1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thứ ba

      083: Thành công trở về


      Năm năm sau, tại sân bay

      “Ninh Ninh! Mình ở đây” Mạc Nhan ở cửa đón khách thấy Cố Chiêu Ninh từ bên trong ra vui sướng vẫy vẫy cánh tay.

      Cố Chiêu Ninh cũng vẫy tay với Mạc Nhan, mặc chiếc sơ mi caro đơn giản, bên dưới là quần jean bó, chân đôi dép lê La Mã. Thay đổi nhiều nha, trưởng thành ít, Mạc Nhan nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, sống mũi cay cay.

      “Nhóc ngốc nghếch, khóc cái gì?” Cố Chiêu Ninh tới, bỏ kính xuống, thấy Mạc Nhan nước mắt rơi lã chã, đưa tay lau .

      “Cậu thay đổi rồi”. Mạc Nhan nức nở, 5 năm, Cố Chiêu Ninh còn như xưa, trước đây nếu thấy khóc, Cố Chiêu Ninh mắng té tát đến khi dừng lại, còn hôm nay lại trấn tĩnh lau nước mắt cho mình như vậy, ấy đổi khác, đẹp hơn.

      phải con người luôn thay đổi hay sao! Được rồi, thôi.” Cố Chiêu Ninh cười cười, vừa kéo tay Mạc Nhan vừa hỏi thăm cuộc sống của trong mấy năm qua.

      Cứ như vậy, Cố Chiêu Ninh cùng Mạc Nhan trở về căn phòng mua cho mẹ trước đây, bỏ những tấm vải trắng phủ lên đồ đạc, hai người cười rồi bắt đầu quét dọn lại. Sau cả buổi chiều bận rộn, hai ngời mệt mỏi lăn ghế salon.

      tốt… Chúng ta lại có thể ở cùng nhau” Mạc Nhan cầm tay Chiêu Ninh giơ lên trời, cười vui vẻ.

      Cố Chiêu Ninh thản nhiên cười: “Cậu… vẫn chưa kết hôn, mình hơi giật mình đấy.” 5 năm, Mạc Nhan hơn 3 tuổi, tức là 28 mà vẫn chưa kết hôn đúng là khiến giật mình.

      Mạc Nhan liếc Cố Chiêu Ninh: “Cậu à, cậu còn trở về, mình cũng rất giật mình.” Nghĩ tới đây, Mạc Nhan đột nhiên ngồi dậy: “Con nhóc chết tiệt này! 5 năm trời, lần liên lạc với người ta, lương tâm của cậu ngươi chó ăn mất rồi à? Trở lại, còn biết gọi điện cơ đấy? Ngươi có biết lúc lời nào làm người ta lo lắng lắm ?” Mạc Nhan vừa vừa khóc.

      Cố Chiêu Ninh vội vàng ngồi dậy, con nhóc này lại đa sầu đa cảm, cũng 28 tuổi đầu rồi vẫn như con nít: “ phải mình về rồi hay sao? Ban đầu cảm thấy có lỗi với cậu, cậu tìm trường cho mình mà mình lại học, xin lỗi nhé.” vốn định chờ Mạc Nhan tìm trường nào tốt để học, nhưng khi đó tâm tình tốt, lại biết phải thế nào với Mạc Nhan, chỉ muốn được yên tĩnh, nghĩ lại tận 5 năm, nếu phải công ty LM thành lập chi nhánh mà là nhà thiết kế chính kiêm CEO ở đây chắc cũng chưa trở về.

      Ngẫm lúc, thời gian quả trôi nhanh, thoáng cái 5 năm trời, suy nghĩ lúc đó của quả là ngây thơ.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, cậu vốn xấu xí rồi”

      “Hì”

      Mạc Nhan cười, trước đây khóc, Cố Chiêu Ninh đều như vậy, bây giờ vẫn thế, Mạc Nhan liếc Cố Chiêu Ninh rồi nhận lấy khăn giấy từ tay lau nước mắt: “Ninh Ninh, trong lòng cậu vẫn có ta sao?” Mạc Nhan đột nhiên nghiêm túc, thận trọng hỏi câu.

      Nụ cười của Cố Chiêu Ninh đột nhiên cứng đờ, hồi lâu, buông Mạc Nhan, ánh mắt nhìn phía trước “Ai kia?”

      “Đương nhiên là ta! Chồng cũ của cậu!” Mạc Nhan biết Cố Chiêu Ninh giả vờ.

      có… Mình hết rồi.” Đây là lần đầu tiên gián tiếp thừa nhận với Mạc Nhan trước kia từng Hoắc Thương Châu, vậy mà hôm nay, lòng cũng khép lại, có phải kết hôn rồi ? Có khi có con rồi cũng nên.


      084: Cũng thay đổi

      “Chủ tịch!” Trong phòng làm việc, Lôi Ảnh phá vỡ khí im lặng, khuôn mặt điển trai của trông có vẻ khó khăn.

      Hoắc Thương Châu đứng bên cửa sổ, cần nhìn cũng có thể đoán được nét mặt của Lôi Ảnh: “Chuyện gì phải gấp thế?” 5 năm qua, Hoắc Thương Châu dường như càng trở nên trầm lặng.

      “Cái đó… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết vẫn la hét đòi gặp

      5 năm, kể từ khi Cố Chiêu Ninh , Hoắc Thương Châu dường như biến đổi, hệt như thời điểm Thiên Mộng Tuyết mất tích. Mặc dù mỗi ngày ở bên Thiên Mộng Tuyết, nhưng Lôi Ảnh có thể nhận ra nụ cười của nở từ nội tâm, mỗi lần ở cùng Thiên Mộng Tuyết, Hoắc Thương Châu như miễn cưỡng làm việc mình thích, vì cái gì cũng chỉ như trả nợ cho .

      Thời gian nhanh, Thiên Mộng Tuyết bắt dầu chán ghét , tức giận muốn chia tay. Mà Lôi Ảnh ngờ được, khi Thiên Mộng Tuyết ra điều này, biểu lộ của Hoắc Thương Châu như trút được gánh nặng. giữ lại, mặc rơi nước mắt bỏ .

      Lôi Ảnh cũng ngờ, chỉ 3 ngày sau, Thiên Mộng Tuyết lại chạm mặt ở Hoắc Thị.

      “À…” chữ nhạt nhẽo, Hoắc Thương Châu đứng sau lưng biết bao mệt mỏi.

      “Vậy …” Lôi Ảnh hiểu, phải làm gì với người vẫn đứng ở cửa ra vào?

      cho ấy biết, tôi làm theo mong muốn để ấy về trước.” Cái Thiên Mộng Tuyết muốn phải là trang giấy sao? cuộc hôn nhân xiềng xích mà thôi, bây giờ cũng mệt mỏi lắm rồi, cũng thể chịu đựng được ầm ĩ của , cũng cưới lần rồi, cũng chỉ là thêm lần nữa thôi.

      “Vâng…”. Lôi Ảnh như muốn thêm gì nữa nhưng lại thể nên lời, im lặng ra khỏi phòng.

      “Thiên tiểu thư, về trước , chủ tịch đáp ứng cầu của ”. Lôi Ảnh thực ưa Thiên Mộng Tuyết, cho dù là khách sáo với cũng có thể thấy ánh mắt hề vui vẻ.

      ư?”



      Thiên Mộng Tuyết cười vui vẻ, cắn cắn môi, gật đầu với Lôi Ảnh: “Tôi biết rồi, ấy tối nay đến nhà tôi.” xong, xoay người .

      Lôi Ảnh đứng tại chỗ thở dài, đôi tay đút trong túi quần, lông mày nhíu chặt.

      ………………

      “Cố tổng (Tổng giám đốc Cố), đây là lịch trình sắp tới, mời chị xem qua”, thư ký cầm văn kiện vào.

      “Cảm ơn”. Cố Chiêu Ninh ngẩng đầu nhận lịch trình, lật lật mấy tờ đột nhiên nghĩ: “Phải rồi, Trang phục dạ hội Miss 5h chiều nay sai người mang đến, nhớ nhắc kẻo trễ.” Cố Chiêu Ninh nghiễm nhiên thành công với vai trò người thiết kế, mới trở về mấy ngày, liên tục nhận được các đơn đặt hàng, mà cũng từ chối.

      “Vâng, Cố tổng, tối nay có bữa tiệc, Lạc phu nhân làm sinh nhật, bà ấy mời chị nhất định tham gia.” Thư ký đột nhiên nhớ ra, sau đó xoay người với Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh cười : “Tôi biết rồi.” Lạc phu nhân là khách hàng đầu tiên của từ lúc trở về, vì vô cùng thích thiết kế của , cho nên hai người từ chuyện váy vóc chuyển sang chuyện cuộc sống.

      Như bạn thân lâu ngày gặp, Cố Chiêu Ninh cũng thích Lạc phu nhân hề ngạo mạn như những phu nhân cao quý khác. Giữa hai người câu nệ tuổi tác, thứ cảm giác thoải mái. Sinh nhật của bà, cũng muốn tham gia.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      085: Gặp lại cố nhân


      Buổi tối, Cố Chiêu Ninh thay trang phục, đúng giờ có mặt ở tiệc sinh nhật Lạc phu nhân.

      “Cố tiểu thư, đến rồi” Lạc phu nhân thấy Cố Chiêu Ninh, vui vẻ tiến đến tiếp đón.

      Cố Chiêu Ninh uyển chuyển cười tiếng: “Vâng ạ, chúc mừng sinh nhật Lạc phu nhân”. Cố Chiêu Ninh ôm Lạc phu nhân theo phong cách phương tây.

      “Cảm ơn.” Lạc phu nhân trả lời, hai người mặt đối mặt.

      “Lạc phu nhân”

      giọng quen thuộc vang lên sau lưng Cố Chiêu Ninh, ngẩn người.

      “Thương Châu à, cậu đến rồi” Lạc phu nhân nhận ra nét kỳ dị của Cố Chiêu Ninh, vội vã chào hỏi Hoắc Thương Châu.

      ấy, đúng là ấy, nghĩ được sau 5 năm lại gặp nhau trong tình cảnh này, Cố Chiêu Ninh cảm thấy cho đến tận bây giờ, vẫn thể trốn tránh nội tâm của mình.

      “Lạc phu nhân”

      “Đây là… thiểu thư Thiên Mộng Tuyết phải ?” Lạc phu nhân thấy Thiên Mộng Tuyết, suy nghĩ lúc mới nhớ ra tên. “Hoan nghênh ” Lạc phu nhân bắt tay Thiên Mộng Tuyết cái.

      Bóng lưng này… rất quen thuộc, Hoắc Thương Châu nhìn thấy lưng Cố Chiêu Ninh, hai hàng lông mày của chau lại, là ấy sao?

      Cố Chiêu Ninh đứng tại chỗ hồi lâu, ra Thiên Mộng Tuyết cũng đến, được, thể trước mặt Lạc phu nhân mà chính diện gặp gỡ hai người này. Vì vậy, sải bước chân, tiếng với Lạc phu nhân vào hội trường.

      “Thương Châu? Thương Châu?” Thiên Mộng Tuyết kéo tay .

      “Ừ?” kia rất giống Cố Chiêu Ninh, nhưng, trừ thân hình ra, những thứ khác kể cả tư thế lại hoàn toàn giống. Hoắc Thương Châu hồi phục tinh thần nhìn Thiên Mộng Tuyết.

      “Chúng ta vào thôi” Thiên Mộng Tuyết cười nhạt.

      “Được”. Hai người chào hỏi Lạc phu nhân xong liền vào trong.

      Cố Chiêu Ninh vất vả mới tìm được chỗ khuất, vừa định ngồi xuống lại nhìn thấy người cũng muốn nhìn.

      là em ư? Cố Chiêu Ninh?” Hứa Cần Dương, lúc Cố Chiêu Ninh đến, nhìn thấy ngay, chỉ có điều kiểu tóc của thay đổi, càng trở nên quyến rũ, nữ tính. Vì vậy theo vào đây, khi quay mặt ra, mới xác định đúng là rồi.

      “Ồ, Giám đốc Hứa, trùng hợp”. phát ra, thế giới , những người kia vòng vòng lại lại gặp nhau ở bữa tiệc sinh nhật thế này. ngờ, trong tiệc sinh nhật của Lạc phu nhân, hai nhân vật lớn như vậy lại đều đích thân tham gia.

      “Đúng vậy, 5 năm rồi? Em thế nào?” Hứa Cần Dương cười, đây là thương nhớ từ lâu, giờ lại lần nữa xuất trước mặt .

      Lúc đầu quả vì nhất thời xúc động muốn động đến Cố Chiêu Ninh, nhưng sau đó là vì Hoắc Thương Châu, đáng chết là đến khi Cố Chiêu Ninh đột nhiên biến mất, mới phát mình này từ lúc nào.

      “Vâng, rất tốt, còn ?” Cố Chiêu Ninh nhận ly rượu người phục vụ mang tới cụng ly với Hứa Cần Dương.

      “Vẫn như vậy, như lần đầu tiên thấy uống rượu ở Thắng Thiên” Lúc uống rượu đẹp, Hứa Cần Dương đột nhiên nghĩ đến giận dữ uống rượu ngày đó, ngốc nghếch bị bỏ thuốc mà biết gì, hôm nay hoàn toàn thành người phụ nữ. Thời gian thay đổi tất cả, dáng vẻ của bây giờ còn chút dấu vết của ngày xưa.

      “Đúng vậy, khi đó tôi ngốc, ha ha” tiếp tục uống hớp, vì nhìn thấy ở chỗ xa xa Thiên Mộng Tuyết ngả vào người Hoắc Thương Châu.


      086: phải oan gia đụng đầu

      “Xin chào, chủ tịch Hoắc” Lạc tiên sinh thấy Hoắc Thương Châu tới vội vàng nghênh đón.

      Ai chẳng biết thực lực của Hoắc Thương Châu, ngay cả lão thương nhân như ông cũng phải kính ba phần.

      “Lạc tiên sinh”. Hoắc Thương Châu sánh vai Thiên Mộng Tuyết đến trước mặt, ôn tồn nho nhã chào hỏi ông.

      Thiên Mộng Tuyết khẽ mỉm cười, lịch trang nhã.

      Lúc này khách khứa đến đông, Lạc phu nhân cũng vào, bà đến bên cạnh chồng gật đầu với Hoắc Thương Châu và Thiên Mộng Tuyết.

      Lúc này Thiên Mộng Tuyết mới chú ý tới lễ phục mà Lạc phu nhân mặc, thanh nhã mà kém phần hoa lệ, vẫn có sở thích thu thập váy dạ hội, chiếc váy hôm nay bà mặc cũng là kiểu rất thích nhưng tìm thấy, mở miệng hỏi: “Lạc phu nhân, lễ phục của bà hôm nay rất đẹp, biết là vị danh gia nào thiết kế.”

      Lạc phu nhân nghe thấy lời tán dương của Thiên Mộng Tuyết cười vui vẻ, bà nhìn lại chiếc váy của mình sau đó ngẩng đầu: “Cái này à… là cái duy nhất, là nhà thiết kế rất tốt may đo cho tôi.” đến Cố Chiêu Ninh, Lạc phu nhân giấu được thiện cảm, bà rất thích bộ lễ phục này, cũng rất kinh ngạc nhà thiết kế còn trẻ như vậy có con mắt rất độc đáo.

      Thiên Mộng Tuyết cười cười: “Hôm nào nhất định phải giới thiệu cho tôi với nhé.”

      cần phải chờ, hôm nay ấy cũng tới.” xong, Lạc phu nhân bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Cố Chiêu Ninh, cuối cùng thấy và Hứa Cần Dương chuyện trò vui vẻ trong góc phòng, bà thuận thế chỉ qua: “Kia, chính là ấy”.

      Hoắc Thương Châu và Thiên Mộng Tuyết cùng nhìn sang, Thiên Mộng Tuyết ngay lập tức cũng chưa nhận ra Cố Chiêu Ninh, nhưng Hoắc Thương Châu chỉ cần cái liếc mắt thấy.

      Quả nhiên là ấy! ấy trở lại… ấy thay đổi… Đứng bên cạnh là Hứa Cần Dương!

      ấy là Cố tiểu thư mới ở nước ngoài về, là nhà thiết kế chính của LOVER chi nhánh Trung Quốc. Tuổi quá trẻ mà lại giỏi giang, quả là thiên tài”. Lạc phu nhân vừa nhìn vừa tán dương Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh chuyện với Hứa Cần Dương lại vô tình thấy mấy người bên kia nhìn mình có phần sửng sốt, Hoắc Thương Châu nhìn thấy , quả nhiên thể tránh được.

      Hứa Cần Dương cũng như nhìn cái gì, quay lại liếc cái rồi đến bên cạnh ôm lấy bả vai Cố Chiêu Ninh: “Chúng ta qua đó , dù sao cũng là người quen cũ, chào hỏi chút. Hả?” Cánh tay bả vai vỗ nhè .

      Cố Chiêu Ninh ngớ người nhìn Hứa Cần Dương, đúng vậy, biết ta giải vây giúp mình, mấp máy môi gật đầu.

      Cảnh đó rơi vào mắt Hoắc Thương Châu khiến vừa mắt, cho tới bây giờ đều thể chấp nhận người đàn ông khác đứng bên , Hoắc Thương Châu nghĩ muốn đến lôi Hứa Cần Dương ra, nhưng ngại nơi công cộng, lại là sinh nhật Lạc phu nhân, đành nín nhịn.

      Cố Chiêu Ninh bước từng bước gian nan, khi gần đến chỗ Hoắc Thương Châu, cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

      “Vị này là…” Thiên Mộng Tuyết lúc này mới thấy ràng, đây phải là năm đó sao? nghĩ được ta hồn tan lại trở về. Như bản năng, kéo chặt tay Hoắc Thương Châu.

      “Tới đây, tôi giới thiệu, đây là Cố Chiêu Ninh, Cố tiểu thư. Còn đây là Giám đốc Hứa”. Lạc phu nhân đứng ở giữa phát ra khí kỳ dị, bà tươi cười giới thiệu. “Còn đây là chủ tịch Hoắc và tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”

      “Giữa chúng tôi cần giới thiệu, tôi với Chủ tịch Hoắc vốn quen biết lâu”. Hứa Cần Dương nhướng mày, hề chớp mắt nhìn Hoắc Thương Châu.

      “Xin chào… chủ tịch Hoắc, Thiên tiểu thư”. Cố Chiêu Ninh chào hỏi cách gượng gạo, tầm mắt vẫn trần nhà.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      087: Quan tâm khiến ta đau lòng


      Thiên Mộng Tuyết thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, vội vàng chuyển hướng: “Ha ha, Cố tiểu thư, xin chào, còn trẻ mà thành công như vậy, tôi ghen tị.” Thiên Mộng Tuyết vươn tay ra, cười gượng gạo.

      Cố Chiêu Ninh cười nhat, cũng rộng rãi bắt tay Thiên Mộng Tuyết, sau đó nhanh chóng rút ra, ngờ nửa đường bị Hoắc Thương Châu kéo lại, đột nhiên chuyển ánh mắt khó hiểu sang Hoắc Thương Châu.

      Mặt ta chút thay đổi, lúc Cố Chiêu Ninh nhìn, khóe miệng nở nụ cười lảng tránh: “Cố tiểu thư, chúng là lại gặp mặt, khéo, thành sách”

      ra mọi người đều biết nhau… Ha ha, vậy các bạn cứ trò chuyện, chúng tôi qua bên kia chào hỏi.” Lạc phu nhân có vẻ phát khí bất thường ở đây, hết kinh ngạc, bà cùng Lạc tiên sinh tránh .

      Phút chốc, nơi này chỉ còn 4 người họ, khí khẩn trương, lúng túng, Cố Chiêu Ninh muốn nhưng hai chân lại phản chủ, nhấc nổi bước.

      “Chúng ta sang bên kia ”. Thiên Mộng Tuyết ném cái nhìn khinh bỉ về phía Cố Chiêu Ninh, thoắt cái quay lại phía Hoắc Thương Châu với nét mặt dịu dàng.

      “Ừ”. Hoắc Thương Châu vẫn nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh cúi đầu, trả lời Thiên Mộng Tuyết rồi ra.

      Sau khi Hoắc Thương Châu , Cố Chiêu Ninh mới xem như thở phào nhõm, tất cả đều kết thúc, sao kẻ đần độn mi lại còn để ý đến vậy. Cố Chiêu Ninh trong lòng tự mắng mỏ bản thân.

      “Em thấy thoải mái à? Có muốn đưa em về trước ?” Hứa Cần Dương rất lịch buông lỏng tay, muốn mượn cơ hội chiếm đoạt Cố Chiêu Ninh, bởi vì lúc này còn như trước.

      “Vâng, cảm ơn”. cũng muốn , cho nên gật đầu cái với Hứa Cần Dương.

      Sauk hi chào hỏi Lạc phu nhân, bà còn quan tâm hỏi có chuyện gì . Cố Chiêu Ninh tìm mọi cách giải thích sau đó mới theo Hứa Cần Dương ra ngoài, lúc qua Hoắc Thương Châu, thấy ta cũng nhìn mình, vì vậy vội vàng bước nhanh chân.

      “Cảm ơn ”. Xe dừng ở bờ biển, là Cố Chiêu Ninh muốn đến đây, hít thở khí trong lành, vì vậy Hứa Cần Dương cùng với .

      “Giữa chúng ta cần phải khách sáo như vậy.: Hứa Cần Dương đưa lon bia cho Cố Chiêu Ninh, do dự nhận khiến buột miệng cười: “Sợ bỏ thuốc em sao?”

      Cố Chiêu Ninh đỏ mặt, vội vã lắc đầu, sau đó nhận lấy lon bia, nhấp ngụm: “Giám đốc Hứa, từng đặc biệt để ý đến ai chưa?”

      Đột nhiên bị hỏi như vậy, động tác uống bia của chậm lại, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhấp hớp: “Trước kia , nhưng giờ có”. nhìn biển rộng, khẽ mỉm cười.

      Cố Chiêu Ninh hiểu được ý tứ của Hứa Cần Dương, lại hỏi tiếp: “ thấy đau khổ sao?”

      “Đau khổ… Khi biết người trong mắt ấy phải là , rất đau khổ.” Hứa Cần Dương chậm rãi quay sang nhìn Cố Chiêu Ninh, rất đẹp, gió biển lướt qua thổi tung má tóc của , vẻ mặt tràn đầy tâm kia khiến người ta thương tiếc.

      “Đúng vậy, ra cảm giác của chúng ta giống nhau, cạn chén” Cố Chiêu Ninh có cảm giác vừa tìm được tri kỷ, lời Hứa Cần Dương chính là cảm giác của lúc này, vì vậy vội vã quay đầu lại cười với .

      “Em ngốc”. Sau khi cạn chén, Hứa Cần Dương thản nhiên vuốt tóc .

      cũng rất dại”. Cố Chiêu Ninh cười, hai kẻ ngu ngốc nhất đời uống rượi cùng nhau, buồn cười.


      088: Cố quên

      “Cười cái gì” Hứa Cần Dương nhếch miệng, thấy Cố Chiêu Ninh cười đứng dậy nổi rất tò mò.

      Ai ngờ, sau khi cười lại thấy im lặng, sau vài giây, thấy thân thể cúi gập thi thoảng run lên, khóc.

      Hai người ngồi bờ cát, Cố Chiêu Ninh tựa mặt lên đầu gối khẽ khóc, trái tim vô cùng đau.

      5 năm, chẳng phải tất cả quay về lúc khởi đầu sao? Tại sao lòng lại trở về được, vĩnh viễn bao giờ trở về?

      Hứa Cần Dương tính kéo vào ngực mình, cởi áo khoác lên người rồi vỗ vào lưng : “ cần giả bộ kiên cường, quên ta , xứng với em.” Những lời này, ra từ nội tâm, thầm cạnh tranh với Hoắc Thương Châu lâu như vậy, nhưng phát , kể từ khi , mình thay đổi, Hoắc Thương Châu cũng thay đổi, ý định của bọn họ đều giống nhau đặt ở Cố Chiêu Ninh. 5 năm qua, mặc dù vẫn tranh đấu, nhưng đều chỉ là những chuyện vặt vãnh, chưa bao giờ chân chính chiến tranh công khai.

      Nhưng Hứa Cần Dương có cảm giác bắt đầu từ hôm nay, giữa và Hoắc Thương Châu thực là quyết đấu.

      “Tôi rất muốn quên, nhưng thể, 5 năm, tôi tưởng quên ấy, nhưng tại sao khi ấy vừa xuất , lòng tôi rối loạn, tại sao lúc ấy xuất cùng đó, tôi tháy mình như bị giáng búa.” Cố Chiêu Ninh lắc đầu, đem toàn bộ nỗi lòng giãy bày với Hứa Cần Dương, cảm giác nếu mình ra được chết rất thảm.

      “Em ngốc”. Bây giờ tất cả những gì có thể làm là để giãi bày, cách nào an ủi, cũng biết phải an ủi ra sao, bởi vì những lời Cố Chiêu Ninh cũng chính là những lời trong lòng , sao ngốc cho được? đều giống nhau, vốn tưởng quên này, nhưng khi xuất , cũng thấy tim mình thổn thức.

      nâng khuôn mặt Cố Chiêu Ninh, kìm hãm được hôn lên bờ mi ướt át của , sau đó dịu dàng : “Nếu chúng ta đều là những người bị vứt bỏ, vậy chúng ta dựa vào nhau được ?” Cố Chiêu Ninh trợn tròn mắt hiểu, bổ sung: “Đến với , chúng ta từ từ thử tiếp nhận nhau, sau đó quên người cần quên”. lần nữa hôn , lần này là môi.

      Cố Chiêu Ninh giật mình biết phản ứng thế nào.

      Hứa Cần Dương cảm thấy đôi môi khép chặt, vì sợ mà run lên, chậm rãi ngẩng đầu: “Chúng ta thử đến với nhau, cưỡng bách em”

      Đúng vậy, có lẽ chỉ có cách này mới có thể quên Hoắc Thương Châu, sau hồi gian nan vật vã, nhìn Hứa Cần Dương gật đầu. Sau đó bị Hứa Cần Dương kéo vào trong ngực, òa khóc, khóc to, truy điệu cho tình tan vỡ.

      Gió biển thổi, sóng biển từng đợt xô bờ cát hòa với tiếng khóc của .

      Đến 12 giơ, Cố Chiêu Ninh mới để Hứa Cần Dương đưa về nhà, khi mở cửa phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ soi bóng người ngồi sofa làm sợ tới mức hét toáng lên: “A………”

      “Em về rồi.” Người ngồi ghế sofa đồng thời mở miệng.

      Cố Chiêu Ninh nghe thấy giọng quen thuộc, chuẩn bị bật đèn bị người kia kéo về phía ghế salon.

      làm gì thế?” ngã ghế, phát người đàn ông này cũng đè lên, vừa đẩy vừa hét lên giận dữ.v

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      089: Cả đời tôi cũng thể ở cùng .


      Dưới ánh trăng, Cố Chiêu Ninh cố nhìn xem nét mặt cương nghị của Hoắc Thương Châu lúc này có bao nhiêu thối tha, ta dựa vào cái gì mà vào nhà mình, đột nhiên nghĩ đến: “ vào bằng cách nào?” Cố Chiêu Ninh căm tức nhìn Hoắc Thương Châu, đôi tay bị siết chặt, có cố gắng cũng thể nhúc nhích.

      “Đương nhiên là từ cửa vào” Hoắc Thương Châu buồn cười nhìn Cố Chiêu Ninh, tại sao dịu dàng như hồ nước với Hứa Cần Dương mà vừa nhìn thấy lại như thú dữ tránh cơn lũ lụt, điều này khiến thích chút nào.

      Những người phụ nữ của , cho dù cần nữa cũng cho phép Hứa Cần Dương động vào.

      !”. Đột nhiên nhớ ra lúc mua căn phòng này, để chiếc khóa dự phòng ở Hoắc gia, lúc quên mang theo.

      Cố Chiêu Ninh cắn môi , biết còn có lời nào có thể với Hoắc Thương Châu.

      Người đàn ông này , nhưng ta có người phụ nữ khác, cần gì phải đến chỗ tìm niềm vui?

      Đau lòng! Giận dữ! Cố Chiêu Ninh đột nhiên ngẩng đầu hung hăng cắn cái vào tay Hoắc Thương Châu.

      “Á…” Hoắc Thương Châu đau quá chau mày, hai mắt nhắm nghiền nghiến răng chặt.

      “Còn buông ra! nhìn lại ! Đây là nhà tôi!” Cố Chiêu Ninh thấy vẻ mặt khổ sở của cắn nổi nữa, nhả ra tiếp tục hét vào mặt .

      Người đàn ông này rốt cuộc muốn làm gì? bị dồn đến đường cùng.

      tránh né suốt 5 năm.

      Tại sao người phải là mà lại cứ đến tìm .

      “Ninh Ninh…” Hoắc Thương Châu thấy khóe mắt Cố Chiêu Ninh rơi lệ, cảm thấy tim đau nhói. Nhưng với Thiên Mộng Tuyết, phải có trách nhiệm.

      Phải, ngay từ lúc , phát Cố Chiêu Ninh trong lòng mình hằn sâu dấu vết.

      Nhưng lúc xuất , lại có dũng khí ôm vào lòng.

      Vậy , chính cũng ràng rốt cuộc là thế nào.

      Cố Chiêu Ninh tin rằng, những gì thấy đều là giả dối.

      Bởi vì dưới ánh trăng thấy đôi mắt Hoắc Thương Châu ngấn nước, còn xuống mắt .

      Sao lại dịu dàng đến thế, lần đầu tiên gọi là Ninh Ninh, Cố Chiêu Ninh thấy sợ, Hoắc Thương Châu vì mà rơi nước mắt sao?

      “Ninh Ninh, xin lỗi, biết lúc này có em cũng tin, nhưng chỗ này của rất đau.” Hoắc Thương Châu đặt tay Chiêu Ninh lên ngực mình: “ thể cho em lời hứa, bởi vì với Mộng Tuyết, cách nào rũ bỏ trách nhiệm, nhưng lại thể rời xa em.” đau khổ lắc đầu, lo sợ bất an bộc lộ nội tâm: “Đừng rời bỏ được ?”

      Đây là cái gì? thể rời xa ? Nhưng phải có trách nhiệm với Mộng Tuyết?

      càng ngày càng hiểu, rốt cuộc Hoắc Thương Châu là người thế nào, sao lại có thể tàn nhẫn ra được những lời như thế.

      đau ư? Ha ha! buồn cười Hoắc Thương Châu … Tôi chịu nổi ” Cố Chiêu Ninh im lặng rơi lệ, nghe những lời của Hoắc Thương Châu mà tim như bị xé nát, cả nghĩ: có trách nhiệm với ta, vậy còn tôi? Kêu tới, đuổi ? Vậy rốt cuộc tôi là cái gì?

      Nhưng hỏi, muốn dứt là dứt, nên ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, đây cũng chính là điều Hứa Cần Dương với , lần này thực hiểu vì sao lại Hoắc Thương Châu xứng với .

      Cố Chiêu Ninh giận dữ nhìn chằm chằm Hoắc Thương Châu, như thể nghiến răng nghiến lợi quăng ra câu: “Cả đời tôi cũng thể ở cùng với !”. xong câu ấy, thế giới của dường như cũng sụp đổ.


      090: Tức giận quát tháo trong cơn mưa

      Hoắc Thương Châu giật mình, ánh mắt vô cùng phức tạp, những lời Cố Chiêu Ninh vừa như ngàn vạn mũi dao đâm vào tim khiến đau đớn.

      buông tôi ra ” Cố Chiêu Ninh rất lâu thể đẩy được Hoắc Thương Châu ra, cau mày lạnh lùng.

      đứng dậy buông , ngồi ghế salon cúi đầu , ai biết nghĩ gì.

      Cố Chiêu Ninh xoay xoay cổ tay, đứng dậy tới cửa bật đèn rồi mở cửa phòng: “Chủ tịch Hoắc, ngài có thể vô cảm nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu, lạnh lùng .

      Hoắc Thương Châu cười lạnh tiếng, sau đó đứng lên về phía Cố Chiêu Ninh, còn theo bản năng lùi về sau cửa hai bước, chỉ sợ lại làm tiếp chuyện gì. Hoắc Thương Châu nhìn Cố Chiêu Ninh hề chớp mắt, cũng gì cho đến khi tới cửa, nhìn lần cuối rồi ra ngoài.

      Sau khi Hoắc Thương Châu , Cố Chiêu Ninh lập tức đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa từ từ trượt xuống, cho đến khi chạm xuống mặt sàn lạnh băng mới cuộn mình lại.

      Trong lòng muốn, đành lòng, nhưng lúc này thể nào tiếp nhận Hoắc Thương Châu, bất kể đêm nay là lòng thổ lộ hay nhất thời nổi hứng, đều cách nào đón nhận, dù sao bên cạnh còn Thiên Mộng Tuyết.

      Nhưng phải có trách nhiệm với Thiên Mộng Tuyết, rốt cuộc trong quá khứ xảy ra chuyện gì? Tại sao có thể khiến kẻ lạnh lùng vô tình như Hoắc Thương Châu lại chấp nhận hứa hẹn với người phụ nữ như vậy….

      Đột nhiên, ngoài trời đổ mưa xối xả, Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên đóng cửa sổ.

      Cũng theo bản năng, nhìn xuống dưới, ở tầng 6, có thể thấy ràng Hoắc Thương Châu đội mưa ra xe.

      ta là kẻ ngu ngốc hay sao? Cứ như thế bị ốm! Cố Chiêu Ninh cắn môi, tuyến phòng ngự trong lòng giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ.

      Mặc cho ngụy trang thế nào, lời cả đời này thể qua lại với Hoắc Thương Châu cũng , nhưng thấy Hoắc Thương Châu hồn xiêu phách lạc như vậy, lại nhịn được.

      Xỏ dép, vội vàng cầm dù lao như bay ra khỏi phòng.

      Hoắc Thương Châu vẫn chìm đắm trong hình ảnh cự tuyệt của Cố Chiêu Ninh, thực tế cũng trách , vì người buông tay đầu tiên chính là , hận cũng đúng, chỉ có điều tim vô cùng đau.

      Nếu như Thiên Mộng Tuyết trở về, và Cố Chiêu Ninh hạnh phúc chứ? Đáng chết, lại mong Thiên Mộng Tuyết trở lại. Ý nghĩ đáng sợ này khiến rung mình.

      Mưa to xối sạch mặt đường, ướt sũng người , khiến rốt cuộc hiểu tim mình, trong lòng còn Thiên Mộng Tuyết, mà chỉ có ngập tràn Cố Chiêu Ninh, thay đổi này biết từ lúc nào, có lẽ… kể từ khi Cố Chiêu Ninh xuất trong cuộc sống của .

      là kẻ đần à? thấy trời mưa sao?” biết từ lúc nào, Cố Chiêu Ninh che chiếc ô xanh đầu , vì mưa quá lớn, Cố Chiêu Ninh gần như hét lên.

      Hoắc Thương Châu ướt lướt thướt, dừng lại nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Cố Chiêu Ninh gì.

      chuyện với nghe thấy à? Sao lại đần như vậy! Tôi mặc kệ ” Cố Chiêu Ninh giận dữ nhìn Hoắc Thương Châu, sau đó đấm mấy cái rồi nhét chiếc ô vào tay định quay đầu bỏ .

      “Đừng ! Ninh Ninh, biết khờ! Nhưng… Lúc này biết phải làm sao!” Dường như cùng lúc, Hoắc Thương Châu vứt chiếc ô, kéo Cố Chiêu Ninh ôm chặt vào lòng, bao lâu rồi sau cái ôm đầu tiên, nhớ mùi vị, nhớ cảm giác ấy, muốn buông tay nữa.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      091: Mất khống chế

      Cảm thấy người trong ngực vẫn giãy giụa, Hoắc Thương Châu lại mở miệng: “Em biết ? Bây giờ chính cũng nhận ra, điên rồi, những năm em vô cùng hối hận, nếu có thể phát sớm hơn chút, nhất định để em ra ”.

      Mưa ngày càng lớn… Cả con đường chỉ có hai người đứng, mặc cho nước mưa xối xả.

      Cố Chiêu Ninh nghe thấy những lời của Hoắc Thương Châu dần nới lỏng cơ thể, chậm rãi vươn tay ôm lấy , giọng lắp bắp: “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Tại sao! Tên khốn kiếp !” thể kìm hãm nội tâm ức chế, Cố Chiêu Ninh lại lần nữa bị giam hãm bởi dịu dàng của Hoắc Thương Châu.

      Kể cả ngày mai Hoắc Thương Châu rời bỏ giờ khắc này cũng muốn buông tay….

      “Phải! Là tốt, em” Hoắc Thương Châu áp vào bên tai Cố Chiêu Ninh, lần đầu tiên ba chữ kia, ba chữ này chưa từng với ai, kể cả Thiên Mộng Tuyết.

      Xa xa, bên trong chiếc Limousine.

      “Nhìn thấy chưa? Đây chính là người đàn ông của , bây giờ ôm vợ cũ của mình”. Người đàn ông cầm ly rượu đỏ nhìn người phụ nữ đối diện giận run người câu đùa cợt.

      Tầm mắt của Thiên Mộng Tuyết thể nào rời khỏi Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh, hận! Hận Cố Chiêu Ninh đột nhiên xuất , hận Hoắc Thương Châu phản bội . Vì vậy, tay nắm cửa tính xuống chất vấn hai kẻ đó phen.

      “Chớ dại dột, đột nhiên xuất như vậy, càng làm Hoắc Thương Châu ghét hơn”. Rất đúng lúc cùng với giọng kia cất lên, tay ta cũng ngăn lại động tác muốn xuống xe của .

      Đúng vậy, Thiên Mộng Tuyết kích động quá quên, ngay từ lúc mới trở về, cảm thấy Hoắc Thương Châu còn mình, nhưng buông ra, vì vậy vẫn giả bộ biết. Cho đến khi biết tồn tại của Cố Chiêu Ninh, nhiều lần lặp lặp lại những gì phải trải qua, nhắc nhở Hoắc Thương Châu đừng quên vì ai mà suýt mất mạng.

      Quả nhiên, giữ được Hoắc Thương Châu bên mình, nhưng lại bao giờ nghĩ tới, cho dù người phụ nữ này , trái tim Hoắc Thương Châu cũng trở lại, mỗi lần gặp, ánh mắt Hoắc Thương Châu nhìn chỉ có đau lòng mà có thương .

      5 năm, vẫn nỗ lực để tìm về quá khứ, cho dù thể quay về chỉ cần Hoắc Thương Châu đồng ý cưới mình cũng được, vì vậy muốn đính hôn với . Hoắc Thương Châu đồng ý, nhưng ngay thời khắc này, Cố Chiêu Ninh lại trở về.

      Ngay lúc tối, nhìn cách Hoắc Thương Châu để ý mọi biểu của Cố Chiêu Ninh, cũng biết, Hoắc Thương Châu vẫn còn ta.

      thể nào nghĩ được, ta lại điềm nhiên tìm đến với ta.

      Đây phải Hoắc Thương Châu lập tức vứt bỏ sao? Mà nếu lúc này xuống xe xuất trong tầm mắt hai người ngọt ngào kia, tin tằng, Hoắc Thương Châu tuyệt đối giận dữ, sau đó chút do dự từ bỏ mình.

      “Tôi nên làm gì?” bất lực hỏi câu như vậy, bất kể người đàn ông này có mục đích gì, cũng cần biết, lúc này chỉ muốn giữ được Hoắc Thương Châu bên mình, thế là đủ.

      “Thiên tiểu thư, thông minh như vậy nên biết phải làm gì. Muốn buộc được người đàn ông mình, phải nắm được chuôi của .” Người đàn ông nhàng nâng khóe miệng chứa nụ cười gian tà.

      Nắm được chuôi? Hoắc Thương Châu lâu đụng vào ? 5 năm qua, cho dù có gần gũi cũng là lúc uống say, miệng cũng gọi tên kia, làm sao nắm được chuôi của ?

      Thiên Mộng Tuyết khuôn mặt buồn khổ nhăn nhíu, đây quả là ý hay, nhưng cũng là vấn đề khó giải quyết.



      092: Núi băng tan chảy? Hoắc Thương Châu cũng biết đùa?

      “Thế này… tắm trước ” Cố Chiêu Ninh cầm khăn bông lau quần áo người, cả hai cùng ướt nhẹp đứng ở phòng khách, cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu nhìn mình kỹ lưỡng, Cố Chiêu Ninh vô cùng gượng gạo.

      Hoắc Thương Châu liếc cũng biết ý Cố Chiêu Ninh, cười nhạt, tới bên cạnh kéo về phía phòng ngủ.

      “A! Hoắc Thương Châu, làm gì thế?” Thấy Hoắc Thương Châu lôi kéo, hơi luống cuống, phải ấy muốn cùng tắm với mình chứ? Mặt bỗng đỏ lựng như con nít chưa biết mùi đời.

      “Em nghĩ xong rồi sao?” Kéo vào phòng ngủ, dựa Cố Chiêu Ninh vào tường, nhìn bộ dạng biết làm sao của Hoắc Thương Châu nhất thời thấy buồn cười, giống như hai người lại quay về ngày trước, khoá Cố Chiêu Ninh trong vòng tay mình, nhàng bên tai .

      Cố Chiêu Ninh lập tức đỏ mặt tía tai, mắt ngừng chớp: “Mặc kệ á! Tránh ra” khí quá mức kỳ quái, ám muội, Cố Chiêu Ninh đem khăn bông trùm lên mặt Hoắc Thương Châu sau đó đẩy ra vội vã chạy vào phòng tắm.

      Hoắc Thương Châu nở nụ cười lấy khăn bông mặt xuống, đó còn lưu lại mùi hương của Cố Chiêu Ninh, cảm thấy lúc này là hạnh phúc.

      Trong phòng tắm nhanh chóng dội xuống tiếng nước chảy, Hoắc Thương Châu tựa bên cánh cửa với Cố Chiêu Ninh tắm trong phòng: “ tắm mang theo quần áo, có phải em chờ mang cho em ?” thích trêu chọc Cố Chiêu Ninh, như lúc ban đầu, muốn nhìn biết làm sao còn giả bộ phấn khích.

      “Ái…” Phải rồi, lúc nãy quá vội vàng, mang theo quần áo, bây giờ làm sao ra ngoài? Hoắc Thương Châu đáng chết, sao bây giờ mới nhắc , nhìn xấu hổ rất vui hay sao? “ ra phòng khách chờ em! Em tắm xong đến lượt !” Cố Chiêu Ninh bất lực .

      “Được rồi, em nhanh lên chút, sắp ốm rồi”. Hoắc Thương Châu xoay người ý đóng mạnh cửa.

      Cố Chiêu Ninh nghe thấy tiếng đóng cửa thở phào nhõm, tâm tình thoải mái, vừa tắm vừa ngâm nga.

      Tắm xong, dùng khăn quấn người rồi ra khỏi phòng.

      “A….!” Thấy Hoắc Thương Châu đứng bên cửa sổ, thét lên tiếng, nhất thời luống cuống tay chân biết phải đâu, đành sững sờ tại chỗ.

      Hoắc Thương Châu buồn cười lắc đầu, từ từ tiến đến che miệng lại: “Ai biết lại tưởng trong nhà có sói.”

      Cố Chiêu Ninh ngừng kêu, tuy quan hệ của hai người trước kia phải nông cạn, nhưng 5 năm rồi. Lúc này đứng trước mặt , Cố Chiêu Ninh cảm thấy kỳ cục, tay che ngực, tay kia cầm tay Hoắc Thương Châu bỏ ra, đỏ mặt kêu to: “Đúng là có sói! Chính là

      “Phải, hơn nữa… là đầu sắt đấy!” Hoắc Thương Châu đột nhiên kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực, cố ý thầm bên tai .

      câu của Hoắc Thương Châu khiến Cố Chiêu Ninh á khẩu, lúc nào núi băng cũng biết đùa, chẳng lẽ núi băng ngàn năm tan chảy? phải chứ? Cố Chiêu Ninh tin được đây là lời của Hoắc Thương Châu, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn .

      Hoắc Thương Châu cũng cúi đầu nhìn , khí nhất thời trở nên kỳ quái, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, hô hấp của Hoắc Thương Châu cũng trở nên gấp gáp.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :