1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85.1: Chào đón

      Editor: VinJR

      lâu rồi và dì có liên lạc với nhau, ở trong nhà dì ấy thể chủ động gọi điện thoại về, nếu để cho chồng dì ấy biết, cãi nhau với dì ấy.

      Thời gian gần đây, dì ấy cũng liên lạc với , vẫn cho là cuộc sống của bọn họ đều là gió êm sóng lặng, đột nhiên gọi điện thoại cho rốt cuộc xãy ra chuyện gì rồi?

      Tiếng chuông vẫn là bình thường, nhưng hôm nay tiếng chuông ấy nghe lại phiền não, khiến Hà Quyên mơ hồ cảm thấy lo lắng.

      Hà Quyên nhận điện thoại: "Alo, dì . . . . . ."

      Lời còn chưa hết, lập tức bị giọng thô bạo cắt đứt: "Lập tức tới đây đưa dì của ngay, đừng ở lại nhà tôi nữa."

      Giọng truyền đến trong điện thoại cũng phải giọng của dì, mà là tiếng hô thô bạo của Triệu Quốc Tường, dượng của Hà Quyên: "Xãy ra chuyện gì?"

      Đối với Triệu Quốc Tường, Hà Quyên có chút cảm tình nào, nhưng ngại vì dì vướng trong mối quan hệ này, còn có tình huống phức tạp trước kia, cũng thể cau mặt với Triệu Quốc Tường, nhưng mà đối với những chuyện ông ta làm, Hà Quyên thích ông ta nổi.
      "Tôi muốn ly hôn với dì của , lập tức tới đây rướt ta . Nếu tôi đuổi ta ra ngoài, đừng tôi thông báo trước cho ." Triệu Quốc Tường chán ghét .

      "Ông để cho dì tôi nghe điện thoại." Hà Quyên hoàn toàn muốn chuyện với Triệu Quốc Tường, rốt cuộc chuyện gì xảy ra, vẫn nên nghe dì ấy chuyện chút .

      Sau khi Hà Quyên xong, liền nghe được bên kia điện thoại truyền tới giọng Triệu Quốc Tường bất mãn kêu la: "Nhanh nhanh, mau nghe điện thoại."

      "Quyên Tử. . . . . ." Giọng của Phương Thục Tú vang lên, còn hơi sức.

      "Dì, làm sao vậy?" Hà Quyên vừa nghe được giọng của dì , trong lòng lập tức căng thẳng.
      "Dì với dượng con muốn ly hôn, cần tới đây, dì tìm được phòng ở, con đừng lo lắng, công việc của con. . . . . ." Phương Thục Tú được nửa câu liền bị Hà Quyên cắt ngang.

      "Dì , dì đừng nữa... Ngày mai con qua đó ngay. Dì chờ con, được, hôm nay dì hãy ở lại trong khách sạn ." Hà Quyên vội vàng , sợ Triệu Quốc Tường bằng lòng cho dì ấy ở lại.

      " có chuyện gì, con cần phải tới đây, dì có thể xử lý tốt. . . . . ." Phương Thục Tú còn định khuyên Hà Quyên lại bị kiên định ngắt lời.

      "Dì, dì đừng lo, ngày mai con qua đó." Hà Quyên vội vã , "Dì chờ con."

      Phương Thục Tú chần chờ chút, lúc này mới đồng ý: "Được, Quyên Tử, con đừng vội, đường nhất định phải cẩn thận."

      "Con biết rồi, dì nghỉ ngơi trước , con ngày mai tới." Hà Quyên an ủi dì ấy vài câu, sau đó cúp điện thoại.

      Chu Duệ Trạch thấy sắc mặt Hà Quyên được tốt, quan tâm hỏi: "Sao vậy?"

      "Dì muốn ly hôn rồi." Hà Quyên than tiếng, rồi mới từ trong cảm xúc phục hồi tinh thần lại.

      "Ly hôn?" Chu Duệ Trạch hiểu hỏi.

      Hà Quyên vào phòng khách, mệt mỏi ngồi xuống: "Trước kia phải với rồi à, cha mẹ em đột ngột qua đời, khi đó em còn rất . Dì liền rướt em về nhà dì ấy."

      "Triệu Quốc Tường, cũng chính là dượng của em, ông ấy cũng chào đón em. Cũng khó trách, ai vô duyên vô cớ nuôi con của người khác chứ? Huống chi, Triệu Quốc Tường là người từng ly hôn, mà dì ấy lại mang theo đứa bé, ông ta theo đuổi dì rất lâu, dì em vẫn đồng ý."

      Hà Quyên khẽ thở dài cái tiếp tục : "Chỉ là khi đó ngay cả dì ấy cũng có cách nào nuôi sống em, lại muốn để cho em tiếp tục học, còn có chuyện của ba mẹ em đối với dì ấy là đả kích rất lớn. Lúc ấy, Triệu Quốc Tường bận trước bận sau, mọi chuyện đều là ông ta xử lý."

      "Dì ấy thấy ông ta cũng tệ lắm, chủ yếu là vì để cho em được sống tốt, nên gả cho ông ta." Hà Quyên cười khổ, "Sau khi cưới, em liền sống với Triệu Quốc Tường còn có con của ông ta, em cũng nhận thấy em rất phiền phức đối với ông ta."

      "Bởi vì trong nhà có căn phòng, mà dì ấy vẫn vào ở, vẫn giữ cho em. Vì vậy mà Triệu Quốc Tường thường hay xoi mói dì ấy, đối với dì ấy vui.”

      "Em cũng từng khuyên dì ấy rời , khi đó, em và dì hoàn toàn có cách nào để sống, dì ấy ở nhà chăm sóc em và con của Triệu Quốc Tường, nên có thu nhập. Cha mẹ để lại cho em căn nhà, cho thuê cũng được bao nhiêu tiền."

      "Dì ấy vì em mà chịu đựng, sau này, khi em trưởng thành, có thể kiếm tiền, liền bảo dì ấy rời xa Triệu Quốc Tường. Nhưng d*d/l'q[d dì ấy ngược lại còn , mặc kệ như thế nào, khi khó khăn nhất là Triệu Quốc Tường giúp chúng ta vượt qua, dì ấy phải báo đáp ông ta."

      tới chỗ này, hai mắt Hà Quyên hơi nhắm lại, chuyện này ra vẫn là cái gai trong lòng .

      Nếu có năng lực sớm chút, mua căn nhà lớn hơn sớm chút, đón dì ấy ra ngoài sớm chút tốt.

      " may là em phải dạng để mặc cho người ta khi dễ. . . . . ." Chu Duệ Trạch cười tiếng, câu.

      "Hả? vừa cái gì?" Hà Quyên nghe , hỏi lại câu.

      " là bảo sáng sớm ngày mai cùng em, buổi tối ngủ sớm thôi." Chu Duệ Trạch rất nhanh ra quyết định của , "Sáng sớm lái xe , buổi trưa là đến rồi."

      Nhà của dì Hà Quyên cũng phải rất xa, tốc độ cao rất nhanh tới.

      "Được." Hà Quyên cũng khách sáo với Chu Duệ Trạch, sau khi chuẩn bị đồ xong, liền trở về phòng ngủ.

      ra ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đủ loại suy nghĩ lung tung, làm cho trăn trở giường.

      Cứ như vậy nghĩ tới nghĩ lui, đợi đến khi trời sáng mới mơ màng ngủ, nghe được tiếng gõ cửa nhè , mới tỉnh lại: "Vợ, em dậy chưa?"

      "Ừ, dậy rồi." Hà Quyên vội vàng trả lời tiếng, vừa nhìn thời gian, sắp tám giờ.

      "Đến ăn điểm tâm chút, chuẩn bị xong rồi." Chu Duệ Trạch ở bên ngoài vào.

      "Được." Hà Quyên vội vàng thay quần áo, rửa mặt, đến phòng ăn vừa lúc nhìn thức ăn vừa mới bày ra, bánh rán hành trứng chiên còn có sữa tươi.

      Đồ ăn đơn giản tiện lợi, tiết kiệm được ít thời gian.

      Hà Quyên cười rồi ngồi xuống, Chu Duệ Trạch dùng bánh rán hành cuốn mấy món cùng trứng chiên đưa qua, sữa tươi lạnh nóng vừa vặn cho vào miệng.

      Hà Quyên vội vàng ăn, rất nhanh ăn xong, Chu Duệ Trạch cũng dọn dẹp đồ đạc, trực tiếp cầm chén đũa bỏ vào bồn rửa trong phòng bếp, xách áo khoác lên : " thôi."

      "Đừng chuyện, vừa mới ăn xong." Khi ra tới cửa ra vào Chu Duệ Trạch cố ý dặn dò câu, lúc này mới mở cửa ra ngoài.

      Sau khi ngồi lên xe, Chu Duệ Trạch vững vàng lái xe lên đường.

      “Địa chỉ chi tiết là ở đâu?" Chu Duệ Trạch hỏi.

      Hà Quyên lập tức địa chỉ cho , sau khi Chu Duệ Trạch dùng hướng dẫn định vị, bật bản nhạc lên, làm cho tâm tình Hà Quyên tốt lên ít, nhìn đôi mắt của nhàn d/d;l'q]d nhạt quầng thâm, giọng : "Em nhắm mắt nghỉ ngơi chút, khi nào đến gọi em dậy."

      Hà Quyên nhìn Chu Duệ Trạch cái, gật đầu: "Được."

      ấy ở bên cạnh, rất an tâm.

      Tối hôm qua ngủ được ngon giấc, dựa vào ghế, Chu Duệ Trạch lại điều chỉnh ghế ngồi ngã ra sau, để có thể thoải mái dựa vào chút.

      Mơ mơ màng màng nhưng lại ngủ thiếp , cho đến khi Chu Duệ Trạch nhàng đẩy : "Vợ, là chỗ này phải ?"

      "Hả?" Hà Quyên mở mắt, nhìn bên ngoài xe cảm thấy xa lạ lại có chút quen thuộc, mở trừng hai mắt, lúc này mới xua tan cơn buồn ngủ, gật đầu liên tục, "Đúng, chính là chỗ này."

      "Từ đây đến đó, có thể dừng xe ở đây là được rồi." Hà Quyên dựa theo trí nhớ gọi Chu Duệ Trạch dừng xe lại, lúc này mới tới ngôi nhà lầu bên kia, nhìn nhìn ngôi nhà lầu cũ kỹ kia chút rồi mới vào.

      "Cẩn thận chút, trong nhà tất cả đồ vật đều rất lộn xộn." Hà Quyên ở phía trước, cẩn thận dặn dò Chu Duệ Trạch, chỉ sợ đụng phải.

      Biết làm sao được, ngôi nhà này rất cũ kỹ, bên trong đồ vật lẫn lộn chất đống, tất cả hành lang cửa sổ đều bị che kín, làm cho cả tầng lầu tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng có thể nhìn được hình dáng đồ vật này nọ.

      " sao." Chu Duệ Trạch thẳng tới phía sau Hà Quyên, năng lực nhìn trong bóng tối của rất tốt, chú ý tới Hà Quyên, khi thấy sắp đụng phải những vật kia, lập tức kéo lại, để cho tránh ra được.

      Tuy nguy hiểm nhưng có chút sợ hãi, Hà Quyên đứng ở trước cửa chống trộm, hít sâu hơi rồi mới gõ cửa.

      "Rốt cuộc cũng tới." Triệu Quốc Tường vừa nghe có tiếng động ở cửa, lập tức tới, kéo cửa chống trộm ra, "Nhanh lên chút, đưa dì của ."

      Thái độ của Hà Quyên đối với Triệu Quốc Tường sớm làm như nhìn thấy, cùng Chu Duệ Trạch vào cửa, vừa lúc nhìn thấy dì ấy từ ghế đứng lên.

      "Quyên Tử, con đến rồi, vị này là. . . . . ." Phương Thục Tú quan sát Chu Duệ Trạch đứng bên cạnh Hà Quyên.

      , Chu Duệ Trạch rất đẹp mắt, đẹp mắt có chút quá đáng.

      đường lớn, tuyệt đối 100% mọi người đều quay đầu lại nhìn. Nhưng nét đẹp này của giống với Nhiếp Nghiêu, khi chưa biểu lộ "bản tính", ôn hòa vô hại, d/d;l'q]d có chút tính công kích nào, giống như đứa con trai nhà hàng xóm, làm cho người ta cực kỳ buông lỏng cảnh giác.

      "Chồng con, Chu Duệ Trạch. Đây là dì em." Hà Quyên cười giới thiệu cho Phương Thục Tú cùng Chu Duệ Trạch, còn về Triệu Quốc Tường, hoàn toàn cần thiết giới thiệu.

      "Chào dì." Chu Duệ Trạch lập tức lộ ra nụ cười hoàn mỹ vô hại, để lại cho Phương Thục Tú ấn tượng đẹp.

      "Các người muốn ôn lại chuyện cũ để sau , bây giờ chúng ta tới cục dân chính làm thủ tục." Ở bên cạnh Triệu Quốc Tường tới vội vàng thúc giục, "Làm xong thủ tục, các người đón bà ấy , muốn ôn chuyện thế nào cứ việc ôn chuyện."

      "Được. Bây giờ ngay." Để dì ấy ly hôn cầu còn được, cho nên khi Triệu Quốc Tường vừa như vậy, lập tức đồng ý.

      "Mang những thứ này theo luôn." Triệu Quốc Tường ngay lập tức xách ra ngoài túi hành lý lớn, bên trong đều là vật dụng gì đó của Phương Thục Tú.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85.2: Chào đón


      Editor: VinJR


      Quyết tâm ly hôn của Triệu Quốc Cường xem ra rất lớn, hơn nữa nhìn bộ dạng giống như thể chờ đợi được, cái gì cũng lo liệu xong, chính là muốn để Phương Thục Tú trở về đây nữa.


      Phương Thục Tú cũng gì chỉ theo chân Hà Quyên bọn họ rời , Chu Duệ Trạch rất tự nhiên đưa tay, nhận lấy hành lý rồi mang xuống.


      Chu Duệ Trạch đến bên cạnh xe, người luôn luôn xem trọng vẻ bề ngoài như Triệu Quốc Tường, khi thấy kiểu dáng Chu Duệ Trạch hoàn toàn nghĩ phải người có tiền, chỉ là chiếc xe , khinh thường hừ lạnh tiếng, bộ dạng rất là xem thường.



      Biểu như vậy khiến Hà Quyên hơi sững sờ, Triệu Quốc Tường là người thế nào, là người nhất, tuyệt đối là kiểu nịnh hót, nếu ai có tiền, ông ta lấy lòng người đó.


      Đừng động tới Chu Duệ Trạch, chiếc xe này như thế nào, dù gì cũng là xe.


      Triệu Quốc Tường còn có xe nữa là, phải nên hâm mộ sao? Sao ông ta lại là loại phản ứng này? Hà Quyên muốn như vậy.


      Khi tất cả mọi người đều lên xe, xe liền chạy đến cục dân chính, cái gì cần mang cũng mang theo hết sức đầy đủ, rất nhanh thủ tục được làm xong.


      Triệu Quốc Tường chờ cũng chờ Phương Thục Tú, ra tới cửa cục dân chính, lập tức quay đầu ngay, loại cảm giác đó giống như là được giải thoát.


      Hà Quyên nghi hoặc nhìn bóng lưng xa của Triệu Quốc Tường, hành động của ông ta rất khác thường.


      Đồ của Phương Thục Tú đều ở xe Chu Duệ Trạch, Hà Quyên mang theo Phương Thục Tú tới khách sạn ăn cơm, lúc ăn cơm, Phương Thục Tú cũng chút chật vật, ngược lại có loại cảm giác rất thanh thản.


      Chu Duệ Trạch nhìn chút cũng gì, chỉ là gọi vài món ăn , ở bên cạnh lắng nghe tiếng động.


      Hà Quyên hỏi Phương Thục Tú: "Dì, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"


      "Ông ấy ở bên ngoài có người khác, người phụ nữ kia có tiền, muốn cùng ông ấy kết hôn, dì là vật cản đường của ông ta." Phương Thục Tú bình tĩnh xong, về tình cảm, bà có tình cảm cùng Triệu Quốc Tường, nhiều năm như vậy, cũng chỉ là trả ơn.



      Bà chỉ chăm sóc cho Triệu Quốc Tường việc ăn mặc, ở, lại, những thứ khác bà cũng trông nom chuyện gì, mặc kệ Triệu Quốc Tường ở bên ngoài loạn thế nào, chơi bời thế nào, bà đều làm như hay biết.


      Năm đó, nếu phải là Triệu Quốc Tường giúp tay, bà là lâm vào đường cùng, cũng có cách nào nuôi lớn Hà Quyên.


      "Dì à, ly hôn là quá tốt. Đúng lúc cùng con trở về, có thể ở cùng nhau." Hà Quyên hưng phấn , muốn nhìn nhất chính là kết quả này.


      sớm muốn dì ấy thoát khỏi Triệu Quốc Tường.


      "Đứa ngốc này, con kết hôn rồi, làm sao có thể ở chung với dì?" Phương Thục Tú thương nhìn Hà Quyên, bà nhìn ra được, tình cảm Chu Duệ Trạch đối với Hà Quyên rất sâu đậm.


      nghĩ trước kia Thịnh Nhạc Dục luôn làm cho bà cảm giác bâng khuâng.


      từng đề cập qua cùng Hà Quyên về cảm thụ của , nhưng mà cuối cùng Hà Quyên xem trọng lắm.


      Bây giờ Chu Duệ Trạch này, xem ra là Hà Quyên chọn đúng người rồi.


      "Vậy dì có tính toán gì hay chưa?" Hà Quyên hỏi phương Thục Tú.


      "Dì tìm chỗ ở, sau đó mở cửa hàng , có việc cùng hàng xóm hay mấy người chị em cũ chuyện phiếm, rất tốt." Phương Thục Tú xem ra cũng dự tính xong, nhưng ý định này, thực chất là muốn làm phiền đến Hà Quyên.



      "Như vậy sao được?" Hà Quyên bất mãn phản bác, tuyệt đối thể để cho dì khổ cực như vậy.


      "Con có thể chăm sóc dì, dì hãy về ở cùng con." Hà Quyên hề nghĩ ngợi .


      Phương Thục Tú cười lắc đầu, Hà Quyên có lòng hiếu thuận bà có thể hiểu được, nhưng là, bà làm như vậy. Hà Quyên kết hôn, bà thể nào mang đến phiền phức cho .


      " có chuyện gì, ấy ngại." Hà Quyên hoàn toàn chưa bàn bạc cùng Chu Duệ Trạch, thốt ra những lời này, cũng cảm thấy có cái gì đúng.


      Đối với phản ứng như vậy của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch hết sức hài lòng, thấy Hà Quyên rất muốn làm người vợ tự giác, còn phân chia ràng với rồi.


      Mặc cho Hà Quyên thế nào, Phương Thục Tú vẫn lắc đầu như cũ.


      Hà Quyên nóng vội nhưng cũng có cách nào.


      Chu Duệ Trạch ở bên cạnh mở miệng: "Nếu thế này , Quyên Tử, em bán phòng ở cũ , mua gian phòng khác, để cho dì ấy có thể mở cửa hàng mà còn có thể ở lại đó, phải là tốt rồi sao?"


      Ánh mắt của Hà Quyên sáng lên, liền gật đầu: "Đúng vậy."


      " được, tuyệt đối được." Phương Thục Tú lắc đầu liên tục, "Phòng ở kia là hai chị để lại cho con."


      "Dì à, bây giờ Quyên Tử ở chung với cháu, dù sao phòng ở kia cũng để trống, hơn nữa ở nơi đó dù là cho mướn cũng có bao nhiêu tiền, còn bằng bán rồi l.q.d mua cái phòng khác." Chu Duệ Trạch ở đó bắt đầu phân tích cho Phương Thục Tú.


      "Hơn nữa vừa vặn là, cháu có người bạn, có căn hộ tốt muốn bán , cậu ta gấp rút chuyển ra khỏi nước, giá tiền cũng rất thấp, sau khi mua ngôi nhà đó chúng ta bán phòng ở cũ , cũng rất tiện."


      Phương Thục Tú còn tính từ chối, Chu Duệ Trạch liền giành trước: "Dì à, dì cũng biết tính tình Quyên Tử như thế nào rồi, địa vị của dì ở trong lòng ấy là gì, nếu thu xếp tốt cho dì, sau này Quyên Tử cũng thể sống lo lắng được."


      Phương Thục Tú trầm mặc.


      Chu Duệ Trạch ngừng cố gắng: "Dì cũng báo đáp Triệu Quốc Tường qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ Quyên Tử cũng báo đáp tốt cho dì được sao?"


      Phương Thục Tú mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Hà Quyên vừa chờ đợi vừa khẩn trương, gật đầu cái.


      Hà Quyên vừa thấy Phương Thục Tú gật đầu, lập tức nở nụ cười.


      "Phòng ở kia giá bán rất thấp, có khi nào bán rồi ?" Phương Thục Tú hỏi có chút lo lắng.


      "Bây giờ cháu hỏi chút." Chu Duệ Trạch lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.


      " có quấy rầy công việc của cậu chứ?" Điện thoại vừa có người nhận, Chu Duệ Trạch lập tức mở miệng l.q.d chuyện, bên kia đầu điện thoại Nhiếp Nghiêu sững sờ, ngay sau đó hiểu được là có chuyện gì, có vòng vo thẳng.


      " có." Nhiếp Nghiêu phối hợp trả lời, ông chủ gọi điện thoại, tiện cái gì?


      tiện cũng phải tiện nha.


      "Căn phòng bán giá thấp kia của cậu bán chưa?" Chu Duệ Trạch nghiêm túc hỏi.


      À?


      Nhiếp Nghiêu ngây ngẩn cả người, lúc nào có căn phòng bán giá thấp?


      Chỉ là, nếu Chu Duệ Trạch . . . . . .


      "Cậu muốn mua phòng giá thấp?"


      "Hả, còn chưa bán hả? tốt quá, vừa khéo vợ tôi muốn mua, cậu xem lúc nào hết bận, chúng ta ra ngoài bàn chuyện sang tên chút." Chu Duệ Trạch cười .


      "Được, khi nào tôi có thời gian, cho cậu biết." Rốt cuộc Nhiếp Nghiêu cũng hiểu là chuyện gì, liền tạm bợ câu.


      phải muốn từ chối, mà là, chung quy cậu ta có thể giao cho cấp dưới mua căn phòng mà?


      Còn an bài diễn viên là đây, chuyện này dù sao cũng mất vài ngày.


      " thành vấn đề." Chu Duệ Trạch cười , "Chúng ta ăn cơm xong trở về , chờ tin tốt của cậu ta."


      “Trước mắt dì ở bên kia cùng bọn cháu." Chu Duệ Trạch thoải mái , "Người nhà mà ra ngoài ở khách sạn nhìn tốt lắm."


      "Đúng vậy." Hà Quyên vừa nghe, gật đầu liên tục.


      Nhìn bộ dáng lúc đó của Hà Quyên, trong lòng Chu Duệ Trạch cười thầm, vợ ngốc của nha, lẽ nào phát những lời này là mờ ám hay sao?


      Nếu theo như lời , dì cùng bọn họ ở chung, bọn họ cũng thể tiếp tục "Ở riêng" nữa.


      Cho nên lòng giúp dì ấy, cũng là để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận ở nơi cùng nhau, đến lúc đó, căn phòng, giường lớn. . . . . . Cơ hội tới rồi.


      Nếu tận dụng thời cơ tốt chút, việc phá bỏ khoảng cách, là hoàn toàn rất có khả năng.


      Tuy cái này có chút "Hèn hạ", nhưng mà, hèn hạ thế nào?


      Vợ của mình, tự suy nghĩ chút có vấn đề gì ?


      Huống chi nhìn thấy vợ của đồng ý rồi sao?


      Muốn mời dì ấy tới nhà ở.


      "Dì, dì tới ở chung nhà để con còn có thể chăm sóc dì nhiều hơn chút, đợi đến sau khi mua phòng xong l.q.d lại tiếp." Hà Quyên xa dì nhiều năm, rốt cuộc bây giờ cũng đoàn tụ, đương nhiên là hy vọng có thể ở chung chỗ với dì nhiều hơn.


      Bên cạnh, Chu Duệ Trạch cũng giống như mong đợi nhìn Phương Thục Tú, hết sức hoan nghênh dì ấy tới ở, quá hoan nghênh.
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86.1: Hạnh phúc

      Edit : Bích Trâm

      Beta : Trần Thu Lệ


      Phương Thục Tú nhìn Hà Quyên chút, cười lắc đầu: "Quyên Tử, tâm ý của con, dì biết . Nhưng mà dì chỉ muốn an tĩnh chút, chính mình nên ở lại thời gian ngắn nữa."

      Hà Quyên vừa nghe Phương Thục Tú như vậy, trong lòng biết là tư vị gì nữa, khổ sở quay đầu nhìn Chu Duệ Trạch, muốn nghe ý kiến của chút.

      Ở dưới bàn, Chu Duệ Trạch nhàng cầm tay của Hà Quyên, cho nụ cười trấn an, lúc này mới nhìn về phía Phương Thục Tú: "Như vậy , trước tiên ở bên ngoài thuê cho dì căn phòng, đợi đến lúc bán được căn phòng cũ hãy mua căn phòng mới mà ở, như thế nào cũng mất thời gian, dì xem như thế nào?"

      "Vậy làm phiền các con." Phương Thục Tú thở phào nhõm, muốn ở lại trong nhà của Hà Quyên, muốn làm phiền tới Hà Quyên, quấy rầy cuộc sống của cháu.

      "Dì, dì cái gì vậy?" Hà Quyên mở miệng oán trách, ở trước mặt Phương Thục Tú, vĩnh viễn đều là đứa bé.

      Phương Thục Tú nhịn được cười khẽ.

      Chu Duệ Trạch cười hỏi ý kiến: "Bây giờ chúng ta trở về thôi, thừa dịp trời còn chưa tối, hôm nay dì hãy ở lại trong nhà , đợi khi nào tìm được phòng trọ rồi tính."

      vẫn quên mời Phương Thục Tú tới nhà ở, chỉ là, Phương Thục Tú muốn phiền toái Hà Quyên, cho nên vẫn từ chối.

      ", dì còn chút tiền, ở gần đây tìm khách sạn là được." Phương Thục Tú trực tiếp từ chối, nhất định muốn ở lại trong nhà Hà Quyên.

      "Dạ, dì muốn ở thôi vậy." Hà Quyên hiểu bản thân dì, tuy là tính yếu đuối, nhưng cũng là người có tính bướng bỉnh.

      theo Triệu Quốc Tường nhiều năm như vậy, cũng tìm việc bán thời gian để làm, huống chi sau này khi rời khỏi, dì càng phải làm công ở bên ngoài.

      Trong lòng Chu Duệ Trạch có chút tiếc nuối nhưng mặt có biểu lộ ra chút nào, lái xe chạy trở về.

      Dọc theo đường , Phương Thục Tú và Hà Quyên ngồi ở sau xe, hai người từ từ trò chuyện, lúc này Hà Quyên mới biết, ra là Triệu Quốc Tường có người khác ở bên ngoài rồi.

      "Đùa gì thế, ông ta ở bên ngoài có người khác?" Hà Quyên nhịn được mà bất bình thay dì, "Dì tốt như vậy, ông ta có cái gì mà hài lòng?

      Vô luận là trông nom nhà cửa, hay là chăm sóc con của Triệu Quốc Tường, đến việc làm kiếm tiền, dì cũng có thể có lỗi với Triệu Quốc Tường.

      Nhiều năm chung sống như vậy, dì vẫn luôn đối xử rất tốt với Triệu Quốc Tường.

      Ngược lại nhìn Triệu Quốc Tường, lúc biết được cũng có tới phòng của dì, đối với dì thái độ thay đổi hoàn toàn.

      ân cần trước kia, nay biến thành lạnh nhạt và càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng ghét bỏ.

      Những chuyện này, dì là vì , tất cả đều chịu đựng, vẫn như cũ chăm lo cho cuộc sống của Triệu Quốc Tường tốt.

      Có thể , người có lỗi với dì nhất chính là , nếu phải vì , dì cần gì phải chịu khổ, còn gả cho người thương mình.

      Sau khi trở về, Chu Duệ Trạch nhanh chóng giúp Phương Thục Tú tìm khách sạn, lúc đầu muốn tìm chỗ ở tốt hơn, nhưng mà Phương Thục Tú kiên quyết đồng ý, ngay cả tiền phòng cũng là do dì trả, muốn Hà Quyên và Chu Duệ Trạch trả tiền.

      Sau khi ba người ăn cơm xong, giúp Phương Thục Tú sắp xếp ổn thoả, Hà Quyên cùng Chu Duệ Trạch liền bị dì đuổi về, dì bày tỏ mình cần nghỉ ngơi.

      Chu Duệ Trạch lái xe về nhà, lúc ngang qua siêu thị, liền ngừng xe.

      Hà Quyên kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"

      " xuống mua chút đồ, chờ chút." Chu Duệ Trạch cười , xuống xe, rất nhanh liền mua đồ xong trở lại, ném vào chỗ ngồi phía sau, lái xe về nhà.

      Về nhà, Chu Duệ Trạch tới trước phòng bếp trêu ghẹo chút mới ra, Hà Quyên vừa nhìn thấy trong tay có gì đó, nhịn cười được nở nụ cười, tới nhận lấy: " xem em là đứa bé sao?"

      "Em phải là đứa bé của sao?" Chu Duệ Trạch đưa tay bóp chóp mũi của Hà Quyên, cưng chìu , "Ăn chút chocolate giúp tâm tình tốt hơn, ăn chút khoai tây chiên và đồ ăn vặt ...., chúng ta cùng nhau ăn." Chu Duệ Trạch để đồ ăn vặt xuống, lôi kéo Hà Quyên ngồi ở ghế sa lon.

      " ra , tâm tình em tốt vô cùng." Hà Quyên mở ra bọc khoai tây chiên, đưa miếng đến bên miệng Chu Duệ Trạch, sau đó mới đến mình ăn.

      Chu Duệ Trạch cho Hà Quyên uống nước ép trái cây, cùng ăn uống với : "Bởi vì dì rốt cuộc cũng được giải thoát?"

      “Dạ, vốn là em còn muốn để dành tiền nhiều, mới có thể đón dì về, tại rốt cuộc mọi chuyện cũng kết thúc." Hà Quyên nhàng cười, "Em cảm thấy vui mừng thay cho dì.”

      Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn Hà Quyên, đưa tay nâng mặt Hà Quyên lên, nhàng hỏi: " là, em cần cảm thấy áy náy."
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,159
      Được thích:
      12,950
      Chương 86.2: Hạnh phúc

      Edit : Bích Trâm

      Beta : Trần Thu Lệ

      Chu Duệ Trạch câu, như là cái chùy đập vào trong lòng Hà Quyên, nước mắt chẳng biết tại sao lại chảy ra.

      Mặc kệ ở bên ngoài ra sức làm việc bao nhiêu, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu khổ sở, Hà Quyên cũng dễ dàng rơi nước mắt như vậy, nhưng bây giờ bởi vì câu của Chu Duệ Trạch, nước mắt thế nào cũng khống chế được chảy ra.

      phải bởi vì uất ức, phải bởi vì khó chịu, mà là, mà là thế giới này luôn có người rất hiểu .

      Ở khắp nơi vì mà suy nghĩ, đứng ở góc độ của mà suy nghĩ mọi chuyện.

      Trong tay cầm bịch khoai tây chiên liền rơi xuống đất, Hà Quyên cầm tay Chu Duệ Trạch, nhàng dời , sau đó vòng tay ở cổ của , chủ động đưa đôi môi đỏ mọng của mình tới, nhàng đụng chạm môi .

      Hà Quyên đối với việc này chút kinh nghiệm nào, chỉ biết là muốn hôn Chu Duệ Trạch, lại bắt được trọng tâm, cắn Chu Duệ Trạch bị thương.

      Cảm thấy việc này quá khó khăn vẫn nên để cho chủ động tốt hơn, vì vậy, người nào đó lập tức thay đổi vị trí của hai người, biến thành chủ đạo.

      Trước đây, Hà Quyên vẫn ở thế bị động chờ đợi, lần này lại hết sức tích cực, nỗ lực cùng Chu Duệ Trạch học tập, muốn đuổi kịp theo bước chân của .

      Đối mặt với Hà Quyên như thế, trong đầu Chu Duệ Trạch ầm cái, giống như có cái gì nổ tung, cũng quản được chuyện khác nữa, hôn sâu xuống phiá dưới.

      ngừng dây dưa, rốt cuộc cũng nghĩ ra là chuyện gì, hai người nằm sát cùng chỗ, nhiệt độ cơ thể nhanh chóng lên cao, nóng đến khó chịu.

      Cuối cùng, khi Chu Duệ Trạch sắp kìm chế được, buông Hà Quyên ra, để tránh việc xảy ra chuyện.

      Chu Duệ Trạch và Hà Quyên tách ra chút, nhìn hai gò má Hà Quyên ửng hồng, ánh mắt mê ly, là rất "Đau" nha.

      Nhưng Hà Quyên vẫn còn biết lúc này tình huống nghiêm trọng đến mức nào, đưa đầu lưỡi ra nhàng liếm liếm đôi môi sưng đỏ, lơ đãng chú ý đến động tác, càng làm cho ánh mắt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, thiếu chút nữa là bạo rồi.

      mang theo cảnh giác là "Khi dễ" người mà!

      người đàn ông, chung quy vẫn thể nào khảo nghiệm tự chủ của được.

      "Bà. . . . . ." xã chữ còn chưa kịp ra, Chu Duệ Trạch cảm thấy đúng lắm, cúi đầu hoài nghi bắt lấy tay rồi nhìn Hà Quyên, khi nhìn xem muốn làm cái gì, môi lập tức bị chặn lại.

      Hơi thở quen thuộc bá đạo xông vào khoang miệng, đầu óc Chu Duệ Trạch nóng lên, lý trí thiếu chút nữa bị thiêu cháy, miễn cưỡng nâng đôi tay lên, đặt lên vai Hà Quyên, từ chối lâu, mới cố sức đẩy ra, thanh khàn khàn : "Bà xã, đừng đùa với. . . . . ."

      Chữ lửa này bị Hà Quyên trực tiếp niêm phong ở trong miệng của .

      Cảm giác được Hà Quyên có chút nhút nhát lại có khát vọng, bàn tay bé dò vào bên trong áo sơ mi của , lý trí và thần kinh của Chu Duệ Trạch trực tiếp sụp đổ.

      Hà Quyên truyền cho thông tin chính xác, cần gì phải lo lắng nữa?

      hành động nữa phải là đàn ông, nhất là khi người phụ nữ nhất chủ động, còn có cái gì mà phải băn khoăn?

      Lúc này phải dốc sức thể ưu thế của người đàn ông, tuyệt đối thể do dự. phen ôm lấy Hà Quyên, bước nhanh về phòng ngủ của mình.

      Lúc này xem như Hà Quyên cảm thấy hối hận, Chu Duệ Trạch tuyệt đối cũng buông ra.

      Cho dù ba mươi tuổi rồi, thế nhưng phương diện về thân thể tuyệt đối luôn trong trạng thái tốt nhất, loại tình huống này bao giờ cũng phải chịu đựng, nếu rất dễ xảy ra vấn đề.

      Bình thường có hành động, phải là có vấn đề, mà chỉ muốn tốt cho Hà Quyên.

      Nếu điều kiện thích hợp, tuyệt đối khách khí nữa.

      "Đèn. . . . . ." Hà Quyên mơ mơ màng màng lầu bầu.

      Chu Duệ Trạch thuận tay vỗ, trực tiếp tắt đèn, dù là có ánh đèn, thành phố ban đêm cũng phải là tối đen như mực.

      Từ ngoài cửa sổ ánh sáng xuyên thấu vào, đủ khiến cho Chu Duệ Trạch thấy ràng người trong ngực, nhàng hôn, còn kịch liệt như vừa rồi, mà cẩn thận hôn .

      Hà Quyên nhịn được lại chảy nước mắt, cẩn thận như vậy, dịu dàng như vậy, làm cho cảm giác được thương, được che chở là tốt.

      Trừ việc ngượng ngùng ra, có cảm giác thấp thỏm, theo động tác của Chu Duệ Trạch từ từ tỉnh táo lại, cảm thấy nhiệt độ trong phòng ngủ tăng cao, cảm giác miệng đắng lưỡi khô.

      Chu Duệ Trạch kiên nhẫn lấy vật sở hữu của ra, từng chút chỉ dẫn Hà Quyên, cảm nhận tâm tình biến hóa, từng chút làm cho tỉnh táo lại.

      là người làm việc dứt khoát, nhưng lại dùng thời gian dài nhất để dẫn dắt cảm xúc Hà Quyên, làm cho chìm đắm vào kiện tốt đẹp này.

      Đắm chìm trong động tác của , toàn tâm toàn ý giao cho .

      "Ưmh. . . . . ." Hà Quyên kêu đau tiếng, nhịn được cắn lấy đầu vai của Chu Duệ Trạch, thân thể căng thẳng, thoải mái cau mày.

      Chu Duệ Trạch vội vàng dừng động tác lại, nhàng hôn vào vành tai Hà Quyên, từ từ khẽ cắn, hỏi: "Khá hơn chút nào ?"

      Hà Quyên thoải mái bỗng nhúc nhích, thẳng câu chân nhất: "Quá lớn. . . . . ."

      câu , khiến ánh mắt của Chu Duệ Trạch đột nhiên biến đổi, máu sôi trào, cũng nhịn được nữa, nhanh chóng công thành chiếm đất.

      còn có những thứ ngôn ngữ khác, Hà Quyên hoàn toàn bị quấn vào bên trong nước xoáy kịch liệt, như chiếc thuyền con, ở giữa cuồng phong mưa rào nhấp nhô lên xuống, tự chủ được, chỉ có thể mặc cho sóng gió nhấp nhô.

      Chính tư vị tốt đẹp khiến Chu Duệ Trạch hoàn toàn mê muội, ăn biết bao nhiêu lần.

      Thể lực yếu khiến cho Hà Quyên chịu nổi, lúc mới bắt đầu còn khóc lóc cầu xin tha thứ, càng về sau để hả cơn giận liền cắn Chu Duệ Trạch, bao giờ để ý đến người điên Chu Duệ Trạch này nữa, mặc cho mang theo điên cuồng.

      Cũng may, Chu Duệ Trạch điên cuồng nhưng vẫn còn biết tiết chế.

      Ngay trước lúc thể lực Hà Quyên hao hết, rốt cục cũng ngừng lại, nhìn Hà Quyên trong ngực, Chu Duệ Trạch hài lòng nâng lên khóe môi, quả nhiên mùi vị rất tốt.

      Trong lòng lấp đầy hoàn toàn, còn cảm giác trống trải như trước kia.

      Nhìn người trong ngực ngủ say, Chu Duệ Trạch nhàng hôn lên đôi môi sưng đỏ của Hà Quyên: "Bà xã, em."

      Chu Duệ Trạch nhàng lẩm bẩm nhìn Hà Quyên, trong đôi mắt chứa thâm tình khiến Hà Quyên có thể chết chìm trong đó.

      Đưa mắt nhìn lâu, Chu Duệ Trạch ôm Hà Quyên đến phòng tắm, muốn cho bà xã nghỉ ngơi cho khỏe.
      Last edited: 21/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87.1: Thăm dò

      Editor: nhokcoicodon


      Khi sắc trời sáng lên chút, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ từ từ chiếu vào trong phòng, Hà Quyên từ từ mở mắt.

      Mở mắt ra, đầu tiên là rèm cửa sổ quen thuộc, nhanh chóng kéo tấm rèm phía có dấu vết ánh mặt, nháy mắt cái, đây phải là phòng của .

      Sau đó, cảm thấy ngang hông chặt, lập tức nhận ra được đó là cánh tay của người, trong đầu oanh tiếng, nhanh chóng nhớ lại chuyện tối hôm qua, người bắt đầu nóng lên.
      Tối hôm qua. . . .., . . . . …… Cái đó hình như có hơi quá rồi.

      Lật lật thân thể, ngoại trừ có cảm giác thoải mái chút chứ cũng khó chịu như trong sách miêu tả, thậm chí người còn mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt.

      cũng có thói quen sử dụng loại này, ngẩng đầu, trong lúc vô tình thấy lọ tinh dầu tủ đầu giường, chẳng lẽ là. . . . . . người nào đó xoa bóp cho hả?

      Tối ngày hôm qua loại tình huống đó, , , thế nhưng xoa bóp cho . . . . . . Này, đó phải là tất cả đều. . . . . .

      Phi.

      Ở trong lòng thầm mắng chính mình tiếng, loại chuyện đó cũng làm, rối rắm vấn đề xoa bóp giống như có hơi làm kiêu quá rồi.

      Hối hận ?

      Tuyệt .

      Đối với loại chuyện này, trước kia ở cùng chỗ với Thịnh Nhạc Dục, rất mâu thuẫn, cũng muốn tiến bước.

      Nhưng khi ở chung chỗ với Chu Duệ Trạch, ngược lại cảm thấy khó chịu chút nào, cứ ở cùng nhau như điều hiển nhiên.

      Hơn nữa, khi hai người chung với nhau, rất thỏa mãn, rất thỏa mãn, giống như trong lòng hoàn toàn được lấp đầy, chỉ là hạnh phúc muốn rơi nước mắt.

      Chỉ có điều, nơi đó còn có chút thoải mái, biết sau này ở chung chỗ trong thời gian dài, chắc khó chịu như vậy nữa?

      Hà Quyên nghĩ tới nhịn được mà cong khóe môi, con ngươi đảo lòng vòng, đột nhiên lộ ra nụ cười vừa xấu xa vừa nghịch ngợm.


      luôn muốn làm chuyện.

      nhàng cử động thân thể, sau đó chờ, người sau lưng vẫn ôm ngủ say, xác định Chu Duệ Trạch bị tỉnh giấc, lúc này Hà Quyên mới cẩn thận di chuyển cánh tay của Chu Duệ Trạch người , từ từ ngồi dậy.

      Động tác ngồi dậy cũng rất chậm, chỉ sợ tiếng động cũng đánh thức Chu Duệ Trạch, khẽ xoay thân thể đối mặt với Chu Duệ Trạch, nhìn vẫn ngủ say như cũ, cẩn thận ghé nào tai gọi hai tiếng: "Ông xã, ông xã. . . . . ."

      có động tĩnh, khóe môi Hà Quyên khẽ nhếch lên hài lòng.

      Cẩn thận xốc góc chăn, vén lên chút.

      Bây giờ là mùa xuân rồi, bên trong nhà nhiệt độ có lạnh chút nào, cho nên, cũng có cảm giác khác biệt lắm.

      Hơn nữa, tối hôm qua, Chu Duệ Trạch sợ Hà Quyên cảm lạnh, còn mở máy điều hoà khí ra, nhiệt độ tương đối phù hợp.

      Kéo chăn xuống nửa, khiến cả nửa người Chu Duệ Trạch đều lộ ra ngoài, Hà Quyên cười híp mắt nhìn Chu Duệ Trạch có đường cong của bắp thịt cứng rắn, là đẹp mắt.

      Chặt chẽ co rúc lại, nhưng có nửa phần cảm giác khoa trương, nhất là màu da Chu Duệ Trạch rất trắng, cho nên, hai vật màu hồng nhạt rất đẹp.

      Từ lần đó khi Chu Duệ Trạch quấn khăn tắm ra, trong lòng cũng rất ngứa ngáy rồi, chỉ là dám vượt qua, vẫn ngượng ngùng.

      Nhưng mà, tại sao.

      Lòng hiếu kỳ Hà Quyên tuyệt đối đứng thứ nhất, đưa ngón trỏ ra, nhàng dò xét chút, rồi nhanh thu ngón tay về, lo lắng nhìn Chu Duệ Trạch, thấy hô hấp dài vẫn ngủ say như cũ.

      Lúc này mới yên tâm thở dài cái, tiếp tục đưa tay, dùng đầu ngón tay đụng cái, nhìn vật đáng từ từ biến hóa.

      Ánh mắt Hà Quyên sáng lên, giống như phát ra trò mới, chơi cực kỳ vui vẻ.

      Dùng đầu ngón tay vuốt nhè , dùng lòng ngón tay xoa nắn, cảm xúc mới lạ làm thích muốn buông tay, chơi vui, chơi rất vui.

      Vật như hòn đá trở nên hồng hồng, Hà Quyên lại len lén liếc Chu Duệ Trạch cái, vẫn im lặng ngủ như cũ.

      Vì vậy, "Bàn tay tội ác" đưa về cái khác bên cạnh.


      Hà Quyên giống như đứa bé phát ra trò chơi mới, chơi ngừng, chơi đến khi sắc mặt ửng hồng, sau đó bắt đầu quyết định thay đổi mục tiêu.

      Trước khi rời mục tiêu, kêu tiếng: "Ông xã, nên dậy thôi. . . . . ."

      Đợi chút, thấy Chu Duệ Trạch vẫn có phản ứng, Hà Quyên mới yên tâm.

      Cẩn thận xốc chăn lên sau đó nhịn được hô tiếng, vội vàng nhắm mắt lại, người này, thế nhưng ngủ chân .

      Nhắm mắt lại, nhưng mới vừa rồi vội vàng liếc lên cái, hình như màu sắc rất đẹp.

      nhịn được tò mò trong lòng, mắt len lén mở ra khe hở nho , khẽ nghiêng mắt nhìn nơi nào đó.

      Rất có tinh thần nha.

      Giống như bị đầu độc, Hà Quyên đưa tay ra, đến gần nhàng sờ sờ chút, cảm giác lạ.

      Nhưng mà, lại chơi rất vui, vì vậy đến gần thêm chút, đưa tay, thận trọng sờ sờ thử, hình như có chút biến hóa so với vừa rồi.

      Rốt cuộc biến hóa này là gì?

      Hà Quyên nghiêng đầu nghĩ, đột nhiên vật trong tay run lên, bị dọa sợ liền vội vàng buông tay ra, nhìn cái vật kia tinh thần hưng phấn "Chào hỏi" với , mặt của Hà Quyên liền đỏ lên.

      Làm chuyện này với ngủ người ngủ, tốt.

      Vì vậy, Hà Quyên quyết định sửa sai hướng thiện, làm loại chuyện như vậy nữa, từ từ lui về phía sau muốn xuống đất.

      Nhưng vừa cử động cổ tay đột nhiên bị người tóm lấy, dọa Hà Quyên sợ đến thiếu chút nữa kêu lên nhưng môi liền bị người ta chặn lại.

      Kịch liệt dây dưa, nhất thời chú ý, bên tai vang lên giọng khàn khàn của Chu Duệ Trạch: "Bà xã, chơi rất vui sao?"

      "Vui. . . . . ." Mơ mơ màng màng mới câu, Hà Quyên lập tức tỉnh táo lại, nghĩ đến lời mình vừa , hận thể cắn đầu lưỡi của chính mình.
      Thấy bộ dạng hối hận của Hà Quyên, chọc cho Chu Duệ Trạch cười khẽ tiếng, vừa cười ra tiếng, mắt liền thất gò má của Hà Quyên thoáng cái đỏ lên.

      "Bà xã, làm cũng làm rồi, chẳng lẽ dám thừa nhận sao?" Chu Duệ Trạch nhịn được trêu chọc Hà Quyên, đúng là trước kia có phát ra Hà Quyên lại đáng như thế này.

      Tối hôm qua, phản ứng thẳng thắn làm cho kích động thôi, biết phải có ý muốn gì "Kích thích" lời của , nhưng mà, thẳng thắn như vậy càng làm cho "Kích động".

      Sáng sớm hôm nay, khi vừa tỉnh lại cũng liền tỉnh, muốn ôm hung hăng hôn trận, lại phát ra có chuyện thú vị hơn.

      Bà xã có hứng thú với , rất vui mừng, nhưng chịu đựng rất vất vả, hơn nữa lại là sáng sớm.

      "Làm cái gì, ràng là làm đấy!" Miệng lưỡi Hà Quyên lần nữa phát huy tác dụng, kịp suy nghĩ vội vàng ra, kết quả chính là —— Hà Quyên hận thể tát mình cái, Chu Duệ Trạch nhịn được cười to.

      "Được, làm, thừa nhận." Chu Duệ Trạch vừa cười vừa "Nhận sai" .
      "Tránh ra, em muốn đứng lên." Hà Quyên đẩy Chu Duệ Trạch ra, mặt nóng bỏng, cúi đầu dám nhìn , nhưng vì cụp mắt xuống, nên nhìn thấy vật khí thế bừng bừng tinh thần phấn chấn đứng thẳng, làm cho càng thêm ngượng ngùng.

      "Bà xã. . . . . ." Giọng trần thấp mang theo hấp dẫn, ngón tay Chu Duệ Trạch giống như mang theo dòng điện, làm người cảm thấy tê dại, "Em chơi đùa nó thành như vậy, em phải phụ trách."

      ". . . . . ." Hà Quyên cũng nghĩ tới, lời xấu hổ như vậy, cũng dám ra, lúc này, có từ ngữ nào có thể diễn tả được cảm giác của , chỉ có thể tức giận mắng câu, " biết xấu hổ."

      "Bà xã, em “khi dễ” cả buổi sáng rồi, rốt cuộc là ai biết xấu hổ nha?" Chu Duệ Trạch nâng cằm Hà Quyên lên, vô tội đáng thương nháy mắt cái, đôi mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng, làm toàn thân Hà Quyên nóng lên.

      "Ưm. . . . . ." câu Hà Quyên cũng có cơ hội ra khỏi miệng, liền bị người nào đó chặn lại.

      ".... . . . . . Chậm, ưm. . . . . . Chậm chút. . . . . ."

      "Được" Chu Duệ Trạch thở hổn hển , hoàn toàn phối hợp với cầu của Hà Quyên.


      Đến khi hai người tỉnh dậy lần nữa, mười giờ.

      Khi Hà Quyên từ phòng vệ sinh ra, tất cả ga giường trong phòng được đổi sạch , lúc tới phòng ăn, bàn mọi thứ được bày xong.

      Chu Duệ Trạch vừa thấy Hà Quyên ra ngoài, cười ha hả nghênh đón, khẽ ôm lấy Hà Quyên, cúi đầu hôn trộm cái: "Thoải mái chút rồi sao?"

      câu liền làm cho mặt của Hà Quyên đỏ ửng, Chu Duệ Trạch thấy Hà Quyên như vậy, cũng tiếp tục hỏi nữa, lôi kéo Hà Quyên ngồi vào ghế. ghế trải đệm dựa, trở nên rất êm, mặc kệ là ngồi hay dựa vào, cũng rất thoải mái
      Nhìn Chu Duệ Trạch, Hà Quyên khẽ cười trộm chút, nhưng câu tiếp theo của làm cho nụ cười mặt đột nhiên cứng đờ.

      "Lần đầu tiên đều thoải mái, lần sau sao."

      ". . . . . ." Da mặt Hà Quyên mỏng, còn chưa đủ trình độ để ra những lời này, nghe Chu Duệ Trạch như vậy, sắc mặt đỏ ửng, ngay sau đó, nghĩ tới vấn đề, "Làm sao xác định em là lần đầu tiên?"

      giường thế nhưng hề có dấu vết màu đỏ.

      " đương nhiên biết." Chu Duệ Trạch khẳng định .

      "Nhưng có nhìn thấy cái kia. . . . . ." Hà Quyên khẽ hừ tiếng, cũng biết tại sao lại để ý vấn đề này.

      "Ngốc." Hà Quyên còn chưa hết, liền bị Chu Duệ Trạch gõ cái vào đầu, bất mãn ngẩng đầu trừng mắt nhìn , Chu Duệ Trạch lập tức lộ ra nét mặt cầu xin tha thứ, vội vàng đưa tay cho giày vò.

      "Em cũng phải là trong thời cổ đại, cái đó cũng phải là tiêu chuẩn." Chu Duệ Trạch vừa xoa đầu Hà Quyên vừa cười giải thích, "Bà xã, em quả nhiên rất bảo thủ."

      " tốt sao?" Hà Quyên bĩu môi hỏi, chẳng lẽ ghét bỏ ?

      Hay là vẫn thích phụ nữ cởi mở hơn?

      Nhìn đôi mắt đen nhánh của Hà Quyên, Chu Duệ Trạch nhàng bóp chóp mũi của cái cười : "Được, rất tốt, chỉ cần là bà xã, cái gì cũng tốt."

      "Ý của là, phải quá để ý quy định cứng nhắc kia, cần tự trói buộc mình." Chu Duệ Trạch ngưng mắt nhìn vào mắt Hà Quyên, nghiêm túc , "Cho dù em phải, cũng ngại. Bởi vì có cách nào tham dự vào quá khứ, sau này có em là tốt rồi."

      Hà Quyên biết vì sao, chỉ cần Chu Duệ Trạch vài câu cũng có thể làm khóc, tại lại muốn khóc.

      "Hơn nữa, bà xã như vậy, chính là lần đầu tiên." Chu Duệ Trạch cười như mèo trộm được thịt, thậm chí còn liếm liếm môi của mình.

      Nhìn nụ cười gian này khiến tròng mắt của Hà Quyên khỏi híp lại, đưa tay vỗ mặt của Chu Duệ Trạch: " lại muốn làm gì?"

      Sắc mặt Chu Duệ Trạch tối sầm lại, khàn khàn : " nghĩ, có phải quá lớn hay ?"
      Last edited by a moderator: 21/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :