1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81.3

      Editor: Tiểu Tất Cửu

      Chu Duệ Trạch trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, vừa kết nối được trực tiếp : " thấy Quyên Tử. Lúc xế chiều, gửi cho trưởng bộ phận của bọn họ mẩu tin nhắn thoải mái nên xin nghỉ, tớ gọi gọi điện thoại cho ấy vẫn có ai nhận, trong nhà cũng có người."

      "Tớ biết rồi." Nhiếp Nghiêu lập tức thu hồi dáng vẻ đùa giỡn thường ngày lại: "Tớ phái người đến bệnh viện cũng như trụ sở để tìm, bây giờ cậu hãy quay về."

      "Được." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, lại vội vã lái xe trở về.

      Rất nhanh chạy về công ty, trở lại phòng làm việc, Nhiếp Nghiêu ở nơi đó chờ , vừa thấy vào, nửa câu nhảm cũng có, trực tiếp : "Buổi chiều, sau khi Hà Quyên tiếp đãi người khách hàng, ngay sau đó cũng chưa từng xuất , hỏi những người ở bên trong hội sở, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người khách hàng đó."

      "Người khách đó vừa rời phòng thời gian là ở khoảnh khắc lúc hai giờ, nhìn thấy Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu xong nhìn Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch an tĩnh dựa vào cái bàn đứng người: "Quyên Tử bị người ta bắt cóc sao?"

      " phái người tìm, căn cứ vào màn hình camera giám sát tìm được người đó lái xe lúc ấy, còn có chung quanh trụ sở xuất nhân vật khả nghi, theo dõi tung tích." Nhiếp Nghiêu .

      cần sắp xếp việc điều tra, bởi vì bất kỳ nhân vật khả nghi ta đều phái người điều tra.

      Vấn đề nhân lực cũng cần lo lắng, bọn họ nếu muốn tìm người, rất nhanh.

      "Người bên Thịnh Nhạc Dục và Tả Phỉ Bạch kia điều tra qua, Thịnh Nhạc Dục mực ở công ty, cách đây lâu mới rời khỏi, phương hướng của chúng ta tìm được, người của chúng ta cũng theo dõi tới rồi. Trước mắt, hành tung của Tả Phỉ Bạch xác định, nhưng mà nhiều nhất là mười phút có tin tức."

      Lời liên tiếp của Nhiếp Nghiêu vừa bình tĩnh lại có nắm chắc, điều này nếu đổi lại những người khác đừng là người bị hại, dù là giao cho nhân sĩ (*) chuyên nghiệp tuyệt đối cũng có năng lực hành động nhanh như vậy.

      (*) nhân sĩ: người trí thức có danh vọng, có tư tưởng tiến bộ.

      Nhiếp Nghiêu chút cũng hề cảm thấy năng lực phản ứng nhanh chóng như thế của ta lại mang đến cho các nhân sĩ chuyên nghiệp biết bao nhiêu áp lực, chỉ cần biết, bây giờ Chu Duệ Trạch đến mức cực độ của giận dữ.

      Chu Duệ Trạch quá yên lặng.

      Kể từ sau khi rời vòng luẩn quẩn của cuộc sống trước kia, Chu Duệ Trạch thu lại mũi nhọn sắc bén, giống như là thanh bảo kiếm cất vào vỏ, che đậy lại lợi hại của .

      Còn dư lại chính là đối đãi lạnh lùng với những người khác.

      Khác xa với nhiệt tình lúc đối mặt với Hà Quyên, Chu Duệ Trạch cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt khác với người nào như vậy.

      Mặc kệ những chuyện khác, Chu Duệ Trạch của bây giờ mới là người ta quen thuộc.

      Ở giữa mưa bom lửa đạn nhanh chóng chặt đứt tính mạng của kẻ địch, lặng yên tiếng động giống như Tử Thần cắt lấy tính mạng của những con sói độc, mới là Chu Duệ Trạch.

      càng tỉnh táo, kết quả cuối cùng của kẻ địch càng thảm hại.

      Có thể thấy được, Hà Quyên mất tích, đụng chạm đến ranh giới cuối cùng của .


      Người nào có mắt thế nên mới chọc tới Chu Duệ Trạch, ràng là. . . . . . Ngại cuộc sống quá an nhàn rồi.

      "Hà Quyên, có khỏe ?" Có người ngồi ở bên giường, nhàng vỗ gò má ửng đỏ của Hà Quyên.

      Đầu óc choáng váng mơ màng, miệng rất khô, giọng tựa như hơi nước, cả người nóng đến khó chịu, muốn nhúc nhích, cố tình toàn thân chút sức lực cũng có.

      Dường như nghe được giọng quen thuộc lại xa lạ, Hà Quyên cố gắng xoay mặt đến nơi phát ra giọng bên kia, phí sức cố sức mở mí mắt nặng trĩu ra, trước mắt là mảnh mơ hồ.

      Mở trừng lớn hai mắt, Hà Quyên rốt cuộc cũng thấy ràng người trước mắt: "Tả Phỉ Bạch?"

      Mở miệng, giọng khàn khàn nên rất khó nghe, ngay cả Hà Quyên cũng tự mình sợ hết hồn.

      "Hà Quyên, nghĩ tới sao?" Tả Phỉ Bạch hiểm cười nhìn Hà Quyên.

      " làm gì đấy?" Hà Quyên lắc lư đầu, muốn khiến mình tỉnh táo chút, nhớ mình cũng chỉ là mát xa cho khách, sau khi vào nhìn thấy người khách nào, lúc khó hiểu, đột nhiên liền bị người khác bịt kín miệng và mũi từ phía sau, mới vừa ngửi thấy được mùi hương kì quái, ngay cả cơ hội giãy giụa cũng có liền mất ý thức.

      " làm gì cả, chỉ bắt đổi ít tiền." Tả Phỉ Bạch khẽ cười, đưa ngón trỏ ra nhàng quẹt ngang gò má của Hà Quyên.

      Tinh thần bị kích thích mà rùng mình cái, cỗ cảm giác khó hiểu từ nơi ngón trỏ của Tả Phỉ Bạch lướt qua nhanh chóng lan tràn ra, hô hấp đột nhiên dừng lại, ngay sau đó thở hổn hển dồn dập, nhiệt độ thân thể dường như lại nâng cao mấy phần.

      Đây là. . . . . .

      Hà Quyên đột nhiên mở to hai mắt, phải đứa bé, dĩ nhiên hiểu loại cảm giác này là chuyện gì xảy ra.

      " ngờ tới lại nhạy cảm như vậy, chẳng lẽ chính là . . . . . ." Tả Phỉ Bạch đột nhiên lại gần, ở bên tai Hà Quyên mập mờ thổi khí nóng, nhìn vành tai Hà Quyên nhanh chóng nhuốm màu đỏ, hồng đến mức sắp rỉ máu, nhịn được mà cười khúc khích mà: "Khó trách Thịnh Nhạc Dục chia tay với , ra là vẫn luôn chưa từng thoả mãn ."

      " muốn bao nhiêu tiền, tôi gom cho ." Hà Quyên hiểu tại sao mình lại bị bắt đến để chuột tiền, nhưng mà bây giờ, thoát cảnh khốn đốn này quan trọng hơn.

      "Yên tâm, gom đủ được." Tả Phỉ Bạch ngay cả hỏi Hà Quyên cũng cần hỏi, ta muốn con số mà cho dù là Hà Quyên có làm việc cả đời cũng kiếm tới được: "Thịnh Nhạc Dục đồng ý giúp xuất ra, cần đến quan tâm rồi."

      "Tại sao Thịnh Nhạc Dục lại giúp tôi ra tiền?" Hà Quyên cố gắng đè xuống cảm giác nóng rang người, tận lực muốn trì hoãn thời gian.

      Nếu phải Thịnh Nhạc Dục giúp thoát hiểm, cảm thấy có chút đúng lắm.

      Nếu như như vậy, tại, gặp tình cảnh lúng túng này là chuyện gì xảy ra?

      "Bởi vì muốn nhìn thấy ly hôn, tôi giúp đạt được đến cái mục đích này, đưa tiền cho tôi." Tả Phỉ Bạch nhìn sắc mặt ửng hồng của Hà Quyên, cười hả hê: "Hà Quyên, phải thấy may mắn, vẫn còn rất đáng tiền."

      " và Thịnh Nhạc Dục là trời sinh đôi." Hà Quyên vô cùng tức giận đến mắng to, nhưng mà hiệu lực của thuốc phát tác, giọng trở nên mềm nhũn, hoàn toàn cũng có bất kỳ khí thế nào: "Hèn hạ như nhau."

      Sắc mặt Tả Phỉ Bạch biến đổi, tức giận trợn trừng mắt nhìn Hà Quyên, ngay sau đó lửa giận tràn đầy lại tất cả đều dịu xuống, hắc hắc cười lạnh: "Rốt cuộc người nào hèn hạ, lập tức biết."

      xong, Tả Phỉ Bạch đứng dậy, lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện thoại: "Thịnh Nhạc Dục, chuẩn bị tiền cho tốt."

      "Việc đó cần chuẩn bị." Tiếng của Thịnh Nhạc Dục truyền đến: " làm gì Hà Quyên?"

      "Yên tâm, làm gì. Tôi có thể bảo đảm, ngày mai ấy ly hôn với chồng, về sau muốn thế nào với ấy đều có vấn đề." Tả Phỉ Bạch vừa vừa nhìn Hà Quyên giãy giụa ở giường.

      Nhìn nỗ lực dùng răng nanh cắn môi, từ từ lại khó khăn co người lại, thỉnh thoảng nhịn được tiết lộ ra ngoài tiếng than giống như con mèo , khiến tâm tình của ta rất tốt mà cười.

      " chuẩn bị tiền xong , buổi tối tôi cho tin tức tốt." Tả Phỉ Bạch xong, cúp điện thoại, cười đắc ý, hướng về phía Hà Quyên : "Rất khó chịu, rất khổ sở đúng ? Yên tâm, lập tức cũng còn khó chịu, hơn nữa còn là rất thoải mái. . . . . ."

      xong, mở cửa phòng ra, từ bên ngoài có ba người đàn ông vào.

      Tâm trạng Tả Phỉ Bạch rất tốt vỗ lên bả vai người trong những người đó: "Chăm sóc tốt, còn phải chụp hình ràng, ghi hình lại cũng cũng phải ghi ràng, các loại vị trí đều phải chụp được đầy đủ."

      Nhìn Hà Quyên hoảng sợ trợn to đôi mắt, Tả Phỉ Bạch cười ha ha rời , để lại gian cho những người kia cứ phát huy.

      ta sống thoải mái, những người khác cũng đừng mong được tốt hơn!
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 82: Tôi thành toàn

      Chương 82.1

      Editor: Tiểu Tất Cửu

      Thịnh Nhạc Dục nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong lòng mơ hồ có dự cảm tốt, Tả Phỉ Bạch làm việc từ trước tới nay luôn luôn cực đoan, ta rốt cuộc muốn làm thế nào để Hà Quyên ly hôn?

      Nắm điện thoại, Thịnh Nhạc Dục muốn bấm số gọi lại, ngón tay lướt màn hình hoạt động chút, vẫn là lựa chọn từ bỏ .

      cái gì cũng biết. Tất cả đều là Tả Phỉ Bạch làm. chỉ là muốn để Hà Quyên kết hôn với người đàn ông giải thích được như vậy mà thôi.

      Thịnh Nhạc Dục tìm cho mình lý do tốt nhất, sau đó cài đặt chế độ điện thoại di động, chờ tin tức từ Tả Phỉ Bạch .

      Chu Duệ Trạch vào biệt thự cũng thèm nhìn mấy tên đàn ông tê liệt ngã xuống ở góc, trực tiếp mở cửa vào phòng.

      Vừa mở cửa, lập tức thấy Hà Quyên nằm yên lặng giường, quá mức yên lặng, yên lặng đến mức khiến cho tim đập dồn dập lên. Hai chân liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

      Đưa tay chạm vào tường, lúc này mới chống đỡ được. nhanh chóng sải bước dài tới, ngồi ở mép giường, nhìn Hà Quyên ở giường hai má ửng hồng .

      Má tóc đen ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc dính bết vào mặt, đôi môi hồng hồng khẽ hé mở, nặng nề thở dốc, ngón tay bất an ra sức giật giật ga giường, thân thể căng thẳng, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.

      "Bà xã . . . . . ." Chu Duệ Trạch hạ giọng gọi , dè dặt, chỉ sợ tiếng lớn chút làm sợ.

      Người giường nghe được giọng quen thuộc, hàng mi bị mồ hôi thấm ướt dính vào nhau rung động hai cái, lúc này mới mở mắt.

      Đôi mắt phủ tầng hơi nước mê man nhìn , hồi lâu mới nhận ra người trước mắt là ai.

      Đột nhiên, hơi nước trong mắt tăng thêm, biết là lấy được sức lực từ đâu mà lại chỉ thoáng cái nhổm dậy, bấu vào cổ Chu Duệ Trạch. Ngay sau đó, từng giọt từng giọt nước mắt nóng ướt rơi vào vai .

      "Ông xã . . . . . ." Giọng rất giống như là tiếng mèo con kêu, mang theo vô tận tủi thân và sợ hãi, lập tức khiến Chu Duệ Trạch đau lòng, tim giống như rỉ máu, tay ôm Hà Quyên chặt: " sao, đây, sao, sao. . . . . ."

      Tâm tình của Hà Quyên được thả lỏng, tinh thần cố gắng tỉnh táo trong nháy mắt lại sụp đổ. khẽ kêu tiếng, giãy dụa bất an.

      Chu Duệ Trạch vội vàng ôm chặt Hà Quyên, cảm giác người trong ngực có nhiệt độ cao đến khác thường, nhịn được hét lớn tiếng: "Nhiếp Nghiêu."

      Nhiếp Nghiêu vẫn mực ở ngoài cửa vội vàng đẩy cửa vào. Vừa nhìn thấy tình huống như thế, sắc mặt cũng liền biến đổi. ta ở bên ngoài nghe thủ hạ đại khái qua lần, chỉ là nghĩ đến người phụ nữ Tả Phỉ Bạch kia lại cho Hà Quyên uống thuốc mạnh như vậy.

      "Có cần tớ chuẩn bị đồ cho cậu hay ?" Nhiếp Nghiêu chần chờ hỏi.

      Lúc này gọi vào để làm gì?

      Chu Duệ Trạch còn mau "giúp" Hà Quyên chút?

      "Bác sĩ đâu?" Chu Duệ Trạch giận dữ hỏi.

      "Hả?" Nhiếp Nghiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lưng Chu Duệ Trạch, lúc này gọi bác sĩ làm gì?

      "Nhanh!" Chu Duệ Trạch hoàn toàn hề nhảm với Nhiếp Nghiêu, chỉ ra chữ.

      Cơn tức giận được che giấu khiến Nhiếp Nghiêu cảm thấy nguy hiểm, ràng Chu Duệ Trạch lúc này sắp sửa bùng nổ. ta vội vàng ra ngoài gọi điện thoại.

      Chu Duệ Trạch đứng dậy, sang phòng vệ sinh bên cạnh lấy chậu nước lạnh đến, vắt cái khăn lông sạch ngâm nước lạnh rồi lau cho Hà Quyên.

      Vừa lau thân thể nóng bỏng cho Hà Quyên, trong lòng vừa đau đến sắp nghẹt thở.

      Đều là lỗi của , nếu mà chú ý nhiều hơn chút, Hà Quyên cũng bị người ta bắt cóc.

      may là, người của tới xem như là kịp thời, cũng khiến Hà Quyên phải chịu tổn thương, chỉ là. . . . . .

      Nhìn Hà Quyên khó chịu giãy giụa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như có thanh kiếm chém từng nhát vào lòng Chu Duệ Trạch , rất đau. . . . . .

      Nhìn thấy Hà Quyên như vậy, Chu Duệ Trạch cũng chút dục vọng nào, chỉ có tự trách sâu sắc.

      Thậm chí, quên chính mình mà trở yếu ớt, khiến khóe mắt bắt đầu từ từ ướt át.

      Báu vật mà thương , tại sao có thể bị người ta ức hiếp như thế ?

      Tại sao có thể để cho người phụ nữ mà mình thề phải che chở tốt cả đời lại bị gánh chịu phần đau khổ này ?

      tại đều làm gì được, chỉ là vừa áp chế Hà Quyên giãy giụa vừa tận lực làm cho nhiệt độ của giảm xuống, dù ít hay nhiều cũng phải khiến Hà Quyên dễ chịu hơn chút.

      "Bác sĩ tới." Nhiếp Nghiêu vừa mới dứt lời, bác sĩ ở bên cạnh bị người nào đó nhanh chóng kéo đến, đẩy tới bên giường: "Nhanh lên chút."

      Chu Duệ Trạch xong, nhìn đến Hà Quyên giường nữa, giao cho bác sĩ chuyên nghiệp.

      Bác sĩ sớm quen với phong cách làm việc của Chu Duệ Trạch, vội vàng xử lý "Bệnh nhân" trước mắt.

      "Cậu. . . . . ." Nhiếp Nghiêu hoảng sợ phát cặp mắt của Chu Duệ Trạch đỏ lên, trong mắt mờ ảo có nước mắt gì đó, sửng sốt, câu kế tiếp liền bị nuốt tất cả trở vào.

      Chu Duệ Trạch cũng gì thêm, nhanh chân ra khỏi phòng.

      Nhiếp Nghiêu vội vàng theo ra ngoài, Chu Duệ Trạch cẩn thận khép cửa phòng lại, động tác rất nhàng.

      Cửa phòng vừa đóng, khí thế người Chu Duệ Trạch đột nhiên biến đổi, rét lạnh như mùa đông. lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"

      "Ở dưới lầu." Nhiếp Nghiêu lập tức trả lời.

      ta ngu đến mức hỏi lại câu, những người đó vừa rồi mực ở dưới lầu, lúc vào thấy sao?

      ta hỏi, bởi vì biết , lúc Chu Duệ Trạch vào tuyệt đối là nhìn thấy.

      Từ khi biết được tung tích của Hà Quyên rồi đuổi tới, Nhiếp Nghiêu được thể nghiệm tốc độ sinh tử lần nữa.

      Đua xe tốc độ là điều mà vẫn còn chưa thể nghiệm qua cho tới bây giờ. Dù là lúc trước hai người họ bị người ta truy kích chạy trối chết, tốc độ của Chu Duệ Trạch cũng nhanh như vậy .

      Cái gì mà đèn đỏ đèn xanh đèn lớn đèn , tất cả đều cứ băng qua.

      Cuộc đua bão táp, biết những camera giám sát giao thông kia chụp được bao nhiêu.

      Chỉ là, sao, chuyện này giải quyết sau.

      Chu Duệ Trạch trực tiếp xuống lầu, mặt chút thay đổi đến ngồi xuống ghế sa lon chính giữa, thủ hạ bên cạnh lập tức nín thở, im lặng cúi đầu, cũng dám nhìn đến Chu Duệ Trạch .

      Nhiếp Nghiêu từ từ đến, bất đắc dĩ thầm rên rỉ ở trong lòng. rất lâu rồi cảm nhận được áp lực đè nén kinh khủng như vậy.

      Tả Phỉ Bạch này chọc ai còn được , nên trêu chọc Hà Quyên.

      Cho dù là chọc tới bản thân Chu Duệ Trạch, đoán chừng Chu Duệ Trạch cũng khủng bố như vậy.

      Sau khi Nhiếp Nghiêu xuống lầu, tìm được cái ghế bên cạnh ngồi xuống, ta dứt khoát muốn ngồi chung chỗ cùng quả bom lúc nào cũng có thể nổ tung.

      Hành vi lảng tránh của Nhiếp Nghiêu khiến đám thủ hạ khinh thường bĩu môi, len lén bất mãn trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

      Nhiếp Nghiêu mặc kệ ngồi ở trong góc, cách xa vùng đất trung tâm bão táp. Nhìn cái gì vậy, có bản lãnh cũng vẫn phải tránh.

      ánh mắt phản hồi lại, đổi lấy mọi người càng khinh thường nhiều hơn.

      Chu Duệ Trạch tựa vào ghế sa lon, nhìn giống như là con Hắc Báo (báo đen) lười biếng; ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Tả Phỉ Bạch ngồi co quắp thành đoàn bên cạnh, hừ lạnh tiếng.

      Nhìn Tả Phỉ Bạch bị sợ đến phát run, lúc này, Chu Duệ Trạch mới chậm rãi hỏi: "Bà xã của tôi có thù oán với ?"

      Chu Duệ Trạch vừa mở miệng, thủ hạ đứng bên cạnh lập tức xốc Tả Phỉ Bạch lên, ném ta đến trước mặt của Chu Duệ Trạch .

      Tả Phỉ Bạch bị sợ đến ngay cả lớp trang điểm mà ta để ý nhất cũng khóc đến bị lem nhem hết, thân thể giống như rất run rẩy.

      chữ cũng nên lời, chỉ là hoảng sợ cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà trơn bóng, run lẩy bẩy.

      Đôi mắt sắc bén của Chu Duệ Trạch nheo nheo lại, thủ hạ đứng bên cạnh Tả Phỉ Bạch lập tức duỗi bàn tay, túm lấy tóc của ta nhấc lên, khiến cho ta phải ngẩng đầu.

      Động tác này khiến Tả Phỉ Bạch thể trực tiếp đối mặt với Chu Duệ Trạch, người đàn ông khiến cho ta cảm thấy mạch máu toàn thân đều giống như muốn đọng lại .

      Từ mặt Chu Duệ Trạch thể nhìn thấy được chút tức giận nào, thậm chí còn có thể gọi là hiền hòa, bởi vì cười.

      Môi mỏng hoàn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên.

      Vốn là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú như vậ , lại thêm vào đó là nụ cười tháp thoáng như vậy, là có thể rất hoàn mỹ.

      Gương mặt này nếu in lên trang bìa tạp chí, tuyệt đối bị tranh nhau mua hết sạch, khiến vô số người phải nhìn vào trang bìa tạp chí mà chảy nước miếng.

      Nhưng mà, dưới tình huống tại này xem ra, ngoại trừ khiến cho Tả Phỉ Bạch cảm nhận được càng nhiều sợ hãi hơn còn có ý nghĩ nào khác.

      Cứ có cảm giác đôi mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch (*) nhìn chăm chú vào ta, giống như là bị Tử Thần tập trung nhìn vào vậy.

      (*) Hắc diệu thạch: Hắc diệu thạch – Black obsidian: trấn trạch, tránh tà, giải trừ năng lượng phụ, là loại đá bảo hộ gia trung, phòng tiểu nhân, tĩnh tâm, ngủ ngon giấc, ổn định tính khí, đem lại nhiều may mắn, cải vận. Nếu là trận thất tinh, có ý cầu sớm sinh quý tử, làm người thành công.

      "Nghe có hiểu lời của tôi ?" Hồi lâu, vẫn đợi được câu trả lời của Tả Phỉ Bạch, Chu Duệ Trạch lại hỏi câu. Vẫn là ngữ điệu nhanh chậm, nhưng lại khiến cho trái tim của Tả Phỉ Bạch đột nhiên thắt lại .

      "Chu, Chu tiên sinh. . . . . ." Tả Phỉ Bạch vừa mở miệng, lời đó hoàn toàn là thể thành câu. ta hiểu, chỉ là trợ lí giám đốc, tại sao lại có thể có được thế trận như trước mắt ?

      " trói bà xã của tôi tới đây là muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch hỏi với giọng điệu ổn định, cũng nghe ra được chút tức giận nào.

      Nhiếp Nghiêu ở trong góc bên cạnh khỏi rùng mình cái, mùa xuân năm nay hình như có vẻ hơi lạnh hơn.

      "Tôi...tôi. . . . . ." Sau khi Tả Phỉ Bạch lên tiếng tôi tôi tôi hồi lâu, hoàn toàn cũng biết phải gì. Đột nhiên ta khóc lớn, vừa khóc lớn vừa cầu xin tha thứ: "Chu tiên sinh, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm rồi. . . . . ."

      Chu Duệ Trạch giơ hai ngón tay vuốt vuốt trán của mình, nhịn được phun ra chữ: "Ồn."

      Thuộc hạ bên cạnh Tả Phỉ Bạch liền "bốp" cái, tát lên mặt ta, thành công khiến cho tiếng gào khóc của ta phải ngừng lại.

      Tả Phỉ Bạch nức nở, bởi vì quá đau lại muốn phát ra tiếng khóc. Nhưng miệng còn chưa kịp há ra "bốp", lại cái tát giáng xuống khiến cho trong miệng của ta có mùi máu tươi nhàn nhạt.

      Liên tiếp bị tát hai cái, ta còn thông minh hơn được sao?

      Vội vàng ngậm chặt miệng, thầm nức nở, cũng dám phát ra chút xíu thanh nào nữa.

      "Trói bà xã của tôi tới đây muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch hài lòng với tình huống bây giờ, lúc này mới thong thả ung dung tiếp tục hỏi.

      "Tôi...tôi. . . . . ." Tả Phỉ Bạch lại bắt đầu lắp, những người bên cạnh hai lời, trực tiếp giáng thêm cái tát .

      "Tôi muốn chụp mấy kiểu ảnh cho Thịnh Nhạc Dục." Tả Phỉ Bạch lại bị đánh cái tức thông minh hơn, vội vàng .

      "Thịnh Nhạc Dục?" Chu Duệ Trạch hơi cau mày: " xúi giục?"

      Trong nháy mắt, Tả Phỉ Bạch muốn đổ hết những thứ này cho Thịnh Nhạc Dục, chỉ là. . . . . . ta lo lắng liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch cái, khó nhọc nuốt nước miếng cái, nhưng rồi vẫn quyết định .

      Mặc dù hiểu ràng nguyên nhân, nhưng mà bản năng nhắc nhở ta. Nếu ta mà , sợ rằng hậu quả rất thê thảm.

      ", phải." Tả Phỉ Bạch thấp thỏm ra. Sau khi xong, liếc trộm thấy vẻ mặt Chu Duệ Trạch có thay đổi, liền tiếp tục thận trọng thẳng thắn: "Đúng, đúng là muốn Hà Quyên ly hôn, và tôi...tôi cần năm trăm vạn."

      "Cho nên các người liền phối hợp với nhau?" Chu Duệ Trạch biết còn cố hỏi Tả Phỉ Bạch .

      Tả Phỉ Bạch khiếp đảm co rúm lại chút, xem như là cam chịu.

      huyenlaw68Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 82.2


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      "Có rất nhiều phương pháp có thể khiến người ta ly hôn, vì sao lại nghĩ tới phương pháp này?" Chu Duệ Trạch khẽ cười nhàn nhạt, có vẻ điềm đạm dễ gần mà hỏi Tả Phỉ Bạch: "Đến, cho tôi nghe chút."

      Nhìn nụ cười đó của Chu Duệ Trạch, Tả Phỉ Bạch hận thể đập đầu chết. chưa bao giờ biết nụ cười của người đáng sợ như vậy.

      Thân thể hoàn toàn thể khống chế mà rùng mình, ngừng run rẩy.

      "Chính là, chính là . . . . . . Chụp xong , cho, cho. . . . . ." Tả Phỉ Bạch ra được nửa cũng được nữa, căng thẳng bất an nhìn Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch thông minh nghĩ ngay tới những điều Tả Phỉ Bạch ra lời, liền tốt bụng tiếp cho : "Là muốn cho tôi xem sao?"

      Tả Phỉ Bạch nuốt nước miếng cái, muốn trốn về sau, tránh xa ánh mắt kinh khủng kia của Chu Duệ Trạch . Đáng tiếc, vô luận như thế nào cũng tránh thoát, huống chi chung quanh còn có nhiều người như vậy, coi như ta chắp cánh cũng khó lòng trốn nổi.

      "Cho rằng sau khi tôi nhìn thấy những thứ đó ly hôn đúng ? Thịnh Nhạc Dục đạt được mục đích, năm trăm vạn của cũng tới tay." Chu Duệ Trạch khẽ cười hỏi Tả Phỉ Bạch.

      Tả Phỉ Bạch cứng ngắc gật đầu cái. Sau đó, ta nhìn thấy Chu Duệ Trạch cười, nụ cười càng rạng ngời, lòng của càng lạnh.

      Nụ cười đó căn bản là chút nhiệt độ cũng có, mà lại lạnh đến giống như lưỡi đao Lăng Trì (*), cứ từng tấc từng tấc cắt vào da thịt của ta, lăng trì thần kinh của ta, thiếu chút nữa khiến Tả Phỉ Bạch sụp đổ.

      (*) Lăng Trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên là chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu

      "Bên chỗ Thịnh Nhạc Dục như thế nào?" Chu Duệ Trạch tùy ý hỏi.

      Lập tức có người trả lời: "Vẫn còn ăn cơm ở khách sạn, hề làm kinh động đến ."

      " biết chuyện này chứ?" Ánh mắt của Chu Duệ Trạch lại chuyển đến mặt Tả Phỉ Bạch, cười khích lệ ta trả lời.

      "Tôi...tôi mới vừa rồi gọi điện thoại cho , chưa điều này, chuyện ở bên đây. Nhưng mà, tôi bảo đảm Hà Quyên ly hôn. . . . . ." Tả Phỉ Bạch bị khí thế mạnh mẽ của Chu Duệ Trạch chèn ép nên cũng dám dối nửa câu, lắp ba lắp bắp kể hết đầu đuôi câu chuyện cho Chu Duệ Trạch nghe.

      "Ừ." Hiển nhiên, Chu Duệ Trạch rất hài lòng với câu trả lời của Tả Phỉ Bạch .

      " cần lộ diện." Chu Duệ Trạch , tên thủ hạ lập tức hiểu được, tại đối phó Thịnh Nhạc Dục, nhưng mà người giám sát cần rút về.

      Chu Duệ Trạch nhìn Tả Phỉ Bạch chút, cười như cười quan sát ta. Hình như là suy nghĩ rốt cuộc phải bắt ta làm gì bây giờ mới tốt.

      Sắc mặt Tả Phỉ Bạch trắng bệch, sớm còn huyết sắc, gương mặt trắng bệch phờ phạc nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch. Còn trái tim đập "thình thịch " kịch liệt , giống như lúc nào cũng có thể vọt ra từ trong cổ họng.

      ta nghĩ ra, làm sao mình lại chọc phải người như thế.

      phải người bình thường sao?

      Tại sao lại phải như vậy?

      Nhìn khí thế này, so với “ Địch” còn phải lợi hại hơn.

      Cho dù là “ Địch” cũng có thế lực bối cảnh như vậy, rốt cuộc là ta chọc tới dạng nhân vật gì rồi?

      làm gì ?

      ta, ta còn chưa muốn chết.

      Thời gian trôi qua từng chút , thần kinh Tả Phỉ Bạch căng thẳng tới cực điểm, như thể lúc nào cũng đều có thể sụp đổ.

      " rất thích làm minh tinh?" Sau hồi lâu, rốt cuộc Chu Duệ Trạch cũng mở miệng, phá vỡ im lặng làm người ta hít thở nổi này.

      Tả Phỉ Bạch hoàn toàn hiểu Chu Duệ Trạch như vậy rốt cuộc là về cái gì. ta, ta phải trả lời đồng ý hay là trả lời đồng ý?

      " muốn trở thành đại minh tinh như vậy, tôi liền thành toàn ." Chu Duệ Trạch đột nhiên quay về phía cười tiếng, dường như là nụ cười rất vui vẻ.

      nghĩ tới cái gì mà vui vẻ như vậy?

      Tả Phỉ Bạch hoàn toàn biết, nhưng mà ta cũng hiểu được chút, Chu Duệ Trạch vui vẻ, ta tuyệt đối có gì tốt hơn.

      "Mang Tả tiểu thư quay phim tốt, nhất định phải dùng nhiều kịch bản hay chút. Còn nữa, phục vụ Tả tiểu thư cho tốt , quay phim nên bị thương, phải giữ cho ta còn sống tốt." Chu Duệ Trạch cười cười giao việc cho thủ hạ của mình.

      Người thủ hạ sững sờ, ngay sau đó hiểu ý, lập tức kéo cánh tay Tả Phỉ Bạch muốn rời .

      "... muốn làm gì? định làm gì với tôi?" Tả Phỉ Bạch hoàn toàn tin Chu Duệ Trạch buông tha ta nhàng như vậy. Những lời vừa rồi kia làm sao nghe thế nào cũng được tự nhiên. Rốt cuộc là lạ lùng ở chỗ nào vậy?

      Nhìn Tả Phỉ Bạch khổ sở giãy giụa, Chu Duệ Trạch nở nụ cười. ra , đó hoàn toàn thể gọi là nụ cười, chỉ là khóe môi nhếch lên, còn tất cả đều là lạnh lùng.

      "Tả tiểu thư, phải là tiểu thư muốn nổi danh sao? Sau này, phim của tiểu thư được vô số người xem, hơn nữa còn như mê như say đối với tiểu thư. Yên tâm, bọn người hợp tác của tiểu thư cũng rất nhiều, trong nước, ngoài nước, các loại đều có. Dĩ nhiên, phối hợp chút với động vật cũng rất thú vị. tại tất cả mọi người đều thích động vật . . . . . ."

      Chu Duệ Trạch chậm rãi xong, nụ cười lạnh lùng khiến Tả Phỉ Bạch hoàn toàn thể quay lại nhìn, biết rốt cuộc là đối phương có ý gì.

      "Sau này, tiểu thư chính là thần tượng điện ảnh được đông đảo đàn ông theo đuổi, tuyệt đối thỏa mãn được nguyện vọng làm minh tinh của tiểu thư. Dĩ nhiên, quay phim bị thương luôn là điều khó tránh khỏi, bọn họ cho mời bác sĩ giỏi nhất dùng các loại thuốc tốt nhất cho tiểu thư, tuyệt đối bảo đảm nghiệp diễn xuất của tiểu thư hàng năm xuống cấp, mãi cho đến khi tiểu thư bất động diễn nổi mới thôi. . . . . ."

      Những lời Chu Duệ Trạch ra khiến thủ hạ bên cạnh nghe thấy cũng nhịn được rùng mình cái, nhìn nhìn Tả Phỉ Bạch xem ra vẫn còn hiểu tình trạng của mình.

      Rốt cuộc ta có biết là mình phải đóng loại phim gì ?

      chỉ có người mà còn có động vật nữa . . . . . . Muốn chết cũng chết được. . . . . .

      là người phụ nữ biết sống chết, lại động đến bà xã của lão đại bọn , còn dùng cái loại cách thức hạ lưu đó. Lần này, tất cả báo ứng đều báo ở người ta, hơn nữa còn khiến ta được hưởng thụ nhiều năm.

      Tả Phỉ Bạch trố mắt nhìn bị kéo ra ngoài. Lúc sắp ra đến cửa, đầu óc cứng nhắc của ta rốt cuộc phản ứng kịp lời Chu Duệ Trạch là loại phim gì. Đột nhiên ta thét lên: " thể đối với tôi như vậy, làm cái này là vi phạm pháp luật."

      Nghe thấy tiếng Tả Phỉ Bạch thét chói tai, Chu Duệ Trạch hề bày tỏ bất kỳ thái độ gì. Đám thủ hạ bên cạnh cùng nhìn Tả Phỉ Bạch giống như kẻ ngu ngốc, rồi nhẫn tâm kéo ta .

      Bởi vì ta quá ồn ào, những người bên cạnh đánh ta cái, khiến ta hoàn toàn an tĩnh lại.

      "Mấy tên này cứ tùy tiện xử lý." Chu Duệ Trạch lạnh lùng liếc xéo cái về phía những tên đàn ông trong góc. Muốn chạm vào bà xã của , là chán sống rồi.

      Sau khi xử lý xong những chuyện này, Chu Duệ Trạch đứng dậy, lên lầu.

      Nhìn Chu Duệ Trạch lên lầu, Nhiếp Nghiêu len lén lau dòng mồ hôi lạnh, mới vừa rồi quá dọa người.

      Lên lầu, nhàng đẩy cửa vào, thấy bác sĩ ở bên cạnh treo xong chai truyền dịch, Hà Quyên ở giường yên ổn ngủ say, mặt còn có chút màu ửng hồng nhàn nhạt, nhưng mà còn đổ mồ hôi nữa rồi.

      "Như thế nào?" Chu Duệ Trạch tới hỏi.

      Hỏi rất khách khí, nhưng mà người bác sĩ kia hiểu, Chu Duệ Trạch tuyệt đối chỉ muốn nghe loại đáp án.

      " sao." Bác sĩ rất nhanh. Sau khi xong, ràng cảm thấy áp suất thấp ở chung quanh tiêu tan, lúc này mới len lén thở phào nhõm ở trong lòng.

      "Thuốc phải liều lượng quá lớn, chỉ là bởi vì lần đầu tiên ấy tiếp xúc với loại thuốc này, cho nên phản ứng mới kích liệt như vậy. tại xử lý xong, đến khi chai dịch truyền này hết là tốt rồi." Bác sĩ đơn giản ràng tóm tắt tình hình.

      Ông biết Chu Duệ Trạch muốn nghe tới thuật ngữ gì, chỉ muốn biết tình huống cụ thể của người nằm giường kia.

      Quả nhiên, vừa xong, thấy Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu, sau đó ngồi vào bên giường, dịu dàng xoa xoa cánh tay Hà Quyên bởi vì truyền dịch mà có chút lạnh lẽo.

      Bác sĩ hoảng sợ khi nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như thế của Chu Duệ Trạch, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất. Cũng may bác sĩ cũng là người có nhiều va chạm xã hội, vội vàng thu thập xong vật dụng của ông ta, nhàng ra cửa, dám kinh động đến Chu Duệ Trạch .

      xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Nhiếp Nghiêu ngồi ở lầu dưới uống rượu liền cứ thế tới, tự rót cho mình ly, hớp liền uống cạn hết.

      Hành vi của bác sĩ khiến Nhiếp Nghiêu kinh ngạc nhướng mày: "Ông phải là luôn luôn uống rượu lúc ban ngày sao?"

      Người bác sĩ này là chỗ quen biết của bọn họ, người của bọn họ có tình huống gì đều là ông ta chăm sóc. Người này rất có đạo đức nghề nghiệp, ban ngày tuyệt đối uống rượu, phải giữ vững tỉnh táo.

      "Cho đỡ sợ." Bác sĩ uống rượu xong, trong lòng thư thái rất nhiều, đứng dậy rời .

      Nhiếp Nghiêu nhìn theo bóng lưng của bác sĩ, chú ý tới bước chân của ông ta có chút lơ mơ, xem ra là bị doa sợ ít.

      Đâu chỉ là bác sĩ, nếu phải cũng cần bình ổn tâm trạng, cần gì uống rượu ở chỗ này.

      Chu Duệ Trạch ngồi ở bên giường, từ từ xoa cánh tay của Hà Quyên, cảm nhận hô hấp ổn định của , lúc này cơn tức giận trong lòng mới từ từ tiêu tan.

      Tại sao lại để cho người phụ nữ của mình chịu uất ức như thế?

      Người của tới kịp thời, còn sợ hãi đến đâu?

      Ngày thường, Hà Quyên là người rất kiên cường, thế nhưng vừa nhìn thấy liền lập tức khóc lên.

      Từ từ cúi người xuống, nhàng cúi đầu đặt nụ hôn ở môi Hà Quyên: "Bà xã, về sau tuyệt đối để cho người khác bắt nạt em."

      Cứ yên lặng như vậy với Hà Quyên, mãi cho đến khi bình truyền dịch xong, Chu Duệ Trạch thận trọng rút kim tiêm ra, dán thuốc dán xong, rồi ôm lấy Hà Quyên ra ngoài.

      Đặt vào trong xe, trực tiếp lái xe rời , chuyện tiếp theo sau Nhiếp Nghiêu xử lý tốt.

      Sau khi về nhà, Hà Quyên vẫn ngủ ở chỗ cũ, vì cần tiếp nước cho có thành phần để ngủ yên giấc.

      Chu Duệ Trạch trực tiếp đến phòng bếp mang nồi nước sôi lên, sau đó thay bộ quần áo cho Hà Quyên. Trong cả quá trình, chút tà niệm (ý nghĩ xấu) cũng có. chỉ cẩn thận cởi bộ quần áo của bị mồ hôi thấm ướt, thận trọng lau sạch thân thể cho .

      Thay xong bộ đồ ngủ thoải mái sạch , Chu Duệ Trạch yên lặng ngồi ở bên cạnh, nhìn vẻ mặt lúc ngủ của Hà Quyên.

      Có thể là do biết tới, cho nên yên tâm lại, chân mày cũng giãn ra, ngủ say.

      Chu Duệ Trạch thỉnh thoảng xuống phòng bếp xem nồi canh chút, thời gian còn lại luôn luôn ở trong phòng trông nom Hà Quyên.

      Về phần buổi tối có hành vi đua xe cùng với những chuyện khác sau đó, nên để lộ ra có Nhiếp Nghiêu xử lý, có vấn đề gì to tát.

      Bây giờ điều muốn chính là phải như thế nào mới có thể bố trí thích đáng cho Hà Quyên, thu xếp cho ở bên cạnh mình.

      Công chuyện ở trụ sở, chuẩn bị tất cả xong. Vấn đề là, khoảng cách vẫn còn quá xa, loại chuyện như vậy lần là đủ rồi, tuyệt đối muốn nhìn thấy lại xảy ra lần nữa.

      Lần này là do xem thường, vẫn cảm thấy Hà Quyên ở trong phạm vi đơn giản, trời mới biết thoáng cái lại xảy ra chuyện lớn như vậy, là hù dọa mất nửa cái mạng.

      Cứ tự hỏi như vậy, Chu Duệ Trạch ở cùng với Hà Quyên suốt đêm, cho đến sắc trời sáng lên, người giường động đậy.

      Chu Duệ Trạch lập tức ngẩng đầu, thấy Hà Quyên sau khi rung động lông mi hai cái, rồi mở mắt. Nhất thời có phản ứng ngước lên nhìn , dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc khiến Chu Duệ Trạch bị doạ sợ đến đột nhiên ngừng hô hấp. vội vàng hỏi: "Bà xã, em làm sao vậy?"

      phải là bị chuyện đó kích động quá lớn, doạ sợ chứ?

      huyenlaw68Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 83: An Tâm

      Chương 83.1

      Editor: Tiểu Tất Cửu


      "Bà xã à, em đừng làm sợ. " Chu Duệ Trạch ôm lấy cánh tay của Hà Quyên, căng thẳng gọi tiếng.

      Hà Quyên sững sờ nhìn Chu Duệ Trạch, từ từ bắt đầu phản ứng, nháy mắt cái, nước mắt liền kìm được mà tuôn ra.

      "Ông xã . . . . ."

      Bộ dáng đáng thương này khiến cho Chu Duệ Trạch đau lòng, tim trong ngực cũng như bị người ta đào ra ngoài, vội vàng kéo vào lòng, kề sát bên tai ngừng thấp giọng lẩm bẩm: " sao, sao, ở đây, ở đây."

      ", bọn họ. . . . . ." Hà Quyên uất ức hít hít lỗ mũi, trong đầu tất cả đều là cảm giác sợ hãi lúc đó.

      Nhất là nụ cười kinh khủng của mấy gã đàn ông kia, còn có cái cảm giác nóng ran kia làm sợ hãi, tại nhớ tới, liền kìm được run rẫy, ngừng vùi vào trong ngực Chu Duệ Trạch để tìm an ủi.

      " sao, sao, bọn họ đều ở đây." Chu Duệ Trạch đau lòng vừa ôm Hà Quyên vừa vỗ vỗ sau lưng , người trong ngực dường như còn chưa hết sợ hãi, run lẩy bẩy, khiến khỏi nghĩ đến, có phải trừng phạt với Tả Phỉ Bạch như vậy là còn quá hay ?

      Dưới trấn an của Chu Duệ Trạch, cảm xúc của Hà Quyên cũng dần dần bình tĩnh lại, nhấp nhấp môi dựa vào , ý bảo ổn.

      Dán lên lồng ngực rộng lớn của Chu Duệ Trạch, nghe nhịp tim của đập mạnh, khỏi thấy an tâm.

      may là tới.

      tốt.

      Hà Quyên cứ an tĩnh dựa vào như vậy, hưởng thụ phần yên bình này, đột nhiên, trong đầu chợt nhớ đến vấn đề, ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch: ", . . . . . ."

      Phản ứng kì lạ của Hà Quyên khiến Chu Duệ Trạch giật mình, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy, bà xã?"

      Lời vừa mới dứt, Hà Quyên liền nắm cổ áo của , lập tức bắt đầu mở nút áo.

      Hành động của Hà Quyên quá đột ngột, điều này khiến Chu Duệ Trạch nhất thời chưa kịp phản ứng, ngực chợt lạnh, lúc này mới phát , thế mà tất cả nút áo sơ mi của mình bị bứt mất.

      Ngây ngốc cúi đầu, nhìn bàn tay trắng noãn của Hà Quyên cứ sờ soạng lên khắp người mình, sờ, từ phía trước sờ tới phía sau, sờ đến mức khiến tâm thần nhộn nhạo.

      người đàn ông bình thường, nhất là đối mặt với người mình , bị sờ như vậy, nếu như có cảm giác mới là kì quái đấy.

      "Bà xã, em làm gì vậy?" Chỉ là, đánh chết Chu Duệ Trạch cũng tin Hà Quyên đây có ý hấp dẫn , nhất định có lý do của .

      " Là chạy tới cứu em, có bị thương sao? Bọn họ có rất nhiều người." Mà Hà Quyên cũng hề chú ý đến ánh mắt khác thường của Chu Duệ Trạch, chẳng qua là sờ khắp người Chu Duệ Trạch lần, muốn xác định chắc chắn là bị thương.

      " có." Chu Duệ Trạch lập tức đè tay của Hà Quyên Tử lại, dấu vết đặt tay của xuống, nếu sờ tiếp xảy ra chuyện.

      Hà Quyên mới vừa trải qua chuyện đó, nếu bây giờ mà có phản ứng như vậy với , chắc chắn sợ hãi.

      " có?" Hà Quyên yên lòng hỏi.

      " có." Chu Duệ Trạch chỉ kém thề để bảo đảm.

      "Nhưng mà, bọn họ nhiều người như vậy. . . . . ." Hà Quyên tạm thời tin lời Chu Duệ Trạch , nhưng mà, vẫn còn chút lo lắng.

      "Yên tâm, phải là mình mà." Chu Duệ Trạch lập tức .

      " phải là mình ?" Hà Quyên kỳ quái nhìn Chu Duệ Trạch, lúc này mới nghĩ đến mấu chốt vấn đề: "Làm sao biết em ở đâu?"

      Chu Duệ Trạch cười cười, đây chính là bà xã của , trước tiên là quan tâm an nguy của , sau đó mới nghĩ đến vấn đề đó.

      "Người bắt cóc em trước đây có tiền án, vẫn bị theo dõi. Sau đó, lần triệt tiêu toàn bộ nhóm người đó. Em tan việc vẫn chưa có về nhà, gọi điện cho em liền được báo tin chuyện này, liền đến đấy." Lý do này sớm nghĩ xong, đối với Hà Quyên mà , quá để ý những vấn đề kia.

      Huống chi lời của càng phù hợp tình huống lúc đó, trước khi tới, người của xử lý xong những người đó.

      "À, ra là những người mặc đồ thường kia." Hà Quyên bừng tỉnh hiểu ra mà gật đầu, giờ mới hiểu được trước lúc Chu Duệ Trạch đến những người đó là bị ai xử lí.

      Nhìn Hà Quyên có vẻ tin tưởng, về phần thời gian có chút vấn đề, Chu Duệ Trạch chút cũng lo lắng, khi đó Hà Quyên còn mơ mơ màng màng, đối với thời gian có khái niệm gì.

      "Đúng vậy." Chu Duệ Trạch liền vội vàng gật đầu: "Cho nên lần này chủ mưu tất cả đều bị bắt, cộng thêm vụ án trước đây của bọn họ, có thể ngay lập tức định tội."

      " cần em làm chứng, làm ghi chép sao?" Hà Quyên khó hiểu hỏi.

      "Ơ. . . . . ." Khoé môi Chu Duệ Trạch co quắp cái, lại quên mất chuyện này: "Thân thể em tốt, bọn họ muốn ngày mai mới đến để làm ghi chép."

      Cũng may đầu óc Chu Duệ Trạch rất tốt, rất nhanh nghĩ đến cách này, lập tức tìm ra được lí do như vậy.

      " ra diễn biến ti vi là , họ đến nhà làm ghi chép." Hà Quyên thở phào nhõm, muốn đến đồn cảnh sát.

      "Ừ, đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, nên ăn trước ít đồ , từ tối hôm qua đến bây giờ em vẫn chưa ăn gì." Chu Duệ Trạch đau lòng sờ sờ mặt Hà Quyên, mặc dù là ngủ qua đêm, nhưng mà mặt vẫn còn đầy mệt mỏi.

      Trừ những tổn thương thân thể ở bên ngoài, quan trọng hơn là tinh thần căng thẳng.

      Chu Duệ Trạch vừa muốn đứng dậy, lại phát y phục của mình bị kéo lấy, cúi đầu, khó hiểu nhìn Hà Quyên, giọng hỏi: "Thế nào?"

      "Ngày hôm qua, ngày hôm qua. . . . . . Em, em làm sao lại tốt như vậy?" Hà Quyên giọng , ánh mắt lóe lên lúng túng, nhìn chung quanh nhưng mà lại nhìn Chu Duệ Trạch.

      Chu Duệ Trạch nhàng cười tiếng: "Có bác sĩ đến, giúp em châm cứu truyền nước."

      "À." Hà Quyên kéo dài hơi, yên tâm.

      Nhìn quần áo của mình chút, tự nhiên cũng cho là y tá thay cho mình.

      Thấy Hà Quyên nhìn quần áo của chính , Chu Duệ Trạch cũng giải thích, loại chuyện đó có cần thiết cố ý ra.

      Hà Quyên buông lỏng tay nắm áo của Chu Duệ Trạch ra, liền xoay người vào phòng bếp, lúc vừa ra khỏi phòng khách dừng lại, từng bước cài nút áo sơ mi lại.

      Đột nhiên, khóe môi nâng lên nụ cười vui vẻ, mới vừa rồi động tác của Hà Quyên, là khá nhanh, lần sau nếu như có cơ hội, nhất định phải nhanh hơn .

      người đàn ông cũng thể lại bại dưới tay bà xã của mình chứ?

      Còn có. . . . . . bàn tay bé của bà xã , là rất mềm . . . . . .
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 83.2


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Sau khi tự thoả mãn suy nghĩ xong, Chu Duệ Trạch vào phòng bếp, nồi canh vẫn giữ lửa , vừa đúng lúc tắt lửa, lấy chén ra ngoài bưng vào phòng ngủ cho Hà Quyên.

      "Bà xã, uống trước nước canh nóng chút, lát muốn ăn chút gì ?" Chu Duệ Trạch nhìn nhìn khí sắc của Hà Quyên, cũng vì chuyện ngày hôm qua mà có qua nhiều ảnh hưởng.

      Kiên cường như vậy khiến cho Chu Duệ Trạch vừa vui mừng lại vừa đau lòng.

      Biết ai có thể làm chỗ dựa, vì thế thể ép mình kiên cường, bất kể là chuyện gì xảy ra, đều phải nhanh chóng đứng lên.

      Chỉ là, có điều khiến vui vẻ chính là vào lúc nhìn thấy , Hà Quyên hoàn toàn buông lỏng mình mà dựa vào , ngay cả chính cũng phát , bây giờ, càng ngày càng lệ thuộc vào .

      tượng tốt.

      " biết. . . . . ." Hà Quyên chút khẩu vị cũng có, ngày hôm qua bị kích động , cho dù là ngoài mặt nhìn ra, nhưng mà bây giờ trong lòng vẫn còn có chút khó chịu.

      " sao, mua cho em ít điểm tâm , 10 phút kiền trở lại. Chờ ." Chu Duệ Trạch vừa , vừa vỗ vỗ mu bàn tay của Hà Quyên, an ủi .

      Nhìn Hà Quyên khẽ gật đầu, lúc này mới nhanh chóng ra ngoài.

      Cuộc điện thoại đầu tiên, trực tiếp gọi đến nhà hàng , dặn dò khẩu phần điểm tâm đến tận nhà, sau đó về hướng tiểu khu bên ngoài.

      Vừa vừa gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu: "Ngày mai phái người đến làm ghi chép."

      "Ghi chép?" Nhiếp Nghiêu ở bên kia trực tiếp ngây ngốc hỏi: "Ghi chép cái gì?"

      "Lần này, bắt cóc Hà Quyên chính là những kẻ có tiền án, tất cả tội phạm toàn bộ đều bị sa lưới lần." Lời của Chu Duệ Trạch tuy trọng điểm, nhưng Nhiếp Nghiêu lại phải ngu ngốc, dĩ nhiên đều hiểu.

      "Ừ, biết rồi. Ngày mai lúc nào thích hợp?" Nhiếp Nghiêu hỏi Chu Duệ Trạch , nghe sắp xếp.

      Chu Duệ Trạch suy nghĩ chút, : "Khoảng mười giờ , vừa vặn để Quyên Tử thức dậy ăn chút điểm tâm, rồi nghỉ ngơi lát."

      "Được." Nhiếp Nghiêu đáp lời, đồng thời lại quan tâm hỏi câu: " ấy sao chứ?"

      " sao." , vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc xe chạy tới, ở chỗ cách Chu Duệ Trạch xa dừng lại, mang theo hộp thức ăn đóng gói được giữ ấm.

      "Cứ như vậy, có chuyện gì liên lạc lại." Chu Duệ Trạch vội vã cúp điện thoại, nhận lấy hộp đựng thức ăn người nhân viên ân cần chuyển đến, bước nhanh trở về.

      Phía hộp đựng thức ăn nhãn hiệu nào, chỉ là hộp đựng thức ăn được giữ ấm bình thường nhất, bình thường nhất là cái túi plastic (túi nhựa) màu trắng. Như vậy cũng tốt, khiến Chu Duệ Trạch giải thích vì sao có thể mua được thức ăn nhanh như vậy.

      Trở về đến nhà, đầu tiên gọi tiếng: "Bà xã trở về." Để cho Hà Quyên yên tâm, lúc này mới phòng bếp bày tất cả thức ăn ra, sau đó mang vào phòng của Hà Quyên.

      "Vẫn là rất nhanh." Hà Quyên cảm thán.

      " đến mua ở gần đây, mau ăn chút." Chu Duệ Trạch ngồi xuống cùng ăn với Hà Quyên, hai người bỗng chốc tán gẫu với nhau, nhưng ai cũng nhắc lại chuyện của ngày hôm qua.

      Chu Duệ Trạch vừa chuyện với Hà Quyên, vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của , xem ra chuyện đó cũng lưu lại trong lòng quá nhiều dấu vết.

      thầm hạ quyết tâm , theo bồi bên cạnh Hà Quyên nhiều, cố hết sức quét những bóng ma xấu đó đều biến mất.

      Ăn xong chút điểm tâm, Hà Quyên lại có chút mệt mỏi.

      Từ từ trượt vào trong chăn, ngủ thiếp .

      Sau khi Chu Duệ Trạch rửa chén trở lại, nhìn thấy Hà Quyên ngủ say, vừa định rời , bước chân lại bị chân mày nhíu chặt của Hà Quyên Tử ngăn cản, lại quay trở về.

      Vươn ngón tay thon dài ra, nhàng vân vê kéo thẳng hàng chân mày nhíu chặt của Hà Quyên, người giường ngủ được nhưng lại hề yên lòng.
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :