1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 83 (tiếp)

      C83.3

      Editor: Tiểu Tất Cửu

      Ta đặt hàng trấn an mọi người trước. Mai bổ sung cho đủ chương này nhé!
      Xin lỗi mọi người nha! Để ta sắp xếp được công việc đăng đầy đủ và nhanh hơn.

      Chu Duệ Trạch suy nghĩ chút, ngồi ở mép giường, nhàng vén chăn của Hà Quyên lên nằm bên người , lúc suy nghĩ có nên ôm lấy Hà Quyên hay , ở bên cạnh Hà Quyên lại chủ động nghiêng người ôm lấy cánh tay của .

      Lỗ mũi ra sức hít sâu dường như là cảm giác tìm được hơi thở quen thuộc khiến an tâm, chen chúc lách về phía Chu Duệ Trạch, rồi chui vào trong lồng ngực của .

      Vào trong ngực cọ cọ, tìm được vị trí thoải mái, lúc này mới than tiếng, thoải mái thả lỏng chính mình mà ngủ.

      Nhìn loạt hàng động đáng của Hà Quyên, trong mắt Chu Duệ Trạch chứa ý cười, đợi đến khi Hà Quyên rốt cục cũng tìm được vị trí cảm thấy thoải mái, nhúc nhích nữa, mới duỗi tay, ôm cả người Hà Quyên vào trong lòng mình.

      Cả đêm ngủ, Chu Duệ Trạch cũng mệt mỏi, ôm Hà Quyên rồi từ từ tiến vào mộng đẹp.

      Từng tia ánh mặt trời chiếu vào rèm cửa sổ, phần lớn ánh sáng đều bị che ở bên ngoài, bên trong phòng là mảnh yên ắng ấm áp.

      Trong công ty, Thịnh Nhạc Dục vẫn bất an nhìn chằm chằm điện thoại di động. Ngày hôm qua Tả Phỉ Bạch là muốn năm trăm vạn, khiến cho Hà Quyên li hôn, đợi cả đêm mà vẫn có tin tức gì, vậy rốt cục chuyện gì xảy ra?

      Cuối cùng phái trợ lý của mình ra ngoài, Thịnh Nhạc Dục mình ngồi trong phòng làm việc, nhịn được cầm lấy điện thoại lên gọi qua cho Tả Phỉ Bạch.

      Hồi lâu, đường giây điện thoại mới được kết nối, là Tả Phỉ Bạch kiên nhẫn mà “A lô” tiếng.

      Thịnh Nhạc Dục vừa nghe được giọng của Tả Phỉ Bạch, lập tức cũng kiên nhẫn mà truy hỏi: "Chuyện đó cuối cùng là có kết quả hay ? Tiền của có còn cần hay . . . . . ."

      "Thất bại rồi, sau này đừng tìm tôi!" Sau khi Tả Phỉ Bạch tức giận gầm lên tiếng, rồi “cụp” tiếng, cúp điện thoại ngay.

      Phản ứng lưu loát dứt khoát của Tả Phỉ Bạch khiến cho Thịnh Nhạc Dục kinh ngạc, chưa kịp phản ứng điện thoại bị cắt đứt, sau khi sửng sốt lúc lâu, Thịnh Nhạc Dục mới khẽ nguyền rủa tiếng: "Có bệnh!"

      Nếu Tả Phỉ Bạch chưa chuẩn bị xong, thôi vậy, chuyện này sau này hãy .

      Trong tay còn có vài bản thiết kế phải làm, đều là những công ty làm ăn nổi tiếng, nếu như làm xong, tuyệt đối có thể khiến cho nghiệp của nâng cao thêm tầng nữa.

      Gác lại mọi chuyện trong lòng, Thịnh Nhạc Dục bắt đầu chuyên chú với công việc.

      Mặt khác, bên Nhiếp Nghêu tắt cái máy thu , tay cầm chính là điện thoại di động của Tả Phỉ Bạch, bên trong phòng chỉ có mình , nên tất nhiên vừa rồi người chuyện vốn phải là Tả Phỉ Bạch.

      " nghĩ tới quả nhiên là Thịnh Nhạc Dục gọi đến." Nhiếp Nghiêu tiện tay liền ném cái máy vào trong ngăn bàn, chán ghét lau miệng cái: "Giả bộ phụ nữ chuyện, là quá buồn nôn."

      Ngay lúc này, điện thoại di động của vang lên, nhìn thoáng qua tên người gọi màn hình, nhấn nghe: "Thế nào?"

      " cho người đưa Tả Phỉ Bạch ra ngoài, buổi chiều là có thể nhìn thấy bộ phim đầu tiên." Người trong điện thoại cung kính .

      "Ừ, trở về gửi đến hộp thư (mail) cho tôi." Nhiếp Nghiêu tùy ý , trực tiếp cúp điện thoại.

      Sau đó, lại bắt đầu phân phó người chuẩn bị cho chuyện ngày mai Hà Quyên làm ghi chép, vẫn là nên phái người phụ nữ tốt hơn.

      Sau khi tất cả đều sắp xếp xong lại đến xử lý chuyện của công ty, ngày bận rộn thế là qua rồi.

      Lúc chạng vạng tối, Chu Duệ Trạch ngủ say đột nhiên cảm giác được người trong ngực khẽ động đậy, liền tỉnh lại trước bước, cảm thấy Hà Quyên sắp tỉnh giấc.

      Lập tức tay chân buông Hà Quyên trong lòng ra, từ từ xuống giường, lặng lẽ bước ra ngoài, sau khi vào phòng vệ sinh rửa mặt, bắt đầu vào bếp làm cơm tối.

      Cũng may là nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng đầy đủ, làm cái gì cũng rất thuận tiện.

      Hà Quyên vừa mới bị hoảng sợ, Chu Duệ Trạch quyết định nấu món thịt, mà là chuẩn bị ít tôm cá, và chút món ăn thanh đạm.

      Lúc chuẩn bị xong cũng sai biệt lắm, liền nghe được cửa phòng ngủ của Hà Quyên có tiếng vang , Chu Duệ Trạch lập tức từ phòng bếp ló đầu ra, cười gọi: "Bà xã, tỉnh rồi. Cơm xong nhanh thôi. "

      "Em giúp ." Hà Quyên tự nhiên đến như vậy, Chu Duệ Trạch cũng hề từ chối: "Tới đây, giúp dọn chén đũa ra . Thức ăn làm xong bưng ra là được rồi."

      "Được." Hà Quyên lập tức lấy chén đũa từ trong tủ chén ra đặt vào bàn cơm, lại bưng món ăn Chu Duệ Trạch làm xong ra.

      Vừa mới xoay người lại, nhìn thấy Chu Duệ Trạch bưng món rau xào xong ra bàn, cười dịu dàng với : " món ăn cuối cùng."

      Sau khi đặt vào bàn ăn, Chu Duệ Trạch bới cơm cho Hà Quyên xong, : "Ăn cơm."

      "Ăn cơm." Hà Quyên cười đáp lời.

      Sau khi ban ngày ngủ được giấc dài, cảm giác tinh thần tốt hơn rất nhiều, hơn nữa trong mộng còn rất an ổn, hề gặp phải cơn ác mộng nào.

      Lúc tỉnh lại, biết vì sao, lại ngửi thấy mùi vị của Chu Duệ Trạch.

      Vừa nghĩ tới đây, Hà Quyên liền có chút đỏ mặt, mùi hương của Chu Duệ Trạch làm sao có thể xuất ở trong phòng của , bọn họ cũng phải là ở chung phòng.

      Nghe thấy tiếng động ở bên trong phòng bếp, nhanh chóng rửa mặt, kéo màn cửa sổ ra, nhìn ánh chiều ta phía bên ngoài, bóng đen trong lòng cũng trở thành hư .

      Dường như, loại chuyện đó cũng có gì ghê gớm lắm.

      Bởi vì, Chu Duệ Trạch kịp thời chạy đến.

      Càng nghĩ, trong lòng càng ngọt ngào, mang theo ý cười liền ra khỏi phòng, điều đầu tiên nhìn thấy chính là Chu Duệ Trạch lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn với , còn có tiếng gọi thân thiết của , bà xã.

      Chưa từng có cảm giác được cách xưng hô này lại yên lòng như vậy, có thể giúp ngăn cách tất cả nỗi bất an xa người mình.






      C83.4
      Editor: Mèo Mạnh Mẽ

      "Bà xã, giúp em xin nghỉ vài ngày, nghỉ ngơi chút rồi làm lại, được ?" Cơm nước xong xuôi, lúc này Chu Duệ Trạch mới cẩn thận hỏi Hà Quyên, chỉ sợ vui, trách tự quyết định.

      "Tất nhiên là được." Nhìn Chu Duệ Trạch giống như đứa bé phạm sai lầm, Hà Quyên nhịn được mà bật cười, cầm lấy quả phỉ (quả thuộc họ hạt dẻ) mua ngày thường, nhét vào tay : " bị gì đó, xem tivi , để em rửa chén."

      "Để rửa cho." Chu Duệ Trạch muốn rửa chén, lại bị Hà Quyên ngăn cản: " bận rộn lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi lát ."

      "Được." Chu Duệ Trạch vui vẻ gật đầu, đến phòng khách, mở ti vi, tùy tiện nhấn kênh, xem mà yên lòng.

      Hà Quyên rửa chén đũa từng bước sạch , dọn dẹp bàn ăn trong phòng bếp xong, trở lại phòng khách, rất tự nhiên ngồi ở bên người Chu Duệ Trạch, tùy ý hỏi: "Xem cái gì thế?"

      "Ừm, tin tức." Chu Duệ Trạch nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình TV, lúc này mới lên tiếng.

      Trời mới biết vừa rồi chiếu cái gì, vốn thích xem ti vi.

      "Lại đây, bà xã, ăn ." diễn१đàn१lê१quý१đôn Chu Duệ Trạch bưng chén thuỷ tinh phía trước đến đặt trước mặt Hà Quyên, bên trong chén là từng hạt phỉ được lột vỏ sạch , khay trà chất đống vỏ quả phỉ.

      Hà Quyên cười khẽ, ôm chén thủy tinh, bốc hạt lên, đưa đến khoé môi Chu Duệ Trạch, giống như dụ dỗ đứa trẻ, : "A. . . . . . Há miệng."

      Chu Duệ Trạch lập tức há miệng, còn vô cùng phối hợp kéo dài giọng: "A. . . . . ."

      hạt phỉ đưa vào trong miệng, Chu Duệ Trạch vui vẻ nhai, thấy Hà Quyên cũng ăn hạt, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

      Sau vài cái ăn hết, Chu Duệ Trạch lại há to miệng: "Bà xã, muốn nữa."

      "Tới, thêm hạt nữa." Hà Quyên lại đút Chu Duệ Trạch hạt.

      chén quả phỉ bị hai người mỗi người viên, ăn hết rất nhanh. Sau đó, Chu Duệ Trạch vào phòng lấy ít sữa chua và điểm tâm tới, cùng Hà Quyên vừa ăn vừa tùy ý xem TV, hai người tán gẫu đến khoảng chừng mười giờ, Hà Quyên mới có chút buồn ngủ.

      Chu Duệ Trạch lập tức : “Bà xã, ngủ ”.


      “Ừm!” Hà Quyên đứng dậy, trở về phòng.

      Chu Duệ Trạch chắc chắn là Hà Quyên ngủ say rồi, mới lặng lẽ mở cửa phòng , nhìn Hà Quyên ngủ hết sức an ổn, lúc ấy mới trở lại căn phòng của mình.

      Sau khi tiến vào, mở máy tính lên, tin tức của Nhiếp Nghiêu truyền tới.

      Sau khi Chu Duệ Trạch nhận được tập tin gửi tới, mở ra, bên trong lập tức phát ra đoạn phim vừa nóng bỏng vừa kịch liệt.

      Chu Duệ Trạch tựa vào gối đầu, nhìn những gã đàn ông thay nhau ra trận bên trong, dùng đủ loại đạo cụ, là đủ thứ chiêu trò.


      Nếu đổi lại là người khác nhìn thấy, nhất định lập tức có phản ứng bản năng.

      Thế nhưng, Chu Duệ Trạch xem đoạn phim nhiệt huyết sôi trào như thế, mà ngoài vẻ cười nhạo lạnh lùng mặt, hề có chút phản ứng bản năng nào của đàn ông.

      Hết cách rồi, nhìn người đàn bà làm nhân vật chính bên trong, chỉ có oán hận, làm sao có thể có phản ứng.

      Thời lượng phim cũng phải ngắn, ước chừng nửa giờ, Chu Duệ Trạch cứ thế xem từ đầu đến cuối, mãi cho đến khi kết thúc đoạn phim.

      Sau khi xem xong, Chu Duệ Trạch cầm điện thoại lên, đẩy cửa bước ra ngoài.

      "Xem xong rồi à?" Giọng điệu hài hước của Nhiếp Nghiêu truyền đến từ đầu bên kia điện thoại.

      "Ừ, quay tệ." Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu: “Nhưng thời lượng có hơi ngắn”.

      Nhiếp Nghiêu ở đầu bên kia điện thoại thiếu chút nữa ngã từ giường xuống, nửa giờ mà còn ngắn nữa hả.

      Tả Phỉ Bạch, chỉ có thể ta đắc tội nặng với Chu Duệ Trạch rồi.

      Nhiếp Nghiêu cười cười, : “Lần đầu tiên cũng phải để ta thích ứng chút, nếu làm mạnh ngay, đùa chết chẳng phải là quá lợi cho ta sao? phải cậu để cho ta làm thêm vài năm sao?”.

      “Ừ, chắc là dùng thuốc.” Chu Duệ Trạch cách cực kỳ quả quyết. Nhìn phản ứng của Tả Phỉ Bạch cũng biết, nếu ta thể giữ tỉnh táo đến cuối cùng mà ngất xỉu.

      Nửa giờ tuyệt đối là hình ảnh chất lượng cao, hề cắt nối.

      “Yên tâm , chỗ đó của bọn họ chuyên làm mấy việc này, nhất định khiến cậu hài lòng”. Nhiếp Nghiêu rất có lòng tin với điều đó, nhất định có thể đạt cầu của Chu Duệ Trạch.

      “Ừ, sau này cần đưa tớ xem nữa, đừng để ta nhàn rỗi là được rồi”. Chu Duệ Trạch cười lạnh lùng: “Phim của ta cũng nên có nguồn tiêu thụ”.


      " biết." Nhiếp Nghiêu cười , ngừng lát, mới hỏi: “Hôm nay Thịnh Nhạc Dục gọi cho Tả Phỉ Bạch, tớ dùng giọng ta đáp lại mấy câu, hẳn là Thịnh Nhạc Dục tìm Tả Phỉ Bạch nữa”.

      lúc sau, nghe thấy câu trả lời của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu hỏi tiếp: “Cậu định đối phó với Thịnh Nhạc Dục như thế nào?”.


      Hỏi xong, bên kia điện thoại vẫn có tiếng đáp trả, Nhiếp Nghiêu vẫn cầm điện thoại, ngắt, chờ Chu Duệ Trạch.

      ta biết nhất định phải Chu Duệ Trạch tắt máy, mà là tức giận.

      Nghe ý tứ của Tả Phỉ Bạch, Thịnh Nhạc Dục biết Tả Phỉ Bạch gây bất lợi cho Hà Quyên, thế mà Thịnh Nhạc Dục hề có ý định ngăn cản, còn dung túng cho hành động của Tả Phỉ Bạch.

      Chẳng qua là do ích kỷ của ta, người như vậy căn bản chính là đồng lõa của Tả Phỉ Bạch, nếu bị 500 vạn của Thịnh Nhạc Dục hấp dẫn, Tả Phỉ Bạch có trở nên như thế hay ?

      có giao dịch giữa bọn họ, làm sao Hà Quyên có thể trải qua những việc như vậy.

      Thế nên, biết, Chu Duệ Trạch nhất định bỏ qua cho Thịnh Nhạc Dục, vấn đề là, trước đây vẫn chưa động đến Thịnh Nhạc Dục, hẳn là Chu Duệ Trạch có kế hoạch khác.

      "Thịnh Nhạc Dục. . . . . ." Im lặng hồi lâu, mới nghe thấy giọng cười hứng thú của Chu Duệ Trạch truyền đến: “Tất nhiên bỏ qua cho ta, từ từ , cần phải nóng nảy.”

      Nghe Chu Duệ Trạch vậy, Nhiếp Nghiêu khỏi rùng mình cái, sao lại hề cảm giác được chút ý tứ muốn buông tha cho Thịnh Nhạc Dục nào thế?

      Chu Duệ Trạch phản ứng như thế tức là kế hoạch chu đáo, kế hoạch kia hẳn là cây dao găm, lăng trì Thịnh Nhạc Dục từng chút .

      kế hoạch của Chu Duệ Trạch, giờ chỉ có thể , hai người Thịnh Nhạc Dục và Tả Phỉ Bạch có mắt, nên chọc đến Hà Quyên, chẳng lẽ biết sau lưng Hà Quyên có con sói độc giết người thấy máu sao?









      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 84: Khu vui chơi

      Chương 84.1


      Editor: Tiểu Tất Cửu

      Thời gian luân chuyển, hai người Hà Quyên họ ăn xong điểm tâm, có người nhấn chuông cửa vang lên, Chu Duệ Trạch ra mở cửa nhà, hai người cảnh sát đến, cả hai đều là phụ nữ.

      Ngược lại rất hòa nhã, hề có chút biết lý lẽ nào như Hà Quyên tưởng tượng.

      Sau khi ngồi xuống, hỏi vài vấn đề, sau khi thẩm tra đối chiếu lần sau, để cho Hà Quyên ký tên.

      Cuối cùng còn an ủi Hà Quyên phen rồi mới từ biệt, tất cả quá trình còn chưa dùng đến nửa tiếng, làm việc hiệu suất cao, khiến Hà Quyên chắc lưỡi hít hà.

      "Được rồi, xong việc rồi, muốn ở nhà nghỉ ngơi thôi hay là ra ngoài dạo chút?" Sau khi Chu Duệ Trạch đưa người ra ngoài, mỉm cười hỏi Hà Quyên.

      " ra ngoài chút ." Hà Quyên đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi, hai ngày nay đều ở nhà, là có chút ngột ngạt rồi.

      Mới vừa xong, đột nhiên ý thức được đúng lắm: " phải cần làm sao?"

      " xin nghỉ rồi." Chu Duệ Trạch điều này như chuyện đương nhiên, hề cảm thấy có chút gì là đúng.

      "Xin nghỉ?" Hà Quyên vội vàng : "Em sao, vẫn nên làm ."

      thể bởi vì mà làm Chu Duệ Trạch chậm trễ, hơn nữa, xin nghỉ tùy tiện bị trừ tiền lương .

      Bọn họ đều là những công dân bình thường dựa vào tiền lương mà ăn cơm, xin nghỉ tùy tiện tốt.

      Chu Duệ Trạch vừa nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Hà Quyên cũng biết suy nghĩ gì, nhịn được mà bật cười: "Bà xã, em quên à, bây giờ vẫn còn kỳ nghĩ đông đấy."

      " nghỉ là nghỉ đông?" Lúc này, Hà Quyên mới phản ứng kịp, quên mất kỳ nghỉ phép hợp lý khó có được mà vẫn có phúc lợi hưởng lương này.

      " sai." Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên, dối tuyệt đối là ngay cả bản nháp cũng cần mang: "Huống chi, lúc này, lúc này nghiệp vụ công ty mùa ít khách, xin nghỉ đông là vừa đúng lúc."

      Cũng may mắn là Nhiếp Nghiêu ở đây, nếu sau khi nghe được tuyệt đối thổ huyết đến ba lít máu, ai là nghiệp vụ mùa ít khách chứ? đống tài liệu bàn làm việc của ta chất chồng chồng chất lên nhau kia là vì chuyện gì xảy ra?

      "Vậy chúng ta ra ngoài ăn cơm." Hà Quyên vừa nghe như thế, yên tâm, hưng phấn : " muốn ăn cái gì?"

      "Bà xã muốn ăn cái gì cũng chỉ muốn ăn cái đó." Chu Duệ Trạch những loại lời ngon tiếng ngọt này tuyệt đối là chỉ cần mở miệng liền được, huống chi, luôn luôn câu gì quá cao đối với ăn uống, với lại nhìn Hà Quyên vui vẻ ăn, cảm thấy ăn cái gì cũng rất ngon.

      "Miệng lưỡi trơn tru." Hà Quyên hờn dỗi câu, gò má nén lòng được mà có chút ửng hồng, khoát khoát tay che giấu: "Được rồi được rồi, thay quần áo, chúng ta chơi."

      " chơi?" Chu Duệ Trạch hơi sững sờ, nhận ra được là tâm tình của Hà Quyên bị chuyện kia làm ảnh hưởng, tâm trạng của cũng rất vui vẻ, hỏi: " chơi ở đâu?"

      " khu vui chơi sao?" Hà Quyên hưng phấn xong, chân mày lại nhíu lại.

      "Làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch vừa thấy Hà Quyên cau mày, tâm tình tốt lập tức chuyển xấu .

      Hà Quyên mấp máy môi : "Hôm nay, phải ngày nghỉ cũng phải là chủ nhật, chắc là các thiết bị chơi trò chơi trong khu vui chơi mở đâu."

      Trong thời gian làm việc, người bên trong tương đối ít, những thứ trò chơi đó nếu như đủ số người, hẳn mở ra.

      Khu vui chơi cũng làm ăn lỗ vốn.

      "Chúng ta ăn cơm trước , sau đó tới đó xem thử, nếu như mở cửa, chúng ta chơi, mở, đến chỗ khác. Hoặc là lúc đó đạp thanh ( chơi trong tiết thanh minh) cũng được." Chu Duệ Trạch nghĩ nghĩ rồi ra.

      "Cũng đúng đó." Chu Duệ Trạch vừa như thế xong, Hà Quyên lại nở nụ cười, ra đâu làm gì cũng quá quan trọng, quan trọng là… người bên cạnh.

      Có Chu Duệ Trạch cùng ở bên cạnh, làm gì cũng đều vui vẻ, có loại cảm giác rất an tâm… rất an tâm.

      Nhìn Hà Quyên phấn khích trở về phòng thay quần áo, Chu Duệ Trạch cũng trở về phòng ngủ của mình, lấy áo khoác ra, thuận tiện gửi tin nhắn ra ngoài nhanh chóng.
      Last edited by a moderator: 14/11/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá editor ơi

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84.2

      Editor: Tiểu Tất Cửu

      Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, được xem là nghiệp vụ lúc mùa ít khách, Nhiếp Nghiêu hăng hái chiến đấu với đống tài liệu như ngọn núi , đồng thời còn dùng hệ thống Internet điều khiển từ xa các cuộc buôn bán với nước ngoài.

      Tiếng chuông nhắc nhở tin nhắn của điện thoại đột ngột vang lên, Nhiếp Nghiêu cầm lên mở ra nhìn qua lần, sau đó, thuộc hạ đầu dây Internet bên kia lập tức nghe được người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ khẽ nguyền rủa tiếng, tức giận tuyên bố hội nghị lùi lại năm phút đồng hồ.

      “Cụp” tiếng, tín hiệu Internet cắt đứt, những người tinh bên trong phòng họp ở bờ bên kia Đại Dương hai mắt nhìn nhau, biết người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ như thế là bị làm sao vậy.

      Nghe tiếng khẽ nguyền rủa kia, hình như là rất khổ sở, chẳng lẽ là. . . . . . Tổng Công Ty xảy ra việc gì ngoài ý muốn, có lẽ khiến cho ông chủ cũng cảm thấy bất ngời mà khó giải quyết?

      Năm phút đồng hồ ngắn ngủi, đối với bọn họ mà , là chịu đựng quá khó khăn.

      Những bộ phận này đều là nồng cốt của công ty, đối mặt với bất kỳ vấn đề khó giải quyết nào cũng đều có khả năng giải quyết dễ dàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác lo lắng như thế.

      Thế nhưng năm phút đồng hồ này, tuyệt đối là năm phút gian nan nhất từ khi bọn họ hành nghề tới nay, cái loại thấp thỏm và lo âu đó, cứ như là bách trảo nạo tâm (*).

      (*) bách trảo nạo tâm: trăm vết cào vào trái tim. Ý chỉ như bồn chồn, lo lắng, hồi hộp, dày vò trái tim v.v….

      Đến khi hệ thống Internet rốt cuộc cũng kết nối được, mọi người từ trong giọng vững vàng của Nhiếp Nghiêu nghe được bất cứ khác thường nào, lúc này mới thở phào hơi nhõm, giải quyết xong rồi?

      Nhìn thoáng qua nhau, thầm trao đổi ý kiến với nhau, từ trong mắt của đối phương đều thấy được cái loại yên tâm sau khi trút được gánh nặng đó.

      Lúc này mới đặt trái tim vào trong ngực lại, đúng là giải quyết rồi.

      Đúng vậy, có vấn đề gì mà ông chủ của bọn họ giải quyết được chứ.

      "Có thể rồi. . . . . . Làm sao vậy, công ty xảy ra chuyện gì sao?" Hà Quyên thay xong quần áo từ phòng ngủ ra vừa đúng lúc nhìn thấy Chu Duệ Trạch cầm điện thoại di động nhìn chăm chú, có phải công ty có chuyện hay ?

      "Nếu như có chuyện, trở về trước , công việc quan trọng hơn."

      " có việc gì." Chu Duệ Trạch cười cười, thản nhiên bỏ qua lời trong tin nhắn ngắn gửi đến: "Chu Duệ Trạch, cậu còn lại còn có thể chuyện phiếm vào lúc này sao?"

      Nhìn lời đó, cũng có thể tưởng tượng được đến cảnh Nhiếp Nghiêu là dùng loại vẻ mặt nào để gửi tin nhắn đến.

      Vẻ mặt nào quan trọng, quan trọng là… Nhiếp Nghiêu xử lý chuyện công việc rất tốt.

      "Chỉ là đồng nghiệp hỏi đồ vật đặt ở chỗ nào, với cậu ta rồi.” Chu Duệ Trạch tùy ý nhét điện thoại di động vào trong túi áo, thoải mái đưa tay nắm tay Hà Quyên: " thôi."

      Hà Quyên cũng cảm thấy mất tự nhiên gì cả, sớm thành thói quen với đông tác rất thân mật của Chu Duệ Trạch, hai người ra ngoài, trực tiếp thẳng đến tiệm thịt nướng.


      Chương 84.3 (Tiếp theo)


      Bởi vì vừa mới hơn mười giờ, trong tiệm có khách, Chu Duệ Trạch bọn họ sau khi ngồi xuống, gọi món ăn xong, Chu Duệ Trạch mới lên tiếng: “Buổi chiều muốn chơi, ăn thịt nhiều chút, có sức khỏe lại lạnh.”

      Hà Quyên buồn cười lắc đầu: “Mùa xuân rồi, ở đâu có thể lạnh được chứ?”

      “Vậy cũng được, chỗ sân chơi trống trải, vẫn còn lạnh.” Chu Duệ Trạch đồng ý lắc đầu, lúc này, vài món nhắm cũng bưng lên, thịt và rau dưa cũng dâng lên đầy đủ.

      Chu Duệ Trạch vén tay áo lên bắt đầu nướng thịt, từng miếng từng miếng được nướng phải gọi là ngon lành, vừa vặn chảy ra mỡ thừa, lại bị khét.

      Nhân lúc còn nóng, bỏ vào trong chén Hà Quyên, tiếp tục vòng kế tiếp.

      Tốc độ nướng của Chu Duệ Trạch vừa vặn như vậy, làm cho Hà Quyên ăn xong thịt trong chén, lại được bỏ thịt nóng vào.

      mình Hà Quyên chỉ việc ăn là được rồi, căn bản cũng cần làm gì khác.

      đừng chỉ nướng cho em ăn, cũng ăn .” Hà Quyên nhịn được , lúc nào cùng Chu Duệ Trạch ở chung chỗ, được chăm sóc giống như đứa trẻ.

      Mặc dù rất thích loại cảm giác này, nhưng mà, cũng muốn làm cho Chu Duệ Trạch vất vả như vậy.

      vẫn chưa đói bụng, em ăn xong, vừa lúc ăn.” Chu Duệ Trạch cười , lại gắp đồ cho Hà Quyên.

      Đối diện với Chu Duệ Trạch như vậy, Hà Quyên biết gì.

      Nhìn đồ ăn trong chén, giải quyết xong hai ba miếng, giành lấy cái kẹp, nướng thịt.

      Chu Duệ Trạch nhìn tay trống chút, bất đắc sĩ nở nụ cười, sau đó cầm đũa lên, nhìn Hà Quyên thả thịt nướng chin vào trong chén của : “Ừ, ăn nhanh .”

      Chu Duệ Trạch gắp lên, thông thả ăn, ăn miếng này xong đến miếng khác, chăm chú nhìn ánh mắt của Hà Quyên, liếm dư vị đôi môi, giọng câu: “Ăn ngon.”

      hiểu sao, nhìn hành động này của Chu Duệ Trạch, mặt của Hà Quyên chợt nóng lên, rủa thầm tiếng, cho tất cả thịt nướng chín vào chén của Chu Duệ Trạch, để cho nhanh chóng ăn.

      Nhìn Chu Duệ Trạch vùi đầu vào miếng thịt trong chén với bộ dáng miệt mài, Hà Quyên lúc này mới im lặng nở nụ cười, bây giờ thôi.

      Ăn cơm ngon là tốt rồi, làm gì phải làm thêm động tác?

      Hơn nữa, phản ứng đó, làm cho … (Hai zda…) cực kỳ khó chịu, hừ!

      Hà Quyên vừa nướng thịt vừa nghĩ tới tâm tư của mình, vẻ mặt thay đổi mấy lần, giữa ngượng ngùng còn mang theo phiền muộn, giữa phiền muộn còn có ngọt ngào.

      Tất cả cảm xúc thay đổi như vậy đều bị người đối diện nhìn thấy, trong lòng Chu Duệ Trạch thầm thích thú, rất tốt, bà xã của vẫn là đáng .

      Cơm nước xong, nghỉ ngơi lát, lại tiếp tục đến sân chơi, vừa đúng hơn giờ, cơm trưa cũng gần tiêu hóa hết, làm chậm cuộc chơi.

      Vừa vào sân chơi, đầu tiên Hà Quyên ngây ngẩn cả người, bên trong từng thiết bị giải trí cũng mở ra.

      Hoàn toàn phải ngày nghỉ, người ta cũng đông giống như vậy, chỉ là vắng tanh giống như tưởng tượng vậy, nhiều người như vậy, cũng chen chúc chút, vừa để cho sân chơi có vẻ vắng lặng, là khó có được khí dạo chơi này.

      “Muốn chơi cái gì, mua vé.” Chu Duệ Trạch cũng là người thường tới nơi này, nhìn xung quanh chút, tạm thời cũng quyết định được.

      “Em cũng biết.” Hà Quyên có chút khó khăn đứng trước bảng hướng dẫn ở sân chơi, suy nghĩ chút , “Nếu , mình nhắm mắt lại chọn, chỉ đến cái nào chọn cái đó.”

      “Được.” Chu Duệ Trạch cũng giống như Hà Quyên vui vẻ chơi trò chơi như vậy.

      “Được, chỉ từng mục, em dừng liền dừng.” Hà Quyên xoay người sang chỗ khác kêu tiếng, “Bắt đầu.” Chu Duệ Trạch liền đưa tay ra chỉ lung tung vào phía , “Ngừng.”

      Hà Quyên hô xong, lập tức hứng khởi xoay người, hai tay khoác lên vai Chu Duệ Trạch, tò mò nhìn: “Chọn cái gì? Là cái gì?”

      “Xe cáp treo.” Chu Duệ Trạch cười .

      “Ách…” Hai khóe môi Hà Quyên co giật, muốn buông bả vai Chu Duệ Trạch ra, “Nếu chúng ta chọn lại lần nữa …”

      mong chờ điều may mắn này, vừa nghĩ tới liền được vậy.

      Ngay cả chút bình tĩnh cũng có, quá kích động.

      sao đâu, có đây.” Chu Duệ Trạch chặn lại tay Hà Quyên vai mình, nắm chặt, để cho lùi bước, nhìn về phía nhướng mày cười , “Chúng ta thôi, ở bên kia.”

      Nhìn lướt qua cũng biết sơ vị trí, huống chi trò xe cáp treo còn rất nổi bật.

      có mấy người chơi, bọn họ ra.” Hà Quyên bị kéo đến khu vực bán vé, có nhiều người, căn bản cũng cần xếp hàng, bình thường nhiều cửa sổ cùng mở bán vé, hôm nay chỉ mở cửa sổ, mà người bán vé cũng chẳng bận rộn như vậy.

      Sau khi mua vé xong, Chu Duệ Trạch quay đầu lại đối diện với Hà Quyên cười cái, hoàn toàn xem lời vừa rồi của .

      Đến chỗ xe cáp treo, xét vé, lên, Hà Quyên nhìn nhân viên hướng dẫn cho cách bảo hộ xong, im lặng nhìn các khung bảo hộ trò chơi trống rỗng: “Chỉ có hai người, bọn họ mở lần, có thể lỗ vốn ?”

      “Yên tâm, nếu như bây giờ toàn bộ có, cũng có hao tổn. Lúc có người, bọn họ có thể khai xe trống. Xe trống cũng mở, tại chúng ta mua vé rồi, bọn họ lại được lợi.” Chu Duệ Trạch có lòng tốt giải thích, Hà Quyên nghe được liên tục gật đầu.

      Hồi hộp lôi kéo tay vịn, tay chân cũng biết đặt ở chỗ nào.

      Nhất là nhìn trước mặt mình đường ray xoay nghiêng, còn chưa bắt đầu, nhịp tim tăng nhanh.
      Chrisdunggg thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84.4

      Editor: Trần Thu Lệ

      Chu Duệ Trạch nghiêng đầu, nở nụ cười trấn an, cầm lấy bàn tay ẩm ướt mồ hôi của , mười ngón tay đan xen vào nhau: “Có ở bên cạnh em đây!”

      Đôi mắt đen như mực tựa như hố sâu đáy, giống như muốn hút cả người vào trong, có gì, tâm tình luống cuống lắng đọng xuống, tim đập thình thịch cũng bình ổn như thường.

      kìm lòng nổi gật gật đầu, Hà Quyên lại nhìn đường ray, còn sợ hãi như vậy nữa.

      Vèo tiếng, xe trượt ra ngoài, tốc độ rất nhanh, hoàn toàn nhìn thấy những gì ở trước mắt, chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh thổi qua gò má, được là cảm thụ như thế nào.

      Trái tim nhanh chóng co rút lại, có cảm giác như máu đảo ngược.

      Cũng dám la lên, Hà Quyên chỉ mím môi sít sao, trừng lớn hai mắt, nhìn chằm chằm cảnh vật ràng phía trước.

      Tay cảm nhận được căng thẳng, theo bản năng quay đầu, thấy Chu Duệ Trạch tươi cười trấn an, khắc này, là mọi thứ đều còn quan trọng.

      Tốc độ tàu siêu tốc chạy như bay, ngồi hết vòng, thời gian quá ngắn, đợi đến khi ổn định lại Hà Quyên có cảm giác giống như sống sót sau tai nạn.

      Thở ra hơi dài, lầu bầu câu: “Ai phát minh ra cái trò này vậy chứ?”

      “Dù sao cũng phải là .” Chu Duệ Trạch cười hì hì đứng dậy, vẫn buông tay Hà Quyên ra.

      Hà Quyên vừa bước ra, chân liền mềm nhũn, cũng may có Chu Duệ Trạch ở bên cạnh đỡ lấy, thế này mới bị ngã mặt đất.

      Chu Duệ Trạch cười trộm, khiến Hà Quyên nhướng mày, giả bộ giận : “ cười em?”

      có.” Chu Duệ Trạch lập tức nghiêm túc .

      có, em nhìn thấy rồi.” Hà Quyên lại ngốc, Chu Duệ Trạch có cười hay còn nhìn ra được sao?

      Chu Duệ Trạch thở dài hơi, gật đầu, “Được rồi, là cười.”

      Hào phóng thừa nhận như vậy, ngược lại khiến Hà Quyên nỡ mắng nữa, con ngươi xoay chuyển, đột nhiên cười : “ thôi, chúng ta chơi trò khác.”

      “Chơi cái gì?” Trong lòng Chu Duệ Trạch hơi căng thẳng, nụ cười của Hà Quyên ý tốt chút nào.

      theo em là được rồi, chẳng lữ còn sợ em bán đứng ?” Hà Quyên xong, liền kéo tay Chu Duệ Trạch đến chỗ khác.

      Đợi đến khi mua xong xấp vé đứng ở chỗ đó, Chu Duệ Trạch chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Vòng xoay ngựa gỗ, còn tưởng rằng là núi cao biển lửa đấy!”

      “Ôi chao, này, này, ngồi cái này mà xấu hổ sao?” Hà Quyên kinh ngạc chớp chớp mắt, phải là thanh niên mới hai mươi tuổi, mà người đàn ông hơn ba mươi tuổi, chẳng lẽ ngồi cái này mà thấy kì lạ chút nào sao?

      “Đương nhiên là rồi!” Chu Duệ Trạch cười , “Bà xã thích ngồi, đương nhiên ngồi cùng.” xong, liền kéo tay Hà Quyên vào, bên trong là yên tĩnh, chẳng khác nào được bao hết.

      Ngồi lên ngựa gỗ, nhạc vui vẻ bên tai, lên lên xuống xuống hết vòng này tới vòng khác.

      Hà Quyên ôm ống tuýp phía trước, hơi hơi nhắm hai mắt lại, hoàn toàn quên tất cả xung quanh, đắm chìm trong ký của bản thân mình.

      Nghĩ đến bản thân mình khi còn , nghe những người bạn học bên cạnh thảo luận chuyện chủ nhật được ba mẹ dẫn bọn họ khu vui chơi, nhớ lại bản thân mình chỉ đứng ở bên ngoài nhìn người ta vui vẻ trong khu vui chơi, nghe tiếng thét chói tai đầy thích thú.

      Khi đó, hâm mộ như vậy, luôn cảm thấy thần kỳ, những cái này có thể mang theo người ta, vừa cười vừa vui vẻ như vậy.

      Đợi đến khi lớn lên, bận bịu làm việc, góp tiền, có thời gian rảnh rỗi chơi.

      Lại mãi về sau, tình hình kinh tế trong tay có chút dư giả, mới phát bản thân mình ở tuổi này còn thích hợp để chơi nữa rồi.

      Huống chi cũng có người bạn nào để chơi.

      người đến khi vui chơi cảm thấy rất kỳ lạ, cho nên, coi như đây là lần đầu tiên đến khu vui chơi, ra đến đây lại thần kỳ như vậy, làm cho người ta rất vui vẻ.

      Hà Quyên nhắm mắt lại, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

      Chu Duệ Trạch ngồi bên cạnh , nhìn ý cười bên môi , nhịn được cũng cong khóe môi lên.

      Vòng xoay ngựa gỗ vốn chưa từng dừng lại, liên tục như vậy, ngừng xoay tròn hết vòng này đến vòng khác, giống như mãi mãi dừng lại.

      Mãi đến khi Hà Quyên tỉnh táo lại từ trong ký ức, mở to mắt, hơi mờ mịt nhìn tình huống xung quanh, lúc này mới 'lq.d phản ứng kịp, vẫn còn ngồi ngựa gỗ, quay đầu nhìn thấy Chu Duệ Trạch chỉ mỉm cười nhìn mình, có chút xấu hổ: “Có phải em ngồi rất lâu rồi ?”

      quên thời gian, giống như hoàn toàn cảm thấy chưa từng dừng lại.


      “Chúng ta đủ vé ?” mua xấp vé, có đủ xoay nhiều vòng như vậy ?

      “Vừa đủ.” Chu Duệ Trạch , “Đây là vòng cuối cùng rồi.”

      xong giơ tay chỉ lên chỗ kiểm vé, “ đưa hết vé cho bọn họ rồi.”

      Quả nhiên, xoay hết vòng này, ngựa gỗ liền dừng lại.

      “Cùng ngồi xong cái này với em, chúng ta đến bên kia...” Chu Duệ Trạch thuận tay chỉ, Hà Quyên sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, “Em muốn, em vẫn chưa sống đủ.”

      được, ngồi cùng với em xong rồi, giờ em phải làm cùng với .” Chu Duệ Trạch lập tức đuổi theo.

      Hà Quyên tránh trái tránh phải, chạy vòng quanh cây cây to với Chu Duệ Trạch, đáng thương tội nghiệp cầu xin tha thứ: “Tuổi tác chúng ta rất tốt đúng ? Làm gì làm lại l'q;d chơi trò nhảy biến thái đó, chúng ta vẫn đến mức nghĩ quẩn mà tự sát chứ?”

      “Yên tâm, đó là máy nhảy nguy hiểm.” Chu Duệ Trạch duỗi tay phải ra bắt lấy Hà Quyên, Hà Quyên giống như con thỏ bị kinh hãi quay đầu bỏ chạy, “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm sao? Đừng!”

      đâu.” Chu Duệ Trạch đuổi theo đến nghiện, nhìn bước chân nhàng và gò má đỏ ửng bởi vì chạy của Hà Quyên, tâm trạng cũng thoải mái theo.

      “Ngộ nhỡ cơ!” Hà Quyên hoàn toàn nghe Chu Duệ Trạch , nhanh chóng chạy chỗ khác.

      “Em xấu lắm, cùng chơi với em rồi mà em lại chơi cùng .” Chu Duệ Trạch theo sát phía sau, lúc nào cũng cách khoảng muốn bắt lấy Hà Quyên.

      Hai người ầm ĩ trong khu vui chơi, quên tuổi, quên hết tất cả, chơi đùa kiêng dè chút nào, giống như là quay về khi còn , quay về thời thơ ấu vô ưu vô lo.

      Lúc bảy giờ tối, hai người ngồi trong MacDonald, Hà Quyên bưng khay tới, gương mặt Chu Duệ Trạch lạnh lùng để ý tới .

      Hà Quyên nhìn mà buồn cười, chuẩn bị ống hút xong, mở giấy ăn ra, đổ tất cả khoai tây chiên lên bàn, mở sốt cà chua.

      “Nào, ăn .” Hà Quyên đặt đồ uống trước mặt Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch liếc mắt nhìn Hà Quyên cái, xoay mặt qua bên, từ trong kẽ răng nhả ra ba chữ: “Kẻ lừa đảo.”

      “Được, được, em là kẻ lừa đảo.” Hà Quyên cười thừa nhận, “Em là kẻ lừa đảo, cũng phải ăn cơm chứ!”

      “Em chơi nhảy bungee, ngồi Ma Thiên Luân(vòng xoay bánh xe), rồi xe điện đụng, còn có đống gì lung tung gì đó với , nhưng cuối cùng lại chơi gì cả.” Chu Duệ Trạch giận dỗi, trừng Hà Quyên lên án.

      “Ôi...” Bị Chu Duệ Trạch lên án, Hà Quyên chỉ có thể xấu hổ cười, “Chơi cái đó tốt, ngộ nhỡ có nguy hiểm phải làm sao?”

      tuyệt đối thừa nhận mình sợ hãi, tuyệt đối thừa nhận.

      Chu Duệ Trạch xoay mặt , nhất định để ý đến Hà Quyên, khiến Hà Quyên dở khóc dở cười, người lớn như vậy, mà còn cáu kỉnh như trẻ con vậy sao?

      “Được rồi, nếu chuyện khác, em bồi thường cho .” Hà Quyên có cách nào, đành phải dụ dỗ Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch vừa nghe Hà Quyên xong, lập tức quay mặt trở về, ánh mắt sáng như sao, nhìn Hà Quyên trong lòng lộp bộp chút, bây giờ đổi ý rồi sao?

      Chu Duệ Trạch cũng cho Hà Quyên mở miệng: “ ăn khoai tây chiên.”

      Sau khi xong, mở miệng ra, chờ đợi.

      Hà Quyên buồn cười nhìn , cầm miếng khoai tây chiên chấm vào sốt cà chua, đưa đến miệng Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch cười tủm tỉm ăn từng chút từng chút , còn quên vươn đầu lưỡi liếm liếm sốt cà chua dính môi.

      Suốt cả quá trình, Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm Hà Quyên chớp mắt, khiến Hà Quyên được tự nhiên lui về sau, thân thể có chút khô nóng.

      ăn cái gì vậy?

      Ăn lo mà ăn , cứ nhìn chằm chằm như vậy để làm gì?

      Cứ như muốn ăn vậy.

      Hơi rũ mắt xuống, che giấu hoảng loạn trong mắt, vẫn còn chưa khống chế được nhịp tim đập, nghe thấy Chu Duệ Trạch : “Ăn xong rồi.”

      Hà Quyên vội vàng lấy hai cây nhét vào miệng Chu Duệ Trạch, cúi đầu cắn ống hút của mình hút đồ uống.

      Chu Duệ Trạch nhai khoai tây chiên trong miệng, nhìn thấy vẻ mặt Hà Quyên, nhưng hai lỗ tai càng ngày càng hồng tránh được hai mắt của .

      Quả nhiên, được người ta sủng, được người ta thương sẵn tiện đùa giỡn chút cảm giác thích nha.

      Chơi đùa hết ngày, trong lòng Chu Duệ Trạch vô cùng sảng khoái, suốt dọc đường về nhà, nụ cười vẫn chưa từng biến mất.

      Chờ đến khi vào cửa nhà, cuối cùng Hà Quyên cũng nhịn được mà nhíu mày: “ cười suốt đường mà thấy phiền sao?”

      phiền.” Chu Duệ Trạch cười ha ha, kéo Hà Quyên qua khẽ hôn lên môi cái, , “Có bà xã ở bên cạnh , làm gì cũng mệt.”

      Chỗ mềm mại trong lòng bị gõ cái, Hà Quyên nhịn được khẽ quở trách tiếng: “Ngu ngốc.”

      “Ngu ngốc ngu ngốc, bà xã cần là được rồi.” Chu Duệ Trạch cười cúi người, muốn tiếp tục chuyện lúc nãy, lại bị hồi tiếng chuông sát phong cảnh truyền tới.

      Hà Quyên lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy sắc mặt đột nhiên đại biến, là dì gọi điện thoại đến.
      Last edited by a moderator: 17/12/15
      huyenlaw68, Chrisdunggg thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :