1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chu Duệ Trạch ngồi ở trong xe, mắt tối sầm lại, sau đó nhanh chóng xuống xe, đến khi đứng trước mặt Hà Quyên, vẻ u ám vừa rồi trong mắt biến mất, trở thành chàng trai trẻ gặp phải chuyện vừa ý nhưng vẫn gượng cười từ bỏ.

      Đây là nhà hàng món ăn Quảng Đông mở cửa hai mươi tư giờ, bên trong bố trí cây cầu nước chảy, ăn khuya có các món điểm tâm Quảng Đông, gọi mấy món, thêm bầu trà Phổ Nhỉ, hai người im lặng chờ thức ăn mang lên.

      Buổi tối có nhiều người, các loại điểm tâm rất nhanh được mang lên.

      Hai người chuyện trời dưới đất, tin đồn thú vị trong xã hội thậm chí cả tin Bát Quái giải trí cũng tán gẫu lần, thế nhưng, ai cũng đề cập đến Thịnh Nhạc Dục và Nhiếp Nghiêu.

      Khi tổn thương tạo thành, lại đào móc ra chỉ khiến miệng vết thương vĩnh viễn cũng có cách nào khép lại, đều là người bị tổn thương, cần nhất người im lặng làm bạn.

      Hà Quyên và Chu Duệ Trạch ở trong quán truyện vui, thưởng thức món ăn ngon Quảng Đông, thương tổn trong lòng dần dần lãng quên.

      bên kia, Thịnh Nhạc Dục vốn có được người đẹp cuộc sống vô cùng vui sướng, sặc mặt lại khó coi nhìn chung quanh đám người kỳ quái.

      đám người cuồng loạn khoa trương uốn éo thân thể, cười đùa thét lên hòa vào cùng nhạc, tạo thành thanh chói tai, từng tiếng như sóng biển đánh sau vào thần kinh của , khiến cho dạ dày thoải mái lại càng thêm khó chịu.

      “Nhạc Dục, làm sai mà đến chơi?” Cánh tay trắng nõn của Tả Phỉ Bạch lập tức quấn lấy cổ Thịnh Nhạc Dục, cả người giống như rắn quấn lên người của .

      về.” Thịnh Nhạc Dục nhướng mày, trực tiếp đừng dậy, môi trường quán bar ầm ĩ khiến cho đau đầu.

      “Nhạc Dục, chúng ta mới đến, sao lại trở về?” Tả Phỉ Bạch bất mãn vặn vẹo vòng eo, muốn Thịnh Nhạc Dục ở lại, ta còn chưa có chơi đùa, trở về quá mức nhàm chán.

      Thịnh Nhạc Dục quay đầu lại lạnh lẽo nhìn Tả Phỉ Bạch cái: “Nếu muốn chơi ở lại mình.”

      Vừa thấy Thịnh Nhạc Dục như vậy, Tả Phỉ Bạch cũng dám nhiều lời vô ích nữa, vội vàng theo.

      Khoác cánh tay Thịnh Nhạc Dục, mặt cười: “Chúng ta về nhà.”

      Trong lòng Thịnh Nhạc Dục hừ lạnh tiếng, coi như người phụ nữ này thức thời.

      Lái xe trở về, Thịnh Nhạc Dục vừa vào trong nhà, mệt mỏi trực tiếp ngã xuống ghế sopha, dạ dày đau đến khó chịu.

      Trước kia còn có bệnh đau dạ dày, nhưng mà lâu rồi tái phát, đột nhiên đau, khiến cho là có chút chịu được.

      “Thế nào?” Tả Phỉ Bạch cũng chú ý đến sắc mặt Thịnh Nhạc Dục tốt lắm, quan tâm nhích lại gần, trượt vào trong ngực của , vươn ra cái lưỡi đỏ tươi trêu chọc Thịnh Nhạc Dục môi mím chặt, hai mắt quyến rũ mê hoặc .

      Nếu là quá khứ, Thịnh Nhạc Dục chắc chắn ôm sát ta vào trong ngực, tốt vận động phen, thế nhưng lần này, Thịnh Nhạc Dục lại đẩy ta ra.

      Tả Phỉ Bạch trực tiếp ngã ngồi sàn nhà sắc mặt biến đổi, đợi ta phục hồi lại tinh thần, chỉ nghe thấy Thịnh Nhạc Dục đỉnh đạc ra lệnh: “Tôi muốn ăn cháo.”

      “Ăn cháo?” Tả Phỉ Bạch đè xuống khó chịu trong lòng, cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười: “ muộn thế này, sợ là khách sạn có bán.”

      Dạ dày Thịnh Nhạc Dục đau đến khó chịu, cho tới bây giờ cũng nghĩ tới, ăn bát cháo khó khăn như vậy, chán ghét nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch: “ nấu?”

      Cho dù Tả Phỉ Bạch có thể giả bộ, lần này Thịnh Nhạc Dục khiến cho mặt nạ hoàn mỹ của ta cũng xuất vết rách.

      ta là người mẫu, mỗi chỗ người phải hoàn hảo, làm sao có thể vào phòng bếp toàn khói dầu, đây chính là nơi tai họa tổn thương làn da nghiêm trọng.

      Bộ dáng Tả Phỉ Bạch tựa như thấy quỷ, khiến cho Thịnh Nhạc Dục cảm thấy chán ghét, phiền chán xua tay: “Cút.”

      Sắc mặt Tả Phỉ Bạch trắng bệch, ta cần cầu cạnh , nhưng mà, còn chưa tới nông nỗi mặc cho quát lớn, đứng dậy dậm giầy cao gót cao ba tấc, lắc lắc eo thon bước nhanh rời .

      Rầm tiếng đóng cửa, cho Thịnh Nhạc Dục, ta có bao nhiêu khó chịu, ta tức giận.

      Vốn là dạ dày đau đến khó chịu Thịnh Nhạc Dục bị tiếng đóng cửa làm cho phiền não, tay kìm daj dày đau đớn, từ từ đến phòng bếp, muốn tìm cái gì có thể ăn.

      Trước kia, bất kể trở về rất trễ, trong phòng bếp cũng có chuẩn bị sẵn thức ăn.

      Còn có canh để trong hộp giữ ấm, uống canh, dạ dày thoải mái chút.

      Ôm ý nghĩ như vậy, Thịnh Nhạc Dục bước đến phòng bếp, tách tiếng bật công tắc điện, ánh sáng lạnh lẽo phản xạ gạch men sứ sạch , mà phòng bếp trống ảm đạm vắng ngắt.

      Thức ăn quen thuộc, bình canh giữ ấm tất cả đều thấy, kệ bếp sạch trống rỗng, lạnh lẽo sáng bóng giống như tiếng động cười nhạo .
      lovenovel, ChrisB.Cat thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 22: Tình của
      Thịnh Nhạc Dục nhíu mày, dường như rất thích ứng với phòng bếp trống rỗng, thức ăn và canh nóng nên xuất tất cả lại thấy.

      Kệ bếp trống khiến cho dạ dày chỉ khó chịu mà trong lòng cũng bắt đầu thoải mái.

      Mở tủ lạnh ra, bên trong lại có hai hộp sữa, lấy ra hộp vừa muốn uống, theo bản năng nhìn lướt qua hạn sử dụng, vậy mà quá hạn.

      Nhìn sữa tươi trong tay lại là loại hạn sử dụng ngắn, chân mày thoải mái nhíu chặt, lầu bầu câu: “Mua thứ gì cũng mua loại hạn sử dụng ngắn như vậy.”

      nhịn được ném vào thùng rác, trong tủ lạnh cũng thấy có cái gì có thể ăn được.

      Trong tủ cũng có ít gạo, nhưng mà, Thịnh Nhạc Dục trừ biết nấu mì ăn liền, những thứ đồ khác đều am hiểu.

      Quên , uống cốc nước thôi.

      tới xách lên phích nước nóng, bên trong lại đầy nước, rót ra, thế nhưng toàn bộ nguội lạnh.

      Lúc này Thịnh Nhạc Dục mới nhớ tới, gần đây về nhà rất ít, nước ấm bên trong vẫn là lần trước Hà Quyên chuẩn bị cho.

      kiên nhẫn dùng ấm điện đun chút, cắm nguồn điện, tựa vào khung cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm ấm điện từ từ tăng nhiệt độ.

      Càng muốn uống nước càng thấy nước lâu sôi, Thịnh Nhạc Dục phiền não xiết chặt chân mày, trong lòng giận dữ cái gì cũng lấy ra phòng bếp.

      Đều là do người phụ nữ kia, nếu phải tại , tại việc gì mà phải chật vật như vậy?

      Trong phòng bếp đồ gì cũng thiếu, gạo và dầu muối tương dấm đầy đủ mọi thứ, vấn đề là, nấu cơm, cần những thứ đồ này có ích lợi gì?

      Đều do người phụ nữ Hà Quyên đó mì ăn liền là đồ ăn tốt cho sức khỏe, nên cũng mua về nhà, nếu , vì sao phải khó chịu như vậy, ngay cả cơm cũng có mà ăn?

      Nước sôi, rót ra cốc, Thịnh Nhạc Dục nhìn nước nóng vô vị tẻ nhạt đột nhiên mất ham muốn uống, cứ như vạy ôm dạ dày bản thân lại trở về phòng ngủ, ngã lệch ở giường, tùy tiện kéo chăn, muốn nhúc nhích.

      Cốc nước ấm vừa rồi chờ lâu, từ từ tản hơi nóng, dần dần nguội lạnh.

      Dưới ánh sáng đèn chân lạnh lẽo, mất tất cả nhiệt độ.

      “Về nhà thôi, sắp mười hai giờ rồi.” Hà Quyên nhìn thời gian điện thoại di động, với Chu Duệ Trạch, “Cho dù ngày mai là chủ nhật, phải làm, thức đêm tốt cho thân thể.”

      Chu Duệ Trạch cười gật đầu, mặt sa sầm lại đối với Hà Quyên bắt đầu kéo túi: “Lần này là tôi mời , được tranh với tôi.”

      như vậy rồi, Hà Quyên cũng tiếp tục trả tiền: “Được, lần sau ra ngoài tính cho tôi.”

      Chu Duệ Trạch cười vui vẻ, phải bởi vì Hà Quyên đồng ý mời , mà mấu chốt là ở hai chữ “Lần sau”.

      Lên xe, Chu Duệ Trạch đưa Hà Quyên đến dưới nhà, nhìn lên tầng, đến khi đèn phòng ngủ của sáng lên, mới yên tâm lái xe rời .

      Dọc theo đường tâm tình cực kì tốt.

      suy nghĩ, đột nhiên điện thoại vang lên, đeo tai nghe kết nối: “Chuyện gì?”

      “Có vấn đề .” Nhiếp Nghiêu tùy ý xong, chút chuyện của công ty với Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch hề nghĩ ngợi, kết quả cho Nhiếp Nghiêu, sau khi xong, nhếch môi hỏi: “Nhiếp Nghiêu, đến việc thế này cũng cần hỏi tôi à?”

      “Chủ yếu là xem chút, người ngày đêm điên cuồng làm việc, bất tỉnh ven đường sau khi gặp được người đẹp còn mặt mày rạng rỡ?” Trong miệng Nhiếp Nghiêu bỏ qua người, nhưng hành động quan tâm lừa được người khác.

      ràng nhất bề ngoài Chu Duệ Trạch bình tĩnh nhưng nội tâm che đấu điên cuồng, việc Chu Duệ Trạch làm nhiều năm trước lưu lại cho ấn tượng quá sâu, cho tới bây giờ nhớ tới, trong lòng còn run sợ, sợ Chu Duệ Trạch lại theo vết xe đổ.
      lovenovel, ChrisB.Cat thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Tiếp


      “Mặt mày rạng rỡ là thể nào, tiều tụy nhếch nhác nhất định là có.” Chu Duệ Trạch hiểu thể chất của mình, sau khi thức đêm làm việc nhiều như vậy, chỉ có thể dùng từ tâm lực tiều tụy để hình dung.

      Vừa nghe Chu Duệ Trạch như vậy, Nhiếp Nghiêu biết thân thể còn vấn đề, tâm treo lơ lửng thả xuống, thả lỏng, nhịn được nhạo báng: “Nhếch nhác như vậy vẫn còn xuất trước mặt ấy, làm hình tượng của cậu giảm nhiều.”

      Chu Duệ Trạch nở nụ cười, chút cảm giá mình liên tục điên cuồng làm việc ngày đêm: “Chính là muốn nhếch nhác mới có thể khiến cho Quyên Tử biết tôi bị đả kích vì cậu thay lòng đổi dạ.”

      “TMD.” Nhiếp Nghiêu nhịn được tục, xem như hoàn toàn làm người xấu.

      Có điều, hiếm thấy Chu Duệ Trạch động tâm, có trạng thái bình thường, làm kẻ xấu cũng sao.

      Trong lòng là xem ra gì, nhưng mà ngoài miệng Nhiếp Nghiêu cũng buông tha dễ dàng như vậy: “Có chuyện gì, về sau chúng ta cùng tính lượt.”

      “Được.” Chu Duệ Trạch hào phóng đồng ý, có thể theo đuổi được Hà Quyên, quan tâm bất kỳ giá nào.

      Bởi vì, ban đầu tại thời gian đó, chính Hà Quyên làm tất cả, mới khiến cho thực sống lại.

      Người phụ nữ như vậy, sao có thể buông tay?

      Trong phòng ngủ Hà Quyên nhàng dọn dẹp, chỉ sợ đánh thức Phan Kỳ ngủ say.

      “Muộn như vậy mới trở về? Công ty có việc?” Phan Lỳ mặc áo ngủ bằng bông, đứng ở cửa, đột nhiên lên tiếng dọa Hà Quyên giật mình.

      trễ thế này, cậu còn chưa ngủ?” Hà Quyên quay đầu lại thấy Phan Kỳ, bất đắc dĩ hỏi.

      “Ngày mai là chủ nhật, cần làm.” Phan Kỳ nhìn Hà Quyên, thấy mặt mảy may bộ dạng vui nào.

      Thấy Phan Kỳ quan sát , Hà Quyên cười tới: “Yên tâm , miifnh sao. Chuyện qua rồi, mình chết được.”

      Biết Phan Kỳ lo lắng cho , sợ vì Thịnh Nhạc Dục, suy nghĩ lung tung.

      Phan Kỳ dở khóc dở cười lắc đầu: “Quyên Tử, cậu chính là phô trương như vậy.”

      phải phô trương, là đối mặt thực tế.” Hà Quyên cười cười, nụ cười phức tạp cách nào hoàn toàn biểu đạt ra tâm tình rối loạn của lúc này, “Của mình là của mình, phải của mình, mình tuyệt đối cưỡng cầu. Sống chết cưỡng cầu phải tính cách của mình, huống chi, có lý do gì vì người như vậy mà tổn thương chính mình.”

      đau lòng là giả, nhưng mà, để cho giống như nữ chính TV khóc hai nháo ba thắt cổ, làm được.

      còn phải kiếm tiền, còn muốn nhanh chút mua căn nhà , đón dì lên ở.

      như vậy bị người ta máu lạnh chứ, hoặc là có tình cảm.

      Nhưng mà, năm năm trả giá, phải cắt đứt là có thể cắt đứt, thế nhưng, mọi việc đều có ranh giới cuối cùng.

      Thịnh Nhạc Dục cố tình chạm đến ranh giới cuối cùng của , loại chuyện phản bội như vậy, tuyệt đối thể tha thứ.

      Đây chính là tình của Hà Quyên.

      , thương sâu sắc, có tự tôn.
      lovenovel, ChrisB.Cat thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 23: Tài xế miễn phí

      "Đúng là, ai mà chẳng gặp phải mấy tên cặn bã trước khi gặp được tình chân chính của mình? " Phan Kỳ nặng nề vỗ vai Hà Quyên, "Đợi đến khi cậu gặp được người đàn ông tốt, đám chị em nhất định ghen tỵ với cậu."


      "Để sau hãy , gần đây tớ có tâm trạng." Hà Quyên hiểu ý của Phan Kỳ, cũng ra mà dấu giếm cảm nhận của bản thân, "Trước cứ từ từ."

      còn chưa có lợi hại đến mức vừa mới chia tay người liền tiếp nhận tình cảm của người khác.

      Nhanh như vậy, làm được.

      "Khó khăn lắm mới được thoải mái chút, tớ muốn hưởng thụ tốt."

      "Cũng được, đừng quên lúc làm, chúng ta dạo phố đấy." Đương nhiên Phan Kỳ miễn cưỡng Hà Quyên, vết thương đó chỉ có thể từ từ trị liệu theo thời gian.

      "Được rồi, Phan Kỳ đại tiểu thư của tôi, nhanh ngủ . Cậu thức đêm mà làm hư da tớ bồi thường nổi." Hà Quyên cười ha hả, đẩy Phan Kỳ tới trước cửa phòng ngủ của ấy, nháy mắt ranh mãnh, "Còn nữa, ngày mai tớ còn muốn làm đấy."

      Phan Kỳ đẩy cửa phòng ngủ của mình, lúc này, Hà Quyên mới xoay người trở về phòng ngủ của , bên cạnh có người chị em tốt như vậy, đó là may mắn của .

      Hơn nữa, cũng ngĩ đoạn tình mà trở nên sa sút.

      Tự mình nghĩ thông suốt, cả đêm Hà Quyên ngủ rất ngon giấc.

      Sáng sớm hôm sau, ăn đồ ăn sáng Phan Kỳ mua, đến hơn chín giờ mới đến tiệm spa.

      Chỗ làm của cũng có chỗ tốt, thời gian làm viếc trái với những người sáng chín giờ làm, chiều năm giờ mới về, buổi sáng cần làm quá sớm, có thể ngủ nướng.

      vào tiệm, giống như mọi ngày thay đồng phục liền bắt đầu làm việc, bận rộn cho đến trưa, buổi trưa cơm nước xong, buổi chiều sau khi tiếp đãi xong vị khách hàng, vừa ra khỏi phòng liền phát khí xung quanh khác thường.

      Nhìn xung quanh chút, sắc mặt đồng nghiệp đều căng thẳng.

      "Có chuyện gì vậy?" Hà Quyên đến hỏi đồng nghiệp mới tới.

      "Vừa rồi có khác hàng khiếu nại làm kinh động đến giám đốc." Đồng nghiệp giọng , hiển nhiên còn chưa hết kinh sợ.

      Hà Quyên cũng sợ hết hồn, có thể kinh động đến giám đốc, nhất định là người có lai lịch .

      Mặc dù tiệm của bọn họ phải là spa cao cấp nhất thành phố nhưng cũng có tiếng tăm , bình thường cũng có ít người có tiền có quyền đến đây tiêu tiền, thư giãn.

      Dĩ nhiên ở spa trả lương thấp, nhưng làm việc nhất định phải cẩn thận, khách hàng ở đây phải chỉ câu xin lỗi là có thể xong chuyện.

      Sơ ý chút bị đuổi việc ngay.

      Giống như lần trước, cũng may là khách hàng đó rộng lượng, nếu sớm bị đuổi việc.

      biết lần này là ai xui xẻo như vậy?

      suy nghĩ, thấy giám đốc cúi đầu, khom lưng, mặt nghiêm túc đưa hai bộ âu phục giày da cho người rời , bộ dạng ân cần, làm trong lòng Hà Quyên hơi hồi hộp chút, xem ra giám đốc cũng chọc nổi người này.

      Sau khi hai vị kia rời , thái độ của giám đốc xoay chuyển 180°, quay đầu về phía hai người mắng, "Bây giờ lập tức biến mất trước mắt tôi, đừng bao giờ để tôi gặp lại hai người."

      Hai người phía sau bị giám đốc mắng, sắc mặt cũng thay đổi, cẩn thận nghe chỉ là đuổi bọn họ , hai người bọn họ chạy dọn đồ ngừng.

      Hà Quyên nhìn hai người kia,loáng thoáng có chút ấn tượng, lúc đầu chuyện xảy ra với , bọn họ đứng ở bên mát.

      Xem ra bọn họ gặp phiền toái cũng .

      có hứng thú muốn biết nguyên nhân, hậu quả, Hà Quyên thờ ơ, tiếp tục tiếp đãi khách hàng kế tiếp.

      Đối với những người thích chê cười người khác, có tốt bụng đến mức mà đồng tình với họ.

      Xem ra, ông trời đối với mọi người đều rất công bằng.

      vừa chia tay với Thịnh Nhạc Dục, cuộc sống thuận lợi, nhưng lập tức được bù đắp về mặt công việc.

      Tất cả những người nhìn vừa mắt đều rời , đây cũng là chuyện vui.

      ra , bọn họ có rời vẫn làm việc ở đây, bởi vì cần công việc có tiền lương ít ở đây. Làm việc ở đây nhiều năm như vậy, cũng muốn vì tâm trạng tốt mà kích động.

      Chỉ cần, gặp phải đồng nghiệp thích, tânh lực tránh là được.

      Nhưng ngờ, tất cả bọn họ đều rời , đây đúng là miềm vui bất ngờ.

      Giữ vững tinh thần tốt đẹp đến khi hết giờ, giật giật cánh tay ê ẩm, Hà Quyên ra khỏi tiệm về nhà.

      Lúc này còn xe buýt mà bình thường về.

      Vừa mới đến ven đường, chiếc xe hơi từ từ dừng lại bên cạnh Hà Quyên, cửa sổ xe kéo xuống, người bên trong nhìn cười rực rỡ, "Quyên Tử!"

      Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch cười: "Sao lại ở chỗ này?"

      " ngang qua...." Chu Duệ Trạch xong, có chút chột dạ, cụp mắt xuống, sau đó cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn Hà Quyên, " cố ý tới đón em."

      Hà Quyên sững sờ, nhìn Chu Duệ Trạch vốn cẩn thận tránh né, ánh mắt lại vẫn luôn nhìn , muốn biết suy nghĩ của , Hà Quyên nhìn thấy thiếu chút nữa nhìn được cười, mở cửa xe ra ngồi vào trong xe, cúi đầu thắt dây an toàn.

      " biết em tan việc lúc mấy giờ, chẳng may em về từ sớm, phải uổng công đợi rồi à." Hà Quyên buồn cười .

      " đợi từ lúc năm giờ, bỏ cuộc...."

      Lời của Chu Duệ Trạch làm động tác thắt dây an toàn của Hà Quyên dừng lại, ngay sau đó cài nốt dây nịt an toàn, cẩn thận lắng nghe giọng có chút thấp thỏm của Chu Duệ Trạch, "Trừ khi hôm nay em làm, nếu nhất định đợi được."

      Chu Duệ Trạch láo, ngay cả khi biết Hà Quyên tan làm lúc mất giờ, nhưng vẫn tới từ lúc năm giờ.

      Ở nhà dùng máy vi tính, cả ngày bận bịu công việc, cũng ngồi được nữa, trong lòng có giọng thúc giục đến bên ngoài câu lạc bộ.

      Hà Quyên rất nhiều năm rồi, bởi vì bên cạnh luôn có Thịch Nhạc Dục, cho nên nghĩ muốn phá hư tình cảm của Hà Quyên.

      ra với năng lực của , tuỳ tiện dùng chút thủ đoạn cũng có thể làm bọn họ chia tay.

      Nhưng làm vậy.

      tại Thịnh Nhạc Dục và Hà Quyên chia tay, làm sao có thể khống chế được bản thân?

      muốn trói Hà Quyên ở bên cạnh.

      Nhưng thể, hiểu rất Hà Quyên, chỉ có thể từ từ từng bước .


      " có thể gọi điện thoại cho em." Hà Quyên xong, nhìn thấy mặt Chu Duệ Trạch lên noãn sắc, ngượng ngùng thầm, " muốn làm chậm trễ công việc của em."

      "Hơn nữa, trễ thế này, em về nhà mình an toàn." Chu Duệ Trạch xong, đột nhiên ý thức được bản thân như vậy hay lắm, vội vàng giải thích, "Ý của là, chúng ta là bạn bè, đúng lúc cũng có chuyện gì làm nên đưa em về. Thực có ý gì khác."

      Bộ dạng Chu Duệ Trạch tay chân luống cuống chọc Hà Quyên nở nụ cười , nghe được cười, Chu Duệ Trạch lo lắng nhìn , biết cười là có ý gì.


      "Em hiểu, Duệ Trạch là bạn của em, cho nên đưa em về nhà, cảm ơn nhé, Duệ Trạch." Hà Quyên cười, đôi mắt chân thành nhìn Chu Duệ Trạch, bên trong chỉ có thẳng thắn và biết ơn.

      Hà Quyên hiểu, Chu Duệ Trạch là gay cho nên bên cạnh có bạn, tại Nhiếp Nghiêu lại đối sử với như vậy, vô tình gặp nhau, đương nhiên xem là bạn.

      người bạn đơn thuần như thế, Hà Quyên cảm thấy có gì tốt.

      Huống chi, bị tổn thương như vậy, thể để bị tổn thương lần nữa phương diện kết giao bạn bè. Hơn nữa, cũng rất thích Chu Duệ Trạch ôn hoà và đơn thuần.

      gần đây có việc gì làm, sau này nếu em tan làm muộn như vậy, có thể đến đón em ?" Chu Duệ Trạch cẩn thận , ánh mắt có chút sáng lên sợ Hà Quyên cự tuyệt.

      "Được, vậy phải làm phiền rồi." Hà Quyên cười tiếng, sau khi đồng ý, nhìn toàn thân Chu Duệ Trạch liền buông lỏng, trong lòng cảm thấy buồn bã.


      Người tốt như vậy, làm sao Nhiếp Nghiêu có thể nhẫn tâm làm tổn thương ?

      Trong lòng Hà Quyên nghĩ gì Chu Duệ Trạch biết, chỉ biết trái tim vẫn luôn thấp thỏm giờ đây có thể buông lỏng, vui vẻ đạp chân ga, "Về nhà sao?"

      Bộ dạng tính trẻ con, chọc Hà Quyên nở nụ cười , hoàn toàn chú ý tới, nghe tiếng cười bên môi Chu Duệ Trạch cũng nở nụ cười cưng chiều nhàng.

      Chương 24: phải tính cách của


      Dọc theo đường , hai người tán gẫu với nhau, Chu Duệ Trạch có bất kỳ hành động nào khác, giống như chỉ xem Hà Quyên là bạn bè, đưa về đến dưới lầu an toàn, nhìn lên lầu, mới lái xe rời .

      "Tớ này, Quyên Tử, người đàn ông kia có ý với cậu đúng ?" Phan Kỳ vẫn chưa ngủ, nằm ở bên cửa sổ nhìn Chu Duệ Trạch lái xe rời , liền bắt đầu bức cung Hà Quyên.

      "Đùa gì thế?" Hà Quyên cười vỗ Phan Kỳ " ấy mới vừa thất tình, chúng tớ chỉ an ủi lẫn nhau chút nên mới ở chung chỗ. Hơn nữa, cậu muốn tớ bẻ người bị cong lập tức thành thẳng sao?"

      "Sao lại đùa? Hai người hoàn toàn có thể tiến tới mà." Phan Kỳ cảm thấy có vấn đề gì, "Nhìn ta dịu dàng săn sóc, còn biết đón cậu tan việc về nhà."

      Trước kia, chưa từng thấy Thịnh Nhạc Dục làm như vậy, toàn là Hà Quyên chăm sóc cho vị đại gia Thịnh Nhạc Dục kia.

      " ta cũng phải đơn thuần là gay. phải có câu , em , chỉ là ngẫu nhiên người kia là đồng tính mà thôi." Phan Kỳ xong, mắt bắt đầu toả sáng, càng , càng cảm thấy có thể.

      có lý do gì mà người tốt như Hà Quyên lại gặp được bạn trai tốt.

      "Phải, ấy rất tốt, chỗ nào cũng tốt, cũng có khả năng biến thẳng, nhưng chúng tớ tuyệt đối có khả năng." Hà Quyên xong cười ha hả, " ấy cần người con tốt hoặc người đàn ông tốt, khoing phải người như tớ."

      "Cậu làm sao?" Phan Kỳ thể chịu được Hà Quyên như vậy, nổi giận đùng đùng , "Quyên Tử nhà ta kém người khác chỗ nào?"

      "Tớ à, biết trang điểm, dáng người cũng đẹp, cũng biết làm nũng...."

      "Được rồi, tại được gọi là trang điểm sao? Còn hơn cả dịch dung rồi. Cũng nhìn chút, có mấy người có thể so sánh được với Quyên Tủ nhà ta? Dáng người sao có thể đẹp? Cực kỳ chuẩn. Làm nũng cái gì? cố gắng tự lập như vậy biết tìm đâu ra?" Phan Kỳ nghe được những lời này, lớn tiếng phản bác.

      xong, còn sợ Hà Quyên tin,tiến lên nhéo mặt , "Nhìn làn da mịn màng này, mấy ai có thể so sánh được?"

      phải Phan Kỳ thổi phồng lên, cho dù, Hà Quyên có hoá trang cũng vẫn là thanh tú.

      "Đúng, đúng, tớ rất đẹp." Hà Quyên cười đẩy tay Phan Kỳ ra, ấn bả vai , xoay người lại, đẩy về phía cửa phòng ngủ, "Phan đại tiểu thư của tôi, cũng hơn mười giờ rồi, cậu còn ngủ sao? Ngày mai cậu còn phải làm đó."

      "Ừ, Quyên Tử, cố gắng lên, đàn ông tốt thể bỏ lỡ." Phan Kỳ bị Hà Quyên đẩy về phía trước vẫn quên tiếp tục nghiệp thuyết phục.

      "Đúng đúng, tớ nhất định cố gắng quyến rũ ấy, được rồi?" Hà Quyên giống như dỗ đứa bé, đẩy Phan Kỳ vào phòng của ấy, vừa đóng cửa, nụ cười mặt xũng xụ xuống.

      Từ từ trở về gian phòng của , đóng cửa phòng, sau bò lên giường.

      ở chung với Thịnh Nhạc Dục nhiều năm như vậy, nhìn từ xu dính túi đến bây giờ bộc lộ tài năng, từ lúc mới bắt đầu tình cuồng nhiệt càng về sau càng lạnh nhạt dần, dần dần thấy ràng rồi.

      Thịnh Nhạc Dục thích người con gáu như .

      Đêm hôm đó, nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy, bộ dạng yếu ớt gầy tong teo, là vừa thấy thương.

      Đó mới là loài hoa quý giá cần người ta tỉ mỉ che chở, mà chỉ là cây cỏ dại ven đường có thể thấy ở dưới bất kỳ gốc cây nào.

      Là con , quá mạnh mẽ, sánh bằng những mềm mại.

      nhàng động khoé môi, nỗ lục mỉm cười, chỉ có cánh nỗ lực cười, mới khóc.

      Thịnh Nhạc Dục lựa chọn sai, thể bởi vì cảm thấy bản thân bỏ ra quá nhiều mà muốn Thịnh Nhạc Dục dùng tình để báo đáp .

      Tình phải là đòi lấy như vậy.

      Mạnh mẽ bắt lấy, phải là .

      Cho nên, khi biết trái tim của Thịnh Nhạc Dục người , khó chịu, đau lòng, nhưng coi vẫn lựa chọn buông tay.

      Dây dưa , phải là tính cách của .

      muốn làm bản thân khổ sở, cũng như muốn làm người từng phải khổ sở.

      Ngày ngày vẫn trôi qua, có tình là ngày tận thế sao?

      Coi mới phải lad người dễ dàng bị đánh bại như vậy, phải sống tốt.

      Thời gian vì tâm trạng con người mà thay đổi tốc độ, nó vẫn tuần hoàn theo quý đạo như cũ của nó mà về phía trước.

      Thời gian làm việc ngày thứ hai, mọi người cí cả ngày chủ nhật nghỉ ngơi nhưng cũng thể nâng cao tinh thần đối mặt với công việc bận dộn.

      Đến giờ tan làm, từng người đều chạy như bay rời khỏi công ty về nhà.

      ' bên ngoài happy, đến bên ngoài happy..."

      Thịnh Nhạc Dục ngồi ở phía sau bàn làm việc, nghe phía ngoài huyên náo dần dần yên tĩnh lại, người bên trong văn phòng cao ốc dần hết, nhưng vẫn xuống.

      màn hình vi tính chậm rãi đung đưa bình bảo vệ, mệt mỏi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tiếng chuông chói tai phá vỡ yên tĩnh trong phòng làm việc, làm nhịn được nhíu mày.

      Nhìn cũng nhìn điện thoại lấy cái, trực tiếp nhấn nút nghe, nghĩ qua loa mấy câu cúp máy để có thể yên tĩnh nghỉ ngơi chút.

      biết tại sao, cuối tuần này trôi qua rất thoải mái, giống như thiếu cái đó.

      "Nhạc Dục, ở đâu?" Giọng nũng nịu, vừa nghe là biết chủ nhân của giọng này rất "xinh đẹp", vài chữ đơn giản nhưng phải cân nhắc nhiều lần mới ra.

      "Công ty." Chân mày Thịnh Nhạc Dục càng thêm nhíu lại.


      Thịnh Nhạc Dục trả lời có chút bình tĩnh, nhưng cũng có phá vỡ nhiệt tình của Tả Phỉ Bạch, tinh thần vẫn sung mãn như cũ hỏi, "Còn chưa tan làm sao? Em đến công ty chờ , lát nữa chúng ta cùng ăn tối, có được ?"

      "Tôi mệt mỏi!" Thịnh Nhạc Dục cự tuyệt mà hề nghĩ ngợi, nghe giọng của Tả Phỉ Bạch, liền chán ghét, trong lòng có ngọn lửa vô hình làm cả người phiền não, biết là lạ ở chỗ nào.

      "Nhạc Dục, em mua cơm tối đến nhà chờ có được ? Mệt mỏi nữa cũng phải ăn chút gì chứ."

      Câu sau cùng làm hai mắt vẫn nhắm của Thịnh Nhạc Dục mở ra, câu ấy sao quen thuộc như vậy, giống như có người từng với .

      Bản năng nhanh hơn đại não, đồng ý mà nghĩ ngợi gì, "Được."

      Lời ra, cho dù Thịnh Nhạc Dục muốn đổi ý cũng kịp, bởi vì Tả Phỉ Bạch vừa nghe đồng ý lập tức nở nụ cười, " Bây giờ em lập tức qua, lát nữa gặp."

      xong, cũng cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội chuyện, tít cái liền cúp điện thoại.

      Thịnh Nhạc Dục lấy điện thoại tư bên tai ra, con mắt sắc tối tăm nhìn chòng chọc điện thoại di động lúc lâu, lúc này mới lười biếng đứng dậy, thu dọn đồ đạc về nhà.

      Có lẽ, gần đây công việc quá mệt mỏi, về nhà ăn chút gì và tắm nước nóng là ổn.
      Chrissanone2112 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 25: nên như vậy

      Ra khỏi cửa thang máy, vừa hay nhìn thất Tả Phỉ Bạch xách theo cái túi to đứng chờ trước cửa nhà , thấy đến lập tức nở nụ cười quyến rũ, giống như đoá hoa hồng tươi đẹp nở.

      Thịnh Nhạc Dục, mặt biểu cảm lại gần, ngửi thấy người có mùi nước hoa hấp dẫn, chỉ là bên trong xen lẫn chút mùi vị của thức ăn, ngửi thấy có chút khó chịu, thậm trí vừa mới thoải mái được chút đầu lại bắt đầu đau.

      Mở cửa phòng ra, hai người vào.

      Tả Phỉ Bạch để thức ăn lên bàn ăn, vẻ mặt mong đợi nhìn Thịnh Nhạc Dụ, "Nhạc Dục, em có mua cháo, phải lần trước muốn ăn sao?"

      Lần trước?

      Trong lòng Thịnh Nhạc Dục khỏi phiền não, hừ lạnh tiếng, "Đó là lần trước."

      Nghe được lời tức giận của Thịnh Nhạc Dục, mặt Tả Phỉ Bạch trắng bệch, nụ cười cứng đờ, ngay sau đó cúi đầu, lấy tất cả thức ăn trong túi ra, che đấu vẻ mặt vừa rồi của .

      Lần nữa ngẩng đầu lên, làm như có chuyện gì xảy ra, cười : "Chỗ này có cháo, còn có những món thích, chúng ta mau tới ăn ."

      Thịnh Nhạc Dục cởi áo khoác ra, bị Tả Phỉ Bạch kéo đến bên cạnh bàn ăn, sau khi ngồi xuống, nhìn Tả Phỉ Bạch đẩy bát cháo nóng đến trước mặt giống như hiến vật quý.

      Cháo trắng nóng, có màu sắc gì chỉ có màu trắng của gạo, nhưng đặc, chẳng qua có bát canh màu sắc đẹp mắt mà bình thường vẫn hay uống.

      Bên trong càng phải màu sắc ấm áp của cháo nóng, trực tiếp giống như cháo ăn liền trong khách sạn.


      "Nhạc Dục, mau ăn ." Tả Phỉ Bạch bỏ cái thìa vào trong tay , cảm xúc đơn bạc(*) làm cúi đầu, đây là chiếc thìa nhựa duy nhất, giống chiếc thìa ấp áp, nhã nhặn trong nhà.

      (*) bé, mỏng manh


      Sau ngày bận rộn công việc, đúng là có chút đói bụng, múc thìa cháo trắng đưa vào trong miệng, vừa vào miệng, chân mày lập tức nhăn lại, khó khăn nuốt xuống, giọng khiển trách: "Đây là cái gì?"

      "Cháo gà! phải thích ăn cháo gà sao?" Tả Phỉ Bạch kinh ngạc nhìn Thịnh Nhạc Dục, từng nghe , thích ăn cháo gà.

      "Đây là cháo gà? chút mùi vị của thịt gà cũng có, tất cả đều là gà tinh." Thịnh Nhạc Dục đẩy bát cháo trắng ra, mùi vị gà tinh đó, chỉ ngửi thôi thấy buồn nôn, chi là ăn.

      "Nhà này ăn ngon, lần sau em mua nhà khác." Ngược lại, Tả Phỉ Bạch hề tức giận, mở những món ăn khác ra, khéo léo đẩy tới trước mặt Thịnh Nhạc Dục, "Thử những món này chút, ăn hại thân thể."

      Vốn thức ăn bên ngoài ngon, huống chi mấy ngày nay luôn mua đồ ăn bên ngoài, các món ăn đầy dầu mỡ, cộng thêm các gia vị ngọt làm thấy chán ghét.

      Chỉ là, nghe được câu quan tâm của Tả Phỉ Bạch, có chút xúc động, ăn hai miếng, thực rất khó ăn, đẩy thức ăn ra vào phòng tắm.

      ngâm mình trong bồn tắm lớn, đôi cánh tay trắng nõn ôm chặt cổ từ phía sau, tay mềm yếu, sương vuốt ve da thịt ,

      Từ trước tới giờ, Thịnh Nhạc Dục chưa bao giờ bạc đãi bản thân, miếng thịt béo đưa đến miệng sao có thể ăn?

      Tay lôi kéo, trực tiếp ôm nguời vào trong ngực, phát tiết tất cả buồn bực ra ngoài.

      Đêm khuya, Thịnh Nhạc Dục nghiêng nguời dựa vào đầu giường rút ra điếu thuốc, lập tức, Tả Phỉ Bạch giúp châm lửa.

      Hít hơi khói sâu, Thịnh Nhạc Dục cũng gì, thong thả, ung dung nhả khói thuốc ra, nhìn Tả Phỉ Bạch thỏa mãn giống như con mèo cọ vào ngực .

      "Nhạc Dục, lần này để em giới thiệu đồ trang sức thiết kế có được ? Như vậy, bọn họ mới đồng ý để em làm nguời mẫu." Tả Phỉ Bạch dùng ngón tay vẽ vòng tròn ngực Thịnh Nhạc Dục, giọng có chút lười biếng hấp dẫn, còn có chút làm nũng với Thịnh Nhạc Dục.

      Thịnh Nhạc Dục cúi đầu nhìn người trong ngực , mắt của người phụ nữ lóe lên mừng rỡ, trong lòng cười lạnh tiếng.

      Khó trách hôm nay nhiệt tình như vậy, ra là có mưu đồ khác.

      " thích đồ trang sức tôi thiết kế đến vậy sao?" Thịnh Nhạc Dục nhíu mày, ý vị hỏi Tả Phỉ Bạch.

      "Dĩ nhiên, em chính là bị tài thiết kế của mê hoặc, khăng khăng lòng theo ." Đôi môi đỏ mọng của Tả phỉ Bạch cong lên, cố ý đến gần Thịnh Nhạc Dục, đôi môi đỏ mọng lúc mở lúc đóng, nhàng vuốt ve da thịt Thịnh Nhạc Dục, như lời mời hấp dẫn tiếng động.

      "Thiết kế lần này hợp với phong cánh của , đeo lên hợp." Thịnh Nhạc Dục cự tuyệt chút nghĩ ngợi.

      "Làm sao biết trước được?" Tả Phỉ Bạch cười duyên, dùng ngón tay trỏ vẽ lên ngực Thịnh Nhạc Dục, "Chỉ cần chịu, nhất đinhh hợp."

      xong, Tả Phỉ Bạch thấy khí xung quanh có chút khác lạ, ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt tĩnh mịch của Thịnh Nhạc Dục.

      Giống như là cái vực sâu, nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì, trong lòng Tả Phỉ Bạch bị doạ sợ đến giật mình, khônh biết phải làm sao mới đúng.

      Thịnh Nhạc Dục cứ nhìn chòng chọc vào Tả Phỉ Bạch như vậy, nhìn nụ cười kiều mị mặt đông lại, trong mắt dần xuất hoảng hốt, lúc này mới lên tiếng, "Được, tôi với bọn họ."

      "Em biết ngay đối với em tốt nhất." Tả Phỉ Bạch kích động, đôi môi đỏ mọng in lên môi Thịnh Nhạc Dục.

      "Tôi rất mệt." vẫn thườn thích thân thể mềm mại thướt tha, lúc này lại làm cho cảm thấy chán ghét, Thịnh Nhạc Dục đột nhiên có chút ghét mùi nước hoa bên cạnh, " trở về "

      "Được, vậy nghỉ ngơi cho tốt." Tả Phỉ Bạch hơn người khác ở chỗ biết tiến biết lùi, hôm nay mục đích của đạt được, đương nhiên thể nghe theo lời Thịnh Nhạc Dục.

      Ngoan ngoãn đứng lên mặc quần áo tử tế về nhà, bây giờ chưa tới mười giờ đêm, đối với , cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, vừa đúng lúc có hẹn với mấy người bạn, phải chúc mừng mới được.

      Tả Phỉ Bạch ra về, căn hộ đột nhiên yên tĩnh lại.

      Nằm ở giường, Thịnh Nhạc Dục trằn trọc trở mình, thân thể rất mệt mỏi, nhưng đại não có biện pháp thả lỏng, thể nào ngủ được.

      Cuối cùng, thể làm gì khác hơn là đứng dậy, ra phòng bếp rót ly nước uống.

      Lúc ngang qua phòng ăn, vừ vặn ngửi được mùi thịt lạnh, sau đó là mùi dầu mỡ, làm cảm thấy buồn nôn.

      Vội vàng nhìn lướt qua, tất cả thức ăn mua được còn nguyên bàn, xem ra Tả Phỉ Bạch lãng phí chút thời gian nào để cùng giao dịch.

      Càng nhìn những món ăn kia, trong lòng Thịnh Nhạc Dục càng thêm phiền não, lấy túi rác ra, bỏ tất cả vào đó.

      Buộc toàn bộ lại, bỏ ra bên ngoài, lúc này mới thoải mái chút.

      Ở phòng bếp rót cốc nước ấm, ngồi sô pha phòng khách, vừa cúi đầu, nhìn thấy khay trà dính tầng bụi bẩn, chân mày lập tức xiết chặt, chỗ ở của sao lại bẩn thế này?

      Ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, lúc này mới phát , căn hộ thay đổi rất nhiều.

      Vật dụng trong nhà phủ tầng bụi, quần áo bẩn thay ra cũng có ai dọn dẹp, sàn nhà cũng sáng bóng như ngày thường....

      Đây là nhà của sao?

      Nhà của luôn luôn sáng sủa sạch , sao lại biến thành bộ dạng này.

      Uống ngụm nước trong chén nước bị ném khay trà phủ tầng bụi, Thịnh Nhạc Dục phiền não trở lại phòng ngủ, vùi đầu ngủ, trước khi ngủ còn nghĩ, ngày mai nên tìm người quét dọn chút.

      Nhà của nên như vậy!
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :