1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 52: Vấn đề xảy ra

      Đến lúc Chu Duệ Trạch gắp miếng thịt cừu ngon mềm bỏ vào chén Hà Quyên, buồn cười hỏi: “Bà xã, làm sao vậy?”

      Hà Quyên cúi đầu, nhìn thấy miếng thịt bên trong, biết nên làm gì.

      Chu Duệ Trạch để đũa xuống, cười : “Bà xã, em quá cảm động sao?”

      “Cảm động cái đầu , ăn cơm .” Hà Quyên trách tiếng, nhăn mặt gắp cho Chu Duệ Trạch món rau cải.

      Vẻ mặt nhăn nhó, chỉ là, đáy mắt giấu được ý cười.

      Hơn nữa, trong lòng mềm mại ngọt ngào như đường mật tan ra, lại càng giấu được.

      Nhìn món rau cải trong chén, Chu Duệ Trạch gật đầu cười: “Cảm ơn bà xã.”

      xong, đưa vào miệng, trong mắt mang theo nụ cười hạnh phúc, ăn vui vẻ.

      “Cám ơn cái gì chứ, dù sao cũng là mời.” Hà Quyên lạnh băng , gắp tất cả miếng thịt ngon mềm bỏ vào chén Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch ăn được hai miếng, chân mày liền cau lại, bất mãn lầu bầu: “Tại sao săn sóc , bởi vì chăm sóc em sao?”

      xong, lựa tôm lột vỏ, gắp miếng cá ngừ … thành thục gắp món này tới món khác thả vào trong chén Hà Quyên.

      Tốc độ nhanh chậm, phù hợp với tốc độ ăn của Hà Quyên, ăn xong món này, nhận thêm món khác.

      gấp gáp cũng để trong chén Hà Quyên trống .

      Hà Quyên khẽ động đũa, chặn lại chiếc đũa của Chu Duệ Trạch: “ cho em là heo sao, cho ăn liên tục ngừng?”

      Chu Duệ Trạch cười, chuyển chiếc đũa, bỏ miếng cá ngon nóng vào chén Hà Quyên: “Em làm việc cả ngày, đói bụng , cho dù có thương, cũng thể để em đói bụng chuyện với được.”

      “Ai muốn chuyện đương cùng ?” Con ngươi Hà Quyên quay vòng, hờn dỗi .

      “Phải, phải… muốn bà xã ăn no trước, được chưa?” Chu Duệ Trạch xong, lại gắp rau cải vào chén Hà Quyên.

      Lần này, Hà Quyên ngược lại ngăn cản, chỉ là gắp lên miếng thịt vừa chín trong nồi, bỏ vào chén, lầu bầu trách câu: “Nhường em suốt ngày? mệt, đói bụng sao?”

      “Cũng đói!” Chu Duệ Trạch liền cầm chén, giơ lên trước mặt Hà Quyên, nụ cười khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy giống con mèo ăn trộm thịt sống.

      khí bữa cơm rất tốt, hai người ở chung cũng rất tự nhiên.

      “Ôi, có người chồng tốt là tuyệt, nhìn chút bộ dáng hạnh phúc này, khiến người ta ghen tỵ.” Đồng nghiệp trêu chọc làm cho Hà Quyên đỏ mặt, nũng nịu , “ linh tinh cái gì vậy?”

      “Ôi ôi… Đỏ mặt rồi kìa?” Bộ dáng Hà Quyên càng khiến đồng nghiệp càng thêm cười trêu ghẹo, “Vợ chồng tình cảm quá.”

      “Nhàm chán, thèm nghe các người nữa.” Hà Quyên giả vờ tức giận đứng dậy, ra khỏi phòng nghỉ của nhân viên, thờ ơ bộ ra khỏi công ty, dạo ở chung quanh, dù sao lát nữa mới vào giờ làm.

      Ra khỏi công ty, khí lạnh liền đập vào mặt, nắm chặt áo lông người, Hà Quyên rùng mình cái, giống như sắp sang năm mới.

      Nếu năm nay thăm dì nhỉ?

      Dượng nhất định muốn gặp lại , ôi… Hay là gom tiền gửi cho dì tới đây.

      Vừa nghĩ vừa tới bên đường, tuy sắc trời còn sớm, người đường cũng ít.

      “Hà Quyên.” Giọng quen thuộc lại xa lạ khiến thân thể Hà Quyên cứng đờ, nhíu mày cái mới từ từ xoay người, nhìn ra sau, cách xa mấy bước là Thịnh Nhạc Dục, khuôn mặt lạnh cóng cố gắng nở nụ cười khách khí, “ là trùng hợp.”

      “Em tan việc rồi sao?” Thịnh Nhạc Dục tiến hai bước, đến trước mặt Hà Quyên hỏi.

      có, hôm nay làm ca đêm.” Hà Quyên theo bản năng lùi về sau bước, đứng gần như vậy, thoải mái.

      Hành động của Hà Quyên làm cho trong lòng Thịnh Nhạc Dục có chút buồn bã, nhìn kỹ Hà Quyên, quả nhiên mặt còn trang điểm đậm, chỉ quét lớp phấn lót nhàn nhạt, nhàng thanh thoát.

      Sau khi kết thúc tiệc rượu, rốt cuộc thấy được bộ dáng của Tả Phỉ Bạch sau khi tẩy trang, làm cho khỏi cảm thán kỹ thuật trang điểm tuyệt vời nay.

      Đối với phản ứng kinh ngạc của , Tả Phỉ Bạch trái lại cười nhạt, hỏi : “ cho rằng tại có bao nhiêu phụ nữ dám ra ngoài mà trang điểm.”

      Vào lúc đó quên mất mình định cái gì, nhưng trong đầu buồn bực trở về phòng ngủ.

      Khiến cho xúc động tìm đến Hà Quyên, là vì nguyên nhân khác.

      Sau khi tiệc rượu kết thúc, bạn bè tốt của hỏi thăm tin tức của Hà Quyên.

      “Tại sao muốn hỏi thăm ấy?” Thịnh Nhạc Dục hiểu hỏi, cố gắng bỏ qua khó chịu trong lòng.

      "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu." Bạn bè nháy mắt trêu ghẹo, còn quăng câu.

      “Đừng thiếu suy nghĩ như vậy, cậu có Tả Phỉ Bạch. Người đẹp kia nên giao cho em tôi chứ, đừng với tôi cậu biết, tôi thấy hai người ra ban công tán gẫu.” Bạn bè chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục từ chối, vội vàng ra ý muốn.

      “Người đẹp cũng phải chỉ có mỗi ấy?” Thịnh Nhạc Dục chính là muốn giới thiệu.

      “Người đẹp trong tiệc rượu tất nhiên có nhiều, nhưng loại như ấy chỉ có .” Bạn bè kiên nhẫn khiến Thịnh Nhạc Dục nổi lên lòng hiếu kỳ.

      ấy là loại nào?” Thịnh Nhạc Dục hỏi tới.

      “Vừa nhìn bề ngoài biết là phải phụ nữ chơi bời, nhàng thanh thoát. Cũng phải là hoa tầm gửi, có dẻo dai, phụ nữ như vậy thích hợp làm vợ.” Bạn bè khen ngợi Hà Quyên, làm cho Thịnh Nhạc Dục kinh ngạc.

      Bạn bè của , hiểu , đều là cao thủ hào hoa, làm sao có thể để tâm tới mình Hà Quyên?

      “Cho dù ấy xinh đẹp, cậu cũng phải chưa từng thấy qua người đẹp, tại sao chứ?” Thịnh Nhạc Dục trách tiếng, hiểu bạn bè mình, đâu cần hứng thú như vậy?

      “Đương nhiên giống nhau.” Bạn bè chắt lưỡi , “Đây là kiểu… thể ra được cảm giác…”

      Nhìn bạn bè say mê như vậy, trong lòng Thịnh Nhạc Dục càng được là tư vị gì, nhịn được cười khẩy : “Cậu thích như vậy, lúc trong bữa tiệc tại sao tự mình cua ?”

      “Cậu hiểu đâu.” Bạn bè liếc Thịnh Nhạc Dục cái, “Có phụ nữ có thể tuỳ tiện đến gần, có phụ nữ thể.”

      cách thô thiển, có nhu cầu muốn chơi đùa chút, ấy cũng phải dạng…” Bạn bè như vậy, khiến Thịnh Nhạc Dục nghe giống ý tứ như vậy, kinh sợ hỏi, “Cậu làm gì? Định theo đuổi ấy?

      là có ý đó.” Bạn bè cười ha hả, “Đây phải là tìm cậu đưa thông tin đến sao? cho cậu biết, dù chúng ta là huynh đệ, nếu có người hỏi, cậu cũng đừng cho người khác biết.”

      “Còn có người khác coi trọng ấy?” Thịnh Nhạc Dục kinh sợ hỏi.

      “Đương nhiên, em chúng ta ra sao? Mắt đảo qua cũng biết có bao nhiêu người muốn xuống tay với ấy, tôi đây phải nghĩ ra tay trước chiếm được lợi thế sao chứ.” Bạn bè xong, lại gấp rút thúc dục, “Mau cho tôi biết, số điện thoại ấy là gì?”

      Thịnh Nhạc Dục lạnh lùng ném ra câu: “Cậu xuống tay vẫn chậm rồi, ấy kết hôn.”

      “Chờ chút, em đâu?” Thịnh Nhạc Dục đột nhiên hoàn hồn, phát Hà Quyên lại muốn lướt qua , nhịn được gọi lại.

      “Tôi đương nhiên muốn làm.” Hà Quyên buồn cười nhìn Thịnh Nhạc Dục, chẳng lẽ rảnh rỗi có chuyện gì, ở đây ngẩn người với sao?

      Thái độ Hà Quyên lạnh lùng khiến Thịnh Nhạc Dục bất mãn trong lòng, trong đầu biết làm sao, đột nhiên lên vẻ mặt ấm ức của bạn sau khi biết tin Hà Quyên kết hôn, bất mãn lầu bầu: “Quả nhiên, tốt bị người đoạt .”

      hiểu, bạn bè muốn người có người, muốn tiền có tiền, tại sao lại chú ý đến Hà Quyên?

      chỉ có bạn bè , nghe cũng có ít người chú ý, chẳng lẽ mắt những người đó đều có vấn đề sao?
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 53: cam lòng

      Hà Quyên cảm thấy Thịnh Nhạc Dục hôm nay rất kỳ quái, bọn họ sớm còn liên quan, ở đây cản đường làm gì?

      Cũng may đường tương đối rộng, đến nỗi ngăn cản, bước qua được.

      Lúc lướt qua Thịnh Nhạc Dục, cánh tay đột nhiên đau xót, trong lòng Hà Quyên liền bốc lên hoả khí: “Buông tay!”

      Dù có tức giận, Hà Quyên cũng cố gắng kiềm chế nóng giận của mình, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Thịnh Nhạc Dục.

      Bị ánh mắt Hà Quyên nhìn chằm chằm như vậy, Thịnh Nhạc Dục có chút chột dạ, theo bản năng buông lỏng tay ra, nhìn Hà Quyên xoay người rời .

      “Hà Quyên, chờ chút!” Thịnh Nhạc Dục bước nhanh hai bước đuổi theo Hà Quyên, phát Hà Quyên cũng dừng bước, dường như cũng nghe thấy.

      “Em nghe thấy tôi gọi em sao?” Thịnh Nhạc Dục ngờ Hà Quyên lại bỏ qua như vậy, tưởng rằng đẹp duyên dáng trong bữa tiệc là có thể làm ra vẻ sao?

      Nghe được câu này, Hà Quyên dừng lại, quay đầu lại nhìn Thịnh Nhạc Dục, bình tĩnh : “Có nghe thấy.”

      “Nghe sao em còn ?” Thịnh Nhạc Dục liền tức giận, hoàn toàn để ý là ai?

      “Hả?” Hà Quyên buồn cười, cười thành tiếng, “ tôi làm cái gì tôi phải làm cái đó sao? Thịnh Nhạc Dục, cho rằng là ai?”

      Lời lạnh lùng của Hà Quyên làm cho Thịnh Nhạc Dục sững sờ, thể tin nổi nhìn Hà Quyên trước mắt vừa quen thuộc, vừa xa lạ.

      Trước kia, cần gì, Hà Quyên đều làm tất cả, bây giờ ngay cả lời của đều để ý sao?

      “Hà Quyên, em…” phản kháng từ đầu tới cuối làm cho Thịnh Nhạc Dục thích ứng được, kinh sợ chất vấn, chỉ là lời mới ra được nửa, Hà Quyên lạnh lùng cắt ngang.

      “Tôi làm sao? Thịnh Nhạc Dục, là gì của tôi? cho rằng là mặt trời, cả thế giới đều muốn vây quanh sao?” Hà Quyên châm chọc liếc xéo Thịnh Nhạc Dục, ánh mắt coi thường, khiến chân mày Thịnh Nhạc Dục càng nhíu chặt.

      “Bây giờ sao em lại trở nên như vậy?” Thịnh Nhạc Dục nhìn Hà Quyên từ xuống dưới, ánh mắt tràn đầy thất vọng.

      “Thịnh Nhạc Dục, buồn cười. Chẳng lẽ bây giờ còn muốn tôi bám lấy cả ngày sao? bắt cá hai tay, tôi còn tất bật chăm lo cho từng li từng tí? Hà Quyên tôi hèn hạ như vậy!” Hà Quyên lạnh nhạt, khuôn mặt lạnh lùng đến nỗi có thể so sánh với nhiệt độ của mùa đông giá rét chung quanh.

      “Trước kia đối tốt với , bởi vì tôi thích . Đừng nghĩ tôi tha thứ cho biết xấu hổ,” xong, Hà Quyên sải bước rời , thèm để ý Thịnh Nhạc Dục, bỏ mặc trong gió đông lạnh lẽo.

      Nhìn dòng người qua, Thịnh Nhạc Dục từ từ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Quyên, hừ lạnh tiếng, từ từ lấy điện thoại di động ra, bấm số.

      Rất nhanh, bên kia bắt máy, sau khi kết nối, bên môi Thịnh Nhạc Dục chậm rãi giương lên nụ cười: “Dì , dạo này có khoẻ ?”

      “Bây giờ Hà Quyên kết hôn, tôi cũng tiện gặp mặt cậu… Cậu biết Hà Quyên kết hôn phải do tôi gả sao?... có chuyện gì, chỉ là tình cảm chúng tôi xảy ra chút vấn đề… trách Hà Quyên… Tôi chỉ lo lắng cho con bé, gả cho người đàn ông mới chỉ quen biết có mấy ngày, ôi…”

      “Được, dì , dì đừng vội, dù sao cũng nên vội vàng.” Vẻ mặt Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn trái ngược với lời ân cần của , nụ cười môi lạnh như băng, khép lại điện thoại động.

      biết Thịnh Nhạc Dục làm gì với Hà Quyên, suốt cả ca đêm, bảy giờ sáng mới ra ca.

      Vừa ra tới công ty, liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, khoé môi kìm được giơ lên, bước nhanh tới.

      “Cầm lấy.” Hà Quyên ngồi lên xe, vừa mới cài dây an toàn, Chu Duệ Trạch liền nhét túi nhiệt vào trong tay Hà Quyên, tay lúc nào cũng lạnh, làm cho đau lòng.

      Ôm túi nhiệt độ ấm vừa đủ, Hà Quyên thoải mái tựa vào ghế, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

      Bận rộn cả đêm, là mệt mỏi.

      Chu Duệ Trạch nhìn mắt Hà Quyên quầng thâm nhàn nhạt, trong lòng chợt nhói, thầm thở dài cái, cũng gì, lái xe về nhà.

      Đến cửa nhà, Chu Duệ Trạch liếc mắt nhìn Hà Quyên, hơi thở của nhàng, chìm vào giấc ngủ sâu, suy nghĩ chút, rốt cuộc là để cho ngủ ở đây hay là đánh thức ?

      Làm việc cả đêm, ăn gì cứ ngủ như vậy, tốt cho bao tử.

      Đụng Hà Quyên cái, dịu dàng : “Bà xã, đến nhà rồi.”

      “Hả?” Hà Quyên mơ màng mở mắt, lúc này mới hiểu lời của Chu Duệ Trạch, “Được, vào nhà thôi.”

      Vào đến nhà, Chu Duệ Trạch đẩy Hà Quyên thẳng tới phòng vệ sinh: “Rửa mặt trước , điểm tâm có liền.”

      “Ừ.” Hà Quyên thực mệt mỏi, dùng nước nóng rửa mặt, đánh răng xong, ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch bưng cái nồi vào phòng ăn.

      nấu cháo cho em, ăn lúc còn nóng, ăn xong rồi ngủ.” Chu Duệ Trạch cười .

      “Được.” Hà Quyên húp chút, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Ông xã của em, đức hạnh.”

      Chu Duệ Trạch chợt ho khan tiếng, bị ngụm cháo trong miệng làm cho sặc, nhịn được, ho kịch liệt, Hà Quyên bị làm cho sợ, vội vàng vỗ vào phía sau lưng của , giúp nuốt xuôi.

      Khó khăn lắm mới dừng ho, Hà Quyên khỏi oán giận: “Ăn cháo cũng bị sặc, cẩn thận chút.”

      sao, nghe được có người khen ngợi mình… nhất thời vui mừng quá.”

      “Khụ, khụ, khụ…” Lần này đến lượt Hà Quyên bị sặc.

      người đàn ông bị hình dung là có đức hạnh có cần phải vui mừng như vậy ?

      Hờn dỗi nhìn lướt qua Chu Duệ Trạch, đúng lúc bắt gặp nụ cười trong mắt giống như trêu ghẹo, trong đầu Hà Quyên loé lên ý nghĩ, được lắm, đùa giỡn !

      “Đáng ghét!” Hà Quyên đưa tay vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, bắt đầu muốn “đánh người”.

      “Bà xã…” Chu Duệ Trạch làm bộ đáng thương gọi.

      “Bây giờ cầu xin tha thứ muộn! Hà Quyên đắc ý giương cằm lên. “Kiêu ngạo” .

      Chu Duệ Trạch bưng cái chén kia tới cho Hà Quyên, để trước mặt : “Đánh cũng phải ăn no trước rồi hãy đánh.”

      Ầm, dưới đáy lòng giống như có thứ gì đó nổ tung.

      Đau nhức, cùng với ngọt ngào.

      hiểu, trong mũi đột nhiên tràn đầy chua xót, trước mắt có chút mơ hồ.

      Vội vàng cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, động tác nén lại hơi nước nhàn nhạt trong mắt, ngẩng đầu, làm bộ vô : “Hừ, tạm thời tha mạng cho , nhớ kỹ cho em, sau này lại tính.”

      “Được, được… Bà xã tốt nhất.” Chu Duệ Trạch liền cười lấy lòng, chủ động làm thêm chút đồ ăn bàn, lại ân cần bóc quả trứng luộc.

      Hà Quyên nhìn vào trong chén của mình, là trứng gà luộc, cầm lấy trứng gà trong đĩa, nhanh chóng bóc vỏ, thả vào trong chén của Chu Duệ Trạch: “Đừng lo cho em, cũng ăn , lát còn phải làm đó.”

      “Được.” Chu Duệ Trạch cười đến mức mắt híp thành đường , ăn vui vẻ.

      Hai người ăn cơm xong, Chu Duệ Trạch vừa muốn rửa chén, Hà Quyên cản lại: “ đừng động vào, làm , để em rửa.”

      sao, đừng để ý thời gian như vậy, em làm việc cả đêm rồi, nhanh ngủ .” Chu Duệ Trạch để cho cự tuyệt, dọn tất cả chén lại.

      “Em…” Hà Quyên vừa muốn gì, điện thoại đột nhiên vang lên, cầm lấy, vừa nhìn thấy hiển thị phía , vội vàng nhận, “Dì , làm sao vậy?”

      Nghe ra được dì Quyên, Chu Duệ Trạch cũng để ý, cầm mâm đũa bàn gom lại chỗ, vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên đột nhiên biến sắc, sắc mặt hồng hào chợt trắng bạch như tờ giấy.


      !

      huyenlaw68Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 54: cũng xứng.

      Chu Duệ Trạch biết xảy ra chuyện gì, để tất cả chén dĩa tay xuống, nhìn Hà Quyên chằm chằm, muốn nhìn ra chút manh mối từ mặt .

      Hà Quyên lặng lẽ cầm điện thoại di động, hình như bên kia vẫn chuyện, rốt cuộc đến lúc e ngại mở miệng, giọng có chút ngưng động, khàn khàn.

      “Dì , tại con rất hạnh phúc.”

      Chu Duệ Trạch hoàn toàn nghĩ tới Hà Quyên đột nhiên lại ra câu như vậy, vừa nghĩ chút, liền hiểu được gì trong điện thoại.

      Đối tượng kết hôn là ai, dì Hà Quyên vừa mới biết.

      Điều làm kinh ngạc nhất phải là dì Hà Quyên gọi điện tới, mà là cách Hà Quyên đáp lại.

      phải giải thích cho , mà là khẳng định tình trạng cuộc sống của .

      Chủ yếu là trạng thái – cảm thấy hạnh phúc.

      “Dì , người biết tính con mà. Nếu như có chuyện gì xảy ra, tại sao con lại vứt bỏ mối tình đầu suốt năm năm chứ? Nếu người đó tốt với con, con dối là hạnh phúc sao?”

      Trầm mặc lúc, khoé môi Hà Quyên giương lên: “Dì , yên tâm , con biết mình làm gì mà.”

      “Dạ, được, được.” Sau khi xong, Hà Quyên cúp điện thoại.

      Vừa ngẩng đầu, thấy vẻ mặt ân cần của Chu Duệ Trạch, bản thân tự nhiên nở nụ cười: “Em sao, chỉ là…” Ánh mắt ngầm che giấu, “Suy nghĩ chút, trước kia mắt em rốt cuộc là có bao nhiêu thiếu sót đây.”

      “Thịnh Nhạc Dục?” Lần này, Chu Duệ Trạch cần suy nghĩ, ràng là tiền trảm hậu tấu.

      Hà Quyên cười lạnh tiếng, ánh mắt lạnh lùng tràn đầy khinh bỉ: “Thịnh Nhạc Dục rất vô liêm sỉ.”

      Nếu là trước kia, còn nghĩ rằng, cho dù hai người phải người , cũng có thể quan tâm nhau chút như bạn bè hơn là những người xa lạ.

      tại lại hoàn toàn chán ghét Thịnh Nhạc Dục.

      nghĩ đến, Thịnh Nhạc Dục lại biết xấu hổ gọi điện cho dì chuyện thị phi.

      Bọn họ sống chung lâu như vậy, Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn hiểu vị trí của trong lòng dì .

      “Em định làm thế nào?” Chu Duệ Trạch hỏi Hà Quyên, cũng nghĩ tới Thịnh Nhạc Dục lại làm ra chuyện xấu xa như vậy.

      “Lạnh đó.” Hà Quyên cười nhạt tiếng, ngẩng đầu nhìn Chu Duệ Trạch, thúc giục, “ làm nhanh , đừng chậm trễ.”

      sao.” Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày, “Em giải quyết chuyện này trước rồi hãy . vừa quay đầu làm, em ở nhà mình lại suy nghĩ lung tung, làm sao yên tâm chứ?”

      Hà Quyên khẽ cười: “Yên tâm , em làm gì đâu.”

      Chu Duệ Trạch tin nhìn Hà Quyên, ai gặp phải chuyện tốt như vậy lại có thể tức giận chứ?

      “Em cũng tức giận.” Hà Quyên hiểu được suy nghĩ của Chu Duệ Trạch, bất đắc dĩ thở dài, “Thịnh Nhạc Dục làm chuyện này đúng là biết xấu hổ, muốn làm gì? Muốn tìm tính sổ sao?”

      tính kế đánh lớn, tưởng rằng cho dì biết, em làm gì đó? Lúc đầu em , chỉ là muốn dì suy nghĩ nhiều, bây giờ nhân cơ hội này ràng với dì .”

      “Bây giờ, nếu tìm Thịnh Nhạc Dục, trái lại trúng kế của , cách tốt nhất chính là để ý tới . Người như vậy cùng dạng với chó điên, càng để ý đến , lại càng hăng hái.” Hà Quyên bình tĩnh , thúc giục Chu Duệ Trạch, “Em sao, làm , đừng trễ nãi công việc của mình.”

      xong, phát Chu Duệ Trạch vẫn đứng đó nhúc nhích, chăm chú nhìn , Hà Quyên thấy vậy, hiểu ra làm sao, nhịn được hỏi: “Sao vậy? Tại sao nhìn em như vậy?”

      Chu Duệ Trạch đột nhiên cúi thấp người, nhàng qua tai Hà Quyên: “Bà xã, em tốt.”

      “Hả?” câu đầu đuôi làm cho Hà Quyên hiểu ra làm sao, chưa kịp phản ứng, cảm thấy gò má của mình bị đôi môi mềm mại khẽ chạm vào.

      “Bà xã, làm đây, có chuyện gì điện thoại cho .” Chu Duệ Trạch hoàn toàn cho Hà Quyên có thời gian xấu hổ, cười mặc áo khoác vào, ra cửa, làm.

      Hà Quyên chạm vào nơi vừa mới bị hôn đến, nũng nịu : “Ghét.”

      Con mắt quay vòng, cực kỳ e thẹn.

      Nhìn thoáng qua điện thoại, tùy ý đặt xuống bên, xoay người rửa bát.

      Sau khi làm xong, xoay người ngủ.

      Còn về chuyện tốt của Thịnh Nhạc Dục sớm bị Hà Quyên quên hết , loại người đó, cần chú ý tới, cách khác, càng để ý, càng làm tới.

      Vừa đến công ty, Chu Duệ Trạch ngồi vào phía sau bàn làm việc, gõ bàn phím rất nhanh, mắt nhìn vào màn hình máy vi tính, xem lướt qua.

      Lúc Nhiếp Nghiêu đẩy cửa vào, nhìn thấy bộ dáng Chu Duệ Trạch bận rộn, nhướng mày kinh ngạc: “Làm sao vậy?”

      Chu Duệ Trạch dừng động tác tay lại, ngẩng lên nhìn thoáng qua Nhiếp Nghiêu, cũng gì, tiếp tục nhìn vào màn hình máy vi tính.

      Liếc mắt cái như vậy, làm cho Nhiếp Nghiêu hơi nhướng mày, tới trước bàn làm việc hỏi: “Ai chọc giận cậu hả?”

      Phản ứng này đúng là phản ứng mẫu mực của Chu Duệ Trạch, bình thường mà , bộ dáng này của , người khác rất xui xẻo.

      “Thịnh Nhạc Dục.” Chu Duệ Trạch thoải mái ra cái tên.

      phải chia tay với Hà Quyên rồi sao? Sao còn bám theo Hà Quyên? Nhiếp Nghiêu kinh ngạc hỏi.

      Nhưng mà từng điều tra cách sống của Thịnh Nhạc Dục, phải là người thích dây dưa, cho dù từng qua lại với phụ nữ bên ngoài, nhưng cũng thích đến, thích .

      Có thể , qua lại với Hà Quyên, đồng thời Thịnh Nhạc Dục còn có những người phụ nữ bên ngoài, chỉ là bị Hà Quyên bắt gặp thôi.

      “Bám lấy?” Chu Duệ Trạch hừ lạnh tiếng, “Nếu chỉ bám lấy thôi tốt, muốn Hà Quyên trở lại bên cạnh kìa.”

      thể nào?” Nhiếp Nghiêu trừng mắt kinh ngạc, “ phải luôn thích Hà Quyên sao?”

      Căn cứ vào điều tra của , Thịnh Nhạc Dục sống cùng với Hà Quyên đều có thái độ ràng, dường như ngay lúc hai người sống chung, trong thời gian ba tháng đầu vẫn còn là người theo hình thức.

      Ví dụ như ăn cơm, xem phim, dạo phố… vv…

      Thời gian sau này, cảm thấy Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên rất kỳ quái, giống đôi tình nhân chút nào.

      Nếu phải chính xác, đó chính là cảm giác Hà Quyên giống bảo mẫu của Thịnh Nhạc Dục, ách… Mặc dù dễ nghe, nhưng mà cảm thấy chính là như vậy.

      “Vậy có cái gì kỳ quái?” Chu Duệ Trạch lạnh lùng , “Trước kia chính mình ghét bỏ người ta, đột nhiên lại thay đổi, vẫn còn những người đàn ông khác ca tụng… Hừ, đúng là có người hèn hạ như vậy.

      “Muốn giành phụ nữ với tôi, cũng xứng!” Chu Duệ Trạch lạnh lùng cười, đáy mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo như mãnh thú rừng nhiệt đới khát máu.

      !








      Chương 55: Gọn gàng dứt khoát


      Editor: Tiểu Tất Cửu



      Nhiếp Nghiêu xem xét Chu Duệ Trạch, chần chừ mở miệng: "Cậu cần phải so đo với chứ?"

      Người như Thịnh Nhạc Dục vậy, chỉ cần Chu Duệ Trạch ra câu thôi, tuyệt đối có thể khiến ngay cả chết như thế nào cũng biết.

      "So đo? Tớ mà là loại người so đo vậy sao?" Chu Duệ Trạch bất mãn trợn mắt liếc nhìn Nhiếp Nghiêu cái, tức giận quát hỏi: "Ánh mắt cậu như vậy là có ý gì?"

      Nhiếp Nghiêu liếc Chu Duệ Trạch cái: "Cậu là người tương đối so đo."

      Nếu phải bởi vì rất thích so đo, làm sao có thể có Chu Duệ Trạch của ngày hôm nay?

      "Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn xứng làm đàn ông, lúc có được biết quý trọng, sau khi mất lại cam lòng. Bây giờ muốn đoạt trở lại, sớm làm được gì?" Chu Duệ Trạch trực tiếp vượt qua cái đề tài gây bất lợi cho . Cho nên , bình thường, Chu Duệ Trạch rất sáng suốt.

      Nhiếp Nghiêu khinh thường khẽ chê trách tiếng, chút khách khí vạch trần Chu Duệ Trạch: "Ai cho Hà Quyên ra ngoài?"


      "Đó là bà xã tớ vốn xinh đẹp." Chu Duệ Trạch hừ lạnh tiếng, "Thịnh Nhạc Dục là có mắt nhìn. Bên cạnh , đặt sẵn viên ngọc thô chưa được gọt giũa mà biết. Cuối cùng, tìm mấy thứ giả lẫn lộn, kém chất lượng."

      "Nhìn bà xã của tớ xem, muốn cái gì có đó. Tính tình tốt như vậy, tính cách dịu dàng như thế, vào được phòng khách, xuống được nhà bếp. . . . . ." Vừa nhắc tới Hà Quyên, cặp mắt Chu Duệ Trạch vô cùng toả sáng, bắt đầu lời khen ngợi liên tục.

      Khoé môi Nhiếp Nghiêu khẽ run rẩy, cái này, xem như là say đắm sao?


      "Mặc kệ là thế nào. Bây giờ Thịnh Nhạc Dục hối hận, ra tay với Hà Quyên, tìm người tách bọn họ ra?" Nhiếp Nghiêu nhanh chóng ngừng câu chuyện lại. Nếu để Chu Duệ Trạch tiếp, còn biết phải đến lúc nào.

      "Tách ra?" Chu Duệ Trạch nâng khóe môi lên, cười nhàng tiếng. Ánh sáng đáy mắt ngầm di chuyển, khiến lòng của Nhiếp Nghiêu thoáng cái liền run lên.


      " cần tách ra, tớ khiến Thịnh Nhạc Dục biết giành bà xã với tớ có hậu quả gì." Lời của Chu Duệ Trạch, khiến Nhiếp Nghiêu ở trong lòng thở dài ra hơi, thầm than tiếng, quả nhiên.

      Quả nhiên, tính tình của Chu Duệ Trạch vẫn là thích trả thù, hề thay đổi.

      chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được rồi, hi vọng Thịnh Nhạc Dục phải bị chết quá thảm.

      Mặt khác, ở bên trong phòng làm việc, Thịnh Nhạc Dục phiền não. Trong chốc lát lại nhìn điện thoại di động chút, lúc nhìn chút.

      Đáng tiếc, điện thoại di động vẫn im lặng như trước, chút động tĩnh.

      cố gắng muốn tập trung lực chú ý lại. Đáng tiếc, vẫn là phiền lòng nôn nóng, làm sao cũng có cách nào chuyên tâm làm việc.

      Tiếng nhạc vui vẻ đột nhiên vang lên. Thịnh Nhạc Dục chợt cầm điện thoại di động lên, ngay cả thông tin cuộc gọi đến cũng xem mà lập tức nhận điện thoại, cố gắng hít sâu hơi, làm bộ trấn định "A lô" tiếng.

      "Ông chủ Vương à." Lời khách khí, chỉ có hiểu mất mác nhưng Thịnh Nhạc Dục mạnh mẽ đánh vỡ, nhanh nhẹn đối đáp công việc. Cuối cùng cúp điện thoại, ràng được cảm giác trong lòng là gì.

      Luôn cảm thấy trống vắng thiếu thứ gì đó, nhưng mà, cụ thể còn ràng lắm.

      Cố gắng tập trung tinh thần, bắt tay ném mọi việc ra sau đầu. vất vả đến lúc hơn ba giờ chiều, rốt cuộc có thể thích ứng tình trạng công việc. Công việc trước mắt được tiến hành rất nhanh.

      Linh cảm trong đầu kích thích, động tác tay rất nhanh. Nhìn thấy đường nét lộ ra ở dưới tay , mặt Thịnh Nhạc Dục xuất ý cười hài lòng.

      Vứt tất cả suy nghĩ phức tạp, hết sức chăm chú vào công việc, hoàn toàn đắm chìm trong trong thế giới của bản thân.

      "Hi!" Đột nhiên bả vai đau đớn. tiếng trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của , cứng rắn lôi từ trong thế giới linh cảm ra ngoài.

      Thiết kế lưu loát dừng lại.

      " làm gì đấy?" Thịnh Nhạc Dục tức giận quay đầu rống to, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tả Phỉ Bạch đột nhiên xuất ở phòng làm việc của .

      Tả Phỉ Bạch bị bộ dáng kinh khủng, cặp mắt đầy tơ máu của Thịnh Nhạc Dục dọa sợ. Sau khi sửng sốt, ngơ ngác, bỗng nhiên ta cảm thấy uất ức vô cùng, cũng cao giọng oán trách: "Em tới tìm tan ca ăn cơm. Em cũng gõ cửa lâu rồi, vẫn có phản ứng em mới vào. làm sao lại hung ác với em?"

      "Tôi làm việc!" Thịnh Nhạc Dục phiền chán trừng mắt nhìn Tả Phỉ Bạch, đột nhiên bị cắt ngang, tất cả linh cảm đều còn.

      "Em biết làm việc, bây giờ phải là tan sở sao?" Tả Phỉ Bạch uất ức đầy bụng, trừng mắt nhìn Thịnh Nhạc Dục. biết làm sao đột nhiên nổi giận lớn như vậy.

      "Em còn phải sợ buổi tối ăn cơm, có ý tốt tới tìm ăn cơm! Lòng tốt mà bị xem là ngu ngốc." Tả Phỉ Bạch lập tức cũng nổi giận, kêu to: "Thịnh Nhạc Dục, đừng biết phân biệt như vậy. Ai biết bận công việc ở trong này?"

      "Hà Quyên cũng biết!" Thịnh Nhạc Dục cần suy nghĩ mà thốt ra. Sau khi ra, chính ngây ngẩn cả người trước tiên.

      Tại sao phải nghĩ đến Hà Quyên?

      Trong trí nhớ của hoàn toàn là có lưu lại dấu vết nào của phụ nữ, làm sao khiến thốt ra nhàng như thế?

      "Thịnh Nhạc Dục, .... khốn kiếp, tìm Hà Quyên của !" Tả Phỉ Bạch tức giận đến sắc mặt trắng bệch, quay đầu liền chạy ra khỏi phòng làm việc. Rầm cái làm cửa vang rung trời.

      tiếng rầm lớn vang lên, mới khiến Thịnh Nhạc Dục phục hồi tinh thần lại, chán nản ngồi ở ghế, ngẩn người sửng sốt nhìn chăm chú vào nửa sản phẩm.

      Rốt cuộc là làm sao vậy?

      làm sao vậy?

      Đến lúc Thịnh Nhạc Dục ý thức được chuyện gì. Mới phát , ý thức gọi điện thoại cho Hà Quyên. Điện thoại vẫn luôn quay số, từ đầu đến cuối có người nghe máy, đến khi tự động cắt đứt.

      Điện thoại di động lập tức khởi động chức năng tự động gọi lại. Vẫn như cũ quay số điện thoại ngừng, tự động cắt đứt lần nữa.

      có ai nhận.

      Chân mày Thịnh Nhạc Dục cau lại, điện thoại của Hà Quyên đều mở máy 24 giờ. Tại sao lần này lại nhận điện thoại?

      Tiếp tục công việc nhưng cảm xúc hoàn toàn bị cắt đứt. Thịnh Nhạc Dục mặc áo khoác vào, ấm ức rời khỏi công ty.

      ===Đường phân cách của Cửu Cửu==

      Sau khi Chu Duệ Trạch về đến nhà, mở cửa phòng, ngửi được chính là hương thơm thức ăn ấm áp.

      Nét mặt nguội lạnh thay lên bằng đường nét dịu dàng, trong nhà và ngoài nhà hoàn toàn phải như người.

      "Bà xã." Vừa tới bên phòng bếp, Chu Duệ Trạch giọng gọi. Nhìn bộ dáng Hà Quyên mặc tạp dề ở bên trong phòng bếp bận rộn. Hít vào hương vị thức ăn thơm ngon, đuổi tất cả khí lạnh trong cơ thể ra ngoài.

      " trở về? Canh xong rồi, rửa tay đến dùng cơm." Hà Quyên quay đầu lại cười tiếng, nụ cười híp đôi mắt tự nhiên, .

      "Được." Sau đó, Chu Duệ Trạch lập tức đến rửa tay xong, cầm chén đũa vào phòng ăn. Vừa đúng lúc Hà Quyên bưng canh ra, đặt lên bàn.

      Hai người ăn, hai món mặn, món canh, vừa vặn, lãng phí, cũng để thức ăn qua đêm.

      "Bà xã, có ai quấy rầy em chứ?" Chu Duệ Trạch quá yên tâm hỏi.

      Hà Quyên sững sốt, ngay sau đó liền hiểu được Chu Duệ Trạch tới chuyện gì, cười cái : "Em chuyển vào danh sách đen rồi."


      Chu Duệ Trạch bội phục nhìn Hà Quyên, quả nhiên là bà xã coi trọng, làm việc gọn gàng dứt khoát.

      Xem ra, ra tay cũng có gì cần phải lo lắng rồi.

      Chương 56: Đả kích


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      "Tại sao?" Tả Phỉ Bạch suy nghĩ ràng, chất vấn nhân viên làm việc trước mắt.


      Câu tiếp theo, Tả Phỉ Bạch nghe xong làm đầu óc choáng váng, cảm thấy trong lòng yên, nghe người kia ra lời gì.


      Đến khi ta rời khỏi cao ốc là chuyện của hai giờ sau. Đứng ở đường lớn có người đến người , Tả Phỉ Bạch mờ mịt mà nghe thanh của ô tô gào thét chạy qua.


      thanh tiếng còi xe ngắn ngủi phía xa kia, khiến ta cảm thấy vô cùng phiền não.

      ta hiểu, ràng vai diễn đó là dành cho ta, vì sao đột nhiên lại được rồi chứ?

      Sắp bắt đầu ghi hình, mới đổi vai diễn, đây là ý gì?

      Tả Phỉ Bạch vô tri vô giác theo ven đường, loại chênh lệch đột nhiên đến này khiến tinh thần ta hoảng hốt, hoàn toàn cũng biết nơi nào.

      Bịch cái, bị người đụng vào. Bả vai đau xót nặng nề, kèm theo người đường thấp giọng mắng: " đường có mắt à?"

      Tả Phỉ Bạch bị lần va chạm này làm cho hoàn toàn tỉnh táo. Đột nhiên ánh mắt sáng lên, ta tuyệt đối thể sa sút tinh thần mà xuống như vậy, ta phải cố gắng.

      ta kiên trì lâu như vậy, phải là vì trở nên nổi bật sao?

      Nhìn xung quanh chút, đưa tay, chặn lại chiếc xe taxi, chạy thẳng tới điểm đích.

      xe, Tả Phỉ Bạch dùng sức nắm chặt tay áo của mình, suy nghĩ trong đầu xoay vòng lại vòng, đến lúc ta xuống xe, hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Ngẩng đầu, nhìn cao ốc cao chút, kiên định tới.

      Mùa đông vốn là sắc trời luôn sớm tối. Đến sau khi Thịnh Nhạc Dục từ trong công việc bề bộn giải quyết xong, bên ngoài, đèn đường đường sáng lên. Mắt nhìn bên ngoài, hơn bảy giờ.

      Phía ngoài, hẳn là nhân viên đều tự động tan việc. Thịnh Nhạc Dục chuyển động cái cổ cứng nhắc của mình. Bận rộn nhiều giờ liền, là mệt mỏi.

      Mở cửa, ngoài ý muốn nhìn thấy người mà ngờ tới đứng cạnh cửa.

      "Sao lại tới đây?" Thịnh Nhạc Dục mặn nhạt, hỏi.

      Từ sau ngày đó, hai người ầm ĩ cuộc, Tả Phỉ Bạch vẫn chưa từng xuất qua, như thế nào đột nhiên hôm nay lại tới đây.

      "Nhạc Dục, ngày đó, em quá xúc động. Chỉ là em lo lắng thân thể của , sợ ăn cơm, tốt đối với bao tử của ." Tả Phỉ Bạch điềm đạm đáng nhìn Thịnh Nhạc Dục.

      Ánh mắt yếu đuối cầu xin đó, khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục rất thoải mái, thích được người khác nhìn lên như vậy, mà cần theo đuổi.

      " vẫn luôn chờ ở chỗ này?" Thịnh Nhạc Dục hỏi.

      "Dạ." Tả Phỉ Bạch khéo léo gật đầu, thỏa mãn tâm tình Thịnh Nhạc Dục cực điểm.

      " ăn chưa?" Thịnh Nhạc Dục nhanh chậm hỏi câu.

      "Chưa." Tả Phỉ Bạch nhu thuận lắc đầu: "Em chờ cùng ra ngoài ăn, quấy rầy công việc của ."

      "Ừ." Thịnh Nhạc Dục hài lòng mà gật gật đầu: "Vậy thôi."

      "Được." Tả Phỉ Bạch lập tức khoác lên cánh tay Thịnh Nhạc Dục, dựa vào bên cạnh như chim nép vào người.

      Thịnh Nhạc Dục liếc mắt nhìn Tả Phỉ Vạch, trong lòng khẽ hừ tiếng, ra ngoài.

      Buổi tối, lúc ăn cơm, Thịnh Nhạc Dục hỏi "Chừng nào vào đoàn phim?"

      uống cà phê, động tác Tả Phỉ Bạch cứng đờ, làm bộ đáng thương nhìn Thịnh Nhạc Dục: "Bọn họ cần em?"

      "Hả? Tại sao?" Thịnh Nhạc Dục khó hiểu hỏi.

      "Còn phải là cảm thấy em vào là dựa vào cửa sau. Hơn nữa, bọn họ có hậu thuẫn mạnh, cho nên, cũng cần em." Đừng nhìn Tả Phỉ Bạch và Thịnh Nhạc Dục thời gian cùng chỗ phải quá dài, nhưng mà, vậy là ta đủ rồi hiểu người đàn ông này rồi.

      Quả nhiên, vừa nghe ta như vậy xong, sắc mặt Thịnh Nhạc Dục lập tức liền trầm xuống: "Mắt chó nhìn người thấp kém, phải chỉ là bộ phim truyền hình sao? chờ, tôi tìm đoàn phim khác cho ."

      "Em biết ngay là rất có bản lĩnh." Tả Phỉ Bạch cười tủm tỉm nhìn Thịnh Nhạc Dục, vẻ mặt sùng bái, trong ánh mắt sáng lên, tràn đầy ngưỡng mộ.

      Cảm giác như thế khiến Thịnh Nhạc Dục rất thoải mái, tùy ý : "Tiếp tục ăn ."

      "Được." Tả Phỉ Bạch cúi đầu, xiên điểm tâm đưa lên cái miệng , ăn chậm rãi.

      Bên môi tràn ra chút nụ cười đắc ý, ta hiểu Thịnh Nhạc Dục là người như vậy.

      chính là sợ người khác xem thường , lúc nào cũng phải là loại loại tài trí hơn người, tự cho mình hơn hẳn người khác. Chỉ cần nhiều lời tâng bốc phen, là có thể khiến đầu óc choáng váng.

      Nhưng mà, ta còn có trở ngại phải giải quyết chút.

      Lúc Hà Quyên nhìn thấy khách hàng nằm ở giường, có hơi sững sốt, lập tức liền khôi phục lại bình thường. Đặt tất cả đồ đạc ở bên cạnh, dịu dàng hỏi: "Quý khách, bây giờ muốn bắt đầu à?"

      Tả Phỉ Bạch đưa mắt nhìn Hà Quyên, cười hỏi " vậy mà bình tĩnh. Nhìn thấy tôi ngoài ý muốn sao?"

      Hà Quyên hiểu rồi, Tả Phỉ Bạch này là cố ý tìm đến tra hỏi.

      Chỉ là, Thịnh Nhạc Dục đều cùng ta ở cùng chỗ, có cần thiết tới nơi này cùng khiêu khích sao?

      "Tới đây đều là khách hàng, có gì ngoài ý muốn cả." Hà Quyên thoải mái , đứng ở bên cạnh, chờ Tả Phỉ Bạch.

      Tả Phỉ Bạch là khách, khách hàng lời nào, đương nhiên cũng chuyện. Dù sao đều là khách tốn tiền, cùng có chút quan hệ nào.


      Đợi được hỗn loạn dự đoán từ mặt của Hà Quyên, điều này khiến trong lòng Tả Phỉ Bạch rất khó chịu. Cởi áo choàng tắm người ra, nằm sấp giường.

      Hà Quyên bắt đầu công việc chuẩn bị như thường. Sau đó, phương pháp thành thạo bắt đầu mát xa cho Tả Phỉ Bạch.

      "Hà Quyên, nên oán trách tôi." Trầm lặng trong lát, Tả Phỉ Bạch mở miệng phá vỡ trầm mặc, yếu ớt thở dài : " ra cho dù Nhạc Dục phải cùng chỗ với tôi, cũng cùng người khác. thể là tôi nhúng tay vào giữa các người trong lúc đó."

      Tả Phỉ Bạch xong, nghe được Hà Quyên trả lời. Bởi vì là nằm sấp giường, cho nên biết vẻ mặt của Hà Quyên.

      Sau khi đợi trong chốc lát, Tả Phỉ Bạch tiếp tục : " ra , cũng biết thân phận Thịnh Nhạc Dục bây giờ, đương nhiên thể ở cùng chỗ với . như thế nào tôi cũng là người mẫu, mà . . . . . . thợ mát xa."

      "Công việc này, dễ mà nghe khó, muốn khiến Thịnh Nhạc Dục bối rối hỗn loạn với bạn bè trong nhóm sao?" Tả Phỉ Bạch gần xa tràn đầy châm chọc, cố ý chỉ ra thân phận của Hà Quyên.

      "Sau này, đường Thịnh Nhạc Dục càng ngày càng cao. Nếu như người trong nhóm bạn biết bạn của người làm mát xa cho người ta, bảo mặt của nên đặt ở nơi nào? Lấy diện mạo nào đối mặt bạn bè?" Tả Phỉ Bạch ngừng cố gắng, ta nhất định phải thừa cơ hội này để đánh đuổi Hà Quyên, đừng cho trong lòng Thịnh Nhạc Dục còn lưu lại vị trí của Hà Quyên.

      " ra . . . . . ." Tả Phỉ Bạch còn muốn cái gì nữa lại bị Hà Quyết cắt ngang.

      "Quý khách, người cần đổi thợ đấm bóp khác sao?" Hà Quyên dừng tay lại, giọng hỏi.

      Khoé môi Tả Phỉ Bạch lộ ra chút châm biếm, hỏi châm chọc: "Thế nào? Chẳng lẽ tôi đúng sao?"

      " có thân phận nào, chính cũng biết sao?"

      Chương 57: Sợ cái gì

      Editor: Tiểu Tất Cửu


      "Tả Phỉ Bạch, rốt cuộc sợ cái gì?" Hà Quyên tới trước mặt Tả Phỉ Bạch, kéo cái cái ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn hai mắt của ta.

      Tả Phỉ Bạch lập tức vội vàng hỏi ngược lại: "Tôi sợ? Tôi sợ cái gì?"

      "Nếu sợ, tới nơi này với tôi những chuyện lung tung này làm gì?" Đối với việc làm ầm ĩ của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh.

      "Những chuyện này là lung tung sao? Tôi đều là , chẳng lẽ đúng sao? muốn phủ nhận à?" Tả Phỉ Bạch chính là nhìn nổi bộ dáng này của Hà Quyên. Dựa vào cái gì có thể bình tĩnh như vậy? Dựa vào cái gì?

      " muốn gì?" Hà Quyên im lặng cười nhạo lên tiếng, "Công việc thợ mát xa này của tôi là thân phận sao?"

      Tả Phỉ Bạch vừa nghe Hà Quyên như vậy, lập tức biểu lộ vẻ mặt như người vừa mới biết được.

      Hà Quyên càng thêm buồn cười : "Tôi làm thợ mát xa thế nào? Tôi dựa vào tay nghề của tôi, sức lực của tôi kiếm tiền ăn cơm. Tôi trộm cướp, hại người lợi mình, có làm bất kỳ chuyện có tính người, làm sao lại thể gặp người?"

      "Thợ mát xa đó, ai biết có phải ấn ấn rồi ấn sai chỗ, trèo sai giường hay ." Tả Phỉ Bạch nhìn chằm chằm Hà Quyên khiêu khích, ánh mắt khinh miệt này chính là rất giống với dao găm, muốn đâm chết Hà Quyên.

      ngờ là, sau khi Hà Quyên nghe ra lời của Tả Phỉ Bạch, chẳng những tức giận, ngược lại còn cười tủm tỉm nhìn ta, truy hỏi câu: " đối với chuyện của nơi này vậy mà ràng, biết có phải thường xuyên trèo sai giường hay ?"


      "Hà Quyên, vô sỉ!" Tả Phỉ Bạch lập tức xù lông, khoác áo choàng tắm ngồi dậy: " cho rằng mọi người đều vô sỉ giống như ?"


      "Tôi quả biết, công việc này của chúng tôi là có nhiều khả năng tiếp tục phát triển như vậy. Tôi đây hằng ngày làm việc cũng biết, Tả tiểu thư làm thế nào lại ràng như vậy? Khiến tôi thể hoài nghi, là ngựa quen đường cũ, vô cùng thuần thục."


      Lúc này Tả Phỉ Bạch vừa mới biết, ra là Hà Quyên cũng phải là quả hồng mềm. Miệng lưỡi kia lợi hại như dao găm, khiến ta chống đỡ được.


      Thấy Tả Phỉ Bạch còn muốn gì nữa, Hà Quyên nhanh tay ngăn lại, giành trước bước : "Còn nữa, cần lo lắng, cũng cần sợ, đồ tôi cần, nhất định từ bỏ. Bây giờ, Thịnh Nhạc Dục cho dù là đặt ở trước mặt của tôi, tôi cũng cần."


      Những lời này của Hà Quyên đến tâm lý của Tả Phỉ Bạch. ta chính là lo lắng Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên hợp lại. Như vậy chỗ dựa vững chắc của ta có thể còn kiên cố.


      " mới vừa , dù là cũng có người phụ nữ khác. ra điểm này sai rồi." Hà Quyên tự giễu cười tiếng: " ra có bao nhiêu cám dỗ đều hữu dụng, chỉ cần tâm tư Thịnh Nhạc Dục mới là quan trọng. Nếu là muốn, ai cũng tồn tại."

      "Vì vậy, phải vấn đề của . Là muốn chia tay với tôi, chẳng qua là thời cơ thôi." Hà Quyên tỉnh táo, khiến Tả Phỉ Bạch vừa sợ vừa tức.

      " chút cũng thèm để ý?" Tả Phỉ Bạch cảm thấy suy nghĩ của ta hoàn toàn theo kịp ý nghĩ của Hà Quyên.

      "Là của tôi chính là của tôi, phải của tôi tôi cũng cưỡng cầu." Hà Quyên cười khổ tiếng, ánh mắt lưu chuyển: "Hơn nữa, tôi tự hỏi, tôi phụ lòng ."

      " có cần phải tới chỗ của tôi ra oai hoặc là đả kích tôi...tôi cùng chỗ với nữa." Hà Quyên nhìn Tả Phỉ Bạch, ánh mắt trầm tĩnh này khiến Tả Phỉ Bạch nhất thời gì. Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Quyên, ngơ ngác liều lĩnh câu.

      " muốn cùng chỗ với Thịnh Nhạc Dục, vậy ngộ nhỡ nếu như tới tìm ?"

      "Tôi kéo số vào danh sách đen, còn lo lắng chuyện gì?" Hà Quyên biết Tả Phỉ Bạch làm sao có thể tự tin như vậy?

      "Tôi có thể cho biết, tôi và Thịnh Nhạc Dục quan hệ nào cũng có, yên tâm." Hà Quyên đứng dậy, đối diện với Tả Phỉ Bạch : "Tôi nghĩ nên đổi vị thợ mát xa."

      Rất nhanh, vị thợ mát xa vào, cười phục vụ cho Tả Phỉ Bạch.

      Buổi tối, lúc Chu Duệ Trạch tăng ca xong về đến nhà, đúng lúc nhìn thấy Hà Quyên ngồi ở bên cạnh bàn ngẩn người.

      Chu Duệ Trạch nhướng mày, đúng là muốn thấy vẻ mặt Hà Quyên đơn như vậy. Cởi áo khoác ra, tới, từ phía sau ôm chặt Hà Quyên, vùi đầu vào giữa cổ của , nhàng hỏi "Bà xã, làm sao vậy?"

      Hà Quyên nhàng thở dài tiếng: "Em phát , trước đây, ánh mắt của em rất kém cỏi như thế. Làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung chỗ."

      Thịnh Nhạc Dục?

      cái tên lập tức khiến Chu Duệ Trạch đề cao cảnh giác, nhưng mặt lại cố tình biến sắc hỏi " làm gì em?"

      " có, chỉ là cảm thấy trước kia mình ngốc như vậy, làm sao có thể cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung chỗ." Hà Quyên nhàng thở dài tiếng, nghĩ mãi mà .

      Cơ hội!

      Trong đầu Chu Duệ Trạch lập tức lên hai chữ này, giống như chút để ý thuận miệng hỏi câu: "Đúng vậy, lúc trước, em nghĩ như thế nào mà lại muốn cùng Thịnh Nhạc Dục ở chung chỗ đây?"

      Hà Quyên có bất kỳ phòng bị nào với Chu Duệ Trạch, nghe được hỏi, ra: "Lúc đó, chúng em làm việc ở cùng công ty, nhưng chỉ có là làm phiên dịch viên, em là người nhân viên bình thường."

      "Em chuyển đồ từ xuống dưới, chuyển giao cho từng bộ phận , thang máy còn hỏng, ở chỗ cầu thang gặp phải, giúp em mang nửa đồ. . . . . ."

      Nghe lời của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch sắc mặt của càng ngày càng đen, đầu đầy hắc tuyến hỏi : "Cũng bởi vì giúp em chuyển đồ, em liền thích ?"

      "Cũng phải, sau đó, ở trong công ty còn là rất chăm sóc em đó." Hà Quyên nhàng cười.

      Chu Duệ Trạch muốn ngất rồi, trong ngực đau xót, dựa vào cái gì? Dựa vào đâu?

      Dựa vào cái gì mà khi đó Thịnh Nhạc Dục cứ dễ dàng theo đuổi Hà Quyên như vậy?

      " biết, lúc đó chỉ có mình em, mệt chết được. Từ trước tới nay, chưa từng có ai tốt với em như vậy, cho nên. . . . . ." Hà Quyên tự giễu cười cười, khẳng định : "Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng phải tình , có thể là lưu luyến cái loại ấm áp đó thôi. Sau đó cứ u mê hồ đồ đến với nhau."

      Lúc đó, ấy quá mờ mịt, rất bất lực.

      Từ đầu đến cuối ít được quan tâm, cho nên, có người đối tốt với , liền đắm chìm.

      Gần đây suy nghĩ rất nhiều, thời gian năm năm này, trả giá rất nhiều. Dường như cảm thấy cái loại tình ngọt ngào này, hình như cũng quá mãnh liệt.

      Nhất là càng về sau, lúc hai người cùng chỗ, cảm giác của bọn họ cũng là nhàn nhạt, chỉ là thói quen ở chung chỗ.

      Cho rằng tất cả vợ chồng chính là có dáng vẻ như vậy, ở chung chỗ chăm sóc cho nhau, tiếp tục bình thường trôi qua.

      Vì thế, lúc nhìn thấy Tả Phỉ Bạch mới có thể khiến khó chịu như vậy. Cái loại cảm giác phản bội đó, cái loại cảm giác toàn tâm nỗ lực bị người ta chà đạp đó, rất đau.

      " ra , em chăm sóc nhiều hơn, phải sao?" Chu Duệ Trạch đột nhiên mở miệng, kiềm lòng được buộc chặt cánh tay.
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 58: nhớ


      "Em chăm sóc ? có." Suy nghĩ của Hà Quyên bị Chu Duệ Trạch kéo trở lại, kỳ quái .

      "Sao lại có? Em chăm sóc ." Chu Duệ Trạch ngồi xuống bên cạnh Hà Quyên, buông cánh tay ôm ra, nhưng bàn tay căng thẳng, bao bàn tay bé của Hà Quyên trong đó.

      "Em chăm sóc ?" Hà Quyên mờ mịt nhìn Chu Duệ Trạch, làm sao cũng nghĩ ra được, sao vô lại chăm sóc Chu Duệ Trạch rồi.


      "Ban đầu lúc Nhiếp Nghiêu khi dễ , còn phải em an ủi , đưa trở về." Chu Duệ Trạch cười nhéo nhéo tay bé của Hà Quyên, "Em quên?"

      "Vậy sao có thể coi là chăm sóc, chỉ nhân tiện mà thôi." Hà Quyên khoát tay áo, buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, "Lúc ấy tâm tình của tốt, sao có thể để đường cái."

      Trái tim Chu Duệ Trạch chợt nhảy dựng lên, giống như bị sét đánh nghiêm trọng, đây mới là Hà Quyên, .

      " phải lúc ấy tâm tình của em cũng tốt sao?" Chu Duệ Trạch giọng phản bác câu.

      "Vậy cũng thể để mình ở đường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm thế nào?" Hà Quyên hề nghĩ ngợi.

      Chu Duệ Trạch đứng dậy, ngồi xổm xuống ở trước mặt Hà Quyên, hơi ngước đầu, chăm chú nhìn : "Bà xã, em có biết vì sao lại em ?"

      "Hả?" Lúc này mới chú ý tới, tay của hình như bị người nào đó khống chế.

      Nhiệt độ từ lòng bàn tay của Chu Duệ Trạch theo cánh tay truyền đến mặt , khiến Hà Quyên hơi cúi đầu, trốn tránh ánh mắt nóng rực của Chu Duệ Trạch.

      "Cũng là bởi vì bà xã như vậy, dù giúp người, bản thân cũng ghi nhớ." Chu Duệ Trạch cười, cặp mắt chăm chú nhìn gò má ửng đỏ của Hà Quyên.

      Giọng ôn nhu, Chu Duệ Trạch ra lời từ tận đáy lòng, vừa như thế, thấy gò má Hà Quyên càng ngày càng đỏ, ngay cả tai và cần cổ trắng xanh cũng đỏ lên.

      "Nào có ai tốt như vậy." Hà Quyên cúi thấp đầu, giọng nho ngượng ngùng lầu bầu .

      Sao lại thành tốt như vậy?

      " Bà xã của đúng là tốt như vậy." Chu Duệ Trạch nắm tay bé của Hà Quyên chặt, tròng mắt cười hạnh phúc, "Bà xã, đói bụng rồi."

      " làm thêm giờ có ăn cơm?" Lập tức Hà Quyên từ ghế nhảy dựng lên, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, chợt vọt vào phòng bếp, rất nhanh bưng ra chén canh nóng, để xuống trước mặt Chu Duệ Trạch " uống trước , em làm cơm cho ."

      xong, cũng chờ Chu Duệ Trạch chuyện, lại chạy vào phòng bếp, lấy thức ăn, thịt từ trong tủ lạnh ra ngoài.

      Chu Duệ Trạch nhìn chén canh nóng bốc hơi trước mặt, dùng thìa ung dung thong thả múc, chậm rãi uống vào.

      Hương thơm tràn đầy khoang miệng, lập tức từ thực quản trượt xuống trong dạ dày, ấm áp, xua tất cả khí lạnh.

      Xem ra là nhớ .

      Ban đầu ở trong bệnh viện toàn thân thối rữa, người có chỗ nào tốt. Dù dùng số tiền lớn mời người chăm sóc, người kia cũng xhiui trách nhiệm, để mặc giường tự sinh tự diệt.

      Nhưng khi đó Nhiếp Nghiêu lại ở nước ngoài, bị ngáng chân về được, phái người tới chăm sóc cũng chỉ là chăm sóc bên ngoài, tận tâm sao?

      vẫn cảm thấy bản thân là người kiên cường, nhưng lần đó lại bị hành hạ đau đến muốn sống, muốn liều mạng.

      Bởi vì tình trạng cơ thể, bên trong phòng bệnh tràn ngập mùi vị, mỗi lần người chăm sóc đều đeo khẩu trang, giúp thu thập qua loa chút, liền lập tức chạy .

      Cửa phòng cũng nhớ đóng lại, khia ẩm ướt bên ngoài phòng lọt vào, càng làm thoải mái.

      Lúc mằm ở giường mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người chạm vào , còn có tiếng thầm , trầm ngâm lắng nghe, mới phát , lại là lời dỗ đứa bé: " khó chịu, vù vù, khó chịu. . . . . ."

      Là ai ?

      Dù như vậy, cũng cần người thương hại!

      Vừa mở mắt, phút kia, cặp mắt trắng đen ràng khắc ở trong đầu của , ánh mắt dịu dàng như vậy,làm lòng trấn động, giống như bị cái gì nhéo cái.

      Sau đó tay cảm thấy có hơi ấm, tinh tế cảm nhận, vậy mà nhàng vuốt ve, an ủi .

      Khi cả người có chỗ nào lành lặn, lại vuốt ve móng tay , dùng đầu ngón tay ấm áp, nhàng vuốt ve từng chút, từng chút, loại ấm áp đó, cả đời cũng thể quên.

      "Ừ, nhanh ăn ." Lời của Hà Quyên làm Chu Duệ Trạch lập tức tỉnh táo lại từ trong hồi ức, ngẩng đầu nhìn người hờn dỗi trước mắt với người vô cùng dịu dàng lúc trước, khéo môi kiềm được giơ lên, nở nụ cười.

      "Cười ngây ngô gì vậy? Nhìn đói bụng còn có hứng thú cười được." Hà Quyên liếc Chu Duệ Trạch cái, cầm chén đẩy đến trước mặt Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn, bên trong có cơm có đồ ăn còn có thịt, mặn chay phối hợp vừa vặn, hơn nữa quan trọng nhất là. . . . . . Thời gian ngắn.

      "Bà xã, sao em làm được nhanh như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi, thời gian ngắn như vậy có chút bình thường.

      "Cái này gọi là từ nồi ra." Hà Quyên nheo mắt lại hả hê, "Chuẩn bị xong món ăn, gia vị gì đó, để trong nồi cơm, nhấn nút nồi cơm điện cái, rất nhanh xong."

      xong, Hà Quyên lại gấp rút thúc giục: "Mau ăn , đừng nhảm."

      "Dạ, bà xã đại nhân ." Chu Duệ Trạch vội vàng chào cái, trong đầu buồn bực ăn cơm.

      Dạ dày của bên lặng lẽ cười.

      Hà Quyên chính là dáng vẻ như vậy, làm việc luôn rất mâu thuẫn.

      ràng quan tâm , lại cố tình là ra bộ dạng hung dữ.

      Ban đầu, lúc ở bệnh viện, ràng rất thiếu tiền, lại muốn thay thế người chăm sóc kia.

      Bình thường phải làm việc, thời gian đến bệnh viện làm vệ sinh cố định, lúc đề nghị muốn làm người chăm sóc cho , lời uyển chuyển cự tuyệt, lúc hỏi tại sao, đáp án đó, vĩnh viễn quên được.

      "Họ cũng phải kiếm tiền nuôi gia đình, tìm công việc dễ dàng." lại vẫn suy nghĩ cho người chăm sóc có trách nhiệm kia.

      Lúc ấy như vậy, nhưng mỗi khi tới bệnh viện, đều tận lực chăm sóc cho , dù là làm việc, cũng đến phòng bệnh thăm lát, xem cần gì.

      Cũng may bảy tám ngày sau, Nhiếp Nghiêu từ nước ngoài chạy về, đón về nhà, bởi vì lúc đó phải giờ làm việc của , ngay cả tiếng tạm biệt cũng .

      Sau khi chờ tốt lên, xử lý hết chuyện tay, điều tra biết, có bạn trai, được đó là cảm giác gì, chỉ có cảm giác chỗ nào đó trong lòng trở nên trống rỗng.

      Mãi cho đến về sau, Thịnh Nhạc Dục bắt cá hai tay, nhân cơ hội đến gần Hà Quyên, lại phát , giống như nhớ chuyện lúc trước.

      Bà xã này của , biết nên cái gì cho phải.

      ngốc sao, ngốc; ngốc sao, đúng là ngốc.

      Ai. . . . . .

      Thôi, có ở đây, để cho người khác khi dễ .
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 59:


      Còn mấy ngày nữa đến lễ mừng năm mới.

      Phố lớn ngõ náo nhiệt lên, thị trường chồng chất quảng cáo khuyến mãi, khắp nơi tràn ngập khí năm mới.

      "Mua nhiều như vậy, ăn hết sao?" Tay Chu Duệ Trạch đẩy xe siêu thi, nhìn bên trong tràn đầy đồ.

      " nhiều lắm. Lễ mừng năm mới trong nhà luôn là phải hầm thịt làm đồ tết , còn có kẹo ăn vặt gì đó. Yên tâm , mua nhiều." Hà Quyên xong với Chu Duệ Trạch, vừa tìm thúe cần kệ hàng.

      Nhìn Hà Quyên ngừng ngồi xổm xuống tầng dưới giá hàng xem đồ, đứng lên ngồi xuống như vậy, Chu Duệ Trạch nhìn cũng mệt mỏi, nhịn được : "Bà xã, em đặc biệt thích nhãn hiệu nài sao?"

      ràng nhìn bề ngoài có gì khác nhau, sao phải phiền toái như vậy?

      Hơn nữa, cảm thấy rất nhiều đồ, nhãn hiệu vơi khác nhãn hiệu cũng có quá nhiều khác nhau.

      "Dĩ nhiên phải." Hà Quyên tùm được thứ cần tại tầng dưới cuat giá hàng, bỏ vào shopping cart lúc này mới giải thích, "Siêu thị đều nhìn vào người bình thường trở xuống để giảm giá khuyến mãi, đồ giống nhau, chũng ta cần gì phải uổng phí nhiều tiền như vậy?"

      "Bà xã, em biết tính toán." Chu Duệ Trạch hưng phấn nhìn Hà Quyên, mặt tràn đầy bội phục.

      Nhìn dáng vẻ này của Chu Duệ Trạch, đột nhiên Hà Quyên ý vị sâu xa nở nụ cười, lần này cười đến Chu Duệ Trạch giải thích được, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, bà xã?"

      " có việc gì, chỉ là em nghĩ tới vấn đề." Hà Quyên nhàng cười, quay đầu, tiếp tục xem gì đó giá hàng, đồng thời cũng đáp lại lời của Chu Duệ Trạch, "Tính cách người, là khuyết điểm ở trước mặt người nào đó, lại là ưu điểm trong mắt người khác."

      Chu Duệ Trạch là người rất thông minh, lập tức hiểu ý trong lời của Hà Quyên.

      "Đó là bởi vì tính cách hai người giống nhau nêm mới xem là khuyết điểm, căn bản nên ở chung chỗ." Chu Duệ Trạch lập tức tiếp câu.

      Hà Quyên quay mặt về phía giá hàng ở trong lòng thấp giọng tiếng, Chu Duệ Trạch người này biết tận dụng cơ hội.

      Cuối năm, quầy thu tiền của siêu thị nơi đó đội ngũ xếp hàng dài, Hà Quyên vừa đứng trong đội ngũ xếp hàng, Vừa bắt đầu tính toán làm món ăn gì trong lễ mừng năm mới, và an bài mấy ngày.

      "Lễ mừng năm mới, có người thân nào phải chúc tết hay ?" Hà Quyên tính toán an bàu hết cho lễ mừng năm mới, thuận tiện hỏi Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch lắc đầu, rất dứt khoát : " có."

      Sau khi trầm mặc chút, lại giọng câu: " sớm cãi nhau, thế nào liên lạc."

      Lần này Hà Quyên nhớ lại, vấn đề ban đầu của Nhiếp Nghiêu và Chu Duệ Trạch.

      Suy nghĩ chút, thận trọng hỏi " tại ta có quan hệ, thể hoà hoãn chút với người trong nhà sao?"

      Hà Quyên khôngnghĩ đến, ban đầu Chu Duệ Trạch to gan như vậy, thế nhưng vì Nhiếp Nghiêu cắt đứt quan hệ với người trong nhà.

      Càng như vậy, càng cảm thấy Nhiếp Nghiêu vô sỉ.

      Ban đầu trêu chọc Chu Duệ Trạch, sau lại liều mạng mình muốn chạy kết hôn.

      Đối với đề nghị của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch chỉ khẽ động khóe môi, hiển nhiên là muốn nhiều.

      Hà Quyên càng đâm vào vết thương của Chu Duệ Trạch, cười vỗ bờ vai của : "Vậy tốt, lễ mừng năm mới, cứ theo em."

      "Được, cám ơn bà xã chứa chấp." xong, Chu Duệ Trạch còn cố ý làm bộ đáng thương mở trừng hai mắt, giống như con cún bị vứt bỏ, chọc Hà Quyên nhịn được cười lên.

      Mua bao lớn bao gì đó, tất cả Chu Duệ Trạch mình xách tay, bởi vì siêu thị cách nhà cũng phải rất xa, nên lái xe tới.

      Hà Quyên nhìn trong tay Chu Duệ Trạch xách đầy đồ, : "Cho em nửa."

      " cần, cũng nặng." Căn bản Chu Duệ Trạch muốn Hà Quyên giúp , đấng mày râu như còn xác được chút đồ này sao?

      "Đường còn dài, siết tay." Dĩ nhiên Hà Quyên biết nhiều thứ, quỵ xuống, túi tinh tế này ghì vào lòng bàn tay có cảm giác gì.

      Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên chút, hỏi " muốn giúp cầm?"

      "Dĩ nhiên." Hà Quyên buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, cái này có gì hay giả?

      "Được, vậy em cầm cái chút ." Chu Duệ Trạch giơ hai tay của bản thân lên nhìn chút gì đó, bỏ đồ tay phải sang tay trái.

      Cứ như vậy Hà Quyên nhìn hành động của , chờ đưa túi cho .

      ngờ, bàn tay to đưa đến trước mặt , ngay sau đó nghe được: "Ưm, ."

      Nhìn bàn tay trước mắt khớp xương ràng, mặt Hà Quyên nháy mắt đỏ lên, căn bản khống chế được khoé môi bản thân, ngừng giơ lên, giơ lên, nụ cười kia làm sao cũng dừng lại được.

      nhàng bỏ tay vào trong bàn tay Chu Duệ Trạch, lập tức bị nắm chặt, mười ngón tay đan xen.

      Hà Quyên nhịn được cười mắng tiếng: "Ngu ngốc."

      Đổi lấy chỉ là Chu Duệ Trạch hạnh phúc cười khúc khích.

      Lễ mừng năm mới lần này, thế mà tiệm của Hà Quyên lại nghỉ, khiến Hà Quyên cảm thấy bất ngờ đồng thời cũng có chút vui vẻ, lâu cũng chưa từng có năm an ổn.

      Ngày 29 tết, Phan Kỳ muốn ngồi xe về quê, cũng may quê cũng phải rất xa, ngồi xe hơn hai giờ là đến.

      " cần làm phiền, các ngươi còn tới." Ở xe Phan Kỳ ngượng ngùng .

      " có việc gì, vừa đúng chúng tôi cũng nghỉ, thuận tiện." Chu Duệ Trạch lái xe ở phía trước, cười câu.

      Hà Quyên và Phan Kỳ ngồi ở phía sau, Hà Quyên : "Đưa cậu đến trạm xe, tránh cho cậu vác bao lớn bao chen lên xe buýt."

      "Vậy tớ nhưng chiếm tiện nghi rồi." Phan Kỳ cười , ba người ở trong xe tán gẫu, rất nhanh tới chạm xe.

      Sau khi xuống xe, Chu Duệ Trạch tự động đảm đương trọng trách khuân vác, mang đồ ra cho Phan Kỳ.

      "Quyên Tử, cậu giúp tớ mua chai nước ." Phan Kỳ đột nhiên .

      "Được, thành vấn đề." Hà Quyên hề nghĩ ngợi quay đầu rời .

      Phan Kỳ quay đầu lại, nặng nề nhìn Chu Duệ Trạch, nàng chưa kịp mở miệng, Chu Duệ Trạch để hành lý của Phan Kỳ xuống, : "Yên tâm, tôi đối tốt với Quyên Tử."

      Phan Kỳ nghĩ tới tâm tư của Chu Duệ Trạch lại tinh tế như thế, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Chu Duệ Trạch chỉ chốc lát sau mở miệng: "Nếu dám khi dễ Quyên Tử, tôi bỏ qua cho ."

      Nhìn Phan kỳ siết chặt quả đấm uy hiếp , chu duệ trạch cười ra tiếng đứng lên: " vĩnh viễn cơ hội này."

      "Hi vọng." Phan Kỳ nhướng mày.

      Đối thoại ngắn ngủi của hai người bị Hà Quyên mua nước trở về cắt đứt, Phan Kỳ nhận lấy nước , hướng về phía Hà Quyên cười: "Được rồi, Quyên Tử, tớ đây, chính cậu phải cẩn thận. Có chuyện điện thoại cho tớ."

      "Được, Phan Kỳ, lên đường thuận buồm xuôi gió." Hà Quyên ôm lấy chị em tốt của mình, đưa lên xe.

      Dọc theo đường , Hà Quyên cũng gì, hiển nhiên Phan Kỳ rời khỏi làm tâm tình của tốt lắm. Ngoài dự đoán, Chu Duệ Trạch cũng gì, đường an tĩnh lái xe trơt về.

      ra , Hà Quyên tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi nếu biết ý tưởng trong đầu Chu Duệ Trạch, tuyệt đối xúc động nhảy xe chạy trốn.

      Bởi vì, tại trong đầu Chu Duệ vẫn quanh quẩn mấy từ then chốt, hai người, chỗ, thời cơ, đột phá. . . . . .
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :