Chương 96.2: Phương pháp
Editor: nhokcoicodon
Sau khi uống xong, rốt cuộc mới có chút cảm giác.
Bỗng nhúc nhích, nhịn được than ra tiếng, toàn thân hãy cùng tán giá tựa như, cái đó khó chịu nha.
"Đừng động, nằm xuống. giúp em xoa bóp chút, nhưng mà vẫn có chút thoải mái, nghỉ ngơi nhiều hơn chút là sao." Chu Duệ Trạch ngồi vào bên giường, nhàng dùng lòng ngón tay vuốt ve gò má của Hà Quyên, đau lòng sờ sờ lên đôi mắt sưng to của , "Nhìn xem, cũng sưng lên rồi?"
Cầm túi nước đá đặt ở mí mắt : "Về sau cũng đừng khóc, khó chịu."
"Đều tại . . . . . ." Hà Quyên nhịn được oán trách.
Đúng là lúc xế chiều khóc lần, lần đó cũng phải là rất nghiêm trọng, đến nỗi để cho mắt qua ngày hôm sau vẫn còn sưng.
ràng là tối ngày hôm qua bắt nạt , khóc sưng mắt lên.
Chu Duệ Trạch hơi nhướng mày, bắt đầu tố cáo .
Nghĩ đến chuyện buổi tối, Hà Quyên lại nhịn được uất ức, ràng là lừa gạt , tại sao cuối cùng bị bắt nạt vẫn là ?
"Em muốn gọi điện thoại cho vườn thú, có động vật chạy đến đây." Hà Quyên oán trách.
Chu Duệ Trạch nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hà Quyên, tay cầm túi chườm nước đá, tay mò tới thắt lưng của : " ngại cầm thú thêm lần nữa."
Ô. . . . . . biết xấu hổ. . . . . .
Hà Quyên co lại, co lại, co lại. . . . . . Rúc vào trong chăn, chỉ để hở hai con mắt sưng to lên của , u oán tố cáo nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch.
Bộ dáng như bé đáng thương này khiến Chu Duệ Trạch dở khóc dở cười, kéo chăn xuống dưới, cũng có mở ra, Hà Quyên vẫn còn ở trong chăn nắm chặt.
"Được rồi, đừng làm rộn. Buông tay, em muốn khó thở chết mình sao?" Chu Duệ Trạch xong, kéo chăn ra, lộ ra mặt của Hà Quyên.
"Bà xã, em cần nghĩ đến những vấn đề linh tinh khác." Chu Duệ Trạch vừa dùng túi chườm nước đá xoa cho Hà Quyên vừa suy nghĩ , " ra tiền đối với mà có bất cứ ý nghĩa gì. Trước kia, trừ kiếm tiền, cuộc sống của có bất kỳ niềm vui nào, bởi vì biết trừ kiếm tiền ở ngoài, còn có thể sống thế nào ."
"Cho đến lần đó đụng phải em, mới biết, ra là trái tim của vẫn có thể đập." Chu Duệ Trạch cũng có ý đồ trêu đùa, nghiêm túc , "Cuộc sống của hoàn toàn có mục tiêu, khi bắt đầu chỉ là muốn khiến hai người kia câm miệng. Sau lại mới phát , ra cũng hoàn toàn có ý nghĩa."
"Sau khi gặp em, lần nữa tìm được mục tiêu. chỉ muốn kiếm tiền cho em dùng, chăm sóc em tốt, liền vui mừng, chưa từng có vui mừng."
Nhìn nụ cười của Chu Duệ Trạch, nụ cười này có tia giả dối, khiến trái tim của Hà Quyên hung hăng nhảy lên cái.
Hơi thõng xuống tròng mắt, Hà Quyên vùi ở trong chăn, giọng : "Em xinh đẹp."
" rất nông cạn sao?" Chu Duệ Trạch khẽ nhíu mày.
"Em cũng có xuất thân cao quý."
"Em cho rằng đây là hoàng thượng chọn phi sao?"
"Em về sau già ."
Khóe môi Chu Duệ Trạch co quắp cái: "Em cho rằng là quái có thể trẻ mãi già sao?"
"Bây giờ còn có cơ hội hối hận. . . . . ." Hà Quyên hạ mí mắt con mắt nghe được Chu Duệ Trạch tốn hơi thừa lời thanh rồi, "Nếu tại hối hận. . . . . . Về sau thể chạy!"
xong chữ cuối cùng, Hà Quyên chợt ngồi dậy, lập tức nhào tới trong ngực Chu Duệ Trạch, ôm chặt lấy, ngẩng mặt nhìn : "Của em, cho người khác."
" cho, tuyệt đối cho!" Chu Duệ Trạch tay vững vàng ôm lấy Hà Quyên, tay giơ lên thề, "Người nào giành với em, giết người đó."
"Ừ. . . . . . Vẫn là muốn giết, giết người phạm pháp. Hơn nữa chúng ta cũng thiện lương như vậy, giết người." Hà Quyên săn sóc , " phải có nhiều tiền, thuê chiếc máy bay trực thăng ném người kia tới sa mạc, để cho người đó tự nhiên chết dần thôi."
"Ha ha. . . . . ." Chu Duệ Trạch cũng nhịn được nữa, cười lớn, cúi đầu, nhàng hôn gì đôi môi đỏ mọng sưng lên của Hà Quyên, thế nào cũng thể buông ra.
Bà xã của quả nhiên là đáng nha.
"Được, người nào muốn tranh làm như lời ,chúng ta cứ làm như thế." Bà xã cái gì chính là cái đó.
Khi đắm đuối đưa tình khí tốt đẹp, tiếng ùng..ục, phá hư bầu khí.
Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Hà Quyên: "Bà xã, em đói bụng."
"Biến, cũng nhìn chút là ai làm hại!" Hà Quyên nhịn được đỏ mặt, thẹn quá thành giận cước đạp Chu Duệ Trạch ra ngoài, " làm cơm."
Mới đạp cước, thân thể lập tức kháng nghị, trở về giữa giường, để ý tới cái đó đầu sỏ gây nên.
Tại sao à?
ràng chính là lỗi của , tại sao cuối cùng vẫn là bắt nạt ?
là có công lý.
Chu Duệ Trạch cầm thức ăn vào, thấy Hà Quyên bao bọc mình giống như nhộng vùi ở giường, cười đặt thức ăn vào bên cạnh, kéo kéo chăn của Hà Quyên: "Bà xã, tới ăn cơm."
"Đánh răng." Hà Quyên kiên quyết muốn đánh răng.
Chu Duệ Trạch cười tiếng, trực tiếp ôm ngang Hà Quyên vào phòng tắm: " ."
Chân Ha Quyên hơi dính thiếu chút nữa quỳ đến đất, đáng chết.
Ở trong lòng nhịn được khẽ nguyền rủa tiếng, hung hăng nhìn chằm chằm tên đầu sỏ gây nên.
tên đầu sỏ gây nên vô tội cười, ôm Hà Quyên cái, trực tiếp ngồi ở bên bồn tắm, để cho ngồi đùi , sau đó cầm bàn chãi đánh răng lên bôi kem đánh răng lên, hướng về phía Hà Quyên tiếng: "A. . . . . ."
Hà Quyên có phản kháng, nghe lời a tiếng.
giây kế tiếp, bàn chãi đánh răng trực tiếp đưa vào trong miệng của , Chu Duệ Trạch kiên nhẫn đánh răng cho .
Cử chỉ thân mật này lập tức làm cho mặt Hà Quyên nóng lên, trong lòng gầm thét, yếu như vậy sao?
cũng phải là đứa bé.
Giật giật nghĩ mình tự đánh răng, sau lưng Chu Duệ Trạch cũng bên tai của câu: "Đừng động."
Khí nóng ẩm ướt đưa sát vào trong tai, khiến thân thể Hà Quyên nhịn được run lên, khỏi nhớ lại tối hôm qua, có chút nóng ran.
Cũng dám động cái, ngoan ngoãn để Chu DuệTrạch giúp đánh răng.
"Nhổ ra." Chu Duệ Trạch lấy bàn chãi đánh răng ra, lấy ly nước ấm, đưa đến khóe miệng hà Quyên, để cho súc miệng sạch , lại đưa khăn lông cho lau sạch , lúc này mới ôm ra ngoài.
Đặt Hà Quyên lên giường, Chu Duệ Trạch bưng thức ăn để vào chiếu bàn giường, cũng ngồi xếp bằng xuống, hướng về phía Hà Quyên híp mắt cười: "Chúng ta ăn cơm."
Hà Quyên nháy mắt cái, có động tay.
"Thế nào?" Chu Duệ Trạch hiểu hỏi.
"Tại sao em cảm giác coi em như sủng vật nuôi." Hà Quyên cảm thấy có chút đúng lắm.
" có, em gặp qua chủ nhân nào cùng sủng vật. . . . . ."
Ánh mắt nóng bỏng của Chu Duệ Trạch quét qua Hà Quyên, giận vỗ cái vào đầu Chu Duệ Trạch, tức giận gầm câu: "Ăn cơm!"
"Ừ, ăn cơm." Chu Duệ Trạch cười ha hả , cùng Hà Quyên ăn cơm.
Hà Quyên rất đói bụng, tối ngày hôm qua cũng chưa có ăn xong, buổi tối lại tiêu hao thể lực quá nhiều, hơn nữa bỏ lỡ bữa sáng cùng cơm trưa, sức ăn là kinh người.
Trực tiếp ăn hai bát cơm, lúc này mới hài lòng để xuống, có lại cảm giác.
Sau khi ăn uống no đủ, nằm ở giường muốn động, Chu Duệ Trạch thu dọn bát đũa xong, cũng bò lên giường.
Hà Quyên đá đá : " phải làm sao?"
" có việc gì, có Nhiếp Nghiêu đấy." Chu Duệ Trạch vô cùng trách nhiệm , chút tự giác của ông chủ cũng có.
Nhắc tới Nhiếp Nghiêu, Hà Quyên hoài nghi liếc Chu Duệ Trạch cái: "Bạn của hy sinh khá lớn, cùng diễn trò rất vất vả chứ?"
Vừa nghe Hà Quyên lại nhắc tới chuyện này, Chu Duệ Trạch lập tức chê cười: "Đó là em tốt , vì để cho có thể đuổi kịp bà xã, cậu ấy cũng thể làm gì khác hơn là giúp bạn tiếc cả mạng sống rồi."
" là em tốt." Hà Quyên càng nghĩ càng giận, ban đầu làm sao lại đần như vậy, vẫn tin tưởng bọn họ là đôi .
Là ánh mắt của tốt sao?
Căn bản là kỹ thuật diễn của hai người này quá tốt.
"Các làm diễn viên là tổn thất của ngành diễn viên." Hà Quyên tức giận cắn răng .
"Bà xã muốn phát triển ngành điện ảnh sao? Muốn chơi cái gì? đầu tư." Chu Duệ Trạch cố ý vặn vẹo ý tứ của Hà Quyên.
Hà Quyên nổi giận, quên thân phận ông xã của là người có tiền, toàn thân đều làm bằng vàng ròng, sáng long lanh chói mắt.
"Em muốn đầu tư mười cực hình thời Mãn Thanh, để cho các thử nghiệm! " Hà Quyên gằn từng chữ qua kẽ răng, hận thể đánh bay cái người cợt nhả trước mắt này.
Chu Duệ Trạch nháy mắt, vô tội : "Bà xã mới bỏ được, biết ."
Hà Quyên im lặng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch, da mặt của còn có thể dầy thêm chút sao?
"Đúng rồi, cái bưu phẩm đưa cho em là chuyện gì xảy ra?" Hà Quyên khó hiểu hỏi, có lý do gì Chu Duệ Trạch tự mình làm hỏng.
khẩn trương như vậy, nhìn qua cũng biết muốn cho biết thân phận của , như vậy cái bưu phẩm kia là của là ai đây nhỉ?
Lời mới hỏi xong, lập tức cảm thấy khí đúng lắm.
Chương 97.1: Giải hòa
Editor: VinJR
"Chắc là cha mẹ ." Chu Duệ Trạch tùy ý cười tiếng, chỉ là nụ cười kia hoàn toàn thể gọi là cười, bảy phần châm chọc ba phần lạnh lùng, chút ý cười cũng có.
Khi Hà Quyên nhìn thấy, cảm thấy lòng mình ê ẩm, xem như biết Chu Duệ Trạch có quan hệ gì với cha mẹ , l.q.d khi thấy nụ cười này, cũng biết nên tiếp tục hỏi nữa.
Nếu tiếp tục hỏi nữa, chỉ làm cho Chu Duệ Trạch càng thêm khó chịu.
"Bà xã, về sau được nghĩ lung tung dù có chuyện gì hay nữa." Chu Duệ Trạch bắt được cơ hội liền bắt đầu tẩy não Hà Quyên, hai người sống chung phải hòa hợp, nếu , l.q.d sau này ở chung với nhau được tự nhiên.
Quan trọng nhất là chuyện giải quyết được, lâu ngày chừng biến thành vấn đề lớn.
Hà Quyên gì, chỉ trầm mặc vùi mình giường.
Hà Quyên trầm mặc, Chu Duệ Trạch cũng chuyện, việc này liền tiếng động "Giằng co" trong lòng .
" còn thiếu cái gì?" Hà Quyên bất đắc dĩ than .
Lời vừa mới dứt, chợt bị người kéo vào trong ngực, giọng bất đắc dĩ của Chu Duệ Trạch vang lên bên tai: " thiếu bà xã."
Cái gì gọi là thiếu bà xã, phải bà xã của sao?
Hà Quyên giận, lập tức nổi đóa: " còn muốn mấy bà xã?"
Đối mặt với câu chất vấn của Hà Quyên, tròng mắt của Chu Duệ Trạch chuyển động, l.q.d nụ cười lập tức ra, liều mạng ôm Hà Quyên vào trong ngực, dụ dỗ : "Chỉ người bà xã là em, chỉ thiếu em. Có em trọn vẹn cả rồi."
“Ừ.” Đáp trả lại tiếng.
Hà Quyên hài lòng gật đầu, ngoan ngoãn mặc cho Chu Duệ Trạch ôm, sau khi tâm tình bình phục trở lại, có chút cam tâm lẩm bẩm : "Cứ cảm thấy là lạ. . . . . ."
Lúc này cảm thấy mình chút có ích cũng có, Chu Duệ Trạch có thể vì mà làm rất nhiều chuyện, nhưng giống như. . . . . .
Cảm thấy người trong ngực yên tĩnh, khóe môi Chu Duệ Trạch cong lên quyến rũ, còn biết suy nghĩ của Hà Quyên sao?
Bà xã của , chính là đáng như vậy, chỉ là có lúc loại đáng này biến thành để tâm vào những chuyện vụn vặt.
còn có thể biết Quyên Tử là ai sao?
Luôn có thói quen làm phiền người khác, cảm thấy quan tâm người khác là chuyện bình thường, nhận được quan tâm từ người khác liền thụ sủng nhược kinh.
Lần này nhận thấy được "Chênh lệch" giữa hai người, nếu khó chịu mới là lạ.
"Đừng cảm thấy lạ lẫm gì nữa." Chu Duệ Trạch vuốt lưng Hà Quyên nhè , "Em phải nghĩ rằng, nếu có em, sống còn có ý nghĩa gì nữa?"
Hà Quyên nhịn được liếc Chu Duệ Trạch cái, cái "Trách nhiệm" này có chút lớn quá rồi đó.
" cần nhìn như vậy, đây vốn chính là ." Chu Duệ Trạch hết sức nghiêm túc.
Lời này của tuyệt đối phải để lừa gạt Hà Quyên, đối với mà , mỗi ngày trôi qua đều là vô tri vô giác, lúc nào cũng tìm đến công việc để chứng minh vẫn còn sống.
Cho nên, mới có sản nghiệp lớn như vậy.
ra , phần sản nghiệp này đối với mà . . . . . . là kết quả ngoài ý muốn.
Chu Duệ Trạch cũng đến mức này rồi, Hà Quyên còn có thể cái gì nữa?
Huống chi, đối với mà , cũng phải cảm nhận được tình cảm của Chu Duệ Trạch. Có phải người hay , phải dựa vào tai vào mắt, mà là dựa vào cảm nhận.
Chu Duệ Trạch đối xử với như thế nào, bản thân đương nhiên là ràng nhất.
Chỉ là cảm thấy việc mình có thể làm còn chưa đủ nhiều, có cách nào báo đáp cho tình của Chu Duệ Trạch.
Nhưng mà, trong lòng tự , cũng lấy ra thứ mình có thể cho rồi.
Thôi cứ như vậy .
Nếu hạnh phúc thuộc về , có lý do gì để buông tay cả.
Cảm thấy người trong ngực dường như từ từ buông lỏng, Chu Duệ Trạch nhàng cong khóe môi, l.q.d từ từ suy nghĩ thông suốt cũng được, chỉ cần giữa hai người bọn họ có khoảng cách là được rồi.
Về phần những vấn đề khác từ từ giải quyết.
Yên lặng nằm ở giường lát, Hà Quyên bắt đầu sắp xếp ràng từng chuyện, sau đó đột nhiên hỏi câu: "Làm cho em qua đó làm cũng là chủ ý của đúng ?"
"Ừ." Chu duệ trạch gật đầu thừa nhận.
Hà Quyên hơi nheo mắt lại: " cần gì phải ‘lừa gạt’ em qua đó như vậy, trực tiếp với em phải tốt hơn sao?"
Hai người kết hôn lâu như vậy, tình cảm cũng rất ổn định, có cần thiết "Lừa gạt" như vậy sao?
Chu Duệ Trạch gãi gãi tóc của mình, chê cười: "Ngộ nhỡ. . . . . . Nếu em chạy phải làm sao bây giờ?"
Chưa bao giờ thấy Chu Duệ Trạch có thể có tự tin như vậy.
Bộ dáng đó làm cho Hà Quyên vừa bực mình vừa buồn cười: "Nếu em chọn rời sao?"
Chu Duệ Trạch cười cười, chắc chắn : " ."
là có ý gì?
ta làm sao lại chắc chắn như vậy?
Giống như là nhìn thấy nghi vấn trong mắt của Hà Quyên, l.q.d Chu Duệ Trạch tự tin cười: "Em tới chỗ nào cũng có thể tìm được. ra , chiều hôm qua nghĩ kỹ, nhiều nhất, nhiều nhất là chỉ buổi tối."
"Nếu như ban đêm mười hai giờ em vẫn chưa về, lập tức phái người tìm, mặc kệ em ở đâu, dù cho có trói cũng phải trói về." Người nào đó hưng phấn , "Nghĩ kỹ em cũng trở lại."
"Cho nên, coi như là em muốn cũng được?" Trong mắt Hà Quyên lóe lên ánh sáng nguy hiểm.
Người nào đó vui vẻ gật đầu.
"Nếu trói cũng phải trói về?" Hà Quyên tiếp tục hỏi.
"Bà xã là của , tại sao phải để em ?" Người nào đó đúng tình hợp lý .
"Cho nên, tự em trở lại, rất vui vẻ?"
Dĩ nhiên vui vẻ.
Người nào đó bất tri bất giác tiếp tục gật đầu.
giây kế tiếp, cả người cũng bị đè lên giường, Hà Quyên đè ở người của , cầm gối nằm đập mạnh về phía trận.
" được lắm, định ăn em đến sạch có phải hay ? Tại sao em phải ngoan ngoan trở lại? Tại sao muốn trói liền trói?" Trong lòng Hà Quyên có chút giận nha!
Khi biết ràng mọi chuyện tâm trạng của như đưa đám có biết hay ?
Nhưng mà, lại vứt bỏ được, sợ ở bên ngoài đợi lâu, trong lòng khó chịu, vì vậy mới sửa tâm tình lại nhanh để trở lại.
Làm sao nghĩ đến thế nhưng sớm có tính toán.
ra là diều, là nhợ đúng ?
có chạy cũng thoát khỏi khống chế của ?
"Bà xã, bà xã. . . . . . phải ý này. . . . . ." Trong lòng Chu Duệ Trạch thở dài, xong rồi, đúng là quá đắc ý vênh váo, làm sao lại ra chứ?
phải là trở lại rồi sao, cần gì còn phải đến chuyện trói về.
Đần!
là quá ngu ngốc!
làm sao lại phạm loại sai lầm bé này chứ?
" phải ý này là ý gì?" Hà Quyên tức giận vỗ Chu Duệ Trạch, có tiền có thế rất giỏi sao?
Trói về!
Xem là cái gì?
"Bà xã em nghe giải thích. . . . . ." Chu Duệ Trạch hận thể đánh mình hai bạt tay, cái miệng hại cái thân.
chuyện hay, nên lung tung.
Hà Quyên ngồi ở người , dùng gối đầu đánh ngừng nghỉ, tuy gối đầu nặng, đánh vào người cũng đau, nhưng mà có chỗ làm đau quá.
Bà xã thân à, đánh đánh, cần uốn éo nha.
Cái vị trí kia thể tùy tiện uốn éo.
Chu Duệ Trạch bi ai phát , thân thể của nổi phản ứng hết sức đúng lúc.
thể trách nha.
là người đàn ông khỏe mạnh bình thường, người phụ nữ mình mến đè người , nếu có phản ứng mới là lạ.
Huống chi, vất vả mới có thể quang minh chính đại, trong lòng có chút gánh nặng nào, có lý do gì phải kiềm chế nữa.
Vì vậy, Chu Duệ Trạch tay tiếp được gối đầu, mặt khẩn cầu : "Bà xã, sai lầm rồi, muốn xin lỗi."
" muốn xin lỗi như thế nào." Trong lòng Hà Quyên có chút buồn bực, nhưng đến nỗi tức giận, l.q.d chỉ là buồn bực chút xíu, chút xíu mà thôi. . . . . . Huống chi cảm giác bắt nạt người nào đó vô cùng tốt.
" quyết định lấy thân báo đáp." Chu Duệ Trạch .
" chết !" Mặt Hà Quyên lập tức đỏ lên, tuyệt đối phải thẹn thùng, mà là tức giận.
đời này còn có người nào so với biết xấu hổ hơn ?
Như thế nào mà chuyện gì cũng có thể liên tưởng đến chuyện kia chứ?
Hai người áp sát như vậy, dĩ nhiên biết cơ thể người nào đó có thay đổi, vấn đề là. . . . . . Bọn họ cãi nhau có được hay ?
cãi nhau đó!
có chút tinh thần chuyên nghiệp nào hay ?
"Bà xã, cảm thấy đổi sang kiểu chết này tương đối khá. . . . . . Ví dụ như. . . . . . Làm cho mệt chết. . . . . ."
Hà Quyên vô cùng bội phục người này, chỉ câu liền có thể mập mờ tới cực điểm như vậy: ". . . . . . Ưmh. . . . . ."
Lới của hoàn toàn bị chặn lại, Hà Quyên gì chỉ nhìn chằm chằm trần nhà, cố gắng suy nghĩ vấn đề, l.q.d người đàn ông lúc đầu mà biết là người đàn ông giống như cừu non hoàn toàn vô hại chạy đâu rồi?
Last edited by a moderator: 4/2/16