1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      061: Ta cho ngươi phút


      Định đưa Cố Chiêu Ninh về nhà, nhưng được nửa đường lại nhao nhao muốn tự mình về, bất lực trước cố chấp của , Bạch Hiên Dật đành chặn chiếc taxi.

      Về đến nhà, Cố Chiêu Ninh giận dữ vứt túi xách ghế salon, quăng giầy thở phì phò lên tầng, về phòng ngủ, phi ngay vào phòng tắm.

      Ngâm mình trong bồn tắm, Cố Chiêu Ninh thổi phồng bọt xà phòng, có cảm giác mình vừa nằm mơ, vẫn nhớ mình từng đơn phương ai cả, có ai cũng là hai người nhau, nhưng bây giờ, lại nuốt lời… hoàn toàn cái tên nên , mọi kế hoạch tốt đẹp trước mắt vỡ tan tành.

      Đúng là trò chơi tình ái, người ta cứ tiến mình giật lùi, người ta lùi mình lại tiến, rốt cuộc ai mới là kẻ chiến thắng? có đáp án…

      …………………..

      Hắc bang

      Cái tên được gọi là Thất ca bị tóm, mấy ngày trước tên A Cường được thả lần trước gửi tin nhắn cho Lôi Ảnh.

      Lúc thuộc hạ của Lôi Ảnh ùa vào phòng, tên Thất ca hăng hái cùng mụ đàn bà XXOO. Chưa kịp phản ứng lấy súng dưới gối ra bị thuộc hạ của Lôi Ảnh nhanh hơn bước dí súng vào gáy.

      Hoắc Thương Châu ngồi trong chỗ tối, trầm giọng lạnh lùng với kẻ bị đánh gần chét “Còn định mở mồm sao?”

      “Phì!” Tên thất ca có vẻ cứng xưa, dùng sức tàn hướng về phía Hoắc Thương Châu nhổ bãi nước bọt, chỉ có điều làm sao tới được người , tận cùng hung ác nhìn chằm chằm về phía bóng tối, như muốn nhìn bộ dạng người đàn ông kia.

      Bốp, đả thủ giáng cho cái tát nặng nề, khóe miệng tóe máu “Muốn chết sao? Hả?” Đả thủ bóp chặt cằm .

      “Tao có chết cũng vốn là đầu trộm đuôi cướp, đắc tội với ít người, nhưng trộm cũng có chí khí, huống chi là xã hội đen, cái bọn chúng coi trọng nhất là chí khí cùng trung thành, nếu hôm nay khai ra ông chủ của mình, cũng có nghĩa từ nay về sau có cách nào sống yên ổn, quan trọng hơn còn liên lụy tới người thân.

      “À? Vậy mày có muốn nghe vợ con ngươi chút ?” Trong bóng tối, Hoắc Thương Châu mang theo ý đùa giỡn.

      “Ngươi rốt cuộc là ai? Sao muốn động vào người thân của ta!” Thất ca nháy mắt mất lý trí, vùng vẫy như giãy chết, cặp mắt đỏ ngầu.

      Quả nhiên, Lôi Ảnh điều tra, tên Thất ca này bình thường làm nhiều việc ác, tuy nhiên lại hết sức bảo vệ gia đình, đối với vợ con càng thương. Vừa rồi Hoắc Thương Châu còn thấy trong mắt chứa đựng nước mắt.

      “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cho ngươi khoản tiền, mang theo vợ con đến nơi ai biết làm lại cuộc sống.” Lần này Hoắc Thương Châu hạ đòn cuối, gần đây, luôn có người cầm súng theo , tìm được kẻ núp trong bóng tối, sớm muộn cũng xảy ra đại loạn.

      “Ta cho ngươi phút để nghĩ, trước đó nghe chút cái này” thấy thái độ của tên này có chút giãn ra, Hoắc Thương Châu nắm lấy thời cơ, ấn nút máy ghi .

      “A Thất! hãy khai ra hết … Sau này chúng ta mang theo con cao chạy xa bay, chẳng lẽ muốn mẹ con em cả ngày vì lo lắng đề phòng? Con còn , muốn sau này nó mỗi ngày đều sống trong sợ hãi ư?”

      “Ba… huhuhu”

      Ghi kết thúc, Hoắc Thương Châu thu hồi máy lại.

      “Ngươi làm gì với họ! làm gì!” Nghe xong đoạn ghi , Thất ca kìm được vừa trào nước mắt vừa gào thét.

      “Ta chưa làm gì cả, chỉ cần ngươi phối hợp cho tốt, ta thực lời hứa của mình” Hoắc Thương Châu thản nhiên , khó để nghe được chắc chắn đến cỡ nào.

      giây trôi qua, A Thất bị trói giá gỗ hình chữ thập cúi đầu như phải đưa ra quyết định khó khăn. Hết phút, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy nước, giận dữ vừa rồi biến mắt, bình tĩnh nhìn nơi bóng tối cắn răng hít sâu “Ta !”…



      062: Bắt được Tiểu Tam (Kẻ thứ 3/ Bồ nhí)

      “Tra được chưa?” Hứa Cần Dương đứng bên cửa sổ, ngón tay kẹp điếu thuốc vừa châm, chân mày khóa chặt như suy nghĩ.

      “Rồi… đây là địa chỉ” A Đông đưa cho Hứa Cần Dương tờ giấy.

      Nhìn thấy mảnh giấy, chân mày Hứa Cần Dương dãn ra, nụ cười tà ác nở khuôn mặt tuấn tú. Hoắc Thương Châu, dám đối nghịch với ta, xem ta cho ngươi tan xương nát thịt.

      Hứa Cần Dương dập điếu thuốc, chớp mắt nhìn A Đông “Chuyện này đừng để lộ, ta tự có tính toán”

      “Dạ” A Đông gật đầu.

      Hoắc Thương Châu … người phụ nữ của ngươi, ta muốn đoạt! Hứa Cần Dương cười càng gian tà hơn, nét mặt còn mang theo nét độc ác, đôi con người màu nâu mê người trở nên đen tối.

      Thù hận, căm thù là ma quỷ, xui khiến con người vào ngõ cụt. Đáng sợ hơn, mọi người lại ý thức được tồn tại của nó, quay quẩn lại, cuối cùng nuốt mất linh hồn ai?

      ………………..

      Cố Chiêu Ninh đến nhà mới đốc thúc việc lắp đặt thiết bị, lúc về đến nhà phát giầy của Hoắc Thương Châu để ngoài cửa, còn có đôi giày cao gót của phụ nữ, nhất thời biết phải phản ứng thế nào. bỏ giầy nhìn xung quanh phòng khách, phòng bếp thấy bóng dáng Hoắc Thương Châu, nhàng lên tầng 2, tiến về phía phòng ngủ. Cửa khép, định đẩy cửa vào nghe tiếng con nũng nịu bên trong “Ghét quá … Thương Châu… Em muốn”

      Dựa vào đâu! Ở bên ngoài tìm hoa đuổi bướm chưa đủ hay sao lại còn dám mang về nhà, hơn nữa là phòng ngủ của 2 người! Cố Chiêu Ninh muốn xông vào, hung hăng cho con mụ đàn bà nũng nịu kia 2 cái bạt tai, tay đặt tay nắm cửa lại rụt về. Đột nhiên nghĩ đến lời trước khi của Hoắc Thương Châu trong căn phòng đêm đó “Tự giải quyết cho tốt”, hôm nay ta làm như vậy chẳng qua chỉ muốn sập bẫy, sau đó tự giễu cợt chính mình. Kìm nén cảm xúc, Cố Chiêu Ninh hít hơi sâu, thể bị đánh bại! Nghe những thanh chói tai trong phòng, Cố Chiêu Ninh mấp máy môi, như người có việc gì tự nhiên đẩy cửa phòng.

      Lỗ tai Hoắc Thương Châu rất nhạy bén, cảm thấy Cố Chiêu Ninh ở đây, tiếp tục ra vẻ thân mật, ngừng vuốt ve người phụ nữ kia khiến ta cười khúc khích.

      Cố Chiêu Ninh nhìn hai kẻ trong chăn, khóe miệng nhếch lên nụ cười, bình tĩnh đến ghế salon cách giường xa ngồi xuống, cầm quả táo cắn miếng “ tệ”. Nghe có vẻ như khen quả táo, cũng có ý giễu cợt hai kẻ giường.

      “Á!...” hưởng thụ giường nghe thấy giọng Cố Chiêu Ninh, sợ tới mức choáng váng, đây chẳng phải nhà của Hoắc Thương Châu sao? Thế nào… thế nào lại đột nhiên có phụ nữ? Chăm chú nhìn lại, đây chẳng phải là bạn Bạch Hiên Dật mang theo hay sao? Sao ta lại xuất ở đây?

      Hoắc Thương Châu hạ khóe miệng, sau đó làm bộ giận dữ quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh gì.

      cần để ý đến tôi, các người cứ tiếp tục… tường thuật trực tiếp đầy kích thích nha, tốn tiền cũng chưa chắc xem được? Uây, quả thực là quá hăng hái rồi!” Cố Chiêu Ninh vắt chân chéo quẩy, vẫn tiếp tục gặm táo.

      thể nghĩ tới Cố Chiêu Ninh lại bình tĩnh đối mặt với tính toán chu đáo của Hoắc Thương Châu đến vậy, tức giận như có tảng đá ngàn cân đè xuống, mắt Cố Chiêu Ninh nhìn chằm chằm trở nên sâu lường được.

      “Thương Châu… này… ta…” Dư Na nghĩ đến tình huống này, còn chưa ăn được Hoắc Thương Châu, tại sao Cố Chiêu Ninh lại đột nhiên xuất . Rất nhiều nghi vấn trong lòng, thẹn quá kéo chăn kéo cao lên che ngực.

      !” Lúc câu này, mắt vẫn nhìn Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu giận dữ xuống giường, hông vẫn quấn chiếc khăn màu trắng, bỏ lại hai người đàn bà nội Hoắc vào phòng tắm. Dư Na sung sướng tưởng với Cố Chiêu Ninh, nở ra nụ cười chiến thắng, nhìn với bộ dạng tiểu nhân đắc chí.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      063: Dạy dỗ Tiểu Tam

      Cố Chiêu Ninh nhíu mày xem thường, tiếp tục gặm táo.

      Dư Na thấy hề có ý rời , vẻ mặt lập tức sầm xuống, giận dữ nhìn , tay vẫn nắm chặt cái chăn “ có liêm sỉ à? nghe thấy Thương Châu hay sao?” Như vợ cả gầm lên với Cố Chiêu Ninh.

      “Ha ha ha ha, sao ta nghe như có tiếng chó sủa thể nhỉ?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên cười to, ánh mắt có nét đùa giỡn nhìn con mụ đàn bà thở phì phò giường.

      ! dám chửi ai?” nghĩ Cố Chiêu Ninh đương nhiên khiêu khích mình, còn thầm chửi mình là chó. Dư Na lần đầu tiên trong đời bị làm nhục như thế, gầm thét lên.

      “Kẻ nào có phản ứng là chửi kẻ đó”, Cố Chiêu Ninh đem quả táo ăn dở ném vào thùng rác, rút tờ giấy ăn vừa lau tay vừa cười nhìn Dư Na tức đến nỗi mặt mày biến dạng.

      Dư Na nhất thời được gì. để ý Cố Chiêu Ninh vẫn còn ở đấy, nhấc chăn lên, người còn mặc nguyên bộ đồ lót xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo.

      “Chậc chậc chậc! Xem ra trường trực tiếp hôm nay xem được” Cố Chiêu Ninh nhìn Dư Na mặc quần áo lắc đầu than thở. Hai người đều mặc đồ ra khỏi chăn, xem ra đến sớm, hai người chưa xảy ra chuyện gì. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh đột nhiên cảm thấy dễ chịu trong lòng.

      làm gì đấy! Tại sao lại xông tới đây? quả là mụ đàn bà táng tận lương tâm! Tôi cảm thấy buồn thay cho Bạch Hiên Dật, lại tìm cho mình kẻ thay đổi thất thường như ” Dư Na căn bản cách nào tiếp nhận lời của Cố Chiêu Ninh, đột nhiên nghĩ đến Bạch Hiên Dật, như bắt được chuôi với Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra này biết gì, vì vậy chậm rãi đứng dậy, vỗ tay cái, tới bên cạnh, quan sát Dư Na vòng “Tiểu Tam thường rêu rao như vậy à? Nằm giường của ta, ôm người đàn ông của ta, lại còn ra vẻ đại nghĩa ta thị phi”. chưa bao giờ nghĩ mấy cảnh Chánh thất (vợ chính thống) cùng Tiểu tam so chiêu TV lại xảy ra với mình, mặc dù hôn nhân của với Hoắc Thương Châu chỉ là hợp đồng, nhưng tại mình còn là Hoắc phu nhân, dĩ nhiên muốn mượn cơ hội này phát huy lần.

      “Cái gì?... ! Cái mụ đàn bà này rốt cuộc lung tung gì!” Ý thức được lời của Cố Chiêu Ninh, má Dư Na đỏ bừng, ta vừa gì, giường của ta, đàn ông của ta? Hoắc Thương Châu kết hôn khi nào mà lại biết. Lừa đảo! Nhất định là lừa đảo. chột dạ ấp a ấp úng.

      “Này nhé, tiểu thư Tiểu tam, là lỗ tai có vấn đề hay lời của tôi chưa đủ ràng?” Cố Chiêu Ninh ra vẻ giật mình, chậm rãi nâng cằm Dư Na, đưa mặt lại gần, Dư Na theo bản năng nhắm chặt mắt, con mụ này rốt cuộc muốn làm gì. Cố Chiêu Ninh cười, sau đó từng chữ ràng “Tôi, , lại, Hoắc Thương Châu, là, người, đàn, ông, của, tôi” xong, nhàng buông tay, đứng tại chỗ nghiêng đầu cười với bộ mặt kinh ngạc của Dư Na.

      ! là quá đáng” biết vì quá ghen tị hay vì bộ dạng mình bây giờ quá ngu ngốc đúng như Cố Chiêu Ninh là thân phận Tiểu tam, Dư Na nóng giận hất tay Cố Chiêu Ninh.

      Bốp tiếng, trong phòng nhất thời tĩnh lại, tiếng nước chảy trong phòng tắm cũng ngưng…




      064: Em có quan tâm

      Hoắc Thương Châu ở trong phòng tắm thực ra cũng có tắm, tiếng nước chảy chẳng qua là cố ý vặn ra còn cố sức nghe mọi động tĩnh bên ngoài. Lúc nghe được tiếng bốp, vội vàng kéo cửa phòng tắm ra. Hai người phụ nữ đứng trong phòng khiến ngẩn người.

      ra… Vốn tưởng bàn tay kia rơi mặt Cố Chiêu Ninh, nhưng lại thấy gò má Dư Na sưng đỏ, hằn 5 dấu ngón tay. Tay trái Cố Chiêu Ninh siết chặt tay phải Dư Na, sợi tóc cũng hao tổn nhìn chằm chằm đối phương. À ra Dư Na muốn ra tay với Cố Chiêu Ninh nhưng thành, ngược lại còn bị Cố Chiêu Ninh hung hăng quăng cho cái tát. Hoắc Thương Châu đột nhiên rất muốn cười, Dư Na đụng phải Cố Chiêu Ninh là xui xẻo. Len lén cười, sau đó ra vẻ tức giận đến kéo hai ra, đứng sau lưng Dư Na mà “Cố Chiêu Ninh! là quá đáng”. Nhìn cứ như thể bất bình thay cho Dư Na , thực tế chỉ cần nhìn kỹ thấy căn bản có tâm tình giúp Dư Na, chẳng qua chỉ muốn chọc giận Cố Chiêu Ninh mà thôi.

      Nhưng lúc này Cố Chiêu Ninh làm gì còn tâm trạng suy nghĩ kỹ, khi thấy Hoắc Thương Châu thay mặt Dư Na chỉ trích mình, cảm thấy trái tim bị rỉ máu, hơn nữa Dư Na còn tranh thủ chui vào ngực Hoắc Thương Châu than khóc “Thương Châu… Thương Châu! ta gạt em phải , ta phải là vợ phải ?” Đôi mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Hoắc Thương Châu, bị ánh mắt lạnh như băng của làm cho ngớ người.

      Thực ra trong lòng Hoắc Thương Châu lúc này chẳng có tí hứng thú nào với Dư Na, nhưng ngại Cố Chiêu Ninh vẫn đứng đây, nên chịu đựng đưa tay lau nước mắt cho “Ngoan… Em về trước , lúc khác giải thích”

      Những lời này khiến lòng Dư Na ngổn ngang, xem ra thực cái Cố Chiêu Ninh này và Hoắc Thương Châu có gì với nhau, nhưng cũng biết lúc này thể được voi đòi tiên, bởi vì Hoắc Thương Châu cũng giống mấy gã đàn ông vây quanh cưng chiều dụ dỗ , nếu vậy cũng chẳng lao tâm khổ tứ muốn đoạt được như thế, cho nên, Dư Na đành mím môi gật đầu “Vâng, em nghe ”. xong, Dư Na quay đầu ném cho Cố Chiêu Ninh ánh mắt ‘cứ chờ xem’ rồi tức giận bỏ .

      Trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Chiêu Ninh vẫn nhìn ra cửa còn ánh mắt nóng bỏng của Hoắc Thương Châu nhìn chằm chằm, chịu yếu thế cũng quay lại nhìn .

      “Em muốn biết giữa ta…” Hoắc Thương Châu cảm thấy tức giận thế là đủ rồi, nhìn thấy ánh mắt mất mát của Cố Chiêu Ninh quyết định thỏa hiệp, chỉ cần thừa nhận có quan tâm đến , cho dù là lừa gạt cũng được. Ôm tia hi vọng, Hoắc Thương Châu chậm rãi tiến đến gần, đưa tay định vuốt ve gò má ửng hồng của Cố Chiêu Ninh, vì tức giận mà má hồng lên sao? Nhưng, còn chưa chạm đến nơi, bàn tay bị nhẫn tâm đẩy ra.

      “Tôi quan tâm Hoắc Thương Châu, tôi lại lần nữa, tôi tìm về đúng vị trí của mình, nhưng cũng xin bớt phóng túng, bất kể bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, hãy tôn trọng hợp đồng giữa chúng ta, đừng tùy tiện đem tình nhân về nhà!” Cố Chiêu Ninh vô cùng tức giận, nếu bảo vệ Dư Na như vậy, cần gì lúc ta lại phải nhìn tôi với ánh mắt như thể rất quan tâm thế, lại còn những lời dịu dàng như vậy, điều này làm Cố Chiêu Ninh rất khó chịu. Nếu , cần gì hết lần này đến lần khác khiến ảo tưởng, sao đối xử với lạnh lùng để có thể hoàn toàn từ bỏ.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      065: Biến hóa trong lòng

      khí ngày càng ngột ngạt. Hoắc Thương Châu vẫn đắm đuối nhìn Cố Chiêu Ninh, ánh mắt từ si mê đến lạnh lùng, tay lại nắm chặt hai quả đấm.

      Ruốt cuộc tình cảm mà dành cho là cái gì, có phải là tình hay ? Nhưng Thiên Mộng Tuyết là người phụ nữ quan tâm nhất, mặc dù rời bỏ thế giới này, nhưng trong lòng vẫn khắc sâu hình bóng ấy. ! chỉ là nhất thời rung động, ngoài Thiên Mộng Tuyết, thể bất kỳ người phụ nữ nào! Ở Cố Chiêu Ninh, chẳng qua là tìm được cảm giác khó chinh phục mà thôi.

      giây trôi qua, Hoắc Thương Châu chỉ đứng tại chỗ nhìn Cố Chiêu Ninh với ánh mắt vô cùng phức tạp hề chớp. Còn Cố Chiêu Ninh lại tự phục hồi tâm tình cho mình, quay lưng về phía Hoắc Thương Châu , nhưng ánh mắt lạnh lùng của như tảng băng lạnh, cho dù quay lưng cũng đủ làm Cố Chiêu Ninh buốt giá.

      Rùng mình cái, Cố Chiêu Ninh đến bên sofa xách túi “Tôi trước”. thể đợi thêm phút nào nữa, cố gắng kiềm chế hốt hoảng của mình, cúi đầu vòng qua Hoắc Thương Châu ra.

      đâu? Tìm Bạch Hiên Dật ư?” Với Bạch Hiên Dật, Hoắc Thương Châu chưa bao giờ có ý kiến gì, nhưng sao người bạn thân nhất này lại vợ của , mà Cố Chiêu Ninh hình như cũng có ý tứ với , điều này khiến Hoắc Thương Châu bắt đầu thấy đố kỵ.

      “Hoắc Thương Châu! phải ai cũng vô liêm sỉ như ”. Vốn oan ức, lại nghe Hoắc Thương Châu vô cớ chửi bới khiến càng thêm tức giận, hất tay Hoắc Thương Châu đột nhiên kéo tay mình, ném cho ánh mắt khinh thường.

      “Vô liêm sỉ?” ấy còn mình vô liêm sỉ? Nhìn người phụ nữ ngày càng to gan trước mặt, Hoắc Thương Châu cảm thấy mình đúng là vô phương cứu chữa rồi. là người đầu tiên dám hống hách, lại dám chửi mình vô liêm sỉ, nếu là trước đây, có lẽ do dự lấy mạng , nhưng lúc này mặc dù rất tức giận, cũng thể làm gì, bởi vì đơn giản là Cố Chiêu Ninh Chiêu Ninh? Cười lạnh, Hoắc Thương Châu tay kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực mình, ôm chặt lấy ở trong lòng.

      buông ra!” Vô liêm sỉ! Đúng là kẻ vô liêm sỉ! Vừa mới rồi còn cùng với người phụ nữ khác, bây giờ lại trở mặt muốn sàm sỡ , Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu bẩn thỉu, nên để ta đụng chạm vào mình. Đẩy Hoắc Thương Châu ra, thở hổn hển rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ.

      Hoắc Thương Châu căn bản dùng sức, nếu Cố Chiêu Ninh chẳng có cách nào thoát khỏi bàn tay , đến lúc này, dù cho Cố Chiêu Ninh có phản bội mình, dù cho rất nhiều lời trái ý , nhưng chỉ cần ánh mắt vô tội tức giận có thể động tới trái tim , vừa rồi ở trong vòng tay mình, thấy run rẩy, chẳng lẽ ấy sợ mình sao? ! muốn sợ mình, vì vậy, đè nén lửa giận trong lòng mà buông ấy ra.

      Sau khi chạy ra khỏi Hoắc trạch, Cố Chiêu Ninh chạy đến bên đường lớn vẫy tay bắt xe.

      Ngồi lên taxi, quay đầu liếc nhìn Hoắc gia, ánh mắt có chút mất mát nhưng trong lòng lại thở phào nhõm, cũng vừa hay, điên thoại của lại đổ chuông.

      Nhìn thấy tên Trương Dịch Dương, Cố Chiêu Ninh trả lời “Chào bác sĩ Trương”

      Có khi phải đến phút, Cố Chiêu Ninh chuyện mà chỉ nghe tiếng Trương Dịch Dương trong điện thoại… Sau khi xong, Cố Chiêu Ninh ngây dại, điện thoại từ từ trượt khỏi tay , nước mắt cũng nhịn được chảy xuống.


      066: Đồng thời đả kích

      Trong phòng cấp cứu, toàn bộ các trưởng khoa và y tá trưởng đều có mặt. Trang Duy Y tái nhợt nằm bàn mổ, chụp ống dưỡng khí, hô hấp và nhịp tim rất yếu.

      Các bác sĩ dám chậm trễ, viện trưởng càng nôn nóng, tất cả đều chú tâm cấp cứu.

      bóng dáng mảnh khảnh như bay lao tới, nhìn đèn phòng mổ sáng, Cố Chiêu Ninh mồ hôi nhễ nhại, thở ra hơi, còn tí sức trượt cánh cửa. vừa nhận được điện thoại thông báo mẹ tượng suy thận, được đưa vào phòng mổ.

      “Cố Chiêu Ninh? Là em à, sao em lại ở đây?” Bạch Hiên Dật hôm nay đến đón người xuất viện, làm thủ tục thấy bóng giống Cố Chiêu Ninh chạy như bay , chút suy nghĩ liền chạy theo, nhưng kịp thang máy của . nhìn tầng thang máy dừng lại rồi chạy thang bộ lên, tìm nửa ngày mới thấy Cố Chiêu Ninh ngồi bệt trước cửa phòng mổ.

      Khi Cố Chiêu Ninh mặt đầy nước mắt quay lại nhìn, lòng Bạch Hiên Dật như có ngàn vết dao đâm vào, trông rất thương tâm, xinh đẹp lại khóc sướt mướt như vậy làm người ta phải chú ý. Bạch Hiên Dật cau mày ngồi xổm xuống, gì ôm lấy , có lẽ lúc này cần lời an ủi, chỉ đơn giản cần cái ôm chặt, nguyện ý làm người đó.

      Tựa vào ngực Bạch Hiên Dật, Cố Chiêu Ninh kìm nén được khóc òa… vô cùng thương tâm. biết suy thận là như thế nào, nhưng hiểu vì sao chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi mẹ lại có tượng này, hận mình ở bên cạnh mẹ.

      Khóc rất lâu, Cố Chiêu Ninh như mệt lả, tiếng khóc bây giờ chỉ còn những cái nấc nức nở.

      “Bạch Hiên Dật, mẹ em sao phải ?” Vì khóc nhiều mà giọng trở nên khàn đặc run rẩy, như đứa trẻ dựa vào ngực Bạch Hiên Dật, hai tay siết chặt cổ áo , có lẽ chỉ như vậy mới thấy chút cảm giác an toàn.

      ra là, mẹ xảy ra chuyện.

      Mặc dù biết đó là chuyện gì, nhưng biết đó phải là loại tiểu phẫu. nhíu mày, ôm Cố Chiêu Ninh chặt hơn. “ sao, nhất định sao” khẽ vuốt tóc , Bạch Hiên Dật hết sức dịu dàng an ủi.

      Thời gian như ngừng lại, Bạch Hiên Dật cũng kéo Chiêu Ninh dậy mà chỉ quỳ chân, ngồi chồm hỗm đất cùng , mặc dù chân quỳ đến tê dại, cũng hề nhíu mày cái.

      Hai tiếng trôi qua, đèn phòng mổ tắt.

      Cố Chiêu Ninh vội vàng bò dậy quệt nước mắt chờ mẹ ra ngoài. Bạch Hiên Dật cũng đứng lên theo, chân còn cảm giác, tay vách tường cố nén chịu.

      Sau phút, cửa phòng mổ từ từ mở ra, viện trưởng dẫn đầu dáng vẻ nặng nề, sau lưng là đám đông các bác sĩ vẻ mặt đều ủ rũ.

      Còn cần phải gì nữa? Cố Chiêu Ninh nhìn những biểu ấy. , tin. “! ! Mẹ! Mẹ ơi!” biết kết quả nhưng muốn tin, mẹ thể chết! Nhất định thể chết được.

      “Hoắc phu nhân! Xin bình tĩnh! như vậy càng khiến mẹ đau khổ hơn” Viện trưởng ngăn Cố Chiêu Ninh định xông vào. Bạch Hiên Dật thấy kích động cũng kéo lại.

      “Viện trưởng! Ông có ý gì? Mẹ tôi chưa chết phải ?” Cố Chiêu Ninh vội vàng kéo hai tay áo viện trưởng lắc liên tục, muốn tìm tia hi vọng trong lời của ông, ánh mắt ầng ậc nước nhìn chằm chằm viện trưởng như cầu xin câu trả lời.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      067: Cắn nếu điều đó làm em thoải mái

      Nhìn bộ dạng lo lắng của Cố Chiêu Ninh, viện trưởng được nên lời, thở dài sâu.

      “Viện trưởng?” Cố Chiêu Ninh ngẩn người, đây rốt cuộc là có ý gì? Sao vẻ mặt của Viện trưởng lại như thế kia? ràng vừa nãy ông còn mẹ còn sống.

      “Hoắc phu nhân, vào gặp mẹ chút , chúng tôi cố gắng hết sức nhưng e rằng qua nổi tối nay!” Suy nghĩ hồi, viện trưởng vẫn quyết định nên với , dù sao chuyện này cũng thể giấu giếm, với vai trò bác sĩ, ông cũng thể làm thế.

      Ùng ùng! Như sét đánh giữa trời quang, Cố Chiêu Ninh kiên cường đến mấy cũng tiếp nhận nổi cú sốc này, lập tức ngất xỉu.

      “Hoắc phu nhân”

      “Cố Chiêu Ninh”

      nghe được bất kỳ thanh nào.

      biết thực hay mơ, thấy cha mẹ đứng cùng chỗ mỉm cười với mình, gọi, nhưng họ hề lên tiếng, lao về phía họ nhưng họ mỗi lúc rời xa… ngày càng xa cho đến khi hoàn toàn biến mất.

      “Cha! Mẹ!” giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mê, mồ hôi đầm dìa, thở hổn hển quan sát bốn phía, sao lại nằm giường bệnh, vừa rồi chẳng phải…

      “Em tỉnh rồi”

      giọng quen thuộc từ cửa truyền đến, Hoắc Thương Châu sắc mặt nặng nề vào, tay còn đeo băng tang. còn khả năng suy nghĩ, Cố Chiêu Ninh nhất thời hiểu, nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Thương Châu.

      Đợi …! ta đeo tang! Vậy…

      “Ai cho đeo cái này! Bỏ xuống cho tôi!” gào thét, lảo đảo bò từ giường xuống, về phía Hoắc Thương Châu thò tay muốn kéo băng tang của ra. Mẹ thể chết! Làm sao chết được! Bất luận như thế nào, Cố Chiêu Ninh cũng thể chấp nhận nổi này, còn mua nhà mới cho mẹ, vừa mới sửa sang xong, mẹ chưa được hưởng ngày hạnh phúc, sao có thể chết được.

      “Bình tĩnh chút! Mẹ rồi! Em nên chấp nhận thực tế” Hoắc Thương Châu giơ cánh tay đeo tang, tay kia ôm Cố Chiêu Ninh giúp bình tĩnh lại.

      “A……..! Sao có thể thế được!” Cố Chiêu Ninh với tới cánh tay đeo tang của Hoắc Thương Châu giơ lên, đấm thùm thụp vào ngực , chết mất, người thân duy nhất còn lại đời của cũng bỏ , sau này sống tiếp thế nào đây. vốn định chạy về nhà thay bộ quần áo đến bệnh viện thăm mẹ, chỉ vì Hoắc Thương Châu mang phụ nữ về nhà làm trì hoãn thời gian của , nếu có thể nhìn thấy bà lần cuối! Nghĩ đến đây rất hận Hoắc Thương Châu, ôm cả cánh tay mà hung hăng cắn.

      “Ai…” Hoắc Thương Châu cắn răng chịu đau rên lên tiếng.

      ở nhà nhận được điện thoại của viện trưởng cuống quýt chạy đến bệnh viện, nhìn Cố Chiêu Ninh ngất xỉu, Bạch Hiên Dật ở bên cạnh . đem toàn bộ cho Bạch Hiên Dật biết, Bạch Hiên Dật kinh ngạc lại như mất mát rời , lâu sau mẹ ngừng thở, mà Cố Chiêu Ninh vẫn chưa tỉnh lại. Hoắc Thương Châu khẩn trương làm các thủ tục tang lễ, ngày ngủ lại lo lắng cho Cố Chiêu Ninh ngất đúng ngày chưa tỉnh. Lúc ở cửa nghe thấy giọng Cố Chiêu Ninh, vội vàng lao vào phòng bệnh. Thấy ánh mắt thất thần cùng khuôn mặt tái nhợt của , rất đau lòng.

      So với , lúc này Cố Chiêu Ninh còn đau hơn.

      Đột nhiên, cảm thấy hối hận vì hôm qua đối với như thế. Nghe giọng nức nở của , lông mày nhíu lại, cắn , nếu điều đó làm em thoải mái hơn, cũng cam chịu.



      068: ra tay


      “Tại sao! Đều là tại ! Tôi hận hận !” Lúc trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, Cố Chiêu Ninh mới ngừng cắn, nhìn cánh tay toe toét máu của , quay ngược lại vài bước, vò đầu bứt tóc mình rồi gầm lên với .

      Hoắc Thương Châu thở phào nhõm, chỉ nhàng sờ qua tay áo vết thương đau rỉ máu, cũng quá mức để ý. Nhìn dáng vẻ bất cần của Cố Chiêu Ninh, biết còn có thể cắn thêm cái nữa, nhưng sợ, từ từ đến bên tường, ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng “Khóc được là tốt rồi, em muốn hận hận , quan tâm em cắn bao nhiêu cái, nếu như… có thể làm em thoải mái”, vô cùng dịu dàng, Hoắc Thương Châu ra những lời êm ái.

      Cố Chiêu Ninh hơi ngẩn người, giãy giụa cũng thôi mất khống chế mà cắn , chỉ òa khóc.

      ……………………………….

      Tin Trang Duy Y qua đời, Cố Chiêu Ninh thể báo cho Bà nội, bởi vì nếu bà biết nhất định về nước, cơ thể bà vốn tốt, hơn nữa tuổi cũng cao, chịu được việc lại nhiều, huống hồ cũng muốn bà lo lắng.

      Tang lễ tổ chức long trọng bởi vì người thân của cũng đều mất liên lạc, khi mẹ còn sống, thái độ của người thân thế nào cũng hiểu thấu, lúc này cũng cần những kẻ vô tình đó, chỉ cần với mẹ là được rồi.

      Toàn bộ phòng khách lớn của Hoắc trạch phủ khăn lụa trắng , chính giữa là khung ảnh Trang Duy Y tươi cười, bên dưới là bình tro cốt, 4 phía là đồ lễ viếng.

      Cố Chiêu Ninh mặc áo tang, quỳ gối trước bàn tang, Hoắc Thương Châu vừa quỳ vừa chớp mắt nhìn Cố Chiêu Ninh.

      Lôi Ảnh cùng đoàn người mặc vest đen, giầy và cà vạt đen quỳ sau họ cúi đầu mặc niệm.

      Mẹ, lên thiên đường, ba mẹ nhất định phải hạnh phúc cùng nhau nhé. Yên lặng thương tiếc, giọt nước mắt rơi xuống ngực Cố Chiêu Ninh.

      Quỳ ngày, Hoắc Thương Châu phải quỳ nổi mà nhìn thấy trạng thái mệt lả của Cố Chiêu Ninh, thấy đau thương.

      đứng dậy, đỡ bả vai Cố Chiêu Ninh “ nghỉ chút , ở đây được rồi” Hoắc Thương Châu hiển nhiên xem mình và Cố Chiêu Ninh là người nhà, là chồng , đương nhiên phải chủ trì.

      Nửa ngày, Cố Chiêu Ninh hề nhúc nhích, chỉ máy móc ném tiền giấy vào chậu than. Hoắc Thương Châu thể để tự hành hạ mình như thế, mặt thấy mệt mỏi. Rốt cuộc phải làm sao mới biết thương mình.

      Rốt cuộc tự hành hạ mình hay là hành hạ ?

      Hoắc Thương Châu nhất thời thể nghĩ thông được, thấy chịu đứng dậy, liếc mắt với Lôi Ảnh.

      Lôi Ảnh đầu tiên ngẩn ra, sau đó từ từ đến sau lưng, chém tay vào gáy .

      Hoắc Thương Châu thể ra tay, vì vậy mới nhờ Lôi Ảnh, nhưng thể biết Lôi Ảnh làm như vậy với tâm trạng hết sức rối rắm, đau lòng.

      Trong nháy mắt, Cố Chiêu Ninh ngã vào ngực Hoắc Thương Châu, bế lên tầng.

      đặt lên giường trong phòng ngủ, đắp chăn cho , lau khô những giọt nước mắt còn sót lại, nhàng đặt cái hôn lên trán. Nhìn Cố Chiêu Ninh ngủ say, dùng hai ngón tay gỡ đôi chân mày vẫn nhíu lại. Sau đó đóng cửa ra khỏi phòng ngủ.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      069: Tĩnh lặng đến đáng sợ

      Có lẽ quá mệt mỏi, Cố Chiêu Ninh ngủ thẳng đêm mộng mị.

      Ba ngày

      Ngày chôn cất Trang Duy Y, mưa phùn lất phất, bầu trời u, mây đen phủ kín, như cũng muốn yên lặng đưa tiễn bà.

      nghĩa địa, đoàn người mặc đồ đen, che ô đen, Hoắc Thương Châu đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh nhìn tấm bia mộ khỏi thở dài suy nghĩ, vẫn chưa bày tỏ thân phận của mình mà mẹ vợ ra , trong lòng cảm thấy nuối tiếc.

      Cố Chiêu Ninh nhìn ảnh mẹ bia mộ, ngừng nức nở. Từ giờ trở , thực đơn côi cõi đời rồi.

      Mọi thứ xong, Hoắc Thương Châu ôm bả vai Cố Chiêu Ninh “ thôi”

      Lưu luyến rời, bị Hoắc Thương Châu ôm cả người kéo

      đường về, nhận được tin nhắn.

      ‘Cố Chiêu Ninh, biết lúc này em rất đau khổ, hi vọng người bên cạnh em chính là , nhưng… thể. Thương Châu là bạn thân của từ thời niên thiếu, tính cách cậu ấy hiểu rất , cậu ấy thực rất quan tâm đến em. đây… hi vọng em được hạnh phúc. Biết em là hạnh phúc lớn nhất đời , hi vọng khi quay trở về, em lại nở nụ cười rạng rỡ như trước đây.’

      Là Bạch Hiên Dật, lúc đọc tin nhắn, Hoắc Thương Châu cũng thấy được. Cố Chiêu Ninh chỉ hơi nhíu mày, cất điện thoại tiếp tục về phía trước.

      ……………………

      Thời gian này, Cố Chiêu Ninh đột nhiên thay đổi, kệ cho Hoắc Thương Châu làm gì cũng xem như tồn tại, cứ ngồi lỳ bên cửa sổ nhìn ra ngoài, điều này làm Hoắc Thương Châu lo lắng. muốn thà như ngày trước ngừng cãi vã với . im lặng đáng sợ của lúc này khiến hoảng hốt.

      Mỗi ngày, Hoắc Thương Châu vẫn đến công ty, nhưng trước khi hết giờ đều về nhà với , cũng chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn . Khoảng tuần lễ như vậy, bắt đầu phát hoảng.

      Lôi Ảnh gợi ý cho điều, là bạn thân Mạc Nhan. Ngày ngày Lôi Ảnh đều tấc rời Cố Chiêu Ninh, thiếu gia dặn dò như vậy, cho nên thấy mỗi lần nhận điện thoại của Mạc Nhan trong mắt có chút thần sắc, có lúc còn cười. Vì vậy với Hoắc Thương Châu, nhờ Mạc Nhan đến ở với thời gian.

      Hoắc Thương Châu cảm thấy rất đúng, vì vậy bảo Lôi Ảnh liên hệ với Mạc Nhan và cũng đáp ứng ngay lập tức.

      Mạc Nhan chuyển vào Hoắc trạch.

      Thời gian này, Hoắc Thương Châu thỉnh thoảng mới về thăm Cố Chiêu Ninh, nhưng ngày nào cũng gọi điện cho Mạc Nhan hỏi tình hình của .

      ấy gọi đấy” Mạc Nhan cúp điện thoại, nhìn Cố Chiêu Ninh vừa tưới hoa ngoài sân vào.

      “À” tiếng thể lạnh lùng hơn, như thể liên quan gì, vòng qua phòng khách vào phòng bếp rót chén nước.

      Mạc Nhan bất đắc dĩ lắc đầu, đến đây hơn 1 tuần, bác qua đời cũng hơn 20 ngày rồi, Cố Chiêu Ninh tuy dần dần khôi phục nhưng mỗi lần nhắc đến Hoắc Thương Châu, xem như thể người quen biết. Mạc Nhan nhận thấy, chẳng qua cố che dấu nội tâm, bởi vì hễ nhắc đến , mắt tự nhiên ngó lơ xung quanh.

      “Ninh Ninh…”

      “Nhan Nhan, chúng ta dạo phố , ngay bây giờ cũng được” Cố Chiêu Ninh cắt đứt lời Mạc Nhan, mẹ mất gần 1 tháng, cũng dần dần chấp nhận này, thể cứ thế mà chán chường gục ngã, còn tới 1 tháng nữa phải học. Mẹ rồi, phải sống cho tốt phải sao?


      070: Chọc giận

      Phòng Chủ tịch Hoắc Thị

      Mấy ngày nay, cổ phiếu của Hoắc Thị ngừng rớt giá, Hoắc Thương Châu nhìn con số giảm nửa khỏi cau mày. Rốt cuộc kẻ nào đứng đằng sau chuyện này, sợ rằng Hứa Cần Dương thoát khỏi có liên quan. Nếu bắt đầu hành động, vậy cũng thể ngồi đợi chết, lúc này, cạnh tranh giữa hai người thực chính thức, hơn nữa còn ở vào giai đoạn gay cấn.

      Lúc Hoắc Thương Châu cùng Lôi Ảnh ra khỏi cửa Hoắc Thị bị đám người náu sẵn ở đó bao vây. Chưa kịp phản ứng đám người này quăng về phía đống câu hỏi.

      “Chủ tịch Hoắc, xin hỏi ngài có cảm nghĩ gì khi cổ phiếu của Hoắc Thị ngừng rớt giá? Có phải do ảnh hưởng của việc tung ra sản phẩm mới?”

      “…”

      Các câu hỏi dồn dập đổ tới, Hoắc Thương Châu lạnh lùng câu gì, bảo vệ tới xe, Lôi Ảnh mở cửa, chưa kịp ngồi lên bị câu hỏi làm cho giật mình.

      “Nghe chủ tịch Hoắc kết hôn, nhưng vẫn luôn giữ bí mật, hơn nữa mẹ vợ qua đời cũng bị phong tỏa tin tức, có phải có nội tình gì trong đó, liệu có liên quan gì đến việc rớt giá cổ phiếu lần này?”

      “Đúng vậy, nghe người kết hôn từng là bạn của người mẫu Bạch Hiên Dật, ngay cả Giám đốc Hứa cũng tham dự, tại sao lại biết tin tức gì của ?”

      Từng câu hỏi đều chĩa vào Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ngừng bước lên xe, cắn răng, đôi mắt lạnh lùng lảng tránh, xoay người, thản nhiên với Lôi Ảnh “Giải quyết mấy người này ” Quyết cho phép kẻ nào láo về Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu giận giữ lên xe.

      Lôi Ảnh đóng cửa xe lại, mấy hộ vệ vẫn chặn đám ký giả đổ xô tới, sau khi xe rời khỏi Hoắc Thị, Lôi Ảnh quét ánh mắt qua thẻ tên đeo ngực những người vừa đặt câu hỏi, ánh mắt hung dữ như thợ săn ghi nhớ những kẻ này.

      Các ký giả bị ánh mắt của Lôi Ảnh làm cho sợ hãi đâm nghẹn lời, thấy Hoắc Thương Châu rời , còn Lôi Ảnh nhìn như muốn giết người, bọn họ cũng thể tiếp tục truy vấn, tuy Hoắc Thị là tập đoàn kinh doanh, nhưng cũng có lời đồn đại Hoắc Thị còn tiếp quản cả băng xã hội đen, mà Lôi Ảnh còn là trong hai tay sát thủ. Thà cứ tin là có, mọi người đều chỉ vì công việc, muốn mất mạng, người nọ nối tiếp người kia bỏ .

      Lôi Ảnh ghé vào tai tên xã hội đen vài câu.

      Tên này gật đầu cái, sau đó mang theo mấy người nhanh chóng lên đường.

      Tối đó, Hoắc Thương Châu ngồi trong phòng khách bang hội, hai chân vắt chéo, ngón tay gõ tay vịn ghế salon, xem tin tức TV, khóe miệng khỏi cong lên.

      “Hôm nay, phóng viên các tờ báo lớn bị tấn công, các thiết bị trong tòa soạn cũng bị đập nát, cảnh sát điều tra vụ này, các tòa soạn báo đều thấy biết lai lịch kẻ gây ra, mà máy ảnh cùng toàn bộ thiết bị in ấn cũng bị hủy hoại…”

      Khi tin tức phát đến đây, Hoắc Thương Châu cầm điều khiển tắt TV, gãi gãi lông mày, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài nét mệt mỏi.

      “Chủ tịch! giải quyết xong” Lôi Ảnh báo cáo với Hoắc Thương Châu, buổi chiều tìm mấy tên lạ mặt trong bang đến các tòa soạn, máy móc, thiết bị in ấn cùng toàn bộ bài viết bị tiêu hủy, ngoài ra còn cảnh cáo kẻ nào dám tiết lộ nửa câu đều sống qua đêm nay.

      “Ừ, thấy rồi, làm tốt lắm”, Hoắc Thương Châu nhắm mắt lại, thản nhiên . Thấy Lôi Ảnh hồi lâu lên tiếng cũng ra, biết vẫn chưa hết chuyện “Còn có chuyện gì?”

      “Cái này… có chuyện này tôi biết phải thế nào” Lôi Ảnh khổ sở nhìn Hoắc Thương Châu, vừa rồi trong lúc chạy về đây, thấy người đường! dám chắc có đúng , cho nên biết phải thế nào.


      071: Khốn khổ nhớ lại (1)

      hiểu rất Lôi Ảnh, ấp a ấp úng như vậy chắc chắn có chuyện.

      “Tôi thấy… tiểu thư Thiên Mộng Tuyết”, giọng Lôi Ảnh có chút ngập ngừng, dù sao chuyện này đối với chủ tịch mà đòn trí mạng, ban đầu phí bao sức lực tìm thi thể Thiên Mộng Tuyết, nhưng như đá ném xuống biển rộng chút sủi tăm.

      Khoảng thời gian đó, Hoắc Thương Châu chán chường đến mức thèm nhìn cả Lôi Ảnh, ngày ngày dùng rượu giải sầu, vất vả lắm mới qua được quãng đường ấy, bây giờ ra điều này chẳng khác nào rắc muối vào vết thương chưa lành.

      Nhưng đúng là nhìn thấy, lúc lái xe về, thấy người hoàn toàn giống Thiên Mộng Tuyết qua vạch sang đường, lập tức ngẩn người, phục hồi tinh thần lập tức dừng xe bên đường, nhưng khi chạy sang đến nơi còn nhìn thấy nữa. Chẳng lẽ là ảo giác ư? Nhưng xuất trước mặt vô cùng chân thực. Thiên Mộng Tuyết trước kia cũng thích mặc quần dài màu trắng, tóc dài thẳng tắp rủ xuống bên hông, chính mái tóc này Hoắc Thương Châu thích nhất, Lôi Ảnh vẫn nhớ những điều đó. Cho nên cảm thấy Thiên Mộng Tuyết vẫn chưa chết.

      Choang, ly rượu trong tay Hoắc Thương Châu rơi xuống đất vỡ tan, sau vài giây sửng sốt, Hoắc Thương Châu bật dậy khỏi ghế salon, đôi tay run rẩy nắm vai Lôi Ảnh, nhìn nghi ngờ “ … Thiên Mộng Tuyết?!” thể tin nổi, muốn nghe Lôi Ảnh nhắc lại lần.

      Lôi Ảnh gật đầu, lại từ đầu đến cuối chuyện gặp tối nay.

      Hoắc Thương Châu lùi về sau mấy bước, chau mày “ ấy chưa chết… ấy trở lại? ấy chưa chết?”, vừa như vui là vừa như , Hoắc Thương Châu lẩm bẩm rồi cầm áo khoác chạy ra ngoài.

      Lôi Ảnh đuổi sát theo , nhưng đến cửa bóng xe kia cực nhanh biến mất.

      …………

      Xe lao như tên, từng chuyện xưa cùng Thiên Mộng Tuyết như những thước phim tái lại trong đầu .

      Lần đầu gặp , mới 15 tuổi

      Ngày đó, cha dắt theo bé vào nhà, vừa tầng xuống, Hoắc Thương Châu liền bị thanh tú, sạch này hấp dẫn. Mái tóc dài, đầm trắng thướt tha, giống như tiên nữ giáng trần. Từ đó, trong lòng Hoắc Thương Châu nảy mầm. Khoảng thời gian ấy, cha công tác vùng khác, mẹ lại xảy ra chuyện nên Thiên Mộng Tuyết ở tạm nhà để học. khoảng thời gian ở chung, hai người trong giai đoạn dậy phát sinh tình cảm. Khi cha trở về đón , hai người đều lưu luyến rời.

      Sau đó, cha Thiên Mộng Tuyết tử vong khi thi hành nhiệm vụ, mẹ cũng lập tức tái giá. Thiên Mộng Tuyết như biến mất khỏi tầm mắt .

      Khi 18 tuổi, Thiên Mộng Tuyết 19, lần nữa xuất trong lễ tang của bố mẹ , an ủi chăm sóc . Cũng chính thức đến ở Hoắc trạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :