1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ông xã quái quỷ, xem ai sợ ai - Cổ Nại ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      127: em


      “Y! bỏ tay ra!” Mạc Nhan bất lực giãy giụa, tư thế này quá kỳ roái , khó nghĩ được tiếp tục xảy ra chuyện gì, đỏ mặt đấm bùm bụp vào ngực .

      Lôi Ảnh giận quá hóa cười, ôm chặt Mạc Nhan, vùi đầu vào cổ mình, hết sức dịu dàng : “Đừng cử động… chỉ muốn ôm em lát thôi.” nhắm hai mắt lại, ngửi mùi hương thơm ngát tỏa ra từ mái tóc , lưu luyến hít hà.

      Mạc Nhan bất động, thể phủ nhận rất thích cái ôm này, mặc dù giữa hai người cách lớp vải vóc, nhưng vẫn dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể , ngấm thẳng vào tim .

      “Mạc Nhan…” Lôi Ảnh khẽ gọi tên , ánh mắt trìu mến.

      “Vâng?” Mạc Nhan đáp lại, chờ tiếp.

      có gì” đổi tư thế, kéo Mạc Nhan vào trong chăn, xoay người ôm chặt lấy , vùi đầu vào lồng ngực mình để cảm thấy tiếng tim đập thình thịch, lời muốn chưa thốt lên được đành dùng câu chống chế.

      rốt cuộc sao thế? Hôm nay rất lạ” Mạc Nhan nhắm hai mắt, tựa sát vào lồng ngực ấm áp, người thoang thoảng mùi thuốc lá cùng hơi rượu khiến say mê, sắp chìm vào giấc mộng, giọng nhàng có chút bất lực.

      Lôi Ảnh biết mệt mỏi, gì thêm, tắt đèn rồi nằm xuống, để Mạc Nhan gối tay mình, nhờ ánh sáng trăm ngắm khuôn mặt xinh đẹp, lông mi rất dài dính đôi mắt nhắm, nghe tiếng thở đều đều, biết Mạc Nhan ngủ thiếp .

      Chỉ khi ngủ, mới được những lời trong lòng mình.

      Vươn tay vuốt ve gò má nhẵn nhụi, ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ như có điều trăn trở, đột nhiên thanh rất phá vỡ gian tĩnh lặng, dưới ánh trăng, giọt nước mắt rơi xuống gối, thanh này chỉ có nghe thấy nhưng nó vẫn dọa được , vội vã lau nước mắt, dám gây ra động tĩnh nào, sợ đánh thức Mạc Nhan.

      Nhưng, trái tim thể yên lặng, cứ nhìn Mạc Nhan như thế đến nửa đêm, cũng làm sao ngủ được, trong lòng hạ quyết tâm cũng biết đúng hay sai, nhưng sau ngày mai, liệu có thể ôm Mạc Nhan được như thế nữa , có lẽ đến lúc đó, đến nhìn cũng muốn.

      Ngẫm nghĩ nừa đêm, cuối cùng quay về phía Mạc Nhan rất nhưng tràn đầy tình cảm: “ em.” hoàn toàn nhìn thấu tim mình, bởi vì khi hạ quyết tâm, chỉ quan tâm Mạc Nhan nghĩ về thế nào, cũng định bỏ qua, nhưng cho dù có Mạc Nhan đến xương tủy, cũng thể quên được những hận thù năm đó.

      Trận này có máu tanh, nhưng có thể ép đối phương vào đường cùng, cảm thấy có chút khó khăn… Dù sao, đó cũng là người tôn trọng nhất, là người bạn tin tưởng nhất cho tới giờ.

      Khi mặt trời lấp ló, ánh sáng vàng ấm áp rọi vào phòng, Lôi Ảnh lưu luyến rút cánh tay tê cứng, hôn lên má Mạc Nhan rồi đứng dậy mặc quần áo.

      Mặc quần áo mất chừng 20p, nhưng vẫn cảm thấy sao quá nhanh, như thể mới 2p, muốn chút nào, chút cũng muốn rời Mạc Nhan.

      Cuối cùng vẫn bước ra khỏi nhà , lời từ biệt.

      …………………………………………

      Cố Chiêu Ninh đêm đó về nhà cũng với Hoắc Thương Châu chuyện mình mang thai, bởi vì gần đây rất mệt mỏi, hôm nay còn có cuộc đấu thầu, Cố Chiêu Ninh sợ nếu biết chuyện rối loạn tâm trí, muốn vậy, muốn phải lo lắng cho , phải trờ thành hậu phương vững chắc của .

      Thức dậy sớm, đứng trong bếp loay hoay hồi, làm bữa sáng phong phú, nhìn tác phẩm của mình, hài lòng cười thầm, liếc mắt qua phòng ăn cười tươi hơn: “ dậy rồi à? Sao ngủ thêm chút nữa?” Tối qua sau khi trở về, trong lúc rót chén nước, Hoắc Thương Châu ngủ thiếp , biết nhất định là quá mệt, cứ thế mà ngủ được, liền cởi giày tất cho , trước đây ngay cả lúc ra khỏi giường rất nhàng cũng phát , như thế này chắc là mệt quá rồi.

      Nhìn đồng hồ mới 6h30, dậy, sợ rằng ngủ ngon nên mới hỏi thế.

      Vì phòng ăn thông với phòng bếp, nên đứng ở cửa phòng ăn cũng có thể nhìn thấy dáng vẻ bận rộn của , từ lúc dậy cũng tỉnh, tắm nhanh cái rồi cứ đứng đó ngắm nhìn , như đôi vợ chồng bình thường, nhìn bận rộn vừa đau lòng lại vừa vui mừng, vốn được nuông chiều nên đều muốn ăn thứ mình tự làm, còn , làm xong ăn mới thấy ngon.

      Nghĩ lại, hình như chưa từng chung đụng với như vậy, khoảng cách giữa hai người cho đến tận tối hôm qua mới dỡ bỏ được, tảng đá lớn trong lòng cũng xem như được gỡ xuống.

      Gật đầu, tới, từ phía sau ôm lấy vẫn nấu nướng, ngửi mùi cháo gà thơm phức, tán dương: “Trình độ của vợ cao, giun đũa trong bụng cũng ngóc cả lên rồi.”

      Ai thế giới này có người đàn ông lạnh lùng như băng? Đó là vì họ chưa gặp được ngọn lửa có thể làm họ tan chảy, Hoắc Thương Châu sớm bị ngọn lửa Cố Chiêu Ninh làm cho tan chảy hoàn toàn rồi.

      Cố Chiêu Ninh gỡ tay ra, cười đến phát nghẹn: “ tốt nhất đừng những lời như thế, nghe rất phù hợp với .” Đúng là nghe lọt, chỉ có thói quen cãi vã cả ngày với , lâu rồi cãi cọ, đột nhiên lại nhớ đến những ngày xa xưa.

      “Em có ý gì? Vậy cái gì mới hợp với ?” Hoắc Thương Châu mỉm cười, cố ý ôm sát thầm bên tai , làm cười khúc khích.

      “Được rồi được rồi em đầu hàng, ra ăn nhanh nào.” Cố Chiêu Ninh vội vàng để cái muôi xuống giơ tay đầu hàng, là nhột quá , nắm tay xoay người, như dỗ trẻ con ra ngoài ăn cơm.

      Hoắc Thương Châu hôn trộm cái lên môi rồi ra khỏi phòng bếp, ngồi trước bàn ăn hưởng thụ bữa sáng ngon lành.

      Cố Chiêu Ninh vặn bếp, sau đó ra ngồi đối diện với Hoắc Thương Châu.

      “Em muốn thăm Thiên tiểu thư.” Cố Chiêu Ninh cười cười, nhắc tới Thiên Mộng Tuyết ánh mắt vẫn toát lên thông cảm. Chuyện đến nước này, bên cạnh ấy còn người thân, Hứa Cần Dương chắc hẳn cũng đến chăm sóc ấy, cho nên muốn đến xem ấy ra sao, đây cũng là nguyên nhân vì sao dậy sớm. nấu cháo cho Thiên Mộng Tuyết, dù sao có ai đưa cơm vào viện cho ấy, đồ ăn trong đó cũng khó nuốt, cảm thấy lo cho cơ thể Thiên Mộng Tuyết.

      Hoắc Thương Châu bưng cốc sữa đậu nành, bị lời của Cố Chiêu Ninh khiến kịp uống mà dừng, đặt lại cốc lên bàn nhìn : “Em nợ gì ấy, có cần thiết phải quan tâm như thế ?”

      Cố Chiêu Ninh thấy sắc mặt tốt, định rồi lại thôi, cuối cùng vẫn đành mở miệng: “Thương Châu, đây phải vấn đề nợ hay , chuyện qua rồi hãy để nó qua , Thiên Mộng Tuyết cũng bị báo ứng, em chỉ đáng thương thay ấy, vừa mất đứa con…” Nhắc tới đứa con, Cố Chiêu Ninh liền nghĩ đến trong bụng mình cũng mang sinh mệnh, tay bất giác đặt bụng, cảm nhận vui mừng của người mẹ.

      Hoắc Thương Châu nhận ra khác thường của , muốn như vậy, quá lương thiện cũng tốt, như bản thân lúc trước.

      cho em ” Hoắc Thương Châu lạnh lùng quẳng lại những lời này ra khỏi phòng ăn.

      Nhìn Hoắc Thương Châu tức phẫn nộ bỏ , Cố Chiêu Ninh cũng giận, bực là vì , biết, chịu quá nhiều đau khổ, cũng biết, nhưng thể mang theo thù hận cả đời, huống hồ sắp làm cha rồi.

      Thu dọn bát đĩa xong, Cố Chiêu Ninh múc cháo gà vào bình giữ nhiệt, nghe tiếng bước chân, ra khỏi phòng bếp, Hoắc Thương Châu chuẩn bị , tiến đến gì, chỉ sửa sang lại cà vạt khẽ mỉm cười với : “Em chờ về ăn cơm.” Như người vợ hiền tiễn chồng.

      Hoắc Thương Châu cũng cảm thấy vừa rồi mình hơi nóng, thấy Cố Chiêu Ninh săn sóc như vậy, trong lòng áy náy, cuối cùng giọng cũng mềm nhũn ra, ôm eo giọng cưng chiều: “ cũng được, nhưng đừng ở đó quá lâu, có gì gọi điện cho , đừng để lo lắng.” Mặc dù biết Thiên Mộng Tuyết lúc này nằm giường bệnh làm được gì, nhưng cũng thấy nỡ, cứ có cảm giác xảy ra chuyện gì khiến bất an.

      “Em biết rồi! mau mỉm cười, xong hôn lên má rồi đẩy ra ngoài.

      Hoắc Thương Châu lưu luyến nhìn rồi mới xoay người .

      Đứng bên cửa sổ, nhìn xe xa rồi mới thay quần áo, cầm bình cháo gà ra khỏi cửa.

      Hoắc Thương Châu ngồi xe, gọi điện cho Lôi Ảnh mãi được, kỳ quái, Lôi Ảnh bao giờ tắt máy, hôm nay có việc quan trọng như vậy thể quên được, rốt cuộc có chuyện gì?

      Bên này, Lôi Ảnh ngồi trong xe, lòng ngổn ngang, ngay cả đèn đỏ cũng để ý, cho số điện thoại của Hoắc Thương Châu vào blacklist, cho nên dù Hoắc Thương Châu có gọi cả ngày điện thoại của luôn ở trạng thái tắt máy, nghĩ lại những ngày qua xảy ra bao nhiêu chuyện, băn khoăn làm như vậy rốt cuộc có đúng , dù sao Hoắc Thương Châu cũng hề biết gì về chuyện này, hơn nữa ngay từ đầu Hoắc gia nhận nuôi dưỡng cũng là để hỗ trợ cho Hoắc Thương Châu.

      thể nào quên được ngày đó, sau khi tan học, về gần đến nhà thấy vũng máu, nhà là kiểu biệt thự độc lập, vì cha ở trong giới xã hội đen, cho nên xung quanh tương đối vắng vẻ, rất ít người biết nhà ở đây, chính vì thế ngay ngay khi nhìn thấy những tay xã hội đen ra vào nhà mình, theo bản năng trốn vào bụi vây, biết vì sao cảm thấy bọn họ phải người tốt, cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện xảy ra với cha mẹ mình.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      128: Ai chết trong tay ai


      Những ký ức lũ lượt kéo về khiến Lôi Ảnh cảm giác như vừa mới xảy ra ngày hôm qua, dường như quên những hình ảnh đó, khi đám người kia khỏi, chạy vào nhà, nhìn thấy cha mẹ bất động máu chảy đầm đìa, mặc cho kêu gào, họ chút phản ứng, mơ hồ hiểu rằng cha mẹ chết, chỉ còn lại đơn cõi đời.

      Báo cảnh sát, cảnh sát cũng điều tra nhưng vẫn ra hung thủ là ai.

      Chỉ trong đêm, trưởng thành hơn hẳn.

      Cảnh sát thấy còn , lại có người thân thích nên giúp đỡ chôn cất cha mẹ, gì cũng biết đâu về đâu, nhà ư, được, trường học cũng thể đến, bởi vì biết, đám cười kia chắc chắn bỏ qua cho .

      Mưa xối xả táp vào cơ thể bé của , chạy vô định đường, lúc qua đường suýt bị xe tông phải, bước xuống xe, vẫn còn nhớ rất vẻ mặt Hoắc Thương Châu nhìn lúc đó.

      phải lần đầu tiên họ gặp nhau, lúc đầu cha Lôi Ảnh, cha Hứa Cần Dương và cha Hoắc Thương Châu là ba người bạn tốt, sau khi Hứa Thiên giở mặt với Hoắc Hành Bác, gặp lại Hoắc Thương Châu nữa, lần đó hơi đột ngột, Lôi Ảnh cũng biết phản ứng thế nào.

      như dự đoán, Hoắc Thương Châu đưa tay ra, kéo ướt đẫm ngồi dưới đất lên, sau đó đưa về nhà, chính vì kiên trì của Hoắc Thương Châu, mới được Hoắc Hành Bác giữ lại, từ đó về sau, trở thành bạn của Hoắc Thương Châu, được hưởng mọi quyền lợi như .

      ra… Hoắc Thương Châu gần như là ân nhân của , nhưng khi Hứa Cần Dương phơi bày thực tế trước mặt, băn khoăn đến cùng cũng biết phải phản ứng thế nào.

      Tốc độ xe hề giảm ngược lại tăng vọt lối bộ, tâm trí Lôi Ảnh biết bay đâu.

      ………………………………………

      Lần đấu thầu này mang tầm cỡ quốc gia, vì thế các nhà thầu đều qua lựa chọn cẩn thận.

      liên lạc được với Lôi Ảnh, Hoắc Thương Châu thân mình tới, ngồi ở hội trường, từng đối thủ cạnh tranh lần lượt xuất , Hoắc Thương Châu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt như thế.

      Thời gian sắp đếnmHoắc Thương Châu lần nữa gọi điện cho Lôi Ảnh, nhưng vẫn tình trạng tắt máy như thế, Hoắc Thương Châu thầm rủa câu chết tiệt! biết Lôi Ảnh làm cái trò gì, lúc quan trọng thế này lại tự nhiên mất tích.

      Mọi cử động của thoát khỏi ánh mắt Hứa Cần Dương, khi thấy Hoắc Thương Châu trở nên nóng nảy, trong lòng mừng thầm. Hôm nay phải dạy cho Hoắc Thương Châu biết mùi vị của mất mát, của phản bội.

      Ngồi xuống dãy ghế trước mặt Hoắc Thương Châu, Hứa Cần Dương quay đầu cười cười với , nụ cười có vẻ tự tin quá mức.

      Hoắc Thương Châu lạnh lùng nhìn rồi quay đầu chỗ khác.

      Rất nhanh, buổi đấu thầu bắt đầu…

      ………………………………..

      Cố Chiêu Ninh ôm bình giữ nhiệt đến cửa phòng Thiên Mộng Tuyết, do dự hồi lâu, biết vào gặp phải cái gì, dù sao người ta muốn nhìn nhất lúc này chính là .

      Cho đến khi bác sĩ từ bên trong ra, Cố Chiêu Ninh cũng đúng lúc chạm mặt Thiên Mộng Tuyết, lúc này, muốn cũng phải vào.

      có thể thấy vẻ mặt chán ghét của Thiên Mộng Tuyết, tâm tình hơi lo sợ bất an, nhắm mắt vào. Đóng cửa lại, trong phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh. Đặt bình cháo gà lên tủ đầu giường, ngồi xuống ghế, thực ra lúc này rất lúng túng, vì Thiên Mộng Tuyết căn bản xem như có tồn tại của .

      hắng giọng, phá vỡ khí yên lặng: “ thấy đỡ hơn chưa?” Thiên Mộng Tuyết nghe những lời này thẩy rất giả tạo, nhưng Cố Chiêu Ninh là lòng, trải qua mọi chuyện, phải hận, Thiên Mộng Tuyết chỉ lần muốn phá và Hoắc Thương Châu, lại hại chết cha mẹ , nhưng là người phu nữ, lại rơi vào tình cảnh này, Cố Chiêu Ninh thể nào thông cảm với .

      Thiên Mộng Tuyết khinh khỉnh liếc nhìn , tầm mắt rơi vào chiếc bình giữ nhiệt mang tới, sau đó lại lẳng lặng quay đầu ra cửa sổ, khuôn mặt gầy gò vì vẻ tái nhợt lại thấy càng gầy hơn. cứ nhìn ra cửa sổ như thế để ý tới Cố Chiêu Ninh, như thể hề tồ tại.

      Cũng hẳn là để ý, chỉ có điều biết trả lời ra sao, lúc này, Cố Chiêu Ninh vẫn có thể rộng lượng đến thăm , chẳng phải làm nhiều việc sai trái sao? Hơn nữa còn dùng con người khác ép phải ra , nhưng ta lại cười nhạo, nhục mạ mình như trong tưởng tượng, đổi lại còn mang cơm cho mình, biết trả lời thế nào, bây giờ khó chịu, mà Cố Chiêu Ninh còn lương thiện trước mặt mình, càng chịu nổi.

      “Tôi biết là muốn gặp tôi, thực ra tôi cũng muốn đến thăm .” Cố Chiêu Ninh cười cười, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Thiên Mộng Tuyết. “Dù sao chúng ta cũng đều là phụ nữ, tôi biết vì quá nên lới làm thế, ra tôi cũng có tư cách ở đây những lời này, nhưng tôi muốn hiểu, là… người cần phải chiếm đoạt, nếu Thương Châu thực , tôi ra , nhưng ấy , tôi mong rằng sớm hồi phục, còn trẻ, tương lai còn dài, có lẽ những lời này cũng muốn nghe.” Thấy Thiên Mộng Tuyết có phản ứng gì, Cố Chiêu Ninh xong đứng lên: “Cháo gà nguội rồi, tôi ninh vài tiếng, uống nhanh , sau này tôi tới quấy rầy nữa.” như thế cũng là quan tâm hết mức rồi, về sau chỉ có thể nhìn Thiên Mộng Tuyết tự lựa chọn, đến cùng hay làm lại từ đầu, những thứ này còn liên quan đến nữa.

      Cửa phòng đóng lại, trong phòng bệnh chỉ còn tiếng nức nở của Thiên Mộng Tuyết.

      khóc, khi Cố Chiêu Ninh xong nước mắt cũng ngừng được chảy xuống. Phải! làm nhiều việc ngu ngốc trong quá khứ, khiến bây giờ có đường về, thừa nhận, những lời của Cố Chiêu Ninh làm xúc động, cũng còn hận ấy, chỉ hận mình quá nhen, ích kỷ.

      Vì vậy… thầm hạ quyết tâm, thể tiếp tục lầm lỗi nữa.

      ……………………………

      Cửa hội trường mở ra, mọi người ùn ùn vây quanh Hoắc Thương Châu, cận vệ ngăn xuể, thái độ của vẫn trước sau như , vẻ mặt vô cảm, các ký giả theo tới cùng, biết hôm nay ai chết trong tay ai.

      Sau khi Hứa Cần Dương ra ngoài, lại nhóm người vây lấy .

      “Xin hỏi tổng giám đốc Hứa, lần này kết quả đấu thầu có làm hài lòng ? Cuối cùng là ai chiến thắng?”

      “Tôi ở hãng thông tấn XX, xin hỏi tổng giám đốc Hứa, vẻ mặt của có phải muốn lên rằng lần này ngờ lại trúng thầu mảnh đất này?

      “Đúng vậy đúng vậy, nét mặt vừa rồi của Tổng giám đốc Hứa so với lúc này hoàn toàn khác nhau, có phải …?”

      Các ký giả thi nhau hỏi, nét mặt của Hứa Cần Dương xem ra cũng dễ nhìn, trừng trừng nhìn Hoắc Thương Châu, trong khi đó Hoắc Thương Châu nở nụ cười nhạo báng. Hứa Cần Dương hận nghiến răng nghiến lợi, siết chặt quả đấm, cả người run lên, ném ánh mắt cảnh cáo cho lũ ký giả cứ bám lấy mình buông, lời nào, kéo theo thuộc hạ bỏ .

      C-H-O-A-N-G!

      Hứa Cần Dương trở lại phòng làm việc, hất tung toàn bộ đồ đạc bàn xuống đất, hai tay chống nạnh, nhìn mấy người quản lý đứng trước mặt, hung hăng khiển trách: “Tôi nuôi các để làm ăn kiểu gì thế biết? Hư! Lại dám để chuyện bại lộ như vậy? Có phải các người muốn chết rồi ?”

      trong số đó nghe Hứa Cần Dương xong, oan ức thanh mình: “Tôi sớm nhắc nhở , mức giá đó nhất định là có vấn đề, nhưng… cứ làm theo bảo là được.” làm theo điều chỉnh cuối cùng của Hứa Cần Dương, lúc này lại đem mọi chuyện đổ lên đầu bọn , chấp nhận được.

      Hứa Cần Dương sửng sốt, đúng vậy, là mức giá Thiên Mộng Tuyết lấy được có vấn đề, con đàn bà lại dám đùa giỡn , giỏi lắm. Hứa Cần Dương nheo mắt, mím môi thầm gật đầu, lần này Thiên Mộng Tuyết lừa , hậu quả là gì cho ta thấy. Lạnh lùng liếc nhìn tất cả, nổi giận quát lên: “Tất cả cút hết ra cho tôi.”

      Mấy tên thuộc hạ sợ tới mức cụp đầu chạy hết.

      A Đông đứng sau mấy người lúc này mới tiến lên bước, đứng sau lưng với Hứa Cần Dương: “Thiếu gia, xem…” A Đông hiểu Hứa Cần Dương, mức giá thầu này là Thiên Mộng Tuyết đưa, món nợ này chắc chắn phải tính sổ với ta.

      Hứa Cần Dương vuốt mặt cái, tâm tình kích động phục hồi mới : “A Đông, theo dõi chặt ta! Tôi khiến ta đau đến muốn sống nữa.” ta dám phản bội , Thiên Mộng Tuyết lại dám làm như vậy? Trong lòng Hứa Cần Dương như có hàng vạn kiến đốt, hiểu, tại sao ngay cả Hoắc Thương Châu cũng muốn ta, mà ta lại lòng dạ như vậy.

      ra cũng biết, Thiên Mộng Tuyết gạt , mà chỉ là Hoắc Thương Châu có động tay động chân chút thôi.

      Hứa Cần Dương lại nghĩ đến Lôi Ảnh, ít nhất trong tay vẫn còn vũ khí này, nếu chiếm được mảnh đất kia, thế muốn cướp Hắc bang, khi mất Hắc bang, Hoắc Thương Châu mất thứ hộ thân, chết lúc nào cũng biết.

      Trong lòng cười thầm, cầm điện thoại ra ngoài: “Alo, Lôi Ảnh, ở đâu?” Hứa Cần Dương nhìn ra cửa sổ cười gian ác, biết Lôi Ảnh gì, nụ cười của càng khả ố hơn, mặt hằm hằm sát khí: “Được, tôi biết rồi, cố gắng chút, hôm nay để tên tiểu tử Hoắc Thương Châu được như ý… Ừ, cứ như vậy.”

      Sau khi cúp điện thoại, Lôi Ảnh thở phào nhõm, những lời này là vì Hoắc Thương Châu hay vì chính ? Ngồi trong xe, Lôi Ảnh biết mình nên đâu, có điều… lúc này phải về bên cạnh Hoắc Thương Châu.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      129: Có chuyện gì lừa dối tôi phải


      trong hành lang vắng vẻ, mỗi bước tiến gần đến phòng làm việc của chủ tịch, Lôi Ảnh lại càng căng thẳng hơn, biết lúc này phải dùng thái độ gì đối mặt với Hoắc Thương Châu, ngày quan trọng như hôm nay, lại biến mất, lại còn cho số điện thoại Hoắc Thương Châu vào blacklist, mặc dù tìm rất nhiều lý do để gạt, nhưng dám đảm bảo có thể diễn kịch trôi chảy trước mặt Hoắc Thương Châu, dù sao ta cũng quá sắc bén, chưa từng dám dối qua.

      “Trợ lý Lôi Ảnh, chủ tịch ở trong đó chờ lâu”. Thư ký thấy Lôi Ảnh, trong mắt thoáng tia lo lắng, vội vàng tiến lên với , ra lo sợ cả buổi chiều, chủ tịch từ lúc quay lại chỉ đúng cậu, Lôi Ảnh về lập tức bảo ta vào đây, làm thư ký lâu, chưa từng thấy chủ tịch đến Lôi Ảnh mà tức giận như thế, mơ hồ cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên chút chậm trễ, thông báo cho mọi người nếu thấy Lôi Ảnh báo ngay cho , ngờ vừa buông điện thoại Lôi Ảnh xuất .

      Lôi Ảnh ừ tiêng, nhìn lướt qua thư ký, nhàng gật đầu rồi di vào phòng làm việc của chủ tịch.

      Hít hơi sâu, gõ cửa mà vặn đấm cửa vào.

      Vào trong, Hoắc Thương Châu quay lưng về phía , đứng ở cửa sổ hút thuốc, trong cái gạt tàn đầy đầu lọc, Lôi Ảnh biết, trong lòng Hoắc Thương Châu bình lặng, chỉ những lúc như thế mới ngừng đốt thuốc mong hóa giải nội tâm.

      tới, đứng sau lưng Hoắc Thương Châu gọi: “Thiếu gia.” khẽ cúi đầu, nhìn cái bóng dưới đất giật giật, biết Hoắc Thương Châu xoay người.

      Hoắc Thương Châu vốn vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy Lôi Ảnh bớt vài phần, giống như thở phào nhõm, dập tàn thuốc, giọng kiên nghị: “ đâu?”

      Trong nháy mắt Lôi Ảnh biết trả lời thế nào, lúc sau mới mở miệng, dám nhìn vào mắt Hoắc Thương Châu, sợ sơ ý chút bị nhìn tháy, vẫn cúi đầu nhàng : “Tôi xin lỗi, tôi quên mất hôm nay là ngày đấu thầu, tôi sai rồi, xin hãy trừng phạt tôi .”

      ra Hoắc Thương Châu cũng quan trọng việc Lôi Ảnh có đến buổi đấu thầu hay , bởi vì kết quả thay đổi, chỉ có điều tắt máy 1 ngày, khiến Hoắc Thương Châu lo lắng, tức giận cũng phải vì trách , mà vì lo lắng cho , thế nhưng dường như hiểu, Hoắc Thương Châu mím chặt môi, do dự hồi lâu, đến trước mặt đặt tay lên vai Lôi Ảnh, sức lực lớn, nhưng mang rất nhiều lời muốn .

      Buông tay ra, tới bàn làm việc, ngồi xuống bắt đầu xử lý hồ sơ.

      Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu gì, nhất thời hiểu nổi suy nghĩ của , chẳng lẽ cả câu trách cứ? Rốt cuộc là nghĩ điều gì? Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Hoắc Thương Châu, lòng Lôi Ảnh rối như tơ vò…

      “Thiếu gia, hôm nay đấu thầu…”

      “Ta thắng…” Giọng bình thản nhưng vô cùng tự tin, từ trước tới nay luôn như vậy, chính từng qua, tham gia trận chiến nếu cầm chắc chiến thắng.

      Lôi Ảnh biết phải tiếp gì nữa.

      Hoắc Thương Châu để bút xuống, vuốt mặt cái, đăm chiêu nhìn Lôi Ảnh, sau đó bằng giọng trầm ấm hỏi : “Có phải có chuyện gì gạt tôi ?”

      Nhanh như vậy bị nhìn ra, Lôi Ảnh cũng thấy có gì lạ, ra, lúc chuẩn bị dối, biết Hoắc Thương Châu sớm nhận ra. Nhưng có nên hỏi hay , hỏi rồi được cái gì? Suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thể nên trả lời “ có”

      “Lôi Ảnh… tôi hi vọng gạt tôi.” Hoắc Thương Châu khẽ gật đầu, chỉ câu khiến tim Lôi Ảnh như sắp ngừng đập.

      có”. Lần này so với lúc nãy đỡ căng thẳng hơn, nhưng là cố nén, cắn chặt răng để bùng phát lửa giận.

      Chỉ dấu hiệu mờ ám rất , Hoắc Thương Châu thấy hai nắm đấm Lôi Ảnh vừa siết chặt, chỉ có điều lập tức buông lỏng. Nhất định là có chuyện lừa gạt , hơn nữa chuyện , thấy Lôi Ảnh muốn , Hoắc Thương Châu đành giữ lại suy đoán trong lòng, hỏi nhiều nữa, với Lôi Ảnh: “ về nghỉ ngơi , trông rất mệt mỏi, sắc mặt được tốt.”

      “Vâng” Lôi Ảnh cũng thể đợi thêm, nghe Hoắc Thương Châu vậy lập tức bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của , thậm chí mang theo luồng gió qua bàn thư ký, nhìn bóng lưng dần biến mất mà đầu óc mờ mịt.

      Chạy thẳng mạch về nhà, Lôi Ảnh ngồi trong căn phòng vắng vẻ, mở ngăn kép lấy tấm ảnh chụp chung với cha mẹ khi còn bé, trong ảnh mới 6 tuổi, đó là ngày sinh nhật của mình, cười rất vui vẻ, chỉ có khuôn mặt cha hề cười, Lôi Ảnh lúc nhìn thấy tấm ảnh còn ngây thơ hỏi cha vì sao cười.

      Bây giờ nghĩ lại, mình chẳng phải cũng cười, làm những việc này, tay dính đầy máu, trái tim từ lâu giá lạnh.

      Ôm tấm hình vào trong ngực, đau khổ dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn yếu ớt gò má cương nghị, khuôn mặt điển trai, sống mũi cao gầy và còn… giọt nước mắt rơi mất trong nháy mắt.

      nhớ, hôm đó hẹn Hứa Cần Dương trong khách sạn, vốn tin lời rằng cha mẹ mình bị cha Hoắc Thương Châu là Hoắc Hành Bác hại chết, cho đến khi Hoài Thúc lấy ra vật. Ngày đó chạy vào nhà, cha lúc chết còn nắm trong tay nửa miếng ngọc vỡ, cũng hiểu đó là cái gì, khi Hoài Thúc đó là chiếc nhẫn ngọc của Hoắc Hành Bác như bừng tỉnh nhớ ra, từng nhìn ảnh Hoắc Hành Bác mà Hoắc Thương Châu cho xem, còn thấy chiếc nhẫn ngọc này nhìn quen quen, ngờ chính là miếng ngọc cha nắm trong tay lúc chết.

      như bị sét đánh tại chỗ, bất lực dựa vào ghế, Hoài Thúc còn , lúc đầu ông bỏ vì bị Hoắc Hành Bác đuổi giết, khiến ông phải trốn chui trốn lủi suốt 20 năm.

      thể cũng muốn chấp nhận, mặc dù chuyện qua lâu nhưng khi biết được chỉ mong là mình chưa hề nghe thấy gì, như thế còn mang theo mối hận mà sống, nhưng bây giờ, biết phải làm sao, Hoắc Hành Bác chết, chẳng lẽ lại đổ tất cả lên đầu Hoắc Thương Châu ư? Nhưng lại thể nào tiếp tục bên cạnh Hoắc Thương Châu như trước kia nữa.


      130: Thiếu chút lộ ra.

      tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của Lôi Ảnh, cầm điện thoại thấy tên người gửi là Mạc Nhan, khẽ cau mày, hôm nay Mạc Nhan gọi rất nhiều lần, đều ko nghe, lúc này mới gửi tin nhắn, cũng dám mở ra xem, sợ mình dao động. hồi lâu mới mở tin nhắn: Lôi Ảnh, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng luôn ở sau lưng , đừng quên, chỉ cần quay lại, nhìn thấy em.

      đoạn tin nhắn khiến càng thêm rối rắm, Mạc Nhan, người con này biết từ khi nào in sâu trong tim , so với người cẩu thả như Cố Chiêu Ninh còn điên cuồng hơn nhiều, tin nhắn này như thể nhìn thấu linh hồn , muốn mà lo lắng, thực ra, còn lo lắng cho , có lẽ là quyết định sai lầm.

      Mạc Nhan khư khư nhìn màn hình di động hề thấy Lôi Ảnh hồi , hơi thất vọng đặt điện thoại ở đầu giường, vặn tối đèn bàn, nằm giường lại tiếp tục nhìn chằm chằm di động, mong mỏi 1 tin nhắn trả lời.

      Buổi sáng Lôi Ảnh lúc nào biết, tỉnh lại thấy có ai bên mình, ngơ ngác nhìn chiếc gối vắng lặng bên cạnh, vài vệt nước còn vương lại, biết đó là nước mắt, ra tối qua hề mơ, trong ánh trăng mờ dường như nghe thấy lời tỏ tình của Lôi Ảnh, còn nhe thấy tiếng khóc khe khẽ, nhưng cho là mình mơ, đắm chìm trong 3 chữ kia, hạnh phúc đến chết sống lại.

      linh cảm tốt khiến Mạc Nhan phát điên, nhưng suốt cả ngày, liên tục gọi điện thoại mà có người nghe, băn khoăn hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng sẵn sàng ở bên cạnh, dù chỉ yên lặng đứng nhìn bóng lưng , như thế cũng đủ rồi.

      Thời gian như nước lẳng lặng trôi, thể nào trở lại.

      Lôi Ảnh cũng nghĩ vậy, nếu có thể quay ngược thời gian, thà biết Mạc Nhan, ít nhất lúc này đau khổ như vậy, dám thừa nhận, vô cùng nhớ nhung mà lại phải ra vẻ chẳng hề để ý, cũng là đứa trẻ ra đời trong gia đình bình thường, ít nhất cũng phải có quyền được , nhưng mà, bây giờ thể…

      biết Mạc Nhan gửi bao nhiêu cái tin nhắn, Lôi Ảnh đều nhấn phím xóa, bỏ có lẽ đỡ thương nhớ.

      …………………………

      Khi Hoắc Thương Châu ôm bụng tức về đến nhà, Cố Chiêu Ninh ngủ thiếp sofa, nhàng đóng cửa, nhìn đồng hồ 10 giờ, khó trách ngủ, bé ngốc này, đợi được cũng phải biết về phòng mà ngủ chứ.

      Đau lòng ôm lấy Chiêu Ninh , nhàng bế về phòng ngủ, đặt lên giường đắp chăn cho , thấy thoải mái lật người, cười, chỉ cần nhìn thấy Chiêu Ninh, mọi phiền não của đều tan biến.

      Khi Cố Chiêu Ninh lăn lộn, phần ngực nõn nà lộ ra khiến Hoắc Thương Châu thít chặt cổ họng, cảm thấy nôn nóng, chỉ muốn chạm vào , đến tận bây giờ vẫn luôn cảm thấy, bên bao giờ mệt mỏi. kéo kéo cà vạt, cố gắng để hít thở bình thường, nhưng chẳng có tác dụng gì, đành cởi áo vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy làm cho Cố Chiêu Ninh tỉnh khỏi giấc mộng, liếc mắt nhìn quanh, về phòng ngủ từ lúc nào? Ý nghĩ đầu tiên là Hoắc Thương Châu về, nghe kỹ đúng là có tiếng nước chảy, xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo ra khỏi phòng, trong phòng bếp vẫn còn nồi canh để phần Hoắc Thương Châu, đoán là hôm nay thể ăn cơm cho ngon, thấy đau lòng nên hầm nồi canh xương mà thích nhất. Nếm chút, hài lòng nhìn kiệt tác của mình mỉm cười, nhưng nụ cười đột nhiên dừng lại, cảm giác buồn nôn xộc đến, vội vã đặt muôi xuống, kịp chạy vào phòng vệ sinh, nôn khan vào bồn rửa bát, biết mang thai lại khổ như vậy, nhưng sao mới có thai tháng nghén như vậy rồi?

      Hoắc Thương Châu từ phòng tắm ra thấy Cố Chiêu Ninh, biết đâu, vừa mở cửa nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, lo lắng chạy tới nhìn thấy nôn thốc nôn tháo, vội vã vỗ nhè sau lưng : “Em sao vậy? Có chỗ nào thoải mái à?” rất nôn nóng, muốn thấy mệt mỏi.

      Cố Chiêu Ninh khoát tay áo, đợi đến khi cảm giác buồn nôn qua mới ngồi thẳng lên, mím môi hồi lâu gì, vẻ mặt còn có chút xấu hổ.

      Hoắc Thương Châu nhìn thấy chén canh xương thích nhất bàn, cảm thấy lòng ấm áp, ôm Cố Chiêu Ninh vào ngực, âu yếm vỗ về: “Lần sau đừng vất vả như thế nữa, nghe ? thuê giúp việc, cho em phản đối.” biết thích có người lạ trong nhà, trước kia có vú Vương cũng tốt, sau khi vú Vương với bà nội, cho thuê người khác, chỉ mời giúp việc về dọn dẹp theo giờ, thức ăn tự nấu nướng, bây giờ nhìn thấy như vậy, thấy mình sơ xuất, mắc nợ quá nhiều, muốn người phụ nữ của mình phải làm những việc như thế.

      “Vâng được” tựa trong ngực , lẳng lặng đáp.

      Hoắc Thương Châu nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Cố Chiêu Ninh lần đầu tiên phản đối khiến hơi kinh ngạc, nhìn lại thấy như muốn gì lại thôi, còn có vẻ xấu hổ, nhất thời bối rối, nhóc này thế nào vậy.

      đừng nhìn em như thế…” Cố Chiêu Ninh bị nhìn đến ngượng, đẩy ra, bưng bát canh bàn đưa tới trước mặt khẽ mỉm cười: “Uống , vẫn còn nóng, cả ngày hôm nay chắc ăn bữa nào ngon miệng? Nhìn sắc mặt rất tệ”

      “Đừng lảng tránh, có phải em có gì giấu ?” Hoắc Thương Châu biết thần kinh của mình quá nhạy biết làm thế nào, tại sao hôm nay đều thấy ai cũng có chuyện giấu mình, Lôi Ảnh cũng thế, Cố Chiêu Ninh cũng vậy.

      Cố Chiêu Ninh để ý đến , bưng bát canh ra khỏi phòng bếp đặt lên bàn ăn, kéo cái ghế ngồi xuống cúi đầu cười khúc khích, Hoắc Thương Châu cảm thấy kỳ lạ, từ lúc nào Cố Chiêu Ninh lại biết xấu hổ như vậy?

      Nghi ngờ, kéo cái ghế ngồi đối diện với , lẳng lặng nhìn chờ câu trả lời.

      Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu cứ nhìn mình, thầm nghĩ lần này thể lừa gạt được nữa, đành phải thôi.

      Nhưng vừa định mở miệng điện thoại của đổ chuông… Lời chưa kịp ra dừng ngay ở cửa miệng.

      muộn thế này rồi còn ai gọi điện? Hoắc Thương Châu móc điện thoại ra, chân mày nhíu lại……….

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      129: Có chuyện gì lừa dối tôi phải


      trong hành lang vắng vẻ, mỗi bước tiến gần đến phòng làm việc của chủ tịch, Lôi Ảnh lại càng căng thẳng hơn, biết lúc này phải dùng thái độ gì đối mặt với Hoắc Thương Châu, ngày quan trọng như hôm nay, lại biến mất, lại còn cho số điện thoại Hoắc Thương Châu vào blacklist, mặc dù tìm rất nhiều lý do để gạt, nhưng dám đảm bảo có thể diễn kịch trôi chảy trước mặt Hoắc Thương Châu, dù sao ta cũng quá sắc bén, chưa từng dám dối qua.

      “Trợ lý Lôi Ảnh, chủ tịch ở trong đó chờ lâu”. Thư ký thấy Lôi Ảnh, trong mắt thoáng tia lo lắng, vội vàng tiến lên với , ra lo sợ cả buổi chiều, chủ tịch từ lúc quay lại chỉ đúng cậu, Lôi Ảnh về lập tức bảo ta vào đây, làm thư ký lâu, chưa từng thấy chủ tịch đến Lôi Ảnh mà tức giận như thế, mơ hồ cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, cho nên chút chậm trễ, thông báo cho mọi người nếu thấy Lôi Ảnh báo ngay cho , ngờ vừa buông điện thoại Lôi Ảnh xuất .

      Lôi Ảnh ừ tiêng, nhìn lướt qua thư ký, nhàng gật đầu rồi di vào phòng làm việc của chủ tịch.

      Hít hơi sâu, gõ cửa mà vặn đấm cửa vào.

      Vào trong, Hoắc Thương Châu quay lưng về phía , đứng ở cửa sổ hút thuốc, trong cái gạt tàn đầy đầu lọc, Lôi Ảnh biết, trong lòng Hoắc Thương Châu bình lặng, chỉ những lúc như thế mới ngừng đốt thuốc mong hóa giải nội tâm.

      tới, đứng sau lưng Hoắc Thương Châu gọi: “Thiếu gia.” khẽ cúi đầu, nhìn cái bóng dưới đất giật giật, biết Hoắc Thương Châu xoay người.

      Hoắc Thương Châu vốn vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy Lôi Ảnh bớt vài phần, giống như thở phào nhõm, dập tàn thuốc, giọng kiên nghị: “ đâu?”

      Trong nháy mắt Lôi Ảnh biết trả lời thế nào, lúc sau mới mở miệng, dám nhìn vào mắt Hoắc Thương Châu, sợ sơ ý chút bị nhìn tháy, vẫn cúi đầu nhàng : “Tôi xin lỗi, tôi quên mất hôm nay là ngày đấu thầu, tôi sai rồi, xin hãy trừng phạt tôi .”

      ra Hoắc Thương Châu cũng quan trọng việc Lôi Ảnh có đến buổi đấu thầu hay , bởi vì kết quả thay đổi, chỉ có điều tắt máy 1 ngày, khiến Hoắc Thương Châu lo lắng, tức giận cũng phải vì trách , mà vì lo lắng cho , thế nhưng dường như hiểu, Hoắc Thương Châu mím chặt môi, do dự hồi lâu, đến trước mặt đặt tay lên vai Lôi Ảnh, sức lực lớn, nhưng mang rất nhiều lời muốn .

      Buông tay ra, tới bàn làm việc, ngồi xuống bắt đầu xử lý hồ sơ.

      Lôi Ảnh thấy Hoắc Thương Châu gì, nhất thời hiểu nổi suy nghĩ của , chẳng lẽ cả câu trách cứ? Rốt cuộc là nghĩ điều gì? Nhìn đôi lông mày nhíu chặt của Hoắc Thương Châu, lòng Lôi Ảnh rối như tơ vò…

      “Thiếu gia, hôm nay đấu thầu…”

      “Ta thắng…” Giọng bình thản nhưng vô cùng tự tin, từ trước tới nay luôn như vậy, chính từng qua, tham gia trận chiến nếu cầm chắc chiến thắng.

      Lôi Ảnh biết phải tiếp gì nữa.

      Hoắc Thương Châu để bút xuống, vuốt mặt cái, đăm chiêu nhìn Lôi Ảnh, sau đó bằng giọng trầm ấm hỏi : “Có phải có chuyện gì gạt tôi ?”

      Nhanh như vậy bị nhìn ra, Lôi Ảnh cũng thấy có gì lạ, ra, lúc chuẩn bị dối, biết Hoắc Thương Châu sớm nhận ra. Nhưng có nên hỏi hay , hỏi rồi được cái gì? Suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy thể nên trả lời “ có”

      “Lôi Ảnh… tôi hi vọng gạt tôi.” Hoắc Thương Châu khẽ gật đầu, chỉ câu khiến tim Lôi Ảnh như sắp ngừng đập.

      có”. Lần này so với lúc nãy đỡ căng thẳng hơn, nhưng là cố nén, cắn chặt răng để bùng phát lửa giận.

      Chỉ dấu hiệu mờ ám rất , Hoắc Thương Châu thấy hai nắm đấm Lôi Ảnh vừa siết chặt, chỉ có điều lập tức buông lỏng. Nhất định là có chuyện lừa gạt , hơn nữa chuyện , thấy Lôi Ảnh muốn , Hoắc Thương Châu đành giữ lại suy đoán trong lòng, hỏi nhiều nữa, với Lôi Ảnh: “ về nghỉ ngơi , trông rất mệt mỏi, sắc mặt được tốt.”

      “Vâng” Lôi Ảnh cũng thể đợi thêm, nghe Hoắc Thương Châu vậy lập tức bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của , thậm chí mang theo luồng gió qua bàn thư ký, nhìn bóng lưng dần biến mất mà đầu óc mờ mịt.

      Chạy thẳng mạch về nhà, Lôi Ảnh ngồi trong căn phòng vắng vẻ, mở ngăn kép lấy tấm ảnh chụp chung với cha mẹ khi còn bé, trong ảnh mới 6 tuổi, đó là ngày sinh nhật của mình, cười rất vui vẻ, chỉ có khuôn mặt cha hề cười, Lôi Ảnh lúc nhìn thấy tấm ảnh còn ngây thơ hỏi cha vì sao cười.

      Bây giờ nghĩ lại, mình chẳng phải cũng cười, làm những việc này, tay dính đầy máu, trái tim từ lâu giá lạnh.

      Ôm tấm hình vào trong ngực, đau khổ dựa vào đầu giường, dưới ánh đèn yếu ớt gò má cương nghị, khuôn mặt điển trai, sống mũi cao gầy và còn… giọt nước mắt rơi mất trong nháy mắt.

      nhớ, hôm đó hẹn Hứa Cần Dương trong khách sạn, vốn tin lời rằng cha mẹ mình bị cha Hoắc Thương Châu là Hoắc Hành Bác hại chết, cho đến khi Hoài Thúc lấy ra vật. Ngày đó chạy vào nhà, cha lúc chết còn nắm trong tay nửa miếng ngọc vỡ, cũng hiểu đó là cái gì, khi Hoài Thúc đó là chiếc nhẫn ngọc của Hoắc Hành Bác như bừng tỉnh nhớ ra, từng nhìn ảnh Hoắc Hành Bác mà Hoắc Thương Châu cho xem, còn thấy chiếc nhẫn ngọc này nhìn quen quen, ngờ chính là miếng ngọc cha nắm trong tay lúc chết.

      như bị sét đánh tại chỗ, bất lực dựa vào ghế, Hoài Thúc còn , lúc đầu ông bỏ vì bị Hoắc Hành Bác đuổi giết, khiến ông phải trốn chui trốn lủi suốt 20 năm.

      thể cũng muốn chấp nhận, mặc dù chuyện qua lâu nhưng khi biết được chỉ mong là mình chưa hề nghe thấy gì, như thế còn mang theo mối hận mà sống, nhưng bây giờ, biết phải làm sao, Hoắc Hành Bác chết, chẳng lẽ lại đổ tất cả lên đầu Hoắc Thương Châu ư? Nhưng lại thể nào tiếp tục bên cạnh Hoắc Thương Châu như trước kia nữa.


      130: Thiếu chút lộ ra.

      tin nhắn cắt đứt suy nghĩ của Lôi Ảnh, cầm điện thoại thấy tên người gửi là Mạc Nhan, khẽ cau mày, hôm nay Mạc Nhan gọi rất nhiều lần, đều ko nghe, lúc này mới gửi tin nhắn, cũng dám mở ra xem, sợ mình dao động. hồi lâu mới mở tin nhắn: Lôi Ảnh, cho dù có chuyện gì xảy ra, em cũng luôn ở sau lưng , đừng quên, chỉ cần quay lại, nhìn thấy em.

      đoạn tin nhắn khiến càng thêm rối rắm, Mạc Nhan, người con này biết từ khi nào in sâu trong tim , so với người cẩu thả như Cố Chiêu Ninh còn điên cuồng hơn nhiều, tin nhắn này như thể nhìn thấu linh hồn , muốn mà lo lắng, thực ra, còn lo lắng cho , có lẽ là quyết định sai lầm.

      Mạc Nhan khư khư nhìn màn hình di động hề thấy Lôi Ảnh hồi , hơi thất vọng đặt điện thoại ở đầu giường, vặn tối đèn bàn, nằm giường lại tiếp tục nhìn chằm chằm di động, mong mỏi 1 tin nhắn trả lời.

      Buổi sáng Lôi Ảnh lúc nào biết, tỉnh lại thấy có ai bên mình, ngơ ngác nhìn chiếc gối vắng lặng bên cạnh, vài vệt nước còn vương lại, biết đó là nước mắt, ra tối qua hề mơ, trong ánh trăng mờ dường như nghe thấy lời tỏ tình của Lôi Ảnh, còn nhe thấy tiếng khóc khe khẽ, nhưng cho là mình mơ, đắm chìm trong 3 chữ kia, hạnh phúc đến chết sống lại.

      linh cảm tốt khiến Mạc Nhan phát điên, nhưng suốt cả ngày, liên tục gọi điện thoại mà có người nghe, băn khoăn hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng sẵn sàng ở bên cạnh, dù chỉ yên lặng đứng nhìn bóng lưng , như thế cũng đủ rồi.

      Thời gian như nước lẳng lặng trôi, thể nào trở lại.

      Lôi Ảnh cũng nghĩ vậy, nếu có thể quay ngược thời gian, thà biết Mạc Nhan, ít nhất lúc này đau khổ như vậy, dám thừa nhận, vô cùng nhớ nhung mà lại phải ra vẻ chẳng hề để ý, cũng là đứa trẻ ra đời trong gia đình bình thường, ít nhất cũng phải có quyền được , nhưng mà, bây giờ thể…

      biết Mạc Nhan gửi bao nhiêu cái tin nhắn, Lôi Ảnh đều nhấn phím xóa, bỏ có lẽ đỡ thương nhớ.

      …………………………

      Khi Hoắc Thương Châu ôm bụng tức về đến nhà, Cố Chiêu Ninh ngủ thiếp sofa, nhàng đóng cửa, nhìn đồng hồ 10 giờ, khó trách ngủ, bé ngốc này, đợi được cũng phải biết về phòng mà ngủ chứ.

      Đau lòng ôm lấy Chiêu Ninh , nhàng bế về phòng ngủ, đặt lên giường đắp chăn cho , thấy thoải mái lật người, cười, chỉ cần nhìn thấy Chiêu Ninh, mọi phiền não của đều tan biến.

      Khi Cố Chiêu Ninh lăn lộn, phần ngực nõn nà lộ ra khiến Hoắc Thương Châu thít chặt cổ họng, cảm thấy nôn nóng, chỉ muốn chạm vào , đến tận bây giờ vẫn luôn cảm thấy, bên bao giờ mệt mỏi. kéo kéo cà vạt, cố gắng để hít thở bình thường, nhưng chẳng có tác dụng gì, đành cởi áo vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy làm cho Cố Chiêu Ninh tỉnh khỏi giấc mộng, liếc mắt nhìn quanh, về phòng ngủ từ lúc nào? Ý nghĩ đầu tiên là Hoắc Thương Châu về, nghe kỹ đúng là có tiếng nước chảy, xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo ra khỏi phòng, trong phòng bếp vẫn còn nồi canh để phần Hoắc Thương Châu, đoán là hôm nay thể ăn cơm cho ngon, thấy đau lòng nên hầm nồi canh xương mà thích nhất. Nếm chút, hài lòng nhìn kiệt tác của mình mỉm cười, nhưng nụ cười đột nhiên dừng lại, cảm giác buồn nôn xộc đến, vội vã đặt muôi xuống, kịp chạy vào phòng vệ sinh, nôn khan vào bồn rửa bát, biết mang thai lại khổ như vậy, nhưng sao mới có thai tháng nghén như vậy rồi?

      Hoắc Thương Châu từ phòng tắm ra thấy Cố Chiêu Ninh, biết đâu, vừa mở cửa nghe thấy tiếng động trong phòng bếp, lo lắng chạy tới nhìn thấy nôn thốc nôn tháo, vội vã vỗ nhè sau lưng : “Em sao vậy? Có chỗ nào thoải mái à?” rất nôn nóng, muốn thấy mệt mỏi.

      Cố Chiêu Ninh khoát tay áo, đợi đến khi cảm giác buồn nôn qua mới ngồi thẳng lên, mím môi hồi lâu gì, vẻ mặt còn có chút xấu hổ.

      Hoắc Thương Châu nhìn thấy chén canh xương thích nhất bàn, cảm thấy lòng ấm áp, ôm Cố Chiêu Ninh vào ngực, âu yếm vỗ về: “Lần sau đừng vất vả như thế nữa, nghe ? thuê giúp việc, cho em phản đối.” biết thích có người lạ trong nhà, trước kia có vú Vương cũng tốt, sau khi vú Vương với bà nội, cho thuê người khác, chỉ mời giúp việc về dọn dẹp theo giờ, thức ăn tự nấu nướng, bây giờ nhìn thấy như vậy, thấy mình sơ xuất, mắc nợ quá nhiều, muốn người phụ nữ của mình phải làm những việc như thế.

      “Vâng được” tựa trong ngực , lẳng lặng đáp.

      Hoắc Thương Châu nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề, Cố Chiêu Ninh lần đầu tiên phản đối khiến hơi kinh ngạc, nhìn lại thấy như muốn gì lại thôi, còn có vẻ xấu hổ, nhất thời bối rối, nhóc này thế nào vậy.

      đừng nhìn em như thế…” Cố Chiêu Ninh bị nhìn đến ngượng, đẩy ra, bưng bát canh bàn đưa tới trước mặt khẽ mỉm cười: “Uống , vẫn còn nóng, cả ngày hôm nay chắc ăn bữa nào ngon miệng? Nhìn sắc mặt rất tệ”

      “Đừng lảng tránh, có phải em có gì giấu ?” Hoắc Thương Châu biết thần kinh của mình quá nhạy biết làm thế nào, tại sao hôm nay đều thấy ai cũng có chuyện giấu mình, Lôi Ảnh cũng thế, Cố Chiêu Ninh cũng vậy.

      Cố Chiêu Ninh để ý đến , bưng bát canh ra khỏi phòng bếp đặt lên bàn ăn, kéo cái ghế ngồi xuống cúi đầu cười khúc khích, Hoắc Thương Châu cảm thấy kỳ lạ, từ lúc nào Cố Chiêu Ninh lại biết xấu hổ như vậy?

      Nghi ngờ, kéo cái ghế ngồi đối diện với , lẳng lặng nhìn chờ câu trả lời.

      Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu cứ nhìn mình, thầm nghĩ lần này thể lừa gạt được nữa, đành phải thôi.

      Nhưng vừa định mở miệng điện thoại của đổ chuông… Lời chưa kịp ra dừng ngay ở cửa miệng.

      muộn thế này rồi còn ai gọi điện? Hoắc Thương Châu móc điện thoại ra, chân mày nhíu lại……….

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      131: Ngủ, chứ em nghĩ làm gì?


      “Alo”

      Cố Chiêu Ninh thấy Hoắc Thương Châu vốn rất bình thản lúc này đột nhiên trở nên căng thẳng, điện thoại bên kia còn chưa gì, khẽ liếc qua cái sau đó che che giấu giấu đứng dậy ra khỏi phòng ăn, Cố Chiêu Ninh ra cùng, cảm thấy lựa chọn ở bên nhau nên tin tưởng . Xoa xoa bụng, nghĩ thầm: Bảo bối, nhịn thêm chút nữa, ba sắp biết tồn tại của con rồi. Nghĩ đến đứa con, mặt rạng rỡ đầy hạnh phúc.

      Hoắc Thương Châu ra ban công, vào điện thoại: “ chắc chắn chứ?”

      biết đầu bên kia gì, chân mày Hoắc Thương Châu khẽ nhếch lên, khóe miệng cong cong: “Được, tôi biết rồi.” xong, cúp điện thoại trở lại phòng ăn.

      uống nhanh , sắp nguội rồi.” Cố Chiêu Ninh vừa thấy quay lại, vội vàng chỉ vào bát canh.

      Sau khi nhận điện thoại, Hoắc Thương Châu rất vui vẻ, ngồi xuống mỉm cười với Cố Chiêu Ninh, sau đó bưng bát canh lên uống hết. Cố Chiêu Ninh ngồi đối diện, hai tay ôm mặt nhìn hài lòng.

      “Thương Châu, chúng mình nước ngoài du lịch …”. Kể từ khi kết hôn đến giờ, họ chưa từng chơi, sau lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, đến giờ cũng chưa thực được nguyện vọng này. Từ hi vọng có ngày được cùng với người mình du lịch vòng quanh thế giới, mặc dù khi đó ước mơ này đối với quá xa vời, nhưng bây giờ khác, còn muốn khắp thế giới, chỉ muốn cùng Hoắc Thương Châu đâu đó giải sầu, mặt vì chuyện của Thiên Mộng Tuyết và Hứa Cần Dương gần đây, mặt khác có thai, sợ mấy tháng nữa thể được, mà sinh con xong lại vướng bận con, cho nên lúc này là cơ hội tốt nhất để thực nguyện vọng.

      Hoắc Thương Châu uống nốt ngụm canh cuối cùng rồi bỏ bát xuống, rút khăn giấy lau miệng rồi mở to mắt nhìn Cố Chiêu Ninh, hiểu ý của , nhưng lúc này, có nhiều thứ thể bỏ được, sợ phải từ chối , nhưng thấy vẻ mặt đầy hi vọng lại đành lòng cự tuyệt, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu rồi âu ếm : “Hai ngày tới em ở nhà nghiên cứu xem muốn đâu? Chờ hết bận đưa em .”

      hứa nhé?” Cố Chiêu Ninh vui vẻ, như trẻ con giơ ngón tay út ra

      “Hứa” Hoắc Thương Châu hứa hẹn, lần đầu tiên làm cái hành động con nít này, phải, là lần thứ hai, lần đầu tiên là lúc 11 tuổi, và Lôi Ảnh đứng thề nguyện dưới gốc cây…

      “Lôi Ảnh… chúng ta suốt đời là em!”. Lúc đó Hoắc Thương Châu rất cởi mở, cùng Lôi Ảnh bắt chước trong phim, đứng dưới gốc cây cổ thụ kết nghĩa em, sau khi lạy xong, chủ động móc tay với Lôi Ảnh.

      Lôi Ảnh xấu hổ gì chỉ cười , đưa tay ra được.

      Trải qua nhiều năm rồi, vẫn thể quên, chuyện năm đó…

      “Sao thế? nghĩ gì vậy?”

      Giọng Cố Chiêu Ninh đưa trở về thực tại, cười rút tay về: “Khuya rồi, ngủ thôi”

      Ánh mắt Hoắc Thương Châu khiến Cố Chiêu Ninh kinh ngạc, cảm thấy câu này rất có hàm ý, bất giác nổi hết da gà, vội vàng khoát tay: “ ngủ trước , em rửa bát.” xong, cầm bát lên chuẩn bị chuồn mất.

      Nhưng quá khinh thường Hoắc Thương Châu rồi, vừa được 2 bước bị ôm lại từ phía sau, sợ tới mức kêu lên: “Hoắc Thương Châu, làm gì thế?”. gì cướp lại cái bát từ trong tay đặt lên bàn, chưa kịp mở miệng lại bị dùng đôi môi mềm mại chặn lại, lúc tạm dừng còn cười rất gian ác thào: “Ngủ, chứ em định làm gì?” xong, tiếp tục kẹp chặt môi .

      muốn từ chối, nhưng nụ hôn của mỗi lúc mãnh liệt, thế nào cũng đẩy ra nổi.

      Hoắc Thương Châu vừa lưu luyến hôn, vừa ôm lấy xoay cái chạy thẳng về phòng ngủ, cũng chẳng thèm để ý đường đá phải bao nhiêu thứ, đường thẳng mang đến đẩy mạnh cửa phòng ngủ.

      Tay cũng hề nhàn rỗi, thuần thục cởi chiếc váy ngủ, vật che chắn duy nhất người tụt xuống, bàn tay an phận đột kích người , rất muốn , vô cùng muốn, hôm nay nhất định cho phép cự tuyệt.

      Cố Chiêu Ninh cũng có cảm giác mình sắp hít thở nổi, mở to mắt nhìn với vẻ cầu xin, lúc này thể, nhưng cơ thể dường như lại nghe sai bảo, chút khống chế, thậm chí còn chờ đợi, biến hóa ở cơ thể khiến đỏ mặt, thôi nốt lần này , tháng, chắc là có vấn đề gì, nghĩ vậy dang tay ôm lấy cổ , đáp lại nụ hôn nồng nàn.

      Thấy phối hợp, hai người cùng ngã xuống giường, nhanh chóng cởi áo ngủ của mình, tay ôm lấy gáy để nụ hôn của hai người càng thêm ngang ngược, tay khác cảm nhận được ẩm ướt phía dưới, cảm giác mình sắp nổ tung, máu cả người dồn vào cùng bộ phận.

      “A…” cử động, vô cùng ấm nóng khiến toàn thân run lên, khẽ ngẩng đầu, nhắm mắt lại chờ thích ứng của .

      “Thương… Châu… ưm… chút.” Sợ ảnh hưởng tới em bé, nhưng nếu bây giờ ra, Hoắc Thương Châu nhất định lập tức dừng lại, muốn phải chịu đừng, hơn nữa bản thân cũng muốn nhịn, đành phải dùng cách này đề phòng.

      “Ừm… em rất đẹp, thể nhịn được.” Cặp mắt tuyệt đẹp của trì mến nhìn , thân thể cũng hề ngừng động tác, ngược lại còn tăng tốc độ.

      “Ưm…”. Đầu óc hỗn loạn, toàn thân bị cảm giác tê dại xâm chiếm, thân thể cũng theo dần dần nâng cao, dùng tư thế thoải mái để tiếp nhận .

      Hoắc Thương Châu mỉm cười, nhóc này chỉ luôn mạnh miệng, ràng rất thích thú còn chịu thừa nhận, đầu nhễ nhại mồ hôi, dần dần ngưng động tác, càng lúc càng chậm, phải cho trừng phạt nho .

      Đột nhiên cảm giác trống rỗng khiến kêu tiếng, còn suy nghĩ được nữa, cắn chặt môi dưới giãy giụa cơ thể, cố gắng khống chế cảm giác ấy, mái tóc dài tán loạn chiếc gối trắng tinh, khuôn mặt xinh lúc này đỏ ửng, dưới ánh đèn vàng nhạt càng vô cùng hấp dẫn.

      Hoắc Thương Châu cảm giác mình tự mang phiền toái đến cho mình, bị Cố Chiêu Ninh làm cho nhịn nổi, dùng sức tấn công vào sâu bên trong, giọng khàn khàn: “ bé tiểu này”

      Sau đó, hoàn bùng phát, cảm giác rất thỏa mãn, kích động từng bộ phận cơ thể , mỗi tế bào đều kêu gào, muốn hung hãn, mạnh mẽ.

      “Ưm… em… a” định gì đó, nhưng dường như cho cơ hội, răng ngừng gặm gặm vành tai, khiến cảm giác tê rần chạy khắp cơ thể.

      Hoắc Thương Châu ngẩng đầu nở nụ cười gian trá, Cố Chiêu Ninh cũng vô cùng thỏa mãn, cùng soạn lên bản nhạc trữ tình…

      Nhiệt độ trong phòng dần dần lên cao, giường là màn tuyệt đẹp…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :