1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Vẫn là bà xã tốt


      "Hà Quyên, tan việc, sao còn chưa về?" Đồng nghiệp vỗ bả vai Hà Quyên cái khoa trương cười, "Ngẩn người cái gì vậy?"

      "A, bây giờ ." Hà Quyên sững sờ, vội vàng cười đứng lên, theo đồng nghiệp ra ngoài, yên lòng lời ứng phó với đồng nghiệp, đến cửa tiệm, nghe được nụ cươi chế nhạo của đồng nghiệp, "A, ông xã lại tới đón, hạnh phúc à. Tôi làm kỳ đà cản mũi nữa."

      Đồng nghiệp cười rời , Hà Quyên sững sờ tại chỗ, cũng lập tức tới giống thường ngày.

      Gần đây càng ngày càng cảm thấy bản thân có chút giống trước, hình như quen có Chu Duệ Trạch tồn tại. Bắt đầu, chỉ là thất vọng về tình , muốn để gì yên tâm, nhưng tại. . . . . .

      Hà Quyên mấp máy môi, có chút hiểu tim của chính mình rồi.

      "Sao vậy?" Bên tai vang lên giọng dịu dàng quen thuộc, còn bởi vì đến gần mà mang tới hương vị ấm áp quen thuộc cho , làm có cách nào cự tuyệt phần ấm áp này.

      " có việc gì, có thể là hơi mệt." Hà Quyên thu lại tâm tình của mình, làm bộ như có việc gì mà .

      Vẻ mặt mê mang của Hà Quyên dĩ nhiên tránh thoát được cặp mắt của Chu Duệ Trạch, chỉ là ngu đến mức hỏi : "Mệt mỏi, vậy chúng ta nên ăn cơm ở bên ngoài."

      "Hả? cần đâu." Lần này Hà Quyên hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, "Ăn ở bên ngoài rất đắt."

      Tiền lương của bọn họ cũng phải nhiều, cần thiết lãng phí như vậy.

      Huống chi, còn phải tích góp tiền để mua nhà, bởi vì chuyện của Nhiếp Nghiêu Chu Duệ Trạch cãi nhau với người trong nhà, cuộc sống của cũng phải tiết kiệm qua mới đúng.

      "Vậy sao ? Ông xã mời khách." Chu Duệ Trạch vỗ lồng ngực của mình cười ha hả , ", ăn cơm."

      Lên xe, nhìn Chu Duệ Trạch đến con đừong khác, Hà Quyên do dự : "Về nhà ăn , em làm rất nhanh. cần thiết phải lãng phí."

      "Cùng bà xã ăn cơm sao lại là lãng phí chứ?" Chu Duệ Trạch cẩn thận nhìn đường xá, cười híp mắt , "Bà xã, muốn ăn cái gì cứ việc .”

      Hà Quyên thấy Chu Duệ Trạch như vậy, cũng tiếp tục khuyên nữa, nhân tiện ra ngoài chuyến, thay đổi cũng chưa hẳn tốt.

      “Tùy , em ăn cái gì cũng được.” Hà Quyên kén ăn, ăn cái gì đều được, “Lúc này, sợ rằng phải đợi mới có chỗ ngồi ?”

      Lúc này đều tan việc, đặt bàn trước, nhất định phải đợi.

      “Yên tâm , biết nơi nhất định có chỗ cho chúng ta.” Chu Duệ Trạch cười chắc chắn.

      Hà Quyên nháy mắt tin nhìn Chu Duệ Trạch, lúc này dù là bên trong McDonald, KFC cũng đầy ắp người, lại giờ cao điểm của tan tầm, đường đầy ắp người, ngay cả khách sạn cũng rất nhiều khách.

      Chu Duệ Trạch cười lấy điện thoai di động ra, nhấn điện thoại, dùng tai nghe vô tuyến : “ lát tôi đến ăn cơm.”

      xong, dường như đợi bên kia trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.

      “Dễ dàng như vậy là có chỗ?” Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch.

      “Ừ, ở nhà hàng này có thể dễ dàng đặt chỗ.” Chu Duệ Trạch cười, cũng thêm cái gì, mà chỉ chuyên tâm lái xe.

      Giờ cao điểm của tan tầm, đường trước sau như kín người, người vội vã về nhà càng bị tình trạng giao thông như vậy làm cho nôn nóng phiền lòng.

      Ngồi xe riêng còn như vậy, những người chen xe buýt, xe điện ngầm càng thêm khổ sở.

      chuyến xe đến, có lúc đến xe cũng chen lên được. May mắn chen lên xe, căn bản cũng cần đỡ chỉ cần dựa vào sức mạnh chen chúc của đám người là có thể đứng vững, hít thở mùi vị vẩn đục làm người ta nôn mửa, dọc đường chịu đựng ở đường hỗn loạn vừa vừa nghỉ chậm chạp về nhà.

      Hà Quyên ở trong xe Chu Duệ Trạch căn bản có nôn nóng như trước đây, bởi vì bên trong xe có ai chen lấn, khí lại thoáng đãng, ghế ngồi cũng thoải mái, quan trọng hơn là, còn có người ở bên.

      Hoàn cảnh thư thái như vậy, làm Hà Quyên chút cũng cảm giác được lộ trình có xa lắm .

      “Đến rồi.” Chu Duệ Trạch quen cửa quen nẻo lái xe xuống bãi đậu xe, dẫn Hà Quyên vào thang máy.

      “Đây là nơi nào?” Hà Quyên căn bản chưa từng tới nơi này ăn cơm, nhìn Chu Duệ Trạch nhấn tầng 32 đại khái có chút hiểu biết, có khả năng là ngắm cảnh nhà hàng .

      “Ừ...” Chu Duệ Trạch sửng sốt chút, sau đó nhìn về phía hà Quyên lúng túng cười, “ ra , cũng nhà hàng này tên là gì, nhưng đồ ăn bên trong ăn rất ngon.”

      Chu Duệ Trạch trả lời bị Hà Quyên cười nhạo: “Tên cũng nhớ được, cũng đủ giỏi .”

      cũng rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài.” Chu Duệ Trạch xong, thang máy dã dừng lại, cửa vừa mở ra, thấy tình huống bên ngoài Hà Quyên ngây ngẩn cả người.

      Bố trí trang hoàng như vậy vừa nhìn biết là phải nơi cho tầng lớp bình dân.

      Nhưng đến đây rồi, đương nhiên mất thể diện đến mức lôi Chu Duệ Trạch rời .

      Tính toán tiền mặt và trong thẻ mang có bao nhiêu, nghĩ tới nếu như lát nữa Chu Duệ Trạch đủ tiền, có thể len lén đưa tiền cho .

      Chu Duệ Trạch biết Hà Quyên nghĩ gì, lôi kéo Hà Quyên vào, Chu Duệ Trạch vừa với nhân viên phục vụ, lập tức được dẫn đến vị trí yên tĩnh thoải mái.

      Tầm nhìn cực tốt có thể xuyên thấu qua cửa sổ to nhìn cảnh đêm của thành phố, lại cần lo lắng bị người khác quấy nhiễu.

      Sau khi cầm lấy thực đơn, nhìn giá tiền phía , Hà Quyên thầm hít khí lạnh, ăn cướp à!

      Quên , thỉnh thoảng xa xỉ lần xa xỉ lần , cuộc sống là phải hưởng thụ chút.

      Chu Duệ Trạch hỏi ý kiến Hà Quyên xong, lúc này mới chọn món ăn, lúc chờ thức ăn mang lên, Hà Quyên móc ví tiền trong bao ra, theo đến gần cửa sổ, mực đưa cho Chu Duệ Trạch, mặt để cho những người khác nhìn thấy.

      “Sao vậy? Chu Duệ Trạch nhìn hành động kỳ quái của Hà Quyên, nhất thời kịp phản ứng.

      Hà Quyên giọng : “ mang đủ tiền chưa?”

      Hà Quyên như vậy chút cũng quanh co, hoàn toàn xem Chu Duệ Trạch là người nhà.

      cũng biết Chu Duệ Trạch giống số đan ông hay tự ái như vậy, luôn muốn biểu tài trí hơn người của chủ nghĩa đàn ông.

      Chu Duệ Trạch lập tức hiểu ý của Hà Quyên, cười tiếng : “Vẫn là bà xã tốt.”

      “Cái gì?” Hà Quyên sững sờ, đầu óc có chút trống rỗng, giống như bọn họ cùng chuyện.

      Tiền có đủ hay và bà xã tốt hay có quan hệ gì?

      Lén lút cho tiền phải là vì bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của sao, chỉ có người luôn suy nghĩ cho người khác mới có thể chú ý đến chi tiết này, cho nên, trong lòng Chu Duệ Trạch rất sảng khoái.

      Chỉ là, ngoài mặt ra, hiểu được, đây hoàn toàn là phản ứng theo bản năng của Hà Quyên.

      “Giúp ông xã tiết kiệm tiền, chỉ có bà xã thương mới làm được.” Chu Duệ Trạch nháy mắt ranh mãnh, ngờ lại thấy gương mặt Hà Quyên nhuộm màu hồng.
      Last edited by a moderator: 20/5/15
      Chris, Elise Tuyendunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38: Vô tình gặp gỡ


      Vừa lúc đó, món ăn đầu tiên bọn họ gọi được bưng lên, vừa đúng giải vây cho Hà Quyên.

      "Yên tâm , gần đây mới được phát tiền thưởng, vừa đúng tới ăn mừng bữa." Chu Duệ Trạch cười , dĩ nhiên lấy tiền của Hà Quyên.

      Rất nhanh, thức ăn liền liền được mang lên.

      Từng món có thể là nhìn rất thịnh yến, tạo hình tinh xảo như vậy, Hà Quyên mới chỉ thấy mỹ thực trong các trương trình ở TV, bình thường ra ngoài ăn cơm, vẫn lấy lợi ích thực dụng làm chính.

      "Ha ha nhìn, món ăn của nhà hàng này cũng tệ lắm." Chu Duệ Trạch bắt chuyện với Hà Quyên, đừng ngồi ngốc, nên ha ha.

      "Cũng nỡ lòng ăn." Hà Quyên gắp khối bánh ngọt , biết là làm như thế nào, vậy mà tạo thành hình cá vàng, rất sống động.

      "Em đàng lòng ăn, cũng dám ăn, em nhẫn tâm để đói bụng sao?" Chu Duệ Trạch, kẻ dở hơi này lại bắt đầu đùa giỡn, làm bột dạng khổ sở.

      Hà Quyên nhịn được trừng mắt oán trách, người này cả ngày nghiêm chỉnh.

      Cá vàng khéo léo được dè dặt đưa vào trong miệng, sau khi cắn dứt co dãn là hương vị trái cây nồng nặc, giống như là bạo tương bình thường nhanh chóng tràn đầy khoang miệng, tràn đầy hương vị ngọt ngào, ăn ngon khiến Hà Quyên vui mừng trợn to hai mắt.

      Tỉ mỉ nhai nuốt xuống, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm vị ngọt dính môi, hơi híp mắt lại cười : "Ăn ngon ."

      Chu Duệ Trạch nhìn đầu lưỡi phấn hồng rất nhanh khẽ liếm cánh môi của , sau đó nhanh chóng rụt lại, làm đôi môi của phủ tầng nước bóng, thanh khàn khàn , câu hai nghĩa: " , cũng muốn ăn."

      "Vậy ăn ." Hà Quyên căn bản cũng có chú ý tới, động tác mới vừa rồi của gây cho người đối diện vấn đề gì, vui vẻ gắp khối bỏ vào trong chén của Chu Duệ Trạch, "Ăn siêu cấp ngon, quả nhiên là đạo lý đồ quý hay đắt tiền."

      Hơi thất vọng nhìn bánh ngọt tinh xảo trong chén, ngẩng đầu ánh mắt mong đợi nhìn Hà Quyên, Chu Duệ Trạch vẫn gắp, đưa vào trong miệng.

      "Thế nào? Như thế nào? Ăn ngon đúng chứ?” Hà Quyên vội vàng hỏi.

      “Ừ, đúng là ăn rất ngon.” Chu Duệ Trạch “Vui mừng” nói, “Lần trước khi tới chưa từng ăn cái này, thật đúng là đáng tiếc.

      “Đúng vậy, đúng vậy.” Hà Quyên cười ha hả nói, “Sau này, chờ đến khi em đón dì nhỏ ra, cũng muốn mang dẫn dì nhỏ tới nơi này ăn.”

      Cưới sắp được hai tháng rồi, Hà Quyên và Chu Duệ Trạch đương nhiên trải qua nhiều lần tâm sự “Ngoài ý muốn”, đối với tình cảm của nhau cũng hiểu rất rõ, để cho bọn họ cảm thán số mệnh chớ trêu lẫn nhau.

      Hai người vui vẻ ăn, chỉ là, phần lớn Hà Quyên ăn, Chu Duệ Trạch nhìn. Sau khi bị Hà Quyên phát hiện, vội vàng gắp thức ăn cho .

      Sau khi phát hiện cái vấn đề này, Chu Duệ Trạch càng thêm bất động, chờ sau khi bị Hà Quyên phát hiện, chăm sóc , Hà Quyên gia sức gắp cho .

      Hai người ăn rất vui vẻ, đột nhiên động tác của Hà Quyên dừng lại, nụ cười mặt cũng thu lại.

      Chu Duệ Trạch nhướng mày, quay đầu lại, theo tầm mắt của Hà Quyên nhìn qua, vừa hay nhìn thấy người mà muốn gặp nhất – Thịnh Nhạc Dục.

      Động tác của Hà Quyên dừng lại, chẳng qua là có chút ngoài ý muốn khi thấy Thịnh Nhạc Dục ở đây, nhưng bọn họ còn quan hệ gì, phải sao?

      Lập tức khôi phục bình thường, tiếp tục ăn cơm.

      Hà Quyên muốn làm như có chuyện gì xảy ra, rất đáng tiếc, bóng dáng của bị Thịnh Nhạc Dục nhìn thấy, khoát tay, ngăn cản nhân viên phục vụ tiếp đón, trực tiếp bỏ tới đây.

      “Hà Quyên, trùng hợp vậy.” Thịnh Nhạc Dục đứng ở bên cạnh bàn, nhìn Hà Quyên, tự động bỏ qua người đàn ông trướng mắt ngồi đối diện với Hà Quyên.

      “Đúng vậy, là trùng hợp.” Lần nữa ngẩng đầu, Hà Quyên ổn định tâm tình của bản thân, cười chào hỏi với Thịnh Nhạc Dục.

      Khách khí đúng mực như thế, có cách nào tìm ra chút vấn đề, nhưng lại khiến Thịnh Nhạc Dục cực kỳ khó chịu, trong giọng của Hà Quyên là xa cách, đối với nàng mà , giống như là đồng nghiệp hay bạn bè bình thường.

      Trầm mặc.

      Bề ngoài ngoại trừ chào hỏi khách sáo như vậy, Thịnh Nhạc Dục cũng biết gì, giống như trước kia cùng khi cùng Hà Quyên ở chung chỗ cũng có lời gì có thể .

      Hà Quyên cứ khách khí lễ độ như vậy cười nhạt nhìn Thịnh Nhạc Dục, trong ánh mắt xa lánh làm cho vô cùng thoải mái.

      lâu gặp, bữa cơm này tính cho tôi.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, Thịnh Nhạc Dục thế nhưng câu như vậy.

      Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Hà Quyên trầm xuống, vẫn thay đổi, muốn ở trước mặt thể cảm giác ưu việt sao?

      cần, số tiền này tôi còn trả được.” Hà Quyên trực tiếp cự tuyệt khiến Thịnh Nhạc Dục nhíu mày khó chịu, nhìn Thịnh Nhạc Dục như vậy, Hà Quyên cũng biết chính nghĩ gì, đột nhiên ra câu “Huống chi, chồng tôi mời khách, tôi cần bỏ tiền.”

      Chu Duệ Trạch vẫn ngồi ở bên cạnh vừa nghe Hà Quyên những lời này, lập tức mở cờ trong bụng, vào lúc này, Hà Quyên theo bản năng ủng hộ của , có phải bắt đầu có thói quen có hữu của rồi ?

      “Ông xã?” Tâm tình Thịnh Nhạc Dục giảm sút mạnh, “ kết hôn?”

      “Đúng vậy, chồng tôi Chu Duệ Trạch.” Hà Quyên chỉ Chu Duệ Trạch. Chu Duệ Trạch lập tức đứng dậy, khéo léo cười đưa tay ra, “Chúng ta từng gặp, cũng nghe Quyên Từ về , Thịnh Nhạc Dục thịnh tiên sinh đúng , hân hạnh được gặp.”

      “Hân hạnh được gặp.” Chu Duệ Trạch nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp giống như hoa tầm gửi vẫn luôn kéo cánh tay Thịnh Nhạc Dục.

      “Tôi là bạn của Nhạc Dục, Tả Phi Bạch.” Tả Phi Bạch giơ tay ngọc thon thon được bảo dưỡng cực tốt ra nhàng nắm tay Chu Duệ Trạch, chợt quay đầu lại nở nụ cười với Hà Quyên, “Lại , tôi và Hà tiểu thư từng gặp mặt đấy.”

      Thân thể Hà Quyên cứng đờ, trong lòng đau xót, sao lại quên người phụ nữ này đây?

      Cái đêm tuyết rơi dày đặc chính là Tả Phi Bạch, cái người phụ nữ xinh đẹp này mặc đồ ngủ leo lên người của Thịnh Nhạc Dục, nhận ra buồn cười.

      Tả Phi Bạch là người thông minh sắc sảo cỡ nào.

      Từ sắc mặt ban nãy của Thịnh Nhạc Dục liền nhìn ra, cực kỳ khó chịu với Chu Duệ Trạch, cho nên, ta mới dám chút kiêng kỵ mà phách lối như vậy, cũng coi là xả giận giúp Thịnh Nhạc Dục.

      Cùng Thịnh Nhạc Dục thời gian dài như vậy, ta còn biết tính khí Thịnh Nhạc Dục sao?

      người có tính tự ái cực cao, tuyệt đối muốn bị người đạp.

      Lúc này ta giúp Thịnh Nhạc Dục hả giận, cũng là vì chính ta, có thể để cho Thịnh Nhạc Dục cho ta nhiều cơ hội hơn.

      Huống chi, đối phó người như Hà Quyên, lại cần tốn bao nhiêu hơi sức, quá dễ dàng.
      Last edited by a moderator: 21/5/15
      Chris, dungggElise Tuyen thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Chuyện gì xảy ra


      Tả Phỉ Bạch vừa như thế xong, ánh mắt của Thịnh Nhạc Dục lóe lên cái, nhưng lên tiếng, càng ngăn cản.

      Trong lòng Chu Duệ Trạch căng thẳng, hoàn toàn hận Thịnh Nhạc Dục cái người đàn ông vô sỉ này. Vừa muốn mở miệng tiếp nhận những lời này, làm sao nghĩ đến Hà Quyên vậy mà cười mỉm mở miệng, thoải mái : "Đúng vậy, từng gặp Tả tiểu thư."

      "Nếu các vị có chỗ ngồi, chúng tôi cũng sắp ăn xong rồi, nếu tôi đem chỗ ngồi tặng cho các vị?"

      Vừa nghe lời Hà Quyên , Chu Duệ Trạch ở trong lòng tiếng động nở nụ cười, đúng rồi, đây mới là người phụ nữ coi trọng, thiện lương nhưng hèn nhát.

      Lời rất tốt, nhường chỗ ngồi, chỉ là nhường chỗ ngồi trong phòng ăn sao?

      Ăn còn dư lại. . . . . . Thịnh Nhạc Dục cũng chính là canh thừa cơm cặn.

      Trong mắt Chu Duệ Trạch hàm chứa ý cười, nhìn sang Tả Phỉ Bạch, biết vị này có nghe ra được điều đúng hay .

      Sắc mặt Tả Phỉ Bạch hơi đổi, có tức giận, trong giọng mềm mại lộ ra cỗ cao ngạo: " làm phiền Hà tiểu thư, chúng ta sớm chuẩn bị chỗ ngồi tốt rồi."

      Chu Duệ Trạch cười thầm tiếng, xem ra Tả Phỉ Bạch nghe ý tứ trong lời của Hà Quyên.

      Ăn mặc cũng tạm được, là mỹ nhân, cũng biết sau khi tẩy trang, có nhàng khoan khoái tự nhiên như Quyên Tử nhà hay .

      Xinh đẹp nữa cũng vô dụng, có thân xác, có đầu óc, vẫn là Quyên Tử nhà tốt nhất.

      "Lại , có thể ăn cơm ở phòng ăn của nhà hàng này, Chu tiên sinh cũng đơn giản. Ngay cả Nhạc Dục cũng phải đặt chỗ trước tháng, biết Chu tiên sinh đặt bao lâu?" Tả Phỉ Bạch tâm cao khí ngạo hỏi, vẻ mặt kia có chỗ nào giống hỏi thăm, ràng là khoe khoang.

      Chân mày Thịnh Nhạc Dục dấu vết nhíu lại chút, Tả Phỉ Bạch nghe ra ý tứ trong lời của Hà Quyên, cũng đại biểu (HQ) có nghe được.

      Dù sao hai người ở chung nhiều năm như vậy, cũng hiểu đôi chút về Hà Quyên.

      Đối với Tả Phỉ Bạch khoe khoang, Thịnh Nhạc Dục hiển nhiên ngăn lại, biểu rất rộng lượng: "Hà Quyên, nếu thích món ăn ở đây, lần sau tôi có thể giúp đặt trước cũng cần chờ lâu như vậy rồi.”

      Hà Quyên nháy mắt cái, hiểu hỏi: “Cần phải đặt trước sao?”

      “Dĩ nhiên rồi.” Tả Phỉ Bạch vừa nhìn hiểu, nhất định là Chu Duệ Trạch muốn Hà Quyên vui lòng nên cho biết, “Người bình thường nếu đặt trước, ít nhất phải trước ba tháng.”

      Dĩ nhiên, Tả Phỉ Bạch lời này, chỉ muốn thể ra cảm giác ưu việt trước mặt Hà Quyên, đồng thời cũng muốn cho biết, Chu Duệ Trạch rất dụng tâm với .

      Khiến Hà Quyền và Chu Duệ Trạch ở chung chỗ, nên quay lại tìm Thịnh Nhạc Dục.

      “Ba tháng?” Hà Quyên lấy làm kinh hãi, kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch.

      nhớ Chu Duệ Trạch chỉ ở xe gọi cú điện thoại, làm sao lại biến thành ba tháng?

      Tả Phỉ Bạch căn bản biết rốt cuộc vì sao Hà Quyên lại giật mình kinh ngạc, cho là bị tin tức trong miệng ta làm cho chấn động.

      Hiển nhiên, Hà Quyên quan tâm phải là dáng vẻ hạ thấy lấy lòng của , khiến Thịnh Nhạc Dục rất khó chịu. Quay đầu muốn đến chỗ ngồi của mình ăn cơm.

      Tả Phỉ Bạch đột nhiên câu: “Cuối tuần Nhạc Dục có buổi tụ hội, biết Hà tiểu thư và Chu tiên sinh có hứng thú cũng hay ?”

      “Tôi luôn luôn thích những nơi ồn ào nhiều người.” Hà Quyên cảm thấy có gì lúng túng, vốn thích những nơi nhiều người, huống chi là ở chung với ít người lạ xã giao dối trá, là tránh còn kịp.

      Lần này có thể xem là buổi triễn làm châu báu của Nhạc Dục, rất nhiều nhân sĩ trong nghề cũng đến,” Tả Phỉ Bạch giống như đáng tiếc .

      Đối với biểu diễn của Tả Phỉ Bạch, Hà Quyên nóng vội, căn bản bị ảnh hưởng của ta dù chỉ chút.

      “Nhạc Dục, có mang thiếp mời hay ?” Tả Phỉ Bạch ngu sao mà cam tâm rời như vậy, nàng phải bảo đảm Hà Quyên và Thịnh Nhạc Dục có cơ hội hợp lại mới được.

      “Tôi sao có thể mang cái này bên người?” Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, biết suy nghĩ cái gì, nhìn Chu Duệ Trạch , “Nếu là ông xã của Hà Quyên, như vậy Chu tiên sinh nhất định có thể lấy được thiếp mời.”

      ra chính là xem thường Chu Duệ Trạch, muốn cho khó chịu, về phần tâm tư của Thịnh Nhạc Dục là gì, chỉ sợ ngay cả chính cũng .

      Hà Quyên vừa định mở miệng phản kích lại, lại bị Chu Duệ Trạch cướp trước: “Đến lúc đó nhất định đến, xin Thịnh tiên sinh yên tâm.”

      Ánh mắt hai người đàn ông này giao nhau trung, nhanh chóng tách ra, cứ như vậy, hai bên đều hiểu, hai người đều vừa mắt nhau.

      Đợi sau khi bọn Thịnh Nhạc Dục rời , làm sao Hà Quyên còn có tâm tình ăn cơm, ngồi trầm mặc câu cũng , làm cho đôi tay của Chu Duệ Trạch cũng đặt ở dưới bàn, khẩn trương nhìn chằm chằm .

      “Sao phải đồng ý với ?” Hà Quyên trợn mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, “Bọn họ căn bản là muốn nhân cơ hội nhục mạ , em với bọn họ câu là được, sao lại nhảy vào trong bẫy của họ.”

      Chu Duệ Trạch đột nhiên nở nụ cười, hỏi “Bà xã, em lo lắng cho à?”

      nhảm.” Hà Quyên làm như chuyện đương nhiên , sau khi xong, trong lòng đột nhiên chấn động, làm sao… nhìn thấy Thịnh Nhạc Dục phải là nên rối rắm sao?

      Tại sao lại nghĩ tới Chu Duệ Trạch đầu tiên?

      đợi Hà Quyên suy nghĩ ra, liền bị giọng hưng phấn của Chu Duệ Trạch cắt đứt suy nghĩ: “Bà xã, vẫn là em tốt đối với .”

      Nhìn Chu Duệ Trạch giống như đứa trẻ khuôn mặt tươi cười ngây thơ hạnh phúc, làm sao Hà Quyên còn có thời gian rãnh rỗi suy tư chuyện của Thịnh Nhạc Dục.

      “Bớt lời ngon tiếng ngọt .” Hà Quyên nũng nịu câu, “Đừng nghĩ đến chuyện tình của Thịnh Nhạc Dục, chúng ta để ý tới bọn họ là được.”

      “Yên tâm , chồng em tự có chừng mực, phải chỉ là thiếp mời sai? Dễ dàng!” Chu Duệ Trạch chẳng hề để ý cười.

      “Đúng, đúng, bản lĩnh nhất.” Hà Quyên căn bản để lời của Chu Duệ Trạch vào trong lòng, cho là đùa.

      Dù Chu Duệ Trạch làm ở công ty số số hai cũng vô ích, công ty đó cũng phải của . chỉ là trợ lý giám đốc của chi nhánh, làm gì muốn so tài với bọn Thịnh Nhạc Dục?

      Hoàn toàn là người của hai thế giới, cần phải đồng thời xuất chỗ, cuộc sống ai đường nấy, rất tốt.

      Nhắc tới bản lĩnh, đột nhiên Hà Quyên nhớ tới vấn đề: “Tại sao chỉ gọi cuộc điện thoại liền có chỗ?”

      Bọn họ muốn ra ngoài ăn cơm cũng chỉ là ý nghĩ nhất thời, dù sao cũng có khả năng Chu Duệ Trạch đặt trước ba tháng, lúc đó, đừng đến cưới, bọn họ có khi còn chưa biết nhau đâu.
      Last edited by a moderator: 23/5/15
      Chris, Nyanko129dunggg thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Người quen

      "Này, đương nhiên là có nguyên nhân của rồi. " Chu Duệ Trạch nhướng lông mày, bí hiểm nhìn Hà Quyên.

      Hà Quyên chớp mắt cái, hỏi: "Đúng vậy, nguyên nhân là gì?."

      " phải bọn họ mới vừa rồi sao ? Muốn đặt trước nơi này, cũng phải xem người đó là ai." Chu Duệ Trạch cố ý đè thấp giọng , chậm rãi .

      Vốn toàn bộ nhà ăn rất yên tĩnh, mỗi bàn chỉ có gian rất lớn, còn có chút đồ trang trí ngăn cách giữa các bàn, cố ý đảm bảo tính riêng tư của khách lại làm chật chội.

      " là phải đặt trước lâu như vậy?" Hà Quyên kinh ngạc nhìn Chu Duệ Trạch, vừa rồi còn tưởng rằng bọn Thịnh Nhạc Dục ăn bừa bãi, tùy ý lung tung đến gạt .

      Xem phản ứng này của Chu Duệ Trạch, chẳng lẽ là ? “Ừ, cái này phải xem người đặt là ai" Chu Duệ Trạch nghiêm trang xong, bộ dạng nghiêm túc, nhìn ra chút đùa giỡn nào, "Nếu bình thường, khách hàng muốn đặt trước, ít nhất phải mất ba tháng. Đương nhiên, có thể có trường hợp đặc biệt, em chắc là cũng hiểu được."

      Hà Quyên gật đầu, cũng phải là sống ở trong truyện cổ tích của trẻ con, đương nhiên biết thế nào là đặc quyền. Người có tiền có thế, đương nhiên có thể được đối đãi khác nhau. Cũng giống như Thịnh Nhạc Dục , vị này tại là nhà thiết kế được mọi người săn đuổi nhất trong giới đá quý, có thể rút ngắn thời gian từ 3 tháng còn tháng, theo Thịnh Nhạc dục giá trị con người gia tăng, thời gian thậm chí có thể càng ngắn hơn.

      "Dĩ nhiên, còn có vài người quá mức đặc biệt, cho nên nhà hàng này chừa ra vài vị trí cho những người đó." Chu Duệ Trạch chậm rãi xong, ánh mắt phút cũng bỏ qua bất cứ vẻ mặt nào mặt Hà Quyên.

      Hà Quyên có chút sửng sốt, trong mắt lên tia kinh ngạc, thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đặt bàn cơm nghi ngờ nhìn Chu Duệ Trạch: " đừng với em, trong những người có thân phận đặc biệt kia."

      Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm chỉnh lại, đưa tay sửa lại cổ áo tây trang của mình chút, thuận tiện còn sửa sang lại cổ tay áo, vội ho tiếng đưa tới chú ý của Hà Quyên, nhướng mày : "Thế nào? giống sao?"

      Khóe môi Hà Quyên run rẩy mấy cái, thấy thế nào cũng giống như làm
      [​IMG]
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: Làm rất tốt

      Khóe môi Hà Quyên co quắp, vạch đen đầy đầu, im lặng nhìn Chu Duệ Trạch, lúc lâu sau mới tìm lại được giọng của mình: "Ý của là. . . . . . cửa sau?"

      "Dĩ nhiên." Chu Duệ Trạch cố ý giọng, nhích lại gần Hà Quyên , thần bí , " chỉ có vậy, hơn nữa còn được giảm 70%”

      Vừa nghe đến đây, mắt Hà Quyên đột nhiên sáng lên, vui vẻ cười trộm : "Có lời, quá lời rồi."

      "Quan trọng nhất là, được phục vụ miễn phí." Chu Duệ Trạch lại ném ra niềm vui mừng lớn, chút ngoài ý muốn nhìn thấy nụ cười mừng rỡ của Hà Quyên.

      Nhìn bánh ngọt bàn còn chưa ăn xong, Hà Quyên nhìn xung quanh chút, thấy có ai chú ý đến bọn họ, liền giọng hỏi Chu Duệ Trạch: "Nơi này có thể gói mang về ?"

      Dù sao đây cũng là nhà hàng cao cấp, mang về có thể làm Chu Duệ Trạch cảm thấy mất mặt hay .

      Trước kia cũng từng theo Thịnh Nhạc Dục ra bên ngoài ăn, nhưng tuyệt đối để cho mang về, là mất mặt.

      "Dĩ nhiên." Chu Duệ Trạch cười ha hả , ngón tay chỉ vào món bánh ngọt tinh xảo bàn, "Chúng ta có thể về nhà ép nước hoa quả, làm bữa ăn khuya."

      "Được." Hà Quyên vừa nghe Chu Duệ Trạch , lập tức cười vui vẻ.

      Sau khi xác định Hà Quyên ăn no, lúc này Chu Duệ Trạch mới kêu nhân viên phục vụ tính tiền, nhìn ánh mắt Hà Quyên vẫn dõi theo bóng lưng nhân viên phục vụ vừa rồi, làm trong lòng người nào đó rất thoải mái, toát ra nước chua.

      Chẳng lẽ sức quyến rũ của lại bằng nhân viên phục vụ đó sao? Trong lòng chua chua, nhưng mặt vẫn có biểu lộ gì, làm bộ thèm để ý cười : "Sao vậy, bà xã biết người kia?"

      " biết." Hà Quyên nghe được lời của Chu Duệ Trạch, cuối cùng thu hồi ánh mắt

      Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn cái, nghi ngờ lầu bầu : "Vậy em vẫn còn nhìn chằm chằm vào vào ta làm gì?"

      Hà Quyên căn bản chú ý tới ý tứ cất giấu trong câu hỏi của Chu Duệ Trạch, chắp tay trước ngực, mắt lấp lánh nhìn Chu Duệ Trạch: “Động tác móc ví mới vừa rồi của quá đẹp trai, nhìn rất giống đại gia."

      " ra , chồng của em vốn là đại gia." Chu Duệ Trạch cố
      [​IMG]
      Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :