1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      142: Mất con


      Hoắc Thương Châu ho tiếng muốn đánh động với hai kẻ dây dưa với nhau.

      Quả nhiên, Lôi Ảnh vội vàng xoay người, nhìn thấy Hoắc Thanh Lăng ràng sửng sốt, sau đó lạnh nhạt tới bên cạnh Hoắc Thương Châu, còn Mạc Nhan vẫn hề chớp mắt nhìn Lôi Ảnh.

      Hoắc Thanh Lăng quan sát Mạc Nhan, bình thường, diện mạo cũng quá xinh đẹp, so với thể nào so sánh, nhưng biết Lôi Ảnh thích này có chút cam lòng, tới bên cạnh Mạc Nhan vươn tay: “Xin chào, tôi là Hoắc Thanh Lăng.”

      Mạc Nhan ngỡ ngàng, thất thần nhìn y tá này hồi lâu, nhưng cũng lịch đưa tay ra: “Xin chào, tôi là Mạc Nhan”. Hoắc Thanh Lăng? Lúc này phản ứng kịp, có quan hệ gì với Hoắc Thương Châu.

      còn chưa kịp phản ứng, Hoắc Thanh Lăng lại tiếp tục: “Tôi là em họ Hoắc Thương Châu, với Lôi Ảnh quan hệ thế nào? phải ấy chọc tức chứ? ấy là như vậy, rất hay đùa cợt quá mức, chỉ đặc biệt đối xử tốt với tôi, khi còn bé…”

      “Hoắc Thanh Lăng!” Hoắc Thương Châu thấy em này cố ý như vậy trước mặt Mạc Nhan, hòng kích thích , lập tức nghiêm mặt xông tới kéo tay ra: “ với vào xem chị dâu em thế nào.” thêm gì liền kéo vào phòng bệnh.

      Mạc Nhan cũng phải kẻ ngốc, dĩ nhiên hiểu ý Thanh Lăng, nhìn lại Lôi Ảnh, hề bị kích động, chút cũng có ý định giải thích, Mạc Nhan vô cùng tức giận, bỏ lại quay người rời .

      Lôi Ảnh thở dài, hãy tỉnh táo thêm thời gian nữa, nếu còn có thể sống trở lại, nhất định đối xử tốt với Mạc Nhan, nếu mất mạng, như bây giờ cũng được, Mạc Nhan nhất định hận , chỉ mong đến lúc đó hoàn toàn quên , tìm hạnh phúc cho riêng mình.

      Trong phòng bệnh, Cố Chiêu Ninh lấy lại được bình tĩnh, thấy Hoắc Thương Châu dẫn vào xa lạ thấy hơi ngỡ ngàng, này xem ra vẫn còn rất trẻ, mặc bộ đồng phục, nghĩ là y tá, vội vàng ngồi dậy, nghi ngờ nhìn: “ phải vừa tiêm rồi sao? cần làm tiếp được ”.

      y tá bật cười, Cố Chiêu Ninh vẫn chưa phản ứng kịp, Hoắc Thanh Lăng vội đẩy Hoắc Thương Châu tới: “ còn giới thiệu , chị dâu nhìn thấy em sợ phát khiếp rồi.”

      Chị dâu? ? Từ lúc nào Hoắc Thương Châu có em , Cố Chiêu Ninh nghĩ vừa rồi mình thực mất mặt quá, nhất thời đỏ ửng má.

      “Ừ… Em cảm thấy người có khỏe hơn ?” Hoắc Thương Châu vội giới thiệu, lúc này cần giới thiệu cũng biết rồi, ngược lại ân cần dịu dàng quan tâm hỏi thăm Cố Chiêu Ninh.

      “Vâng, có gì, em rất khỏe.” cũng mỉm cười.

      Hoắc Thanh Lăng cảm thấy khí này hơi kỳ cục, nhất thời hiểu trong đầu muốn gì, vội vàng mấy câu vào tai Cố Chiêu Ninh, ngay lập tức thấy Cố Chiêu Ninh bật cười.

      Hoắc Thương Châu biết, con nhóc này lại linh tinh gì rồi.

      “Được rồi, em còn phải làm việc, chị dâu nghỉ ngơi , rảnh em lại đến chỗ chị.” Hoắc Thanh Lăng vỗ tay cái, cười với Cố Chiêu Ninh rồi quay ra làm mặt hề với Hoắc Thương Châu mới khỏi phòng bệnh, trả lại gian cho hai người.

      Hoắc Thương Châu từ từ đến bên giường Cố Chiêu Ninh ngồi xuống, nhìn rất lâu gì.

      phải muốn biết em gì à?” Cố Chiêu Ninh phá vỡ khí có phần lúng túng này, muốn biểu với là mình bị thương, mặc dù trong lòng rất đau.

      lắc đầu, kéo tay đặt lên môi, hôn cái, ngước mắt với : “Tại sao với .” quan tâm Hoắc Thanh Lăng gì, chỉ cần vui vẻ, kể cả ấy có kể xấu cũng sao.

      Nụ cười của Cố Chiêu Ninh trở nên cứng đờ, mất tự nhiên nhìn xuống, thấy tay băng bỏ: “ sao thế này? Tại sao lại làm thế với mình?” Vừa rồi ra ngoài tay vẫn bình thường, quay lại như thế này, ai có thể làm tổn thương ngoài chính bản thân.

      với … vì sao em cho biết chúng ta có con. Tại sao lại dối ? Em tin ư? Hay là… Em hề muốn có đứa bé này.” nhìn Cố Chiêu Ninh khuôn mặt như sao cả, lại nghi ngờ, nhưng ngay sau khi xong lại thấy hối hận, bởi vì Cố Chiêu Ninh khóc, lại làm cho khóc.

      “Đừng khóc… đừng khóc, sai rồi, đáng chết… nên giận dữ với em.” Hoắc Thương Châu kéo Cố Chiêu Ninh vào ngực, vừa khóc tim như muốn tan nát, nếu có thể sớm phát ra khác lạ của , cũng khiến phải chịu đau khổ này, chỉ có điều biết vì sao lại với , ra cũng mong chờ họ có con, những điều này Cố Chiêu Ninh cũng biết chứ.

      “Vì … Lúc này muốn có con, là ! Là chờ thêm thời gian, biết ? Ngay từ lúc biết mình mang thai, em rất vui vẻ, nhưng câu của làm em từ thiên đường rơi xuống địa ngục, em phải biết thế nào?” vừa khóc vừa gào thét, vốn cảm thấy oan uổng, lúc này lại bị Hoắc Thương Châu quát mắng, càng cảm thấy uất ức hơn.

      hồi khiến Hoắc Thương Châu hận thể tát vào miệng mình, ra thực bị những lời của ảnh hưởng, chỉ vì câu vô tâm mà chuyện thành ra thế này. Lòng vô cùng áy náy, lẩm bẩm: “Xin lỗi em… tại tốt, xin lỗi em, xin lỗi em.”

      Thiên Mộng Tuyết! bỏ qua cho , mọi thương cảm dành cho ta phút chốc hóa thành tro bụi, hơn nữa đây là tức giận của người cha mất con.

      Thiên Mộng Tuyết biết mình chạy bao lâu, cuối cùng mệt mỏi dựa vào bức tường trong con hẻm , phải tìm được chỗ ở trước, sau đó muốn tính sổ ràng với Hứa Cần Dương, phải muốn chết sao? cũng muốn xem kẻ nào chết trước.

      Bộ mặt căm hận trở nên dữ tợn, cười, nụ cười mang theo vô tận đau khổ thù hận,

      Buổi chiều cùng ngày, chạy đến chỗ thuê nhà, tìm được gian phòng bí mật, chỉ có phòng, chưa bao giờ trải qua khó khăn như thế này, có phần thích ứng kịp, đặt đồ xuống, mua vài bộ quần áo cải trang, cả buổi chiều nhốt mình tron phòng tự hóa trang thử.

      Bầu trời tối dần, vẫn là đêm đen như thế, nhưng sau ngày mai, là vực sâu tội ác tày trời…

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      143: nhìn được thấu lòng nhau


      “Lôi Ảnh… tôi chuẩn bị đưa Ninh Ninh ra nước ngoài nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mọi việc giao cho .” Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng bệnh vỗ vỗ vai Lôi Ảnh, tin tưởng, đồng thời mong rằng Lôi Ảnh hành động thiếu suy nghĩ để tự phá hủy mình.

      Lôi Ảnh chần chừ hồi lâu, biết ý của Hoắc Thương Châu, nhưng thù sâu oán nặng thể vì hai câu mà có thể xóa sạch, có thể được như bây giờ chính là nhờ quyết tâm báo thù cho cha mẹ, lúc này gì có thể ngăn cản, những chuyện khác, sau này hãy , nếu có thể bình an sống tiếp, nhất định báo đáp ân tình của Hoắc gia.

      “Tôi biết… có nhiều việc thể bỏ được, nhưng hãy chờ tôi về nước rồi tiếp được ?” Hoắc Thương Châu thấy gì, đành phải để yên tâm, tính cách của Lôi Ảnh biết , mặc dù bình thường ít nhưng khi bị chọc giận ai ngăn nổi.

      “Được… Tôi biết rồi.” đồng ý với Hứa Cần Dương đám hàng kia chờ thêm hai ngày, chắc chắn thể để được toại nguyện, đành phải xin lỗi Hoắc Thương Châu ở trong lòng. Hoắc Thương Châu mang Cố Chiêu Ninh ra nước ngoài cũng tốt, nếu chẳng may lúc đó lại bị cuốn vào việc này, rất ân hận. Vậy … hai ngày này tự sắp xếp.

      Lôi Ảnh cười với Hoắc Thương Châu, như thể quay lại nhiều năm trước, phân biệt dưới, chỉ có tình em.

      Hoắc Thương Châu thấy đồng ý, gật đầu : “Mua giúp tôi hai vé ngày mai.” Cơ thể Cố Chiêu Ninh vẫn chưa khỏe hẳn, muốn ở lại đây cảm thấy tủi thân, đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi thời gian cũng tốt, hi vọng giúp quên chuyện buồn này.

      “Tôi biết rồi… Chuyện Thiên Mộng Tuyết, yên tâm, tôi nhất định để ta chạy thoát.” biết cái nhíu mày của Hoắc Thương Châu là vì Thiên Mộng Tuyết, chuyện này cũng là việc cuối cùng muốn làm cho Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh.

      em với nhau, ăn ý như thế còn có gì hơn? Hai người đàn ông hai bóng cao lớn hành lang dài, tung vài cú đấm cũng là cách biểu đạt tin tưởng lẫn nhau, họ cùng cười, trở về những ngày xưa vui vẻ.

      Hoắc Thanh Lăng hết giờ làm đến giúp Cố Chiêu Ninh thu dọn đồ đạc, trai xem chị dâu như bảo bối, cũng rất thích Cố Chiêu Ninh, cũng biết vì sao, mặc dù mới với nhau vài câu nhưng cảm thấy Cố Chiêu Ninh rất hợp với trai mình.

      Cố Chiêu Ninh thay xong quần áo, Hoắc Thương Châu buổi trưa tới đón , cho bất ngờ, còn có gì có thể vui bây giờ? Khoảng thời gian này nhiều chuyện vui, có chút chưa tiêu hóa được.

      “Thanh Lăng, em có biết trai em định cho chị điều bất ngờ gì ?” nhìn Hoắc Thanh Lăng dọn đồ giúp mình.

      Hoắc Thanh Lăng cười , tới bên cạnh Cố Chiêu Ninh tựa bên cửa sổ kéo ngồi xuống ghế salon: “Chị dâu… Em thể tiết lộ, bất ngờ của trai dành cho chị làm sao em biết được? Mồm em rất rộng, nên ấy bao giờ cho em biết cái gì cả.” Hoắc Thanh Lăng cười cười, tiếp tục quay lại giường thu dọn đồ.

      Lúc này, cửa được đẩy ra, Lôi Ảnh và Mạc Nhan cùng vào, Hoắc Thanh Lăng hơi ngẩn người, sau đó tiếp tục cắm đầu vào thu dọn đồ, Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười với hai người: “Hôm nay tôi ra viện rồi, hai người tới làm gì?”

      Mạc Nhan biết hôm nay Hoắc Thương Châu muốn dẫn Cố Chiêu Ninh , Lôi Ảnh vậy, mặc dù lúc này rất căm ghét , nhưng nghe thấy tin đó nhịn được phải hỏi vài câu, và Cố Chiêu Ninh xa cách lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại có thể ở gần nhau, chưa được vài tháng lại muốn nữa, Mạc Nhan cảm thấy nỡ, nhưng Lôi Ảnh tạm thời đừng với Cố Chiêu Ninh nên đành nhịn.

      Đến ngồi cạnh bên Cố Chiêu Ninh, tựa vào bả vai ôm lấy ấy cười : “Mình nhớ cậu… Hôm nay phải công tác, sắp tới được gặp cậu nên tới từ biệt.” , công ty có khoá học nhưng ai muốn , tận ở miền Tây xa xôi, nhưng Mạc Nhan muốn tiếp tục ở đây chờ đợi, muốn mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu.

      Lôi Ảnh nghe thấy vậy, ràng ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn , nét mặt mất mát, ấy phải công tác? Vậy phải mất bao lâu, cũng có nghĩa là gặp được ?

      cảm giác đau lòng lan tỏa, Lôi Ảnh sợ mình nhịn được muốn giữ Mạc Nhan lại, vội vã với Cố Chiêu Ninh: “Thiếu gia sắp tới rồi, tôi ra ngoài xem thế nào.” xong liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Hoắc Thanh Lăng tạm ngừng lại liếc nhìn bóng lưng Lôi Ảnh dần biến mất, cắn chặt môi, lạnh nhạt cuả khiến thể chấp nhận, nhìn thấy khác gì thấy người xa lạ, thấy cam lòng, liếc Mạc Nhan cái rồi : “Chị dâu, em thu dọn xong rồi, em thay quần áo để về đây.” muốn tiếp tục ở cùng với Mạc Nhan, nhìn vừa mắt.

      “Nó sao thế? Cậu làm gì nó à?” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thanh Lăng liếc Mạc Nhan cái, nghi ngờ hỏi Mạc Nhan.

      Mạc Nhan dĩ nhiên biết Hoắc Thanh Lăng vì sao lại như vậy, hôm đó hành lang cũng biết cả rồi, nhưng tức giận, cười cười với Cố Chiêu Ninh: “ nhóc này

      Cố Chiêu Ninh nghĩ nghĩ lại hồi mới hiểu được, trợn mắt nhìn Mạc Nhan: “Hả? Nó… thích… Lôi Ảnh?” Thấy Mạc Nhan gật đầu, Cố Chiêu Ninh cười suýt sặc, ngờ đến điều này, cứ tưởng nhóc kia hoạt bát như vậy, thích người như Lôi Ảnh, ai dè…

      chuẩn bị xong chưa? Chúng ta được chưa?” Hai người dở khóc dở cười Hoắc Thương Châu đẩy cửa phòng vào, Lôi Ảnh theo sau, Cố Chiêu Ninh thấy họ mỉm cười :“Xong rồi.”

      “Được… Vậy chúng ta thôi.” Hoắc Thương Châu đến bên cạnh, âu yếm ôm Cố Chiêu Ninh.

      Mạc Nhan định xách đồ cho Cố Chiêu Ninh, bị Lôi Ảnh lấy lại: “Để

      Hai người có vẻ lúng túng, Mạc Nhan gì, đưa các thứ cho rồi xoay người . Lôi Ảnh theo sau , nhìn bóng lưng này biết trong lòng dâng lên thứ cảm xúc gì.

      Đến cổng bệnh viện, Lôi Ảnh để đồ lên xe ngồi vào ghế lái, Mạc Nhan ôm Cố Chiêu Ninh: “Mình đây, hãy bảo trọng, lúc quay lại mình muốn nhìn thấy cậu vẫn gầy thế này.” vén mấy sợi tóc Cố Chiêu Ninh bị gió làm rối, dặn dò như chị .

      đâu, mình nhất định ăn cho mập ra, chỉ sợ lúc đấy cậu lại sợ.” Cố Chiêu Ninh nở nụ cười vui vẻ.

      thôi.” Hoắc Thương Châu gật đầu với mạc Nhan, sau đó ôm Cố Chiêu Ninh lên xe, Mạc Nhan liếc nhìn Lôi Ảnh, cũng nhìn , chỉ mấy giây cũng thấy tình cảm nồng nàn, hiểu nổi, ánh mắt của Lôi Ảnh rất lưu luyến, lại muốn thừa nhận tình cảm của mình, rốt cuộc là có chuyện gì?

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      143: nhìn được thấu lòng nhau


      “Lôi Ảnh… tôi chuẩn bị đưa Ninh Ninh ra nước ngoài nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này mọi việc giao cho .” Hoắc Thương Châu ra khỏi phòng bệnh vỗ vỗ vai Lôi Ảnh, tin tưởng, đồng thời mong rằng Lôi Ảnh hành động thiếu suy nghĩ để tự phá hủy mình.

      Lôi Ảnh chần chừ hồi lâu, biết ý của Hoắc Thương Châu, nhưng thù sâu oán nặng thể vì hai câu mà có thể xóa sạch, có thể được như bây giờ chính là nhờ quyết tâm báo thù cho cha mẹ, lúc này gì có thể ngăn cản, những chuyện khác, sau này hãy , nếu có thể bình an sống tiếp, nhất định báo đáp ân tình của Hoắc gia.

      “Tôi biết… có nhiều việc thể bỏ được, nhưng hãy chờ tôi về nước rồi tiếp được ?” Hoắc Thương Châu thấy gì, đành phải để yên tâm, tính cách của Lôi Ảnh biết , mặc dù bình thường ít nhưng khi bị chọc giận ai ngăn nổi.

      “Được… Tôi biết rồi.” đồng ý với Hứa Cần Dương đám hàng kia chờ thêm hai ngày, chắc chắn thể để được toại nguyện, đành phải xin lỗi Hoắc Thương Châu ở trong lòng. Hoắc Thương Châu mang Cố Chiêu Ninh ra nước ngoài cũng tốt, nếu chẳng may lúc đó lại bị cuốn vào việc này, rất ân hận. Vậy … hai ngày này tự sắp xếp.

      Lôi Ảnh cười với Hoắc Thương Châu, như thể quay lại nhiều năm trước, phân biệt dưới, chỉ có tình em.

      Hoắc Thương Châu thấy đồng ý, gật đầu : “Mua giúp tôi hai vé ngày mai.” Cơ thể Cố Chiêu Ninh vẫn chưa khỏe hẳn, muốn ở lại đây cảm thấy tủi thân, đưa ra nước ngoài nghỉ ngơi thời gian cũng tốt, hi vọng giúp quên chuyện buồn này.

      “Tôi biết rồi… Chuyện Thiên Mộng Tuyết, yên tâm, tôi nhất định để ta chạy thoát.” biết cái nhíu mày của Hoắc Thương Châu là vì Thiên Mộng Tuyết, chuyện này cũng là việc cuối cùng muốn làm cho Hoắc Thương Châu và Cố Chiêu Ninh.

      em với nhau, ăn ý như thế còn có gì hơn? Hai người đàn ông hai bóng cao lớn hành lang dài, tung vài cú đấm cũng là cách biểu đạt tin tưởng lẫn nhau, họ cùng cười, trở về những ngày xưa vui vẻ.

      Hoắc Thanh Lăng hết giờ làm đến giúp Cố Chiêu Ninh thu dọn đồ đạc, trai xem chị dâu như bảo bối, cũng rất thích Cố Chiêu Ninh, cũng biết vì sao, mặc dù mới với nhau vài câu nhưng cảm thấy Cố Chiêu Ninh rất hợp với trai mình.

      Cố Chiêu Ninh thay xong quần áo, Hoắc Thương Châu buổi trưa tới đón , cho bất ngờ, còn có gì có thể vui bây giờ? Khoảng thời gian này nhiều chuyện vui, có chút chưa tiêu hóa được.

      “Thanh Lăng, em có biết trai em định cho chị điều bất ngờ gì ?” nhìn Hoắc Thanh Lăng dọn đồ giúp mình.

      Hoắc Thanh Lăng cười , tới bên cạnh Cố Chiêu Ninh tựa bên cửa sổ kéo ngồi xuống ghế salon: “Chị dâu… Em thể tiết lộ, bất ngờ của trai dành cho chị làm sao em biết được? Mồm em rất rộng, nên ấy bao giờ cho em biết cái gì cả.” Hoắc Thanh Lăng cười cười, tiếp tục quay lại giường thu dọn đồ.

      Lúc này, cửa được đẩy ra, Lôi Ảnh và Mạc Nhan cùng vào, Hoắc Thanh Lăng hơi ngẩn người, sau đó tiếp tục cắm đầu vào thu dọn đồ, Cố Chiêu Ninh khẽ mỉm cười với hai người: “Hôm nay tôi ra viện rồi, hai người tới làm gì?”

      Mạc Nhan biết hôm nay Hoắc Thương Châu muốn dẫn Cố Chiêu Ninh , Lôi Ảnh vậy, mặc dù lúc này rất căm ghét , nhưng nghe thấy tin đó nhịn được phải hỏi vài câu, và Cố Chiêu Ninh xa cách lâu như vậy, khó khăn lắm mới lại có thể ở gần nhau, chưa được vài tháng lại muốn nữa, Mạc Nhan cảm thấy nỡ, nhưng Lôi Ảnh tạm thời đừng với Cố Chiêu Ninh nên đành nhịn.

      Đến ngồi cạnh bên Cố Chiêu Ninh, tựa vào bả vai ôm lấy ấy cười : “Mình nhớ cậu… Hôm nay phải công tác, sắp tới được gặp cậu nên tới từ biệt.” , công ty có khoá học nhưng ai muốn , tận ở miền Tây xa xôi, nhưng Mạc Nhan muốn tiếp tục ở đây chờ đợi, muốn mượn cơ hội này ra ngoài giải sầu.

      Lôi Ảnh nghe thấy vậy, ràng ngẩn ra, sau đó liếc mắt nhìn , nét mặt mất mát, ấy phải công tác? Vậy phải mất bao lâu, cũng có nghĩa là gặp được ?

      cảm giác đau lòng lan tỏa, Lôi Ảnh sợ mình nhịn được muốn giữ Mạc Nhan lại, vội vã với Cố Chiêu Ninh: “Thiếu gia sắp tới rồi, tôi ra ngoài xem thế nào.” xong liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.

      Hoắc Thanh Lăng tạm ngừng lại liếc nhìn bóng lưng Lôi Ảnh dần biến mất, cắn chặt môi, lạnh nhạt cuả khiến thể chấp nhận, nhìn thấy khác gì thấy người xa lạ, thấy cam lòng, liếc Mạc Nhan cái rồi : “Chị dâu, em thu dọn xong rồi, em thay quần áo để về đây.” muốn tiếp tục ở cùng với Mạc Nhan, nhìn vừa mắt.

      “Nó sao thế? Cậu làm gì nó à?” Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thanh Lăng liếc Mạc Nhan cái, nghi ngờ hỏi Mạc Nhan.

      Mạc Nhan dĩ nhiên biết Hoắc Thanh Lăng vì sao lại như vậy, hôm đó hành lang cũng biết cả rồi, nhưng tức giận, cười cười với Cố Chiêu Ninh: “ nhóc này

      Cố Chiêu Ninh nghĩ nghĩ lại hồi mới hiểu được, trợn mắt nhìn Mạc Nhan: “Hả? Nó… thích… Lôi Ảnh?” Thấy Mạc Nhan gật đầu, Cố Chiêu Ninh cười suýt sặc, ngờ đến điều này, cứ tưởng nhóc kia hoạt bát như vậy, thích người như Lôi Ảnh, ai dè…

      chuẩn bị xong chưa? Chúng ta được chưa?” Hai người dở khóc dở cười Hoắc Thương Châu đẩy cửa phòng vào, Lôi Ảnh theo sau, Cố Chiêu Ninh thấy họ mỉm cười :“Xong rồi.”

      “Được… Vậy chúng ta thôi.” Hoắc Thương Châu đến bên cạnh, âu yếm ôm Cố Chiêu Ninh.

      Mạc Nhan định xách đồ cho Cố Chiêu Ninh, bị Lôi Ảnh lấy lại: “Để

      Hai người có vẻ lúng túng, Mạc Nhan gì, đưa các thứ cho rồi xoay người . Lôi Ảnh theo sau , nhìn bóng lưng này biết trong lòng dâng lên thứ cảm xúc gì.

      Đến cổng bệnh viện, Lôi Ảnh để đồ lên xe ngồi vào ghế lái, Mạc Nhan ôm Cố Chiêu Ninh: “Mình đây, hãy bảo trọng, lúc quay lại mình muốn nhìn thấy cậu vẫn gầy thế này.” vén mấy sợi tóc Cố Chiêu Ninh bị gió làm rối, dặn dò như chị .

      đâu, mình nhất định ăn cho mập ra, chỉ sợ lúc đấy cậu lại sợ.” Cố Chiêu Ninh nở nụ cười vui vẻ.

      thôi.” Hoắc Thương Châu gật đầu với mạc Nhan, sau đó ôm Cố Chiêu Ninh lên xe, Mạc Nhan liếc nhìn Lôi Ảnh, cũng nhìn , chỉ mấy giây cũng thấy tình cảm nồng nàn, hiểu nổi, ánh mắt của Lôi Ảnh rất lưu luyến, lại muốn thừa nhận tình cảm của mình, rốt cuộc là có chuyện gì?

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      144: Sập bẫy



      được nửa đường, Cố Chiêu Ninh tỉnh ngủ, nhìn ra cửa sổ, hơi nghi ngờ hỏi: “Chúng ta đâu thế?” nhìn thấy cột mốc đường, xe ra khỏi thành phố.

      Hoắc Thương Châu vuốt mái tóc : “Còn mệt ? Ngủ thêm chút nữa, sắp đến rồi.” Lúc Cố Chiêu Ninh ra viện vẫn còn tác dụng của thuốc nên dọc đường đều ngủ rất say, thích cảm giác này, được ôm chặt lấy , thấy yên tĩnh say ngủ trong lòng mình.

      “Vâng… mệt nữa, đâu thế?” hỏi lại.

      … thăm bà nội.” âu yếm với , cũng là muốn đưa giải sầu, sợ động vào nỗi đau của .

      Bà nội? Đúng rồi, 5 năm chưa gặp bà nội Hoắc, cũng rất nhớ, khẽ mỉm cười: “Vâng, em biết rồi.” Sau đó lại tựa vào vai nhắm mắt lại.

      Xe nhanh chóng đến sân bay, Lôi Ảnh xách hành lý vào gửi hàng, Hoắc Thương Châu dẫn Cố Chiêu Ninh vào cửa xuất cảnh. Thấy Lôi Ảnh bước đến, Hoắc Thương Châu vỗ vai : “Ở đây giao lại cho , mọi việc chờ tôi trở lại hãy .” vẫn rất lo lắng, tuy muốn giao công ty cho Lôi Ảnh để giữ ấy, nhưng nhìn tâm tình gần đây rất tệ, trong lòng cũng căng thẳng.

      "Được… hãy bảo trọng.” Lôi Ảnh xưa nay chưa từng vỗ vai Hoắc Thương Châu, quan hệ của họ chính thức trở thành cấp cấp dưới, sau này nếu được trở về quan hệ em như xưa, biết có đợi được .

      “Lôi Ảnh… tôi hông biết và Nhan Nhan xảy ra chuyện gì, tôi chỉ muốn ấy là tốt, hãy đối xử tốt với ấy.”Cố Chiêu Ninh cũng lên bất lực với Lôi Ảnh, mấy ngày qua, cũng nhận ra, Mạc Nhan và Lôi Ảnh cũng giống hệt và Hoắc Thương Châu lúc đầu, muốn bạn thân của mình lại vào con đường đó, Lôi Ảnh cố ý tránh Mạc Nhan, lại chịu hỏi có chuyện gì, Cố Chiêu Ninh rất lo lắng cho họ, sợ hai người nhau mà thể đến với nhau.

      “Tôi biết rồi.” có thể được gì khác? cũng thể được. Đành nhắm mắt đồng ý.

      Tiếng loa thúc giục đến giờ lên máy bay truyền đến, ba người mới tạm biệt nhau xong, Hoắc Thương Châu dẫn Cố Chiêu Ninh về phía cửa boading, quay đầu lại nhìn Lôi Ảnh cười với mình.

      Chờ hai người vào hẳn bên trong, Lôi Ảnh mới rời , ra đến cửa sân bay, lấy điện thoại ra gọi: “Alo… Bên kia thế nào? tìm thấy chưa?” Lôi Ảnh chừng nào chưa tìm thấy Thiên Mộng Tuyết chưa thể yên tâm, này biết đâu, có linh cảm tìm Hứa Cần Dương báo thù. Nếu thế có thể làm hỏng kế hoạch của : “Tìm nhanh lên!” cau mày, bên kia vẫn chưa tìm được dấu vết gì, Thiên Mộng Tuyết như thể bốc hơi khỏi trần gian.

      Sau hai ngày cải trang, Thiên Mộng Tuyết biến mình thành người đàn ông, cắt bộ tóc dài nuôi hơn chục năm, để kiểu tóc ngắn cá tính. Đột nhiên cơn đau bụng dữ dội, biết bệnh lại phát, thời gian qua ngày nào phải chịu đựng đau đớn này, đau tưởng như có thể chết, nếu động thủ còn kịp, vì vậy… Hôm nay phải tìm Hứa Cần Dương. Núp sau bức tường cạnh biệt thự của , nghe thấy vài câu với thuộc hạ, ngày mai tại địa bàn Hắc Ảnh, tại kho hàng bỏ hoang có giao dịch, hàng hóa là lượng lớn vũ khí.

      Thiên Mộng Tuyết chỉ mong ngày mai đến nhanh, muốn trả lại cho Hứa Cần Dương đau khổ mà mang tới cho .

      Rất nhanh… đến ngày thứ hai.

      Ban đêm, gió hiu hiu thổi, hôm nay nhiệt độ giảm đột ngột kịp ứng phó.

      Mấy tên xã hội đen khiêng chiếc rương có mật mã màu đen nhìn xung quanh hồi mới về hướng kho hàng bỏ trống, trước cửa cỏ dại mọc um tùm, tiếng bước chân dồn dập, trong nhà kho tối tắm, sau khi xem xét lượt đèn pin được bật lên.

      chiếc xe màu đen xuất , cửa mở ra, hai người đàn ông, Hứa Cần Dương và Lôi Ảnh trước sau xuống.

      khẳng định nơi này an toàn chứ?” Hứa Cần Dương nhìn qua lượt, hồ nghi hỏi Lôi Ảnh, lần này muốn mượn địa bàn của Hoắc Thương Châu, đầu tiên là để tự vệ, nếu bị phát , có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu Hoắc Thương Châu, nhân chứng vật chứng ràng, Hoắc Thương Châu khó mà thoát khỏi có liên quan, thứ hai là tiện cho việc giao dịch, chỗ này vắng vẻ, dễ bề chạy thoát thân.

      thể phủ nhận Hứa Cần Dương là tên giảo hoạt.

      “Tổng giám đốc Hứa, yên tâm, tôi khiến mình phải mạo hiểm.” Lôi Ảnh chuẩn bị kỹ càng, hôm nay hai người cuộc đọ sức mất còn.

      Hứa Cần Dương có vẻ yên tâm, gật đầu với Lôi Ảnh sau đó cùng vào.

      Mấy tên xã hội đen ngồi trong nhà kho chờ đợi vụ mua bán vũ khí. lâu sau có tiếng xe chạy tới, Hứa Cần Dương gật đầu với mấy tên thuộc hạ, hai bên cửa giơ sẵn súng mai phục, làm những vụ buôn bán nguy hiểm này thể đề phòng, nhưng dù là nguy hiểm, món lợi kếch sù vẫn khiến cho mấy kẻ tham lam bí quá hóa liều phải mạo hiểm.

      người đàn ông trung niên hơi mập, bên cạnh là hai tên xã hội đen cùng nhóm người đứng ở cửa, Lôi Ảnh vừa tới , điện được bật lên, tuy ánh sáng yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn .

      Đây chính là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất Châu Á, ai biết tên , mọi người đều gọi là Bàn ca, chỉ biết hơi mập nhưng chưa ai từng thấy bộ dạng của , hôm nay lại tự thân đến đây, Hứa Cần Dương hơi ngạc nhiên, nhưng quá tự tin vào bản thân, sau này nghĩ lại mới thấy hối hận.

      Hứa Cần Dương tiến lên tươi cười vươn tay: “ hẳn là Bàn ca? Xin chào…”

      Bị gọi là Bàn ca, người đàn ông hơi sững sờ, sau đó lúc mới vươn tay: “Xin chào… Hứa tiên sinh, ngưỡng mộ danh tiếng của lâu.” lưu loát đoạn bằng tiếng phổ thông.

      Hứa Cần Dương trong phút chốc cảm thấy có gì kỳ lạ, cảnh giác nhìn lại đằng sau, người vóc dáng gầy gò thu hút chú ý của , người rất thấp, mắt đeo kính, nhìn thế nào cũng thấy giống đàn ông, nhưng khiến nghi ngờ phải là điều này… Phải…

      “Đừng động đậy!” còn chưa kịp nhớ ra, bị Lôi Ảnh dí súng vào gáy, hai thuộc hạ mai phục ở cửa cũng nhanh chóng bị thuộc hạ của Bàn ca khống chế.

      “Lôi Ảnh? bán đứng tôi?” Phản ứng đầu tiên của hăn chính là vô cùng tức giận vì bị Lôi Ảnh lừa. dám động đậy, súng ống có mắt, lúc nào cũng có thể bị mất mạng, hiểu, Lôi Ảnh có thể lừa gạt, nhưng còn Bàn ca?

      Bọn họ là bạn buôn bán lâu, sao lại có thể về phe với Lôi Ảnh.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      145: Con dao đó



      “Hư!” Lôi Ảnh khinh thường hư tiếng, khẩu súng trong tay cũng được lên đạn.

      “Đừng làm loạn! Lôi Ảnh, chúng ta có hiểu nhầm gì chăng?” sợ hãi đúng, nghe thấy tiếng súng được lên đạn, vô cùng căng thẳng.

      phải Hứa Cần Dương biết, Lôi Ảnh là tay thiện xạ, thể nào cướp súng của , bởi vì chỉ cần 1s động đậy có thể mất mạng.

      nhất định phải trấn an Lôi Ảnh trước mới mong cơ hội xoay chuyển, đứng im nhúc nhích, ra vẻ rất trấn tĩnh.

      Lôi Ảnh lạnh lùng cười: “Hiểu lầm ư? Những hiểu lầm này chẳng phải là cố ý tạo ra hay sao?” nắm chặt súng trong tay, bằng giọng khinh bỉ, tất cả đều là món nợ của Hứa gia, chuyện đến nước này, từ kẻ giở trò cho đến thân nhân Hứa gia, Hứa Thiên gặp báo ứng, mà Hứa Cần Dương… vẫn còn làm càn.

      gì tôi hiểu.” Hứa Cần Dương nhíu mày, liếc mắt về phía Lôi Ảnh ở sau lưng, Bàn ca trước mặt cũng bỏ kính xuống, mạng che mặt được gỡ ra, lớp da nhân tạo cũng bị xé bỏ.

      Nụ cười của quá trối mắt, vô cùng giận dữ cùng khinh bỉ, Hứa Cần Dương ngẩn người tại chỗ, đây phải là A Đường bị chết trong vụ nổ xe sao?

      Trí nhớ của phút chốc bị kéo về 20 năm trước.

      Hứa Cần Dương 7 tuổi ngồi trong xe, bên cạnh cha . Cha , sau này là người tiếp quản Hứa thị cùng Hứa bang, nhất định phải cho tiếp xúc với việc , mông lung hiểu được chút, đơn giản chỉ là đánh đánh giết giết.

      Từ con phố , thấy A Đường thúc bê bết máu chạy từ phía biệt thự nhà Lôi Ảnh ra, vì còn bé nên rất sợ, hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ biết nắm chặt vạt áo, cắn răng nhìn A Đường thúc khó khăn nhảy lên chiếc xe chạy trốn.

      Lúc đó cha cũng đuổi theo chỉ với : “Dương Dương? Thấy ? khi ai đó khiến con thoải mái hoặc còn giá trị lợi dụng, con nên để cho chết cách khổ sở, đến lúc chết vẫn hề biết gì.” Giọng Hứa Thiên chắc như đinh đóng cột, chấm đen vừa biến mất kia trong nháy nổ tung, đám lửa lớn bốc lên trời, sau đó biến thành đám mây màu xám.

      Khi đó, choáng váng, sợ đến ngây người, cái thế giới này vốn dĩ kinh khủng như vậy, còn như thế bị cha ruột cố ý cho chứng kiến màn ám sát, cuối cùng lại giải quyết được gì.

      Chưa kịp hoàn hồn, cha lại thêm câu càng khiến kinh ngạc.

      Hứa Thiên cầm dao rạch ngón tay, sau đó đưa lên mồm , Hứa Cần Dương thấy tay rất đau chưa kịp kêu lại nếm được mùi máu tươi mằn mặn khiến nôn mửa, Hứa Thiên lại cười : “Nhóc con ngốc, muốn trở thành kẻ thủ đoạn, nhất định phải tàn nhẫn! Nếu bọn chúng hôm nay cũng chính là con ngày mai, cái thế giới này có bạn bè vĩnh cửu chỉ có kẻ địch vĩnh cửu. Con phải nhớ, tuyệt đối thể mềm lòng với đối thủ, nhất định thể!”

      Lời của cha, đến bây giờ vẫn nhớ rất , cũng lòng phát triển theo hướng mà ông kỳ vọng, cho nên từ lúc trưởng thành hề thua kém cha mình, thậm chí còn ác độc hơn, mới 17 tuổi, lừa Thiên Mộng Tuyết, biến thành con tin của mình, sau đó lại tự tay giết chết cha mẹ Hoắc Thương Châu, cảm giác lần đầu tiên được cha tán thưởng tuyệt vời. nếm được vị ngọt từ đó thể buông tay, cho đến tận lúc này.

      Nhìn vết sẹo kinh khủng mặt A Đường thúc, cùng mảng sẹo lớn cổ vì vụ nổ xe, Hứa Cần Dương nheo mắt, lạnh lùng : “ ngờ mạng ông lại lớn vậy, đến giờ vẫn chưa chết.”

      “Ha ha… Cậu quả so với cha còn ác độc hơn nhiều.” Sau khi Lôi Ảnh , A Đường yên lòng, vì vậy ông sai em trai mua ít quần áo cùng dung dịch hóa trang, rốt cuộc hôm qua gọi điện thuyết phục được Lôi Ảnh, ông kiên định muốn tới, mặc dù già nhưng vẫn rất bản lĩnh. Trước tiên đưa người Bàn ca phái đến vào khách sạn, bây giờ vẫn trói chặt ở chỗ, sau đó cải trang thành Bàn ca buộc tên thuộc hạ kia gọi điện cho Hứa Cần Dương, rằng Bàn ca tự thân đến, cho nên Hứa Cần Dương hề nghi ngờ gì.

      Lúc này Hứa Cần Dương dường như hiểu, ngay từ đầu bị vào tròng, quá ngu mới tin tưởng Lôi Ảnh phản bội Hoắc Thương Châu, đắc ý cho rằng kế hoạch của mình thể chê vào đâu được, chỉ có thể rằng, đánh giá bản thân quá cao mà lại coi thường Lôi Ảnh.

      “Lôi Ảnh… có phải bị ông ta lừa rồi ?” Hứa Cần Dương hơi luống cuống, trán đổ mồ hôi lạnh, lo lắng giải thích với Lôi Ảnh ở sau lưng.

      Vừa nghe vậy, Lôi Ảnh ngược lại rất vui vẻ: “Tôi bị ông ấy lừa gạt cái gì? Tôi vẫn chưa hề tự khai.”

      …” Phát ra mình nén nổi tức giận, nên lời.

      “Hứa Cần Dương… Cha cậu năm đó làm nhiều việc ác, khiến cho huynh đệ vợ con ly tán, bây giờ gặp báo ứng, cậu nhìn tấm gương đó mà vẫn ngừng gây tội ác, sợ là hôm nay ngươi thể chạy thoát.” A Đường thúc móc súng dí vào gáy Hứa Cần Dương.

      Lôi Ảnh nghĩ là A Đường thúc làm như vậy, vội vàng nổi giận: “A Đường thúc!”. Mối thù này phải là người trả.

      “Tiểu Ảnh! Đừng nhiều, hôm nay cứ để chú tự mình giải quyết thằng ranh này, coi như cho Lôi gia và Hoắc gia kết cục thỏa đáng, cháu còn trẻ, tương lại rộng mở, cần thiết phải hi sinh bản thân vì kẻ thế này.” A Đường thúc quát lại Lôi Ảnh.

      Hứa Cần Dương thấy hai người ngừng tranh cãi, bản thân bị kẹp ở giữa thể động đậy, biết hôm nay qua khỏi, đột nhiên cười lớn: “ ha ha ha… Đúng ! Năm đó tôi trơ mắt nhìn xe của ông nổ tung, cha mẹ Lôi Ảnh cũng chết tay cha tôi, cha mẹ Hoắc Thương Châu lại càng thảm, chết trong tay kẻ chưa trưởng thành như tôi, chậc chậc. Tôi cũng muốn hỏi, các người kiên quyết coi trọng tình nghĩa, đổi lại được cái gì? phải chết cũng bị thương? Còn sống cũng hết lần này đến lần khác bị tôi lợi dụng? Hôm nay tôi có chết cũng đáng, tối thiểu các người cũng bại dưới tay tôi.” đột nhiên biêt sợ là gì, ánh mắt vô cùng thâm độc.

      Tại sao bọn họ ai cũng quan tâm đến nhau, câu hỏi phát ra từ trong tim khiến tức giận. Vì sao từ lúc 7 tuổi được sống đúng với tuổi của mình. Tại sao từ khi ra đời có mẹ, mà cha ruột tại sao lại là kẻ tàn nhẫn như vậy. chưa từng được hưởng chút thương, ghét phải nhìn thấy bộ dạng quan tâm lẫn nhau của họ, cảm thấy giả dối.

    6. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      146: Tất cả đều kết thúc


      “Chết đến nơi rồi vẫn còn lảm nhảm.” A Đường thúc lên đạn khẩu súng lục, hung hãn nhìn Hứa Cần Dương, hướng súng lên đỉnh đầu . Ông ghét cái bộ dạng điên cuồng giống hệt cha này, ông ngờ năm đó Hứa Cần Dương còn như vậy trơ mắt nhìn chiếc xe chở ông nổ tung.

      Khi đó ông may mắn đại nạn chết, vừa chạy ra khỏi nhà Hắc Ưng thấy chiếc xe đỗ ở cửa vội nhảy lên, vừa nghĩ có chìa khóa phát chìa khóa vẫn cắm ổ, vì vậy ông cũng nghĩ ngợi nổ máy xe, thấy có ai đuổi theo đằng sau, ông mới đột nhiên nghĩ có thể xe có vấn đề, vội vã nhảy ra ngoài, chưa chạy được vài bước xe nổ tung, nhiều mảnh vỡ bay vào người làm cổ và lưng ông bị thương, nhưng vẫn giữ được mạng sống.

      Ông chạy đến khu làng , gọi cho em trai, lúc tìm Lôi Ảnh cậu bé mất tích, cho nên đến trước lúc gặp được Lôi Ảnh, áy náy vẫn luôn canh cánh trong lòng.

      Tất cả đều do Hứa gia gây nên, vì thế ông đương nhiên muốn báo thù thay cho Hắc Ưng và những an hem chết.

      “Còn vợ chồng Thiên Hoành nữa? Có phải cũng là do cậu hại chết ?” A Đường cũng biết cha mẹ Thiên Mộng Tuyết, năm đó đều là em thân tình, cha Mộng Tuyết theo cha Hoắc Thương Châu, còn ông theo cha Lôi Ảnh.

      “Hả? Ông đều đoán đúng, là quá… ngu dốt! Các người ngừng ra vẻ xunh quanh tôi, nhưng chẳng hề nhận thấy điều gì, chậc chậc, quá buồn cười. Thiên Hoành năm đó biết điều, chúng tôi mời tới Hứa bang, nhưng ông ta lại chịu, theo Hoắc Hành Bác, xem kết cục đều chết oan ức, con ông ta lại càng buồn cười, xem chúng ta như ân nhân, à phải, Hoắc Hành Bác phải do tôi hại chết, mà là Thiên Mộng Tuyết! ta ngu ngốc tin vào lời của tôi…, tự tay lên kế hoạch, tôi chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, buồn cười nhất chính là ta còn lên giường với tôi, có phải quá buồn cười ? ta là quá ngu.” đến Thiên Mộng Tuyết, trong lòng cũng có chút xíu chua xót, thứ nhất từng có con với , ngày đó ra khỏi phòng bệnh nghe bác sĩ ta xảy thai, còn bị ung thư, trong lòng giống như bị đổ dấm sát muối.

      A Đường thấy hiên ngang cười , thể kìm chế tức giận, ngón tay giữ chặt cò súng sẵn sàng bóp: “Được! Hôm nay tôi khiến cậu chết cách nhàng! Nể tình cậu năm đó gọi ta là chú.”

      Lôi Ảnh căng thẳng, vội vàng ngăn lại: A Đường thúc! Đây là chuyện của cháu, chú đừng can thiệp vào.” muốn liên lụy cho bất cứ ai, A Đường thúc chịu khổ cả đời, muốn ông phải sống những năm tuổi già còn lại ở trong tù hoặc phải sống cuộc sống chui lủi, gia đình nợ A Đường thúc quá nhiều, chẳng lẽ lại .

      “Tiểu Ảnh! Bỏ súng xuống! Nếu cậu còn muốn gọi tôi là A Đường thúc hãy nghe lời ta.”

      …”

      Trong lúc hai người còn tranh cãi, Hứa Cần Dương tranh thủ lấy lại tình thần, những tên khác mải khống chế thuộc hạ của , cho nên nhân cơ hội sờ sò khẩu súng trong người.

      “Tiểu Ảnh! Nếu cậu nghe lời tôi! Coi như tôi đời này chưa từng biết cậu, sau này cũng đừng gọi tôi là chú.”

      A Đường đánh đúng tâm trạng của Lôi Ảnh, chậm rãi giơ cao súng trong tay lên, nhưng A Đường thúc cũng biết ý định của , nên ra hiệu cho bỏ súng xuống, nhìn ánh mắt kiên định của A Đường thúc, cho phép cự tuyệt, đành thỏa hiệp, nhét súng vào túi, ra … tay trái sờ tới hông, ở đó có con dao mã tấu, Lôi Ảnh luôn thích dao, chỉ hay sử dụng, cho nên ai biết trình độ phi dao của thua kém gì dùng súng, định cho Hứa Cần Dương mất mạng trước khi A Đường thúc nổ súng.

      Đứng sau lưng Hứa Cần Dương, Lôi Ảnh phát ra lúc này dí súng về phía A Đường.

      “Pằng”

      Lôi Ảnh chỉ nghe thấy hai tiếng súng kịp quan sát ai là người bắn, vội vàng móc dao phi vào gáy Hứa Cần Dương.

      Lúc Hứa Cần Dương từ từ ngã xuống, trợn mắt nhìn phải là A Đường mà là kẻ sau lưng A Đường, càng lúc càng mù mờ, khuôn mặt quá mức quen thuộc lại xa lạ: “Thiên… Mộng… Tuyết” Trong lúc giãy chết, vẫn lẩm bẩm vì nhìn thấy Thiên Mộng Tuyết trong bộ quần áo đen đeo kính.

      Thiên Mộng Tuyết sớm muốn rat ay, nhưng nghe xong những lời của Hứa Cần Dương, cảm thấy mình sao quá ngu ngốc, năm đó cũng vì những lời dụ dỗ của Hứa Thiên, hơn nữa bác trai bác luôn thương mình lại phản đối mình và Hoắc Thương Châu, bị mờ mắt, nảy ra ý định giết hại họ.

      mỉa mai, nước mắt phủ mờ, nhìn Hứa Cần Dương chết nhắm nổi mắt, điên cuồng ngửa đầu cười to.

      20 năm trước, cùng cha con Hứa thị hại chết cha mẹ Hoắc Thương Châu.

      Thời gian qua, lại câu kết với Hứa Cần Dương suýt làm hại Hoắc Thương Châu.

      căn bản còn là người, ông trời đúng là có mắt, gặp báo ứng!

      Sau khi thấy Hứa Cần Dương ngã xuống, Lôi Ảnh nhìn A Đường thúc đứng sững tại chỗ rất lâu, rồi máu từ bụng ông phun ra đầm đìa khiến run sợ, kêu lên như có cả tiếng khóc: “A Đường thúc!!!”

      A Đường cười khó nhọc, thấy trước mặt bỗng dưng tối sầm rồi gục xuống.

      “A Đường thúc! A Đường thúc! Chú tỉnh lại .” vất vả lắm mới tìm được người thân, muốn lại bị mất , vẫn chưa thực lời hứa của mình chăm sóc ông đến tận khi nhắm mắt, ông thể như vậy. Lôi Ảnh khóc, cách tuyệt vọng.

      “Được rồi… con trai… A Đường thúc… báo thù… thay… cha mẹ con… rồi”. Khó khăn xong câu đó, ông nhắm mắt.

      “A” Lôi Ảnh ngẩng đầu lên trời kêu gào thảm thiết.

      Thiên Mộng Tuyết lúc này cũng đau đứng lên được, giơ súng lên dí thẳng huyệt thái dương, từ từ nhắm mắt, bóp cò.

      Bên ngoài kho hàng, tiếng còi xe cảnh sát gào rú, loạt cảnh sát đặc công tràn vào: “Tất cả được nhúc nhích, bỏ súng xuống.”

      Lôi Ảnh vẫn đắm chìm trong đau khổ, đờ đẫn ôm A Đường thúc khóc thảm thiết, cho đến khi cảnh sát kéo , vẫn lưu luyến quay đầu liếc nhìn người mình kính nể nhất.

      Thiên Mộng Tuyết lại như được giải thoát co giật mấy cái rồi từ từ nhắm mắt, trước khi chết tay vẫn đút trong túi như nắm chặt thứ gì đó buông.

      Tất cả đều kết thúc… hối tiếc, điều đáng tiếc duy nhất chính là mất tình của đời mình.

    7. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :