạn nhảy của tổng giám đốc, đó là loại cảm giác hết sức tuyệt vời, thân ảnh nhắn kia dựa vào mình, cảnh tượng giống như mộng ảo, khiến cảm thấy đó là điều tốt đẹp nhất cuộc đời khi nhớ lại.




      Chỉ bất quá, nhớ lại cái tình trạng “tốt đẹp” khi nãy, cuối cùng lại chạy trối chết làm cho “Hình ảnh tốt đẹp để nhớ lại” vẽ lên dấu chấm tròn…. Cũng đừng nên oán , ai bảo tổng giám đốc lại ra những lời như vậy.




      Tổng giám đốc tại sao phải làm như vậy chứ? Trêu ? Cần gì chứ… chẳng lẽ trong lúc vô tình đắc tội với ? Hẳn là , đến cơ hội tiếp xúc qua cũng sao đắc tội với được, coi như cùng nhau ở thời điểm khiêu vũ, cũng cẩn cẩn dực dực (nghĩa là vô cùng cẩn thận), nhớ có chỗ nào đúng.




      Nếu có ngoài ý muốn, vậy cũng là xuất của tiểu Nhã, nhớ lại lúc tổng giám đốc ‘Tôi thích cậu’ ‘Âu tiểu thư cũng dùng cái loại ánh mắt khiêu khích đó mà nhìn tôi, cậu cảm thấy , ấy hình như xem tôi là tình địch của ấy.’ ‘Tôi hề đùa, cậu chẳng lẽ cảm nhận được sao, chúng ta tuyên chiến.’




      Chẳng lẽ đó là nguyên nhân ư, trong truyền thuyết tổng giám đốc là người thích khiêu chiến kẻ khác, là chiến sĩ bẩm sinh, thích nắm trong tay tất cả, mà tiểu Nhã xuất làm cảm thấy giống như bị khiêu chiến, sau cùng, liền bất cẩn trở thành chiến lợi phẩm sao?




      Tổng giám đốc, trừ tài năng thương nhân thiên phú ra, nổi danh nhất chính là cái mạnh mẽ khôn khéo cùng thích khiêu chiến **, cùng cái nhóm bạn bè kia, thứ gì cũng có thể đem ra đùa giỡn, hơn nữa, đối với phương diện tình cảm cá nhân của tổng giám đốc, cũng được khá cho lắm, chuyện xấu của tổng giám đốc với tên trai tơ cũng thường xuất tin tức giải trí, tài chính cùng kinh tế, hơn nữa vai nam chính còn biến hóa rất mau, dường như có lần hai…




      ra , về điểm này mọi người đều hiểu lầm Bắc Đường Yên rồi, mười hai người của “độc thân có hại” đối với thái độ tình cảm đều khác nhau, nhưng đều là để ý người khác nghĩ gì mà làm theo ý mình, dễ nghe chút là các tiêu sái tự tại, khó nghe hơn là các ăn chơi phóng đãng, mà thực tế, các chẳng qua là làm những chuyện bản thân muốn.




      Có lẽ cuộc sống riêng của những người trong nội bộ có hại hơi rối loạn chút, xem nam nhân như đồ chơi, nhưng đối với Bắc Đường Yên mà , rất nghiêm túc mà tìm đối tượng, chỉ bất quá thái độ có chút kén chọn lúc tiếp xúc khiến các nam sĩ ( trai tân ) này phát cả hai hợp nhau, sau đó tìm đối tượng khác, cho nên, lời đồn đãi rằng đổi bạn trai tốc độ liền bắt đầu, mà đối với chuyện này chẳng bao giờ giải thích, các nam sĩ bị “vứt bỏ” cũng ra mặt gì.




      Chiếu theo tiêu chuẩn của “độc thân có hại”, cuộc sống riêng của Bắc Đường Yên rất chừng mực, cũng rất đơn thuần.




      Nhưng mà, những điều này Viêm Liệt đều biết, cũng hẳn là thế, Bắc Đường Yên là thần tượng của , đối với hâm mộ và bội phục đạt tới cảnh giới còn từ ngữ nào để diễn đạt, mà cũng bởi vì thế, chẳng bao giờ nghĩ đến việc cùng Bắc Đường Yên mặt tình cảm phát sinh bất cứ chuyện tình mập mờ nào, chuyện tình cảm cá nhân của Bắc Đường Yên cũng phải điều quan tâm…




      Nhưng mà, đó là chuyện lúc trước, còn bây giờ khác, theo như đoán, tựa hồ trở thành chiến lợi phẩm trong cuộc chiến của Bắc Đường Yên và Âu Nhược Nhã, muốn nghĩ như vậy, cũng thể tự kỷ mà cho mình là nguyên nhân của cuộc tranh đoạt của hai nữ nhân ưu tú, nhưng nghĩ ra được đáp án nào đáng thuyết phục hơn.




      A, đoán được nguyên nhân, cũng là nghênh đón vấn đề khó khăn nhất, chính là, bây giờ nên đối mặt như thế nào…

    5. miiupham90

      miiupham90 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,587
      Được thích:
      512
      Chương 11: Gặp lại ở thang máy





      Tổng giám đốc qua, để cho suy nghĩ chút, suy tính, chỉ là phải suy tính tiếp nhận tổng giám đốc, đùa gì chứ, dám tưởng tượng đến cảnh mình và tổng giám đốc chuyện đương, huống chi, tổng giám đốc chắc cũng nghĩ giống , là thực tập sinh, mà là tổng giám đốc của , phải xem thường chính mình, cũng phải tổng giám đốc phú ngại bần, mà là chênh lệch độ tuổi, đoán chừng ở trong mắt chỉ là tên tiểu tử mà thôi.




      Đúng vậy, tổng giám đốc bận rộn như vậy, chuyện xảy ra ở bữa tiệc chừng mai đây quên, nếu như quên cũng có thời gian tiếp tục chơi đùa nữa, chừng bây giờ tổng giám đốc quên tất cả, mà phiền não của cũng chỉ là buồn lo vô cớ mà thôi. . . . . . Đúng đúng đúng, chính là như vậy, đây vốn chỉ là đùa giỡn, tổng giám đốc bị Âu Nhược Nhã kích thích, liền ra những lời đó, chạy trối chết, tổng tài có lẽ kinh ngạc, nhưng chuyện gì qua cũng qua rồi, công việc tổng giám đốc bận rộn như vậy, chỉ cần thức thời nhắc lại, chắc có việc gì xảy ra. . . . . .




      Viêm Liệt càng nghĩ càng cảm thấy đúng, tâm lí cũng dần dần buông lỏng, chợt lật người bật dậy, vừa lắc đầu vừa cười vui mừng, chỉ là cẩn thận chú ý, trong nụ cười kia hình như có chút bất đồng, như là mất mác, cũng như là tự giễu.




      Bữa tiệc công ti tổ chức vào thứ sáu, thứ bảy chủ nhật được nghỉ, cho nên, khi Viêm Liệt trở lại công ty, là hai ngày sau rồi.




      Hai ngày nay mặc dù trong đầu thỉnh thoảng xuất lời kia của tổng giám đốc, nhưng Viêm Liệt cũng đều tự với mình chỉ cần , tổng tài nhất định quên, sau đó cứ như vậy hai ngày qua, Viêm Liệt lo lắng xuất ở công ti Bắc Đường.




      “Tổng giám đốc, chào buổi sáng.”




      “Tổng giám đốc, buổi sáng tốt lành.”




      “Tổng giám đốc, ngài khỏe chứ?”




      Viêm Liệt vừa mới đến trước cửa thang máy, liền nghe thanh hỏi thăm của nhân viên, nhất thời thân thể cứng đờ, trong đầu lúc này lặp lặp lại có việc gì, có việc gì, nhưng vẫn thể nào ngờ được tổng giám đốc lại hằng ngày cùng thang máy với bọn họ. . . . . . Rúc cuộc phải làm như thế nào?




      Hít sâu, chớ khẩn trương chớ khẩn trương, phải luôn luôn rất bình tĩnh ư, tại việc cần phải làm nhất là làm cho mình tỉnh táo lại, tốt, cứ dựa theo ý nghĩ của mình, tất cả có gì xảy ra, phải trốn tránh vấn đề, mà là tổng giám đốc chắc cũng suy nghĩ giống như , rằng tất cả đều là trò chơi mà thôi.




      Tiếng bước chân ngày càng gần, thanh chào hỏi cũng gần hơn, Viêm Liệt cúi đầu xuống, tận lực làm cho mình tồn tại, khiến cho người khác chú ý đến.




      . . . . . .




      Bắc Đường Yên vẫn nhìn về phía cửa đại sảnh, sau đó thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bề ngoài của mình, khi còn có mười phút nữa đến tám giờ, quả nhiên thấy được thân ảnh quen thuộc, trải qua mấy ngày quan sát, nàng phát Viêm Liệt là người rất có quy luật, mỗi ngày làm đều cùng thời điểm, trước sau chênh lệch tới ba phút, mà nàng lại thích cái thói quen này.




      Nhìn bóng dáng Viêm Liệt về phía thang máy, Bắc Đường Yên cũng hướng thang máy tới, mặc dù luôn gật đầu mỉm cười với nhân viên chào hỏi mình, nhưng thực tế vẫn quan sát phản ứng của Viêm Liệt, khi nghe được thanh nhân viên chào hỏi , thân thể hình như cứng nhắc chút, thấy hai ngày trôi qua vẫn như vậy, có thể từ phản ứng của biết được rằng đối với ảnh hưởng rất lớn.




      Sau đó khi tới, liền thấy Viêm Liệt cúi đầu lui về phía sau, Bắc Đường Yên khẽ cau mày, người đàn ông dùng loại phương thức này tựa hồ như muốn lựa chọn trốn tránh a, đây cũng phải là phát khiến mừng rỡ.




      Cố ý cùng với suy nghĩ xấu xa, Bắc Đường Yên đến gần Viêm Liệt rồi mới dừng lại.




      Hôm nay Bắc Đường Yên mặc quần dài màu trắng, chất liệu tơ tằm thượng hạng, lộ ra tư vị nữ nhân **, lại ra tia lão luyện cùng khôn khéo, chỉ là ánh mắt vô cùng linh động, giống như là tiểu quỷ làm chuyện xấu.




      “Ah, Viêm Liệt, cậu cũng ở đây a, cậu khiêu vũ rất tốt a, chỉ là đáng tiếc ngày hôm qua cậu phải rời trước, lần sau nếu có cơ hội lại mời làm ta làm bạn nhảy nha.”




      Sấm sét giữa trời quang, đây đối với Viêm Liệt mà tuyệt đối là đả kích, vốn lựa chọn lẩn tránh hi vọng tổng giám đốc nhắc lại chuyện này, lại nghĩ tới sáng sớm, còn chưa tới phòng làm việc lại đụng phải tổng giám đốc, hơn nữa tổng giám đốc còn cùng mình chuyện quen thuộc như thế ,




      Nếu như hôm trước tổng giám đốc những lời đó, nhất định là thụ sủng nhược kinh, nhưng lúc này, chỉ muốn nhanh chóng tìm nơi để trốn, nhưng thực tế cùng suy nghĩ luôn luôn cách biệt nhau, tại Viêm Liệt vẫn còn chút lý trí, cố gắngvkhắc chế ý nghĩ xúc động muốn rời , liền lúng túng ngẩng đầu lên.




      “Chào tổng giám đốc, đây là vinh hạnh của tôi.” Chỉ cần là nhân viên đều tập trung nhìn về phía này, Viêm Liệt tự với mình nếu bình tĩnh xong đời, tổng giám đốc tuy đùa giỡn nhưng cùng lắm chỉ có hai người biết, rất khó tưởng tượng nếu như mọi người đều biết lời trước kia của tổng giám đốc, là phản ứng như thế nào đây,




      Viêm Liệt nhìn về phía Bắc Đường Yên trong ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu cùng lo lắng, mặc dù dùng hơn hai ngày suy nghĩ, nhưng tất cả vẫn là suy đoán của , rốt cuộc như thế nào, tổng giám đốc vì sao lại làm như vậy, biết, chỉ là, bây giờ, từ ánh mắt tổng giám đốc chỉ thấy có tao nhã cùng lý trí, thâm thúy làm cho thể ràng.




      Bắc Đường Yên thấy Viêm Liệt nhìn mình cũng rất tự nhiên hào phóng cùng Viêm Liệt nhìn lại, người đàn ông này có đôi mắt sáng ngời, nàng biết từ lâu, nhưng mỗi lần nhìn vào, vẫn cảm thấy ấm áp, chỉ là ánh mắt sáng ngời này tại còn chứa nhiều suy nghĩ cùng nghi ngờ, là bởi vì mình !




      “Ting” thang máy đến, nhưng có ai cắt ngang hai người, mặc dù người chung quanh cũng bởi vì màn trước mặt này mà kinh ngạc, nhưng chuyện của tổng giám đốc, bọn họ dám nhiều lời, nhưng vẫn có nghi vấn.




      Thang máy mở ra, mọi người do dự vào, cũng dám đóng cửa, tổng giám đốc vẫn còn ở bên ngoài, ai dám đóng cửa a, muốn sống nữa.




      Khẽ mỉm cười, Bắc Đường Yên lùi bước, : ” Vào thôi, nếu mọi người đều phải tới trễ.”




      Thong dong ưu nhã.




      Viêm Liệt nhìn sửng sốt, nhưng lập tức theo sau Bắc Đường Yên vào thang máy. . . . . . Cửa thang máy chậm rãi khép lại.




      Phòng làm việc của Viêm Liệt ở lầu sáu, bởi vì tiến vào thang máy trễ, nên phải đứng trước cửa thanh máy, mà Bắc Đường Yên là tổng giám đốc cho dù vào trễ nữa mọi người cũng tự động nhường gian cho nàng.




      Cho nên, từ tầng mãi cho đến tầng sáu, Viêm Liệt có thể cảm thấy cỗ ánh mắt rơi vào lưng , mang theo cường thế làm cho phải luôn kinh động!




      ra thang máy, Viêm Liệt phát lòng bàn tay mình đầy mồ hôi!




      nên suy nghĩ kỹ, nếu như tổng giám đốc quên , mà vẫn tiếp tục trò chơi này, nên làm cái gì đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :