1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      137: (2)



      … Nhìn xem em mua thức ăn ngon, rượu ngon này.” A Thất đẩy cửa giơ giơ tay cầm chai rượu, tay kia cầm túi thức ăn.

      Lôi Ảnh lấy lại tinh thần, chuyện thế là , cũng cần gấp gáp, quan trọng là biết hung thủ giết cha mẹ mình, như thế là đủ, mớ bòng bong trong lòng cũng được gỡ bỏ.

      đứng lên, khom người cúi cái trước A Đường thúc: “A Đường thúc, tạm thời chú chịu khổ rồi, chờ xử lý xong chuyện này, cháu sắp xếp lại cho chú.” Đối với người tận tâm và trung thành với cha mình như A Đường thúc, sau khi xử lý xong mọi chuyện bố trí cho ông cuộc sống tốt suốt nửa đời còn lại, cũng coi như là chút đền bù.

      A Đường biết giờ thể quay đầu, ra ông cũng biết Lôi Ảnh hành động, nhưng ông vẫn muốn nhắc nhở câu. Gật đầu chậm rãi đứng lên, đôi tay già nua vỗ vỗ vai Lôi Ảnh: “Tiểu Ảnh, chuyện đời trước cũng qua rồi, chuyện ân oán cũng trách được, A Đường thúc hi vọng cháu dấn thân vào con đường của cha cháu, làm người tốt, đừng báo thù nữa.”

      Lôi Ảnh khẽ dừng, khuôn mặt mỉm cười trở nên tăm tối, phải muốn làm vậy, nhưng chuyện đến nước này, cũng thể rút lui.

      “A Đường thúc, cháu biết chừng mực, chú phải chịu khổ thời gian rồi.” xong, xoay người, nhìn A Thất đứng đực hiểu chuyện gì : “Về sau chú đừng tùy tiện dẫn ai đến đây, nếu muốn chết.”. xong, đưa cho A Đường thúc chiếc thẻ, thấy ông nhận, : “Đây là chút thành ý của cháu, chú còn nhớ ngày sinh nhật của cháu ?”

      A Đường dường như hiểu ý , thể trách Lôi Ảnh đối với A Thất biết dưới, em trai ông là con ma cờ bạc, chơi bời lêu lổng, chỉ có dựa vào mấy công việc vặt vãnh của ông để duy trì cuộc sống, A Đường cả đời chưa lập gia đình, em trai ông cũng thế.”

      A Đường miễn cưỡng đón lấy rồi gật đầu với Lôi Ảnh: “ A Đường thúc vẫn phải câu, hãy cẩn thận, Hứa Thiên gặp báo ứng, từ khi Châu Âu gặp tai nạn xe, trở thành người tàn tật.”

      căng thẳng trong thâm tâm Lôi Ảnh cũng giảm , hóa ra là vậy, chả trách Hứa Thiên lại vội vàng bàn giao công việc cho Hứa Cần Dương, đến tận giờ cũng ra mặt, nghĩ đến đây hừ lạnh tiếng trong lòng.

      …………………………………

      “Thiếu gia, tìm được” A Đông đứng sau lưng Hứa Cần Dương, liên lạc được với Lôi Ảnh, xem ra rất bực tức, lại lại trong phòng làm việc, A Đông hiểu hẳn gấp gáp cái gì, báo cáo với bằng giọng rất nặng nề.

      tìm được? Ai? Lại gọi điện .” Hứa Cần Dương giận dữ, chuyện của Thiên Mộng Tuyết khiến thêm phần cảnh giác, đối với con cá lớn Lôi Ảnh, mất ít công sức mới khiến dao động, thời điểm mấu chốt thế này, thể từ bỏ. biến mất của Lôi Ảnh chính là đòn nặng đối với Hứa Cần Dương, vài ngày nữa, có số hàng phải qua địa bàn của Hoắc Thương Châu, chuyện này nhất định phải do Lôi Ảnh tự làm, nếu mấy chục triệu tiền hàng kia đổ xuống sông xuống biển. Vì Lôi Ảnh đồng ý mới mạo hiểm đường này nhưng đến lúc quan trọng lại biến mất?

      A Đông thấy tâm tình Hứa Cần Dương tốt cũng tiện là điện thoại tắt máy, chỉ đáp tiếng rồi ra ngoài, ngờ vừa mở cửa phòng lại gặp Lôi Ảnh, trông hơi tiều tụy nhưng chẳng quan tâm.

      A Đông nhìn Lôi Ảnh như thấy kẻ địch, liếc cái rồi : “Ông chủ ở trong phòng tìm lâu.” xong, lách qua Lôi Ảnh ra.

      Lôi Ảnh biết phải tỏ thái độ thế nào với Hứa Cần Dương, gõ cửa rồi vào.

      “Lôi Ảnh?” Hứa Cần Dương hỏi câu như thể tin nổi.

      Nhìn sắc mặt tốt, cũng biết vì sao, Hứa Cần Dương cũng giống A Đông, quan tâm, điều quan tâm lúc này là đống hàng kia có thể thuận lợi đưa tới đây , phải biết rằng, Lôi Ảnh đứng thứ hai ở Hắc Ảnh, nhưng Hoắc Thương Châu luôn ở ngoài cả ngày chính là kẻ đứng đầu.

      “Ngại quá, giám đốc Hứa, những ngày qua vì phải chuẩn bị mọi việc trong bang để lo cho đám hàng kia nên tôi tiện nhận điện thoại của .” Lôi Ảnh ngụy tạo lý do, mặt rất thản nhiên.

      Hứa Cần Dương nghe vậy khuôn mặt xanh mét cũng nở nụ cười: “Ha ha ha, Lôi Ảnh, chuyện này tôi yên tâm 100%”

      “Chỉ có điều… thời gian nhận hàng phải thay đổi so với dự kiến.” Lôi Ảnh có tính toán riêng, muốn chôn đống hày này, xong quan sát thái độ của Hứa Cần Dương.

      Đầu tiên nghi ngờ sửng sốt, sau đó tính toán hồi, nhìn Lôi Ảnh rất bình tĩnh hề có dấu hiệu gì bất thường, gật đầu: “Cũng được, thời gian sắp xếp xong báo lại cho tôi, thế nào, phía Hoắc Thương Châu… nghi ngờ gì chứ?” cũng thử dò xét Lôi Ảnh, cố gắng bới lông tìm vết trong nhất cử nhất động của , từ trước đến nay luôn tin tưởng bất kỳ kẻ nào, y như cha , con đường của bọn họ có huynh đệ vĩnh viễn, chỉ có kẻ địch vĩnh viễn, và Lôi Ảnh cũng chỉ là quan hệ lợi dụng, đối với công cụ lợi dụng như vậy, càng thể tin tưởng, chỉ muốn thấy ích lợi.

      “Tạm thời chưa thấy gì, tôi cẩn thận.” Vừa nhắc tới Hoắc Thương Châu, trong lòng chỉ có ý nghĩ, Hoắc gia đối với ân trọng như núi, chỉ vì vài lời của Hứa Cần Dương mà mất lòng tin, còn là người sao?

      Từ Hứa thị ra, Lôi Ảnh về phía chân trời xa xa, ánh mặt trời chiếu vào mắt đau nhói, theo bản năng lấy tay che , cũng lơ đãng nhìn thấy chiếc xe quen thuộc.

      Chiếc xe đỗ ở bên đường, cửa kính từ từ được mở xuống, Hoắc Thương Châu quay mặt mỉm cười với , khoảng cách tuy xa, nhưng Lôi Ảnh có thể nhìn thấy nụ cười ấy, ra từ đầu Hoắc Thương Châu biết.

      bước về phía xe Hoắc Thương Châu.

      Lên xe, chưa kịp gì, tài xế đưa 2 người về Hắc Ảnh, Lôi Ảnh vẫn còn ở sau lưng Hoắc Thương Châu, biết phải mở miệng thế nào, quan hệ em liệu có thể duy trì nữa hay .

      Hoắc Thương Châu vào thư phòng, câu đầu tiên là: “Điều tra ràng rồi chứ? Còn nghi ngờ tôi sao?” cười nhạt mang theo chút thất vọng, phải, khi biết Lôi Ảnh gặp Hứa Cần Dương, thấy thất vọng, tình cảm bao nhiêu năm như vậy mà thắng nổi vài lời của Hứa Cần Dương. Dù sao cũng là huynh đệ, Lôi Ảnh cũng vì kích động mà ra tay với , cuộc đấu thầu là ví dụ, cho nên vẫn tha thứ đón nhận, chỉ cần… Lôi Ảnh quay đầu lại là tốt rồi.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      138: Chúng ta cưới lại


      xin lỗi…” Hoắc Thương Châu thậm chí hề trách cứ, ngược lại còn nhàng cười với mình, Lôi Ảnh cảm thấy vô cùng xấu hổ, tay khẽ xoa cằm, lông mày nhíu chặt, lần này sai lầm, nhất thời hồ đồ, thậm chí chút nữa bán đứng Hoắc Thương Châu.

      Nụ cười của Hoắc Thương Châu càng rạng rỡ hơn, vỗ hai cái lên bả vai Lôi Ảnh, những lúc như thế này im lặng vẫn có giá trị, cái vỗ vai an ủi hơn rất nhiều lời vô nghĩa.

      Chỉ có điều, chuyện tiếp theo liên quan đến Lôi Ảnh nữa mà là bản thân phải tính toán ràng với Hứa Cần Dương, giải quyết hết nợ cũ thù mới, đây cũng là lý do vì sao lại do dự chuyện con cái mà Cố Chiêu Ninh nhắc đến, có quá nhiều thứ thể trì hoãn, giải quyết xong kẻ phiền toán Hứa Cần Dương, đều yên bình.

      Lôi Ảnh nhìn dáng vẻ suy tư của cân nhắc có nên chuyện của Hứa Cần Dương ra , muốn cũng là có nguyên nhân, muốn tự mình giải quyết, đồng thời báo thù cho vợ chồng Hoắc Hành Bác. người hi sinh còn hơn hai người liên lụy, muốn thấy Cố Chiêu Ninh đau khổ, mặc dù trong lòng Cố Chiêu Ninh chỉ còn là quá khứ, nhưng dù sao cũng là người đầu tiên khiến rung động…

      Sau bữa cơm chiều, Hoắc Thương Châu trở về nhà, mặt mày hớn hở, tay ôm bó hoa to vào nhà, lần đầu tặng hoa cho người khác, ít nhiều cũng có chút xấu hổ, trước đây nghĩ trò này là lừa gạt phụ nữ, nhưng hai ngày nay hỏi thuộc hạ làm cách nào cho phụ nữ vui, thuộc hạ của nén cười đến suýt nghẹn xong lại ra vẻ rất nghiêm túc trả lời, khiến cho ngơ ngác, lại đều là tặng hoa, vậy cũng chẳng còn biện pháp nào, để cho Cố Chiêu Ninh vui vẻ, đành gắng gượng.

      Cố Chiêu Ninh có trong phòng khách, phòng bếp cũng , đẩy cửa phòng ngủ thấy thiêm thiếp, nghĩ sao hôm nay lại ngủ sớm thế, đem hoa đến đặt trước mũi , lại cau mày lật người, đèm để hoa ra chỗ, cởi áo khoác chui vào chăn ôm lấy từ phía sau.

      Vì đôi tay ôm chặt làm Cố Chiêu Ninh bừng tỉnh, cười nhạt: “ về rồi à.”

      “Ừ…” nhắm hai mắt chìm đắm trong mùi hương tỏa ra từ tóc , như bị say, chỉ cần mỗi ngày về nhà nhìn thấy là mọi mệt mỏi tan biến, đây quả là ma lực cuả Cố Chiêu Ninh, luôn cho cảm giác an toàn, gia đình ấm cúng.

      xoay người lại, thấy bộ mặt trẻ con của nhịn được cười, đùa cợt bằng giọng lâu dùng đến: “Y, bộ dạng lúc này trông rất ghét.” ngừng cười, tỉnh bơ, trong đó còn có nét nghiêm nghị, khiến người khác tưởng .

      Hoắc Thương Châu ngẩn ra, đưa mắt nhìn hồi lâu, biết phản ứng thế nào với câu này.

      Cố Chiêu Ninh trừng mắt nhìn, nhịn nổi nữa, phì cười, vừa cười vừa che miệng: “ làm em cười chết mất.” Giống như lại tìm được cảm giác ngày xưa, buồn lo, cả ngày chành chọe với Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu càng choáng váng, này thế nào cũng thay đổi rồi, đúng là 5 năm qua? Mặc dù chưa quen, thỉnh thoảng vẫn hoài niệm cuộc sống trước kia, nhưng lúc này như người hai mặt, làm kịp phòng ngự.

      “Được lắm… em dám trêu ? Xem làm gì em!” Hoắc Thương Châu nhíu mắt nhìn rất thâm hiểm, bàn tay bắt đầu quậy dưới nách , vừa xong lập tức phản kích, cù ngừng.

      “ha ha ha ha, Hoắc Thương Châu! là tiểu nhân! Dám đánh lén em?’ Cố Chiêu Ninh có máu buồn, cười chảy nước mắt, miệng ngừng van xin.

      Hoắc Thương Châu cũng như lên cơn nghiện, ngừng thay đổi các kiểu, vừa cù vừa : “Thế nào? Sợ chưa? Sợ cầu xin , gọi câu chồng tha cho em”

      Cố Chiêu Ninh chịu khuất phục, vừa cố tránh né vừa lăn lộn cười: “ha ha… Em mà sợ? Hoắc Thương Châu, có muốn thử chút …” xong, đột nhiên hôn lên môi .

      Hoắc Thương Châu bị đánh úp đột nhiên dừng lại, hưởng thụ nụ hôn chủ động của .

      Cố Chiêu Ninh mưu mô, thoát khỏi ma chưởng liền xoay người đứng ở bên giường, chống nạnh chỉ vào : “Thua chưa? Xem ai sợ ai.” xong, vội vã chạy trốn.

      Hoắc Thương Châu trợn tròn mắt, ngẩn người đến 15s, Cố Chiêu Ninh hình như hơi khác thường… Cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, mới phục hồi tinh thần, vội vã đuổi theo, lại thấy Cố Chiêu Ninh núp trong phòng bếp khóc, lặng im tới, gì chỉ lặng lặng ôm từ phía sau.

      xoay người, ôm lấy khóc khẽ, biết có nên , nếu đứa bé này được chào đón, sao dám , nhưng cũng thể bỏ mặc nó, đây là kết tinh tình giữa , lại muốn miễn cưỡng chấp nhận, rốt cuộc phải làm thế nào.

      “Chúng ta cưới lại .” Hoắc Thương Châu dịu dàng đầu , tưởng là muốn như vậy. ra lúc này chưa muốn, bởi vì có quá nhiều việc dang dở chưa thể ra, thôi cứ giải quyết chuyện này trước, để yên tâm, cũng có thể bắt tay vào làm chuyện khác.

      ?” ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc của mới tin là .

      “Tấ nhiên… thể lừa gạt em, người quan tâm nhất đời là em, hai năm nữa, chúng ta sinh con, chờ chuẩn bị tốt cho con .” có nỗi khổ tâm riêng, cũng suy nghĩ kỹ mới , nhưng biết vì những lời này, lại lần nữa bị đả kích nặng nề.

      … hai năm nữa, vậy đứa bé làm sao bây giờ? … muốn chuẩn bị tốt cho con, còn phải chuẩn bị gì nữa?

      “Nếu như… em có?” thử dò xét.

      “Em có?” Hoắc Thương Châu có chút vui vẻ, lại hơi lo lắng, nhất thời biết phải biểu đạt thế nào, vẻ mặt cũng lấy gì làm vui sướng.

      Cố Chiêu Ninh cố giấu nỗi buồn, cười mỉm: “, em chỉ nếu như thôi.”

      nếu như, nếu như phải trả lời thế nào, cũng biết, chưa hề có kinh nghiệm, biết phải thể ra sao trong tình huống này.

      Cố Chiêu Ninh mong đợi câu trả lời, nhìn dáng vẻ rối rắm của , tim đập thình thịch, trả lời thế nào? làm sao chịu đựng đây.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      139: Chuyện gì phải đến đến


      “Tiểu thư! Tiểu thư! chưa thể ra viện được.” Y tá ngăn Thiên Mộng Tuyết thu dọn đồ đạc, thể trạng lúc này hề có chuyển biến nào tốt, tế bào ung thư di căn, những phối hợp điều trị còn phản đối truyền dịch, kiên quyết ra viện. Y tá vừa đến thấy Thiên Mộng Tuyết thu dọn đồ, mặc dù chưa thể ra viện nhưng bảo bất luận thế nào hôm nay cũng phải ra khỏi cái địa ngục này.

      Thiên Mộng Tuyết thèm để ý, dọn đồ xong cũng biết lấy đâu hơi sức, đẩy y tá ngã lăn ra đất, có chút hối hận, nhưng nghĩ tới việc phải rời khỏi đây, nhân lúc y tá chưa kịp ngồi dậy, tông cửa xông ra.

      đường, va phải người, chỉ nghe người kia kêu lên tiếng, cũng quan tâm còn chạy nhanh hơn.

      Hoắc Thanh Lăng chuẩn bị quay lại phòng bệnh thay chai truyền, bị va phải rơi hết đồ xuống đất, nghĩ kẻ nào có mắt, vừa thu dọn vừa thầm chửi, cũng may bình dịch bây giờ dùng loại thủy tinh, nếu bị vỡ hết tha hồ phiền toái.

      Vừa đứng dậy gặp đồng nghiệp chạy ra từ phòng Thiên Mộng Tuyết, vội vã nhìn khắp xung quanh, Hoắc Thanh Lăng vội vàng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì à?” Tưởng Thiên Mộng Tuyết xảy ra chuyện gì, còn liếc nhìn vào bên trong, có ai….

      “Haizzz, bệnh nhân trong phòng bỏ chạy!” Mặc dù thanh toán, nhưng cũng là bệnh nhân được dặn dò phải chăm sóc kỹ, bây giờ ta bỏ chạy biết làm thế nào, y tá đổ đầy mồ hôi.

      ấy bỏ chạy? Nghĩ ra người vừa va phải mình, Hoắc Thanh Lăng mới nhớ tới dáng người rất quen kia là Thiên Mộng Tuyết, ấy sao phải chạy, bệnh tình của ấy…

      “Sang phòng bên cạnh thay chai dịch giúp em, chuyện này cứ để em.” cuống quýt giao khay đồ cho đồng nghiệp, vừa chạy vừa móc di động ra gọi.

      “Alo, à! Thiên Mộng Tuyết ra viện rồi!” gọi điện cho Hoắc Thương Châu, vì đành lòng, biết ta định làm gì, chẳng lẽ nghĩ thông? Thế

      “Vâng, em biết rồi, vâng” Cúp điện thoại, thở dài cái, người phụ nữ từng kiêu ngạo như thế, giờ lại rơi vào hoàn cảnh này.

      Hoắc Thương Châu họp, vốn định nghe điện thoại nhưng nhìn người gọi là Hoắc Thanh Lăng nên đành nghe, vừa thấy nhắc đến Thiên Mộng Tuyết, giơ tay tạm dừng cuộc họp, mọi người thấy sắc mặt chủ tịch đột nhiên trở nên khó coi, ai cũng suy đoán xem có chuyện gì, chẳng lẽ là vụ hợp tác làm ăn nào đó đổ bể?

      Nghĩ tới đây, họ chỉ im lặng nhìn nhau dám thở mạnh.

      Cúp điện thoại, Hoắc Thương Châu với Lôi Ảnh mấy câu, Lôi Ảnh nghiêm túc gật đầu, sau đó ra khỏi phòng họp, Hoắc Thương Châu lúc này mới mở miệng: “Tiếp tục”

      Mọi người thở phào nhõm, tiếp tục báo cáo.

      Lôi Ảnh gọi mấy thuộc hạ, sau khi giao phó vài câu, họ bắt đầu chia ra hành động.

      Thiên Mộng Tuyết có thể đau? Liệu có về nhà , Lôi Ảnh về phía ấy.

      Gõ cửa nửa ngày thấy ai, Lôi Ảnh xuống hỏi bảo vệ, thấy ấy trở về, Lôi Ảnh cho bảo vệ số điện thoại, dặn nếu ấy trở về lập tức thông báo cho .

      ra, Hoắc Thương Châu lo lắng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn Lôi Ảnh lại sợ Thiên Mộng Tuyết nhất thời kích động tìm Hứa Cần Dương, khi đó kế hoạch của bị lỡ dở.

      vội vã nhưng cũng thể cứ ngồi chờ được, nghĩ có khi nên đến gần chỗ Hứa Cần Dương ngồi chờ có khi tốt hơn.

      Thiên Mộng Tuyết như vô hồn biết nên đâu, nhà khẳng định thể, khi bị Hoắc Thương Châu phát bị bắt trở lại bệnh viện, nhưng với thân thể bệnh tật này có thể đâu? ôm cái túi nặng nề, bước từng bước khó nhọc, mặt cắt còn giọt máu, khiến ít người phải liếc nhìn.

      Lúc này Hoắc Thương Châu có ở nhà, nghĩ tới Cố Chiêu Ninh, muốn tìm, phải định gây chuyện, chỉ muốn xin lỗi thôi.

      “Cộc cộc cộc”

      Cố Chiêu Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ chiếc đĩa trong tay, nghĩ là Hoắc Thương Châu về vội vàng ra mở: “ phải có…” Hoắc Thương Châu có chìa khóa, nghĩ là lười mở, vừa định có chìa sao mở thấy khuôn mặt tái nhợt, mái tóc xộc xệch của Thiên Mộng Tuyết, kinh ngạc, sao ấy biết chỗ này.

      Trước đây Thiên Mộng Tuyết được Hứa Cần Dương đưa đến đây, đó là vào đêm ưa, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu đứng ôm nhau giữa đường khiến tức phát điên, nhưng lúc này, xuất ở đây, lòng lại chỉ có áy náy.

      “Mau vào ” Cố Chiêu Ninh kéo Thiên Mộng Tuyết vào phòng, nhưng ta lại đứng tại chỗ cúi đầu hề nhúc nhích, Cố Chiêu Ninh thấy nét mặt của , hiểu ấy nghĩ gì.

      xin lỗi…” rồi, rốt cuộc được ra, chỉ muốn đến đây để ra lời này, hôm nay tình cờ nghe bác sĩ thảo luận tình trạng của mình, biết được tế bào ung thư di căn vô cùng tuyệt vọng.

      làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây chính là ông trời trừng phạt, mọi người đều , người sắp chết đều trở nên lương thiện, quả ra những lời này từ trái tim mình.

      Tay run run giữ chặt túi, dám ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, đó là lọng tự trọng ít ỏi cuối cùng muốn giữ lại cho mình, biết lúc này Cố Chiêu Ninh cười nhạo hay làm gì, tóm lại dám nhìn.

      Cố Chiêu Ninh nghĩ là Thiên Mộng Tuyết xin lỗi mình, trong nháy mắt, mọi oán giận đều hóa thành đồng cảm, người phụ nữ này thay đổi, còn là Thiên Mộng Tuyết ngạo mạn, xảo trá, khổ hạnh của khiến người ta cảm động, Cố Chiêu Ninh cắn môi cười : “Chuyện qua rồi, ai có lỗi với ai, chỉ là cách làm khác nhau, tôi biết là Thương Châu, nhưng phải xuất phát từ hai phía, sau này gặp được người quý trọng , nhất định phải sống tốt.” Khi những lời này, khóe mắt Cố Chiêu Ninh hơi đỏ, biết có phải những người mang thai đều dễ xúc động hay nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết như vậy, cũng nén được.

      Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, lúc tuyệt vọng nghe thấy những lời này càng thêm tuyệt vọng, còn được người khác nữa sao? Người thể chịu nổi, người khổ sở, kẻ sắp chết, còn có thể hy vọng những thứ xa với này sao?

      “Có, nhất định có.” Cố Chiêu Ninh thấy lắc đầu, vẫn khích lệ thêm câu.

      “Tôi đây…” thể tiếp tục như thế, cứ như vậy nhịn được ôm lấy Cố Chiêu Ninh mà khóc to, cho nên đành chọn cách chạy trốn, đây cũng là lòng tự trọng cuối cùng của .

      Vừa quay người, lập tức kinh ngạc, chuyện gì phải đến đến.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      140: Vô tình làm hại người khác


      Thiên Mộng Tuyết thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu về phía mình, hốt hoảng biết phải làm sao.

      Cố Chiêu Ninh vốn nghi ngờ hiểu vì sao Thiên Mộng Tuyết lại đến đây, lúc này thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đến càng nghi ngờ hơn, định ra hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì việc ngoài ý muốn xảy ra.

      vừa đặt tay lên vai Thiên Mộng Tuyết muốn hỏi ấy xem thế nào, nhưng chưa kịp ra ngã lăn xuống bụng đập ngay phải bậc tam cấp trước cửa, cảm thấy vô cùng đau đớn thể nên lời, đầu mồ hôi hột, linh cảm xấu nảy sinh, theo bản năng kêu lên: “Cứu cứu… cứu con tôi.” Thứ linh cảm này ngày càng , thấy có thứ dịch ấm chảy xuống chân, dám nhìn nhưng lại muốn nhìn, thấy dòng máu đỏ tươi, ngất .

      Thiên Mộng Tuyết hề nghĩ đến, cố ý, vừa rồi hơi vội vã sợ bị bắt về bệnh viện tiếp tục điều trị, muốn chạy trốn, đúng lúc Cố Chiêu Ninh đột nhiên xuất đằng sau, giật mình tưởng bị người khác bắt, cho nên đẩy cái, nhìn vẻ đau khổ của ấy, Thiên Mộng Tuyết sững sờ tại chỗ còn nghĩ được gì, câu của Cố Chiêu Ninh càng làm dựng tóc gáy, Cố Chiêu Ninh mang thai! Dòng máu ngừng chảy kia là dấu hiệu hại chết đứa bé! hề cố ý.

      “Tôi phải cố ý… cố ý…” phát điên tự lẩm bẩm mình, ngừng lắc đầu lùi về phía sau, sững sờ, áy náy nhìn Cố Chiêu Ninh ngất mặt đất.

      Hai hộ vệ cũng giật bắn mình, vừa nghe lời của Cố Chiêu Ninh lập tức tiến đến, bọn họ phải biết tầm quan trọng của Cố Chiêu Ninh đối với chủ tịch, lần này thực phiền toái rồi, con của chủ tịch bị mất, người bế lấy Cố Chiêu Ninh, người kia chạy như bay về phía xe mở cửa, ai còn bận tâm đến tồn tại của Thiên Mộng Tuyết, đặt tất cả quan tâm lên Cố Chiêu Ninh.

      Thiên Mộng Tuyết phát điên, ngừng tự giật tóc mình, cố ý, đây là điều duy nhất nghĩ đến cũng là câu duy nhất lặp lặp lại môi.

      Nghĩ người hộ vệ kia đến bắt mình, vội vã chạy trốn, dùng tất cả sức lực để chạy, nước mắt vỡ òa thể ngừng chảy.

      nhanh lên! còn thời gian nữa.” hộ vệ khác ngồi ghế sau nhìn Cố Chiêu Ninh, lòng cũng bất an gọi đồng nghiệp, bây giờ phải là lúc đuổi theo Thiên Mộng Tuyết, cứu người mới quan trọng.

      Người kia nghe thấy thế vội vàng lên xe.

      ………………………………..

      Điện thoại lần nữa vang lên, Hoắc Thương Châu liếc mắt nhìn, ấn phím giữ im lặng, nhưng chưa đầy hai phút chuông lại tiếp tục đổ, thấy số cuộc gọi nội bộ, cau mày trả lời, chưa kịp khiển trách nghe thấy câu đập tan giận dữ của : “Cái gì?! Ở đâu” lập tức đứng dậy, đấm phát xuống bàn, tất cả mọi người sợ tới mức muốn chết cũng dám ra ngoài hỏi xem có chuyện gì, bọn họ chỉ biết chủ tịch rất tức giận, hơn nữa chưa từng tức giận như thế.

      Cúp điện thoại, lạnh lùng câu: “Tan họp”

      Khi Lôi Ảnh nhận được điện thoại của thuộc hạ, sợ ngây người, ngờ được là Thiên Mộng Tuyết lại nhanh hơn bọn họ bước đến nhà Cố Chiêu Ninh trước, ra nghĩ ta lại biết nhà Cố Chiêu Ninh, đây đúng là sơ sót, vốn chỉ định phái hai thuộc hạ xem qua, nhưng khinh suất này lại làm cho Cố Chiêu Ninh mất đứa con “Đáng chết!” Lôi Ảnh nặng nề đập lên tay lái, kiên trì ngồi đây đợi, cho rằng ta tìm đến Hứa Cần Dương, nhưng lại uổng phí thời gian, còn hại đến Cố Chiêu Ninh…

      Ở cửa phòng mổ, ba gã đàn ông vẻ mặt đếu sốt ruột, Mạc Nhan chạy từ cửa vào, vô cùng lo lắng. Nhận được điện thoại của Lôi Ảnh chưa kịp vui mừng vì nghĩ Lôi Ảnh thông suốt nên gọi cho , ai ngờ lại là tin Cố Chiêu Ninh có chuyện.

      ta đâu?” Hoắc Thương Châu phát điên vò đầu, túm lấy cổ áo còn dính máu của tên hộ vệ đưa Cố Chiêu Ninh đến bệnh viện, con ngươi thâm độc như muốn giết người khiến ngời ta run sợ, hại có thể, nhưng động đến Cố Chiêu Ninh, nhất định bỏ qua! Thiên Mộng Tuyết! Hết lần này đến lần khác khiêu chiến , lần này còn làm tổn thương Cố Chiêu Ninh, thể tiếp tục nương tay, muốn phải trả giá thê thảm.

      ấy… ấy… chạy rồi.” Hộ vệ run rẩy .

      “Chạy? Các ngươi làm ăn kiểu gì thế! Lập tức tìm về cho tôi! Có phải lật tung cả Trung Quốc lên cũng phải tìm cho ra! Nhanh cút .” gầm lên hư sư tử làm người ta sợ hãi.

      Hộ vệ liên tục gật đầu, lúc bị Hoắc Thương Châu đẩy ra, hai chân nhũn ra suýt ngã, lảo đảo giật lùi mấy bước rồi vội vàng vâng lệnh chạy .

      Bạch Hiên Dật cũng tình cờ đến bệnh viện tìm Hoắc Thanh Lăng, nhưng lại đụng phải Hoắc Thương Châu, hỏi chẳng thèm để ý đến mình, vì vậy theo, ngờ chuyện lại thế này vô cùng tức giận, Hoắc Thương Châu hết lần này đến lần khác khiến Cố Chiêu Ninh lâm vào đường cùng, lần này nhịn được, tiến lên giáng cú đấm nặng nề vào Hoắc Thương Châu, Hoắc Thương Châu hề chuẩn bị lĩnh đủ, khóe miệng chảy máu nhưng hề nổi giận.

      “Tránh ra”. Bạch Hiên Dật quát lên với Lôi Ảnh cố ngăn cản mình, tức giận nhìn Hoắc Thương Châu cúi đầu bên tường: “Cậu chăm sóc ấy kiểu gì? Đây là kiểu của cậu đấy à? Hết lần này đến lần khác làm ấy tổn thương, làm ấy đau khổ. Hoắc Thương Châu! Cậu có còn là đàn ông nữa ? Đến người phụ nữ của mình cũng thể bảo vệ! Thế này mà còn là người à?”

      Bạch Hiên Dật hề sai, quả khinh suất, nghĩ rằng Thiên Mộng Tuyết tìm đến Cố Chiêu Ninh, đáng lẽ phải nghĩ ra, nhưng lại… bảo vệ được Cố Chiêu Ninh, và… con của họ. Con? Đây là nỗi đau lớn nhất của , Cố Chiêu Ninh mấy lần hỏi có muốn sinh con, năm lần bảy lượt dò xét , thế mà lại những điều như vậy, tại sao ấy lại mình có thai? Chẳng phải vì những lời của ư? Bạch Hiên Dật đánh là đúng, phải là người, xứng với Cố Chiêu Ninh, chính là tên đầu sỏ giết chết chính con mình.

      “Các đừng làm ồn nữa!” Mạc Nhan hét lên, người bên trong còn chưa biết thế nào, mấy người này còn ở đây cãi nhau, thể chịu nổi.

      Lôi Ảnh liếc nhìn Mạc Nhan, câu gì, Bạch Hiên Dật tức giận đến bên cửa sổ hít thở khí, Hoắc Thương Châu vẫn sững sờ tựa vào bên tường.

      Đèn phòng mổ vụt tắt…………

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      141: Tình thế căng thẳng



      Cố Chiêu Ninh cảm thấy toàn thân mệt mỏi, cả người đau nhức, khó nhọc mở mắt, màu trần nhà trắng toát đập vào mắt, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, lan ra từng tế bào.

      Con…! sờ sờ bụng mình, cảm giác giống lắm, con còn nữa sao?

      “Ninh Ninh… em tỉnh rồi?” Hoắc Thương Châu ngồi ở ghế cạnh giường, thấy Cố Chiêu Ninh mở mắt vui mừng nắm lấy tay , thấy tay kia của đặt bụng, vẻ mặt đau thương, cảm thấy như có lưỡi dao từ từ đâm vào tim mình, mỗi lúc đều đau đến tê tái.

      Mạc Nhan ngồi cùng Lôi Ảnh và Bạch Hiên Dật ở ghế salon, nghe thấy vậy đều vội vã đứng lên chạy tới, đứng bên giường nhìn sắc mặt tái nhợt, nén nước mắt gượng cười của Cố Chiêu Ninh cầm lòng được: “Cảm thấy thế nào?”

      Rất đau, đau lắm, thân thể đau bằng nỗi đau trong lòng, nhìn thấy nhiều người quan tâm đến mình như vậy, phải tỏ ra kiên cường, khiến họ lo lắng, nặn ra nụ cười, thều thào: “ sao, mình rất khỏe.”

      càng như vậy, trong lòng Hoắc Thương Châu càng đau, này luôn luôn ngụy trang mình bằng bề ngoài có vẻ kiên cường, nhưng biết ở trong lòng khổ sở hơn bất cứ ai, buông tay , câu gì, xoay người ra khỏi phòng bệnh, thể đợi thêm nữa, cứ như thế phát điên mất, khí trong phòng khiến thở nổi, phải ra ngoài hít thở chút.

      “Miệng ấy bị sao thế?” Ngơ ngác nhìn Hoắc Thương Châu đóng cửa, Cố Chiêu Ninh hỏi Mạc Nhan, thấy khóe miệng dính máu, đánh nhau với ai sao?
      Mạc Nhan ậm ừ nửa ngày rồi đổi chủ đề: “Có gì đâu, cậu đói ? Mình mua chút gì cho cậu ăn nhé, bây giờ cần bồi bổ cơ thể, dù sao vừa mới…” Chưa xong, lập tức ý thức được mình sai, vội vàng che miệng. Lúc này nên đến, thấy Cố Chiêu Ninh cố gắng giả vờ rất đau khổ ư? Thế này khác gì xát muối lên vết thương của ấy.

      Bạch Hiên Dật đứng bên, nụ cười vẫn đẹp như thế, chỉ có điều hôm nay hơi miễn cưỡng, tới, hai tay nhét túi quần nhìn Cố Chiêu Ninh: “Em vừa mới tỉnh dậy đừng nhiều như thế, nghỉ ngơi tố, bọn ra ngoài để em được yên tĩnh.” ra mà , Bạch Hiên Dật rất hiểu , lúc này cần mọi người vây quanh, điều đó chỉ làm cho thêm khổ sở, có mọi người ở đây dám khóc, còn cố tỏ ra cười vui, chỉ khi hết, mới có thể gỡ lớp ngụy trang, khóc hồi, phải trút hết ra mới thấy đỡ đau lòng.

      Mạc Nhan gật đầu, Lôi Ảnh vẫn mang theo áy náy hề câu gì, chỉ khẽ gật đầu mỉm cười với Cố Chiêu Ninh, sau đó cùng hai người ra.

      Phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Cố Chiêu Ninh cũng kìm nén nổi nữa trùm chăn lên đầu òa khóc.

      Hạnh phúc, luôn xa vời thể với tới, ngay cả lúc nghĩ rằng chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào lại phát đó chỉ là ảo ảnh, sờ tới liền biến mất.

      Tâm tình Hoắc Thương Châu lúc này xuống tận cùng, vô cùng tức giận mà có chỗ nào để xả, biết làm gì khác đành núp ở cuối hành lang.

      Hoắc Thanh Lăng định đến xem Cố Chiêu Ninh chút, vừa đến khúc quanh nghe tiếng rầm rầm điếc tai, nhìn lại là Hoắc Thương Châu ngừng đấm vào tường, tay rỉ máu, liền vội vàng đến kéo : “! làm gì thế? làm vậy giải quyết được cái gì? Đừng trẻ con như vậy.” cau mày, như người lớn nghiễm nhiên dạy dỗ Hoắc Thương Châu, đây là lần đầu tiên như vậy.

      Hoắc Thương Châu ngây ngốc đứng tại chỗ, hít hơi sâu: “ xứng đáng có được ấy, vì ấy bỏ lỡ rất nhiều thư, mà chỉ mang lại cho ấy những đau đớn tận cùng.” nghẹn ngào.

      Hoắc Thanh Lăng tưởng mình nghe lầm, đột nhiên phát trai mình từ khi nào trở nên yếu ớt khổ sở như thế, người luôn tự tin kiêu ngạo như chưa từng thấy tuyệt vọng như thế này bao giờ, nếu bà nội biết, chắc đau lòng lắm.

      thở dài: “… đừng cưỡng ép bản thân, cuộc sống thể lúc nào cũng như ý, phải chấp nhận thực tế, xem em , bị mọi người hành hạ mà trưởng thành thế này, em cũng biết mình có thể lợi hại đến vậy, thế mới là cuộc sống.” vì muốn để Hoắc Thương Châu vui vẻ mà tự nhạo báng mình.

      Hoắc Thương Châu cười khổ sở lắc đầu: “Cuộc sống là do con người mà thay đổi, có lúc quá quan tâm lại có thể mất , rất sợ mất ấy, Thanh Lăng, có phải chẳng có hi vọng gì ?”

      biết… nhưng trai em là người đàn ông đẹp trai lại có khả năng nhất đời này.” mỉm cười, còn ầm ĩ như ngày thường, bất chợt lại như người trưởng thành chin chắn.

      muốn đưa ấy ra nước ngoài, tiện thể thăm bà nội.” Hoắc Thương Châu nhìn ra cửa sổ, biết nghĩ gì.

      Hoắc Thanh Lăng gật đầu: “ xử lý vết thương trước, nếu chị dâu lo lắng, ra nước ngoài cũng tốt, vừa giải sầu mà bà nội ngày nào cũng nhắc đến chị dâu, cũng nên sang thăm bà.” Hoắc Thanh Lăng đau lòng kéo tay Hoắc Thương Châu.

      “Ừ….”

      Bạch Hiên Dật, Lôi Ảnh đứng trong hành lang im lặng lên tiếng, Mạc Nhan tựa vào tường thỉnh thoảng nhìn Lôi Ảnh, ấy bây giờ phải là câu cũng muốn với mình sao, biết rốt cuộc mình làm sai điều gì, tại sao sau đêm đó Lôi Ảnh lại xa lánh như vậy, ngay cả nhìn thẳng vào mắt cũng quá 2s, tránh né cố ý này khiến phát điên.

      Điện thoại của Bạch Hiên Dật đổ chuông, cầm điện thoại lên nhìn rồi đứng sang bên nghe.

      Lúc này ở cửa chỉ còn lại Lôi Ảnh và Mạc Nhan, nhịn được nữa, giận dữ tới trước mặt Lôi Ảnh ngẩng đầu nhìn hỏi: “ tại sao muốn tránh em?”

      Lôi Ảnh nhìn , khuôn mặt xa cách : “ có.” biết thế nào, chưa báo thù xong, thể lo lắng những chuyện riêng tư, muốn khiến Mạc Nhan giống như Cố Chiêu Ninh.

      còn ? Lôi Ảnh rốt cuộc có ý gì? lấy em ra làm trò đùa à? đến là đến ! xem em là cái gì? Nếu em lời ràng! Đừng khiến em cả ngày lo lắng cho , đừng để em phải suốt ngày tưởng nhớ.” nhịn được nổi giận, mắng thôi hồi.

      Bạch Hiên Dật định quay lại có việc phải trước lại nhìn thấy cảnh này, bất đắc dĩ cười cười, xen vào, xoay người rời chào hỏi.

      Hoắc Thanh Lăng băng bó cho Hoắc Thương Châu xong định cùng đến chỗ Cố Chiêu Ninh, vừa đến chỗ rẽ cũng nghe thấy những lời của Mạc Nhan, có biểu gì chỉ lẳng lặng nhìn hai người.

      Hoắc Thương Châu liếc nhìn , con nhóc này ra cũng hiểu biết, việc này có vẻ ngoài tầm kiểm soát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :