1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      072: Khốn khổ nhớ lại (2)

      Hai người ngày càng gần gũi, tuổi đều xuân, trong đêm mưa gió, Thiên Mộng Tuyết chạy sang phòng vì sợ tiếng sấm, hai người cùng ngủ giường, thân thể dậy của Hoắc Thương Châu phát sinh phản ứng, hai người vô tình hữu ý mà ăn trái cấm.

      Sau đó, Hoắc Thương Châu tiếp nhận Hoắc Thị và bang hội. Thiên Mộng Tuyết cũng quang minh chính đại xuất bên cạnh với tư cách là bạn . Như cá gặp nước, tuổi trẻ sức lớn, Hoắc Thương Châu chỉnh đốn lại đội ngũ trong bang, vì thế cũng đắc tội ít người. Năm Hoắc Thương Châu 21 tuổi, Thiên Mộng Tuyết bị tấn công đường, vì đắc tội quá nhiều người nên cũng thể xác định ai bắt cóc Thiên Mộng Tuyết.

      Sau đó, đối phương bắt Hoắc Thương Châu giao toàn bộ vật liệu, súng ống của Hắc Bang. hùng hồn đáp ứng, tuy nhiên ở địa điểm đối phương hẹn gặp sớm mai phục chặt chẽ, dễ gì để kẻ làm thương tổn người phụ nữ nhất lại còn dám uy hiếp . Khi đối phương mang theo Thiên Mộng Tuyết đến điểm hẹn, thấy mặt bị rạch hai đường dài, bọn chó này dám hủy hoại dung nhan của ? Trong cơn tức giận, Hoắc Thương Châu mất lý trí. tranh thủ cơ hội đoạt lại Thiên Mộng Tuyết đẩy tới bên Lôi Ảnh, nhưng ngờ, đối phương chẳng xem người trong tay ra gì, vì vậy cuộc chiến đẫm máu nổ ra.

      trơ mắt nhìn Thiên Mộng Tuyết trúng thương ngã vũng máu, nhưng thể mang vì hai bên giao chiến kịch liệt.

      Khi trở về bị thương, phải tiếp nhận trị liệu, khi tỉnh lại liền liệu mạng bị thương điên cuồng tìm kiếm Thiên Mộng Tuyết, thế nhưng như đá chìm xuống biển chút tăm tích.

      Hôm nay, lại nghe tin về , ba năm… Khi dần thoát khỏi hồi ức quá khứ và ngừng trách móc bản thân lại trở về. biết tâm tình của mình lúc này ra sao. Nghe tin còn sống, thực vui vẻ nhưng lại sung sướng như tưởng tượng.

      Xe rất nhanh về đến Hoắc trạch

      Ngẩng đầu thấy ánh sáng trong phòng ngủ, Hoắc Thương Châu có phần sửng sốt, sao lại lái xe về đây, ràng muốn đến chỗ Thiên Mộng Tuyết để tìm kiếm . Nhưng ma xui, quỷ khiến thế nào lại muốn đến thăm Cố Chiêu Ninh chút.

      “Đáng chết!” hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, Hoắc Thương Châu phát điên đập mạnh tay xuống tay lái, con ngươi hóa lạnh, nổ máy biến mất trong bóng đêm.

      Xe dừng ở khu nhà cũ kỹ, ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ quen thuộc, đèn sáng, như vậy đúng là trở lại. Đây là nơi khi Thiên Mộng Tuyết ở khi còn sống, trước kia thường mình lái xe đến đây rồi ngồi trong xe ngủ hết đêm. Nhưng kể từ khi Cố Chiêu Ninh xuất , đến đây nữa, rốt cuộc về lúc nào? Năm đó chạy đâu suốt ba năm?

      Tay chậm rãi đưa về phía khóa cửa, do dự có nên xuất hay , hết mở ra lại đóng vào, cuối cùng xuống xe, tựa vào cửa đốt điếu thuốc nhìn lên khung cửa sổ sáng đèn.

      Khi điếu thuốc cháy hết, di tàn thuốc dưới chân, bây giờ phải lúc trốn tránh, tới nên vào, những gì nợ trả lại cho , còn Cố Chiêu Ninh lúc này muốn nghĩ đến. hạ quyết tâm vào khu nhà cũ…



      073: Thiên Mộng Tuyết xuất

      Reng reng

      “Ai đấy” Thiên Mộng Tuyết nghe thấy tiếng chuông cửa, có tiếng trả lời, nằm đọc sách salon, về phía cửa, nhìn qua mắt mèo cũng thấy ai, nghĩ ai bấm nhầm quay trở lại ghế salon, nhưng chưa bước được bước lại nghe tiếng chuông kêu.

      “Ai vậy?” hỏi rất cảnh giác.

      “Là

      Hai tiếng ngắn gọn với giọng quen thuộc mà luôn nhớ đến, Hoắc Thương Châu! Vội vàng mở cửa phòng, hai người chăm chú nhìn nhau, câu gì.

      “Thương Châu…” Thiên Mộng tuyết nghẹn ngào, nước mắt ngân ngấn. vừa trở về ngày hôm nay, định nghỉ ngơi ngày, mai tìm , ngờ ngay lập tức xuất , như vậy, còn rất ? Nếu vì sao có thể biết quay lại.

      “Thương Châu!” Người ngày đêm mong nhớ xuất trước mặt, thể kìm nén được nỗi nhớ nhung trong lòng, nhào đến ôm lấy , vùi đầu vào ngực thút thít khóc “Em nhớ , rất nhớ ”, phát ra Hoắc Thương Châu lúc này lại vô cùng lúng túng.

      Thiên Mộng Tuyết vừa mở cửa, khuôn mặt vẫn hoàn mỹ chút dấu vết, chẳng phải bị rạch sao? Thấy hoàn hảo đứng trước mặt, nội tâm lại bị kích động, nhưng kích động này lại chỉ dừng lại như gặp người thân lâu ngày. Lúc Thiên Mộng Tuyết ôm , cũng sung sướng như tưởng, có khi còn đau lòng nhiều hơn.

      Hai người ngồi ghế salon, Thiên Mộng Tuyết rót cho Thương Châu chén nước, sau đó ngồi đối diện, nhìn “Mấy năm qua… ổn ?”

      “Ừ… Em sao? Năm đó… cứ nghĩ” Hoắc Thương Châu nhàng trả lời, sau đó thần sắc có chút mất tự nhiên.

      Thiên Mộng Tuyết buột miệng cười cắt đứt lời của cũng cho rằng em chết sao?”

      Nàng cười vẫn mê người như thế, chỉ khác năm xưa còn vẻ tinh khiết, có lẽ những năm qua thay đổi, Hoắc Thương Châu nhấp ngụm trà, sau đó quan sát Thiên Mộng Tuyết có phần xa lạ. Hai người có lẽ vì mấy năm gặp trở nên có chút xa cách, lúc này đột nhiên biết phải gì.

      thấy Hoắc Thương Châu được tự nhiên, ba năm, thời gian này đủ cho người thay đổi, nhưng quan tâm đến những thứ này, chỉ cần trong lòng vẫn có , thế là được, như tự giễu cợt mình, “ Em cũng cho rằng mình chết, nhưng, ông trời lại thương tình, phát súng kia trúng vào tim mà chệch ít, đến khi tỉnh lại bốn phía bóng người, em dùng hết chút sức lực còn lại để bò ra ven đường rồi ngất xỉu, đến khi mở mắt lại lần nữa được cứu”. Thấy Hoắc Thương Châu gì chỉ nhìn mình, cụp mắt xuống vừa cười vừa “Nghe có vẻ hoang đường phải ? Như trong phim vậy.”

      Hoắc Thương Châu nhàng lắc đầu, khẽ mỉm cười “, rất vui vì em khỏe mạnh trở lại, nhưng mặt em…” thấy vết sẹo nào?

      “Cái này… ba năm nay em xuất chính là vì thế, em ra nước ngoài dùng tiền cha để lại để phẫu thuật thẩm mỹ. Ban đầu bác sĩ vết rạch rất sâu, thể khôi phục lại như trước, nhưng kỳ tích xuất , ngay cả bản thân em cũng sợ hết hồn. Nhưng nếu nhìn kỹ phát màu da ở hai chỗ này hơi khác”. Thiên Mộng Tuyết tới gần Hoắc Thương Châu, ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt từng bị thương, như thể muốn đụng vào khiến nhớ lại mà sợ hãi.



      074: Thiên Mộng Tuyết xuất (2)

      Lúc này Hoắc Thương Châu mới nhìn quả nhiên có hai vết dài màu da khác so với nước da trắng hồng của . Căn bản từ lúc vào cũng chưa nhìn kỹ Thiên Mộng Tuyết nên chưa phát thấy khác biệt này.

      Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy thương hại trong đôi mắt thâm thúy mê người của Hoắc Thương Châu mà cảm thấy sợ hãi, cầm tay đặt lên má “Chỗ này” , cảm thấy tay cứng ngắc, vì vậy từ từ kéo xuống đặt bàn tay lên ngực “Còn chỗ này nữa, những vết thương khắc vào cơ thể xóa được, nhưng em hối hận vì dịu dàng nhìn ánh mắt sững sờ của Hoắc Thương Châu.

      Nhịp tim của dồn dập nơi bàn tay, nhìn hai gò má ửng hồng, hô hấp lại có phần gấp gáp, Hoắc Thương Châu vội vàng rút tay về “ xin lỗi, vì năm đó quá bồng bột cho nên mới gây cho em những tổn thương này, xin lỗi em”, gập người, hai khuỷu tay chống lên đùi, đôi bàn tay ngừng xoa, cúi đầu giọng . ta từng Thiên Mộng Tuyết, nhưng lúc này hỏi cảm giác với là gì, biết.

      sao vậy? Thương Châu, em trách ”, tưởng rằng Hoắc Thương Châu hôn mình, gửi tới tín hiệu thương nhớ, nghĩ được lại rút tay về. Là ảo giác của sao? Sao lại cảm thấy như còn mình?

      xin lỗi, …. Gặp lại em khỏe mạnh thế này là tốt rồi, trước, mai tới thăm em”. sao vậy? phải cự tuyệt thân hình từng si mê đấy chứ, nhưng khi chạm vào Thiên Mộng Tuyết, trong đầu lại lên đoạn cùng Cố Chiêu Ninh giường. bị điên rồi sao? Điên rồi! Vì muốn che dấu nội tâm giãy giụa của mình, muốn Thiên Mộng Tuyết nhìn thấy đầu mối, vội vã từ biệt rồi đứng dậy xoay người .

      “Thương Châu!” Thiên Mộng Tuyết nghĩ đúng, Hoắc Thương Châu thực có chuyện giấu , đột nhiên sợ mất , vội vàng ôm lấy lưng “Đừng ! Em sợ lắm, em sợ nếu bỏ ra quay lại, mất . Ba năm qua em ngày đêm nhớ tới , vì chỉ muốn hoàn hảo xuất trước mật chứ muốn như ma quỷ quay về khiến thương hại, nhưng em cảm thấy thay đổi, có phải còn em nữa ?” muốn bị thương hại? Những lời của Thiên Mộng Tuyết ra đều nhắc nhở Hoắc Thương Châu đền bù cho những gì phải hi sinh.

      Phải, ban đầu thực nghĩ vậy, nhưng bây giờ bất kể phải dùng đến thủ đoạn gì, cũng phải giữ Hoắc Thương Châu cho mình.

      Từng câu từng chữ găm vào lòng Hoắc Thương Châu, đúng vậy, đối với người con như thế nào, sao có thể cự tuyệt, đây là người con từng thương nhất. từng?! Vậy còn bây giờ? Hoắc Thương Châu bị chính ý nghĩ của mình làm cho hết hồn, chẳng lẽ là còn Thiên Mộng Tuyết nữa? Khẽ ngửa đầu thở dài, hai tay đặt lên vòng tay của Thiên Mộng Tuyết hông mình “, em mất ”, những năm gần đây, tất cả tâm nhiệm trong lòng chẳng phải giây phút đoàn tụ này sao? Nhưng bây giờ lại nghĩ như vậy nữa.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Quyển thứ hai

      075: Nửa đêm gọi điện


      Cố Chiêu Ninh lâu thấy Hoắc Thương Châu, mặc dù miệng luôn cứng rắn, mặt biến sắc nhưng trong lòng lại vô cùng nhớ .

      có ăn cơm ngon ?

      có ngủ tốt ?

      Hôm nay tin tức nhìn thấy, có thể vì chuyện công ty mà ngủ được ?

      Cố Chiêu Ninh trằn trọc, mở đèn ngủ, cầm điện thoại ấn dãy số quen thuộc của Hoắc Thương Châu, mím môi do dự.

      Rốt cuộc có nên gọi điện hỏi thăm ? Những ngày qua, dần dần cảm nhận chăm sóc của Hoắc Thương Châu, ngày ngày đều gọi điện hỏi Mạc Nhan tình hình của , nhưng tại sao hôm nay lại gọi, làm gì? Cố Chiêu Ninh rất muốn biết, vì tin tức giá cổ phiếu của Hoắc Thị rớt giá, lo lắng cho .

      Do dự mãi, cuối cùng Cố Chiêu Ninh quyết định gọi…

      …………………..

      Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ rọi vào bên trong, giường Hoắc Thương Châu ôm Thiên Mộng Tuyết, ngủ say còn thể nào ngủ được.

      cảm giác mình nợ người con này rất nhiều, nhưng lúc này biết phải trả lại thế nào, vừa rồi níu giữ, thể cự tuyệt, nhưng lại thể tiếp tục những ngày ngọt ngào triền miên cùng như trước kia, điều duy nhất có thể làm là ôm lấy ngủ.

      Đôi mắt nhìn qua cửa sổ, mặc dù ôm Thiên Mộng Tuyết trong lòng nhưng đầu lại nghĩ về người con khác…

      Đúng lúc này, điện thoại của đổ chuông

      Muộn thế này rồi, ai có thể gọi? Sợ đánh thức Thiên Mộng Tuyết, với tay lên tủ đầu giường định tắt điện thoại, nhưng theo bản năng lại nhìn vào màn hình. Cố Chiêu Ninh!

      ấy gọi điện cho mình, Hoắc Thương Châu hoài nghi liệu mình có nhầm hay , Cố Chiêu Ninh chưa bao giờ chủ động gọi điện cho mình, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nghĩ đến đây, Hoắc Thương Châu bất chấp Thiên Mộng Tuyết còn nằm trong ngực mình, nhấn nút trả lời.

      “Alo”

      “…” Nghe thấy giọng quen thuộc, Cố Chiêu Ninh lại biết phải gì, im lặng lúc.

      “Alo? Cố Chiêu Ninh! ” Lo lắng biết có xảy ra chuyện gì , Hoắc Thương Châu rút tay ra, thấy đánh thức Thiên Mộng Tuyết, tiến về phía phòng vệ sinh, giọng thào.

      “À… Em… Em quấy rầy chứ” Giọng của Hoắc Thương Châu rất , Cố Chiêu Ninh biết bên cạnh có người, xem ra lại tự ảo tưởng, bây giờ ôm người khác, còn mình lo lắng cho cách ngớ ngẩn.

      có, trễ thế này em còn gọi điện phải có chuyện gì chứ?” Hoắc Thương Châu nghe giọng Cố Chiêu Ninh có gì khác thường mới giãn chân mày, dịu dàng hỏi thăm.

      có, em xem tin tức” rất lo lắng cho , những lời này Cố Chiêu Ninh lại ra được.

      “Em quan tâm đến sao?” Hoắc Thương Châu cười nhạt, này vẫn còn mạnh mồm. Chỉ có điều, quan tâm này khiến cảm thấy thoải mái. Cứ tưởng lúc này thèm để ý đến mình, thế mà chỉ cần nghe tin tức chủ động gọi điện.

      “…” Lời khiến Cố Chiêu Ninh ngẩn người, đúng vậy, là em quan tâm đến , thế nhưng có cần quan tâm này ? Cố Chiêu Ninh tự hỏi lòng, như tự giễu cợt mình khẽ nhếch khóe miệng “ cả nghĩ rồi, em cũng chỉ hỏi thăm như bạn bè bình thường thôi”.

      Bạn bè bình thường? xem chỉ như những người bạn khác, đây là gián tiếp nhắc nhở quan hệ của bọn họ sao?

      Hoắc Thương Châu đột nhiên thấy mất mát, cũng thấy tức giận, tay nắm chặt điện thoại như muốn bóp nát nó. “Được, hiểu rồi, có việc gì, em ngủ sớm đợi Cố Chiêu Ninh thêm, tắt máy, tay bịt miệng ra khỏi phòng vệ sinh.

      …………..


      076: Buổi đấu giá (1)

      Thấy giường say ngủ, Hoắc Thương Châu chỉ hơi nhíu mày rồi nằm xuống nhìn trần nhà rồi dần dần nhắm mắt lại nghĩ nữa.

      Lúc Hoắc Thương Châu nhắm mắt, đồng thời mắt Thiên Mộng Tuyết mở ra, vừa rồi đều nghe thấy, Cố Chiêu Ninh… Cái tên xa lạ, chưa hề thấy Hoắc Thương Châu vội vàng lại dịu dàng với người con nào như vậy, chẳng lẽ thích người khác sao? cho! Hoắc Thương Châu chỉ là của mình .

      Nghĩ đến đây, cố ý trở mình lật qua lật lại, như người mơ ngủ ôm lấy Hoắc Thương Châu, thế này mới yên tâm Hoắc Thương Châu thuộc về mình, buông tay nữa.

      ………………………

      Mấy ngày liền, Hoắc Thương Châu bận xử lý chuyện công ty, cố rớt giá cổ phiếu lần này là do có kẻ tung tin đồng nhảm, Hoắc Thị ngoài mặt có vẻ tiềm lực hùng hậu, ra trong nội bộ lại hoàn toàn ngược lại, còn công ty trốn thuế.

      Qua nửa tháng trời, các bên liên quan đều nhảy vào điều tra vấn đề thuế trong nội bộ Hoắc Thị, Hoắc Thương Châu cũng rất phối hợp công bố cặn kẽ mọi khoản thu chi. Những lời đồn ruốt cuộc được các bên liên quan họp báo phản bác, mặc dù biết kẻ nào đứng đằng sau nhưng Hoắc Thương Châu chưa lập tức đánh trả. Vì đả kích lần này, Hoắc Thị cần khoảng thời gian nữa để khôi phục hình ảnh, lúc này thể để xảy ra bất kỳ điều xấu nào nữa.

      Buổi tối, muốn tổ chức buổi đấu giá, lúc này thay xong quần áo chuẩn bị cùng Lôi Ảnh lên đường.

      “Thiếu gia, có nên đưa thiếu phu nhân cùng ?” Trong khoảng thời gian này, thiếu gia thường xuyên ra vào nhà Thiên Mộng Tuyết tiểu thư, cũng trở về Hoắc trạch, điều này khiến Lôi Ảnh bất bình thay cho Cố Chiêu Ninh.

      cần, gọi điện cho Thiên tiểu sư, bảo ấy cùng tôi” vừa cài cúc áo, vừa với Lôi Ảnh.

      Lôi Ảnh ngẩn ra, chuyện tình của Thiên Mộng Tuyết và thiếu gia vài năm trước mọi người đều biết, sau khi mất tích, giới truyền thông cũng từng phỏng đoán rối rít, lần này chủ tịch cùng khác gì trước giới truyền thông lần nữa công bố quan hệ của hai người, mà người mất tích lâu như vậy lại xuất , chính là tin cực nóng đối với giới truyền thông. Vậy còn Cố Chiêu Ninh sao? Lôi Ảnh nhìn Hoắc Thương Châu .

      “Tôi muốn thêm lần thứ hai” Hoắc Thương Châu đảo mắt nhìn Lôi Ảnh, biết Lôi Ảnh che chở cho Cố Chiêu Ninh, điều này khiến thoải mái, nhìn Lôi Ảnh cái, tự mình đến bàn, nhấn số gọi cho Thiên Mộng Tuyết.

      Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu liếc Lôi Ảnh rồi thẳng ra ngoài cửa.

      Khi xe đỗ dưới nhà Thiên Mộng Tuyết cũng đúng lúc ra, vẫn là màu trắng, mặc chiếc váy liền có đuôi, tóc vẫn xõa sau lưng như dáng vẻ Hoắc Thương Châu thích, nhìn cũng biết rất tỉ mỉ trang điểm.

      “Thương Châu” Thiên Mộng Tuyết lên xe rất vui vẻ, buổi đấu giá từ thiện tối nay rất đáng nhớ, lần này dẫn hẳn là tuyên bố mối quan hệ của họ với giới truyền thông, xem ra, Hoắc Thương Châu vẫn mình, về phần cái Cố Chiêu Ninh đó, chắc chẳng qua là người Hoắc Thương Châu gửi gắm tình cảm trong những ngày xa .

      Thiên Mộng Tuyết là thông minh, đối với chuyện riêng của Hoắc Thương Châu hỏi tới, biết người đàn ông thành đạt có sức hấp dẫn lớn, đặc biệt người vừa trẻ tuổi đẹp trai lại vừa nhiều tiền như Hoắc Thương Châu rất ít, muốn giả bộ ngây thơ, có thể mới giữ được Hoắc Thương Châu. Bời vì đàn ông thường thích phụ nữ quá thông minh.

      “Ừ, hôm nay rất đẹp” Hoắc Thương Châu mỉm cười hôn lên mu bàn tay Thiên Mộng Tuyết. Nếu Cố Chiêu Ninh mà mặc như thế này, còn xinh đẹp hơn.

      Cố Chiêu Ninh, trời ạ. tự nhiên lại nghĩ đến .

      Mất tự nhiên buông tay Thiên Mộng Tuyết, hướng ra đằng trước "Lái xe"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      077: Buổi đấu giá (2)

      Hoắc gia quả rất kỳ cục, trừ vú Vương ra chẳng còn người giúp việc nào nữa, việc quét dọn nấu cơm là do nhân viên tạp vụ theo giờ đến làm, sau khi vú Vương và bà nội nhà cũng chỉ còn lại mình Cố Chiêu Ninh.

      Hôm nay Mạc Nhan ra ngoài, trong lúc rảnh rỗi Cố Chiêu Ninh ngồi salon liếc qua quyển tạp chí, điện thoại của lúc này cũng đổ chuông.

      Thấy số gọi tới là “private number”, nghi ngờ trả lời “Alo, ai vậy?”

      “Cố Chiêu Ninh, Cố tiểu thư” Bên kia đầu dây là giọng người đàn ông xa lạ.

      “Phải, ai?” Cố Chiêu Ninh nhàng hỏi.

      “Tôi là Hứa Cần Dương, còn nhớ chứ?”

      Hứa Cần Dương! phải người đàn ông cứu đêm đó, bây giờ vẫn chưa hiểu rốt cuộc hôm đó xảy ra những chuyện gì, đối với Hứa Cần Dương, chỉ ý thức được đúng điều là ta cứu mình. Tuy lần sau nghe được câu chuyện của ta và Hoắc Thương Châu, nhưng cũng chỉ dừng ở chỗ ta có hứng thú với mình. Vậy hôm nay ta gọi tới có chuyện gì.

      “Hứa tiên sinh, có chuyện gì ?” Cố Chiêu Ninh hỏi câu quá thân thiện, trực giác mach bảo Hứa Cần Dương chắc chắn có mục đích gì.

      có gì, tôi chỉ muốn nhờ Cố tiểu thư giúp cho việc thôi” Trong điện thoại cất lên tiếng cười nhạt nhẽo, khiến Cố Chiêu Ninh càng thêm nghi ngờ, muốn giúp tay, giúp cái gì mới được.

      “Sợ rằng... được, tôi chỉ là người phụ nữ có địa vị gì, e là giúp được cho Giám đốc Hứa”

      “Chuyện này, Cố tiểu thư có thể giúp được”

      Nghe câu của Hứa Cần Dương, Cố Chiêu Ninh hơi ngạc nhiên, sau vài giây sửng sốt thản nhiên , nếu có thể coi như tôi trả nợ ân tình cho

      Hứa Cần Dương ngồi vắt chân trong phòng làm việc, ngón tay gõ bàn, nụ cười rất nham hiểm “Ha ha, tôi biết Cố tiểu thư là người trọng tình, ra cần phải dè chừng như vậy, tôi cầu gì quá đáng, chỉ muốn mời tối nay cùng tôi đến buổi đấu giá.”

      Buổi đầu giá? Tại sao lại muốn ! Có phải muốn làm gì với Hoắc Thương Châu hay ? ràng biết mình là vợ Hoắc Thương Châu “Ngại quá, tối nay tôi cùng chồng rồi”, suy nghĩ hồi, Cố Chiêu Ninh vẫn tìm lý do cự tuyệt.

      “Ồ? Nhưng sao tôi nghe Hoắc Thương Châu mang theo bạn vốn là người cũ nhỉ?” Hứa Cần Dương nghe thấy lời láo của Cố Chiêu Ninh, nhịn được cười, này quá đơn thuần, cũng chắc phải gọi điện cho thế nào? ra Hứa Cần Dương vẫn cho tai mắt bám sát Hoắc Thương Châu, chuyện tối nay đến buổi đấu giá cùng Thiên Mộng Tuyết được xác định nên mới gọi điện cho Cố Chiêu Ninh.

      , làm như vậy cũng chẳng phải muốn gây bất lợi gì to lớn cho Hoắc Thương Châu, mà chỉ muốn nhân cơ hội này đẩy quan hệ của ta và Cố Chiêu Ninh càng trở nên gượng gạo. Chính cũng biết vì sao đối với Cố Chiêu Ninh thể bình thường hơn lại gây hứng thú đến thế, muốn có , hơn nữa còn mong muốn mãnh liệt. Bất kể vì mối thù với Hoắc Thương Châu hay là từ tấm lòng mình, chỉ muốn tìm cách chiếm được , tối nay chính là cơ hội tuyệt vời.

      “…”

      Trong điện thoại, Cố Chiêu Ninh im lặng, người cũ của Hoắc Thương Châu… Mặc dù biết ta bên ngoài chắc chắn có phụ nữ, nhưng hôm nay nghe chính miệng Hứa Cần Dương , lòng vẫn đau nhói.

      “Dù thế tôi cũng , tôi ngu đến mức xuất trước mặt người cũ của chồng” Cố Chiêu Ninh tự cười nhạo mình, nhạt nhẽo trả lời Hứa Cần Dương.

      , giới truyền thông biết tồn tại của , hôm nay cũng là cơ hội tốt để bộc lộ bản thân, tôi biết cũng phải là tự nguyện cưới chủ tịch Hoắc, nếu ta quang minh chính đại mang theo người phụ nữ khác, sao lại ngồi chờ chết, chẳng lẽ… sợ sao?”

      sợ ư? Lần trước bắt được Tiểu Tam còn hung hăng dạy dỗ ta, hôm nay Hoắc Thương Châu lại dắt theo Tiểu Tam nữa, rốt cuộc nên làm gì, nhất thời cũng cảm thấy mơ hồ.

      Đến lúc này cũng biết, người phụ nữ Hoắc Thương Châu đưa cùng tối nay có phải là Tiểu Tam mà bắt được hôm trước hay


      078: Buổi đấu giá (3)

      “Thế nào? Vừa có thể trả lại ân tình cho tôi, vừa chà xát nhuệ khí của bọn họ, Cố tiểu thư từ chối chứ?” Thấy Cố Chiêu Ninh rất lâu im lặng, Hứa Cần Dương có thể thấy là dao động, mới thừa thắng xông lên, tiếp tục cổ động.

      “Được!” Cố Chiêu Ninh cảm thấy đến lúc kết thúc, muốn tiếp tục từ từ thất vọng, có lẽ mượn Hứa Cần Dương khiến cho Hoắc Thương Châu ghét mình, quan hệ của hai người cũng có thể hoàn toàn kết thúc. Sau hồi do dự đồng ý.

      “Tốt lắm, Cố tiểu thư cần chuẩn bị gì, 10p nữa chờ tôi ở cửa”. Hứa Cần Dương sớm chuẩn bị kỹ càng, cúp điện thoại, lập tức đứng dậy rời phòng làm việc. Suốt đường , cười, nụ cười phải thâm hiểm xảo trá mà là nụ cười của người đàn ông dịu dàng.

      Cố Chiêu Ninh nhìn thấy xe của Hứa Cần Dương dưới cổng liền theo tới trung tâm thiết kế, nhà thiết kế để chọn lễ phục, phối giầy và trang sức phù hợp, thợ cũng bắt đầu trang điểm cho .

      Lúc Cố Chiêu Ninh ra khỏi phòng hóa trang, thấy ánh mắt ca ngợi của Hứa Cần Dương, gượng cười với .

      tệ, khiến cho khung cảnh trước mắt sáng lên”, Hứa Cần Dương tự nhiên ngắm nhìn Cố Chiêu Ninh, chiếc váy ôm màu trắng chân trâu càng khiến thân hình săn chắc của thêm hấp dẫn, phần tóc mái dày được vấn lên đỉnh đầu lộ ra vầng trán hoàn mỹ, đuôi tóc cũng làm xoăn thả sau gáy, khuôn mặt trái xoan có má lúm đồng tiền cười tủm tỉm. Đôi lông mày lá liễu khuôn mặt trắng hồng, hai con mắt long lanh đen láy, dưới chiếc mũi dọc dừa là đôi môi đỏ mọng như trái đào khiến Hứa Cần Dương thất thần.

      thôi” Cố Chiêu Ninh bị ánh mắt săm soi của ta làm mất tự nhiên, lúng túng đứng tại chỗ .

      “Được!” Lần này ý định muốn chiếm được Cố Chiêu Ninh bằng bất cứ giá nào của Hứa Cần Dương càng thêm chắc chắn.

      ……………..

      Tại buổi đấu giá

      Sản phẩm đấu giá hôm nay hoàn toàn là những mẫu thiết kế ngọc trai của các danh gia, phóng viên các đài báo ổn định vị trí, nửa hoàn toàn là chỗ ngồi của khách quý, nửa phía dưới là chỗ của các ký giả.

      Hoắc Thị và Hứa Thị vốn là hai tập đoàn lớn nhất, cũng là khách mời trọng tâm của buổi đấu giá hôm nay.

      “Đợi …! Tôi muốn ngồi cùng chỗ với ta” Từ xuống, Cố Chiêu Ninh liếc thấy bóng lưng Hoắc Thương Châu ở hàng ghế đầu tiên, bên cạnh còn người phụ nữ, chỉ cần nhìn mái tóc dài phủ sau lưng cũng có thể khẳng định đây phải là Tiểu Tam mà bắt gặp hôm trước, thấy ta thầm thân mật bên tai Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh cắn cắn môi dừng bước với Hứa Cần Dương.

      “Được!” hiểu sao Hứa Cần Dương lại muốn tự tuyệt ý muốn của Cố Chiêu Ninh, đứng ở hàng ghế thứ 6, vào tai người ngồi gần đó nhất.

      Thấy người kia gật đầu mỉm cười cung kính đứng dậy mang theo bạn tiến lên hàng ghế thứ nhất còn trống.

      “Ngồi ở đây được ?” Hứa Cần Dương hai tay đút túi mỉm cười với Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh gật đầu ngồi xuống, tầm mắt thể nào rời khỏi hai bóng người hàng ghế thứ nhất.

      “Chào mừng quý khách bớt chút thời gian tới tham dự buổi đấu giá từ thiền tối nay, buổi lễ xin được bắt đầu” , MC vừa tuyên bố xong sân khấu, hai trẻ liền đưa ra sản phẩm đấu giá đầu tiên.

      Đó là bộ trang sức gồm đôi khuyên tai và chiếc dây truyền ngọc trai. Nhìn qua cũng biết là đồ xa xỉ. Sản phẩm đấu giá được trưng bày sân khấu, người chủ trì cuộc đấu giá cầm búa đứng bên cạnh cúi chào khán giả “Bộ trang sức này có xuất xứ từ bảo tàng Vista, giá khởi điểm là 100 vạn, mỗi bước giá là 5 vạn, xin mời bắt đầu”

      Bên dưới, mọi người bắt đầu giơ bảng giá, Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu có động tĩnh gì, chỉ ngồi yên nhìn.

      “Thích ?” Cố Chiêu Ninh thấy Hứa Cần Dương hỏi bên tai.

      có thói quen thân mật với ta như thế, dịch ra chút lắc đầu, tại sao lại muốn hỏi có thích hay , chẳng qua cũng chỉ đóng giả làm bạn ta, tự nhiên thấy Hứa Cần Dương hỏi vậy, cảm thấy được tự nhiên.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      079: Buổi đấu giá (4)

      Khi buổi đấu giá gần kết thúc, Cố Chiêu Ninh mới phát , cho tới giờ Hoắc Thương Châu vẫn chưa hề giơ bảng, mà người ngồi bên cạnh cũng thế, ruốt cuộc bọn họ làm sao, chẳng lẽ nhất định phải đến buổi đấu giá này à?

      Nhưng khi sản phẩm đấu giá cuối cùng được mang ra, mọi người đều sáng mắt, Cố Chiêu Ninh hiểu gì về trang sức, cho nên cũng ý thức được cái gì, nghe mọi người xung quanh bàn tán mới biết đây là món đồ quý.

      “Thưa quý vị, sản phẩm đấu giá cuối cùng trong buổi tối hôm nay là bộ trang sức của Vương Phi thời La mã cổ đại, là ngọc của lại trai dưới biển sâu, đây là loại trai rất hiếm, mỗi năm chỉ có thể tìm được khoảng 5 viên, nay loài này tuyệt chủng, chiếc dây chuyền duy nhất thế giới này được tạo thành từ 68 viên ngọc quý vừa , có tên là Tuyết Ngưng, xin mời bắt đầu đấu giá. Giá khởi điểm là 2000 vạn, bước giá 100 vạn.

      Lần này Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu giơ bảng giá.

      “Vâng, vị tiên sinh này 2100 vạn”

      “Vị này 2200 vạn”

      sân khấu, người chủ trì đọc các mức giá, bên dưới, Cố Chiêu Ninh nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu ngẩn người. Lúc này cảm thấy tay mình có thêm thứ gì. Là bảng đấu giá, vài giây nghi ngờ, Cố Chiêu Ninh ngước mắt nhìn Hứa Cần Dương bên cạnh.

      Hứa Cần Dương nhếch miệng cười “Phía dưới là tên em”, căn bản để ý, mức giá lên tới 3000 vạn, mà ở đây, ta thản nhiên để mình giơ bảng. Ba chục triệu đấy, châu báu có quý đến đâu nữa cũng mua về làm cái gì? Ai dám đeo ra cửa.

      “Giơ ” Hứa Cần Dương vừa vừa cầm tay giơ lên.

      “Vâng, tiểu thư này trả 3500 vạn” 35 triệu là mức ra giá cao nhất kể từ lúc bắt đầu, ai muốn bỏ ra khoản tiền nhiều hơn để mua nó, cho nên tất cả đều đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh Hứa Cần Dương. nghi ngờ gì thấy người phụ nữ kia nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, tiếp theo cử động của khiến Cố Chiêu Ninh hết hồn.

      ta kéo Hoắc Thương Châu, ta mới đầu phản ứng gì lúc này cũng quay đầu lại.

      Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, thấy mặt Hoắc Thương Châu lên kinh ngạc, rồi nhanh chóng lạnh lùng quay đầu.

      Lúc người chủ trì chuẩn bị gõ búa, Hoắc Thương Châu giơ bảng giá đồng thời trả “4000 vạn”

      Toàn hội trường xôn xao, 4000 vạn a, ai nghĩ được thứ trang sức này có thể lên đến 4000 vạn, người chủ trì sân khấu cũng toát cả mồ hôi.

      Ngay lập tức, tay lại giơ lên “5000 vạn”, là Hứa Cần Dương, lại lần nữa ánh mắt mọi người đổ dồn về phía , chỉ có Hoắc Thương Châu quay đầu lại, giơ tay “5800 vạn”

      Lại cảnh xôn xao.

      Lần này, Cố Chiêu Ninh ghì tay Hứa Cần Dương xuống, cắn môi lắc đầu với cái, cũng kỳ quái, Hứa Cần Dương cũng trách cứ hay là thèm để ý tới tiếp tục giơ bảng giá, ta chỉ ấm cười tiếng rồi im lặng nhìn lên phía trước.

      “5800 vạn lần cuối cùng!” Cộp cộp! Búa đấu giá được gõ xuống. Hoắc Thương Châu mua được món đồ này. nhìn thấy kia vui vẻ cười, rồi quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh nghĩ miên man với ánh mắt đắc ý.

      muốn tiếp tục ở lại, vội vã đứng dậy, vở hài kịch này thế là đủ rồi, Hứa Cần Dương bảo đến kích thích Hoắc Thương Châu, nhưng ràng kết quả là Hoắc Thương Châu xem như tồn tại, chỉ nhìn cái mà thôi. như vậy, còn gì mà thoải mái nữa.

      Hứa Cần Dương theo ra khỏi hội trường, đến ven đường lớn, Cố Chiêu Ninh đột nhiên xoay người “Giám đốc Hứa, cảm ơn , tôi về trước đây”. Cảm ơn ta, phải, cảm ơn cho tôi thấy mình bé cỡ nào, cảm ơn khiến hiểu mình tự tưởng tượng mơ hão biết bao.

      Mới được mấy bước, lại thấy cánh tay mình bị kéo mạnh, tưởng Hứa Cần Dương, nhưng khi quay đầu lại là khuôn mặt tức giận của Hoắc Thương Châu, ánh mắt ấy như muốn ăn thịt cho hả giận.



      080: Lạc đường

      Cố Chiêu Ninh kinh ngạc khi thấy người kéo mình phải Hứa Cần Dương mà là Hoắc Thương Châu, nhìn có vẻ tức giận, vô cùng tức giận. Tròng mắt đen thâm thúy nhuốm màu đỏ. hiểu, ràng ta làm chuyện có lỗi với mình, sao lại làm như thể mới là dâm phụ bị bắt quả tang.

      về với ” cánh tay bị Hoắc Thương Châu đau buốt, cứ tưởng ta với tràng những lời khó nghe, sau đó mang theo người phụ nữ đằng sau nghênh ngang bỏ , thế mà ta câu cũng hỏi, mạnh mẽ lôi .

      “Đợi …! thấy ấy muốn sao?” Hứa Cần Dương hét lên với Hoắc Thương Châu, định tới giằng lại bị Lôi Ảnh ngăn lại “Tránh ra!” Hứa Cần Dương cay cú nhìn Lôi Ảnh bóp cổ mình.

      Hoắc Thương Châu thấy hơi mất mặt, buông tay Cố Chiêu Ninh bước dài đến giật tay Hứa Cần Dương “Ta cho mi biết! tại tới lượt mi bất kỳ chuyện gì về ấy”

      Hai người đàn ông giằng co, còn có Lôi Ảnh, Thiên Mộng Tuyết, và … nhìn qua mới châm chọc buồn cười cỡ nào, may là các phóng viên còn bận phỏng vấn trong hội trường, nếu cảnh tượng này lên trang nhất các báo ngày mai.

      “Đủ rồi” nhìn nổi nữa, muốn châm ngòi mâu thuẫn ở nơi này, dù sao cũng là chuyện riêng giữa và Hoắc Thương Châu, thấy Thiên Mộng Tuyết kia nhìn mình với ánh mắt kình địch, Cố Chiêu Ninh chút hoang mang lạnh nhạt liếc nhìn , sau đó đến giữa 3 người đàn ông kéo bọn họ ra, nhìn Hoắc Thương Châu cái rồi xoay người với Hứa Cần Dương “Giám đốc Hứa, cảm ơn , đây là chuyện riêng giữa tôi với ấy, tôi tự giải quyết”

      có thể giải quyết sao? định giải quyết như thế nào? Trong lòng cũng biết, trong cuộc hôn nhân này, chỉ đứng ở vị trí thấp hèn nhất, bản hợp đồng kia khiến mất mát chỉ quyền lợi, nhưng tại chỉ muốn chấm dứt… lòng.

      thôi” biết phải làm sao, kéo tay Hoắc Thương Châu, có lẽ… chỉ muốn kéo cho kia nhìn. Cảm thấy tay Hoắc Thương Châu lúc đầu cứng nhắc hạ xuống, sau đó lại siết chặt có phản kháng.

      ta nên phản kháng mới đúng chứ? kia sắp khóc rồi, mà cũng đau lòng nhìn ta?

      Nhưng Hoắc Thương Châu hất tay để đến bên kia như tưởng tượng, ngược lại với Lôi Ảnh “Đưa ấy về nhà, hiểu chưa?” ánh mắt, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy, ánh mắt này phải là đơn giản đưa ấy về nhà, có lẽ chỉ có Lôi Ảnh hiểu được ý của .

      “Dạ!” Lôi Ảnh giận dữ liếc mắt nhìn Hứa Cần Dương, sau đó đến trước mặt Thiên Mộng Tuyết biết câu gì, Cố Chiêu Ninh thấy ấy che miệng nhanh chóng chạy ra khỏi đại sảnh.

      “Giám đốc hứa, chào ” Cảm thấy có lỗi, Cố Chiêu Ninh xấu hổ cười cười với Hứa Cần Dương rồi mặc cho Hoắc Thương Châu kéo mình , quay đầu lại, thấy trong mắt Hứa Cần Dương toát ra vẻ mất mát.

      Suy nghĩ của , biết, chỉ có điều đáp ứng được, cũng muốn đáp ứng, trong lòng tràn ngập tình cùng oán giận, hai thứ này hành hạ đến sắp thể chịu nổi, người đàn ông nắm chặt tay người ưu tú, chói sáng như vậy, chỉ có điều vĩnh viễn thuộc về mình, còn mình mang hết tâm trí bán ta…

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      081: Đừng ép tôi hận

      Về đến nhà, Hoắc Thương Châu như là vừa lôi vừa kéo vào phòng ngủ, hung hăng vứt xuống giường, Cố Chiêu Ninh đứng dậy muốn lý luận với , nhưng lại nhìn thấy cảnh khiến vừa sợ vừa xấu hổ.

      Hoắc Thương Châu nhanh chóng cởi áo khoác, cởi cúc áo sơ mi, cúc, hai cúc, ba cúc…

      làm gì thế?” Tín hiệu nguy hiểm, biết nghĩ gì. muốn trạch trốn, lồm ngồm bò ra khỏi giường.

      Chưa kịp sờ đến tay nắm cửa, liền bị Hoắc Thương Châu kéo trở lại, ép chặt, liều mạng đánh là tên khốn kiếp! buông tôi ra, đừng đụng vào tôi”

      “Vậy ai có thể đụng vào em? Hứa Cần Dương à? Em có hiểu ? Có biết là…?”

      “Đủ rồi! Tôi muốn hiểu ai hết! Nhất là ! Càng hiểu tôi càng thấy ghê towmr~!” Cố Chiêu Ninh đột nhiên giãy dụa nữa, hung hăng quăng cho Hoắc Thương Châu cái bạt tai, dễ dàng thấy ta căn bản bằng tên cặn bã, lúc này có tư cách gì xấu người đàn ông khác trước mặt .

      Hoắc Thương Châu thể tin nổi bên mặt của mình vừa bị cho cái tát, ánh mắt càng thêm tàn bạo, tức giận ghì chặt hay tay gối, để ý giãy giụa, điên cuồng gặm cắn môi, vành tai và cổ nàng….

      “Đủ rồi! Đủ rồi! Hoắc Thương Châu, đừng ép tôi phải hận ” Cả hai tay, hai chân đều thể động đậy, liều mạng trốn tránh lại càng tiện lợi cho , như con thú mất lý trí ném ra câu như vậy, quả nhiên Hoắc Thương Châu dừng lại.

      nhìn thấy đáy mắt như bị thương, cắn môi nữa, khoảng cách giữa hai người rất gần, ngay cả tiếng thở rất khẽ cũng nghe thấy được, nhưng trong lòng khoảng cách lại xa…

      “Em… muốn động vào em?”

      ghét, chút cũng ghét, nhưng ghét bị cưỡng chế cử động trong tình huống này, hai người có quá nhiều trở ngại, bắt đầu kháng cự. “Phải! Tôi thấy … bẩn”

      xong, hối hận, hai mắt Hoắc Thương Châu bắt đầu ảm đạm, nhè ưu thương trong đáy mắt. ta quan tâm đến mình sao? Sao lại cảm thấy như vậy, nhưng phải giải thích thế nào về người phụ nữ kia, bỏ mấy chục triệu mua Tuyết Ngưng phải để mua vui vẻ của ta sao?

      “Được… tôi hiểu”

      Hiểu cái gì? Cố Chiêu Ninh nhìn Hoắc Thương Châu đứng dậy, rất muốn giải thích phải như vậy, nhưng Hoắc Thương Châu tin hay sao? Giải thích rồi có ích gì?

      Rầm! Cửa phòng bị đẩy ra, nước mắt Cố Chiêu Ninh cũng rơi xuống, bỏ , cũng xé nát lòng , ấy thuộc về mình, ngay từ đầu cũng biết, nhưng tại sao tim lại đau như vậy, như ngàn vạn kiến thi nhau đốt vào.

      Ngày ngày trôi qua, Cố Chiêu Ninh gặp lại Hoắc Thương Châu, xem tin tức TV thấy , Hoắc Thương Châu còn đó gọi là Thiên Mộng Tuyết.

      Thiên Mộng Tuyết… Tuyết Ngưng, ha ha, khó trách vì sao ta lại ném số tiền lớn như vậy để mua bộ trang sức kia, ra là có ý tứ.

      Đẩy cửa phòng sách của Hoắc Thương Châu, gian phòng này chưa từng tới, lần này ma xui quỷ khiến thế nào lại vào thư phòng của , vuốt ve cái bàn hàng đêm đọc sách, cái ghế còn lưu lại hơi thở như vẫn ngồi đây nghiêm túc làm việc. Nghĩ đến thất thần, Cố Chiêu Ninh kéo ghế ngồi xuống.

      bàn sách bày biện đơn giản, gian phòng này cho vào, rốt cuộc là có bí mật gì. Bị lòng hiếu kỳ thôi thúc, Cố Chiêu Ninh lôi bên ngăn kéo, quyển sổ lập tức đập vào mắt .


      082: Tất cả đều hết

      Trong quán café có cái tên “Hữu gian café quán”, Cố Chiêu Ninh ngồi trong góc, bưng ly café thổi , tầm mắt rơi bên ngoài cửa sổ.

      Bên lề đường, chiếc xe hơi màu đen dừng ở cửa, cánh cửa từ từ mở ra, người đàn ông cao ráo lọt vào tầm mắt . Thấy , đặt tách café xuống, cho đến tận khi bước vào quán, tầm mắt mới thu hồi, ngồi thẳng lên.

      “Em đến lâu à?” Hoắc Thương Châu nhanh chóng tìm được chỗ Cố Chiêu Ninh ngồi. ngồi xuống, gọi ly Blue mountain, rồi hỏi Cố Chiêu Ninh câu.

      , tôi cũng vừa tới” Cố Chiêu Ninh nhàng lắc đầu, ràng ngồi rất gần, sao vẫn thấy khoảng cách giữa hai người xa, ngay cả lời cũng cảm thấy lạnh nhạt.

      Hoắc Thương Châu khẽ mấp máy môi “Được, hôm nay hẹn em ra đây là có mục đích”

      biết vì sao, Cố Chiêu Ninh lại có linh cảm xấu, đột nhiên Hoắc Thương Châu đến cũng làm cho lòng dao động.

      Giương mắt nhìn , tờ giấy xem qua được đẩy về phía , nhìn thấy tựa đề ngay trang đầu tiên, cứng người, đơn ly hôn.

      “Đưa cho em ký cái này”, thanh tàn khốc ấy rơi vào lỗ tai Chiêu Ninh, ký, có thể lựa chọn hay sao? Đáp án dĩ nhiên là , cứng đờ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh thầm hít hơi, nhận giấy phút đưa, chút suy nghĩ ký tên, sau đó thanh thoát chìa ra trước mặt Hoắc Thương Châu “cầm !” . Xách túi, đứng dậy chỉ mất vài giây, nhưng Cố Chiêu Ninh như dùng hết hơi sức, vì nghe thấy thanh tan nát cõi lòng của chính mình, tay chân cũng bắt đầu nghe lời, biết ngày này rồi đến, chỉ biết rằng khi nó đến cảm thấy đau lòng, mất mát như thế.

      Hoắc Thương Châu tựa như lường được phản ứng này, bình thường Cố Chiêu Ninh nghe lời như thế, bảo ký liền ký, cứ tưởng đồng ý, hoặc chỉ cần hỏi lý do, cũng trở nên bất lực như thế này.

      Nhìn tờ giấy hai người ký tên, Hoắc Thương Châu thở dài não nề.

      Trở lại Hoắc trạch, Cố Chiêu Ninh vội vàng thu quần áo, lúc đến mang cái gì, lúc cũng mang thêm thứ nào khác.

      Kéo theo chiếc vao ly , Cố Chiêu Ninh nhìn lại phòng khách rộng của Hoắc gia, nơi này ở mấy tháng, nơi cả đời thể quên, cay đắng có, ngọt bùi cũng có. Cảm thấy sống mũi cay cay, Cố Chiêu Ninh chặn lại rồi xoay người ra khỏi Hoắc trạch.

      Ngồi taxi, Cố Chiêu Ninh lấy điện thoại gọi cho Mạc Nhan, cũng đúng lúc này, xe Hoắc Thương Châu và taxi chạm nhau ở chỗ ngoặt…

      “Alo, NhanNhan, khi nào cậu về? Lần trước mình với cậu đến trường học, mình chuẩn bị đây” Cố Chiêu Ninh dừng lại mấy giây “ sao, tất cả hết rồi, khi nào cậu về chuyện sau”

      Mạc Nhan công tác ở nơi khác, Chiêu Ninh có chìa khóa nhà , nhà mới vẫn chưa sửa xong, cho nên đến nhà Mạc Nhan ở tạm mấy ngày.

      Hoắc Thương Châu đến chậm bước, bước vào phòng ngủ trống rỗng, phát tất cả đồ đạc của Cố Chiêu Ninh biết mất, chỉ còn lại chiếc nhẫn cưới lạc lõng tủ đầu giường.

      Sao phải khổ sở? Chẳng qua là vợ hợp đồng mà thôi, bây giờ ai về nhà đấy chẳng phải tốt rồi sao? Cầm chiếc nhẫn thuộc về Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ngồi ở đầu giường suy nghĩ miên man…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :