1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      041: muốn thấy em rơi lệ

      Sáng sớm hôm sau, Cố Chiêu Ninh mở mắt quay lưng lại phía Hoắc Thương Châu, nhấc cánh tay ôm eo mình, đứng dậy mặc quần áo.

      Hoắc Thương Châu sớm mở mắt nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, cảm thấy bé này muốn bỏ chạy, cười xấu xa tiếng, sau đó tay kéo Cố Chiêu Ninh trở lại.

      “Đủ rồi! Hoắc Thương Châu rốt cuộc muốn làm gì?!” Lần nữa ngã vào ngực Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh giùng giằng giận dữ mắng mỏ, trời đánh, sao ta tỉnh rồi. Còn phải thế nào nữa? rơi vào tay giặc, hoàn toàn trao trái tim cho rồi, sao thương mình, còn chịu thả mình. Hay là, lẽ nào… chơi chưa đủ, phải mình chỉ là thứ đồ chơi mà thôi. muốn khóc, muốn như kẻ bị chồng ruồng bỏ trước mặt oán trách, nhưng mà… tâm đau quá, nhất là sau đêm qua, hận mình, hận mình kiên cường.

      “Khóc à?” Hoắc Thương Châu thấy cơ thể Cố Chiêu Ninh run rẩy, tim cũng như bị bóp nghẹt, chau mày lại, khẽ xoay người Cố Chiêu Ninh nhìn thẳng vào mắt .

      Nhìn mắt đẫm lệ, ánh mắt Hoắc Thương Châu trở nên mơ hồ, con ngươi dần nhạt màu, giơ tay lên nhàng lau nước mắt cho “Biết ? Điều muốn thấy nhất chình là em khóc” giọng hết sức dịu dàng.

      Tất cả đều rất chân , nhất cử nhất động của khiến Cố Chiêu Ninh cảm thấy hạnh phúc, nhưng những hạnh phúc mong manh này ngày mai có thể biến thành bong bóng bay , nhìn vào đôi mắt Hoắc Thương Châu, cảm nhận bàn tay ấm áp sờ lên gò má mình, sụt sịt mũi ngừng khóc, giọng khàn khàn “Tại sao?” Mặc dù biết đáp án có thể như mình muốn, nhưng vẫn muốn hỏi.

      Câu hỏi này thực làm khó Hoắc Thương Châu.

      Cảm giác với Cố Chiêu Ninh ruốt cuộc là loại gì, cũng ràng.

      Từ khi Thiên Mộng Tuyết chết, tim cũng đóng chặt, luôn ngụy trang cho mình bề ngoài vô cùng lạnh lùng, chính là muốn bị thứ cảm xúc kia tàn phá tâm can.

      Nhưng… Cố Chiêu Ninh xuất , làm rối loạn cuộc sống của , bắt đầu nhớ thương, đố kỵ, tâm tính cũng trở nên thiếu bình tĩnh. muốn đối mặt, bởi vì nghĩ rằng ai có thể thay thế người con kia trong trái tim , vĩnh viễn…

      Hoắc Thương Châu rụt tay về, ngồi dậy mặc quần áo, trả lời Cố Chiêu Ninh, bởi vì muốn lừa dối , bởi vì xác định được tình cảm với , vì biết phải trả lời thế nào.

      Cố Chiêu Ninh mấp máy miệng, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, lặng lẽ xoay người, như thể cười nhạo chính mình. Cố Chiêu Ninh, mày quả đứa ngu ngốc.

      lúc sau, giọng Hoắc Thương Châu ở đằng sau vang lên “Ngủ thêm chút nữa , lát nữa xuống ăn sáng”

      Cố Chiêu Ninh để ý đến, chậm rãi nhắm mắt lại.

      Hoắc Thương Châu khẽ thở dài, khoác áo vest trắng rồi ra khỏi phòng.

      Rầm, sau khi nghe tiếng đóng cửa, Cố Chiêu Ninh ngồi dậy tựa vào đầu giường, cầm điện thoại lên bấm số…

      “Nhan Nhan này, mình nghĩ kỹ rồi, mình muốn học tiếp…” thể tiếp tục như thế này, Hoắc gia cho rất nhiều tiền, thậm chí cả đời này cần làm nhưng… nghỉ học vẫn làm luyến tiếc, hơn nữa muốn cả ngày ở nhà chờ dợi, mới 19 tuổi, muốn đến trường.



      042: Sáng sớm cãi nhau

      Giờ ăn sáng

      Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện nhau, bà nội ngồi ở ghế giữa cười rất sảng khoái.

      “Bà nội… con có việc muốn ” Cố Chiêu Ninh suy nghĩ hồi lâu rồi để bát đũa xuống, nhìn bà nội Hoắc với vẻ bối rối khó nên lời.

      “Con nhóc này, ” bà nội Hoắc nhướn mày nhìn bộ dạng Cố Chiêu Ninh lời ra đến miệng còn nuốt lại mà lo lắng

      “Con muốn học” Cố Chiêu Ninh lí nhí.

      “Cái gì? Bà nghe , con lại xem” giọng Cố Chiêu Ninh quá nên bà nội Hoắc nghe , rướn thân về phía trước hỏi lại.

      Hoắc Thương Châu cũng ngừng động tác uống sữa tươi, ngước mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, định gì lại thôi, hắng giọng cái.

      Cố Chiêu Ninh nhìn Hoắc Thương Châu, sau đó hít sâu hơi với bà nội Hoắc “Con muốn học ạ”

      được”

      “Được”

      Giọng bà nội Hoắc cùng Hoắc Thương Châu đồng thời cất lên, Cố Chiêu Ninh ngây dại, Hoắc Thương Châu mặt tỉnh bơ được, bà nội lại tươi cười đáp ứng ngay, thế này… đương nhiên là nghe bà nội rồi.

      “Bà nội, bà đồng ý rồi ạ? Con cảm ơn bà” Cố Chiêu Ninh ôm cổ bà nội, hoàn toàn vứt lời của Hoắc Thương Châu sang bên, lúc này biến thành người tàng hình.

      “Em…” Hoắc Thương Châu vô cùng tức giận, này gan lớn , tối qua còn cầu xin tha cho, lúc này lại thèm liếc cái? Rầm tiếng. Hoắc Thương Châu đấm lên bàn. “ được là được” Hoắc Thương Châu lần nữa lên giọng.

      “Muốn chết à? Làm ta giật cả mình” Bà nội Hoắc với Cố Chiêu Ninh, đột nhiên bị Hoắc Thương Châu làm cho hết hồn, bà ôm ngực vỗ vỗ “Ninh Ninh học là chuyện tốt, con phản đối cái gì” bà nội Hoắc liếc thằng cháu đích tôn.

      “Bà nội… bà biết, dù sao, con cũng đồng ý” con ngươi Hoắc Thương Châu nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, còn Cố Chiêu Ninh căn bản thèm chấp, nhìn bà nội Hoắc nội, đắc ý gật đầu, ràng là chọc tức mà.

      “Này…” Bà nội Hoắc có chút do dự. “Ninh Ninh, con có được ” Bà nội Hoắc cố gắng thuyết phục Cố Chiêu Ninh, tính khí Hoắc Thương Châu bà hiểu rất , khi quyết định bao giờ thay đổi được.

      “Bà nội… bà nội…” Cố Chiêu Ninh bắt đầu phát huy chiến thuật, sà vào ôm lấy bà nội giãy dụa làm nũng.

      “Được rồi được rồi, bà nội đồng ý là được” Bà nội Hoắc bị Cố Chiêu Ninh nài nỉ có đường lui, bất đắc dĩ lắc đầu, hai đứa này tính khí đúng là muốn chết. Haiz, có cách nào khác, đành phật ý đứa, bà nội Hoắc liếc mắt nhìn thằng cháu đích tôn, thấy Hoắc Thương Châu hung hăng nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, bà cười cười “Thương Châu, chuyện này cứ quyết định như vậy ”, tuy Hoắc Thương Châu tính khí cứng rắn, nhưng có bà ở đây, đố dám làm phản, vừa rồi chẳng qua muốn cho cháu mình chút mặt mũi, bây giờ nhìn lại thể tiếp tục.

      “Bà nội! Bà thể dung túng cho ấy như vậy!” Sắc mặt Hoắc Thương Châu dịu chút, nhàng với bà nội, phải muốn cho Cố Chiêu Ninh học, chỉ có điều bên ngoài loạn như vậy, lại thể cả ngày ngồi bên , hơn nữa tính tình lại thân thiện, có chút đề phòng nào với người khác, sợ lại xảy ra chuyện giống vụ bỏ thuốc lần trước.

      ra , quan trọng nhất là… trong trường học có rất nhiều con trai, diện mạo Cố Chiêu Ninh như vậy, khó tránh khỏi bị người khác để ý. được! Mình thể để thằng con trai nào mơ tưởng tới vợ mình.

      “Lý do gì? , rốt cuộc dựa vào … cái gì? Sao em thể , chúng ta tuy kết hôn, nhưng em vẫn có quyền tự do. yên tâm, cần bỏ tiền, tự em bỏ tiền học” Cố Chiêu Ninh dùng lý lẽ rất chính đáng với Hoắc Thương Châu. Cái tên chết tiệt này, được được à, tôi lần này được lần khác phải được! Xem ngươi làm gì nào.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      043: Em bán mình


      “Được rồi, được rồi, sáng sớm ngày ra, hai đứa im lặng cho bà” bà nội Hoắc cười ngặt nghẽo, Hoắc Thương Châu cũng có ngày cãi nhau với người khác. Còn cháu dâu này, là đáng . Bà nội Hoắc cười rồi vẫy hai tay về phía đôi vợ chồng son bừng bừng lửa giận bên bàn ăn.

      “Hứ” Cố Chiêu Ninh thấy bà nội liếc Hoắc Thương Châu cái rồi giận dữ ngồi xuống, quay mặt chỗ khác.

      “Rồi, tôi mặc kệ được chưa? muốn làm gì làm!” Hoắc Thương Châu mím môi giận dữ gật đầu cái, quẳng lại những lời này rồi quay người ra khỏi phòng ăn.

      Bà nội Hoắc lúc này biết nên vui hay nên giận, Hoắc Thương Châu tự nhiên xuống nước, quả là đáng buồn cười. Trong trí nhớ của bà nội Hoắc, trừ bà nội luôn phải nghe lời, còn đối với người khác, chưa bao giờ.

      “Được rồi, con này, nó đồng ý rồi, con còn tức giận cái gì?” Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh chậm rãi xoay người rồi đột nhiên cười to đắc ý, làm tay chữ V với bà nội. thắng lợi rồi, ha ha ha.

      “Con này” bà nội Hoắc Thương Châu sợ hết hồn, thế mới biết nó hề tức giận. Xem ra, con này cũng đối phó với thằng cháu đích tôn của mình vài lần rồi.

      Bữa sáng chẳng vui vẻ gì kết thúc ở đấy, chính xác là có Hoắc Thương Châu vui.

      giận dữ ra khỏi nhà, về phía xe. Sau khi lên xe, dùng sức vỗ lên tay lái “Cố Chiêu Ninh! được lắm! Chờ đấy mà xem!”

      xong, nổ máy, chạy

      Cố Chiêu Ninh sau khi ăn cơm xong, nấu chút canh cho mẹ rồi vui vẻ đến bệnh viện. rất thích thiết kế, ước mơ của chính là có ngày được mặc trang phục do chính tay mình thiết kế, cho nên quyết định tham gia khóa cao đẳng tháng, trong khoảng thời gian này muốn bù lại toàn bộ chương trình bỏ lỡ.

      “Cố Chiêu Ninh”

      Cố Chiêu Ninh vừa bước vào viện nghe có tiếng gọi mình, quay đầu nhìn hóa ra là bác sĩ Trương, về phía cười cười “Chào , bác sĩ Trương”. Cố Chiêu Ninh coi Trương Dịch Dương như người trai thân thiết, bao giờ ngụy trang bản thân, trước mặt như đứa con nít chưa lớn, ngôn ngữ cử chỉ tự nhiên tùy ý, đây cũng là trong những nguyên nhân Trương Dịch Dương thích .’

      “Mấy ngày rồi thấy em, phải rồi, vừa hỏi qua chuyện phẫu thuật với bác trước khi tiến hành” Trương Dịch Dương khẽ mỉm cười với Cố Chiêu Ninh rồi vào vấn đề. Phẫu thuật cho mẹ Cố Chiêu Ninh được sắp xếp vào ngày kia, vốn định hôm nay gọi điện báo cho , vừa đúng lúc gặp mặt, cho nên…

      “Thế ạ? tốt quá! Cái đó… tỷ lệ thành công là bao nhiêu ạ?” Cố Chiêu Ninh lúc đầu nhảy lên vui sướng, sau đó lại nhíu mày có chút lo lắng nhìn bác sĩ Trương.

      “Phẫu thuật có chuyện gì quá lớn, chủ yếu là sau khi được phẫu thuật, cơ thể có chống lại bộ phận được cấy ghép hay ” Bác sĩ Trương ra , dù sao những chuyện thế này thể giấu diếm.

      Thế nghĩa là, kể cả phẫu thuật thành công cũng chưa chắc sống được. Cố Chiêu Ninh tự giải thích lời của bác sĩ Trương trong lòng, nhất thời mất sức hoạt bát, cúi đầu ủ rũ suy nghĩ.

      “Sao rồi? Đừng quá lo lắng, tỉ lệ này rất , thể trạng bác cũng tệ lắm, hơn nữa ghép cả đôi hiệu quả cũng rất cao” thấy Cố Chiêu Ninh lo lắng, Trương Dịch Dương an ủi.

      Cố Chiêu Ninh lắc đầu cái “ cần lo lắng cho em, em sao” miễn cưỡng cười, sau đó nghĩ đến mẹ, mấp máy miệng “Cảm ơn , bác sĩ Trương, em trước nhé”

      … vẫn còn vấn đề muốn hỏi em…” Trương Dịch Dương ấp a ấp úng. Vấn đề này chôn lâu trong lòng, vẫn chưa có cơ hội hỏi.

      , làm gì ấp a ấp úng như vậy?” Cố Chiêu Ninh cười, vỗ vỗ cánh tay .

      “Chi phí phẫu thuật của mẹ em… là ở đâu ra”. hỏi, rốt cuộc hỏi, từng đoán qua hàng vạn đáp án, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của riêng . Nhà có 4 bức tường, Cố Chiêu Ninh từng có nổi tiền thuốc thang cho mẹ, tại sao chỉ trong thời gian ngắn lại có khoản tiền lớn như vậy.

      Nụ cười của Cố Chiêu Ninh trong nháy mắt ngừng lại. nên sao? Nên là mình bán mình để lấy tiền phẫu thuật cho mẹ. Suy nghĩ lúc, cảm thấy việc gì phải giấy giếm, vì vậy cười cười “Em bán mình”

      “Ùng” tiếng, lời của Cố Chiêu Ninh nháy mắt nổ tung trong đầu , việc này cũng từng nghĩ tới, nhưng cũng là đáp án mong đợi nhất. Lúc này Cố Chiêu Ninh chính miệng ra, nên làm gì? thể được nữa. Hai quả đấm bất tri bất giác nắm chặt hai bên thân run rẩy, sắc mặt cũng tồi tệ.



      044: giả Hoắc Thương Châu

      “Tại sao” Trương Dịch Dương cúi đầu, còn hơi sức. Tại sao lại làm thế, nếu khó khăn có thể với , cũng từng nghĩ trả tiền hộ , nhưng chưa kịp ra, mang mình bán. Rốt cuộc là tại sao?

      “Vì mẹ” Cố Chiêu Ninh rất ràng , có gì giấu diếm, là như thế, nhưng sao nhìn Trương Dịch Dương lại kỳ lạ như thế, như là tức giân, Cố Chiêu Ninh vội vàng bổ sung “Nhưng mà sao…, chồng em đối với em rất tốt” Cố Chiêu Ninh cười .

      Chồng… ấy kết hôn? Hóa ra là như vậy, cũng may, nếu thực hạnh phúc có thể được gì. Trương Dịch Dương cứ nghĩ bán mình là…

      “Đối tốt với em là được rồi, em ” Trương Dịch Dương dừng suy nghĩ của mình lại, sau đó cười với Cố Chiêu Ninh.

      ‘Vâng, bái bai bác sĩ Trương” Cố Chiêu Ninh khoát tay, sau đó quay . Vừa xoay người, khuôn mặt tươi cười của trầm xuống. biết tấm lòng của Trương Dịch Dương, nhưng thể tiếp nhận, vẫn coi như trai, giả vờ biết vì muốn mất tình bạn giữa hai người.

      Trương Dịch Dương nhìn bóng lưng Cố Chiêu Ninh, màu nâu ấy tràn ngập trong mắt . Cuối cùng, tình của thể nào được Cố Chiêu Ninh chấp nhận, chưa kịp sinh ra bị bóp chết.

      …………Tuyến phân cách……………..

      “Mẹ” Cố Chiêu Ninh đẩy cửa thò đầu vào thấy mẹ ngồi chuyện phiếm với người hộ lý giường. ranh mãnh đóng cửa vào.

      Hộ lý nhìn Cố Chiêu Ninh cười rồi nhận bình giữ nhiệt tay đặt lên tủ.

      Cố Chiêu Ninh ngồi bên giường mẹ, cười khúc khích “Mẹ thế nào, chuẩn bị xong chưa?”

      “Cái gì chuẩn bị xong chưa, con nhóc này gì thế?” Trang Duy bị câu điên cuồng của con làm sửng sốt.

      “Mẹ, con cho mẹ tin tốt, ngày kia mẹ làm phẫu thuật” Cố Chiêu Ninh cười ranh mãnh, sau đó nắm tay mẹ đặt lên khóe miệng, phẫu thuật xong, nếu mẹ có thể mạnh khỏe ở bên cạnh mình, muốn tâm chuyện với mẹ.

      “Vậy sao?”

      “Vâng, còn vừa nghe bác sĩ Trương thế” Cố Chiêu Ninh gật đầu mạnh.

      “Trông con vui chưa kìa, còn chưa biết có thành công hay ” Trang Duy Y buông tay Cố Chiêu Ninh, xoa xoa đầu con .

      “Phì phì phì! cho mẹ xui xẻo như vậy. Mẹ nhất định rất tốt” Cố Chiêu Ninh đột nhiên giận tái mặt, nghiêm túc nhìn mẹ.

      Trang Duy cười to “Được… lời của con bảo bối là đúng nhất, mẹ nhất định thạt tốt, sau này còn chờ con mang bầu cháu ngoại” Trang Duy Y vẫn cho rằng Cố Chiêu Ninh tìm được bến đỗ cuộc đời, chàng con rể bà gặp lần xem ra rất xứng đôi với con .

      “Mẹ!...” Cố Chiêu Ninh xấu hổ cau mày nhìn mẹ, mẹ tự nhiên lại thế.

      “Làm sao? Đây là chuyện bình thường. Con rể tệ, mẹ tin tưởng nó đối tốt với con” Trang Duy Y cười với Cố Chiêu Ninh, nó còn biết ngượng ngùng, xem ra từ lúc kết hôn cũng trưởng thành lên nhiều.

      tệ? Đầu Cố Chiêu Ninh muốn vỡ! Trước khi cưới, chưa hề gặp qua Hoắc Thương Châu, vì muốn cho mẹ câu trả lời thỏa đáng, cho nên kéo Lôi Ảnh đến diễn vai chồng Hoắc Thương Châu. Kiểu này về sau nhìn thấy Hoắc Thương Châu , mẹ nghĩ thế nào?

      Cố Chiêu Ninh cười lạnh “Đúng rồi, mẹ… hai ngày tới con ở lại bệnh viện với mẹ”. Mặc dù vẫn rất tin mẹ bình yên trở về, nhưng dù sao cũng có nguy hiểm, muốn ở cùng mẹ, chỉ sợ có thể được chuyện cùng mẹ nữa.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      045: Đố kỵ ư


      “Con ngốc này” ôm Cố Chiêu Ninh vào lòng, Trang Duy Y thương tâm rơi lệ, bà làm sao biết nghĩ gì, bản thân bà cũng sợ, cũng lo lắng, sợ thể tiếp tục được cười với con .

      “Mẹ…” Cố Chiêu Ninh cố nén cho nước mắt chảy ra, ôm lấy mẹ, chặt…

      Điện thoại đúng lúc này vang lên, Cố Chiêu Ninh sụt sịt ngồi dậy, móc điện thoại ra, là Lôi Ảnh… đứng dậy với mẹ “Mẹ, con nghe điện thoại”, xong ra ngoài “ Lôi Ảnh à, có chuyện gì?”

      “Thiếu phu nhân, bây giờ ở bệnh viện à?” Lôi Ảnh gọi điện thoại trong phòng Hoắc Thương Châu, là Hoắc Thương Châu bảo gọi. thực biết làm gì với thiếu gia, ràng trong lòng thỏa hiệp, nhưng lại chịu làm theo, muốn hẹn vợ ăn cơm còn bắt gọi điện, làm cho gọi điện cũng tự nhiên.

      “Vâng, sao vậy? Cố Chiêu Ninh trả lời.

      “À, … lúc nào về, tôi đón ”. Lôi Ảnh biết nên gì, thiếu gia dặn được với Cố Chiêu Ninh đấy là ý của . Đây là quả làm khó Lôi Ảnh, bởi vì căn bản quen hẹn hò với phụ nữ.

      cần đâu, ngày kia mẹ tôi làm phẫu thuật, cho nên 2 ngày tới tôi ở lại trong viện. Đúng rồi, Lôi Ảnh, lúc đó qua đây chút được , dù sao trước khi cưới tôi bảo với mẹ là chồng tôi, bà muốn gặp lại ” Cố Chiêu Ninh có chút khó xử với Cố Chiêu Ninh.

      là chồng tôi, những lời Cố Chiêu Ninh vừa ra làm cho Lôi Ảnh ngơ ngẩn “Vâng, thiếu phu nhân”

      “Vậy tôi cúp máy nhé” xong, cúp điện thoại vào phòng bệnh.

      “Thiếu gia” Lôi Ảnh cúp điện thoại xong chậm rãi xoay người thấy Hoắc Thương Châu thất thần, ngây mặt, đôi mắt đầy mong chờ. cố gắng tiếng thiếu gia, cố gắng che dấu rung động của nội tâm mình.

      gì?” Hoắc Thương Châu mặc dù rất tò mò đợi, nhưng vẫn ra có tí nhiệt độ.

      “Thiếu phu nhân mẹ ấy ngày kia làm phẫu thuật, hai ngày tới về nhà” Lôi Ảnh cúi đầu , thiếu gia còn biết đóng vai cậu ấy gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, biết phải ra thế nào.

      “Ừ, tôi cũng nên đến thăm, vẫn còn chưa gặp mặt” Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra cửa sổ, lời ý vị sâu xa.

      Những lời này làm Lôi Ảnh kinh sợ, ta vừa muốn gì? Vậy… mẹ Cố bên kia biết làm thế nào?

      “Sao gì, thấy tôi làm thế là sai à?” hỏi Lôi Ảnh đứng đằng sau.

      ra … Thiếu gia… ra mặt” Lôi Ảnh quyết định với Hoắc Thương Châu, ngộ nhỡ thiếu gia đến đó , chuyện lại trở nên phức tạp.

      “Sao?” Hoắc Thương Châu hiểu ý của Lôi Ảnh, xoay người lại nhìn nhàng hỏi“Có ý gì”

      Lôi Ảnh mấp máy môi, nhìn Hoắc Thương Châu “ ra trước đám cưới của và thiếu phu nhân, bà nội để tôi thay ra mắt mẹ ấy” Lôi Ảnh vừa vừa quan sát biểu của Hoắc Thương Châu, cũng tưởng tượng được thiếu gia lại bình tĩnh như vậy, ta nhìn mình với ánh mắt hơn cả lạnh lùng.

      “Hả? Sao giờ mới cho tôi biết?” biết làm sao, nghĩ đến bộ dạng Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh cùng gặp mẹ Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu đố kỵ dám .

      “Dạ! Lôi Ản biết sai rồi. Nhưng, thiếu gia, thể được.” Lôi Ảnh phản đối, đôi mắt u buồn nhìn Hoắc Thương Châu.

      thay thế tôi?” Con ngươi Hoắc Thương Châu phát ra ánh lạnh, đôi mắt hẹp dài nhìn Lôi Ảnh chằm chằm.

      “Lôi Ảnh dám, nhưng thiếu gia… Thiếu phu nhân vừa , mẹ Cố muốn gặp lại tôi, à , ” Lôi Ảnh biết nên giải thích thế nào, hình như càng càng loạn, Cố Chiêu Ninh vừa mới mẹ muốn gặp lại danh nghĩa Hoắc Thương Châu, ra tóm lại là thiếu gia hay là Lôi Ảnh.


      046: Ai là người đả thương

      “Lôi Ảnh” Hoắc Thương Châu trầm giọng nghiêm nghị kêu tên .

      “..” Lôi Ảnh gì.

      Hoắc Thương Châu xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lâu sau thốt lên câu “Được, nếu ấy , vậy ”. lần nữa thỏa hiệp, dù sao cuộc phẫu thuật này cũng phải chuyện , ngộ nhỡ lại làm mẹ kích động trước khi lên bàn mổ, Cố Chiêu Ninh hận đến chết.

      “Dạ” Lôi Ảnh thấy thiếu gia thỏa hiệp, thở phào nhõm, Hoắc thiếu gia thay đổi, còn là kẻ máu lạnh vô tình nữa.

      …………………Tuyến phân cách………………….

      Cuối cùng cũng tới ngày phẫu thuật, Cố Chiêu Ninh chờ ở cổng bệnh viện sớm, Lôi Ảnh gọi điện đường đến.

      Cố Chiêu Ninh sốt ruột như kiến bò chảo nóng, đứng ở cổng viện qua lại.

      Trong chốc lát, chiếc xe hơi màu đen dừng ở cổng bệnh viện, Cố Chiêu Ninh vội vàng tới, vốn chỉ nghĩ là Lôi Ảnh ngời người bước xuống đầu tiên lại là Hoắc Thương Châu, Cố Chiêu Ninh chết chân tại chỗ, biêt làm sao.

      … sao lại tới đây?” Cố Chiêu Ninh kinh ngạc hỏi câu rất ngu ngốc, sau đó thấy Lôi Ảnh từ ghế phụ xuống, cửa sau lưng Hoắc Thương Châu mở vẫn còn người. “Bà nội”. 3 ngày nay Cố Chiêu Ninh gặp bà nội, mấy ngày ở trong viện bà đều sai người mang quần áo đến cho tắm rửa, nghĩ hôm nay bà nội Hoắc cũng tới.

      “Con này” Bà nội Hoắc ôm ấp Cố Chiêu Ninh, nở nụ cười hiền hậu.

      “Tất cả chuẩn bị xong chưa?” Bà nội Hoắc buông Chiêu Ninh ra sửa lại mái tóc bị gió thổi rối bời của , nhàng cười hỏi. Hôm nay là ngày quan trọng nhất đối với người sinh ra , cũng là việc đại của Hoắc gia. Hoắc Thương Châu còn cha mẹ, cho nên bà nhât định phải tới.

      “Vâng, chuẩn bị xong rồi ạ, bác sĩ đợt lát nữa thận Genichi đến lập tức mổ” Cố Chiêu Ninh miễn cưỡng cười cười, rất lo lắng, cũng rất cuống quýt. cười cười với Lôi Ảnh đứng gần đó, dù sao cũng giúp đỡ ít; nhìn lại chút Hoắc Thương Châu đứng bên phải rồi quay .

      “Được rồi, chúng ta vào thôi” Hoắc Thương Châu hắng giọng cái, chịu được vẻ lạnh lùng cuả Cố Chiêu Ninh, sầm mặt vào đầu tiên.

      Cố Chiêu Ninh đột nhiên phản ứng, phải chứ, ta vào chẳng phải là lộ hết sao. “Ui, Hoắc Thương Châu, chờ chút” Cố Chiêu Ninh buông bà nội, vội vàng đuổi theo Hoắc Thương Châu “ thể vào được” chắn trước mặt, nghiêm túc nhìn .

      “Yên tâm, Lôi Ảnh cho ta biết rồi” Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh ra, biết lo lắng gì, cái gì quan trọng cái gì còn phân biệt được, đây phải lúc tranh xem ai mới đúng là Hoắc Thương Châu. thản nhiên nhìn Cố Chiêu Ninh rồi thẳng hướng vào bệnh viện.

      Cố Chiêu Ninh sững sờ tại chỗ nhìn bóng lưng Hoắc Thương Châu, ta cũng biết rồi, ra ta thực quan tâm đến mình, mình tự ôm tia ảo tưởng để giờ tan vỡ. lại có thể hào phóng tặng thân phận của mình cho Lôi Ảnh, còn ra như hiển nhiên, chút ý tứ, Cố Chiêu Ninh hi vọng biết bao giận dữ mắng mỏ phen, nhưng hề, tất cả đều chẳng qua là tự mình đa tình mà thôi. chau mày, mím môi, mất mát nhìn bóng lưng .

      Bà nội Hoắc thở dài, vỗ vỗ vai Cố Chiêu Ninh, Chiêu Ninh quay đầu lại cười cười rồi dìu bà nội vào.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      047: Nội tâm giãy giụa


      Đến cửa phòng bệnh, Hoắc Thương Châu rất tự giác đứng phía sau cùng, Lôi Ảnh đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, tay xách theo giỏ hoa, bà nội Hoắc đứng trước hai người, cùng vào phòng bệnh.

      “Bà thông gia” Bà nội Hoắc vừa vào cửa tươi cười nhàng chào hỏi Trang Duy Y ngồi giường bệnh chờ phẫu thuật.

      “Thân gia bà nội, bà tới rồi ạ?” Trang Duy Y lần đầu gặp bà nội Hoắc, bà vội vã xê dịch khỏi vị trí, mỉm cười có chút tiều tụy.

      “Mẹ…” Lôi Ảnh được tự nhiên gọi tiếng “ xin lỗi, vì có thời gian đến thăm mẹ thường xuyên” Đem giỏ hoa cầm trong tay để xuống, Lôi Ảnh lại đứng bên cạnh Cố Chiêu Ninh, người ngoài nhìn thấy hai người rất xứng đôi.

      sao, con còn bận công việc, có Ninh Ninh chăm mẹ cũng vậy mà” Trang Duy Y là người khéo hiểu lòng người, với bà, chỉ cần Hoắc Thương Châu đối tốt với Cố Chiêu Ninh là đủ rồi.

      “Bà thông gia, bà dạy con tốt” Bà nội Hoắc Thương Châu vô cùng quý Chiêu Ninh, con nhóc này bình thường ruột để ngoài da, chút dã tâm cũng có, lại nấu ăn ngon, ngày nào cũng khiến bà vui vẻ, kể từ ngày Cố Chiêu Ninh về nhà, bà còn thấy nhàm chán nữa.

      Trang Duy Y thấy người của Hoắc gia thích Cố Chiêu Ninh như vậy, mọi lo lắng trước đó đều tan biến, bây giờ nếu bà thể xuống khỏi bàn phẫu thuật cũng có thể an tâm, bà thản nhiên cười “Phiền bà còn phải chăm sóc con bé nhiều, đứa này tuy tốt, nhưng lại hay để tâm, con sợ…”

      “Mẹ! cho mẹ lung tung” Cố Chiêu Ninh cau mày cắt đứt lời của Trang Duy Y, biết mẹ lại định ngộ nhỡ gì đó, lúc này sao có thể những điều chẳng lành.

      “Đúng vậy, đúng vậy a, bà cứ an tâm vào, bình an ra ngoài, chúng ta đều chờ” Bà nội Hoắc ngồi ở ghế đẩu đầu giường, kéo tay Trang Duy Y vỗ vỗ , Trang Duy Y là người phụ nữ hiểu chuyện, lại hiền hòa, được bà nội Hoắc an ủi như vậy, cả đời bà xem ra thế là mãn nguyện rồi.

      “Được được, , con nhất định bình yên trở ra” Trang Duy Y nhìn những người thân trước mắt, lâu cảm nhận được ấm áp của người thân như vậy, cảm thấy bà nội Hoắc như mẹ của mình, bà rất thích. muốn để cho mọi người lo lắng, bà chỉ biết để mọi chuyện ở trong lòng, có phúc hay gặp họa hôm nay cũng phải làm phẫu thuật.

      “Con đánh gián chết! Mẹ là Đường Tăng bệnh chết” Cố Chiêu Ninh vẻ mặt nghiêm túc ra câu đó, khiến Lôi Ảnh đứng bên cạnh nhịn được bật cười, bà nội Hoắc và Trang Duy Y cũng theo đó cười ầm lên.

      “Con này… Lúc nào mới có thể lớn đây” Trang Duy Y còn hơi sức cười, bà thực hết cách, cách liên tưởng này quả là… nổi.

      Cố Chiêu Ninh thấy mọi người đều cười, cũng cười theo…

      Ngoài cửa, Hoắc Thương Châu nhìn qua kính cửa sổ, thấy mọi người bên trong cười rôm rả lông mày nhíu lại: Hoắc Thương Châu! Ngươi sao vậy? phải , trừ Thiên Mộng Tuyết, ngươi động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, chẳng lẽ nhanh như vậy nuốt lời rồi sao? Hoắc Thương Châu tựa vào tường, ngước đầu, nhắm hai mắt lại.

      Thiên Mộng Tuyết, là người phụ nữ nhất, kể từ khi nàng ra , dường như thay đổi hẳn, đem lòng mình đóng băng lại, cũng qua lại với nhiều phụ nữ, chẳng qua chỉ là công cụ phát tiết, xuống khỏi giường coi như hết liên lạc.

      Nhưng Cố Chiêu Ninh này lại làm rối loạn cuộc sống của , có cảm giác lòng mình lại trở nên ấm áp…


      048: Ở lại với em

      Hoắc Thương Châu đợi ngoài cửa cũng biết bao lâu thấy nhóm người mặc blouse trắng tới.

      “Chủ tịch Hoắc”

      “Viện trưởng Lữ”

      Người đàn ông trung niên dẫn đầu thấy Hoắc Thương Châu nhất thời kinh ngạc, lúc đầu là Hoắc lão phu nhân gọi điện tới muốn nhờ chăm sóc tới bệnh nhân nhiều hơn, ngờ Chủ tịch Hoắc Thị luôn thể che mặt hôm qua gọi điện, hơn nữa hôm nay còn đặc biệt đến đây, có thể thấy bệnh nhân này quan trọng như thế nào. Viện trưởng ngoài vinh hạnh còn cảm thấy áp lực lớn lao, đầu thậm chí đổ mồ hôi.

      “Làm phiền ông” Hoắc Thương Châu vỗ vỗ vai viện trưởng Lữ, ý vị sâu xa.

      “Chủ tịch Hoắc gì vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi” Viện trưởng Lữ nhìn bàn tay bả vai, cả người bỗng cứng ngắc. Tin đồn chủ tịch Hoắc Thị là kẻ máu lạnh, chưa bao giờ hơn 1 câu với ai, lại khách khí với mình như vậy, còn dùng kính ngữ, việc này khiến Lữ viện trưởng đảm đương nổi, liên tục gật đầu”

      “Được, vậy phiền rồi, vào thôi” Hôm nay người mổ chính là viện trưởng, Lữ viện trưởng trước đây là chuyên gia về thận, lần này ông mổ chính cũng là ý của Hoắc Thương Châu, hôm qua vì chuyện của mẹ Cố Chiêu Ninh mà mở miệng nhờ vả, đây là chuyện trước nay chưa hề có. Mặc dù phải cầu xin, nhưng cũng là lần đầu.

      Viện trưởng cười, gật đầu cái, mang theo mấy vị chuyên gia sau lưng vào phòng bệnh…

      “Cố phu nhân, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đến phòng phẫu thuật” Viện trưởng cực kỳ khách khí, với người giường bệnh, sau đó mới phát Hoắc lão phu nhân cũng tới, liền vội vàng tiến lên chào hỏi “Hoắc lão phu nhân”. Hôm nay ông vô cùng khẩn trương, các gì cũng dám đắc tội.

      “Lữ viện trưởng, làm phiền ông rồi” Bà nội Hoắc đứng lên khách khí với viện trưởng”

      “Bà quá rồi” viện trưởng có chút đảm đương nổi, người của Hoắc gia hôm nay ai nấy đều khách sáo, khiến ông ngại chết”

      Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh đứng ở bên, mấy y tá tới bên giường, đặt Trang Duy Y nằm xuống gối, đẩy giường ra ngoài.

      Cả đoàn người theo sau ra, Hoắc Thương Châu đứng ngoài tựa vào tường, thấy mọi người ra liền đứng thẳng lên, mặc dù lúc này vẫn thể ra mình là Hoắc Thương Châu, nhưng đối với người mẹ vợ này cũng vô cùng coi trọng.

      theo sau Lôi Ảnh và Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu mím môi gì, mình như thể người tang hình bị Cố Chiêu Ninh bỏ rơi, mà từ đằng sau có thể thấy Cố Chiêu Ninh và Lôi Ảnh trông rất xứng đôi, loại cảm giác này hành hạ gần như phát điên.

      Rất nhanh, Trang Duy Y được đẩy vào phòng phẫu thuật, vì Cố Chiêu Ninh rất lo lắng, viện trưởng lại phải giải thích lại: Cuộc phẫu thuật này phải mất 24 giờ, quá trình giải phẫu quá nguy hiểm, quan trọng là sau khi cấy ghép, cơ thể có bài trừ thận mới hay thôi.

      Nghe lời viện trưởng, lòng Cố Chiêu Ninh dịu xuống nửa, ít nhất mẹ an toàn ra, như thế cũng đủ rồi.

      “Bà nội, bà về trước , con ở đây chờ” Khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, Cố Chiêu Ninh kéo tay bà nội Hoắc, bà nội lớn tuổi rồi, hơn nữa cách đây lâu còn bệnh nặng, rất lo cho cơ thể bà nội, muốn lúc này bà cũng ngã xuống.

      “Được rồi, con này, để Hoắc Thương Châu ở lại đây với con ” bà nội Hoắc biết Cố Chiêu Ninh lo lắng cho mình, bà gật đầu cái, mỉm cười với . Liếc sang Hoắc Thương Châu đứng bên cạnh, lúc này bà còn quên cho hai đứa cơ hội ở chung với nhau.

      cần… ấy rất bận” Cố Chiêu Ninh ngây người nửa ngày, nhìn Hoắc Thương Châu mặt lạnh đứng đó, lúng túng với bà nội.

      “Con ngốc này, nay có việc gì quan trọng hơn mẹ con, nó có thể có việc gì, nếu có việc bảo Lôi Ảnh giúp là được” Bà nội Hoắc chỉ tiếc rèn sắt thành thép nhìn Hoắc Thương Châu, tất cả đều cho cơ hội, sao lại như khúc gỗ nằm ì ở đó, đỡ nổi.

      “Vâng, bà nội về , con ở lại đây” Hoắc Thương Châu biết ý bà nội, mặc dù thích bà nội bảo có việc gì, việc của đống lớn chờ xử lý, nhưng lúc này cũng biết muốn ở đây với Cố Chiêu Ninh, ngại vì bị cự tuyệt, vốn định tiếp lại bị chẹn họng, lúc này bà nội lên tiếng, chờ Cố Chiêu Ninh lại cần…, vội vàng mở miệng đáp ứng.

      Cố Chiêu Ninh nghĩ Hoắc Thương Châu lại đồng ý ở lại với mình, suy nghĩ hồi lâu cam chịu, quay mặt sang nhìn Hoắc Thương Châu …

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      049: Lại tưởng bở

      “Tốt lắm, như thế ” Bà nội Hoắc thấy cả hai đều đồng tình tươi cười vui vẻ, vỗ vỗ tay Cố Chiêu Ninh. Bà biết trong lòng hai đứa cháu đều có nhau, nhưng tại sao lại thể chung sống hòa thuận như các cặp vợ chồng bình thường, vấn đề này đến giờ bà cũng chưa nghĩ thông, có lẽ cần thêm thời gian, dù sao hai người cũng có tình cảm với nhau sau khi kết hôn.

      “Lôi Ảnh, chuyện ở công ty…”

      “Chủ tịch cứ yên tâm giao cho tôi” Lôi Ảnh biết Hoắc Thương Châu muốn gì, cắt đứt câu , gạt lo lắng của .

      Quả nhiên là trợ thủ đắc lực nhất, Hoắc Thương Châu gật đầu cái với Lôi Ảnh.

      Lôi Ảnh đỡ bà nội Hoắc ra về, trước khi còn quay đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, khẽ gật đầu như muốn an ủi khích lệ. Cố Chiêu Ninh cũng nhàng gật đầu mỉm cười với .

      Sau khi bà nội Hoắc và Lôi Ảnh , Cố Chiêu Ninh chợt cảm thấy mất tự nhiên, vì ở đây chỉ còn với Hoắc Thương Châu, mặc dù hai người chính thức có quan hệ với nhau, lại chỉ lần, nhưng vẫn dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thương Châu, đành đảo mắt nhìn xung quanh.

      Hoắc Thương Châu ngồi ghế băng quan sát phản ứng của Cố Chiêu Ninh rời mắt. như con nhím, trong lòng mặc dù rất sợ nhưng luôn ngụy trang để người khác nhìn thấu nội tâm cuả mình, sao biết. Những năm gần đây, cũng để cho ai chạm được vào lòng mình. Nghĩ lại, hóa ra lại giống nhau đến thế, Hoắc Thương Châu khẽ mỉm cười.

      Cố Chiêu Ninh cúi đầu lại lại. Hai người đều ai với ai câu nào, nghĩ biết làm sao để phá tan bầu khí kỳ quái này, đúng lúc thấy Hoắc Thương Châu cười, cho nên chống nạnh tới gần “Cười cái gì mà cười! Cười chán chưa? Lúc này còn cười được” Cố Chiêu Ninh tự dưng quát tháo, mặc dù đây phải là điều muốn làm, chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại buột miệng ra như vậy.

      Hoắc Thương Châu giận lại càng cười “ cười người khác”, tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh.

      “Được rồi, lúc này em muốn gây gổ với ” Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, vừa rồi còn ngạo mạn nghếch cằm trong phút chốc cúi xuống. ngồi xuống ghế bên cạnh Hoắc Thương Châu, quên để chỗ trống lớn, duy trì khoảng cách giữa hai người.

      Hoắc Thương Châu ngừng cười, đứng lên câu gì, ra hành lang.

      “Đồ hẹp hòi” Cố Chiêu Ninh cho là Hoắc Thương Châu bỏ , mặc dù rất hối hận vừa rồi lại to tiếng, nhưng ta có cần thiết phải hẹp hòi đến vậy ? Cố Chiêu Ninh bành mồm làm mặt quỷ với bóng lưng của Hoắc Thương Châu.

      lúc sau, bóng Hoắc Thương Châu lại xuất trong tầm mắt , trong tay cầm hai cốc nước…

      “Của em này” Vừa rồi thấy môi Chiêu Ninh hơi khô, đoán là khát nước, vì vậy chạy mua cho cốc nước chanh, nhớ là mấy lần đều thấy uống loại này, có lẽ là đồ uống thích nhất.

      “Cảm ơn” Cố Chiêu Ninh chưa kịp phản ứng đưa cốc nước đến trước mặt , ra phải tức giận mà là chạy mua nước uống, Cố Chiêu Ninh nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, vừa rồi còn quy cho là kẻ hẹp hòi. Nhận lấy cốc nước, mở nắp ra… nước chanh. “… cũng thích uống cái này à?” Cố Chiêu Ninh nghĩ liệu có phải Hoắc Thương Châu cũng thích uống thứ này nên nhân tiện mua cho mình cốc .

      chỉ uống cà phê” ngồi ghế nhìn Cố Chiêu Ninh chỉ lắc đầu, nhàng .

      “Ra vậy” ra đây là ta mua riêng cho mình, sao ta lại biết là mình thích uống nước chanh. Mặc dù đây là chuyện nhặt, nhưng cũng có ý nghĩa to lớn đối với Cố Chiêu Ninh.

      “Đừng hiểu lầm, chẳng qua là cảm thấy con thường thích uống nước chanh” Hoắc Thương Châu như có chuyện gì xảy ra. nhìn thái độ như bị làm khó của Cố Chiêu Ninh, đại khái đoán được suy nghĩ của .

      “À” Cố Chiêu Ninh ngây ngốc như có chút mất mát. Ngươi vẫn ngu ngốc như thế nữa sao? Cứ giàu trí tưởng bở như vậy ngươi chết mất. Cố Chiêu Ninh lúng túng cúi đầu, hai người tiếp tục im lặng..



      050: Làm người ta giật cả mình.

      Đây là chờ đợi quá dài, mới được 12 giờ mà Cố Chiêu Ninh cảm giác như thế kỷ, bây giờ là 12 giờ đêm, cả đêm qua ngủ, lúc này cảm giác chống đỡ nổi, ngồi ghế ngáp ngừng.

      Hoắc Thương Châu thấy bộ dạng của Cố Chiêu Ninh ngừng nhíu mày, nhóc này cả ngày ăn gì, làm hại cũng chưa có gì vào bụng. Hoắc Thương Châu thấy đôi mắt nặng trĩu của Cố Chiêu Ninh nhắm lại, đầu gật gù, ngồi gần lại, cởi áo khoác đắp lên cho , còn đặt đầu lên vai mình, xem ra tối qua chắc là ngủ được, ngồi thẳng lưng dựa vào ghế, vén vài sợi tóc xõa xuống mặt .

      Cố Chiêu Ninh cảm giác có cái gối thoải mái, khẽ cựa mình, nặng nề vào giấc ngủ.

      Hoắc Thương Châu rút tay ra, ôm vào trong lồng ngực, thấy bộ dạng say ngủ của cười thầm. Chỉnh lại áo khoác đắp người , sau đó tưạ đầu vào tường nhắm mắt, khoé miệng vẫn mang theo nụ cười thản nhiên…

      Ánh mặt trời xiên qua cửa sổ rọi vào, Cố Chiêu Ninh dụi dụi mắt, nhìn áo khoác người mình, nghe nhịp tim đều đều của , mỉm cười, từ trong ngực chậm chạp đứng dậy, quay đầu nhìn Hoắc Thương Châu ngủ say, cả đêm ngồi nguyên như thế sao? Mặc mỗi chiếc áo sơ mi mỏng manh sợ lạnh ư? Nghĩ đến đây, Cố Chiêu Ninh vừa giận vừa bực, biết tự lo cho bản thân gì cả, lấy áo khoác của đắp lên người .

      cứ nghĩ em hôn cái” Hoắc Thương Châu mắt nhắm chu miệng ra, lúc đứng dậy cũng tỉnh, chẳng qua giả bộ ngủ, nghĩ lại nhìn mình chằm chằm như vậy cho nên tự dưng muốn trêu đùa .

      Cố Chiêu Ninh vừa đắp áo khoác liền bị làm cho hết hồn. “Muốn chết à? Dậy rồi còn giả bộ” Cố Chiêu Ninh vỗ mạnh 1 cái vào ngực Hoắc Thương Châu, sau đó ngồi thẳng lên thở phì phì, xoay mặt thèm để ý tới .

      “Thế nào… thẹn quá hóa giận rồi sao.” Hoắc Thương Châu mỉm cười, mặc áo khoác vào, vừa chỉnh trang vừa .

      Cố Chiêu Ninh gì, liếc Hoắc Thương Châu cái “Mấy giờ rồi nhỉ, sao vẫn chưa xong”, nhìn về hướng phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn.

      Hoắc Thương Châu nhìn đồng hồ đeo tay “7 rưỡi, chắc phải hai tiếng nữa mới xong”.

      “Haizz” Chiêu Ninh nhìn , chờ đợi dài đằng đẵng, biết mẹ ra sao.

      ăn chút gì

      đói bụng” Cố Chiêu Ninh giọng, lắc đầu cái

      Hoắc Thương Châu đứng lên liền kéo Cố Chiêu Ninh ra ngoài, muốn sống nữa sao, người gầy rồi, còn định nhịn đói để thành cái gì? nhàng ưa đành phải mạnh bạo.

      “Ái ái… làm gì thế? Em đói rồi, em muốn chờ mẹ ra ngoài” Cố Chiêu Ninh giùng giằng.

      “Nhưng đói” Hoắc Thương Châu buông tay, mạnh mẽ kéo Cố Chiêu Ninh vào thang máy, đến cantin của bệnh viện, ráng chịu đựng chút, nếu ra ngoài, Cố Chiêu Ninh thể nào cũng ăn lấy miếng.

      Cố Chiêu Ninh giãy giụa bỗng nhiên im lặng, ấy kêu đói, đúng , cả ngày hôm qua cùng với mình ăn gì, đói là đúng rồi. Dù sao cũng còn 2 tiếng nữa, nghe theo vậy.

      Chẳng mấy chốc đến cantin, rất nhiều ánh mắt nhìn Hoắc Thương Châu, mấy y tá trẻ thây từ cửa vào quăng ra ánh mắt ái mộ, lại còn đỏ mặt. Cố Chiêu Ninh bất đắc dĩ lắc đầu, toàn là những kẻ háo sắc.

      Hoắc Thương Châu tìm bàn hai chỗ ngồi, xem như những người khác tồn tại, để Cố Chiêu Ninh ngồi xuống mua cơm” rồi sải bước về phía bán đồ ăn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :