1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 97.2: Giải hòa


      Editor: VinJR


      Suy nghĩ chỉ chợt lóe lên như vậy, lập tức bị người nào đó dẫn vào xoáy nước kịch liệt, chỉ có thể ngừng trầm luân trong đó.


      Đợi đến khi người nào đó ăn uống no đủ, nhàng ôm người nằm xụi lơ trong ngực, chép chép miệng, cảm thán câu, ăn ngon.


      Ôm Hà Quyên ngủ say tắm, trở lại thay áo ngủ sạch , sau đó ngâm nga bài hát đến phòng bếp nấu cơm.


      Lúc này mới nhớ lại chuyện, hình như điện thoại di động vẫn chưa mở máy.


      Mới vừa mở điện thoại di động ra, thanh tin nhắn đến giống như điên vang lên ngừng.


      Vừa nhìn đều là tin nhắn của Nhiếp Nghiêu, l.q.d vài tin đầu vẫn còn hỏi nhàn, càng về sau bắt đầu nổi điên, cái gì mà giải thích chưa ràng cũng đừng làm chuyện điên rồ, mọi người cùng nhau thương lượng.


      Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay, cứ cách năm phút đồng hồ là cái tin nhắn.


      Chu Duệ Trạch nhìn lại cuộc gọi nhỡ, cười mỉa nhấn điện thoại, giống như rất hả hê, hả hê vì quên người nào đó vẫn lo lắng.


      Số điện thoại còn chưa nhấn xong, điện thoại giống như nổi điên vang lên, Chu Duệ Trạch vội vàng nhận điện thoại, vẫn chưa gì, l.q.d liền nghe được đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng lo lắng của Nhiếp Nghiêu: "Bây giờ cậu ở đâu? Có ở nhà ? Tôi đường, lập tức đến ngay."


      " ở nhà." Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, quả nhiên, giống như suy nghĩ của , Nhiếp Nghiêu chạy qua đây.


      Nóng nảy trong lòng của Nhiếp Nghiêu vẫn như cũ, nhận thấy Chu Duệ Trạch bình tĩnh, thử hỏi câu: "Hai người rồi sao?"


      rất sợ, lúc trước thấy qua bộ dáng nổi điên của Chu Duệ Trạch.


      Vì truy tìm người, trải qua thời gian nửa năm, qua rất nhiều nước, cuối cùng cho nổ tung kho vũ khí, thiếu chút nữa chết chung với người kia.


      Ngoài cái danh hiệu sói lang ra, những người khác càng thích thêm ở phía trước chữ ‘Cuồng’ hơn.


      Cuồng sói lang.


      " rồi." Trong lời của Chu Duệ Trạch lộ ra chút nhõm, "Quyên Tử có tức giận, chúng tôi chuyện rồi."


      Ớ, coi như là tức giận chứ?


      Ừ, đúng, chính là tức giận.


      Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu.


      Sau đó, nghe được trong điện thoại là tiếng Nhiếp Nghiêu cười buông lỏng: "Nếu như vậy, tôi làm phiền hai người. Hai người nên phát triển tình cảm tốt."


      Biết Chu Duệ Trạch có chuyện gì, Nhiếp Nghiêu chuyển tay lái cái, di chuyển theo hướng ngược lại.


      Vợ chồng son nhà người ta có việc gì, nên cũng xem náo nhiệt.


      có việc gì là tốt rồi.


      "Nhiếp Nghiêu, chuyện này cậu giúp tôi điều tra ra chưa?" Chu Duệ Trạch đổi đề tài, hỏi.


      chính là muốn biết ai lại đâm chọc đến chuyện này, cho là tính kế xong mà có thể xem như có việc gì xảy ra sao?


      Quá ngây thơ rồi, ta cho là có thể tùy tiện hãm hại người của sao?


      "Ừ, điều tra xong, chính là ông ta." Nhiếp Nghiêu cũng có chỉ mặt gọi tên, nhưng Chu Duệ Trạch cũng biết là ai.


      Quả nhiên, người cha kia của an phận.


      Thế nào?


      Còn muốn nhúng tay vào cuộc đời của sao?


      "Ừ, mặc kệ ông ta. Tôi ngược lại muốn nhìn xem ông ta muốn làm cái gì." Chu Duệ Trạch cười lạnh tiếng, l.q.d bây giờ hết mọi chuyện với Hà Quyên, còn có cái gì phải lo lắng nữa chứ?


      "Được rồi, có việc gì, cúp máy đây." Nhiếp Nghiêu .


      "Cảm ơn, em tốt." Chu Duệ Trạch .


      Bên kia Nhiếp Nghiêu có chút dừng lại, sau đó làm bộ đáng thương ‘Cầu khẩn’: "Tôi mãnh liệt cầu được nghỉ phép."


      "Chờ lãnh đạo suy nghĩ chút, để xem biểu của nhân viên." Chu Duệ Trạch để ý tới Nhiếp Nghiêu kêu rên ở bên kia, cúp điện thoại.


      Nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, Chu Duệ Trạch chuẩn bị cơm tối.


      Đợi đến khi cơm tối làm xong, trời cũng tối, ngẩng đầu nhìn đồng hồ chút, đến phòng ngủ, l.q.d nhìn Hà Quyên còn bọc chăn ngủ cực kỳ thoải mái, Chu Duệ Trạch cười cười qua.


      nhàng ngắt chóp mũi của Hà Quyên, giọng êm ái : "Bà xã, ăn cơm."


      Hà quyên vung tay lên, trực tiếp đẩy tay Chu Duệ Trạch ra, lật người ngủ tiếp.


      Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn người nằm giường, nhàng dụ dỗ: "Bà xã, dậy ăn cơm."


      " muốn!" Hà Quyên lầu bầu tiếng, cả người bắt đầu co lại, co lại, co lại, rúc vào trong chăn.


      Xem ra là mệt muốn chết rồi.


      Làm cho tên đầu sỏ Chu Duệ Trạch có chút đau lòng, nhưng mà, dậy ăn cơm cũng được.


      Bế cả người lẫn chăn lên, sau hồi náo loạn rốt cuộc cũng bế Hà Quyên đặt ghế phòng ăn, l.q.d nhìn chằm chằm cháo trước mặt, Hà Quyên cũng chút khẩu vị nào.


      "Ngoan, ít nhiều gì cũng ráng ăn chút." Chu Duệ Trạch dụ dỗ Hà Quyên.


      " ngủ." Hà Quyên còn buồn ngủ lầu bầu.


      "Ăn xong rồi ngủ." Chu Duệ Trạch có chút thỏa hiệp nào, "Toàn bộ ngày hôm nay em đều ngủ, tốt đối với sức khỏe."


      đề cập tới chuyện này còn tốt, nhắc tới nguyên nhân làm mình mệt mỏi, cơn buồn ngủ lập tức biến mất, tức giận : "Đến cùng là do ai làm ra?"


      ".... . . . . ." Chu Duệ Trạch lập tức giơ tay đầu hàng, phải là nhất thời nhịn được sao?


      Lần sau nhất định chú ý. . . . . . Ừ, hi vọng có thể chú ý.


      "Đừng tức giận, đừng tức giận, ăn cơm trước." Chu Duệ Trạch bảo đảm, "Buổi tối tuyệt đối làm gì nữa."


      Hà Quyên giận đến thiếu chút nữa úp chén cháo lên đầu Chu Duệ Trạch, buổi tối còn muốn làm cái gì nữa?


      coi thân thể là sắt sao?


      Chu Duệ Trạch vội vàng cười lấy lòng, chọc cười để lừa chuyện này qua bên, việc dụ dỗ bà xã hết giận so với cái gì cũng quan trọng hơn.


      Về phần có vài người gây cản trở, từ từ xử lý.


      Nơi này Chu Duệ Trạch dụ dỗ bà xã xong, nhưng ở nơi khác người nào đó ôm bụng tức giận.


      " giá kia tới sao?" Đổng Nhu Bình tò mò hỏi chồng của mình, "Chẳng lẽ trước kia ta cũng biết gia thế của con chúng ta?"


      "Tuyệt đối biết." Chu Kỳ Côn khẳng định .


      Sau khi ông cho người gởi thư điện tử đến cho Hà Quyên, ông còn cố ý đến nơi gần đó để chờ, muốn vài câu với Hà Quyên, làm mau sớm rời khỏi Chu Duệ Trạch.


      Làm sao biết được, Hà Quyên thế nhưng cũng đến gặp ông.


      chút nào muốn chuyện với ông.


      " ta muốn chuyện với tôi." Chu Kỳ Côn hừ lạnh tiếng, sắc mặt trầm, "Lòng dạ của này rất khó lường."


      Đổng Nhu Bình hơi sững sờ, ngay sau đó hiểu được: "Đúng vậy, ta chuyện với ông, l.q.d chắc là coi trọng tiền của con chúng ta. chuyện với ông có ích lợi gì? Có ích lợi gì chứ?"


      "Ông có thể đưa cho ấy bao nhiêu tiền để ta rời khỏi chứ? Bây giờ ta kết hôn với con của chúng ta, được chứng nhận. Cho dù có ly hôn, cũng được chia số tài sản lớn. Tài sản này mà so với tiền ông cho đương nhiên phải nhiều hơn rồi."


      Đổng Nhu Bình hừ lạnh tiếng, chân mày cau lại, khinh thường : "Tôi thấy ta hoàn toàn cũng nghĩ tới chuyện ly hôn. Tiểu Manh cũng , kia chính là làm nghề xoa bóp, phụ nữ như vậy, l.q.d gặp được người có tiền, có thể dùng sức bám chặt sao?"


      Càng nghĩ càng có khả năng này, Đổng Nhu Bình oán giận chồng của mình: "Ông cũng thiệt là, ra số tài sản của con chúng ta cho ta biết làm gì, ta có thể sao? Đương nhiên là có chết cũng phải nắm chắc con của chúng ta rồi. Nhiều tiền như vậy, ta cũng chưa thấy qua mà."


      "Tham lam." Trong mắt Chu Kỳ Côn lộ ra tia chán ghét, "Tôi làm cho kia rời khỏi, đừng tưởng rằng có thể dễ cầm tiền như vậy."


      "Được rồi, sớm cho ông biết loại chuyện như vậy thể dùng sức mạnh. Nếu con trai mình kết hôn với ấy, nhất định là có mục đích của nó. kia cũng biết dùng thủ đoạn gì, l.q.d khiến con của chúng ta đăng ký kết hôn với ta." Đổng Nhu Bình càng nghĩ càng cam lòng.


      "Tiền của nó cũng thể bị người phụ nữ đứng đắn lấy như vậy. môn đăng hộ đối, tưởng rằng kết hôn với con của chúng ta là có thể leo lên cành cây cao rồi sao? Dù là chim sẻ biến thành phượng hoàng cũng phải xem xem đây là loại chim sẻ gì."


      Đổng Nhu Bình chính là trâm lần vạn lần đồng ý với Hà Quyên.


      Con trai của bà ưu tú như vậy, tại sao có thể để thấp kém như vậy cản đường chứ?


      Trong lòng bà sớm chọn được người con dâu thích hợp, tên Hà Quyên gì gì đó, phải là thấy con trai bà có tiền, nên gấp gáp như vậy sao?


      Trước kia cứ nghĩ con trai bọn họ là thành phần tri thức cao, bây giờ phát con trai mình là phú hào lớn siêu cấp, bà càng nguyện ý.


      ta muốn cũng phải .


      Con của bọn họ ưu tú như vậy, để làm xoa bóp làm chậm trễ, như vậy cũng được sao?


      "Bây giờ còn biết kia dụ dỗ con của chúng ta thế nào. được, tuyệt đối thể để kia bám lấy con của chúng ta như vậy." Đổng Nhu Bình càng nghĩ càng ngồi yên, l.q.d đứng dậy định ra ngoài, lại bị Chu Kỳ Côn gọi lại, "Bà làm cái gì?"


      "Đương nhiên là tìm con trai tôi, con của chúng ta cũng thể bị kia dụ dỗ nữa, nếu cứ như vậy, cả đời con trai chúng ta cũng bị làm cản trở." Đổng Nhu Bình đau lòng .


      Bà muốn đuổi ta , nhanh đuổi biết thẹn kia .


      "Bây giờ trễ thế này, bà làm gì?" Chu Kỳ Côn quát lớn, "Lại , bao nhiêu năm nay nó cũng về nhà, bây giờ bà qua đó, nó có thể cho bà vào nhà nó sao?"


      "Tôi là mẹ của nó, tại sao nó có thể đối xử với tôi như vậy?" Đổng Nhu Bình mấp máy môi , bà tin con trai của mình tuyệt tình như vậy.


      "Làm sao thể, nhiều năm như vậy nó cũng về nhà, nó chỉ biết ở bên ngoài. Chuyện này nhất định phải bàn bạc kỹ hơn." Chu Kỳ Côn nửa hí tròng mắt, trong mắt lóe lên tia tính toán.
      Last edited by a moderator: 4/2/16
      Chris thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CÓ CHƯƠNG 98
      Chương 99.1: Bị chê

      Editor: nhokcoicodon


      Khi về đến nhà, Hà Quyên thu dọn xong, Chu Duệ Trạch từ từ đến, từ phía sau nhàng ôm chặt Hà Quyên, vùi ở hõm vai của : "Bà xã. . . . . ."

      "Thế nào? Mệt mỏi sao?" Tay Hà Quyên nhàng đặt lên bàn tay vòng ở thắt lưng , ngón tay Chu Duệ Trạch khẽ động, mười ngón tay đan chặt vào tay .

      "Ừ." Chỉ khi ở trước mặt Hà Quyên Chu Duệ Trạch mới có thể thả lỏng chút.

      "Mệt mỏi ngủ ." Hà Quyên xong, người phía sau cũng nhúc nhích, làm cho bất đắc dĩ lắc đầu, thể làm gì khác hơn là giữ nguyên bộ dáng này cùng Chu Duệ Trạch, từ từ vào phòng ngủ.

      "Bà xã, mệt mỏi. . . . . ." Chu Duệ Trạch vùi ở sau lưng Hà Quyên làm nũng, làm cho Hà Quyên buồn cười dứt.

      "Em biết mệt mỏi." Hà Quyên cười cười, " thôi."

      Vào phòng tắm, trực tiếp xả nước vào bồn tắm, lại đổ vào chút tinh dầu.

      Chu Duệ Trạch rốt cuộc nới lỏng tay, nhưng vẫn nhúc nhích.

      Hà Quyên bất đắc dĩ khẽ cười, đưa tay bắt đầu cởi quần áo cho , chuẩn bị chuẩn bị. . . . . . Đột nhiên Hà Quyên có loại cảm giác rất khó hiểu, người trước mắt này giống như là quà tặng, mà giống như từng chút từng chút bóc lớp vỏ bọc.

      Từng nút từng nút áo sơ mi bị cởi ra, nhìn lồng ngực trơn nhẵn bền chắc lộ ra, ở dưới ánh đèn huỳnh quang lên trong suốt bóng loáng, khiến Hà Quyên kiềm chế được nuốt nước miếng cái, giống như, giống như bắt đầu thay đổi thành sắc nữ rồi.

      "Chính tự tắm ." Hà Quyên nắm lấy khăn lông ném vào mặt Chu Duệ Trạch, quay đầu liền chạy ra bên ngoài.

      giây kế tiếp, cổ tay căng thẳng, còn chưa kịp phản ứng chỉ cảm thấy hồi trời đất quay cuồng, người rơi vào trong ngực Chu Duệ Trạch .

      "Bà xã, chúng ta cùng nhau tắm rất tốt, tiết kiệm thời gian." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên trong ngực nhếch miệng cười cười .

      Bộ dáng mệt mỏi vừa rồi mất sạch, từ con cừu vô hại trực tiếp biên thân thành sói xám lớn ăn thịt người.

      "Ai muốn cùng tắm với !" Hà Quyên tức giận giãy giụa.

      Hơn nữa, hai người cùng nhau tắm lại tiết kiệm thời gian sao, chỉ biết lãng phí thời gian.

      còn biết muốn làm gì sao?

      "Bà xã, em đừng cử động. . . . . ." Chu Duệ Trạch hít sâu hơi, cúi đầu nhìn Hà Quyên, đôi mắt u ám, giọng khàn khàn, gằn từng chữ , "Bà xã, chỉ là người đàn ông bình thường. . . . . ."

      " muốn tại nơi bình thường này sao?" Hai người áp sát như thế, Hà Quyên có thể biết Chu Duệ Trạch thế nào sao?

      Im lặng theo dõi , khóc ra nước mắt.

      phải tinh lực quá tốt ?

      "Các nơi bình thường khác, chúng ta từ từ tham thảo, trước tiên cứ như vậy ." Chu Duệ Trạch xong, trực tiếp chặn lại môi của Hà Quyên

      Lãng phí thời gian là đáng xấu hổ.

      Cho nên, nguyên tắc của luôn luôn là —— tiết kiệm được thời gian!

      Rất nhanh. . . . . . Bên trong phòng tắm liền truyền đến thanh làm người ta mặt đỏ tim đập. . . . . .

      Con sói nào đó được ăn rất sung sướng.

      Sau khi nghỉ ngơi ngày chủ nhật, hai người làm, chuyện đều ra, Chu Duệ Trạch cũng có cái gì tốt giấu giếm, bắt đầu giới thiệu tình huống công ty cho Hà Quyên.

      Nhiếp Nghiêu rốt cuộc thoát khỏi Chu Duệ Trạch độc hại, trở về phòng làm việc chính thức của , cần thư ký đưa tài liệu, lại còn phải chạy đến thang máy nơi nào chờ.

      Hiệu suất xử lý công việc của Nhiếp Nghiêu lập tức cao hơn rất nhiều, cũng thoải mái hơn nhiều.

      "Tầng này chỉ mình làm việc?" Hà Quyên theo Chu Duệ Trạch chính thức thăm nơi làm việc của , lúc này mới phát ra, ra là người có tiền có thể xa xỉ như vậy.

      "Ừ." Chu Duệ Trạch mang theo Hà Quyên thăm, giải thích, " thích quá nhiều người, cho nên, có vấn đề gì đều là Nhiếp Nghiêu tự lên."

      Hà Quyên tò mò nhìn bên trái chút nhìn phải chút, sau đó hỏi Chu Duệ Trạch: "Người khác lên được sao?"

      "Ừ." Chu Duệ Trạch gật đầu, chỉ vào thang máy : "Cái thang máy này phải quẹt thẻ, chỉ có ba cái thẻ, em, còn có Nhiếp Nghiêu."

      Hà Quyên im lặng mím môi cười khẽ, thích như vậy cảm thấy được tin tưởng.

      Sau khi đưa Hà Quyên hết vòng tầng này, vào phòng làm việc, Chu Duệ Trạch thu hồi nụ cười, lôi kéo Hà Quyên tới ghế sa lon, : "Bà xã, với em vấn đề trong nhà ."

      Vừa thấy Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên cũng lập tức ngồi xong, chờ nghe .

      "Bọn họ mạnh mẽ hơn người." Chu Duệ Trạch suy nghĩ hồi lâu, chỉ có thể tìm được cái như vậy từ để hình dung cha mẹ , cái này coi như là chuẩn xác nhất .

      "Bởi vì phải mạnh, cho nên cầu của bọn họ rất cao." Chu Duệ Trạch nở nụ cười, " vẫn đạt tới cầu của bọn họ, cho nên, bọn họ thích . Sau đó, tự giận mình liền tự xông ra bên ngoài, cũng thuận theo trời đất."

      "Dưới tình huống quỷ thần xui khiến, có quan hệ cùng với rất nhiều người. Sau đó, quyền thế càng lúc càng lớn, hai nhà hắc bạch đều có." Chu Duệ Trạch lời ít mà ý nhiều xong những việc trải qua, sau đó nhìn Hà Quyên.

      Hà Quyên nháy mắt cái, nhìn , ý bảo tiếp tục.

      Chu Duệ Trạch nhún vai cái, trực tiếp ra hai chữ: "Hết rồi."

      Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, im lặng, trong đầu lần nữa bắt đầu sắp xếp lại lời của . Cơ bản cũng hiểu chút.

      Cha mẹ của Chu Duệ Trạch thích , loại thích này tuyệt đối phải là hoàn toàn thích.

      Về phần sau lại ra bên ngoài thuận theo trời đất, rèn luyện thực tế tốt như vậy sao?

      Còn hai nhà hắc bạch đều có.

      Rốt cuộc là lăn lộn ở địa phương nào?

      "À. . . . . . đánh liều ở Quốc Nội sao?" Hà Quyên đưa ra đáp án, cách khác, có cách nào suy đoán.

      Chu Duệ Trạch nhàng cười tiếng, chậm rãi lắc đầu: "Dĩ nhiên phải. Quốc Nội tương đối yên bình, cảm giác khi đó, là được ăn cả ngã về , cho nên liền rèn luyện ở nơi khác."

      tới chỗ này, Chu Duệ Trạch phát Hà Quyên tới, kéo tay lên nhìn.

      Hà Quyên vuốt ve lòng bàn tay của , chút vết chai cũng thấy.

      Chu Duệ Trạch biết Hà Quyên tìm cái gì, nhàng nắm đôi tay bé của Hà Quyên, : " cần nhìn, em tìm được ."

      "Nếu ở tay vẫn còn lưu lại dấu vết gì, cũng đủ tư cách . . . . . . Những thứ đó dễ dàng làm bại lộ bản thân." thân phận của Chu Duệ Trạch cũng biến mất rồi.

      đủ tư cách cái gì, Chu Duệ Trạch cũng , nhưng mà Hà Quyên cũng đoán được.

      Xem ra, thân phận của ông xã người thần bí, rất kích thích.

      Nghĩ tới đây, chút cũng sùng bái như những nữ sinh, mà trong lòng cảm thấy chua chua, giống như kim châm vậy

      Ai có việc gì thích buông tha cuộc sống yên tĩnh, qua cái loại ngày sống đầu đường xó chợ đó?

      Cái loại cuộc sống kích thích, chỉ có ở trong ti vi làm người ta sợ hãi. Nếu trải qua, sợ rằng có ai .

      Cả ngày lo lắng đề phòng, làm sao sống qua được?

      " có những người khác tìm gây phiền toái sao?" Hà Quyên mịt mờ hỏi.

      "Phiền toái? Em chỉ phương diện nào?" Chu Duệ Trạch buồn cười nhìn Hà Quyên, "Đồng hành của có người tìm đến . . . . . ."

      Bởi vì người muốn đối nghịch cùng , còn sống đời này rồi.

      Về phần những người kia muốn khiêu chiến với mà vọng tưởng thành danh sau đêm. . . . . . Hình như cần ra tay, tất cả đều bị giải quyết.

      "Nếu em muốn về bạch đạo. . . . . ." Chu Duệ Trạch nhàng cười, "Bọn họ luôn luôn cho là hợp tác hơn đối địch mạnh."

      Hà Quyên nháy mắt, luôn cảm thấy Chu Duệ Trạch vấn đề quá đơn giản.

      Những người kia có thể tùy tiện hợp tác cùng người như Chu Duệ Trạch vậy sao?

      Rốt cuộc là như thế nào mới có thể lấy được quan hệ hợp tác đây?

      Nhìn như miệng môi và miệng môi dưới nhàng chạm nhau, đơn giản, nào có dễ dàng như vậy?

      Trong lòng có nghi ngờ nhiều hơn nữa, Hà Quyên cũng hỏi ra ngoài, chỉ là, căn bản là biết thân phận của ông xã là gì rồi.

      Quái thai ra đời.

      Được rồi, tha thứ cho chỉ có thể nghĩ đến từ này thôi.

      "Thành tích" như vậy ngoại trừ chính "Cố gắng" ở ngoài, nhiều hơn còn chút vận số ở bên trong thôi.

      Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, vui vẻ cười : "Chồng em còn rất đáng tin."

      "Ngu ngốc." Hà Quyên thấp giọng mắng tiếng, sau đó ôm chặt lấy , nhàng , "Về sau em giúp ."

      "Chồng em tuyệt nhất rồi, cần chứng minh cái gì nữa."

      Lời của Hà Quyên khiến thân thể Chu Duệ Trạch cứng đờ, từ từ thở dài cái, lúc này mới ôm lại , vuốt ve mái tóc dài của : "Bà xã, em thể chạy, mặc kệ em chạy đến đâu đều bắt em trở về."

      Hà Quyên nhịn được khẽ nhếch khóe môi, giọng mắng: "Bá đạo."

      " liền bá đạo, ai bảo em là bà xã của , chọc , được bỏ chạy." Chu Duệ Trạch hơi thắt chặt cánh tay, bình tĩnh ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đôi mắt đen như mực sâu thấy đáy, muốn hút người vào.

      Hà Quyên nhàng cười, bỏ hai tay ra, giữ lấy gò má Chu Duệ Trạch: "Yên tâm, em chạy, nếu dám quan tâm em, em liền cắn ."
      Last edited: 4/2/16
      Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99.2: Bị chê

      Editor: nhokcoicodon

      " ." Chu Duệ Trạch cúi đầu, cùng chạm vào cái trán của Hà Quyên, hơi thở hai người quấn quít, khí bắt đầu có chút mập mờ.

      "Khụ. . . . . ." Ngoài cửa co tiếng ho khiến Hà Quyên lập tức đứng lên, bước nhanh tới phòng giải khát, "Nhiếp Nghiêu tôi lấy cho ly trà nhé."

      còn nhớ Chu Duệ Trạch qua, có thể xuất ở nơi này chỉ có ba người.

      Trừ Nhiếp Nghiêu ra còn ai khác.

      Ánh mắt Chu Duệ Trạch quấn quýt si mê nhìn Hà Quyên, cho đến khi đến phòng giải khát, mới chậm rãi thu hồi.

      "Tôi , nếu sai, đây là ở công ty." Nhiếp Nghiêu ở trong miệng là "Cảnh cáo", nhưng trong ánh mắt hài hước giống như chuyện phải như vậy.

      " có chuyện gì tới chỗ của tôi làm gì?" Chu Duệ Trạch tương đối hài lòng khi thời gian riêng tư bị quấy rầy.

      Dĩ nhiên, ở trong công ty tại sao phải có thời gian riêng tư. . . . . . Khụ, cái vấn đề này cũng cần nghiên cứu kỹ, ai bảo ta là ông chủ.

      Muốn làm công làm công, muốn làm công dĩ nhiên đều là nhân thời gian cá nhân.

      "Cậu có thiệp mời, cậu có hay ?" Nhiếp Nghiêu cũng biết tính khí Chu Duệ Trạch, có chút nào tức giận, bỏ thiệp mời trong tay vào bàn của .

      Chu Duệ Trạch khó hiểu nhìn Nhiếp Nghiêu cái, nếu là vấn đề quan trọn giấy mời của công ty, tất cả đều là Nhiếp Nghiêu , bằng đều là quản lý phía dưới ra mặt, lúc nào cần vậy?

      Nếu Nhiếp Nghiêu như vậy, nhất định là có dụng ý, Chu Duệ Trạch cầm thiệp mời lên mở ra xem, mặt lộ ra nụ cười cổ quái: "Bọn họ là quá rỗi rãnh."

      "Cũng thể như vậy, chỉ là bọn họ muốn mở tiệc rượu, mọi người tụ họp." Nhiếp Nghiêu nhàng cười, mặt lộ ra chút khinh miệt.

      "Rượu của bọn họ còn thiếu sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh.

      Kể từ sau khi nghiệp của ổn định, hai người kia được nở mày nở mặt, ở trong nhà có việc gì chỉ biết mở tiệc rượu, lấy chút "Nhân sĩ thành công" ở nhà tụ hội.

      Ngoài mặt dễ nghe là cái gì liên lạc tình cảm, thực tế căn bản là muốn trả thù.

      Người nào biết mười mấy năm trước thương trường Chu Kỳ Côn cũng là ông chủ công ty , sau lại đầu tư thất bại phá sản, nhận lấy tình người rét lạnh.

      tại tốt dễ dàng có thể mở mày mở mặt, tự nhiên muốn trở về trả thù cho tất cả những thứ kia trước kia.

      Cho nên, bọn họ hết sức hứng thú với tiệc rượu, các loại lễ mừng.

      Bây giờ người muốn nịnh bợ Chu Duệ Trạch tìm được đường cũng chỉ phải bắt đầu từ Chu Kỳ Côn.

      Muốn từ người của bọn họ cùng tiếp cận với Chu Duệ Trạch, vì muốn lót đường việc làm ăn của mình sau này.

      Người nào biết Chu Duệ Trạch buôn bán các loại đều có, vô luận là buôn bán còn chưa phải sạch , những thương nhân kia cũng muốn cùng tạo mối quan hệ với Chu Duệ Trạch.

      Chính là bởi vì Chu Duệ Trạch "Buôn bán" đọc lướt qua mặt quá mức rộng khắp, mới có thể khiến mỗi lần tiệc rượu Chu Kỳ Côn đều có người đến.

      Những người này càng khen tặng Chu Kỳ Côn, biết ông ta càng thích rượu như vậy, từ từ liền tạo thành loại quái dị tuần hoàn.

      Chỉ là tiệc rượu lần này hình như là giống nhau, thế nhưng phái người đưa đến nơi đây rồi, còn chỉ danh điểm tính Chu Duệ Trạch tham gia, xem ra, người muốn mời tiệc rượu cũng thông báo rồi, .

      "Cậu hay là ?" Nhiếp Nghiêu hỏi, "Nếu , quá nể mặt của ông ta rồi, người ngoài cậu như thế nào?"

      "Người ngoài tôi thế nào, cùng tôi hề có chút quan hệ." Chu Duệ Trạch cười lạnh tiếng, vừa hay nhìn thấy Hà Quyên ra ngoài, lạnh lẽo mặt lập tức tiêu tan, đổi thành nụ cười nhu nhu, nhận lấy cốc cà phê đưa tới.

      Hà Quyên để ly nước trước mặt Nhiếp Nghiêu, sau đó ngồi ở bên cạnh Chu Duệ Trạch.

      "Ông ta lần này thông báo nhiều người như vậy, muốn cho những người ngoài kia bắt tôi vào khuôn khổ, là buồn cười. Ý niệm ngây thơ như vậy, tại sao ông ta có thể có nghĩ ra?" Chu Duệ Trạch tiếp lời mới vừa rồi, chút cũng có ý tránh né Hà Quyên.

      "Nhưng mình nghe , người kia cũng ở đây." Nhiếp Nghiêu có chút hả hê , " ấy rất được lòng Chu phu nhân."

      Nghe được lời Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên còn hiểu ra sao, Chu Duệ Trạch cũng cười cười, quay đầu lại với Hà Quyên: "Bà xã, có người muốn cùng em cướp , phải làm thế nào?"

      Hà Quyên liếc nhìn Chu Duệ Trạch, hỏi " nghĩ bị cướp sao?"

      " muốn." Chu Duệ Trạch lập tức tỏ chân thành, " là của bà xã."

      "Vậy cũng đừng quản, ai nghĩ giành , em cho ta biết hậu quả." Hà Quyên vỗ vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, thuận tiện cho được như ý.

      Chu Duệ Trạch chỉ thiếu ánh mắt lấp lánh nhìn Hà Quyên vẫy đuôi thôi, bộ dáng con chó con kia, Nhiếp Nghiêu cảm thấy hàm răng bắt đầu chua chua.

      Thế nào vừa đụng đến Hà Quyên, cái này thông minh này của Chu Duệ Trạch có thoái hóa hiềm nghi?

      "Chủ nhật đúng , chúng ta ." Chu Duệ Trạch quay đầu, hướng về phía Nhiếp Nghiêu khẽ mỉm cười, khí thế kín kẽ, lại khôi phục thành bộ dáng khôn khéo sắc bén thường ngày.

      Nhiếp Nghiêu gật đầu cái, đột nhiên hỏi câu: "Cậu có học qua tuyệt kỹ Tứ Xuyên sao?"

      Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, đáy mắt thoáng qua ánh sáng nguy hiểm: "Cậu nghĩ biết chút về…?"

      Nhiếp Nghiêu vụt cái đứng lên: "Chị dâu, tôi xuống làm việc trước.’’

      xong, lưu loát lách người, tốc độ nhanh, khiến Hà Quyên thấy được thanh bị giáo huấn luyện qua Nhân Tuyệt cao thể năng.

      "Động tác của Nhiếp Nghiêu nhanh nhẹn." Hà Quyên cảm thán, "Có phải hai là lính đánh thuê hay ?"

      Chu Duệ Trạch nhàng cười : "Chỉ với loại năng lực đó căn bản cũng đủ nhìn."

      xong, Chu Duệ Trạch còn cố ý cong lên cánh tay, cho Hà Quyên xem bắp thịt của : "Chồng em rất lợi hại."

      Hà Quyên đưa ngón trỏ ra, đè bắp thịt cứng rắn của , mắt lộ vẻ kinh ngạc.

      , bình thường đúng là nghĩ tới Chu Duệ Trạch có cơ bắp như vậy.

      Trước kia cảm giác thân thể của ấy là loại gầy gò, là có tầng bắp thịt, nhưng là có chút nào khoa trương, có nghĩ đến, còn có bắp thịt như vậy.

      Nắm hai cái cảm thấy chơi tốt, Hà Quyên dùng ngón tay trỏ ngừng đâm, sau đó tay đưa vào trong áo sơ mi của sờ sờ cơ bụng, quả nhiên cảm giác tệ.

      Tay bé ở bên trong vẽ lung tung hai cái, nhàng sờ cái ở nơi nào đó trước ngực, xấu bụng cười : " tệ, tiếp tục giữ vững."

      xong, đứng dậy cất cái ly, để lại mình Chu Duệ Trạch ngổn ngang đứng đó, đây là bị đùa giỡn sao?

      Đợi đến khi Hà Quyên trở lại nhìn còn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhướng mày: "Thế nào?"

      "Em. . . . . ." Chu Duệ Trạch biết gì, chỉ có thể vô tội nhìn chằm chằm Hà Quyên.

      Thời tiết bây giờ, trong phòng làm việc Chu Duệ Trạch cũng chỉ mặc cái áo sơ mi, Hà Quyên đưa tầm mắt nhìn qua liền phát mới vừa rồi bị bóp chút liền có phản ứng.

      Buồn cười nhìn qua, đưa ngón trỏ ra đâm cái, quả nhiên cảm thấy rất nóng.

      Hoàn toàn nghĩ tới bà xã có phản ứng này, Chu Duệ Trạch hoàn toàn sững sờ, luôn luôn đều là đùa giỡn , thế nào đột nhiên lại thay đổi rồi?

      Hà Quyên nhàng tránh ra, nghe được người nào đó thở hổn hển, sau đó nghiêm trang : "Làm việc."

      xong, hoàn toàn để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Chu Duệ Trạch, tới trước bàn làm việc của , bắt đầu mở máy vi tính ra bận rộn.

      Để lại mình Chu Duệ Trạch đứng ngu tại chỗ, ngơ ngác biết như thế nào cho phải.

      Bà xã đơn thuần của đâu rồi?

      Tại sao đột nhiên biến thành như vậy?

      Người khác hoàn toàn quên mất, rốt cuộc là ai có việc gì liền thích trêu đùa, đối với loại chuyện như vậy Hà Quyên phải đặc biệt cảm thấy hứng thú, nhưng người rất tò mò, cho nên, sau khi phát việc hay, liền thích nghiên cứu chút.

      Tốt nhất đối tượng nghiên cứu chính là cái này bất cứ lúc nào đại não cũng có thể nóng lên.

      Núp ở phía sau máy vi tính Hà Quyên len lén nhìn vẻ mặChu Duệ Trạch buồn bực lại ngốc nghếch trong lòng rất buồn cười.

      Hừ, đừng tưởng rằng luôn luôn bị bắt nạt.

      Thời gian dài, da mặt cũng dầy hơn.

      "Bà xã, có mệt hay ? Nếu chúng ta nghỉ ngơi chút?" Chu Duệ Trạch cọ xát tới đây, cảm thấy bà xã nhiệt tình cũng rất tốt, ít nhất tuyệt đối đủ phúc lợi.

      tại rất muốn cùng Hà Quyên thử chút nhiệt tình với hình thức sống chung này, trong phòng làm việc của còn có phòng nghỉ ngơi .

      Bên trong đồ vật rất đầy đủ, rất thoải mái, rất thích hợp để bọn họ thử chút.

      Đột nhiên sấp tài liệu vỗ vào mặt Chu Duệ Trạch, Hà Quyên lạnh lẽo trách mắng: "Buổi trưa vẫn chưa được việc gì rồi, nghỉ ngơi cái gì? Làm việc."

      Sau khi đưa tài liệu cho Chu Duệ Trạch, Hà Quyên cũng nhìn lấy cái, chuyên tâm làm việc.

      Bị, bị chê. . . . . .
      Last edited: 4/2/16
      Chris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100.1: Ép buộc


      Editor: VinJR


      Trong nháy mắt đến ngày tiệc, Chu Duệ Trạch trước với Hà Quyên, Hà Quyên cũng hiểu lần này đến đó chỉ sợ đơn giản như vậy.


      Vốn thích loại trường hợp này, đoán chừng lần này gặp mặt càng thêm thích.


      Lúc xế chiều, Chu Duệ Trạch cùng Hà Quyên làm tóc thử lễ phục, nhìn Chu Duệ Trạch dừng xe xong, l.q.d chỉ thấy Hà Quyên ngồi tại chỗ cười tiếng động, Chu Duệ Trạch có chút cho nên tới hỏi "Cười cái gì?"


      Hà Quyên ngẩng đầu có thâm ý khác nhìn Chu Duệ Trạch cái: "Làm sao lại muốn tới đây?"


      Chu Duệ Trạch vội ho tiếng, lầu bầu câu: "Trùng hợp."


      Sau đó, sắc mặt tự nhiên ôm Hà Quyên vào.


      Sau khi vào vẫn như cũ là phòng làm việc lần trước, như cũ là người thanh niên thời thượng, l.q.d lần này khác nhau là, sắc mặt của người thanh niên này bình thường hơn, trực tiếp lấy ra bộ lễ phục tới chỗ Hà Quyên: "Đây là lễ phục đặc biệt thiết kế dành cho , xem chút xem có thích ?"


      Màu tím nhàn nhạt, có đường nét hoa văn sang trọng, điểm nhấn là những viên pha lê phát sáng.


      Kiểu dáng quá cầu kỳ phức tạp chỉ đơn giản hào phóng lại thêm vẻ huyền bí.


      Hà Quyên cười nhìn bộ lễ phục này chút, nhìn người thanh niên thời thượng rất vui vẻ, chân thành : "Tôi rất thích, cám ơn."


      Người thanh niên tự tin cười tiếng, cũng vì Hà Quyên thích thú mà cảm thấy kiêu ngạo, phần tự tin này chỉ vì có lòng tin với mẫu thiết kế của mình.


      Những món đồ mà thiết kế ra nhất định phù hợp nhất với khách hàng, có thể phát huy khí thế của khách hàng vô cùng tinh tế.


      Hà Quyên tò mò hỏi câu: " chỉ là chuyên gia thiết kế bình thường chứ?"


      cứ có loại cảm giác người trong phòng làm việc này có loại khí phách này.


      Chàng trai khẽ mỉm cười: "Tôi chỉ là người muốn bày biện những mẫu thiết kế đẹp nhất ra cho mọi người xem."


      Nghe được người thanh niên như vậy, Hà Quyên cười, thích tác phong làm việc cùa người thanh niên này.


      Chu Duệ Trạch ngồi bên sắc mặt có chút dễ chịu, bà xã của tại sao lại cười với người đàn ông khác?


      Còn cười đến vui vẻ như vậy?


      Chu Duệ Trạch mở miệng hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"


      Người thanh niên thời thượng hơi cảm thấy kinh ngạc nhướng mày lên, lễ phục của Chu Duệ Trạch sớm được đặt ở bên cạnh rồi, làm gì còn phải hỏi thêm câu này?


      Ngay sau đó thấy ghen tỵ trong đáy mắt của Chu Duệ Trạch, ở trong lòng người thanh niên tiếng động cười trộm, l.q.d ra là như vậy, ta có lúc cũng là người bình thường nha.


      Tuy rất buồn cười, nhưng mà, có mấy người vẫn là nhìn nổi.


      Người thanh niên biết đúng mực, vội vàng dẫn Chu Duệ Trạch đến căn phòng khác, cầm y phục cho thay.


      Sau khi Chu Duệ Trạch thay quần áo xong, người thanh niên giúp sửa sang lại kiểu tóc, Chu Duệ Trạch hài lòng nhìn mình trong gương, thậm chí còn xoay xoay hai vòng.


      Người thanh niên im lặng nhìn, làm sao lại cảm thấy mình là nhìn con chim công xòe đuôi vậy?


      Sau khi Chu Duệ Trạch ra ngoài trực tiếp tìm Hà Quyên: "Bà xã, như thế nào?"


      Hà Quyên ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch trong gương, lập tức giống như là bị sét đánh, ngây ngẩn cả người.


      Kinh diễm!


      Hà Quyên chỉ nghĩ được hai chữ này.


      ra hai chữ kinh diễm đặt lên người người đàn ông có thể có chút cảm giác tốt lắm, l.q.d nhưng mà, trong nháy mắt đó Hà Quyên chỉ có loại cảm giác này.


      Chu Duệ Trạch nghe thấy Hà Quyên trả lời, trong lòng có chút hơi buồn bực, chẳng lẽ mình như vậy mà còn sức hút sao?


      Ngẩng đầu nhìn về phía gương, vừa đúng lúc giao với ánh mắt của Hà Quyên ở trong gương, l.q.d lập tức liền nhìn thấy ánh mắt của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch mới yên tâm cười, bày ra khí phách tự nhiên như ngày thường: "Bà xã, ngồi bên cạnh chờ em."


      đến ngồi lên ghế sa lon bên cạnh, là người phong lưu lỗi lạc, đoạt ánh mắt của mọi người.


      Lúc người thanh niên tiến vào sửng sốt chút, lúc nào phòng làm việc của trở thành nơi bán nhan sắc rồi?


      Đợi đến khi Hà Quyên thay lễ phục xong ra ngoài, ánh mắt Chu Duệ Trạch trợn trắng rồi, bà xã xinh đẹp chứ sao.


      Chỉ là bình thường trang điểm, nhìn thoáng qua đồ trang sức trang nhã, lập tức phô bày vẻ đẹp hoàn mỹ.


      Chu Duệ Trạch ba chân bốn cẳng đến trước mặt Hà Quyên, ôm eo của , ở bên tai : "Bà xã, chúng ta về nhà."


      Hà Quyên nhịn được liếc cái: " phải dự tiệc sao?"


      Chu Duệ Trạch bĩu môi, muốn , vẫn muốn ở cạnh bà xã sống qua ngày tốt hơn nhiều, còn những người khác, đều đứng qua bên.


      " thôi." Hà Quyên buồn cười ôm cánh tay Chu Duệ Trạch, biết Chu Duệ Trạch muốn chính thức ngả bài với cha mẹ , nếu như vậy, trở về nhà làm gì?


      Chu Duệ Trạch than tiếng, bất đắc dĩ rời , là phiền toái.


      Nghĩ như vậy, hai người thang máy xuống.


      Lúc đến cửa, chiếc sang trọng dừng ở trước mặt bọn họ, người ngồi ngay chỗ kế bên tài xế lập tức ra, ân cần mở cửa xe ra.


      Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch cái, Chu Duệ Trạch mỉm cười nhìn về phía , xem ra tối nay yên rồi.


      Lên xe, bên trong cũng có mùi xăng chán ghét, rất là thoải mái.


      Xem ra, đồ vật bên trong rất xa hoa, ghế ngồi rất thoải mái.


      Hà quyên dựa vào ghế ngồi, quan sát vật trang trí bên trong xe, cười cười nhìn Chu Duệ Trạch cái: "Rất có tiền nha."


      Chu Duệ Trạch lập tức cười nịnh hót, bày ra bộ mặt làm nô lê cho vợ: "Đều là vì bà xã."


      " bình thường nhìn chiếc xe kia quen sao?" Hà Quyên nhớ tới chiếc xe tiết kiệm xăng dầu mà bây giờ bọn họ thường láy làm.


      " có khác biệt quá lớn." Chu Duệ Trạch cười cười, hai người trong xe tùy ý tán gẫu.


      Phía trước người lái xa còn có tay láy phụ, hai người ngồi giống như cọc gỗ động chút nào, cách làm việc thường ngày tuyệt đối là tập trung cao độ.


      Chỉ là cũng khó trách, người có thể xuất ở bên cạnh Chu Duệ Trạch tất nhiên phải là trợ thủ đắc lực, người bình thường có thể đặt ở trước mặt sao?


      Xe đường chạy ra bên ngoài, càng chạy địa điểm càng xa, Hà Quyên quan sát khung cảnh ngoài xe, l.q.d hỏi câu: "Luôn ở ngoài thành, cuộc sống có tốt hay ?"


      Bên ngoài thanh tịnh, nhưng nếu như muốn mua thức ăn nấu cơm, bệnh viện, chắc cũng phải phiền toái.


      Chu Duệ Trạch nhàng cười: "Bọn họ bình thường ở trong thành phố cũng có biệt thự, nhưng ngoài thành rộng rãi, thích hợp để tụ hợp hơn."


      Hà Quyên hiểu gật đầu, sau đó ảo não vỗ trán của mình: "Em quên mất, coi như là ở bên ngoài, cũng có người có thể giúp đỡ mua đồ đưa qua."


      Cách suy nghĩ của vẫn là theo kịp cách sinh hoạt của người nhà giàu.


      "Bà xã thích ở ngoài thành phố sao?" Chu Duệ Trạch hỏi, " khí tốt."


      "Cũng có thể." Hà Quyên nghe được Chu Duệ Trạch như vậy liền hứng thú, "Nếu như chỗ ở khá lớn, chúng ta có thể trồng rau cải ở trong sân, đến lúc đó có thể ăn tươi, l.q.d trồng nhiều cây xanh bảo vệ môi trường, cũng tốt cho sức khỏe."


      "Được, về sau chúng ta làm cái." Chu Duệ Trạch cười gật đầu, bắt đầu tưởng tượng đến bộ dáng lúc bọn họ trồng rau.


      Trong chớp mắt, xe dừng trong biệt thự rất lớn, nhìn đèn sáng rỡ trong biệt thự, trong lòng Hà Quyên cũng chỉ lên hai chữ —— có tiền.


      Nhìn xe dừng trong sân, thực vượt qua triển lãm xe rồi, biết nhiều nhãn hiệu xe, nhưng loáng thoáng cũng biết mấy cái, tỷ như BMW, Bentley ......


      Chu Duệ Trạch cũng vội vã xuống xe, mà là tiến tới bên tai Hà Quyên khẽ cười : "Bà xã, bên trong có thể tương đối nhộn nhịp."


      Chỉ như vậy, nhưng ra Chu Duệ Trạch có tâm tư khác.


      lo lắng Hà Quyên lại đột nhiên cảm thấy chênh lệch giữa hai người, sau đó, cần nữa.


      Hà Quyên phải là người tham tiền, biết, nhìn vẻ mặt nhìn những chiếc xe kia là có thể hiểu, l.q.d chỉ là thưởng thức, trong mắt chút suy nghĩ ham muốn.


      Dù biết rất có tiền, nhưng cuộc sống của Hà Quyên lúc trước như thế nào bây giờ cũng như thế ấy, chút thay đổi nào.


      chỉ là sợ Hà Quyên đột nhiên có suy nghĩ, muốn làm cản trở cuộc sống của , nếu như vậy, chắc khóc đến chết.


      Cho nên, lần này tới đây, ngoại trừ muốn tỏ thái độ với cha mẹ , chính là muốn nhìn chút, Hà Quyên có phải tiếp nhận từ trong đáy lòng hay .


      "Cũng có gì lớn, lần lần hai, thành vấn đề." Hà Quyên hào phóng vỗ bả vai Chu Duệ Trạch, "Vào thôi."
      Last edited: 4/2/16
      lovenovelChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100.2: Ép buộc


      Editor: VinJR


      Lời của Hà Quyên làm cho Chu Duệ Trạch yên tâm, ý bảo người ngồi ở vị trí tay lái phụ có thể tới mở cửa xe rồi.


      Hai người vừa xuống xe, Hà Quyên lập tức cảm nhận được tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung ở người bọn họ.


      Rất nhạy bén phát , ánh mắt của những người này phân làm hai loại, là nhìn về phía Chu Duệ Trạch, l.q.d loại ánh mắt mang theo cảm giác kính sợ lấy lòng, sau đó mới phát đứng bên cạnh .


      Đa số ánh mắt nhìn phần lớn là chỉ trích, hơn nữa là tìm tòi nghiên cứu, đoán chừng là suy nghĩ, bên cạnh Chu Duệ Trạch lúc nào rồi.


      Sau khi Chu Duệ Trạch vừa xuống xe, liền thay đổi hoàn toàn thành người khác, chút tươi cười mặt cũng có, bộ dáng coi trời bằng vung làm cho lòng Hà Quyên run lên.


      rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt khác của Chu Duệ Trạch rồi, quả nhiên là —— đủ lạnh.


      Vào biệt thự, sau khi người ở bên trong thấy được Chu Duệ Trạch, khung cảnh náo nhiệt mới vừa rồi lập tức trầm xuống, l.q.d nhìn dáng dấp đều là muốn tới chỗ tìm cách tiếp cận, đáng tiếc, vừa nhìn thấy gương mặt biểu người lạ chớ tiến vào, tất cả mọi người cũng ai dám bước tới.


      Trong lòng Hà Quyên là cảm giác gì, cũng phải sợ bộ mặt lúc này của Chu Duệ Trạch, ngược lại có loại kiêu ngạo mơ hồ, ông xã của , chính là ngôi sao ưu tú trong chỗ này.


      Chu Kỳ Côn nhìn thấy Chu Duệ Trạch, mặt nhanh chóng lên tia đắc ý, mặc kệ như thế nào, ông đưa thiệp mời đến cho Chu Duệ Trạch, Chu Duệ Trạch còn phải là nên ngoan ngoãn tới đây sao?


      Con chính là con, luôn phải nghe theo cha mình.


      "Tới rồi sao?" Chu Kỳ Côn tới, nhìn về phía Chu Duệ Trạch vênh mặt hất hàm sai khiến , "Mẹ cậu ở bên kia, qua đó chào hỏi ."


      Chu Duệ Trạch từ chối cho ý kiến theo sau lưng Chu Kỳ Côn, biểu như vậy, hiển nhiên làm cho Chu Kỳ Côn rất là hưởng thụ.


      Nhìn mà xem, đừng Chu Duệ Trạch ở bên ngoài làm mưa làm gió thế nào, về đến nhà rồi, chính là con trai biết nghe lời của ông.


      Chu Duệ Trạch theo Chu Kỳ Côn đến góc , mấy quý phu nhân ở nơi đó vui vẻ trò chuyện với nhau, thấy Chu Duệ Trạch tới, tất cả đều tự giác ngậm miệng lại.


      Coi như bọn họ chưa từng chuyện với Chu Duệ Trạch nhiều, nhưng tính tình của chỉ cần nhìn bộ dàng của là hiểu được, l.q.d Chu Duệ Trạch chính là người buồn vui thất thường, làm chuyện gì cũng đều dựa theo thích của mà làm.


      "Nó tới rồi." Chu Kỳ Côn tùy ý .


      Mặt Đổng Nhu Bình lập tức lộ vẻ vui mừng tiến lên thân mật kéo tay Chu Duệ Trạch lại: "Duệ Trạch, con rốt cuộc cũng trở lại, cả ngày vội vã ở bên ngoài, cũng biết về thăm nhà chút, khiến mẹ lo lắng đấy."


      Đổng Nhu Bình vừa như vậy xong, nếu là con nhà người khác lập tức tiếp lời, đáng tiếc Chu Duệ Trạch hoàn toàn chính là thờ ơ, giống như nghe thấy gì.


      Quý phu nhân bên cạnh lập tức tiếp lời, giúp Đổng Nhu Bình hóa giải xấu hổ: "Người trẻ tuổi bây giờ đều bận, bận nghiệp, cũng có cách nào."


      Lời này vừa dứa lập tức bên cạnh có người đón: "Chu thiếu gia tuổi trẻ tài cao. . . . . ."


      Phía sau từng người đống lời khen tặng, vẻ mặt Chu Duệ Trạch vẫn như trước đổi, giống như mặt than.


      Lời của những người đó lại làm cho mặt Đổng Nhu Bình nở hoa.


      "Đến đây, Duệ Trạch, con xem là ai tới này." Đổng Nhu Bình xong nhìn người bên cạnh ngoắc tay, vui mừng : "Tiểu Manh cũng tới, mà các con cũng nhiều năm gặp rồi."


      Tay lôi kéo lập tức kéo qua duyên dáng xinh đẹp, tuổi chắc cũng khoảng đầu hai mươi thôi, gương mặt tinh sảo, mặc lễ phục dạ hội, nhìn lướt qua cả người chính là loại con nhà quyền quý.


      Bị Đổng Nhu Bình kéo đến trước mặt Chu Duệ Trạch, len lén liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, l.q.d gương mặt lập tức dâng lên trận ngượng ngùng đỏ mặt, cụp mắt xuống, nhàng kêu tiếng: " Duệ Trạch."


      Giọng mềm mại, bộ dáng ngượng ngùng, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng phải ôm vào trong ngực.


      Chu Duệ Trạch cố tình nhìn lướt qua, hoàn toàn xa lạ nhìn trước mặt, hỏi câu khiến mọi người hộc máu: " là ai?"


      Đây chính là câu đầu tiên của vị đại gia này khi tới tiệc rượu ra được, chỉ là, những lời này ra còn bằng .


      Sắc mặt của Tiếu Lị Manh thay đổi xanh trắng, trong đôi mắt to xuất tầng hơi nước nhàn nhạt, bộ dáng điềm đạm đáng là vừa thấy thương xót, l.q.d lại còn phải cố tình làm bộ kiên cường để Chu Duệ Trạch có lối thoát: " Duệ Trạch, em là Tiểu Manh đây, khi còn bé chúng ta thường chơi đùa cùng nhau."


      hiểu chuyện như vậy, làm sao khiến Đổng Nhu Bình đau lòng cho được, trợn mắt hờn trách nhìn Chu Duệ Trạch cái rồi quay đầu cười trấn an Tiếu Lị Manh: "Đừng trách con, bình thường nó chính là quá nhiều công việc bận rộn. Mà con 18 lại thay đồi nhiều, đương nhiên nhất thời nó nhận ra được con thôi."


      Quý phu nhân bên cạnh vừa thấy tình hình này, biết nơi này có chuyện riêng, cũng vội vàng tự tìm cái cớ để khỏi.


      phải là muốn xem náo nhiệt, chỉ là có loại náo nhiệt có thể xem, có loại , xem náo nhiệt của Chu Duệ Trạch đẹp mắt sao?


      "Bác , người đùa." Tiếu Lị Manh cười cười xin lỗi, bày ra nụ cười thẹn thùng lộ răng.


      Hai người Đổng Nhu Bình với Tiếu Lị Manh ở chỗ này chuyện vui vẻ cũng tệ, Chu Duệ Trạch đứng ở bên thờ ơ lạnh nhạt, giống như xem vở kịch.


      Cuối cùng làm cho nụ cười mặt Đổng Nhu Bình cũng nhanh trở nên cứng ngắc, nhịn được tức giận nhìn Chu Duệ Trạch: "Duệ Trạch, con làm cái gì vậy?"


      Chu Duệ Trạch hừ lạnh tiếng, rốt cuộc cũng từ từ mở miệng: "Hai người muốn làm gì?"


      làm việc luôn luôn thích quanh co lòng vòng, lần quanh co lòng vòng duy nhất chính là theo đuổi Hà Quyên, l.q.d ngoài lần đầu này ra, những chuyện khác đều là ưa thích đánh nhanh thắng nhanh, lãng phí thời gian phải là phong cách của .


      Đổng Nhu Bình nhướng mày, bà ngờ con trai của mình nể mặt mình như vậy.


      "Làm sao lại chuyện với cậu như vậy?" Mới vừa quay lại Chu Kỳ Côn vừa đúng lúc nghe được lời của Chu Duệ Trạch, nhịn được mở miệng khiển trách, " có quy tắc."


      Chu Duệ Trạch quay đầu, nhìn về phía Hà Quyên dịu dàng cười : "Trước tiên em lấy chút đồ ăn , lát tìm em."


      Tranh cãi chỗ này cần thiết phải cuốn Hà Quyên vào.


      Hà Quyên mỉm cười gật đầu, rời khỏi Chu Duệ Trạch.


      Thái độ của Chu Duệ Trạch đối với Hà Quyên, khiến trong nội tâm ba người bọn họ lộp bộp trận.


      Tính khí của Chu Duệ Trạch là thế nào, bọn họ đều biết, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy dịu dàng với người như thế.


      Nơi bọn người Chu Kỳ Côn là ở góc, những người khác dù là có lòng muốn qua trò chuyện nhưng lại ngại vì thân phận của Chu Duệ Trạch cũng dám tới đây, l.q.d nên vừa đúng cho bốn người bọn họ nơi yên tĩnh để chuyện.


      " mới vừa rồi là người kết hôn với cậu sao?" Chu Kỳ Côn chau mày hỏi.


      Trả lời ông chỉ là trầm mặc của Chu Duệ Trạch.


      Chu Kỳ Côn hiển nhiên rất ràng tính tình của Chu Duệ Trạch, cũng trông mong đến trả lời, mà vẫn tiếp: " kia thích hợp với cậu, ly hôn với ta ."


      "Ông ra lệnh cho tôi sao?" Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, tia lạnh lùng trong mắt giống như lưỡi đao, bức bách Chu Kỳ Côn tự chủ được lui về sau bước.


      "Đây là vì muốn tốt cho cậu." Chu Kỳ Côn vội vàng ổn định tinh thần, trong lòng có chút sợ.


      là nhiều năm chưa gặp con trai mình, nghĩ tới khí thế của Chu Duệ Trạch lại mạnh như vậy, ông cũng dám nhìn thẳng vào mắt Chu Duệ Trạch.


      Chu Duệ Trạch lúc , ông , cậu ta cũng dám hai, cho dù là sau này ông kinh doanh thất bại, vì thể quyền uy của ông, Chu duệ Trạch càng thể có ý kiến phản đối.


      Luôn luôn quen ra lệnh trong nhà, đột nhiên gặp phải khí thế bức người của Chu Duệ Trạch, trong lòng Chu Kỳ Côn rất thoải mái, mơ hồ có loại cảm giác, chuyện sắp thoát khỏi tầm kiểm soát của ông.


      Chỉ là, loại cảm giác đó cũng chỉ trong cái chớp mắt, lập tức bị ông ép xuống.


      Đừng thấy Chu Duệ Trạch về sao ra ngoài sống, cuối cùng tạo ra danh tiếng , nhưng phải vẫn phải ngoan ngoãn trở lại hiếu kính với bọn họ sao?


      Nhà, xe, còn có tiền gửi trong ngân hàng, đây đều là hiếu kình của Chu Duệ Trạch.


      Cha chính là cha, con chính là con, mặc kệ thế nào cũng thể thay đổi được.


      Về phần lo sợ mới vừa rồi, Chu Kỳ Côn cũng tìm được giải thích hợp lý, dù sao cũng là ông chủ lớn, có chút khí thế là bình thường thôi.


      " làm nghề xoa bóp, làm sao xứng với thân phận của con?" Đổng Nhu Bình ở bên cạnh vội vàng khuyên, "Út nhất con cũng phải tìm người môn đăng hộ đối mà kết hôn, xem Tiểu Manh chút, từ đến lớn đều chơi đùa cùng con, thích hợp hơn."


      Tiếu Lị Manh ngượng ngùng liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, hơi cúi đầu đứng ở bên gì, bộ dáng biết điều như vậy rất được lòng Đổng Nhu Bình.


      Bà muốn tìm con dâu đương nhiên là muốn tìm người biết gốc biết rễ, còn Hà Quyên gì đó biết là ở chỗ nào nhảy ra, còn biết dùng cách hèn hạ gì mà leo được lên giường của con trai bà, lại còn kết hôn.


      "Xem ra, mọi người là sớm tính toán xong rồi." Chu Duệ Trạch cười lạnh, từ lúc Chu Kỳ Côn ngả bài với Hà Quyên, liền hiểu mục đích của bọn họ.


      Là hoàn toàn muốn nắm trong lòng bàn tay sao?


      phải là của trước kia nữa, chẳng lẽ bọn họ còn tưởng rằng có thể tùy ý sai khiến , tùy ý ràng buộc cuộc đời sao?


      "Dĩ nhiên, hôm nay chính là tuyên bố chuyện đính hôn của cậu với Tiểu Manh." Chu Kỳ Côn trực tiếp ra đòn sát thủ, "Ký giả tôi cũng mời tới."
      Last edited: 4/2/16
      lovenovelChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :