1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      010: bị hạ dược

      Hoắc Thương Châu ngồi trong văn phòng sửa sang lại công văn, có lẽ là quá mệt mỏi, xoa xoa hai huyệt thái dương.

      Cốc, cốc, cốc

      “Mời vào”

      Vú Vương nghe tiếng vào, trong tay bưng ly sữa bò, cười híp mắt về phía Hoắc Thương Châu.

      “Vú Vương”

      “Thiếu gia, đây là sữa lão phu nhân chuẩn bị, cậu uống ”. Vú Vương đem sữa tươi đến trước mặt Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu uống hơi hết sạch, nhiều năm có thói quen mỗi đêm uống cốc sữa, cho nên tối nay cũng phòng bị gì…

      Vú Vương thấy Hoắc Thương Châu uống hơi, lòng khỏi hồi hộp, cầm cốc cười hỉ hả ra ngoài.

      bao lâu, Hoắc Thương Châu cảm thấy cả người nóng bừng, mặc nhiều quần áo lắm sao lại nóng như vậy… Càng ngày càng thấy nóng ran khiến Hoắc Thương Châu đứng ngồi yên, khát quá, sao lại thế này? Hoắc Thương Châu cầm cốc nước bàn uống, trán ngừng đổ mồ hôi, hô hấp cũng trở nên gấp rút.

      Hoắc Thương Châu lảo đảo đứng lên ra khỏi thư phòng, muốn tắm, từ từ sờ lần về đến phòng mình, hiển nhiên quên mất Cố Chiêu Ninh ở trong phòng, thầm vào tắm rửa sạch , nhưng cảm giác nóng ran ngâm trong nước ấm dịu càng trở nên nghiêm trọng, lảo đảo sờ tới giường nằm lên.

      Cố Chiêu Ninh ngủ như heo chết biết gì, có cảm giác giường trở nên hẹp nên lật người, tư thế ngủ của xấu, Chiêu Ninh thuận tiện đưa tay chân gác lên người Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu sửng sốt, lúc này mới nhớ ra Cố Chiêu Ninh, nhưng lúc này cách nào cự tuyệt, cánh tay mềm mại đặt lên ngực trần của , lúc thấy thân thể mình biến hóa, muốn ! Đây là thứ duy nhất tồn tại trong tâm trí lúc này.

      Trong bóng tối, Hoắc Thương Châu dùng đôi tay nóng bỏng sờ lên mặt Cố Chiêu Ninh, hôn lên đó, tiếp đó bất ngờ đem Cố Chiêu Ninh đè dưới thân mình.

      “Ưm” Cố Chiêu Ninh phiền toái kêu lên tiếng, tiếng này ảnh hưởng, toàn bộ ý chí của Hoắc Thương Châu cuối cùng bị phá vỡ, bàn tay bắt đầu an phận di chuyển người Cố Chiêu Ninh.

      Đôi môi ngọt như mật kia khiến Hoắc Thương Châu muốn ngừng được, bắt đầu cởi quần áo Cố Chiêu Ninh…

      Cố Chiêu Ninh ngày càng có cảm giác giống như nằm mơ, cố gắng làm cho mình tỉnh lại, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, Cố Chiêu Ninh mở to mắt, mơ hồ thấy cái gì như gương mặt Hoắc Thương Châu, ta hôn mình, hơn nữa tay còn đặt ở…

      Cố Chiêu Ninh dùng tất cả sức lực của mình đẩy được Hoắc Thương Châu ra, bắt đầu hốt hoảng… thể! thể! Ít nhất… còn chưa hề chuẩn bị. Nhưng vì sao chút cũng ghét nụ hôn của Hoắc Thương Châu. Cố Chiêu Ninh kéo quần ngủ của mình chặt, đẩy ra được, ít nhất có thể giữ được mình.

      “Cho ta!” Giọng khàn khàn có chút ma mị, vừa dịu dàng vừa có chút ra lệnh cho kháng cự, Hoắc Thương Châu rất bất mãn với hành động của Cố Chiêu Ninh, nhanh được, cảm giác mình sắp nổ tung.

      làm gì đấy?” Cố Chiêu Ninh rốt cuộc có cơ hội mở miệng, thở hổn hển, nhìn cái khuôn mặt người đàn ông chỉ muốn quên này, có chút nhận ra.

      “Tôi bảo buông tay ra!” Hoắc Thương Châu vội vàng muốn giải quyết cái cảm giác nóng ran này, nhịn được.

      Cố Chiêu Ninh nổi giận, làm gì có kẻ nào như thế! Thái độ gì đây? Bây giờ dùng sức mạnh, cũng làm bộ vừa “ đứng lên cho tôi! Đứng lên!”

      Cố Chiêu Ninh dùng tay ra sức xô Hoắc Thương Châu, Hoắc Thương Châu phòng bị bị đẩy sang bên…



      011: bị hạ dược 2

      Cố Chiêu Ninh vội vàng đứng lên, nhưng ngờ bị Hoắc Thương Châu lần nữa hung hăng kéo trở lại.

      “A! Đồ đáng chết! Buông tôi ra!” Cố Chiêu Ninh gào lên, dùng sức đánh vào vai Hoắc Thương Châu, nhưng mấy cái hoa tay múa chân của có chút tác dụng nào với Hoắc Thương Châu, từ được huấn luyện, thân thể cường tráng như sắt thép, đôi mắt đầy sương mù nhìn chằm chằm Cố Chiêu Ninh, đưa đôi tay của ghì chặt đầu giường.

      “Cho ta …” Lần này giọng hết sức dịu dàng, có lẽ là cảm thấy vừa rồi thô bạo với Cố Chiêu Ninh có chút đau lòng.

      Cố Chiêu Ninh im lặng, người đàn ông cao ngạo ai bì nổi lúc này dùng giọng cầu xin để với , co có nghe lầm ? Cố Chiêu Ninh nhờ ánh trăng thấy ánh mắt của Hoắc Thương Châu có cái gì bất thường. “ làm sao vậy?” bất an hỏi, mặc cho người kia vẫn ngừng dồn dập thở gấp.

      biết… Nhưng là, ta tại rất khó chịu”. Hoắc Thương Châu liều mạng lắc đầu, biết mình bị làm sao, từng bao nhiêu phụ nữ muốn leo lên giường cua đều động lòng, mà sao hôm nay, lại nực cười năn nỉ người chả giống phụ nữ điểm nào.

      bỏ tay ra, tôi xem chút, quả bị làm sao rồi”

      Hoắc Thương Châu cố nén buông lỏng tay, ngã nằm bên cạnh Cố Chiêu Ninh, Cố Chiêu Ninh vặn đèn ngủ, quan sát Hoắc Thương Châu, cả khuôn mặt đỏ bừng, ràng là mùa xuân mà đầu ngừng đổ mồ hôi, Cố Chiêu Ninh sờ sờ trán Hoắc Thương Châu thấy nóng quá.

      bị sốt rồi!” Cố Chiêu Ninh đơn thuần cho là bị phát sốt, vì vậy vội vã xuống giường chuẩn bị gọi người, lại bị Hoắc Thương Châu tóm chặt tay.

      Hoắc Thương Châu lắc đầu cái, là Cố Chiêu Ninh nhắc nhở , quả có cái gì rất lạ, suy nghĩ hồi lâu, hay là tại uống cốc sữa tươi kia, là bà nội! Đột nhiên nhớ ra vú Vương , là bà nội chuẩn bị, hiển nhiên là câu có hàm ý. Hoắc Thương Châu liền hiểu, là bà nội quý nhất của làm ra, đáng chết!

      “Nhưng như vậy được a… sốt đó” Cố Chiêu Ninh hiểu nhìn Hoắc Thương Châu khó chịu.

      , phải, bây giờ giúp ta làm việc” Hoắc Thương Châu khó khăn mở miệng.

      , chỉ cần phải làm gì đó với tôi” Cố Chiêu Ninh vẫn còn sợ túm chặt cổ áo mình, hoàn toàn biết Hoắc Thương Châu bị bỏ thuốc.

      “Giúp ta xả nước lạnh ra bồn tắm”

      “Nhưng mà…”

      “Mau!” Hoắc Thương Châu muốn nhảm, cái này đến tột cùng còn giả bộ ngốc, nếu phải đợi thêm mấy giây, dám đảm bảo có thể nằm chuyện với như thế.

      “Được…được” Cố Chiêu Ninh vội vàng chạy vào phòng tắm.

      Hoắc Thương Châu khó khăn đứng lên từ từ tới phòng tắm, nhìn bóng dáng kiều bận rộn trong đó, chỉ muốn đến ôm chặt lấy , nhưng cố nhịn, thích cưỡng ép người khác, càng cưỡng bức Cố Chiêu Ninh, bởi vì căn bản để mắt tới . Hôm nay chỉ là do tác dụng của thuốc, tác dụng của thuốc. Hoắc Thương Châu tự với lòng mình.

      “Được rồi” Cố Chiêu Ninh đứng lên chuẩn bị chạy đến, lại thấy Hoắc Thương Châu đứng ở cửa phòng tắm nhìn mình bằng ánh mắt kinh dị, giọng câu, sớm đánh mất oai phong.

      “Ra ngoài …” Hoắc Thương Châu tay kéo Cố Chiêu Ninh văng ra ngoài, ra sức đóng chặt cửa phòng tắm, khóa lại.

      “Ui, … sao chứ?” Cố Chiêu Ninh yên lòng, vỗ vỗ cửa, người đàn ông này quái thai, bị bệnh gặp bác sĩ lại tắm nước lạnh? Phương pháp kỳ quái.

      sao, ngủ , cần để ý đến ta” Hoắc Thương Châu ngồi liệt ở bồn tắm, bất lực tụt áo ra.

      “Thế còn ?”

      “Yên tâm, ta quấy rầy , chuyện tối nay đừng ra ngoài”

      Hai người kỳ quái chuyện với nhau qua cánh cửa, cả hai đều hiểu ý tứ trong lời của đối phương, Cố Chiêu Ninh thở phào cái yên tam trở lại giường nằm xuống, nhưng cảm giác của nụ hôn kia vẫn còn, cảm thấy môi mình vẫn lưu lại mùi vị của Hoắc Thương Châu, cắn cắn môi muốn suy nghĩ nhiều, nếu ta khiến mình quan tâm, vậy cũng cần để ý…

      Hoắc Thương Châu ngâm mình trong bồn nước lạnh như băng, cảm giác kia mới bắt đầu được hóa giải, đầu gối lên hai cánh tay nằm trong bồn tắm như suy nghĩ chuyện gì…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      012: Bà nội hiểu lầm

      Cốc cốc cốc

      Tiếng gõ cửa đánh thức Cố Chiêu Ninh, dụi ánh mắt nhập nhèm ngồi dậy, chưa kịp tỉnh táo nghĩ lại chuyện tối qua hơi đỏ mặt, buồn cười là lại năm mơ, hơn nữa giấc mơ lại chân thực đến thế, có cảm giác đôi bàn tay lạnh như băng vuốt ve gương mặt mình, nhưng vì quá mệt, cách nào mở mắt. Hoắc Thương Châu … Đột nhiên Cố Chiêu Ninh nghĩ đến Hoắc Thương Châu bị bệnh vẫn còn ở trong phòng tắm.

      kịp xỏ dép phi như bay về phòng tắm, Cố Chiêu Ninh gõ cửa nửa ngày mà bên trong tuyệt chút phản ứng, lo lắng hiểu Hoắc Thương Châu có xảy ra chuyện gì , kiên nhẫn thêm được vặn nắm đấm cửa, khóa? nhớ tối qua Hoắc Thương Châu khóa trái cửa kia mà. Quả nhiên, mở cửa ra, Cố Chiêu Ninh thấy bên trong bóng người, tất cả đều ở đúng vị trí giống như chưa từng vào chỗ này.

      Dưới nhà

      “Lão phu nhân, con gõ cửa rồi”. hầu báo cáo với bà nội Hoắc trong phòng ăn.

      “Ừ, được… Tốt lắm”. Bà nội Hoắc cười khép được miệng, bà vừa gật đầu vừa cười.

      “Bà nội” rửa mặt xong Cố Chiêu Ninh vẫn chưa lấy lại tinh thần, đêm qua ngủ muộn như thế, lại bị Hoắc Thương Châu làm cho giật mình, ngủ quên mất trời sáng lúc nào biết, Cố Chiêu Ninh cúi gằm mặt thầm kêu bà nội, sau đó tới bàn ăn, đặt cằm bàn.

      Bà nội Hoắc nhìn Cố Chiêu Ninh càng cười vui vẻ, ra mọi cử động của Cố Chiêu Ninh trong mắt bà đều thành ý khác. Bà nội Hoắc để đũa xuống, kéo tay Cố Chiêu Ninh cười híp mắt hỏi “Tối qua… có thích ứng ?” Bà nội Hoắc biết nên hỏi làm sao, bà cảm thấy nên tế nhị chút.

      Đột nhiên bị hỏi như vậy, Cố Chiêu Ninh có chút ngỡ ngàng, bà nội hỏi vậy là có ý gì? hiểu chớp chớp mắt nhìn bà nội, cảm giác bà cười rất tươi… biết thế nào, nhưng có cảm giác rợn tóc gáy. “Dạ… bình thường ạ” Cố Chiêu Ninh cho là bà nội hỏi ở chung phòng với Hoắc Thương Châu có thích ứng hay , lại thể trả lời , đành miễn cưỡng bình thường.

      Lần này đến lượt bà nội Hoắc trợn tròn mắt “Phải ? Tuổi trẻ bây giờ lợi hại, ha ha, ha ha, bình thường”, bà nội lúng túng nhìn vú Vương đứng đằng sau, vú Vương nín cười đến đỏ cả mặt, bà nội cho là thằng cháu đích tôn giảng hòa nên cười khan. “Ăn cơm … ăn cơm ”.

      Bà nội Hoắc như bóng cao su xì hơi, vốn nghĩ thể trạng Hoắc Thương Châu rất tốt, thế mà cháu dâu lại bình thường, bà nội Hoắc cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, bất đắc dĩ nhìn Cố Chiêu Ninh ăn cơm lắc đầu cái.

      “À, Thương Châu đâu? Vẫn còn ngủ à?” bà nội Hoắc cố ý hỏi.

      rồi ạ” Cố Chiêu Ninh nhấp hớp cháo ngẩng đầu trả lời

      rồi? khi nào? Bà nội Hoắc thất kinh.

      “Con biết, khi con dậy ấy còn ở nhà” Cố Chiêu Ninh phổi bò trả lời, Hoắc Thương Châu hình như có bảo được đem chuyện tối hôm qua với ai, cũng phải người rộng miệng, nếu ta cho cũng chẳng thèm quan tâm.

      “Thế à… thằng này” bà nội Hoắc càng tin tưởng hai đứa chính thức là vợ chồng, nghe giọng túng túng của cháu dâu liền cười vui vẻ.

      “Chủ tịch, ngài có sao ?” Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu đứng bên cửa sổ ngừng ho khan.

      sao, khụ khụ” Hoắc Thương Châu chau mày lại lắc đầu cái, cả đêm ngâm nước lạnh, lại đầu xuân, khí trời lạnh như vậy, may là thể trạng còn tốt, phải người khác chắc nằm ở bệnh viện.

      Đột nhiên nghĩ đến bộ dạng ngủ say của Cố Chiêu Ninh, đôi mày nhíu của Hoắc Thương Châu giãn ra, ngủ miệng hơi hé, khóe lại còn có nước giãi giống y như trẻ con. Hoắc Thương Châu sáng sớm 4 giờ chuẩn bị nhớ ra tối qua tắm để đồng hồ ở đầu giường, định ra lấy, ngờ bị tư thế ngủ cực xấu của Cố Chiêu Ninh hấp dẫn, chính cũng hiểu sao lại giơ tay sờ soạng mặt

      “Chủ tịch, buổi chiều có hội nghị có cần hủy ạ?” Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu ngừng ho khan sợ chủ trì nổi hội nghị này.”

      “Ừ, vậy , chiều ta về nhà chuyến” Hoắc Thương Châu đột nhiên nghĩ ra ý tưởng về nhà, ngay cả bản thân cũng bị làm cho hết hồn, đột nhiên đổi lời “Thôi, buổi chiều ta xem qua bang chút” rồi tới bàn làm việc.

      Lôi Ảnh nhìn thấy thay đổi ở Hoắc Thương Châu, hiểu được… Chỉ là chủ tịch thích biểu đạt bản thân, đối mặt với tình cảm vẫn luôn là người yếu, ràng phải rất ghét, lại phải làm bộ cả đời định qua lại với đối phương, Lôi Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.



      013: Phòng khám ngoại khoa

      “Bà nội, con muốn ra ngoài lúc” Cố Chiêu Ninh mặc chiếc áo lông trắng rộng, phía dưới mặc chiếc quần jean bó màu xanh da trời, giày vải họa tiết vẽ tay, tóc dài tết sau gáy, khuôn mặt mộc trang điểm.

      bệnh viện à? Gửi lời bà nội hỏi thăm mẹ con nhé” Bà nội Hoắc tưới hoa trong vườn, thấy Cố Chiêu Ninh tới, tạm thời để bình nước xuống.

      Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười, bà nội là tốt bụng, còn nhớ đến mẹ , Cố Chiêu Ninh cười cười “bà nội, con biết rồi”, hôn lên mặt bà nội Hoắc cái, Cố Chiêu Ninh vui vẻ hẹn gặp lại bà nội Hoắc, qua phòng khách xách cặp lồng cháo gà ra ngoài.

      Tài xế chở Cố Chiêu Ninh đến cổng sau bệnh viện, liền kêu về phía đằng trước, định ở bệnh viện cho mẹ ăn, nhưng đến phòng bà vẫn còn ngủ, thận trọng để cặp lồng cháo xuống rồi sang phòng làm việc của bác sĩ.

      “Bác sĩ Trương”

      đến đấy à?” Bác sĩ Trương chỉnh lý bệnh án, thấy Cố Chiêu Ninh mỉm cười. Bác sĩ Trương năm nay 25 tuổi, còn quá trẻ làm trưởng khoa ngoại, tuy mẹ tại phải do trực tiếp chữa trị nhưng vẫn luôn chăm sóc mẹ con cho nên Cố Chiêu Ninh muốn hôm nay có thời gian đến thăm chút.

      “Ngồi ” Trương Dịch Dương nhìn Cố Chiêu Ninh .

      Cố Chiêu Ninh chút câu nệ, tới mép bàn ngồi xuống, lấy trong túi ra thanh socola đưa cho Trương Dịch Dương “Này… cho

      “Đây là hối lộ à?” Trương Dịch Dương nhìn Cố Chiêu Ninh tính tình trẻ con cười , lúc này dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn .

      “Ha ha! cứ đùa, cái này hối lộ thế nào, cùng lắm là lấy lòng chút thôi” Cố Chiêu Ninh khoát tay cười lớn, ta biết đùa.

      Trương Dịch Dương nhìn chăm chú, tự chủ thốt ra câu “Ừ, sớm bị lấy lòng rồi”.

      “Sao cơ” Cố Chiêu Ninh nghe thấy lời thầm của nên ngừng cười, phớt tỉnh hỏi.

      “À có gì” Đột nhiên phát mình điều nên , Trương Dịch Dương thu hồi tầm mắt hốt hoảng che giấu.

      Cố Chiêu Ninh mím môi, ràng đúng là cái gì, sao lại xấu hổ thế, thể Cố Chiêu Ninh rất cao, vẻ mặt ràng quái dị thế này bảo sao lại phát .

      Cố Chiêu Ninh liếc mắt nhìn đồng hồ, 4 rưỡi rồi, mẹ cũng nên dậy. Cố Chiêu Ninh đứng lên “Bác sĩ Trương, em trước, có thờ gian tiếp tục chuyện phiếm với , bye bye”, Cố Chiêu Ninh vừa đóng cửa vừa thò cái đầu cười, nghịch ngợm khoát tay.

      Trương Dịch Dương cười gật đầu cái, còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Cố Chiêu Ninh, khi ấy mới 16 tuổi, gầy tong teo yếu ớt, cõng mẹ bị bệnh vào viện. Năm ngoái, vừa ngồi vào vị trí trưởng khoa, đúng ngày định họp, tới hành lang bệnh viện lại gặp Cố Chiêu Ninh cõng mẹ, bộ dạng lo lắng. Lúc này bệnh viện nhiều bệnh nhân, có ai để ý đến bóng dáng nho của . Trương Dịch Dương vội vàng đưa mẹ vào phòng cấp cứu, khi tiểu nương kia cười với , tim đột nhiên rung động. Trong hai năm qua, chứng kiến mọi gian truân vất vả của , nhưng mỗi ngày đều lạc qua như đứa trẻ, Trương Dịch Dương phát , này có thuốc gì chữa được…

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      014: Thắng Thiên – Mạc Nhan say rượu

      “Mẹ…” Cố Chiêu Ninh vừa vào cửa liền nhìn thấy mẹ ăn cháo gà, hộ lý bên cạnh thấy Chiêu Ninh vào cười khanh khách cầm bình nước ấm ra khỏi phòng bệnh.

      “Con đâu thế” Trang Duy Y cười nhìn Chiêu Ninh, đặt bát txuống.

      “Con đến phòng bác sĩ Trương, hỏi xem mẹ có ổn ? Tháng sau phải làm phẫu thuật rồi, còn có 20 ngày, mẹ nhất định phải giữ gìn tốt nhé” Cố Chiêu Ninh nghĩ mẹ sắp phải mổ, vừa vui vừa sợ, giải phẫu ghép thận rất nguy hiểm, nên rất sợ”

      “Con ngốc, mẹ nhất định tốt”. Trang Duy Y thấy con lo lắng, bà vuốt tóc an ủi. “Phải rồi, con bây giờ lập gia đình, ở nhà chồng nhất định phải biết điều đấy.” Trang Duy Y đời này tiếc nuối nhất là thể đến lễ cưới của con , bởi vì sức khỏe của bà thời điểm đó rất kém, bác sĩ đồng ý cho bà ra ngoài.

      “Mẹ… Con biết rồi, bà nội rất quý con” Cố Chiêu Ninh làm nũng chui vào ngực mẹ, cảm nhận ấm áp của mẹ.

      Trang Duy Y gì, chỉ cười nhàng, ra bà cũng biết sức khỏe của mình thế nào, có thể… di vào phòng giải phẫu rồi ra được nữa.

      Reng reng reng, điện thoại của Cố Chiêu Ninh vang lên, đứng ra khỏi ngực mẹ trả lời “Này, Nhan Nhan”

      “Ừ, Ninh Ninh, có thời gian , mình có rất nhiều điều muốn với cậu” Giọng Mạc Nhan mang theo tiếng nức nở.

      Cố Chiêu Ninh thấy giọng Mạc Nhan hơi lạ, nhìn mẹ rồi đứng lên ra khỏi phòng bệnh “ Sao vậy? Cậu khóc đấy à?” Cố Chiêu Ninh lo lắng hỏi.

      “Đừng hỏi, tối gặp nhau mình , đúng rồi, cậu phải giúp mình đấy”

      Cố Chiêu Ninh bị làm khó rồi, dù sao kết hôn, bất kể Hoắc Thương Châu có về nhà hay , cũng thể đêm khuya chạy ra ngoài, chỉ có điều Mạc Nhan hình như có chuyện , Cố Chiêu Ninh quyết định “Được rồi, mấy giờ? Ừ biết rồi”. Cố Chiêu Ninh cúp điện thoại, do dự chốc lát, bấm số điện thoại Hoắc gia.

      “Bà nội, tối nay con ở với mẹ muộn chút nhé”

      “Được, lúc nào về ta bảo tài xế đến đón con”

      cần đâu ạ, con tự bắt xe về” Cố Chiêu Ninh vừa nghe bà phái xe tới đón vội vã cự tuyệt, nếu đến lộ mất”

      “Vậy cũng được, ở với mẹ lâu chút” Bà nội Hoắc cười

      “Vâng ạ, cảm ơn bà nội”

      Cúp điện thoại, Cố Chiêu Ninh gửi tin nhắn cho Mạc Nhan, sau đó quay người vào phòng bệnh.

      Buổi tối 8 giờ, Cố Chiêu Ninh đúng hẹn đến quầy rượu quán bar tên Thắng Thiên, con Mạc Nhan, sao lại hẹn tới chỗ này? Cố Chiêu Ninh có chút tức giận vào.

      Tiếng nhạc đinh tai nhức óc cùng ánh đèn mờ tối lập lòe khiến Cố Chiêu Ninh kịp thích ứng, lần đầu tiên tới nơi như thế này, chỗ tụ tập xa hoa trụy lạc, mùi vị nồng nặc, toàn những kẻ sa đọa, vài đôi nam nữ ngang nhiên ôm nhau, cần nhìn Cố Chiêu Ninh cũng biết.

      Cố Chiêu Ninh vất vả tìm vòng mới thấy bóng dáng ngồi gần quầy rượu, trông có vẻ say.

      “Nhan Nhan! Đừng uống nữa!” Cố Chiêu Ninh lên cướp ly rượu trong tay Mạc Nhan”, hiểu , rốt cuộc là chuyện gì mà lại mình tới nơi này uống tới như vậy, tức giận nhìn Mạc Nhan, bực là thể tát cái cho tỉnh lại.

      “Hả? Ha ha, cậu tới rồi… bảo bối!” Mạc Nhan quay bộ mặt say khướt sang nhìn Cố Chiêu Ninh, thân thể còn lắc lắc như thể mất trọng tâm.



      015: Thắng Thiên – Tình huống đột xuất


      “Ừ, mình tới đây! Mình dẫn cậu ” Cố Chiêu Ninh thấy bộ dạng say khướt của Mạc Nhan, nỡ trách cứ, xem ra vừa khóc, rốt cuộc là chuyện gì, đoán là tối nay thể biết được.

      Cố Chiêu Ninh nhìn những kẻ ở đây chẳng hề thuận mắt, những thứ khác , vừa bước chân vào lúc, biết bao nhiêu ánh mắt đàn ông nhìn chằm chằm, nên ở chỗ này lâu, Cố Chiêu Ninh thể , nếu quả có người xấu, liền game over rồi, dù sao bên cạnh còn mang theo người say đến bất tỉnh nhân này.

      “Tiểu thư… uống vài chén nhé” gã trung niên bỉ ôi bưng ly rượu nhìn Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh hung hăng trợn mắt nhìn đối phương, căn bản muốn nhìn, sợ nhìn lâu ói mất, khoác tay Mạc Nhan say khướt lên vai mình chuẩn bị , ngờ bị gã kia chặn lại.

      “Sao? Còn giả bộ đoan trang gì. Uống với chén!” Gã này có vẻ bị bẽ mặt, nhìn về phía sau lưng Cố Chiêu Ninh, hóa ra còn đồng bọn, xem ra là được cá cược.

      Cố Chiêu Ninh muốn mang tiếng gây chuyện, có câu, hảo hán chịu thiệt trước mắt, cầm ly rượu của gã đàn ông kia uống hơi “Uống xong rồi, phiền nhường đường chút” Cố Chiêu Ninh tức giận nhìn gã đàn ông trước mặt hề nhúc nhích.

      luôn à em… Chơi thêm chút nữa , xem ra bạn em chơi nhiều rồi” gã đàn ông thấy Cố Chiêu Ninh uống hơi hết sạch cười hiểm, sờ sờ cằm, làm bộ ta tránh đấy ngươi làm gì ta.

      Mạc Nhan lúc này nấc cục cái, ánh mắt lờ đờ trừng mắt nhìn đối phương, cười lạnh, cầm ly rượu vừa uống dở quầy bar hất vào mặt gã.

      “Con điếm này! Muốn chết à? ĐM Tao cho mày biết mặt. Dám hất tao à? Gã kinh hãi, nghĩ lại có kẻ đột nhiên chen ngang, vội vàng lau rượu mặt người, vứt khăn xuống đất, giơ nắm đấm chuẩn bị cho Mạc Nhan cú.

      “Ông dám à? Bà này nhịn lâu! Nhìn cái đạo đức bẩn thỉu của ông ! Muốn cua tôi? Ông lỡ 20 năm rồi!” Cố Chiêu Ninh sao để nguyện ý, vội vã đẩy Mạc Nhan sang người tên bồi bàn vừa chạy tới, xắn tay áo, hung tợn nhìn chằm chằm gã kia, sợ gì .

      “Mày… ĐM! Trúng tà à?” Gã nhìn Cố Chiêu Ninh chút sợ hãi, lại dám cà khịa mình, nhất thời nhìn những ánh mắt xung quanh có chút sợ hãi, nhưng lại nuốt trôi vẻ mặt này, kéo kéo cổ áo bước về phía Cố Chiêu Ninh.

      Lúc này, tầng 2 của quán bar, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm cảnh này, nhìn lâu, thấy gã kia quăng ly rượu về phía sau còn bước lại sát , cảm thấy rất có thiện chí với này.

      “Giải quyết

      “Dạ”

      Lời có ý rất ràng, người đàn ông phía sau liền xuống dưới.

      Người này tiếp tục tựa lan can xem kịch hay, lúc này trong sàn nhảy tia sáng chiếu người , đó là người mình đồng da sắt, ngũ quan ràng mà thâm thúy, giống tượng Hy Lạp, ánh mắt lạnh lùng có vẻ cuồng dã câu nệ, vô cùng hấp dẫn. Cả người toát lên vẻ đẹp đẽ, lại phát ra loại uy nghiêm của vua chúa, nét tà ác khuôn mặt tuấn lúc này chứa nụ cười phóng túng.

      Tầng dưới

      Lão đàn ông vươn tay, bàn tay này hôm nay đánh được, định ra tay bị lực mạnh tóm lại.

      “Vị tiên sinh này… Giữa bao nhiêu người động thủ với xinh đẹp được hay lắm” A Đông hung hăng giữ cánh tay gã đàn ông, sau đó bình thản lẽ tự nhiên.

      Gã kia bị đau cắn răng vẫn nhắm mắt gào “ĐM mày là thằng nào! Sao động đến việc của ông mày?”

      “Ông chủ của bọn ta , bữa rượu của tiên sinh hôm nay chúng tôi mời, về sau hoan nghênh ông quay lại” A Đông hất tay gã đàn ông, khinh bỉ nhìn nhăn nhó.

      Nghe mấy lời này, gã đàn ông sợ tới mức lùi lại mấy bước, đần độn gật đầu “Ngượng quá, ngượng quá, ta biết!” dường như lăn vòng chạy vội đến chỗ của mình.

      Cố Chiêu Ninh thấy gã kia lẩm bẩm mấy câu đám đồng bọn liền hốt hoảng bỏ , có chút nhõm, ông chủ quán bar này bản lĩnh lại lớn như vậy?
      Phong nguyet thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      016: Thắng Thiên – Cố Chiêu Ninh mắc bẫy


      “Tiểu thư, sao chứ?” Sau khi gã kia , A Đông cười lạnh tiếng, sau đó xoay người nhìn Cố Chiêu Ninh.

      có… sao, cảm ơn ” Cố Chiêu Ninh cảm thấy thoải mái, người bắt đầu nóng lên, cảm giác xa lạ này khiến biết làm sao, lúc này nhất định phải đưa Mạc Nhan ra khỏi đây. Cố Chiêu Ninh xoay người kéo Mạc Nhan từ người tên bồi bàn trước khi vẫn quên cảm ơn ta.

      “Tiểu thư, đừng vội, ông chủ của chúng tôi muốn gặp ” A Đông lúc này qua bộ đàm được ông chủ chỉ thị, vì vậy vội vàng lui về phía sau hai bước ngăn cản Cố Chiêu Ninh.

      Cố Chiêu Ninh lúc đầu sửng sốt, sau đó suy nghĩ chút, dù sao người ta cũng giúp mình chuyện lớn, tối thiểu cũng nên tiếng cảm ơn. “Vâng, được”, thân thể càng lúc càng khó chịu, Cố Chiêu Ninh cố gắng biểu vẻ dị thường của mình.

      A Đông cảm thấy Cố Chiêu Ninh có gì bất thường, vội vã đỡ lấy Mạc Nhan trong ngực , đưa hai người lên tầng.

      tới chỗ ông chủ, A Đông đặt Mạc Nhan nằm ghế salon, sau đó thầm vài câu vào tai ông chủ, thấy người kia đầu tiên nhíu mày, sau lại thành cười tà mị.

      “Xin chào, ông chủ, hôm nay cảm ơn ” Cố Chiêu Ninh định ngồi xuống, chỉ muốn lời cảm ơn, người đàn ông này đúng là đẹp trai, xem ra cũng tầm hơn 20 tuổi, khác Hoắc Thương Châu là mấy, diện mạo cũng chin mười.

      “Tiểu thư mời ngồi, cần gọi tôi là ông chủ, có thể gọi là Hứa Cần Dương, biết tiểu thư tên gì?” Hứa Cần Dương hai tay đặt ghế sofa, quan sát Cố Chiêu Ninh trước mặt, này vô cùng giản dị, ăn mặc hề tân trang, gương mặt cũng trắng nõn như trứng gà, hề trang điểm, chỉ có điều… mặt ngày càng đỏ.

      cần, tôi chỉ muốn cảm ơn, tôi tên là Cố Chiêu Ninh”. Cố Chiêu Ninh cảm thấy hô hấp của mình ngày càng trở nên dồn dập, cho rằng nguyên nhân là do quán bar này quá oi bức, nhất định phải đưa Mạc Nhan ngay lập tức.

      “Cố Chiêu Ninh? Tên rất hay, Cố tiểu thư có hứng thú uống hai chén ?” Hứa Cần Dương đùa giỡn nhắc lại tên , ngồi thẳng dậy, cầm chai rượu lên rót”

      “Ngại quá, tôi uống nữa” Cố Chiêu Ninh vừa uống ly rồi, tại đầu choáng váng, uống được nữa, nếu uống thêm ly e rằng hôm nay cùng Mạc Nhan ngủ luôn ở đây.

      “Ha ha… được rồi” Hứa Cần Dương để ly rượu xuống, đứng lên đến gần Cố Chiêu Ninh, xem ra này chẳng chống đỡ được bao lâu nữa, thể phủ nhận, Cố Chiêu Ninh giống như đóa hoa đương sắc, hơn nữa còn là loại hiếm, nhìn đám phụ nữ trang điểm kiều diễm trước Cố Chiêu Ninh chút hứng thú.

      Cố Chiêu Ninh lúc này mất tinh thần, sao lại nghĩ muốn ôm người đàn ông quen biết trước mặt, cảm giác lạ lẫm này càng ngày càng mãnh liệt, mắt thấy người tên Hứa Cần Dương từng bước tiến lại gần mình, mùi hương nhè người ta cũng bay vào mũi , chỉ muốn lập tức ôm lấy ta, nhưng thể được, còn chút ý thức, Cố Chiêu Ninh siết chặt đôi tay mình.

      Hứa Cần Dương cũng tin này còn có thể chống chọi bao lâu, biết vừa uống ly rượu có bỏ thuốc nên mới như vậy, đúng là đơn thuần, tùy tiện uống rượu là uống, cái này trách được

      lúc ta tiến gần Cố Chiêu Ninh, điện thoại của vang lên…

      Cố Chiêu Ninh vội vàng móc điện thoại, rời chú ý của mình.

      “Ô…”

      “Thiếu phu nhân, ở đâu? Sao ầm ĩ như vậy?” Lôi Ảnh vừa trở về Hoắc gia định lấy đồ giúp thiếu gia, thấy bà nội ăn cơm, thấy Cố Chiêu Ninh. Ra khỏi Hoắc gia, cố ý gọi điện cho , trễ thế này ở bên ngoài an toàn. Kết quả sau chục hồi chuong mới nghe được thanh ầm ĩ bên kia.

      “Tôi … tôi … tôi ở Thắng Thiên” Cố Chiêu Ninh sắp hỏng mất, cái loại cảm giác trống sắp hại , ngồi xổm xuống giật tóc mình, khó khăn .

      “Thắng Thiên…” Hỏng rồi. Lôi Ảnh nghe thấy từ Thắng Thiên cảm thấy ổn, hơn nữa giọng của Cố Chiêu Ninh rất lạ, vội vã tăng tốc độ xe, chiếc xe màu đen trong nháy mắt mất hút khỏi cửa Hoắc gia.




      017: Thắng Thiên – rơi vào miệng sói


      Lôi Ảnh cực nhanh phi đường lớn, vẻ lạnh lùng mặt bị lo lắng, nóng nảy che mất, đường ngừng bấm còi, đột nhiên, điện thoại của vang lên…

      “Này”

      “Lôi Ảnh, sao còn chưa tới”

      Là Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh vừa nghe thấy giọng Hoắc Thương Châu mới nhớ ra thiếu gia sai về lấy hồ sơ, buổi tối công ty tăng ca cần họp, lần này nguy rồi…

      … “Chủ tịch…”

      Hoắc Thương Châu chờ trong phòng họp có chút nóng nảy, chau mày điện thoại, ngón tay ngừng gõ lên mặt bàn, thấy Lôi Ảnh ấp a ấp úng như thế, Hoắc Thương Châu khỏi bực mình “Nhanh lên”

      “Chủ tịch! Thiếu phu nhân có thể gặp phiền toái” biết Hoắc Thương Châu muốn cúp điện thoại, trong tình thế cấp bách vội ra, bất kể thiếu gia có quan tâm hay cũng phải .

      định cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu đột nhiên nghe những lời này, vội vã đứng lên vào điện thoại “ ấy ở đâu!”…

      Thắng Thiên

      Hứa Cần Dương đỡ Cố Chiêu Ninh ngồi chồm hổm run run mặt đất dậy, ôm vào ngực mình, quay về phía A Đông nháy mắt, A Đông lập tức xoay người vào bên trong.

      Cố Chiêu Ninh nhịn được nữa, giống như vớ được phao cứu mạng liền ra sức liếm ngực Hứa Cần Dương, cảm thấy mình như bị bắt lửa, thể thở nổi.

      “Đừng vội, Cố tiểu thư” Hứa Cần Dương nâng cằm Cố Chiêu Ninh, cười tà mị, quan sát bị thuốc phát tác lại có thể quyến rũ đến vậy, ánh mắt mê ly có ý cầu khẩn, đôi môi lúc này bị cắn hồng đỏ, ghim kẹp tóc bị giật tung hết xuống, mái tóc dài đen mượt bung ra sau gáy, khiến cho vẻ nữ tính của tăng lên ít. Quả nhiên là báu vật trời sinh.

      Hứa Cần Dương ôm Cố Chiêu Ninh, tại gấp gáp, muốn cho Cố Chiêu Ninh cả đời thể quên.

      A Đông từ phòng trong ra, nhìn Hứa Cần Dương gật đầu cái, tay ôm lấy Cố Chiêu Ninh, về phía trong phòng.

      Lúc này, vì quá khó chịu Mạc Nhan muốn ói, nôn cũng được, mở hé mắt, thấy người đàn ông cao lớn ôm Cố Chiêu Ninh , lấy hết sức đứng dậy khỏi ghế salon, nhưng hai chân mềm vô lực, vô ý ngã quỳ gối sàn…

      Hai người đàn ông từ hai điểm khác nhau lên đường, nhưng thái độ giống nhau, hai người bọn họ đều lo lắng cho .

      Xe rất nhanh dừng ở cửa Thắng Thiên, lúc này Lôi Ảnh vẫn chưa thấy Hoắc Thương Châu nên xông vào Thắng Thiên trước.

      Ánh đèn trong phòng mờ mờ, hơn nữa lại quá nhiều người, Lôi Ảnh căn bản thể tìm được Cố Chiêu Ninh, tìm rất cẩn thận, tất cả những người có mái tóc kiểu nữ sinh đều nhìn đến, xuyên qua sản nhảy vẫn tìm thấy. Lúc này Lôi Ảnh có chút nóng nảy, bấm số điện thoại của Cố Chiêu Ninh, nhưng có ai bắt máy…

      lo lắng nhìn toàn bộ quán bar, nhìn đến lan can tầng 2, thấy Mạc Nhan nằm đó bộ dạng như muốn ói, Lôi Ảnh vội vàng chạy lên …

      “Mạc tiểu thư! Mạc tiểu thư! Thiếu phu nhân nhà tôi đâu?” Lôi Ảnh ngồi xổm xuống, đỡ bả vai Mạc Nhan.

      “Tiểu thư? Thiếu phu nhân? là ai a?” Mạc Nhan nhìn người đàn ông trước mắt mơ hồ nhận ra, cười khanh khách.

      “Tôi là Lôi Ảnh! Cố Chiêu Ninh đâu?” Lôi Ảnh bất lực, chuyện với kẻ say phí sức, nhưng chỉ có Mạc Nhan ở đây, Cố Chiêu Ninh đâu rồi? linh cảm xấu! Nếu Cố Chiêu Ninh gặp chuyện, Mạc Nhan sao lại ở đây, Cố Chiêu Ninh chắc chắn là ném mình ở nơi này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      018: Thắng Thiên – hồi nữa hết nóng.


      “Ninh Ninh… Ninh Ninh… Lôi Ảnh! Vừa có người đàn ông ôm Ninh Ninh ” Mạc Nhan cố gắng mở mắt, vừa nhìn quả nhiên là Lôi Ảnh, vội vã ra điều mình vừa thấy.

      “Có biết đâu ?” Lôi Ảnh vừa nghe có đàn ông, vội vàng hỏi, khuôn mặt lạnh lùng lập tức tái mét.

      “Bên kia, nhanh cứu ấy”. Mặc dù say, nhưng trong lòng đối với số việc vẫn còn tỉnh, lúc còn chút tỉnh táo, kịp nhìn thấy người đàn ông kia ôm Cố Chiêu Ninh về phía nào.

      Lôi Ảnh đặt Mạc Nhan ngồi lên ghế salon rồi vội vã vào hướng hành lang, ở đây có rất nhiều phòng, rốt cuộc là ở phòng nào? Chạy đường, cuối cùng thấy A Đông đứng gần 1 phòng! A Đông bây giờ chẳng phải là nên ở cùng Hứa Cần Dương sao? Tại sao đứng ở cửa phòng canh chừng, chẳng lẽ…

      Lôi Ảnh vội vàng lên trước, tuy Hoắc Thị và Hứa Thị bề ngoài quan hệ tệ, ra sau lưng giằng co nhau nhiều năm rồi, mà Lôi Ảnh đối với Hứa Thị cũng có thành kiến lớn, cuộc sống thê thảm của tất cả là do Hứa đao mang tới!

      “Ngươi định làm gì?” A Đông vẻ mặt vô cảm ngăn Lôi Ảnh.

      “Tránh ra!” Lôi Ảnh thấy A Đông ngăn cản, trầm giọng như ra lệnh.

      “Lôi Ảnh! Đáng lý tôi mời , nhưng hôm nay… quá đáng rồi! Đây là gian của ông chủ tôi, định làm gì??!” A Đông thấy dáng vẻ mực muốn xông vào của Lôi Ảnh, giọng cũng cao lên mấy lần.

      A Đông là sát thủ máu lạnh nổi danh, nhưng chỉ là thứ 3, ngoài Hoắc Thương Châu, Lôi Ảnh là thứ nhất, chỉ là thứ 2, cách nào vượt qua Lôi Ảnh, đây cũng là điều sỉ nhục đối với .

      Hai người giằng co chừng 20 giây, thấy còn ngang ngạnh, nháy mắt rút súng ở bên hông. Hai người cùng lúc rat ay, nhưng A Đông chậm nhịp, tay định rút súng bị tay Lôi Ảnh túm chặt, biết lúc nào tới phía sau .

      cho ngươi biết! Bên trong là thiếu phu nhân nhà ta! Nếu xảy ra chuyện gì, cái mạng ngươi giữ được!” Lôi Ảnh đứng sau vừa cầm súng dí vào huyệt thái dương A Đông vừa .

      A Đông im lặng, lúc này phải thời điểm ra vẻ hùng, hơn nữa Lôi Ảnh bên trong là Thiếu phu nhân? Chẳng lẽ là thiếu phu nhân của Hoắc gia… Xem ra thiếu gia của lần này tìm nhầm mồi.

      ….

      Bên trong phòng, Hứa Cần Dương nhìn nằm giường ngừng giãy dụa, đứng bên cạnh sờ sờ cằm, từ từ cởi quần áo của mình. Áo vest… cavat… áo sơ mi…

      “Đùng!” tiếng súng vang lên, khóa cửa bật ra, Lôi Ảnh vọt vào trong.

      “Gì đây! Ta nhìn nhầm chứ?” Mới vừa cởi xong áo sơ mi, tính cởi quần, tay còn chưa đụng đến khóa thấy Lôi Ảnh đùng đùng tức giận cầm súng xông vào.

      “Bụp” đấm vào mặt, Lôi Ảnh khiến Hứa Cần Dương đứng bên giường lăn quay ra đất.

      “Ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết…?” Hứa Cần Dương ôm mặt đứng lên giận dữ.

      “Chủ tịch Hứa! Tôi sợ kẻ tìm đến cái chết phải là tôi” Lôi Ảnh đến bên giường bế Cố Chiêu Ninh lên “Thiếu phu nhân, sao chứ?”

      “Nóng quá… nóng quá…” Lôi Ảnh thấy cổ áo lông bị chính xé rách tan tành, vội vàng đặt Cố Chiêu Ninh xuống, cởi áo khoác của mình trùm lên người , sau đó bế ra cửa.

      Hứa Cần Dương sửng sốt, này là Thiếu phu nhân của Hoắc gia… Ha ha, như thế tốt, tối nay đấm này tạm thời chịu đựng, chỉ có điều… quá lâu nữa đòi lại cả lãi.

      “Nóng quá… tôi là khổ sở” Chưa từng trải qua, Cố Chiêu Ninh chỉ biết biểu đạt ra như thế, biết phải hình dung cái cảm giác này như thế nào, chỉ có thể bất lực vừa khóc vừa . Điều này làm cho chân mày Lôi Ảnh nhíu chặt, nhìn bộ dạng khó chịu của Cố Chiêu Ninh, có cảm giác lòng mình cũng như bị thứ gì găm vào.

      “Thiếu phu nhân, lúc nữa hết nóng” Ánh mắt Lưu Ảnh đột nhiên trở nên dịu dàng…


      019: Thắng Thiên – Điểm yếu của .

      Lôi Ảnh chú ý Cố Chiêu Ninh thâm tình khẩn thiết thấy Hoắc Thương Châu hùng hổ nắm quả đấm đứng ở cửa.

      “Thiếu gia…” Lôi Ảnh ngẩng đầu giật mình thấy Hoắc Thương Châu mặt đằng đằng sắc khí nhìn vợ mình trong ngực , Lôi Ảnh biết thiếu gia xuất lúc nào, mà… biểu vừa rồi của có phải cũng bị nhìn thấy.

      “Hô! Đây chẳng phải là Hoắc thiếu gia hay sao, hôm nay là lạ” Hứa Cần Dương mặt cười tà nhìn Hoắc Thương Châu xuất ở cửa, biết, nguy hiểm từng bước từng bước đến gần .

      Hoắc Thương Châu hít hơi sâu, nháy mắt, móc súng lục ra chĩa thẳng về hướng Hứa Cần Dương.

      “Thiếu gia!” Lôi Ảnh sợ Hoắc Thương Châu trong lúc nóng giận giết chết Hứa Cần Dương. Mặc Dù rất ghét Hứa Thiên, nhưng dù sao Hứa Cần Dương cũng là con trai độc nhất của , thế lực của Hứa Thiên cũng lường được, nếu hôm nay giết , chỉ sợ Hoắc Thương Châu thoát nổi tội giết người. Lôi Ảnh bế Cố Chiêu Ninh vội vàng chặn Hoắc Thương Châu lại.

      “Lửa giận lớn! Ta muốn Hoắc thiếu gia đừng quên, đây là địa bàn Hứa gia?” Hứa Cần Dương cũng có vẻ sợ, vỗ tay cái, trong nháy mắt sau lưng Hoắc Thương Châu xuất bang xã hội đen, dẫn đầu là A Đông cầm súng dí vào gáy Hoắc Thương Châu.

      “Vậy sao? Nhưng… Hứa thiếu gia có vẻ cũng biết người của Hoắc gia ta rồi”, vừa Hoắc Thương Châu vừa lên đạn, khí trong này nhất thời trở nên nghẹt thở.

      Lôi Ảnh vì bế Cố Chiêu Ninh, căn bản ra tay ngăn lại được, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Hoắc Thương Châu.

      “Khó chịu quá, Hoắc Thương… Châu, ôm lấy em , em khó chịu quá” trong ngực Lôi Ảnh lúc này tới cực điểm, trán mồ hôi ngừng giọt, chính câu của nhất thời hóa giải bầu khí này.

      Hoắc Thương Châu lập tức cất súng, nhận lấy Cố Chiêu Ninh trong tay Lôi Ảnh, liều mạng qua họng súng chĩa vào , qua như hề có bọn họ, mà đám xã hội đen thấy Hứa Cần Dương động đậy cũng rối rít nhường đường.

      Lôi Ảnh nhìn A Đông cái, sau đó theo Hoắc Thương Châu ra ngoài.

      “Thiếu gia! Có phải là quá dễ dãi với ?” A Đông nhìn khóe miệng Hứa Cần Dương rỉ máu, cảm thấy kỳ quái, thiếu gia thể nào dễ dàng bỏ qua cho bọn họ như vậy.

      “Ngươi biết cái gì!” Hứa Cần Dương giận dữ mắng mỏ A Đông, xoay mặt nhìn cửa bị phá híp mắt cười lạnh. “Tối thiểu… Lần này ta tìm được điểm yếu của Hoắc Thương Châu”, Hứa Cần Dương sâu kín .

      “Ngài là… kia? Nhưng Hoắc Thương Châu phải nổi danh máu lạnh sao?” A Đông từng dùng hai phụ nữ bên cạnh Hoắc Thương Châu để uy hiếp , nhưng Hoắc Thương Châu mực xuất .

      “Lần này khác rồi, ngươi còn phải học nhiều chút. Chỉ có điều… có mệnh lệnh của ta, được làm tổn thương kia” Hứa Cần Dương mặc quần áo vào, hất cằm lên, nghiêm túc dặn dò.

      A Đông nghe lời này hơi sững sờ, sau đó gật đầu “Dạ”


      Hoắc Thương Châu bế Cố Chiêu Ninh lên xe, nhanh chóng nổ máy rời khỏi Thắng Thiên.

      Lôi Ảnh đỡ Mạc Nhan say rượu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe kia từ từ chìm vào bóng đêm, tim hơi đau, nhìn mãi thôi…

      Dọc đường , Cố Chiêu Ninh ngồi bên ghế lái phụ cũng ngừng nghỉ, tay liên tục lục lọi chính thân mình, Hoắc Thương Châu biết rất khó chịu, loại cảm giác này mấy ngày trước nếm phải, nghĩ rằng hôm nay lại bị người ta bỏ thuốc.

      thể về nhà, đây là ý nghĩ đầu tiên của Hoắc Thương Châu, nếu bà nội Hoắc nội thấy, thế nào cũng hỏi ngắn hỏi dài. Vì vậy Hoắc Thương Châu vội vàng lái về hướng Ngọc Sáng…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :