1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      030: Hoắc Thị - vô tình nghe được


      “Tinh tinh” thang máy lên đến tầng cao nhất của Hoắc Thị, Cố Chiêu Ninh mặc chiếc áo áo sơ mi trắng, quần jean bó kẻ sọc, đôi giày thể thao trắng, tóc dài buông sau gáy toát lên vẻ giản dị phóng khoáng. Trong tay ôm hộp cơm hình hoạt họa.

      cảm thấy hai ngày trước mình phải, mấy ngày nay cũng gặp được Hoắc Thương Châu, ở bệnh viện về nghe bà nội Hoắc Thương Châu mới về, như thể chọn lúc ở nhà để về, Cố Chiêu Ninh cảm thấy có thể ngày đó mình quá đáng, người đàn ông ai bì nổi như vậy lại xỏ dép cho , quan tâm đến , cảm kích còn nổi giận với .

      “Xin hỏi… Hoắc Thương Châu có ở đây ?” Cố Chiêu Ninh đến trước bàn thư ký lễ phép hỏi.

      có hẹn trước ?” Thư ký nhìn Cố Chiêu Ninh, trông rất quen mắt nhưng nhớ gặp ở đâu, lễ phép hỏi lại.

      , tôi là…”

      “Ôi trời! Chủ tịch phu nhân, ngại quá, vừa rồi tôi nhận ra” thư ký đột nhiên nhớ ra gặp trong lễ cưới, hôm đó trang điểm khác với hôm nay nên thư ký nhất thời nhận ra.

      sao, Thương Châu có ở đây ?” Cố Chiêu Ninh gọi Thương Châu nghe rất tự nhiên, thư ký cũng nhận ra, gọi cả tên họ ra vậy có vẻ xa lạ.

      “Chủ tịch ở phòng họp”

      họp sao?” Cố Chiêu Ninh cười, trông có dáng vẻ của Chủ tịch phu nhân, trông vẫn như học sinh.

      phải, tiếp Giám đốc Hứa của Hứa Thị” thư ký thấy Cố Chiêu Ninh chút kiêu ngạo cũng có, thản nhiên cười .

      Giám đốc Hứa…Hứa Thị… “Tôi tên là Hứa Cần Dương” Nhất thời Cố Chiêu Ninh nghĩ đến người đàn ông cứu đêm đó, những thứ khác nhớ được, còn chưa cám ơn người ta, Cố Chiêu Ninh gật đầu cười “Phòng họp ở đâu?”

      “Chủ tịch phu nhân”

      “Cứ gọi tôi là Ninh Ninh”

      “…” Thư ký ngây người

      “Thôi, cho tôi biết ở đâu” Cố Chiêu Ninh phất phất tay.

      “Ở đây… phía trước rẽ trái, phòng cuối cùng” thư ký ngạc nhiên, biết nên gì nhưng cảm thấy nếu Chủ tịch phải họp cũng dặn đừng cho ai quấy rầy.

      “Thanks” Cố Chiêu Ninh nhíu mày cười vui vẻ, chạy chậm theo hướng thư ký chỉ.

      Rẽ trái đến phòng cuối cùng, Cố Chiêu Ninh thấy ngay phòng trước mặt bên ghi phòng họp, nhàng về phía ấy, cửa hơi hé, vừa đặt tay lên khóa cửa, lập tức bị thu hút bởi đoạn hội thoại bên trong, theo bản năng đứng yên, tay vẫn để chỗ cũ.

      “Vậy sao? Tôi lại có cảm giác Giám đốc Hứa hoàn toàn có hứng thú với ấy? Lúc tôi chạy đến, mắt vẫn hề rời” Hoắc Thương Châu hứng thú với Hứa Cần Dương.

      “Hoắc thiếu gia chắc để mắt đến thế chứ? Chẳng lẽ… Hoắc thiếu gia lạnh lùng vô tình lại động lòng rồi? Tôi nghe hôn này cam tâm tình nguyện” Hứa Cần Dương muốn tiếp tục bị dắt mũi, nếu Hoắc Thương Châu toẹt ra như vậy, cũng có ý định tránh.

      Tin tức của Giám đốc Hứa nhanh, đối với Hoắc mỗ lại quan tâm như vậy” Hoắc Thương Châu gõ tay thành ghế, Lôi Ảnh đứng bên nắm chặt quả đấm, chân mày nhíu lại.

      “Chủ tịch Hoắc, nếu muốn hôn này, sao tôi lại thể để ý đến” Hứa Cần Dương ngồi xuống, nếu muốn chơi, cũng theo đến cùng.

      “A? Tốt lắm, chờ đến lúc tôi chơi chán rồi thông báo cho Giám đốc Hứa” Hoắc Thương Châu thờ ơ .

      Ngoài cửa, Cố Chiêu Ninh nghe thấy ràng, nghĩ là Hoắc Thương Châu lại những điều như thế, chân như bị buộc mấy ngàn vòng sắt nặng, khiến thể động đậy, tay ôm hộp cơm bắt đầu run rẩy, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.

      “Bịch” Hộp cơm nhất thời rơi xuống đất.

      “Ai đấy!” Lôi Ảnh nghe thấy động tĩnh, tiến lên hai bước mở cửa phòng họp, thấy Cố Chiêu Ninh hai mắt ngấn nước đỏ hoe đứng đó, cứng đờ nhìn “Thiếu… thiếu phu nhân”



      031: Hoắc Thị - Tôi nhìn nhầm người

      Hoắc Thương Châu bất ngờ dừng tay lại, tại sao lại! Tuy nhiên chỉ dừng lại chốc lát, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh lùng như cũ, khinh khỉnh nhìn Hứa Cần Dương.

      Mà Hứa Cần Dương lại như thể xem kịch hay, cười tà nhìn Hoắc Thương Châu.

      Lôi Ảnh nhất thời biết phải làm gì, chau mày, ánh mắt đầy thương cảm, đau lòng nhìn Cố Chiêu Ninh. Ánh mắt như bầu trời trong suốt, lại giống mặt biển thâm trầm, nước mắt ngừng trào ra nhưng vẫn duy trì vẻ kiêu ngạo.

      “Hoắc Thương Châu, tôi quả là nhìn nhầm rồi!” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu đến lời giải thích cũng có, chỉ hi vọng những gì mình vừa nghe thấy phải là tật, ước gì mình chưa hề tới đây, tình nguyện bị lừa gạt cho đến khi ra , khong muốn tiếp nhận thực tế tàn nhẫn này. rơi lệ quay .

      “Thiếu phu nhân!” Lôi Ảnh kêu lên, chuẩn bị đuổi theo.

      ‘Lôi Ảnh! Để ấy ” Hoắc Thương Châu cáu kỉnh với Lôi Ảnh, hai tay bóp chặt thành ghế cố gắng nhẫn nhịn.

      Hứa Cần Dương nghĩ tới việc này, Hoắc Thương Châu phải rất quan tâm kia sao? Vì sao chút phản ứng cũng có, ngay cả Lôi Ảnh đuổi theo cũng ngăn lại, chẳng lẽ là nhầm? Điểm yếu của Hoắc Thương Châu phải Cố Chiêu Ninh? Nghĩ tới đây, Hứa Cần Dương ngừng cười “Ngại quá, Chủ tịch Hoắc Thương Châu, vừa vui đùa hơi thái quá” Hứa Cần Dương gọi tiếng Chủ tịch Hoắc Thương Châu “ Vậy Hoắc phu nhân …”

      cần để ý, tôi đối với ấy có hứng thú” Hoắc Thương Châu cắt đứt lời của Hứa Cần Dương “Nếu Giám đốc Hứa còn chuyện gì, vậy tôi tiễn” Hoắc Thương Châu giương mắt nhìn Hứa Cần Dương.

      “À, vâng vâng… hôm nay ngại quá, ngày khác tôi với Hoắc phu nhân” Hứa Cần Dương tiếp tục dò xét.

      cần, tôi hi vọng ấy chủ động từ bỏ cuộc hôn nhân này” Lời của Hoắc Thương Châu nhất thời khiến Lôi Ảnh sửng sốt, dám lên tiếng, nhìn chằm chằm gò má Hoắc Thương Châu như nhìn kẻ xa lạ.

      “Vậy được, tôi xin cáo từ” Hứa Cần Dương xong đứng lên, cùng A Đông ra khỏi phòng họp, đến cửa thấy hộp cơm rơi đất, tiện chân đá văng vào tường, kêu bộp tiếng.

      Hoắc Thương Châu nhíu mày nhìn chằm chằm hộp cơm bị Hứa Cần Dương đá cho đến khi rời hẳn, con ngươi sắc lạnh.

      “Chủ tịch! Tôi hiểu!” Lôi Ảnh dường như mang theo chút tức giận cả gan hỏi, hiểu tại sao chủ tịch lại làm như vậy.

      bây giờ cần hiểu, tôi làm vậy là có nguyên nhân, ngờ ấy lại đến” Hoắc Thương Châu nhức đầu xoa huyệt thái dương, Cố Chiêu Ninh xuất ngoài dự kiến của , nghĩ đến ánh mắt tuyệt vọng khi nãy của , biết nhưng dám nhìn, sợ rằng mình khống chế được giải thích với , nhưng thể. Nhưng nếu sau này giải thích, liệu có tin ? Nghĩ tới đây Hoắc Thương Châu càng cảm thấy nhức đầu.

      Đứng dậy, đến cửa phòng họp, nhặt hộp cơm của Cố Chiêu Ninh mang tới, Hoắc Thương Châu thận trọng nâng niu trong tay, lấy khăn giấy lau lớp bụi bên ngoài, mở ra bên trong còn có thức ăn làm.

      Cảnh này lọt vào mắt Lôi Ảnh, bây giờ mới hiểu được, có lẽ đây cũng là biện pháp tệ, nhưng cũng vô cùng mạo hiểm.

      Hoắc Thương Châu ôm hộp cơm về phía phòng mình, Lôi Ảnh theo sau câu.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      032: Cảm ơn cứu


      Cố Chiêu Ninh chạy như bay ra khỏi Hoắc Thị, chặn chiếc taxi, ngồi lên thở dốc.

      Đây rốt cuộc là chuyện gì? Những lời của Hoắc Thương Châu vẫn vang trong đầu , chơi chán… chơi chán… Hoắc Thương Châu, sao có thể như vậy, ra cũng ghê tởm như bất kỳ tên đàn ông nào! Cố Chiêu Ninh nước mắt ngừng rơi lã chã.

      “Tiểu thư, đâu?” Tài xế dám mở miệng nhưng đến đầu đường đành phải hỏi.

      thẳng về phía kia” Cố Chiêu Ninh thút thít .

      Tài xế cũng biết làm gì đành theo hướng chỉ.

      Cố Chiêu Ninh quay kính xe xuống, gió táp vào mặt, hiểu sao mình lại để ý chuyện đó, ràng chỉ là hôn nhân hợp đồng, tại sao khi Hoắc Thương Châu câu đó lại đau thế này, tại sao ngày ấy lại từ giờ là người phụ nữ của , rốt cuộc là sao?

      Xe dần dần vào trung tâm thành phố, Cố Chiêu Ninh nhìn thấy cửa hàng đồ uống, mỗi lần vui thường tới đây “Dừng xe”

      Tài xế dừng xe vào lề đường, Cố Chiêu Ninh trả tiền xuống xe, lau nước mắt, xách túi vào cửa hàng đồ uống.

      “Chào mừng quý khách”, chủ cửa hàng nhiệt tình chào hỏi, Cố Chiêu Ninh khẽ cười gật đầu, sau đó tìm chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, nơi này dễ dàng nhìn phong cảnh bên ngoài, thích như vậy, nhìn dòng người, xe cộ qua lại còn mình lẳng lặng ngồi suy nghĩ.

      “Cho tôi ly nước cam” gọi xong đồ uống, Cố Chiêu Ninh tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ đăm chiêu.

      ….

      Bạch Hiên Dật ăn mặc phóng khoáng, đội mũ lưỡi trai, đeo đôi kính lớn, hai tay đút túi quần cúi đầu đường, muốn ai nhận ra mình nên mới hóa trang kỹ như thế. Nghe tiếng động ầm ầm trước mặt, Bạch Hiên Dật theo bản năng liếc nhìn, lại thấy bóng dáng quen thuộc bị mấy tay áo đen vây quanh.

      “Mời tiểu thư cùng chúng tôi chuyến”

      “Tôi quan tâm các là ai! Tôi

      Bạch Hiên Dật thấy Cố Chiêu Ninh nhịn được hét lên với mấy tên kia, nhìn là biết Cố Chiêu Ninh gặp phiền toái, thấy ít kẻ đường đứng nhìn chằm chằm, Bạch Hiên Dật gỡ kính mắt, kéo mũ thấp xuống mặt, chạy về phía đó.

      “Tiểu thư, vậy đừng trách chúng tôi khách khí” tên dẫn đầu nháy mắt với hai thằng bên cạnh, bọn chúng chuẩn bị áp tải Cố Chiêu Ninh .

      “Các người muốn làm gì? Tôi cho các người biết, giữa ban ngày ban mặt đừng có làm loạn” Cố Chiêu Ninh thủ hai nắm đấm trước ngực, bộ dạng sẵn sàng đánh nhau, thực ra trong lòng cũng hoang mang, mình là con sao có thể thoát khỏi tay ba gã đàn ông, nhanh chóng đảo mắt xung quanh, thấy khoảng , định nhấc chân chạy nghe thấy tiếng kêu rên của tên bị đánh.

      Chỉ thấy người đàn ông cao lớn chụp chiếc mũ lưỡi trai đấm phát vào mấy tên xã hội đen, ba kẻ mặc vest đen hề chuẩn bị mỗi người dính quyền, Cố Chiêu Ninh còn kịp nhìn thấy khuôn mặt người giúp mình, bị ta kéo chạy theo.

      “Đứng lại” Ba tên xã hội đen nhăn nhó kêu phía sau, Cố Chiêu Ninh cười ngặt nghẽo, y như trong phim tình cảm lãng mạn.

      Cố Chiêu Ninh lè lưỡi cái với mấy tên nằm bò đấy rồi mặc cho người đàn ông kia kéo mình chạy bạt mạng.

      biết chạy bao lâu đến khi nghe thấy tiếng gào thét sau lưng, Cố Chiêu Ninh cũng mệt đến mức thể chạy tiếp, người đàn ông này là ai mà có thể chạy như vậy ‘ được, được” Cố Chiêu Ninh xua xua cánh tay bị giữ, hai người chui vào con hẻm , Bạch Hiên Dật mới dừng lại, Cố Chiêu Ninh thở hổn hển cúi gập người.

      “Chúng ta lại gặp nhau?”

      Nghe thấy giọng nam giới cực kỳ êm ái, Cố Chiêu Ninh ngẩng đầu lên, ta bỏ cái mũ xuống, đợi khi đeo kính lại, Cố Chiêu Ninh mới miệng chữ O “Là ? Bạch…” nhất thời nhớ ra tên ta, chau mày.

      “Bạch Hiên Dật”, Bạch Hiên Dật bất đắc dĩ lắc đầu, tay chống nạnh, 1 tay vuốt tóc về phía sau (mặc dù tóc ngắn, nhưng vừa mới đội mũ, trang điểm lại).

      “A đúng rồi, cảm ơn ” Cố Chiêu Ninh vỗ tay, tiếp tục thở, sau đó vuốt vuốt ngực, chỉ về phía Bạch Hiên Dật “Sao lại ở đây” Cố Chiêu Ninh ngây ngốc hỏi.



      033: Chết vì sĩ diện

      Đây là câu hỏi ngớ ngẩn nhất Bạch Hiên Dật từng nghe, cười trả lời: “Sao lại thể ở đây?”

      Cố Chiêu Ninh cắn cắn môi, phải rồi, vấn đề này nhạt nhẽo, A Thị lớn như vậy, sao người ta lại thể ở đây chứ, ngu ngốc quá! Cố Chiêu Ninh cảm thấy hơi ngượng ngùng, gượng cười xấu hổ, sau đó ngồi thẳng lên “Cảm ơn, lại nợ ân tình rồi, tôi trước” Cố Chiêu Ninh toan chạy .

      “Nhưng mà, Cố tiểu thư có phải đắc tội với ai ?” Bạch Hiên Dật suy nghĩ, sao lại đắc tội với Hứa Thị, tên thủ lĩnh vừa rồi biết, trước kia từng gặp qua vài lần, chính là thuộc hạ của Hứa đao bang A Đông.

      có? Tôi có thể đắc tội ai được chứ” Cố Chiêu Ninh cũng biết là thế nào, vừa rồi ngồi trong cửa hàng đồ uống, đột nhiên bị ba người mặc vest đen gì mà ông chủ họ muốn mời uống trà, sao có thể đâu được, có nhận lời mời của ông chủ nào đâu. Đùa gì chứ, tính bỏ , vừa ra đến cửa liền bị mấy tên kia quây lại, vài câu, Cố Chiêu Ninh định bỏ chạy Bạch Hiên Dật xuất .

      “Vậy sao? Vậy em cũng nên cẩn thận, được chứ? ngại làm cận vệ 24 giờ của em” Bạch Hiên Dật tới bên Cố Chiêu Ninh, khoác tay lên vai , năng ngọt xớt.

      buông tay ra ! Tôi cần hộ vệ! Vừa rồi nếu xuất , tôi cho bọn chúng biết tay” Cố Chiêu Ninh đập vào cánh tay Bạch Hiên Dật đặt vai , liếc cái, sống chết , nghĩ tới, màn kịch lúc nãy đều lọt vào mắt Bạch Hiên Dật rồi.

      Bạch Hiên Dật xì cái che miệng bật cười.

      “Cười cái gì? tin à? tin tôi quay lại đánh cho xem” Cố Chiêu Ninh vén tay áo lên, ra vẻ lâm vào tình thế bắt buộc, chuẩn bị ra khỏi hèm.

      “Được được, tin, tin” Bạch Hiên Dật thấy Cố Chiêu Ninh chuẩn bị ra ngoài , nhóc này chết vì sĩ diện. Bạch Hiên Dật lập tức buông vũ khí đầu hàng, ngộ nhỡ , mình đánh nổi ba người, lúc nãy chẳng qua thừa dịp bọn chúng đều chú ý tới Cố Chiêu Ninh liền rat ay.

      “Là tôi ” Cố Chiêu Ninh nghiêm túc nhìn Bạch Hiên Dật, thấy cười ham hiểm, nhất định là xem thường , cái gì cũng sợ, chỉ sợ người khác xem .

      , tin mà” Bạch Hiên Dật giơ hai tay lên, hoàn toàn phục này rồi.

      “Được rồi, nể mặt , tôi tạm thời tha cho bọn chúng” Cố Chiêu Ninh nhón chân, kéo tay áo xuống, bộ dạng hết sức ngạo mạn.

      Bạch Hiên Dật trong nháy mắt hóa đá, có còn nể mặt ? Ha ha! này thạt biết đùa!

      Bụng Cố Chiêu Ninh tự nhiên sôi lên, lúng túng vuốt, nuốt ngụm nước bọt, bận rộn cả buổi sáng làm điểm tâm cho Hoắc Thương Châu, buổi trưa cũng chưa ăn gì mang cơm tới cho ta, bắt thình lình nghe thấy những lời đó, tức giận muốn ăn gì, vừa rồi lại chạy lâu như thế, giờ cảm thấy rất đói.

      “Chưa ăn cơm ư?” Bạch Hiên Dật nhíu mày, quan tâm hỏi.

      “Chưa” Cố Chiêu Ninh lắc đầu.

      ! Vì tha cho bọn chúng, tôi mời bữa” Bạch Hiên Dật đeo kính đội mũ vào, rất tự nhiên cầm tay Cố Chiêu Ninh kéo ra khỏi ngõ hẻm.

      “Ui! cứ như thế làm sao nhận ra? Trời nhiều mây thế này mà đùa kiểu gì còn đeo kính râm! cho mình là minh tinh à…” Cố Chiêu Ninh bị Bạch Hiên Dật kéo , ở phía sau ngừng , người đàn ông này chân dài , bước gấp đôi khiến cứ bị lôi . bất bình quở trách Bạch Hiên Dật.

      Bạch Hiên Dật ngẩng đầu , nụ cười hề tắt, hôm nay mặc dù thời tiết đẹp, nhưng tâm tình của lại rất tối, mặc kệ sau lưng ngừng , vẫn tự nhiên kéo .

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      034: muốn theo đuổi em

      “Này, rốt cuộc đâu vậy?” Cố Chiêu Ninh chịu hết nổi, ta cưỡng bức cũng phải có mức độ chứ, lôi qua ra đường đến nửa ngày rồi còn chưa nghĩ ra đâu ăn, đói đến mức sâu trong bụng cũng bò cả ra rồi.

      “Cũng phải, lâu rồi chưa về đây, nơi này thay đổi quá, hay là em đề xuất chỗ nào ” Bạch Hiên Dật dừng lại, nhẹo miệng ra vẻ tính toán.

      “Trời ạ!” Cố Chiêu Ninh bị đánh bại, những lời này sao ta sớm . Lúc này đến bánh bao cũng ăn sạch được. “Ở đây ” Cố Chiêu Ninh thấy đằng trước xa có nhà hàng , hưng phấn chỉ, nước miếng cũng sắp chảy ra.,

      được! mời em bữa tiệc lớn” Bạch Hiên Dật lập tức từ chối, chưa bao giờ ăn ở cái quán thế này, quen, hơn nữa khách ở đây hỗn tạp, ngộ nhỡ bị phát thảm. Vì vậy cúi gằm mặt kéo Cố Chiêu Ninh về phía sau.

      “Đại ca… quyết định xong chưa?” Cố Chiêu Ninh hết chịu nổi, ăn bữa cơm thôi mà sao khó khăn thế? Sớm cũng nhớ bữa tiệc lớn gì, nghĩ đến việc bỏ ra đống tiền để ăn, chân cũng mềm nhũn!

      “Đến rồi!” Bạch Hiên Dật dừng trước cửa khách sạn, mặc dù bằng khách sạn của Hoắc Thương Châu nhưng trông cũng kém mấy, nơi này cách Ngọc Sáng quá xa, mà sau lưng có vẻ như mệt sắp gục xuống rồi, vì vậy kéo Cố Chiêu Ninh khuôn mặt còn kinh ngạc vào.

      Bạch Hiên Dật muốn phòng riêng, Cố Chiêu Ninh ở đại sảnh được rồi, vì vậy hai người tranh cãi trước mặt quản lý khách sạn đến nửa ngày, cuối cùng vẫn bị Bạch Hiên Dật lôi vào phòng riêng.

      Bạch Hiên Dật ngồi đối diện với Cố Chiêu Ninh, nhất định bỏ mũ với kính ra, như vậy cũng tốt, ít ra có nhìn trộm cũng bị phát . Nhìn trước mặt hề e thẹn nâng má chờ món ăn, Bạch Hiên Dật thất thần nhìn đến tận khi nhân viên phục vụ tới phá vỡ yên tĩnh.

      “oa oa, đồ ăn trông ngon quá, tôi ăn thử nhé” Mọi gò bó bị Cố Chiêu Ninh vứt ra đằng sau, chính là người như vậy, bao giờ đưa mình vào ngõ cụt, chỉ cần yên lặng suy nghĩ lúc, mọi u sầu đều tan biến hết. Vừa rồi ngồi ở cửa hàng đồ uống, cũng nghĩ thông, sao cả, cuộc hôn nhân này dù sao cũng chỉ là vì cứu mẹ mà đáp ứng, thẳng ra là bán mình cho Hoắc Thương Châu.

      Cố Chiêu Ninh ăn hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa hết lòng khen ngon, còn Bạch Hiên Dật lẳng lặng ngồi nhìn cười, thậm chí món ăn cũng quên gắp.

      “Sao ăn” Cố Chiêu Ninh vẫn chưa quên Bạch Hiên Dật, thức ăn ngon nhiều như vậy mà ta ăn, ngồi như thế cho mệt ra.

      “Em ăn , đói” Bạch Hiên Dật lấy lại thần trí, buông đũa xuống, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, dĩ nhiên để phát , đầu nghiêng qua bên, Cố Chiêu Ninh còn tưởng nhìn ra nơi khác, nhưng đôi mắt thâm thúy dưới cặp kính đen vẫn hề rời khỏi người .

      Cố Chiêu Ninh ăn uống no nê, hài lòng xoa dạ dày rồi ngửa đầu thở dài “No chết mất”

      Lần đầu tiên thấy trước mặt hề ra vẻ đoan trang ăn uống cuồng nhiệt như vậy; lần đầu tiên nghe câu no chết mất thà như thế; những người phụ nữ từng tiếp xúc trước đây đều hết sức làm bộ.

      “Ăn uống no nê rồi, chúng ta thôi” Cố Chiêu Ninh lau miệng, toan đứng dậy.

      muốn theo đuổi em”

      Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, vừa định rời khỏi ghế lại ngồi xuống “ lại xem nào” Cố Chiêu Ninh lắp bắp hỏi.

      , muốn theo đuổi em” Lần này nghe chứ? Bạch Hiên Dật chưa bao giờ chuyện nghiêm túc với như thế, nhìn Cố Chiêu Ninh, trong lòng có chút vội vã, cao thủ tình trường lúc này sợ hãi bị cự tuyệt, trước nay chưa bao giờ nghĩ tới, nhưng đây là Cố Chiêu Ninh, hết sức băn khoăn.


      035: Tầng hầm u ám

      “Đợi đợi ” Cố Chiêu Ninh vươn tay ngăn lời lại sau đó bẻ ngón tay, miệng mấp máy. Sau đó nhìn Bạch Hiên Dật “Bạch tiên sinh, chúng ta mới gặp nhau có ba lần mà”

      “Thế sao?” Bạch Hiên Dật thay đổi tư thế, tựa lưng vào ghế.

      phải… Ý của tôi là” Cố Chiêu Ninh nghĩ Bạch Hiên Dật có thể chuyện như vậy, nhất thời mạch lạc được.

      “Sao?” Bạch Hiên Dật nhếch khóe môi chờ đợi Cố Chiêu Ninh tiếp.

      Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, kết hôn với Hoắc Thương Châu rồi, lại bị cho ra, được nhắc tên với người khác, chẳng lẽ mình kết hôn lại chồng mình là ai, Bạch Hiên Dật lại nghĩ chỉnh .

      “Tôi kết hôn” suy nghĩ hồi lâu, Cố Chiêu Ninh vẫn cứ ra, nếu có hỏi cũng đại người, đằng nào cũng biết.

      “Em bao nhiêu tuổi rồi?” Bạch Hiên Dật vì lời của Cố Chiêu Ninh mà cứng lưỡi.

      “19”

      “A”

      A là cái ý gì.

      có ý gì” Hiên Dật nghe 19 tuổi cười càng vui vẻ, 19 tuổi sao, chẳng lẽ thể kết hôn?

      có gì, được rồi, hôm nay đến đây , chúng ta thôi” Bạch Hiên Dật tính toán trong lòng, 19 tuổi kết hôn, đùa kiểu gì thế, lấy cớ chấp nhận nổi, có bạn trai rồi còn tin được. nghĩ Cố Chiêu Ninh ngay lập tức khó mà tiếp nhận mình, sao, từ từ.

      “Được rồi” Cố Chiêu Ninh cho là Bạch Hiên Dật cho có, đàn ông phong lưu thường thế, thấy ngon lành tự giãn ra, chắc ta chỉ muốn dò xét. Nghĩ tới đây, Cố Chiêu Ninh liền liên tưởng đến Hoắc Thương Châu, cũng chỉ là vui đùa chút mà thôi! Cái xã hội này, đàn ông như thế ít.

      xong, Cố Chiêu Ninh theo Bạch Hiên Dật ra ngoài.

      Đến cửa hàng rượu, Bạch Hiên Dật thuê xe đưa về, Cố Chiêu Ninh từ chối, vẫn như lần trước chặn chiếc taxi nhanh chóng lên xe mất.

      Bạch Hiên Dật vẫn nhìn xe chạy xa dần, thấy khuất tầm mắt, móc điện thoại ra bấm…

      Cố Chiêu Ninh gọi điện cho Mạc Nhan, trong lòng rối bời, lúc này muốn về nhà, hôm nay Mạc Nhan nghỉ ở nhà nên đến đó.

      Hắc bang

      Hắc bang có căn cứ ở ngoại ô thành phố, nhìn qua có vẻ giống biệt thự bình thường nhưng thực ra còn có tầng hầm.

      Trong căn hầm u ấm, mùi máu tươi nồng nặc, kèm theo tiếng kêu rên thất thanh của người đàn ông, ai nghe thấy đều muốn đựng tóc gáy.

      Đêm qua, phòng VIP của Câu lạc bộ Ngọc Sáng đột nhiên gây chuyện, liên tục gây phiền toái, còn động thủ, đập rất nhiều thứ, đánh bị thương mấy thuộc hạ của Lôi Ảnh. Nhận được điện thoại, ngay lập tức Lôi Ảnh cùng Hoắc Thương Châu rời khỏi hội nghị chạy về Ngọc Sáng, lúc về đến bọn chúng liền bỏ chạy, 2 tên bị tóm.

      ! Kẻ nào chỉ điểm cho bọn mày” Lôi Ảnh cởi áo khoác, áo sơ mi trắng vấy đầy vệt máu, hai mắt u ám nhìn chằm chằm hai kẻ bị đánh thương tích đầy mình, tay hung hăng vặn cằm thằng, phát ra thanh răng rắc, ràng là bị vỡ xương. Tên này bị đau nhăn mày, cắn hai hàm răng đầy máu.

      “Có chí khí” Lôi Ảnh buông tay ra, lấy khăn bông thuộc hạ đưa sau lưng lau tay.

      Tới trước mặt thằng bên cạnh, quan sát hồi, hai chân như sắp nhũn ra, cười lạnh quay đầu lại, móc súng lục dí vào trán thằng chịu mở miệng ban nãy. “Pằng!” tiếng súng vang lên, kẻ đó chết ngay tại chỗ.


      036: Thả hồ về rừng chưa hẳn là việc xấu

      Lôi Ảnh cầm khăn bông chùi vết máu mặt, sau đó đến trước mặt tên còn lại, vô tình cố ý vuốt họng súng, giả bộ lên đạn, lên cò, gọn gàng linh hoạt, tốc độ cực nhanh.

      Tên này sớm sợ tới mức tè ra quần, thấy đồng bọn bị bắn chết, run rẩy cầu khẩn “Xin đừng giết tôi, xin đừng giết tôi”

      Lôi Ảnh nhếch nhếch khóe miệng, cầm súng dí vào trán .

      “Đợi chút” Trong bóng tối vang lên giọng trầm ấm.

      bóng người xuất , làn da màu gạo, khuôn mặt góc cạnh, tuấn lạnh lùng, tròng mắt đen thâm thúy, trong ánh đèn mờ ảo toát lên vẻ đáng sợ.

      “Dạ” Lôi Ảnh thu hồi súng, Hoắc Thương Châu đứng lên khỏi ghế, chậm rãi bước đến.

      Hoắc Thương Châu xỏ vào đôi găng tay trắng, chậm rãi về phía tên đàn ông run rẩy “Tao cho mày cơ hội, xem mày có biết quý trọng ”. Lời lạnh như băng, chữ nào chữ nấy như trùy giang.

      “ Tôi quý trọng, quý trọng” tên này xong câm lặng, sợ tới mức hồn sắp lìa khỏi thân.

      “Chắc mày cũng thấy rồi, chí khí… có lúc hại chết người” Hoắc Thương Châu xoay người nhìn chằm chằm mặt . “Mày chỉ cần , cấp của mày là thằng nào”. Mấy kẻ thế này, cùng lắm là chết, trong các bang xã hội đen, hầu như liên lạc tuyến, bọn chúng biết được rốt cuộc kẻ nào giật dây, nhưng chỉ cần tên mở mồm, từng mắt xích từ tự bị tóm.

      “Tôi… tôi chỉ biết được gọi là Thất ca, những thứ khác tôi , tôi thề là ”, tên này hai tay bị treo ngược, chân ngừng run, vết thương người cũng khiến bận tâm nữa, so với người vừa tra khảo và nổ súng, người trước mắt còn đáng sợ hơn.

      Hoắc Thương Châu cười nhạt rồi dùng ngón tay nâng cằm lên, nhìn thẳng vào mắt “Sau này trở về, việc gì cần phải , việc gì nên …” Hoắc Thương Châu cố ý kéo dài lượng.

      “Tôi hiểu, hiểu! Chỉ cần câu, tôi nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng”. Lời này chắc đảm bảo, nhưng cần bảo vệ tính mạng mình trước chỉ có thể cam đoan như vậy.

      Hoắc Thương Châu hài lòng gật đầu, khẽ phẩy tay, hai người tiến lên cởi dây thừng, lôi tên kia ra ngoài

      Sau khi bị đưa , Hoắc Thương Châu vứt găng tay, đốt điếu thuốc, vẻ mặt đăm chiêu.

      “Chủ tịch, làm như vậy…” Lôi Ảnh có chút băn khoăn, thế khác gì thả hổ về rừng, giết tên lại để tên khác chạy khác gì cho đối phương biết mình giết người của chúng. Cũng phải sợ đối phương, chẳng qua muốn mang phiền toái cho Hoắc Thị, dù sao cũng thời kỳ hưng thịnh, bang xã hội đen là do chủ tịch tiền nhiệm tay tạo ra, tại Hoắc Thương Châu tay đảm nhiệm cả trắng lẫn đen, nếu đối phương tuồn ra tin tức gì bất lợi, đòn đả kích đối với Hoắc Thị.

      “Yên tâm , ta có ý đồ cuả mình, thả hổ về rừng chưa hẳn là việc xấu” Hoắc Thương Châu tràn đầy lòng tin, bao giờ làm những chuyện cần thiết, càng thể gây tổn hại cho Hoắc Thị.

      “Tôi biết rồi” Lôi Ảnh đại khái hiểu, theo nhiều năm như vậy, tác phong làm việc của Hoắc Thương Châu biết, làm như vậy chắc chắn có ý đồ, về sau khắc biết.

      Hoắc Thương Châu thở dài, vứt bỏ tàn thuốc, nhét tay vào túi, với Lôi Ảnh “Xử lý thằng này ” rồi về hướng cầu thang.

      “Xử lý” Lôi Ảnh với 2 thuộc hạ, sau đó cởi áo sơ mi nhuốm máu nhét vào cái xác kia, sau đó cũng rời khỏi tầng hầm.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      037: Hai người miệng cứng lòng mềm


      Hoắc Thương Châu trở về nhà 9h tối, từ cửa sau vào thấy phòng khách có ai liền lên tầng, vào phòng ngủ thấy Cố Chiêu Ninh, lông mày nhíu lại. trễ thế này, đâu còn chưa về?

      Vừa ra khỏi phòng gặp vú Vương ra từ phòng bà nội, Vú Vương thấy Hoắc Thương Châu về, bà tươi cười nhàng hỏi “Thiếu gia ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi, à… ấy đâu?” Hoắc Thương Châu chỉ vào phòng mình.

      Vú Vương biết Hoắc Thương Châu muốn hỏi Cố Chiêu Ninh, bà cũng hiểu là thiếu gia quan tâm thiếu phu nhân, vì vậy cười “Thiếu phu nhân tối nay về, ấy ở nhà bạn, lão phu nhân đồng ý rồi”.

      “À, sao, vú nghỉ ” Hoắc Thương Châu gật đầu nhìn vú Vương.

      “Vâng, thiếu gia nghỉ sớm ” Vú Vương xong liền xuống dưới nhà.

      Hoắc Thương Châu đến gõ cửa phòng bà nội.

      “Vào ” Bà nội Hoắc ngồi tựa vào đầu giường, vừa nghe cũng biết là Hoắc Thương Châu.

      “Bà nội” Hoắc Thương Châu đến bên giường hôn lên trán bà nội, sau đó ngồi lên giường trông có vẻ chán nản.

      Bà nội Hoắc vừa nhìn biết Hoắc Thương Châu suy nghĩ gì, bất đắc dĩ lắc đầu, thằng này cái gì cũng tốt, nhưng chuyện gì cũng giữ trong lòng, ràng rất quan tâm đến con bé Cố Chiêu Ninh, nhưng câu mạnh miệng cũng dám hỏi. Bà nội Hoắc thở dài, buồn cười mà dám cười, liếc Hoắc Thương Châu cái: “Con lo lắng cho con bé à”

      có” Hoắc Thương Châu bị bà nội nhìn thấu tâm can, nhưng có chết cũng chịu thừa nhận, lắc đầu cái, hốt hoảng quay , trước mặt bà nội dối được.

      “Hay lắm, hai đứa các con, có gì mà thể được, con bé Ninh Ninh kia là khá, sáng dậy bận rộn cho tới trưa, bỏng cả tay, thèm ăn cơm mang bữa điểm tâm chạy đến chỗ con, con đâu tìm được đứa như nó”. Bà nội Hoắc ngừng khen Cố Chiêu Ninh tốt, thằng nhóc này sao lại thấy chứ.

      Tay bị bỏng ư? Buổi trưa cũng chưa ăn cơm? Nghĩ đến hộp đầy bánh kem, Hoắc Thương Châu cắn răng. Đáng chết! vì sao biết chăm sóc bản thân, nhất thời, những câu ai oán của Cố Chiêu Ninh lúc trưa vọng lại trong đầu, ấy phải thất vọng đến cỡ nào.

      “Haizz, thằng nhóc này, vội vàng hấp tấp cái gì?” Thấy Hoắc Thương Châu đột nhiên đứng lên ra ngoài, Bà nội Hoắc biết muốn làm gì, nhưng nó có biết Cố Chiêu Ninh ở đâu? Vì vậy liền gọi Hoắc Thương Châu lại.

      “Con có việc, bà nội con nhé” Hoắc Thương Châu mình muốn tìm Cố Chiêu Ninh, từ biệt bà nội rồi mở cửa .

      “Nó ở nhà con bé Mạc Nhan” Hoắc Thương Châu chịu hỏi, bà đành tự ra.

      Hoắc Thương Châu thầm cười, sau đó đóng cửa.

      “Haizz, đúng là oan gia” bà nội Hoắc thở dài, thấy hai đứa này đều là miệng cứng, lòng mềm, sợ sau này phải trải qua ít chuyện, bà nội Hoắc nằm xuống tắt đèn.

      Hoắc Thương Châu ra khỏi nhà, Mạc Nhan… biết Mạc Nhân là bạn thân của Cố Chiêu Ninh, từng gặp, hôm trước ở Thắng Thiên, Lôi Ảnh đưa ấy về. Lôi Ảnh! Như vậy Lôi Ảnh nhất định biết nhà , bấm điện thoại gọi Lôi Ảnh.

      “Này, Lôi Ảnh, nhà Mạc Nhan ở đâu?” Hoắc Thương Châu thấy Lôi Ảnh nhấc máy vội vàng hỏi.

      “Được rồi, thế nhé” cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu nhanh chóng nổ máy xe, biến mất trong bóng đêm mịt mờ…



      038: Gượng cười

      Mạc Nhan bưng nước trái cây tới phòng khách, nhìn Cố Chiêu Ninh xem phim hoạt hình cười ha hả, còn thế nào cũng cười nổi. Cố Chiêu Ninh là như vậy, có chuyện gì buồn cũng giấu trong lòng, sau đó ôm khoai tây chiên ngồi xem TV, trông có buồn cười , những lúc cười liên tục là Mạc Nhan biết vui.

      “Được rồi, cười đủ chưa? Cười cả buổi chiều, cậu mệt mình cũng phát mệt” Mạc Nhan nhìn nổi nữa, để nước trái cây xuống, cầm điều khiển tắt TV.

      “Ớ, đừng tắt, hay mà” Cố Chiêu Ninh vừa ăn khoai tây chiên, vừa cười, thấy Mạc Nhan tắt TV tỏ vẻ bất bình.

      “Nghe đây… nhà cậu có TV à, phải đến đây chỉ để xem TV đấy chứ?” Mạc Nhan tức giận ngồi xuống bên cạnh Chiêu Ninh, cướp lấy khoai tây chiên của .

      “Này, cậu chê mình phiền phức đấy à?” Cố Chiêu Ninh ôm Mạc Nhan, tựa đầu vào bả vai , miệng khác với suy nghĩ trong lòng.

      “Sao cậu biết? Mình hiểu thừa cậu, thành khai ra. Có phải có chuyện gì vui?” Mạc Nhan xoay mặt nhìn Cố Chiêu Ninh. sao có thể ghét Cố Chiêu Ninh. Mặc dù hơn Cố Chiêu Ninh 4 tuổi nhưng Chiêu Ninh luôn trong vai người bảo vệ, nhớ ngày trước học cùng trường, học lớp 12 tính tình nhút nhát nên thường bị mấy đứa con lớp dưới bắt nạt. cũng là tiểu thư nhà giàu nên luôn bị bọn chúng trấn lột. Có lần bị Cố Chiêu Ninh bắt gặp, nhẫn tâm dạy dỗ cho đám kia bài học, đó là lần đầu hai người gặp nhau. Sau đó, vì chuyện hợp nhau nên trở thành bạn thân. Trong ấn tượng của Mạc Nhan, Cố Chiêu Ninh chính là kiểu có thể vì bạn tiếc mạng sống, nhưng mình gặp chuyện vui lại gắng gượng mình, chỉ sợ người khác lo lắng.

      có!” Cố Chiêu Ninh như em ôm Mạc Nhan đung đưa, nhưng mặt lại chẳng có vẻ gì vui.

      “Thôi, cậu mình hỏi cũng vô ích”. Mạc Nhan lắc đầu thở dài.

      Cố Chiêu Ninh vừa định mở mồm chuông vửa vang lên…

      “Ai thế biết? Muộn thế này rồi” Mạc Nhan nhìn Cố Chiêu Ninh, dáng vẻ băn khoăn.

      “A, chết rồi, hay là người cậu?” Cố Chiêu Ninh nhăn nhở chỉ vào Mạc Nhan.

      “Cậu luôn ” Mạc Nhan ném gối vào Cố Chiêu Ninh, đứng dậy ra cửa.

      Cố Chiêu Ninh nhìn Mạc Nhan mím mím môi, bả vai sụp xuống như suy nghĩ điều gì, níu lấy gối ôm.

      “Tới đây, tới đây” Mạc Nhan biết ai mà như quỷ đòi mạng, bấm chuông ngừng ấn chuông, nhìn qua lỗ cửa, thấy Hoắc Thương Châu mặt rất nghiêm túc. Mẹ ơi! Cứu tinh tới rồi. Mạc Nhan nhìn Cố Chiêu Ninh, cho biết Hoắc Thương Châu tới, trực tiếp mở cửa “Chào đẹp trai”, khoát tay áo chào hỏi .

      Hoắc Thương Châu nở nụ cười nhạt tượng trưng, lễ phép gật đầu “ ấy có ở đây ”, biết Cố Chiêu Ninh ở đây nhưng vẫn hỏi.

      “Có” Mạc Nhan nhanh chóng gọn trả lời, lách người cho Hoắc Thương Châu vào rồi đóng cửa.

      Cố Chiêu Ninh có tí khái niệm nào Hoắc Thương Châu tới, tự nhiên thấy bóng đen đứng trước mặt mình che mất ánh sáng theo bản năng ngẩng đầu, nhất thời trợn mắt rồi lại lập tức cụp mi.

      “Về nhà” hai chữ gọn gàng, dư thừa, giọng hết sức dịu dàng lại mang chút oai phong của vua chúa ra lệnh, như thể cho phép Cố Chiêu Ninh cự tuyệt.

      về!” Cố Chiêu Ninh quay mặt thèm nhìn Hoắc Thương Châu, tới đây bảo về làm gì, đấy có phải nhà đâu? Từ lúc trưa nghe thấy mấy câu , Cố Chiêu Ninh cảm thấy Hoắc gia giống như nhà tù, muốn nghĩ mình biết mang vẫn muốn chui vào. Thế mà lúc này Hoắc Thương Châu lại đứng đây, làm vậy có ý gì? dùng thân phận gì mà tới cầu .

      Hoắc Thương Châu thở sâu liếc nhìn Mạc Nhan, Mạc Nhan liếc nhìn cười, sau đó khoát tay kiểu tạm biệt rồi vào phòng ngủ. Hoắc Thương Châu quay mặt lại nhìn Cố Chiêu Ninh ầm ĩ cách gượng ép, biết rất thương tâm, nhưng những lời kia dẫu sao cũng là vì tốt cho , chỉ có điều giờ giải thích liệu có tin ?

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      039: Băng và lửa được luyện thành như thế

      lại lần nữa, về nhà” Hoắc Thương Châu nâng cao lượng, hiển nhiên có chút tức giận.

      “Tôi về là về! Hoắc tiên sinh, chúng ta chẳng qua là hôn nhân hợp đồng, làm phiền ngài đại giá đến đây rồi. Yên tâm! Tôi với bà nội, làm khó , 1 năm sau hợp đồng hết hiệu lực, tôi tự ra ” Cố Chiêu Ninh nhét gối sang bên, bất mãn trong lòng đột nhiên bộc phát, gào lên trước mặt Hoắc Thương Châu, để ý sắc mặt khó coi đến cỡ nào, xong còn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt .

      rốt cuộc coi tôi là cái gì?

      Liệu có phút giây nào thích tôi ?

      Trong lòng có để ý đến cuộc hôn nhân này ?

      Những lời lúc trưa rốt cuộc là hay ?

      Đây mới là những lời Cố Chiêu Ninh muốn , nhưng lại được, muốn làm cho chính mình thảm hại, lại càng muốn trách móc Hoắc Thương Châu như oán phụ, đây là ranh giới cuối cùng cuả , lòng tự trọng của .

      “Đây là những lời từ đáy lòng em sao?” Hoắc Thương Châu nghe thấy những lời ấy trở nên ngây ngốc, ra chỉ coi hôn nhân này là hợp đồng, chỉ thực những nội dung của bản hợp đồng ấy. Hoắc Thương Châu suy nghĩ, có lẽ nào ấy giận nên mới ra những lời này, cho nên mới hỏi như vậy, nghĩ những gì phải là lòng.

      “Phải! Tôi và nửa xu quan hệ cũng có. À, phải, quan hệ của chúng ta đúng là giao dịch tiền bạc” Cố Chiêu Ninh tiếp tục, xong có chút hối hận, có phải mình quá đáng quá , nhưng nghĩ đến những lời lúc trưa của , càng quá trớn tiếp tục bổ sung “Làm theo hợp đồng”. xong Cố Chiêu Ninh nghiêng đầu sang chỗ khác, mắm môi lại.

      “Được, vậy chúng ta làm theo hợp đồng” gì thêm lôi Cố Chiêu Ninh ra ngoài.

      “Oái! làm gì thế! Buông tôi ra” Cố Chiêu Ninh dùng tay kia cố gỡ tay Hoắc Thương Châu ra, nhưng sức quá lớn, gắt gao lôi cho cơ hội chống cự. Cố Chiêu Ninh đến giầy cũng kịp đổi bị Hoắc Thương Châu lôi ra khỏi nhà Mạc Nhan “Túi xách của tôi! Giày của tôi!” Cố Chiêu Ninh gào thét có vẻ có tác dụng, Hoắc Thương Châu dừng lại, định lôi Cố Chiêu Ninh gõ cửa, thấy Mạc Nhan mở cửa ném giầy cùng túi xách của ra.

      “Bái bai” xong vội vàng đóng cửa lại.

      Cố Chiêu Ninh nghĩ thầm, rốt cuộc là bạn của ai đây? Đồ đểu! Mình biết nhìn người rồi! Cố Chiêu Ninh cam chịu số phận . Mạc Nhan, chờ đấy, mình lột da cậu.

      Hoắc Thương Châu cúi đầu nhặt túi quàng vào cổ Cố Chiêu Ninh, sau đó cầm giầy tiếp tục kéo ra ngoài.

      mở cửa xe, ném cả người lẫn giầy vào trong, khóa cửa lại, vòng sang bên kia để ý người ngồi sau gào thét, nhanh chóng nổ máy.

      “Hoắc Thương Châu! là khốn kiếp! thả bà này xuống ngay! là đồ quái vật mặt lạnh! dừng ngay xe lại cho tôi!” Cố Chiêu Ninh ngồi phía sau an phận chửi rủa.

      Hoắc Thương Châu như điếc tiếp tục lái xe, liếc qua gương chiếu hậu thấy dáng vẻ phát điên của Cố Chiêu Ninh, lại thấy tốt biết bao. Làm theo hợp đồng, được thôi! Như vậy bắt đầu từ hôm nay, cứ dựa vào hợp đồng mà làm.

      lập tức thực điều 1 hợp đồng: Trách nhiệm của bên nữ, phải tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức, thực nghĩa vụ của người vợ.

      Hoắc Thương Châu lúc này mới phát , bà nội lập ra cái hợp đồng tệ chút nào, khóe miệng cong cong, tầm mắt vẫn hướng thẳng phía trước.

      Mọi người qua lại chiếc xe đều thể phát bên trong diễn ra cuộc chiến tranh của băng và lửa. ra, băng và lửa như thế mà luyện thành.



      040: Thực các quy định của hợp đồng

      Xe của Hoắc Thương Châu dừng ở Hoắc trạch, mở cửa xe, bên kia Cố Chiêu Ninh sớm xuống xe chuẩn bị bỏ chạy, Hoắc Thương Châu mấy bước đuổi theo, lôi vào trong nhà.

      Từ cửa sau vào phòng chỉ nghe thấy giọng phụ nữ gào thét “Hoắc Thương Châu! phải là người! là ma quỷ! Buông tôi ra! Tôi nguyền rủa sinh được con, nguyền rủa cả đời tìm được vợ!”

      Vú Vương nghe tiếng động khoác áo ra khỏi phòng, thấy cảnh như vậy, kinh ngạc đứng tại chỗ nhìn Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh lên tầng, còn Cố Chiêu Ninh đằng sau ngừng dùng túi xách quật vào người mà lạ là hề nổi giận. Vú Vương bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào phòng nhàng đóng cửa.

      Bà nội Hoắc vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng la hét của Cố Chiêu Ninh, sau đó ầm tiếng cửa cách trong phòng đóng lại, bà nội Hoắc cười kỳ dị rồi ngủ.

      “Ai ui!” Cố Chiêu Ninh bị Hoắc Thương Châu tàn bạo quăng lên giường, nhíu mày giận dỗi ngút trời nhìn Hoắc Thương Châu đứng trước mặt mình. “ định làm gì?” Cố Chiêu Ninh đột nhiên ý thức được có gì đó kỳ lạ, ánh mắt kia…

      “Làm gì nữa? Thực hợp đồng” Hoắc Thương Châu tháo cà vạt, vứt lên sàn nhà, sau đó cởi áo vest, gì bắt đầu cởi cúc áo sơ mi.

      đừng làm loạn! Tôi cho biết! Từ giờ cho phép chạm vào tôi!” Cố Chiêu Ninh sợ tới mức liên tiếp lê ngược thân, cho đến khi chạm vào đầu giường vẫn mạnh mồm chỉ thẳng Hoắc Thương Châu.

      “A? phải em bảo làm theo hợp đồng sao” Hoắc Thương Châu cảm thấy bộ dạng Cố Chiêu Ninh rất buồn cười, nhếch miệng, cởi áo sơ mi lộ ra bộ ngực rắn chắc, và cánh tay cơ bắp. từng bước từng bước về phía Cố Chiêu Ninh.

      “A! Tôi cái này” Cố Chiêu Ninh hét ầm lên cắt đứt lời của Hoắc Thương Châu . đột nhiên đỏ mặt, mặc dù phải lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể Hoắc Thương Châu, nhưng lần trước bị bỏ thuốc, còn lần này, lần này… Hoắc Thương Châu đột nhiên như vây như bộ dạng con sói, còn là con mồi của ta, loại cảm giác này tồi tệ.

      “Ư” Môi đột nhiên bị bịt lại, Cố Chiêu Ninh có cảm giác mình bị trượt xuống, lúc này mới mở to mắt, đôi mắt kiên định của Hoắc Thương Châu ở trước mắt, nhìn mình chằm chằm, hơn nữa… ta còn hôn mình. Tay Hoắc Thương Châu kéo xuống, Cố Chiêu Ninh bị ngã ra, cứ ngồi lên kéo xuống, tư thế cực kỳ ám muội.

      Nụ hôn của như thế là sao, Cố Chiêu Ninh có chút say mê rồi, dần dần hết giãy giụa, chủ động đối mặt . cảm giác mình căn bản có cách nào cự tuyệt, mặc dù có thể ta mình, có lẽ đối với ta mình chỉ là thứ đồ chơi, nhưng lúc này có cách nào kháng cự, nụ hôn của như viên độc dược bọc đường, biết là vạn kiếp trở lại nhưng ngăn cản được lớp đường ngọt dụ hoặc bên ngoài.

      Thấy Cố Chiêu Ninh giãy giụa nữa, Hoắc Thương Châu nhíu mày buông ra, tiếc nuối nụ hôn của , mùi hương của khiến thể thoát ra được, vốn chỉ muốn dạy dỗ cái miệng hay quát tháo này, nhưng bây giờ cảm giác mình như mình cắt cổ, rốt cuộc phải buông điêu ngoa này ra.

      Đem hai chân vắt lên hai bên eo mình, Hoắc Thương Châu cách nào khống chế được mình nữa, eo vừa chuyển động… “Ư” thân thể Cố Chiêu Ninh khẽ cương lên…

      còn nghi ngờ, đây là gián tiếp dụ dỗ, thấy Cố Chiêu Ninh thích ứng, Hoắc Thương Châu ghé vào tai thầm “Em trốn thoát được đâu”, sau đó động thân thêm cái nữa.

      Cố Chiêu Ninh muốn bác bỏ lời , nhưng cảm giác trống rỗng tê dại trong nháy mắt khiến cắn chặt răng, nhắm mắt lại muốn nhìn Hoắc Thương Châu. bị rơi vào tay giặc, tất nhiên trong tình hình huống này còn có thể tiếp nhận cái “” của , chút tự ái cũng dần dần phai mờ.

      “Nhìn !” Hoắc Thương Châu tức giận thấy nhóc này nhắm mắt lại, phải dạy dỗ dám nguyền rủa mình lấy được vợ! Hừ.

      nhìn, nhìn, nhìn, cũng nhìn… Á” Cố Chiêu Ninh lắc đầu gào to, ngờ lại bị Hoắc Thương Châu xâm nhập trừng phạt, khiến chống đỡ được, theo bản năng đưa tay vòng qua cổ , sợ mình cẩn thận bị vứt ra ngoài.

      Hoắc Thương Châu mạnh mẽ tiếp xúc phía dưới mềm mại, hai tay chống hai bên thân thể Cố Chiêu Ninh, trong hai tròng mắt thâm thúy hẹp dài có tầng sương mù lượn lờ, say mê nhìn Cố Chiêu Ninh “ mạnh mồm này” xong, liền cúi đầu đặt môi lên môi

      Ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước, trong nháy mắt bao phủ cả thành phố…

      Bên trong phòng, cảnh kiều diễm.

      Từng đợt từng đợt thở dốc, họ quấn quýt lấy nhau…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :