Chương 35: Làm rất tốt
Editor: Hana96
"Đồng nghiệp?" Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên hiểu.
"Trước kia cùng làm ở spa với em, về sau có nhóm người được điều đến tiệm mới." Hà Quyên nhắc nhở như vậy, lúc này Chu Duệ Trạch mới nhớ tới, đúng là có chuyện này.
"Tiệm mới đóng cửa, có thể là kinh doanh tốt, tất cả bọn họ đều thất nghiệp." Hà Quyên rất thản nhiên, có ý giễu cợt cũng có hả hê.
"Em lo lắng cho bọn họ?" Chu Duệ Trạch thử hỏi câu.
Hà Quyên miễn cưỡng cười tiếng: " thể là lo lắng, chẳng qua là cảm thấy rời nhà làm cũng dễ dàng, hi vọng bọn họ có thể nhanh chút tìm được công việc mới thôi."
" ra , tính tình bọn họ như vậy, dù cho tìm được công việc mới, cũng có tiến triển gì. Phẩm chất tốt." Chu Duệ Trạch thích gì đối với những đồng nghiệp kia của Hà Quyên, ai bảo ban đầu những người đó thấy Hà Quyên gặp chuyện may, những an ủi, hơn nữa còn đứng bên mát.
"Ai. . . . . . Mỗi người đều có số mạng." Hà Quyên cảm thán tiếng, thích những đồng nghiệp kia, nhưng muốn bỏ đá xuống giếng, làm được.
Chỉ có thể nước giếng phạm nước sông.
" ăn xong rồi, em nhanh ngủ ." Chu Duệ Trạch uống ngụm cháo cuối cùng, thúc giục Hà Quyên, "Ngày mai còn phải làm."
"Ừ, cũng nghỉ ngơi sớm ." Hà Quyên trở lại phòng ngủ , ra mệt từ lâu.
Chu Duệ Trạch vào phòng bếp, sau khi rửa chén xong, cũng về phòng của mình, mở máy vi tính ra, chát với Nhiếp Nghiêu.
"Thế nào? Còn có vấn đề?" Nhiếp Nghiêu mới giải quyết xong chuyện của công ty, sắp đến giờ tan làm, công ty nước ngoài đột nhiên truyền đến việc gấp, bận rộn xử lý nửa ngày mới xong, chẳng lẽ còn có vấn đề gì?
" có." Chu Duệ Trạch đánh chữ, tránh làm Nhiếp Nghiêu kinh ngạc, sau đó tiếp theo gõ bàn phím, "Những đồng nghiệp mà Quyên Tử trướng mắt xử lý tốt?"
Nhìn chữ được đánh trong máy vi tính, Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ vuốt vuốt công văn bị dày vò đến phình to, cũng sắp mười hai giờ, muốn ngủ, ngủ.
Ở trong lòng gầm thét kháng nghị, nhưng động tác tay chậm lại, nhanh chóng gõ: "Ừ, xử lý xong."
"Giám đốc của Hà Quyên rất thức thời, hề hỏi nhiều câu. Tất cả đều làm theo kế hoạch." Nếu Chu Duệ Trạch hỏi, Nhiếp Nghiêu cũng liền cho biết tiến triển của việc.
Loại chuyện như vậy, đương nhiên là giao cho thủ hạ có thể tin tưởng xử lý, bảo đảm có sơ hở.
"Cửa hàng mới mua trước kia cũng làm SPA, làm như vậy có người phát ra vấn đề . Những nhân viên kia sau khi giải tán, cũng cho khoản tiền bồi thường thất nghiệp, có vấn đề, thế nào?"
Nhiếp Nghiêu hơi cau mày, nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, chờ Chu Duệ Trạch trả lời.
Ban đầu, lúc Chu Duệ Trạch để tìm chỗ an bài tốt ít đồng nghiệp của Hà Quyên, lúc vội vàng mua chỗ.
Nhưng kế hoạch của bọn họ rất tốt.
Quan hệ " tốt" với giám đốc của Hà Quyên, ông ta tuyệt đối ra cái gì.
Spa mới mở chi nhánh, điều nhóm nhân viên cũ sang, cũng là chuyện rất bình thường .
Tiệm mới kinh doanh tốt, phải ngã đóng cũng hợp tình hợp lý.
Tiệm cũ tuyển nhân viên mới, nhân viên kỳ cựu dĩ nhiên cũng có biện pháp trở về, thuận nước đẩy thuyền cho bọn họ khoản tiền, để cho bọn họ cũng gì.
Dĩ nhiên, còn có ngu đến mức lập tức điều tất cả đồng nghiệp có thái độ tốt với Hà Quyên đến tiệm mới, phải để lại mấy người.
Mấy người này, lại dùng những lý do khác, để giám đốc của Hà Quyên xa thải bọn họ là được.
Nếu giám đốc của Hà Quyên tìm được lý do, tự nhiên có người được an bài đến tiệm tạo lý do đuổi họ ra ngoài.
Tóm lại chuyện xử lý cũng thỏa đáng, tuyệt đối để Hà Quyên phát chút vấn đề.
"Hôm nay, Quyên Tử gặp phải đồng nghiệp trước kia."
màn hình máy vi tính ra chữ viết, làm chân mày Nhiếp Nghiêu cau lại, trầm ngâm chút, gõ bàn phím: " lộ ra sơ hở."
Chút tự tin này, Nhiếp Nghiêu vẫn phải có.
Nếu làm việc thế này còn có vấn đề, năm đó bọn họ làm sao sống mà trở về?
"Quyên Tử phát ra bất kì chuyện gì."
màn hình máy vi tính xuất chữ viết, khiến Nhiếp Nghiêu hồ đồ, chân mày hơi nhíu lại: "Nếu phát ra, cậu đột nhiên cái này làm gì?"
Chuyện này cũng mới xử lý xong khoảng nửa tháng thôi.
Nhưng Chu Duệ Trạch trước kia tuyệt đối phải là người dài dòng, tình xong xuôi tuyệt đối nhắc lại.
"Tớ may mắn. . . . . ."
Nhiếp Nghiêu nhìn chằm chằm chữ viết màn hình máy vi tính, chân mày càng vặn càng chặt, trong lòng nghi ngờ , may mắn cái gì?
hỏi, mà chờ câu kế tiếp của Chu Duệ Trạch.
"May mắn trả tiền bồi thường thất nghiệp cho những người đó. Tối hôm nay Quyên Tử còn cảm thán, bọn họ làm việc dễ dàng."
Nhiếp Nghiêu tức xạm mặt lại nhìn chằm chằm chữ trong máy vi tính, ngón tay gõ như bay: "Cậu áy náy sao? Cảm thấy làm những người đó mất công việc, cậu đau lòng?"
Mẹ nó, ngày tận thế hay sao hỏa đụng địa cầu?
Chu Duệ Trạch đau lòng?
Ban đầu, lúc bọn họ ở bên ngoài "Làm việc", bất kể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, chỉ cần đạt được mục đích, bất kỳ thủ đoạn nào cũng đều dùng qua.
Giết người cũng phải là chuyện lạ, bây giờ vì công việc của mấy người, cậu ta đau lòng?
"Đau lòng?"
màn hình chỉ có mấy chữ đơn giản, Nhiếp Nghiêu giống như xuyên thấu qua mấy chữ này thấy được Chu Duệ Trạch lạnh lẽo châm biếm, quả nhiên, câu kế tiếp xác nhận ý nghĩ của .
"Cho tới bây giờ tớ làm việc gì cũng đau lòng."
"Chỉ là muốn làm cho trong lòng Quyên Tử thoải mái mà thôi, sau này tớ thẳng thắn tất cả với ấy, nếu để cho ấy biết những ngững người kia bị mất công việc là vì ấy, tất nhiên ấy thoải mái."
"Bồi thường thất nghiệp cho bọn họ, cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, ít nhất tớ đuổi tận giết tuyệt."
Nhiếp Nghiêu im lặng nhìn chằm chằm chuỗi chữ viết, gõ bàn phím từng chữ từng chữ: "Cậu muốn thẳng thắn?"
"Dĩ nhiên." Hai chữ kiên định gọn gàng linh hoạt tại màn hình máy vi tính.
"Tớ gạt Quyên Tử bất kì chuyện gì."
"Đối với chuyện này, tớ chỉ có thể , cậu làm rất tốt. Tớ rất vui mừng."
Cậu cũng thấy mâu thuẫn sao?
Nhiếp Nghiêu ở trong lòng điên cuồng hét lên câu, vừa làm chuyện phúc hắc như vậy, lại vừa đơn thuần cưng chiều Hà Quyên như vậy. Thế nhưng Chu Duệ Trạch bị tâm thần phân liệt, là kỳ tích.
"Sao cậu thẳng thắn từ bây giờ?" Nhiếp Nghiêu tức giận gõ lại câu.
"Dĩ nhiên được, tại Quyên Tử còn tớ." Bên kia hiển nhiên trả lời câu.
Nhiếp Nghiêu nhìn chằm chằm câu kia lúc lâu cũng tiếng nào, cho đến khi màn hình máy vi tính xuất câu nữa: "Ngủ." mới từ từ gõ câu cũ rích, "Chu Duệ Trạch, cậu chính là sói xám lớn dụ dỗ bé quàng khăn đỏ."
xong, logout tắt máy, cự tuyệt chuyện với phi nhân loại. (người cùng chủng loại)
Chương 36: Hứa hẹn cả đời
Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, nhướng mày suy nghĩ nở nụ cười đùa giỡn.
Sói sao?
Cũng phải là lần đầu tiên có người hình dung như vậy.
Ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Laptop, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt, cách chỗ xa người ngủ.
Thủ đoạn có chút mờ ám, nhưng, muốn để vụt mất .
Lấy hiểu biết của về , nếu dùng biện pháp này, muốn để tiếp nhận, biết còn cần bao lâu, , đợi được.
Ngày mới, sáng sớm Chu Duệ Trạch nghe được động tĩnh của Hà Quyên, nhìn đồng hồ đeo tay chút, ngày thường vào thời gian này, Hà Quyên dậy từ sớm , hôm nay sao vậy?
Chu Duệ Trạch vụt cái ngồi dậy, trực tiếp xuống giường vọt tới cửa phòng Hà Quyên, gõ cửa phòng: "Quyên Tử, em làm sao vậy?"
" có việc gì. . . . . ." Rất nhanh bên trong truyền đến giọng của Hà Quyên.
Người khác có lẽ nghe ra được cái gì, nhưng có thể Chu Duệ Trạch nhạy cảm hơn nhiều so với người bình thường, lập tức nghe được giọng của Hà Quyên yếu ớt hơn rất nhiều so với ngày thường, hề nghĩ ngợi mà hỏi: "Quyên Tử, có phải là thoải mái hay ? Sao vậy? Mau mở cửa ra, cho nhìn xem, đưa em bệnh viện."
"Cửa khóa." Hà Quyên vừa xong, ngược lại Chu Duệ Trạch ngây ngẩn cả người, cúi đầu, nhìn cửa phòng, đưa tay, có chút kích động phát run nắm tay nắm cửa, kéo cái, mở ra.
Bên trong phòng rèm cửa sổ còn chưa kéo lên, biết có phải là bởi vì nguyên nhân ánh sáng hay , sắc mặt của Hà Quyên nhìn qua hết sức tái nhợt.
chỉ như thế, bên trong phòng còn có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Người bình thường ngửi thấy, nhưng Chu Duệ Trạch đối với mùi máu tươi cực kì quen thuộc lập tức ngửi thấy.
" thoải mái? Đừng làm." Chu Duệ Trạch tới, Hà Quyên mặc đồ ngủ co rúc ở giường.
"Ừ, em gọi điện thoại xin nghỉ rồi." Hà Quyên yếu ớt xong, cố gắng co lại thành cục.
“Duệ Trạch, giúp em rót ly nước nóng được ? Em muốn uống thuốc.”
“Thuốc ở chỗ nào?” Chu Duệ Trạch hỏi.
“Ngăn kéo thứ nhất.” Hà Quyên nhìn về phía bên cạnh hộc tủ.
Chu Duệ Trạch chạy lại, từ bên trong lấy ra hòm thuốc , xách tới trước mặt Hà Quyên, mở ra: “Là cái nào?”
“Cái này...” Hà Quyên chỉ cái trong đó, Chu Duệ Trạch vừa cầm lên nhìn, chân mày cau lại, “Chớ uống cái này, tác dụng phụ lớn.”
Chu Duệ Trạch trực tiếp đóng hòm thuốc lại, liếc mắt nhìn Hà Quyên, dịu dàng : “Chờ chút, Quyên Tử.”
Chu Duệ Trạch vội vàng ra ngoài, vội vã rót chén nước nóng tới đây, dùng khăn lông bao lại, nhét vào trong tay Hà Quyên: “Trước tiên đặt lên bụng, cần uống..., mua đồ cho em.”
xong, cũng đợi Hà Quyên trả lời, giống như cơn gió lao ra ngoài, dĩ nhiên, quên đóng cửa phòng lại, tránh gió thổi vào, Hà Quyên sợ lạnh.
Nhìn chén nước trong tay, Hà Quyên vọt cái liền đỏ mặt, vậy mà, vậy mà bị nhìn ra.
Nước nóng trong ly xung quanh bị bao lại, đáy ly lộ ra ngoài, vừa vặn đặt ở bụng, lạnh lẽo trong bụng ấm áp chút, cảm giác xua lạnh lẽo đau đớn bên trong.
lâu sau, Chu Duệ Trạch bưng cái chén tới đây, ngồi xuống bên giường, nhàng thổi thổi: “Nào, uống trước .”
Hà Quyên từ từ ngồi dậy, Chu Duệ Trạch lập tức dựng đứng gối đầu lên phía sau, tay còn vững vàng bưng chén, nhìn Hà Quyên bởi vì động tác, lộ ra phần cánh tay dưới ống tay áo ngủ, phía đau đến mức nổi lên tầng da gà.
Hà Quyên vừa muốn buông tay nắm chén nước ra, lại bị Chu Duệ Trạch ngăn cản: “Đừng động, trước hết thoa.”
Chu Duệ Trạch múc canh trong chén, nhàng thổi nguội, giơ lên gì đẹp bên môi.
Nhìn đưa đến bên môi cái muỗng, gì đẹp mặt của hơn nóng, liền lỗ tai cũng nóng rát, cần nhìn, cũng biết mặt của mình nhất định hồng chết rồi.
Từ đến lớn chưa từng có người nào đút cho như vậy.
“Em...” Bản thân có thể uống.
Chu Duệ Trạch căn bản cho Hà Quyên cơ hội ra câu tiếp theo, cười : “Uống , ngộ nhỡ ngày nào đó thoải mái, phải còn cần em chăm sóc sao?”
Nghe được lời chế nhạo của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cũng há mồm, uống uống canh trong muỗng.
Sau khi vào miệng, nếm được vị ngọt nhàn nhạt, là đường đỏ, nhưng còn rất nhiều vị khác, nhất thời nếm ra.
Cứ như vậy chén canh ngọt ngào uống vào bụng, trong dạ dày nóng lên, nhưng bụng còn lạnh lẽo đau.
“Chờ lát.” Chu Duệ Trạch cho Hà Quyên nụ cười trấn an, ra ngoài, trong chốc lát, bưng vào cái tô to bên trong, còn tỏa ra hơi nóng.
Để lên tủ đầu giường, lấy chén nước bắt đầu nguội trong tay Hà Quyên: “Ăn .”
“Ừ.” Trong lòng Hà Quyên thở phào nhõm, may là tiếp tục đút cho , nếu xấu hổ mà bốc cháy.
Chu Duệ Trạch cầm chén nước ra ngoài, để lại gian cho Hà Quyên, để có thể thoải mái ăn chút.
Lúc nào làm gì chuyện, Hà Quyên cần gì, đều biết.
Hà Quyên ăn ít đồ trong chén, bên môi nở nụ cười, trừ ba mẹ và dì ở ngoài, có ai đối tốt với như vậy.
Từ từ ăn, chờ sau khi ăn xong chén mì, nhìn Chu Duệ Trạch lại bưng bàn đồ ăn vào, dù bụng của Hà Quyên có đau thế nào, cũng nhịn được bật cười: “Duệ Trạch, xem em là heo sao?”
“Heo cũng gầy như em.” Chu Duệ Trạch cười , để cái khay lên tủ đầu giường, “Đồ ăn vặt, chỉ ăn chơi thôi, lúc này ăn cái này mới thích hợp.”
“Cái gì vậy?” Hà Quyên nhịn được hỏi.
“Táo đường đỏ.” Chu Duệ Trạch cách tự nhiên, quan tâm hỏi, “Có thoải mái hơn ?”
Hà Quyên cảm nhận chút, vậy mà đau như trước rồi.
“Mới vừa rồi cho em uống cái gì?” Hà Quyên tò mò hỏi, bình thường nếu đau, chỉ có thể ăn thuốc giảm đau.
“Bí mật.” Chu Duệ Trạch ranh mãnh nháy mắt, “Muốn biết để làm gì?”
“Về sau em muốn làm theo đúng như vậy...” Lời Hà Quyên còn chưa hết, bị Chu Duệ Trạch cắt đứt, “ nấu cho em uống.”
“Được rồi, nghỉ ngơi lát .” xong, Chu Duệ Trạch đứng dậy ra ngoài, cho Hà Quyên chút thời gian để phản ứng.
là Hà Quyên ngây ngẩn cả người, suy nghĩ câu mới vừa rồi của Chu Duệ Trạch là có ý gì.
Đây là quan tâm bạn bè, hay là...
Hà Quyên từ từ nằm xuống, rúc vào trong chăn, kì tích là bụng thế nhưng lại đau.
Từ lúc uống xong chén xanh kia đến bây giờ chưa đến khắc đồng hồ, vậy mà sao.
Kéo chặt chăn, dần dần ngủ gật, trong lòng còn nghi ngờ chuyện kia, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Hà Quyên mới dám theo đuổi suy nghĩ của bản thân, đón suy đoán sau đó.
Hay là... hứa hẹn cả đời?
Last edited by a moderator: 20/5/15
Chris và dunggg thích bài này.