1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26: Kết hôn

      Gần tan làm, Hà Quyên nhận được cuộc điện thoại, "Dì ? Hôm nay trong nhà có ai sao?"

      "Ừ, mọi người đều ra ngoài ăn sáng rồi." Giọng nho từ ái, cho dù trong nhà có ai, bà cũng có thói quen chuyện , "Quyên Tử, chuyện của con và Nhạc Dục thế nào rồi? Lúc nào kết hôn? Con cũng lớn rồi, cũng nên tìm cho mình chỗ dựa."

      "Con....." Đột nhiên giọng của Hà Quyên như mắc ở trong cổ họng, căn bản biết phải làm sao.

      Cách microphone, bên kia nghe ra được Hà Quyên khó xử, "Quyên Tử, chừng nào con kết hôn gì mới có thể yên tâm được."

      Hà Quyên đè xuống chua xót đột nhiên dâng lên trong tim, nhàng vâng tiếng, "Con hiểu mà, dì !"

      "Quyên Tử từ đứa bé ngoan...." Hiếm khi có ai ở nhà, dì của Hà Quyên nhao nhao dặn dò Hà Quyên.

      Hà Quyên chỉ yên lặng nghe, thỉnh thoảng ứng đối vài câu, trong mắt sớm dâng lên hơi nước.

      Chỉ có người thân cận nhất mới có thể sợ phiền toái mà dặn dò .

      "Quyên Tử, con ở bên ngoài phải chăm sóc bản thân tốt, ngàn vạn lần đừng có bạc đãi mình, dì của con nuôi nhà con cũng có vấn đề gì."

      Rốt cuộc Hà Quyên cũng khống chế được nước mắt của mình, chỉ có thể cố gắng đè nén tiếng nức nở nghẹn ngào, ngừng ừ.

      Cũng may bên kia, dì cúp điện thoại rất vội vàng, nghe ra được khác thường của Hà Quyên.

      Sau khi cúp điện thoại, Hà Quyên nhịn được nữa, chạy vào nhà vệ sinh, vui vui vẻ vẻ khóc lên, phát tiết hết những khổ sở uất ức ra ngoài.

      Cũng may là tan làm, phòng vệ sinh rất vắng vẻ, có người đến đây, để Hà Quyên hung hăng phát tiết tâm tình lần.

      Lý trí của biết phải đối mặt với chuyện của Thịnh Nhạc Dục thế nào, nhưng vẫn khó chịu, vẫn khổ sở như cũ.

      Trước đây vẫn luôn chịu đựng, chỉ là thói quen kiên cường, ai muốn có bến cảng? Ai thích cảm giác được người che chở, bảo vệ?

      Sau khi phát tiết xong, Hà Quyên dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn hai mắt sưng đỏ của mình trong gương mang nở nụ cười: "Hà Quyên, đừng có tiền đồ như vậy, có chuyện gì."

      xong, hai tay chống lên mặt bàn, nghiêm túc nhìn mình trong gương, "Cố gắng lên, Hà Quyên, mày làm được mà."

      Hít sâu hơi, Hà Quyên làm như có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu ra ngoài, tan làm về nhà.

      , chuyện gì cũng có!

      Vừa mới về đến dưới nhà, ở dưới lầu thấy chiếc xe quen thuộc.

      Chu Duệ Trạch?

      Sớm như vậy, sao lại ở đây?

      Hà Quyên lại gần, gõ cái lên cửa sổ xe của Chu Duệ Trạch, thấy Chu Duệ Trạch xuống xe, sắc mặt trắng bệch.

      " sao vậy?" Hà Quyên lo lắng hỏi.

      Chu Duệ Trạch gì, chỉ là sau khi xuống xe, ngây ngốc nhìn , giống như là vừa bị cái gì kích thích.

      Hà Quyên nhìn bộ dạng Chu Duệ Trạch, hỏi gì cả, trực tiếp kéo lên nhà, ", cùng em lên nhà."

      Trực tiếp kéo Chu Duệ Trạch lên nhà, Phan Kỳ vừa đinhn ra cửa làm, thấy người tiến vào, ngây ngẩn cả người, "Hà Quyên, chuyện này..."

      " có việc gì, cậu mau làm ." Hà Quyên nở nụ cười trấn an Phan Kỳ, chuyện ở đây có thể xử lý.

      Phan Kỳ cẩn thận nhìn Chu Duệ Trạch, nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách, giống như là xảy ra chuyện gì, lại nhìn Hà Quyên cái, yên lòng dặn dò câu: "Có chuyện gì gọi điện cho tớ."

      "Được, nhanh , đừng tới trễ." Hà Quyên nhìn Phan Kỳ ra cửa, lúc này mới để Chu Duệ Trạch ngây người ngồi lên ghế sô pha.

      vào phòng bếp rót ly sữa tươi, dùng lò vi sóng nhanh chóng đun nóng, đặt vào trong tay Chu Duệ Trạch, ngồi đối diện với .

      Nhìn Chu Duệ Trạch nhận lấy cái ly, hai tay nắm chặt ly thuỷ tinh, bởi vì dùng sức nên các ngón tay đều trắng bệch, chỉ có vậy, cánh tay còn run nhè .

      Nhìn Chu Duệ Trạch như vậy làm Hà Quyên dám gì, giống như sợ pháy ra chút thanh cũng hù doạ .

      "Hà Quyên...." Chu Duệ Trạch đột nhiên lên tiếng, giọng khàn khàn khó nghe.

      "Ừ!" Hà Quyên vộn vàng đáp lời, sau đó nhìn Chu Duệ Trạch chợt ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn , giống như lập tức thấy được lòng , ra câu làm hoàn toàn hoá đá, "Chúng ta kết hôn ."

      Bởi vì quá mức kinh ngạc, theo bản năng, Hà Quyên trợn to hai mắt, sau đó thấy Chu Duệ Trạch giống như là bị rút sạch dũng khí, đầu cúi xuống, mắt nhìn chằm chắm mặt đất, lời.

      Vẫn ngồi ở đó, trong tay gắt gao cầm cái ly, nhưng lại giống như chú chó lang thang bị người vứt bỏ, đáng thương như vậy.

      Rất nhanh, Hà Quyê phục hồi lại tinh thần, ngồi xuống bên cạnh Chu Duệ Trạch, "Sao vậy? sảy ra chuyện gì?"

      Thân thể Chu Duệ Trạch bống nhúc nhích, hình như muốn né ra.

      Trầm mặc mấy giây, Chu Duệ Trạch ngẩng đầu, nhìn về phía Hà Quyên nở nụ cười, " chỉ giỡn với em thôi."


      giỡn, nhưng hốt hoảng và bi ai trong mắt làm thoạt nhìn giống như con nai bị hoảng sợ.


      " còn có việc, về trước!" xong, Chu Duệ Trạch muốn đứng lên.

      "Chờ chút!" Hà Quyên kéo Chu Duệ Trạch lại, xụ mặt xuống, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải cái tên Nhiếp Nghiêu đó lại tới quấy rầy ?"

      Mới vừa rồi, nụ cười chống đỡ mặt Chu Duệ Trạch sao mà khổ sở, cười như vậy, so với khóc còn khó coi hơn.

      Làm vừa nhìn thấy, trong mũi nổi lên chua sót.

      Rốt cuộc là tình huống như thế nào mới có thể bức người đàn ông đến nỗi tuyệt vọng như vậy?

      " có, chỉ là.... chỉ muốn đùa với em chút thôi, ha ha, đùa vui ." Chu Duệ Trạch cười khan hai tiếng, tiếng cười kia ngay cả chính cũng nghe nổi.

      Sau khi cười hai tiếng, liền ngậm miệng lại, khép hờ mắt, dám nhìn Hà Quyên.

      Nhìn Chu Duệ Trạch cố làm ra vẻ kiên cường, trong lòng Hà Quyên chợt mềm mại, nhìn người đàn ông trước mắt giống như là soi gương vậy.

      Hoàn cảnh giống nhau, tổn thương giống nhau, lại muốn dùng bề ngoài cứng rắn để che giấu vết thương....

      Trong đầu Hà Quyên nhanh chóng suy nghĩ, cuối cùng nhàng thở dài tiếng, "Chu Duệ Trạch...."

      "Hả?" Chu Duệ Trạch thận trọng đáp, sau đó nghe được câu làm kinh ngạc, "Chúng ta kết hôn !"

      Hà Quyên khẳng định , làm Chu Duệ Trạch hoàn toàn ngây người.

      Chris, Nyanko129dunggg thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: thể lui được nữa

      Nhiếp Nghiêu kiệt sức trở lại nhà của mình, hôm này, chuyện của công ty quá nhiều làm đầu óc choáng váng.

      Càng mệt mỏi, càng mệt mỏi càng muốn đánh người.

      Đánh người bỏ mặc công ty!

      Vừa mở cửa phòng, lập tức thấy bên trong nhà có hơi thở khác thường, lăn lộn nhiều năm hình thành cảm giác nhạy cảm khiến Nhiếp Nghiêu lập tức giật mình.

      Trong phòng có người!

      "Ba" tiếng đèn điện sáng lên, thân thể lập tức nhào về hướng mục tiêu, động tác nhanh nhẹn giống như loài báo săn mồi, cho đối phương bất kỳ cơ hội ra tay.

      Lập tức giữ lấy cổ đối phương, sau đó.... Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người.

      "Mẹ nó! Muốn doạ chết người à? Sao bật đèn?" Nhiếp Nghiêu nhịn được mà mắng, buông lỏng tay ra.

      Tuỳ ý cởi áo khoác ra, ném sang bên cạnh, từ trong tủ lấy ra chai nước, vặn mở nắp, uống hớp, động tác đột nhiên dừng lại.

      Tình huống giường như được đúng lắm.

      "Duệ Trạch, cậu sao chứ?" Nhiếp Nghiêu vèo cái vọt đến bên cạnh Chu Duệ Trạch, giơ tay quơ quơ trước mặt , lại phát Chu Duệ Trạch trong trạng thái đờ đẫn, chút phản ứng cĩng có.

      Lần này thực là Nhiếp Nghiêu bị doạ sợ , nhớ, ban đầu Chu Duệ Trạch cũng từng trải qua tình huống này, màn máu tanh kinh khủng kia làm bao giờ muốn nhớ lại.

      "Duệ Trạch! Cậu tỉnh tỉnh! Rốt cuộc có chuyện gì? chuyện! chuyện!" Chai nước trong tay Nhiếp Nghiêu bộp cái rơi xuống mặt đất, nước từ trong miệng chai tràn ra thành vũng nước đọng, thấm ướt chiếc thảm tinh khiết cao cấp trước sô pha.

      Nhiếp Nghiêu khẩn trương, làm sao còn có thời gian chú ý đến chiếc thảm, toàn bộ lực chú ý đều đặt tren người Chu Duệ Trạch.

      "Nhiếp Nghiêu..." Cuối cùng Chu Duệ Trạch cũng có chút phản ứng, há mồm, nhàng nỉ non hai chữ đơn giản.

      "Ừ, là tớ, là tớ!" Nhiếp Nghiêu bị doạ sợ đến nỗi tay chân lạnh lẽo, chỉ sợ Chu Duệ Trạch xuất tình trạng khủng hoảng.

      biết là chuyện gì kích thích Chu Duệ Trạch, nhưng mà lần kích thích này, tuyệt đối vượt qua giới hạn của Chu Duệ Trạch. Nếu tuyệt đối có loại phản ứng này.

      Chu Duệ Trạch giương mắt mê man, trong mắt tán loạn cuối cùng cũng có tiêu cự, rơi vào mặt Nhiếp Nghiêu: "Tớ..."

      "Ừ, cậu làm sao vậy?" Ngón tay Nhiếp Nghiêu tự chủ được mà dùng sức, nắm chặt cánh tay Chu Duệ Trạch.

      Ngoại trừ bề ngoài qua khẩn trương, quan trọng hơn là sợ Chu Duệ Trạch đột nhiên bạo động, giống như lần cuồng bạo trước, sợ tình huống đó lại xuất .

      Cho nên, Nhiếp Nghiêu bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, tất cả trạng thái đều được điều chỉnh tốt nhất, phòng ngừa Chu Duệ Trạch xuất bạo động.

      Thậm trí nghĩ kĩ, chỉ cần Chu Duệ Trạch có chút dấu hiệu, chút do dự mà đánh cậu ta ngất xỉu.

      tại muốn nghe xem Chu Duệ Trạch muốn cái gì.

      Khi thần kinh Nhiếp Nghiêu căng thẳng, rốt cuộc cũng chờ được đáp án trong miệng Chu Duệ Trạch, đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, làm Nhiếp Nghiêu hoá đá tại chỗ.

      "Tớ kết hôn!"

      Ầm ầm, đột nhiên tiếng sét đánh biết xuất từ đâu, bổ thẳng lên người Nhiếp Nghiêu, nổ cho ann ngoài khét trong sống, toả ra khói đen.

      Lần này người rơi vào tình trạng đờ đẫn lập tức thay đổi, vẻ mặt Nhiếp Nghiêu cứng ngắc, cặp mắt phát ngốc, ngay cả con ngươi cũng chuyển động.

      Hiển nhiên Chu Duệ Trạch còn đắm chìm trong suy nghĩ của chính , sau khi vừa câu kia, giống như dòng sông tràn đầy xuất vết nứt, cảm xúc tăng vọt tuôn ào ào ra bên ngoài.


      "Nhiếp Nghiêu, tớ kết hôn! Tớ kết hôn rồi! Hôm nay tớ đăng ký kết hôn rồi!"

      Nụ cười mừng như điên nở rộ ở mặt che dấu chút nào, Chu Duệ Trạch trở tay nắm hai vai Nhiếp Nghiêu lắc ngừng, thẳng đến khi đầu váng mắt hoa, trước mắt tối đen, Nhiếp Nghiêu mới từ trong trạng thái đờ đờ đẫn tỉnh lại.

      "Mẹ nó! Cậu kết hôn kết hôn, còn phát bệnh thần kinh gì?" liên tục bị kinh sợ, rốt cuộc Nhiếp Nghiêu cũng hồi phục tinh thần, nhịn được nữa, đẩy cái tên đầu sỏ làm hoảng loạn ra.

      Đêm tối còn muốn diễn tuồng gì?

      Sau khi gào xong, Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người, chần chờ hỏi: "Cậu vừa cái gì?"

      nghe lầm chứ?

      Kết hôn?

      Chu Duệ Trạch kết hôn?

      "Tớ kết hôn, tớ và Quyên Tử kết hôn!" Hiển nhiên Chu Duệ Trạch vẫn cìn trong trạng thái hưng phấn, còn chưa khôi phục bình thường, căn bản chú ý tới vẻ mặt cứng ngắc của Nhiếp Nghiêu.

      Bàn tay chụp tới, túm lấy cổ áo của Chu Duệ Trạch phen, Nhiếp Nghiêu tưởng tượng nổi, hỏi: "Cái người này, sao có thể lừa được người ya nhanh như vậy?"

      Vậy có phải, có thể nghỉ phép rồi ?

      "Buổi chiều, chúng tớ đăng ký kết hôn." Chu Duệ Trạch xong, tất cả cuồng nhiệt và hưng phấn cũng biến mất, nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

      Trạng thái như vậy hình như đúng lắm?

      Nhiếp Nghiêu nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"

      phải Chu Duệ Trạch vẫn muốn kết hôn với Hà Quyên sao?

      tại giấy kết hôn có, sao lại vui?

      Chu Duệ Trạch thở dài tiếng, "Quyên Tử bị Thịnh Nhạc Dục làm tổn thương quá nặng."

      Nhiếp Nghiêu buông Chu Duệ Trạch ra, dặt mông ngồi vào khay trà, chân giẫm lên ghế sô pha, "Xảy ra chuyện gì?"

      "Nhìn Quyên Tử giống như có chuyện gì, nhưng ra bị Thịnh Nhạc Dục làm tổn thương quá sâu. Nếu , ấy đáp ứng cuộc hôn nhân giả." đến đây, giọng của Chu Duệ Trạch từ từ dần.

      "Hôm nay, tớ đến đó, nghĩ dễ dàng thành công như vậy, lúc đoa tớ khẩn trương đến nỗi hít thở l thông, ao ước đồng ý. Nào ngờ, nào ngờ...." Chu Duệ Trạch được nửa yiếp được nữa.

      Nhiếp Nghiêu yên lặng nhìn người em của mình, lúc trước mấy lần đứng bên bờ sống chết, mặt cũng đổi sắc, thế nhưng lại có bộ dạng bất lực như vậy.

      Ở trong lòng Chu Duệ Trạch, Hà Quyên có vị trí rất quan trọng.

      "Cậu làm ấy hạnh phúc, đúng ?" Nhiếp Nghiêu giọng , dám quá lớn tiếng, bởi sợ thanh lớn chút doạ Chu Duệ Trạch.

      Lúc này, cảm xúc của Chu Duệ Trạch quá kích động.

      Chu Duệ Trạch chợt ngẩng đầu, nặng nề gật đầu với Nhiếp Nghiê: ", ấy nhất định hạnh phúc."

      rất hiểu Hà Quyên, tuyệt đối là người lý trí.

      Nhưng, người lý trí cũng có nghĩa là bị tổn thương.

      Cuộc sống của Hà Quyên vẫn như thường là bởi vì chôn vết thương xuống sâu trong lòng.

      còn tin tưởng tình nữa, muốn trải qua tình .

      Cho nên mới có thể đồng ý kết hôn giả với .

      ràng là chuyện phát triển theo đúng hướng hy vọng, hết lần này đến lần khác, lấy cho được đáp án của Hà Quyên, lúc sau, tim của lại càng đau đớn hơn.

      thà rằng Hà Quyên điên cuồng phát tiết, còn tốt hơn đem đau đớn chôn sâu trong lòng, làm bộ sống rất kiên cường.

      Người kiên cường như vậy, bề ngoài nhìn rất lợi hại, nhưng biết trong tim Hà Quyên đau đớn.

      Bi thương có thể có đường sống, nên mới có thể nuốt nước mắt vào trong.

      phải muốn khổ sở mà do có bờ vai để dự bào, cho nên chỉ có thể ép bản thân kiên cường.

      Cuộc sống ép Hà Quyên thể lui được nữa, mới có thể thu hồi tất cả yếu đuối, dũng cảm đối mặt.

      Bởi vì biết, dù có khóc cũng có người an ủi, huống chi ấy là người luôn suy nghĩ cho người khác, làm sao chịu để bạn bè thấy khổ sở?

      Cho nên, chỉ có thể kiên cường, chỉ có thể vui vẻ.
      Last edited by a moderator: 27/4/15

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28: Phát điên

      Ở nơi này, Chu Duệ Trạch chỉ có chút chấn động , mà ở chỗ Hà Quyên tuyệt đối là ngày trở mình.

      "Cậu đừng nhìn tớ chằm chằm như vậy, cậu cũng nhìn tớ hơn giờ rồi." Hà Quyên nơm nớp nhìn Phan Kỳ, cố nặn ra nụ cười, cười theo mặt.

      " nhìn cậu nhìn ai? Khó thấy được người điên ở bên cạnh, chuyện kỳ lạ như vậy tớ có thể nhìn cho kỹ sao?" Phan Kỳ để ý đến ánh mắt đáng thương của Hà Quyên, tức giận nhìn chằm chằm.

      "Ha ha..." Hà Quyên biết phải gì, vọng tưởng dùng tiếng cười khúc khích để lừa gạt vượt qua kiểm tra, rất đáng tiếc, hiển nhiên Phan Kỳ bị đánh lừa.

      "Ngày mai lập tức ly hôn!" Phan Kỳ tức giận đến nỗi sắc mặt trắng bệch, căn bản biết Hà Quyên bị thiếu dây thần kinh nào, trước khi làm còn bình thường, phải ngày tận thế, cũng thấy UFO, tại sao trở về lại xảy ra chuyện kinh hãi như vậy.

      Hà Quyên kết hôn!

      So với việc nhìn thấy thây ma chạy đầy đường còn kinh hãi hơn.

      "Ly hôn, chính tớ đồng ý cưới rồi!" Hà Quyên núp ở ghế sa lon đối diện thủ thỉ.

      "Cậu là!" Phan Kỳ nhịn được điên cuồng hét lên, "Ai cho phép cậu kết hôn hả? Ai cho phép cậu kết hôn hả?"

      "Lần trước phải cậu cũng , Chu Duệ Trạch là người tệ sao, còn muốn tớ phát triển quan hệ...." Hà Quyên rụt người vào ghế sô pha, cách xa Phan Kỳ muốn bùng nổ.

      "Lần trước tớ là muốn cậu thử chút, phải bảo cậu lập tức kết hôn? Đầu óc cậu bị nước vào rồi à, bây giờ Chu Duệ Trạch là GAY, cậu muốn mài ta thành thẳng sao? ta có cậu ? ta có thể cho cậu hạnh phúc ?"

      Phan Kỳ hoàn toàn bị trạng thái tình huống vây khốn, trực tiếp cào tường.

      Là ngôn ngữ biểu đạt của có vấn đề, hay là đầu óc Hà Quyên được bình thường, sao bọn họ chuyện lại khớp nhau vậy?

      " có... Tớ chỉ cảm thấy mệt mỏi..." Đối mặt với trạng thái phát điên của Phan Kỳ, Hà Quyên nhàng cong khoé môi, tươi cười.

      Ánh mắt dịu dàng thản nhiên nhìn chằm chằm vào góc , mê man mất tiêu cự, cả người giống như là bị bóng tối bao phủ, tản mát ra loại tuyệt vọng, lập tức giáng đòn nghiêm trọng vào trong đầu Phan Kỳ, làm lập tức im lặng.

      "Quyên Tử...." Phan Kỳ dè dặt gọi, giọng mềm , chỉ sợ hơi lớn giọng, làm Hà Quyên bị vỡ, bộ dạng của Hà Quyên, giống con búp be thuỷ tinh rạn nứt, cẩn thận chút tan xương nát thịt.

      Hà Quyên nhàng cười, quay đầu lại, mắt to nhìn thẳng của Phan Kỳ, trong đôi mắt to ấy có hơi nước nhàn nhạt: "Phan Kỳ, tớ mệt mỏi, Chu Duệ Trạch cũng mệt mỏi. Hai người chúng tớ chỉ muốn cuộc sống yên tĩnh, muốn bề bộn công việc như vậy."

      xong đôi mắt chậm rãi cười khom thành hình trăng khuyết, nụ cười ngọt ngào xen lẫn chút đau khổ mà thoải mái: " quá đau khổ, chúng ta sợ rằng sau này cũng có dũng khí để lần nữa, trước mắt cứ an tĩnh thời gian ."

      Thoải mái như vậy, chút cũng làm Phan Kỳ buông lỏng, ngược lại làm trái tim như bị nhéo mạnh.

      Năm năm, năm năm Hà Quyên Thịnh Nhạc Dục như thế nào, đều nhìn thấy ở trong mắt.

      Lần này quá mức đau lòng, cho nên mới phải chết tâm, có phải , Quyên Tử?

      Những lời này, Phan Kỳ có cách nào hỏi ra ngoài miệng.

      số người có thể cười rất rực rỡ, có khả năng làm người khác vui vẻ, đối với ai cũng dịu dàng, lại cố tình đối xử tàn nhẫn với bản thân.

      Chôn vết thương xuống sâu, mình ngồi ở trong góc, từ từ liếm láp vết thương.

      Bởi vì quá mức chân thành, cho nên bị tổn thương càng sâu.

      Bởi vì biết phải phát tiết ra ngoài cho nên vết thương càng khó lành.

      Phan Kỳ đau lòng thở dài, tới bên cạnh Hà Quyên, ngồi xuống: "Muốn yên tĩnh cũng cần kết hôn mà."

      Chuyện kết hôn có thể đùa giỡn được sao?

      Huống chi Hà Quyên là người rất xem trọng tình hôn nhân.

      "Phan Kỳ, tớ 27 tuổi rồi." Hà Quyên đột nhiên ra câu liên quan, làm Phan Kỳ trong nháy mắt hiểu được, những lời này cóliên quan gì đến chuyện bọn họ ?

      "Gì vẫn luôn lo lắng chuyện của tớ, tớ muốn cho gì biết, tớ chia tay với Thịnh Nhạc Dục. Gì nhất định lo lắng, đến lúc đó cầu xin mọi người xung quanh giới thiệu đối tượng cho tớ xem mắt..." Hà Quyên nhắc tới gì , từ hai người sống nương tựa vào nhau, nước mắt vất vả lắm mới nhịn được đột nhiên trào ra.

      Nhiều năm nhứ vậy, cuộc sống của gì ở nhà vẫn luôn tốt, nếu để cho dượng biết, gì vì tớ làm nhiều việc như vậy, dượng vui, khi dễ gì ."

      "Tớ thể để gì lo lắng, tớ kết hôn với Chu Duệ Trạch, chúng tớ ràng, ai cũng can thiệp vào chuyện của nhau, chỉ là bạn bè. Tớ nỗ lực kiếm tiền, chỉ cần có đủ tiền rồi, có thể đổi căn nhà thành phòng ốc lớn chút, đón gì ra, hoàn toàn cách xa gia đình dượng."

      Nhắc tới mục tiêu nỗ lực sau này, Hà Quyên nuốt nước mắt vào trong.

      có tư cách khóc, khóc giải quyết được vấn đề, thời gian ngồi khóc còn bằng cố gắng kiếm tiền.

      "Quyên Tử ngốc, dì của cậu cũng khờ, sao tới đây ở với cậu?" Đương nhiên Phan Kỳ biết chuyện của Hà Quyên, đối với gì dịu dàng mềm yếu của Hà Quyên có chút bất lực.

      Hà Quyên sớm phải đón gì của ra, cách xa người chồng hết ăn lại nằm đó, nhưng dì của cố tình đồng ý.

      "Dì của tớ khờ, chỉ là người quá tốt." Hà Quyên cười khổ, mỗi lần nhắc tới gì , đều rất đau lòng.

      "Lúc đầu, ba mẹ tớ mất, là dượng chứa chấp tớ, gì vẫn luôn biết ơn dượng, cho dù bây giờ dượng biến thành như vậy, dì cũng nhẫn tâm rời . Huống chi gì muốn tăng thêm gánh nặng cho tớ."

      Nhắc tới đây, trong lòng Hà Quyên giống như có dao khoét, đều là lỗi của .

      Nếu phải tại , dì cũng phải chịu tính khí nóng nảy của dượng nhiều năm như vậy.

      Đều tại có bản lĩnh.

      Chỉ là có nhanh cũng phải mất hai đến ba năm mới có thể có đủ tiền, mua căn nhà lớn, đón gì ra.

      Chỉ cần xác định kinh tế, năng lực của có vấn đề, gì mới cảm thấy gây phiền toái cho , mới có thể yên tâm sống cùng .

      Còn nữa, muốn dượng ngăn cản chuyện này, để đón gì ra phải cho dượng khoản tiền, như vậy sau này dì mới có được cuộc sống yên ổn.

      Cho nên, chuyện cần làm vẫn còn rất nhiều, làm gì có thời gian để đau khổ vì tình?

      Cái gì chán trường, ủ rũ, đối với nó quá xa xỉ, lãng phí thời gian vào những chuyện đó.

      Phan Kỳ trầm mặc, có thể hiểu được khó xử của Hà Quyên, vừa định mở miệng an ủi Hà Quyên, đột nhiên bị câu tiếp theo của Hà Quyên làm chấn động, "Cuối tuần này, tớ và Chu Duệ Trạch mở tiệc mời bạn bè, sau đó chuyển qua đấy ở."
      Last edited by a moderator: 28/4/15
      Chris, dunggg, B.Cat 1 thành viên khác thích bài này.

    4. Amelia

      Amelia Well-Known Member

      Bài viết:
      484
      Được thích:
      1,158
      Chương 29: Tôi cho tiền

      "Cái gì? Cậu điên rồi sao?" Phan Kỳ lập tức bùng nổ, trực tiếp từ ghế so lon nhảy dựng lên, đưa tay chỉ Hà Quyên, cánh tay run rẩy, căn bản có biện pháp khống chế, "Cậu... Cậu muốn chuyển đến ở cùng với ta?"

      "Kết hôn mà ở cùng nhau gì hoài nghi." Hà Quyên cười , ngược lại với phản ứng kịch liệt của Phan Kỳ, rất bình tĩnh, "Hơn nữa, ấy làm ra chuyện gì với tớ, ấy có hứng thú với phụ nữ." (hana: Cái này về sau mới biết được nha. *cười gian*)

      "Nhưng cũng nhất định phải ở chung chỗ." Phan Kỳ vẫn cảm thấy thoả đáng, dù sao nam quả nữ ở chung chỗ cũng hay, mặc dù có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp, nhưng vẫn thấy kì quái.

      "Tớ muốn gì lo lắng." Xác định, sau khi kết hôn, an tâm cùng Chu Duệ Trạch sống qua ngày, tuy là hôn nhân giả nhưng người ngoài nhìn vào cũng thấy sơ hở.

      Chỉ có như vậy mới bị bại lộ bí mật trước mặt gì .

      Phan Kỳ suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

      Dù sao ở chỗ này lâu như vậy, có quá nhiều kỉ niện với Thịnh Nhạc Dục, đối với Hà Quyên, đổi hoàn cảnh khác có lẽ cũng tốt.

      "Nhưng... Chủ nhật.... Có phải quá gấp hay ?" Phan Kỳ đành lòng nhìn bạn tốt kết hôn mộc mạc như vậy.

      " có việc gì, bạn bè của tớ và ấy cũng nhiều. Tớ nghĩ gì cũng thể ra ngoài." Cuộc sống của gì ở đó cũng được tự do, đây cũng là nguyên nhân tại sao cố gắng làm việc như vậý, liều mạng kiếm tiền.

      "Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đơn giản là được rồi."

      xong, Hà Quyên đứng dậy ôm Phan Kỳ, ở bên tai : "Yên tâm , tớ làm cho mình hạnh phúc."

      Như vậy hạnh phúc thế nào được?

      Phan Kỳ phản bác ở trong lòng, tình huống của Hà Quyên bây giờ có thể gì đây?

      Than tiếng, dùng sức ôm Hà Quyên chặt, ở bên tai uy hiế: "Cậu nhất định phải hạnh phúc, nếu tớ đánh cậu."

      Hà Quyên nở nụ cười , trong lòng ấm áp che giấu vết thương sâu.

      Hà Quyên trực tiếp xin giám đốc nghỉ để kết hôn, thuận lợi ngoài dự liệu, bọn họ bắt tay vào bố trí tân phòng.

      Vốn Chu Duệ Trạch còn muốn chỉnh sửa lại chút, nhưng Hà Quyên cảm thấy cần thiết, căn nhà ba phòng hai sảnh, phóng ngủ chính, phòng giành cho khách và gian thư phòng, chỉ cần sửa sang phòng giành cho khách chút là có thể chuyển đồ vào ở.

      Ban đầu, muốn trả tiền mướn phòng cho Chu Duệ Trạch, nhưng chịu, cuối cùng tiền gas, điện nước do trả. Chu Duệ Trạch nhìn kiên trì như vây cũng từ chối nữa.

      Khi Hà Quyên dọn dẹp phòng bất ngờ nhận được cuộc điện thoại, "Chuyện gì?"

      "Đồ của để ở đây lúc nào mới đến lấy?" Trong điện thoại truyền đến giọng chán ghét của Thịnh Nhạc Dục.

      Chân mày Hà Quyên lập tức níu lại, cố gắng để wuên người ông này rồi, tại sao chuyện như con muỗi còn muốn nhúng tay vào, có việc gì lại đột nhiên xuất , đáng ghét.

      " là đồ bỏ , vậy cứ vứt ." Giọng của Hà Quyên tốt làm Chu Duệ Trạch dọn dẹp ở phòng khách chú ý, vừa dọn dẹp đồ, vừa vểnh tai nghe động tĩnh bên chỗ Hà Quyên.

      "Lần trước phải với rồi sao? Sao còn chưa ném ?" Hà Quyên thực muốn có bất kỳ dính dáng gì với Thịnh Nhạc Dục. Cho dù chỉ nghe giọng của cũng làm khó chịu.

      Vất vả lắm mới chôn sâu được vào trông trí nhớ, làm bộ lãng quên, nhưng lại bị người ta hung hăng kéo ra, loại cảm giác này quá đau khổ.

      Hiển nhiên lời của Hà Quyên khiến Thịnh Nhạc Dục ở bên kia điện thoại cảm thấy khó chịu, hừ lạnh tiếng, "Đồ bỏ , chẳng lẽ còn muốn tôi giúp vứt ?"

      Lời của Thịnh Nhạc Dục như con dao nhọn đâm vào tim , máu tươi đầm đìa.

      Những thứ kia là mà tỉ mỉ chọn lựa, lại xem như đồ bỏ .

      Được, rất tốt.

      Hà Quyên phải là người có cá tính, thường ngày luôn dịu dàng nhưng khi tính khí nổi lên tuyệt đối cứng rắn.

      " sao? Tôi cho 200 nhân dân tệ, mướn người vứt chúng ." Hà Quyên xong, chờ Thịnh Nhạc Dục phản ứng "tút" cái liền cúp điện thoại, vào phòng khách, mở láp tốp ra, thao tác soàn soạt soàn soạt.

      Chu Duệ Trạch vùi đầu vào sửa sang phòng, giống như mới vừa rồi nghe được gì cả, nhưng khoé môi giơ lên tiết lộ tâm tình của .

      Bị Hà Quyên cúp điện thoại, Thịnh Nhạc Dục nhìn chămg chằm điện thoại chau mày, ban đầu lúc gọi điện thoại cũng chú ý tới.

      thuê người giúp việc theo giờ, nhưng vấn đề là căn phòng được quét mà vẫn lạnh lẽo như vậy, ngay cả thức ăn người giúp việc chuẩn bị cho cũng hợp khẩu vị, chỗ nào cũng khó chịu.

      Theo bản năng, nhấn số điện thoại, đợi đến khi cuộc gọi thông, mới phát bản thân gọi cho Hà Quyên.

      sợ Hà Quyên chê cười, cho nên mới lờ ác ý.

      Nếu là trước đây, Hà Quyên nhất định ầm ĩ với . Nghe giọng được tốt của , đầy tiên hỏi có phải có chuyện gì xảy ra hay , làm gì có chuyện giống như vừa rồi?

      Người phụ nữ này vẫn là Hà Quyên mà biết sao?

      suy nghĩ tin nhắn điện thoại nhắc nhở, mở ra xem, lại là thông báo của ngân hàng Online Banking nhắc nhở có người chuyển 200 nhân dân tệ vào tài khoản của .

      Nghĩ đến lời vừa rồi của Hà Quyên trong điện thoại, sắc mặt Thịnh Nhạc Dục từ trắng chuyển thành đen, cánh tay nắm điện thoại di động giận đến phát run, ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

      Gân xanh trán ngừng nhúc nhích, gắt gao, nhìn chằm chằm tin nhắn màn hình di động như thấy kẻ thù giết cha.

      Hà Quyên đáng chết, coi là cái gì chứ?

      Thực dùng 200 nhân dân tệ để đuổi !

      Trong lòng, lửa giận nhanh chóng bungg lên, nhanh chóng bấm điện thoại di động, nối thông, "Tả Phỉ Bạch, nửa giờ sau đến cửa hàng trang sức, theo tôi mua đồ."

      "Được, lát nữa gặp." Tả Phỉ Bạch đột nhiên nhận được điện thoại của Thịnh Nhạc Dục, sau ít phút kinh ngạc, lập tức vui mừng đồng ý.

      "Thần tài cho gọi, tôi trình diện đây." Tả Phỉ Bạch cười ha hả, nâng lên đôi lông mày nhắn quyến rũ, phong tình vạn chủng rời khỏi công ty.

      Tả Phỉ Bạch khéo léo làm lửa giận trong lòng Thịnh Nhạc Dục hơi giảm chút, nhìn chằm chằm điện thoại di động mà cắn răng biết nảy sinh ý nghĩ ác độc với ai, "Đừng tưởng rằng bản thân rất ghe gớm, chỉ có phụ nữ muốn vây quanh tôi."

      Với thân phận của bây giờ, muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có?
      Last edited by a moderator: 18/5/15
      Chris, B.Catdunggg thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30: Thấy sắc quên bạn

      "Nhạc Dục, chúng ta mua cái gì đây?" Tâm tình Tả Phỉ Bạch cực kỳ tốt, kéo Thịnh Nhạc Dục, sắp xếp tốt rồi, cuối tuần kia tổ chụp ảnh liền chụp ảnh.

      Có Thịnh Nhạc Dục làm chỗ dựa, nghiệp của thuận lợi hơn nhiều.

      Thịnh Nhạc Dục suy nghĩ chút, đồ trong nhà có những cái gì là Hà Quyên mua, sau khi cẩn thận suy nghĩ chút, sắc mặt Thịnh Nhạc Dục xanh mét.

      Từ những cái lớn như rèm cửa sổ, khăn trải giường, đến những cái n như chén đệm, đều là Hà Quyên mua, nếu đổi hết cũng đồng nghĩa với việc lắp đặt lại thiết bị lần.

      Tả Phỉ Bạch bị gắn gọi ra ngoài, ở bên cạnh , bộ dạng say mê cuồng nhiệt, làm cho xị mặt mua gì mà trở về.

      "Mua hai cái đệm dựa, chọn , hôm nay tôi mệt, ở chỗ này chờ ." Lời của Thịnh Nhạc Dục khiến Tả Phỉ Bạch ngây ngẩn cả người, nhưng chỉ chợt loé lên, lập tức mặt lại nở nụ cười quyến rũ.

      Tả Phỉ Bạch buông cánh tay Thịnh Nhạc Dục ra, mềm mỏng đáp lời, khéo léo gật đầu, "Được, em chọn, chờ em lát."

      lâu sau, Tả Phỉ Bạch chở lại, xách theo cái túi, bên trong phình ra, nhìn thấy hai cái đệm dựa.

      Thịnh Nhạc Dục gì, lái xe về nhà.

      Về đến nhà cũng để ý đến Tả Phỉ Bạch, cầm cái túi rác lớn màu đen, trực tiếp bỏ hai cái đệm dựa ghế sa lon vào túi rồi ném sang bên.

      "Lấy ra." Bàn tay to duỗi ra, hướng về phía Tả Phỉ Bạch lấy đệm dựa.

      Tả Phỉ Bạch vội vàng đưa tới, Thịnh Nhạc Dục nhanh chóng lấy ta, vừa lấy ra, sắc mặt lập tức thay đổi.

      "Tôi dị ứng với cái này." Thịnh Nhạc Dục chán ghét ném đệm dựa lông nhung Tả Phỉ Bạch mua ra xa, đối với loại nhung lông này, thể tiếp xúc trong thời gian dài, nếu lỗ mũi thoải mái.

      "A, em chú ý đến, nếu , ngày mai em mua cái khác." Tả Phỉ Bạch vội vàng nhận lấy, cầm ra xa, chỉ sợ Thịnh Nhạc Dục chán ghét .

      " cần, mang bề dùng ." Thịnh Nhạc Dục cau mày, "Chủ nhật muốn công tác, về trước nghỉ ngơi ."

      Bị cú điện thoại kêu đến, lại bảo coi rời , nếu là người khác, Tả Phỉ Bạch sớm nổi giận.

      Nhưng đối tượng là Thịnh Nhạc Dục, Tả Phỉ Bạch những tức giận mà còn cười theo mặt: "Được, vậy em chuẩn bị tốt, nhất định làm mất mặt." xong, xách theo túi đệm vừa mua rời .

      Phản ứng của Tả Phỉ Bạch hiển nhiên là lấy lòng Thịnh Nhạc Dục.

      Nhìn chút, đây mới gọi là phụ nữ.

      Tuỳ tiện cúp điện thoại của , còn quăng cho 200 nhân dân tệ, nghĩ là cái gì?

      Nặng nề ngồi vào ghế sô pha, ngồi lát liền cảm thấy thoải mái, ánh mắt nhìn thoáng qua, liếc đến cái đệm dựa bị ném qua bên, sau đó nhìn qua, ngồi nhúc nhích.

      Ngồi như vậy lát, sau đó tâm cam, tình nguyện xách cái túi lại đây, nhịn được liền móc đệm dựa ra, ném lên ghế sa pha, đúng lên, nhìn chằm chằm ghế so lon như nhìn kẻ thù, sau khi nhìn lúc lâu, quay người trở bề phòng ngủ, rầm rầm, cửa phòng đóng lại.

      Thịnh Nhạc Dục ở nơi đây nhưng biết Hà Quyên vất vả vội vàng, đếb thứ sáu, vất vả mới dọn dẹp xong trong nhà, đồ đạc cũng được chuyển vào.

      Hà Quyên bị Phan Kỳ kéo đến phòng ốc của bọn họ trước kia, là phải xuất giá từ "nhà mẹ".

      Hà Quyên nắm điện thoại, nhìn hồi lâu, Phan Kỳ cũng quấy rầy, liền trốn vào trong phòng của mình.

      Rốt cuộc Hà Quyên cũng hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho dì , điện thoại vừa thông, lập tức truyền đến giọng lo lắng của gì : "Quyên Tử? Có chuyện gì vậy?"

      Ngày thường đều là bà chọn lúc chồng mình có ở nhà, lén lút gọi điện thoại cho Hà Quyên, Hà Quyên tự nhiên gọi điện thoại cho bà, sợ mang đến phiền toái cần thiết cho bà.

      "Dì , con kết hôn." Nào ngờ, Hà Quyên vừa mở miệng lại chính là quả bom nặng kí.

      "Quyên Tử, con.... Con kết hôn?" Gì kinh ngạc đứng lên, giọng tự chủ được mà đề cao.

      "Vâng! Dù , con kết hôn." Hà Quyên nhàng xong, "Con nghĩ phải với dì tiếng, bởi vì công việc của bọn con bận rộn, cho nên cử hành hôn lễ, cũng bày tiệc rượu gì."

      dĩ nhiên biết tính chất công việc cuat Thịnh Nhạc Dục, biết cả ngày bận bịu, nhưng bày tiệc rượu, sợ rằng phải chỉ vì công việc bận rộn thôi.

      "Quyên Tử, gì ..."

      "Dì , con hiểu mà. Chỉ là muốn nố với gì tiếng để gì vui mừng chút." Hà Quyên chịu đựng chua xót trong mũi, giọng , dượng nhìn vẫn luôn vừa mắt, chắc chắn cho gì đến dự hôn lễ của .

      "Cậu ta đối xử với con có tốt ? đối tốt với con sao?" Dì để ý đến chuyện đó, bà để ý nhất chính là, về sau Hà Quyên có hạnh phúc ?

      "Vâng! ấy đối với con rất tốt." Hà Quyên cười, quả , Chu Duệ Trạch đối với rất tốt, mặc dù biết cùng người, nhưng cũng chủ động giải thích .

      "Vậy tốt, đối xử tốt với Quyên Tử là tốt rồi." Dì nghe Hà Quyên , rốt cuộc cũng thoáng yên tâm.

      Hai người chuyện ngắn ngủi, dì liền vội vàng cúp điện thoại, lát bọn họ trở về, để cho bọn họ biết tốt.

      Nhìn cuộc điện thoại bị cắt đứt, Hà Quyên bất đắc dĩ cười kh.

      Cũng bởi vì lúc trước dượng chứa chấp , muốn bán căn nhà ba mẹ để lại cho , nhưng cũng đồng ý, mới làm cho cuộc hôn nhân của bọn họ như đứng ở sườn núi.

      chiếu cố nhiều năm như vậy, dượng nuôi dưỡng cũng tốn ít công sức, cho nên chuyện gì cũng nhân nhượng dượng.

      Vì nguyên nhân này, mỗi lần nghĩ đến chuyện này trong lòng Hà Quyên liền khó chịu.

      Dỉ phải chịu quá nhiều khổ cực.

      Phan Kỳ gõ cửa phòng ngủ Hà Quyên cái, thấy Hà Quyên ngẩng đầu, lúc này mới vào.

      Đưa ly sữa tươi ấm nóng trong tay cho Hà Quyên, "Uống"

      có lời thừa thãi, cũng cần nhiều.

      "Có chuyện gì gọi điện cho tớ, nếu có người khi dễ cậu, nhất định phải cho tớ biết. Nếu cho tớ biết, tớ liền đánh cậu." Phan Kỳ giơ quả đấm kên, quơ quơ trước mặt Hà Quyên, uy hiếp.

      "Vâng!" Hà Quyên giòn dã đáp lời, hai người cười lăn cười bò.

      nơi khác, Chu Duệ Trạch trong nhà mình, lần lại lần từ phòng khách nằm đến phòng ngỉ chính, cân nhắc xem cự ly của hai người có xa lắm , trong lòng tính toán, lúc nào có thể dụ người nằm ở phòng khách đến phòng ngủ chính.

      Điện thoại vang lên, ấn nghe.

      "Chủ nhật này, người phụ nữ của Thịnh Nhạc Dục chụp ngoại cảnh." Giọng của Nhiếp Nghiêu từ bên trong truyền ra.

      "Hả? Tớ biết rồi." Chu Duệ Trạch nhàng cười, hiển nhiên tâm tình cực kì tốt, "Ngày mai, nhất định cậu phải đến đúng giờ."

      Nhiếp Nghiêu bất đắc dĩ đỡ trán, "Tớ với cậu, tớ nhất định phải làm kẻ xấu đến cùng, có phải ?"

      "Để người em của cậu hạnh phúc, cậu phải hy sinh chút. Quyết định như vậy." Chu Duệ Trạch để ý Nhiếp Nghiêu "kể khổ", trực tiếp cúp điện thoại, rất bận, ngày mai còn phải chuẩn bị "kết hôn".

      Nhìn chằm chằm điện thoại bị cúp, Nhiếp Nghiêu im lặng hỏi ông trời, chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết thấy sắc quên bạn?
      ChrisNyanko129 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :