Chương 44: Chạy sô
lâu sau , cửa phòng mở ra.
Hà Quyên lo lắng mặc bộ dạ phục màu đỏ xuất .
Lễ phục đỏ như lửa thiết kế cực kỳ đơn giản, nhưng cái nếp gấp nhìn như cẩu thả, cái đầu gút, cũng làm cho lễ phục thuận theo ở người của Hà Quyên.
Người đàn ông ăn mặc thời thượng này thiết kế ba bộ lễ phục, có cái nào là quá hở hang, nhưng, lễ phục bó sát, mặc ở người của Hà Quyên, ngược lại có loại cám dỗ cấm dục.
Nhất là tóc của , trước đó từng làm tóc, còn chưa tạo thành hình, tùy ý xõa ở đầu vai.
ít sợi đen nghịch ngợm, lười biếng tán lạc lễ phục đỏ như lửa, khiến con mắt của Chu Duệ Trạch tối sầm, giọng mưu lược : "Vẫn là thử hai bộ kia chút , tối hôm nay mặc bộ này hình như tốt lắm, sợ giọng khách át giọng chủ."
"Được." Hà Quyên phát trong giọng của. Chu Duệ Trạch có gì đúng, đại diện cho công ty đến tham dự tiệc rượu, dĩ nhiên là phải nghe.
Huống chi, căn bản chưa từng đến những nơi như vậy, đương nhiên là Chu Duệ Trạch cái gì làm cái đó.
Hà Quyên xoay người lại, đổi hai bộ lễ phục khác.
Sau khi người đàn ông ăn mặc thời thượng thấy Hà Quyên vào, hiểu hỏi: "Chu, tôi cảm thấy bộ màu đỏ rất đẹp, bạn của mặc vào rất có tư vị phụ nữ."
Chu Duệ Trạch hơi cau mày, sửa đúng chỗ sai trong lời của người đàn ông ăn mặc thời thượng: "Bà xã, phải bạn ."
Chủ quyền nhất định phải minh xác.
Thấy người đàn ông ăn mặc thời thượng hiểu gật đầu, Chu Duệ Trạch mới : "Tôi rất hài lòng với thiết kế của , rất tốt."
đến chuyên môn của mình, người đàn ông ăn mặc thời thượng che giấu chút nào hài lòng gật đầu, trong giới thời trang còn chưa có người nào hài lòng với thiết kế của , dĩ nhiên, lấy được khẳng định của Chu Duệ Trạch làm càng thêm vui vẻ.
"Nếu ấy mặc lễ phục màu đỏ nhất định làm toàn trường kinh ngạc." Đối với thiết kế của , có lòng tin 100%.
" thể mặc." Chu Duệ Trạch chau mày, dạ phục như thế tuyệt đối thể mặc ra ngoài, nhưng rất hài lòng với bộ dạ phục này, rất tốt, hết sức tốt.
Có thể mặc ở nhà cho mình nhìn.
Cuối cùng Hà Quyên thử lại thử hai kiện lễ phục này, cuối cùng chọn cái, sau đó bắt đầu làm tóc tạo hình, hóa trang gì đó.
Đợi sau khi thu thập xong, Hà Quyên ra, trong chờ mong mang theo chút ngượng ngùng, nhìn Chu Duệ Trạch, giọng hỏi: "Như thế nào?"
Chu Duệ Trạch trố mắt nhìn Hà Quyên, trầm mặc chút sau mới gật đầu: "Rất tốt."
Người đàn ông ăn mặc thời thượng nhìn Hà Quyên chút, mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn: "Chu, nếu có vấn đề, tôi phải rồi, buổi tối tám giờ bay."
"Được, làm phiền rồi." Sau khi Chu Duệ Trạch và người đàn ông ăn mặc thời thượng khách khí lúc, chạy hướng Hà Quyên, vì nhàng nâng làn váy.
Sau khi Hà Quyên hướng về phía người đàn ông ăn mặc thời thượng khách khí cám ơn, giọng hỏi Chu Duệ Trạch: "Vị thợ trang điểm này rất bận à, trễ như thế còn muốn chỗ khác chạy sô làm việc."
"Ừ, Đúng vậy." Chu Duệ Trạch gật đầu , "Nuôi sống gia đình, khách hàng cần nếu nhanh lên, bị cuốn gói ."
Nghe được lời của Chu Duệ Trạch, cõi lòng Hà Quyên đầy đồng tình gật đầu căn bản chú ý tới, chân của người đàn ông ăn mặc thời thượng vừa trợt thiếu chút nữa ngã xuống ở trong hành lang.
Đỡ tường đứng vững, người đàn ông ăn mặc thời thượng yên lặng rơi lệ, lúc nào thời trang nổi tiếng của thành công việc tạm nuôi sống gia đình?
Cuốn gói?
Ai dám rang như cá mực?
Lớn kên chính là thời trang nổi tiếng, nếu phải bởi vì Chu Duệ Trạch cầu, từ Paris xa xôi bay về sao?
Đợi chưa được nửa ngày lại bay trở về, ann lại là vì nuôi sống gia đình.
Người đàn ông ăn mặc thời thượng ở trong lòng hung hăng mắng chửi Chu Duệ Trạch, láo.
" thôi, tại đến đó, vừa vặn bắt đầu." Chu Duệ Trạch mới mặc kệ người đàn ông ăn mặc thời thượng nghĩ như thế nào, trừ ý nghĩ của Hà Quyên ra, ý nghĩ của những người khác đều nằm trong phạm vi cân nhắc của .
Kẹt xe trước sau như , lúc Chu Duệ Trạch và Hà Quyên tới nơi chậm hơn chút si với thời gian dự đoán, tiệc rượu bắt đầu.
Thịnh Nhạc dục thân nhãn hiệu tây trang sang trọng mặc lên người, ở trong đám người, nhận lấy mọi người khách sáo hàn huyên hoặc khen tặng.
Lần này mời ít người, trừ người cùng nghề trong giới thiết kế châu báu ra, cũng thiếu bạn bè giới truyền thông, mỗi người đều là nhân vật có mặt mũi, ứng đối trường hợp như vậy đều vô cùng thuần thục.
"Chúc mừng Tả tiểu thư, lần này tảng lớn mọi người đúng là mong đợi lâu."
"Ngài khách khí, lần này đều là Giang Đạo dìu dắt, tôi mới có thể vinh hạnh gia nhập tổ diễn kịch." Tả Phỉ Bạch cười ríu rít kéo cánh tay Thịnh Nhạc Dục, giống như đóa hoa hồng kiều diễm , tùy ý phóng ra nhiệt tình như lửa.
Trái Phỉ Bạch dựa vào lần trước Thịnh Nhạc Dục cho ta cơ hội tham gia vào tổ chụp hình kia, thành công tiến quân vào giới giải trí, vừa lên tới điểm tốt, thế nhưng gần đây chiếm được mảng lớn ghi hình sắp sửa tiến hành, Giang Đạo chỉ là đạo diễn nổi tiếng trong nước, ở quốc tế cũng có vị trí nhất định.
Có thể bắt được nhân vật này trong giới truyền hình, khiến nghiệp của Tả Phỉ có nhảy vọt về chất.
Tuy phải nữ chính, nhưng mà nữ Nhị Hào cũng là nhân vật cấp quan trọng, phải biết, phàm là nhân vật được Giang Đạo chọn trúng, tuyệt đối trở thành diễn viên chạm tay có thể bỏng diễn viên.
Trong tay Giang Đạo biết lăng xê bao nhiêu người thành ngôi sao, có thể tham gia bộ phim này, khiến trái Phỉ bạch mở cờ trong bụng, càng thêm khẳng định ban đầu bản thân theo Thịnh Nhạc Dục là lựa chọn chính xác nhất.
Thịnh Nhạc Dục nhìn Tả Phỉ Bạch bên cạnh, nhìn trang điểm tinh sảo, dáng người chọc giận, còn có mánh khoé khéo léo giao tiếp này, mấy ngày tiếp theo nóng nảy trong lòng dường như cũng chầm chậm bình phục lại.
Đàn ông đều để ý diện mạo của phụ nữ, đặt Tả Phỉ Bạch và Hà Quyên ở cùng chỗ, là người đàn ông đều bị Tả Phỉ Bạch hấp dẫn ở cái nhìn đầu tiên.
Trái Phỉ Bạch chính là hoa hồng nở rộ, làm cho người ta muốn coi thường cũng thể, mà Hà Quyên, giống như là ly nước lọc, lạnh nhạt vô vị.
Huống chi, so với Tả Phỉ Bạch vóc người mảnh khảnh nhắn, nhìn Hà Quyên thế nào cũng có chút "cao lớn thô kệch". Biết nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên biết Hà Quyên thuộc về loại nữ sinh trong bộ xương thiên đại, có cảm giác chim nép vào người.
Người đàn ông nào thích đại này?
tại Thịnh Nhạc Dục hết sức hài lòng Tả Phỉ Bạch bên cạnh mình, ngoại trừ có tài nấu nướng tốt như Hà Quyên, nhưng khuyết điểm này có thể bỏ qua.
Phụ nữ, phải chỉ đặt ở nhà, những công việc kia người giúp việc có thể làm, quan trọng là phải mang được ra ngoài.
Hà Quyên nhất định là chỉ có thể núp ở trong nhà, vào được phòng bếp, nhưng cách nào ra được phòng khách.
Chương 45: Vợ của tôi
"Thịnh tiên sinh." Hoắc Đông Tuấn tới đây lên tiếng chào hỏi với Thịnh Nhạc Dục.
"Hoắc tiên sinh rất hân hạnh được đón tiếp." Thịnh Nhạc Dục cười bắt tay với ta, tập đoàn Hoắc thị chủ yếu kinh doanh châu báu, đương nhiên bọn họ muốn tạo mối quan hệ.
"Giám đốc Hoắc, rất hân hạnh được đón tiếp ngài." Thịnh Nhạc Dục liếc mắt liền thấy được người đứng đầu tập đoàn Hoắc thị sau lưng Hoắc Đông Tuấn đoạn, cũng chính là ba của Hoắc Đông Tuấn.
biết giám đốc Hoắc suy nghĩ cái gì, vừa bị Thịnh Nhạc Dục gọi như vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần, thu hồi ánh mắt tìm tòi ở mọi nơi trong sân, khẽ gật đầu với Thịnh Nhạc Dục.
Giám đốc Hoắc xuất đương nhiên là khiến Thịnh Nhạc Dục hưng phấn thôi, lần này mở triển lãm châu báu, ra chính là quan hệ hữu nghị với những những người trong nghề, dịp "giao lưu theo nhu cầu".
Thịnh Nhạc Dục tuyệt đối ngờ rằng giám đốc Hoắc tự mình đến tham dự, lúc đầu cho là, Hoắc Đông Tuấn có thể tham dự là cho ít mặt mũi rồi.
Chớ nhìn giúp Tả Phỉ Bạch lên điện ảnh và truyền hình công, nhưng, Thịnh Nhạc Dục tự hiểu, còn chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, chỉ có thể , vai diễn xuất kia cũng có chút may nắm mèo mù vớ cá dán.
Lòng giám đốc Hoắc yên bắt tay với Thịnh Nhạc Dục, ở địa vị này của ông, cần thiết theo nhà thiết kế trang sức Thịnh Nhạc Dục hàn huyên.
Có lẽ đợi qua mấy năm nữa, khi Thịnh Nhạc Dục ở trong xã hội lên như diều gặp gió, có lẽ bọn họ có thể chuyện.
Dĩ nhiên, thái độ này của giám đốc Hoắc cũng làm Thịnh Nhạc Dục phản cảm.
Ai cũng có con đường riêng, giám đốc Hoắc có thể xuất tại tiệc rượu của cũng là cho mặt mũi rất lớn, vốn cho là chỉ có Hoắc Đông Tuấn muốn tham dự, ngờ giám đốc Hoắc cũng có thể đại giá quang lâm, , Thịnh Nhạc dục ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh.
Dĩ nhiên Thịnh Nhạc Dục nhàm chán đến mức đến trò chuyện với giám đốc Hoắc, loại kết giao này quá mức cố ý, chẳng những có tác dụng tốt gì, ngược lại phản tác dụng, mới làm chuyện như vậy.
Cho nên, sau khi khách khí chào hỏi Hoắc đổng tiếng, liền tiếp tục tiếp đón những người khác.
Nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục rời , Hoắc Đông Tuấn giọng hỏi ba của mình: "Ba, ba tới nơi này làm gì?"
"Đương nhiên là ba có mục đích của ba." giám đốc Hoắc vừa chuyện với Hoắc Đông Tuấn, ánh mắt lại vừa quay vòng trong đại sảnh, sau khi xác định có người ông muốn tìm, đưa mắt kiên định đến cửa đại sảnh, chắc là người còn chưa có tới.
Trong hành lang, Hà Quyên có chút khẩn trương kéo cánh tay Chu Duệ Trạch, theo từ từ về phía trước.
"Sao vậy, bà xã, khẩn trương sao?" Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn Hà Quyên bên cạnh, từ lúc bắt đầu vào quán rượu, cũng có chút lo lắng.
"Ừ." Hà Quyên cũng giấu giếm, gật đầu thừa nhận, "Nếu lát nữa em biểu tốt, mất mặt mũi của làm thế nào? là thay mặt công ty của các đến tham dự."
Hà Quyên lo lắng nhìn Chu Duệ Trạch: "Nếu bởi vì biểu của em tốt, về sau, cấp của anb làm khó dễ , ảnh hưởng đến công việc của tốt."
Chu Duệ Trạch nhàng nở nụ cười, trong mắt tràn đầy nụ cười dịu dàng: "Bà xã, em chưa chưa từng tham gia tiệc rượu như vậy sao?"
" có." Hà Quyên lòng đáp.
Chu Duệ Trạch trấn an vỗ vỗ cánh tay Hà Quyên, dịu dàng : "Yên tâm , có việc gì."
Chưa từng tham gia, nghĩ việc bản thân mất thể diện, lại nghĩ đến công việc của , tiền đồ của . . . . . .
Nghĩ tới đây, nụ cười mặt Chu Duệ Trạch càng sâu, cùng Hà Quyên vào đại sảnh tiệc rượu.
Sau khi đưa lên thiếp mời, vào, tiệc rượu bắt đầu, Chu Duệ Trạch cũng có ý lại chào hỏi Thịnh Nhạc Dục. Dĩ nhiên, khách chào hỏi chủ nhân đây là loại lễ nghi, nhưng loại lễ nghi này Chu Duệ Trạch để ở trong mắt sao?
Về phần Hà Quyên, đừng nhìn chưa từng tham gia tiệc rượu, nhưng loại lễ phép này vẫn hiểu.
Vấn đề là, làm sao biết đây là tiệc rượu Thịnh Nhạc Dục tổ chức, biết chủ nhân là ai, đương nhiên cũng phát chuyện Chu Duệ Trạch chào hỏi.
Hà Quyên liền kéo cánh tay Chu Duệ Trạch, làm tròn chức trách của bạn .
Dù sao những người ở đây, đều biết, nhìn bộ dạng Chu Duệ Trạch, giống như cũng biết người nào, sau khi vào kiền tuỳ ý loanh quanh.
Chẳng lẽ tham gia tiệc rượu chính là cái dáng vẻ này sao?
suy nghĩ, đột nhiên người quen tới trước mặt, khiến Hà Quyên kinh ngạc hơi trợn to hai mắt, ở bên tai Chu Duệ Trạch giọng : "Ông xã, em thấy người quen."
"Người nào?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi, chẳng lẽ nhanh như vậy liền gặp Thịnh Nhạc Dục rồi sao ?
đúng, nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục, phản ứng của Hà Quyên phải như vậy.
"Chính là giám đốc Hoắc thông tình đạt lý em đụng ở trong spa. . . . . ." Hà Quyên đến nửa, Chu Duệ Trạch lập tức biết là người nào, Hà Quyên từng qua với .
Vừa ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy người Hà Quyên từng gặp mặt lần, Hoắc Đổng Chính bước nhanh tới.
Tốc độ như vậy ở trong mắt người khác cũng chỉ là tốc độ bình thường, nhưng mà ở trong mắt người quen thuộc giám đốc Hoắc , có thể nhìn ra vấn đề, tốc độ của ông tuyệt đối là tăng lên gấp đôi.
Về phần người nhìn ra được, đương nhiên là con trai của giám đốc Hoắc Hoắc Đông Tuấn.
Hoắc Đông Tuấn kinh ngạc nhìn cha mình từ lúc vào hội trường tinh thần vẫn có chút tập trung, đột nhiên vội vã thẳng tới, ánh mắt kỳ quái lập tức vội vàng theo, muốn nhìn chút rốt cuộc là ai để cho ba của của để ý như vậy.
"Chu. . . . . . Tiên sinh." Lời ra đến khóe miệng, sửng sốt bị ánh mắt "mỉm cười" của Chu Duệ Trạch cắt đứt, giám đốc Hoắc gọi cách bảo đảm nhất.
Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ trước đây bọn họ quen biết?
"Giám đốc Hoắc, hân hạnh." Chu Duệ Trạch vươn tay ra bắt tay với giám đốc Hoắc.
Giám đốc Hoắc kích động muốn đưa hai tay ra, lại bị ánh mắt lạnh của Chu Duệ Trạch thoáng nhìn qua, cứng rắn thu lại cái tay.
Đều là người lăn lộn xã hội, chút phản ứng nhạy bén này vẫn phải có, để cho những người khác nhìn ra chút sơ hở bắt tay với Chu Duệ Trạch.
"Vị này là. . . . . ." Giám đốc Hoắc nhịn được tò mò mà hỏi câu.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng giám đốc Hoắc hồi hộp chút, thầm hô tiếng, hỏng bét.
Tại sao ông có thể đường đột như vậy?
Người này thích làm theo ý mình nhất, hỏi như vậy, tất nhiên làm vui.
lúc trong lòng giám đốc Hoắc thấp thỏm yên, biết phải bổ sung thế nào, lại phát Chu Duệ Trạch chút cũng có ý thích, ngược lại cười tủm tỉm giới thiệu: "Hà Quyên . . . . . ."
Hà Quyên?
Trong lòng giám đốc Hoắc cả kinh, cái tên này quen thuộc như vậy, phải là. . . . . .
Khi giám đốc Hoắc kinh ngạc thôi, lại nghe được mấy chữ làm ông kinh hãi hơn.
Chỉ nghe Chu Duệ Trạch trầm ổn lại trịnh trọng tiếp: "Vợ của tôi."
Last edited by a moderator: 10/6/15
Chris và dunggg thích bài này.