1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ông Xã, tối nay ngưng chiến - Kim Lai Lai (12) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11: Có loại hồi tưởng liên quan đến tình

      Edit: Phượng Du


      Bác Tây vẫn theo Giang Diệc Hân đến trụ sở quân khu, đến đường lớn Giang Nam mới xuống xe, đón taxi quay về chỗ ở. Lúc đến nhà gần chín giờ

      Vào cửa, điều đầu tiên làm là vọt vào tắm

      Mặc áo ngủ tơ tằm màu tím bước ra, tóc vẫn còn ướt, nhánh lại nhánh có vẻ lộn xộn . tới trước quầy rượu, rót cho mình ly Burgundy, dùng 3 ngón tay kẹp chiếc ly đến trước cửa sổ sát đất, từ độ cao tầng 23 nhìn xuống thành phố này

      Thành phố về đêm, đèn đuốc lấp lánh, tựa như tối cũng phải tối, dưới ánh đèn, mọi thứ như hiểu cũng như , mỗi khi đêm về, mọi người lột bỏ lớp ngụy trang ban ngày, lộ ra dáng vẻ nguyên thủy nhất

      Bác Tây khỏi nghĩ, có phải gia đình Giang gia cũng bảo thủ và lạnh lẽo như vậy, mới tạo nên Giang Diệc Hân tính tình vừa ôn hòa vừa kiên trì. dễ nghe là lạnh nhạt, trầm ổn, nếu khó nghe, này chính là động vật máu lạnh

      Nhưng, trước đây khi nhìn thấy Giang Diệc Hân, tính tình cũng giống như bây giờ

      2 năm trước, đường núi dẫn ra ngoài đường cáp treo đỉnh Hoàng Sơn Bạch Nga Lĩnh, Bác Tây gặp gỡ Giang Diệc Hân

      Khi đó, với nhóm bạn cùng tuổi, lưng đeo túi hành quân, mặc quần áo thanh niên xung phong màu xanh lá, chân mang giày leo núi màu nâu nhạt, từ chân núi leo lên, bạn cùng sớm kêu mệt mỏi la hét đòi nghỉ mệt, chỉ có mình mặt đỏ cũng thở gấp, bước như bay

      Còn có tâm tình tốt trêu chọc người khác, bị đám bạn tấn công, khỏi rụt cái cổ cười khanh khách ngừng

      Bác Tây đoán đó là rất thích cười, tuổi của nên có sức sống và vui vẻ như vậy, tính tình của giống như ánh mặt trời, tuổi xuân của , dù gió táp mưa sa cũng thể làm sụp đổ

      Sau đó, trở lại với cuộc sống và công việc bận bịu, mỗi lần nghĩ đến quang cảnh khi đó, từng có ước muốn gặp lại có lúm đồng tiền như hoa lần. bởi vì sức sống của tỏa ra bốn phía, vẻ đẹp tự nhiên như vây!

      , lăn lộn trong chính trường nhiều năm, hoàn toàn đánh mất hồn nhiên của tuổi trẻ

      Cho nên, khi nhìn thấy ảnh chụp mà dì họ được cho, chút do dự đồng ý gặp mặt 1 lần, chỉ là gặp ấy lần, người khiến từng rất hâm mộ

      Hai người chênh lệch nhau 7 tuổi, đối với , Giang Diệc Hân giống như

      loại hồi tưởng liên quan đến tình , chỉ hâm mộ những điều tốt đẹp mà thôi!

      Cảm giác Bác Tây đối với Giang Diệc Hân chính là như thế

      Nhưng mà, 2 năm sau, khi Bác Tây gặp lại , lại cảm thấy rất thất vọng. còn là có sức sống và mạnh mẽ như ngày xưa. bây giờ lạnh lạnh lẽo lẽo, giống như con rối gỗ biết hành động

      Thế nhưng, rất nhanh, Bác Tây lại phát , tính cách của giống như cây bông, có độ co dãn nhất định, biết Giang Diệc Hân có thể chịu đựng đến mức độ nào, cũng tò mò muốn biết lực phản kích của mạnh bao nhiêu

      đời này có loại người, nhìn thấy loại người, bề ngoài nhìn thấy ấy dịu dàng, nhu mì hiểu chuyện, nhưng con người ấy như biểu bên ngoài sao?

      Lúc Giang Diệc Hân quát bảo Thẩm Thần Húc ngưng lại, giọng điệu kiêu ngạo mang theo uy hiếp, biết ngay ấy phải là loại người dịu dàng, lễ phép như vẻ bề ngoài

      Bác Tây càng nghĩ càng yên tâm, trong lòng nổi lên hứng thú, hy vọng Giang Diệc Hân có thể thích ứng với gia đình của , rất mong đợi!

      Di động vang lên, ngắt ngang dòng hồi tưởng của Bác Tây, nhìn màn hình điện thoại, là con trai của cả năm nay được 7 tuổi, gọi từ thành phố D đến, bắt máy lên, đầu dây bên kia vang lên giọng ngọt ngào ngây thơ

      “Chú ba, mẹ chú tìm thím ba cho cháu, thím 3 có xinh đẹp ?”

      Bác Tây suy nghĩ chút, rất đúng trọng tâm : “ xinh đẹp bằng Đoàn Đoàn” nhũ danh là Đoàn Đoàn

      Đoàn Đoàn có chút thất vọng hả tiếng, sau đó đầu bên kia với mẹ của cậu, lại đáp : “Mẹ , người đẹp hơn Đoàn Đoàn chính là thần tiên”

      Đoàn Đoàn tỏ vẻ thấu hiểu vì sao thím ba đẹp bằng nó, vì thím ba phải là thần tiên

      Bác Tây xoa xoa thái dương, bên môi tràn ra tươi cười : “Đúng đó, Đoàn Đoàn là thiên hạ vô song”

      “Chú 3, thiên hạ vô song là gì?” Trẻ con khi đụng phải vấn đề hiểu hỏi tại sao

      Bác Tây bỗng nhiên nhẫn nại giải thích : “Mẹ của con đối với ba con mà chính là thiên hạ vô song” Nhớ tới cả, long say mê với chị dâu, giải thích như thế

      Con nít học biết mười rất nhanh : “Vậy thím ba đối với chú ba cũng là thiên hạ vô song?”

      Bác Tây ngẩn ra, vẻ mặt hoảng hốt lát, nghe được tiếng alo, alo đầu dây bên kia dường như hạ quyết tâm lại hết sức thờ ơ trả lời : “Ừ”

      Hai người hàn huyên vài câu, khi cúp điện thoại mới phát di động có 1 tin nhắn chưa đọc, là của Giang Diệc Hân

      Nội dung rất phổ thông, nhạt nhẽo, đại ý là về đến nhà, dặn đường cẩn thận .Lời khách sáo nhiều hơn tình

      Bác Tây bỗng nhiên rất muốn xé lớp ngụy trang của ra, theo bản năng nhấn phím gọi xanh biếc

      Điện thoại vang lên lâu mới có người bắt máy, giọng bên kia lộ ra vẻ mệt mỏi và khó chịu, giọng tốt, mở miệng chính là : “Nếu con gọi điện tới, tôi tố cáo mấy người tội quấy rối”

      Bác Tây nhất thời “xì” cái bật cười : “Là người nào có mắt dám quấy rầy bà xã tương lai của tôi vậy, có cần tôi thay em giải quyết bọn họ ?”

      Giang Diệc Hân phát ra bất thường, cả kinh mở to mắt, nhìn dãy số lần mới bình tĩnh lại : “ xin lỗi, tôi phải nhắm vào , trễ thế này rồi, có chuyện gì?”
      “Chỉ muốn nghe giọng của em chút”

      Trong nháy mắt, loa điện thoại 2 bên chỉ còn lại tiếng hít thở của 2 người, thanh ái muội vang lên trong đêm tĩnh lặng

      Giang Diệc Hân ngờ đột nhiên Bác Tây những lời ân ái như vậy, nhất thời làm tâm tình rối bời, do dự nên lời

      Giọng êm ái của Bác Tây phá vỡ trầm mặc : “Em vẫn chưa trả lời tôi, là ai làm em thoải mái”

      Lúc này, Giang Diệc Hân mới dừng lại rối rắm, : “ người chào hàng điện thoại, gọi 2 3 lần để chào hang sản phẩm, có việc gì, có gì trở ngại cả”

      Bác Tây tựa hồ tin tưởng, vừa cười vừa : “Đưa số điện thoại của người đó vào danh sách đen

      câu của , khiến cảm xúc của dâng trào, nếu như ký ức cũng có thể cho vào danh sách đen tốt biết mấy , đem tất cả những điều muốn vui vẻ, cho vào trong đó, làm như vậy con người có thể vui vẻ hơn rất nhiều

      Tựa như mới vừa rồi, người kia gọi điện thoại đến, ta trở về
      Nhưng mà, cho dù là vậy, như thế nào?

      Giang Diệc Hân cảm thấy Bác Tây có lực quan sát rất tốt, có thể dò xét nội tâm của người khác. Cho dù cách lớp vô tuyến, cũng có thể cảm nhận được phẫn uất và bi thương của

      cố hết sức kìm nén cảm xúc của bản than : “Nghe lời

      Bác Tây lại mở miệng, lúc này chuyện bình thường hơn, khôi phục lại nho nhã trước sau như của mình : “Cháu trai của tôi, lúc nãy mới gọi điện thoại cho tôi, nó rất hiếu kỳ về em, rất nhiều chuyện về em. Tôi nghĩ chúng ta hiểu biết về nhau quá ít, cho nên…..hy vọng làm phiền em nghỉ ngơi”

      Giang Diệc Hân nghe ngữ điệu của , tựa hồ dự định muốn tán gẫu lát, dịu dàng : “Thời gian sau này vẫn còn dài, từ từ chung sống hiểu nhau thôi”
      Bác Tây nghe vậy, ý vị thâm trường câu : “Em đúng, chúng ta còn nhiều thời gian mà”

      ——–Lời của tác giả——–

      Bác Tây chà xát tay : “Vợ à, tương lai còn dài, chúng ta có thể từ từ sâu hơn”
      Giang Diệc Hân liếc nhìn : “Chồng à, chào

      Bác Tây vô tội : “Vợ à, em nghĩ cái gì vậy, như vậy thuần khiết”

      Giang Diệc Hân nhìn thoáng qua giường, từ trong ngăn tủ lấy ra cái chăn đưa cho : “ nghĩ như vậy, vậy đêm nay ngủ ở ngoài sofa

      Bác Tây : TT_TT. Vợ à, đừng mà, sai rồi

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12:

      Edit: Phượng Du


      Giang Diệc Hân dậy sớm, nhanh chóng rửa mặt xong, uống cạn ly nước ấm rồi cầm chìa khóa xe ra cửa

      Mở khóa, đóng cửa lại xe lại rồi khởi động xe, quay tròn vòng sau đó nhấn chân ga, sóng yên biển lặng chạy khỏi đại viện, chạy băng băng đường lớn Giang Nam

      Chuông điện thoại di động phải lúc vang lên, lúc này Giang Diệc Hân chạy đến đại lộ mới giáp với đại lộ Giang Nam. Đại lộ Giang Nam là đường mới vừa mới thi công hoàn thành, bình thường vắng xe, đèn giao thông trước 6h30 đều tiết kiệm năng lượng theo kiểu đèn vàng vụt sang rồi tắt

      Giang Diệc Hân lục tìm điện thoại di động, chỗ ngoặt phía trước đột nhiên có chiếc xe con lao ra

      Hung hăng đạp phanh dừng lại, đồng thời trong đầu Giang Diệc Hân lúc này lên 4 chữ lớn : “Năm xui tháng hạn”

      Giang Diệc Hân buồn bực nhìn về phía trước, Aston Martin one—77

      Nhãn hiệu xe vừa táo bạo vừa đẹp mắt, giá cả đắt khiến cho người ta líu lưỡi
      Hai đầu xe tương đôi sát nên có thể xuyên qua cửa sổ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ngồi vị trí lái xe, kính mắt màu đen lịch hạ xuống, xuất nụ cười, vừa xa lạ vừa quen thuộc

      Giang Diệc Hân cảm thấy có cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, muốn ngăn cũng ngăn được, tự chủ được run lên chút

      Giang Diệc Hân rất muốn quay đầu xe rời , nhưng mà đối phương xuống xe
      Người đàn ông trẻ tuổi tới bên cạnh cửa tay lái của Giang Diệc Hân, ngón tay gõ gõ cửa kính, tay kia để bên cạnh xe, ánh mắt lộ ra tin tức, tuyệt đối để rời

      Tay của nắm thành quyền nhưng vẫn hơi run run, các đốt ngón tay trắng bệch, long bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn cho biết đây phải là giấc mơ
      Ôn Kỳ Cửu trở về

      Ôn Kỳ Cửu kiên nhẫn lại gõ gõ cửa xe, tay kéo tay cầm cánh cửa nhưng mở ra

      Cả trái tim Giang Diệc Hân bất ổn, thở sâu hơi ổn định tâm trạng. Trước tiên tìm dãy số của Bác Tây, bảo gọi cho ông ty bảo hiểm, sau đó báo cho cảnh sát, mời tới xử lý tai nạn, lúc này mới hạ cửa kính xuống, chỉ mở ra khoảng đủ nhét bàn tay trẻ con vào, nhưng cũng đủ giao tiếp với bên ngoài

      “Giang Diệc Hân, có thể ăn thịt em sao?” Ôn Kỳ Cửu lạnh lung nhìn động tác đề phòng của , ánh mắt dường như muốn đem ăn tươi nuốt sống

      Giang Diệc Hân nghĩ thầm, cũng phải như vậy sao

      Liếc nhìn cái : “Có chuyện gì mà Ôn Kỳ Cửu làm được”

      Đây chính là lời mở đầu sau khi 2 người gặp lại

      Ôn Kỳ Cửu cười lạnh : “Bây giờ biết sợ rồi sao?. Tối hôm qua, có người cúp điện thoại của khá gọn gàng linh hoạt”

      Giang Diệc Hân muốn trước khác, nay khác, nhưng nghĩ lại, tính tình ta rất tình bất định ( vui buồn thất thường), quả khó nắm bắt, dứt khoát ngậm miệng , để tránh ta thình lình những câu khiến người ta tức hộc máu

      Ôn Kỳ Cửu thấy dung thái độ lạnh lung để phản kháng, cười lạnh tiếng : “Lúc nãy còn muốn quay đầu bỏ chạy sao?. Giang Diệc Hân may mà em còn có não, làm những hành động ấu trĩ như thế”

      Ý mà ta muốn , hiểu rất , bĩu môi, giấy phép lái xe đặt ở chỗ đó, muốn tìm ra chiếc xe này dễ dàng. Đến lúc đó người gặp xui xẻo phải là Bác Tây sao?. Chọc giận tiểu bá vương Ôn Kỳ Cửu này, ngay cả trái cây cũng ăn xong

      Giang Diệc Hân lập tức quyết định giả ngu đến cùng, trả lời cách mỉa mai : “ bao nhiêu năm rồi, Ôn thiếu vẫn thích áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác. Suy bụng ta ra bụng người, chuyện quay đầu xe bỏ chạy cũng từng làm ít. Thảo nào lại đoán như vậy”

      Ôn Kỳ Cửu xì cười, học cách chuyện của : “ bao nhiêu năm rồi, năm đó vẫn răng bén lưỡi nhọn, có câu tục ngữ, vịt chết còn cứng mỏ rất thích hợp với em”

      mới là con vịt chết, cả nhà mới là đàn vịt chết, tính xấu- đổi

      Giang Diệc Hân oán hận trừng mắt nhìn Ôn Kỳ Cửu, dứt khoát mở radio, chỉnh lượng tới mức lớn nhất để che đậy ma ngoài cửa sổ xe

      Lúc xe cảnh sát tới, Ôn Kỳ Cửu muốn đập bể cửa thủy tinh để bắt Giang Diệc Hân ra

      Giang Diệc Hân thấy có người thứ ba đến mới chậm rì rì tắt thanh, sau đó xuống xe, giải thích tình huống ràng

      Lúc thăm dò trường, Bác Tây vội vàng chạy xuống từ xe taxi, bước nhanh đến bên người Giang Diệc Hân, quan tâm hỏi : “Em sao chứ?”

      Giang Diệc Hân lắc đầu, thu hồi sắc bén, vô cùng ngượng ngùng : “ xin lỗi, là em lái xe cẩn thận, nên đâm vào xe đối phương”

      Bác Tây kiểm tra tỉ mỉ từ đầu đến chân lượt, xác định Giang Diệc Hân có bị thương mới thở phào hơi, nhàn nhạt nở nụ cười : “ sao, có chuyện gì đâu, em sao là tốt rồi”

      Ôn Kỳ Cửu ở cách đó xa vẫn luôn gắt gao nhìn hành động của 2 người, dương quái khí mở miệng : “ bao nhiêu tuổi rồi, có chút chuyện cũng phải gọi trai đến chịu trách nhiệm?. Em có cần đem chuyện bé xé ra to ?”

      Bác Tây rất bình tĩnh đánh giá Ôn Kỳ Cửu, người đàn ông này lớn hơn Diệc Hân khoảng 2 tuổi, quần áo tùy ý cũng mất phẩm vị, mang theo 3 phần tà khí, 3 phần kiêu ngạo, còn lại là bất cần đời

      Căn cứ vào cách thức ta chuyện với Giang Diệc Hân, 2 người những chỉ là người quen cũ, thậm chí còn có đoạn quá khứ?. Phát này khiến cho Bác Tây nhàn nhạt nhíu mày

      Hai người đến đây là cảnh sát ở lại trực ban đêm qua, đêm ngủ, lại nghe 2 bên quen biết gây , sắc mặt cực kì khó coi, mặt trầm xuống, tặng 2 người cái nhìn khinh thường, dùng ánh mắt chém giết 2 người, tiếp theo rất chuyên nghiệp kết quả xử lý

      Giang Diệc Hân sao, có phạm sai lầm gì lớn, do Ôn Kỳ Cửu rẽ ngoặt quá nhanh, trách nhiệm thuộc về ta

      Hai chiếc xe nhân viên công ty bảo hiểm khoan thai đến chậm, sắc mặt hết sức tốt, hai chiếc đều có bảo hiểm, bồi thường và sửa chữa đương nhiên rất cao, công ty mà ký tên, bản thân nhất định bị ông chủ chửi cho trận, trong lòng nghĩ như thế nào, cũng đều vui vẻ nổi

      Chờ nhân viên công ty bảo hiểm thỏa thuận xong, rời khỏi, Bác Tây muốn dẫn Giang Diệc Hân rời , lại bị Ôn Kỳ Cửu gọi lại

      “Giang Diệc Hân đừng che giấu nữa, tới đây rồi, giới thiệu chút bạn trai tiền nhiệm cũng mất miếng thịt nào”

      Giang Diệc Hân thoáng liếc mắt nhìn ta, lạnh lùng : “Ôn Kỳ Cửu, đừng tự thiếp vàng lên mặt mình, cái gì mà tiền nhiệm, cho tới bây giờ tôi với cũng có quan hệ gì. Đường dương quan của và cầu mộc của tôi xuất cùng lúc, sau này nhìn lên, chúng ta mỗi người bên, nước sông phạm nước giếng”

      xong cũng quan tâm sắc mặt Ôn Kỳ Cửu như thế nào, chủ động kéo tay Bác Tây, hai người cùng nhau rời khỏi

      Chỉ còn lại Ôn Kỳ Cửu đứng tại chỗ tức giận đến nổi gân xanh, nghiến răng thầm nghĩ, việc này nhất định để yên!

      Lần này là Bác Tây lái xe

      Hai người vẫn như trước, có gì để

      Giang Diệc Hân cảm thấy với Bác Tây ở cùng chỗ, có vẻ rất khó chịu, dễ dàng bất an và yếu thế, như vậy tốt chút nào, nhưng lại tìm được vấn đề mấu chốt

      Theo bản năng, mở miệng : “Tôi và Ôn Kỳ Cửu có quan hệ gì….” Giải thích này vừa cứng nhắc lại có sức thuyết phục

      Bác Tây nở nụ cười an ủi : “Tôi tin tưởng em”

      4 chữ, ngăn chặn tất cả lời Giang Diệc Hân muốn , thực tế Bác Tây như vậy, cũng biết nên bắt đầu về nghiệt duyên của và Ôn Kỳ Cửu từ chỗ nào

      Tóm lại, Ôn Kỳ Cửu xuất , Giang Diệc Hân càng kiên trì với quyết định của mình, muốn giẫm lên vết xe đổ, bước vao cạm bẫy của ta
      Con người, từng ngốc lần là đủ lắm rồi!

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :