1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      132: nhìn thấy ma hả?


      Sau hồi mây mưa mãnh liệt, cuối cùng kết thúc vì lời cầu xin của Cố Chiêu Ninh, Hoắc Thương Châu ôm nằm giường, khẽ vuốt ve, lưu luyến hít hà mùi hương tóc .

      Cố Chiêu Ninh nhắm mắt lại cảm nhận mùi thuốc lá nhè vương vấn người , cảm thấy hơi mệt, mơ màng hỏi: “Chúng ta sinh đứa con được ?”

      Hoắc Thương Châu dừng động tác, cũng mong đợi, nhưng tự dưng nghe thấy hai chữ đứa con lại thoáng tia do dự, lúc này muốn có con ? Trong hoàn cảnh này ư?

      “Sao vậy?” Cố Chiêu Ninh hé mắt, hỏi như còn tí hơi sức.

      rút tay về, tựa vào đầu giường, châm điếu thuốc, nhưng vừa đốt lên bị Cố Chiêu Ninh nhẫn tâm cướp lấy dập tắt, mỉm cười, kéo vào ngực, tưởng rằng vì mình trả lời mà cáu giận: “Được, nhưng chờ thêm thời gian, ít nhất … lúc này chưa được”

      Câu này như gáo nước lạnh dội từ đỉnh đầu xuống, lạnh thấu gan ruột, muốn có con ư? Trong mắt vẻ thất vọng, cười đau khổ, khẽ ừ tiếng rồi gì nữa.

      nghĩ, muốn có con, nhưng lúc này quá nhiều trở ngại, đảm bảo được an toàn cho , nếu lại có đứa trẻ, có lẽ hận , hận thể bảo vệ được đứa con của họ.

      Chính vì những lời này của Cố Chiêu Ninh, quyết định phải giải quyết mọi việc nhanh, cho cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, gia đình đầm ấm, đến lúc đó, mang theo vợ con, muốn đâu , đấy mới là cuộc sống mà mong muốn.

      Hai người tiếp tục đề tài này nữa, Cố Chiêu Ninh giả vờ ngủ, khi Hoắc Thương Châu tắt đèn, bên mặt vũng nước mắt, đứa bé này được chào đón, phải làm sao?

      ……………………………..

      “Lôi Ảnh” Hoắc Thanh Lăng nhảy ra hù Lôi Ảnh rồi cười xấu xa với : “Há há, vui ?”

      Vừa ra khỏi cửa nhà Lôi Ảnh sợ hết hồn, trừng mắt biết phải gì, sao lại biết nhà , sao lại xuất vào lúc này? Rất nhiều nghi vấn biết phải hỏi thế nào.

      “Sao? Nhìn thấy em vui à?” Hoắc Thanh Lăng thất vọng chớp chớp đôi mi dài.

      Lôi Ảnh biết nên làm gì với đơn thuần này, lắc đầu: “Sao thế được, Thanh Lăng tiểu thư sao lại ở đây?” Lời của được tự nhiên, đối với người của Hoắc gia, lúc này biết phải đối mặt thế nào.

      “À… cái này là em vô tình biết nơi ở, quan tâm nên chạy đến.” cúi đầu mân mê ngón tay, như nữ sinh xấu hổ dám nhìn . Thực ra đúng là vô tình biết được, nhưng cũng do đặc biệt hỏi thăm, trước kia cũng quen biết bạn bè của họ, tối hôm qua trực, gặp phải người, đột nhiên nghĩ đến Lôi Ảnh liền đến hỏi thăm, người kia cũng còn nhớ , nhin thấy thân mật chào hỏi rồi địa chỉ Lôi Ảnh cho biết, sáng sớm hết ca trực, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy ngay tới đây, vừa định gõ cửa nghe thấy tiếng lạch cạch mở cửa, do đó núp vào chỗ, cửa mở cái liền nhảy xổ ra.

      “Tiểu thư, về , lần sau cần quan tâm đến tôi nữa.” Lôi Ảnh nhíu mày, trước kia Hoắc Thanh Lăng rât vui vẻ quấn lấy , nhưng khi đó còn bé, cũng tự nhiên để ấy chạy theo, nhưng bây giờ 20 tuổi rồi, còn là con nít nữa, thế này bị người khác nhìn thấy, biết phải giải thích thế nào. Còn nữa, tình cảm của cũng biết, từ ngày gặp ở sân bay, đưa về nhà, suốt đường đều hỏi han cuộc sống riêng của , người nhạy cảm như Lôi Ảnh thể nhận ra, nhóc này có ý tứ với mình.

      Nhưng trong lòng có Mạc Nhan, thể tiếp nhận người nào khác, kể cả có Mạc Nhan cũng thể là Hoắc Thanh Lăng, rất đơn giản vì là người của Hoắc gia.

      tỏ ra quá mức lạnh nhạt, kể cả thích, từ chối cũng cần phải biểu ràng như vậy chứ? Hoắc Thanh Lăng bỗng dưng muốn khóc, giận dữ nhìn Lôi Ảnh, lại quay thèm nhìn , cảm thấy mình lúc này như tên hề, chủ động làm cho người ta cười nhạo, quay người , nước mắt cũng tranh nhau chảy xuống chạy nhanh như bay muốn để nhìn thấy.

      Lôi Ảnh nhìn theo bóng lưng có chút áy náy, nhưng cái đó khong quan trọng, quan trọng hơn là món nợ của cha mẹ rốt cuộc phải làm thế nào…

      Ngồi trong xe taxi, Thanh Lăng khóc thảm thiết, tài xế cũng bối rối biết làm gì, tiểu thư này lên xe cũng đâu, vừa mở cửa lên xe ngồi khóc nức nở, chở rất nhiều người nhưng tài xế chưa gặp ai như , sợ qua chỗ đèn xanh đèn đỏ cánh sát dễ bắt dừng lại kiểm tra quá.

      Hoắc Thanh Lăng từ bé tới giờ chưa từng đau khổ như vậy, mặc dù Lôi Ảnh gì, nhưng ánh mắt ấy ràng rất ghét, còn cả giọng lạnh như băng kia nữa ràng để đừng bao giờ tới đó. hiểu rốt cuộc mình có điểm nào tốt, gia thế, tướng mạo đều thua kém ai! Tại sao chịu nhìn kỹ chút, chỉ coi như đứa con nít mà thôi.

      Con nít? Đột nhiên nghĩ đến nơi để , ngừng khóc, nức nở với tài xế: “Đến khu vui chơi.”

      “Được”. Tài xế thấy nương này rốt cuộc chịu nơi muốn đến cảm thấy vui vẻ, vòng vo hồi cũng đến được khu vui chơi.

      xui xẻo đến đâu cũng xui xẻo, Hoắc Thanh Lăng vừa bước xuống xe gặp ngay phải người muốn gặp nhất.

      “Hơ? Mình hoa mắt hay sao ấy nhỉ, để tôi nhìn chút xem nào.” Vẻ mặt rất lưu manh Bạch Hiên Dật gỡ kính xuống nhìn lượt Hoắc Thanh Lăng.

      Hoắc Thanh Lăng cũng thấy, đây chẳng phải Bạch Hiên Dật hay sao? Cũng may mà tránh xa được , người nhà đó ai cũng như ai, lại thấy ghét, liếc liếc Hiên Dật rồi lạnh lùng: “ nhìn thấy ma hả?” bực mình sẵn, còn muốn va vào họng súng.

      Sau đợt trình diễn thời trang cho Cố Chiêu Ninh, đột nhiên nhận được điện thoại của gia đình, liền chạy về, ngờ là bị gọi về xem mắt, trời đánh, đối tượng hẹn hò chẳng phải ai khác chính là cái nàng ngạo mạn vô lễ trước mặt, em họ Hoắc Thương Châu, Hoắc Thanh Lăng.

      Càng khiến bất ngờ, nàng này ngang nhiên chạy trốn trước mặt , tốt xấu gì cũng phải chịu trận, kết quả bị đòn cảnh cáo, lại bị con nhóc chơi xỏ? Bạch Hiên Dật rất hận. Đời này chưa biết thất bại là gì, dĩ nhiên, trừ Cố Chiêu Ninh nàng này là thứ hai.

      Thành ra, Hoắc gia nhìn cha mẹ bằng ánh mắt mất thiện cảm, Bạch Hiên Dật cũng đàng hoàng tuyên bố với cha mẹ đừng để mất mặt như thế nữa. Nghỉ ngơi vài ngày, chạy trốn về nước, hôm nay cũng tình cờ tới đây, thấy trong khu vui chơi có nhiều cảnh đẹp để chụp ảnh, vừa xong, ra đến cửa gặp phải nàng làm cho hận nghiến răng nghiến lợi Hoắc Thanh Lăng này, mà cũng ngờ là, nhóc này ngang nhiên coi ra gì. thiếu lễ phép! Dù sao cũng coi như… nhìn lớn lên.

      Càng nghĩ càng bực, Bạch Hiên Dật muốn trêu chọc trận, theo sau Hoắc Thanh Lăng lại vào cái sân chơi mà ghét nhất.

      Hoắc Thanh Lăng cũng hề ngốc, dọc đường đều cảm giác thấy có người theo mình, hơn nữa, có thể nhìn được cái bóng, đây chẳng phải là bóng của cái tên gian tà đáng ghét kia sao! Đúng là hồn tan.

      Hoắc Thanh Lăng đột nhiên dừng bước, quay đầu lại.

      Bạch Hiên Dật cũng đứng sững, nhún nhún vai buông thong tay.

      rốt cuộc đình làm gì… hả?” Hoắc Thanh Lăng bằng chất giọng high-decibel, đâm xuyên qua lỗ tai Bạch Hiên Dật, bịt tai cắn răng vẻ mặt đau khổ, trước đây từng được thưởng thức lần, khi đó mới lớn, sao đến tận bây giờ, giọng vẫn chua như vậy.

      Đợi đến khi ngừng , mới thận trọng bỏ tay ra, nhìn lượt xung quanh, nơi này nhiều khách đến vậy, khó đảm bảo là ai nhận ra , vội vàng lấy tay đẩy gọng kính lên: “ Đây cũng phải của nhà , tôi muốn làm gì kệ tôi.” Càng ngày càng cảm thấy nhóc này thú vị, hình như hơi liều mạng giống Cố Chiêu Ninh năm đó, chỉ có hứng thú với những người thú vị, nhóc trước mắt này hoàn toàn khơi gợi hứng thú của .

      “Được! Chỗ này phải của nhà tôi, tôi có quyền quan tâm đâu, nhưng tôi cảnh cáo, đừng có mà theo tôi, nếu tôi mách họ. Xem ấy xử lý thế nào.” Hoắc Thanh Lăng giận dữ, bực mình chớ lại còn bị cái tên Bạch Hiên Dật này trêu chọc, muốn sống nữa ra .

      “Được… … Hay tôi trực tiếp với Thương Châu, là… trốn về, bởi vì phải xem mắt tôi.” Bạch Hiên Dật khom lưng, thân hình cao lớn bất giác chắn ánh mặt trời trước mặt Hoắc Thanh Lăng, khiến bị bao phủ bởi bóng ma. có hứng… uy hiếp, phải sai, là uy hiếp.

      …” sợ ta với Hoắc Thương Châu mà sợ Hoắc Thương Châu sợ gia đình lo lắng lôi về nhà, đến lúc đó thảm. Được rồi, tạm thời chịu thua , hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Hiên Dật rồi quay người bỏ . Chẳng thèm chơi nữa, về ngủ cho xong, nghĩ lúc lại cảm thấy cam tâm cứ bị điều khiển như vậy, nở nụ cười giả tạo, xoay người lại nụ cười càng sâu sắc hơn nhìn Bạch Hiên Dật đứng với vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, tiến lại gần chậm rãi : “ Bạch…gặp lại… sau” Lời cuối cùng như chui từ kẽ răng ra.

      “Ái ôi” Chân Bạch Hiên Dật bị chịu trận, con nhóc này, lại dám giở chiêu này, dám giẫm lên chân ? Nhìn ngạo mạn bỏ , Bạch Hiên Dật bực mình kêu lên! Nếu phải là em họ Hoắc Thương Châu, sớm cho biết thế nào là lễ độ.

      Hoắc Thanh Lăng thấy thoải mái hẳn, như thể mọi tức giận biến mất, ngâm nga câu hát, thảnh thơi bước , ra, thất tình cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.

      …………………………

      Lúc Bạch Hiên Dật tới công ty Hoắc Thương Châu cũng thấy có điều gì là lạ, cụ thể chỗ nào lắm, chỉ cảm giác có cái gì đó bình thường, dọc đường thấy nhân viên túm năm tụm ba hiểu những gì, khi bước tới, họ lập tức dừng lại quay người ! kỳ quái.

      “Này, Hoắc Thương Châu. Nhìn thấy bạn mà có tí biểu cảm nào thế?” Bạch Hiên Dật đẩy cửa phòng làm việc của Hoắc Thương Châu, thấy chỉ nhìn mình cái, chẳng có biểu gì là vui vẻ, bực mình đến gõ gõ bàn làm việc của bất mãn hỏi.

      “Cậu muốn biểu cảm gì? Đợi đó ” Hoắc Thương Châu thích nhiều lời, cũng rảnh rỗi, chỉ chỉ ghế salon bên cạnh, ý bảo đừng lắm lời ngồi xuống chờ .

      Bạch Hiên Dật rốt cuộc cũng hiểu vì sao lại kỳ lạ rồi. thở dài, nhàm chán ngồi vào ghế salon, liếc mắt nhìn Hoắc Thương Châu vùi đầu làm việc, bất đắc dĩ bĩu môi cầm đại cuốn tạp chí bàn lên xem.

      “Uầy uầy uầy… Hoắc Thương Châu, cậu trâu bò… Cuộc đấu thầu lớn như vậy cậu cũng dành được? Nghe lần đầu thầu này, các công ty hàng đầu cả nước đều tham gia.” Bạch Hiên Dật bình thường cũng quan tâm mấy cái chuyện này, nhưng cuộc đấu thầu này là cái lớn nhất trong 5 năm qua, hôm qua đến công ty cũng nghe nhiều người nhắc đến chuyện này, nhưng lúc đó để tâm, cũng rảnh rỗi mà nghe, cũng biết nó quan trọng đến thế, lại biết hoa rơi trúng đầu Hoắc Thương Châu, phải tin năng lực của Hoắc Thương Châu, chỉ là thấy tin ngay trang nhất quá kinh ngạc.

      Hoắc Thương Châu lạnh lùng quét mắt qua cái như rằng quá nhiều lời rồi.

      Nhận được ánh mắt của Hoắc Thương Châu, vốn có nhiều câu muốn hỏi, đành khoát tay: “Biết rồi, biết rồi, mình im lặng… im lặng.” Cợt nhả xong tựa vào ghế salon gì tiếp tục lật giờ cuốn tạp chí.

      Hoắc Thương Châu đọc lại văn kiện lần cuối rồi ký tên mình sau đó đứng dậy, cầm áo mắc mặc vào, vòng qua bàn làm việc đến cạnh Bạch Hiên Dật : “ thôi, cùng ăn trưa.” xong, xoay người , cần biết Bạch Hiên Dật có vui hay .

      Bạch Hiên Dật quen thấy Hoắc Thương Châu như vậy, bất đắc dĩ gấp tạp chí lại đứng dậy theo , là bạn bè nhiều năm, Hoắc Thương Châu mặc dù mặt lạnh lùng nhưng tâm lại nóng bỏng, Bạch Hiên Dật biết, cái khuôn mặt lạnh kia chẳng qua là ngụy trang, cuộc sống có nhiều cạm bẫy, giống như , thích dùng nụ cười để che dấu u buồn.

      Hai người ngồi vào khách sạn bên cạnh, Bạch Hiên Dật mới phát ra điều kỳ lạ nằm ở chỗ nào, từ lúc ới, thấy Lôi Ảnh đâu, người mà ngày nào cũng ở cạnh Hoắc Thương Châu như hình với bóng, giờ đâu rồi?

      “Lôi Ảnh đâu?” Bạch Hiên Dật hỏi Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu bóp chặt thực đơn trong tay, sau đó buông lỏng, thờ ơ : “Tôi cho ta nghỉ phép vài ngày, ăn gì, cậu chọn .” ném thực đơn cho Bạch Hiên Dật.

      Bạch Hiên Dật biết nhất định có chuyện gì, nhìn biểu của Hoắc Thương Châu là biết, mặc dù khuôn mặt chẳng mấy thay đổi, nhưng hiểu quá , chỉ cần chi tiết đơn giản cũng biết là trong chuyện này có gì mờ ám.

      “Có phải hai người xảy ra chuyện gì rồi ? Cậu rất lạ” Bạch Hiên Dật bỏ cái vẻ cợt nhả vốn có, lật giở đại cuốn thực đơn, tầm mắt hề rời khuôn mặt của Hoắc Thương Châu.

      Hoắc Thương Châu hề chớp mắt nhìn Bạch Hiên Dật, đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng câu khiến suýt hộc máu: “Cậu có thể phản bội mình ?”

      Mẹ nó! Những lời này khiến Bạch Hiên Dật tức suýt ngất, gập thực đơn lại vứt qua bên, nghiêm túc nhìn Hoắc Thương Châu: “Rốt cuộc thế nào? Sao cậu lại hỏi thế?” biết là Hoắc Thương Châu vô duyên vô cớ hỏi câu ngớ ngẩn như vậy.

      “Trả lời mình .” Hoắc Thương Châu lặp lại.

      Bạch Hiên Dật mím chặt môi, hồi lâu nhìn khẳng định “”. Đúng vậy, , mặc dù làm cùng lĩnh vực với Hoắc Thương Châu, nhưng nếu cần có thể tin , kể cả lên núi đao xuống biển lửa cũng nguyện ý, ngược lại, Hoắc Thương Châu cũng như vậy thôi.

      Hoắc Thương Châu gật đàu, như thể rất hài lòng với đáp án này cười với : “Gọi thức ăn .”

      Bạch Hiên Dật thấy Hoắc Thương Châu nhất định , khẳng định chuyện này tương đối phứctapjp, sao, ngày nào đó nếu Hoắc Thương Châu muốn tự cho biết, cầm thực đơn lên, Bạch Hiên Dật bắt đầu suy nghĩ trưa nay nên ăn gì.

      ……………………………………

      Hai ngày nay Lôi Ảnh tự cho mình nghỉ phép, mặt là muốn nhìn cho suy nghĩ của mình, mặt khác tỉnh táo cân nhắc, cảm giác là nguyên nhân cha mẹ chết cũng đơn giản như vậy.

      từ những việc cơ bản, sau khi an táng cha mẹ, biết là mình bị những người kia truy đuổi, dám về nhà, nếu quả Hoắc Hành Bác gây nên, vậy lúc xuất trước mặt, ông ta việc gì phải đồng ý với Hoắc Thương Châu chứa chấp mình, huống hồ còn dạy dỗ thành tên sát thủ, ông ta có thể chẳng cần tốn sức giết ngay được .

      Nghĩa là, chỉ còn khả năng, đó là Hứa Cần Dương dối.

      Còn Hoài Thúc? Chẳng lẽ bị Hứa Cần Dương mua chuộc? ra cũng loại trừ khả năng này, ban đầu ông ta biến mất dễ dàng như vậy, bây giờ lại xuất có thể nào là Hứa Cần Dương giở trò?

      Cho nên, những ngày qua Lôi Ảnh thầm điều tra.

      Ban đầu bên cạnh cha còn có người, đối đầu với Hoài Thúc, cũng là người trung thành nhất với ông. A Đường thúc! Trong ký ức mơ hồ của đột nhiên lại toát ra hình ảnh A Đường thúc, nhớ, bình thường ông thích chuyện, luôn giữ khuôn mặt lạnh lùng nhìn rất đáng sợ, vì vậy từ bé thích Hoài Thúc với khuôn mặt luôn tươi cười hơn cho nên ký ức về ông chỉ có chút.

      A Đường thúc là nông dân của B thị, những thứ này là kết quả điều tra nhiều ngày của , cầm tờ giấy ghi địa chỉ dễ tìm, Lôi Ảnh thấp thỏm lên đường, bất luận thế nào, cũng phải tự tay vạch mặt hung thủ giết cha mẹ mình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      133: Tự làm tự chịu


      Thiên Mộng Tuyết mơ thấy mình bị người khác bóp cổ thể thở được, cảm giác mình sắp chết đến nơi đôi tay kia đột nhiên buông ra.

      ho mấy cái, mở mắt ra thấy bóng đen đứng trước mặt mới biết phải là mơ, sờ sờ cổ, theo bản năng xoay người về phía bóng đen : “ là ai?” kinh hoàng nhìn bóng đen hề nhúc nhích rất quen thuộc…

      Tạch, tiếng đèn bàn bật lên, ở phòng đơn do Hoắc Thương Châu đặt cho, biết người nào đêm hôm khuya khoắt như ma xuất , cũng hiểu mình thành như thế này rồi còn đắc tội với ai nữa.

      Lúc đèn chiếu sáng cả căn phòng, Thiên Mộng Tuyết mới nhìn người trước mặt khiến ngẩn người, kẻ vừa bóp cổ ai khác chính là Hứa Cần Dương.

      … sao lại ở đây?” vô cùng kinh ngạc, biết ta đến đây vì cái gì, lẽ đến để cười nhạo ? Nhưng giống, ta ràng vừa rồi bóp cổ , cho tới lúc này vẫn cảm thấy rất đau.

      Ảnh mắt vô cùng đáng sợ, nụ cười trêu tức, trừng mắt nhìn khiến dựng tóc gáy, giao dịch giữa họ phải xong rồi sao? Tại sao ta còn đến đây tìm .

      “Tôi vì sao ở đây? Chậc chậc, quên tôi làm gì, có người tôi muốn mà tìm được, quả là hồ đồ rồi.” Hứa Cần Dương ghé đầu, giữ cằm Thiên Mộng Tuyết, buộc nhìn thẳng vào con mắc ác độc của mình.

      Ánh mắt kia quả đáng sợ, hiểu ý là gì, phải vì mất đứa con mà tức giận đến thế chứ? Thiên Mộng Tuyết bị chính ý nghĩ của mình hù dọa, Hứa Cần Dương là ai? Ác độc! Sắc bén! Làm sao có thể để ý đến con của , khả năng này hoàn toàn có thể, vậy … Đúng là có chuyện gì khác?

      “Tôi biết muốn tới làm gì, tôi bây giờ thành ra thế này, nghĩ thế nào?” khó khăn phát ra vài tiết mơ hồ, ánh mắt có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm Hứa Cần Dương.

      giễu cợt cười tiếng, thèm để ý ta ở tình huống nào, cũng muốn biết, điều quan tâm là lừa gạt , coi như thằng hề. Vậy cũng muốn xem chút, rốt cuộc ai mới là kẻ thê thảm.

      rốt cuộc có mấy mạng? Dám chơi tôi? Hả?” Hứa Cần Dương tăng thêm lực, mặt đỏ ửng, đời này hận nhất là bị kẻ khác lừa, con người này lại dám va vào họng súng, khiêu chiến giới hạn cuối cùng của , vậy cho vui vẻ.

      cảm giác vô cùng đau đớn, biết, chỉ cần Hứa Cần Dương dùng lực thêm chút, cằm vỡ, lông mày nhíu chặt, hai tay túm lấy góc chăn, kiên cường thốt ra lời cầu xin nào, tự trấn an, cắn răng chịu đựng hành hạ, hết hơi nặn ra mấy chữ: “Tôi biết… ở đây … cái gì!”

      Hứa Cần Dương cười, khinh thường nhìn lướt qua , sau đó mặt khuôn mặt trầm rút gần khoảng cách với khuôn mặt , hung hăng cắn cái lên môi , mùi máu tươi trong miệng khiến càng thêm điên cuồng, sau hồi mãnh liệt, ngẩng đầu buông tay lạnh lùng nhìn Thiên Mộng Tuyết vô cùng khổ sở: “Bây giờ biết chưa? Còn muốn rước lấy cái chết?”

      hiểu, biết Hứa Cần Dương cái gì, rước lấy cái chết là sao? Để bảo vệ mình khỏi bị xâm phạm, cuộn tròn vào đầu giường, bờ môi đau rát sớm tê liệt, được ra lời, chỉ biết lắc đầu, thực biết, đó là tất cả những gì có thể .

      “Vẫn mạnh miệng?” Hứa Cần Dương cười vô cùng kinh khủng, giống như là cười để tuyên bố muốn lấy mạng , đốt điếu thuốc thong thả hít vài hơi, hề chớp mắt nhìn người phu nữ cuộn tròn giường, tim thoáng đập rộn, nhưng lập tức khôi phục lạnh lùng, phun làn khói, dập điếu thuốc, lạnh lùng với : “Hồ sơ đấu thầu xảy ra chuyện gì?” như nhắc nhở , đây là cơ hội cuối cùng, nếu biết đường nắm lấy, có cơ hội nhìn mặt trời mọc ngày mai.

      Đấu thầu? Thiên Mộng Tuyết hoàn toàn bối rối, thoáng buông lỏng cơ thể, nhìn Hứa Cần Dương mù mờ : “ có ý gì? Đề án đấu thầu phải chụp cho rồi sao?”

      “Còn giả bộ? cho tôi đề án giả, đừng biết chứ? Hay là… ngay từ lúc bắt đầu, liên kết với Hoắc Thương Châu để hãm hại tôi?”

      Giả? Đột nhiên nghĩ đến, ngày đó Hoắc Thương Châu cho xem cảnh ghi lại, chẳng lẽ phải là vô tình phát mà là sớm biết ý đồ của nên cài bẫy khiến mắc câu sao?

      Quay lại thêm chút, ngày Hoắc Thương Châu và Lôi Ảnh cùng nhau rời , cuối cùng thấy ý đồ ràng, hóa ra lúc đó ta nhắc nhở, cho mình cơ hội, nhưng lại nắm lấy, tự nhảy vào cái hố mà Hứa Cần Dương đào sẵn. ra tất cả đều là chính tạo nên, để mọi chuyện tới nước này chính là do , bất lực mím chặt môi, hối hận, rất hối hận.

      Người đàn ông trước mắt này, mặc dù mặt mũi hề thua kém Hoắc Thương Châu, nhưng trái tim lại đen tối, mà từ cũng biết, mặc dù biết họ có tình cảm nhưng cũng có quan hệ xác thịt với nhau, chí ít cũng là loại quan hệ, thế nhưng ngồi đó thèm hỏi câu xem bị làm sao, mà vì cái đề án có thể nghĩ là giết .

      “Thế nào? được?” Hứa Cần Dương thấy rất lâu gì, còn dùng ánh mắt căm ghét nhìn thôi, ghét cái loại ánh mắt tuyệt vọng này, ghét bộ dáng đáng thương của .

      “Tôi chỉ có thể …Tự làm! Tự chịu” hận! hận! Tất cả thù hận cũng đặt lên người đàn ông trước mặt, chính hắ phá hủy cuộc đời , tình của .

      Khuôn mặt tươi cười của Hứa Cần Dương bỗng chốc cứng đờ, trở nên u ám, con mắt phóng ra ánh sắc lạnh khiến nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột, đứng dậy, tiến hai bước đến bên giường , tóm tóc Thiên Mộng Tuyết, hung hăng giật về phía sau khiến phải nhìn thẳng vào mắt , cặp mắt nheo lại, nghiến răng nghiến lợi : “ lại lần nữa xem”. Dám làm phản! Dám nguyền rủa !

      Lúc này Thiên Mộng Tuyết hề sợ nữa, cũng thấy đau, da đầu sắp còn cảm giác, đột nhiên cười điên cuồng: “Ha ha ha ha! vĩnh viễn thể thắng nổi Hoắc Thương Châu! Vĩnh viễn” Ánh mắt cũng biến thành hung ác, biết Hứa Cần Dương bỏ qua cho mình, cũng chuẩn bị để từ chối, dù sao sớm muộn cũng chét, chết sớm hay chết muộn cũng thế mà thôi. Cảm thấy người đàn ông kia ngẩn ra, càng cười lớn tiếng, nhân lúc Hứa Cần Dương chú ý, chậm rãi đưa tay xuống gối……….

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      134: Chết cũng muốn kéo cái đệm lưng


      lấy ra cái kéo dưới gối trộm được của y tá, vốn định dùng để tự sát nhưng có dũng khí, hôm nay có lẽ phải dùng tới.

      Chiếc kéo lao thẳng về phía Hứa Cần Dương…

      “Này muốn chơi trò này với tôi? Còn non lắm!” Hứa Cần Dương tóm được đôi tay tái nhợt, cười gian ác, con mắt phủ tầng thâm độc, người muốn giết thiếu, nhưng phải vẫn sống khỏe mạnh đến tận bây giờ ư, thủ đoạn của Thiên Mộng Tuyết, ngay từ lúc đưa tay xuống dưới gối phát ra.

      căm hận, tức giận khiến hai con mắt Thiên Mộng Tuyết đỏ ngầu, thể giết được , vô dụng, thế , biết rằng mình chỉ còn con đường, đó là bị Hứa Cần Dương giết chết. Đôi mắt tuyệt vọng nhắm lại, những giọt nước mắt hối hận từ khóe chảy ra…

      Cây kéo sắc bén phát ra ánh sáng lạnh chói mắt bị Hứa Cần Dương dí ngược lại vào cổ họng , nhìn nhắm chặt hai mắt, ràng rất sợ, hai tay siết chặt ga giường, đôi môi run rẩy nhưng vẫn làm ra vẻ gan dạ.

      Rầm… Cánh cửa trong tích tắc bị đẩy ra, Hứa Cần Dương phản ứng rất nhạy bén, giấu chiếc kéo vào trong ống tay áo, giữ chặt tay Thiên Mộng Tuyết, nhìn từ phía sau, cử chỉ của hai người trông hết sức thân mật, người biết còn tưởng họ

      y tá từ đằng sau ho hai tiếng: “Phòng 103, Thiên Mộng Tuyết?” nhìn chai nước biển truyền trong tay xác nhận lại tên bệnh nhân.

      Hứa Cần Dương nhìn Thiên Mộng Tuyết bằng ánh mắt cảnh cáo, sau đó dùng khuôn mặt tươi cười quay ra hướng y tá “vâng”

      “Được rồi, đặt ấy nằm thẳng xuống, tôi truyền nước biển”. y tá chút thay đổi, Hứa Cần Dương cảm thấy ta hơi quen mắt, nhưng nghĩ được gặp ở đâu, xoay người lại cười gian ác với Thiên Mộng Tuyết vẫn nhìn y tá với vẻ mặt ngây ngốc, rồi đặt nằm xuống, dùng chất giọng vô cùng dịu dàng: “Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai… lại đến thăm em.”

      xong, lập tức ra khỏi phòng bệnh.

      Sau khi Hứa Cần Dương , Thiên Mộng Tuyết thở phào nhõm, thư giãn thân thể, chiếc kim truyền đâm thủng tĩnh mạch, chất lỏng lành lạnh chảy vào máu , nhìn y tá bận rộn hồi lâu gì, đến khi ấy chuẩn bị xoay ngời mới đột nhiên gọi: “Thanh Lăng!”

      Hoắc Thanh Lăng, y tá này là Hoắc Thanh Lăng, ngay từ lúc nhìn thấy nhận ra, mặc dù gần 10 năm rồi chưa gặp, nhưng diện mạo của gần như thay đổi, vẫn là khuôn mặt của bé 17,18 tuổi

      Hoắc Thanh Lăng thích Thiên Mộng Tuyết chút nào, từ trước vẫn thế mà bây giờ họ và cũng ta cũng còn quan hệ gì, càng cần phải tỏ vẻ miễn cưỡng thích ta. biểu cảm gì, Thanh Lăng quay lại nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thiên Mộng Tuyết, cũng hơi hồi hộp, từ lúc xem bệnh án, băn khoăn liệu có phải trùng tên , cũng vì ba chữ Thiên Mộng Tuyết mà mới xem, xảy thai lại ung thư, mặc dù thích nhưng nhìn bộ dạng người ra người, ma chẳng ra ma của Thiên Mộng Tuyết lúc này, trong lòng cũng có chút thương hại.

      “Thanh Lăng? Em còn nhớ chị đúng ?” Giọng Thiên Mộng Tuyết yếu ớt, cuộc vật lộn vừa rồi khiến cảm thấy thân thể còn là của mình, ngay cả chuyện cũng thấy khó khăn.

      “Xin lỗi, tôi nhớ lắm, nghỉ ngơi , nếu cần gì nhấn chuông.” xong, bê khay ra khỏi phòng bệnh

      lúc này làm cho ai cũng ghét sao? Tại sao ánh mắt mọi người đều tỏ ra căm ghét , Hứa Cần Dương muốn giết , Hoắc Thương Châu hận , đứa con mất, người còn mang bệnh ung thư, biết mình còn sống vì cái gì.

      Nhưng mà, cho dù chết cũng muốn kéo cái đệm lưng.

      đột nhiên cười, mặt đầy nước mắt, nụ cười làm da nhăn lại, mang theo tuyệt vọng, hạ quyết tâm cho được như nguyện…

      ……………………………

      Lôi Ảnh chạy đến quê của A Đường thúc, nhìn phong cảnh sơn thủy hữu tình, đường hẹp quanh co, mỗi tấc đất lầy lội đều thơm mùi bùn đất sau cơn mưa. Trong lòng Lôi Ảnh vô cùng phức tạp, biết khi lấy được câu trả lời từ A Đường thúc thế nào, năm đó, ông ta làm những gì? Tại sao ông ta lại đột nhiên biến mất, những câu hỏi liên tiếp khiến muốn lập tức biết kết quả.

      Bước qua con đường bùn lầy, Lôi Ảnh rốt cuộc cũng nhìn thấy nông trang, đáp án nằm ở đó! Nghĩ tới đây, bước chân nhanh hơn hẳn, chạy thẳng về phía nông trang.

      Hỏi thăm vài lần, cuối cùng cũng đến được nhà của A Đường thúc.

      Ôm bao hi vọng, gõ cửa, nhưng rất lâu cũng thấy có động tĩnh gì, nhìn kỹ chút mới phát

      Nhìn từ bên ngoài, căn nhà cũ nát, tay nắm cửa phủ lớp bụi dầy, cửa sắt hoen rỉ loang lổ, đầu tường mọc đầy cỏ dại, xem ra từ lâu có ai ở đây. Vậy A Đường thúc đâu?

      Đúng lúc có người qua, Lôi Ảnh vội vàng tiến lên chào hỏi người đàn ông trung niên: “Chào chú, làm ơn cho hỏi Hạc Minh Đường có phải ở đây ?” Lôi Ảnh nhìn người đàn ông, chòm râu dơ dáy, chiếc áo sơ mi trắng mặc thành màu đen, chiếc quần đùi cộc, đôi dép bẩn thỉu, vừa nhìn là kẻ tham ăn lười lao động.”

      Người đàn ông nhìn lên nhìn xuống Lôi Ảnh hồi, ngạo mạn ngẩng đầu, nhàn nhã vươn tay.

      Lôi Ảnh biết ông ta có ý gì, xem ra ông ta biết nơi A Đường thúc ở, đúng là mèo mù vớ cá rán. chút suy nghĩ, móc ví, đưa cho ông ta tệp tiền rồi : “Có thể cho tôi chứ?”

      Người đàn ông liếc xấp tiền trong tay, lại liếc nhìn Lôi Ảnh, lập tức đổi khuôn mặt tươi cười, cợt nhả ôm lấy tiền, hôm nay gặp may rồi, vốn định về nhà lấy ít đồm ngợ đụng phải người muốn tìm A Đường, chính là em trai của ông ta.

      “Đến đây, bên này bên này”. Vốn định lừa mấy trăm đồng, nhưng nhìn xấp tiền phải đến vài ngàn, lập tức xem Lôi Ảnh như thành, vội vàng gật đầu dẫn đường.

      Lôi Ảnh theo đoạn đường dài, nghi ngờ liệu người đàn ông trước mặt có phải lừa gạt mình : “Ông định dẫn tôi đâu vậy?”

      cứ theo tôi! Tôi là em trai ông ấy, tìm đúng người rồi.” Người đàn ông quay đầu lại khom lưng cúi đầu cười cười, trong lòng vẫn tính toán làm sao lừa được thêm ít tiền.

      Lôi Ảnh vừa nghe thấy là em trai Hạc Minh Đường mới tạm yên lòng, nhanh chân bước theo ông em trai này lên núi.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      135: Gặp lại A Đường thúc


      vòng đường núi, trong thung lũng, Lôi Ảnh nhìn thấy ngôi nhà , phòng ốc sơ sài ngay cả xi măng cũng có, chỉ là dùng gạch ghép lại mà thành.

      Em trai A Đường gõ cửa, như loại ám hiệu, bên trong cửa từ từ mở ra.

      Lôi Ảnh vẫn mơ hồ nhớ khuôn mặt này, vết sẹo dài ngang mặt, con mắt bị mù, tóc mai hai bên bạc, nhiều nếp da nhăn nheo, đây là A Đương thúc ư?

      Người đàn ông nhìn thấy ràng sửng sốt, nhưng ánh mắt lập tức cảnh giác, như thể biết , Lôi Ảnh vừa định hỏi nghe thấy giọng ông ta.

      “A Thất, ai đây?” Giọng có vẻ già nua, khàn khàn cố ý đè thấp, mặt nghiêm túc nhìn em trai vẻ trách cứ.

      … người này đến tìm , đúng lúc gặp được em, há há, nên em dẫn đến.” A Thất nghĩ đến số tiền kia, đủ cho đánh cuộc (cờ bạc), nghĩ tới vui vẻ, quên cả lời ông dặn.

      Lôi Ảnh thấy sắc mặt A Đường thúc tối sầm lại, tức giận quát em trai mình: “Tôi với chú thế nào? Chẳng lẽ chú biết tình cảnh của chúng ta bây giờ thế nào! Người nào cũng tùy tiện dẫn đến.”

      Lôi Ảnh ho hai tiếng, chậm rãi mở miệng: “A Đường thúc, chú còn nhớ Hắc Ưng ?”

      A Đường thúc? Hắc Ưng? Nghe thấy hai cái tên này, A Đường vô cùng căng thẳng, cảnh giác nhìn lượt từ đầu đến chân người đàn ông đứng trước mặt, càng nhìn càng giống… Ông thực thể tin nổi đây chính là con trai Hắc Ưng.

      Lôi Ảnh thấy ông vẫn còn nghi ngờ, bổ sung thêm: “Cháu là tiểu Ảnh”

      Tiểu Ảnh, cách xưng hô này A Đường cả đời thể quên, khi đó Lôi Ảnh còn , ông chỉ gọi cậu đúng lần, đó là Tiểu Ảnh, nhưng Lôi Ảnh hề thích, cái tên này nghe nữ tính quá, ông thấy Lôi Ảnh đáng , tuy nhiên ông chưa bao giờ cười với cậu, bởi vì ông muốn cho Lôi Ảnh nhiều hi vọng.

      Mặc dù Lôi Ảnh là con của đại ca, nhưng ông luôn xem cậu như con mình, cho nên luôn hà khắc, nghiêm nghị.

      “Cậu là Tiểu Ảnh?” Ánh mắt ông đột nhiên ươn ướt, ông nghĩ rằng trước lúc chết còn nhìn thấy đứa bé này, cứ tưởng rằng cậu thoát khỏi bị truy giết, thế mà những còn sống, xem cách ăn mặc còn sống tệ, áy náy nửa đời của A Đường xem như được gỡ bỏ.

      “Vâng…” Lôi Ảnh gật đầu.

      “A Thất! Nhanh mua rượu với đồ ăn về đây!” A Đường trong lòng rất vui vẻ, xoa xoa đôi mắt ửng đỏ, dặn dò A Thất.

      có tiền.” đời nào chịu khai ra số tiền Lôi Ảnh đưa, thế nào cũng đánh chửi bắt trả lại.

      Lôi Ảnh nhìn lướt qua A Thất, thấy chột dạ né tránh ánh mắt của , dường như hiểu được, móc ví, lấy thêm mấy tờ tiền to đưa cho .

      “Tiểu Ảnh! Đừng làm thế…”

      “A Đường thúc, chú đừng từ chối, cháu đến vội vàng, cũng kịp mua cái gì, coi như là chút lòng thành của cháu.” Lôi Ảnh biết A Đường thúc luôn rất nghiêm khắc, chỉ đứng ngoài cửa cũng nhìn thấy bên trong bày biện sơ sài, ngay cả TV cũng có, trong lòng nhất thời chua xót, người đời tài giỏi nhưng đến già lại phải chịu cảnh thế này.

      A Đường thở dài, A Thất sớm nhận tiền chạy, ông kêu Lôi Ảnh vào nhà ngồi.

      Mùi nấm mốc xộc đến, gian phòng này ở trong lòng núi, cả ngày có ánh sáng mặt trời, khó tránh khỏi thứ mùi này, thấy ghê, nhưng nghĩ A Đường thúc lại sống ở nơi như thế này, chẳng phải trong nông trang có nhà đấy thôi? Tại sao ở đấy, điều này khiến tò mò, liền hỏi: “A Đường thúc, những năm qua chú thế nào? Tại sao lại ở đây, ở chân núi cũng có nhà mà.”

      A Đường rót chén nước đặt chiếc bàn gỗ trước mặt Lôi Ảnh, sau đó ông cũng ngồi xuống, thở dài não nề: “Aizz, chuyện này ra dài lắm, đúng rồi, sao cháu tìm được ta?”

      Lôi Ảnh cười, để địa chỉ lên bàn: “Cháu tìm rất lâu, cuối cùng tìm được thuộc hạ trước kia của chú, là người cùng thôn với chú, nên ông ấy cho cháu địa chỉ.”

      Khó khăn đến mức nào, Lôi Ảnh muốn lại, những ngày qua thể nào ngủ nổi, toàn bộ hi vọng đều đặt vào cuộc gặp gỡ này.

      A Đường gật đầu, ông biết là ai, nhưng việc này quan trọng, quan trọng là vì sao Lôi Ảnh phải tìm ông, đột nhiên, ông nghĩ vài người tìm ông trước đó, vội vàng mở miệng hỏi: “Có phải cháu xảy ra chuyện gì ?”

      Lôi Ảnh hiển nhiên bị những lời này làm cho kinh ngạc, để chén nước xuống nhìn A Đường thúc thần sắc có chút căng thẳng: “A Đường thúc, cháu tìm đến đây là muốn hỏi chú năm xưa rốt cuộc bố mẹ cháu chết như thế nào.”

      Hạc Minh Đường vừa nghe Lôi Ảnh nhắc đến chuyện này, khuôn mặt biểu cảm muốn nhắc lại, nhưng cậu ta lặn lội nghìn dặm xa xôi đến đây để hỏi việc đó, nhất định là có nguyên nhân, ân oán của đời trước, ông muốn lại đổ lên đầu đời sau, nhìn Lôi Ảnh lúc này rất tốt, tảng đá trong lòng ông cũng coi như được gỡ bỏ, ông muốn Lôi Ảnh tiếp con đường của cha cậu năm đó, đây là con đường có lối về. Lúc đó tuổi còn trẻ, giờ già, cũng nhìn nhiều việc, chỉ có điều gỡ bỏ được ân oán, tha thứ được cho kẻ thù.

      “A Đường thúc, cháu hi vọng chú dối cháu, cháu biết vết sẹo mặt chú chắc chắn là do năm đó để lại phải ?” Lôi Ảnh thấy ông có ý định , hơi nóng nảy, tự mình phải mò mẫm bao lâu mới tìm được đến đây hi vọng có đáp án, nhưng lại có nguy cơ được biết, nhất định thể từ bỏ, bất luận thế nào, hôm nay cũng phải biết bằng được.

      A Đường tâm trạng nặng nề, nhận điếu thuốc Lôi Ảnh đưa cho rít liền mấy hơi, rất ý nhị: “Tiểu Ảnh, chuyện qua hãy để cho nó qua , đừng tiếp tục sống trong thù hận, chú A Đường hi vọng cháu lại bước con đường lối về này.”

      Đúng vậy, quá khứ nên để cho nó qua, những lời này Lôi Ảnh cũng hiểu, nhưng khi chuyện xảy ra với mình, thử hỏi có mấy người có thể cho qua, mấy ai cam tâm? Dù thế nào cũng làm được.

      được! Cháu thể để cha mẹ ra mãi mãi nhắm mắt, cháu nhịn 20 năm, thể nhịn hơn nữa, cháu muốn biết ngay bây giờ! A Đường thúc, nếu chú thực muốn tốt cho cháu, vì cha mẹ chết của cháu, hãy cho cháu biết .” Lôi Ảnh nắm hai cánh tay A Đường thúc kích động.

      Thù hận là con dao hai lưỡi, lúc đâm vào người khác cũng đồng thời đâm trúng mình.

      Những lời này hề sai, A Đường thấy Lôi Ảnh kích động như vậy, ông càng thể cho cậu, nếu như cậu biết liều chết tìm kẻ thù đòi nợ, cậu thể thành phạm nhân, thể khiến đời sau duy nhất của Hắc Ưng cũng còn.

      Ông lắc đầu, chữ cũng .

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      136: (1)


      Lôi Ảnh buông thõng tay, từ từ đứng dậy khỏi ghế sau đó quỳ xuống, đây là lần đầu tiên quỳ trước mặt người khác, từ trước tới giờ chưa từng thấy mình thảm hại như vậy, nhưng hôm nay, cam tâm tình nguyện, chỉ cần biết được nguyên nhân cha mẹ bỏ mạng, lúc này muốn chết cũng được. Vẻ mặt vẫn kiên định như cũ, nhưng ánh mắt có phần cầu xin, nhìn chằm chằm A Đường thúc có phần lúng túng.

      A Đường thể ngờ Lôi Ảnh lại quỳ trước mình như vậy, vội vã vứt tàn thuốc, đỡ dậy: “Con trai, mau dậy ! Cậu làm gì vậy?” Với ông, nam tử hán thể tùy tiện quỳ trướt mặt người khác, Hắc Ưng luôn tự hào về người con trai này, nếu dưới suối vàng biết được hôm nay cậu ấy phải quỳ chỉ vì ông ra chuyện năm ấy, A Đường biết Hắc Ưng có trách ông .

      “A Đường thúc, chú ngay cho cháu biết ! ra cháu muốn dối chú, cháu biết là ai, chỉ chắc chắn, cho nên muốn đến tìm chú xác nhận lại, nếu chú muốn thấy cháu báo thù nhầm người hãy .” Lôi Ảnh dùng chiêu khích tướng, đúng là xác định được rốt cuộc ai mới là người giết cha mẹ , cho nên mới quỳ xuống, chỉ để biết .

      A Đường có thể nhận ra tính cách Lôi Ảnh khác gì Hắc Ưng năm đó, rất quật cường, cũng chịu cúi đầu, cũng vì cái tính này mới đắc tội người khác rồi bị chết thảm.

      Chỉ có điều Lôi Ảnh có vẻ chững chạc hơn cha rát nhiều, A Đường trong lòng cảm thấy vui mừng thay Hắc Ưng.

      Có lẽ… đây là số mệnh, phải thôi, nếu đứa nhóc này bỏ qua mà cả đời ông cũng sống yên ổn, ông ép Lôi Ảnh nữa, buông ra để quỳ, còn bản thân thở dài: “Aizz! Chuyện … Là như vậy.”

      đến chuyện năm đó, A Đường thúc cười gượng cách khó khăn.

      Khi đó Hắc Ưng, Hắc Ảnh, Hắc Thiên, 3 người oai phong lẫm liệt trong giới xã hội đen, cũng là những bảo kiếm của lão bang chủ, lại là em tình sâu nghĩa nặng, nhưng sau đó, khi bệnh tình của lão bang chủ nguy kịch cũng là lúc xảy ra chuyện.

      Hắc Ảnh, chính là cha của Hoắc Thương Châu Hoắc Hành Bác, năm đó kết hôn với mẹ Hoắc Thương Châu. Thích thị năm ấy vô cùng hùng mạnh, thương trường có địa vị, Thích Ngôn lại là mẫu tình nhân lý tưởng, vừa xinh đẹp lại có khả năng giao tiếp.

      A Đường nhớ lần đầu tiên gặp bà là vì Thích thị đắc tội lão bang chủ, trước khi chết muốn giữ thể diện nên ra lệnh bắt con Thích Viễn Dương là Thích Ngôn về.

      Cũng chính vì điều này, Hắc Ảnh và Hắc Thiên trở nên xa cách, còn cha Lôi Ảnh có người trong lòng nên can dự vào.

      Sau đó thời gian, lão bang chủ qua đời, trong bang cần có chủ mới, cha Lôi Ảnh là người thích nhiều lời lại có gia đình nên có ý định tiếp nhận vị trí này, cũng muốn từ từ thu tay lại nên tham gia lựa chọn, những người còn lại chính là Hoắc Hành Bác và Hứa Thiên.

      Hai bên lập tức chia rẽ, bao năm hữu nghị chỉ vì cú hích mà tan tành, ở cùng với Thích Ngôn bị nhốt vài ngày, Hoắc Hành Bác dần dần bà, thậm chí mạo hiểm cả tính mạng để đưa bà ấy .

      Nhược điểm này bị Hứa Thiên nắm được, lấy quy định của bang đuổi Hoắc Hành Bác , Hoắc Hành Bác hung hãn tự đâm vào mình phát thề từ đó còn liên quan gì đến bang nữa.

      Cha Lôi Ảnh thấy huynh đệ vốn đồng tâm hiệp lực bỗng chốc trở nên như vậy, trong lòng cũng đau khổ thất vọng, A Đường là người duy nhất khi đó Hắc Ưng có thể tâm , những điều này đều là ông nghe , vì Hắc Ưng biết ông chân thành và ông ấy cũng chỉ chân thành với mình ông.

      Cuối cùng bang phái thay tên đổi chủ, thành Hứa bang, Hắc Ưng cũng bị Hứa Thiên ép thành tay chân. ngày nọ, họ đọc báo thấy tin con Thích gia kết hôn, chú rể là Hoắc Hành Bác.

      Hứa Thiên vốn là kẻ tâm tình đố kỵ, thấy Hoắc Hành Bác cưới được người vợ tốt, cam lòng, A Đường ngày nào cũng bên cạnh Hắc Ưng, có thể dễ dàng nhìn từ ánh mắt Hứa Thiên biết Thích Ngôn, muốn ra tay với người phụ nữ này.

      Hoắc Hành Bác là người có năng lực, trong nửa năm ngắn ngủi đưa Hắc Ảnh lên, mặc dù thế lực ban đầu còn yếu, nhưng ông ngừng thầm khuếch đại, cho đến ngày có thể chống lại Hứa bang.

      “Sau đó thế nào?” Thấy A Đường dừng lại, chỉ than thở, Lôi Ảnh mơ hồ biết chút, nghĩ rốt cuộc sau đó cũng chỉ vì hận thù mà tự giết lẫn nhau.

      A Đường xoay người kéo Lôi Ảnh lên cùng ngồi rồi tiếp tục thở dài: “Aizz, Sau đó Hứa Thiên trở thành người mà chính bọn ta cũng nhận ra, bắt cóc Thích Ngôn, muốn biến bà thành người phụ nữ của mình, cha cậu nhịn nổi, len lén thả Thích Ngôn, Hứa Thiên biết được trừng phạt cha cậu, nếu phải là nhóm thuộc hạ vào sinh ra tử của cha cậu phản đối, sớm giết chết cha cậu.” Nhắc tới Hứa Thiên, mặt A Đường thúc lộ tức giận. Lôi Ảnh đại khái hiểu, nhưng còn muốn biết chuyện sau đó, cảm thấy, A Đường thúc chỉ biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ mà ngay cả cha mẹ Hoắc Thương Châu cũng biết.

      A Đường tiếp tục : “Chuyện cứ thể trôi qua 9 năm, thời gian này mỗi người cũng có con riêng của mình, cậu và Hoắc Thương Châu cùng ra đời năm, Hứa Cần Dương kém các cậu tuổi, khi cậu 8 tuổi, nó 7 tuổi nhưng hung ác hơn cả cha mình, chính mắt ta thấy nó đem con chó con chơi chán dí xuống nước cho đến khi chết đuối, khi đó ta cảm thấy đứa này phải là người hiền lành. Sau đó, cha cậu vì muốn rút khỏi bang phái bị Hứa Thiên hiểu lầm thành gian díu với Hoắc Hành Bác cho nên hề chuyện trò khuyên bảo, lập tức sai người giết ông ấy.

      Ngày đó ta cũng có mặt, A Hoài cũng vậy, cha cậu vốn biết đủ sức chống lại, bảo mẹ cậu vội vàng thu xếp hành lý, chờ cậu hết giờ học bỏ trốn, nhưng có điều mà ta mãi hiểu được là Hứa Thiên đột nhiên sai người đến, vào hề gì, rút dao ra chém, ta trong lúc bối rối che chắn cho mẹ cậu cũng lãnh dao mặt, nhưng vẫn thể bảo vệ được, trong lúc máu tươi phun ra nhìn thấy gì, nghe tiếng kêu thất thanh của bà ấy, lúc ta mơ hồ nhìn ra mẹ cậu ngã trước mặt.”

      “A Đường… Bảo vệ… cho tốt”. Ánh mắt cầu xin của bà ấy chính là hướng về con trai. A Đường vội vàng rút dao sau lưng bà ấy ra, đâm thẳng vào ngực đối phương, nhìn lại thấy Hắc Ưng bị đâm nhiều nhát, trước khi chết vẫn nhìn ông, ánh mắt khác gì ánh mắt mẹ Lôi Ảnh.

      Ông biết rằng họ muốn ông chạy , bảo vệ cho con trai họ, A Đường có cách nào, ngay lập tức từ bên ngoài lại có nhóm người xông vào, A Đường đành nhảy ban công chạy trốn.

      Lôi Ảnh nghe đến đoạn này, trong lòng nghi ngờ, phải Hoài thúc cũng ở đó sao? chạy ư?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :