1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Phong Phiêu Tuyết (103 + NT5) Hoàn -Đã Có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 79 (4)

      Nhìn ánh mắt Tả Phỉ Bạch cũng như nhau, trước khi mọi người tới cũng đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng ra từ miệng người trong cuộc, cũng là chuyện khác.

      Sau đó, phía sau đặt câu hỏi càng ngày càng sâu sắc, khiến cho Tả Phỉ Bạch căn bản chống đỡ được, cuối cùng chỉ có thể trả lời cái gì, lại câu xin lỗi.

      Người của công ty nhìn thấy tình huống cũng bình thường, nhất thời chút, xin lỗi về kiện lần này, nhân viên làm việc bên trong cũng bị xử lý, rất nhanh sau đó tuyên bố cuộc họp báo kết thúc.

      Những người qua lại vội vàng đuổi theo, đầu tiên phát tin tức, lập tức đính chính lại thông tin bản quyền.

      Chuyện này ầm ĩ huyên náo, công ty xử lý Tả Phỉ Bạch như thế nào là vấn đề nội bộ của nhân viên, mọi người cũng phải quan tâm.

      Bọn họ muốn xem chỉ là cảnh tượng náo nhiệt chuyện ngôi sao mới Tả Phỉ Bạch thay đổi nhanh chóng thôi.

      Ký giả đương nhiên biết làm sao bắt kịp con mắt độc giả, ở phương diện này cổ động tuyên dương, tạo đủ thanh thế.

      Ngay cả tối ngày hôm qua người nhìn thấy náo nhiệt, hôm nay cũng biết tất cả rồi, lúc nhàn rỗi cùng nhau bàn về đề tài này.

      Thứ bảy người nghỉ ngơi mình hoặc làm thêm giờ, dù bận rộn cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, lấy cái đề tài này thoải mái tiêu khiển chút.

      Trái ngược với tức giận mà , mọi người cũng chỉ coi chuyện này như xem chuyện cười.

      Ai nổi tiếng hoặc đột nhiên biến mất, đối với mọi người mà có gì khác nhau.

      Chỉ là, đối với Tả Phỉ Bạch, chuyện này chắc chắn là chìm trong tai họa.

      “Ôi…” Hà Quyên đóng lại trang mạng, tại hầu như tất cả các trang mạng đều dè dặt đề cập chuyện này.

      chưa đồng tình với Tả Phỉ Bạch, chẳng qua là cảm thấy dù sao cũng biết, cần thiết phải gì nữa.

      Chỉ là hơi quen thuộc chút so với người xa lạ mà thôi, đối với , Tả Phỉ Bạch tốt hay xấu có nghĩa gì.

      Tắt máy vi tính, Hà Quyên xuống bếp chuẩn bị cơm tối, hôm nay là chủ nhật, Chu Duệ Trạch còn phải làm thêm giờ, là vất vả.

      Buổi tối làm món thích ăn, sắp xếp đường giấm.

      Nghĩ tới đây, Hà Quyên cầm ví tiền chợ mua đồ ăn, tìm món Chu Duệ Trạch thích ăn.

      Bên trong công ty Tả Phỉ Bạch, ông chủ nhìn thuộc hạ tính toán kết quả.

      Bên trong bởi vì chuyện này có thể gây ra tổn thất, con số này đúng .

      Sau khi nhìn chút, ông chủ gửi fax cho Địch bản, rốt cuộc muốn chuyện như thế nào, hay là Địch muốn đứng nhìn.

      Chỉ là, ông biết , Địch làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì.

      Đúng lúc ca sĩ Thiên Vương vào có chuyện muốn với ông chủ, thấy ông chủ ném tài liệu vào trong máy hủy giấy cười cười: “Gửi tới cho Địch rồi hả?”

      “Ừ, chẳng qua vẫn còn phải nợ, sau này dựa vào Địch, để đưa công ty tốt lên so với những thứ này hơn nhiều.” Ông chủ cười cười, ông ta hiểu bên nào nặng bên nào .

      “Cách nghĩ của sếp, người bình thường như tôi hiểu.” Ca sĩ Thiên Vương tùy ý ngồi đối diện ông chủ, quan hệ hai người chỉ là cấp cấp dưới, mà còn là bạn bè.

      “Tốn nhiều tiền như vậy để Tả Phỉ Bạch trở thành ngôi sao, bây giờ lại kéo xuống, chẳng lẽ là tiêu nhiều tiền đúng chỗ?” ca sĩ Thiên Vương trăm cách lý giải được.

      “Chuyện của , cần phải suy nghĩ.” ông chủ tốt bụng khuyên nhủ, cách nghĩ của người như Địch, phải là bọn họ có thể tùy tiện suy đoán được, “Chỉ cần chúng ta đạt được mục đích là được rồi.”

      “Ừ.” Ca sĩ Thiên Vương gật đầu cười cái.

      đối với người mới Tả Phỉ Bạch này, cho tới bây giờ cũng coi trọng.

      người, có tài văn chương, có thực lực còn kiêu ngạo đến thể được, làm cho người ta ghét.

      Chẳng qua là có người nâng đỡ, đó cũng là chuyện có cách giải quyết vấn đề, con đường này của Tả Phỉ Bạch dường như quá ngắn chút.

      Thay đổi nhanh chóng, mức độ “Ngoạn mục” này, người bình thường cũng thể chịu nổi.

      Nghe , Tả Phỉ Bạch mở cuộc họp báo xong về đến nhà, sau đó vẫn ra khỏi cửa, biết tinh thần phải sa sút bao lâu.

      Chỉ là, có thể khẳng định chút, say này, phá hỏng con đường vào giới giải trí.

      Đừng có thực lực, dù cho là có thực lực ai dám dùng ?

      Chẳng lẽ cho rằng giới giải trí chỉ như nước cờ thứ nhất để khoa trương, coi như mặt có thể có tài năng pha lẫn được tiếp nữa ?

      là nhìn xem chuyện gì cũng quá đơn giản.

      Lúc này ngoài ra, Địch nhìn bản fax được chuyển tới, căn dặn trợ lý: “Cho bọn tiền đánh thắng .”

      “Vâng.” Trợ ly nhiều kinh nghiệm đáp tiếng lập tức ra ngoài.

      Địch cầm điện thoại di động lên, ấn điện thoại, thế nhưng bấm gọi điện, mà là gởi tin nhắn.

      tới phút, ở thành phố khác tin báo điện thoại vang lên, ngón tay thon dài ấn xuống, mở tin nhắn ra, sau khi nhanh chóng xem xong, chỉ đáp lại từ đơn giản: “Tốt.”

      Nhận được tin nhắn này, ánh mắt Địch sáng lên, như trút được gánh nặng, dựa lưng vào ghế, xem ra hành động của , làm ta rất hài lòng.

      Như vậy có tính là được kết thân với ta đây?

      Chỉ là, Địch có chút hiểu , liền vì thân phận của người kia, rốt cuộc địa vị cao như vậy lại đối phó với Tả Phỉ Bạch sao?

      Có đáng ?

      “Khi dễ người phụ nữ của tôi, phải trả giá đắt.” Mặt Chu Duệ Trạch chứa đựng nụ cười lạnh lùng, làm Nhiếp Nghiêu nghi hoặc.

      “Tốn nhiều tiền phá hỏng như vậy…” Nhiếp Nghiêu còn quá hiểu, muốn đối phó với Tả Phỉ Bạch có rất nhiều cách, còn lãng phí thời gian và sức lực như vậy sao?

      Chu Duệ Trạch khẽ mỉm cười, nụ cười của hoàn toàn ngược lại với lời lạnh lùng: “ đưa ta lên cao, làm sao có thể ném xuống?”

      ********************
      Chương này dài nên phải chia thành từng đoạn nha m.n. M up luôn cho mọi người khỏi hóng nhan. Chúc m.n đọc truyện vui và tiếp tục ủng hộ nhóm nhé.









      huyenlaw68Chris thích bài này.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 80: Trong ngoài có khác


      Chương 80.1


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Chu Duệ Trạch như vậy khiến Nhiếp Nghiêu im lặng lúc.

      Được rồi, ta sai lầm rồi.

      Chu Duệ Trạch người này hoàn toàn bình thường.

      thể cho là những năm gần đây mực mở công ty mà quên bản chất của . Quả nhiên, dù là ra tay sói vẫn là sói, đừng hy vọng có thể đột nhiên ăn chay niệm Phật.

      Mấy năm có bất kỳ hành động nào, tính tình tàn nhẫn của Chu Duệ Trạch hoàn toàn vẫn như trước đây. Chỉ là, từ trước sân khấu chuyển đến hậu trường.

      Khiến cho " Địch" có tiền có thế lại "Thưởng thức" Tả Phỉ Bạch, lý do rất dễ thấy. Tả Phỉ Bạch vừa lúc được Thịnh Nhạc Dục đề cử cho những công ty khác làm người mẫu hàng đầu.

      Người có quyền thế như " Địch", hẹn Tả Phỉ Bạch còn dễ gặp sao?

      Thịnh Nhạc Dục và " Địch" hai người đó đều ngầm ngăn lại, theo ai mới có lợi hơn còn cần để ý người ta gì sao?

      Tả Phỉ Bạch rất thông minh, dĩ nhiên là lập tức bỏ Thịnh Nhạc Dục mà nhào vào trong lòng " Địch" .

      Huống chi " Địch" vốn có mắt nhìn người. Vừa phát Tả Phỉ Bạch vậy mà lại có tài ca hát bẩm sinh, lập tức sáng tác riêng ca khúc cho ta, rồi đưa vào phòng thu .

      Tả Phỉ Bạch có thể hưng phấn sao?

      ta vẫn muốn dựa dẫm để lọt vào trong giới giải trí đó, " Địch" nhiều tiền như vậy lại còn là kim cương Vương Lão Ngũ (*) tuấn giúp ta tay, nàng còn cần có thời gian mà suy nghĩ những thứ khác sao?

      (*) Độc thân kim cương : nguyên văn 钻石王老五 (Hán Việt: toản thạch Vương lão ngũ, Vietphrase: Kim cương Vương lão ngũ)
      Độc thân kim cương ám chỉ người đàn ông độc thân có tiền, hoặc là gia đình có tiền có thế, ở Hồng Kông hay gọi những người đàn ông này là độc thân kim cương ! Kim cương đại biểu cho cao quý, hiếm có, Vương lão ngủ ý người đàn ông độc thân. Cho nên kim cương Vương lão ngũ ý người đàn ông rất kiệt xuất, là người độc thân hiếm hoi còn sót lại, chỉ nhiều tiền mà còn rất đẹp trai, phong độc, học thức uyên bác, tài giỏi và đạt cầu về mọi mặt.

      Đoán chừng, sau khi nghĩ tới nghĩ lui còn tưởng rằng là sức quyến rũ đặc biệt của ta túm được vị " Địch" này.

      Dù là thể bắt cả đời, bắt được lúc nào hay lúc ấy, có thể moi được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

      Tả Phỉ Bạch là quá ngốc, ngốc đến mức ngay cả tự hiểu mình cũng thể.

      Chính ta có trình độ ca hát thế nào mà cũng biết sao?

      Người khác mới mở miệng khen ngợi ta đôi câu, ta lại cho rằng mình là thần đồng ca hát bẩm sinh rồi?

      Ở trong phòng thu ghi lại từng câu, cuối cùng từ từ cắt xén lắp ráp vào với nhau, lại thêm giai đoạn gia công sau đó nữa mới thành. Thế nhưng ta lại có chút chột dạ nào sao?

      Đến khi ca khúc được tung ra ngoài, thêm đống tiền lớn đổ xuống, mạng lưới quan hệ giao thiệp cùng phát động.

      Xếp hạng bài hát còn phải là vùn vụt nhảy lên phía trước?

      Đừng là năng lực của Chu Duệ Trạch, những chuyện này chính là vị" Địch" cũng có thể làm được. chỉ làm được, hơn nữa còn làm rất tốt.

      Dù Tả Phỉ Bạch có muốn thành công cũng khó khăn.

      Vận may đến nhanh chóng , kết quả chính là khiến Tả Phỉ Bạch sinh ra cảm giác, ta phải đứng đầu, ta phải thành danh.

      Nếu để cho người đại diện của Tả Phỉ Bạch nhận được vô số lời mời từ các "Công ty" mua chuộc, lại còn có thêm quảng cáo, TV, điện ảnh, quay phim thử, vân vân. Những thứ này luân phiên oanh tạc đến, nếu Tả Phỉ Bạch còn có thể giữ vững tỉnh táo, vậy là mặt trời mọc từ hướng tây.

      Chuyện mua chuộc còn dễ làm sao?

      " Địch" mới phân phó cho Boss công ty của Tả Phỉ Bạch, những cái được gọi là mua chuột kia có phải vậy hay còn phải là dựa vào bọn họ tùy tiện ra.

      Người đại diện đều là người của công ty, còn dễ đánh lừa sao?

      Nhanh chóng nổi lên như vậy, đoán chừng lúc đầu Tả Phỉ Bạch cũng như mây chăng?

      Vào thời điểm bài hát của ta được mọi người nghe nhiều nên thuộc, ngôi sao Thiên Vương lại muốn mời làm vị khách thần bí cho buổi liveshow, càng khiến cho Tả Phỉ Bạch có nhận thức.

      Đến cả ngôi sao Thiên Vương cũng muốn mời ta làm khách quí, vậy bây giờ địa vị của ta đủ lớn rồi.

      Công ty suy tính vì thành công cho bài hát của ta, cho ta biết có thể lựa chọn hát nhép hay là hát . Với tính tình của Tả Phỉ Bạch, có thể bớt việc mà vẫn có thể đạt tới hoàn mỹ, dĩ nhiên là quá tốt rồi.

      Việc hát nhép cứ nảy sinh như vậy.

      Về phần cái gọi là cú ngã này . . . . . . gót giày cao gót chắc cũng có thể tha thứ đúng ?

      Vẫn tin rằng, người ngã xuống còn có thể giữ micro rời miệng, hát nhép có thể bị người ta phát .

      Chuyện hát nhép vừa lộ ra, người ái mộ có thể kích động sao?

      Ca sĩ Thiên Vương thân làm tiền bối đương nhiên muốn chữa cháy, vì định biện bạch cho Tả Phỉ Bạch, hát chay là phương pháp trực tiếp nhất.

      Ca sĩ Thiên Vương rất biết chăm sóc người mới, nên mở miệng hát trước .

      Chỉ là, nền tảng ca hát cơ bản của Tả Phỉ Bạch rốt cuộc như thế nào, tất cả mọi người đều biết ràng.

      Bình thường hát được. Vào lúc bị kinh sợ, nếu như còn có thể phát huy tài nghệ như bình thường, đây chính là chuyện quá thần kỳ rồi.

      hát hỏng, Tả Phỉ Bạch đương nhiên nghĩ đến kim chủ " Địch" của mình.

      Câu đầu tiên của " Địch" có thể khiến ta có người chuyên sáng tác ca khúc cho mình, khiến ta lên đường thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng nhảy lên thứ bậc cao. Chút chuyện như thế , tất nhiên cần phải nữa.

      Đúng, bình thường mà là hoàn toàn thành vấn đề.

      Chỉ là, vị kim chủ (**) này mất hứng với Tả Phỉ Bạch.

      (**) Kim chủ: Ông chủ nhà giàu, có nhiều tài sản và thế lực.

      món đồ chơi, chủ nhân hết hứng thú, còn có thể bảo dưỡng món đồ chơi đó sao?

      Chỉ cần kim chủ câu với Boss của công ty Tả Phỉ Bạch, đương nhiên tất cả kết quả đều là Tả Phỉ Bạch phải tự mình gánh chịu.

      Bởi vì Boss của Tả Phỉ Bạch thấy được, là Tả Phỉ Bạch đắc tội với kim chủ của ta, mới có thể bị đùa bỡn như vậy. Còn chuyện thực tế , chỉ có " Địch" mới hiểu.

      buổi diễn xuất kết thúc hoàn mĩ, nên cảm ơn diễn viên chính Tả Phỉ Bạch có khả năng diễn tốt.

      Nhưng mà, có chút việc khiến Nhiếp Nghiêu rất khó hiểu, phương pháp đúng như là phong cách của Chu Duệ Trạch, nhưng mà giấu mặt ở hậu trường phía sau sân khấu . . . . . .

      Nhiếp Nghiêu hơi nhướng mày: "Cậu để ‘ Địch ’ đó ra mặt có cần thiết ?"

      Nếu như Chu Duệ Trạch muốn nâng đỡ người phải là chuyện chỉ cần dùng câu sao?

      Chu Duệ Trạch kiên định lắc đầu cái, : " được."

      " được? Tại sao?" Nhiếp Nghiêu kỳ quái hỏi Chu Duệ Trạch, việc này có cái gì được?

      "Tớ là người có bà xã, tại sao lại có thể nâng đỡ người phụ nữ khác ?" Khuôn mặt Chu Duệ Trạch phớt tỉnh trả lời khiến cơ thể Nhiếp Nghiêu nghiêng chút, thiếu chút nữa té xuống từ ghế.

      còn có thể tìm ra được lý do "thỏa đáng" hơn sao?

      Bám vào tay vịn ngồi vững xong, Nhiếp Nghiêu cảm thán tiếng ở trong lòng, Chu Duệ Trạch chơi vố này quá độc ác.

      Lần này Tả Phỉ Bạch muốn đứng dậy cũng thể rồi.

      " có mắt, đắc tội ai thôi , nhưng nhất định nên đắc tội với Hà Quyên. là ra cửa xem ngày tốt." Nhiếp Nghiêu cảm thán lắc đầu.

      Chu Duệ Trạch phản đòn luôn luôn đều lợi hại chừa đường lui.

      "Có đắc tội hay , phải là vấn đề." Chu Duệ Trạch nheo nửa tròng mắt hừ lạnh " người phụ nữ ti tiện như vậy, ngờ lại dám xỉ nhục bà xã của tớ."

      "Bà xã tớ kiếm ăn dựa vào hai tay của chính mình, dựa vào chính mình cố gắng làm việc. Tả Phỉ Bạch chỉ biết đường tắt như vậy, chỉ biết bò lên giường của người ta. Có tư cách gì xem thường bà xã của tớ?"

      Hà Quyên tuyệt đối là điểm yếu của Chu Duệ Trạch, người nào đụng đến đều phải chết.

      Huống chi, ngay từ đầu Chu Duệ Trạch xem thường loại đầu cơ trục lợi như Tả Phỉ Bạch, là kẻ hèn hạ vì lợi ích của mình cái gì cũng có thể bán, dám dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào .

      Nếu như dùng cách để bóp chết Tả Phỉ Bạch, mới là khó hiểu.

      "Đúng, đúng, phải . . . . . Đều là của lỗi của ta." Nhiếp Nghiêu lập tức lên tiếng hùa theo Chu Duệ Trạch.

      Hết cách rồi, ngoại trừ ở trước mặt Hà Quyên, tính khí của Chu Duệ Trạch người bình thường tuyệt đối thể nào chịu được .

      Nếu nhanh chóng lấy được đáp án, cũng biết Chu Duệ Trạch gì.

      "Hôm nay rỗi rãnh sao?" Chu Duệ Trạch hỏi Nhiếp Nghiêu.

      " có việc gì . . . . . ." Nhiếp Nghiêu nhất thời chưa suy nghĩ kịp, thuận miệng trả lời câu. Ngay sau đó liền bắt đầu phản ứng , chất vấn " phải cậu khiến tớ cuối tuần chạy tới làm thêm giờ sao?"

      "Ừ, chính là tớ muốn xem tiến triển chuyện của Tả Phỉ Bạch chút." Chu Duệ Trạch hoàn toàn nhìn thấy vẻ mặt giằng co của Nhiếp Nghiêu: "Công ty có việc gì tớ cũng yên tâm."

      Chu Duệ Trạch những lời này còn tốt. Vừa xong, Nhiếp Nghiêu biết mình nên dùng nét mặt gì để đối mặt Chu Duệ Trạch.

      "Tớ này ông chủ, bình thường công ty có chuyện đều là chính tay tớ xử lý đúng ?" tới thời điểm sống còn ở trước mắt, Chu Duệ Trạch hoàn toàn có tác dụng gì sao?

      Hơn nữa, chỉ cần "Danh tiếng" của hai người bọn họ ,công ty cũng lâm vào thời điểm sống còn.

      "Bình thường tớ có tới làm." đến đây, cá nhân Chu Duệ Trạch cảm thấy mình rất hài lòng, mỗi ngày đều tới làm, ngồi đàng hoàng ở trong phòng làm việc mà xử lý chuyện của công ty.

      "Đúng, là có tới làm. Sáng chín chiều năm (***) đó được kêu là làm đúng giờ!" Nhắc tới chuyện này Nhiếp Nghiêu liền tức đầy bụng, đôi tay chợt vỗ mạnh bàn làm việc ở trước mặt của Chu Duệ Trạch, tức giận trợn trừng mắt nhìn : "Ông chủ thân ái, cậu có biết công ty của chúng ta chỉ có ở quốc nội . Ở những quốc gia khác cũng có, cậu có biết rằng đôi lúc chênh lệch như vậy là vấn đề?"

      (***) Sáng chín chiều năm: là câu miêu tả giờ làm việc của phần lớn công nhân xí nghiệp, thời gian này cũng là thời gian làm việc chuẩn của Mỹ, sáng 9 giờ có mặt chiều 5 giờ tan ca.

      Sáng chín chiều năm, làm thế nào phối hợp trong công việc với những công ty khác?

      Tại sao Chu Duệ Trạch dễ dàng sáng chín chiều năm, cộng thêm hai ngày cuối tuần mà ta luôn phải nửa đêm canh ba ngủ, để điều khiển từ xa công việc ở nước ngoài?

      "Ý của cậu là, muốn tớ phải xử lí nhiều công việc của công ty hơn?" Chu Duệ Trạch thử hỏi.

      Nhiếp Nghiêu vừa nghe Chu Duệ Trạch hỏi như thế, cơn tức vừa rồi lập tức liền bị đè xuống. Cứ như vậy lui về phía sau hai bước, đề phòng nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch. Thế này bình thường, quá bình thường.

      Đến lúc nào Chu Duệ Trạch lại tự xét lại bản thân, nhận ra mình vắt kiệt sức của nhân viên đây?

      Đây là chuyện tuyệt đối thể nào xảy ra.

      Thay vì tin tưởng Chu Duệ Trạch hiểu ra, còn bằng tin tưởng Ngày Tận Thế tới còn có thể dễ tin hơn.

      " muốn." Bị Chu Duệ Trạch thường xuyên "gài bẫy", Nhiếp Nghiêu theo bản năng trả lời câu.

      Sau đó Chu Duệ Trạch nhanh chóng vỗ tay Nhiếp Nghiêu, thở dài : " em tốt, chuyện của công ty cứ giao cho cậu."

      Nhìn Chu Duệ Trạch vỗ vào cánh tay mình, Nhiếp Nghiêu yên lặng rơi lệ ở trong lòng. Tại sao người khác có em là cùng chung hoạn nạn, còn em của tính toán ?
      huyenlaw68Chris thích bài này.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 80.2


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Đúng lúc Nhiếp Nghiêu cực kỳ cảm khái , điện thoại di động của Chu Duệ Trạch vang lên. Vừa nhìn thấy tên người gọi điện tới màn hình, nét mặt của Chu Duệ Trạch lập tức dịu , nhàng kêu tiếng: "Bà xã, chuyện gì?"

      "Ừ, được, thích. . . . . . sao, hôm nay công ty có chuyện gì. . . . . . Đúng đúng, lập tức có thể về lúc cuối giờ làm việc. . . . . . Tối hôm nay ăn cái gì? . . . . . . A, em chờ . Để về nhà dọn dẹp, em đừng động đến dao thớt, khi về lại gặp nhau . . . . . . có việc gì, có việc gì, đường về nhà tiện thể mua. . . . . . , có, cũng phải xa vòng vèo chút nào . Bây giờ làm việc ở bên ngoài, vừa đúng ngang qua đó , yên tâm . . . . . ."

      Chu Duệ Trạch những lời được gọi là dịu dàng, suy tính cũng xem như chu đáo, dối cũng hề chớp mắt, lưu loát vô cùng.

      Nhiếp Nghiêu ngồi ở ghế buồn cười lại biết làm thế nào mà cười nổi, ai mà nghĩ tới ông xã vô cùng ngoan ngoãn trước mắt lúc này và Chu Duệ Trạch giết người thấy máu vừa rồi kia lại là người?

      Nhưng mà, cũng tốt.

      Làm em với Chu Duệ Trạch nhiều năm như vậy, biết cuộc sống hàng ngày của trôi qua như thế nào .

      Cũng chỉ có Hà Quyên có thể khiến Chu Duệ Trạch có được cuộc sống như người bình thường.

      Về phần chuyện của công ty, trước hết đành đảm nhiệm, rồi đợi về sau đòi cả vốn lẫn lời.

      Đến lúc Chu Duệ Trạch dừng cuộc gọi điện thoại ngọt ngào như mật, Nhiếp Nghiêu nhạo báng: " , đều là ông chủ của công ty, vì sao có người có thể làm việc ít hơn đây?"

      "Có gì mà hiểu, giữa cậu và tớ có khác nhau." Chu Duệ Trạch cũng hề cảm thấy hổ thẹn chút nào. vừa mặc áo khoác vào ra bên ngoài .

      "Khác nhau, ở đây có gì khác nhau?" Nhiếp Nghiêu hiểu hỏi lại.

      Chu Duệ Trạch quay đầu về phía Nhiếp Nghiêu khẽ nhướng mày: "Khác nhau chính là, tớ có bà xã, còn cậu ngay cả người bạn cũng có."

      xong, hoàn toàn thèm nhìn khuôn mặt lập tức đen lại của Nhiếp Nghiêu. chợt lách người, rồi rời khỏi phòng làm việc.

      Từ trong cửa phòng đóng kín vọng ra tiếng rống giận của Nhiếp Nghiêu: "Có bà xã rất giỏi à?"

      "Là rất thần kì."

      Chu Duệ Trạch thầm trả lời câu, rồi cười rời .

      Đối với Nhiếp Nghiêu tức phát điên, Chu Duệ Trạch vẫn còn giữ lại tình cảm, định kích thích người độc thân nữa .

      Ngâm nga bài hát, Chu Duệ Trạch với tâm tình rất tốt sử dụng thang máy siêu tốc chuyên dụng thẳng xuống gara, rồi lái xe về phía hoàn toàn trái ngược với hướng về nhà , để mua đồ.

      đường vòng.

      đường vòng có cái gì tốt.

      có xe, nên chuyện đơn giản hơn nhiều.

      Nếu Quyên Tử mà ra ngoài mua đồ, còn phải chen lấn xe buýt, khiến nỡ.

      Cũng may phải giờ hành chính bình thường , Chu Duệ Trạch mua đồ rất nhanh ,xong rồi về nhà.

      Mở cửa phòng, liền kêu tiếng: "Bà xã, trở về."

      "Nhanh như vậy?" Hà Quyên mặc tạp dề từ phòng bếp ra ngoài, cười đón .

      "Ừ, vừa lúc ở gần đây, mua đồ rồi về nên rất nhanh." Chu Duệ Trạch cười cười cởi áo khoác, Hà Quyên rất thuận tay nhận lấy treo lên mắc áo: "Mà cũng hề tăng tốc độ, chồng của em là người tuân thủ quy tắc giao thông nhất."

      "Biết rồi, cũng phải là em vẫn chưa ngồi qua xe của ." Hà Quyên cười , đưa tay định cầm túi mua hàng Chu Duệ Trạch đặt ở bên cạnh.

      Chu Duệ Trạch xách lên trước bước: "Đừng xách, nặng."

      " xách đoạn đường rồi, đừng để tay bị siết đau." Hà Quyên cười vẫn định đón lấy. Loại túi mua hàng ni lon này chuyên dùng để chứa món đồ nặng, chỗ tay cầm bị siết thành vết hằn, chắc hẳn là gánh nặng ít.

      Chu Duệ Trạch cười chuyển đồ từ tay trái sang tay phải, biểu diễn cho Hà Quyên nhìn: "Như vậy cũng còn siết hằn thành vết nữa."

      xong, còn cực kì đắc ý cười với Hà Quyên, biểu thông minh đến đâu.

      Kiểu cách màu mè thế này khiến Hà Quyên nhịn được bật cười phì cái , đẩy lưng Chu Duệ Trạch về hướng phòng bếp: "Được rồi, được rồi, ông xã nhà em thông minh nhất rồi. Mau, đặt vào phòng bếp ."

      "Lại đây, bà xã, muốn thưởng." Chu Duệ Trạch làm sao bỏ qua cho loại thời cơ tốt này?

      Lập tức lắc đầu cái, rồi chìa môi ra .

      Sắc mặt Hà Quyên có hơi đỏ lên chút, nhưng vẫn chạm phớt cái nhanh ở môi Chu Duệ Trạch : "Phần thưởng xong rồi."

      Chu Duệ Trạch nhìn Hà Quyên với ánh mắt long lanh , nụ cười đáng được gọi là ánh nắng mặt trời rực rỡ.

      Tình cảm nồng nàn nóng bỏng như là tấm lưới mịn màng, từ từ ôm lấy Hà Quyên , nhàng mềm mại bao quanh , nhưng xiết quá chặt, gây cho chút gánh nặng nào.

      Bất giác, Hà Quyên cảm thấy trong mũi có hơi cay cay, dường như sau khi ở chung chỗ cùng Chu Duệ Trạch, ngay cả cảm giác cũng giống nhau.

      ra, là vui vẻ như vậy.

      cần phải thận trọng lấy lòng, mà là có thể tùy ý cười vui, ghen tuông, biểu lộ tâm tình của mình.

      Bất kể làm chuyện gì, đều là vui vẻ như vậy, cần phải suy nghĩ các loại cấm kỵ, cảm thấy gây cản trở, nhưng có thể cảm thấy thời gian gọi điện thoại đúng lúc, có thể làm trễ nãi công việc của .

      "Ông xã. . . . . ." Nghĩ tới đây, Hà Quyên theo bản năng kêu tiếng.

      "Làm sao vậy?" Chu Duệ Trạch trong nháy mắt có hơi mờ , ngay sau đó mắt tỏa sáng: "Muốn được khen thưởng lần nữa à?"

      Bốp cái vỗ vào trán Chu Duệ Trạch , Hà Quyên sắc mặt ửng đỏ oán trách trừng mắt nhìn : "Có chuyện định hỏi ."

      "À, được rồi, bà xã cứ hỏi." Chu Duệ Trạch thấy hơi mất mát chút. Nhưng mà còn nhiều thời gian, nên nóng nảy.

      tại Quyên Tử và càng ngày càng thân cận, tượng tốt.

      "Em gọi điện thoại cho , có thể làm trễ nải công việc của ?" Hà Quyên hỏi có chút bận tâm.

      Nhìn ánh mắt dè dặt của Hà Quyên , trong lòng Chu Duệ Trạch chợt sáng tỏ, ở trong lòng hung hăng mắng câu, Thịnh Nhạc Dục đáng chết .

      Trong lòng mắng mắng, mặt cũng lộ ra chút tâm tình nào, dịu dàng mà cười cười, đặt đồ xuống bàn ở phòng bếp, xoay người lại ôm lấy Hà Quyên: "Bà xã của ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy. Mỗi lần gọi điện thoại phải lúc nghỉ trưa cũng là khi sắp đến thời điểm tan tầm, làm sao mà quấy rầy công việc của đây?"

      Cảm thấy thân thể hơi căng thẳng trong ngực sau khi nghe thấy câu trả lời của mình từ từ buông lỏng, cơn đau đớn ở nơi mềm mại nhất trong lòng Chu Duệ Trạch chầm chậm nổi lên.

      "Vậy tốt." Hà Quyên như trút được gánh nặng than , thanh cực thấp, đến hầu như thể nghe nổi.

      Chu Duệ Trạch cũng nghe được ràng, chỉ là, cũng gì, cứ ôm Hà Quyên chặt .

      Người phụ nữ hiểu chuyện như vậy, ngờ Thịnh Nhạc Dục lại phụ bạc, là mắt chó của bị mù.

      Cũng tốt, nếu phải là Thịnh Nhạc Dục có mắt tròng, Hà Quyên làm thế nào lại ở cùng với mình đây?

      Dù sao cũng phải cho cùng, còn phải cảm tạ Thịnh Nhạc Dục cái vì ta rút lui rồi.

      "Để làm." Chu Duệ Trạch nhìn vào trong phòng bếp, thấy xương sườn thịt lợn tẩm ướp xong, cười buông tay Hà Quyên ra: "Bà xã nghỉ ngơi lát."

      "Em đây ngày đều ở nhà, mệt , cứ để em làm." Hà Quyên cười : " làm việc suốt ngày rồi, mới nên nghỉ ngơi."

      "Ai ở nhà đều mệt?" Chu Duệ Trạch bất mãn nhìn chằm chằm Hà Quyên, chỉ ngón tay về phía ngoài phòng khách: "Nhìn qua dọn dẹp sạch như vậy . . . . . ." lại chỉ về phía ban công "Giặt những quần áo kia . . . . . . Những thứ này phải việc à? Dọn dẹp chút cũng rất mệt mỏi."

      Hà Quyên sững sờ nhìn Chu Duệ Trạch, loại vị ngọt trong lòng phải là dùng ngôn ngữ có thể hình dung.

      ra , làm những thứ này cũng miễn cưỡng, làm vì người trong lòng mình, cam tâm tình nguyện.

      Đồng dạng, đối phương nhìn thấy tất cả những chuyện làm, để ý quan tâm đến. Điều đó mới khiến cảm động.

      giống như trước kia, vô luận làm cái gì, Thịnh Nhạc Dục đều cảm thấy đó là đương nhiên, thậm chí có thời điểm còn chỉ ra vô số chỗ chưa tốt.

      Mỗi lần làm mất tinh thần như thế là khiến khó chịu đến muốn khóc.

      tại rốt cuộc cũng hiểu , ra là, đây chính là khác nhau giữ .

      , là điểm tốt đều ghi tạc trong lòng từng li từng tí, thấy ưu điểm mà bao dung khuyết điểm.

      , đó chính là đủ các loại hà khắc.

      "Em phụ giúp cho được chưa?" Hà Quyên ổn định tâm trạng của mình xong, cười hỏi, "Chính bận, em cũng . . . . . ."

      Câu kế tiếp, ánh mắt Hà Quyên lóe lên cái, cuối cùng vẫn ra.

      Lời kia rất khó chịu, ra khiến đau lòng sao?

      Ừ, có lẽ nên từ bỏ.

      Nhìn thấy ánh mắt Hà Quyên ngượng ngùng lại ngọt ngào, Chu Duệ Trạch chớp mắt cái, Quyên Tử suy nghĩ gì?

      Nhưng mà, nhìn điệu bộ của , hẳn phải có liên quan với đây.

      Nghĩ đến liền thấy ngọt ngào, ừ, tượng tốt.

      Chu Duệ Trạch cười quay đầu, mặc tạp dề vào đóng vai Hà Quyên xử lý tốt các món ăn, Hà Quyên ở bên đơn giản chỉ là bưng mâm, lấy đồ.

      Hai người ở trong phòng bếp vừa vừa cười, làm chảo dầu khẽ reo lách tách. Lập tức bốc lên mùi thơm mê người, các loại thanh và mùi vị đan xen vào nhau, có thứ được đặt tên là hạnh phúc lan tỏa, thấm đượm . . . . . .

      "Bà xã làm sườn xào chua ngọt là ngon." Chu Duệ Trạch cắn miếng sườn xào chua ngọt, nhét đến phùng đầy miệng mà vẫn quên khen ngợi Hà Quyên.

      " ràng là làm." Hà Quyên buồn cười nhìn Chu Duệ Trạch, gắp miếng rau vào trong chén của . thể chỉ ăn thịt ăn rau, đối với thân thể tốt.

      "Ai ?" Chỉ hai ba miếng gặm hết cục xương sườn thịt heo trong miệng, Chu Duệ Trạch trợn to hai mắt phản bác: " ràng là bà xã tẩm ướp tốt, gia vị cũng thêm đủ, chỉ là cho vào trong nồi đảo đảo lại thôi. Vẫn là bà xã lợi hại nhất."

      "Miệng lưỡi lưu loát." Hà Quyên nũng nịu tiếng: "Thôi, ăn rau ."

      "Bà xã. . . . . . thích ăn rau cần . . . . . ." Chu Duệ Trạch nhìn chằm chằm miếng rau cần khó ưa trong chén, nháy mắt tranh thủ đồng tình.

      "Em biết rồi." Hà Quyên dịu dàng cười.

      "Cho nên. . . . . ." Chu Duệ Trạch sáng mắt lên, tìm cách kéo dài.

      "Cho nên, có thể bịt mũi mà ăn ."

      "Cái gì?" Hà Quyên câu lập tức khiến cho gương mặt tươi cười của Chu Duệ Trạch xụ xuống, ủy khuất nhìn Hà Quyên, cố ý kéo dài thanh kêu lên "Bàà xããããããã. . . . . ."

      " muốn có phần thưởng mới ăn." Thấy Hà Quyên nhúc nhích chút nào, Chu Duệ Trạch lập tức đàm phán, ra điều kiện.

      "Phần thưởng gì?" Hà Quyên hơi sững sờ, giây kế tiếp đôi môi liền bị áp lên, cái lưỡi ẩm ướt nhàng lướt qua môi của , thừa dịp chưa chuẩn bị linh hoạt xâm nhập.

      Ừ, có mùi vị sườn xào chua ngọt .

      Hà Quyên vừa mới phân tâm suy nghĩ như vậy, Chu Duệ Trạch lập tức nhận thấy được chuyên tâm, ngay sau đó triển khai thế công, triền miên khiến đầu óc Hà Quyên hoàn toàn biến thành nắm bột nhão, hoàn toàn nghĩ ra cái gì, xụi lơ ở trong ngực .

      Nhìn gương mặt ửng đỏ trong ngực, đôi môi hơi sưng, lồng ngực Hà Quyên phập phồng rất nhanh. Đôi mắt đen nhánh được phủ tầng hơi nước mê mang, trông như trái đào mật ngon miệng, khiến hận thể lập tức ăn ngấu nghiến.

      Nhưng mà. . . . . . muốn dọa sợ.

      Nhẫn nại buông Hà Quyên ra, cầm chén của mình lên, đối phó với rau cần bất trị.

      Dưới tình huống tâm trạng rất tốt, ngay cả chỗ rau cần trong miệng mang theo vị hơi đắng ăn cũng vẫn là thơm ngon như vậy. Quả nhiên, ăn cái gì cũng phải xem ăn với người nào ở chung chỗ nữa.

      Hà Quyên vất vả bình phục lại nhịp tim đập kịch liệt, nhìn Chu Duệ Trạch cầm chén cơm cố gắng ăn liên tục chỗ rau cần. Đặc biệt kiểu cách nhai khiến nhịn được cong khóe môi lên.

      lớn tuổi như vậy, mà còn giống như đứa bé, cũng rất. . . . . . dễ thương.

      Hà Quyên và Chu Duệ Trạch quả hoàn toàn rất ấm áp ngọt ngào, còn những người khác lại được sung sướng như vậy.

      Điện thoại di động của Nhiếp Nghiêu vừa vang lên, nhìn qua màn hình xem số điện thoại gọi tới, rồi nhận máy: "Có chuyện gì sao?"

      Người bên kia vừa nghe, liền vội vàng : ", chỉ là cần cử người tới đây thu tiền. Chút tiền kia tôi đều chuẩn bị xong xuôi, cần phiền hai vị phí tâm."

      Nghe giọng kia, chính là “ Địch” phía sau sân khấu.

      Nhiếp Nghiêu khẽ cười tiếng: "Chút tiền kia, chúng tôi vẫn bỏ ra được . Làm việc giúp chúng tôi, cũng thể khiến phải vừa tốn công sức lại vừa bỏ tiền. Chuyện đó chúng tôi ghi nhớ, có vấn đề gì có thể tới tìm chúng tôi."

      Được Nhiếp Nghiêu bảo đảm khiến “ Địch” lên tiếng liên tiếp: "Được, được, vậy quấy rầy ngài."

      "Ừ." Sau khi Nhiếp Nghiêu đáp tiếng, cúp điện thoại, cung cách lạnh lẽo cao ngạo như vậy là điều vốn có ở và Chu Duệ Trạch .

      huyenlaw68Chris thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81: Đừng mong tốt hơn

      Chương 81.1


      Editor: Tiểu Tất Cửu


      Cúp điện thoại, Nhiếp Nghiêu bỗng nhúc nhích con chuột, nhìn tổn phí của lần này, nở nụ cười.


      Nâng đỡ người ra bên ngoài, quả nhiên là tổn hao ít, nếu phải con số thiên văn (*), nhưng mà cho người bình thường chứng kiến, cũng là muốn có con số dám nghĩ đến.

      (*) Con số thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km.

      Vậy nếu là công ty truyền thông, chắc chắn bỏ ra số tiền lớn như vậy để nâng đỡ người mới.

      Người mới cũng cần phải nhìn xem có năng lực tìm hay , có đáng giá để công ty đầu tư hay .

      Giống người mới như Tả Phỉ Bạch vậy, đầu tư vào đồng nghĩa với việc ném tiền xuống sông, chút báo đáp cũng có.

      Huống chi, Tả Phỉ Bạch như vậy, trừ phương diện vóc dáng còn có thể ra ngoài, những thứ khác có chỗ nào thích hợp.

      Bọn họ hết lần này tới lần khác đầu tư tiền vào, lợi nhuận cũng đủ bằng khi nâng đỡ ba người mới rồi.


      Nhiếp Nghiêu nhìn khoản tiền kia, buồn cười lắc đầu: "Năm nay lại khoản chi ngoài kế hoạch."

      Chỉ là. . . . . .

      Danh mục vẫn phải có.

      Nhiếp Nghiêu lập tức kéo bàn phím đến, ở phía nhanh chóng gõ xuống mấy chữ, nhìn mấy chữ kia, hài lòng gật đầu.

      tuần, bởi vì chuyện của Tả Phỉ Bạch, khiến mọi người thoải mái có đề tài chuyện nhiều vô số.

      Dĩ nhiên, làm người trong cuộc chính là cũng có được trải qua tốt như thế.

      "Tại sao được?" Tả Phỉ Bạch tức giận trợn trừng mắt nhìn người đại diện của ta.

      " được, nếu như muốn huỷ bỏ hiệp ước, phải trả cho công ty hai trăm vạn tiền vi phạm hợp đồng. Ngày trước, công ty đối bỏ ra kinh phí đầu tư cho , cũng thấy đấy, cũng thể khiến công ty làm việc mua bán lỗ vốn chứ? Huống chi, hợp đồng cũng ký."

      Người đại diện giải quyết công việc chung trả lời, hoàn toàn thèm để ý đến cảm xúc nóng nảy của Tả Phỉ Bạch.
      "Bây giờ cho dù tôi huỷ hợp đồng, các người cũng sắp xếp công việc cho tôi làm phải sao?" Tả Phỉ Bạch thử ôn hoà nhã nhặn đàm phán với người đại diện: "Giọng hát của tôi bị che giấu, vậy tại sao huỷ hợp đồng chứ?"

      "Công ty đầu tư số tiền lớn như vậy, có lý do gì để cho có đạo lý mà rời uổng phí." Người đại diện lắc đầu cái : " ra mỗi tháng phải còn có tiền lương cầm tay sao? Chỉ cần chờ tới lúc chuyện này phai nhạt , có lẽ co còn có cơ hội cố gắng."

      "Chờ chuyện này phai nhạt , vậy phải bao lâu?" Tả Phỉ Bạch vậy mà lại thấy được mức kinh khủng của kiện lần này.

      mạng, báo chí, TV, ngay cả đài truyền thanh cũng đưa tất cả tin tức lên, mặt trái dư luận ùn ùn kéo tới, ta hoàn toàn chống đỡ được.

      Vốn cho là " Địch" ra mặt giúp ta giải quyết, làm sao nghĩ đến ta ngay cả nhìn cũng thèm nhìn đến.

      Công ty lại càng vì tất cả lợi ích của công ty, đẩy ta ra ngoài, làm người bị bỏ rơi.

      Dưới tình huống này, ta còn thế nào lưu lại ở trong công ty này sao?

      Đương nhiên phải rời , tìm đường ra khác mới phải.

      Nếu , ở nơi này chỉ có thể kéo ta từ từ đến đường chết.

      Tuổi thanh xuân chỉ có mấy năm như vậy, sử dụng tốt, sau này ta còn có tư cách gì?


      " biết." Người đại diện lạnh lùng ra, cũng phải là thần thánh, làm sao biết cần bao lâu phai nhạt xuống chứ?

      " cũng biết, với tôi làm gì? Tôi muốn huỷ hợp đồng!" Tả Phỉ Bạch vừa nghe liền xù lông, tranh cãi la hét ầm ĩ: "Tôi thể để tương lai cũng hao phí ở nơi này của các người."

      Người đại diện nhìn Tả Phỉ Bạch, vẫn hề nổi giận, chỉ là rất máy móc trả lời: " có thể tìm công ty luật sư chuyện tỷ mĩ về chuyện này chút."

      xong, đứng dậy rời .

      Tả Phỉ Bạch tức giận đến mức lập tức vứt cái ly cầm trong tay ra ngoài, bịch cái rơi ngay cửa, vỡ thành mảnh vụn.

      Cứ như vậy, cũng có biện pháp khiến ta nguôi giận, thở hổn hển nhìn chằm chằm cánh cửa, hận thể đốt ra thành hai lỗ.

      Về phương diện số tiền lương lẽ này của công ty đủ để làm cái gì?

      Ngay cả tiền để ta mua bộ quần áo cũng đủ, được, ta phải nghĩ biện pháp nhanh lên chút, thể tiếp tục như vậy.

      tại người duy nhất ta có thể tìm được cũng chỉ có thôi.

      === Đường phân cách của Cửu Cửu ===


      Sáng sớm sáu giờ ngày thứ Hai, Thịnh Nhạc Dục còn chưa thức dậy , chuông cửa vang lên, buồn bực từ giường bò dậy, mang theo thân áp suất thấp (khí lạnh) mở cửa.

      luôn luôn đều bực bội khi rời giường, huống chi gần đây mọi chuyện thuận lợi, càng làm cho khó chịu.

      Ở bên trong, vừa nhìn thấy người tới qua lỗ của cửa kia, chân mày Thịnh Nhạc Dục cau lại: "Tả Phỉ Bạch, tôi với sớm còn quan hệ, còn tới làm gì?"

      Đứng ở phía dưới, Tả Phỉ Bạch hướng về phía đối diện : "Thịnh Nhạc Dục, cho em vào ."

      "Có bệnh." Thịnh Nhạc Dục vừa xong định đóng cửa ngừng chuyện, lại bị câu của Tả Phỉ Bạch làm ngăn cản động tác: "Có phải muốn có được Hà Quyên hay ?"

      Dường như thời điểm đó bị mê hoặc, Thịnh Nhạc Dục nhấn mở khoá cửa.

      Sau khi nhấn xuống, liền hối hận vỗ đầu của mình cái, đáng tiếc chuông cửa vang lên cho phép được đổi ý.

      Phiền não mở cửa chính ra, nhìn chằm chằm Tả Phỉ Bạch dùng khẩu trang và nón để che kín cả khuôn mặt, cái áp khoác màu đen bên ngoài che phũ ta cực kỳ chặt chẽ, căn bản là nhìn ra được ta là ai.

      Cũng khó trách ta lại như thế, tại ta chính là nhân vật gây sốt.

      "Thịnh Nhạc Dục, thời gian của tôi quý báu, chúng ta tóm tắt." Tả Phỉ Bạch hề lãng phí thời gian, sau khi vào cửa trực tiếp thẳng tới trọng điểm: "Có phải vẫn cam lòng với Hà Quyên hay ?"

      "Chuyện của tôi và Hà Quyên, cần tới bình luận, nếu như có chuyện gì có thể rồi." Thịnh Nhạc Dục hơi cau mày.

      "Tôi có thể mang Hà Quyên tới đây cho , tôi có thể khiến ấy và Chu Duệ Trạch ly hôn, về phần ấy có ở đây cùng chỗ với hay , phải xem bản lĩnh của ." Tả Phỉ Bạch hoàn toàn để ý tới phản ứng của Thịnh Nhạc Dục, thẳng ra lời ta muốn .


      Thay vì ở nơi này tốn hao hơi sức khuyên Thịnh Nhạc Dục còn bằng nhanh chóng dứt khoát đặt ích lợi ở trước mặt của .

      " có thế khiến Hà Quyên ly hôn?" Trong lòng Thịnh Nhạc Dục vui mừng, cũng biết vì sao, quả lại vui mừng như vậy.

      Hà Quyên vốn chính là người của , người cũng là .

      Tại sao Chu Duệ Trạch đột nhiên xuất , đoạt người phụ nữ của ?

      "Có thể, tuyệt đối ly hôn." Tả Phỉ Bạch cười , đáy mắt xoay chuyển tràn đầy ánh sáng lạnh của tính toán.

      " có điều kiện gì?" Thịnh Nhạc Dục căn bản cũng tin tưởng Tả Phỉ Bạch giúp công, ta là người hám lợi, chuyện có lợi Tả Phỉ Bạch tuyệt đối thèm làm.


      "Năm trăm vạn!" Tả Phỉ Bạch lập tức ra giá: "Tôi muốn năm trăm vạn."

      Con người Thịnh Nhạc Dục có giá trị bao nhiêu ta hỏi thăm ràng, quá nhiều lời, có lẽ khiến Thịnh Nhạc Dục lùi bước.

      Năm trăm vạn vừa vặn chính là điểm giới hạn.

      ta có thể cầm hai trăm vạn giải trừ hiệp ước, còn dư lại ba trăm vạn đủ để ta đổi thành phố khác sinh sống.

      " suy nghĩ chút, Hà Quyên chính là người phụ nữ của , bây giờ ở trong nhà của người đàn ông khác, giúp giặt quần áo nấu cơm. . . . . ." Tả Phỉ Bạch vô cùng hiểu ham muốn chiếm giữ khó hiểu của Thịnh Nhạc Dục và tính yếu ớt tự ái đó của .

      Chính là đánh về phía nhược điểm của Thịnh Nhạc Dục, phát chắc chắn.

      Tả Phỉ Bạch nhìn vẻ mặt từ từ biến hoá của Thịnh Nhạc Dục, chậm rãi cong khóe môi lên, ta biết ta thuyết phục thành công.

      huyenlaw68Chris thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 81.2

      Editor: Tiểu Tất Cửu

      "Thấy ? Lần này Tả Phỉ Bạch là thảm."

      "Đúng vậy đúng vậy, mạng náo nhiệt lại gây sốt như vậy, lần đó phải ca hát, hoàn toàn chính là do hậu kỳ làm ra."

      "Xong rồi, thần tượng của tôi tan vỡ, thiệt thòi cho tôi hồi trước kia vẫn còn say mê ta ca hát như thế, ra đều là giả."

      "Bây giờ loại người gì cũng có."

      Buổi trưa, lúc ăn cơm, Hà Quyên nghe đồng nghiệp bên cạnh lập tức "Thảo luận" sôi nổi đối với kiện đứng đầu, an tĩnh ăn cơm của .

      Loại chuyện đó với có liên quan, cũng muốn có liên quan.

      Làm nhân vật công chúng, chính là như vậy, tất cả mọi thứ đều bị phóng đại, bất luận là tốt hay xấu cũng bị đem ra để bàn luận.

      Hà Quyên ăn xong, trong lòng cảm thán, xem ra khi làm nhân vật công chúng tố chất trong tư tưởng nhất định phải mạnh mẽ.

      Áp lực lớn như vậy, khó trách cũng rất nhiều người mắc phải hội chứng uất ức.

      Chuyện của Tả Phỉ Bạch cũng qua tuần, mọi người vẫn còn thảo luận, nhân vật công chúng dễ làm.

      Cơm nước xong, ra ngoài nghỉ ngơi chút, công việc của buổi chiều rất nhanh phải bắt đầu.

      Bên trong phòng làm việc của tập đoàn Minh Đạt, Chu Duệ Trạch nhìn hoá đơn màn hình máy vi tính mà khóe mắt khẽ co quắp, chỉ ngón tay, hỏi Nhiếp Nghiêu: "Đây là ý gì?"

      Nhiếp Nghiêu ngay cả nhìn cũng cần nhìn, khí định thần nhàn (bình tĩnh) : "À, chi phí quan hệ xã hội của cậu."

      Sau khi tiếp nhận được ánh mắt lạnh lùng của Chu Duệ Trạch, Nhiếp Nghiêu dù sao cũng phải bổ sung thêm câu: "Khoản tiền đó, tớ định ra cho , chúng ta cũng thể chiếm điểm tiện nghi này. Vậy câu cảm thấy lần này tiền nâng đỡ người mới, chúng ta cần bỏ ra?"

      "Đương nhiên là cần chúng ta xuất ra." Chu Duệ Trạch cũng phải là người so đo tiền bạc: "Tôi chỉ cảm thấy cái danh mục chi chí tổn thất này của cậu có chút vấn đề."

      "Vấn đề gì?" Nhiếp Nghiêu hiểu hỏi.

      "Cái gì gọi là phí quan hệ xã hội? Việc Này hoàn toàn phải là quan hệ xã hội." Chu Duệ Trạch nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nhiếp Nghiêu, khẳng định : "Ở danh mục phải viết lên tiền vốn của vợ."

      Bịch cái, cái ghế nghiêng chút đụng phải cái bàn bên cạnh, cũng may Nhiếp Nghiêu té xuống, cánh tay khẽ chống đỡ, giữ vững thân thể.

      "Tiền vốn của vợ? Cậu biết tiền vốn của vợ là có ý gì ?" Nhiếp Nghiêu im lặng hỏi Chu Duệ Trạch: "Đó là muốn sử dụng để kết hôn."

      "Ừ, cũng là thế." Hai ngón tay Chu Duệ Trạch chống đỡ đuôi lông mày của mình, tay chống lên mặt bàn: "Cái này phải gọi là ngân sách đương?"

      Ngân sách đương?

      Nhiếp Nghiêu cảm giác gân xanh trán của mình liều lĩnh nổi lên, đầu óc ông chủ tập đoàn Minh Đạt của bọn họ đầu óc bị chấn động sao?

      " đúng. . . . . . Chúng tớ kết hôn rồi. . . . . . Nếu cái này chính là phí sinh hoạt chứ." Chu Duệ Trạch suy nghĩ chút, cảm giác sâu sắc chủ ý của mình tệ, gõ nhịp quyết định: "Chính là phí sinh hoạt."

      xong, gõ máy vi tính lộc cộc để sửa đổi, hoàn toàn chú ý tới khoé môi Nhiếp Nghiêu co giật.

      "Ừ, tháng này sổ sách cứ như vậy." Chu Duệ Trạch vô cùng hài lòng về phương thức xử lý của , mỗi tháng hoá đơn cá nhân của cũng sửa sang lại phần, biết được số việc lưu hành của tiền bạc, mỗi lần đều là Nhiếp Nghiêu giúp xử lý, chỉ là lần này danh mục tiền bạc vận hành quá chính xác, thay đổi, liền hoàn mỹ.

      Nhiếp Nghiêu khổ sở vuốt vuốt đầu của mình: "Tớ này, cậu có cần tới gặp bác sĩ tâm lý chút hay ?"

      Động tác của Chu Duệ Trạch dừng lại, nhíu mày hỏi: "Ý của cậu là cảm thấy tâm lý của tớ được bình thường?"

      ", tớ cảm thấy cậu mắc phải triệu chứng ỷ lại vào Hà Quyên." Nhiếp Nghiêu rất nghiêm túc, miễn là chuyện có liên quan đến Hà Quyên, đều bình thường, tuyến khinh suất đạt đến cực điểm.

      Chu Duệ Trạch ngẩn người, sau đó hả hê nhướng mày với Nhiếp Nghiêu: "Đó là bà xã của tớ, tớ can tâm tình nguyện."

      Phốc. . . . . .

      Nhiếp Nghiêu thiếu chút nữa nhịn được mà hộc máu.

      Tự động bỏ qua sắc mặt quỷ di của Nhiếp Nghiêu, Chu Duệ Trạch lấy điện thoại di động ra gởi nhắn tin cho Hà Quyên: Bà xã, buổi tối muốn ăn cái gì?

      Sau khi gửi tin nhắn , hồi lâu vẫn có động tĩnh, Chu Duệ Trạch vừa bàn bạc chuyện của công ty với Nhiếp Nghiêu vừa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động.

      Cuối cùng khiến Nhiếp Nghiêu cũng thể nhịn được nữa: "Câu sao lại gọi điện thoại qua để hỏi chút?"

      "Đoán chừng là làm việc." Ngón tay Chu Duệ Trạch sờ sờ ở điện thoại di động, cố nén kích động muốn gọi điện thoại, thu hồi ánh mắt lại: "Đừng quấy rầy công việc của ấy, chúng ta tiếp tục."

      Nhiếp Nghiêu khẽ mỉm cười, gì, tiếp tục thảo luận chuyện công việc.

      Sau khi công việc kết thúc, Nhiếp Nghiêu mang theo tài liệu rời .

      Chu Duệ Trạch nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ, Hà Quyên sắp tan việc, tại hẳn là có công việc gì chứ?

      Bấm số điện thoại của Hà Quyên, sau tiếng nhạc chuông dài, cũng có nhận được kết nối.

      Chân mày cau lại, nghe được thanh nhắc nhở cúp điện thoại lạnh như băng ở bên trong.

      Chẳng lẽ là xế chiều hôm nay khách nhiều như vậy sao?

      Công việc này đúng là tốt lắm, vẫn phải làm việc, Hà Quyên quá mệt mỏi.

      Ừ, đúng lúc nên để đổi phần công việc.

      Đè xuống phiền não trong lòng, Chu Duệ Trạch nỗ lực đặt tinh lực ( tinh thần và thể lực) lên công việc.

      Đến lúc năm giờ rưỡi, Chu Duệ Trạch thể chờ đợi nữa mà cầm điện thoại lên, vẫn có người nghe máy như cũ, là trạng thái kết nối được, nhưng có ai nhận.

      Chuyện gì xảy ra?

      Lại bấm số lần, vẫn có người nào nghe.

      Chu Duệ Trạch chút do dự bấm số điện thoại của người khác, chút khách khí trực tiếp chất vấn: "Hà Quyên đâu? Tại sao ấy nhận điện thoại? tại ấy còn có khách hàng sao?"

      Người vừa nghe ở đầu bên kia điện thoại, vụt cái liền từ ghế đứng lên: "Tôi kiểm tra ngay bây giờ, sau ba phút trả lời cho ngài."


      Bên kia "cụp" cái cúp điện thoại, ông chủ trụ sở lập tức nhấn phím kết nối nội tuyến: "Bảo Hà Quyên đến phòng làm việc của tôi."

      Bên kia chần chờ chút, : "Ông chủ, Hà Quyên lúc xế chiều xin nghỉ."

      "Cái gì? Tại sao có người cho tôi biết?" Lời của ông chủ trụ sở khiến trưởng bộ phận đầu bên kia sững sờ, lúc nào thợ mát xa xin nghỉ còn phải thông báo ông chủ lớn cấp vậy?

      Trong lòng nghi ngờ cứ nghi ngờ, nhưng vẫn là chi tiết : "Buổi chiều, ấy gửi tin nhắn tới đây rằng ấy thoải mái, xin rời trước, tôi liền phê chuẩn."

      Ông chủ từng là để cho chiếu cố Hà Quyên nhiều chút, nếu , tính chất công việc của bọn họ ở trụ sở, làm sao có thể cho phép Hà Quyên chỉ cần làm việc theo quy luật vào ban ngày mà còn có thể nghỉ Chủ nhật và ngày nghỉ chứ?

      Nếu như ông chủ chiếu cố nhiều chút, Hà Quyên xin nghỉ, dĩ nhiên là liền phê chuẩn.

      "Lúc nào xin nghỉ?" Ông chủ trụ sở lại vội vàng hỏi câu.

      "Buổi chiều, lúc gần hai giờ."

      Sau khi ông chủ cúp điện thoại, vội vàng trở về gọi điện lại: "Buổi chiều, Hà Quyên tới, lúc hai giờ có gửi tin nhắn cho trưởng bộ phận, giải thích là thoải mái nên xin nghỉ rồi."

      "Ừ." Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, liền vội vã ra bên ngoài, trực tiếp đến ga - ra lái xe chạy về nhà, đồng thời điện thoại di động ngừng quay số điện thoại của Hà Quyên, vẫn là trạng thái có người nào nghe máy.

      Điện thoại di động tự động cắt đứt rồi tiếp tục gọi lại, cứ như vậy vẫn quay số đến khi về nhà.

      Vội vội vàng vàng chạy lên lầu, mở cửa phòng ra, còn chưa vào nhà liền gọi to: "Bà xã!"

      Trong nhà yên tĩnh, hoàn toàn là có động tĩnh, Chu Duệ Trạch trực tiếp chạy vào, tất cả gian phòng đều nhìn lần, có ai!









      huyenlaw68Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :