1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      147: Lôi Ảnh bị bắt


      Thương Châu, xin lỗi … Em có lời gì khác để , em biết phải làm gì để có được tha thứ của , em , điều này chưa bao giờ thay đổi, có lẽ em quá ích kỷ, quá ngu ngốc nên mới bước vào con đường này, từ lần đầu tiên nhìn thấy , em cách nào thoát khỏi ánh mắt sát thương của . Em biết mình làm quá nhiều chuyện sai lầm, hại chết cha mẹ , hại chết con , em cũng biết thể có được tha thứ của , xin lỗi … vô cùng xin lỗi ….

      Cố Chiêu Ninh, ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi thích , tôi ghét ánh mắt trong sáng của , ghét khuôn mặt, ghét nục cười của , đáng ghét hơn là vào cuộc sống của Thương Châu, nhưng tôi đấu với lâu như vậy, cuối cùng vẫn đau đớn phát ra, tất cả những gì tôi ghét ở đều là những thứ tôi thể có được, cũng chính vì thế mà Thương Châu , buồn cười hơn, người cuối cùng đến với tôi cũng chỉ có … Tôi chịu nổi lương thiện của , lương thiện khiến tôi ghen tị đến phát điên ấy cuối cùng cũng khiến tôi phải cảm động, hôm đó những lời xin lỗi của tôi là phát ra từ trái tim, nhưng ngờ lại vô tình hại chết con của , xin lỗi… Vạn lần xin lỗi ! may cho Hoắc Thương Châu, tôi biết ấy luôn , 5 năm qua, giữa chúng tôi chẳng xảy ra chuyện gì, rất đáng cười phải ? Nhưng đó là , thân thể ấy cũng muốn phản bội , có thể thấy là ấy đến nhường nào, quý trọng đến nhường nào, tôi chúc phúc cho hai người…………

      Đọc xong bức thư Mạc Nhan gửi đến, khóc thành tiếng, Mạc Nhan đây là bức thư tìm thấy trong túi Thiên mộng Tuyết, Lôi Ảnh bị giam, ấy là kẻ tình nghi số , Hứa Cần Dương chết thảm, người trúng phát đạn, gáy trúng dao.

      Lúc này Hoắc Thương Châu vội quay về, vì cơ thể vẫn yếu nên bị Hoắc Thương Châu và bà nội bắt ở lại.

      Ngồi trong phòng bóng người, nhìn lên bầu trời quốc bao la xanh thẳm, Cố Chiêu Ninh nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong vài năm ít ỏi, như giấc mộng khiến khó chấp nhận.

      Mặc dù Hứa Cần Dương làm nhiều việc ác, nhưng cũng lòng với , có cảm giác trỉa qua quá nhiều chuyện mà thể tưởng tượng, bởi ánh mắt luôn lừa dối.

      “Ninh Ninh à… Hẳn con thấy, gieo nhân nào gặt quả ấy, có vài người nhất định phải trả giá cao cho những gì họ gây ra.” Sau khi biết chuyện, bà nội với như vậy, ngẫm lại quả là như vậy, nhưng vẫn cảm thấy thương cảm cho người chết.

      Nhìn qua video thấy Mạc Nhan tiều tụy rất nhiều, chỉ trong hai ngày mà gầy dộc , rất lo lắng nhưng ấy lại cười sao, Cố Chiêu Ninh lúc này chỉ có thể ngồi đó cầu nguyện, đừng để cho những người này phải đau khổ.

      ………………………………..

      Hoắc Thương Châu vội vã trở về A Thị, máy bay vừa hạ cánh, lập tức đến gặp luật sư.

      “Thương Châu… cậu cần gì cả, chuyện này tôi xử lý ổn thỏa, cảnh sát vẫn điều tra, người Hứa Cần Dương có viên đạn và con dao, chết vì vết thương nào vẫn còn chưa xác định. Từ lời khai của các nhân chứng, Lôi Ảnh có phần lợi thế, chúng ta bây giờ đành phải chờ thôi.” Tư Nham Khi đẩy gọng kính màu vàng, chần chừ với Hoắc Thương Châu.

      Tư Nham Khi, luật sư giỏi, từng bào chữa cho hàng ngàn vụ án giết người, chưa hề thất bại, vì vậy đồng nghiệp cũng tôn là luật sư Satan (quỷ sa tăng), các luật sư đấu với đều phải chịu áp lực lớn, cuối cùng đều thất bại. Lần này nhận được điện thoại của Hoắc Thương Châu, xử lý vụ án ở Đài Loan, vội vàng quay về, dám chậm trễ chút nào, vì nợ Hoắc Thương Châu mạng sống, từ lúc đó, chỉ cần Hoắc Thương Châu có chuyện gì, tuyệt đối hai lời, kể cả vụ án khó thế nào cũng sẵn sàng nhận.

      “Chờ ư? bảo tôi phải chờ thế nào? Người trong đó là em của tôi! Chẳng lẽ thể bảo lãnh ra sao?” Hoắc Thương Châu lo lắng vừa vừa , đợi nổi nữa, ngờ Lôi Ảnh lại phụ kỳ vọng của , tự mình hành động, bây giờ rơi vào tình cảnh này, rất đau đầu.

      “Bảo lãnh sợ là khó, kể cả con dao kia phải là nguyên nhân gây tử vong cảnh sát cũng có chứng cứ khởi tố ta tội cố ý giết người.” biết Hoắc Thương Châu nóng lòng, nhưng điều đó thể giải quyết chuyện gì, việc duy nhất có thể làm lúc này là tỉnh táo để suy nghĩ kế sách đối phó. kéo Hoắc Thương Châu lại, nghiêm túc : “Nếu lúc này luống cuống, sau này gặp nhiều bất lợi! Trước hết, cứ xử lý cho tốt chuyện công ty, những việc khác giao cho tôi, hãy tin tôi.” biết Hoắc thị lúc này cũng lúc nước sôi lửa bỏng, ai cũng biết Hoắc Thị và Hứa Thị vốn đối đầu từ lâu, tại Tổng giám đốc của Hứa thị bị giết, Lôi Ảnh là trợ thủ bên lại là kẻ tình nghi, giới truyền thông lúc này cũng ầm ĩ suy đoán, kẻ chủ mưu đứng đằng sau là Hoắc Thương Châu, bản thân về nước cũng phải tiếp nhận điều tra, vì có chứng cứ nên hết thời gian đành phải thả người. tại Hoắc Thương Châu cũng có tâm trạng xử lý chuyện công ty, lo là có kẻ nhân cơ hội nhảy vào.

      “Tôi….”

      “Tôi biết là lo lắng điều gì, hãy giao cho tôi.” cắt lời Hoắc Thương Châu, bởi hiểu lo lắng đó.

      Hoắc Thương Châu nhìn Tư Nham Khi tự tin gật đầu, cũng đành phải nghe theo , thực chất, cũng quá nóng vội, gật đầu với Tư Nham Khi cái, coi như hai người thỏa thuận xong.

      Những ngày này, Lôi Ảnh bị giam trong ngục, suy nghĩ rất nhiều, luật sư cũng hỏi tình hình lúc đó thế nào, ra nghe tiếng súng rồi mới phi dao, chỉ biết rốt cuộc Hứa Cần Dương chết có phải là vì vết dao đó hay , chán chường ngồi bệt dưới đất dựa vào vách tường phòng gian, nhìn song sắt lạnh như băng, có phần bất lực.

      Cảnh sát định khởi tố Lôi Ảnh tội ý giết người, Tư Nham Khi tiến hành đàm phán, bây giờ chỉ có cách khám nghiệm tử thi mới mong có chút hi vọng. Có điều căn cứ vào tổng thể, Lôi Ảnh vẫn có lợi, các nhân chứng đều khai Lôi Ảnh phi dao sau khi nghe thấy tiếng súng, tại chỉ còn chờ kết quả.

      Hoắc Thương Châu tới công ty tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, lần này né tránh, muốn cho cả thế giới biết mình hổ thẹn với lương tâm. Khi mọi người hỏi tình hình của Lôi Ảnh, cũng khẳng định là Lôi Ảnh bị oan.

      Những này này, giới truyền thông ở A Thị thi đau phân tích mặt lợi mặt hại, nhưng cũng ngại thế lực của hoắc, nên cũng dám cường điệu mọi chuyện, chỉ viết ở góc độ khách quan, bọn họ cũng muốn lần nữa bị đập toàn soạn.

      Rất nhanh đến ngày phán quyết.

      Hoắc Thương Châu cùng Tư Nham Khi đến trụ sở cảnh sát…



      148: Kế hoạch sát nhập


      Phán quyết khẳng định Hứa Cần Dương chết vì vết thương bên dưới, nhưng cảnh sát vẫn khởi tố Lôi Ảnh tội cố ý giết người, dù sao đó cũng là chỗ hiểm, Lôi Ảnh lần này thể dễ dàng ra ngoài.

      Hoắc Thương Châu xem xong phán quyết này còn lo lắng, bởi vì tin rằng Tư Nham Khi biến chuyện thành có cứu Lôi Ảnh ra.

      “Nham Khi, lần này nhờ cả vào .” Hoắc Thương Châu với Tư Nham Khi ngồi bên cạnh xe.

      Tư Nham Khi chủ động lái xe, biết cảm xúc của Hoắc Thương Châu ổn định, cũng muốn bị chôn cùng. Nghe Hoắc Thương Châu vậy, cũng cảm thấy quen tai, Hoắc Thương Châu chưa bao giờ với những lời như vậy, hầu như chỉ là ra lệnh, nhìn gương mặt mệt mỏi của Hoắc Thương Châu, xoay mặt nhìn về phía trước: “Tôi , tôi nợ cả đời này cũng trả hết, cần phải khách sáo như vậy, hãy coi tôi như em thôi.”

      Ai tưng từng tiếp xúc với Hoắc Thương Châu đều bị hấp dẫn, mặc dù trông lạnh lùng nhưng lại có tấm lòng ấm áp, lực hút này khiến người khác rung động, bao giờ tỏ ra tự cao tự đại với những người xung quanh mà lặng lẽ quan tâm.

      Tư Nham Khi chính là trong số đó, biết con người Hoắc Thương Châu, quyết định cả đời đồng cam cộng khổ. Huống hồ vụ án này, Lôi Ảnh lại là nghi phạm giết người, cho dù phải dùng mọi thủ đoạn, cũng đưa Lôi Ảnh bình yên ra khỏi đó, kể cả… làm giả bằng chứng.

      Những ngày này, Hoắc Thương Châu bắt tay vào việc thu mua Hứa Thị, sợ đứng ở đầu sóng ngọn gió, Hứa Thị lúc này như rắn mất đầu, Hứa Thiên cũng chỉ có người con trai duy nhất là Hứa Cần Dương, chết, Hứa Thiên cũng sống thực vật, ông ta trước cũng là trẻ mồ côi nên hề có họ hàng thân thích, cũng có vài người thân tín nhưng Hoắc Thương Châu có thể thấy đó chẳng qua là bầy kiến hôi, giẫm chết bọn họ rất đơn giản.

      Hôm nay, Hoắc Thương Châu mang theo kế hoạch thu mua chuẩn bị kỹ càng đến Hứa Thị, hẹn đàm phán với vài cổ đông lớn ở đây.

      Những cổ đông này cũng biết thực lực của Hoắc Thương Châu, kính nể khí phách của , trong lúc ở đây những lời đồn đại bay đầy trời, vẫn tự tin tới Hứa thị, toàn thân phát ra loại khí phách vương giả, trong nháy mắt bước vào phòng họp khiến nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

      “Các vị cổ đông của Hứa thị đến đông đủ rồi chứ?” Hoắc Thương Châu ngồi xuống, nhìn quanh vòng phát người ngồi ở vị trí của Hứa Cần Dương là A Đông, cười cách ngỗ ngược, ánh mắt kỳ dị, nhưng Hoắc Thương Châu để ý, tự nhiên tiếp: “Mọi người xem , nếu các vị lãnh đạo chuyển nhượng cổ phần cho tôi, tin tưởng Hoắc mỗ tôi, tôi hứa để Hứa thị sụp đổ, ngược lại, khiến cho Hứa thị phát triển lớn mạnh hơn trước.” Mấy ngày trước liên lạc với các cổ đông lớn, họ mang đến đây số cổ phản có thể chuyển nhượng, đương nhiên là với giá cao, nhưng cũng chỉ đạt 30%, các cổ đông khác vẫn đắn đo chưa quyết định.

      Hôm nay tới đây, mặt là lên kế hoạch mua lại Hứa Thị, mặt khác là thủ tiêu mấy cổ đông đáng nghi, dĩ nhiên, cũng hẳn muốn mớ cổ phần đó, bọn họ muốn hưởng lợi nhuận muốn rút lui, cái này hiểu, nhưng để ngồi lên vị trí chủ tịch, phải có đủ số cổ phần, tại có 30%, mà 30% của Hứa Cần Dương thể tính toán đến, vì Hứa Thiên thể đảm đương vị trí chủ tịch, cho nên cái ghế này đương nhiên thuộc về . tại chỉ muốn mua lại cổ phần của mấy cổ đông , để phòng ngừa có biến cố gì sau này có người ủng hộ , như thế vị trí của cũng xem như được bảo vệ.

      Nhưng tại sao A Đông lại cười kỳ lạ như vậy?

      “Chủ tịch Hoắc, lẽ ngài tính toán nhầm chỗ nào chăng? Trước hết mời ngài xem qua cái này…” và Hoắc Thương Châu ngồi đối mặt, ở giữa là cái bàn dài, tờ giấy từ đầu kia được phi tới.

      Hoắc Thương Châu vội vàng nhìn A Đông, sau đó mở tờ giấy trong tay, đó là tờ chuyển nhượng cổ phần, 30% cổ phần của Hứa Cần Dương chuyển nhượng cho thuộc hạ là A Đông, đây là chuyện gì? Liếc nhìn ngày ký là 1 ngày trước khi Hứa Cần Dương xảy ra chuyện.

      A Đông thấy vẻ mặt bất ngờ của Hoắc Thương Châu, cười cười, còn là kẻ sợ hãi rụt rè như thường ngày nữa, 10 năm làm tay sai, tại rốt cuộc có thể ngẩng đầu mà sống, đương nhiên cần phải che giấu bản thân.

      muốn cái gì? Tờ giấy chuyển nhượng này chẳng lên điều gì? Có công chứng ? Tôi cho rằng cười đúng lúc.” Hoắc Thương Châu khinh bỉ nhìn , bỏ tờ giấy chuyển nhượng trong tay xuống, tựa lưng vào ghế ngồi nhìn thẳng mắt A Đông.

      A Đông hơi ngẩn người, sau đó cười nhạo: “Chủ tịch Hoắc hẳn là người thông mình, chẳng lẽ biết, trước khi đến, thông qua đề cử của các cổ đông, tôi ngồi vào vị trí chủ tịch? À phải, còn nữa… tờ giấy chuyển nhượng này có giá trị trước pháp luật.”

      Hoắc Thương Châu cười mỉa, ngón tay gõ gõ mặt bàn: “Hư? Vậy ư? Nhưng cổ đông lớn nhất là tôi còn chưa đến, cảm thấy những lời của mình là vô căn cứ sao? À… còn nữa…, cổ phần của ba vị lãnh đạo công ty chuyển sang cho tôi rồi.”

      Nghe thấy vậy, nụ cười của A Đông cứng đờ, lấy được cổ phần từ tay mấy lão hồ ly kia rồi ư?

      !...” Lúc này hơi nóng nảy, tốn bao nhiêu công sức cũng lấy lòng được mấy lão hồ ly kia, thế mà tên kình địch Hoắc Thương Châu lại dễ dàng làm được trước mặt , nhìn mấy cổ đông ở đây thầm to , trong lòng càng bối rối, phải biết thực lực của mấy lão hồ ly kia, lúc này Hoắc Thương Châu ngang nhiên công khai số cổ phần nắm giữ, những kẻ nhát gan khác nhất định cân nhắc ai hơn ai.

      “Thế nào? Nếu còn ai chúng ta bắt đầu.” Hoắc Thương Châu muốn tiếp tục thêm câu nào với , tờ giấy chuyển nhượng này nhìn cái thấy mờ ám, mà cái chết của Hứa Cần Dương khẳng định là thoát khỏi có liên quan, cho nên muốn tiếp tục đề tài này, những thứ khác điều tra, nhất định lộ ra lộ ra chân tướng.

      “Trước tiên tôi muốn bàn đến kế hoạch sát nhập, vị trí chủ tịch, chúng ta bàn sau.” Lời tuyên bố chân thành đáng tin của căn bản cho A Đông cơ hội thở, cuộc họp lập tức bắt đầu, biết A Đông ngồi phía đối diện hận nghiến răng nghiến lợi, càng như vậy, càng cảm thấy có uẩn khúc, đem bức màn này từ từ vén lên, tính sổ lượt.

      Cuộc họp diễn ra thuận lợi, mọi người đều cảm thấy hứng thú với kế hoạch sát nhập của Hoắc Thương Châu, mặc dù A Đông ở giữa cũng thỉnh thoảng dị nghị, nhưng đều bị những người khác phản bác, cái đám người kia muốn chẳng qua là lợi ích, là đồng tiền, có lợi bọn họ chắc chắn theo, hoa hồng hàng năm có thể khiến họ thỏa mãn, vậy còn có thể đề cử ai, ra Hoắc Thương Châu cũng tự sắp xếp cho chính mình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      149: Gỡ bỏ nỗi băn khoăn


      Ngay khi trở về, Hoắc Thương Châu bắt tay vào điều tra A Đông.

      ở phòng làm việc tra xét tài liệu của , nghe tiếng gõ cửa, thấy có người vào, theo bản năng: “Lôi Ảnh… có chuyện gì?” Hồi lâu nghe thấy tiếng trả lời, mới vui gấp lại giấy tờ ngẩng đầu lên, mới nhớ ra đây là trợ lý tạm thời điều tới, phải Lôi Ảnh, trong lòng nhất thời có cảm giác mất mát, đúng vậy, Lôi Ảnh vẫn còn ở trong tù, vẫn chưa quen với điều này.

      Hôm qua chuyện điện thoại với Cố Chiêu Ninh, ngừng khóc rằng thế nào cũng phải đưa Lôi Ảnh ra, làm sao muốn, chỉ có điều phải từ từ, hiểu phía Tư Nham thế nào.

      ra hiệu cho trợ lý chờ, sau đó cầm điện thoại gọi cho Tư Nham.

      “Alo, bên đó thế nào?” Tư Nham vừa nhấc máy, hỏi thẳng vấn đề.

      “Vâng… có chút khó khăn, nhưng thành vấn đề, yên tâm, cho tôi nửa tháng, tôi bàn giao Lôi Ảnh nguyên vẹn cho .” vội vàng thu thập chứng cớ nhận được điện thoại của Hoắc Thương Châu, hơi mệt mỏi xoa mi tâm, chuyện này quả hơi khó giải quyết phải vì bản thân vụ án, mà vì có quá nhiều chú ý, thành ra áp lực với cũng tương đối lớn.

      “Được… vậy tôi chờ tin tức của .” Mỗi ngày cuộc điện thoại thành thói quen, mặc dù mỗi lần trước khi cúp máy đều câu này, nhưng thực tế ngày nào cũng quấy rầy Tư Nhan lần.

      ”. Cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu hít sâu hơi, sau đó với trợ lý đứng cách đó xa.

      Trợ lý gật đầu, đem tài liệu trong tay giao cho Hoắc Thương Châu, sau đó bắt đầu : “Đây là kết quả điều tra của chúng tôi mấy ngày qua, A Đông tên là Tần Đông, cha trước kia là thuộc hạ của Hắc Ưng, chính là cha của Lôi Ảnh”

      thoáng hồi hộp, Hoắc Thương Châu dường như nhớ ra điều gì, lập tức giờ tay ngăn trợ lý tiếp, nghĩ ngợi hồi hỏi: “Là Tần Trung Hoài?”

      Trợ lý gật đầu.

      Hoắc Thương Châu bây giờ mới hiểu, ra A Đông mực bám lấy Hứa Cần Dương như con chó để ý gì đến danh dự hóa ra là muốn ngày nào đó có thể đánh gục Hứa Cần Dương. Lúc chưa xảy ra chuyện này, cũng biết, nhưng trong cuộc họp mấy ngày trước, nhất cử nhất động của A Đông có vẻ như sớm chuẩn bị cho cái chết của Hứa Cần Dương, nếu , tờ giấy chuyển nhượng kia là cái gì?

      Chỉ có điều, vẫn còn nghi vấn, vì sao Hứa Cần Dương lại ký tên giấy chuyển nhượng cổ phần?

      “Tôi biết rồi, ra ngoài trước .” Hoắc Thương Châu gật đầu với trợ lý, sau khi rời khỏi, nhíu mày suy nghĩ nguyên do, Lôi Ảnh nhất định biết điều gì…

      Hoắc Thương Châu khẩn cấp tìm Tư Nham Khi cùng với mình đến sở cảnh sát, tìm cục trưởng, ông ta cũng chịu áp lực rất lớn, lần trước chỉ là quản lý của Ngọc Sáng ông có thể xử lý được, bây giờ là Lôi Ảnh, hơn nữa dư luận xôn xao quan tâm, ông mặc dù cấp cao, nhưng trước pháp luật ai cũng bình đẳng, chuyện lần trước nghiêm trọng như lần này, dù sao Lôi Ảnh cũng bị khởi tố tội cố ý giết người, trước khi mở phiên tòa, trừ luật sư, ai được phép vào thăm.

      Nhưng chính Hoắc Thương Châu ra mặt, thể để mất mặt, hơn nữa cũng chỉ đơn giản là muốn gặp mặt Lôi Ảnh.

      Cho nên cục trưởng đắn đo nưa ngày cuối cùng vẫn phải đồng ý.

      Hoắc Thương Châu cùng Tư Nham Khi cùng gặp Lôi Ảnh, trong phòng tiếp khách có cảnh sát canh giữ, chỉ nhìn qua cửa kính vì sợ bọn họ đưa cho Lôi Ảnh thứ gì.

      Hoắc Thương Châu cũng sợ bọn họ nhìn, bởi cũng chỉ muốn biết vài chuyện.

      Nhìn khuôn mặt mệt mỏi rã rời của Lôi Ảnh, đám râu lởm chởm cái cằm gầy thấy đành lòng: “Lôi Ảnh… Tôi khiến khổ sở rồi.” ra những lời này cũng trong lòng mình khó chịu đến mức nào.

      Lôi Ảnh nhìn thấy Hoắc Thương Châu dĩ nhiên rất vui vẻ, cứ nghĩ ở sân bay là lần gặp gỡ cuối cùng, lúc này hai người đều mạnh khỏe ngồi đây, rất vui, lắc đầu cười cười: “ có… Chuyện này là tự tôi chuốc lấy, lại khiến phải lưu tâm.” Liếc nhìn Hoắc Thương Châu đứng sau Tư Nham Khi, người này từng gặp qua, là luật sư trước kia Hoắc Thương Châu từng cứu mạng, nghe rất nổi danh, lần này Hoắc Thương Châu phải nhờ tới ta, cũng biết đây là vụ khó giải quyết.

      tự trách mình lần này gây họa, lại còn liên lụy đến Hoắc Thương Châu, cũng phải hối hận vì làm thế, mà vì xử lý sạch , ngược lại còn sơ hở bị dẫn đến đồn cảnh sát, đến bây giờ cũng chưa vì sao cảnh sát lại xuất ở đó.

      Hoắc Thương Châu biết thời gian có hạn, cảnh sát cho cơ hội để tán gẫu những thứ này, lập tức vào vấn đề chính: “Lôi Ảnh, hôm nay tôi muốn hỏi chuyện, hãy thành ra.”

      Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù biết là chuyện gì, nhưng nhất định là chuyện quan trọng, vì thế gật đầu.

      “Trước khi nghi ngờ tôi, Hứa Cần Dương làm gì với ?”

      Nghe Hoắc Thương Châu nhắc tới chuyện này, Lôi Ảnh có vẻ lúng túng, nhưng biết nếu Hoắc Thương Châu hỏi, nhất định là có nguyên nhân nên hề giáu giếm: “ dẫn tôi đến gặp Hoài thúc, là thuộc hạ trước khi của cha tôi.”

      Quả nhiên…..

      Hoắc Thương Châu tháo gỡ được nỗi băn khoăn, tiếp theo hỏi: “Còn A Đường đâu? Lúc nghỉ phép mấy ngày, chẳng phải tìm ông ta sao?”

      Lôi Ảnh gật dầu: “Đúng vậy, tôi tìm ông ấy, xác nhận cha mẹ tôi cùng Hoắc Tiên sinh, Hoắc phu nhân đều bị cha con Hứa gia giết hại.”

      Điều này, thực ra Hoắc Thương Châu sớm nghĩ đến, nhưng lúc Lôi Ảnh ra, tim vẫn đau như dao cắt, kịp xử lý vết thương trong lòng, lại tiếp tục: “Hoài thúc là người thế nào?”

      Lôi Ảnh nhớ, Hoài thúc trước kia đối với rất tốt, nhưng ông ta lại làm nhân chứng giả cho Hứa Cần Dương, khiến đột nhiên cảm thấy người này rất khó lường, nghĩ ngợi hồi lâu : “Cái này tôi cũng lắm, nhưng ông ta liên kết với Hứa Cần Dương lừa gạt tôi, ông ta cầm nửa chiếc nhẫn luôn bên người Hoắc Tiên sinh xuất , là chứng cứ cha mẹ tôi lấy trước khi chết.” thể tiếp, nặng nề tự trách mình .

      Hoắc Thương Châu sau hồi sửng sốt gật đầu.

      Lúc này cảnh sát cũng gõ cửa vào hết thời gian thăm.

      Hoắc Thương Châu lễ độ gật đầu với ta, sau đó quay lại nhìn Lôi Ảnh: “ cứ yên tâm ở lại đây, tôi để đợi quá lâu.”

      Lôi Ảnh tin tưởng Hoắc Thương Châu là làm, cười cười sau đó để cảnh sát dẫn .

      Nhìn bóng lưng có vẻ sa sút của Lôi Ảnh, Hoắc Thương Châu nheo mắt, mọi thứ đều dần dần nổi lên mặt nước, chỉ còn chờ quăng mẻ lưới.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      150: Bị xử tù


      Tại Hứa thị, mọi người đều bị Hoắc Thương Châu gọi điện triệu tập, A Đông cũng ngoại lệ, cũng chẳng coi trọng gì Hoắc Thương Châu, nhiều ngày trôi qua, phía Hoắc Thương Châu chút động tĩnh cũng có, hiển nhiên là có cách nào, chó cùng cắn dậu cũng vô dụng.

      Trong lòng sớm tính toán trước, tựa vào ghế, nheo mắt nhìn đám cổ đông thào ở cửa, đột nhiên khóe miệng nở nụ cười khó đoán.

      9 rưỡi, Hoắc Thương Châu xuất đúng giờ, theo sau là trợ lý.

      Hoắc Thương Châu vừa xuất , phòng họp lập tức yên tĩnh, tới ngồi xuống vị trí của mình, nhìn lượt rồi cười nhạt: “Lần này tôi gọi mọi người tới là muốn chứng thực việc của Tần Đông tiên sinh.”

      Tần Đông… cái tên này vừa ra khỏi miệng Hoắc Thương Châu, A Đông rất điềm tĩnh đột nhiên thay đổi ngồi thẳng dậy, gắt gao nhìn , mặt đầy vẻ nghi ngờ, mắt nheo thành đường.

      biết Hoắc Thương Châu muốn làm gì, nhưng mai danh tích lâu, Hoắc Thương Châu tự nhiên lại gọi ra tên ở đây, điều này xem ra hề tầm thường.

      Hoắc Thương Châu lạnh nhạt quét mắt qua cái, lấy tài liệu trong tay trợ lý, nháy mắt với ta, sau đó trợ lý mang tập tài liệu được copy sẵn phát cho các cổ đông.

      Sau khi các cổ đông đều có trong tay tài liệu, Hoắc Thương Châu mới : “Sau khi xem xong hi vọng các vị hiểu. A Đông vốn tên là Tần Đông, con trai Tần Trung Hoài, từng là nhân vật nổi tiếng cho Hứa bang, nhưng nghe … sau đó bị trục xuất, đúng, là bỏ chạy khỏi nơi ông ta sống lưu vong suốt 20 năm, sau đó trở lại quê hương, tìm người vợ ly hôn, mang đứa con trai , đứa bé 5 tuổi bấy giờ nay là A Đông. Tần Trung Hoài huấn luyện con trai thành tên sát thủ, trong nhiều năm hai cha con họ bày mưu tính kế cướp Hứa thị, mà Hứa Cần Dương lại chính là vật hi sinh, ha ha.” dừng chút, trong tài liệu cũng viết rất ràng, cần phải thuyết minh lại.

      A Đông đập bàn đánh rầm cái, nghiến răng nghiến lợi : “Hoắc Thương Châu! Tại sao lại ở đây khoa tay múa chân! mưu của tôi? Tôi thấy muốn cướp Hứa thị phải là mưu của mới đúng! Đừng quên, người giết chết Tổng giám đốc Hứa là Lôi Ảnh.” thẹn quá hóa giận, các cổ đông cũng nhìn bằng con mắt khác hẳn, cảm thấy ngột ngạt, con mắt ngừng đảo quanh, trán cũng rịn mồ hôi.

      Hoắc Thương Châu khinh thường nhún vai, bình tĩnh tiếp: “Chuyện giữa Lôi Ảnh và Hứa Cần Dương là ân oán từ trước, có liên quan đến những chuyện này, cảnh sát còn dám phán quyết, lại đến lượt sao? Được, vậy tôi cho xem cái này.”

      Pẹt! tài liệu được quăng tới trước mặt A Đông, vừa mở ra nhìn chân nhũn ra, ngồi phệt xuống, đây là kết quả xét nghiệm DNA giữa và Tần Trung Hoài, tại sao lại có được cái này?

      Hoắc Thương Châu thấy gì được nữa, cười lạnh tiếp tục: “Còn muốn xem tiếp ?”

      “Đủ rồi!” A Đông có tật giật mình, lập tức gầm lên cắt lời Hoắc Thương Châu.

      Đúng lúc này, nhóm cảnh sát xuất ở cửa phòng họp, người đến trước mặt A Đông giơ ra lệnh bắt: “Tần Đông tiên sinh, bị nghi ngờ là đồng phạm trong vụ mưu sát Hứa Cần Dương, ngụy tạo giấy tờ chuyển nhượng cổ phần, mời theo chúng tôi về trụ sở cảnh sát tiếp nhận điều tra.”

      A Đông thể phản bác, chỉ nhìn Hoắc Thương Châu bằng ánh mắt căm hận, ngờ sau bao nhiêu năm nỗ lực, vì muốn nhận được lời khẳng định của cha mà quản ngày đêm luyện tập, để Hứa Cần Dương trọng dụng mà khong từ chối bất kỳ công việc mệt mỏi hay bán mạng nào, nhưng tất cả chỉ đổi được kết quả như thế này.

      Khi A Đông bị còng tay đưa , các cổ đông đều nhìn Hoắc Thương Châu bằng con mắt kính phục.

      Hoắc Thương Châu nhìn khung cửa vắng lặng, trong lòng lại có phần chua chat, cuối cùng thành cổ đông lớn nhất của Hứa Thị, cổ phần của Hứa Cần Dương đương nhiên cũng bị thu mua, mà người làm các thủ tục chuyển nhượng này với chẳng phải ai khác chính là Hứa Thiên vừa mới tỉnh lại.

      Hứa Thiên , cả đời ông làm việc ác, chịu báo ứng, bản thân bệnh tật bên cạnh người thân thích, con trai mất mạng, vì ông bị liệt nên cần ngồi tù nhưng bị cảnh sát canh giữ cả đời.

      Ông đem số cổ phần của mình bán lại toàn bộ cho Hoắc Thương Châu, cũng coi như đền bù.

      Hoắc Thương Châu cũng ăn chặn gì mớ cổ phần này, bảo bao nhiêu trả bấy nhiêu, thích dây dưa chuyện nọ sang chuyện kia.

      A Đông và Tần Trung Hoài cũng bị bỏ tù, khai báo mọi chuyện.

      ra, ngày đó kẻ báo cảnh sát chính là bọn họ, thực tế họ sắp xếp xong xuôi, nếu Hứa Cần Dương nhất định phải đến kho hàng này, A Đông mai phục gần đó, kể cả có người giết Hứa Cần Dương hay cũng khiến Hứa Cần Dương phải chết, nhưng ngờ, Lôi Ảnh lại xuất ở đây nên mũi tên trúng hai đích, tiếng súng đầu tiên phát ra chính là núp dưới cửa sổ bóp cò, vì phát súng này mà Hứa Cần Dương bắn A Đường, A Đường cũng vì nghe tiếng súng với bóp cò. Gần như cùng lúc, cả hai người ngã xuống, Thiên Mộng Tuyết cũng nổi điên nhưng súng lại chưa lên cò, bi kịch xảy ra như thế.

      A Đông bỏ chạy như hề có liên quan, về tới nơi, lấy ra tờ giấy chuyển nhượng Hứa Cần Dương ký hôm trước.

      ra để có được chữ ký này, A Đông tốn nhiều công sức, cho Hứa Cần Dương uống thuốc khiến ý thức của trở nên mơ hồ, do tác dụng của thuốc, Hứa Cần Dương cần nhìn là tài liệu gì ký tên.

      Những mưu này cuối cùng đều bị phơi bày.

      Trước đây A Đông bị Hứa Cần Dương sai khiến mọi việc, giết mấy mạng người, làm nhiều chuyện ác, cuối cùng lĩnh án tử hình, cha của , sau khi khai báo cũng chịu án 17 năm tù.

      Hai kẻ này bị giao nộp cộng với năng lực của Tư Nham Khi, cuối cùng Lôi Ảnh bị xử 4 năm tù.

      Tại tòa án, Lôi Ảnh cúi đầu gì, với phán quyết này cũng thấy hài lòng, cũng bị tái xét xử, chấp nhận kết quả này.

      Khi bị còng tay dẫn , nghe được lời của Mạc Nhan, nước mắt giàn giụa cắn răng chịu quay lại, chỉ đứng yên, trả lời câu gì rồi vào trong cánh cửa lớn lạnh lẽo.

      Mạc Nhanh nghe phán quyết khóc, khi Lôi Ảnh bị dẫn chịu nổi nữa gọi to khiến Lôi Ảnh dừng bước: “Lôi Ảnh! Em chờ ! Em đợi xong òa khóc, phát mình đột nhiên trở nên bất lực, vô cùng bất lực.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      151: Tôi đợi ấy


      Hoắc Thương Châu lo xong việc bên này liền đến thăm Lôi Ảnh, Lôi Ảnh cảm thấy rất tốt, những chuyện trong lòng cũng được buông bỏ, chỉ có người là thể bỏ được.

      Đứng dưới lầu công ty của Mạc Nhan, Hoắc Thương Châu dựa cửa xe chờ , khi nhìn thấy ở cửa công ty dáng vẻ trầm lặng còn thấy nụ cười, biết vẫn còn đau lòng.

      Hôm nay tới đây cũng là vì Lôi Ảnh nhờ.

      Mạc Nhan nhìn thấy Hoắc Thương Châu có vẻ hơi kinh ngạc, miễn cưỡng cười về phía : “ vẫn chưa sao?”

      Hoắc Thương Châu biết có nên những lời Lôi Ảnh nhờ chuyển đến …, nhất định ấy khó chấp nhận, nhưng Lôi Ảnh cũng đúng, ấy có thể chờ đợi, nhưng Mạc Nhan thể lãng phí, : “Lôi Ảnh nhờ tôi đến chuyện với .”

      Vừa nghe nhắc đến Lôi Ảnh, trong mắt Mạc Nhan lên chút đau thương, đến trại giam hai lần nhưng Lôi Ảnh từ chối gặp, hiểu, tại sao lại đối xử với như thế.

      “Vậy ư?” cười khổ sở, nụ cười gượng ép này càng làm Hoắc Thương Châu khó mở miệng.

      “Tôi biết đại khái là chuyện gì rồi, xin nhắn với ấy, chờ đợi hay là việc của tôi, ấy cần để ý.” Thấy Hoắc Thương Châu vẫn gì, Mạc Nhan biết nhất định là Lôi Ảnh muốn rời bỏ , thể được, thực làm được, Lôi Ảnh khắc sâu trong tim , thể moi tim ra, cũng thể khiến biến mất.

      “Tôi biết thế… nên tôi chưa .” cười cười, quật cường này đúng là bạn thân Cố Chiêu Ninh, tính khí giống hệt nhau, cũng vì biết điều này, khi quyết định chuyện gì bao giờ thay đổi.

      rất vui vẻ, Mạc Nhan có thể có tình cảm sâu nặng với Lôi Ảnh như vậy, cũng mừng thay cho ấy có được tình đích thực.

      Thời gian có thể xóa mờ tất cả nhưng xóa được tình chân chính, Hoắc Thương Châu biết, thời gian phải là vấn đề, và Cố Chiêu Ninh chia lìa 5 năm, phải vẫn nhau đấy thôi, kiếp nạn của họ qua còn Mạc Nhan và Lôi Ảnh mới bắt đầu.

      “Vâng… sang đó cho tôi gửi lời hỏi thăm Cố Chiêu Ninh, ấy có thời gian về đây.” vui mừng vì Hoắc Thương Châu chưa , là người trọng tình nên có thể hiểu được, cũng mừng thay bạn mình, đồng thời cũng lo lắng cho mình.

      Hoắc Thương Châu cười gật đầu: “Tôi biết rồi, giữ gìn sức khỏe, đừng tiếp tục hành hạ mình, hãy vui vẻ chờ ấy ra, tôi hi vọng Ninh Ninh trở về thấy như thế này, biết là ấy nhất định đau lòng.”

      Đây là lần đầu tiên Mạc Nhan chuyện với lâu như thế, bỏ qua thành kiến trước đây với Hoắc Thương Châu, bây giờ hiểu vì sao Cố Chiêu Ninh lại người đàn ông này rồi, lựa chọn của ấy là đúng. mỉm cười: “Tôi biết rồi, hẹn gặp lại.”

      “Hẹn gặp lại.”
      Mạc Nhan xoay người .

      Nhìn bóng lưng gầy gò đơn của , Hoắc Thương Châu cảm thấy xúc động, thở dài cái, rốt cuộc có thể trở về đoàn tụ với Cố Chiêu Ninh, tháng gặp nhau, mỗi ngày cuộc điện thoại thể làm vơi nỗi nhớ, huống hồ giữa Mạc Nhan và Lôi Ảnh hề có liên hệ, rất lâu chưa chuyện với nhau, chuyện của Lôi Ảnh vẫn chưa dám với Cố Chiêu Ninh, sợ cơ thể yếu ớt của lại lần nữa bị đả kích.

      Sau khi xử lý xong mọi chuyện, Tư Nham Khi với Hoắc Thương Châu chỉ cần gọi ta lại trở về.

      Hoắc Thương Châu lập tức mỉm cười, hy vọng lại nhìn thấy ta, vì hi vọng lại có chuyện gì nữa.

      Hai người nhìn nhau cười, cú đấm thể tình nghĩa em bền chặt.

      Bạch Hiên Dật gần đây luôn chạy đến bệnh viện, việc này em cho biết, kêu người bạn của phiền phức, bắt trừng trị, Hoắc Thương Châu bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ là đối tượng xem mắt, hơn nữa đều chờ đến lúc gặp nhau bỏ trốn, đúng là đôi oan gia, muốn nhúng tay vào cuộc chiến này, muốn trở về đoàn tụ với Cố Chiêu Ninh và bà nội.

      Lúc hạ cánh xuống quốc, trời vừa rạng sáng, về đến nhà, trong phòng rất yên tĩnh, trước là mình về, muốn cho Cố Chiêu Ninh ngạc nhiên.

      Đến phòng tắm trước thay quần áo, cạo râu, rồi rón rén bước vào phòng ngủ.

      Căn biệt thự này là mua khi đưa bà nội đến đây, có thói quen ở cùng gia đình chú, để tiện thăm bà nội, mua căn nhà này tương đối gần nhà chú.

      Bước vào phòng ngủ, Cố Chiêu Ninh ngủ say, so với lúc , khuôn mặt tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn gầy như thế, từ từ tiến đến, vuốt ve má , lưu luyến nhìn say ngủ.

      Cố Chiêu Ninh mơ hồ cảm giác có người vào, tưởng mình nằm mơ nhưng khi Hoắc Thương Châu chạm vào mặt mình, từ từ mở mắt, thấy gương mặt tươi cười dịu dàng của Hoắc Thương Châu, đột nhiên mở to mắt ngồi dậy ôm chầm cổ : “ về rồi à? phải em mơ đấy chứ? Tại sao cho em biết?” Câu sau cùng như có ý trách móc.

      Hoắc Thương Châu thấy tỉnh, ôm lấy , tham lam hôn lên cổ , thầm: “ quá nhớ em, muốn cho em ngạc nhiên.” Đôi tay vuốt ve sau lưng , chỉ cần đụng vào , thể kìm hãm được mình, tư tưởng khống chế nổi.

      Cố Chiêu Ninh cũng muốn , nhưng còn muốn biết chuyện, vì vậy đẩy Hoắc Thương Châu nồng nàn hăng hái, nghiêm túc hỏi: “Lôi Ảnh đâu?” Sao lại trở về mình? Chuyện của Lôi Ảnh thế nào? giải quyết ra sao? gọi được điện thoại cho Mạc Nhan, Hoắc Thương Châu giải quyết, vậy kết quả như thế nào?

      Bị Cố Chiêu Ninh hỏi như vậy, nhiệt tình của giảm chút ít, kéo tay Cố Chiêu Ninh, khép hờ mắt hồi lâu mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn muốn lại thôi.

      Cố Chiêu Ninh tò mò chờ đợi câu trả lời của .

      “Ninh Ninh, Lôi Ảnh bị xử 4 năm.” đành phải , nhìn ánh mắt chờ đợi của , thể giấu giếm, sớm muộn gì cũng biết, tốt hơn là nên tự .

      Cố Chiêu Ninh ngây ngẩn cả người, 4 năm phải dài cũng phải ngắn, nhưng trại giam là nơi thế nào, Lôi Ảnh bảo chịu bao đau khổ trong đó, còn Mạc Nhan sao?

      “Em đừng kích động, đây là quyết định của Lôi Ảnh.” Thấy Cố Chiêu Ninh nhìn có vẻ trách cứ, vội vã bổ sung.

      “Quyết định của ấy? Thế còn Mạc Nhan?” Cố Chiêu Ninh nén khóc.

      “Mạc Nhan ấy chờ Lôi Ảnh.” Hoắc Thương Châu kéo tay Cố Chiêu Ninh vuốt ve, ngoài mặt ấy tỏ ra kiên cường, nhưng cũng là vô cùng cảm tính, muốn vì chuyện của người khác mà lo lắng, dù sao quyền lựa chọn thuộc về Lôi Ảnh và Mạc Nhan, bọn họ ngăn cản được cũng có quyền can thiệp.

      Cố Chiêu Ninh cãi nhau với Hoắc Thương Châu như dự đoán hay khóc ầm lên, ngược lại gật đầu cười nhạt: “Em biết rồi, nếu họ lựa chọn như vậy, chúng ta đành tôn trọng và chúc phúc cho họ.”

      Hoắc Thương Châu thấy như vậy lập tức ôm vào lòng nằm xuống giường: “Ừ, bọn họ cũng chúc phúc cho chúng ta.” xong, hôn lên môi , tham lam hút lấy hương thơm thuộc về .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      152: Kết thúc viên mãn


      có chút say mê, thể phủ nhận cũng tò mò chờ đợi, đáp lại nụ hôn của , hai trái tim cuồng nhiệt quấn lấy nhau…

      Hoắc Thương Châu đột nhiên nghĩ biết cơ thể Cố Chiêu Ninh có thể chịu đựng được chưa, ngừng lại, giọng khàn khàn nhẫn nhịn: “Tốt nhất em phải nghỉ ngơi, cơ thể thể đùa được.” xong, im lặng nằm xuống cạnh .

      Cố Chiêu Ninh lại níu chặt cánh tay , lần này thèm để ý, chủ động đặt nụ hôn lên môi mời gọi.

      Hoắc Thương Châu vốn chịu nổi rồi, Cố Chiêu Ninh còn ngang nhiên dụ dỗ khiến hoàn toàn sụp đổ, nụ hôn so với lúc nãy càng say đắm, biết Cố Chiêu Ninh chuẩn bị tốt rồi.

      Nhưng vẫn có chút yên lòng, dịu dàng nhìn xuống , lần nữa xác định lại: “ có thể ? Đừng miễn cưỡng mình.”

      Cố Chiêu Ninh đỏ mặt, cười lắc đầu gì, nắm chặt cổ tay .

      “Được…” cười, ôm chặt , tay đặt gáy , tay kia an phận vuốt ve cơ thể mềm mại yếu đuối của .

      Đêm nay vầng trăng bầu trời quốc sáng hơn ngày thường, khiến người ta mê mẩn.

      Trong phòng, hai người ngủ soạn bản nhạc đương…

      ……………………..

      Thấm thoát ba năm rưỡi trôi qua.

      Bà nội Hoắc chỉ cơ thể tốt lên mà tinh thần cũng phấn trấn hơn trước, bởi vì bên cạnh bà có thêm tiểu đích tôn Hoắc Vĩ Minh, sau đêm ngọt ngào đầu tiên ở quốc, Cố Chiêu Ninh mang thai, bà nội sớm mong có chắt trai bây giờ càng thương hết mực.

      “Đừng chạy! Cẩn thận ngã.” Bà nội Hoắc cả ngày nhìn chắt, Cố Chiêu Ninh xen vào được, Hoắc Thương Châu mở cho phòng làm việc, còn thiết kế theo ý thích của . Bà nội Hoắc và bảo mẫu cả ngày chăm sóc con cho , từ lúc mang thai họ cũng trở về.

      Tiểu Vĩ Minh 2 tuổi rưỡi, so với bạn bè cùng trang lứa cao hơn cái đầu, mẹ nuôi Mạc Nhan cậu là bản sao của cha, cậu cũng vui bởi vì cậu còn đẹp trai hơn cả cha.

      Quả , Hoắc Vĩ Minh thừa hưởng mọi nét đẹp của Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh, mọi người đều , sau này cậu lợi hại hơn Hoắc Thương Châu nhiều.

      “Cụ nội, con ngã đâu…, con phải trẻ con.” Cậu chống nạnh, dẩu đôi môi hồng hào bất mãn với cụ, cậu chuyện rất ràng, lúc 11 tháng gọi được tên nhiều người.

      Ai cũng bảo cậu là tiểu thiên tài, Cố Chiêu Ninh dẫn con kiểm tra, cậu có IQ của thần đồng, điều này làm cho cha mẹ cậu vừa vui vẻ vừa đau đầu.

      Cậu rất tinh quái có thể vạch trần nụ cười mưu độc chiếm mẹ mỗi đêm của cha.

      Hoắc Thương Châu khổ sở, mỗi ngày đều bị tên tiểu quỷ này giáo huấn, là trong đầu cha toàn tư tưởng hư hỏng.

      thằng nhóc như con biết tư tưởng xấu là gì sao? có tư tưởng hư hỏng làm sao có con? Đây là những lời Hoắc Thương Châu muốn mỗi khi phải im lặng.

      “Được được được, con phải là con nít, tiểu Vĩ Minh của chúng ta là người lớn.” Bà nội Hoắc lần nào cũng bị bộ dạng tiểu đại nhân của cậu chọc cười, so với cha nó còn bé đúng là thông mình nghịch ngợm hơn nhiều, về sau nhất định nhân vật vĩ đại.

      Hôm nay Tiểu Vĩ Minh đòi cha mẹ dẫn ra biển chơi, người cố chấp như Hoắc Thương Châu cũng phải bất đắc dĩ ra khỏi thư phòng cùng Cố Chiêu Ninh đưa cậu .

      Bờ biển mùa thu vắng người, gió thổi từng đợt mát mẻ, tiểu Vĩ Minh rất dẻo dai, chạy tới chạy lui, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu ngồi bãi cát nhìn con nhớ lại tuổi thơ của mình.

      Tiểu Vĩ Minh vui vẻ nhặt đá ở bờ biển, tới tảng đá lớn chợt dừng lại, có bé ngồi sau tảng đá, nhìn qua có vẻ lớn hơn cậu, tính tò mò vẫn là dấu hiệu của trẻ con, Tiểu Vĩ Minh vốn tính tình hoạt bát, nghi ngờ tiến đến bên cạnh ngồi khóc thút thít, ngoẹo đầu nhìn hỏi: “Bạn làm sao thế? tìm thấy cha mẹ à?”

      bé từ từ ngẩng đầu, vừa nức nở vừa nhìn tiểu Vĩ Minh, chớp chớp đôi mắt to tròn lắc đầu.

      Vợ chồng Hoắc Thương Châu thấy tiểu Vĩ Minh hình như nhìn cái gì, cũng theo tới, thấy đứa bé bọn họ sợ hết hồn, người rất nhiều vết tím bầm, đầu còn sưng to.

      Cố Chiêu Ninh phát tâm của người mẹ, vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra hồi, bé tầm 5 tuổi, người rất nhiều vết thương nhìn phát hoảng, đau lòng hỏi: “Con làm sao thế? Ai đánh con?”

      bé có vẻ nhút nhát, cuộn tròn cơ thể, thận trọng nhìn người trước mặt.

      “Được rồi, được rồi, vậy con cho nghe, ba mẹ con đâu?” Cố Chiêu Ninh thấy có gì, hỏi lại.

      bé chỉ lắc đầu gì.

      Cố Chiêu Ninh liếc nhìn Hoắc Thương Châu, cũng bất đắc dĩ nhún vai cái, Cố Chiêu Ninh thở dài kéo bé: “ dẫn con bác sĩ kiểm tra trước, cho biết điện thoại của ba mẹ con, có được ?” Liếc nhìn bốn phía, bóng người, đứa này sao lại ngồi mình ở đây, người nhà bé chắc rất lo lắng.

      bé thấy người này có ác ý, mới run rẩy : “Con có cha, mẹ chết rồi, cha dượng ngày nào cũng đón con, con thể về nhà.” xong khóc toáng lên.

      đứa trẻ đáng thương, tiểu Vĩ Minh hiểu gì, chỉ ngơ ngác nhìn .

      Cố Chiêu Ninh thở dài nhìn Hoắc Thương Châu, ánh mắt này chỉ nhìn cũng hiểu.

      biết rồi, em phải , cứ mang bé về nhà trước, những thứ khác giải quyết sau.” Ai bảo cưới vợ có tình bao la, biết Cố Chiêu Ninh muốn nhận nuôi đứa bé này, quả rất đáng thương, Hoắc Thương Châu cũng phản đối có thêm đứa con .

      Hết giờ làm Hoắc Thương Châu gọi điện cho Cố Chiêu Ninh, ngày nào cũng đón , hôm nay cũng vậy. tên là Khả Khả, cho bố dượng khoản tiền, làm thủ tục nhận con nuôi, bé mang họ của Cố Chiêu Ninh, gọi là Cố Tư Khả.

      bé rất đáng thương, từ lúc sinh ra cha bị xử tù 17 năm vì tội gây trọng thương người khác, mẹ tái hôn ngay năm thứ 2 chồng tù, nhưng cơ thể cũng yếu, lúc 4 tuổi bệnh nặng qua đời, sống với cha dượng, nhưng ông ta lại căm ghét bảo là sao chổi, khắc chết mẹ, ông ta cũng may mắn bị phá sản, cả ngày chỉ biết đánh mắng con, cuối cùng thành bạo lực.

      Tiểu Vĩ Minh rất quý Cố Tư Khả, cả ngày vây quanh , còn chịu gọi là chỉ, bé cũng rất biết điều khéo léo, có lẽ cuộc sống trước đây quá ám ảnh, đến giờ bé vẫn chưa thể thích ứng, cả ngày đều rụt rè giữ ý, nhưng Cố Chiêu Ninh vội vàng, tin rằng ngày bé tiếp nhận họ.

      Lên xe, Cố Chiêu Ninh vội vàng hôn Cố Chiêu Ninh, vô tình bị đẩy ra: “ đừng làm trò, cẩn thận em bảo con trai đánh .” Lần nào Cố Chiêu Ninh cũng dùng con trai làm bia đỡ đạn, mà lần nào cũng có tác dụng.

      Hoắc Thương Châu vừa nghe đến con vội vàng vỗ trán, ra ai tin, trong nhà bây giờ là người có địa vị nhất, bà nội cả ngày chuyện với con trai , vợ lại có con trai che chở, khó mà thân mật. tại tốt rồi, tiểu Vĩ Minh có bạn chơi, chính là con nuôi của họ, cả ngày quấn lấy chị hơn mình 3 tuổi, căn bản còn để ý đến họ nữa, nhưng buổi tối bên cạnh Cố Chiêu Ninh lại có thêm con , chẳng còn cơ hội tiếp túc với .

      “Chúng ta đừng vội về nhà, đến… Ngọc Sáng .” Mục đích của rất ràng, lâu được gần gũi nhau, rất khó chịu rồi.

      Cố Chiêu Ninh bật cười, dí trán : “ đó! về nhanh”. cười suýt sặc nhìn ngoài cửa xe.

      Hoắc Thương Châu biết năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, dĩ nhiên dễ dàng tha cho , vì vậy cười nổ máy xe chạy về Ngọc Sáng.

      Sau hồi mây mưa, Cố Chiêu Ninh dựa vào bộ ngực vẫn phập phồng của hỏi: “Nghe tuần sau Lôi Ảnh được ra tù, lúc đó em và cùng đón ấy nhé.”

      Hoắc Thương Châu vuốt vuốt tóc , nhàng cười: “Đừng… cũng , người ấy hi vọng nhìn thấy nhất .”

      Đúng, cho họ chút thời gian để bày tỏ với nhau, lâu như vậy, Hoắc Thương Châu vẫn với Lôi Ảnh lời kiên định của Mạc Nhan hôm đó, muốn Lôi Ảnh đau lòng, lúc được thả, Mạc Nhan nhất định đến, nếu và Cố Chiêu Ninh lại xuất , hai người lúng túng, những gì muốn giấu ở trong lòng.

      Cố Chiêu Ninh hiểu, gật đầu, ôm chặt eo Hoắc Thương Châu, hi vọng bọn họ cũng hạnh phúc, sau cơn mưa có cầu vồng. Bọn họ trả qua nhiều sóng gió như vậy, tại là những ngày sau tươi sáng.

      “Thương Châu, em muốn đến thăm mộ Mộng Tuyết”. này mặc dù khi còn sống làm nhiều việc sai lầm, nhưng lúc chết, đến người thăm mộ cũng có, Cố Chiêu Ninh vẫn cảm thấy rất đáng thương, muốn đến, như người xa lạ đến thăm ấy.

      Ngón tay Hoắc Thương Châu đột nhiên ngừng lại, suy nghĩ lúc rồi tiếp tục vuốt tóc : “Được.” thể tha thứ, nhưng nếu Cố Chiêu Ninh muốn, chỉ có thể làm theo, chuyện trước đây là quá khứ, cũng nghĩ thoáng hơn nhiều, nhưng những gì Thiên Mộng Tuyết làm, khó có thể tha thứ, ấy hại nhiều người như vậy, thậm chí còn làm Cố Chiêu Ninh mất đứa con, đây đều là những người quan trọng đối với , sao có thể tha thứ.

      Gió thu thổi lá rụng đầy mặt đấy, hai người mặc đồ đen đứng trước mộ Thiên Mộng Tuyết, chiếc kính mát che được khuôn mặt đau thương của Cố Chiêu Ninh, đặt bó hoa tươi trước bia mộ, cười : “Chúng tôi tới thăm .”

      cơn gió vờn qua, làm rối tung mái tóc Cố Chiêu Ninh.

      Hoắc Thương Châu từ phía sau khoác vai , vén tóc cho , hai người nhìn nhau cười, sau đó quay ra nhìn tấm ảnh có khuôn mặt tươi cười với mái tóc dài bồng bềnh vẫn xinh đẹp như thế…



      HOÀN

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :